Hoàn [Hạo Hãn 2021][Thế hệ mới] Hoàng hôn của các vị thần

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
Sản phẩm thuộc [Project] Hạo Hãn - Mừng sinh nhật Lư Hãn Văn 2021

Hoàng hôn của các vị thần

Author: xiangmo357
Editor: Aq
Beta: Akkichan​

Warning: Fic buồn, có thể gây cảm giác nặng nề cho người đọc, cân nhắc và chuẩn bị tinh thần trước khi đọc tiếp!!!

1.

Lư Hãn Văn cử động cổ tay ê ẩm của mình.

Trên màn hình, Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn vác trọng kiếm như mọi ngày, tạo dáng chiến thắng trên sàn đấu.

Cậu bắt đầu đánh giải từ năm mười bốn tuổi, cuối cùng đã không thể tiếp tục được nữa rồi.

Ngoài cửa là cánh phóng viên đã chuẩn bị kỹ càng, Lư Hãn Văn nhẩm lại bài phát biểu đã luyện tập một lần, sau đó đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Đèn flash rất sáng, Lư Hãn Văn quen thuộc nhấc tay che lại một chút, đứng lên sân.

Buổi họp báo diễn ra thuận lợi.

Trước kia có Ngụy Sâm vừa giải nghệ đã mất tích, sau đó có Dụ Văn Châu buổi sáng giải nghệ buổi chiều ra nước ngoài. Trong giới ai ai cũng biết đội trưởng Lam Vũ cực thích trốn tránh phóng viên. Hiếm khi có một người chịu tham gia buổi họp báo đàng hoàng như thế, nhất định phải tranh thủ hỏi cho hết.

Trả lời xong câu hỏi của phóng viên, Lư Hãn Văn đi lên tầng, quản lý mới được nhận vào năm ngoái nhỏ giọng phàn nàn đội trưởng Lư cậu nói thêm câu kia làm gì…

Câu nào?

Lư Hãn Văn suy nghĩ.

À, là cậu tự thêm vào.

Cậu đã thuộc lòng bản thảo, sau có viết thêm ba chữ ở cuối.

Tôi xin lỗi.

Không rõ câu này dành cho ai, là muốn nói với fan hâm mộ hay chính bản thân mình.

Nắng xuân ngoài cửa sổ chói chang, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm màu lam nhạt, chiếu sáng bóng hình đang nhanh nhẹn thu dọn hành lý.

Cậu ở Lam Vũ mười mấy năm, đồ gì để lại được thì đều để lại, cuối cùng cũng chỉ còn một ít đồ đạc.

Món đồ chiếm diện tích nhất trong vali là mô hình Dạ Vũ Thanh Phiền bản giới hạn. Là đợt Lam Vũ đạt quán quân ở mùa giải thứ 12, nó đứng dưới ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.

Hôm nay thời tiết rất đẹp.

Giống hôm cậu vừa đến Lam Vũ.

Chỉ là lúc đó cậu vẫn chưa phải đội trưởng Lư

“Lam đoàn, em tới rồi!” Kiếm khách nhỏ cầm acc Lưu Vân đến chỗ bộ phận công hội, ở trong game cùng mọi người náo loạn đến gà bay chó sủa.

Lam Hà đang ngậm nĩa mì tôm quay qua chào cậu, phía sau là ánh mặt trời rạng rỡ.

Mặt trời nhô lên, soi tỏ tất cả mọi nơi trong Lam Vũ.

2.

Lam Hà nghỉ việc từ bao giờ nhỉ?

Lư Hãn Văn từ từ nghĩ.

Hẳn là lúc Lam Vũ đổi ông chủ.

Mùa giải thứ 17, ‘Lời Nguyền’ mới của Lam Vũ có chuyện bất ngờ nên phải vắng mặt, khiến cho toàn bộ chiến thuật đã thiết kế phải bỏ đi làm lại. Lúc đó ông chủ còn gặp khó khăn về kinh tế, phải bỏ câu lạc bộ.

Họa vô đơn chí.

Lúc ấy ông chủ nắm chặt tay Lư Hãn Văn, liên tục nói xin lỗi.

