Hoàn [ hơi Diệp Tranh] Về Vợ Tương Lai

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#1
Đây vốn là một phiên ngoại nhỏ trong fic Diệp Tranh: Ngao du đất trời cuối thời quy gia của tác giả 契语 (Khiết Ngữ)

link: https://tieba.baidu.com/p/5149831430?pn=1

thấy thích đoạn này nên post lên thôi, không ảnh hưởng gì tới mạch truyện.

tên fic là mình tự đặt.

Về Vợ Tương Lai

Sau một ngày nắng gắt, hoàng hôn màu đỏ cam từ từ bao trùm cả bầu trời. Vài ánh tà dương còn vương vấn in bóng trên tường. Tiếng ve kêu từ ngọn cây ở giao lộ vang lên như đứt hơi khản tiếng, có vẻ như nó sắp kiệt sức.

Đây là một khu nội thành cũ với những con phố hẹp.

Dọc theo đường phố, rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó đi thêm một lúc, trong một căn phòng ở một chung cư cũ và thấp, có hai thiếu niên đang tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.

Trong căn nhà nhỏ có một phòng khách nhỏ, một nhà bếp nhỏ, một nhà vệ sinh nhỏ và một số đồ nội thất khác. Phòng khách không lớn, nó cũng chỉ có một bàn máy tính và một chiếc giường xếp đang gập lại dựng trên tường. Sau khi được dọn dẹp cẩn thận, trông cũng không chật lắm. Hai thiếu niên đang cặm cụi trước hai cái máy tính trước mặt.

Cả hai chàng thiếu niên đều có gương mặt đẹp, nhưng lúc này này, họ đã không thể hiện được sức sống trẻ trung của tuổi trẻ.

“ Ài… cuối cùng cũng lên cấp 50 rồi, có thể thư thả mà nghỉ ngơi rồi.” Thiếu niên tóc đen đang bận bụi với bàn phím và con chuột, khi thấy màn hình thông báo nhân vật đã thăng lên cấp 50 thì thờ phào nhẹ nhỏm, dựa vào ghế.

“ Ài.. dù nói là cả ngày chỉ đánh vài bọn tiểu quái có chút nhàm chán, ta nói… mày cũng đừng có biểu hiện thế chứ! Mày có thể làm gì khiến tụi mình lên tinh thần không?” Thiếu niên bên cạnh dường như tràn đầy năng lượng hơn, nhưng bây giờ cũng uể oải tựa lưng vào ghế.

“ Tô Mộc Thu, tao mà lên tinh thần nổi thì còn ngồi đây mà than ngắn thở dài với mày làm gì .” Thiếu niên tóc đen tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại bình tĩnh mở miệng, nhưng lại đuối sức, nói như lẩm bẩm trong miệng.

“…” Tô Mộc Thu, một game thủ trình cao im lặng để thể hiện thái độ khinh bỉ với thằng bạn ngồi bên.

Đám mây trôi dần theo thời gian, từ từ hòa vào tiếng ca.

“ Diệp Tu, nghe nói Vinh Quang sẽ có thi đấu liên minh chuyên nghiệp đó.” Tô Mộc Thu từ từ nói, chủ đề đều là Vinh Quang.

“… biết rồi” Diệp Tu vẫn nhắm mắt, uể oải trả lời.

“ Chúng ta cùng tham gia đi, cùng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp!” Tô Mộc Thu tràn đầy sinh lực nói.

“… Được thôi.”

“ Này này, với cái bộ dạng này của mày, sao mà ra dáng của tuyển thủ chuyên nghiệp được!” Tô Mộc Thu đứng thẳng dậy thể hiện sự tức giận trước bộ dạng bất cần đời của Diệp Tu.

“ …” Diệp Tu im lặng không trả lời.

“ Này,… tao hỏi nè, mày có dự trù chi cho tương lai không?” Tô Mộc Thu hỏi vu vơ.

“Tương lai sao…chơi Vinh Quang, giật quán quân.” Diệp Tu do dự một lúc, rồi cau mày, nhắm chặt mắt đáp.

“ …Mày nghĩ chỉ có mình mày tham gia liên minh thôi đó hả?” Tô Mộc Thu biểu thị xem thường.

“…”

“ Nè, mày không còn gì để làm ngoài chơi Vinh Quang và giật quán quân sao? Mày có nghĩ đến chuyện lấy vợ không?”

“ Vợ sao... thì chắc cũng phải lấy chứ.”

“ chậc chậc”

“…”

“ Vậy mày muốn lấy cô vợ thế nào?”

“ Ừm… Đẹp nè, tóc dài nè, còn phải dịu dàng nè, hiền lành nè. Ừm, còn phải tốt với tao nữa.”

“ … Sao tao cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?” Tô Mộc Thu thở dài.

“ Sai chỗ nào?” Diệp Tu nhíu mày hỏi.

“ Tao thấy…” Tô Mộc Thu xoa cằm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, Tô Mộc Tranh vừa đi ra từ nhà bếp làm gián đoạn suy nghĩ của Tô Mộc Thu. Thiếu nữ 15 tuổi Tô Mộc Tranh vì để Diệp Tu và Tô Mộc Thu có thời gian kiếm tiền nên mỗi ngày cô đều chủ động chăm chút việc nhà.

Lúc này, cơm đã nấu xong: “ Anh, Diệp Tu ra ăn cơm thôi.”

Tô Mộc Tranh đã bắt đầu phát triển, cô cao lên, vốn dĩ đã đẹp rồi nay còn đẹp hơn, còn có mái tóc dài mượt mà, trên người còn đang đeo tạp dề.

Tô Mộc Thu đột nhiên hoản loạn, cuối cũng đã hiểu ra cái sai sai đó là thế nào. Vì vậy, anh nhảy cẩn lên, phát nộ chỉ vào mặt Diệp Tu bắt đầu lên án: “ Được lắm! Diệp Tu, mụ nội mày, đúng là********, mày nói tới Mộc Tranh đúng không! Mộc Tranh đúng không! Là Mộc Tranh đúng không! Mày thế mà lại đánh chủ ý lên em gái tao em gái em gái em gái em gái tao! Trời ơi trời ơi trời ơi, Diệp Tu mày rốt cuộc đã làm gì làm gì làm gì làm gì rồi hả!”

“ Hả?” Diệp Tu cuối cùng cũng mở mắt ra, quay đầu lại, không để ý đến Tô Mộc Thu đang nổi điên nhưng lại nhìn sang Tô Mộc Tranh, cẩn thận nhìn một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, kinh ngạc hỏi, “ Ờ ha, Mộc Tranh, sao em lớn lên giống vợ anh thế?”

“ AAAAA Diệp Tu mày đi chết đi! Mộc Thu Phi Cước!” Tô Mộc Thu rú lên, bộ dạng như muốn quyết tử vạn trận với Diệp Tu.

“ Ơ ơ ơ?” Cô gái đang cầm dĩa món ăn trên tay đứng yên tại chỗ, cô cũng tự động bỏ qua Tô Mộc Thu, đôi mắt to, đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc đen trước mắt, vô thức, mặt đỏ như mặt trời lặn.

Hạt giống tình yêu chôn dấu bao năm mới nảy mầm? Chờ đợi lâu ngày, cũng chỉ như khoảng cách nhỏ bé giữa các ngón tay thôi.

Hết
 

Tái Thụy Nhất Dạ

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
30
Số lượt thích
75
#2
Qua cả bộ chính truyện và các bộ khác, tình cảm của Diệp Tranh rất nhẹ nhàng, họ yêu nhau mà cứ như là không vậy. Nhẹ nhàng bên nhau, chăm sóc quan tâm nhau giống như hít khí trời để sống, là lẽ đương nhiên trong cuộc đời mỗi người. Diệp trong vô thức mà tả ra Tranh, Tranh nghe Diệp nói mà xúc động nhất thời. Tình cảm ấy, quá hiển nhiên đến nỗi gần 15 năm sau mới rõ ràng
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Đây vốn là một phiên ngoại nhỏ trong fic Diệp Tranh: Ngao du đất trời cuối thời quy gia của tác giả 契语 (Khiết Ngữ)

link: https://tieba.baidu.com/p/5149831430?pn=1

thấy thích đoạn này nên post lên thôi, không ảnh hưởng gì tới mạch truyện.

tên fic là mình tự đặt.

Về Vợ Tương Lai

Sau một ngày nắng gắt, hoàng hôn màu đỏ cam từ từ bao trùm cả bầu trời. Vài ánh tà dương còn vương vấn in bóng trên tường. Tiếng ve kêu từ ngọn cây ở giao lộ vang lên như đứt hơi khản tiếng, có vẻ như nó sắp kiệt sức.

Đây là một khu nội thành cũ với những con phố hẹp.

Dọc theo đường phố, rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó đi thêm một lúc, trong một căn phòng ở một chung cư cũ và thấp, có hai thiếu niên đang tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.

Trong căn nhà nhỏ có một phòng khách nhỏ, một nhà bếp nhỏ, một nhà vệ sinh nhỏ và một số đồ nội thất khác. Phòng khách không lớn, nó cũng chỉ có một bàn máy tính và một chiếc giường xếp đang gập lại dựng trên tường. Sau khi được dọn dẹp cẩn thận, trông cũng không chật lắm. Hai thiếu niên đang cặm cụi trước hai cái máy tính trước mặt.

Cả hai chàng thiếu niên đều có gương mặt đẹp, nhưng lúc này này, họ đã không thể hiện được sức sống trẻ trung của tuổi trẻ.

“ Ài… cuối cùng cũng lên cấp 50 rồi, có thể thư thả mà nghỉ ngơi rồi.” Thiếu niên tóc đen đang bận bụi với bàn phím và con chuột, khi thấy màn hình thông báo nhân vật đã thăng lên cấp 50 thì thờ phào nhẹ nhỏm, dựa vào ghế.

“ Ài.. dù nói là cả ngày chỉ đánh vài bọn tiểu quái có chút nhàm chán, ta nói… mày cũng đừng có biểu hiện thế chứ! Mày có thể làm gì khiến tụi mình lên tinh thần không?” Thiếu niên bên cạnh dường như tràn đầy năng lượng hơn, nhưng bây giờ cũng uể oải tựa lưng vào ghế.

“ Tô Mộc Thu, tao mà lên tinh thần nổi thì còn ngồi đây mà than ngắn thở dài với mày làm gì .” Thiếu niên tóc đen tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại bình tĩnh mở miệng, nhưng lại đuối sức, nói như lẩm bẩm trong miệng.

“…” Tô Mộc Thu, một game thủ trình cao im lặng để thể hiện thái độ khinh bỉ với thằng bạn ngồi bên.

Đám mây trôi dần theo thời gian, từ từ hòa vào tiếng ca.

“ Diệp Tu, nghe nói Vinh Quang sẽ có thi đấu liên minh chuyên nghiệp đó.” Tô Mộc Thu từ từ nói, chủ đề đều là Vinh Quang.

“… biết rồi” Diệp Tu vẫn nhắm mắt, uể oải trả lời.

“ Chúng ta cùng tham gia đi, cùng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp!” Tô Mộc Thu tràn đầy sinh lực nói.

“… Được thôi.”

“ Này này, với cái bộ dạng này của mày, sao mà ra dáng của tuyển thủ chuyên nghiệp được!” Tô Mộc Thu đứng thẳng dậy thể hiện sự tức giận trước bộ dạng bất cần đời của Diệp Tu.

“ …” Diệp Tu im lặng không trả lời.

“ Này,… tao hỏi nè, mày có dự trù chi cho tương lai không?” Tô Mộc Thu hỏi vu vơ.

“Tương lai sao…chơi Vinh Quang, giật quán quân.” Diệp Tu do dự một lúc, rồi cau mày, nhắm chặt mắt đáp.

“ …Mày nghĩ chỉ có mình mày tham gia liên minh thôi đó hả?” Tô Mộc Thu biểu thị xem thường.

“…”

“ Nè, mày không còn gì để làm ngoài chơi Vinh Quang và giật quán quân sao? Mày có nghĩ đến chuyện lấy vợ không?”

“ Vợ sao... thì chắc cũng phải lấy chứ.”

“ chậc chậc”

“…”

“ Vậy mày muốn lấy cô vợ thế nào?”

“ Ừm… Đẹp nè, tóc dài nè, còn phải dịu dàng nè, hiền lành nè. Ừm, còn phải tốt với tao nữa.”

“ … Sao tao cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?” Tô Mộc Thu thở dài.

“ Sai chỗ nào?” Diệp Tu nhíu mày hỏi.

“ Tao thấy…” Tô Mộc Thu xoa cằm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, Tô Mộc Tranh vừa đi ra từ nhà bếp làm gián đoạn suy nghĩ của Tô Mộc Thu. Thiếu nữ 15 tuổi Tô Mộc Tranh vì để Diệp Tu và Tô Mộc Thu có thời gian kiếm tiền nên mỗi ngày cô đều chủ động chăm chút việc nhà.

Lúc này, cơm đã nấu xong: “ Anh, Diệp Tu ra ăn cơm thôi.”

Tô Mộc Tranh đã bắt đầu phát triển, cô cao lên, vốn dĩ đã đẹp rồi nay còn đẹp hơn, còn có mái tóc dài mượt mà, trên người còn đang đeo tạp dề.

Tô Mộc Thu đột nhiên hoản loạn, cuối cũng đã hiểu ra cái sai sai đó là thế nào. Vì vậy, anh nhảy cẩn lên, phát nộ chỉ vào mặt Diệp Tu bắt đầu lên án: “ Được lắm! Diệp Tu, mụ nội mày, đúng là********, mày nói tới Mộc Tranh đúng không! Mộc Tranh đúng không! Là Mộc Tranh đúng không! Mày thế mà lại đánh chủ ý lên em gái tao em gái em gái em gái em gái tao! Trời ơi trời ơi trời ơi, Diệp Tu mày rốt cuộc đã làm gì làm gì làm gì làm gì rồi hả!”

“ Hả?” Diệp Tu cuối cùng cũng mở mắt ra, quay đầu lại, không để ý đến Tô Mộc Thu đang nổi điên nhưng lại nhìn sang Tô Mộc Tranh, cẩn thận nhìn một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, kinh ngạc hỏi, “ Ờ ha, Mộc Tranh, sao em lớn lên giống vợ anh thế?”

“ AAAAA Diệp Tu mày đi chết đi! Mộc Thu Phi Cước!” Tô Mộc Thu rú lên, bộ dạng như muốn quyết tử vạn trận với Diệp Tu.

“ Ơ ơ ơ?” Cô gái đang cầm dĩa món ăn trên tay đứng yên tại chỗ, cô cũng tự động bỏ qua Tô Mộc Thu, đôi mắt to, đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc đen trước mắt, vô thức, mặt đỏ như mặt trời lặn.

Hạt giống tình yêu chôn dấu bao năm mới nảy mầm? Chờ đợi lâu ngày, cũng chỉ như khoảng cách nhỏ bé giữa các ngón tay thôi.

Hết

Ụ óa cưng vãi !!!!!!! Aaaaa đọc đoạn đối thoại của Tán vs Diệp thấy quá giống luôn =)))). Ôi đời làm anh dẫn sói vào nhà há há .
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#4
*ôm bụng cười ngất*
Ahihi cô dâu nuôi từ bé đây mà :p
Tán ca dắt nhầm sói vào cuỗm mất em gái bảo bối rồi haizzzzz
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Thằng anh chậm tiêu kinh! Em gái nó mà ko đứng lù lù trước mắt là ko nhận ra nó đang bị sói me ah =))))
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#6
“ … Sao tao cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?” Tô Mộc Thu thở dài.

“ Sai chỗ nào?” Diệp Tu nhíu mày hỏi.

“ Tao thấy…” Tô Mộc Thu xoa cằm suy nghĩ.
Đợi thằng anh xi-nghĩ xong, em gái bị cuỗm đi mất tiêu rồi còn đâu.
 

Bình luận bằng Facebook