Dropped [Thế hệ mới] Tam Tiểu Vương Hưng Hân

Nguyễn Dương

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
176
#42
Chương 19: Nỗi lòng của người tiền nhiệm

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Nguyễn Dương

Thiên+Beta: Chúc mừng sinh nhật Tán ca.
-------------------------------------------------------
Sau khi Quân Mạc Tiếu đi, hai thằng già chỉ đánh mấy cái cho có. Nhờ ơn đám bong bóng thoại của Hoàng Thiếu Thiên mà cả hai không cần đánh vẫn cứ rực rỡ như thường.

Một lúc sau, Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng chống chiến mâu xuống đất: "Kiếm Thánh đại đại diễn quá sâu, khâm phục khâm phục."

Lưu Mộc thấy thế cũng tra kiếm vào vỏ, đeo bên hông. "Ban đầu tui có diễn đâu. Thật ra lúc ấy tui còn tưởng ông đang chơi tui nữa cơ."

"Haha" Diệp Tu cười: "Thế cậu thấy thực lực của thằng bé như thế nào?"

Kiểm tra thực lực, đây mới chính là mục đích của Hoàng Thiếu Thiên khi tấn công Quân Mạc Tiếu. Nghe thì giống đi làm công cho đối thủ nhưng trên thực tế lại giúp ích không nhỏ cho việc nghiên cứu đối thủ của Lam Vũ. Bởi vậy Hoàng Thiếu Thiên coi như vui vẻ nhận lời. Trên tất cả, Diệp Tu có hứa sau khi xong việc sẽ PK với hắn cho nên... à không là vì chiến đội, đừng hiểu nhầm.

"Thực lực của thằng bé như thế nào? Rất khá chứ còn sao nữa, nếu không tui cũng sẽ không nhầm nó là ông. Phải công nhận là ý thức của thằng bé với tán nhân rất cao. Là do ông cố tình bồi dưỡng nó thành người kế nhiệm đúng không? Tui biết mà, nhìn thấy Quân Mạc Tiếu dần bị lãng quên ông làm sao chịu được."

Diệp Tu cười trừ. Không biết là tình cờ hay cố ý nhưng những lời vừa rồi đã nói đúng những gì mà hắn suy nghĩ bấy lâu.

Đối với fan Quân Mạc Tiếu là biểu tượng của chiến đội, là tài khoản bí ẩn đem về quán quân cho Hưng Hân sau đó liền biến mất. Nhưng với Tô Mộc Tranh và Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu là tâm huyết một thời mà Tô Mộc Thu để lại.

Quân Mạc Tiếu ban đầu được Tô Mộc Thu chuẩn bị để tham gia Liên Minh Chuyên Nghiệp. Thiên Cơ Tán mà Quân Mạc Tiếu đang dùng được tạo ra từ biết bao công sức của hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu. Nhưng thói đời bạc bẽo, giới hạn level được nâng lên thành 55. Tán nhân không có kỹ năng thức tỉnh nên không thể thăng cấp. Như vậy cũng có nghĩa là kế hoạch của Tô Mộc Thu hoàn toàn phá sản.

Tô Mộc Thu lúc đó đã rất thất vọng. Với tư cách là một người chứng kiến tất cả những nỗ lực của anh, Diệp Tu vừa thấy tiếc vừa thấy khâm phục con người này. Biết bao cố gắng trong phút chốc trở thành vô ích mà Tô Mộc Thu còn có thể "quăng" thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu cho hắn. Diệp Tu trước giờ chưa từng quên câu nói của người con trai ấy lúc đó.

"Bất quá chỉ là làm lại từ đầu thôi."

Diệp Tu khâm phục Tô Mộc Thu nhưng lại thấy tiếc cho Quân Mạc Tiếu. Hắn từng tự hỏi, nếu Quân Mạc Tiếu cũng có ý thức của riêng mình thì sẽ cảm thấy thế nào. Tô Mộc Thu có thể làm lại từ đầu vậy còn Quân Mạc Tiếu thì sao. Bị chủ nhân bỏ lại như vậy chắc sẽ cô đơn lắm.

Diệp Tu gượng cười giấu đi những dòng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu mình. Chỉ vì một câu nói của Hoàng Thiếu Thiên mà lại có thể khiến suy nghĩ của hắn đi xa đến vậy. Như thế đâu có được.

Lấy lại giọng điệu trào phúng thường có, Diệp Tu trả lời: "Trùng hợp thôi. Ca cũng không ngờ mấy đứa nhỏ lại lợi hại đến vậy, hẳn là do di truyền đi."

Hoàng Thiếu Thiên đầy nghi ngờ: "Thôi xạo đi ba. Nếu không phải được huấn luyện bài bản sao có thể đạt đến trình độ này. Tuy đã giải nghệ nhưng tui vẫn thường xuyên vào game lăn lộn, trình độ của Diệp Linh đến đâu tui nhìn một cái là biết. Đáng nghi nhất là việc thằng bé đang sử dụng Quân Mạc Tiếu. Muốn có được ý thức với tán nhân buộc phải có hiểu biết sâu sắc về cả 24 nghề, mà ở tuổi Diệp Linh thì lấy đâu ra cái hiểu biết đó. Chắc chắn là do ông dạy nó. Tui tin ông không thể không biết hiện nay ngoại trừ fan Hưng Hân chẳng ai biết đến sự tồn tại của Quân Mạc Tiếu. Mà biết thì biết tên chứ người ta cũng có biết nghề đâu. Nếu không phải được giáo dục tư tưởng Diệp Linh sao lại biết đến tán nhân?"

"Đoán xem." Diệp Tu nói một câu cực kì thiếu đánh.

Hoàng Thiếu Thiên tức hộc máu. Cmn chứ đoán. Hắn đoán không ra nên mới hỏi có được không. Anh em với nhau có gì thì nói luôn đi, tên kia vậy mà làm như bí mật chiến đội không thể tiết lộ ấy. Chỉ là cố tình bồi dưỡng một thằng nhóc để kế thừa mình mà cũng phải giấu giấu giếm giếm.

Kì thực Diệp Tu không có giấu gì cả. Cách đây một tháng hắn còn không biết ba đứa nhóc nhà mình chơi Vinh Quang nữa kìa. Còn việc Diệp Linh chơi tán nhân, Diệp Tu cũng đang đau đầu lắm đây.

"Cậu còn nhớ Thu Mộc Tô không?" Diệp Tu bâng khuơ hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy máy dồn lên tới não. Hắn lập tức oanh tạc.

"Tui làm sao quên được tên đó. Hai người trước đây như hình với bóng một khắc cũng không rời. Còn hại tui bao lần cướp hụt Boss. Mà thôi chuyện cũng qua rồi tui không bới lại nữa, bất quá tui cũng không phải loại người nhỏ nhen. Thực sự mà nói tui thấy tiếc cho anh ta, nếu không phải vì chuyện đó..."

Đến đây Hoàng Thiếu Thiên không biết phải nói tiếp như thế nào. Chuyện đó là chuyện gì? Còn không phải là cái chết của Tô Mộc Thu sao. Là người tiếp xúc với Vinh Quang từ khi game mới ra mắt, Hoàng Thiếu Thiên là một trong số ít người còn nhớ đến Thu Mộc Tô. Ban đầu khi Thu Mộc Tô đột nhiên biến mất, hắn vạn vạn cũng không ngờ rằng người đó đã vĩnh viễn không thể tiếp tục chơi Vinh Quang. Số phận của Tô Mộc Thu quá ngang trái, một con người hoàn mĩ như vậy lại bị ép buộc phải dừng lại trước khi tỏa sáng.

Là đối thủ mà Hoàng Thiếu Thiên còn cảm thấy như vậy. Đừng nói đến Diệp Tu, kẻ từng cùng với Tô Mộc Thu làm lên tổ hợp Súng Mâu vang danh một thời. Tuy chỉ một số ít người biết nhưng sự thật đó là tổ hợp xuất sắc nhất thì không ai có thể chối cãi, ít nhất Hoàng Thiếu Thiên sẽ không phủ nhận nó.

"Chúng ta đều từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đã từng vì quán quân mà cống hiến cả thanh xuân. Nhưng quán quân lại chỉ có một. Nỗi tiếc nuối khi để tuột mất nó tui với ông đều đã từng trải qua. Ngoài chúng ta còn có rất nhiều người khác cũng cảm thấy như vậy. Nhưng ít ra chúng ta đã có thể vì Vinh Quang mà phấn đầu, đó cũng coi như là hạnh phúc. Còn Tô Mộc Thu..."

Diệp Tu thở dài. "Tuy Tô Mộc Thu không còn nhưng anh ta đã để lại quá nhiều thứ, Quân Mạc Tiếu là một trong số đó. Ngày ấy, Tô Mộc Thu chọn từ bỏ Quân Mạc Tiếu để làm lại từ đầu. 10 năm sau cũng chính vì làm lại từ đầu tôi đã sử dụng chính tài khoản ấy. Như cậu nói, tôi thực sự không đành lòng nhìn Quân Mạc Tiếu bị lãng quên."

Sự thật là Quân Mạc Tiếu đã ngủ suốt 10 năm, cho đến một ngày Diệp Tu đến và đánh thức thẻ tài khoản đang say ngủ này. Nhưng rồi khi hắn giải nghệ, Quân Mạc Tiếu lại một lần nữa chìm vào giấc mộng tưởng chừng không hồi kết. Lần đầu là 10 năm, lần thứ hai là 20 năm. Đến bao giờ Quân Mạc Tiếu mới được như bao thẻ tài khoản khác, có thể đứng trên đấu trường đỉnh cao ấy mà không phải lo sợ một ngày nào đó mình sẽ lại bị người ta lãng quên.

Diệp Tu nghĩ mà thấy thương cho đứa con thứ của Tô Mộc Thu. Mộc Vũ Tranh Phong trước giờ luôn đứng ở nơi ấy mà tỏa sáng. Thu Mộc Tô ngủ liền 30 năm trong yên bình. Chỉ riêng Quân Mạc Tiếu được đánh thức rồi phải nhìn lại Vinh Quang lần cuối mà tiếp tục nhắm mắt. Cảm giác giống như yêu một người, chia tay làm lành rồi lại tiếp tục chia tay. Giành lấy vinh quang để làm gì khi cuối cùng vẫn phải lui về phía sau xem người ta chiến đấu vì nó.

Diệp Tu hi vọng Diệp Linh có thể chiến đấu cùng với Quân Mạc Tiếu. Hắn mong muốn cả hai cùng nhau phấn đấu vì Vinh Quang. Nhưng đáng tiếc thứ Diệp Linh muốn lại không phải điều mà Diệp Tu luôn kỳ vọng.

Vậy nên khi nghe Hoàng Thiếu Thiên nói: "Bây giờ chẳng phải đã có Diệp Linh rồi sao?" Diệp Tu không hiểu vì lý do gì mà tức giận nói: "Chỉ khi nào nó trả lời được tán nhân chân chính là gì thì tôi mới chấp nhận để nó kế thừa Quân Mạc Tiếu!"

Hoàng Thiếu Thiên thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống đất: "Chơi ác thế! Câu hỏi ấy làm gì có câu trả lời chính xác! Tùy từng người mà quan niệm về tán nhân chân chính cũng khác nhau, Diệp Linh thằng bé làm sao mà trả lời được kiểu câu hỏi như thế. Rồi ông có còn muốn nó tiếp nhận Quân Mạc Tiếu nữa không?!"

"Dĩ nhiên là có." Diệp Tu tiếp tục thở dài: "Chỉ là giấc mơ của nó lại là đem tán nhân vào Liên Minh."

Cmn ông bị điên à Diệp Tu. Thằng nhỏ không biết trong Liên Minh từng có tán nhân nên muốn mang vào. Ơ chẳng lẽ vì thế mà ông không chấp nhận à. Quá thể đáng!

Tất nhiên Hoàng Thiếu Thiên sẽ không nói ra những lời đó trước mặt Diệp Tu. Thu lại tất cả những trách cứ về sự ích kỉ của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên chỉ nói một câu ngắn gọn.

"Tui thấy như vậy cũng tốt mà."

"Là vì nó nghĩ trước đây chưa từng có ai sử dụng tán nhân." Diệp Tu nói

"Thằng bé không biết đến Quân Mạc Tiếu nên nghĩ như thế cũng có gì là lạ."

"Thằng bé muốn đem tán nhân vào Liên Minh vì nghĩ trước giờ chưa từng có ai sử dụng!" Diệp Tu nhấn mạnh.

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng hiểu ý của Diệp Tu. Phải nói như thế nào nhỉ, hành động của Diệp Tu thực sự rất ngưỡng mộ. Cũng giống như trước đây khi Diệp Tu rời khỏi Gia Thế, hắn chấp nhận lui xuống để chiến đội có thể tiến lên. Lần này Diệp Tu quyết định đóng vai ác, vì hắn hi vọng thế hệ mới có thể vững bước trên con đường tuyển thủ chuyên nghiệp đầy gian nan này.

"Bắt thằng bé phải từ bỏ ước mơ, tui không biết trên đời này còn ai ác hơn ông nữa." Hoàng Thiếu Thiên nửa thật nửa đùa nói.

Diệp Tu cũng không ngại đáp lời hắn: "Ca chỉ muốn tốt cho tụi nhỏ thôi."

Câu nói này cũng là dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện của hai người. Đừng quên mục đích ban đầu của Hoàng Thiếu Thiên là PK với Diệp Tu. À không là vì Lam Khế Các trừ họa.

Cả hai cùng tiến về khu đấu trường. Tạo phòng, chọn bản đồ. Trận đấu chín thức bắt đầu!

"Ách" Diệp Tu bỗng dưng gõ lên kênh trò chuyện chung. "Chiều nay tôi có cuộc họp với đối tác. Nãy giờ mải nói chuyện nên nhỡ dùng hết thời gian rảnh rồi. Thật xin lỗi, đành hẹn cậu lần sau vậy."

Hoàng Thiếu Thiên đọc xong dòng chat, quay lại thì không thấy Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng đâu. Hiển nhiên là đã đăng xuất.

"Móa nó lần sau là khi nào?! Đợi đấy Diệp Tu! NU PA CA CHI!!!!"

Hoàng Thiếu Thiên hét lớn. Nợ này hắn nhất định bắt Diệp Tu trả gấp trăm lần!

__________ENG CHƯƠNG 19___________
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#43
Nói nhiều là một chuyện, vấn đề là tên kỹ năng hắn báo còn đếch đúng! Tốc độ tay của tên Lưu Mộc kia căn bản không nhanh đến thế. Mặc dù biết người kia đang cố làm mình mất tập trung nhưng Diệp Linh không thể kiềm lòng muốn giết người. Má nó, ai đó mau mau đến bắt tên này câm miệng đi!
Có bao nhiêu tuổi thì Phiền Phiền vẫn phiền như thế há há há há, cứ từ từ mà hưởng thụ đi :V
 

Nguyễn Dương

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
176
#44
Chương 20: Đồng đội cũ gặp nhau

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Nguyễn Dương
---------------------------------------------------------
Ở thành phố B có một quán cà phê cực kì nổi tiếng. Cà phê không những ngon mà người phục vụ còn rất chu đáo. Đến đây một lần đảm bảo muốn đến lần nữa.

Hoàng Thiếu Thiên không ưa gì cà phê. Hắn thích những thứ gì đó ngọt mà cà phê thì quá đắng. Nhưng từ khi đến quán này hắn bắt đầu thích mê cà phê sữa vừa ngọt lại vừa thơm.

Mỗi lần đến thành phố B, Hoàng Thiếu Thiên đều đến uống cà phê ở đây, dần dần cũng thành thói quen. Một hai lần không tính, nhưng nếu đến vài trăm lần mà không thành khách quen mới là lạ.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên thì lập tức qua chào hỏi. Theo như thường lệ, Hoàng Thiếu Thiên sẽ gọi một ly cà phê sữa và một cái bánh ngọt. Có điều hôm nay hình như hắn đang đợi người nên cậu phục vụ cũng không dám đưa đồ lên sớm.

Không lâu sau, một người đàn ông trông khá tao nhã bước vào quán. Người đó nhằm thẳng bàn Hoàng Thiếu Thiên mà đi đến.

