Hoàn [Dụ Hoàng] Cat Cat Cat

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 风ling摇摆 - 【喻黄】cat cat cat-风ling摇摆
Thể loại: Hướng nguyên tác, HE, lãng mạn, hài hước, đáng yêu​
CP: Dụ Hoàng​
Edit: Vịt Xinh Xắn​
Beta: Tô Mộc Tu​
Tình trạng: End​
Summary: Đã yêu thì đến mèo cũng ghen~​
.​
Hoàng Thiếu Thiên đùng đùng đùng đập cửa ba cái: "Đội trưởng đội trưởng! Là tôi là tôi là tôi Thiếu Thiên đây, cậu có ở trong đó không vậy? Sao không trả lời? Ra ngoài tản bộ? Dò hỏi tình hình địch? Không thể nào tôi không thấy cậu đi ra ngoài mà. . . Đội trưởng đội trưởng mau mở cửa, không mở cửa tôi tự vào đó!"​
Cậu đứng trước cửa đếm ngược từ 5 về 0, Dụ Văn Châu vẫn không trả lời.​
"Chuyện gì vậy, thật sự ra ngoài rồi à? Không phải vậy chứ. . ." Hoàng Thiếu Thiên xoay nắm đấm cửa, khóa mở ra, trong phòng không một bóng người.​
Hắn ló đầu khẽ gọi: "Đội trưởng? Văn Châu?"​
"Thiếu Thiên?"​
"Đậu má!" Hoàng Thiếu Thiên sợ hết hồn, phát hiện giọng nói phát ra từ rìa ban công, ánh sáng chiếu vào phòng có hơi chói mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người Dụ Văn Châu, "Cậu làm gì thế, tôi ở ngoài cửa gọi cậu nửa ngày, còn tưởng cậu có việc ra ngoài rồi chứ."​
"Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Giọng Dụ Văn Châu có chút căng thẳng, như sinh vật nhiệt đới bị cách ly trong hòm giữ nhiệt. Hoàng Thiếu Thiên xoay người đóng cửa lại rồi bước tới, phát hiện Dụ Văn Châu hóa ra không đứng ở sân thượng hóng gió ngẫm nghĩ nhân sinh như hắn tưởng, mà đang kiễng chân đứng trên một cái ghế, hai tay giơ lên với lấy cái gì. Từ trong nhà không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy một đoạn eo nhỏ lộ ra dưới chiếc áo sơ mi bị kéo cao. Hoàng Thiếu Thiên vốn còn muốn mở rộng cửa sân thượng, hiện tại động chút cũng không dám. Dụ Văn Châu đứng trên ghế lảo đảo không vững, hắn sợ chỉ một động tĩnh nhỏ thôi anh cũng có thể ngã được.​
Chỗ này là tầng sáu, ngã xuống không chết cũng tàn. . . A phi phi phi, phủi phui cái miệng.​
"Đội trưởng cậu đang làm cái gì thế? Sửa đường ống hả? Cậu không phải Mario đâu, tương lai của Lam Vũ còn cần cậu đó! Nhanh nhanh, trước hết xuống khỏi ghế đã. . ." Hoàng Thiếu Thiên nói qua cửa kính.​
"Được, tôi xong ngay đây." Dụ Văn Châu duỗi dài cánh tay, Hoàng Thiếu Thiên trong lòng run sợ nhìn người anh rướn hết cỡ, tiếp đó -- là mèo.​
Mèo?!​
Đội trưởng Lam Vũ khom lưng nhảy xuống khỏi băng ghế tràn ngập nguy hiểm, một tay đỡ lưng ghế tựa, tay kia ôm một cục bông tròn -- một chú mèo con.​
"Ế?!" Hoàng Thiếu Thiên giúp anh mở cửa, đến gần xem, "Nhóc con từ nơi nào đến vậy?"​
"Không biết." Dụ Văn Châu cười híp mắt giơ nó lên trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, "Lúc tôi trở về nghe thấy tiếng kêu, đi ra sân thượng mới phát hiện là nó kẹt ở dưới mái hiên, cũng không biết làm sao mà leo lên được."​
Đó là một chú mèo rừng con, mới lớn bằng bàn tay Dụ Văn Châu. Màu lông hỗn tạp, chỗ vàng chỗ đen, cái mũi ngược lại trắng mịn, lông nhung xung quanh mắt ướt nhẹp cuộn lại, tứ chi mềm nhũn trượt từ ngón tay của anh xuống, run lẩy bẩy nằm nhoài trên lòng bàn tay.​
"Nhóc con này gan cũng lớn thật đấy." Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa đệm thịt của nó, "Đi đường chưa vững đã học leo tường rồi, lên núi thì dễ xuống núi mới khó ha bạn nhỏ, giờ thấy sợ chưa. À đúng rồi mẹ nó đâu, sao không đến cứu nó?"​
"Có lẽ là tự mình chạy đến." Dụ Văn Châu nói.​
"Ừ, thật là không có tinh thần đoàn đội tổ chức kỷ luật gì cả." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc phê bình một trận, lại hỏi, "Nó. . . Phải làm sao bây giờ?"​
Dụ Văn Châu thở dài: "Tạm thời để ở chỗ tôi đi."​
Trong ký túc xá không thể nuôi thú cưng là quy định của Lam Vũ.​
Quy định này được đặt ra từ thời Phương Thế Kính, nhìn chung cũng khá phổ biến, nếu có người vì dị ứng mà không thể tham gia thì đấu, vậy thì tội to rồi. Chuyện đó chắc chắn nghiêm trọng hơn cả việc bị phân tán tinh thần. Huống hồ chiến đội trong mùa giải phải chạy ngược chạy xuôi, miếu xanh Lam Vũ toàn hòa thượng cũng rất khó chăm sóc tốt cho động vật nhỏ.​
Trên làm dưới theo, chiến đội bên này không cho nuôi, trại huấn luyện cũng không phải ngoại lệ.​
Nhưng Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải lần đầu tiên phạm quy.​
Vào kì chuyển nhượng mùa đông của mùa giải thứ ba, Hoàng Thiếu Thiên nhặt được một ổ mèo con, trong hộp giấy dưới hàng cây xanh cạnh tường ngoài Lam Vũ. Còn chưa qua mùa xuân, trời vẫn rét căm căm, mấy đứa nhỏ cuộn thành một đống run lẩy bẩy, nhìn hết sức đáng thương. Hoàng Thiếu Thiên trong một phút mềm lòng liền ôm cả về ký túc xá.​
Trộm nuôi thú cưng là chuyện lớn, lúc đó bạn cùng phòng của Hoàng Thiếu Thiên là Trịnh Hiên cũng phát khùng, lại không thể nói cho người khác biết, mỗi ngày nằm trên giường đều cảm thấy làm người tốt thật vất vả. Hai người đem toàn bộ sữa bò buổi sáng cho bọn nhỏ, không ngờ cũng nuôi sống được một ổ nhóc con.​
Hoàng Thiếu Thiên bảo Trịnh Hiên giữ bí mật, cũng không dám nói cho Dụ Văn Châu biết ngay. Trong lòng cậu cũng không chắc chắn, Dụ Văn Châu là ký túc xá trưởng của trại huấn luyện, nếu anh biết được đồng đội mình biết rõ quy định mà vẫn phạm phải chắc hẳn sẽ rất khó xử, nhưng ít nhất… bị Dụ Văn Châu bắt được còn có cơ may thoát tội.​
Khi đó hai người đã rất thân thiết, đột nhiên bị ngăn không cho vào phòng ký túc xá, người có sức quan sát mạnh như Dụ Văn Châu đã sớm có cảm giác, yên lặng làm khán giả đứng xem toàn bộ tiết mục lừa mình dối người của Hoàng Thiếu Thiên.​
Có một lần chiến đội kiểm tra ký túc xá, Hoàng Thiếu Thiên đi vắng, mấy nhóc con đói bụng bắt đầu kêu liên hồi, xui xẻo thế nào lại đúng lúc người phụ trách đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng động thì nghi hoặc hỏi Dụ Văn Châu: "Chuyện gì vậy?"​
Dụ Văn Châu nói: "Hình như là chuông điện thoại mới của Hoàng Thiếu Thiên."​
Hắn nói dối mà mắt cũng không chớp một cái, khuôn mặt hiền lành ngoan ngoãn tràn ngập sự chân thành khiến người ta vô thức tin tưởng, vậy mà không có ai hoài nghi thật.​
Hoàng Thiếu Thiên biết chuyện chạy vội về, Dụ Văn Châu nghiêng người qua, đem tay cầm điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên nhét vào trong túi áo mình.​
Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên thức thời hiểu được quay đầu là bờ, giơ tay lên trời thề độc: "Văn Châu tôi sai rồi, tôi thật sự không muốn lừa cậu đâu, tôi sợ cậu đứng giữa hai bên sẽ cảm thấy khó xử, tục ngữ có câu ai làm người nấy chịu. . ."​
"Ồ." Dụ Văn Châu một bên trêu mèo một bên cười híp mắt nói, "Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi."​
Hoàng Thiếu Thiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.​
Anh hùng không bàn anh dũng xưa, chuyện dối trên lừa dưới làm nhiều kinh nghiệm sẽ tăng, tuy nhiên lừa thì được chứ che giấu nổi lại là một chuyện khác. Cuối cùng Trịnh Hiên phải lên mạng tìm người nuôi lũ mèo. Mấy nhóc đó ngây ngốc ở ký túc xá Lam Vũ chưa đến nửa tháng. Ba người "nhúng chàm" đều nhanh chóng nắm vững cách chăm mèo con, hiện tại xem ra học thêm một kỹ năng đề phòng trường hợp đột phát đúng là quá hiệu quả. Hoàng Thiếu Thiên qua cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua hộp sữa bò, dùng tăm bông thấm cho mèo ăn, Dụ Văn Châu một bên dùng khăn lông ấm khẽ lau qua.​
Sống trên đời từng ấy năm chưa từng hầu hạ ai, Hoàng Thiếu Thiên nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ. Mèo con uống sữa xong bò lên ngực Dụ Văn Châu làm ổ, cuộn người ngơ màng ngủ. Nó hẵng còn nhỏ, đuôi chỉ có một mẩu, thò ra bên ngoài mông nhìn rất đáng yêu. Hoàng Thiếu Thiên nghịch nghịch một lúc, một bên đẩy đẩy Dụ Văn Châu: “Nằm vào trong nằm vào trong đi.” một bên chui vào chăn.​
"Nó rất thích cậu nha." Hắn nằm nghiêng gãi gãi móng vuốt của bé con, đệm thịt trắng hồng mịn màng, mèo con ngủ say như chết, bị Hoàng Thiếu Thiên chọc cho ngã ngửa ra cũng không tỉnh, vẫn là Dụ Văn Châu đỡ đầu nó dựa trở về.​
"Có lẽ là nhớ tôi cứu nó đi."​
"Tôi đút sữa cho nó đó." Hoàng Thiếu Thiên rầm rì, “Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân quá nhạt nhẽo, để tôi xem xem nó có phải con cái không?”​
Mèo con cuối cùng cũng bị sự quấy rầy của hắn làm tỉnh, loạng chà loạng choạng lật người bò lên, bàn chân dẫm lên xương quai xanh của Dụ Văn Châu mấy bước, tiến đến gần ngửi mặt hắn.​
Dụ Văn Châu đối với ai cũng có một loại kiên nhẫn dùng mãi không hết, với mèo cũng vậy. Mèo con dường như tìm thấy chỗ mềm mại, dùng móng vuốt ấn ấn, thè lưỡi liếm liếm.​
"Này này cái gì thế cái gì thế!" Hoàng Thiếu Thiên túm cổ nó quăng lên trên gối, phản rồi phản rồi, mới tí tuổi đã chiếm tiện nghi đội trưởng của chúng ta, sau này sẽ đến thế nào?​
Mèo ngốc lăn một vòng trên gối, mờ mịt nghiêng đầu. Khóe miệng Dụ Văn Châu nhếch lên, trong mắt Hoàng Thiếu Thiên chỗ bị mèo liếm qua dường như vẫn còn lưu lại dấu vết khả nghi, hắn nháy nháy mắt: "Ghen?"​
Dụ Văn Châu không nói, Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy giống như bị xâm phạm địa bàn. . . Ừ đúng vậy.​
Thừa nhận hay không đều thật xấu hổ, Hoàng Thiếu Thiên nóng hết cả tai, trực tiếp kéo cổ áo Dụ Văn Châu, giống như nhóc mèo ban nãy liếm khóe miệng hắn mà hôn.​
Hắn thế nhưng không như mèo ngốc, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khe hở trên môi Dụ Văn Châu liền bị ôn nhu chặn lại, ngón tay Dụ Văn Châu đặt sau cổ hắn, lật người đem Hoàng Thiếu Thiên giam vào trong ngực.​
Chênh lệch chiều cao sau khi dậy thì khiến cho động tác này trở nên dễ dàng hơn, không biết hôn bao lâu, khó khăn mà tách ra, Hoàng Thiếu Thiên thỏa mãn đến thiếu điều chết vì no.​
Ngón tay hắn vòng ra sau lưng Dụ Văn Châu, chọt chọt cục bông tròn không biết lại ngủ chết từ lúc nào: "Ngày mai đưa nó đi à?"​
"Không vội, trước khi đánh sân khách là được." Dụ Văn Châu bỗng nhiên vuốt lên sống lưng gầy của hắn, "Ngủ chưa?"​
Hoàng Thiếu Thiên ôm anh, chóp mũi dụi vào cổ: "Như vầy chưa đủ."​
"Được." Dụ Văn Châu cười, tắt đèn.​
"Ngủ ngon."​
END.​
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,132
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 风ling摇摆 - 【喻黄】cat cat cat-风ling摇摆
Thể loại: Hướng nguyên tác, HE, lãng mạn, hài hước, đáng yêu​
CP: Dụ Hoàng​
Edit: Vịt Xinh Xắn​
Beta: Tô Mộc Tu​
Tình trạng: End​
Summary: Đã yêu thì đến mèo cũng ghen~​

.​

Hoàng Thiếu Thiên đùng đùng đùng đập cửa ba cái: "Đội trưởng đội trưởng! Là tôi là tôi là tôi Thiếu Thiên đây, cậu có ở trong đó không vậy? Sao không trả lời? Ra ngoài tản bộ? Dò hỏi tình hình địch? Không thể nào tôi không thấy cậu đi ra ngoài mà. . . Đội trưởng đội trưởng mau mở cửa, không mở cửa tôi tự vào đó!"​

Cậu đứng trước cửa đếm ngược từ 5 về 0, Dụ Văn Châu vẫn không trả lời.​

"Chuyện gì vậy, thật sự ra ngoài rồi à? Không phải vậy chứ. . ." Hoàng Thiếu Thiên xoay nắm đấm cửa, khóa mở ra, trong phòng không một bóng người.​

Hắn ló đầu khẽ gọi: "Đội trưởng? Văn Châu?"​

"Thiếu Thiên?"​

"Đậu má!" Hoàng Thiếu Thiên sợ hết hồn, phát hiện giọng nói phát ra từ rìa ban công, ánh sáng chiếu vào phòng có hơi chói mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người Dụ Văn Châu, "Cậu làm gì thế, tôi ở ngoài cửa gọi cậu nửa ngày, còn tưởng cậu có việc ra ngoài rồi chứ."​

"Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Giọng Dụ Văn Châu có chút căng thẳng, như sinh vật nhiệt đới bị cách ly trong hòm giữ nhiệt. Hoàng Thiếu Thiên xoay người đóng cửa lại rồi bước tới, phát hiện Dụ Văn Châu hóa ra không đứng ở sân thượng hóng gió ngẫm nghĩ nhân sinh như hắn tưởng, mà đang kiễng chân đứng trên một cái ghế, hai tay giơ lên với lấy cái gì. Từ trong nhà không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy một đoạn eo nhỏ lộ ra dưới chiếc áo sơ mi bị kéo cao. Hoàng Thiếu Thiên vốn còn muốn mở rộng cửa sân thượng, hiện tại động chút cũng không dám. Dụ Văn Châu đứng trên ghế lảo đảo không vững, hắn sợ chỉ một động tĩnh nhỏ thôi anh cũng có thể ngã được.​

Chỗ này là tầng sáu, ngã xuống không chết cũng tàn. . . A phi phi phi, phủi phui cái miệng.​

"Đội trưởng cậu đang làm cái gì thế? Sửa đường ống hả? Cậu không phải Mario đâu, tương lai của Lam Vũ còn cần cậu đó! Nhanh nhanh, trước hết xuống khỏi ghế đã. . ." Hoàng Thiếu Thiên nói qua cửa kính.​

"Được, tôi xong ngay đây." Dụ Văn Châu duỗi dài cánh tay, Hoàng Thiếu Thiên trong lòng run sợ nhìn người anh rướn hết cỡ, tiếp đó -- là mèo.​

Mèo?!​

Đội trưởng Lam Vũ khom lưng nhảy xuống khỏi băng ghế tràn ngập nguy hiểm, một tay đỡ lưng ghế tựa, tay kia ôm một cục bông tròn -- một chú mèo con.​

"Ế?!" Hoàng Thiếu Thiên giúp anh mở cửa, đến gần xem, "Nhóc con từ nơi nào đến vậy?"​

"Không biết." Dụ Văn Châu cười híp mắt giơ nó lên trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, "Lúc tôi trở về nghe thấy tiếng kêu, đi ra sân thượng mới phát hiện là nó kẹt ở dưới mái hiên, cũng không biết làm sao mà leo lên được."​

Đó là một chú mèo rừng con, mới lớn bằng bàn tay Dụ Văn Châu. Màu lông hỗn tạp, chỗ vàng chỗ đen, cái mũi ngược lại trắng mịn, lông nhung xung quanh mắt ướt nhẹp cuộn lại, tứ chi mềm nhũn trượt từ ngón tay của anh xuống, run lẩy bẩy nằm nhoài trên lòng bàn tay.​

"Nhóc con này gan cũng lớn thật đấy." Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa đệm thịt của nó, "Đi đường chưa vững đã học leo tường rồi, lên núi thì dễ xuống núi mới khó ha bạn nhỏ, giờ thấy sợ chưa. À đúng rồi mẹ nó đâu, sao không đến cứu nó?"​

"Có lẽ là tự mình chạy đến." Dụ Văn Châu nói.​

"Ừ, thật là không có tinh thần đoàn đội tổ chức kỷ luật gì cả." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc phê bình một trận, lại hỏi, "Nó. . . Phải làm sao bây giờ?"​

Dụ Văn Châu thở dài: "Tạm thời để ở chỗ tôi đi."​

Trong ký túc xá không thể nuôi thú cưng là quy định của Lam Vũ.​

Quy định này được đặt ra từ thời Phương Thế Kính, nhìn chung cũng khá phổ biến, nếu có người vì dị ứng mà không thể tham gia thì đấu, vậy thì tội to rồi. Chuyện đó chắc chắn nghiêm trọng hơn cả việc bị phân tán tinh thần. Huống hồ chiến đội trong mùa giải phải chạy ngược chạy xuôi, miếu xanh Lam Vũ toàn hòa thượng cũng rất khó chăm sóc tốt cho động vật nhỏ.​

Trên làm dưới theo, chiến đội bên này không cho nuôi, trại huấn luyện cũng không phải ngoại lệ.​

Nhưng Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải lần đầu tiên phạm quy.​

Vào kì chuyển nhượng mùa đông của mùa giải thứ ba, Hoàng Thiếu Thiên nhặt được một ổ mèo con, trong hộp giấy dưới hàng cây xanh cạnh tường ngoài Lam Vũ. Còn chưa qua mùa xuân, trời vẫn rét căm căm, mấy đứa nhỏ cuộn thành một đống run lẩy bẩy, nhìn hết sức đáng thương. Hoàng Thiếu Thiên trong một phút mềm lòng liền ôm cả về ký túc xá.​

Trộm nuôi thú cưng là chuyện lớn, lúc đó bạn cùng phòng của Hoàng Thiếu Thiên là Trịnh Hiên cũng phát khùng, lại không thể nói cho người khác biết, mỗi ngày nằm trên giường đều cảm thấy làm người tốt thật vất vả. Hai người đem toàn bộ sữa bò buổi sáng cho bọn nhỏ, không ngờ cũng nuôi sống được một ổ nhóc con.​

Hoàng Thiếu Thiên bảo Trịnh Hiên giữ bí mật, cũng không dám nói cho Dụ Văn Châu biết ngay. Trong lòng cậu cũng không chắc chắn, Dụ Văn Châu là ký túc xá trưởng của trại huấn luyện, nếu anh biết được đồng đội mình biết rõ quy định mà vẫn phạm phải chắc hẳn sẽ rất khó xử, nhưng ít nhất… bị Dụ Văn Châu bắt được còn có cơ may thoát tội.​

Khi đó hai người đã rất thân thiết, đột nhiên bị ngăn không cho vào phòng ký túc xá, người có sức quan sát mạnh như Dụ Văn Châu đã sớm có cảm giác, yên lặng làm khán giả đứng xem toàn bộ tiết mục lừa mình dối người của Hoàng Thiếu Thiên.​

Có một lần chiến đội kiểm tra ký túc xá, Hoàng Thiếu Thiên đi vắng, mấy nhóc con đói bụng bắt đầu kêu liên hồi, xui xẻo thế nào lại đúng lúc người phụ trách đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng động thì nghi hoặc hỏi Dụ Văn Châu: "Chuyện gì vậy?"​

Dụ Văn Châu nói: "Hình như là chuông điện thoại mới của Hoàng Thiếu Thiên."​

Hắn nói dối mà mắt cũng không chớp một cái, khuôn mặt hiền lành ngoan ngoãn tràn ngập sự chân thành khiến người ta vô thức tin tưởng, vậy mà không có ai hoài nghi thật.​

Hoàng Thiếu Thiên biết chuyện chạy vội về, Dụ Văn Châu nghiêng người qua, đem tay cầm điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên nhét vào trong túi áo mình.​

Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên thức thời hiểu được quay đầu là bờ, giơ tay lên trời thề độc: "Văn Châu tôi sai rồi, tôi thật sự không muốn lừa cậu đâu, tôi sợ cậu đứng giữa hai bên sẽ cảm thấy khó xử, tục ngữ có câu ai làm người nấy chịu. . ."​

"Ồ." Dụ Văn Châu một bên trêu mèo một bên cười híp mắt nói, "Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi."​

Hoàng Thiếu Thiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.​

Anh hùng không bàn anh dũng xưa, chuyện dối trên lừa dưới làm nhiều kinh nghiệm sẽ tăng, tuy nhiên lừa thì được chứ che giấu nổi lại là một chuyện khác. Cuối cùng Trịnh Hiên phải lên mạng tìm người nuôi lũ mèo. Mấy nhóc đó ngây ngốc ở ký túc xá Lam Vũ chưa đến nửa tháng. Ba người "nhúng chàm" đều nhanh chóng nắm vững cách chăm mèo con, hiện tại xem ra học thêm một kỹ năng đề phòng trường hợp đột phát đúng là quá hiệu quả. Hoàng Thiếu Thiên qua cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua hộp sữa bò, dùng tăm bông thấm cho mèo ăn, Dụ Văn Châu một bên dùng khăn lông ấm khẽ lau qua.​

Sống trên đời từng ấy năm chưa từng hầu hạ ai, Hoàng Thiếu Thiên nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ. Mèo con uống sữa xong bò lên ngực Dụ Văn Châu làm ổ, cuộn người ngơ màng ngủ. Nó hẵng còn nhỏ, đuôi chỉ có một mẩu, thò ra bên ngoài mông nhìn rất đáng yêu. Hoàng Thiếu Thiên nghịch nghịch một lúc, một bên đẩy đẩy Dụ Văn Châu: “Nằm vào trong nằm vào trong đi.” một bên chui vào chăn.​

"Nó rất thích cậu nha." Hắn nằm nghiêng gãi gãi móng vuốt của bé con, đệm thịt trắng hồng mịn màng, mèo con ngủ say như chết, bị Hoàng Thiếu Thiên chọc cho ngã ngửa ra cũng không tỉnh, vẫn là Dụ Văn Châu đỡ đầu nó dựa trở về.​

"Có lẽ là nhớ tôi cứu nó đi."​

"Tôi đút sữa cho nó đó." Hoàng Thiếu Thiên rầm rì, “Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân quá nhạt nhẽo, để tôi xem xem nó có phải con cái không?”​

Mèo con cuối cùng cũng bị sự quấy rầy của hắn làm tỉnh, loạng chà loạng choạng lật người bò lên, bàn chân dẫm lên xương quai xanh của Dụ Văn Châu mấy bước, tiến đến gần ngửi mặt hắn.​

Dụ Văn Châu đối với ai cũng có một loại kiên nhẫn dùng mãi không hết, với mèo cũng vậy. Mèo con dường như tìm thấy chỗ mềm mại, dùng móng vuốt ấn ấn, thè lưỡi liếm liếm.​

"Này này cái gì thế cái gì thế!" Hoàng Thiếu Thiên túm cổ nó quăng lên trên gối, phản rồi phản rồi, mới tí tuổi đã chiếm tiện nghi đội trưởng của chúng ta, sau này sẽ đến thế nào?​

Mèo ngốc lăn một vòng trên gối, mờ mịt nghiêng đầu. Khóe miệng Dụ Văn Châu nhếch lên, trong mắt Hoàng Thiếu Thiên chỗ bị mèo liếm qua dường như vẫn còn lưu lại dấu vết khả nghi, hắn nháy nháy mắt: "Ghen?"​

Dụ Văn Châu không nói, Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy giống như bị xâm phạm địa bàn. . . Ừ đúng vậy.​

Thừa nhận hay không đều thật xấu hổ, Hoàng Thiếu Thiên nóng hết cả tai, trực tiếp kéo cổ áo Dụ Văn Châu, giống như nhóc mèo ban nãy liếm khóe miệng hắn mà hôn.​

Hắn thế nhưng không như mèo ngốc, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khe hở trên môi Dụ Văn Châu liền bị ôn nhu chặn lại, ngón tay Dụ Văn Châu đặt sau cổ hắn, lật người đem Hoàng Thiếu Thiên giam vào trong ngực.​

Chênh lệch chiều cao sau khi dậy thì khiến cho động tác này trở nên dễ dàng hơn, không biết hôn bao lâu, khó khăn mà tách ra, Hoàng Thiếu Thiên thỏa mãn đến thiếu điều chết vì no.​

Ngón tay hắn vòng ra sau lưng Dụ Văn Châu, chọt chọt cục bông tròn không biết lại ngủ chết từ lúc nào: "Ngày mai đưa nó đi à?"​

"Không vội, trước khi đánh sân khách là được." Dụ Văn Châu bỗng nhiên vuốt lên sống lưng gầy của hắn, "Ngủ chưa?"​

Hoàng Thiếu Thiên ôm anh, chóp mũi dụi vào cổ: "Như vầy chưa đủ."​

"Được." Dụ Văn Châu cười, tắt đèn.​

"Ngủ ngon."​


END.​
Mị muốn là con mèo trong truyện này ư ư ư manh bome ra mấy cô ạ..

Còn đoạn ám ảnh Vương tui k có ý kiến a ~~~
 

Tịch Vũ

Gà con tiến hóa
Bình luận
14
Số lượt thích
46
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hứa Bác Viễn, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên
#3
Dụ Văn Châu đối với ai cũng có một loại kiên nhẫn dùng mãi không hết, với mèo cũng vậy. Mèo con dường như tìm thấy chỗ mềm mại, dùng móng vuốt ấn ấn, thè lưỡi liếm liếm.
Xin lỗi Hoàng Thiếu nhưng đọc đoạn này tui chỉ muốn mình là con mèo đó :ROFLMAO:
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Hoàng thiếu à hên là một con này đánh lẻ, chứ nó mà có tinh thần đồng đội kỷ luật kéo nguyên bầy tới lúc đó anh có mà khóc.

Cá nửa con cá, được Lam Vũ lụm về, hẳn tất cả đó đều là mèo đực!

Trịnh Hiên ca, làm người tốt áp lực như núi a~

Tiết mục anh hùng cứu mỹ này của Dụ đội đã diễn bao nhiêu lần vì anh rồi nha, báy giờ mới có diễn một lần vì mèo thì anh so gì mà so chứ.

Mèo chiếm địa bàn của anh kìa?! Hoàng thiếu anh có định dựng đuôi “meo meo” lại hai tiếng lập uy với nó không đây?!!

Tại sao... người hôn là hai người... mà người thiếu oxy lại là tui...
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#5
Hoàng thiếu à hên là một con này đánh lẻ, chứ nó mà có tinh thần đồng đội kỷ luật kéo nguyên bầy tới lúc đó anh có mà khóc.

Cá nửa con cá, được Lam Vũ lụm về, hẳn tất cả đó đều là mèo đực!

Trịnh Hiên ca, làm người tốt áp lực như núi a~

Tiết mục anh hùng cứu mỹ này của Dụ đội đã diễn bao nhiêu lần vì anh rồi nha, báy giờ mới có diễn một lần vì mèo thì anh so gì mà so chứ.

Mèo chiếm địa bàn của anh kìa?! Hoàng thiếu anh có định dựng đuôi “meo meo” lại hai tiếng lập uy với nó không đây?!!

Tại sao... người hôn là hai người... mà người thiếu oxy lại là tui...
cô k đc cược cá, cá là bảo bối của trại mèo đực Lam Vũ, ai cho đem ra ngoài chứ cô ơi
 

Kiseki

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
21
Số lượt thích
114
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng aaaaaaaa!!!!!!!!
#6
Dụ đội đúng là một con cá chính thống mà, có thể thu hút mọi loại mèo, dù là mèo con non nớt hay mèo thành tinh như Hoàng Thiếu cũng không thoát khỏi anh.

Hoàng à, lãnh địa của anh đang bị một đối thủ rất manh xâm chiếm kia, còn không mau hóa thân thành đại miêu để giành lại lãnh địa nào.
 

Bình luận bằng Facebook