Hoàn [Pj Batu 101.2019][Toàn viên] Nào cùng chuốc say Trương Tân Kiệt

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Nào cũng chuốc say Trương Tân Kiệt

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Editor: Ú siu nhân


Một lần chơi ngu của đội tuyển quốc gia...

Editor hoàn toàn dựa vào bản convert nên chỉ đúng khoảng 60-70%. Mong mọi người lượng thứ.

Tôi không sở hữa bất cứ gì của fic, tất cả thuộc về Hồ Điệp Lam.

:coffee::coffee::coffee:


Trong cái đêm gió lộng, trời đen như mực, đưa tay không thấy được rõ năm ngón, tuyển thủ đội tuyển thủ quốc gia lại đồng loạt ngồi xôm tụ bên bàn bàn hội nghị.

À, gần như tất cả thôi.

Tất cả mọi người, trừ đi Trương Tân Kiệt.

“ Mọi người đều đến đủ đến đủ đến đủ đến đủ rồi phải không?”

Hoàng Thiếu Thiên ấn công tắt đèn, "tách" một tiếng, cả căn phòng nháy mắt đèn đóm sáng rực, ánh sáng bất ngờ muốn chọt mù hai mắt còn đang mơ màng của quần chúng.

“Tôi van cậu, nói nhanh nhanh cái.” Đường Hạo che hai mắt đang đau nhói, miệng càu nhàu “ Tôi thật sự buồn ngủ muốn chết rồi.”

“Rồi rồi rồi, để tôi nói tôi nói tôi nói! Là thế này, đêm nay là một đêm trăng thanh gió mát, cũng là thời điểm mà cuộc sống của những cú đêm vừa mới bắt đầu, chúng ta ngồi lại nơi đây….”

“ Nói điểm chính đi.”

“ Để tôi nói cho.” Gương mặt Dụ Văn Châu đã dán vào mặt bàn, chỉ có cánh tay phải đang ôm lấy cổ chứng minh hắn còn chút hơi tàn, vẫn khá hơn Tôn Tường ở đối diện, gần như đã thành xác chết treo trên ghế.

“Thiếu Thiên có một kế hoạch, cậu ấy muốn chuốc say Trương Tân Kiệt."

Vương Kiệt Hi mới cầm chén trà, nhấp một ngụm cho tỉnh, nháy mắt vì lời này mà tỉnh táo theo.

Mà ngụm trà vừa nuốt cũng nghẹn luôn ở cổ.

Diệp Tu liền ngậm cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của mình lại, nhanh chóng đưa tay qua vuốt vuốt lưng cho kẻ mới sặc nước trà, mí trên mí dưới cố gắng lần cuối giãy dụa.

“ Anh thật xin lỗi vì tạt gáo nước lạnh thẳng mặt chú nhưng … ” Hắn ngáp một hơi dài- “Kế hoạch của chú ngó bộ độ khó hơi bị cao, anh thấy cũng không kém việc ép được lão Hàn đọc tiểu thuyết ngôn tình hay dụ Tiểu Chu mở tọa đàm là mấy đâu.”

“Thì biết vậy cho nên mới muốn thử một lần đó. Tin tôi đi, Trương Tân Kiệt là người lúc nào cũng kính không gọng trang nhã gọn gàng; từ vạt tới cổ, cúc áo cài một cái cũng không sót; ăn cơm phải cẩn thận tỉ mẫn nhai từng hạt từng hạt gạo,… kinh nghiệm cho thấy kiểu người làm việc mỗi ngày đều tuân theo đúng quy luật như câu ta kỳ thực đều là kiểu nội tâm phóng đãng bất kham."

“Chắc cũng chỉ có rượu mới làm cậu ta thực sự bộc lộ bản chất"

Lịch sinh hoạt, làm việc hằng ngày của đội tuyển quốc gia kỳ thực khá “nhàn”, khi so với hồi còn tham gia giải đấu chuyên nghiệp trong nước rảnh rỗi hơn không ít, tới đây mọi người đều tiện thể khoác lên mình tâm trạng như đi du lịch. Cho nên bọn họ thường kiếm chuyện không đâu hành hạ nhau để làm, mà không cần hỏi cũng biết, mấy trò thiếu não đó quá nửa đều bắt nguồn từ Hoàng Thiếu Thiên.

Mấy cái game nhàm chán cũ kỹ nhưng chơi hoài không biết mệt như lập nhóm chơi Ma Sói, đứa chết đầu tiên 50% sẽ là Tôn Tường hoặc như trò dự đoán nữ tuyển thủ phòng bên hôm nay sẽ mặc váy gì đứa nào đoán sai ăn vả, kết quả sau một tuần mặt Trương Giai Lạc sưng phù như cái khinh khí cầu v.v... Mấy cái trò chơi vừa kém sang vừa thiếu não vậy mà bọn họ cũng có thể chơi hoài chơi mãi không chán.

Bọn họ cùng nhất trí rằng: Hoàng Thiếu Thiên là tên đã rảnh tới phẳng não rồi.

Dù biết vậy bọn họ vẫn bị kế hoạch lần này làm cho hưng phấn không thôi; nửa phấn khích, nửa mơ hồ bất an.

“ Vậy chúng ta triển ngay đi, bắt đầu luôn từ ngày mai. Tiêu Thời Khâm, Diệp Tu hai ông đứng đầu hội tâm bẩn, hiến chút cao kiến coi nào.” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng phấn khởi, ngóc đầu dậy, mát lấp lánh chờ đợi tin tốt.

Đưa Trương Tân Kiệt vào tròng…

Không hẹn mà tất cả cùng rơi vào trạng thái trầm mặc.

Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú sau một hồi ngẫm nghĩ lại cùng đưa ra một biện pháp siêu thô siêu quê mùa.

Chơi nói thật hay thử thách, kèm phạt rượu

Trạng thái trầm mặc bao phủ lần hai.

Hoàng Thiếu Thiên show ánh mắt đầy nghi vấn kèm sự khinh bỉ không che giấu cho cái sáng kiến đó : “Mấy người còn cái biện pháp nào đáng chán hay tầm thường hơn tí nữa không, nói luôn đê.”

“Xin lỗi chứ từ đầu cái kế hoạch của chú đã vừa tầm thường vừa đáng chán rồi, còn trách bọn anh.” Diệp Tu chê thẳng thừng, miệng nhả ra một ngụm khói.

Tô Mộc Tranh hất mái tóc dài thước tha : “Thành hay bại, mai rồi biết.”

***
Hôm sau toàn bộ thành viên của đội tuyển quốc gia cùng ngồi thành một vòng tròn ở phòng khách, thật là một cảnh tượng bình yên hiếm có.

Nhưnh ánh mắt con người bao giờ cũng là thứ đầu tiên phản bội, sự thật người nào người nấy cũng đang tận lực che dấu “sát khí”.

Mắt kính của Trương Tân Kiệt vụt lóe lên một loáng, thoạt như đã thu hiểu hết ẩn ý trong từng ánh mắt kia nhưng thật ra chính mình đang lâm nguy mà không hề hay biết.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ung dung mở bài, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy “ Cmn, mình đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm.”

Mà dù sao tâm cũng đã bẩn sẵn, có đen thêm tí nữa bọn họ cũng chẳng ngại gì.

Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú đang ngồi cạnh nhau tụm ba tụm bảy lại nói chuyện khí thế, toàn là loại chuyện “xem bộ phim thần tượng nào có nam chính nào đóng?” nhưng sự chú ý vẫn là dự tính xem tí nữa phải kiếm được ra trăm vấn đề mất nhân tính gì để tra hỏi Trương Tân Kiệt.

Hoàng Thiếu Thiên và Trương Gia Lạc mỗi người ôm một bình rượu trái cây. Đống bỏng ngô cùng máy quay phim trên bàn đã làm lộ ý định hóng trò vui của họ.

Đội tuyển quốc gia còn có tên nào là tâm không bẩn.

Quả nhiên khi một đám người tâm địa bất chính này cùng bày thiên la địa võng, Trương Tân Kiệt bị đưa vào tròng.

Trương Tân Kiệt vô cùng sầu não nhìn lá bài, hắn đã một mực cho rằng không ai thắng được cái độ may nắm hạng E của Trương Giai Lạc. Ngờ đâu chính mình lại lên thớt đầu tiên...

“Lời thật lòng hay đại mạo hiểm, cậu chọn cái nào?”

Trương Tân Kiệt duỗi tay lật ra một con bài : “Đại mạo hiểm đi.”

Kỳ thực hắn đối với loại trò chơi này trước giờ chưa từng có chút hứng thú, cũng quên tính đến sở thích hóng chuyện bát quái của đám đồng đội hờ. Ngay khi hắn nhìn thấy quân bài trong tay, trong nháy mắt, mặt mũi so với vách tường nhà Vi Thảo còn xanh hơn mấy phần.

“Hmmm, đại mạo hiểm à. Vậy thì gọi điện cho Hàn Văn Thanh, nói với anh ta câu….”

“Tôi muốn ôm lấy chặt anh, cảm nhận độ ấm từ da thịt anh qua từng cái vuốt ve nửa huyền ảo nửa chân thật. Xác thịt kề cận, quấn quýt không rời, muốn như lang như hổ mà cùng anh mây mưa. Ôm anh, hôn anh, liếm láp anh, môi răng không rời…"

“….”

“Tôi... tôi xin đổi cái khác được không?”

Một Trương Tân Kiệt trước nay luôn ung dung, điềm tĩnh mà giờ cũng phải mồ hôi lấm tấm đầy chóp mũi, trên mắt kính bốc lên lớp sương mù mỏng.

“Đổi thì đổi, chọn lời thật lòng chứ gì?”-Sở Vân Tú cười híp mắt, đưa qua một lá bài khác.

Trương Tân Kiệt nhìn cô nàng trước mặt nở nụ cười cực kì nhiệt tình mà sao khóe miệng cong lên làm hắn chỉ thấy tràn ngập sự quỷ dị. Hắn tự cảm giác được hai tay mình đang run lên.

Rút lá bài ra.

Trương Tân Kiệt thấy tuyệt vọng lan tỏa.

“Lời thật lòng: Khai ra cái sịp mà bản thân thích nhất, yêu cầu miêu tả tỉ mỉ phong cách, chất liệu, to nhỏ, giá tiền, chất lượng, tính năng,..."

Trương- đã tiệt dọng- Tân Kiệt lấy trong hộp đựng kính ra một cái khăn lau kính phẳng phiu, góp cạnh rõ ràng, vốn muốn lau mắt kính nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đi lau đống mồ hôi đang đổ đầy trán.

Này là do bị dọa sợ rồi.

"Tôi đổi tiếp được không?"

“Chỉ có thể tự nhận thua”- Hai cô nàng mặt mày tràn ngập vui vẻ, mắt cười cong lên đong đầy ý xấu như hai tiểu hồ li.

“Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Trương Tân Kiệt dường như thấy được chút ánh sáng cứu rỗi

“Trừ khi ngươi uống được hết bình rượu này.”

Người theo chủ nghĩa cơ hội Hoàng Thiếu Thiên lập tức đưa ra bình rượu trái cây được chuẩn bị sẵn.

Trương Tân Kiệt nhíu mày.

Không chỉ nổi tiếng là một đội phó vô cùng có kỷ cương, Trương phó nhà Bá Đồ còn là một tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng xuất sắc, chẳng khó đoán được Trương Tân Kiệt không đụng đến rượu

Nhưng nghĩ đến gương mặt nhìn là muốn dâng ví của Hàn Văn Thanh bị phóng đại trước mắt hay cái sịp mà mình thích nhất sắp bị làm đề tài bàn luận giữa chốn đông người

Trương Tân Kiệt dứt khoát cầm luôn bình rượu tu sạch.

Cuộc đời tràn đầy những cuộc thử thách thú vị và vô cùng vô tận sự đả kích.

Trương Tân Kiệt vậy mà lại đem nguyên chai rượu một hơi uống sạch.

Quần chúng kinh ngạc tới ngây người.

“Không lẽ tên này là tửu trung hào kiệt, ngàn chén không say?”

Ây da, chưa gì đã bể show rồi...

Trương Tân Kiệt vẫn thần trí tỉnh táo như cũ, đôi mắt tri thức mở sáng như sao, đón nhận ánh sáng lấp lánh từ những đôi mắt quần chúng vây quanh.

“….”

Đáng sợ nhấy chính là kiểu không khí đột nhiên yên tĩnh này.

Ba giây đồng hồ sau.

“Đùng”- Âm thanh va chạm lớn tới nỗi làm Trương Giai Lạc hết cả hồn, bỏng ngô vương vãi, quay đầu lại đã thấy Trương Tân Kiệt không hề phụ lòng mong đợi của mọi người, say bí tỉ, đầu va mạnh vào bàn.

Hoàng Thiếu Thiên có hơi thất vọng. Hắn đã trông chờ Trương Tân Kiệt khi say sẽ làm ra được vài chuyện kinh động, chí ít cũng phải ngồi ngâm ca xướng suốt đêm,…

Trương Giai Lạc ở bên cạnh lộ ra ý cười sâu xa: “Không, cậu ta sẽ không ngủ đâu.”

Hắn bước tới, kéo tay áo sơ mi của con người đang say bí tỉ lên nhìn đồng hồ :” Ừ, còn ba mươi bảy phút, hai mươi mốt giây nữa mà .”

Quả nhiên, ba giây sau

Trương Tân Kiệt khải tử hoàn sinh.

Hắn đột nhiên ngẫng đầu lên, một mảng lớn vì va chạm mà sưng đỏ hiện lên nổi bật trên cái trán trắng nõn.

Sắc mặt mông lung. Ánh mắt tan rã. Trên mặt thoáng đã đỏ gắt. Vừa nhìn đã biết say quắc cần câu rồi.

Rất tốt, có kịch hay để xem rồi.

Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn giành lấy miếng bỏng ngô trên tay Trương Giai Lạc, nhét vào miệng, hai má căng phồng lên như má chuột hamster khi ngậm một miệng thức ăn.

“Tôi là….sẽ không ngủ"

Hắn kéo tay áo sơ mi trắng, mắt liếc nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay

“Còn ba mươi bảy phút mười sáu giây."

Hắn cầm lấy bình rượu trái cây còn lại trên bàn, loạng choạng đi đến bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên:” Có muốn ta cho ngươi mộ chiêu trị liệu?”

Hoàng Thiếu Thiên nhét vội nắm bỏng ngô vào miệng, chạy rẽ đất rẽ cát.

“Tôi không cần bơm máu, cậu cậu cậu đi hỏi tên nằm kia thử đi!” Vừa nói vừa vội chỉ tay về phía Diệp Tu.

“Chúng ta không cần mục sư.” Diệp Tu ngã lưng ở sô pha thuận miệng nói.

Trương Tân Kiệt đổi hướng đi đên bên Vương Kiệt Hi đang ngồi gần đó:”Mấy người có cần mục sư? Anh cứ việc bay ở trên trời, tôi ở dưới tiếp máu.”

Vương Kiệt Hi mặt ngơ ngác ngẫng đầu lên: “Vi Thảo đã có mục sư rồi.”

Vị mục sư số một nhà Bá Đồ không ngờ lại có ngày bị ghét bỏ, người người, nhà nhà xui đuổi tới mức này.

Trương Tân Kiệt trực tiếp ngồi trên sàn nhà ăn vạ, kể lễ:

“Hừ, các ngươi đều không cần mục sư, chỉ có đội trưởng cần ta.”

Nói xong tức khí thể hùng hổ lấy điện thoại từ áo khoác ra, ấn phím, muốn gọi cho Hàn Văn Thanh.

“Đừng mà, cậu tuyệt đối không nên làm vậy!”- Trương Giai Lạc hét lên đầy bi thảm, nhào tới cướp điện thoại trên tay Trương Tân Kiệt.

“Đội phó à, chúng ta cần mục sư, thật sự rất cần mà. Làm gì có chuyện không cần mục sư. Mỗi người ở đây ai cũng cần gấp được cậu trị liệu cho.”

Khi tâm trạng ổn định rồi, Trương Tân Kiệt ngoan ngoãn nằm đờ trên ghế sô pha, một chút phản ứng quá khích cũng không có.

“Sớm biết vậy đã không chuốc say anh ta, một lời không hợp ý liền tìm Hàn đội, cái lí lẽ gì mà trời ơi quá vậy?”

Đường Hạo mượn gió bẻ măng, đặt lên bàn thêm một chai rượu trái cây. “Này, giỏi uổng thử tiếp đi, rượu này độ không mạnh mấy đâu.

Đột nhiên Trương Tân Kiệt đang nằm ngoan trên ghế bật dậy đoạt mất chai rượu trên tay Đường Hạo:

“Không được uống!”

Đường Hạo ngây người.

“Thứ này là rác rưởi, phải ném vào thùng rác.”

Trương Tân Kiệt đẩy cặp kính mới tuột xuống sống mũi, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Sau đó, thực sự đã làm một chuyện kinh thiên động địa.

Một bình rượu trái cây, đổ thẳng lên người Tôn Tường!!!

T.B.C
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
“Thứ này là rác rưởi, phải ném vào thùng rác.”

Trương Tân Kiệt đẩy cặp kính mới tuột xuống sống mũi, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Sau đó, thực sự đã làm một chuyện kinh thiên động địa.

Một bình rượu trái cây, đổ thẳng lên người Tôn Tường...
Tác giả có thùa oán gì với tiểu Tường ak? -_-
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3
2.

“Aaaaaa, Trương Tân Kiệt, anh phát điên rồi sao?"

“Đáng tiếc không có thùng rác,chỉ có thể đổ hết vào WC.”

Khi nói gương mặt còn hết sức vô hại. Ung dung như đang nêu một chân lí hiển nhiên.

Hoàng Thiếu Thiên như bị điểm phải huyệt cười, cười lớn đến mức tay cầm máy quay cũng run run theo.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha , Tôn Tường, cậu cũng có ngày này rồi!"

“Bà mợ nó, anh cút đi chỗ khác hộ cái!” Tôn Tường mặt đen sì, nổi trận lôi đình.

“WC…Tui nhổ vào, cái thùng rác nó ở ngay trước mặt anh.”

Quả thật ngay cạnh chân Trương Tân Kiệt có một cái sọt rác nhựa nhỏ.

Trương Tân Kiệt sau phút sững sờ liền đem vỏ chai rỗng thả vào thùng rác.

“Ra nó ở đây"

“Được rồi, không nên nóng quá, mắc công lại gây hỏa hoạn. Đường Hạo, cậu nhanh đem cái thùng rác… à không, cái WC kia đi cọ rửa đi, bằng không để thêm nữa sẽ không rửa sạch nỗi mùi rượu đâu.”

Dụ Văn Châu dỗ dành Tôn Tường nhưng dễ dàng nghe ra ý cười đang cố kìm nén lại trong lời nói, bàn tay vỗ vỗ vai Tôn Tường cũng vì nén cười mà run lên.

Đường Hạo mất không ít công sức mới lôi được Tôn - muốn cùng đệ nhất mục sư chiến một trận sinh tử - Tường đi khỏi.

Sau khi quay về, đập vào mắt hai người là một cảnh tượng kinh khủng.

Tô Mộc Tranh ngồi trên ghế, đầu nghiêng 45 độ, vẻ xinh đẹp hàng ngày bị thay thế bằng sự tuyệt vọng, rầu rĩ hiện rõ mồn một trên gương mặt.

Mà đứng sau lưng cô là Trương Tân Kiệt, tay cầm chiếc lược nhỏ, răng lược ma sát với da đầu, phát ra âm thanh rợn cả người.
Ánh mắt Đường Hạo và Tôn Tường vừa đầy nghi vấn vừa sợ hãi.

“Chuyện cũng không có gì, Mộc Tranh thắt tóc hai bím, không hiển sao bên này dài hơn bên kia tầm 2 cm, bị Trương Tân Kiệt phát hiện ra, cho nên…”

Tô Mộc Tranh ngẫng gương mặt xinh đẹp đang tràn ngập nét bi thương lên, có phải nàng muốn bị cái con người rối loạn ám ảnh cưỡng chế kia thắt tóc cho đâu chứ.

Sau năm phút.

Bao nhiêu ánh mắt đồng loạt đổ hết về người Tô Mộc Tranh, tỉ mỉ đánh giá kiểu tóc đuôi ngựa mới của cô.

Quần chúng chấn động.

Trương Tân Kiệt ở một sau lưng vừa chỉnh mắt kính, vừa chuyên tâm sửa từng ngọn tóc cuối cùng trên đầu Tô Mộc Tranh, xong xuôi mới hài lòng vỗ tay một cái.

Tiếp theo, ánh mắt lạnh lẽo chiến thẳng vào kẻ đang sung sướng làm ổ trên sô pha.
Diệp Tu cảm thấy nỗi sợ không tên đã ập tới.

Diệp Tu phí công gắng giấu mình vào góc. Cuối cùng vẫn bị tên quái vật nào đó lôi ra.

Loại quái vật có thể quấy phá được Diệp Tu, gọi là “ma men”, ma men Trương Tân Kiệt.

Diệp Tu không phải chịu cái “gánh nặng thần tượng của muôn nhà", xưa nay đối với ngoại hình của mình đều tương đối hài lòng, không mấy khi quan tâm.

Dù sao hắn cũng có xuất đầu lộ diện bao giờ đâu mà, lo lắng làm gì.

Nhưng…

Tại sao hắn lại ngoan ngoãn ngồi yên để cho con ma mem kia làm càn, cạo cho hắn 1 cặp lông mày ngang phè là thế nào?

Bây giờ ở đây mà có một cây thước, hắn tin chắc là so với cặp lông mày của hắn cũng không thẳng hơn được đâu, hơn nữa nếu đem đi đo, mỗi cọng lông mày của Diệp Tu chắc chắn sẽ không dài quá 2,25 mm.

Diệp Tu ảo não che mặt

Cnm, kiểu này làm sao hắn có mặt mũi ra ngoài đường gặp người nữa.

Đàn ông hai mươi tám tuổi, để lông mày ngang, ngón tay kẹp thuốc, trên mặt là vẻ mặt đã hiểu thấu nhân tình thế thái, thông luyện nhân gian thế sự.

Tới lượt Dụ Văn Châu chạy không thoát.
Lúc Trương Tân Kiệt mang cái ghế nhỏ tới trước mặt hắn, ngồi ngay ngắn quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở mái tóc rẽ ngôi giữa, Dụ Văn Châu biết: “ Xong đời mình rồi, cuối cùng vẫn chạy không thoát được.”

Quả quyết nở nụ cười thản nhiên, ung dung ngồi tại chỗ chờ đón cái chết.

“Bên trái…. so với bên phải…. dày hơn 35 mm .”

Dụ Văn Châu thấy rõ trán mình nhưng phải cố lờ đi, chỉ còn các giả vờ chăm chú nhìn từng sợi tóc trên tay Trương Tân Kiệt được phân ngôi.

Một trận gió nhẹ thổi qua, tóc bay táng loạn.

". . ."


"...Qua đây...Quay về..."

Cổ Dụ Văn Châu đã bắt đầu mỏi, thần kinh truyền tới từng hồi đau nhức nhẹ.

Hơn hai mươi phút trôi qua.

Dụ Văn Châu vẫn còn ngồi nguyên trên ghế.
Chỉ là nụ cười biến mất, thay vào đó là bản mặt đen sì, thần sắc tự tin cũng bay sạch, trên mặt viết rõ câu….

“Lão tử ta là người tốt tính, nên mới bỏ qua cho nhà ngươi."

Gần đó, Hoàng Thiếu Thiên cầm máy đứng, ôm máy quay quá lâu, gân tay như bị rút sạch, mỏi muốn chết nhưng vẫn không dám ho he, sợ lên tiếng thì kẻ tiếp theo chịu trận sẽ là mình.

Quần chúng xung quanh vừa hóng hớt vừa lo sợ.

Vương Kiệt Hi không nỡ nhìn nữa, bước tới kéo tay Trương Tân Kiệt:

“Được rồi mà Trương phó đội, tóc Dụ đội đã chỉnh tề lắm rồi…”

Ai ngờ sau đó "bốp" một tiếng, âm thanh cũng không quá lớn nhưng ai cũng có cảm giác như sấm vang bên tai.

Vương Kiệt Hi trừng mắt trái vừa may mắn “sống sót" của mình nhìn Trương Tân Kiệt, một tay che phần bên phải khuôn mặt.

“Đi ra! Tên bất đối xứng như ngươi, không được xuất hiện trước mặt ta.”

Tên đó đang có phải đang trách mẹ Vương Kiệt Hi không…

Mắt Vương Kiệt Hi chảy xuống hai dòng nước mắt dài ngắn khác nhau.

Hắn cảm thấy phần mặt bên trái cũng truyền tới cảm giác bỏng rát như bị cháy.
Một bên mặt sưng vù lên

“Được rồi, hiện tại đã cân xứng rồi.”

Trương Tân Kiệt vô cũng hài lòng gật gù đầu nhìn thành quả.

Đội tuyển quốc gia thi nhau hối hận, thật sự hối hận lắm rồi.

Nếu quay ngược lại được quá khứ, bọn họ nhất định đều sẽ chọn quay về đêm qua, đem cái ý tưởng “cùng nhau chuốc say Trương Tân Kiệt, thăm dò nội tâm phóng đãng bất kham" của Hoàng Thiếu Thiên giết chết từ trong trứng nước.

Khi từng sợi tóc được phân bố rõ ràng theo đúng ý mình, cuối cùng Trương Tân Kiệt cũng thả Dụ Văn Châu đi. Quần chúng hóng hớt thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ác mộng cuối cùng cũng chịu kết thúc.

Nhưng không...


Không, họ đã quá ngây thơ rồi.

Trương Tân Kiệt sau khi xử hết 101 thứ không đối xứng trong phòng, lần nữa cầm điện thoại lên bấm.

Hai chữ “Hàn đội” trên màn hình mang lại hiệu ứng quá lớn, nhìn thôi cảm giác đã như muốn đâm mù hai mắt của bọn họ.

“Tân Kiệt? Muộn vậy rồi cậu còn chưa đi ngủ?”

“Đội trưởng… tôi….”

Quần chúng không hẹn mà cũng nghĩ tới gì đó, đồng loạt trầm mặc.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng Hàn Văn Thanh cùng nói chuyện điện thoại với kẻ giọng nói vì say trở nên mơ màng, chậm rãi.

“Tôi…”

“Tôi muốn ôm lấy chặt anh, cảm nhận độ ấm từ da thịt anh qua từng cái vuốt ve nửa huyền ảo nửa chân thật. Xác thịt kề cận, quấn quýt không rời, muốn như lang như hổ mà cùng anh mây mưa. Ôm anh, hôn anh, liếm láp anh, môi răng không rời…"

Hàn Văn Thanh:????

Sở Vân Tú:!!!

Diệp Tu:!!!

Mọi người:!!!

Bên kia điện thoại rơi vào yên lặng.

Qua năm giây, Hàn Văn Thanh ho khan một tiếng: “Tân Kiệt, cậu uống say?”

“Tôi không có…không có say…”

“Cậu say rồi.”- Giọng Hàn Văn Thanh thoáng trở nên nhẹ nhàng hơn, làm cho mọi người da đầu tê rần.

Hàn Văn Thanh mà trở nên nhẹ nhàng, chính là điềm báo rõ nhất cho tấm thảm kịch sắp sảy ra.

“Đưa điện thoại cho Diệp Tu.”

Diệp Tu lập tức chộp lấy điện thoại, sau đó.... ấn tắt máy một cách vô cùng dứt khoát.

“Thôi rồi, lần này cả lũ chết chung rồi.”

“Sao anh dám ngắt điện thoại của tôi?” - Trương Tân Kiệt vùng vằng

“Cậu uống say rồi, mau đi ngủ lẹ đi.”

“Đã nói không có say, không cần ngủ, tôi muốn nói tìm Hàn đội nói chuyện.”

Động tác nhấn số điện thoại lại lặp lại.

Phải ngăn cản hắn!

Quần chúng có chúng suy nghĩ, cùng lao vào Trương Tân Kiệt.

Trương Giai Lạc lao ra cũng không quên mang theo túi bỏng ngô, ai ngờ giữa đường vô tình ăn phải một cái tát rõ mạnh từ Hoàng Thiếu Thiên; làm bao nhiêu bỏng ngô bay hết lên người Tôn Tường. Tôn Tường không rõ chuyện gì, phẫn nộ nắm đầu Đường Hạo lại quát một trận, Đường Hạo nào chịu kém cạnh, hai bên khẩu chiến, nước bọt văng tung tóe. Lý Hiên đi ngang qua dính phải đạn lạc, Lý Hiên bị nước văng đầy mặt, sợ hãi lùi về sau đụng phải Phương Duệ, làm Phương Duệ vấp chân Diệp Tu bổ nhào. Từ Phương Duệ, hệt như phản ứng domino, người này ngã chồng lên người kia, cuối cùng tất cả đè hết lên người Trương Tân Kiệt bên dưới. Điện thoại trong tay Trương Tân Kiệt bay lên cao thành một đường cung hoàn mĩ, văng ra ngoài.

Thật sự là một màn thảm kịch.

Đột nhiên dưới đáy truyền đến tiếng động nhỏ, là âm thanh vật gì đó bị gãy.

Dụ Văn Châu lần mò một lúc, lôi ra được mắt kính đã gãy của Trương Tân Kiệt, một bên gọng kính đã rơi ra, may sao phần tròng kính chưa rơi mất.

“Chắc là… lấy keo dán lại thì vẫn xài được tốt.”

Kết quả Trương Tân Kiệt hiện còn đang bị đè bẹp lép giành lại được cặp kính.
.
“Rắc".

“Được rồi, như vậy là đối xứng rồi.”

“…”

Không ngờ lại có tiếp âm thanh truyền tới, lần này là từ điện thoại.

“Này? Lại làm sao rồi?”

“Hàn đội… tôi…:

“Tôi thích nhất…”

“Cái sịp tôi thích nhất là cái một bên, màu xám, không họa tiết. Cực kì mềm mại, mặc rất thỏa mái, hàng nam chuyên dụng nên giá không rẻ, 125 đồng, có thẻ hội viên chiết khấu còn 110 đồng, Kích thước ước chừng là 20cm, size M.

Hàn Văn Thanh: ???? × 99999

Tô Mộc Tranh ????? × 99999

Mọi người: ????? × 99999

Chỉ có mỗi Phương Duệ quan tâm phương diện khác.

“20cm…. đậu... tên này là thần Cự Long sao?

“Anh đây đã nhìn thấy sự hâm mộ tột cùng trong đôi mắt chân thành của chú rồi đấy” Diệp Tu chậm rãi nói.

***​

Sáng sớm hôm sau, mọi người quây quần lại bên bàn ăn thành một vòng tròn, ngầm hiểu ý nhau mà giữ vững bầu không khí yên lặng.

Chỉ có vị trí của Trương Tân Kiệt còn trống.

Hai mươi phút sau, cửa phòng Trương Tân Kiệt mở.

Hắn đỡ trán đi ra, mắt kính cũng không có, gương mặt mê mang.

Hôm qua, Trương Giai Lạc lẳng lặng đem kính của Trương Tân Kiệt, ném vào WC.

Hủy thi diệt tích.

Dụ Văn Châu đem video thi đấu ra chỉnh sửa, đánh dấu.

Vương Kiệt Hi ngồi xem xét kế hoạch huấn luyện.

Hoàng Thiên cũng đám người còn lại ngậm miệng, tiếp tục trầm mặc ngồi một bên.

Chỉ có Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh "hỏi cung" qua điện thoại hơn ba tiếng rồi vẫn chưa xong.

"..."

“Không có..."

"..."

"Lão Hàn à, chuyện không như ông nghĩ đâu, bọn tui đương nhiên không có mưu đồ bất chính gì với đội phó của ông, cũng không có làm gì ảnh hưởng tới thần trí của cậu ta hết."

"..."

"Mọi người trong này ai cũng thẳng như hàng lông mày mới tỉa của tui vậy...

"..."

"Là trực, bảo đảm là trực cả mà."

"..."

"..."

Đây thực sự là một trải nghiệm vô cùng phong phú với đội tuyển quốc gia, cảm giác như đêm qua đã mở ra cả một chân trời đen mới.

Bọn họ được chứng kiến Dụ Văn Châu tức giận, Diệp Tu xấu hổ, Hàn Văn Thanh dịu dàng, Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc, Vương Kiệt Hi đối xứng,..

Còn có cả Trương Tân Kiệt không ngủ.

Mà đáng sợ hơn cả Trương Tân Kiệt không ngủ, chính là Trương Tân Kiệt say rượu.

THE END.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Móa ơi cười té ghế. Truyện bựa quá chịu ko nổi!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Hint nồng vãi, *vuốt nước miếng*
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#6
“Đáng tiếc không có thùng rác,chỉ có thể đổ hết vào WC.”

Khi nói gương mặt còn hết sức vô hại. Thản nhiên như đang nêu một chân lí hiển nhiên.

Hoàng Thiếu Thiên như bị điểm phải huyệt cười, cười lớn đến mức tay cầm máy quay cũng run run theo.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha , Tôn Tường, cậu cũng có ngày này rồi!"
Tưởng chừng đây là đoạn hài nhất fic, hóa ra nó chỉ mới bắt đầu thôi :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

Bây giờ điểm yếu của Tân Kiệt đại đại đã bị Hoàng phiền phiền nắm giữ rồi, chắc hẳn các tuyển thủ trong group tuyển thủ Liên Minh sẽ nhanh chóng biết thôi :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#7
Fic toàn viên nhưng mị thấy mùi Hàn Trương ngập tràn trong gió .-. Cười muốn xỉu
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Ahihi cái hình ở trên đầu nhìn moe moe quá thể luôn í! Trương phó nhìn cưng quá, thật muốn lụm về nhét cà rốt cho anh ăn~

Nội tâm phóng đãng bất kham... Trương phó anh minh thần võ trong lòng tui là cấm dục hệ được không hả?! Hoàng thiếu anh đã bao giờ nghe qua câu, không tìm chết sẽ không chết chưa?! Riết rồi hội rảnh đến não phẳng cũng sẽ kick thành viên gây mất mặt hội ra đó, anh đừng có đi tìm chết nhanh thế!

Phụt, có sát khí, Trương phó mau chạy đi =))))
Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ung dung mở bài, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy “ Cmn, mình đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm.”

Mà dù sao tâm cũng đã bẩn sẵn, có đen thêm tí nữa bọn họ cũng chẳng ngại gì.

Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú đang ngồi cạnh nhau tụm ba tụm bảy lại nói chuyện khí thế, toàn là loại chuyện “xem bộ phim thần tượng nào có nam chính nào đóng?” nhưng sự chú ý vẫn là dự tính xem tí nữa phải kiếm được ra trăm vấn đề mất nhân tính gì để tra hỏi Trương Tân Kiệt.

Hoàng Thiếu Thiên và Trương Gia Lạc mỗi người ôm một bình rượu trái cây. Đống bỏng ngô cùng máy quay phim trên bàn đã làm lộ ý định hóng trò vui của họ.
Phía trên hẳn là Dụ và Tiêu hoặc Dụ và Diệp mới đúng nhỉ. Tại tui thấy xuống dưới có Hoàng rồi, với lại Hoàng cũng không tâm bẩn. À còn cả sai chính tả tên Lạc nha chủ nhà. Hí hí hôm nay tui đã đeo mắt kính của Trương phó nên mắt kính tui phản xạ lấp lánh tinh lắm đó~ (Thật ra là do đang ngồi dò xem Hoàng rốt cuộc là đang mở bài với Dụ hay đang xem phim với Lạc...)

Đám người này, Đệ nhất mục sư là để mấy người bắt nạt vậy sao?! Mấy người không cần thì còn có tui cần trị liệu a Trương phó á á! Cầu trị liệu cầu trị liệu! Nếu không tui sẽ bị Trương-ăn-vạ manh chết mất!

OMG tác giả thâm quá, Tôn Tường là thùng rác. Không, còn tệ hơn thùng rác, là WC... Lầu trên +1, chơi Ma sói cũng bị đem ra làm vật hy sinh, giờ cả đám bầy trò chơi ngu cũng bị lấy ra làm vật hy sinh...

Ấy dô tuy là tui thấy tội Tường ngố quá, cơ mà khụ khụ, PK với đệ nhất mục sư, mấy chú đã suy nghĩ kỹ chưa?! Còn là đệ nhất mục sư đang say nữa, trị số khó đoán tăng +10001 luôn, tui là tui kèo Trương phó thắng đó!

Không, tui hối hận rồi, nhọ nhất không phải Tường, cũng không phải Tranh không phải Dụ hay Tu, mà là Vương đội... Cái này là bẩm sinh rồi, dù tay nghề thợ cắt tóc cạo lông mày của Trương phó có cao siêu đến đâu đi nữa cũng không trị liệu cho anh thành đối xứng được đâu Vương à...

Tu ơi anh nhìn thiếu rồi, anh còn sót sự hâm mộ của tui đến với đội tuyển quốc gia mọi người khi bày ra trò này trong ánh mắt chân thành của tui nữa... Còn nữa, anh thấy lạnh không Tu? Không chừng đó là ánh mắt chân thành của Hàn đội ở Thanh Đảo chiếu tướng anh đó!

Đây là phản ứng của tui khi đọc dòng này “Bọn họ được chứng kiến Dụ Văn Châu tức giận, Diệp Tu xấu hổ, Hàn Văn Thanh dịu dàng, Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc, Vương Kiệt Hi đối xứng,..
Còn có cả Trương Tân Kiệt không ngủ.”

=> TẬN THẾ RỒI BÀ CON ƠI!!! MAU MAU CHẠY NHANH CỨU LẤY BẢN THÂN MÌNH THÔI! KHÔNG CHẠY LÀ KHÔNG KỊP NỮA ĐÂU, NÃO PHẲNG LÂY TRUYỀN IS REAL!!!

(Nói cho mấy lầu trên một bí mật được lưu truyền trong giới, nghệ thuật đỉnh cao của non chính là hint, muốn nghiệm chứng ư? Chính văn chào đón bạn~)
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
Ahihi cái hình ở trên đầu nhìn moe moe quá thể luôn í! Trương phó nhìn cưng quá, thật muốn lụm về nhét cà rốt cho anh ăn~

Nội tâm phóng đãng bất kham... Trương phó anh minh thần võ trong lòng tui là cấm dục hệ được không hả?! Hoàng thiếu anh đã bao giờ nghe qua câu, không tìm chết sẽ không chết chưa?! Riết rồi hội rảnh đến não phẳng cũng sẽ kick thành viên gây mất mặt hội ra đó, anh đừng có đi tìm chết nhanh thế!

Phụt, có sát khí, Trương phó mau chạy đi =))))


Phía trên hẳn là Dụ và Tiêu hoặc Dụ và Diệp mới đúng nhỉ. Tại tui thấy xuống dưới có Hoàng rồi, với lại Hoàng cũng không tâm bẩn. À còn cả sai chính tả tên Lạc nha chủ nhà. Hí hí hôm nay tui đã đeo mắt kính của Trương phó nên mắt kính tui phản xạ lấp lánh tinh lắm đó~ (Thật ra là do đang ngồi dò xem Hoàng rốt cuộc là đang mở bài với Dụ hay đang xem phim với Lạc...)

Đám người này, Đệ nhất mục sư là để mấy người bắt nạt vậy sao?! Mấy người không cần thì còn có tui cần trị liệu a Trương phó á á! Cầu trị liệu cầu trị liệu! Nếu không tui sẽ bị Trương-ăn-vạ manh chết mất!

OMG tác giả thâm quá, Tôn Tường là thùng rác. Không, còn tệ hơn thùng rác, là WC... Lầu trên +1, chơi Ma sói cũng bị đem ra làm vật hy sinh, giờ cả đám bầy trò chơi ngu cũng bị lấy ra làm vật hy sinh...

Ấy dô tuy là tui thấy tội Tường ngố quá, cơ mà khụ khụ, PK với đệ nhất mục sư, mấy chú đã suy nghĩ kỹ chưa?! Còn là đệ nhất mục sư đang say nữa, trị số khó đoán tăng +10001 luôn, tui là tui kèo Trương phó thắng đó!

Không, tui hối hận rồi, nhọ nhất không phải Tường, cũng không phải Tranh không phải Dụ hay Tu, mà là Vương đội... Cái này là bẩm sinh rồi, dù tay nghề thợ cắt tóc cạo lông mày của Trương phó có cao siêu đến đâu đi nữa cũng không trị liệu cho anh thành đối xứng được đâu Vương à...

Tu ơi anh nhìn thiếu rồi, anh còn sót sự hâm mộ của tui đến với đội tuyển quốc gia mọi người khi bày ra trò này trong ánh mắt chân thành của tui nữa... Còn nữa, anh thấy lạnh không Tu? Không chừng đó là ánh mắt chân thành của Hàn đội ở Thanh Đảo chiếu tướng anh đó!

Đây là phản ứng của tui khi đọc dòng này “Bọn họ được chứng kiến Dụ Văn Châu tức giận, Diệp Tu xấu hổ, Hàn Văn Thanh dịu dàng, Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc, Vương Kiệt Hi đối xứng,..
Còn có cả Trương Tân Kiệt không ngủ.”

=> TẬN THẾ RỒI BÀ CON ƠI!!! MAU MAU CHẠY NHANH CỨU LẤY BẢN THÂN MÌNH THÔI! KHÔNG CHẠY LÀ KHÔNG KỊP NỮA ĐÂU, NÃO PHẲNG LÂY TRUYỀN IS REAL!!!

(Nói cho mấy lầu trên một bí mật được lưu truyền trong giới, nghệ thuật đỉnh cao của non chính là hint, muốn nghiệm chứng ư? Chính văn chào đón bạn~)
Tui đã không hề đọc cái fic này mà nhận làm từ thượng thần không chưn luôn, tui vừa làm vừa quỳ vừa ôm bụng cười.

Không ngờ cái fic nó bựa cỡ đó luôn, lúc tui edit cái câu Trương bị bắt nói mà vừa che mặt vừa làm, cái câu đó thôi nó còn nặng hơn cả fic couple thông thường nữa. Hội tự sát nghe tui nói câu đó của fic NCp mà ai cũng trố mắt, hơn nữa còn là Trương - băng sơn mĩ nhơn nói với Hàn đội. Cứ ngỡ nó là đỉnh lắm rồi, ai ngờ còn tiếp tiếp tiếp nữa.

Rip cái WC Tôn Tường, Rip cái lưng của Mộc Tranh, mái tóc chẻ ngôi của Dụ đội và hàng lông mày của Diệp Tu, Mà tui công nhận Vương - bất đối xứng là người lãnh hết. Tui đã chờ giây phút kẻ đầu têu gây họa là Hoàng Thiếu bị xử, cơ ma xem ra bao nhiêu chuyện Hoàng là đổ hết lên đầu Dụ đội rồi.

(Nói cho mấy lầu trên một bí mật được lưu truyền trong giới, nghệ thuật đỉnh cao của non chính là hint, muốn nghiệm chứng ư? Chính văn chào đón bạn~)
Câu này là câu hiếm hoi giang đồ đồn chuẩn 100% đó, Ncp chính là thứ hint bay tung tóe, tác giả cứ việc thả hint, chị em ta mặc sức đớt rồi ship đông ship tây, ship nam ship bắc ;););)
 
Last edited:

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#10
“Lời thật lòng: Khai ra cái sịp mà bản thân thích nhất, yêu cầu miêu tả tỉ mỉ phong cách, chất liệu, to nhỏ, giá tiền, chất lượng, tính năng,...
Vãi ai nghĩ ra trò này=))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#11
"Mọi người trong này ai cũng thẳng như hàng lông mày mới tỉa của tui vậy...
Tui... tui... tui cảm thấy, có những câu nói trong fanfic nên note lại để sau này có gì thì lôi ra xài....
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#13

Bình luận bằng Facebook