"Nếu vậy, mùa giải này mục tiêu của Bá Đồ là gì ạ?" Có người hỏi. Một chiến đội đang vào giai đoạn quá độ, chắc chắn sẽ không đặt mục tiêu quá cao.
"Mục tiêu của Bá Đồ vĩnh viễn chỉ có một: Quán quân." Hàn Văn Thanh đáp.
Lão tướng, chẳng qua các anh không chịu cúi đầu.
Các phóng viên thở dài.” (chương 1171, họp báo sau lượt 3 mùa 10 thua Luân Hồi 2-8, Bá Đồ xếp hạng 8 với 19 điểm)
Các con số không biết nói dối.
Họ quả thật đã già. Tốc độ tay, phản ứng, trạng thái đều trượt dốc qua từng năm.
Nhưng thành tích Bá Đồ vẫn sừng sững không lay.
Mùa 9, Bá Đồ kết thúc vòng bảng với hạng 1 bảng tổng sắp.
Mùa đầu tiên F4 thành lập, Bá Đồ an vị vững vàng vị trí đầu tiên cao chót vót qua nhiều lượt, suýt chút nữa đã lăm le phá vỡ kỷ lục điểm trung bình của Liên minh mà tử địch Gia Thế tạo vào mùa 2. Không phải do Bá Đồ hiện nay kém hơn Gia Thế khi xưa, mà một phần do Liên minh phát triển đến ngày nay đã rút ngắn khoảng cách về trang bị, hệ thống hoá phương pháp huấn luyện. Cách biệt thực lực các đội đồng đều hơn, ngày nay mà khó tái diễn chênh lệch điểm số rõ rệt như con số 9.2 của Gia Thế thuở Liên minh mới lập.
Mùa 10, Bá Đồ áp dụng đánh luân phiên thành tích bấp bênh lên xuống đã chịu đủ áp lực dư luận nguyên suốt mùa giải, người ta đặt dấu chấm hỏi cho cái dũng của Bá Đồ liệu có phải đã hết. Thế mà kết thúc 19 trận lượt đi, Bá Đồ đã thần không biết quỷ không hay lặng lẽ leo lên hạng 2 bảng tổng sắp. Bắt đầu từ lượt về, họ luôn giữ hạng 4 cố định, chưa từng xê nhích. Khi còn vài lượt cuối trước thềm Vòng chung kết, họ cho cả 3 lão tướng đứng chung sân đấu trở lại để tăng tốc tìm cảm giác.
Mùa 10, Bá Đồ kết thúc vòng bảng với hạng 2 bảng tổng sắp.
Những dư luận ác ý hồi lúc Bá Đồ rớt xuống hạng 8 có nằm mơ cũng chẳng ngờ đến kết quả này. Người phóng viên từng đặt câu hỏi thở dài tiếc thương giùm họ, cảm xúc khi thốt ra câu này có còn là bất lực nữa không hay nên đổi là kiêu ngạo đây:
“Lão tướng, chẳng qua các anh không chịu cúi đầu.”
Hãy mở to mắt nhìn kỹ, các con số không biết nói dối.
Dường như bất kể năm này qua tháng nọ, có những thứ vẫn chẳng hề đổi thay.
Lão tướng, trong các chiến đội khác thường sẽ là hàng hiếm. Vì đa số phải cậy nhờ vào lứa tuyển thủ chín muồi giai đoạn hoàng kim, hoặc trông đợi vào tương lai do tân binh trẻ tuổi đến dựng xây.
Bởi giang sơn thì quá nặng, gánh trên vai mãi làm sao không mỏi không sờn.
Bởi cuộc đua quá khốc liệt, mà lão tướng thì làm gì có tương lai.
Mà Bá Đồ, họ tôn hai chữ “lão tướng” lên đến một tầm cao mới chưa từng có.
Đội hình chính thức Bá Đồ có 3 lão tướng, một thế hệ hoàng kim, một tân binh lớn tuổi nhất lịch sử. Tất cả đội hình chủ lực đều không ai dưới 22. Một chiến đội có tuổi trung bình lớn nhất Liên minh.
Ít ai sẽ gán cho “lão tướng” với phong độ “mạnh mẽ”. Ít ai sẽ nghĩ có đội nào đè được chữ “sung sức” của Luân Hồi. Thế mà hãy nhìn chung kết mùa 9 đi.
