Hoàn [Song Hoa] Hoa Mãn Thành Cổ - Trăn Xuyên Mộ Huỳnh

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Hoa Mãn Thành Cổ
Tác giả: Trăn Xuyên Mộ Huỳnh (蓁川暮萤)
Biên tập: Crying Devil
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, HE
Couple: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc (Song Hoa)
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng biên tập: hoàn thành

Mục lục: phần 1 - phần cuối



Fic mừng sinh nhật Đại Tôn 17/08/2018. Chúc Triết Bình đại cưa sinh nhật vui vẻ hạnh phúc !!!

___________

Mùa xuân ở K thị hầu như chỗ nào cũng nở đầy hoa, Trương Giai Lạc đang đi bộ trên đường bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn những nụ hoa màu xanh nở che kín bầu trời, nhất thời không phân biệt được sắc xanh của bầu trời với sắc xanh của hoa. Hắn dùng cùi chỏ chọc chọc Tôn Triết Bình đang đứng bên cạnh và hỏi: "Này, vì sao loài hoa này lại có cánh màu xanh lam vậy ?"

"Cứ hiểu đại khái là bởi vì trong cánh hoa giàu sắc tố xanh đi." Tôn Triết Bình thuận miệng đáp.

"Anh biết thật nhiều a. . ."

Trương Giai Lạc không nhẹ không nặng trào phúng một câu, vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách vu vơ. Giải nghệ xong cuộc sống thật tự do thật thoải mái, cứ lung tung không có mục đích địa hướng phía trước đi đến, giải nghệ sau đó đích sinh hoạt mười phần tự do tản mạn, hắn không cần lo kết quả thi đấu, không cần cả ngày ngồi trong phòng huấn luyện, không cần dự họp báo sau trận đấu, cũng không còn bị người khác gào thét vào tai nữa . . . Vinh Quang bây giờ triệt để trở thành thú tiêu khiển, có thể điều khiển Hoa Nhạt Mê Người đi lòng vòng khắp nơi hóng biến ở chiến trường cướp BOSS hoang dã. Hắn không có chút hứng thú nào với BOSS cả, cũng không trung thành với bất kỳ công hội nào, hoàn toàn chỉ vì niềm vui của bản thân mà điên cuồng thả đạn, thế trận càng loạn thì hắn càng hài lòng.

"Trương Giai Lạc, cậu ở bên đó đúng không ?" Một gã lưu manh không biết từ nơi nào khoan thai bước ra, hướng Hoa Nhạt Mê Người gọi một câu.

"Bên kia là bên nào chứ? " Ngữ khí của Trương Giai đầy vị khiêu khích, một cái lựu đạn bất ngờ được ném ra. "Lão Lâm, có muốn đến so tài một phen không?"

Hắn hơn nửa năm cứ như vậy làm "Hỗn Thế Ma Vương", đá mông Diệp Tu, giật râu Hàn Văn Thanh, khiêu khích Hoàng Thiếu Thiên, ngáng chân Vương Kiệt Hi, cuối cùng thình lình bị một tên cuồng kiếm sỹ bay từ trên trời nhảy xuống xiên ngã.

Trương Giai Lạc ngây người mất ba giây, sau đó chửi ầm lên. "Tôn Triết Bình, anh con mẹ nó có bị điên không đấy? Đang yên đang lành anh đánh tôi làm gì?"

"Dám động vào BOSS của Nghĩa Trảm, toàn bộ đều nên giết."

"Đê mờ anh!"

Trương Giai Lạc rút súng ra bắn, người đối diện cũng vung kiếm lên chém, hai bên trong khoảnh khắc đối đầu trực diện, đánh cho máu nhuộm sơn hà, thây chất đầy đống.

"Tôi kháo. . . Con mẹ nó anh. . .Anh vẫn cứ điên như vậy a. . ."

Hoa Nhạt Mê Người chỉ còn duy nhất một phần trăm máu ngã xuống đất, cả thanh MP cũng đã sớm thấy đáy rồi. Cuồng kiếm sỹ kia đi tới trước mặt hắn, hướng hắn chìa tay.

Cảnh tượng giống y hệt như miền Tây năm đó, trong lúc hoảng hốt Trương Giai Lạc càng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tôn Triết Bình. "Kỹ thuật của cậu không tệ, có muốn cùng tôi lập đội không?" Nhất thời không còn phân biệt được thật giả nữa.

Hai người họ giằng co suốt gần mười năm, bây giờ lại lần nữa quay trở về điểm xuất phát.

Tôn Triết Bình cũng đã giải nghệ ... hắn thậm chí còn nghỉ sớm hơn Trương Giai Lạc một năm kia. Chung quy là do chấn thương, không thể tiếp tục vẫy vùng được nữa. Sau đó hắn bắt đầu cao cao tại thượng đầu tư vào bất động sản ở Côn Minh với Bắc Kinh, nếu được hỏi đều sẽ trả lời là tạm đi ở ẩn, lời này rốt cuộc mấy phần thật mấy lhaanf giả, chẳng ai biết được.

Gặp được nhau trong game, hai người cao hứng liền lập tức cắm cờ pk ngay tại chỗ. Đánh xong, phân thắng thua vẫn có thể cùng ngồi một chỗ ăn bún tán gẫu. Cả hai người bọn họ đều đã trên dưới ba mươi, theo lý thuyết đối với chuyện cũ cũng có thể vân đạm phong khinh, cười cười một tiếng, nhưng nói chuyện phiếm được vài câu Trương Giai Lạc liền kinh ngạc phát hiện, cả hai nói chuyện nhìn thì có vẻ vô tư, kỳ thực bên trong vô cùng gượng gạo. Cả hai đều thực lòng không muốn nhắc đến những đề tài nhạy cảm.

Sau khi ăn xong hai người liền đi ra ngoài đường tản bộ một chút. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà hệ thống giao thông ở Côn Minh vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Dưới lòng đường xe cộ tắc nghẹt, tiếng chuông inh ỏi vang liên tục, khác hẳn với sự rộng rãi trên vỉa hè. Hai người sóng vai bước đi dưới những hàng hoa màu lam, lại chỉ đứng cách nhau chừng mười cm, một con số có thể dễ dàng bị xóa bỏ triệt để trong tích tắc.

Hai người thoải mái trò chuyện về vấn đề giá nhà đất cùng chính sách mua nhà ở Côn Minh, Trương Giai Lạc liên tục thổ tào vì chuyện lúc mới quay lại Bá Đồ hắn đã đem nhà ở gần Bách Hoa rao bán, chờ giải nghệ mới mua nhà mới, nào ngờ bây giờ giá nhà đất đã tăng tới mức khiến mắt hắn tròn xoe. Tôn Triết Bình đi bên cạnh còn khômg chút nào thông cảm chê hắn "Thiếu thông minh".

"Cậu định vì quán quân mà quay sang cắm rễ ở Thanh Đảo sao?"

"Phi, tôi đây gọi là chuẩn bị trước tinh thần tham gia kháng chiến trường kỳ, không thể cùng anh cái đồ cường hào đáng chết này so sánh."

Tôn Triết Bình cũng không trả lời, đem tay đút túi quần, đầu ngửa ra đằng sau, lại bị những cành hoa xanh lam chặn mất tầm nhìn.

"Hôm nào sang nhà tôi một bữa đi? Có thể rủ cả Trương Vỹ nữa."

"Được a. . ." Trương Giai Lạc thuận miệng đáp lời, ngữ khí cũng nghe không ra chút thành ý nào.

"Nếu thuận tiện, Trâu Viễn cùng mấy đứa nhỏ nữa cũng có thể rủ qua . . ."

"Thôi đừng. " Trương Giai Lạc buông thõng vai, "Người ta nhưng chưa chắc đã vui khi nhìn thấy anh đâu."

Sự im lặng lần thứ hai tràn xuống, Tôn Triết Bình bỏ tay ra khỏi túi và nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc ở bên cạnh. Trên mặt hắn hiện tại đang chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Có một vài tia nắng lấp ló len lỏi qua sau tán lá, phản chiếu ánh sáng màu lam nhạt lên gương mặt hắn. Khoảng cách của hai người rất gần rất gần, Tôn Triết Bình hiện tại thậm chí còn có thể nhìn được cả lớp lông nhung bé nhỏ trên mặt Trương Giai Lạc. Thế nhưng giờ khắc này đây giữa bọn họ lại như cách xa cả thiên sơn vạn thủy.

Khoảng cách ấy, cũng vừa bằng những năm tháng khi phải xa cách nhau kia.

Nếu khoảng thời gian đẹp đẽ kia có thể quay trở lại, quay lại thời điểm bốn năm về trước, sẽ chẳng ai có thể nghĩ đến một ngày hai người sẽ lại một lần nữa cùng sóng vai bước chung.

.

.

.

TBC
 
Last edited:

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#3
Hự hự Mau tiếp người ơi ~~. Eo thương
Hu, sáng mai khi nào em tỉnh dậy em sẽ làm tiếp a~
Đại Tôn snvv!!!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,132
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Đại Tôn sn khoái lạc ~~~
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#5

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#6
[Tiếp]

Kỳ thực hồi đó hai người họ vẫn giữ liên lạc trên mạng xã hội, còn gặp ngoài đời thì nếu bỏ qua chuyện Bá Đồ với Nghĩa Trảm thi đấu, lần đầu tiên Trương Giai Lạc tham gia đội thi đấu quốc gia hai người cũng gặp ở Bắc Kinh rồi. Tôn Triết Bình tới tận sân bay đón hắn với Trương Tân Kiệt, còn mời đi ăn thịt dê xiên.

Trương Tân Kiệt vui vẻ đồng ý, Trương Giai Lạc cũng không có lý do gì để từ chối cả. Ăn một bữa cơm, coi như là chủ khách cùng vui, đề tài nói chuyện trong bữa ăn chủ yếu xoay quanh lịch tập huấn. Tôn Triết Bình thuận miệng hỏi một câu lão Hàn vì sao không tham dự, Trương Tân Kiệt liền ngay lập tức ông mất cân giò bà thò chai rượu dò hỏi về tình trạng phục hồi chấn thương trên tay trái của hắn.

"Vẫn ổn đi ... Solo tùy tiện đánh cũng không thành vấn đề."

"Anh nên cẩn thận." Trương Tân Kiệt cân nhắc từng câu từng chữ mói nói. "Những loại thức ăn nặng như thịt dê nên ăn ít thôi."

"Không sao, thỉnh thoảng tôi mới ăn một bữa thôi."

Mọi người nói chuyện đều cố gắng giữ ý, chỉ chọn những đề tài "an toàn" nhất. Trương Tân Kiệt khen bữa ăn thật ngon một tiếng, Tôn Triết Bình liền ha ha cười khan, lại nói. "Chờ các cậu đi thi đấu trở về tôi lại mời một bữa bọ cạp chiên."

Sau đó Trương Giai Lạc cùng hắn trao đổi cách thức liên lạc. Thế nhưng sau khi từ Zurich về nước, Trương Giai Lạc liền triệt để đem chuyện ăn uống quăng lên chín tầng mây. Mùa giải thứ mười một sắp đến rồi, hắn phải nhanh chóng hòa nhập với lối đánh mới thôi, cố gắng hết sức vì giấc mộng quán quân.

Dãy số điện thoại Tôn Triết Bình gửi cho hắn, từ đó đến giờ hắn chưa đụng vào nó một lần nào.

Thời điểm Tôn Triết Bình giải nghệ, Trương Giai Lạc ôm ti vi ngồi xem hết từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn. Tôn Triết Bình cũng không chia sẻ quá nhiều điều với giới truyền thông. Rất nhiều chuyện liên quan đến việc kết thúc hợp đồng của hắn đều do đội trưởng Lâu Quan Ninh "đại diện". Sau khi tuyên bố xong xuôi, Trương Giai Lạc vẫn chăm chú xem cả nửa buổi, rốt cuộc gật đầu một cái, tựa hồ như cảm thấy mừng cho người bạn cũ này.

Trạng thái thi đấu của hắn tuy rằng thực sự tốt hơn Tôn Triết Bình cái tên già bệnh tật kia rất nhiều, thế nhưng cũng chỉ có thể cố gắng đánh thêm nốt một năm, giải nghệ xong trong tay cũng có một cái cúp, cũng coi như là toàn bộ viên mãn, có thể dễ dàng chào tạm biệt câu lạc bộ cùng các đồng đội cũ, một mình lên máy bay trở về Côn Minh - cố hương của hắn. Thành phố tựa như vì sự trở về của hắn mà nở đầy hoa. Đợi hắn ru rú cả ngày trong nhà mấy tháng, đến khi bước ra ngoài hoa anh đào đã nhuộm màu đỏ thắm phố phường.

Hoa anh đào ở Côn Minh rất khác những nơi khác. Hoa nở vào thời điểm lạnh nhất trong năm, từng cành từng cành phồn hoa nở đỏ rực rỡ, mạnh mẽ, bất chấp cái lạnh lẽo của đất trời. Trương Giai Lạc đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn nhánh hoa, nhất thời trong lòng lại nổi lên chút mất mác.

Anh đào phủ đầy phía trước, xa xa lại rợp sắc xanh lam. Đây thực chất là một loài hoa dại, ngắn ngủi mấy năm trước phát triển ở Côn Minh. Trương Giai Lạc chân hoạt động nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi những nhành hoa trên đầu. Tôn Triết Bình đang định nhắc nhở hắn đi thì phải chú ý nhìn đường, lại bị một câu đối phương bất thình lình nói cắt đứt. "Hồi tôi chuyển sang Bá Đồ, con đường này cũng không có quá nhiều hoa như bây giờ."

"Khí hậu ở Côn Minh rất tốt, nên quá trình phát triển của thực vật sẽ nhanh hơn ..." Tôn Triết Bình ngẩn người, đáp.

Trương Giai Lạc sửng sốt một chút, "Phụt" cười một tiếng.

"Kỳ thực khí hậu ở Thanh Đảo cũng khá tốt, ít ra không tệ như tôi từng nghĩ. Tầm nửa năm là tôi thích ứng được ..." Hắn quay đầu, liếc nhìn Tôn Triết Bình. "Tôi cảm thấy khả năng thích ứng khí hậu của bản thân rất mạnh, không quản là lúc anh rời đi, hay khi tôi chuyển nhượng về Bá Đồ, tôi đều đã có biện pháp điều chỉnh tốt trạng thái của mình. . ."

Tôn Triết Bình không nói nữa, hắn nhíu mi nhìn Trương Giai Lạc, lại thấy đối phương đã xoay mặt ra chỗ khác, tiếp tục nhìn lên những nhánh hoa màu lam trên đỉnh đầu, gương mặt đầy vẻ suy tư.

Nếu là tám năm trước, không ai ngờ sẽ có ngày hôm nay, cũng không ai ngờ Trương Giai Lạc lại có thể bình tĩnh nói câu này, tôi có thể tự điều chỉnh tình trạng của mình, có thể thích ứng với cuộc sống mà không có anh.

Cuộc chia tay tám năm trước vừa khốc liệt lại vừa bình thản, Trương Giai Lạc lái xe đưa hắn tới sân bay, trên đường cả hai không ai mở miệng nói câu nào, bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị bao trùm trong xe, bên tai chỉ còn quẩn quanh âm thanh phát ra từ động cơ xe ô tô và tiếng gió gào thét bên ngoài cửa kính.

Tôn Triết Bình đứng trong bãi đậu xe ở sân bay dỡ hành lý xuống, vô tình nghe được trong tiếng gió giọng Trương Giai Lạc càu nhàu, "Gió thật lớn". Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy Trương Giai Lạc đứng bên cạnh cửa xe, mái tóc bị thổi đến rối bời. Tôn Triết Bình đi đến bên cạnh, thuận tiện giúp hắn kéo mũ trùm lên.

"Bắc Kinh có phải cũng có gió rất lớn đúng không?"

Tôn Triết Bình còn chưa kịp đáp lại, Trương Giai Lạc đã vỗ mạnh một cái lên vai hắn, quay đi, không nói một lời nào mà mở cưa xe ngồi xuống.

"Cậu về một mình nhớ bảo trọng." Tôn Triết Bình thuận miệng nói.

Trương Giai Lạc đột nhiên quay đầu, tàn nhẫm mà lườm hắn một cái rồi nổ máy.

Tôn Triết Bình đem rương hành lý đặt tựa vào bên chân mình, đưa mắt nhìn theo bóng chiếc xe đang dần xa, một lúc sau mới quay đầu, đưa tay xoa xoa vị trí trên vai mà Trương Giai Lạc vừa vỗ vào, kéo rương hành lý đi vào trong.

Sau đó Trương Giai Lạc liền tận lực mà chống đỡ ở Bách Hoa hai năm, đó là hai năm "điên" nhất của hắn. Lúc hắn tuyên bố giải nghệ, Tôn Triết Bình đã định quay về Côn Minh thăm hắn. Chỉ là rốt cuộc chút quan tâm nhỏ nhoi ấy lại bị những căng thẳng từ đợt trị liệu gột rửa sạch.

Trương Giai Lạc cũng không phải chưa từng bất chợp nảy sinh ý nghĩ. Những khi hắn ru rú ở nhà không có việc gì làm vẫn thường vô ý thức nhìn về phía màn hình điện thoại di độmg, hy vọng một lúc nào đó nó có thể sáng lên.

Nhưng dần dần mong mỏi nhỏ bé ấy lại tan vào hư vô. Một ngày nọ, màn hình điện thoại của hắn rốt cuộc sáng lên, nhưng âm thanh truyền sang từ đầu bên kia lại là giọng Hàn Văn Thanh. "Có muốn sang Bá Đồ thử xem sao không?"

Được rồi, thử liền thử đi ... đều đã đến nước này rồi, do dự cũng không còn ý nghĩa nữa.

Sau đó hắn liền bị bao phủ hoàn toàn bởi những câu nói, "Trương Giai Lạc anh vì sao phải rời đi", những giọng nói này ám ảnh khiến hắn nhiều đêm không thể chợp mắt - rời khỏi Bách Hoa mình đã từng cùng hắn sáng lập ra để chuyển nhượng về Bá Đồ, này rốt cuộc là như thế nào?

Đối thủ cũ, đồng đội mới Lâm Kính Ngôn từng vỗ vai hắn nhắc nhở. "Nếu fan Bách Hoa ai cũng nói với cậu, Trương Giai Lạc, anh đi đi, chúng em thông cảm cho anh thfi cậu sẽ dễ chịu hơn sao?"

"Không biết nữa" Trương Giai Lạc triệt để lắc đầu. "Vẫn để cho bọn họ chỉ tríhc đi, như vậy cũng làm cho lòng tôi bớt trĩu nặng phần nào."

Lâm Kính Ngôn cũng không quá dám tin tưởng vào những lời này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hắn thổn thức không ngừng trước mặt hàng sữa ong chúa hiệu Bách Hoa ở siêu thị, nhưng tình đồng đội mà Lâm Kính Ngôn dành cho Trương Giai Lạc quả thực là may mắn lớn nhất của hắn. Ở Bá Đồ hắn có thể thả lỏng không ít, kể cả lúc cùng Tôn Triết Bình hiệp lộ tương phùng tại dãy núi Liệt Bình trong game.

Các thành viên khác ở Bá Đồ trơ mắt nhìn Trương Giai Lạc chạy ra khỏi phòng huấn luyện, đang thương lượng không biết có nên nhờ lão lâm đi ra khuyên nhủ một chút, đã lại thấy hắn vòng về, hấp tấp xông vào trong phòng, thả người phịch một cái lên ghế. "Có còn đánh nữa hay là thôi?"

"Không đánh nữa."

"Thôi."

Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đồng loạt đáp, Trương Giai Lạc liền thả lỏng toàn thân, đem cùi chỏ chọc chọc Lâm Kính Ngôn ở bên cạnh, nói. "Cái tình huống này giữa là sao đây? Phỏng theo cảnh nào trong light novel nào phỏng? Vẫn 'đem tạp niệm trong đáy lòng xóa sạch' chăng ..."

"Cái này phải hỏi cậu mới đúng." Lâm Kính Ngôn xòe tay. "Anh ta trước đây vẫn hay nói chuyện kiểu đó à?"

"Không biết, " Trương Giai Lạc như không có chuyện gì xảy ra mà lắc lắc đầu, "Sớm đã quên."

Trong phòng huấn luyện những người khác hai mặt nhìn nhau, lén lút trao đổi băng ánh mắt.

"Vậy cậu bây giờ sao rồi?" Tôn Triết Bình đột nhiên lên tiếng hỏi, "Thích ứng đã thích ứng được chưa?"

"Thích ứng cái gì?" Trương Giai Lạc sửng sốt một chút, quay mặt lại,cả gương mặt đều là thần sắc mù mịt.

"Cuộc sống sau khi giải nghệ."

"Phụt. . ." Trương Giai Lạc không nhịn được cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn. "Tôi cũng không phải lần đầu tiên giải nghệ."

"Nhưng lần này cậu có quán quân."

"Ngọa tào Tôn Triết Bình anh thích muốn chọc vào vết sẹo trong lòng tôi đến thế cơ à ?"

"Cho nên tôi mới hỏi cậu đã thích ứng hay chưa chứ."

Trương Giai Lạc run lên một lúc, khẽ cười một tiếng: "Có cái gì không thích ứng được chứ? Khoảng thời gian khó khăn nhất cũng đã qua rồi . . ."

Tôn Triết Bình cũng cười theo, hắn ngoẹo đầu về một bên, nhìn về phía ngã tư chật ních những xe là xe. đến "Phải a, đều qua rồi."

"Phải a, chúng ta giằng co bấy nhiêu năm, bây giờ có thể từ bỏ rồi, cùng sống hạnh phúc . . . Thực không dễ dàng."

Hai người đều cười một cách sảng khoái, đảo mắt liền nhìn về phía ngôi nhà của Trương Giai Lạc, hắn dừng chân hỏi. "Tôi có thể vào nhà ngồi một chút không?"

Trương Giai Lạc trong lòng hồi hộp một chút, chỉ cảm thấy yết hầu đều phát khô rồi. Ngoài miệng nói hai tiếng tạm biệt, đến bây giờ trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm.

"Được a."

Hắn thuận miệng đáp lời, Tôn Triết Bình lại hỏi tiếp: "Vậy tôi có thể lại lần nữa đến thăm cậu được không?"

Trương Giai Lạc triệt để choáng váng, ngơ ngẩn tại chỗ, hai chân giống như bị trói chặt lại, vừa mở miệng yết hầu liền chỉ có thể phát ra âm thanh uể oải.

"Tại sao?"

"Tại vì hôm nay trời đẹp, tôi muốn yêu đương."

Trương Giai Lạc "Phụt" một tiếng cười ra ngoài, cúi đầu che đi gương mặt, dùng sức mà xoa xoa hai mắt. "Ngươi nghĩ coi này. . . Chúng ta đã chẳng dễ gì mà nói lời từ biệt, cớ sao tự dưng bây giờ lại quay lại điểm xuất phát."

"Lời này ắt hẳn tôi phải hỏi cậu mới đúng. " Tôn Triết Bình thở dài, "Cái lúc ở Dãy Núi Liệt Bình ấy, cậu đáng ra nên ngẩng đầu nhanh chân chạy về phía trước, vì cái gì phải đợi tôi đâu?"

"Ai chờ anh -- tôi chỉ là. . ." Trương Giai Lạc tiếp tục xoa mặt của mình, trong thanh âm cũng không còn chút sức lực nào.

Tôn Triết Bình đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ lưng hắn, Trương Giai Lạc liền nhân thể bước tới trước một bước, đầu đâm vào trong lồng ngực Tôn Triết Bình.

"Anh đã trở về rồi."

"Ừm. . . Trở về."

.

.

.

END
 

Bình luận bằng Facebook