Bác không làm gì sai hết.

Lúc đó Lư Hãn Văn còn an ủi ông chủ.

Không sao. Lam Vũ vẫn còn, cháu vẫn đánh được, chúng ta vẫn có thể đoạt quán quân.

Chẳng qua chỉ là tham gia nhiều thương vụ hơn một chút, nhận nhiều đại ngôn hơn một chút, mặc dù mệt nhưng vẫn có thời gian để vắt kiệt.

Mãi đến trận chung kết năm đó.

Lam Vũ đấu với Vi Thảo, Dạ Vũ Thanh Phiền nắm được cơ hội đơn thương độc mã xâm nhập ổ địch, trọng kiếm nhanh chóng được nhấc lên ---

[Quá mạo hiểm! Quay lại!]

Trong kênh đội, Sách Khắc Tát Nhĩ đời thứ năm nhanh chóng gõ ra một dòng chữ.

Trong phút chốc, tại nhà thi đấu ấy, một số fan lâu đời của Lam Vũ bỗng nhiên khựng lại.

Ngay cả Lư Hãn Văn cũng ngẩn ra.

--- Quá mạo hiểm, quay lại.

Nhìn lại lịch sử tin nhắn của cả đội trong mười mấy năm Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ sánh vai, câu này chưa từng xuất hiện.

Dù xác suất chỉ có một phần trăm thì Hoàng Thiếu Thiên cũng dám cược. Còn Dụ Văn Châu, chỉ cần có một phần trăm xác suất anh cũng dám cho Hoàng Thiếu Thiên mạnh tay cược.

Mà lớp thuật sĩ mới Dụ Văn Châu chọn cũng đều là người không biết sợ, liều chết đến cùng.

Khoảng thời gian hai người cùng rèn luyện, Lam Vũ dù thắng cũng cực kỳ mạo hiểm, thua cũng thua đến chấn động lòng người.

Nhưng giờ có vẻ không còn được như thế rồi.

“Một kiếm này của Dạ Vũ Thanh Phiền nguy hiểm thật! Mặc dù có hơi liều lĩnh nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn rất hiệu quả! Chỉ là quá đáng tiếc, đồng đội không phối hợp ăn ý mà xông lên.”

“Một tuyển thủ đã thi đấu chín năm mà vẫn thao tác được như này quả thật vô cùng hiếm có! Có thể thấy tuyển thủ Lư Hãn Văn là gươm quý không bao giờ cùn.”

Cho dù là Diệp Tu mùa giải thứ 10 xoay chuyển càn khôn hay là Hàn Văn Thanh mùa 11 đánh ra thao tác cấp Thần đều bị mọi người lãng quên cực nhanh, chưa kể đến Kiếm và Lời Nguyền năm đó từng chịu đủ loại tranh cãi.

Cuối cùng Lư Hãn Văn cũng nhận ra.

Lam Vũ vẫn là song hạch.

Nhưng không còn là Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ song hạch nữa rồi.

Cậu gắng gượng chống đỡ thêm mấy năm, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được tiếp.

Lư Hãn Văn ngồi trong ký túc xá, nhận được điện thoại của Cao Anh Kiệt.

“Anh vừa thấy tin tức về cậu, có muốn đến thành phố B giải sầu một chút không? Đúng lúc hai ngày này anh được nghỉ?”

“Vậy, tiền bối Tiểu Biệt…”

“Tiểu Biệt à?” Cao Anh Kiệt dừng một chút, cười nói, “Anh ấy nói là về nhà tìm việc rồi, chắc là không đến được.”

3.

Cao Anh Kiệt giải nghệ sớm hơn Lư Hãn Văn rất nhiều.

Theo cách nói của Cao Anh Kiệt, đây là truyền thống của Vi Thảo bọn họ.

Ma Thuật Sư tiêu sái đánh giải eSport thế giới hai năm, đầu mùa giải thứ 13 liền rời khỏi Vi Thảo. Khi đó người nào có mắt cũng đều thấy được trạng thái của Vương Kiệt Hi không hề tụt dốc.

Vương Bất Lưu Hành vừa ở trên sàn đấu quốc tế cưỡi chổi lấy một chọi hai đánh cho cặp đôi ăn ý nhất đội Mỹ không phân biệt được nam bắc, nhưng người điều khiển hắn vừa về nước đã tuyên bố mùa giải tiếp theo sẽ rời khỏi chiến đội đã phục vụ suốt mười năm.

Thậm chí còn khéo léo từ chối lời mời ở lại của câu lạc bộ.

“So với anh, Vi Thảo còn cần cậu hơn.”

Cao Anh Kiệt nhớ rõ ngày Vương Kiệt Hi giải nghệ. Hôm đó, anh vẫn như thường lệ vỗ vỗ vai cậu, bóng lưng anh để lại sau khi vẫy tay tạm biệt rồi rời khỏi Vi Thảo đầy tiêu sái phóng khoáng.

Vương Kiệt Hi từng nói với cậu, cậu chính là tương lai của Vi Thảo.

“Đội trưởng Cao, cậu xem, chiến đội có ý định…”

Cao Anh Kiệt nhìn chiến đội bỏ một số tiền lớn mua một người chơi ma đạo học giả về.

Cao Anh Kiệt nhận ra cậu ta, từ khi ra mắt đến nay đều nổi tiếng bởi phong cách đánh hoa lệ, chỉ là thành tích của đội mẹ vẫn luôn không tốt nên mới bị Vi Thảo mua được.

Quản lý đứng một bên hiếm khi cảm thấy ngại ngùng.

Ở trong mắt của chiến đội, đây mới là tương lai của Vi Thảo.

“Không sao, tôi đã đánh nhiều năm như thế rồi, bây giờ cũng nên giải nghệ thôi.”

Tiêu sái y như Vương Kiệt Hi năm đó.

Chỉ có Kiều Nhất Phàm biết, Cao Anh Kiệt vừa mở họp báo xong đã đem theo vali bay đến Hưng Hân, ngồi ở quán ăn vặt phía sau phố mở một lốc bia nói không say không về.

Kiều Nhất Phàm không cản cậu.

Sau khi uống ba chai bia vào bụng, Cao Anh Kiệt lại không say đến bất tỉnh nhân sự như mong muốn mà chỉ bị mùi rượu hun đỏ tròng mắt. Còn hỏi đi hỏi lại Kiều Nhất Phàm, cậu nói xem tại sao lúc trước đội trưởng lại muốn thua mình, tại sao lại muốn rời khỏi Vi Thảo. Có phải mình làm không tốt không, mới khiến cho Vi Thảo trở thành như này.

Kiều Nhất Phàm vỗ lưng cậu, nói khẽ: “Không phải lỗi của cậu, qua nhiều năm như vậy, Vinh Quang cũng không còn như trước nữa.”

Cũng không còn như trước nữa.

Vinh Quang trải qua hơn hai mươi năm, ngày càng thương mại hóa.

Cuối cùng đã hoàn toàn thay đổi.

4.

Nếu như Cao Anh Kiệt còn coi như là chủ động nhượng bộ, thì rõ ràng Vu Niệm không có may mắn như vậy.

Ngày Vu Niệm giao Nhất Thương Xuyên Vân, cậu thờ ơ nói, “Ông chủ chỉ cần Súng Vương thôi, không phải tôi.”

Súng Vương.

Đã từng là một tay súng xuất thần nhập hóa, kỹ thuật hoa mĩ choáng ngợp thế giới. Trong trận đầu với đội Hàn Quốc tại đấu trường, anh thành công lấy một trọi ba, dùng sạch mana, sống sót đến cuối cùng.

Chu Trạch Khải - Nhất Thương Xuyên Vân.

Khi đó tiếng thét trong nhà thi đấu Zurich vang lên tận trời xanh.

Chỉ có Chu Trạch Khải mới xứng với tấm thẻ này.

Nhưng không có ai có thể mãi dừng lại trên đỉnh cao.

Diệp Tu không làm được, Chu Trạch Khải cũng không.

Chu Trạch Khải là người giải nghệ trễ nhất. Đi từ Luân Hồi lên chuyên nghiệp, anh gần như đã vắt kiệt hết đẹp đẽ mỹ lệ và tài năng của mình, cống hiến toàn bộ giá trị cho chiến đội.

Nhiều năm trôi qua, có thể mọi người không còn nhớ đến Chu Trạch Khải, nhưng vẫn luôn nhớ Nhất Thương Xuyên Vân, nó chỉ có thể đứng ở đỉnh cao lộng lẫy nhất.

Còn người điều khiển là ai? Không quan trọng.

Dù sao cũng không phải cậu.

Vu Niệm hiểu rõ, Luân Hồi niêm phong tấm thẻ này để bảo vệ thần cách của Nhất Thương Xuyên Vân. Mong đợi có thể tìm được người mới tiếp nhận nó, để rồi khởi tử hồi sinh giống như Lạc Hoa Lang Tạ trong tay Vu Phong, tìm được người nối nghiệp.

Không cần mạnh như Chu Trạch Khải, nhưng đấu pháp phải đủ hoa lệ.

Dù sao đẹp đẽ rực rỡ cũng đi đôi với trình độ và người xem, hơn nữa còn mang lại giá trị thương mại và lợi nhuận kếch xù.

Trong mắt chiến đội, đây mới là giá trị của tấm thẻ này.

Ngày họp báo hôm đó Chu Trạch Khải cũng tới, anh đội mũ lưỡi trai tránh ở chỗ khuất. Vẫn không nói câu gì, nhưng lúc cùng ra ngoài lại xoa xoa đầu cậu.

Dường như có chút tự trách.

Giang Ba Đào không có ở đây, cậu cũng không hiểu lắm.

Vu Niệm còn nhớ rõ, trận đấu đầu tiên cậu chính thức đánh offline là ở vòng khiêu chiến All Stars, cậu được chiến đội an bài, giật dây đánh một trận hài hòa thân thiện với đội trưởng Chu.

Cậu đi lên từ trong cái bóng của Chu Trạch Khải, cuối cùng lại dừng bước dưới bóng của anh.

Đến nơi đến chốn, cũng coi như là toàn vẹn.

5.

“Hôm nay Hãn Văn giải nghệ.”

Lúc màn hình xuất hiện tin nhắn của Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm vừa mới phát hỏa ở trong phòng họp. Đọc xong tin nhắn của cậu, Kiều Nhất Phàm khẽ thở dài, cơn giận cũng bị dập đi chút ít.

Cậu mở group chat, thấy nick name Dạ Vũ Thanh Phiền nay đã đổi thành Lư Hãn Văn.

Đây là người cuối cùng rồi.

Không, không phải.

Vẫn còn một cái tên màu xám lẻ loi trơ trọi chìm ở dưới đáy danh sách thành viên.

Cách Thức Chiến Đấu.

Kiều Nhất Phàm vô thức ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đường phố đã tắt đèn phía đối diện.

Gia Thế đã giải tán.

Vương triều từng huy hoàng như trở thành truyền thuyết, chỉ tiếc không phải ai cũng có thể sáng lập ra thần thoại.

Chưa kể đến còn đang kẹt trong phế tích.

Một chiến đội đang vật lộn ở vòng khiêu chiến, cuối cùng đã giải tán.

Nhưng so với những người khác, còn lâu Khưu Phi mới thật sự đi đến đường cùng.

Tiểu đội trưởng nhỏ nhất liên minh nhận chức lúc Gia Thế đang hấp hối, cho dù là vì thực lực hay mánh khóe thì cũng có người muốn.

Lúc tin đồn Gia Thế không trụ được nữa truyền ra, thư mời của rất nhiều chiến đội lớn nhỏ đều ùn ùn kéo đến.

Chuyển nhượng? Không chuyển.

Ngày Gia Thế giải tán, Khưu Phi dọn dẹp sạch sẽ cái hòm đầy ắp phong bì thư mời.

Cậu đến đây là vì Gia Thế, nơi đây là niềm tin của cậu.

Giờ Gia Thế không còn nữa, cậu cùng không cần ở lại nơi này.

Cậu tháo trang bị bạc trên người Cách Thức Chiến Đấu, mua lại thẻ tài khoản này từ trong tay Hạ Trọng Thiên.

Sau đó hoàn toàn biến mất.

Kiều Nhất Phàm thường xuyên đăng nhập vào game, nhưng chưa từng thấy ID Cách Thức Chiến Đấu trong danh sách bạn bè sáng lên lần nào nữa.

Khưu Phi vẫn luôn là người quyết đoán và dứt khoát nhất trong đám bọn họ.

Kiều Nhất Phàm mở khóa màn hình, tiện tay trả lời Cao Anh Kiệt bằng một emoji, sau đó lại mở đơn báo cáo trong tay ra xem.

“Tiểu Kiều.” Có người gọi cậu.

Kiều Nhất Phàm quay đầu lại, “Chị Quả Quả.”

6.

Sau khi Đường Nhu và An Văn Dật giải nghệ, đội ngũ thành lập nên Hưng Hân đã rời đi hết, đã không còn ai gọi bà chủ chiến đội như vậy.

Ngoại trừ Kiều Nhất Phàm.

“Đây, giải nhiệt.” Trần Quả đưa cậu một bình nước mát lạnh.

“Em không sao.”

Kiều Nhất Phàm hơi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nhớ lại cuộc họp đánh giá vừa rồi.

“Thao tác dư thừa quá nhiều! Đánh đẹp như thế để làm gì! Giữ lại sơ hở lớn thế kia là để cho người khác bắt được hả?!”

“Tại sao lại không chấp hành chiến thuật đã bố trí ban đầu? Đây là thi đấu đoàn đội chứ không phải sàn diễn cá nhân!”

“Đẹp mắt, đẹp mắt! Chỉ đánh đẹp mắt là các cậu có thể thắng được à?”

Cậu không phải Hàn Văn Thanh cũng không phải Vương Kiệt Hi, lúc nổi giận trông chẳng có chút sức uy hiếp nào.

Làn sóng thương nghiệp hóa quét qua liên minh, không chiến đội nào có thể giữ vững lập trường.

Đội ngũ anh tài kỳ cựu như bọn họ là tuyến dẫn đầu. Chỉ mải rong ruổi theo những hoa lệ và vẻ bề ngoài đến mức không thể quay lại. Bây giờ thi đấu càng ngày càng tùy tiện, chỉ đơn giản dựa vào trang bị, tốc độ tay với điểm kỹ năng để phân cao thấp. Thường là trận này thắng áp đảo, trận sau thua nát bét.

Ở mùa thứ 10, Hô Khiếu đã từng đánh theo phong cách này, bị giễu cợt là tôm chân mềm người người cười chê, hiện giờ mới qua mấy năm, đã chẳng còn ai nhớ rõ.

Lúc ấy Cao Anh Kiệt vẫn còn đánh, trận chung kết hằng năm các đội trưởng sẽ tập hợp lại cùng nhau ăn bữa cơm, tâm sự về việc đội ngũ ngày càng sa sút, nhà tài trợ ngày càng lắm yêu sách, sau đó lại hẹn năm sau lại tiếp tục phân cao thấp.

Sau đó… không có sau đó nữa.

Hưng Hân lập nghiệp từ lớp cơ sở, học tập theo sách giáo khoa là Vinh Quang, dường như cũng học luôn tính sách không chịu thua của người kia, đến bây giờ tựa như là một dòng suối trong hiếm có.

Trần Quả ở ngoài liều mạng kéo tài trợ, để chiến đội có thể duy trì hoạt động bình thường. Kiều Nhất Phàm cũng chọn ở lại thiết kế chiến thuật cho cả đội.

Chỉ là cậu thì cố gắng, nhưng không biết còn mấy người nguyện ý cố gắng cùng cậu.

Cậu nhìn báo cáo trong tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trước kia Trần Quả có nói với cậu, lúc tiền bối Diệp Tu vừa đến Hưng Hân, có một lần bị đội viên Gia Thế truy sát tập thể, sau khi đánh cho bên đối phương đến mức diệt đoàn đã nói một câu, Gia Thế kết thúc rồi.

Khi đó anh ấy cảm thấy thế nào.

Liệu có giống với chính mình hiện tại?

Cậu không biết, cũng chẳng ai biết được.

Tựa như cậu cũng không biết, Hưng Hân như này còn trụ được bao lâu nữa.

7.

Nếu như Hưng Hân còn có người nỗ lực chèo chống thì một số chiến đội đã sớm gục ngã.

Đứng mũi chịu sào là Bách Hoa.

Năm đó Bách Hoa giữ thành tích á quân bị không ít người chỉ trỏ, không nghĩ với chuyện này cũng lại quay về như dạo trước.

Không thể làm gì được.

Trâu Viễn và Vu Phong bỏ ra gần nửa đời đánh giải để chứng minh đôi hợp tác của bọn họ không phải Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình, lại tốn thêm một nửa đời nữa để chống lại chiến đội, họ không cần phục chế Phồng Hoa Huyết Cảnh.

So với những chiến đối khác, hình như Bách Hoa vô cùng nhớ tình bạn xưa.

Chẳng qua tình cảm ấy à, vừa là thứ đáng giá nhất trần gian lại vừa là thứ rẻ tiền nhất.

Kết quả là thành tích của Bách Hoa rất thê lương, có một dạo còn tụt xuống khu vực xuống hạng.

Dù sao kết quả của việc ép buộc mô phỏng là Chuyên gia đạn dược nhanh chóng tiêu sạch thanh mana và cảnh pháo nổ chói lòa không còn tác dụng như nó đã từng.

Vậy mà chiến đội vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lý do chèo chống là một câu lạc bộ bảo mức hàng bán ra thật sự tăng lên.

Nhất là sau khi bọn họ mua lại Bách Hoa Liễu Loạn.

Trâu Viễn và Vu Phong cũng chỉ biết cười khổ.

Lúc họ còn đỉnh cao thì có thể đập bàn ném hợp đồng, nhưng bây giờ lại chẳng có biện pháp gì.

Khi đó Trâu Viễn ở lại Bách Hoa làm hướng dẫn đã gọi cho Trương Giai Lạc một cuộc điện thoại. Trương Giai Lạc nghe xong, im lặng, một lúc sau mới nói, Tiểu Viễn cậu đừng can thiệp nữa.

Không quản được đâu.

Thời đại của bọn họ đã kết thúc rồi.

Sớm đã kết thúc rồi.

8.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đứng ở cổng câu lạc bộ chờ Lư Hãn Văn đi ra.

Hai người không có thẻ chứng nhận, bảo vệ không dám cho họ đi vào.

Hoàng Thiếu Thiên bị chặn ở cổng cũng không nói gì, anh chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm huy hiệu của đội trên cửa, không rời mắt.

Lúc Lư Hãn Văn đi xuống nghe thấy mấy đội viên sau lưng khẽ bàn luận, “Hai người đang chờ ở kia là ai vậy, không thấy ai nói đội trưởng có anh trai mà?”

“Đừng gọi bừa, từ giờ anh Triệu mới là đội trưởng.”

“Ừm…”

Cậu làm như không nghe thấy, nhanh chân bước ra ngoài, vali hành lý xanh sẫm được Hoàng Thiếu Thiên cầm lấy, ba người đi dạo ở bên bờ Châu Giang, Lư Hãn Văn nhớ tới cuộc điện thoại cậu vừa cúp máy.

Mặt trời dần ngả về tây, chân trời hiện ra hào quang rực rỡ.

“Đội trưởng, Hoàng Thiếu.” Cậu mở miệng, gọi danh xưng đã nhiều năm chưa từng nhắc đến nhưng vẫn luôn khắc ghi trong lòng, “Trời sẽ lại sáng ạ?”

Tiếng Hoàng Thiếu Thiên líu lo không ngừng đã im bặt.

Dụ Văn Châu cũng trầm mặc.

Mặt trời đã lặn rồi.

End.

---

Em là bé con của tôi.
Nhưng rồi sẽ có ngày em trưởng thành, dẫn dắt cả Lam Vũ.
Vì em, tôi tin tương lai giả tưởng này sẽ không xảy ra,
Vinh Quang sẽ không lụi tàn.
Và,
chúng ta sẽ có rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ.
Thuộc về cả em nữa.
:lv

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook