- Bình luận
- 238
- Số lượt thích
- 908
- Location
- lò nướng bánh
- Team
- Hô Khiếu
- Fan não tàn của
- Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Tên truyện: Hoa Mãn Thành Cổ
Tác giả: Trăn Xuyên Mộ Huỳnh (蓁川暮萤)
Biên tập: Crying Devil
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, HE
Couple: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc (Song Hoa)
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng biên tập: hoàn thành
Mục lục: phần 1 - phần cuối
Fic mừng sinh nhật Đại Tôn 17/08/2018. Chúc Triết Bình đại cưa sinh nhật vui vẻ hạnh phúc !!!
___________
Mùa xuân ở K thị hầu như chỗ nào cũng nở đầy hoa, Trương Giai Lạc đang đi bộ trên đường bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn những nụ hoa màu xanh nở che kín bầu trời, nhất thời không phân biệt được sắc xanh của bầu trời với sắc xanh của hoa. Hắn dùng cùi chỏ chọc chọc Tôn Triết Bình đang đứng bên cạnh và hỏi: "Này, vì sao loài hoa này lại có cánh màu xanh lam vậy ?"
"Cứ hiểu đại khái là bởi vì trong cánh hoa giàu sắc tố xanh đi." Tôn Triết Bình thuận miệng đáp.
"Anh biết thật nhiều a. . ."
Trương Giai Lạc không nhẹ không nặng trào phúng một câu, vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách vu vơ. Giải nghệ xong cuộc sống thật tự do thật thoải mái, cứ lung tung không có mục đích địa hướng phía trước đi đến, giải nghệ sau đó đích sinh hoạt mười phần tự do tản mạn, hắn không cần lo kết quả thi đấu, không cần cả ngày ngồi trong phòng huấn luyện, không cần dự họp báo sau trận đấu, cũng không còn bị người khác gào thét vào tai nữa . . . Vinh Quang bây giờ triệt để trở thành thú tiêu khiển, có thể điều khiển Hoa Nhạt Mê Người đi lòng vòng khắp nơi hóng biến ở chiến trường cướp BOSS hoang dã. Hắn không có chút hứng thú nào với BOSS cả, cũng không trung thành với bất kỳ công hội nào, hoàn toàn chỉ vì niềm vui của bản thân mà điên cuồng thả đạn, thế trận càng loạn thì hắn càng hài lòng.
"Trương Giai Lạc, cậu ở bên đó đúng không ?" Một gã lưu manh không biết từ nơi nào khoan thai bước ra, hướng Hoa Nhạt Mê Người gọi một câu.
"Bên kia là bên nào chứ? " Ngữ khí của Trương Giai đầy vị khiêu khích, một cái lựu đạn bất ngờ được ném ra. "Lão Lâm, có muốn đến so tài một phen không?"
Hắn hơn nửa năm cứ như vậy làm "Hỗn Thế Ma Vương", đá mông Diệp Tu, giật râu Hàn Văn Thanh, khiêu khích Hoàng Thiếu Thiên, ngáng chân Vương Kiệt Hi, cuối cùng thình lình bị một tên cuồng kiếm sỹ bay từ trên trời nhảy xuống xiên ngã.
Trương Giai Lạc ngây người mất ba giây, sau đó chửi ầm lên. "Tôn Triết Bình, anh con mẹ nó có bị điên không đấy? Đang yên đang lành anh đánh tôi làm gì?"
"Dám động vào BOSS của Nghĩa Trảm, toàn bộ đều nên giết."
"Đê mờ anh!"
Trương Giai Lạc rút súng ra bắn, người đối diện cũng vung kiếm lên chém, hai bên trong khoảnh khắc đối đầu trực diện, đánh cho máu nhuộm sơn hà, thây chất đầy đống.
"Tôi kháo. . . Con mẹ nó anh. . .Anh vẫn cứ điên như vậy a. . ."
Hoa Nhạt Mê Người chỉ còn duy nhất một phần trăm máu ngã xuống đất, cả thanh MP cũng đã sớm thấy đáy rồi. Cuồng kiếm sỹ kia đi tới trước mặt hắn, hướng hắn chìa tay.
Cảnh tượng giống y hệt như miền Tây năm đó, trong lúc hoảng hốt Trương Giai Lạc càng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tôn Triết Bình. "Kỹ thuật của cậu không tệ, có muốn cùng tôi lập đội không?" Nhất thời không còn phân biệt được thật giả nữa.
Hai người họ giằng co suốt gần mười năm, bây giờ lại lần nữa quay trở về điểm xuất phát.
Tôn Triết Bình cũng đã giải nghệ ... hắn thậm chí còn nghỉ sớm hơn Trương Giai Lạc một năm kia. Chung quy là do chấn thương, không thể tiếp tục vẫy vùng được nữa. Sau đó hắn bắt đầu cao cao tại thượng đầu tư vào bất động sản ở Côn Minh với Bắc Kinh, nếu được hỏi đều sẽ trả lời là tạm đi ở ẩn, lời này rốt cuộc mấy phần thật mấy lhaanf giả, chẳng ai biết được.
Gặp được nhau trong game, hai người cao hứng liền lập tức cắm cờ pk ngay tại chỗ. Đánh xong, phân thắng thua vẫn có thể cùng ngồi một chỗ ăn bún tán gẫu. Cả hai người bọn họ đều đã trên dưới ba mươi, theo lý thuyết đối với chuyện cũ cũng có thể vân đạm phong khinh, cười cười một tiếng, nhưng nói chuyện phiếm được vài câu Trương Giai Lạc liền kinh ngạc phát hiện, cả hai nói chuyện nhìn thì có vẻ vô tư, kỳ thực bên trong vô cùng gượng gạo. Cả hai đều thực lòng không muốn nhắc đến những đề tài nhạy cảm.
Sau khi ăn xong hai người liền đi ra ngoài đường tản bộ một chút. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà hệ thống giao thông ở Côn Minh vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Dưới lòng đường xe cộ tắc nghẹt, tiếng chuông inh ỏi vang liên tục, khác hẳn với sự rộng rãi trên vỉa hè. Hai người sóng vai bước đi dưới những hàng hoa màu lam, lại chỉ đứng cách nhau chừng mười cm, một con số có thể dễ dàng bị xóa bỏ triệt để trong tích tắc.
Hai người thoải mái trò chuyện về vấn đề giá nhà đất cùng chính sách mua nhà ở Côn Minh, Trương Giai Lạc liên tục thổ tào vì chuyện lúc mới quay lại Bá Đồ hắn đã đem nhà ở gần Bách Hoa rao bán, chờ giải nghệ mới mua nhà mới, nào ngờ bây giờ giá nhà đất đã tăng tới mức khiến mắt hắn tròn xoe. Tôn Triết Bình đi bên cạnh còn khômg chút nào thông cảm chê hắn "Thiếu thông minh".
"Cậu định vì quán quân mà quay sang cắm rễ ở Thanh Đảo sao?"
"Phi, tôi đây gọi là chuẩn bị trước tinh thần tham gia kháng chiến trường kỳ, không thể cùng anh cái đồ cường hào đáng chết này so sánh."
Tôn Triết Bình cũng không trả lời, đem tay đút túi quần, đầu ngửa ra đằng sau, lại bị những cành hoa xanh lam chặn mất tầm nhìn.
"Hôm nào sang nhà tôi một bữa đi? Có thể rủ cả Trương Vỹ nữa."
"Được a. . ." Trương Giai Lạc thuận miệng đáp lời, ngữ khí cũng nghe không ra chút thành ý nào.
"Nếu thuận tiện, Trâu Viễn cùng mấy đứa nhỏ nữa cũng có thể rủ qua . . ."
"Thôi đừng. " Trương Giai Lạc buông thõng vai, "Người ta nhưng chưa chắc đã vui khi nhìn thấy anh đâu."
Sự im lặng lần thứ hai tràn xuống, Tôn Triết Bình bỏ tay ra khỏi túi và nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc ở bên cạnh. Trên mặt hắn hiện tại đang chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Có một vài tia nắng lấp ló len lỏi qua sau tán lá, phản chiếu ánh sáng màu lam nhạt lên gương mặt hắn. Khoảng cách của hai người rất gần rất gần, Tôn Triết Bình hiện tại thậm chí còn có thể nhìn được cả lớp lông nhung bé nhỏ trên mặt Trương Giai Lạc. Thế nhưng giờ khắc này đây giữa bọn họ lại như cách xa cả thiên sơn vạn thủy.
Khoảng cách ấy, cũng vừa bằng những năm tháng khi phải xa cách nhau kia.
Nếu khoảng thời gian đẹp đẽ kia có thể quay trở lại, quay lại thời điểm bốn năm về trước, sẽ chẳng ai có thể nghĩ đến một ngày hai người sẽ lại một lần nữa cùng sóng vai bước chung.
.
.
.
TBC
Tác giả: Trăn Xuyên Mộ Huỳnh (蓁川暮萤)
Biên tập: Crying Devil
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, HE
Couple: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc (Song Hoa)
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng biên tập: hoàn thành
Mục lục: phần 1 - phần cuối
Fic mừng sinh nhật Đại Tôn 17/08/2018. Chúc Triết Bình đại cưa sinh nhật vui vẻ hạnh phúc !!!
___________
Mùa xuân ở K thị hầu như chỗ nào cũng nở đầy hoa, Trương Giai Lạc đang đi bộ trên đường bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn những nụ hoa màu xanh nở che kín bầu trời, nhất thời không phân biệt được sắc xanh của bầu trời với sắc xanh của hoa. Hắn dùng cùi chỏ chọc chọc Tôn Triết Bình đang đứng bên cạnh và hỏi: "Này, vì sao loài hoa này lại có cánh màu xanh lam vậy ?"
"Cứ hiểu đại khái là bởi vì trong cánh hoa giàu sắc tố xanh đi." Tôn Triết Bình thuận miệng đáp.
"Anh biết thật nhiều a. . ."
Trương Giai Lạc không nhẹ không nặng trào phúng một câu, vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách vu vơ. Giải nghệ xong cuộc sống thật tự do thật thoải mái, cứ lung tung không có mục đích địa hướng phía trước đi đến, giải nghệ sau đó đích sinh hoạt mười phần tự do tản mạn, hắn không cần lo kết quả thi đấu, không cần cả ngày ngồi trong phòng huấn luyện, không cần dự họp báo sau trận đấu, cũng không còn bị người khác gào thét vào tai nữa . . . Vinh Quang bây giờ triệt để trở thành thú tiêu khiển, có thể điều khiển Hoa Nhạt Mê Người đi lòng vòng khắp nơi hóng biến ở chiến trường cướp BOSS hoang dã. Hắn không có chút hứng thú nào với BOSS cả, cũng không trung thành với bất kỳ công hội nào, hoàn toàn chỉ vì niềm vui của bản thân mà điên cuồng thả đạn, thế trận càng loạn thì hắn càng hài lòng.
"Trương Giai Lạc, cậu ở bên đó đúng không ?" Một gã lưu manh không biết từ nơi nào khoan thai bước ra, hướng Hoa Nhạt Mê Người gọi một câu.
"Bên kia là bên nào chứ? " Ngữ khí của Trương Giai đầy vị khiêu khích, một cái lựu đạn bất ngờ được ném ra. "Lão Lâm, có muốn đến so tài một phen không?"
Hắn hơn nửa năm cứ như vậy làm "Hỗn Thế Ma Vương", đá mông Diệp Tu, giật râu Hàn Văn Thanh, khiêu khích Hoàng Thiếu Thiên, ngáng chân Vương Kiệt Hi, cuối cùng thình lình bị một tên cuồng kiếm sỹ bay từ trên trời nhảy xuống xiên ngã.
Trương Giai Lạc ngây người mất ba giây, sau đó chửi ầm lên. "Tôn Triết Bình, anh con mẹ nó có bị điên không đấy? Đang yên đang lành anh đánh tôi làm gì?"
"Dám động vào BOSS của Nghĩa Trảm, toàn bộ đều nên giết."
"Đê mờ anh!"
Trương Giai Lạc rút súng ra bắn, người đối diện cũng vung kiếm lên chém, hai bên trong khoảnh khắc đối đầu trực diện, đánh cho máu nhuộm sơn hà, thây chất đầy đống.
"Tôi kháo. . . Con mẹ nó anh. . .Anh vẫn cứ điên như vậy a. . ."
Hoa Nhạt Mê Người chỉ còn duy nhất một phần trăm máu ngã xuống đất, cả thanh MP cũng đã sớm thấy đáy rồi. Cuồng kiếm sỹ kia đi tới trước mặt hắn, hướng hắn chìa tay.
Cảnh tượng giống y hệt như miền Tây năm đó, trong lúc hoảng hốt Trương Giai Lạc càng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tôn Triết Bình. "Kỹ thuật của cậu không tệ, có muốn cùng tôi lập đội không?" Nhất thời không còn phân biệt được thật giả nữa.
Hai người họ giằng co suốt gần mười năm, bây giờ lại lần nữa quay trở về điểm xuất phát.
Tôn Triết Bình cũng đã giải nghệ ... hắn thậm chí còn nghỉ sớm hơn Trương Giai Lạc một năm kia. Chung quy là do chấn thương, không thể tiếp tục vẫy vùng được nữa. Sau đó hắn bắt đầu cao cao tại thượng đầu tư vào bất động sản ở Côn Minh với Bắc Kinh, nếu được hỏi đều sẽ trả lời là tạm đi ở ẩn, lời này rốt cuộc mấy phần thật mấy lhaanf giả, chẳng ai biết được.
Gặp được nhau trong game, hai người cao hứng liền lập tức cắm cờ pk ngay tại chỗ. Đánh xong, phân thắng thua vẫn có thể cùng ngồi một chỗ ăn bún tán gẫu. Cả hai người bọn họ đều đã trên dưới ba mươi, theo lý thuyết đối với chuyện cũ cũng có thể vân đạm phong khinh, cười cười một tiếng, nhưng nói chuyện phiếm được vài câu Trương Giai Lạc liền kinh ngạc phát hiện, cả hai nói chuyện nhìn thì có vẻ vô tư, kỳ thực bên trong vô cùng gượng gạo. Cả hai đều thực lòng không muốn nhắc đến những đề tài nhạy cảm.
Sau khi ăn xong hai người liền đi ra ngoài đường tản bộ một chút. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà hệ thống giao thông ở Côn Minh vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Dưới lòng đường xe cộ tắc nghẹt, tiếng chuông inh ỏi vang liên tục, khác hẳn với sự rộng rãi trên vỉa hè. Hai người sóng vai bước đi dưới những hàng hoa màu lam, lại chỉ đứng cách nhau chừng mười cm, một con số có thể dễ dàng bị xóa bỏ triệt để trong tích tắc.
Hai người thoải mái trò chuyện về vấn đề giá nhà đất cùng chính sách mua nhà ở Côn Minh, Trương Giai Lạc liên tục thổ tào vì chuyện lúc mới quay lại Bá Đồ hắn đã đem nhà ở gần Bách Hoa rao bán, chờ giải nghệ mới mua nhà mới, nào ngờ bây giờ giá nhà đất đã tăng tới mức khiến mắt hắn tròn xoe. Tôn Triết Bình đi bên cạnh còn khômg chút nào thông cảm chê hắn "Thiếu thông minh".
"Cậu định vì quán quân mà quay sang cắm rễ ở Thanh Đảo sao?"
"Phi, tôi đây gọi là chuẩn bị trước tinh thần tham gia kháng chiến trường kỳ, không thể cùng anh cái đồ cường hào đáng chết này so sánh."
Tôn Triết Bình cũng không trả lời, đem tay đút túi quần, đầu ngửa ra đằng sau, lại bị những cành hoa xanh lam chặn mất tầm nhìn.
"Hôm nào sang nhà tôi một bữa đi? Có thể rủ cả Trương Vỹ nữa."
"Được a. . ." Trương Giai Lạc thuận miệng đáp lời, ngữ khí cũng nghe không ra chút thành ý nào.
"Nếu thuận tiện, Trâu Viễn cùng mấy đứa nhỏ nữa cũng có thể rủ qua . . ."
"Thôi đừng. " Trương Giai Lạc buông thõng vai, "Người ta nhưng chưa chắc đã vui khi nhìn thấy anh đâu."
Sự im lặng lần thứ hai tràn xuống, Tôn Triết Bình bỏ tay ra khỏi túi và nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc ở bên cạnh. Trên mặt hắn hiện tại đang chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Có một vài tia nắng lấp ló len lỏi qua sau tán lá, phản chiếu ánh sáng màu lam nhạt lên gương mặt hắn. Khoảng cách của hai người rất gần rất gần, Tôn Triết Bình hiện tại thậm chí còn có thể nhìn được cả lớp lông nhung bé nhỏ trên mặt Trương Giai Lạc. Thế nhưng giờ khắc này đây giữa bọn họ lại như cách xa cả thiên sơn vạn thủy.
Khoảng cách ấy, cũng vừa bằng những năm tháng khi phải xa cách nhau kia.
Nếu khoảng thời gian đẹp đẽ kia có thể quay trở lại, quay lại thời điểm bốn năm về trước, sẽ chẳng ai có thể nghĩ đến một ngày hai người sẽ lại một lần nữa cùng sóng vai bước chung.
.
.
.
TBC
Last edited: