- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,924
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
Nào cũng chuốc say Trương Tân Kiệt
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Editor: Ú siu nhân
Một lần chơi ngu của đội tuyển quốc gia...
Editor hoàn toàn dựa vào bản convert nên chỉ đúng khoảng 60-70%. Mong mọi người lượng thứ.
Tôi không sở hữa bất cứ gì của fic, tất cả thuộc về Hồ Điệp Lam.
Trong cái đêm gió lộng, trời đen như mực, đưa tay không thấy được rõ năm ngón, tuyển thủ đội tuyển thủ quốc gia lại đồng loạt ngồi xôm tụ bên bàn bàn hội nghị.
À, gần như tất cả thôi.
Tất cả mọi người, trừ đi Trương Tân Kiệt.
“ Mọi người đều đến đủ đến đủ đến đủ đến đủ rồi phải không?”
Hoàng Thiếu Thiên ấn công tắt đèn, "tách" một tiếng, cả căn phòng nháy mắt đèn đóm sáng rực, ánh sáng bất ngờ muốn chọt mù hai mắt còn đang mơ màng của quần chúng.
“Tôi van cậu, nói nhanh nhanh cái.” Đường Hạo che hai mắt đang đau nhói, miệng càu nhàu “ Tôi thật sự buồn ngủ muốn chết rồi.”
“Rồi rồi rồi, để tôi nói tôi nói tôi nói! Là thế này, đêm nay là một đêm trăng thanh gió mát, cũng là thời điểm mà cuộc sống của những cú đêm vừa mới bắt đầu, chúng ta ngồi lại nơi đây….”
“ Nói điểm chính đi.”
“ Để tôi nói cho.” Gương mặt Dụ Văn Châu đã dán vào mặt bàn, chỉ có cánh tay phải đang ôm lấy cổ chứng minh hắn còn chút hơi tàn, vẫn khá hơn Tôn Tường ở đối diện, gần như đã thành xác chết treo trên ghế.
“Thiếu Thiên có một kế hoạch, cậu ấy muốn chuốc say Trương Tân Kiệt."
Vương Kiệt Hi mới cầm chén trà, nhấp một ngụm cho tỉnh, nháy mắt vì lời này mà tỉnh táo theo.
Mà ngụm trà vừa nuốt cũng nghẹn luôn ở cổ.
Diệp Tu liền ngậm cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của mình lại, nhanh chóng đưa tay qua vuốt vuốt lưng cho kẻ mới sặc nước trà, mí trên mí dưới cố gắng lần cuối giãy dụa.
“ Anh thật xin lỗi vì tạt gáo nước lạnh thẳng mặt chú nhưng … ” Hắn ngáp một hơi dài- “Kế hoạch của chú ngó bộ độ khó hơi bị cao, anh thấy cũng không kém việc ép được lão Hàn đọc tiểu thuyết ngôn tình hay dụ Tiểu Chu mở tọa đàm là mấy đâu.”
“Thì biết vậy cho nên mới muốn thử một lần đó. Tin tôi đi, Trương Tân Kiệt là người lúc nào cũng kính không gọng trang nhã gọn gàng; từ vạt tới cổ, cúc áo cài một cái cũng không sót; ăn cơm phải cẩn thận tỉ mẫn nhai từng hạt từng hạt gạo,… kinh nghiệm cho thấy kiểu người làm việc mỗi ngày đều tuân theo đúng quy luật như câu ta kỳ thực đều là kiểu nội tâm phóng đãng bất kham."
“Chắc cũng chỉ có rượu mới làm cậu ta thực sự bộc lộ bản chất"
Lịch sinh hoạt, làm việc hằng ngày của đội tuyển quốc gia kỳ thực khá “nhàn”, khi so với hồi còn tham gia giải đấu chuyên nghiệp trong nước rảnh rỗi hơn không ít, tới đây mọi người đều tiện thể khoác lên mình tâm trạng như đi du lịch. Cho nên bọn họ thường kiếm chuyện không đâu hành hạ nhau để làm, mà không cần hỏi cũng biết, mấy trò thiếu não đó quá nửa đều bắt nguồn từ Hoàng Thiếu Thiên.
Mấy cái game nhàm chán cũ kỹ nhưng chơi hoài không biết mệt như lập nhóm chơi Ma Sói, đứa chết đầu tiên 50% sẽ là Tôn Tường hoặc như trò dự đoán nữ tuyển thủ phòng bên hôm nay sẽ mặc váy gì đứa nào đoán sai ăn vả, kết quả sau một tuần mặt Trương Giai Lạc sưng phù như cái khinh khí cầu v.v... Mấy cái trò chơi vừa kém sang vừa thiếu não vậy mà bọn họ cũng có thể chơi hoài chơi mãi không chán.
Bọn họ cùng nhất trí rằng: Hoàng Thiếu Thiên là tên đã rảnh tới phẳng não rồi.
Dù biết vậy bọn họ vẫn bị kế hoạch lần này làm cho hưng phấn không thôi; nửa phấn khích, nửa mơ hồ bất an.
“ Vậy chúng ta triển ngay đi, bắt đầu luôn từ ngày mai. Tiêu Thời Khâm, Diệp Tu hai ông đứng đầu hội tâm bẩn, hiến chút cao kiến coi nào.” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng phấn khởi, ngóc đầu dậy, mát lấp lánh chờ đợi tin tốt.
Đưa Trương Tân Kiệt vào tròng…
Không hẹn mà tất cả cùng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú sau một hồi ngẫm nghĩ lại cùng đưa ra một biện pháp siêu thô siêu quê mùa.
Chơi nói thật hay thử thách, kèm phạt rượu
Trạng thái trầm mặc bao phủ lần hai.
Hoàng Thiếu Thiên show ánh mắt đầy nghi vấn kèm sự khinh bỉ không che giấu cho cái sáng kiến đó : “Mấy người còn cái biện pháp nào đáng chán hay tầm thường hơn tí nữa không, nói luôn đê.”
“Xin lỗi chứ từ đầu cái kế hoạch của chú đã vừa tầm thường vừa đáng chán rồi, còn trách bọn anh.” Diệp Tu chê thẳng thừng, miệng nhả ra một ngụm khói.
Tô Mộc Tranh hất mái tóc dài thước tha : “Thành hay bại, mai rồi biết.”
***
Hôm sau toàn bộ thành viên của đội tuyển quốc gia cùng ngồi thành một vòng tròn ở phòng khách, thật là một cảnh tượng bình yên hiếm có.
Nhưnh ánh mắt con người bao giờ cũng là thứ đầu tiên phản bội, sự thật người nào người nấy cũng đang tận lực che dấu “sát khí”.
Mắt kính của Trương Tân Kiệt vụt lóe lên một loáng, thoạt như đã thu hiểu hết ẩn ý trong từng ánh mắt kia nhưng thật ra chính mình đang lâm nguy mà không hề hay biết.
Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ung dung mở bài, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy “ Cmn, mình đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm.”
Mà dù sao tâm cũng đã bẩn sẵn, có đen thêm tí nữa bọn họ cũng chẳng ngại gì.
Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú đang ngồi cạnh nhau tụm ba tụm bảy lại nói chuyện khí thế, toàn là loại chuyện “xem bộ phim thần tượng nào có nam chính nào đóng?” nhưng sự chú ý vẫn là dự tính xem tí nữa phải kiếm được ra trăm vấn đề mất nhân tính gì để tra hỏi Trương Tân Kiệt.
Hoàng Thiếu Thiên và Trương Gia Lạc mỗi người ôm một bình rượu trái cây. Đống bỏng ngô cùng máy quay phim trên bàn đã làm lộ ý định hóng trò vui của họ.
Đội tuyển quốc gia còn có tên nào là tâm không bẩn.
Quả nhiên khi một đám người tâm địa bất chính này cùng bày thiên la địa võng, Trương Tân Kiệt bị đưa vào tròng.
Trương Tân Kiệt vô cùng sầu não nhìn lá bài, hắn đã một mực cho rằng không ai thắng được cái độ may nắm hạng E của Trương Giai Lạc. Ngờ đâu chính mình lại lên thớt đầu tiên...
“Lời thật lòng hay đại mạo hiểm, cậu chọn cái nào?”
Trương Tân Kiệt duỗi tay lật ra một con bài : “Đại mạo hiểm đi.”
Kỳ thực hắn đối với loại trò chơi này trước giờ chưa từng có chút hứng thú, cũng quên tính đến sở thích hóng chuyện bát quái của đám đồng đội hờ. Ngay khi hắn nhìn thấy quân bài trong tay, trong nháy mắt, mặt mũi so với vách tường nhà Vi Thảo còn xanh hơn mấy phần.
“Hmmm, đại mạo hiểm à. Vậy thì gọi điện cho Hàn Văn Thanh, nói với anh ta câu….”
“Tôi muốn ôm lấy chặt anh, cảm nhận độ ấm từ da thịt anh qua từng cái vuốt ve nửa huyền ảo nửa chân thật. Xác thịt kề cận, quấn quýt không rời, muốn như lang như hổ mà cùng anh mây mưa. Ôm anh, hôn anh, liếm láp anh, môi răng không rời…"
“….”
“Tôi... tôi xin đổi cái khác được không?”
Một Trương Tân Kiệt trước nay luôn ung dung, điềm tĩnh mà giờ cũng phải mồ hôi lấm tấm đầy chóp mũi, trên mắt kính bốc lên lớp sương mù mỏng.
“Đổi thì đổi, chọn lời thật lòng chứ gì?”-Sở Vân Tú cười híp mắt, đưa qua một lá bài khác.
Trương Tân Kiệt nhìn cô nàng trước mặt nở nụ cười cực kì nhiệt tình mà sao khóe miệng cong lên làm hắn chỉ thấy tràn ngập sự quỷ dị. Hắn tự cảm giác được hai tay mình đang run lên.
Rút lá bài ra.
Trương Tân Kiệt thấy tuyệt vọng lan tỏa.
“Lời thật lòng: Khai ra cái sịp mà bản thân thích nhất, yêu cầu miêu tả tỉ mỉ phong cách, chất liệu, to nhỏ, giá tiền, chất lượng, tính năng,..."
Trương- đã tiệt dọng- Tân Kiệt lấy trong hộp đựng kính ra một cái khăn lau kính phẳng phiu, góp cạnh rõ ràng, vốn muốn lau mắt kính nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đi lau đống mồ hôi đang đổ đầy trán.
Này là do bị dọa sợ rồi.
"Tôi đổi tiếp được không?"
“Chỉ có thể tự nhận thua”- Hai cô nàng mặt mày tràn ngập vui vẻ, mắt cười cong lên đong đầy ý xấu như hai tiểu hồ li.
“Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Trương Tân Kiệt dường như thấy được chút ánh sáng cứu rỗi
“Trừ khi ngươi uống được hết bình rượu này.”
Người theo chủ nghĩa cơ hội Hoàng Thiếu Thiên lập tức đưa ra bình rượu trái cây được chuẩn bị sẵn.
Trương Tân Kiệt nhíu mày.
Không chỉ nổi tiếng là một đội phó vô cùng có kỷ cương, Trương phó nhà Bá Đồ còn là một tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng xuất sắc, chẳng khó đoán được Trương Tân Kiệt không đụng đến rượu
Nhưng nghĩ đến gương mặt nhìn là muốn dâng ví của Hàn Văn Thanh bị phóng đại trước mắt hay cái sịp mà mình thích nhất sắp bị làm đề tài bàn luận giữa chốn đông người
Trương Tân Kiệt dứt khoát cầm luôn bình rượu tu sạch.
Cuộc đời tràn đầy những cuộc thử thách thú vị và vô cùng vô tận sự đả kích.
Trương Tân Kiệt vậy mà lại đem nguyên chai rượu một hơi uống sạch.
Quần chúng kinh ngạc tới ngây người.
“Không lẽ tên này là tửu trung hào kiệt, ngàn chén không say?”
Ây da, chưa gì đã bể show rồi...
Trương Tân Kiệt vẫn thần trí tỉnh táo như cũ, đôi mắt tri thức mở sáng như sao, đón nhận ánh sáng lấp lánh từ những đôi mắt quần chúng vây quanh.
“….”
Đáng sợ nhấy chính là kiểu không khí đột nhiên yên tĩnh này.
Ba giây đồng hồ sau.
“Đùng”- Âm thanh va chạm lớn tới nỗi làm Trương Giai Lạc hết cả hồn, bỏng ngô vương vãi, quay đầu lại đã thấy Trương Tân Kiệt không hề phụ lòng mong đợi của mọi người, say bí tỉ, đầu va mạnh vào bàn.
Hoàng Thiếu Thiên có hơi thất vọng. Hắn đã trông chờ Trương Tân Kiệt khi say sẽ làm ra được vài chuyện kinh động, chí ít cũng phải ngồi ngâm ca xướng suốt đêm,…
Trương Giai Lạc ở bên cạnh lộ ra ý cười sâu xa: “Không, cậu ta sẽ không ngủ đâu.”
Hắn bước tới, kéo tay áo sơ mi của con người đang say bí tỉ lên nhìn đồng hồ :” Ừ, còn ba mươi bảy phút, hai mươi mốt giây nữa mà .”
Quả nhiên, ba giây sau
Trương Tân Kiệt khải tử hoàn sinh.
Hắn đột nhiên ngẫng đầu lên, một mảng lớn vì va chạm mà sưng đỏ hiện lên nổi bật trên cái trán trắng nõn.
Sắc mặt mông lung. Ánh mắt tan rã. Trên mặt thoáng đã đỏ gắt. Vừa nhìn đã biết say quắc cần câu rồi.
Rất tốt, có kịch hay để xem rồi.
Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn giành lấy miếng bỏng ngô trên tay Trương Giai Lạc, nhét vào miệng, hai má căng phồng lên như má chuột hamster khi ngậm một miệng thức ăn.
“Tôi là….sẽ không ngủ"
Hắn kéo tay áo sơ mi trắng, mắt liếc nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay
“Còn ba mươi bảy phút mười sáu giây."
Hắn cầm lấy bình rượu trái cây còn lại trên bàn, loạng choạng đi đến bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên:” Có muốn ta cho ngươi mộ chiêu trị liệu?”
Hoàng Thiếu Thiên nhét vội nắm bỏng ngô vào miệng, chạy rẽ đất rẽ cát.
“Tôi không cần bơm máu, cậu cậu cậu đi hỏi tên nằm kia thử đi!” Vừa nói vừa vội chỉ tay về phía Diệp Tu.
“Chúng ta không cần mục sư.” Diệp Tu ngã lưng ở sô pha thuận miệng nói.
Trương Tân Kiệt đổi hướng đi đên bên Vương Kiệt Hi đang ngồi gần đó:”Mấy người có cần mục sư? Anh cứ việc bay ở trên trời, tôi ở dưới tiếp máu.”
Vương Kiệt Hi mặt ngơ ngác ngẫng đầu lên: “Vi Thảo đã có mục sư rồi.”
Vị mục sư số một nhà Bá Đồ không ngờ lại có ngày bị ghét bỏ, người người, nhà nhà xui đuổi tới mức này.
Trương Tân Kiệt trực tiếp ngồi trên sàn nhà ăn vạ, kể lễ:
“Hừ, các ngươi đều không cần mục sư, chỉ có đội trưởng cần ta.”
Nói xong tức khí thể hùng hổ lấy điện thoại từ áo khoác ra, ấn phím, muốn gọi cho Hàn Văn Thanh.
“Đừng mà, cậu tuyệt đối không nên làm vậy!”- Trương Giai Lạc hét lên đầy bi thảm, nhào tới cướp điện thoại trên tay Trương Tân Kiệt.
“Đội phó à, chúng ta cần mục sư, thật sự rất cần mà. Làm gì có chuyện không cần mục sư. Mỗi người ở đây ai cũng cần gấp được cậu trị liệu cho.”
Khi tâm trạng ổn định rồi, Trương Tân Kiệt ngoan ngoãn nằm đờ trên ghế sô pha, một chút phản ứng quá khích cũng không có.
“Sớm biết vậy đã không chuốc say anh ta, một lời không hợp ý liền tìm Hàn đội, cái lí lẽ gì mà trời ơi quá vậy?”
Đường Hạo mượn gió bẻ măng, đặt lên bàn thêm một chai rượu trái cây. “Này, giỏi uổng thử tiếp đi, rượu này độ không mạnh mấy đâu.
Đột nhiên Trương Tân Kiệt đang nằm ngoan trên ghế bật dậy đoạt mất chai rượu trên tay Đường Hạo:
“Không được uống!”
Đường Hạo ngây người.
“Thứ này là rác rưởi, phải ném vào thùng rác.”
Trương Tân Kiệt đẩy cặp kính mới tuột xuống sống mũi, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Sau đó, thực sự đã làm một chuyện kinh thiên động địa.
Một bình rượu trái cây, đổ thẳng lên người Tôn Tường!!!
T.B.C
Last edited: