Hoàn [Song Hoa] Trầm Hoa - Nhất Oa Đôn Bất Hạ

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Trầm Hoa (Đồng nhân mừng sinh nhật Tôn Triết Bình từ năm 2017 )
Tác giả: Nhất Oa Đôn Bất Hạ
Nguồn: violetearedith.lofter.com
Biên tập: Crying Devil
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, đoản văn, giải nghệ giả thiết
Tình trạng bản gốc: hoàn
Tình trạng biên tập: hoàn thành



Fic mừng sinh nhật Đại Tôn 17/08/2018 (thiệt ra á tác giả viết fic ni từ năm 17 rồi nhưng đến năm nay em mới dịch). Chúc Triết Bình đại cưa sinh nhật vui vẻ hạnh phúc !!!

_____

(1 ) mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá là một nhánh bồ đề.

Tôn Triết Bình cầm trong tay nhánh cỏ vong ưu, cắm lên mái tóc Trương Giai Lạc.

"Đại Tôn, này là cái gì vậy?"

"Vong ưu thảo."

Tôn Triết Bình nói, tựa hồ mang nụ cười nhạt nhòa."Rất hợp với cậu."

"Hợp với tôi? Tôi chí ít ra cũng chỉ hợp với tầm một trăm nhánh cỏ trở lên, hoặc phải là hoa gì mới đúng chứ?" Trương Giai Lạc bất mãn bày tỏ ý kiến.

"Không, như này hợp với cậu hơn chứ." Tôn Triết Bình nói.

"Cỏ vong ưu thuộc họ loa kèn, có câu nói "Loa kèn đều lạnh".

"Cho nên?"

Tôn Triết Bình đầy mặt thương xót sờ sờ đầu Trương Giai Lạc."Cậu cái tên loa kèn này cũng chỉ có mình tôi thích nổi thôi."

Trương Giai Lạc gỡ xuống nhành cỏ vong ưu trên đầu, sau đó dùng đầu đập mạnh vào vào ngực Tôn Triết Bình.

Trâu hoang tấn công! ! !

Nga không đúng.

Hoa đẹp tấn công! ! ! ! !

Trương Giai Lạc cầm cỏ vong ưu ngắm nghía.

"Đại Tôn, vì sao anh không tặng tôi hoa vong ưu a?"

Tôn Triết Bình lấy điện thoại di động, lên baidu search hoa vong ưu, sau đó đưa cho Trương Giai Lạc xem.

"Trương Giai Lạc, hoa vong ưu có độc. Giống cậu."

"Anh mới có độc ấy!"

Trương Giai Lạc gào lên chối, tay vung vẩy nhánh cỏ vong ưu, động tác có chút giống đang vung gậy phép.

"Được rồi."

Tôn Triết Bình bắt lấy tay hắn cùng nhành cỏ vong ưu. "Thôi ngoan nào, kỳ thực ra tôi thấy cậu giống hoa cúc trinh nữ cơ."

Trương Giai Lạc lại lần nữa bật chiêu Hoa đẹp tấn công.

(2 ) hoa lại nở, hoa nở thành biển hoa.

Trương Giai Lạc đứng ở bên bờ hồ Thanh Hải, vẫy vẫy hai tay.

"Tôi phải nói cho cả thế giới biết, rằng cả cái hồ này, đều đã bị tôi thầu rồi ! ! !"

Tôn Triết Bình cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ, thực ra hồ Thanh Hải không hẳn là không thể nhận thầu.

Nhưng nuôi cá gì dưới hồ bây giờ.

Nga, đúng, nuôi hoàng ngư, một trong năm loài cá nổi tiếng.

"Đại Tôn, anh qua phối hợp cùng tôi đi." Trương Giai Lạc quay đầu, nắm tay Tôn Triết Bình đặt lên eo mình, cùng nhau làm ra tư thế kinh điển Titanic.

Tôn Triết Bình ôm lấy eo Trương Giai Lạc, đem đầu tựa lên vai hắn, đem đầu tựa lên vai hắn.

"... Cậu có chút hơi thấp." Tôn Triết Bình là người thành thật. Trương Giai Lạc lại muốn cho Tôn Triết Bình ăn thêm một húc từ vai thật đẹp nữa. Thế nhưng hắn, không làm được.

"Trương Giai Lạc, Hồ Thanh Hải là bảo vật quốc gia."

"Giống tôi?"

"... Cậu là báu vật của thế giới."

"Tôi không muốn làm báu vật của thế giới!"

Tôn Triết Bình thổi thổi những cọng tóc rối trước mắt. "Cậu là báu vật của tôi."

Trương Giai Lạc bỗng nhớ đến một bộ phim điện ảnh ... Đèn lồng đỏ treo cao.

