- Bình luận
- 238
- Số lượt thích
- 908
- Location
- lò nướng bánh
- Team
- Hô Khiếu
- Fan não tàn của
- Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Tên truyện: Đông Ấm (thuộc tập "Sơn Hà Kính Ta")
Tác giả: 七月流莺
Biên tập: Dương Ly
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, no cp, Tiêu Thì Khâm trung tâm, ngắn
Tình trạng bản gốc: hoàn
Tình trạng bản dịch: hoàn
"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí."
.
.
.
Tiêu Thì Khâm không phải là kiểu đàn ông Vũ Hán điển hình, hào sảng nhiệt tình lại có chút nóng nảy rất thẳng thắn, yêu hận rõ ràng oanh oanh liệt liệt như mùa hạ của Giang Thành, chân trời bị thiêu thành màu cam, cả mây cũng không thấy.Tác giả: 七月流莺
Biên tập: Dương Ly
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, no cp, Tiêu Thì Khâm trung tâm, ngắn
Tình trạng bản gốc: hoàn
Tình trạng bản dịch: hoàn
"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí."
.
.
.
—— Tiêu Thời Khâm hắn là mùa đông của Vũ Hán.
Không tính là ấm áp nhưng cũng tuyệt không lạnh lẽo, ý cười có hình dáng không nóng không lạnh, giống như những bông tuyết lặng lẽ vô thanh mà tan chảy trong đêm tối, không kiêu căng cũng không cầu ai giương mắt nhìn, ở trong màn đêm u ám khuynh đảo mà ca tụng vì bản thân.
Hắn ngồi trong căn phòng lạnh lẽo không lò sưởi mà uống trà, mặc bộ đồ đơn giản ở nhà, rảnh rảnh rang rang mà nhíu mày nhìn về phía song cửa cùng cảnh vật xưa, hắn không phải một vị "trích tiên" ngồi cao cao tại thượng, cũng không phải không thể dự đoán gió mưa, hắn mang một thân đầy mùi khói lửa nhân gian, có thể cúi người chống lại cả vạn cân hồng hoang.
Ánh nắng mùa đông ở Vũ Hán không giống như mùa hè sáng rực chói mắt, cách thủy tinh cũng có thể cảm nhận sức nóng, mà là ánh nắng nhợt nhạt nhàn nhạt, chiếu nghiêng rọi xuống trên bàn sách, đưa tay ra nắm lấy, rồi lại thả, một chút tư vị ấm áp, từ trong lòng bàn tay tràn ra.
Cũng không phải lúc nào cũng nguội đến bất động thanh sắc như vậy, cũng có lúc nó cũng sẽ vượt qua mây trắng nơi chân trời mà tùy ý rọi nghiêng xuống nhân gian.
Là chói mắt, nhưng lại khác biệt hoàn toàn so với những tia sáng rực rỡ ngạo nghễ màu đỏ vẫn thường lắc lư vui cười trong ngõ hẻm của mùa hè, những tia sáng ấy điềm tĩnh lại bao dung, khí định thần nhàn cũng mang theo nét giảo hoạt của thiếu niên, có lúc trốn ở phía sau dòm ngó nhân thế phù hoa, cũng có lúc sẽ lao ra mà xé nát cả ban ngày.
Hắn sẽ không bao giờ phải cúi đầu trước những đứa trẻ kia.
Không có gánh nặng nào có thể đè ép sống lưng của hắn.
Không có đám mây đen nào có thể che phủ đi hào quang của hắn.
Hắn mở rộng hai tay mà đón núi xanh vào lòng.
.
.
.
end
.
.
end