Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020] Hoàng Thiếu Thiên - Ba lần uống say một lần vô địch thế giới

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1

cre on pic

Hoàng Thiếu Thiên
Ba lần uống say một lần vô địch thế giới


Tác giả: cầu update
Edit + beta:
Lãi
.
.
.
.
.
.

Hoàng Thiếu Thiên - Ba lần uống say một lần vô địch thế giới.

Tôi viết những dòng này giữa lúc mắt đang lim dim vì quá chén.

Sau khi uống quá nhiều, con người ta sẽ bỗng dưng trở nên dạt dào tình cảm, viết lách như thần, cảm thấy mình là một nhà văn tuyệt thế. Cho đến khi tỉnh lại, đọc được những gì mình viết, liền cảm thấy xấu hổ không thôi, sau đó dứt khoát trực tiếp xé bỏ mọi thứ.

Hi vọng lần này sẽ không như vậy.

Hiện tại tôi đang ở Zurich, hàng xóm phòng bên cạnh lần này chính là phiên dịch của đội tuyển Vinh Quang quốc gia và nhân viên tiểu Điền. Tôi ở một mình, vì nhân số lần này vừa khéo là số lẻ.

Tôi đã làm phóng viên được mười năm. Đợt trước khi quay về trường cũ chia sẻ kinh nghiệm với các học đệ học muội, tôi nói tôi ba mươi tuổi, vào nghề được mười năm, hôm sau liền thấy trang báo trường đăng tin, phía dưới có người bình luận: “Yo~ Đã bốn mươi tuổi rồi sao, không nhìn ra nha!” Tôi cảm thấy đau lòng, tôi không cách nào tiếp thu được cái gọi là toán cộng của các người.

Có khả năng do tôi thật ra nhìn cũng có chút ngơ, còn có phần tiều tuỵ.

Tôi tiến vào làm phóng viên cho mảng thể thao điện tử cũng đã được năm năm. Đó là năm đầu tiên Vi Thảo giành được tổng quán quân, vị đội trưởng mắt to mắt nhỏ trả lời phỏng vấn lúc đó đã cực kì thành thạo, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đặt câu hỏi rối đến hồ đồ. Có thể vì khi đó trong tiềm thức của tôi vẫn còn tồn tại một số hiểu lầm đối với thể thao điện tử, cũng mang theo thành kiến giống với đại đa số người khác, tuy rằng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không có gì nhưng sâu trong đáy lòng lại xem thường những tuyển thủ game.

Bọn họ ở độ tuổi vốn dĩ phải đọc sách lại quyết định chọn con đường này, hi sinh thanh xuân của chính mình để đâm đầu vào cái ‘lò nung’ mang tên thể thao điện tử này. Thời điểm đó tôi cảm thấy lựa chọn này thật buồn cười, là một cuộc quy hoạch ngu ngốc, hành vi của mấy tên nhóc nghiện game khiến tôi không cách nào lý giải nổi —— nếu không phải tôi bị điều đến bộ phận thể thao điện tử, tôi cũng sẽ không bao giờ muốn đi nghiêm cứu, tìm hiểu những con người này.

Vào kỳ nghỉ hè mùa giải thứ năm, vì để cải thiện những bài phỏng vấn tốt hơn, tôi không thể không bắt đầu chơi game. Thật ra trong game tôi chỉ có thể nằm ở sau cùng “chuỗi thức ăn”, danh sách bạn bè trong game cũng chẳng có ai, đối với tôi Vinh Quang thật sự rất khó. Tôi chơi được một nửa kỳ nghỉ, tài khoản level 20, bị người đánh đến trên thân trần trụi không còn thứ gì, trong tay chỉ cầm đỡ một món vũ khí chẳng ai buồn liếc mắt.

Kết thúc kỳ nghỉ, tôi nói với sếp mình không hợp với mảng thể thao điện tử, sếp khẽ mỉm cười bảo tôi đi phỏng vấn Lam Vũ. Có thể thấy được sếp để lời tôi nói ngoài tai, ông ấy muốn như thế nào phải như thế ấy, mà bản thân tôi lại nhỏ bé, bất lực đến đáng thương.

Tôi chỉ có thể vì những năm phấn đầu mà khom lưng cúi đầu, xuất phát.

Nhiệm vụ lần này là phỏng vấn sâu, nhưng tôi lại không rõ lắm mình cần làm những gì. Đến Lam Vũ, bước vào sảnh tầng một liền nhìn thấy đội trưởng và đội phó Lam Vũ —— Bọn họ cũng giống như trong ảnh, đều mặt đồng phục, nhìn chung có vẻ là dạng người rất dễ nói chuyện.

Ấn tượng đầu tiên của tôi với câu lạc bộ này chính là điều hoà quá lạnh, đến mức tôi run cập cập, Hoàng Thiếu Thiên đưa tôi một cái áo khoác đồng phục, cậu ấy nói xin lỗi vì bình thường không thể ra ngoài, dù là huấn luyện hay phỏng vấn đều phải mặc đồng phục.

Tôi nhận lấy, nói tiếng cám ơn.

So với tưởng tượng của tôi, buổi phỏng vẫn diễn ra rất dễ dàng. Mục đích ban đầu của tôi vốn dĩ muốn làm một buổi phỏng vấn điều tra về mục tiêu cuộc sống, hi vọng mình có thể giống như Sherlock Holmes gỡ xuống từng lớp từng lớp màn để có thể tìm ra gốc rễ, nhưng không may đối tượng phỏng vấn lần này chỉ có hai người thiếu niên 20 tuổi, ở một mặt nào đó hai người họ so với những người cùng lứa đơn giản và đơn thuần hơn rất nhiều, những vấn đề tôi hỏi, bọn họ đều không nhanh không chậm trả lời từng câu.

Có điều một người nói hơi nhiều, cậu ta luyên thuyên tận đến khi bút ghi âm của tôi cạn pin mới thôi.

Tôi hỏi mục tiêu mùa giải thứ sáu, bọn họ nói quán quân. Tôi hỏi nếu không giành được thì sau, tương tự như mùa giải trước, các cậu cảm thấy thế nào? Dụ Văn Châu nói không sao cả, vẫn có thể tiếp tục cố gắng, Hoàng Thiếu Thiên nói cậu ta khó khăn lắm mới có thể vượt qua, sau này tiếp tục nỗ lực hơn nữa.

Câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên khiến tôi hơi kinh ngạc, cậu ấy miêu tả một chút về những gì cậu ấy đã phải vất vả vượt qua, nhưng phải làm sao để đem mọi thứ tóm gọn lại đây.

Chàng trai trẻ này vô cùng để tâm đến việc thắng thua, tính tình cực kì hiếu thắng, có năng lực thích ứng mạnh mẽ. Khi tôi nhìn cậu ấy, phát hiện rằng cậu nhóc này vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn mãi tận hưởng giai đoạn niên thiếu.

“Chơi game có ý nghĩa sao?” Tôi tắt bút ghi âm.

“Game mang đến vui vẻ cho mọi người, đây chính là ý nghĩa của game.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Thế nhưng chúng tôi không phải ở trong game, chúng tôi là ở trong một cuộc thi —— Thể thao điện tử không chỉ là chơi game.”

Cậu ta nói cực kì nghiêm túc, thế nhưng lúc bấy giờ tôi nghe vẫn chưa hiểu gì.

Mùa giải thứ sáu, tôi viết rất nhiều tin tức sau trận đấu và thông tin chi tiết tuyển thủ, thành tích của Lam Vũ năm đó rất tốt, một đường mạnh mẽ tiến công, Hoàng Thiếu Thiên dưới ngòi bút của tôi là một người rất thú vị, điểm thu hút nằm ở chỗ tính cách vui vẻ và hài hước trong những câu trả lời, tôi dần dần bắt đầu hiểu rõ con người cậu ta. Cậu luôn vui vẻ tương tác cùng fan, cũng rất sẵn lòng chia sẻ về niềm vui hay chuyện buồn của mình, cũng không ngại nói về lịch trình của chính mình, tóm lại cậu ta là một người rất cởi mở.

Chúng ta ai cũng biết, mùa giải thứ sáu Lam Vũ giành được quán quân. Từ lúc vòng sau bắt đầu diễn ra, Lam Vũ không nhận bất kì phỏng vấn nào nữa, nghe nói vẫn luôn ở phòng huấn luyện, luyện tập cường độ cao, nhà ăn đều mở 24 giờ để có thể phục vụ bất cứ lúc nào. Tôi nhận được thông tin từ nhân viên phụ cần nói rằng thường nhìn thấy bọn họ huấn luyện đến ba bốn giờ, chín giờ sáng hôm sau lại tiếp tục quay về bắt đầu huấn luyện của ngày mới.

Quanh đi quẩn lại, cứng nhắc khô khan.

Khi đó cái nghề này lương cũng chẳng nhiều nhặng gì, thức đêm, ngồi lâu quá nhiều có tác dụng phụ rất rõ ràng, tuyển thụ chuyên nghiệp ít nhiều gì cũng đều có chút bệnh trong người, thế nhưung không một ai biết bọn họ vì vậy mà phải trả giá bao nhiêu, ở trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ giống như trước, là một đám thiếu niên nghiện game không có công việc đàng hoàng, không những long bong suốt ngày mà còn dạy hư những đứa trẻ khác.

Vào ngay lúc đó, tôi bắt đầu muốn lên tiếng vì bản thân bọn họ.

Tôi phỏng vấn Lam Vũ sau khi đoạt được quán quân năm đó, câu lạc bộ Lam Vũ nhìn chung cũng không khác gì so với trước đây, cũng chẳng gióng trống khua chiên chúc mừng gì cả. Thì ra niềm vui sau khi giành được quán quân lại trôi qua nhanh đến thế này, bọn họ đã rục rịch chuẩn bị bắt đầu một cuộc huấn luyện mới. Lần đó, nhiệm vụ của tôi vẫn là phỏng vấn chuyên sâu, chỉ có điều chúng tôi hẹn nhau ở một quán ăn ven đường, vừa ăn khuya vừa tán ngẫu.

Hôm đó bút ghi âm tôi đặt trên bàn vẫn được dùng cho đến khi cạn pin.

Lần này Hoàng Thiếu Thiên nói còn nhiều hơn bình thường, từ việc sau khi giành quán quân cậu ta gọi điện về cho mẹ, đến những áp lực trên vai mà cậu phải gồng gánh từ trước tới nay, tôi cuối cùng cũng cảm thấy hình ảnh của cậu giờ đây càng trưởng thành và sinh động hơn rất nhiều.

Ngày trước nhắc đến cậu mọi người đều nghĩ ngay đến một cậu thiếu niên thiên tài, nhiệt tình, hoạt bác và lắm lời, nhưng không một ai biết được sự sợ hãi, áp lực cùng những mê man nằm sâu trong bên trong cậu.

Cậu 20 tuổi, những người đã từng chế nhạo cậu, những người đã từng theo dõi cậu, rất nhiều người so với cậu còn lớn hơn rất nhiều.

“Có lúc nghĩ đến nếu còn đi học, thì bây giờ tôi đang làm gì. Hồi đó lúc còn đi học, tôi cũng rất khá, ít nhất chỉ cần cố gắng là có thể đậu đại học.”

“Thi đại học cũng rất tốt, thi đại học xong sau đó chơi game chính là chơi game, cũng sẽ không bị người khác mắng nếu đánh không tốt.”

“Tôi thường trông giống như rất cẩn thận, kỳ thực tôi không quan tâm người khác nói như thế nào, nhưng có đôi lúc tôi thật sự biểu hiện không tốt, bọn họ mắng, mẹ tôi nhìn thấy rất đau lòng. Thế nhưng dư luận là thế, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Nếu tôi không đánh chuyên nghiệp, có khi tôi đã có bạn gái rồi!”

“Được rồi, không có bạn gái và thể thao điện tử không liên quan gì tới nhau. . .”

Chúng tôi đều uống một chút rượu, Hoàng Thiếu Thiên sau một ly liền ngã. Sau khi cậu ta uống say thì càng nhiều lời hơn, không những thế còn đem một chuyện mà mình trằn trọc nói đi nói lại đến mấy lần. Tôi ngồi đó nghe được năm phiên bản khác nhau về câu chuyện bọn họ nhặt được một con Corgi trước cửa Lam Vũ sau đó mang về nuôi bên trong câu lạc bộ.

“Khi chơi game, game rất vui. Khi đánh chuyên nghiệp, có một vài khoảnh khắc lại cảm thấy cực kì chán ghét cái game đó.”

“Những vẫn phải tiếp tục, tiếp tục bước đi, tôi vẫn giống như những ngày đầu tiên chơi Vinh Quang, vẫn cứ như thế yêu thích nó, một người có thể đem sở thích của mình biến thành một công việc đúng đắn, chắc chắn đã là rất may mắn rồi, thế nên tôi cũng không có tư cách oán hận điều gì cả, tôi đã nhận được rất nhiều rồi.”

“Chưa kể đội chúng tôi còn như thế, tôi cảm thấy chiến đội chúng tôi là đội ngũ tốt nhất thế giới.”

“Chúng tôi phải giành được quán quân, mọi người đều xứng đáng có được nó.”