(3 ) hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan.

Trương Giai Lạc tạm thời gác lại kế hoạch bao thầu hồ Thanh Hải hồ, ngồi bên hồ, nhìn mây trên trời.

"Đại Tôn, anh nhìn đám mây kia kìa, có thấy giống hai đóa hoa không?"

"Ừ."

Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn nhìn, cảm thấy quả thật là có chút giống.

"Đại Tôn anh nhìn kìa, cái có phải hay không cũng giống hoa?"

"Giống."

"Ai đám mây này khá giống bánh kem a!"

"Kia, cái kia giống đùi gà!"

"Bên kia kìa, cái -- "

Tôn Triết Bình kéo đầu Trương Giai Lạc lại. "Trương Giai Lạc, cậu có phải hay không đang đói bụng?"

"Hồ Thanh Hải có nuôi cá mà?" Trương Giai Lạc đáng thương lắp bắp nói.

"Cậu có hiểu cái gì gọi là tài nguyên quý báu cho sự phát triển kinh tế của quốc gia không đấy?"

Tôn Triết Bình thương xót mà nói nói.

"Không hiểu."

Trương Giai Lạc rất dứt khoát nói.

"Tùy tiện đánh bắt cácá sẽ bị phạt tiền."

Tôn Triết Bình dùng phương thức đơn giản nhất giải thích.

"Ô."

Trương Giai Lạc cảm thấy hao đùi gà hành khô dầu khô cái gì đó trên bầu trời đều tan biến sạch sành sanh.

Cười nhìn mây tụ mây tan.

Tôn Triết Bình mỉm cười.

(4 ) xuân hoa thu nguyệt lúc nào, chuyện cũ nhiều không biết bao nhiêu.

Trương Giai Lạc mơ tưởng xong lại có điểm ủ rũ.

"Đại Tôn anh lúc nào cũng như vậy." Trương Giai Lạc oan ức nói, "Giống y hệt cái hồi mà chúng mình vẫn còn ở Bách Hoa."

"Giống chỗ nào?"

"Lúc nào cũng cực kỳ tích cực đả kích tôi!" Trương Giai Lạc bắt đầu tố cáo."Lúc tôi thèm mì thèm lẩu thèm kem thèm vịt nướng ấy !"

"Lúc cậu thèm ăn mì cậu đã được ăn chán chê mì thịt bò kho cả tháng, lúc cậu thèm ăn lẩu thì trời nắng nóng oi bức, lúc cậu muốn ăn kem thig mấy hôm trước vừa vì uống nước đá mà đau bụng. Còn lần cậu thèm ăn thịt vịt nướng tôi chả dẫn cậu đi ăn rồi còn gì."Tôn Triết Bình lạnh lùng nhìn Trương Giai Lạc."Trương Giai Lạc, cậu còn điều gì muốn nói nữa không?"

"Thôi tôi xin thua." Trương Giai Lạc đầu hàng.

Sau đó hắn lại kéo kéo tay Tôn Triết Bình.

"Tôi nói anh này."

"Hử?"

"Anh hứa sẽ không lại bỏ đi chứ?"

"Vĩnh viễn không."

Tôn Triết Bình xoa xoa đầu Trương Giai Lạc, lại không cẩn thận làm tuột mất dây buộc tóc của hắn.

Một cơn gió bỗng nổi lên.

Trương Giai Lạc ngồi bên bờ hồ.

Trông giống thằng điên.

(5 ) Thời điểm hoa rơi lại gặp người.

Trương Giai Lạc vừa lẩm bẩm vừa đưa giữ mái tóc. "Đại Tôn anh cái tên này." Hắn nói một đầy oán giận ."Tóc bị gió thổi, rối quá đi. Thực khó buộc lại a!"

Tôn Triết Bình không hề trả lời, chỉ là mỉm cười nhìn Trương Giai Lạc.

"Đại Tôn."

Trương Giai Lạc đột nhiên nói."Anh có biết tôi vui vẻ nhất khi nào không?"

"Khi nào?"

"Khi được ở bên anh a." Ý cười của Trương Giai Lạc phi thường thuần túy. "Chỉ cần có anh ở bên a, tôi cái gì cũng không phải sợ! Đúng không Đại Tôn!?"

"Phải."

Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn xuống hồ.

"Nghe nói ai đi hết một vòng quanh hồ Thanh Hải sẽ nhận được một điều ước đấy." Ha2sn nói. "Này, hay chúng ta ước đi."

"Phải a phải a." Trương Giai Lạc gật đầu.

"Vậy chúng ta thì đi một vòng được rồi."

"Được a! Đại Tôn anh có mong ước gì?"

"Mong ước của tôi là. . ."

"Ai! Đừng nói nữa! Nói thì mất linh rồi!" Trương Giai Lạc che miệng Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình cũng không có nói gì tiếp.

"Bất quá tôi đoán xem. . . Ừm. . ."

Trương Giai Lạc nỗ lực nghĩ a nghĩ.

Sau cùng cảm thấy cũng chẳng việc gì phải nghĩ cả

-- nguyện vọng của tôi chính là được ở bên anh suốt quãng đời còn lại.

(6 )

"Đại Tôn tôi có bất ngờ cho anh này." Trương Giai Lạc nói, có chút thần thần bí bí. Hắn kéo Tôn Triết Bình, chạy vào một cái nhà bạt bên bờ hồ. Bên trong nhà bạt có một cái bàn, trên bàn đặt bánh ga tô cùng quà sinh nhật.

"Tôn Triết Bình! Sinh nhật vui vẻ!" Trương Giai Lạc hô.

Tôn Triết Bình sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

"Tôi còn thắc mắc không biết cậu sẽ giấu tới khi nào đây."

Hắn nói, đi tới bên bàn, ngồi xuống mặt đất.

Trương Giai Lạc vội vàng tay chân luống cuống thắp ngọn nến.

"Đến đây đi! Ước nào!"

Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc qua ánh nến.

Gương mặt quen thuộc trở nên mờ ảo qua ánh lửa, gợi nhắc lại hắn vẻ hăng hái khi mới gặp nhau, rồi lại đến nét tự tin mười phần trong những năm tháng ở Bách Hoa, rồi lại trở thành sự cứng cỏi quật cường khi đối diện báo giới truyền thông, sau lại là sự điên cuồng tuyệt vọng chống lại Bách Hoa.

Và cuối cùng trở thành người này.

Niên thiếu không thể trở lại, Trương Giai Lạc, vẫn mãi là Trương Giai Lạc trong ký ức của Tôn Triết Bình.

Đã đi qua biết bao thăng trầm.

"Trương Giai Lạc." Tôn Triết Bình nói. "Tôi ước rằng từ nay về sau mỗi một ngày sinh nhật đều có em ở bên cạnh."

"Cả đời."

(7 )

"Tôn Triết Bình , tôi muốn hát." Trương Giai Lạc đột nhiên nói."Tắt nến đi.."

Tôn Triết Bình thẳng thắn đem ngọn nến thổi tắt.

"Ăn bánh kem." Hắn nói, tay cầm lấy dao cắt bánh.

"Anh không mở quà a?"

Trương Giai Lạc nhét vào miệng một miếng bánh kem.

Tôn Triết Bình dừng tay lại, đem quàmở ra.

". . . Tự làm?" Tôn Triết Bình đờ ra.

"Ừm! Bách Hoa Liễu Loạn cùng Lạc Hoa Lang Tạ! Là Phồn Hoa Huyết Cảnh của hai đứa mình!" Trương Giai Lạc ra sức gật đầu.

(8 ) Hoa Khai Kham Chiết trực cần chiết, chớ đợi không hoa không chiết chi.

"Về nhà rồi!"

Trương Giai Lạc hoan hô, thả người lên chiếc ghế salông.

Tôn Triết Bình đem món quà đặt lên giá sách trong thư phòng.

Đặt ở vị trí bắt mắt nhất.

"Đây chính là tập sách ảnh kỷ niệm liên minh mười lăm năm a."

Trương Giai Lạc nói."Tôi thức suốt đêm tranh mua đấy. Tôi kể anh nghe a, mua được cũng thật không dễ dàng, may mà tôi nhanh tay, không thì đã bị người khác mua hết mất rồi a! Vậy thực mất ặmt!"

"Cậu cũng biết mất mặt?" Tôn Triết Bình lắc lắc đầu, nhịn xuống cười."Cho nên cậu mới quyết chí tự cường mua được phải không?"

"Không." Trương Giai Lạc đáp, tuyệt vọng thở dài."Tôi gọi điện cho Phùng chủ tịch, cầu hắn để lại cho tôi hai bản."

"Chủ tịch đều sắp về hưu, buông tha chủ tịch được không?"

"Không."

Trương Giai Lạc cười hì hì ngồi dậy, tay chỉ chỉ mặt của mình. "Hôn một cái."

Tôn Triết Bình chống tay lên tay dựa ở ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt môi lên trán Trương Giai Lạc. Khí tức phả lên khiến mặt hắn có điểm ngứa. Trương Giai Lạc giơ tay gãi gãi má, lại bị Tôn Triết Bình đè xuống hôn.

Một nụ hôn dài dằng dặc.

.
.
.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook