(35)
“Thời điểm này, thật ra Cái Tài Tiệp đã có ý định kéo chân tiền bối Tiểu Biệt.” Kiều Nhất Phàm nói xong, chuyển góc nhìn bản ghi hình tới chỗ Phùng Sơn Quỷ Khấp, “Sau khi kéo giãn khoảng cách, Trận Quỷ có thể cắt vào từ lối này, sau đó bày trận...”
Cao Anh Kiệt im lặng.
Trong trận đấu, cậu cũng đã nhận ra hướng di chuyển của đối thủ hình như có vấn đề nhưgn lại không kịp phản ứng sớm hơn hay nhắc nhở mọi người kịp lúc, kết quả để Kiếm Khách của anh Tiểu Biệt bị cô lập tập kích —— cậu không khỏi âm thầm tự trách bản thân mình.
“Anh Kiệt, cậu cảm thấy sao?”
Nhận thấy ánh mắt nhìn sang của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt tập trung trở lại, vội vàng miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ừ, đúng vậy.”
“Được rồi, sau đó chính là chỗ này.” An ủi vỗ vỗ lưng cậu, Kiều Nhất Phàm tiếp tục kéo tơ lột kén, phân tích rõ cuộc chiến.
Phi Đao Kiếm bị giam lại, Quỷ Khắc công kích, thoát khỏi sự bao vây của Hư Không, xác lập ưu thế thêm lần nữa... Mỗi một đoạn cậu đều phân tích thật cẩn thận, thậm chí còn có vẻ cẩn thận quá mức. Cậu biết rõ làm thế này sẽ bị tiền bối Diệp Tu yêu cầu ‘nhấn mạnh vào trọng điểm’ nhưng lại vẫn cứ muốn cố hết sức bao trùm toàn diện hơn chút.
Cao Anh Kiệt ngoài mặt còn đáp lời nhưng thực tế càng ngày càng khó tập trung tinh thần.
Cậu hiểu được chỉ có vạch ra vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại đã có chút... Có chút không muốn tiếp tục nữa. Nhất là không muốn nghe thấy Nhất Phàm nói chỗ này có phần không ổn, chỗ kia cần cải tiến hơn, khiến cho cậu cảm thấy như chẳng thể che giấu được gì, hết sức lúng túng.
Thấy sắp sửa tới đoạn bước ngoặt của toàn trận đấu, Cao Anh Kiệt càng thêm phiền loạn. Nôn nóng giữa những cảm xúc hỗn tạp không rõ, cậu âm thầm cắn chặt môi, giống như đang chờ đợi một lời tuyên án.
Kiều Nhất Phàm lại không phát hiện Cao Anh Kiệt đang cực lực che dấu sự rối ren.
Tình hình đối chiến trước mắt khiến cậu khá kinh ngạc. Tối qua cậu nghe được kết quả trận đấu từ mấy người phía anh Bắc, còn chưa lên tìm xem được video trận đấu nữa.
Hư Không... Thật sự rất liều lĩnh. Thầy Trừ Tà ném Bùa Phong Cấm tương tự như giai đoạn đầu nhưng Thích Khách lại lén mạo hiểm giữa thế yếu, một khi thất thủ, tình thế sẽ càng tồi tệ hơn. Kết quả, hai cơ hội nghịch chuyển liên tiếp bọn họ đều bắt được, ngoại trừ phán đoán bình tĩnh và với thực thi hợp lý, thật sự còn cần rất nhiều may mắn nữa.
Biết đây là thời điểm mấu chốt dẫn đến thay đổi thắng bại trong trận đấu, Kiều Nhất Phàm tua lại, điều chỉnh góc nhìn, thay đổi tốc độ, xem lại vài phút trước và sau đoạn đó mấy lần liền.
Tình thế hỗn chiến phần này nhìn qua quả thật rất loạn nhưng chẳng mấy chốc cậu đã định hình được mạch suy nghĩ rõ ràng.
“Được rồi, Anh Kiệt, cậu xem này, vị trí đứng ngay lúc đó là thế này.” Kéo tầm nhìn ra xa một chút, Kiều Nhất Phàm dùng con trỏ chỉ về vị trí vài người trong Vi Thảo khi Vệ Tinh Xạ Tuyến hạ xuống.
Hành động né tránh của Mục Sư có vẻ hơi vội vàng, Ma Đạo Học Giả biến đổi hướng hành động phối hợp không đủ, Kỵ Sĩ thật sự không thể nào lo lắng cho cả hai bên nên chỉ có thể chọn một, Thiện Xạ quay lại viện trợ chọn vị trí ẩn nấp không thỏa đáng... Giữa rất nhiều nhân tố ảnh hưởng cùng tổng hợp lại, sự bảo vệ của Vi Thảo với Trị Liệu xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, đồng Thích Khách ẩn nấp kỹ càng đã nhạy bén nắm chắc thời cơ.
“Mình cảm thấy, thật ra nơi này có lựa chọn rất tốt...” Kiều Nhất Phàm bắt đầu đề xuất ý kiến.
Trong trận đấu tiết tấu gấp gáp, không có thời gian suy nghĩ thật đáo, các tuyển thủ bình thường chỉ dựa vào ý thức và kinh nghiệm để lập tức thực hiện ứng đối bản thân cảm thấy thích hợp nhất thôi. Cho nên trong nhiều thời điểm, quyết định dù không trọn vẹn cũng không nhất định là sai lầm. Muốn thời khắc nào cũng có thể đưa ra lựa chọn tối ưu nhất thì kể cả Trương Tân Kiệt nổi tiếng cẩn trọng nghiêm túc cũng không làm nổi.
Thực chất Cao Anh Kiệt rất rõ đạo lý này, chỉ là lúc này cậu đã không thể suy nghĩ giống như bình thường.
Ngay cả Nhất Phàm cũng... Nói vậy thì cậu...
Từ tối qua, cảm giác khó chịu ứ đọng bắt đầu dâng lên từng đợt, cảm xúc không thể ổn định vội vàng muốn tìm cách bộc phát ra, đầu óc cậu nóng lên, vươn tay thẳng thừng tắt video trận đấu đi, đột ngột đứng dậy.
Xảy ra chuyện gì đây? Vừa rồi vẫn còn nói chuyện bình thường mà. Kiều Nhất Phàm kinh ngạc: “Anh Kiệt —— ”
Phản ứng chậm chạp của đối phương càng làm tăng hỏa khí trong ngực, Cao Anh Kiệt bất giác hét lớn về phía cậu: “Không xem nữa, dù sao cậu cũng cảm thấy biểu hiện của tớ cực kỳ kém cỏi chứ gì Nhất Phàm!”
Kiều Nhất Phàm ngây người, trong lòng rất bất an.
Anh Kiệt... Sao bỗng nhiên lại nổi giận? Là cậu đã nói sai cái gì sao?
Khoảnh khắc lời đã nói hết khỏi miệng, Cao Anh Kiệt cũng luống cuống, trong đầu loạn như một bát tương nát.
Không dám nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Nhất Phàm nữa, cậu chậm rãi cúi gục đầu.
Cậu không biết vì sao mình lại đột nhiên nổi giận với Nhất Phàm.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên thua trận đấu, cũng đã trải qua những lần kiểm điểm nghiêm khắc hơn cả thế này. Nhưng nghe những lời Kiều Nhất Phàm nói, cậu cứ cảm thấy như mình đang bị chỉ trích khi đảm nhiệm vị trí trung tâm trận đấu và nửa chỉ huy nhưng lại không chú ý giữ vững liên kết giữa các thành viên, hơn nữa trong nhiệm vụ điều phối cũng xảy ra vấn đề —— cảm giác thật chẳng tốt nổi.
Cậu tủi thân lại cũng rất lo lắng.
Không khỏi lại nghĩ tới trận Hưng Hân với Nghĩa Trảm kia. Ngoại trừ cẩn thận thiết kế chiến thuật từ trước, vài lần gặp được thời điểm oanh tạc diện rộng trên bản đồ, Nhất Phàm điều hành tại trận đều hợp lý đúng lúc, gần như chưa hề cho đối thủ khe hở nào để mượn thế phản công.
Cậu rất hy vọng mình có thể mau chóng giống như Nhất Phàm, gánh vác tốt trách nhiệm trên vai.
Thế nên. Thế nên cậu đã... Cáu giận? Hành động đó... Có vẻ không đúng lắm.
Từ từ xếp gọn lại suy nghĩ, nhận ra thực chất mình đang giận cá chém thớt, Cao Anh Kiệt chột dạ cúi đầu càng thấp hơn nữa. Muốn nhanh chóng giải thích rõ nhưng nhất thời lại xấu hổ đến mức không biết nói gì cho phải.
Không khí ngột ngạt này cứ duy trì một lúc lâu.
Kiều Nhất Phàm cũng không nói gì cả. Tuy rằng không thực sự hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Anh Kiệt lúc này nhưng cậu tin đây chỉ là tạm thời thôi, sẽ không vội vã gặng hỏi hay tìm lời giải thích, chỉ yên lặng chờ đợi cậu ấy khôi phục thái độ bình thường.
Qua một hồi, Cao Anh Kiệt mới cố gắng lí nhí gọi cậu một tiếng bằng âm thanh nhỏ xíu như cánh muỗi vo ve.
“Nhất Phàm...” Tiếng cuối cùng hơi kéo dài ra, mang theo chút lo sợ nghi hoặc, “Tớ... Có phải đánh rất tệ không?”
Nghe cậu ấy hỏi như vậy, đầu tiên Kiều Nhất Phàm giật mình, lập tức nghĩ tới chuyện sáng nay cậu ấy dậy sớm tự nghiên cứu, rốt cuộc hiểu được.
Anh Kiệt... Có lẽ đã tự tạo áp lực quá lớn cho mình.
Vì thế cậu cũng không trả lời thẳng vấn đề này, chỉ vươn tay nắm lấy tay Cao Anh Kiệt, giọng nói ôn hòa như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Chúng ta xem tiếp đi.”
Lòng bàn tay cậu ấy khô ráo và ấm áp, giảm bớt sự thấp thỏm của Cao Anh Kiệt. Cậu đỏ mặt ngồi trở lại, trong lòng còn có chút không yên, lén lút liếc nhìn Kiều Nhất Phàm một cái, không dám lên tiếng.
Kiều Nhất Phàm cũng không nói gì, chỉ mở lại video trận đấu, tua đến đoạn ban nãy tạm dừng.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tớ đã hơi nóng nảy.” Xem một đoạn đối chiến xong, Cao Anh Kiệt thành khẩn nhận sai.
“Không sao đâu.” Kiều Nhất Phàm vỗ nhẹ lưng cậu, cũng giải thích rõ sơ suất của bản thân với cậu, “Mình cũng có phần không đúng. Đáng lẽ ra đêm qua mình nên về với cậu sớm một chút.”
“Không ——” Cao Anh Kiệt vội lắc đầu, dừng một chút lại quyết định không nói nhiều nữa, vươn cánh tay ra sau Kiều Nhất Phàm rồi ôm lấy lưng cậu, kéo cậu lại gần, cằm cũng thuận thế tựa trên bờ vai cậu.
“... Cảm ơn.”
Không phải muốn ỷ lại vào Nhất Phàm, cửa ải khó khăn trước mặt chung quy chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân để đối mặt, nhưng biết có một người vẫn luôn để ý tâm trạng của cậu sẽ làm cho cậu thấy thật an tâm.
Kiều Nhất Phàm hơi giật mình, lập tức xoay lại ôm lấy, vỗ nhẹ trên lưng cậu ấy như trấn an.
Ngồi cùng một ghế ôm ấp có phần khó khăn vẹo người nhưng hai cậu đều không để tâm. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, hơi thở quen thuộc quanh quẩn, giống như hoàn toàn ngăn cách không khí lạnh lẽo của sáng sớm mùa đông, cảm giác vô cùng ấm áp, chắc chắn.
“Về sau đừng buồn một mình nhé.” Qua một lúc lâu, Kiều Nhất Phàm rốt cuộc lên tiếng, không biết sao đầu lưỡi thấy hơi mất tự nhiên, “Giữa hai chúng ta... Cũng không có gì không thể chia sẻ.”
Tâm tình tốt lên rất nhiều, Cao Anh Kiệt nở nụ cười, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, chậm rãi buông tay ra rồi ngồi thẳng lại.
“Một lát nữa... Cùng tớ xem lại từ đầu được không?”
“Không thành vấn đề.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười gật đầu.
Hành lang tòa nhà câu lạc bộ Vi Thảo yên tĩnh bất ngờ.
Từ sáng sớm đã có đội viên lục tục đi vào phòng huấn luyện, thực hiện huấn luyện căn bản, tiến hành thi đấu cá nhân, tổ đội đối chiến... Hoàn toàn nhìn không ra là ngày nghỉ ngơi sau trận đấu thường quy của Liên Minh.
Tổ đội với Viên Bách Thanh, cùng các đồng đội khác tiến hành vài lượt diễn luyện 2v2 xong, Hứa Bân xem lại trận đấu tối qua từ đầu đến cuối, chợt nhớ tới hình như có tư liệu về vài trận đấu có thể tham khảo, anh quyết định đi tới phòng tư liệu kỹ thuật một chuyến.
Tìm được báo cáo phân tích tương quan, lúc đi về qua chỗ ngoặt trên hành lang, anh phát hiện phòng nghiên cứu chiến thuật đang sáng đèn.
Cách tấm cửa kính lớn, Hứa Bân thấy Vương Kiệt Hi đang ngồi bên bàn họp, một tay ấn lên mi tâm, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, xem ra là đang nghiên cứu lại trận đấu hôm qua.
Hứa Bân lẳng lặng đẩy cửa đi đến phía sau anh, không nói lời nào, chỉ đứng nhìn hồi lâu, chờ hết một đoạn này mới từ tốn gọi ‘Đội trưởng’.
Vương Kiệt Hi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Hứa Bân, hỏi với giọng điệu bình thản: “Sao vậy?”
Hứa Bân mỉm cười giơ tập tư liệu trong tay: “Có vài ý tưởng với trận đấu tối qua, mới vừa đi tìm vài thứ định xem, vừa lúc thấy đội trưởng ở trong này, không quấy rầy chứ?”
Lông mày hơi nhíu vì trầm tư hơi giãn ra một chút, Vương Kiệt Hi cười, ý bảo đối phương ngồi xuống cùng nghiên cứu.
Màn hình laptop không lớn lắm, một mình anh xem thì không sao nhưng hai người thì phải chen chúc. Hứa Bân tìm một dây nối trên bàn, định kết nối với máy chiếu, chiếu video tư liệu lên màn lớn.
Lúc đã gần xong bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Vương Kiệt Hi nói lớn hơn một chút.
Cánh cửa két một tiếng, Cao Anh Kiệt ôm sổ ghi chép đi tới, lễ phép chào hỏi: “Đội trưởng, anh Bân.”
“Tiểu Kiều?” Hứa Bân cười một tiếng, “Em đi từ nhà đến à?”
“À vâng.” Cao Anh Kiệt không khỏi có chút chột dạ. Thực ra cậu vừa tiễn Kiều Nhất Phàm lên xe lửa về thành phố H sau đó mới đến đây.
Vương Kiệt Hi nhìn về phía cậu, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có mấy vấn đề liên quan đến đấu pháp chiến thuật em muốn hỏi một chút.” Cao Anh Kiệt nói nhanh, giọng điệu có hơi câu nệ nhưng vẫn thể hiện rõ thái độ tích cực.
“Được, ngồi xuống cùng nói đi.” Vương Kiệt Hi gật đầu.
Sau đó, buổi thảo luận diễn ra rất lâu.
Mọi người không cố gắng kiểm điểm thiệt hơn trong một trận đấu mà thiên về mở rộng hướng tư duy, thử xem có thể học hỏi được gì từ trong thất bại, đến cải tiến hệ thống chiến thuật cả chiến đội.
Đấu pháp mới của Hư Không là một gợi ý không tồi cho Vi Thảo. Trong trận đấu tối hôm qua, dù việc Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách ngã đài sớm, không còn cách nào tạo ra Song Quỷ Phách Trận như truyền thống nhưng bọn họ lại lập tức sửa thành lấy Trận Quỷ và Thầy Trừ Tà làm trung tâm hệ thống, phối hợp khống chế cục diện vô cùng tốt, bảo trì thế thắng đến cuối cùng.
Ngoài việc cần thành lập khung co dãn chiến thuật, từ khi mùa giải bắt đầu tới nay, vấn đề về tiết tấu luôn tồn tại trong đội cũng là một trọng điểm khác cần thảo luận.
Trình độ của Vương Kiệt Hi không cần nói, còn Hứa Bân tại 301 Độ cũng chính là một trong hai người gánh vác chiến đội, cũng rèn luyện chiến thuật cấp cao hàng ngày. So sánh với hai người họ, kinh nghiệm thực chiến của Cao Anh Kiệt còn khuyết thiếu khá nhiều, nhưng dựa vào lực quan sát xuất sắc, kết hợp với những điều tiếp nhận được qua trận đấu cũng góp được không ít ý kiến có giá trị.
Trải qua một buổi nghiên cứu thảo luận tường tận, một phương án hệ thống chiến thuật mới có khả năng hoàn thiện cho hiện nay đã định hình sơ bộ.
“Ngày mai lại nói tiếp về những thứ này trong cuộc họp bàn chung, toàn đội cùng xem xét qua một chút.” Vương Kiệt Hi vừa lòng nói, liếc mắt nhìn thời gian, “Cũng không còn sớm nữa rồi, tới căng tin ăn cơm chiều luôn đi.”
Trận đấu thứ 13, Hưng Hân nghênh đón Thần Kỳ tại sân nhà, còn Vi Thảo thì tới thành phố T khiêu chiến chiến đội 301 Độ. Đánh giá về hai trận này, đại đa số dư luận đều nhất trí xem trọng đội chủ nhà hơn.
Đương kim quán quân Hưng Hân không để cho tất cả fan trong nhà thi đấu thất vọng, mạnh mẽ giành được 5 điểm dẫn trước bước vào phần đoàn đội. Trong nhà thi đấu Tiêu Sơn, khi màn ảnh đảo qua toàn khán phòng, tất cả mọi người đều đắc ý giơ cao tay xòe rộng năm ngón, tỏ vẻ mau mau tới thống khoái giành trọn 10 điểm.
So với bên kia, bầu không khí sân nhà 301 Độ không được vui vẻ như vậy. Đội khách Vi Thảo đấu đơn rất mạnh, phần cá nhân và lôi đài đã đánh xong, tỉ số 4:1, bọn họ chỉ giành được 1 điểm nhờ vào đội trưởng Dương Thông.
Nhìn điểm số tạm thời kém hơn, trong lòng nhóm người ủng hộ đội chủ nhà không khỏi khó chịu, nhưng không quá lo lắng. Dù sao mùa giải này trận đoàn đội Vi Thảo thua nhiều thắng ít, một vòng trước bọn họ còn bị nghịch chuyển trên sân nhà, trạng thái rõ ràng không tốt.
Tiến vào bản đồ thi đấu, Đô Thị Rực Lửa.
Khói đặc tràn ngập trong không khí, ống khói cao thấp san sát nhau, những cửa hiệu lụp xụp bên đừa, mấy lò gạch đỏ hồng sừng sững, toàn bộ thành phố mang phong cách thời đại công nghiệp.
Tấm bản đồ này rất thích hợp cho chiến thuật của đội chủ nhà, nhóm tuyển thủ 301 Độ đương nhiên vô cùng am hiểu về nó. Quả nhiên, trận đoàn đội diễn ra được 5 phút 27 giây, Thích Khách Sát Phong Cảnh của Dương Thông dưới sự che chắn của toàn đội, Liều Mình Một Hi đơn giản thô bạo diện gọn Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi, hoàn thành lấy mạng đổi mạng.
Sân nhà 301 Độ nháy mắt liền hào hứng hẳn lên, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng rất phấn chấn.
Nhưng bên Vi Thảo, Cao Anh Kiệt ngồi trên ghế thi đấu lại không hề dao động, thần sắc kiên định.
Cho dù cậu chưa thể làm tốt được như đội trưởng, nhưng ở thời khắc mấu chốt thế này, cậu phải đứng lên, thể hiện ra biểu hiện tuyển thủ trung tâm nên có, dẫn dắt chiến đội tiếp tục chiến đấu.
Nhất định phải cố gắng gánh vác tương lai Vi Thảo —— đây là nguyện vọng của chính bản thân cậu chứ không phải vì những mong chờ của người khác.
“Tăng tốc! Đoạt thế công!”
Trong kênh đoàn đội hiện ra chỉ thị không chút do dự, đồng thời, Ma Đạo Học Giả Mộc Ân nhảy lên chổi, mạnh mẽ xông lên.
Chổi Lốc Xoáy!
Trong chớp mắt, Ma Đạo Học Giả Mộc Ân của Cao Anh Kiệt đã bay vút lên cao, chổi xoay tròn tốc độ cao cuồn cuồn ma pháp trên diện rộng, giữa cơn gió xoáy là làn khói trắng xám lao về phía trận của 301 Độ với khí thế không thể chống đỡ. Phi Đao Kiếm lập tức vọt nhanh lên theo, tay vung một kiếm, ánh kiếm lạnh lẽo xẹt khắp trời, kiếm quang của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm nuốt trọn mấy người trên sàn.
Phản ứng của Vi Thảo nhanh ngoài dự kiến mọi người.
Khán giả còn đắm chìm trong vui sướng thì khỏi nói, nhóm tuyển thủ 301 Độ trên sân cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Thành công đánh chết hạch tâm của đối phương, tiềm thức không khỏi sinh ra tâm lý đã nắm chắc phần thắng dẫn đến sự lơi lỏng trong chốc lát. Loại cảm xúc này cũng không đến mức ảnh hưởng tới thao tác nhưng muốn có thể tức khắc bộc phát tốc độ tay để giải quyết công kích nhanh như chớp của đối phương thì đa phần đều không phản ứng kịp.
Mà hành động của chiến đội Vi Thảo vừa khéo bắt được thời cơ này.
301 Độ vẫn còn đang điều chỉnh lại thế trận đã bị đánh tan trong khoảnh khắc kia.
Chờ ánh sáng chói lọi trên sân đấu rút đi, mọi người bình tĩnh nhìn lại, Kiếm Khách của 301 Độ không biết đã bị kéo khỏi đoàn đội từ khi nào, lúc này hoàn toàn nằm gọn giữa vòng vây của Vi Thảo.
Vừa rồi trông thấy chổi của Ma Đạo Học Giả đến trước mặt, Cao Kiệt vội vã điều khiển Tinh Thần Kiếm dùng Đỡ Đòn, nhưng khổ nỗi kỹ năng rơi vào thế yếu, vẫn bị công kích hung mãnh của chổi đẩy lui liên tục. Cậu ta đang luống cuống chân tay cố chống đỡ lại có luồng ánh sáng khác chợt lóe lên trong tầm nhìn, một kiếm cuối cùng trong đại chiêu của Phi Đao Kiếm đột nhiên chuyển hướng tới đây, hiệu quả hất bay đáng sợ trực tiếp cho nhân vật của cậu ta văng đến chỗ ống khói.
Trở ngại sinh ra vì trạng thái cứng người ngắn ngủi còn chưa kết thúc, Ma Đạo Học Giả của Cao Anh Kiệt đã đuổi sát theo, quét một đường di chuyển trên không, đưa chổi cao lên, cuối cùng một chiêu Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực được triển khai theo đường chéo, đập bùm bụp khiến cho Kiếm Khách nặng nề rơi xuống đất. Ngay sau đó, còn chưa kịp thực hiện thao tác chịu thân, một luồng ánh sáng trắng đã ập đến mình. Đông Trùng Hạ Thảo sử dụng Ngọn Lửa Thần Thánh rất đúng lúc, tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt tình chào đón cậu ta.
Cao Kiệt buồn bực nhưng vẫn quyết đoán để Tinh Thần Kiếm của mình xoay người lui lại. Tuy rằng trạng thái bị phong ấn kỹ năng sẽ qua đi sau 3 giây nữa thôi nhưng hiện tại tuyệt đối không phải lúc để ham chiến. Kết quả mới vừa bước được nửa bước, Bình Dung Nham đã rơi xuống vỡ choang trước mặt, nham thạch nóng chảy tràn ra phong tỏa chặt chẽ con đường phía trước, tầm mắt chuyển một lượt, phát hiện Phi Đao Kiếm cũng đang chạy tới.
Thanh máu của Tinh Thần Kiếm tuột dốc không phanh.
Cao Kiệt không cam lòng cứ bị động chịu đòn như thế, vẫn luôn luôn tích cực tìm kiếm sơ hở của đối phương, nhưng hai người Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt đồng thời bùng nổ tốc độ tay thật là đáng sợ, chờ cậu ta phát hiện được cơ hội thì chiêu tiếp theo đã tới, quả là khiến người ta khóc cũng không nổi nữa.
Ba người còn lại của 301 Độ đương nhiên đang gấp gáp tới cứu viện.
Chiến thuật nguyên bản của họ là tìm thời cơ sử dụng Liều Mình Một Hit, sau khi đắc thủ lập tức thu đội hình về, lợi dụng đặc điểm bản đồ, hồi máu lại cho Kỵ Sĩ Triều Tịch rồi triển khai thế phòng ngự cùng Sứ Giả Thủ Hộ, dựa vào phòng thủ toàn diện để mài mòn Vi Thảo dần dần. Kết quả bên mình còn chưa kịp điều chỉnh xong đã bị đối phương bắt thóp, không chút do dự làm một sóng phản kích mạnh bạo, còn lôi đi mất một người, ngược lại giờ phải tìm cách đi phá phòng ngự của Vi Thảo.
Bàn Sơn của Lý Diệc Huy là một Nhu Đạo, nghề siêu cận chiến, đối thủ căn bản sẽ không cho cơ hội tiến tới gần, nhất thời cũng không có cách nào. Sứ Giả Thủ Hộ của Tôn Minh Tiến một mình chống đỡ thì có năng lực tự phòng vệ rất lợi hại nhưng phương hiện phụ trợ đồng đội tiến công lại bị đặc điểm chức nghiệp giới hạn, bắt đầu có chút không theo nổi.
Ngược lại, Kỵ Sĩ của Bạch Thứ lại có không ít thủ đoạn quấy nhiễu tấn công, xem xét đúng thời cơ, Tinh Thần Kỵ Sĩ vừa mở, lập tức triển khai Gầm Rú Hy Sinh, muốn cưỡng chế kéo công kích của Vi Thảo qua đó, tìm kiếm cơ hội thoát thân cho Cao Kiệt.
Đấu pháp cưỡng chế di dời thù hận này hữu hiệu vô cùng, nhưng Vi Thảo có được Kỵ Sĩ số một Vinh Quang, Độc Hoạt, nhóm tuyển thủ đều đã thuộc lòng những kỹ năng của nghề này. Viên Bách Thanh đã phòng bị trước, tiếng gầm vừa xuất hiện liền thao tác Mục Sư của mình cho Phi Đao Kiếm một buff Chuyên Chú. Ma Đạo Học Giả cũng không sợ kỹ năng trào phúng, Mộc Ân ném Đạn Ma Pháp công kích một lượt. Về phần Kỵ Sĩ Độc Hoạt, bản thân đã có các kỹ năng miễn dịch với trào phúng, không hề bị lay động, tiếp tục cẩn thận bảo vệ đồng đội tiến công.
Người thứ sáu của hai bên rốt cuộc đến nơi, hai nghề viễn trình, Chuyên Gia Đạn Dược của Tiền Văn Cử và Thiện Xạ của Lý Tế.
Cuối cùng coi như có thể mở ra cục diện mới, có được hiệu quả che dấu từ ánh sáng của các kỹ năng trong tay Chuyên Gia Đạn Dược, 301 Độ lấy Triều Tịch làm mũi nhọn xung phong, khởi xướng thế tiến công mãnh liệt về phía đối thủ.
Nhưng phòng thủ của chiến đội Vi Thảo cũng được củng cố rất chắc.
Khác với tình huống vòng trước, vị trí chiến đấu của nhóm tuyển thủ Vi Thảo lần này rất chặt chẽ. Kỵ Sĩ của Hứa Bân và Ma Đạo Học Giả của Cao Anh Kiệt thời thời khắc khắc chú ý duy trì chặt chẽ liên kết hô ứng, Mục Sư của Viên Bách Thanh di chuyển trong phạm vi hai người có thể cover, Kiếm Khách của Lưu Tiểu Biệt chạy vòng ngoài hiệp trợ, còn Thiện Xạ của Lý Tế, tuy tầm nhìn bị hoàn cảnh ảnh hưởng, không thể phát huy trọn vẹn nhưng cũng cung cấp không ít hỏa lực duy trì cho đội ngũ.
Sau vài lần xung phong liều chết nhưng toàn đội 301 Độ không vẫn thể lật ngược tình thế, Bạch Thứ điều khiển Kỵ Sĩ của mình đột nhiên tung ra một chiêu Vinh Dự Khiêu Khích nhắm thẳng về phía Mộc Ân của Cao Anh Kiệt.
Nếu trúng mục tiêu, thời gian cưỡng chế công kích là 5 giây, Ma Đạo Học Giả sẽ bị dắt về phía hắn 5 giây. Từng ấy thời gian là đủ cho Nhu Đạo của Lý Diệc Huy chặt đứt đường lui, giam chặt Mộc Ân trong phạm vi công kích của 301 Độ. Đã không còn nhiều hy vọng về việc Cao Kiệt có thể thoát ra nguyên vẹn, nhưng nếu có thể trao đổi bằng Cao Anh Kiệt thì cũng không lãng phí chút nào.
Chuột trong tay Bạch Thứ di chuyển cực nhanh. Một cú click chuẩn xác cũng là đoạt trước một bước thời cơ với Độc Hoạt.
Lần này Hứa Bân cũng không lo lắng bị Khiêu Khích để phải thêm buff Sừng Sững Như Núi cho mình, anh dùng luôn trạng thái Khiêu Khích để vọt nhanh tới như nhuệ binh xung phong. Thân hình hơi nghiêng trên đường di chuyển, tấm khiên trong tay đẩy Bàn Sơn lui lại một chút, ngay chớp mắt sau đó thanh gươm của Kỵ Sĩ đã bổ mạnh vào tấm khiên của Triều Tịch, một tiếng ‘bang’ vang lên rõ mồn một.
Hai Kỵ Sĩ triền đấu chính diện.
Đối với cục diện thế này, team 301 Độ cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Ừ thì đúng là Độc Hoạt đang bị bọn họ vây hãm, nhưng đi công kích một Kỵ Sĩ phòng cao máu dày, còn nổi tiếng là Vua Dây Dưa, nghĩ thế nào cũng thấy... Rõ ngu. Muốn đổi mục tiêu khác, mặc kệ bọn họ tính toán ra sao, Độc Hoạt của Hứa Bân đâu có để cho họ dễ dàng thực hiện được.
Chẳng bao lâu sau, Tinh Thần Kiếm của Cao Kiệt đã ngã xuống, thành viên Vi Thảo lập tức lưu loát chuyển dời hỏa lực. Thiện Xạ với hoàn thành Loạn Xạ ngăn cản hành động của phe địch, cover cho Ma Đạo Học Giả tiến lên, Kiếm Khách vẫn duy trì trạng thái cẩn thận bảo hộ trái phải quanh Mục Sư cho đến khi Kỵ Sĩ trở về tiếp nhận trọng trách này mới thôi. Toàn đội hình thành nên một kết cấu chặt chẽ, không cho đối thủ tìm được bất kỳ cơ hội đánh lén nào.
Vinh quang!
Cuối cùng hai chữ này cũng xuất hiện trên màn hình.
Chỉ là hình ảnh thắng lợi bình thường trong trận đấu nhưng lại khiến cho Cao Anh Kiệt nhìn đến ngây người. Qua một hồi lâu, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, tháo tai nghe xuống, đứng dậy khỏi ghế ngồi thi đấu.
Họp báo sau trận, cảm xúc của tuyển thủ chiến đội 301 Độ rõ ràng không tốt. Sau trận thất bại 1:9 này, vị trí của họ trên bảng tổng sắp cũng bị tụt hạng kha khá.
Khi nói tới nguyên nhân thua, Dương Thông trả lời rất thản nhiên: “Trong giai đoạn giữa trận đấu, chúng tôi vốn có cơ hội tạo ra ưu thế vượt trội. Nhưng đối thủ quấy nhiễu vô cùng thành công, chiến thuật của chúng tôi không thể đạt hiệu quả nên đã bị ép vào tiết tấu của đối phương.”
Nếu như lúc ấy có thể hoàn thành thu đội hình lại, lợi dụng bản đồ sân nhà, vững vàng khởi động phòng thủ phản kích bọn họ am hiểu nhất, thắng bại cuối cùng có lẽ còn chưa biết. Chỉ là thật đáng tiếc, 301 Độ biết đoạt thời cơ thì Vi Thảo cũng hiểu cách tranh cướp, hơn nữa còn cướp về được trước, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Đến lúc Vi Thảo tham dự, đội trưởng Vương Kiệt Hi đã biểu dương phần thi đấu đặc sắc của Cao Anh Kiệt không chút ngại ngần.
“Lúc đó, cục diện đối phía chúng tôi quả thật bất lợi. Nhưng Cao Anh Kiệt nhanh chóng đoán được hành động kế tiếp của đối thủ, lập tức áp dụng hành động phá hủy chiến thuật. Sự bình tĩnh và quyết đoán của em ấy chính là mấu chốt thắng lợi trong trận này của chúng tôi. Mặc khác, trên phương diện tiến công, em ấy cũng đã phát huy xuất sắc nhất từ trước tới giờ, xuất sắc dẫn dắt thế công của cả chiến đội.”
Đối mặt với khen ngợi của đội trưởng, Cao Anh Kiệt ngồi một bên không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng sau đó vẫn trả lời các vấn đề của phóng viên tương đối tự nhiên.
Chờ tới khi các cậu trở về phòng nghỉ cho đội khách, một đám người không tham gia họp báo đã nhiệt liệt thảo luận đi đâu ăn gì để làm một bữa khuya chúc mừng chút.
“A!” Viên Bách Thanh trông thấy Hứa Bân đẩy cửa tiến vào, vỗ đùi ‘đét’ một cái, “Tôi quên mất mà! Hứa Bân, không phải anh cũng là nửa dân bản địa chỗ này sao, mau nói xem đi đâu ăn gì bây giờ!”
“...” Mọi người sôi nổi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía anh, mọi người hưng phấn quá mức rồi đó, có khi đội trưởng đã đến ngay sau Hứa Bân rồi kìa.
Vương Kiệt Hi chỉ nói: “Muộn quá không?”
“Khu vực lân cận có một nhà hàng, rất gần khách sạn chúng ta ở, thời gian đóng cửa cũng còn phù hợp.” Hứa Bân cười.
“Có những gì?” Vương Kiệt Hi quan tâm bữa ăn khuya có đảm bảo lành mạnh không.
“Bình thường thì có đặc sản là hải sản nướng nhưng đã muộn thế này rồi thì nên ăn gì đó dễ tiêu thôi. Chỗ đó cũng có bánh sủi cảo với các loại cháo, tôi rất đề cử cháo hải sản.” Hứa Bân nói.
“Vậy đi thôi.” Vương Kiệt Hi ra hiệu.
Cao Anh Kiệt vừa đi theo cả đội Vi Thảo đến quán hải sản được Hứa Bân đề cử, vừa mò tìm điện thoại trong túi áo khoác.
Cảm giác vui sướng thắng lợi này cậu còn muốn mau mau chia sẻ với một người nữa.
Vừa khởi động máy, tin nhắn của Kiều Nhất Phàm đã xuất hiện.
“Chúc mừng cậu, Anh Kiệt.”
Bị giành trước mất rồi.
Cậu nhìn nhìn chăm chú tin nhắn này một giây, sau đó mỉm cười trả lời lại —— “Nhất Phàm, chúng tớ thắng rồi.”