Ongoing [Hàn Trương] [ABO] Không thể nói

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#41
57.

Thích một người, là cảm giác như thế nào nhỉ?

Tống Kỳ Anh ngậm xâu kẹo hồ lô, lắc lư cái đầu, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Đời sống tình cảm của một đứa trẻ ở nhà trẻ cũng rất chi là phong phú, có kết bè kết đảng, có cả ái hận tình cừu.

Tống tổng tốt xấu gì cũng là nhân vật gây sóng gió ở nhà trẻ, cho nên ở tuổi chập chững vào đời đã gặp biết bao chuyện sầu lo về mấy vụ tình cảm này.

Ví dụ như cô bé nhóc chú ý gần đây hình như rất u sầu, nghe nói là vì Giáo sư Diệp trong “Em đến từ Hưng Hân” thật sự quá đẹp trai.

Bởi vì Giáo sư Diệp quá đẹp trai, cô bé không rảnh đánh nhau với nhóc. Tống tổng rất buồn bực.

Cho nên nói, thích một người rốt cuộc là cảm giác gì đây.

Tổng tống dũng cảm tìm kiếm nguyên lý và bản chất của sự vật, tập một, bắt đầu.

Hồi tưởng sự việc xong rồi, Tống tổng buồn rầu ăn hết cục kẹo hồ lô cuối cùng.

Nhóc hỏi bà nội: Giáo sư Diệp thật sự đẹp trai đến thế sao.

Bà nội - hôm nay vẫn đẹp giai phóng khoáng, càng già càng dẻo dai đi lễ chùa, quay đầu lại độ hấp dẫn tăng 3000% - nhìn nhóc.

Vậy phải xem con dùng ai làm tiêu chuẩn đã. Ví dụ như con dùng bà nội làm tiêu chuẩn, vậy mấy đứa ở quán net có phải chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất ngước nhìn mũi chân của bà nội thôi đúng không.

Kỳ Anh nhìn bà nội, rất đồng ý.

Nhóc ngẫm nghĩ chút rồi nói, con cảm thấy ba con còn đẹp trai hơn chú đó.

Nghe cháu trai khen vợ con mình đẹp trai, bà nội đẹp trai hiển nhiên có chút không cam lòng.

Vậy đại đại con như thế nào.

Tống tổng cắn que trúc nghĩ rất lâu, cuối cùng cẩn thận bình luận một chút:

Phong cách của đại đại con với chú đó hong giống nhao.

Tuy rằng ba mình đẹp trai hơn giáo sư Diệp, nhưng mà nhóc Kỳ Anh cảm thấy không cần thiết nói sự thật này cho mấy cô bé. Nếu cô bé thích ba mình thì hơi phiền, vì ba là của tui nha.

Thế nhưng hôm nay ba lại dính với đại đại rồi hong quan tâm mình nữa. Sáng sớm gọi ba, ba cũng không chịu rời giường. Bình thường chỉ cần ba ở nhà là mình ngủ chung với ba, ba luôn tỉnh dậy trước mình sau đó mới gọi mình dậy, làm bữa sáng cho mình. Bà nội tuy siêu siêu đẹp trai nhan sắc đỉnh cao, nhưng nấu cơm, thì, hong có bằng đại đại đâu.

Bọn họ bây giờ đang làm gì nhỉ, làm chuyện mình có thể làm với người mình thích sao.

Ba nói khi mình lớn lên rồi, mình có thể làm chuyện có thể làm với người mình thích.

Tống tổng trầm tư ngắm bầu trời.

Giáo sư Diệp nói, đố kị là cảm xúc ngu ngốc nhất trong tất cả cảm xúc mà nhân loại có.

Giáo sư Diệp còn nói, nổ lực là thứ không đáng để khoe khoang nhất.

Cho nên, chờ khi con lớn lên chúng ta hãy quyết đấu một trận sống còn đi, đại đại.

Phụ huynh đang bận ký hiệu hiển nhiên không rảnh quan tâm đời sống tinh thần phức tạp của con trai trưởng thành sớm đến như thế.

Không phải trẻ con nên nghĩ đến chuyện biến hình để giải cứu thế giới à.

Còn có giáo sư Diệp là cái giống gì đâu, vì sao lại xuất hiện Diệp Tu đang sầu muộn với vẻ mặt trào phúng, phim truyền hình này không bị lỗ đấy chứ.

Hàn Văn Thanh vươn tay tắt TV, ai mà biết hai người bọn họ vừa nãy lăn lộn ở trên sô pha làm sao không cẩn thận đè lên cái điều khiển TV, trong lức ngàn cân treo sợi tóc thì nhìn thấy một gương mặt căng thẳng, dường như từ tốn tiến lại gần săm soi hai người bọn họ để kiểm tra hiệu quả của thuốc.

Đờ mờ suýt chút nữa đã đập cái màn hình TV.

Một trận đó làm hai người hoãn lại, Lão Hàn thở gấp vài hơi một hồi, không sánh được với thanh niên thể lực dồi dào năng lượng dồi dào nhu cầu rất cao; Trương Tân Kiệt, quả là một chàng trai sâu không lường được.

Có lẽ nhận ra cơn mệt mỏi của đối phương, hai ngươi yên lặng xích lại gần một hồi, ôm nhau như thú con, ngủ không đủ giấc lại mỏi mệt cả đêm, cả hai tựa đầu vào nhau thiếp đi trong hơi thở của nhau. Hàn Văn Thanh chẳng mấy chốc đã gục đầu ngủ say như chết trên vai cậu, hơi thở phả lên cổ khiến Trương Tân Kiệt ngứa ngáy, lay anh tỉnh dậy, nhìn trên người của cả hai đều phủ đầy dấu hôn, thầm nghĩ cứ thế mà ngủ thì không cảm lạnh mới là lạ, cậu muốn đi lấy chăn đắp lên cho anh, chân vừa đặt trên đất đột nhiên cảm thấy tê rần, toàn thân như hóa cát đổ sụp xuống, một tay của Lão Hàn vẫn vô thức khoác lên trên hông cậu lần này trượt khỏi, thân thể mất thăng bằng, ầm một phát đập mạnh xuống sàn.

Người đàn ông vừa mới ngủ say một chút lập tức thức tỉnh,

------ Tân Kiệt? Sao lại ngã rồi?

Vươn tay tính ôm eo cậu đỡ lên, nhưng tay mới chìa ra thì liền dừng lại, anh kinh ngạc không nói nên lời -----

Đờ mờ sao cái cảnh trước mặt này, đã ghê.

Dấu hôn khó phai trên thân thể trần trụi, vì dùng sức quá mạnh mà màu đỏ có hơi ngả tím; bởi vì tay đang vịn đầu gối ngã đập trên mặt đất, cặp mông trắng như tuyết giương cao, hơi nhìn thấy được hậu môn sưng đỏ bên trong, co rút một hồi vì cơ thể đang đau đớn làm chất dịch trắng đục dần dần rỉ ra, tràn qua nếp nhăn sưng tấy, chảy dọc theo bắp đùi nhỏ xuống sàn nhà.

Ánh mắt của anh cháy bỏng làm cơ thể mẫn cảm run lên, tay chống trên đầu gối theo bản năng muốn đưa ra sau chặn lạ, nhưng sự phân tâm dần thả lỏng và giảm xuống, may mắn thay, Lão Hàn đã nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cậu, để cậu tựa vào cánh tay mình đứng lên.

Chặn cái gì đó.

Trương Tân Kiệt chống tay anh đứng thẳng dậy, ngẫm nghĩ rồi cười, nói, không chặn nữa. Không có gì không để anh nhìn được.

Đậu mùa mới nói một câu thôi mà mình đã muốn cứng hết cả lên, mày nói coi tỷ lệ chí mạng cao bao nhiêu.

Đang tính tranh thủ bầu không khí hoa đẹp trăng tròn tất cả đều vừa đủ này để cố gắng cày cuốc, người thương lại hơi nhúc nhích thân thể nói, khó chịu quá…em đi tắm một chút.

Anh giúp em.

Trương Tân Kiệt lôi cái khăn ở bên cạnh qua đưa cho anh.

Anh đi lau sạch sàn nhà đi.






58.

------- Đạo diễn ơi, phòng tắm play đã nói đâu rồi!?

Đột nhiên đổi kịch bản? Chuyện này tui chưa nghe qua bao giờ nhé!!

Lão Hàn lau sàn nhà sương sương vài cái rồi ném cái khăn đi chạy vào phòng tắm, tốc độ kia cứ như gấp rút vào ghế để coi phim tình củm giờ vàng lúc 8 giờ vậy, ngay cả cũng không thèm gõ mà trực tiếp xông vào, vừa lúc mới chiếu xong đoạn phim giới thiệu, nhạc chủ đề và tình tiết cuối tập trước, bắt đầu chiếu tình tiết hoàn toàn mới.

Hơi nước mịt mờ ướt át, gạch men mới nóng lên một chút, mái tóc đen và làn da trắng sứ bị nước xối ướt, ấm đến mức người thay hình đổi dạng, cả người nhũn ra. Lần này cậu cũng không chặn lại; gương mặt vẫn còn hơi đo đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi vô định, khẽ giương khóe môi cười với anh.

Trong phút chốc cậu đã rơi vào hai cánh tay săn chắc và lồng ngực nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của Hàn Văn Thanh hình như còn ấm hơn dòng nước, thoải mái khiến người không kìm lòng rên rỉ một tiếng.

Còn đứng được không, anh làm giúp em cho.

Dòng nước ấm áp làm ướt đẫm làn da, cậu mặc cho tay anh vuốt ve từ trên xuống dưới, chà xát từ gò má đến khóe miệng, những dấu hôn quyến rũ trải dài từ ngực đến bụng. Đầu vú bị xoa bóp quá tay rách cả da, lúc này bị dính nước nên run lẩy bẩy sưng thành hai viên tròn cứng, đỏ lên đáng sợ, co rút theo từng giọt nước rơi lên người. Lão Hàn kéo mặt cậu quay về phía mình, hai người đều bị hơi nước ẩm ướt bao quanh, dòng nước nóng bỏng chảy từ mi mắt anh đến chóp mũi em. Tay anh vuốt dọc theo sống lưng, rồi mới ôm lấy eo không thể cho người tuột xuống, một mặt đưa tay tách mông cậu ra, đưa từng đốt ngón tay vào bên trong.

Lối vào bị chơi quá mức sưng tấy cả lên, nước nóng xối qua một chút, cả người cậu run rẩy cứ như bị điện giật, không nhịn được rên lên một tiếng, cằm gầy nhọn đập lên trên đầu vai Hàn Văn Thanh, hai tay cứ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mò mẩm trên tấm lưng của anh, một tay bấu chặt lấy lưng, một tay chôn vào trong mái tóc ngắn ngủn của anh.

Nhịn chút, không lấy ra sẽ khó chịu hơn.

…Ừm.

Thế nhưng phía trước không nhịn được ngóc dậy, cọ xát lẫn nhau, thân thể quấn quít lấy nhau, giác quan cũng bị phóng đại lên nhiều lần, thậm chí có thể cảm nhận điểm nhô lên trước ngực cậu hơi hơi lõm xuống, tựa như đang mời gọi nhưng không nói nên lời.

Ngón tay móc vào bên trong, mang theo chất dịch trắng đục sền sệt, lúc kéo ra thì bị hút trở lại, khi anh hướng người về phía trước, ngón tay cũng đi vào trong sâu hơn, cọ sát qua lại cứ như đang giận dỗi.

Hai người trán kề trán, nước chảy xuống xối xả thoải mái làm hai mắt nhắm tít lại, cảm giác có một ngọn lửa nho nhỏ bốc lên, như nước ấm hầm ếch, không vội vã không gấp gáp, nói cho cùng tay em đang ở trong tay anh, chúng ta phải dùng cả đời để chậm rãi cảm nhận.

Mặt đã kề lại quá gần nhưng bọn họ không vội hôn nhau, chỉ cảm nhận nhiệt độ cơ thể khi da thịt chạm vào nhau, cho dù có đang nhắm mắt lại cũng biết đối phương đang cười, nụ cười trầm thấp trong cổ họng, bản thân như làn sương mong manh giữa từng cái hô hấp, yên lặng biết hết thảy mọi thứ mà không cần phải mở lòng.

Để anh làm cho hay sao.

Anh làm đi.

Mông bị đánh một phát.

Vậy đừng thít chặt như vậy.

Người thương mở cặp mắt mơ màng ra, đôi môi đỏ bừng của cậu tìm kiếm môi của đối phương, trong cảnh sắc mờ mịt chạm vào những nơi khác ---- đầu tiên là gò má, sau đó là chóp mũi, cuối cùng cũng run rẫy hướng đến mục tiêu đưa lưỡi vào thăm dò. Trong căn phòng thiếu khí, lúc gặm cắn lấy nhau khiến con người ta không cách nào thở nổi. Lối vào bị banh mạnh ra hai bên, cả người lập tức mềm nhũn, hai ngón tay cũng lui ra ngoài, từng giọt chất dịch trắng đục theo ngón tay nhỏ tí tách xuống đất, chảy đầy tay anh rồi lại bị nước cuốn trôi, theo chân trượt xuống dưới, cuối cùng chảy vào miệng cống thoát nước.

Nhiều thật.

…Còn không phải vì anh…A!!-----

Vách thịt mềm mại bị thứ to lớn bất chợt đâm vào căng đầu. Cặp mông bị nâng lên, lưng tựa vào gạch sứ ướt đẫm, cả người treo lơ lửng trên không, chỉ có mỗi thân dưới tựa vào nơi đang kết hợp; cậu lại bị đâm một phát, từng viên gạch sứ mài sống lưng của cậu, nhiệt độ nóng lạnh đan xen kích thích toàn thân, tim đập nhanh như trống bỏi, tiếng nước chảy ào ào bên tai như được phóng đại lên gấp nhiều lần, cậu chỉ có thể tuân theo bản năng, hai chân thon dài vắt vẻo quấn lên trên vòng eo rắn chắc của anh, để mặc cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi răng môi, hơi nóng bủa vây từng vòng hai bên tai mình.

A….A A…..! Đừng mà…..Sâu quá…….

Tân Kiệt.

Mỗi lần anh kêu tên anh đâm nhanh hơn một chút, giọng anh khàn khàn trầm thấp rên lên, cảm nhận nơi đó đang bị vách thịt nóng bóng cắn chặt, một bên hỏi,

Thoải mái không.

……Ưm…..Thoải mái…….

Cậu thành thật trả lời, thậm chí còn gật đầu một cái.


Người gì mà trung thực quá trời, có cái gì đáp cái đó. Tưởng tượng cậu chỉ biết vì mình mà trả lời như vậy, chỉ biết bị mình chiếm lấy như vậy, cảm giác thỏa mãn và chiếm hữu to lớn lập tức dâng trào, tạo kết thật chặt ở trong người của cậu, trông chừng cậu từng giây từng phút không hề rời mắt ------ khuôn mặt đỏ bừng, gò má ửng hồng, đôi mắt tuy mơ màng nhưng vẫn phân rõ trắng đen, lông mi tựa như tấm rèm pha lê tinh xảo, không biết ở trên đính nước hay giọt lệ; cả người chìm đắm trong cơn động tình mãi không dứt, dáng vẻ khó mà cầm cự chỉ vì một mình anh.

Hai ông vừa đưa cháu trở về từ lễ chùa, rồi lại đi khoe khoang chiến tích với bà con chòm xóm và họ hàng thân thích, lúc vào cửa thì phát hiện trong nhà im ắng đáng sợ, Hàn Văn Thanh đang đeo tạp dề tay cầm cái sạn, tay bưng một cái khay đồ ăn còn nóng hổi từ trong lò vi sóng ra, trợn mắt nhìn cái nồi sủi cảo sôi ùng ục không biết đang suy ngẫm cái gì.

Con trai chúng ta bị cái gì vậy. Uống lộn thuốc rồi hả.

Văn Thanh con đang đứng ngu người cái gì đó còn không mau đặt đồ ăn xuống, không thấy nóng hả?

Đệt mợ nóng thật.

Hàn Văn Thanh lúc này mới nhớ phải đặt khay xuống, lòng bàn tay đỏ nguyên một mảng.

Hai ông già liếc nhau ngờ vực.

Cái gì vậy con trai chúng ta mới lên lớp bốn đã bị nói là già trước tuổi, lên cấp hai đã bị người ta gọi nhầm là thầy, cho dù thường xuyên bị nhầm là tội phạm nhưng ưu điểm chính là luôn trấn tỉnh, mấy thứ như vụng về tay chân hay ngượng ngùng như gái đôi mươi gì đó chắn chắn không liên quan đến nó bao giờ đâu?

Sao rồi con dâu đâu.

À, em ấy…con để em ấy ngủ rồi.

Nhóc Kỳ Anh lại gần vỗ tay cái bốp: Úi! Bố đỏ mặt kìa!



……….

Phụ huynh bày tỏ chúng tôi sống đến bây giờ rồi cũng chỉ mới thấy con trai đen mặt chứ chưa thấy nó đỏ mặt bao giờ, không nhịn được săm soi thêm hồi lâu nữa.

Hàn Văn Thanh ho khan một tiếng,

Ba, mẹ, ngày mai…có nhất thiết phải về nhà ngoại không?

Đầu năm con dâu con rể mới phải về nhà ngoại, không phải đã nói trước rồi à. Sao vậy, tụi con cãi nhau hả?

…..Không….Khụ khụ.

Hình như làm nhiều quá nên giờ chắc không xuống giường được……
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#42
59.

Mới mùng 2 Tết mà Tổ chức Nhân quyền Omage đã gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Tu mang vẻ mặt tang thương ngồi trước bàn làm việc.

Anh không muốn tăng ca! Anh muốn bãi công! Vi phạm nhân quyền! Cái nơi này còn là Tổ chức Nhân quyền không vậy! Phải là Tổ chức bất nhân mới đúng! Người có nhân quyền đều đi hết cả rồi! Vợ con cũng đề huề hết cả!

Tiểu Kiều cầm ly nước.

Chủ nhiệm Diệp anh uống miếng nước đi.

Diệp Tu phất phất tay, đừng lấy cho anh, mau bưng cho hai con người phiền chết tiệt ở ngoài kia kìa, à mà cũng đừng cho uống làm gì phiền lắm, cứ dội từ trên đầu xuống, hạ hỏa giúp bọn họ. Không biết hai người đó nghĩ cái gì nữa thật là -----

Một người nữa vào phòng báo cáo:

Chủ nhiệm Diệp có người tìm anh.

Có cho con người ta ăn Tết hay không, sao tui được chào mời nhiều thế không biết. Muốn ký tên thì xếp hàng bên phải, muốn chẩn đoán bệnh thì xếp hàng bên trái, không có việc gì muốn tám nhảm thì cứ vào là được rồi.

Vừa nói xong liền có người xông thẳng vào phòng. Khuôn mặt kia của Hàn Văn Thanh ai có gan cản, nếu không phải trong tay anh ôm một đứa bé dễ thương, không chừng đi dọc đường có người run tay ấn nhầm chuông cảnh báo.

Diệp Tu vừa nhìn thầm nghĩ nguy rồi, ông thần này đến không phải để tám nhảm gì sất, này là đòi tiền lì xì chắc rồi; nói cho cùng lần trước ổng cũng mất toi 100 đồng, không phải do hào phóng quá sao.

Hàn Văn Thanh vừa nhìn thấy hắn thì không nói câu nào, dù có chuẩn bị tâm lý trước cũng vô dụng, gương mặt cợt nhả này với cái bản mặt trên ti vi ngày hôm ấy ám ảnh như nhau, tuy biết rằng đây là chuyện riêng tư nhưng anh vẫn muốn kéo hắn ra ngoài đập một trận.

Nhóc Kỳ Anh ngây ngốc nhìn hai người bọn họ.

Đại đại hai người không nói chuyện sao.

…Hàn Văn Thanh thầm nghĩ nếu có ngày anh đặc biệt đến chỉ để nói chuyện với hắn, ắt hẳn vấn đề cản trở lịch sử phát triển loài người cũng đã được giải quyết dễ dàng rồi.

Không phải con nói mình muốn gặp giáo sư Diệp sao.

Nhóc con gật đầu, lung lay đôi chân ngắn ngủi nói để con xuống, sau đó nghiêm chỉnh đi qua bên phải.

Chú ơi xếp hàng ở đâu vậy? Con muốn nhờ giáo sư Diệp ký tên cho con.

…Diệp Tu cười xỉu.

Úi cha Lão Hàn, thằng con trai này của ông giống y đúc Trương Tân Kiệt, đời này ông ăn hành rồi.

Liên quan gì đến cậu. Cái bộ phim kia cậu đóng thật à.

Ái ui không phải chứ ông tinh mắt ghê. Để anh đây ký cho ông bản đặc biệt, “Tặng ông bạn Hàn thưn iu”, ký trên ngực để ông về quỳ bàn phím nè.

…Cậu muốn chết hả?

Chậc anh nhàm chán ghê. Cái bộ phim kia là thằng em tui diễn, tui cũng chỉ đứng ở một bên chỉ bậy chỉ bạ tôi. Thế nào, có phải nhận ra sự rù quyến của anh đây lần nữa hong.

Hắn ký mấy chữ “Trai Ngầu Cầu Bại Diệp Tu” rồng bay phượng múa trên cuốn tập ký tặng.

Lão Hàn liếc nhìn mấy chữ cua bò trên giấy tờ ở bàn làm việc bên cạnh.

Diệp Tu không để ý mấy, phóng khoáng bắt tay với Tiểu Tống cứ như ở trên ti vi, bày ra bộ dáng u buồn ở trong phim. Hắn còn hỏi muốn chụp ảnh chung không, lấy điện thoại của Lão Hàn chụp.

Có quỷ mới chụp cho cậu.

Hàn Văn Thanh não hết cả lòng, mấy ngày này anh đến tìm Diệp Tu dĩ nhiên không chỉ để ký tên cho Kỳ Anh đơn giản như vậy, nhưng mà chuyện này anh cũng không biết mở miệng như thế nào nữa. Nếu hỏi “Có máy nào kiểm tra xem ký hiệu có thành công không?” có lẽ sẽ bị thằng này cười nhạo suốt đời, còn hỏi “Làm quá đà bây giờ xuống giường không được thì làm sao để giải tỏa cảm giác khó chịu của cơ thể?” thì nghe hơi tục.

Sao vậy, ông không có bữa nào đến trò chuyện với tui thật sự hết à. Nói rõ trước nhá, ông đây hôm nay rất bận, không rảnh, ông nói xem mùng hai Tết về quê mà không thấy ai chia tay, té ra là có thật nè, ông mau xem mấy cái thứ “trường hợp đặc biệt” mà cái thằng Trịnh Hiên để tui ký nè, Cục Dân Chính đá quả banh đến nơi này của tui rồi, bắt tui đi hòa giải. Đúng lúc ông đến, giúp tui xem một chút nên làm thế nào bây giờ.

Tôi thì giúp cậu xem được cái gì chứ?

Tui nhìn ông là tui biết rồi, người quen hết cả, tui biết ông là ông chủ rất quan tâm nhân viên mà.

Con mẹ mày đúng là quen thật.

Hai con người, một bên thì hận thù đầy mình, một bên mệt mỏi không yêu chia nhau ngồi ở hai đầu ghế sô pha, nhân viên hòa giải nói như đàn gảy tai trâu, không ai chịu lắng nghe nghiêm túc.

Lão Lâm dù anh có nói chia tay hay không chia tay gì đó tôi cũng không quan tâm.

Phương Duệ em đừng quậy nữa được không.

Ai muốn quậy với anh chứ, ai muốn làm gì thì làm đừng lôi tôi vào nữa được không? Mệt mỏi.

Đừng có cáu gắt như thế, em nghe anh giải thích xong rồi nói gì thì nói.

Anh muốn làm cái gì, tôi biết hết. Trong bụng anh có bao nhiêu cái kim người anh có bao nhiêu điểm G, tôi biết hết. Không cần phải giải thích cho tôi nghe.

Hàn Văn Thanh đứng trước mặt hai người không ai để ý đến.

Lão Hàn chỉ đành quay đầu hỏi Diệp Tu, có chuyện gì xảy ra vậy. Một tuần trước bọn họ vẫn còn yêu nhau chảy nước mù mắt chó, pheromone muốn tỏa khắp ba con phố đến nơi, khi đến thời kỳ động dục cũng không dám để Lão Lâm đi làm vì cả người tỏa ra mùi hương làm toàn bộ Alpha trong đội phá dỡ đứng ngồi không yên.

Chuyện tốt ấy mà, Lão Diệp ngoài cười nhưng trong không cười, bỏ chuyện đó qua một bên, kết hôn thì phải báo cáo ly hôn thì cần sự phê chuẩn của lãnh đạo, bây giờ lãnh đạo của hai anh đến rồi, mấy người hỏi thử ổng có đồng ý không đi.
Lâm Kính Ngôn ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Hàn đội. Ài, không có gì hết cả, thật ra là chuyện tốt.

Tốt tốt con mẹ nhà anh, anh tự đi mà sinh. Phương Duệ lôi điện thoại ra chơi, chơi được một lúc thì bực bội ném qua một bên, trườn người qua quen tay lấy cây bút trong túi áo của Lão Lâm, ký tên lên trên tờ đơn trước mặt rồi ném trả lại cho anh.

Tôi ký rồi đó, anh xem đó mà làm.

Lão Hàn hiểu rõ sự tình, anh quay đầu nhìn Lâm Kính Ngôn. Tiểu Phương đây là có rồi sao?

Toàn bộ đội phá dỡ ai mà không biết Lâm Kính Ngôn thương vợ đến mức không dám để cậu sinh, thế nên ngày nào cũng thở dài thở ngắn cứ như thi sĩ đòi có con. Bình thường nói một chút đã không được rồi, bây giờ trúng thưởng tất nhiên không phải là chuyện tốt gì.

Phương Duệ trừng mắt nhìn ba người trước mặt.

Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không sinh, mấy anh ai muốn thì tự mà sinh đi.

…Ấu trĩ, Lão Hàn khinh thường nhìn cậu, ở trong bụng cậu cậu không sinh thì còn ai có thể sinh thay cho cậu được.

Phương Duệ không ngẩng đầu chơi game tiếp, tôi muốn phá thai.

Lão Lâm cười khổ không làm gì được, nhún vai, hết cách rồi, rồi lại hơi lúng túng nhìn Lão Diệp và Lão Hàn.

…Thật xin lỗi, làm phiền các anh rồi.

Trước đây cũng cãi nhau một trận rồi. Tôi nói không muốn em ấy phá thai, em ấy cứ khăng khăng một là phá thai, hai là ly hôn.

Diệp Tu đưa Lâm Kính Ngôn vào phòng làm việc nói chuyện, đừng mất mặt ở bên ngoài, tôi cũng mất mặt thay mấy người. Nhìn tình huống bây giờ tôi thấy cậu cứ coi như vợ cậu khó sinh đi, giữa đứa nhỏ và người lớn, tự chọn một người.

Không biết tích đức hay sao vậy. Lão Hàn tức giận quay trở về.

Ý của tôi là dưa hấu xanh hái không ngọt, cậu ấy đâu phải không muốn sinh mới gần đây đâu, cậu thật sự muốn chia tay vì chuyện này à. Nói cho cùng không phải do cậu không phòng ngừa tốt đấy sao, làm cách nào mà dính bầu hay vậy, hay là do cậu cố ý, vậy thì khó trách cậu ấy muốn bỏ cậu.

Lão Lâm cũng chỉ có thể cười ha ha.

…Em ấy cho rằng tôi cố tình làm rách bao.

Hai người đều nghi ngờ soi mói anh.

Lâm Kính Ngôn la to oan ức. Tôi đâu có đâu!

Uầy nếu tôi có hiểu lầm thì đừng trách…Tại tôi cảm thấy cậu cái thằng lưu manh nhã nhặn này dám mà làm đến mức đó lắm.

Haiz, Lão Lâm thở dài, đến hai anh cũng nghi ngờ tôi, vậy thì dù tôi có oan uổng cũng trở thành tội đồ rồi.

Nhóc Kỳ Anh phát hiện chú Lâm đến rồi, vui vẻ nhào đến, quấn lấy chân muốn anh ôm, Lão Lâm lập tức ôm gọn thái tử gia nhấc lên để ngồi trên vai lắc qua lắc lại, tư thế thông thạo hơn Hàn Văn Thanh nhiều.

Cuộc sống của Kỳ Anh dạo này tốt thật, tôi nhìn mà ghen tị. Tình cảm giữa Hàn đội và Tiểu Trương tốt như vậy, có đề nghị gì không.

Hàn Văn Thanh hơi lúng túng nhìn sang chỗ khác. Tình cảm, ừm, cũng không tệ lắm, Tân Kiệt vẫn còn nằm trên giường chưa xuống được. Một mình đưa Kỳ Anh về nhà ngoại thì khó mà tránh khỏi việc không bị nói, vốn dĩ thừa dịp này muốn qua hỏi cưới, lần này thì không dám ho he tí nào, anh cũng không phải là người giỏi kết thân với người nhà, cuối cùng chỉ đành ảo não ra về, ngay cả trà cũng không uống một ngụm.

Lão Diệp vẫn cà khịa như ngày thường. Ổng đó hả? Ổng thì có thể cho cậu đề nghị gì chứ, cậu thấy hôm nay mùng hai Tết ổng ôm con đến xà quần ở chỗ này của tôi, vừa nhìn là biết bị nhà mẹ vợ đuổi thẳng cẳng. Tiểu Trương làm sao rồi, hai người đánh dấu chưa? Không phải chứ, chưa nữa hả? Hèn chi mới bị đuổi ra khỏi cửa, ông đến gặp tui để bốc thuốc đúng không? ---- Sao không nói sớm, anh đây kiến thức rộng rãi không xem thường ông đâu, tui có nhiều phương thuốc lắm, ông nói bệnh tình cho tui nghe một chút coi?

Anh làm sao bị bệnh thế.

Lão Hàn chỉ đành giải thích không biết mình đã đánh dấu được chưa.

Hai người còn lại nhìn anh cứ như nhìn thú lạ.

Không biết? Vậy chắc chắn chưa đánh dấu thành công rồi, lúc đánh dấu là biết liền. Nói làm sao ấy nhở…Cả hai đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái, eo không đau chân không tê, người cứ như mới rít năm bao thuốc lá ấy.

Chẳng phải như thế sẽ bị sặc khói chết à.

Nghe nói trải nghiệm của mỗi người khác nhau, Lâm Kính Ngôn thử giải thích sâu hơn ý của Diệp Tu, nhưng anh cũng hiểu được kha khá những gì Diệp Tu nói, còn hiểu đến đâu thì cũng tùy vào từng người…

Còn cậu thì sao?

Tôi à…Xung quanh chúng ta vốn có rất nhiều tia cảnh báo hồng ngoại, khi nói chuyện, khi làm việc đều có một tần số rõ ràng. Khi em ấy tiến vào, các tia đó vẫn còn ở đấy, em ấy cũng không trốn đi nên bị quét qua, ấy vậy mà chúng lại không có hiệu lực, tôi chỉ đành trơ mắt nhìn em ấy đi đến vị trí trung tâm, duỗi tay trộm đi trái tim của tôi đặt bên trong két sắt.
Diệp Tu cười run người làm khói bụi bay tứ tung, đạ mấu Lão Lâm sao cậu quê mùa thế, thời đại này mà còn có người đặt trái tim mình trong két sắt à.

Hàn Văn Thanh lại nhìn anh hỏi, sau đó thì sao.

Sau đó?

Không phải anh nói không biết mình có hiểu rõ suy nghĩ của đối phương không à. Vậy bây giờ cũng biết mình không rồi đó.

Cũng không phải khi nào điện thoại cũng bật hết 24 tiếng, lúc nào cũng có thể gọi được… Lúc gọi điện thoại mà bị hỏi anh có yêu em không các kiểu, đừng nói nữa, làm sao có thể trả lời đơn giản như vậy được.

Cho nên vì không đơn giản mới nỗ lực cố gắng. Dù sao cũng hơn cậu ngồi ở đâu hút thuốc lá thụ động.

…Cũng đúng.

Lâm Kính Ngôn gật đầu toan đứng dậy, Diệp Tu lại làm thêm phát nữa.

Đừng nói như thể anh đây bắt nạt mấy người, lại đây, làm một điếu, lấy lại chút can đảm. Theo tôi thấy, thứ cậu ấy ồn ào ầm ĩ bắt ký là đơn ly hôn chứ không phải đơn phẫu thuật, cậu ấy cũng không có hơi mà đi hành hạ bản thân, chuyện này vẫn chưa vượt khỏi tầm kiểm soát. Nói cậu làm bình thường thôi thì cậu lại làm lộn xộn hết cả lên, gần đây thiếu thốn tình cảm hay gì, có phải trước đây hai người bị mời lên uống trà nên bị sang chấn tâm lý không. Thế nhưng nói đi nói lại, cậu ấy thật sự không muốn sinh thì đợi thêm mấy năm nữa ----- cậu đâu phải chưa chờ trước đó đâu. Không có sao hết, anh đây có thuốc, chuyên trị bệnh liệt dương.

Nói rồi hắn quay qua Lão Hàn, ông cũng vậy đó.

Cút.

Hai người kẻ cười người nhíu mày, hai bên trái phải lấy tay quất vào người Diệp Tu làm hắn lảo đảo.

Anh uống nhiều thuốc quá rồi đó.




Phương Duệ nhoài người trên ghế sofa ở khu chờ chơi game, nhóc Kỳ Anh sáp tới ngạc nhiên nhìn năm ngón tay của cậu bay loạn xạ khắp màn hình, cậu theo bản năng muốn ôm nhóc lên đùi mình để nhóc có thể nhìn nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của mình, cậu chỉ đành xoay người ra chỗ khác, nói nhóc đi đi, ra góc kia chơi. Hôm nay anh Phương của nhóc không vui, không để nhóc theo chơi được.

Nhóc Kỳ Anh để chân trần đứng ở trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Phương Duệ đang cuộn người lại một cục, nói vô cùng nghiêm khắc: Chú Lâm nói trong bụng chú có em bé, thế mà chú lại không muốn.

Má, tay của Phương Duệ run lên, con chim va đầu vào cột mà chết.

Nhóc nghe lời ổng à. Ổng là tên lừa đảo lưu manh nhất, trí khôn đều dồn vào chim hết rồi, nhóc biết cái giống gì chứ.
Lúc quýnh lên lời thô tục gì cũng bay khỏi miệng, may mà nhóc con nghe không hiểu.

Chú không thích em bé sao.

Không thích.

Con cũng không thích.

Ông trời con nhóc lấy đâu ra tự tin vậy. Lúc sinh ra nhóc cũng đâu có như thế, vì sinh nhóc mà ba nhóc phải chịu đựng biết bao nhiêu nhóc hỏi ba thử xem. Lại đây, giờ nhóc thử nghĩ theo hướng khác, bây giờ ba nhóc muốn có thêm em bé, nhóc tính làm sao.

Nhóc Kỳ Anh chớp chớp hai mắt. Ba lại có thêm em bé sao? Không tốt hả chú?

Lúc đó sẽ không còn tốt nữa, đồ ăn ngon với mấy thú vui của nhóc đều giảm hơn nữa, đồ chơi yêu thích của nhóc đều bị lấy đi cho em trai em gái, Khổng Dung nhường lê (*) á nhóc hiểu hôn? Nếu có trái lớn nhóc cũng không thể ăn, phải cho em trai em gái ăn trước. Nhóc phải ngủ một mình, tự mình tắm rửa, ba với bố phải chăm sóc em bé rồi, không còn thời gian chăm nhóc nữa. Mỗi ngày ba và bố cũng sẽ gặp nhóc rất ít, chờ đến khi nhóc lên tiểu học sẽ không còn đưa nhóc đi học nữa, nhóc phải đi học một mình. Ba nhóc chỉ thích mỗi em trai em gái không thích nhóc nữa, nhóc có chịu được không?

(*) Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung là một vị quan thời Đông Hán, khi Khổng Dung còn nhỏ hay nhường quả to cho anh mình, còn mình thì lấy quả nhỏ hơn.

…Ồ.

Nhóc Kỳ Anh dùng sức nắm tay lại thành nắm đấm, vậy con sẽ cố gắng làm ba yêu con thêm lần nữa!
Phương Duệ cạn lời. Cậu lại cảm thấy mình thật ngốc khi đi giảng đạo lý gì đó cho nhóc con, cậu ngửa đầu ngã người lên ghế sofa, vắt chân nói, bây giờ nhóc chắc chắn không hiểu gì hết, đến khi hối hận muốn khóc cũng không kịp. Nhớ kỹ lời anh Phương của nhóc nói đó.

Chú Phương -----

Gọi anh.

Ba nói, tuổi của chú còn lớn hơn ba, không thể gọi anh.

Đệt. Mối thù này anh đây nhớ kỹ rồi đó Trương Tân Kiệt!

Phương Duệ không cam lòng yếu thế: Chú nhìn còn trẻ hơn cậu ấy! Người gì đâu mà tính tình như ông cụ non, có tặng chú cũng không thèm.

Nhóc con lập tức giơ chân: Không cho chú nói xấu ba, ngoại hình ba con còn đẹp trai hơn chú!

Đậu mùa, nhóc con nhóc biết đẹp trai là sao không, đẹp trai là ở cái khí chất! Hơn nữa, dùng một từ nông cạn như đẹp trai để miêu tả một người là không được, nhóc phải dùng từ nào có nội hàm một chút, ví dụ như chân thành!

Chú mới là người không chân thành á chú có nói thật đâu! Ba con còn dũng cảm hơn chú nhiều! Chú lớn hơn ba bao nhiêu tuổi rồi mà không dám sinh em bé, chú là thỏ đế!

Đệt…

Gương mặt của Phương Duệ trong nháy mắt trắng bệch rồi chuyển đỏ, đỏ chuyển sang đen, đen thui đen thùi, xanh không thể tả, rồi ửng hồng baby.

Thằng nhóc chết bầm ------- Nhóc đứng lại cho chú! ------------

Phương đại đại thẹn quá hóa giận bật người dậy đuổi theo đứa trẻ, nhóc con phản ứng nhạy bén liền co giò lên chạy. Hai cục điểm tâm một lớn một nhỏ đuổi nhau bật qua bật lại trên chiếc ghế sofa, Lão Lâm vừa ra ngoài nhìn thấy cảnh này sợ đến mức tim suýt ngừng đập, hét lên một tiếng Phương Duệ em xuống ngay cho anh! Bình thường anh lịch sự điềm tĩnh ăn nói nhỏ nhẹ, người yêu muốn xuống biển bắt cá hay lên nóc nhà bắt con gà anh đều cưng chiều hết mực, lần này gầm lên nguyên cả tầng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng thở.

Phương Duệ bị anh gầm ngây người ra, một chân còn vắt vẻo trên không trung, người vặn lại nhìn anh, tư thế sai nên quay về chỗ cũ, chân lập tức đạp hụt, cậu hô lên một tiếng ái ui đậu mùa.

Thời gian bị kéo dài ra, cứ như phim điện ảnh đang tua cảnh slow motion ----- Như thế này thì lại tàn nhẫn với Phương Duệ quá, chúng ta mau tua nhanh lên.

Tuy động tác ôm ấp có hơi kì lạ, nhìn như cái cây bị vẹo và cái tháp Tokyo, thế nhưng khán giả vẫn ôm tâm lý “cuối cùng cũng kết thúc” rơi đầy nước mắt vỗ tay thật to.

Đi cái gì mà đi, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.

Phương Duệ chỉnh người lại ngồi lên sofa, Lâm Kính Ngôn nhìn một hồi, lông mày nhíu chặt, cậu cảm thấy buồn cười nhưng rồi không dám hó hé, cậu vươn tay muốn ấn nếp nhăn ở giữa trán thì ngón tay bị nắm chặt lấy, người nắm giống như bị tổn thương nặng nề, không thể chống đỡ nổi, chậm rãi ngã vào trong lòng cậu.

Em tha cho anh đi.

Phương Duệ không biết nói làm sao, tay chân lúng túng, hai tay mở ra không biết nên đặt ở đâu, nửa buổi sau mới cẩn thận xoa xoa bả vai anh, nơm nớp lo sợ vuốt ve.

Em…em sai rồi, ------ em sai rồi có được chưa Lão Lâm?

Hàn Văn Thanh cũng ôm lấy con trai mình. Đi, về nhà thôi. Một bên anh quay lại hỏi hai người đang ôm nhau khăng khít nhìn nhau thâm tình như thể đang thực hiện quá trình trao đổi tâm linh gì đó: Có muốn tôi chở hai người một đoạn không.

Lúc này hai người mới bật người ra cứ như điện giật trở về tư thế bình thường. Phương Duệ vươn tay lấy mấy tờ giấy ký tên trên bàn, chăm chú nhìn một hồi, chửi thề một câu, mạnh dạn dứt khoát xé chúng mấy lần rồi vò lại thành một cục ném đi, lo lắng chậm rãi ngẩng đầu, mặt như tráng sĩ chặt tay anh hùng sắp hi sinh:

Cái đó, có đau không.

Người khác không hiểu hỏi đau cái gì, còn mặt Lão Lâm cứ như chết đuối trong bình mật ong trả lời: Vậy em phải đi hỏi Tiểu Trương rồi.

Em có chết cũng không đi hỏi cậu ấy đâu.

Phương Duệ vẫn duy trì vẻ mặt trắng bệch rồi chuyển đỏ, đỏ chuyển sang đen, đen thui đen thùi, xanh không thể tả, rồi ửng hồng baby, bực bội đi lên phía trước, véo lấy khuôn mặt của nhóc Kỳ Anh.

Ông đây chắc chắn sẽ sinh ra bé con đẹp trai hơn nhóc gấp nhiều lần chuyên môn đến bắt nạt nhóc! Ăn sạch đồ ăn vặt của nhóc cướp lấy bồ của nhóc, đến lúc đó thì đừng có mà khóc!

-------- Nói dù sao cũng dễ hơn làm.

Ở hiện tại không thể biết được tương lai mai sau, ở trạm này cũng không cách nào biết được người đồng hành ở trạm kế tiếp, cho nên gặp nhau chính là vận mệnh, mà để có thể ở bên nhau thì phải tích lũy biết bao kiên trì và sự may mắn.

Hãy xem câu chuyện được che giấu, qua biết bao kiên trì nỗ lực, từ ảo mộng cuối cùng cũng trở thành sự thật,

Một người ồn ào ầm ĩ một người yên tĩnh lắng nghe, một người tỏa sáng chói mắt một người quan tâm làm chỗ dựa, một người ương ngạnh kiêu ngạo một người cam tâm tình nguyện,

Cái nào cũng rất đau khổ, cái nào cũng rất hạnh phúc.

Lý do thật sự cũng không phức tạp đến thế, sự chuyên quyền, tính chiếm hữu, trừ những cái này ra thì đó là sự cưng chiều vô hạn và sự ích kỷ tột cùng. Dù có cách biển người mênh mông rộng lớn và muôn sông nghìn bể thì anh cũng muốn biết niềm vui nỗi buồn của em, nhưng rồi cũng không muốn biết vì có những thứ không thể nói ra, hoặc là lỡ lời nói sai để rồi nhận lấy sự ghẻ lạnh và bỏ rơi. Niềm khao khát luân hồi vô số lần dù có tan biến đi thì chỉ cần sợi tơ linh hồn vẫn còn tồn tại cho đến hơi thở cuối cùng, nó vẫn sẽ quấn chặt lấy anh và em.

Giáo sư Diệp trên poster của Tổ chức Nhân quyền bày ra vẻ mặt u buồn trước sau như một,

Bên cạnh là hàng chữ phỏng theo lời thoại lãng mạn của bộ phim “Em đến từ Hưng Hân”:

Vậy thì em trả lời anh đi, nếu như không có ký hiệu, tình yêu làm sao kết thúc trong hạnh phúc được.






60.

Từ hai mươi tuổi đến giờ, vì toàn kết bạn với mấy người hổ báo cáo chồn nên anh luôn bị gọi là Lão Hàn, chợt nghe thấy có người nghiêm túc đàng hoàng gọi Tiểu Hàn anh thấy không quen.

Nhưng thật ra ở phó bản cuộc đời dài dằng dặc trước mặt, anh mới hơn cấp hai mươi không phải là Tiểu Hàn sao, vẫn còn gà mờ, không có kỹ năng gì. Lênh đênh, gập ghềnh, trắc trở, không nắm bắt được trọng tâm mà quyết chí tiến lên.
Cuộc đời không phải là trò chơi của con người, làm sao để thăng cấp lên mấy chục cấp tiếp theo, có vẻ người đàn ông Lão Hàn nhưng thật ra là Tiểu Hàn cũng chưa nghĩ ra; những người anh gặp dọc đường đều như binh lính sắt đá trong binh doàn, chờ đến ngày mãn cấp của trò chơi Địa Cầu Online, cứ như thế không màng thương tích mà vọt đến đích, vượt qua muôn vàn cảnh sắc rồi quay đầu nhìn lại, lúc này đây, người đồng hành cuối cùng bên cạnh mình sẽ là ai?

Trong vẫn còn đang mông lung, ở trên trời đột nhiên rơi xuống một chàng trai Trương Tân Kiệt, dường như đột nhiên cả nhà này tràn ngập tên của em ấy, con trai thì đè đầu cưỡi cổ anh nắm lấy mấy cọng tóc ngắn ngủn, từng chút một làm anh sôi máu.

Mình từng gặp Omega này rồi.

Tiểu Hàn, con đừng trách cô chú luôn luôn không yên lòng vì con, hoặc đúng hơn là không yên lòng vì các con.

Trong nhà này chỉ có mỗi thằng con trai, tuổi còn trẻ như vậy đã quyết định con đường đi sau này như thế nào, sống cùng với ai, cô chú lo lắm, chỉ sợ nó chọn sai, đều là chuyện dễ hiểu mà.

Tân Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ có cái là một khi đã quyết định thì tuyệt đối không quay đầu lại, ai bắt ép nó cũng không được. Con chắn hẳn cũng biết, nó làm việc gì cũng chú ý thứ tự, làm gì cũng phải hoàn mỹ, luôn luôn hy vọng bản thân có thể suy nghĩ chu toàn hết mọi thứ nên rất dễ khiến bản thân sa lầy.

Chuyện của hai tụi con, vừa mới bắt đầu đã rối hết cả lên, cô chú sợ nó tự trói mình lại, cuối cùng nút dây thoát thân cũng không nằm trong tay, không biết loay hoay như thế nào. Ngay cả chuyện các con đến bây giờ nói không biết có ký hiệu thành công hay không, theo kinh nghiệm sống của cô chú, trường hợp này chưa bao giờ xảy ra. Có thành công hay không, bản thân người trong cuộc ắt hẳn phải vô cùng rõ ràng mới đúng. Cho nên cô chú luôn luôn lo lắng, tụi con sẽ có ngày làm sai thứ tự, bỏ sót thứ quan trọng nhất.

Hàn Văn Thanh dắt tay con trai trên đường đi về nhà thì đột nhiên nghĩ đến chuyện hồi sáng gặp ba mẹ vợ, lời hai ông bà nói sâu xa ẩn ý làm anh run cả sống lưng, anh luôn cảm thấy hình như mình không phải hỏi cưới đàng hoàng mà là mang củi đi cứu hỏa cuối cùng thì bị bắt gian tại trận. Thế như lúc này nhìn lại lần làm bậy củi khô lửa bốc kia, bình tĩnh suy ngẫm lại thì cảm thấy lời của người lớn nói có lúc cũng không phải không có lý.

Lão Hàn đi làm từ rất sớm, tuy nói không phải chưa từng bị theo đuổi nhưng anh thật không để ý gì mấy đến chuyện tình yêu, nói đơn giản thì là không có thời gian mà nghĩ. Anh chưa từng nhìn mấy bộ phim tình cảm, và cũng dĩ nhiên chưa từng đọc tiểu thuyết lãng mạn, kinh nghiệm thực chiến cũng rất ít, lúc này mà kêu anh lấy ví dụ cho người khác yêu đương như thế nào, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy câu chuyện tình yêu của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ ra làm ví dụ.

Bởi vì bóng ma tâm lý mà anh mới thấy ban nãy, anh xóa tên hai người này ra khỏi danh sách, thay vào đó anh gọi điện thoại cho Trương Giai Lạc, mới bắt máy đã hỏi một câu: Hỏi cậu một chuyện. Khi yêu nhau đầu tiên cậu làm gì?

Đối phương đứng hình ba giây, lời nói lập tức kích động nổ bùm bùm ập tới: Vậy còn phải hỏi nữa? Đương nhiên là thổ lộ! Thổ lộ đó!!

Thổ lộ quan trọng như vậy à?

Dĩ nhiên rồi! Chuyên gia đạn được trong chuyện tình yêu trả lời hùng hồn, câu nói đó cứ như vũ khí sát thương quy mô lớn, thuộc tính phụ là ma pháp. Tất nhiên là chỉ duy nhất nhắm vào đối tượng công kích. Sao vậy, Hàn đội anh còn chưa thổ lộ với người ta à? Vậy thì cuộc đời của anh nhất định không trọn vẹn rồi.

Lão Hàn thầm nghĩ chưa từng ăn thịt heo không lẽ còn chưa thấy heo chạy, ngăn lại bộ dáng khoa trương của cậu: Cậu đừng có ảo tưởng như thế được không.

Chậc! Tôi sao mà ảo tưởng được chứ! Tôi vẫn luôn luôn cầu thị làm việc đến nơi đến chốn! Chuyện này là thiên kinh địa nghĩa rồi, ai thổ lộ rồi đều biết cả, người không thổ lộ không có quyền lên tiếng.

Được rồi, năm đó cậu thổ lộ như thế nào, nó có tác dụng như thế không.

Tôi thấy kỹ thuật của anh không tệ, có muốn lập thành một nhóm không?

Gọi làm sao ấy nhở, ngây ngô hồn nhiên?

Dưới sự nhắc nhở của Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ quá trình yêu đương của mình, quả thật không có rõ ràng mạch lạc như những gì xảy ra trong phim truyền hình, nghiêm túc một lần nói anh thích em và em hãy gả cho anh đi. Nhưng mà anh lại cảm thấy ý cúa mình đã đủ rõ rồi, anh biết Trương Tân Kiệt cũng hiểu điều này, mà trên thực tế đối phương cũng đã hồi đáp.

Tuy nhiên, nếu chưa từng trải qua quá trình như thế này, vậy thì hoàn thành nó là chuyện cấp thiết. Có lẽ bình thường mình sẽ không để ý, nhưng nếu liên quan đến Trương Tân Kiệt, vấn đề sẽ tăng lên gấp bội. Hàn Văn Thanh ngược lại không cảm thấy bản thân là người sợ đi thổ lộ với người khác, ba chữ hay bốn chữ, yêu thì yêu, nói thì nói, có đồng ý hay không thì mình cũng đã thỏa mãn rồi; lại nói người anh nhất định phải thổ lộ thật ra đã đồng ý từ lâu rồi.

Song chuyện ma pháp cái gì đó đều là xàm cả, anh cau mày nghĩ, lời của Trương Giai Lạc nghe một nửa tin một nữa. Anh quay đầu thí nghiệm với con trai một chút, xoa cái đầu nhỏ nhíu mày nói một câu “Con trai, bố yêu con”, tròng mắt đen láy của nhóc con lập tức tỏa sáng, nhóc sáp lại gặm một phát đầy nước lên gương mặt của Lão Hàn, mềm mại biết bao.
Thật sự linh nghiệm.

Cảm giác này hơi nghiện, vì thế anh nói lại một lần nữa, nhưng lần này con trai hơi xoắn quýt vò vò góc áo, nghiêm túc suy nghĩ sau đó nghiêm nghị đáp: Đại đại, bố là người tốt.

------- Xem ra không phải lúc nào cũng linh nghiệm. Không biết làm sao anh đột nhiên sốt sắng hết cả lên, cảm giác hơi e ngại, không nhịn dược lấy hai tay vỗ vỗ mặt mình, tưởng tượng Trương Tân Kiệt khi mình nói ra câu này sẽ trả lời như thế nào và biểu cảm ra sao. Tưởng tượng em ấy đứng trước mặt mình, khoảng cách rất gần làm hô hấp hòa vào nhau, tầm nhìn vừa vặn có thấy nhìn thấy mi mắt đang chùng xuống, đôi mắt bị che giấu có thể hôn lên bất cứ lúc nào. Một con chữ, một câu nói thì làm sao có thể chứa được hết thảy tình cảm, toàn bộ đều lan ra, khắc vào nơi sâu nhất của đáy lòng.

Mãi lo suy nghĩ mà không để ý, nghe thấy tiếng con trai lôi góc áo gọi “đại đại, đại đại” lúc này mới hoàn hồn, vừa nâng mắt lên, người mình đang mãi nhung nhớ trong lòng như thể được hiện thực hóa, đột nhiên xuất hhien65 trước mặt, nhìn anh mỉm cười.

“Anh trở về rồi.”

Kịch bản vẫn mãi suy nghĩ mới đây giờ đây biến mất, lúc phản ứng lại thì mình đã thuận tay kéo người kia ôm vào lòng, luyến tiếc không buông.

Sao em lại ra ngoài đây. Người đã khỏe hơn chưa?

Rồi. Em nghĩ anh và Kỳ Anh sẽ về mau thôi, cho nên…

Dường như những gì mình mong đợi đã trở thành sự thật, toàn bộ giấc mơ đều trở thành sự thật, chỉ cần hai tay vẫn có thể ôm lấy người này, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp, nhịp đập rõ ràng của em ấy, mình liền có thể kiên trì trước sau như một, tiến đến vị trí mà mình luôn muốn.

Những lời nói dọc đường đã quyết định và cảm thấy bất cứ khi nào cũng có thể tự nhiên nói ra khỏi miệng lần đầu tiên bị ngăn lại, cũng không phải vì không kiên định hay là không chắc chắn, mà ngược lại đó là vì bản thân rất tin tưởng, rất rõ ràng, người yêu duy nhất, yêu cầu duy nhất, đáp án duy nhất, ấy mà lại không cách nào dễ dàng nói ra, anh biết lần này không còn đơn giản như câu “Em biết là được rồi”, câu trả lời của đối phương sẽ gánh lấy trách nhiệm của cả đời người. Mà đáp án ấy luôn luôn cố định, mỗi con chữ đều ẩn chứa sức nặng vạn cân.

Thế mà cậu lại không thấy nặng nề tí nào, đôi môi nhỏ bé nhẹ nhàng run lên chỉ mình mói có thể biết, lộ ra khát vọng cuồn cuộn, như thể cơn sóng ập vào bãi cát, cuốn lên sủi bọt trắng tuyết, mà cậu thì vẫn mãi ở nơi đấy, chưa từng đổi thay.

Trương Tân Kiệt đi hơi gấp gáp. Thân thể vẫn chưa khỏe cũng không ngừng lại; tốc độ bước đi nhanh hơn mọi khi làm trán đổ một tầng mồ hôi mỏng. Thế nhưng không biết vì sao, dường như có gì đó đang cắm rễ ở nơi đáy lòng, lấp đầy từng khe hở của nhịp đập, mầm non hơi nhú lên, sinh sôi nảy nỏi tươi tốt như thể dấu hiệu của một chứng bệnh nào đó; từ xa nhìn lại, hai người lớn lấy bàn tay lớn của mình nắm lấy bàn tay nho nhỏ chậm rãi đi tới đột nhiên dừng lại. Ánh mắt phát sáng đón lấy hình bóng của ánh mắt đối phương, bên trong có cái gì đó đang trào dâng, không hề che giấu.

Trong nháy mắt anh nghe thấy rất nhiều âm thanh lớn ập vào người như một cơn sóng, lấp đầy trái tim anh, giống như một cái ôm ấm áp, vụng về lảo đảo ngã lên trên bãi cát mềm mại, nhìn lên màu xanh trải dài vô tận. Những gì thuộc về anh ùa vào mặt anh, xúc động nhỏ bé, giai điệu trong lòng, câu chuyện trân quý kia, cảm tình ngây ngô, hết thảy tựa như biển khơi và bầu trời mênh mông vô bờ, không hề che giấu bày ra dáng vẻ thuần túy nhất trước mắt anh.

À, hóa ra là như thế này sao, nếu là như thế, dù là ai cũng có thể lập tức hiểu rõ.

Em đã nghĩ bao giờ chưa, câu hỏi đơn giản nhất nhưng cũng khó trả lời nhất trên thế gian này:

Nói cho cùng, ký hiệu là cái chi thế?

Con người dù cho có lao đao trong vòng xoáy tình cảm thì vẫn chạm trán nhau thật chặt. Dù có nín thở thật lâu, khi nhô lên khỏi mặt nước cũng không tránh khỏi bị khó thở. Sóng lớn đánh tan mọi con đường giải thoát, chiếc thuyền quay về bờ bị đánh chìm, hải đồ định vị phương hướng biến mất: Con đường trong tương lai, cho dù thung lũng hay là núi cao, chỉ còn anh và em nương tựa nhau mà đi; phương hướng trong tương lai, cho dù là con đường gần hay là nơi xa tít tắp, cũng do chính chúng ta quyết định.

Khi thật sự hiểu rõ tất cả trong nháy mắt, anh đã cẩn thận suy nghĩ đến tương lai, những lời nói chưa ra khỏi miệng, nỗi mong chờ được bầu bạn vĩnh viễn, một người tách ra, hai người tách ra, các hình ảnh chồng chất lên nhau biến thành vỏ sò lấp lánh, khẽ khàng được lựa ra, sắp xếp tỉ mỉ đặt qua một bên.

Không biết người kia đang nhìn thấy gì, mặt của hai người đồng thời đỏ lên, cả hai vội vàng tách ra ------ thế rồi lại không nỡ cách nhau quá xa, từng tấc da tấc thịt dính lấy nhau, chặt đến mức nếu có dứt ra thì sẽ vô cùng đau đớn; hai người chỉ đành bắt lấy móng vuốt nhỏ nhắn trắng nõn của con trai, cứng nhắc từng bước dắt đi lên phía trước.

Nhóc Kỳ Anh rất hào hứng, cầm lấy tay của hai người chống đẩy: Ba, đại đại! Con muốn chơi xích đu!

Hai người nhìn nhau bật cười. Cổ tay cùng nhau ra sức, nhấc thân thể nho nhỏ kia lên. Hai chân lơ lửng trên không, hai cánh tay dùng đủ lực để chống lấy cơ thể, tựa như thanh sắt của khung xích du, lắc mình về phía trước rồi lại lùi về vô cùng vững chắc ổn định.

Oa -------

Tống Kỳ Anh bé bỏng hô to vui vẻ. Bầu trời trong mắt biến thành một bản vẽ nho nhỏ, lung lay lúc lắc phủ đầu màu sắc ấm áp ----- màu xanh thẳm rộng khắp cùng với màu đỏ ấm cúng, hai màu hòa vào nhau, đan xen với nhau trở thành ánh hào quanh kéo dài đằng đẵng.

Dường như chỉ cần có hai người ấy ở bên, mình có thể vui sướng mãi mãi.

Cảm giác này giống như khi đi quanh quẩn trong mê cung vô tận, đi vòng một quãng đường xa xôi cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, lúc nhìn thấy trên bản đồ đánh dấu lối thoát gần đây nhất thì lập tức bừng tỉnh và rồi ảo não.

----- Hóa ra là như thế này à.

----- Khi đó không để mình lấy mắt kính xuống hóa ra là để làm như thế sao.

…Má.

Lão Hàn đỡ lấy trán, xấu hổ quá đi mất, cứ như lật người từ trong ra ngoài, nướng bên dưới ánh mặt trời chói chang, còn không quên rắc thêm tí thì là.

Em đừng xem nó nữa có được không.

Không được.

Đậu mùa, anh nghĩ đến việc biết tất cả những gì bản thân sẽ trải qua như thế nào những tháng ngày sau đó, chẳng lẽ nếu như hôm nay muốn thử chút gì đó tình thú, đối phương sẽ biết khi nào mình vẫn còn ở trong văn phòng, bình tĩnh nghiêm túc gọi điện thoại căn dặn nghiêm túc làm việc đi, tự lo cơm tối, không có cửa đâu, đừng có nghĩ nhiều nữa.

Trương Tân Kiệt cúi đầu cười, trong lòng biết rõ. Làm sao liên quan được, ai mà chưa từng nghĩ đến chuyện xấu xa chứ.

Em cũng có nghĩ đến chuyện đó đâu, Hàn Văn Thanh đột nhiên có hơi tò mò.

Em chưa từng phủ nhận điều này nhé.

Cho anh xem một chút được không.

Trương Tân Kiệt trả lời ngay thẳng nghiêm túc,

Em nói rồi, không có cái gì không thể để anh xem được.

Chờ chút?

Hóa ra [ beep ——] sau đó là muốn [ beep ——] sao?

Miệng nói là [ beep ——] thật ra là [ beep ——] hy vọng lớn nhất là trở thành [ beep ——]?

Hóa ra mỗi người có 20% [ beep ——] và [ beep ——] cùng với [ beep ——]?

Vì sao [ beep ——] của [ beep ——] anh lại bị [ beep ——] như vậy?

Em có sao không sao anh lại không ngờ rằng não em lại như thế chứ?!

Thế giới quan của Lão Hàn sau khi tí tởn được mời xem thì bị chấn động nặng nề, anh ngắm nghía lại thanh niên ăn mặc đàng hoàng thẳng thớm không lộ tí da thịt, nút tay áo cũng được gài lên, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, sâu không lường được.

Gương mặt người nọ ửng đỏ hết cả lên, có chút lúng túng cúi người xuống, ôm lấy Kỳ Anh để che đi ánh nhìn dò xét quá mức thẳng thắn của đối phương. Nhưng dù cho ánh mắt có thể bị che đi, cậu vẫn không cách nào ngăn cản những suy nghĩ tựa như thủy triều ồ ạt chảy vào, hối hả chờ mong lời đáp lại.

Em cần phải nói rõ, có nhiều lúc suy nghĩ của em không hề lý trí và logic tí nào…

Lão Hàn khụ một tiếng, anh sắp không thể kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy chờ mong, nhiệt độ trong thân thể bị thiêu đốt bởi bộ phận khó nói nào đó. Bọn họ đều phát hiện có gì đó không ổn lắm, cả trên lẫn dưới, vừa chua vừa ngọt.

…Lần sau thử xem sao?

…Để kiếm ngày nghỉ nào đó đi.

Dĩ nhiên là không từ chối rồi. Niềm vui sướng trong lòng nhảy nhót theo âm thanh chìa khóa nhà va vào nhau, bình thường không đáng chú ý, rồi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, trường tồn với thời gian.

Hàn Văn Thanh một bên lúng túng cắm chìa khóa vào ổ khóa, hai mắt nhìn câu đối xuân đỏ hồng tràn đầy hơi thở Tết mà ngày ấy bọn họ cùng nhau dán lên, dùng giọng cẩn thận cân nhắc hiếm khi dùng nói một câu,

“Tân Kiệt, anh ------“

Mu bàn tay che lại, ngón tay đan xen siết chặt, cảm nhận nhịp đập nhảy nhót bên dưới làn da của cậu, dù cho vui mừng thì người vẫn luôn bình thản và bàng quan.

“Em biết.”

Rảnh chìa khóa và trụ đồng trong lõi khóa đồng thời khớp lại, cả hai vừa khít, trục quay thẳng hàng.

“Em cũng vậy.”

Cánh cửa mở ra, mùa xuân tràn vào.






.hết. (nhưng còn phiên ngoại nhé)
 

Bình luận bằng Facebook