"Diệp Tu không nợ Gia Thế. Là Gia Thế nợ Diệp Tu, rất nhiều." / "Có người kêu gọi là Diệp Tu về làm đội trưởng Gia Thế, nhưng mọi người đều cho rằng điều đó là quá ích kỷ." / "Mọi người chỉ có thể gửi đến hắn lời chúc tốt đẹp nhất." Diệp Tu - fan Gia Thế, từng đầy mùi thuốc súng, cũng có lúc được cảm thông. Fan Gia Thế chưa chắc đã yêu Diệp Tu như Bách Hoa yêu Trương Giai Lạc, nhưng họ sẵn sàng cảm thông cho vị đội trưởng, à không vị cựu đội trưởng này, chúc phúc cho người ấy bước tiếp trên con đường quán quân. Người ấy hi sinh cho Gia Thế nhiều rồi, họ không muốn anh phải chịu thêm gánh nặng nữa. Ấy thế mà Fan Bách Hoa lại vẫn cứ hận, cứ căm ghét, bởi họ quá yêu. Họ trao trọn tình yêu, niềm tin cho Trương Giai Lạc, hướng trái tim của mình đến vị át chủ bài ấy. Khi bị phản bội, họ cảm thấy đau khổ, bị lừa dối. Với họ, Bách Hoa là Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc là Bách Hoa. Thiếu đi Trương Giai Lạc, Bách Hoa không còn Phồn Hoa rực rỡ, không còn là Bách Hoa trong lòng họ. Thiếu đi Bách Hoa, Trương Giai Lạc không còn là đội trưởng dũng mãnh, át chủ bài mạnh mẽ nữa, chỉ còn là kẻ phản bội, kẻ đã ruồng bỏ chiến đội mình để theo đuổi Vinh Quang. Họ quá yêu con người ấy, không thể chấp nhận được con người ấy bỏ quên chiến đội mẹ để đi theo chiến đội khác. Giống với Vi Thảo, Vương Kiệt Hi là bức tượng đài, là con người không gục ngã, gánh trên mình cả chiến đội bay về phía trước thì với Bách Hoa, người đội trưởng ấy đã đem muôn ngàn bông hoa rực rỡ tỏa sáng trên Liên Minh. 3 á quân làm họ buồn đấy, nhưng họ vẫn tin yêu chiến đội tuyệt đối, họ có niềm tin vững chắc, "Năm nay không được, năm sau cố gắng." Nhưng 3 á quân rồi, Fan nghĩ gì? Họ vẫn thế, vẫn tin tưởng tuyệt đối như vậy. Còn Trương Giai Lạc? Fan không hiểu, chiến đội không hiểu. Anh truy cầu quán quân, Bách Hoa không thể cho anh điều đó. Vậy nên anh ra đi. Ra đi để trút bỏ gánh nặng, ra đi để đạt tới hi vọng, đạt tới ước mơ của mình. Tiếc thay Fan Bách Hoa không hiểu điều đó.
Có lẽ, anh chỉ mong được an ủi vài câu, được ai đó chia sẻ chút gánh nặng như ngày ấy, có vị đội trưởng mạnh mẽ bên mình, Trương Giai Lạc là một thiếu niên vô tư vô lo, hiếu động vô cùng. Anh thoải mái chiến đấu, thỏa sức tạo nên Phồn Hoa Huyết Cảnh đầy hoa lệ, rực rỡ khắp Liên Minh. Song khi Tôn Triết Bình ra đi, chẳng ai nói gì về nụ cười của anh nữa? Không còn hình ảnh giơ tay tạo hình khẩu súng bắn về phía đối phương, không còn đội phó vô tư lự, chỉ còn một con người im lặng nâng đỡ cả chiến đội vào chung kết hết lần này tới lần khác. Đáng tiếc thay, 2 lần ấy đều gục ngã trước Ma Thuật Sư. Anh suy sụp, buồn như thế nào, có ai hiểu? "Nghỉ ngơi chút đi, đừng gánh toàn bộ trách nhiệm", anh mong lắm những câu nói ấy, song gánh nặng trên lưng mình đã lớn quá rồi, còn ai bên mình sao? Nếu có thì nó đâu có nặng như vậy. Và anh ra đi, ra đi 1 năm. 1 năm ấy, với fan Bách Hoa là bao buồn khổ, còn với anh, anh cảm thấy thế nào? Hối tiếc? Hối hận? Có chứ, anh âm thầm giúp đỡ Bách Hoa cướp boss, đó là cách anh chuộc lỗi với Bách Hoa. Nhưng đến cuối cùng cũng chẳng ai nhớ đến việc ấy. Anh đã buồn bao nhiêu khi đối mặt với Bách Hoa? Dù là chiến đội, dù là fan, hay đơn giản là quảng cáo, anh cũng buồn. Có lẽ, anh vẫn luôn quanh quẩn bên suy nghĩ : Rời bỏ Bách Hoa, là mình đúng hay sai? Bỏ Bách Hoa, anh đến Bá Đồ, 1 lần nữa xảy chân trận chung kết. Mùa 10, anh còn không được nhìn thấy chiếc cúp quân quân. Vậy rốt cuộc anh đúng hay sai? Chẳng ai rõ, bởi bỏ đi rồi không thể quay lại, Bách Hoa không thể cho anh quán quân, fan Bách Hoa cũng không chấp nhận anh. Giá như Bách Hoa có thể giống như Lôi Đình, chào đón vị đội trưởng trở về từ vòng khiêu chiến vui vẻ, sẵn sàng chi tiền rước về Diệt Sinh Linh cho Tiêu Thời Khâm. Đáng tiếc thay, mãi mãi không xảy ra.
Anh ra mắt mùa 2, đến nay đã qua mùa 10 rồi. Liệu anh còn chinh chiến bao lâu nữa? Luân Hồi đang ở tuổi hoàng kim, lại có đến hai trong Ngũ Thánh, trong khi Hàn Văn Thanh cũng sắp đến tuổi giải nghệ. Có lẽ cũng sắp đến lúc rồi. 18 tuổi là tối thiểu để gia nhập Liên minh mùa 2, trẻ lắm thì anh cũng chỉ kém Diệp Tu 1 tuổi. Mùa 11 có lẽ là lần cuối cùng Bách Hoa còn nở rộ. Buồn lắm, nhưng thời gian vốn luôn là lưỡi gươm vô tình nhất. Liệu mùa 11 ấy, anh có được giơ cao chiếc cúp vô địch hay lại ngậm ngùi ra về? Liệu mùa 12 từ sau, anh có còn xuất hiện? Thời gian sẽ trả lời câu hỏi ấy, nhưng có ai đủ nhẫn tâm để lắng nghe mà không đau buồn hay sao? Anh chẳng phải là người trong Ngũ Thánh, chẳng tạo nên kỷ lục nào, cũng chưa từng ghi dấu lên lịch sử đoạt quán quân của Liên Minh, song Phồn Hoa Huyết Cảnh đầy hoa lệ ấy sẽ mãi in dấu, khắc ghi một con người đầy nghị lực, mạnh mẽ song cũng đầy khó khăn, trắc trở. Chúc phúc anh với những lời lẽ tốt đẹp nhất, mong anh có thể một lần đạt tới chiếc cúp ấy. Anh đã vất vả rồi, hi sinh cả đời tuyển thủ của mình, vậy nên... hãy để anh một lần được yên lòng!
Trương Giai Lạc, vận mệnh mãi mãi chúc phúc cho anh!