Súng Vương vô giải? Đùa à, lối đánh Bách Hoa của Trương Giai Lạc là khắc tinh của Chu Trạch Khải, màn ánh sáng rực rỡ bao phủ chiến trường đã làm tụt giảm mạnh độ chính xác khi nhắm bắn của thiện xạ. Súng Vương dù có muốn bùng nổ để nghịch chuyển tiết tấu như thường lệ cũng phải bó tay chịu trói.
Lượt đi chung kết, Bá Đồ vô hiệu hoá Súng Vương, giết thẳng vào đội hình Luân Hồi lấy đầu mục sư Tiếu Ca Tự Nhược, lập nên lợi thế nghiêng trời lệch đất khi trận đấu bắt đầu chưa đầy 5 phút. Chiến thắng áp đảo đó như đòn trời giáng thức tỉnh Luân Hồi, ép họ phải thay đổi hoàn toàn phong cách dựa dẫm át chủ bài mình đã quen dùng từ xưa đến nay tại lượt về.
Chiến thuật ngôi sao của Luân Hồi từng hạ gục một Lam Vũ trẻ tuổi và ăn ý tột bậc, nay còn phải thất bại trước một Bá Đồ già dặn song còn dũng mãnh hơn Luân Hồi sức trẻ hừng hực.
Bá Đồ chứng minh cho cả thế giới thấy, dàn lão tướng lớn tuổi nhất, ở chiến đội hổ báo nhất, dùng thế tiến công hung hăng nhất, khát khao leo lên đỉnh núi khó nhằn nhất.
Ở các chiến đội gạo cội lâu đời như Gia Thế Hoàng Phong, họ chỉ đành bất lực vin vào huy hoàng thuở cũ mà nhìn chiến đội trượt dốc dần.
Ở các chiến đội trẻ như Lam Vũ, họ còn có thể nói “chúng ta còn rất nhiều mùa hè” thế này thế nọ để đặt hi vọng vào ngày mai tươi đẹp.
Còn ở Bá Đồ, thì được dùng luôn là thì hiện tại. Không phải quá khứ, càng chẳng phải tương lai.
Bởi Bá Đồ làm gì có thời gian để chìm đắm trong quá khứ. Cũng bởi họ chẳng có quyền để mơ mộng về tương lai.
Hàn Văn Thanh át chủ bài chỉ tiến không lùi đã trở thành một biểu tượng, giờ cũng phải học cách nhượng bộ chơi zâm.
Trương Giai Lạc bị chiến đội mẹ chửi bới, ném đồ đạc ào ào từ khán đàn, fan cũ đấm vào bụng vẫn nín nhịn.
Lâm Kính Ngôn nén nỗi đau bị chiến đội xua đuổi, chia cắt với Đường Tam Đả đồng hành bảy năm.
Còn cả Trương Tân Kiệt luôn nghiêm chỉnh nghe sắp xếp câu lạc bộ, hi sinh mùa hè vào game giúp cướp boss kiếm trang bị chuẩn bị cho mùa giải mới, Tần Mục Vân tài hoa bị đánh giá thấp là “Người tàng hình” chẳng chút để tâm danh tiếng, Bạch Ngôn Phi khiển pháp sư nguyên tố La Tháp mà như Pháo Tháp thô bạo xới nát bản đồ, Tống Kỳ Anh ngay thẳng chính trực đấm nát mọi trò mèo của Thánh Zâm…
Làm sao bảo Bá Đồ cúi đầu cho được?
Làm sao nói với Hàn Văn Thanh, viên gạch kia không thể nhảy tới được, đừng cố chấp nữa?
Làm sao để nói với Trương Giai Lạc, cậu sẽ không có quán quân đâu, cậu đừng khờ nữa?
Làm sao để nói với Lâm Kính Ngôn, ngày hắn giải nghệ trong cay đắng không còn xa, chớ trông đợi nhiều?
Bởi hãy nhìn họ đi.
Hàn Văn Thanh mày mò thay đổi, tìm tòi đấu pháp mới cho nghề nhà quyền pháp với độ tuổi nghề già nhất Liên minh.
Trương Giai Lạc vẫn chọn chơi lối đánh Bách Hoa cực hao thao tác và tốn mana điên cuồng như thuở đầu ra mắt.
Lâm Kính Ngôn vừa đến Bá Đồ đã xoay người chôn mình ở phòng kỹ thuật tập trung nghiên cứu góp ý build Lãnh Ám Lôi, hè cũng vào game săn vật liệu giúp.
Làm sao mà ai nói được gì?
Rất nhiều người thường hay tiếc nuối Bá Đồ đủ đường. Các lão tướng đã hi sinh quá nhiều, thiệt thòi mọi mặt, kết quả nhận về luôn là trái đắng.
Thật ra hãy yêu hãy kính Bá Đồ. Song đừng tội nghiệp Bá Đồ.
Họ không cần thương tiếc hay mủi lòng từ ai cả. Cái Bá Đồ muốn xưa giờ chỉ là chiến thắng.
Một chiến thắng công bằng đối mặt với hàng hà các chiến đội trẻ tuổi khác, đường hẹp gặp nhau, mạnh được yếu thua.
Thành tích thần thánh đó là đòn phủ đầu lên lớp trẻ? Không, Bá Đồ chứ không phải Hô Khiếu, họ nào sẽ sáo rỗng như vậy. Bá Đồ không có thời gian để đánh đòn phủ đầu cho ai cả.
Đó chỉ đơn giản là một lời tuyên cáo: Họ mãi sẽ chỉ nhắm đến quán quân.
Mùa 8, họp báo Bá Đồ thua Yên Vũ ở tứ kết, Hàn Văn Thanh bảo: “Năm sau chúng tôi lại quay về.”
Mùa 9, họp báo Bá Đồ thua Luân Hồi ở chung kết, bọn họ đồng thanh: “Trước sau như một."
Mùa 10, họp báo Bá Đồ thua Luân Hồi ở vòng bảng, công bố đánh luân phiên chịu đủ ngờ vực, đội trưởng Bá Đồ nói: “Mục tiêu của Bá Đồ vĩnh viễn chỉ có một: Quán quân."
Người người đều tung hô tuổi còn trẻ đã ôm chí lớn, nhưng riêng tôi xin kính người tuổi già mà chí không sờn.
Lost the battle but won the war?
Xưa rồi Diễm ơi.
Once Battle, Always Battle.
(Cho những ai chưa biết thì Bá Đồ có phiên âm trung là BaTu = Battle. Đồng thời BaTu = Bát Two = 8/2 = ngày Bá Đồ, bên trung ghi tháng trước ngày sau)
"Mục tiêu của Bá Đồ vĩnh viễn chỉ có một: Quán quân." Hàn Văn Thanh đáp.
Lão tướng, chẳng qua các anh không chịu cúi đầu.
Các phóng viên thở dài.” (chương 1171, họp báo sau lượt 3 mùa 10 thua Luân Hồi 2-8, Bá Đồ xếp hạng 8 với 19 điểm)
Các con số không biết nói dối.
Họ quả thật đã già. Tốc độ tay, phản ứng, trạng thái đều trượt dốc qua từng năm.
Nhưng thành tích Bá Đồ vẫn sừng sững không lay.
Mùa 9, Bá Đồ kết thúc vòng bảng với hạng 1 bảng tổng sắp.
Mùa đầu tiên F4 thành lập, Bá Đồ an vị vững vàng vị trí đầu tiên cao chót vót qua nhiều lượt, suýt chút nữa đã lăm le phá vỡ kỷ lục điểm trung bình của Liên minh mà tử địch Gia Thế tạo vào mùa 2. Không phải do Bá Đồ hiện nay kém hơn Gia Thế khi xưa, mà một phần do Liên minh phát triển đến ngày nay đã rút ngắn khoảng cách về trang bị, hệ thống hoá phương pháp huấn luyện. Cách biệt thực lực các đội đồng đều hơn, ngày nay mà khó tái diễn chênh lệch điểm số rõ rệt như con số 9.2 của Gia Thế thuở Liên minh mới lập.
Mùa 10, Bá Đồ áp dụng đánh luân phiên thành tích bấp bênh lên xuống đã chịu đủ áp lực dư luận nguyên suốt mùa giải, người ta đặt dấu chấm hỏi cho cái dũng của Bá Đồ liệu có phải đã hết. Thế mà kết thúc 19 trận lượt đi, Bá Đồ đã thần không biết quỷ không hay lặng lẽ leo lên hạng 2 bảng tổng sắp. Bắt đầu từ lượt về, họ luôn giữ hạng 4 cố định, chưa từng xê nhích. Khi còn vài lượt cuối trước thềm Vòng chung kết, họ cho cả 3 lão tướng đứng chung sân đấu trở lại để tăng tốc tìm cảm giác.
Mùa 10, Bá Đồ kết thúc vòng bảng với hạng 2 bảng tổng sắp.
Những dư luận ác ý hồi lúc Bá Đồ rớt xuống hạng 8 có nằm mơ cũng chẳng ngờ đến kết quả này. Người phóng viên từng đặt câu hỏi thở dài tiếc thương giùm họ, cảm xúc khi thốt ra câu này có còn là bất lực nữa không hay nên đổi là kiêu ngạo đây:
“Lão tướng, chẳng qua các anh không chịu cúi đầu.”
Hãy mở to mắt nhìn kỹ, các con số không biết nói dối.
Dường như bất kể năm này qua tháng nọ, có những thứ vẫn chẳng hề đổi thay.
Lão tướng, trong các chiến đội khác thường sẽ là hàng hiếm. Vì đa số phải cậy nhờ vào lứa tuyển thủ chín muồi giai đoạn hoàng kim, hoặc trông đợi vào tương lai do tân binh trẻ tuổi đến dựng xây.
Bởi giang sơn thì quá nặng, gánh trên vai mãi làm sao không mỏi không sờn.
Bởi cuộc đua quá khốc liệt, mà lão tướng thì làm gì có tương lai.
Mà Bá Đồ, họ tôn hai chữ “lão tướng” lên đến một tầm cao mới chưa từng có.
Đội hình chính thức Bá Đồ có 3 lão tướng, một thế hệ hoàng kim, một tân binh lớn tuổi nhất lịch sử. Tất cả đội hình chủ lực đều không ai dưới 22. Một chiến đội có tuổi trung bình lớn nhất Liên minh.
Ít ai sẽ gán cho “lão tướng” với phong độ “mạnh mẽ”. Ít ai sẽ nghĩ có đội nào đè được chữ “sung sức” của Luân Hồi. Thế mà hãy nhìn chung kết mùa 9 đi.
Súng Vương vô giải? Đùa à, lối đánh Bách Hoa của Trương Giai Lạc là khắc tinh của Chu Trạch Khải, màn ánh sáng rực rỡ bao phủ chiến trường đã làm tụt giảm mạnh độ chính xác khi nhắm bắn của thiện xạ. Súng Vương dù có muốn bùng nổ để nghịch chuyển tiết tấu như thường lệ cũng phải bó tay chịu trói.
Lượt đi chung kết, Bá Đồ vô hiệu hoá Súng Vương, giết thẳng vào đội hình Luân Hồi lấy đầu mục sư Tiếu Ca Tự Nhược, lập nên lợi thế nghiêng trời lệch đất khi trận đấu bắt đầu chưa đầy 5 phút. Chiến thắng áp đảo đó như đòn trời giáng thức tỉnh Luân Hồi, ép họ phải thay đổi hoàn toàn phong cách dựa dẫm át chủ bài mình đã quen dùng từ xưa đến nay tại lượt về.
Chiến thuật ngôi sao của Luân Hồi từng hạ gục một Lam Vũ trẻ tuổi và ăn ý tột bậc, nay còn phải thất bại trước một Bá Đồ già dặn song còn dũng mãnh hơn Luân Hồi sức trẻ hừng hực.
Bá Đồ chứng minh cho cả thế giới thấy, dàn lão tướng lớn tuổi nhất, ở chiến đội hổ báo nhất, dùng thế tiến công hung hăng nhất, khát khao leo lên đỉnh núi khó nhằn nhất.
Ở các chiến đội gạo cội lâu đời như Gia Thế Hoàng Phong, họ chỉ đành bất lực vin vào huy hoàng thuở cũ mà nhìn chiến đội trượt dốc dần.
Ở các chiến đội trẻ như Lam Vũ, họ còn có thể nói “chúng ta còn rất nhiều mùa hè” thế này thế nọ để đặt hi vọng vào ngày mai tươi đẹp.
Còn ở Bá Đồ, thì được dùng luôn là thì hiện tại. Không phải quá khứ, càng chẳng phải tương lai.
Bởi Bá Đồ làm gì có thời gian để chìm đắm trong quá khứ. Cũng bởi họ chẳng có quyền để mơ mộng về tương lai.
Hàn Văn Thanh át chủ bài chỉ tiến không lùi đã trở thành một biểu tượng, giờ cũng phải học cách nhượng bộ chơi zâm.
Trương Giai Lạc bị chiến đội mẹ chửi bới, ném đồ đạc ào ào từ khán đàn, fan cũ đấm vào bụng vẫn nín nhịn.
Lâm Kính Ngôn nén nỗi đau bị chiến đội xua đuổi, chia cắt với Đường Tam Đả đồng hành bảy năm.
Còn cả Trương Tân Kiệt luôn nghiêm chỉnh nghe sắp xếp câu lạc bộ, hi sinh mùa hè vào game giúp cướp boss kiếm trang bị chuẩn bị cho mùa giải mới, Tần Mục Vân tài hoa bị đánh giá thấp là “Người tàng hình” chẳng chút để tâm danh tiếng, Bạch Ngôn Phi khiển pháp sư nguyên tố La Tháp mà như Pháo Tháp thô bạo xới nát bản đồ, Tống Kỳ Anh ngay thẳng chính trực đấm nát mọi trò mèo của Thánh Zâm…
Làm sao bảo Bá Đồ cúi đầu cho được?
Làm sao nói với Hàn Văn Thanh, viên gạch kia không thể nhảy tới được, đừng cố chấp nữa?
Làm sao để nói với Trương Giai Lạc, cậu sẽ không có quán quân đâu, cậu đừng khờ nữa?
Làm sao để nói với Lâm Kính Ngôn, ngày hắn giải nghệ trong cay đắng không còn xa, chớ trông đợi nhiều?
Bởi hãy nhìn họ đi.
Hàn Văn Thanh mày mò thay đổi, tìm tòi đấu pháp mới cho nghề nhà quyền pháp với độ tuổi nghề già nhất Liên minh.
Trương Giai Lạc vẫn chọn chơi lối đánh Bách Hoa cực hao thao tác và tốn mana điên cuồng như thuở đầu ra mắt.
Lâm Kính Ngôn vừa đến Bá Đồ đã xoay người chôn mình ở phòng kỹ thuật tập trung nghiên cứu góp ý build Lãnh Ám Lôi, hè cũng vào game săn vật liệu giúp.
Làm sao mà ai nói được gì?
Rất nhiều người thường hay tiếc nuối Bá Đồ đủ đường. Các lão tướng đã hi sinh quá nhiều, thiệt thòi mọi mặt, kết quả nhận về luôn là trái đắng.
Thật ra hãy yêu hãy kính Bá Đồ. Song đừng tội nghiệp Bá Đồ.
Họ không cần thương tiếc hay mủi lòng từ ai cả. Cái Bá Đồ muốn xưa giờ chỉ là chiến thắng.
Một chiến thắng công bằng đối mặt với hàng hà các chiến đội trẻ tuổi khác, đường hẹp gặp nhau, mạnh được yếu thua.
Thành tích thần thánh đó là đòn phủ đầu lên lớp trẻ? Không, Bá Đồ chứ không phải Hô Khiếu, họ nào sẽ sáo rỗng như vậy. Bá Đồ không có thời gian để đánh đòn phủ đầu cho ai cả.
Đó chỉ đơn giản là một lời tuyên cáo: Họ mãi sẽ chỉ nhắm đến quán quân.
Mùa 8, họp báo Bá Đồ thua Yên Vũ ở tứ kết, Hàn Văn Thanh bảo: “Năm sau chúng tôi lại quay về.”
Mùa 9, họp báo Bá Đồ thua Luân Hồi ở chung kết, bọn họ đồng thanh: “Trước sau như một."
Mùa 10, họp báo Bá Đồ thua Luân Hồi ở vòng bảng, công bố đánh luân phiên chịu đủ ngờ vực, đội trưởng Bá Đồ nói: “Mục tiêu của Bá Đồ vĩnh viễn chỉ có một: Quán quân."
Người người đều tung hô tuổi còn trẻ đã ôm chí lớn, nhưng riêng tôi xin kính người tuổi già mà chí không sờn.
Lost the battle but won the war?
Xưa rồi Diễm ơi.
Once Battle, Always Battle.
(Cho những ai chưa biết thì Bá Đồ có phiên âm trung là BaTu = Battle. Đồng thời BaTu = Bát Two = 8/2 = ngày Bá Đồ, bên trung ghi tháng trước ngày sau)