Vừa nhìn thấy người kia Hoàng Thiếu Thiên liền vậy tay: "Đội trưởng! Đội trưởng! Đội trưởng!"

Dụ Văn Châu cười ôn nhu ngồi xuống vị trí đối điện với Hoàng Thiếu Thiên. "Thiếu Thiên, tui bây giờ không còn là đội trưởng Lam Vũ."

Hoàng Thiếu Thiên gõ trán: "Đúng ha, xin lỗi Dụ Chủ Tịch."

"Không cần khách khí như vậy, gọi Văn Châu đi. Chúng ta đã là đồng đội những 9 năm cơ mà." Dụ Văn Châu ôn nhu nói.

Sau khi giải nghệ, Dụ Văn Châu được Phùng Hiến Quân bổ nghiệm vào làm quản lí trong Liên Minh. Cựu đội trưởng Lam Vũ rất có năng lực, tính tình lại ôn hòa nên nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người. Sau khi Phùng Hiến Quân về hưu, nhờ khả năng của mình Dụ Văn Châu trở thành chủ tịch đời thứ ba.

Thế nhưng đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói Dụ Văn Châu trước giờ vẫn luôn là đội trưởng. Chủ tịch thì chủ tịch chứ, Hoàng Thiếu Thiên chẳng quan tâm. Nếu không phải trước mặt phóng viên hay những dịp quan trọng Hoàng Thiếu Thiên tuyệt không gọi ba chữ "Dụ Chủ Tịch". Mới nãy gọi chỉ là giữ lệ một chút.

Dụ Văn Châu thực ra cũng không ưu gì cách gọi câu lệ như vậy. Nếu cho hắn chọn, Thiếu Thiên cứ gọi là đội trưởng có phải tốt hơn không. Chỉ tiếc Dụ Văn Châu hắn không còn là đội trưởng chiến đội Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên tương tự cũng không còn là đội viên chiến đội.

Sau một hồi nói qua nói lại coi như giữ phép tắc, cả hai rất nhanh bắt đầu cuộc tám xuyên Lam Vũ.

"Bạch Lân Tuyết với Hàn Du Phong càng ngày càng phối hợp ăn ý với nhau. Tiểu Hàn không hổ là con lão Hàn a tính hổ báo giống y như cha nó. Lại nói lão Hàn chắc cũng khổ tâm lắm. Con trai mình mất công nuôi dưỡng không những không đầu quân Bá Đồ còn đến Lam Vũ. Cảm giác nuôi dạy vương bài cho nhà người ta chắc không dễ chịu gì. Mà kể cũng tiếc, Hưng Hân mùa này đón ba chị em họ Diệp mà Lam Vũ chúng ta ngày trước lại để tuột mất Hàn Khả Như. Con bé này cũng thật là, anh nó ở Lam Vũ nó lại quyết tâm đi Bá Đồ. Mà thôi coi như Lão Hàn thành công giáo dục tư tưởng đá con bé về Bá Đồ. Đây là tại cha nó chứ không phải nó..."

Hoàng Thiếu Thiên thao thao bất tuyệt hồi lâu cũng không có dấu hiệu dừng lại. Những người khác đều vì thương yêu lỗ tai mà chuyển bàn cách đó cả một đoạn. Dụ Văn Châu vậy mà có thể kiên nhẫn ngồi nghe tên này nói. Tất cả mọi người xung quanh thần tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc với con người dũng cảm này.

Đợi Hoàng Thiếu Thiên nói xong Dụ Văn Châu mới từ tốn nói. "Mấy năm gần đây hai người đó tiến bộ không ít. Chiến thuật của Lam Vũ trước giờ xoay quanh Kiếm Và Lời Nguyền, mà Hàn Du Phong và Bạch Lân Tuyết đang dần đưa tổ hợp đó lên đến đỉnh cao."

"Đội trưởng cậu đang trách mình sao? Tốc độ tay của cậu không nhanh cái đó cũng đành chịu. Nhưng đội trưởng lại rất lợi hại nha, với tốc độ tay đó mà có thể vượt qua bao người để trở thành tuyển thủ cấp đại thần. Vậy nên đội trưởng cậu đáng ra phải tự hào mới đúng."

Hoàng Thiếu Thiên một câu đội trưởng hai câu đội trưởng, căn bản không để lời của Dụ Văn Châu vào tai. Vấn đề này hắn cũng đành chịu. Dụ Văn Châu chỉ có thể cười mà nói: "Có vẫn tốt hơn đúng không? Với lại ý tui cũng không hẳn là vậy."

"Nếu không phải vậy thì là gì?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi một câu hết - sức - ngắn - gọn. Hắn cảm thấy tâm có chút mệt.

Dụ Văn Châu vẫn cứ ôn nhu cười. (*^_^*)

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nói chuyện với tim đen quả nhiên cực kì mệt tâm. Đối với loại người này không thể bạo phát Liên Chiêu Bong Bóng Thoại, cho nên Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp bấm next.

Dụ Văn Châu không khỏi trộm cười. Những lúc Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lời cũng đáng yêu lắm chứ.

"Thiếu Thiên lặn lội đường xa đến đây lại còn gọi tui ra ngoài gặp không phải chỉ để nói bấy nhiêu đâu nhỉ?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, gương mặt hắn nghiêm túc hơn hẳn. "Cậu đọc bài báo liên quan đến ba tân binh của Hưng Hân rồi đúng không?"

Dụ Văn Châu nhẹ nhàng đẩy kính. "Đúng là hiện tại tui khá quan tâm đến ba người này. Diệp Tinh và Diệp Minh khả năng cao là cặp song sinh của tiền bối và Tô Mộc Tranh. Còn Diệp Linh kì thực tui cũng chưa nghĩ ra lai lịch của cậu ta, nhưng chắc chắn có liên quan đến tiền bối"

Hoàng Thiếu Thiên ngó qua ngó lại hai phía trái phải. Sau khi xác định không có người nghe lén mới nói.

"Không cần phải suy đoán gì nữa, thực sự có liên quan đấy. Hôm trước Diệp Tu có nhờ tui đánh giá trình độ của Diệp Linh. Đội trưởng cậu biết không tui bất ngờ lắm ấy, thằng nhóc Diệp Linh đó như thế nào lại là người kế thừa Quân Mạc Tiếu."

Dụ Văn Châu hơi nhướng mày. "Quân Mạc Tiếu, không phải chứ? Diệp Linh mới 18 tuổi thực sự có thể chơi một nghề có độ khó cao như tán nhân sao?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu lia lịa. Là hắn đích thân đi đánh giá mà. Nếu không phải chính mắt thấy có đánh chết hắn cũng không tin. Giống như Dụ Văn Châu lúc này này, trên mặt rõ ràng viết cả đống chữ hoài nghi.

"Chắc chắn luôn đấy thằng bé dùng tán nhân lúc vào game mà. Này đội trưởng cậu đừng tỏ ra khinh thường như vậy có được không? Tui có giao chiến với nó đàng hoàng à nha. Tuy chỉ hơn một phút nhưng tui dám lấy danh dự của mình ra thề, ngoại trừ Diệp Tu ra không ai có thể chơi tán nhân vượt trình nó cả. Đừng hiểu lầm, người khác thì không bằng thằng bé chứ nó muốn vượt qua Diệp Tu thì còn phải cố gắng rất nhiều. Đây là lời thật lòng đấy."

Dụ Văn Châu bên ngoài cười ôn nhu bên trong cười khổ. Hắn đã nói gì đâu a. Thiếu Thiên cũng không cần thanh minh, tui vốn không có nghi ngờ cậu mà.

"Cậu cảm thấy Lam Vũ mùa giải này không đánh lại Hưng Hân?"

Hoàng Thiếu Thiên đứng phắt dậy. "Chuyện đó còn lâu mới xảy ra!!!"

Sau đó hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn mình mới cúi đầu xin lỗi mà ngồi xuống. Nhưng thế không có nghĩa là hắn bỏ qua cho Dụ Văn Châu. Tốt xấu gì Dụ Văn Châu cũng là cựu đội trưởng Lam Vũ, sao có thể nói chiến đội nhà mình không bằng Hưng Hân chứ. Chắc chắn hôm nay Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi giường không đúng cách! Chắc chắn!

Dụ Văn Châu đan chéo hai tay trước mặt. Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi nói. "Cho nên cậu cảm thấy mới từng tuổi này mà đã đạt đến trình độ đó quá vô lí. Muốn được như vậy ngay từ những ngày đầu chơi Vinh Quang Diệp Linh phải xác định sau này sẽ chơi tán nhân, ngoài ra không còn cách nào khác. Bởi vậy cậu muốn ám chỉ Diệp Linh là do Diệp Tu cố ý bồi dưỡng? À không phải nói là cả ba người Diệp Linh, Diệp Tinh và Diệp Minh mới đúng."

Dụ Văn Châu không hổ là một trong tứ đại tâm bẩn. Đừng hỏi tại sao hắn vẫn được gọi bằng cái tên này, căn bản giới trẻ thời nay chưa ai đủ trình vượt qua bốn người.

Quay lại chủ đề chính, Dụ Văn Châu chỉ cần nghe một chút đã đem toàn bộ suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên nói ra ngoài.

Việc Diệp Linh là cháu của Diệp Tu thì chỉ có một vài người biết. Hoàng Thiếu Thiên biết là nhờ Diệp Tu nói lúc nhờ hắn đi đánh giá. Người còn lại là Dụ Văn Châu biết được thông qua Hoàng Thiếu Thiên. Còn Diệp Tinh với Diệp Minh thì đám cựu tuyển thủ nghe tới phát ngán rồi. Nhớ ngày đó hai đứa nhỏ ra đời, vợ chồng nào đó rất không có tình người lên group chat ngược cẩu FA cơ mà.

Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay, haiz.

Cay thì cay chứ chính sự thì vẫn phải bàn. Dựa trên những gì mình biết được, Hoàng Thiếu Thiên đưa ra một bài toán như sau:
+) Thằng cháu tiếp nhận tài khoản của thằng bác.
+) Đứa con gái thừa kế tài khoản của mẹ.
+) Lại thêm một thằng cháu khác tiếp nhận tài khoản của thằng bác khác.
=> Đấy, lại bảo không có âm mưu đi!

Lần đầu tiên trong cuộc đời Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy khả năng suy luận của mình quá cao siêu. Vậy mà Dụ Văn Châu lại nỡ lòng nào đem hắn đạp trở về mặt đất

"Cá nhân tui thấy chuyện đó khôg có khả năng lắm."

Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn cái bép. "Đấy tui bảo mà chuyện này làm sao có thể có khả năng... Khoan đã cậu nói lại một lần nữa tui nghe không rõ! Ý cậu là sao hả?"

Dụ Chủ Tịch thong thả uống ly cà phê của mình. Đặt ly cà phê xuống, hắn chậm rãi nói:"Không có khả năng thì không có khả năng thôi. Lúc gọi điện cho tui Thiếu Thiên có nói tiền bối chưa công nhận Diệp Linh mà nhớ không. Nếu đúng như những gì Thiếu Thiên suy nghĩ, tiền bối như thế nào lại không công nhận thằng bé?"

Thấy Hoàng Thiếu Thiên có vẻ chưa phục, Dụ Văn Châu hỏi. "Có phải cậu nghĩ "Bài kiểm tra cuối cùng" kia cũng giống bài thi tốt nghiệp dành cho Diệp Linh. Rằng thằng bé phải vượt qua mới có thể chứng minh bản thân đã sẵn sàng?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, hắn đúng là đang nghĩ như vậy.

Dụ Văn Châu tiếp tục phân tích tại sao việc Hoàng Thiếu Thiên nghĩ không có khả năng xảy ra.

"Thiếu Thiên à, cậu cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên Diệp Tu. Diệp tiền bối tuy có chút... ừm cậu hiểu mà, nhưng lại là người vô cùng quan tâm đến chiến đội. Bây giờ cậu thử nghĩ như thế này xem. Tán nhân không phải một nghề đơn giản, dù có là Thiếu Thiên ở thời kì hoàng kim cũng khó có thể làm chủ được nó. Với tính cách của tiền bối sao có thể bắt Diệp Linh phải học chơi một nghề có độ khó cao như vậy. Về phần Diệp Linh, lúc thằng bé mới bắt đầu chơi Vinh Quang mà đã gặp phải chuyện như vậy rất nhanh sẽ đánh mất động lực dẫn đến bài xích với tán nhân, tệ nhất còn có thể mất đi hứng thú với Vinh Quang."

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu tiếc nuối. Vậy là những gì hắn suy luận đều không đúng sự thật. Cho dù không muốn tin nhưng lời của phân tích đế lại rất có trọng lượng.

"Diệp Tu lúc nào cũng vậy, ôm hết gánh nặng vào người. Nếu như Diệp Linh là do ổng bồi dưỡng có phải tốt hơn không."

Dụ Văn Châu không nói chỉ gật đầu. Hắn cũng nghĩ y như vậy.

Những hi sinh thầm lặng của Diệp Tu, mấy ai biết. Mà trong số những người biết có bao nhiêu người có thể hiểu được. Dụ Văn Châu tự nhận, hắn không hiểu. Dù cho sau này sự hi sinh ấy của Diệp Tu dần dần được các cựu tuyển thủ biết đến nhưng họ vẫn không thể hiểu hết ý nghĩa của những việc đó. Suy cho cùng chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.

Muốn diễn vai ác không dễ chút nào. Phải diễn thật sâu để người khác không nhận ra. Lại phải có đủ dũng khí để đối với người mình thương yêu không chút lưu tình.

Diệp Tu làm được điều đó. Cho nên những ai biết được, dù chỉ là một ít, cũng đều khâm phục nghị lực của con người này.

Thần Vinh Quang có thể không toàn năng. Nhưng lại khiến ta phải ngước nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.

__________END CHƯƠNG 20__________
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#45
Chương 20: Đồng đội cũ gặp nhau

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Nguyễn Dương
---------------------------------------------------------
Ở thành phố B có một quán cà phê cực kì nổi tiếng. Cà phê không những ngon mà người phục vụ còn rất chu đáo. Đến đây một lần đảm bảo muốn đến lần nữa.

Hoàng Thiếu Thiên không ưa gì cà phê. Hắn thích những thứ gì đó ngọt mà cà phê thì quá đắng. Nhưng từ khi đến quán này hắn bắt đầu thích mê cà phê sữa vừa ngọt lại vừa thơm.

Mỗi lần đến thành phố B, Hoàng Thiếu Thiên đều đến uống cà phê ở đây, dần dần cũng thành thói quen. Một hai lần không tính, nhưng nếu đến vài trăm lần mà không thành khách quen mới là lạ.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên thì lập tức qua chào hỏi. Theo như thường lệ, Hoàng Thiếu Thiên sẽ gọi một ly cà phê sữa và một cái bánh ngọt. Có điều hôm nay hình như hắn đang đợi người nên cậu phục vụ cũng không dám đưa đồ lên sớm.

Không lâu sau, một người đàn ông trông khá tao nhã bước vào quán. Người đó nhằm thẳng bàn Hoàng Thiếu Thiên mà đi đến.

Vừa nhìn thấy người kia Hoàng Thiếu Thiên liền vậy tay: "Đội trưởng! Đội trưởng! Đội trưởng!"

Dụ Văn Châu cười ôn nhu ngồi xuống vị trí đối điện với Hoàng Thiếu Thiên. "Thiếu Thiên, tui bây giờ không còn là đội trưởng Lam Vũ."

Hoàng Thiếu Thiên gõ trán: "Đúng ha, xin lỗi Dụ Chủ Tịch."

"Không cần khách khí như vậy, gọi Văn Châu đi. Chúng ta đã là đồng đội những 9 năm cơ mà." Dụ Văn Châu ôn nhu nói.

Sau khi giải nghệ, Dụ Văn Châu được Phùng Hiến Quân bổ nghiệm vào làm quản lí trong Liên Minh. Cựu đội trưởng Lam Vũ rất có năng lực, tính tình lại ôn hòa nên nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người. Sau khi Phùng Hiến Quân về hưu, nhờ khả năng của mình Dụ Văn Châu trở thành chủ tịch đời thứ ba.

Thế nhưng đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói Dụ Văn Châu trước giờ vẫn luôn là đội trưởng. Chủ tịch thì chủ tịch chứ, Hoàng Thiếu Thiên chẳng quan tâm. Nếu không phải trước mặt phóng viên hay những dịp quan trọng Hoàng Thiếu Thiên tuyệt không gọi ba chữ "Dụ Chủ Tịch". Mới nãy gọi chỉ là giữ lệ một chút.

Dụ Văn Châu thực ra cũng không ưu gì cách gọi câu lệ như vậy. Nếu cho hắn chọn, Thiếu Thiên cứ gọi là đội trưởng có phải tốt hơn không. Chỉ tiếc Dụ Văn Châu hắn không còn là đội trưởng chiến đội Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên tương tự cũng không còn là đội viên chiến đội.

Sau một hồi nói qua nói lại coi như giữ phép tắc, cả hai rất nhanh bắt đầu cuộc tám xuyên Lam Vũ.

"Bạch Lân Tuyết với Hàn Du Phong càng ngày càng phối hợp ăn ý với nhau. Tiểu Hàn không hổ là con lão Hàn a tính hổ báo giống y như cha nó. Lại nói lão Hàn chắc cũng khổ tâm lắm. Con trai mình mất công nuôi dưỡng không những không đầu quân Bá Đồ còn đến Lam Vũ. Cảm giác nuôi dạy vương bài cho nhà người ta chắc không dễ chịu gì. Mà kể cũng tiếc, Hưng Hân mùa này đón ba chị em họ Diệp mà Lam Vũ chúng ta ngày trước lại để tuột mất Hàn Khả Như. Con bé này cũng thật là, anh nó ở Lam Vũ nó lại quyết tâm đi Bá Đồ. Mà thôi coi như Lão Hàn thành công giáo dục tư tưởng đá con bé về Bá Đồ. Đây là tại cha nó chứ không phải nó..."

Hoàng Thiếu Thiên thao thao bất tuyệt hồi lâu cũng không có dấu hiệu dừng lại. Những người khác đều vì thương yêu lỗ tai mà chuyển bàn cách đó cả một đoạn. Dụ Văn Châu vậy mà có thể kiên nhẫn ngồi nghe tên này nói. Tất cả mọi người xung quanh thần tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc với con người dũng cảm này.

Đợi Hoàng Thiếu Thiên nói xong Dụ Văn Châu mới từ tốn nói. "Mấy năm gần đây hai người đó tiến bộ không ít. Chiến thuật của Lam Vũ trước giờ xoay quanh Kiếm Và Lời Nguyền, mà Hàn Du Phong và Bạch Lân Tuyết đang dần đưa tổ hợp đó lên đến đỉnh cao."

"Đội trưởng cậu đang trách mình sao? Tốc độ tay của cậu không nhanh cái đó cũng đành chịu. Nhưng đội trưởng lại rất lợi hại nha, với tốc độ tay đó mà có thể vượt qua bao người để trở thành tuyển thủ cấp đại thần. Vậy nên đội trưởng cậu đáng ra phải tự hào mới đúng."

Hoàng Thiếu Thiên một câu đội trưởng hai câu đội trưởng, căn bản không để lời của Dụ Văn Châu vào tai. Vấn đề này hắn cũng đành chịu. Dụ Văn Châu chỉ có thể cười mà nói: "Có vẫn tốt hơn đúng không? Với lại ý tui cũng không hẳn là vậy."

"Nếu không phải vậy thì là gì?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi một câu hết - sức - ngắn - gọn. Hắn cảm thấy tâm có chút mệt.

Dụ Văn Châu vẫn cứ ôn nhu cười. (*^_^*)

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nói chuyện với tim đen quả nhiên cực kì mệt tâm. Đối với loại người này không thể bạo phát Liên Chiêu Bong Bóng Thoại, cho nên Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp bấm next.

Dụ Văn Châu không khỏi trộm cười. Những lúc Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lời cũng đáng yêu lắm chứ.

"Thiếu Thiên lặn lội đường xa đến đây lại còn gọi tui ra ngoài gặp không phải chỉ để nói bấy nhiêu đâu nhỉ?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, gương mặt hắn nghiêm túc hơn hẳn. "Cậu đọc bài báo liên quan đến ba tân binh của Hưng Hân rồi đúng không?"

Dụ Văn Châu nhẹ nhàng đẩy kính. "Đúng là hiện tại tui khá quan tâm đến ba người này. Diệp Tinh và Diệp Minh khả năng cao là cặp song sinh của tiền bối và Tô Mộc Tranh. Còn Diệp Linh kì thực tui cũng chưa nghĩ ra lai lịch của cậu ta, nhưng chắc chắn có liên quan đến tiền bối"

Hoàng Thiếu Thiên ngó qua ngó lại hai phía trái phải. Sau khi xác định không có người nghe lén mới nói.

"Không cần phải suy đoán gì nữa, thực sự có liên quan đấy. Hôm trước Diệp Tu có nhờ tui đánh giá trình độ của Diệp Linh. Đội trưởng cậu biết không tui bất ngờ lắm ấy, thằng nhóc Diệp Linh đó như thế nào lại là người kế thừa Quân Mạc Tiếu."

Dụ Văn Châu hơi nhướng mày. "Quân Mạc Tiếu, không phải chứ? Diệp Linh mới 18 tuổi thực sự có thể chơi một nghề có độ khó cao như tán nhân sao?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu lia lịa. Là hắn đích thân đi đánh giá mà. Nếu không phải chính mắt thấy có đánh chết hắn cũng không tin. Giống như Dụ Văn Châu lúc này này, trên mặt rõ ràng viết cả đống chữ hoài nghi.

"Chắc chắn luôn đấy thằng bé dùng tán nhân lúc vào game mà. Này đội trưởng cậu đừng tỏ ra khinh thường như vậy có được không? Tui có giao chiến với nó đàng hoàng à nha. Tuy chỉ hơn một phút nhưng tui dám lấy danh dự của mình ra thề, ngoại trừ Diệp Tu ra không ai có thể chơi tán nhân vượt trình nó cả. Đừng hiểu lầm, người khác thì không bằng thằng bé chứ nó muốn vượt qua Diệp Tu thì còn phải cố gắng rất nhiều. Đây là lời thật lòng đấy."

Dụ Văn Châu bên ngoài cười ôn nhu bên trong cười khổ. Hắn đã nói gì đâu a. Thiếu Thiên cũng không cần thanh minh, tui vốn không có nghi ngờ cậu mà.

"Cậu cảm thấy Lam Vũ mùa giải này không đánh lại Hưng Hân?"

Hoàng Thiếu Thiên đứng phắt dậy. "Chuyện đó còn lâu mới xảy ra!!!"

Sau đó hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn mình mới cúi đầu xin lỗi mà ngồi xuống. Nhưng thế không có nghĩa là hắn bỏ qua cho Dụ Văn Châu. Tốt xấu gì Dụ Văn Châu cũng là cựu đội trưởng Lam Vũ, sao có thể nói chiến đội nhà mình không bằng Hưng Hân chứ. Chắc chắn hôm nay Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi giường không đúng cách! Chắc chắn!

Dụ Văn Châu đan chéo hai tay trước mặt. Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi nói. "Cho nên cậu cảm thấy mới từng tuổi này mà đã đạt đến trình độ đó quá vô lí. Muốn được như vậy ngay từ những ngày đầu chơi Vinh Quang Diệp Linh phải xác định sau này sẽ chơi tán nhân, ngoài ra không còn cách nào khác. Bởi vậy cậu muốn ám chỉ Diệp Linh là do Diệp Tu cố ý bồi dưỡng? À không phải nói là cả ba người Diệp Linh, Diệp Tinh và Diệp Minh mới đúng."

Dụ Văn Châu không hổ là một trong tứ đại tâm bẩn. Đừng hỏi tại sao hắn vẫn được gọi bằng cái tên này, căn bản giới trẻ thời nay chưa ai đủ trình vượt qua bốn người.

Quay lại chủ đề chính, Dụ Văn Châu chỉ cần nghe một chút đã đem toàn bộ suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên nói ra ngoài.

Việc Diệp Linh là cháu của Diệp Tu thì chỉ có một vài người biết. Hoàng Thiếu Thiên biết là nhờ Diệp Tu nói lúc nhờ hắn đi đánh giá. Người còn lại là Dụ Văn Châu biết được thông qua Hoàng Thiếu Thiên. Còn Diệp Tinh với Diệp Minh thì đám cựu tuyển thủ nghe tới phát ngán rồi. Nhớ ngày đó hai đứa nhỏ ra đời, vợ chồng nào đó rất không có tình người lên group chat ngược cẩu FA cơ mà.

Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay, haiz.

Cay thì cay chứ chính sự thì vẫn phải bàn. Dựa trên những gì mình biết được, Hoàng Thiếu Thiên đưa ra một bài toán như sau:
+) Thằng cháu tiếp nhận tài khoản của thằng bác.
+) Đứa con gái thừa kế tài khoản của mẹ.
+) Lại thêm một thằng cháu khác tiếp nhận tài khoản của thằng bác khác.
=> Đấy, lại bảo không có âm mưu đi!

Lần đầu tiên trong cuộc đời Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy khả năng suy luận của mình quá cao siêu. Vậy mà Dụ Văn Châu lại nỡ lòng nào đem hắn đạp trở về mặt đất

"Cá nhân tui thấy chuyện đó khôg có khả năng lắm."

Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn cái bép. "Đấy tui bảo mà chuyện này làm sao có thể có khả năng... Khoan đã cậu nói lại một lần nữa tui nghe không rõ! Ý cậu là sao hả?"

Dụ Chủ Tịch thong thả uống ly cà phê của mình. Đặt ly cà phê xuống, hắn chậm rãi nói:"Không có khả năng thì không có khả năng thôi. Lúc gọi điện cho tui Thiếu Thiên có nói tiền bối chưa công nhận Diệp Linh mà nhớ không. Nếu đúng như những gì Thiếu Thiên suy nghĩ, tiền bối như thế nào lại không công nhận thằng bé?"

Thấy Hoàng Thiếu Thiên có vẻ chưa phục, Dụ Văn Châu hỏi. "Có phải cậu nghĩ "Bài kiểm tra cuối cùng" kia cũng giống bài thi tốt nghiệp dành cho Diệp Linh. Rằng thằng bé phải vượt qua mới có thể chứng minh bản thân đã sẵn sàng?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, hắn đúng là đang nghĩ như vậy.

Dụ Văn Châu tiếp tục phân tích tại sao việc Hoàng Thiếu Thiên nghĩ không có khả năng xảy ra.

"Thiếu Thiên à, cậu cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên Diệp Tu. Diệp tiền bối tuy có chút... ừm cậu hiểu mà, nhưng lại là người vô cùng quan tâm đến chiến đội. Bây giờ cậu thử nghĩ như thế này xem. Tán nhân không phải một nghề đơn giản, dù có là Thiếu Thiên ở thời kì hoàng kim cũng khó có thể làm chủ được nó. Với tính cách của tiền bối sao có thể bắt Diệp Linh phải học chơi một nghề có độ khó cao như vậy. Về phần Diệp Linh, lúc thằng bé mới bắt đầu chơi Vinh Quang mà đã gặp phải chuyện như vậy rất nhanh sẽ đánh mất động lực dẫn đến bài xích với tán nhân, tệ nhất còn có thể mất đi hứng thú với Vinh Quang."

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu tiếc nuối. Vậy là những gì hắn suy luận đều không đúng sự thật. Cho dù không muốn tin nhưng lời của phân tích đế lại rất có trọng lượng.

"Diệp Tu lúc nào cũng vậy, ôm hết gánh nặng vào người. Nếu như Diệp Linh là do ổng bồi dưỡng có phải tốt hơn không."

Dụ Văn Châu không nói chỉ gật đầu. Hắn cũng nghĩ y như vậy.

Những hi sinh thầm lặng của Diệp Tu, mấy ai biết. Mà trong số những người biết có bao nhiêu người có thể hiểu được. Dụ Văn Châu tự nhận, hắn không hiểu. Dù cho sau này sự hi sinh ấy của Diệp Tu dần dần được các cựu tuyển thủ biết đến nhưng họ vẫn không thể hiểu hết ý nghĩa của những việc đó. Suy cho cùng chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.

Muốn diễn vai ác không dễ chút nào. Phải diễn thật sâu để người khác không nhận ra. Lại phải có đủ dũng khí để đối với người mình thương yêu không chút lưu tình.

Diệp Tu làm được điều đó. Cho nên những ai biết được, dù chỉ là một ít, cũng đều khâm phục nghị lực của con người này.

Thần Vinh Quang có thể không toàn năng. Nhưng lại khiến ta phải ngước nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.

__________END CHƯƠNG 20__________
Cho đến khi Diệp Linh hiểu được tán nhân chân chính là gì......Liên Minh à, tạm biệt.

Cơ mà Dụ tâm bẩn thật đáng sợ, tí tẹo manh mối mà có thể suy ra được....thật đáng sợ.

Hàn Du Phong, kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền của Lam Vũ, tính tình trầm ổn, con trai trưởng của Hàn Văn Thành, không hiểu vì lí do gì (chắc thời kì phản nghịch) bỏ nhà sang ăn ở nhà đối thủ.

Bạch Lân Tuyết, thuật sĩ Sách Khác Tát Nhĩ, trước mắt có thể thấy đây là một tuyển thủ có tốc độ tay nhanh, và có khả năng là một thoại lao.

Hàn Khả Như, còn gái Hàn Văn Thành, tạm chưa có thông tin gì, trước mắt suy đoán dùng Quyền pháp gia hoặc Mục Sư.

Trước có một chiếc lá, một mình giấy nên tinh phong huyết vũ.

Nay có ba chiếc lá, hát ca dao nổ súng

Những ngày tháng bình yên, tạm biệt.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#46
Cho đến khi Diệp Linh hiểu được tán nhân chân chính là gì......Liên Minh à, tạm biệt.

Cơ mà Dụ tâm bẩn thật đáng sợ, tí tẹo manh mối mà có thể suy ra được....thật đáng sợ.

Hàn Du Phong, kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền của Lam Vũ, tính tình trầm ổn, con trai trưởng của Hàn Văn Thành, không hiểu vì lí do gì (chắc thời kì phản nghịch) bỏ nhà sang ăn ở nhà đối thủ.

Bạch Lân Tuyết, thuật sĩ Sách Khác Tát Nhĩ, trước mắt có thể thấy đây là một tuyển thủ có tốc độ tay nhanh, và có khả năng là một thoại lao.

Hàn Khả Như, còn gái Hàn Văn Thành, tạm chưa có thông tin gì, trước mắt suy đoán dùng Quyền pháp gia hoặc Mục Sư.

Trước có một chiếc lá, một mình giấy nên tinh phong huyết vũ.

Nay có ba chiếc lá, hát ca dao nổ súng

Những ngày tháng bình yên, tạm biệt.
cô gái sao cô lại nghĩ con gái Hàn đội sẽ có khả năng chơi mục sư =))) ????
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#49

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#50
Phải là tui nhìn thấu tâm cơ mấy người =)))
Trận thứ 3 Hưng Hân gặp Bá Đồ, chúng ta hãy cùng chờ xem Thạch Bất Chuyển sẽ như thế nào :v
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#51
Chương 21: Diệp Linh gần đây có chút kì quái.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------

Hồi trước Diệp Minh gặp phải vấn đề về quyết định trở thành tuyền thủ chuyên nghiệp nên không mấy để ý đến Diệp Linh. Giờ đã thành công vượt qua những ngày khủng hoảng đó rồi cậu mới nhận ra một chuyện cực kì quan trọng. Cậu muốn đổi phòng! Cậu không muốn chung phòng với Diệp Linh nữa!

Theo như những gì Diệp Minh thấy, gần đây Diệp Linh không còn dậy trễ nữa. Mà cũng dễ hiểu thôi, giải đấu sắp bắt đầu đơn giản là hết thời gian chơi rồi. Cho dù là con mèo lười Diệp Linh cũng phải nhận thức được điều này. Mà nhận thức được rồi thì làm gì, mặc kệ nó chắc. Nếu muốn mặc kệ, cửa chính thẳng tiến và đi luôn đừng quay lại, chiến đội không muốn nuôi một con mèo lười vô dụng.

Nhưng vấn đề của Diệp Linh đâu chỉ đơn giản như thế. Gần thi đấu rồi mà cậu vẫn không biết tán nhân chân chính là gì. Nếu cứ tiếp tục thế này có khi giải đấu bắt đầu rồi mà Diệp Linh vẫn chưa được ra sân mất, Diệp Minh không khỏi lo lắng.

Quay lại với việc Diệp Minh không muốn chung phòng với Diệp Linh.
Diệp Minh không phải kẻ vô tâm, thấy em mình như vậy cậu cũng đâu có vui. Nghĩ đến việc Diệp Linh từng động viên cậu thì cậu lại càng không thể làm ngơ. Diệp Minh thương em lắm chứ nhưng... nó phiền chết đi được!

Không tin chứ gì? Nếu không tin thì nghe cho rõ và khắc ghi thật kĩ những điều sau đây vào trí nhớ đi.

Hôm đó là một buổi sáng đẹp không thể đẹp hơn. Như thường lệ, Diệp Minh thức dậy thật sớm để tập thể dục. Đến lúc quay về thì không thấy Diệp Linh đâu. Đang thầm tán thưởng hôm nay con mèo lười kia lại biết tự giác dậy sớm thì cậu giật mình phát hiện nước tràn ra từ phòng tắm.

Diệp Minh sợ hãi mở cửa, cũng may cửa phòng không khóa. Trong phòng là một cảnh tượng dọa người, Diệp Linh đang nằm trong bồn tắm với 99,9% cơ thể ngập trong nước.

Móa có người chết đuối!

Tim Diệp Minh suýt chút nữa nhảy ra ngoài. Cậu vội chạy tới kéo người đang nằm trong bồn tắm ra. Diệp Linh cũng rất phối hợp nhú đầu ra khỏi mặt nước.

Bằng một thái độ thản nhiên không nên có, Diệp Linh hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"

Diệp Minh đáng ra lúc này phải cuống quýt tay chân, mau mau kéo Diệp Linh ra. Vậy mà còn có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi kia. "Còn không phải vì anh sợ em chết đuối à?"

Ơ, hình như có cái gì đó không đúng. Diệp Minh nhìn cái thằng trong tay mình, nó đang cười, một nụ cười ái ngại.

"Chắc anh hiểu lầm gì đó rồi, em chỉ đang cố nghĩ xem tán nhân chân chính là gì thôi mà. Tại trời có hơi nóng mà nghĩ nhiều thì mệt nên em muốn ngâm mình chút. Thật ngại quá."

Không một chút do dự, Diệp Minh ấn đầu ai đó quay về làn nước mát cmn rượi.

Diệp Linh ngơ ngác nhìn theo bóng anh trai đang khuất dần sau cánh cửa phòng tắm. Con lợn gặm tỏi? Ủa vừa rồi là sao? Cậu đã làm sai chuyện gì a. Q^Q

Diệp Minh biết thằng em ngốc nghếch của mình đang nghĩ gì. Còn oan ức nữa? Hại cậu bao nhiêu lần bị hù đến mức chết đi sống lại, như vậy đã đủ chưa.

Sau một vài lần như vậy, cuối cùng Diệp Minh đưa ra một quyết định mà cậu cho là vô cùng sáng suốt, cạch mặt thằng em luôn.

Diệp Tinh rất tự nhiên gắp miếng thịt từ khay đồ ăn của Diệp Minh bỏ vào miệng. Cô vừa ăn vừa hỏi:
"Sao, vợ chồng cãi nhau à?"

Diệp Minh cũng không hề khách khí gắp miếng cá chiên của Diệp Tinh, nói:
"Cãi nhau cái đầu chị! Cuộc sống này không phải là một bộ phim đam mỹ."

Bị mất miếng cá, Diệp Tinh cực kì không vui. Đó là miếng cá cô để dành còn là miếng ngon nhất luôn đấy. Vì cớ gì nó lại rơi vào miệng người khác, nội tâm một thiếu nữ chưa tròn 16 tuổi gào thét. Diệp Tinh nhanh tay cướp lấy ly nước ép của Diệp Minh.

"Đối với chị, cuộc sống chính là một bộ phim đam mỹ."

Diệp Minh bị lấy mất ly nước ép, lòng đau như cắt, nước mắt chảy ngược. Liếc qua thấy khay đồ ăn của Diệp Tinh không còn gì mới đắng lòng nhận thua.

Diệp Tinh uống xong cười"duyên" rồi vỗ vai em trai nói:
"Chuyện này sớm muộn cũng sẽ qua thôi."

"Nhưng mà..." Diệp Minh đang định nói thì có ai đó lướt qua. Người đó đến như một cơn gió và đi như một cơn bão. Thứ duy nhất nó để lại là hằng hà sa số một câu hỏi "Tán nhân chân chính là gì?" Chị em Minh Tinh thiếu chút nữa nghe nhầm thành "nam mô a di đà phật".

Diệp Minh nhìn chị gái bảo:" Đó chị thấy chưa?"

Diệp Tinh lúc này cũng hết muốn chọc ghẹo cậu em nhỏ. Thật ra cô còn muốn trêu thêm lúc nữa cơ. Nhưng thấy hoàn cảnh của Diệp Minh hiện tại cực kì đáng thương nên thôi tạm tha. Diệp Tinh xoa đầu đứa bé tội nghiệp đang phải chịu sự dày vò từ thằng em họ.

"Tối nay có muốn qua phòng chị ngủ không?"

Diệp Minh gật đầu, cậu chờ câu nói này lâu lắm rồi có biết không.

Vài ngày sau khi bỏ rơi Diệp Linh, Diệp Minh trở về phòng. Mới sáng sớm chắc Diệp Linh vẫn còn đang ngủ, cậu nghĩ thế. Quả thật Diệp Linh vẫn còn ngủ nhưng là ngủ gục trên bàn.

Thấy máy tính vẫn còn mở, Diệp Minh không khỏi tò mò liền đến xem thử. Trên màn hình máy tính là một đoạn video đã dừng từ lâu. Diệp Minh lắc đầu, cậu biết đoạn video đó nói về cái gì, hẳn là video chiến đấu ngày trước của Quân Mạc Tiếu đi.

Nhìn Diệp Linh trên mặt viết đầy hai chữ "mệt mỏi" Diệp Minh bất đắc dĩ thở dài. Có nhất thiết phải hành hạ mình như vậy không?

Diệp Minh nhớ lại lúc trước khi Diệp Linh nghiên cứu tán nhân, khi đó tài liệu về tán nhân gần như là số không chứ không như bây giờ. Mỗi lần như vậy Diệp Linh lại thức thâu đêm rồi ngủ quên luôn trên bàn.

Lúc đó Diệp Linh lại chỉ có một mình. Nhà hai chị em Minh Tinh và nhà cậu không tính là xa, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ là cùng. Nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng cả ba sẽ không tự ý sang nhà nhau. Cho nên dù biết Diệp Linh thâu đêm cũng không thể làm gì khác ngoài nhắc nhở.

Vậy mà nhắc bao nhiêu lần Diệp Linh vẫn không sửa được. Lâu ngày cả hai không ai nhắc đến nữa. Có điều mỗi lần đến trường, nhìn thấy quầng mắt thâm của Diệp Linh là chị em Minh Tinh lại thấy khó chịu vô cùng. Họ không như Diệp Linh, có thể kiên nhẫn tìm từng cách phối hợp kỹ năng rồi trang bị phù hợp với tán nhân. Bởi vậy nên cả hai chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ cậu.

Nếu nói đến nỗ lực, Diệp Linh chắc chắn là người nỗ lực nhất trong ba người. Vì không có tài khoản tán nhân nên cậu chỉ có thể luân phiên sử dụng các thẻ tài khoản với nghề nghiệp khác nhau. Nhưng tinh thông mọi nghề đâu có đơn giản như vậy. Ngoài việc tập sử dụng 24 nghề nghiệp, Diệp Linh còn phải nghiên cứu cách phối hợp kĩ năng sao cho hợp lí.

Sau khi kí hợp đồng, Diệp Tu có xem qua những cách phối hợp mà Diệp Linh viết ra dựa trên lý luận. Tuy còn vài lỗ hổng cần vá lại nhưng có thể làm được như thế này mà chỉ dựa trên lý thuyết đã quá xuất sắc rồi.

Nhận được lời tán thưởng của Diệp Tu, Diệp Linh đáng lẽ ra phải rất vui. Nhưng thế thì đã sao, nó có giúp cậu được Diệp Tu công nhận không.

Diệp Linh không phải là một con người hay mơ mộng, cậu rất thực tế. Nói cậu có thực lực, kỹ năng tốt nhưng đến cùng nó có tác dụng gì nếu không được lên sân thi đấu. Đồng đội biết khả năng của cậu nhưng đối thủ thì không. Với một người ngay cả ra sân còn chẳng được, những chiến đội khác có hay không sẽ để tâm đến. Rồi ngay cả quán quân, một người còn không đủ tư cách được tham gia cuộc chiến vì vinh quang ấy liệu có tư cách để mơ mộng về đó.

Tuy không muốn nói nhưng cuộc sống này tàn nhẫn như thế đó.

Thế nào là tán nhân chân chính?

Nếu nói đến hiểu biết về 24 nghề, bốn năm lăn lộn trong game khổ cực nghiên cứu của Diệp Linh chẳng phải để trưng. Tán nhân yêu cầu thao tác cao lại càng không thành vấn đề với cậu. Ba người Diệp Minh, Diệp Linh và Diệp Tinh vốn có thiên phú về tốc độ tay lại được học đàn piano từ nhỏ. APM so với Diệp Tu ngày trước cũng không chênh lệch là bao.

Nếu đặt Diệp Tu kết hợp cùng Quân Mạc Tiếu là tiểu chuẩn cho tán nhân chân chính. Vậy thì Diệp Linh còn thiếu thứ gì so với tiêu chuẩn ấy?

Cậu không thể hiểu nổi ẩn ý đằng sau câu nói của bác mình. Chẳng lẽ thực lực của cậu không đủ? Có thể lắm nhưng Diệp Linh mới chỉ là tân binh thôi không phải sao. So với 10 năm đánh giải của Diệp Tu, Diệp Linh làm sao có thể sánh bằng. Nhưng kinh nghiệm là thứ có thể tích lũy theo thời gian, đó còn chưa kể Diệp Linh vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn. Bây giờ không đủ vậy thì một năm, hai năm rồi ba năm... Diệp Linh cũng đâu chỉ đánh giải có một hai ngày.

Có khi nào Diệp Tu định đợi đến khi cậu trưởng thành không? Không, cậu không nghĩ bác mình lại làm điều tán nhẫn đó. Chắc chắn phải có lí do nào đó.

8 giờ sáng Diệp Linh mới chịu mở mắt. Cậu không ngờ trong lúc đang nghiên cứu mà lại có thể ngủ quên. Không được rồi phải mau tỉnh táo lại, lễ khai mạc chỉ còn cách một tuần nữa thôi.

Lúc này Diệp Linh mới nhận ra ai đó trong lúc cậu ngủ đã đắp chăn cho mình.

Nhìn qua bàn bên cạnh, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong. Trên bàn ăn đặt một tờ giấy, Diệp Linh cầm tờ giấy ấy lên. Trong đó là những dòng chữ nắn nót:

"Sáng nay Diệp Minh về phòng thì thấy em ngủ quên trên bàn. Thằng nhóc này sao bất cẩn thế không biết, ngộ nhỡ cảm thì sao. Anh chị biết em vì việc tiếp nhận Quân Mạc Tiếu mà phải suy nghĩ nhiều. Nếu có thể tụi chị cũng muốn giúp em lắm. Cho nên có gì thì đừng ngại nói ra, trước giờ không phải luôn như vậy sao?
Đồ ăn chị để trên bàn, toàn món em thích đấy. Sao, cảm động lắm đúng không? Đích thân chị và Diệp Minh xuống bếp, không cảm động sao được. Em nên cảm tạ thần linh vì cho em được làm em của những người tâm lí như tụi chị đi.
Lời cuối, chúc em sớm tìm ra đáp án nhé!"

Khóe môi Diệp Linh khẽ cong lên. Cậu gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào một chiếc rương nhỏ, để cẩn thận vào trong tủ quần áo.

Em sẽ không cảm tạ thần linh vì đã cho em làm em trai của hai người. Người em nên cảm tạ phải là hai anh chị mới đúng.

Cám ơn vì trước giờ luôn quan tâm đến em!

__________END CHƯƠNG 21___________
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#52
Tán nhân chân chính à...?

Tui nghĩ chắc là phong cách độc riêng, mắt xích kết nối, bọc lót đồng đội và làm chiếc ô chắn bão để đồng đội có thể phát huy hết khả năng thao tác của mình; là hậu phương cũng như chỉ huy vững chắc cho đồng đội
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#53
Chương 22: Lễ khai mạc mùa giải thứ 30.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------


"Hè đi thu đến, sau hơn hai tháng hè nghỉ ngơi tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp của 20 chiến đội lại tụ hội về đây. Ngày hôm nay là một ngày giữa thu như bao ngày, nhưng nó lại mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hôm nay chính là ngày tổ chức lễ khai mạc giải đấu Vinh Quang lần thứ 30. Tôi, Dụ Văn Châu..."

Dụ Văn Châu ở trên bục phát biểu. Mỗi lần khai mạc giải đấu Vinh Quang, chủ tịch liên minh luôn là người đọc diễn văn khai mạc. Nhưng hắn nói thì cứ nói, mấy người bên dưới làm gì là chuyện của mấy người bên dưới.

Dụ Văn Châu hiểu mà, hồi xưa khi hắn còn là tuyển thủ chuyên nghiệp hắn cũng có khác mấy đâu. Hắn thừa hiểu cái đám tuyển thủ chuyên nghiệp kia chỉ muốn làm cho mau rồi về chơi game. Thực ra Dụ Văn Châu cũng muốn bỏ quách cái lễ khai mạc này. Đáng tiếc hắn không có quyền làm thế.

Liên Minh Chuyên Nghiệp Vinh Quang bây giờ không chỉ Trung Quốc có. Cho nên khai mạc Giải đấu lại càng quan trọng. Nếu xét theo phương diện thương mại chính là một miếng mồi lớn.

Nhưng như đã nói ở trên, bên dưới muốn làm gì là chuyện của bên dưới.

Bạch Lân Tuyết - đội phó của chiến đội Lam Vũ đang dạy Lưu Kiều Vân cách cư xử sao cho giống con gái. Lưu muội tử bày tỏ mình sống giữa một đám con trai, bây giờ căn bản không thể sống như một đứa con gái bình thường nữa có hiểu không.

Hưng Hân được xếp ngay bên cạnh Lam Vũ. Nhìn thấy nội bộ Lam Vũ đang có không ít drama, Diệp Tinh và Nguyệt Lưu Dương liền nhú đầu sang hóng hớt. Mới đầu còn biết điều yên lặng mà nghe, lúc sau cả hai sống chết mặc bây cãi nhau với Bạch Lân Tuyết để bảo vệ chị em.

Đội phó Lam Vũ thi triển Liên Chiêu Bong Bóng Thoại phô bày quyền uy, thể hiện rằng anh đây có thể một mình chấp cả ba đứa. Hắn không hề khoác lác, Bạch Lân Tuyết căn bản nói quá lắm cho nên chỉ sau vài chục giây đã thu phục được Lưu Kiều Vân và Nguyệt Lưu Dương.

Riêng chỉ có Diệp Tinh là quyết tâm chiến đến cùng. Bạch Lân Tuyết muốn chơi số lượng vậy Diệp Tinh không ngại hoàn trả cả vốn lẫn lãi.

Diệp Tinh có một tật xấu, đó là bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chọt người khác, chuyện này ai đã từng tiếp xúc với cô đều biết. Ngoài ra còn một thuộc tính ẩn khác: nếu như Diệp Tinh thất bại hay người khác tỏ ý muốn bán bơ, cô sẽ cười thật tươi và dìm chết người đó trong biển lời.

Trước giờ rất ít người có thể kích hoạt thuộc tính ẩn này. Đa số đều gục ngã trước đại chiêu của Diệp Tinh, còn lại chỉ mong có thể tránh được cái thuộc tính ẩn kia. Tuy nhiên vẫn còn người có thể bật lại Diệp Tinh mà không sợ vô tình kích hoạt thuộc tính ẩn của cô nàng. Đúng như bạn nghĩ, đó là Diệp Tu. Mỗi lần hắn nói đều là one hit one kill, Diệp Tinh gục rồi cái thuộc tính ẩn ấy cũng hết đất dụng võ.

Tiếc rằng Bạch Lân Tuyết cũng không phải Diệp Tu. Muốn so lượng đối thoại chứ gì, ok chơi luôn!

Bên trên Dụ chủ tịch đọc bài phát biểu, bên dưới hai đội viên của Lam Vũ và Hưng Hân cãi nhau tóe lửa. Bạch Lân Tuyết nói một câu, Diệp Tinh hoàn trả lại một câu.

"Ai da, còn nhỏ như vậy mà đã không biết kính trọng tiền bối, chậc chậc chả có tí phép tắc nào cả. Người trẻ tuổi chính là như vậy không được dạy dỗ đàng hoàng sẽ trở thành như vậy. Haiz, tiểu Lưu em không được học thói xấu này đâu đó. Nên nhớ em chính là bông hoa duy nhất của chiến đội Lam Vũ phải duyên dáng, dịu dàng, thùy mị, nết na để cho mấy chiến đội khác biết rằng Lam Vũ không có hoa nhưng đã có hoa thì tuyệt đối là một trang tuyệt sắc. Còn em, Diệp Tinh đúng không? Còn nhỏ tuổi như vậy đã dám cãi lại tiền bối. Trước khi lên tiếng phản đối hành động của anh sao không nghĩ cho kĩ một chút đi. Anh đây chỉ dạy tiểu Lưu cách cư xử giống con gái thôi mà cũng không được à? Thân là đội phó Lam Vũ anh không thể để mặc đội viên nhà mình như vậy được. Chẳng lẽ anh muốn làm gì cũng phải xin phép ý kiến của em sao? Lấy đâu ra cái luật rừng đó vậy? Ây có khi nào vì anh đây quá đẹp trai nên mới kiếm cớ bắt chuyện không. A, đẹp trai cũng là một cái tội."

Diệp Tinh trở thành mục tiêu tấn công của Bạch Lân Tuyết cũng không dễ chịu gì. Lần đầu tiên trong đời cô bé chưa tròn 16 tuổi Diệp Tinh được thỉnh giáo Liên Chiêu Bong Bóng Thoại. Diệp Tinh có chút khâm phục. Nhưng mà muốn khiến cô chịu thua thì bấy nhiêu vẫn chưa là gì.

"Oan quá oan quá oan uất quá. Tiền bối nói vậy làm trái tim nhỏ bé mỏng manh yếu đuối của em bị tổn thương sâu sắc đó có biết không. Bạch phó đội nỡ lòng nào nói em không kính trọng tiền bối mà không nhìn lại bản thân đi, lớn rồi mà lại đi cãi nhau với trẻ con. Em muốn hỏi tiền bối có hay không biết chữ "nhục" viết như thế nào. Mà có lẽ tiền bối không biết đâu vì nếu biết thì sẽ không đứng đây cãi nhau với một cô bé đáng yêu chưa tròn 16 tuổi nha. Bất quá anh nhìn mặt Lưu tỷ đi, nguyên một mảng đen sì kìa. Anh mà còn như thế bông hoa duy nhất sớm muộn cũng sẽ rời bỏ Lam Vũ mà thôi. Còn có thật ngại quá, em không có ý định bắt chuyện với anh nha. Bạch tiền bối thử nhìn qua hàng ngũ Hưng Hân của tụi em đi, nhìn xem chiến đội tụi em có hai mỹ nam tử tên Diệp Minh và Diệp Linh kìa. Hai đứa nó còn chưa mở miệng khen bản thân đẹp trai... khụ, tiền bối à thể diện là thứ rất quan trọng."

Đội viên Hưng Hân nghe thấy đều cố nhịn cười. Ngay cả Lưu Kiều Vân cũng phản bội đội phó nhà mình, ôm Nguyệt Lưu Dương cười như điên như dại.

Diệp Tinh nói không sai, hai người đó thực sự rất đẹp trai nha. Năm đó nếu không phải Diệp Tu chỉ chơi game mà không chăm chút nhan sắc, hắn chắc chắn chính là một mỹ nam. Còn có Tô Mộc Thu ta nói anh em không giống hai cũng phải giống một, Tô Mộc Tranh đặt vào giới giải chí là một mỹ nữ hiếm có vậy Tô Mộc Thu đặt vào giới giải trí tương tự cũng là một mỹ nam hiếm có. Nhan sắc của hai họ Diệp, Tô thực sự không thể coi thường.

Trận chiến khốc liệt vẫn đang diễn ra, hai người không ai chịu ai. Về số lượng, Bạch Lân Tuyết rõ ràng nhỉnh hơn Diệp Tinh. Diệp Tinh ít khi dùng số lượng để tham chiến nên không thể bằng người có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này. Tuy nhiên cô có một lợi thế, tuy không nhanh và không nhiều bằng nhưng sát thương lại cao gấp bội.

Chỉ tội cho những người đứng cạnh nằm không cũng trúng đạn. Dù mục tiêu không phải mình nhưng nghe hai đứa này bắn thoại phiền chết đi được.

Hàn Du Phong và Ngô Khải Phong đứng đầu hàng liên tục nhận được lời khiếu nại, không chỉ từ đội viên của chiến đội mình, mà cả đội bạn cũng bắt đầu kiến nghị. Cuối cùng hai vị đội trưởng đại nhân đành phải động thủ.

Trùng hợp thay hai vị đội trưởng nhà Hưng Hân và Lam Vũ đều tên Phong, người ta nói góp gió thành bão, hai người vừa xuống đã thành công đem hai người kia nhét về hàng. Những người chứng kiến không khỏi tỏ lòng kính trọng với hai người.

Sau màn phát biểu của Dụ chủ tịch, đại diện của các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ lên tuyên thệ. Như mọi năm, đại diện là đội trưởng của chiến đội vô địch năm trước.

Ngô Khải Phong bước lên bục phát biểu, phong thái vô cùng tao nhã. Người như vậy đặt ở đâu cũng đều thu hút tất thảy sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc không phải ở nơi hội tụ một đám yêu game hơn mạng sống này. Dám chắc nếu không phải vì giữ hình tượng cho chiến đội, lễ khai mạc quan trọng thế nào cũng chẳng có ma nào mò đến.

Lễ khai mạc kết thúc, cả đám tuyển thủ như được giải thoát mà chạy ra ngoài. Dụ Văn Châu nhìn hơn 200 gương mặt hớn hởn mà không nhịn được cười. Thật là, làm hắn nhớ ngày xưa quá.

Dụ Văn Châu lấy điện thoại ra, 52 cuộc gọi nhỡ. Hắn cười khổ, có nhất thiết phải gọi nhiều đến vậy không.

Bảo thư kí về trước, Dụ Văn Châu gọi taxi đi đến quán cà phê . Mới đó mà đã 16 năm rồi, mọi người không biết có sống tốt không.

Dụ Văn Châu có thể kể từ năm này qua năm khác những kỉ niệm đẹp cùng với mọi người.

Vậy mà mọi hoài niệm của hắn đã bay theo làn gió khi chứng kiến cảnh tượng trong quán:

" Móa nó Ngụy lão đại, mau trả cánh gà chiên cho tui."

"Lão phu cứ không thích trả đấy."

" Lấy đồ ăn của người khác không có phép tắc gì cả."

" Mày còn dám nói, thế cái đùi gà trong tay mày là gì."

" Cái này là lão Lâm cho tui à nha."

"Một đám ấu trĩ!"

"Ừm."

"Diệp Tu ông đừng có ngắm nữa, mau ăn đi!"

"Ca nhìn tụi bây cũng hết muốn ăn rồi."

" Ông còn không bằng tiểu Tôn nữa, xem nó ngoan chưa kìa."

"Ha ha ha, Diệp Tu không bằng một đứa con nít."

"Đúng là không bằng thật, dù sao ca cũng lớn tuổi hơn nó."

"Mấy thằng già kia im ngay, để tui nói chuyện với tiểu Tôn coi!"

"Đúng đúng, tiểu Tôn gọi cụ nội đi con."

"Cút cút, ông là cụ nội nó bao giờ."

"Ấy đại Tôn là cụ nội thằng bé vậy tui là gì?"

...

Bây giờ Dụ chủ tịch muốn đi về liệu còn kịp không?

_________END CHƯƠNG 22_________
 
Last edited:

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#54
Chương 22: Lễ khai mạc mùa giải thứ 30.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------


"Hè đi thu đến, sau hơn hai tháng hè nghỉ ngơi tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp của 20 chiến đội lại tụ hội về đây. Ngày hôm nay là một ngày giữa thu như bao ngày, nhưng nó lại mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hôm nay chính là ngày tổ chức lễ khai mạc giải đấu Vinh Quang lần thứ 30. Tôi, Dụ Văn Châu..."

Dụ Văn Châu ở trên bục phát biểu. Mỗi lần khai mạc giải đấu Vinh Quang, chủ tịch liên minh luôn là người đọc diễn văn khai mạc. Nhưng hắn nói thì cứ nói, mấy người bên dưới làm gì là chuyện của mấy người bên dưới.

Dụ Văn Châu hiểu mà, hồi xưa khi hắn còn là tuyển thủ chuyên nghiệp hắn cũng có khác mấy đâu. Hắn thừa hiểu cái đám tuyển thủ chuyên nghiệp kia chỉ muốn làm cho mau rồi về chơi game. Thực ra Dụ Văn Châu cũng muốn bỏ quách cái lễ khai mạc này. Đáng tiếc hắn không có quyền làm thế.

Liên Minh Chuyên Nghiệp Vinh Quang bây giờ không chỉ Trung Quốc có. Cho nên khai mạc Giải đấu lại càng quan trọng. Nếu xét theo phương diện thương mại chính là một miếng mồi lớn.

Nhưng như đã nói ở trên, bên dưới muốn làm gì là chuyện của bên dưới.

Bạch Lân Tuyết - đội phó của chiến đội Lam Vũ đang dạy Lưu Kiều Vân cách cư xử sao cho giống con gái. Lưu muội tử bày tỏ mình sống giữa một đám con trai, bây giờ căn bản không thể sống như một đứa con gái bình thường nữa có hiểu không.

Hưng Hân được xếp ngay bên cạnh Lam Vũ. Nhìn thấy nội bộ Lam Vũ đang có không ít drama, Diệp Tinh và Nguyệt Lưu Dương liền nhú đầu sang hóng hớt. Mới đầu còn biết điều yên lặng mà nghe, lúc sau cả hai sống chết mặc bây cãi nhau với Bạch Lân Tuyết để bảo vệ chị em.

Đội phó Lam Vũ thi triển Liên Chiêu Bong Bóng Thoại phô bày quyền uy, thể hiện rằng anh đây có thể một mình chấp cả ba đứa. Hắn không hề khoác lác, Bạch Lân Tuyết căn bản nói quá lắm cho nên chỉ sau vài chục giây đã thu phục được Lưu Kiều Vân và Nguyệt Lưu Dương.

Riêng chỉ có Diệp Tinh là quyết tâm chiến đến cùng. Bạch Lân Tuyết muốn chơi số lượng vậy Diệp Tinh không ngại hoàn trả cả vốn lẫn lãi.

Diệp Tinh có một tật xấu, đó là bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chọt người khác, chuyện này ai đã từng tiếp xúc với cô đều biết. Ngoài ra còn một thuộc tính ẩn khác: nếu như Diệp Tinh thất bại hay người khác tỏ ý muốn bán bơ, cô sẽ cười thật tươi và dìm chết người đó trong biển lời.

Trước giờ rất ít người có thể kích hoạt thuộc tính ẩn này. Đa số đều gục ngã trước đại chiêu của Diệp Tinh, còn lại chỉ mong có thể tránh được cái thuộc tính ẩn kia. Tuy nhiên vẫn còn người có thể bật lại Diệp Tinh mà không sợ vô tình kích hoạt thuộc tính ẩn của cô nàng. Đúng như bạn nghĩ, đó là Diệp Tu. Mỗi lần hắn nói đều là one hit one kill, Diệp Tinh gục rồi cái thuộc tính ẩn ấy cũng hết đất dụng võ.

Tiếc rằng Bạch Lân Tuyết cũng không phải Diệp Tu. Muốn so lượng đối thoại chứ gì, ok chơi luôn!

Bên trên Dụ chủ tịch đọc bài phát biểu, bên dưới hai đội viên của Lam Vũ và Hưng Hân cãi nhau tóe lửa. Bạch Lân Tuyết nói một câu, Diệp Tinh hoàn trả lại một câu.

"Ai da, còn nhỏ như vậy mà đã không biết kính trọng tiền bối, chậc chậc chả có tí phép tắc nào cả. Người trẻ tuổi chính là như vậy không được dạy dỗ đàng hoàng sẽ trở thành như vậy. Haiz, tiểu Lưu em không được học thói xấu này đâu đó. Nên nhớ em chính là bông hoa duy nhất của chiến đội Lam Vũ phải duyên dáng, dịu dàng, thùy mị, nết na để cho mấy chiến đội khác biết rằng Lam Vũ không có hoa nhưng đã có hoa thì tuyệt đối là một trang tuyệt sắc. Còn em, Diệp Tinh đúng không? Còn nhỏ tuổi như vậy đã dám cãi lại tiền bối. Trước khi lên tiếng phản đối hành động của anh sao không nghĩ cho kĩ một chút đi. Anh đây chỉ dạy tiểu Lưu cách cư xử giống con gái thôi mà cũng không được à? Thân là đội phó Lam Vũ anh không thể để mặc đội viên nhà mình như vậy được. Chẳng lẽ anh muốn làm gì cũng phải xin phép ý kiến của em sao? Lấy đâu ra cái luật rừng đó vậy? Ây có khi nào vì anh đây quá đẹp trai nên mới kiếm cớ bắt chuyện không. A, đẹp trai cũng là một cái tội."

Diệp Tinh trở thành mục tiêu tấn công của Bạch Lân Tuyết cũng không dễ chịu gì. Lần đầu tiên trong đời cô bé chưa tròn 16 tuổi Diệp Tinh được thỉnh giáo Liên Chiêu Bong Bóng Thoại. Diệp Tinh có chút khâm phục. Nhưng mà muốn khiến cô chịu thua thì bấy nhiêu vẫn chưa là gì.

"Oan quá oan quá oan uất quá. Tiền bối nói vậy làm trái tim nhỏ bé mỏng manh yếu đuối của em bị tổn thương sâu sắc đó có biết không. Bạch phó đội nỡ lòng nào nói em không kính trọng tiền bối mà không nhìn lại bản thân đi, lớn rồi mà lại đi cãi nhau với trẻ con. Em muốn hỏi tiền bối có hay không biết chữ "nhục" viết như thế nào. Mà có lẽ tiền bối không biết đâu vì nếu biết thì sẽ không đứng đây cãi nhau với một cô bé đáng yêu chưa tròn 16 tuổi nha. Bất quá anh nhìn mặt Lưu tỷ đi, nguyên một mảng đen sì kìa. Anh mà còn như thế bông hoa duy nhất sớm muộn cũng sẽ rời bỏ Lam Vũ mà thôi. Còn có thật ngại quá, em không có ý định bắt chuyện với anh nha. Bạch tiền bối thử nhìn qua hàng ngũ Hưng Hân của tụi em đi, nhìn xem chiến đội tụi em có hai mỹ nam tử tên Diệp Minh và Diệp Linh kìa. Hai đứa nó còn chưa mở miệng khen bản thân đẹp trai... khụ, tiền bối à thể diện là thứ rất quan trọng."

Đội viên Hưng Hân nghe thấy đều cố nhịn cười. Ngay cả Lưu Kiều Vân cũng phản bội đội phó nhà mình, ôm Nguyệt Lưu Dương cười như điên như dại.

Diệp Tinh nói không sai, hai người đó thực sự rất đẹp trai nha. Năm đó nếu không phải Diệp Tu chỉ chơi game mà không chăm chút nhan sắc, hắn chắc chắn chính là một mỹ nam. Còn có Tô Mộc Thu ta nói anh em không giống hai cũng phải giống một, Tô Mộc Tranh đặt vào giới giải chí là một mỹ nữ hiếm có vậy Tô Mộc Thu đặt vào giới giải trí tương tự cũng là một mỹ nam hiếm có. Nhan sắc của hai họ Diệp, Tô thực sự không thể coi thường.

Trận chiến khốc liệt vẫn đang diễn ra, hai người không ai chịu ai. Về số lượng, Bạch Lân Tuyết rõ ràng nhỉnh hơn Diệp Tinh. Diệp Tinh ít khi dùng số lượng để tham chiến nên không thể bằng người có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này. Tuy nhiên cô có một lợi thế, tuy không nhanh và không nhiều bằng nhưng sát thương lại cao gấp bội.

Chỉ tội cho những người đứng cạnh nằm không cũng trúng đạn. Dù mục tiêu không phải mình nhưng nghe hai đứa này bắn thoại phiền chết đi được.

Hàn Du Phong và Ngô Khải Phong đứng đầu hàng liên tục nhận được lời khiếu nại, không chỉ từ đội viên của chiến đội mình, mà cả đội bạn cũng bắt đầu kiến nghị. Cuối cùng hai vị đội trưởng đại nhân đành phải động thủ.

Trùng hợp thay hai vị đội trưởng nhà Hưng Hân và Lam Vũ đều tên Phong, người ta nói góp gió thành bão, hai người vừa xuống đã thành công đem hai người kia nhét về hàng. Những người chứng kiến không khỏi tỏ lòng kính trọng với hai người.

Sau màn phát biểu của Dụ chủ tịch, đại diện của các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ lên tuyên thệ. Như mọi năm, đại diện là đội trưởng của chiến đội vô địch năm trước.

Ngô Khải Phong bước lên bục phát biểu, phong thái vô cùng tao nhã. Người như vậy đặt ở đâu cũng đều thu hút tất thảy sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc không phải ở nơi hội tụ một đám yêu game hơn mạng sống này. Dám chắc nếu không phải vì giữ hình tượng cho chiến đội, lễ khai mạc quan trọng thế nào cũng chẳng có ma nào mò đến.

Lễ khai mạc kết thúc, cả đám tuyển thủ như được giải thoát mà chạy ra ngoài. Dụ Văn Châu nhìn hơn 200 gương mặt hớn hởn mà không nhịn được cười. Thật là, làm hắn nhớ ngày xưa quá.

Dụ Văn Châu lấy điện thoại ra, 52 cuộc gọi nhỡ. Hắn cười khổ, có nhất thiết phải gọi nhiều đến vậy không.

Bảo thư kí về trước, Dụ Văn Châu gọi taxi đi đến quán cà phê . Mới đó mà đã 16 năm rồi, mọi người không biết có sống tốt không.

Dụ Văn Châu có thể kể từ năm này qua năm khác những kỉ niệm đẹp cùng với mọi người.

Vậy mà mọi hoài niệm của hắn đã bay theo làn gió khi chứng kiến cảnh tượng trong quán:

[SIZE=22x]" Móa nó Ngụy lão đại, mau trả cánh gà chiên cho tui."[/SIZE]

"Lão phu cứ không thích trả đấy."

" Lấy đồ ăn của người khác không có phép tắc gì cả."

" Mày còn dám nói, thế cái đùi gà trong tay mày là gì."

" Cái này là lão Lâm cho tui à nha."

"Một đám ấu trĩ!"

"Ừm."

"Diệp Tu ông đừng có ngắm nữa, mau ăn đi!"

"Ca nhìn tụi bây cũng hết muốn ăn rồi."

" Ông còn không bằng tiểu Tôn nữa, xem nó ngoan chưa kìa."

"Ha ha ha, Diệp Tu không bằng một đứa con nít."

"Đúng là không bằng thật, dù sao ca cũng lớn tuổi hơn nó."

"Mấy thằng già kia im ngay, để tui nói chuyện với tiểu Tôn coi!"

"Đúng đúng, tiểu Tôn gọi cụ nội đi con."

"Cút cút, ông là cụ nội nó bao giờ."

"Ấy đại Tôn là cụ nội thằng bé vậy tui là gì?"

...

Bây giờ Dụ chủ tịch muốn đi về liệu còn kịp không?

_________END CHƯƠNG 22_________
Rất tiếc, chạy không kịp, chủ tịch Dụ. Tổ chức sẽ luôn nhớ về ngài.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#55
Rất tiếc, chạy không kịp, chủ tịch Dụ. Tổ chức sẽ luôn nhớ về ngài.
Cô đừng có làm như Dụ nhà tui sắp chết vậy, đây là Dụ tâm bẩn, ko dễ bị lên máu như Phùng chủ tịch đâu :v
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#56
Giữa một đám quần ma loạn vũ chỉ tội tiểu Chu của tui 1 mình bơ cmn vơ :v. Cha mẹ ơi tội lỗi quá
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#57
Chương 23: Họp Mặt.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------


Cứ hai năm một lần, các cựu tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tổ chức một buổi họp mặt. Nói là buổi họp mặt cho xang thôi chứ thực chất... ờm khó nói lắm.

Quán cà phê hôm nay được hội cựu tuyển thủ bao chọn nên đám đấy thích làm gì thì làm. Bây giờ chẳng ai cản được đám này cả, nhất là những người nào đó ra mắt trong 10 năm đầu của Liên minh. Đại khái tình hình như sau:

Ngụy Sâm lấy cánh gà chiên của Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm Thánh đại đại liều mạng đòi lại nhưng vô ích.

Phương Duệ thấy vậy cũng góp chút lửa, tiện thể trào phúng cả hai rằng Ngụy Sâm lớn đầu rồi còn đi lấy đồ ăn của người ta, đồng thời chê trách Hoàng Thiếu Thiên đến đồ ăn của mình cũng không bảo vệ được.

Ngụy Sâm đâu chịu để yên liền vạch trần Phương Duệ cũng lấy đồ ăn của người ta còn dám nói.

Phương Duệ dùng đôi mắt siêu cấp trân thành nhìn Ngụy Sâm, thanh minh rằng cái đùi gà ấy là Lâm Kính Ngôn cho.

Hàn Văn Thanh một mặt nghiêm túc xem biến. Cuối cùng không chịu được khinh bỉ cả đám, thật ấu trĩ.

Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ tui đồng ý.

Một lúc sau Vương Kiệt Hi phát hiện Diệp Tu ngay cả đôi đũa cũng chưa động vào bèn nhắc nhở. Diệp Tu bày tỏ nhìn một đám già đầu ở đây làm loạn, hắn căn bản nuốt không trôi.

Tiêu Thì Khâm tựa tiếu phi tiếu chỉ vào con trai Tôn Tường nói Diệp Tu không bằng thằng bé. Ngụy Sâm không bỏ qua cơ hội trời ban cũng lập tức tham gia công cuộc khinh bỉ Diệp Tu.

Diệp Tu cười ruồi, không bằng vì ca lớn hơn nó có hiểu không đám ấu trĩ.

Sở Vân Tú đang chơi với tiểu Tôn. Vốn đách care nhưng cái đám kia quá ồn ào gây ức chế vô cùng. Không thể kiềm chế được nữa, Sở nữ vương đứng phắt dậy hét vào mặt từng đứa. Quần chúng nhân dân vì tiếng hét của nữ vương nhất thời im lặng.

Tôn Triết Bình cũng đang chơi với tiểu Tôn. Cứ một lúc lại dụ dỗ thằng nhỏ gọi mình là cụ nội.

Tôn Tường nghiến răng ken két. Hắn thề là nếu có thể, hắn sẽ đạp thẳng vào mặt thằng cha mắc dịch này. Nhưng vì hình tượng người cha trong mắt của đứa con trai nhỏ, hắn đành cắn răng cam phận.

Trương Giai Lạc thấy thế không những không thương còn hùa theo Tôn Triết Bình.

Móa! Tôn Tường muốn lật bàn! Cùng họ cũng là một cái tội à?!

Thân là Chủ tịch Liên minh Dụ Văn Châu cảm thấy áp lực như núi. Nhưng mới như vậy đã gục thì không phải là Dụ Văn Châu, tim đen tuyệt đối không thể coi thường.

Dụ Văn Châu bước vào quán cà phê, từ xa đã thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫy tay, còn liên tục gọi: "Đội trưởng! Đội trưởng!" Như ngại những người xung quanh không nghe thấy.

Ngụy Sâm tay cầm cánh gà, hất cằm hỏi:" Đến rồi à?"

Dụ Văn Châu gật đầu, hắn chọn vị trí bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên mà ngồi xuống.

Tất cả thành viên đầu não của tổ chức được mang đến "cựu tuyển thủ chuyên nghiệp" đã tề tựu đông đủ. Cuộc hỗn chiến mang tính chất lịch sử giờ mới bắt đầu.

Ngụy Sâm, người lớn tuổi nhất, hắng giọng tuyên bố:
"Cứ hai năm một lần, cựu tuyển thủ chúng ta sẽ tổ chức họp mặt. Mọi người thử nhìn xung quanh mình xem, ngoài chúng ta ra còn rất nhiều người khác. Thời gian thấm thoát trôi qua, từ ngày Liên minh thành lập đến nay đã 30 năm. Sau chúng ta, đã có rất nhiều thế hệ tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Vậy mà... Ngụy Sâm lấy tay lau đi giọt nước mắt (?) "Vậy mà tụi nó đếch được như tụi mình. Thế hệ trẻ thật là, không có tinh thần giải trí gì hết. Tất cả bọn nó cộng lại không bằng một góc của tao."


Ngụy Sâm nói xong, thỏa mãn ngồi xuống.

Như Ngụy Sâm nói, ngoài bọn hắn ra còn nhiều người khác. Nghe Ngụy Sâm nói vậy một số người định đứng lên phản bác. Nào ngờ vừa đứng lên đã thấy Dụ chủ tịch đang ngồi cùng với tên to mồm kia, hơn nữa còn cười vô cùng ôn nhu.

Dụ Văn Châu như thế nào lại để yên cho tên kia nói nhăng nói quậy. Mà cái gương mặt ôn nhu kia là cái gì? Đường đường là một vị chủ tịch Liên minh lẽ nào lại đi sợ một thằng già lắm mồm.

Ha ha, bọn họ mà biết cái thằng già lắm mồm kia chính là đội trưởng đầu tiên củaLam Vũ, là người phát hiện và đào tạo Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên thì sẽ ra sao đây. Đấy là còn chưa kể đến các người từng thấy qua Hoàng Thiếu Thiên gọi ai là lão đại bao giờ chưa. Ngay cả Dụ Văn Châu, người đã đánh thắng Ngụy Sâm những ba lần khi chỉ mới ở trại huấn luyện cũng không có diễn phúc đó.

Thế hệ cựu tuyển thủ ra mắt vào mùa 12 không mấy ai tìn hiểu về những cựu tuyển thủ trước đó cả. Điều dĩ nhiên thôi, thay vì đi tìm hiểu mấy người đã giải nghệ thì nghiên cứu đối thủ không phải có lợi hơn sao.

Người đứng lên cuối cùng vẫn không biết thằng già kia là ai. Nhưng nhìn qua bàn mà ổng đang ngồi lại toàn thành phần máu mặt. Thân là một cựu đội viên Bá Đồ, nhìn thấy đội trưởng đầu tiên của chiến đội ngồi đó hắn cũng không dám lên tiếng.

Sau cùng người kia chỉ đành nuốt tất cả bực tức vào trong mà ngồi xuống. Hắn tự dặn bản thân phải ráng nhịn, nhất định phải nhịn.

Nhưng hắn nhịn được chứ cái đám không có tiết tháo nào đó thì không, Phương Duệ không một chút nể nang đồng đội cũ, khinh bỉ:
"Dám cá ổng chuẩn bị bài này cả tháng mới đọc được như thế. Đã vậy còn ra vẻ ta đây văn hay chữ tốt. Thật ra là đọc một bài phát biểu theo đúng văn mẫu."


Ngụy Sâm chỉ thẳng vào mặt của Phương Duệ quát:
"Soi mói tao vui lắm à, đồng đội như cc."


Trương Tân Kiệt cực kì không hài lòng với cách dùng từ của Ngụy Sâm liền phê bình. "Đề nghị Ngụy tiền bối dùng từ cẩn thận."

Ngụy Sâm hất cằm, làm bộ lão đại xã hội đen nói:
"Bố cứ thích thế đấy."


"Tất cả trật tự!"

Hàn - người luôn bị hiểu nhầm là trùm Mafia - Văn Thanh đập bàn cái rầm. Trương Tân Kiệt đẩy kính, ngồi về chỗ. Ngụy Sâm vẫn không khách khí như thường mà cười ha hả.

Tất cả mọi người hiện nay đều chung một ý nghĩ: Muốn đập thằng cha này vãi.

Nhưng họ là những người văn minh mà người văn minh sẽ không đánh nhau.

Vậy nên Lý Tấn chỉ cầm điện thoại phát lên Weibo hình ảnh Ngụy Sâm cười hô hố.

Vậy nên Hoàng Thiếu Thiên quyết định bơ luôn Ngụy lão đại, quay qua Dụ Văn Châu thảo luận một số vấn đề của Lam Vũ.

Nói chung mọi người đều làm như không quen biết thằng già vô sỉ nào đó.

Chỉ có Diệp Tu là quan tâm đồng đội cũ mới không chối bỏ quan hệ với Ngụy Sâm. Hắn nhìn ông bạn già, nhàn nhã nói:
"Chẳng trách chị chủ 50 tuổi đầu mà vẫn sống độc thân."


Cmn Diệp Tu ánh mắt thương hại đó là ý gì? Ngụy Sâm thấy nhột quá bây.

[Thỉnh lược một doạn hơn 10k chữ để kể về sự xàm xí của các đại thần (kinh)]

"Diệp Tu, còn không mau nói rõ ba tân binh kia có quan hệ gì với ông." Lời này là của Trương Giai Lạc.

Thiết nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu diếm cho nên Diệp Tu rất thản nhiên trả lời:
"Hai đứa con và một thằng cháu."


Xung quanh vang lên một vài tiếng "đậu". Đây rốt cuộc là thể loại gì. Vợ chồng kia làm sao lại nuôi ra đến hai tuyển thủ chuyên nghiệp. Mà cái này Hàn Văn Thanh cũng làm được, chỉ là không như ai đó có thể thành công đạp cả hai vào chiến đội nhà mình. Nhưng đó còn chưa hết, tại sao ngay cả cháu trai cũng... Bất công, quá bất công!

Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh Diệp Tu trộm cười. Cô kể về việc ba đứa nhóc nhà mình lén lút đăng kí tham gia trại huấn luyện và cả vở kịch đặc sắc của tụi nhỏ, mặc kệ sắc mặt chồng mình càng ngày càng vi diệu.

Tức thì hàng loạt tiếng cười đồng loạt vang lên. Có mấy người còn đứng dậy, qua vỗ vai Diệp Tu.

Diệp Tu khó hiểu nhìn Tô Mộc Tranh:
"Chúng nó diễn kịch để thuyết phục anh cho chúng đi trại huấn luyện à, sao anh không biết?"


"Thì em có nói cho anh biết đâu. Lúc đó nếu em không lên nói với tụi nó là mình sẽ đi cùng, chắc bây giờ em cũng không biết."

Tin hot, tin hot, tin hot, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Nguyên một đám cựu tuyển thủ không có tiết tháo cười lăn cười bò trên bàn. Diệp Minh, Diệp Tinh hai đứa trẻ này không ngờ khá như vậy. Ha ha, đây chắc chắn là quả báo.

Nào ngờ, chưa ai kịp trào phúng câu nào thì Diệp Tu đã đắc ý nói:
"Quả nhiên là con anh nha, rất có tiền đồ. Đắng tiếc, vở kịch đó chúng ta mới là những diễn viên xuất sắc nhất."


Tô Mộc Tranh cười cười. "Đúng vậy."

Quần chúng nhân dân ngu ngơ nhìn hai vợ chồng nào đó hihi haha cười. Hai người có nhận thức được nơi này căn bản còn một đám người đang cầu lời giải thích không. Chỉ nhá hàng chứ không nói, có tâm một chút thì chết à.

Sau cùng vẫn là Hoàng Thiếu Thiên không chịu nổi mà oanh tạc:
"Tiết tháo của hai người đều cho chó gặm hết rồi à! Có biết ở đây có bao nhiêu người không hả? Hai người cũng đâu phải Chu Trạch Khải miệng ngậm kim cương, nói ra thì kim cương rớt ra ngoài chắc. Tui nói có đúng không? Đúng rồi chứ gì? Không phải, là hai người cố tình úp úp mở mở chọc tức tụi này mới đúng. Lớn đầu rồi mà không chịu sống lương thiện, tích đức cho con cho cháu. À mà thôi, con cháu tên ôn thần kia, cái tên Diệp Bất Tu ấy ít nhiều cũng vô sỉ như lão vậy, di truyền cả mà. Mới tí tuổi đầu đã biết đóng kịch lừa người rồi. Diệp Tu ông xem, ngay cả em gái Tô cũng bị ông dạy hư rồi. Tô muội muội, anh rất muốn cứu em nhưng anh hết cách rồi. Em hết thuốc chữa rồi!"


Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh nhìn Hoàng Thiếu Thiên mỉm cười. Đáp trả lại nguyên một mớ bên trên lại là hai tiếng "Ha ha"

Đối chiếu với lời của Hoàng Thiếu Thiên thì đúng là khác nhau một trời một vực. Bất quá hai tiếng "ha ha" kia lại có sát thương rất lớn. Đó thấy chưa, người ta dùng đúng hai tiếng để đáp trả lại nguyên đoạn thoại của ngươi kìa, nhục mặt chưa.

"Những thằng ngu mà tỏ ra nguy hiểm không hề đáng sợ, đáng sợ là ngững thằng ngu mà không biết mình ngu." Câu này đặt trên người Kiếm Thánh đại đại không ổn lắm, nhưng mà với tình huống hiện tại cũng coi như phù hợp đi.

Đọ lời rác rưởi, Hoàng Thiêu Thiên chính là bậc thầy. Tiếc là hắn vẫn thường xuyên bị Diệp Tu làm cho câm nín. Vậy mà còn không biết khó mà tránh.

"Diệp Tu ông "ha ha" cái gì mau biến qua một bên cho tui! Em gái Tô nũa, khoing nên học cái thói vô sỉ kia. Mà thôi quên đi. Phật dạy "Bể khổ vô biên quay đầu là bờ" nhưng trường hợp của em phải thêm một câu "ai ngờ là biển". Mọi thấy có đúng không? Đúng quá ấy chứ! Diệp Bất Tu, ông là cái đồ hại con gái nhà lành! Nếu không phải vì ông em gái Tô chắc chắn là người phụ nữ công dung ngôn hạnh cầm kì thi họa không thiếu một chữ."

Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý về phía này. Nói gì thì nói Liên Chiêu Bong Bóng Thoại cũng không chỉ công kích một đối tượng riêng biệt, người xung quanh vẫn bị dính đòn như thường.

Thấy tình hình có chút không ổn, Dụ Văn Châu liền kéo tay Hoàng Thiếu Thiên ra hiệu hắn mau ngồi xuống. Nhưng hắn cứ thích đứng đấy, làm gì được nhau. Một lúc sau lại có người kéo hắn xuống. Sau khi thành công bắt cựu đội trưởng nhà mình ngồi yên vị trên ghế, Lư Hãn Văn nhìn Lưu Tiểu Biệt bằng ánh mắt đầy bất lực.

Đúng ra sóng sẽ yên và biển sẽ lặng nếu Diệp Tu không dùng những lời vàng ngọc của mình để đâm chọt người nào đó.

Nếu như không đáp trả gấp trăm ngàn lần thì không phải là Hoàng Thiếu Thiên. Bất kể hai tay bị giữ lại, hắn vẫn nói như chưa từng được nói. Ừ thì nói bằng miệng chứ có phải bằng tay đâu.

Diễn biến của buổi gặp mặt cũng không khó đoán.

Buổi gặp mặt thường niên có thể tóm gọn lại như sau: Một đám đại thần ( kinh) đã giải nghề tụ tập lại rồi trào phúng nhau.

Nhưng mà được sống lại cuộc sống làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vui lắm chứ. Bây giờ, mỗi người một nơi, hằng ngày phải lo cơm áo gạo tiền rồi cả chuyện gia đình. Đâu có như ngày xưa, huấn luyện tuy vất vả đấy nhưng mà vui.

Tất cả những người ngồi đây đều quen biết nhau nhờ Vinh Quang. Họ đều từng vì Vinh Quang mà bỏ ra biết bao công sức, thậm chí còn đánh đổi cả thanh xuân. Bao cố gắng, niềm hạnh phúc, hay nỗi tiếc nuối của những năm tháng ấy. Không một ai trong số họ có thể quên.

Tuy rằng có những người chưa từng đặt chân lên đỉnh Vinh Quang. Song được xông pha trên chiến trường ấy cũng chính là vinh quang.

Ngồi đây hôm nay không phải đội viên của riêng chiến đội nào. Có người từng là đồng đội, cũng có người trước đây là tử địch. Nhưng dù là đồng đội hay đối thủ, họ đều có chung một suy nghĩ. Giá như có thể quay trở lại những năm tháng huy hoàng ấy thì tốt quá.

_______END CHƯƠNG 23_______

Bản thân em thấy chương này phi thường xàm ???
 
Last edited:

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#58
Chương 23: Họp Mặt.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------


Cứ hai năm một lần, các cựu tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tổ chức một buổi họp mặt. Nói là buổi họp mặt cho xang thôi chứ thực chất... ờm khó nói lắm.

Quán cà phê hôm nay được hội cựu tuyển thủ bao chọn nên đám đấy thích làm gì thì làm. Bây giờ chẳng ai cản được đám này cả, nhất là những người nào đó ra mắt trong 10 năm đầu của Liên minh. Đại khái tình hình như sau:

Ngụy Sâm lấy cánh gà chiên của Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm Thánh đại đại liều mạng đòi lại nhưng vô ích.

Phương Duệ thấy vậy cũng góp chút lửa, tiện thể trào phúng cả hai rằng Ngụy Sâm lớn đầu rồi còn đi lấy đồ ăn của người ta, đồng thời chê trách Hoàng Thiếu Thiên đến đồ ăn của mình cũng không bảo vệ được.

Ngụy Sâm đâu chịu để yên liền vạch trần Phương Duệ cũng lấy đồ ăn của người ta còn dám nói.

Phương Duệ dùng đôi mắt siêu cấp trân thành nhìn Ngụy Sâm, thanh minh rằng cái đùi gà ấy là Lâm Kính Ngôn cho.

Hàn Văn Thanh một mặt nghiêm túc xem biến. Cuối cùng không chịu được khinh bỉ cả đám, thật ấu trĩ.

Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ tui đồng ý.

Một lúc sau Vương Kiệt Hi phát hiện Diệp Tu ngay cả đôi đũa cũng chưa động vào bèn nhắc nhở. Diệp Tu bày tỏ nhìn một đám già đầu ở đây làm loạn, hắn căn bản nuốt không trôi.

Tiêu Thì Khâm tựa tiếu phi tiếu chỉ vào con trai Tôn Tường nói Diệp Tu không bằng thằng bé. Ngụy Sâm không bỏ qua cơ hội trời ban cũng lập tức tham gia công cuộc khinh bỉ Diệp Tu.

Diệp Tu cười ruồi, không bằng vì ca lớn hơn nó có hiểu không đám ấu trĩ.

Sở Vân Tú đang chơi với tiểu Tôn. Vốn đách care nhưng cái đám kia quá ồn ào gây ức chế vô cùng. Không thể kiềm chế được nữa, Sở nữ vương đứng phắt dậy hét vào mặt từng đứa. Quần chúng nhân dân vì tiếng hét của nữ vương nhất thời im lặng.

Tôn Triết Bình cũng đang chơi với tiểu Tôn. Cứ một lúc lại dụ dỗ thằng nhỏ gọi mình là cụ nội.

Tôn Tường nghiến răng ken két. Hắn thề là nếu có thể, hắn sẽ đạp thẳng vào mặt thằng cha mắc dịch này. Nhưng vì hình tượng người cha trong mắt của đứa con trai nhỏ, hắn đành cắn răng cam phận.

Trương Giai Lạc thấy thế không những không thương còn hùa theo Tôn Triết Bình.

Móa! Tôn Tường muốn lật bàn! Cùng họ cũng là một cái tội à?!

Thân là Chủ tịch Liên minh Dụ Văn Châu cảm thấy áp lực như núi. Nhưng mới như vậy đã gục thì không phải là Dụ Văn Châu, tim đen tuyệt đối không thể coi thường.

Dụ Văn Châu bước vào quán cà phê, từ xa đã thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫy tay, còn liên tục gọi: "Đội trưởng! Đội trưởng!" Như ngại những người xung quanh không nghe thấy.

Ngụy Sâm tay cầm cánh gà, hất cằm hỏi:" Đến rồi à?"

Dụ Văn Châu gật đầu, hắn chọn vị trí bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên mà ngồi xuống.

Tất cả thành viên đầu não của tổ chức được mang đến "cựu tuyển thủ chuyên nghiệp" đã tề tựu đông đủ. Cuộc hỗn chiến mang tính chất lịch sử giờ mới bắt đầu.

Ngụy Sâm, người lớn tuổi nhất, hắng giọng tuyên bố:
"Cứ hai năm một lần, cựu tuyển thủ chúng ta sẽ tổ chức họp mặt. Mọi người thử nhìn xung quanh mình xem, ngoài chúng ta ra còn rất nhiều người khác. Thời gian thấm thoát trôi qua, từ ngày Liên minh thành lập đến nay đã 30 năm. Sau chúng ta, đã có rất nhiều thế hệ tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Vậy mà... Ngụy Sâm lấy tay lau đi giọt nước mắt (?) "Vậy mà tụi nó đếch được như tụi mình. Thế hệ trẻ thật là, không có tinh thần giải trí gì hết. Tất cả bọn nó cộng lại không bằng một góc của tao."


Ngụy Sâm nói xong, thỏa mãn ngồi xuống.

Như Ngụy Sâm nói, ngoài bọn hắn ra còn nhiều người khác. Nghe Ngụy Sâm nói vậy một số người định đứng lên phản bác. Nào ngờ vừa đứng lên đã thấy Dụ chủ tịch đang ngồi cùng với tên to mồm kia, hơn nữa còn cười vô cùng ôn nhu.

Dụ Văn Châu như thế nào lại để yên cho tên kia nói nhăng nói quậy. Mà cái gương mặt ôn nhu kia là cái gì? Đường đường là một vị chủ tịch Liên minh lẽ nào lại đi sợ một thằng già lắm mồm.

Ha ha, bọn họ mà biết cái thằng già lắm mồm kia chính là đội trưởng đầu tiên củaLam Vũ, là người phát hiện và đào tạo Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên thì sẽ ra sao đây. Đấy là còn chưa kể đến các người từng thấy qua Hoàng Thiếu Thiên gọi ai là lão đại bao giờ chưa. Ngay cả Dụ Văn Châu, người đã đánh thắng Ngụy Sâm những ba lần khi chỉ mới ở trại huấn luyện cũng không có diễn phúc đó.

Thế hệ cựu tuyển thủ ra mắt vào mùa 12 không mấy ai tìn hiểu về những cựu tuyển thủ trước đó cả. Điều dĩ nhiên thôi, thay vì đi tìm hiểu mấy người đã giải nghệ thì nghiên cứu đối thủ không phải có lợi hơn sao.

Người đứng lên cuối cùng vẫn không biết thằng già kia là ai. Nhưng nhìn qua bàn mà ổng đang ngồi lại toàn thành phần máu mặt. Thân là một cựu đội viên Bá Đồ, nhìn thấy đội trưởng đầu tiên của chiến đội ngồi đó hắn cũng không dám lên tiếng.

Sau cùng người kia chỉ đành nuốt tất cả bực tức vào trong mà ngồi xuống. Hắn tự dặn bản thân phải ráng nhịn, nhất định phải nhịn.

Nhưng hắn nhịn được chứ cái đám không có tiết tháo nào đó thì không, Phương Duệ không một chút nể nang đồng đội cũ, khinh bỉ:
"Dám cá ổng chuẩn bị bài này cả tháng mới đọc được như thế. Đã vậy còn ra vẻ ta đây văn hay chữ tốt. Thật ra là đọc một bài phát biểu theo đúng văn mẫu."


Ngụy Sâm chỉ thẳng vào mặt của Phương Duệ quát:
"Soi mói tao vui lắm à, đồng đội như cc."


Trương Tân Kiệt cực kì không hài lòng với cách dùng từ của Ngụy Sâm liền phê bình. "Đề nghị Ngụy tiền bối dùng từ cẩn thận."

Ngụy Sâm hất cằm, làm bộ lão đại xã hội đen nói:
"Bố cứ thích thế đấy."


"Tất cả trật tự!"

Hàn - người luôn bị hiểu nhầm là trùm Mafia - Văn Thanh đập bàn cái rầm. Trương Tân Kiệt đẩy kính, ngồi về chỗ. Ngụy Sâm vẫn không khách khí như thường mà cười ha hả.

Tất cả mọi người hiện nay đều chung một ý nghĩ: Muốn đập thằng cha này vãi.

Nhưng họ là những người văn minh mà người văn minh sẽ không đánh nhau.

Vậy nên Lý Tấn chỉ cầm điện thoại phát lên Weibo hình ảnh Ngụy Sâm cười hô hố.

Vậy nên Hoàng Thiếu Thiên quyết định bơ luôn Ngụy lão đại, quay qua Dụ Văn Châu thảo luận một số vấn đề của Lam Vũ.

Nói chung mọi người đều làm như không quen biết thằng già vô sỉ nào đó.

Chỉ có Diệp Tu là quan tâm đồng đội cũ mới không chối bỏ quan hệ với Ngụy Sâm. Hắn nhìn ông bạn già, nhàn nhã nói:
"Chẳng trách chị chủ 50 tuổi đầu mà vẫn sống độc thân."


Cmn Diệp Tu ánh mắt thương hại đó là ý gì? Ngụy Sâm thấy nhột quá bây.

[Thỉnh lược một doạn hơn 10k chữ để kể về sự xàm xí của các đại thần (kinh)]

"Diệp Tu, còn không mau nói rõ ba tân binh kia có quan hệ gì với ông." Lời này là của Trương Giai Lạc.

Thiết nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu diếm cho nên Diệp Tu rất thản nhiên trả lời:
"Hai đứa con và một thằng cháu."


Xung quanh vang lên một vài tiếng "đậu". Đây rốt cuộc là thể loại gì. Vợ chồng kia làm sao lại nuôi ra đến hai tuyển thủ chuyên nghiệp. Mà cái này Hàn Văn Thanh cũng làm được, chỉ là không như ai đó có thể thành công đạp cả hai vào chiến đội nhà mình. Nhưng đó còn chưa hết, tại sao ngay cả cháu trai cũng... Bất công, quá bất công!

Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh Diệp Tu trộm cười. Cô kể về việc ba đứa nhóc nhà mình lén lút đăng kí tham gia trại huấn luyện và cả vở kịch đặc sắc của tụi nhỏ, mặc kệ sắc mặt chồng mình càng ngày càng vi diệu.

Tức thì hàng loạt tiếng cười đồng loạt vang lên. Có mấy người còn đứng dậy, qua vỗ vai Diệp Tu.

Diệp Tu khó hiểu nhìn Tô Mộc Tranh:
"Chúng nó diễn kịch để thuyết phục anh cho chúng đi trại huấn luyện à, sao anh không biết?"


"Thì em có nói cho anh biết đâu. Lúc đó nếu em không lên nói với tụi nó là mình sẽ đi cùng, chắc bây giờ em cũng không biết."

Tin hot, tin hot, tin hot, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Nguyên một đám cựu tuyển thủ không có tiết tháo cười lăn cười bò trên bàn. Diệp Minh, Diệp Tinh hai đứa trẻ này không ngờ khá như vậy. Ha ha, đây chắc chắn là quả báo.

Nào ngờ, chưa ai kịp trào phúng câu nào thì Diệp Tu đã đắc ý nói:
"Quả nhiên là con anh nha, rất có tiền đồ. Đắng tiếc, vở kịch đó chúng ta mới là những diễn viên xuất sắc nhất."


Tô Mộc Tranh cười cười. "Đúng vậy."

Quần chúng nhân dân ngu ngơ nhìn hai vợ chồng nào đó hihi haha cười. Hai người có nhận thức được nơi này căn bản còn một đám người đang cầu lời giải thích không. Chỉ nhá hàng chứ không nói, có tâm một chút thì chết à.

Sau cùng vẫn là Hoàng Thiếu Thiên không chịu nổi mà oanh tạc:
"Tiết tháo của hai người đều cho chó gặm hết rồi à! Có biết ở đây có bao nhiêu người không hả? Hai người cũng đâu phải Chu Trạch Khải miệng ngậm kim cương, nói ra thì kim cương rớt ra ngoài chắc. Tui nói có đúng không? Đúng rồi chứ gì? Không phải, là hai người cố tình úp úp mở mở chọc tức tụi này mới đúng. Lớn đầu rồi mà không chịu sống lương thiện, tích đức cho con cho cháu. À mà thôi, con cháu tên ôn thần kia, cái tên Diệp Bất Tu ấy ít nhiều cũng vô sỉ như lão vậy, di truyền cả mà. Mới tí tuổi đầu đã biết đóng kịch lừa người rồi. Diệp Tu ông xem, ngay cả em gái Tô cũng bị ông dạy hư rồi. Tô muội muội, anh rất muốn cứu em nhưng anh hết cách rồi. Em hết thuốc chữa rồi!"


Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh nhìn Hoàng Thiếu Thiên mỉm cười. Đáp trả lại nguyên một mớ bên trên lại là hai tiếng "Ha ha"

Đối chiếu với lời của Hoàng Thiếu Thiên thì đúng là khác nhau một trời một vực. Bất quá hai tiếng "ha ha" kia lại có sát thương rất lớn. Đó thấy chưa, người ta dùng đúng hai tiếng để đáp trả lại nguyên đoạn thoại của ngươi kìa, nhục mặt chưa.

"Những thằng ngu mà tỏ ra nguy hiểm không hề đáng sợ, đáng sợ là ngững thằng ngu mà không biết mình ngu." Câu này đặt trên người Kiếm Thánh đại đại không ổn lắm, nhưng mà với tình huống hiện tại cũng coi như phù hợp đi.

Đọ lời rác rưởi, Hoàng Thiêu Thiên chính là bậc thầy. Tiếc là hắn vẫn thường xuyên bị Diệp Tu làm cho câm nín. Vậy mà còn không biết khó mà tránh.

"Diệp Tu ông "ha ha" cái gì mau biến qua một bên cho tui! Em gái Tô nũa, khoing nên học cái thói vô sỉ kia. Mà thôi quên đi. Phật dạy "Bể khổ vô biên quay đầu là bờ" nhưng trường hợp của em phải thêm một câu "ai ngờ là biển". Mọi thấy có đúng không? Đúng quá ấy chứ! Diệp Bất Tu, ông là cái đồ hại con gái nhà lành! Nếu không phải vì ông em gái Tô chắc chắn là người phụ nữ công dung ngôn hạnh cầm kì thi họa không thiếu một chữ."

Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý về phía này. Nói gì thì nói Liên Chiêu Bong Bóng Thoại cũng không chỉ công kích một đối tượng riêng biệt, người xung quanh vẫn bị dính đòn như thường.

Thấy tình hình có chút không ổn, Dụ Văn Châu liền kéo tay Hoàng Thiếu Thiên ra hiệu hắn mau ngồi xuống. Nhưng hắn cứ thích đứng đấy, làm gì được nhau. Một lúc sau lại có người kéo hắn xuống. Sau khi thành công bắt cựu đội trưởng nhà mình ngồi yên vị trên ghế, Lư Hãn Văn nhìn Lưu Tiểu Biệt bằng ánh mắt đầy bất lực.

Đúng ra sóng sẽ yên và biển sẽ lặng nếu Diệp Tu không dùng những lời vàng ngọc của mình để đâm chọt người nào đó.

Nếu như không đáp trả gấp trăm ngàn lần thì không phải là Hoàng Thiếu Thiên. Bất kể hai tay bị giữ lại, hắn vẫn nói như chưa từng được nói. Ừ thì nói bằng miệng chứ có phải bằng tay đâu.

Diễn biến của buổi gặp mặt cũng không khó đoán.

Buổi gặp mặt thường niên có thể tóm gọn lại như sau: Một đám đại thần ( kinh) đã giải nghề tụ tập lại rồi trào phúng nhau.

Nhưng mà được sống lại cuộc sống làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vui lắm chứ. Bây giờ, mỗi người một nơi, hằng ngày phải lo cơm áo gạo tiền rồi cả chuyện gia đình. Đâu có như ngày xưa, huấn luyện tuy vất vả đấy nhưng mà vui.

Tất cả những người ngồi đây đều quen biết nhau nhờ Vinh Quang. Họ đều từng vì Vinh Quang mà bỏ ra biết bao công sức, thậm chí còn đánh đổi cả thanh xuân. Bao cố gắng, niềm hạnh phúc, hay nỗi tiếc nuối của những năm tháng ấy. Không một ai trong số họ có thể quên.

Tuy rằng có những người chưa từng đặt chân lên đỉnh Vinh Quang. Song được xông pha trên chiến trường ấy cũng chính là vinh quang.

Ngồi đây hôm nay không phải đội viên của riêng chiến đội nào. Có người từng là đồng đội, cũng có người trước đây là tử địch. Nhưng dù là đồng đội hay đối thủ, họ đều có chung một suy nghĩ. Giá như có thể quay trở lại những năm tháng huy hoàng ấy thì tốt quá.

_______END CHƯƠNG 23_______

Bản thân em thấy chương này phi thường xàm ???

Aizz, không xàm đâu, đọc đến đoạn cuối cảm thấy có chút tiếc nuối cho một thế hệ Vinh Quang ấy.

Cùng họ không phải là cái tội, Nhị Tường, cái có tội là anh chắc chắn đã mất hết hình tượng trong lòng con.

" Nhưng mà bọn họ là những người văn minh, mà những người văn minh sẽ không đánh nhau." Làm tui liên tưởng tới Tổ lưu manh văn hóa, rất văn minh và lịch sự. Đồng thời, tiết tháo cũng chỉ là người qua đường.
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#60
Chương 24: Sự cuồng nhiệt của fan.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
---------------------------------------------------

Đầu tháng chín, 10 trận đấu đầu tiên của mùa giải thứ 30 bắt đầu.

Theo truyền thống của Liên minh, trận đấu đầu tiên chiến đội mới gia nhập thông qua xét tuyển Khuynh Thành sẽ khiêu chiến với quán quân năm trước Hưng Hân.

Các trận đấu khác lần lượt như sau:

Luân Hồi vs Hư Không
Bá Đồ vs Bách Hoa
Vi Thảo vs Khứ Hồi
Tru Tiên vs Lam Vũ
Gia Thế vs Minh Bạch
Hô Khiếu vs Yên Vũ
Vân Liên vs Lôi Đình
Nghĩa Trảm vs Sơn Hà
Ba Lẻ Một Độ vs Thần Thoại

Về vấn đề chiếu trận nào trên kênh truyền hình quốc gia, quá đơn giản. Ở lượt đầu, trận đáng chú ý nhất chắc chắn là đội mới khiêu chiến đội quán quân.

"Trận hôm nay, chiến đội Khuynh Thành sẽ đấu với chiến đội Hưng Hân. Đây cũng chính là sự chào đón mà Liên minh dành cho chiến đội mới gia nhập. Bây giờ, các tuyển thủ của chúng ta đang ngồi trong phòng chờ. Chỉ đạo Lư cảm thấy trận đấu hôm nay sẽ như thế nào?" Đỗ Minh chuyển câu hỏi sang Lư Hãn Văn.

Lư Hãn Văn nhìn cộng sự rồi tươi cười, sau đó nhìn vào ống kính nói:

"Tôi nghĩ trận đấu hôm nay cũng sẽ như mọi năm. Cách biệt giữa chiến đội mới và chiến đội quán quân thực sự rất lớn, bất kể là nhân vật hay tuyển thủ. Ngay cả Hưng Hân ở mùa giải thứ 10 đã đánh bại gã khổng lồ Gia Thế, thành công từ vòng khiêu chiến vào đến Liên minh, song vẫn thất bại trước khí thế bá đạo của Luân Hồi."

Đỗ Minh gật gù: "Cậu nói chí phải."

Nghe thì như Đỗ Minh đang phụ sướng cho Lư Hãn Văn. Trên thực tế, cha nội Đỗ Minh đang sướng phổng mũi kia kìa. Trước đây, chính hắn đã cùng những đồng đội ở Luân Hồi chào đón Hưng Hân bằng trận 10-0 chứ ai.

Lư Hãn Văn trộm liếc Đỗ Minh. Nếu không phải đang truyền hình trực tiếp và vì nể tình đồng nghiệp, hắn đã cho Đỗ Minh vài táng kèm theo ánh mắt khinh bỉ. Thằng cha này quên quán quân mùa giải thứ 10 là Hưng Hân rồi hay sao hả. Thắng Hưng Hân 10-0 thì sao, có thay đổi được việc người ta là quán quân mùa giải ấy không.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười thân thiện. Ừ thì đang truyền hình trực tiếp mà.

Sau khi giới thiệu qua về tiểu sử của tuyển thủ, Lư Hãn Văn nói một cách hưng phấn:

"Thật ra kết quả của trận đấu này ra sao đã không còn quá quan trọng. Tôi tin mọi người cũng giống tôi, đều quan tâm đến ba tân binh của Hưng Hân. Đặc biệt là người thao tác nhân vật Quân Mạc Tiếu, biểu tượng của chiến đội Hưng Hân."

"Không sai, chỉ đạo Lư và tôi từng là tuyển thủ chuyên nghiệp. Năm đó, chúng tôi đã may mắn được chứng kiến Quân Mạc Tiếu trong tay Diệp Tu tung hoành tứ phương. Sau đó vì không người nào có đủ khả năng sử dụng tán nhân cho nên đến tận mùa giải trước, Quân Mạc Tiếu vẫn chưa có người tiếp nhận. Vậy mà mùa giải thứ 29 vừa kết thúc chưa được bao lâu thì chiến đội Hưng Hân đã công bố việc kí hợp đồng với ba tân binh. Một trong ba người này chính là người thừa kế Quân Mạc Tiếu. Nhưng hai tân binh còn lại cũng rất đáng được chú ý. Như chúng ta đã biết, tuyển thủ thao tác Mộc Vũ Tranh Phong trước đó đã giải nghệ. Thay vì mời một tuyển thủ chơi bậc thầy pháo súng, Hưng Hân lại quyết định kí hợp đồng với một tân binh, vâng chính là cô bé Diệp Tinh. Ngoài ra còn một người nữa chơi thiện xạ. Tuy không hiểu Hưng Hân đang muốn làm gì khi sử dụng một nghề chưa từng xuất hiện trong đội ngũ, nhưng chúng ta không thể vì thế mà đánh giá thấp cậu bé này."


Lư Hãn Văn nghe vậy, liền tán thành:

"Không sai, hơn nữa Diệp Tu tiền bối đã thừa nhận mối quan hệ với ba tân binh này. Diệp Tinh và Diệp Minh là con của Diệp Tu tiền bối và Tô Mộc Tranh tiền bối, còn Diệp Linh lại là cháu của hai người. Tôi thực sự rất tò mò liệu ba người này có thể viết tiếp lịch sử huy hoàng của Hưng Hân như hai người họ đã từng hay không."

MC và chỉ đạo kẻ sướng người họa không biết chán. Trong khi đó, ở trước màn hình đã có không biết bao nhiêu người vì thế mà gần như phát điên. Đại thần Diệp Tu và nữ thần Tô Mộc Tranh kết hôn là thật sao? Nhưng đó giờ họ đã từng nghe qua chuyện này đâu. Còn có việc ba tân binh họ Diệp kia có quan hệ với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đã được chính chủ thừa nhận, mà sao không thấy báo chí đưa tin gì hết vậy.

Trên khắp các diễn đàn xuất hiện những lời trách móc, phê bình các phóng viên. Diệp thần và Tô nữ thần kết hôn, rồi cả con cháu của hai người họ gia nhập Hưng Hân. Bao nhiêu tin hot như vậy, tại sao không thấy có báo nào đăng. Mấy người làm phóng viên chi nữa, nghỉ hết đi!

Nhưng đâu chỉ người chơi, cánh Phóng viên bây giờ cũng đắng mề lắm đây. Bao nhiêu tin hay, tin hot mà họ biết đều đã đăng không sót một tin. Có trách thì phải trách chính chủ che giấu quá kỹ mới đúng.

Nhưng người chơi không cần biết lí do là gì. Họ chỉ cần biết cánh nhà báo không hoàn thành nhiệm vụ nên họ cảm thấy tức giận. Bây giờ công lí có thuộc về các phóng viên cũng đừng mong xoa dịu tình hình.

Tất nhiên cũng có những người hiểu chuyện đã lên tiếng bênh vực. Nhưng vì só lượng quá ít nên nhanh chóng bị nhấn chìm.

Thế giới bây giờ loạn thế đó.

Trong hoàn cảnh đấy, fan Hưng Hân đang làm gì? Chuyện này liên quan trực tiếp đến chiến đội nhà họ, liệu fan sẽ phản ứng như thế nào. Tức giận vì tin quan trọng như vậy mà chiến đội không nói gì với fan? Có khi cảm thấy thất vọng vì chiến đội không tin tưởng họ cũng nên.

Sai, sai hết, sai từ đầu đến cuối.

Fan trung lập hay fan chiến đội nào không cần biết. Muốn lên diễn đàn phát tiết hay gây war thế nào cũng không quan tâm. Đã là fan cứng của chiến đội Hưng Hân, nghe được tin này còn không phải là vui như Tết sao. Cho nên việc quan trọng bây giờ là quẩy lên anh em ơi!

Đại thần và nữ thần kết hôn vào lúc nào không ai biết thì sao, vì thế mà Tam Diệp đầu quân cho Bá Đồ chắc. Ban đầu thân phận của ba tân binh ấy không được tiết lộ rồi sao, chết người hả. Không có đúng không? Vậy thì yên lặng cho người ta high đê.

Fan Hưng Hân trong nhà thi đấu thì la hét gào rú cứ phải gọi là thôi rồi. Tại sao trong nhà thi đấu mà lại có thể biết chuyện này à. Tại vì tin này quá hot cho nên đạo diễn đã quyết định phát lên TV lớn của nhà thi đấu.


Nên biết Khuynh Thành là chiến đội mới, đây lại là sân nhà của Hưng Hân. Cho nên trên ghế khán giả gần như là fan của chiến đội Hưng Hân. Bình thường những tiếng hò hét cổ vũ của họ đã dư sức lấn áp tiếng fan chiến đội nhỏ như Khuynh Thành. Bây giờ sự cuồng nhiệt của fan lại tăng gấp bội.

Nguồn gốc của sự cuồng nhiệt phần lớn xuất phát từ Quân Mạc Tiếu. Biểu tượng của Hưng Hân đã bặt vô âm tín suốt 20 năm nay trở về với chiến đội. Quan trọng hơn, Quân Mạc Tiếu là tán nhân. Lúc này có rất nhiều người đang vỗ ngực mà lên mặt. Đó thấy chưa, truyền thuyết tán nhân là có thật nhá. Hưng Hân có một tán nhân, điều đó không còn gì có thể chối cãi.

Điều này có tác dụng buff tinh thần quá mạnh. Dù là trong nhà thi đấu, trong tiệm net... fan đều điên cuồng hô to khẩu hiệu của chiến đội:

"Lửa Hưng Hân ta
Cháy khắp thiên hạ
Chiến đội quán quân
Binh đoàn vương giả!"

Họ bất chấp tất cả, dù là ai cũng không thể ngăn được làn sóng cuồng nhiệt này.

Thế nhưng họ nào biết đội viên Hưng Hân hiện tại đang vô cùng sửng sốt trước quyết định của Diệp Minh.

"Chừng nào Diệp Linh còn chưa được tham gia thi đấu thì em sẽ ngồi ghế dự bị cùng nó."

_______END CHƯƠNG 24_______
 

Bình luận bằng Facebook