Trong ánh đèn tối tăm của quán ven đường, Hoàng Thiếu Thiên nằm trên bàn ngủ say. Tôi uống cũng khá nhiều, trước mắt bóng đều chồng lên nhau, thế nhưng tôi thấy Dụ Văn Châu đắp áo khoác lên người Hoàng Thiếu Thiên, nghe được Trịnh Hiên gọi điện hỏi vì sao muộn như vậy vẫn chưa về.

Tôi biết, đêm hôm đó bọn họ vẫn có lịch huấn luyện, ở vô số đêm đen khi cả thế giới đang say ngủ, các thiếu niên ấy vẫn luôn chạy về phía trước, một khắc không ngừng.

Mùa giải thứ bảy bắt đầu, tôi nhận được thông báo chuyển việc. Sếp còn rất yêu thương nhân viên, cảm thấy để tên chơi game kém cõi như vậy phải sống trong đau đớn là một việc vô cùng tàn nhẫn, thế nên liền giúp tôi tìm vị trí mới.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đồng ý. Tôi không phải không muốn tiếp tùng đồng hành cùng thể thao điện tử nữa, chỉ là tôi không không yêu game đến như vậy, vậy nên trao cơ hội này cho người yêu quý nó hơn tôi. Nhưng trên thực tế cái nghề tuyển thủ này nổi lên không ngừng, nhưng người làm lại không nhiều lắm. Mảng thể thao điện tử sẽ sớm cần tuyển thêm nhân sự, khi đó hết cách rồi, tôi vẫn tính là người có kinh nghiệm, liền có thể quay lại.

Tôi không phải nhà từ thiện, sếp hứa hẹn tăng lương, tôi lại lần nữa vì phấn đấu vì cuộc sống sau này mà khom lưng. Mà lần này lương tang không ít, thế nên tôi có thể an ổn tiếp tục làm tiếp —— Thế giới này vẫn cứ chân thực như thế, giấc mơ là giấc mơ, sinh hoạt là sinh hoạt. Người trung niên thì lo nhà cửa, xe cộ, con cái, các tuyển thủ trẻ thì đem việc theo đuổi giấc mơ là sinh hoạt, bọn họ đều mang trong mình là một bầu máu nóng, thuần tuý mà chấp nhất.

Tôi không phải họ, nhưng tôi kính nể bọn họ.

Tôi có rất nhiều cơ hội phỏng vấn Hoàng Thiếu Thiên, cậu ta càng ngày càng thành thục, cũng nhờ chức quán quân này, chiến đội Lam Vũ cũng đã dần dần có được khí thế vương giả của riêng mình. Các thiếu niên lớn rất nhanh, ban đầu vóc dáng của Hoàng Thiếu Thiên xấp xỉ tôi, sau này cậu ấy đã cao hơn rồi, tôi cũng không từ bỏ, quyết định tự bỏ tiền mua miếng lót tăng chiều cao.

Hết thảy mọi thứ đều phát triển theo kế hoạch, trừ việc tôi bắt đầu rụng tóc.

Mùa giải thứ bảy, Lam Vũ dừng chân trước trước cửa chung kết, năm đó là tiết mục kinh thiên động địa Vi Thảo đại chiến Bách Hoa. Hôm trận chung kết diễn ra, tôi bị cảm nên phải ở nhà, mất đi cơ hội phỏng vấn đội thắng chung cuộc, Khi đó tôi và Hoàng Thiếu Thiên cũng đã thân, cậu ta cùng tôi tán ngẫu, cậu nói rằng mình ở phòng huấn luyện, điện thoại đặt bên cạnh coi trực tiếp.

Thời điểm đó chiến đội nào không đấu chắc hẳn đều đã nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn ở đó. Cậu đang tiến hành bài huấn luyện cơ bản nhất, bởi vì không có đồng đội bên cạnh, không tập đoàn đội được, chỉ có thể luyện tập những bài đơn giản, khô khan nhất. Cậu ta từng nói mình sợ nhất việc tay mất cảm giác, mỗi lần cậu có việc, mấy ngày liền không chơi game liền cảm thấy ngứa ngáy đến khó chịu.

Mọi người đều nói cậu là thiếu niên thiên tài, Kiếm Thánh của Liên minh. Cậu tự tin, cũng có ngạo khí của kẻ có tài, thế nhưng cậu cũng khiêm tốn, hiểu được như thế nào là từng bước từng bước một tiến về phía trước.

Tôi nói với cậu Bách Hoa thua quá đáng tiếc, Trương Giai Lạc nhất định cũng sẽ rất khó để vượt qua. Sau một hồi lâu cậu mới trả lời, cậu nói, tôi đến cả tư cách để khổ sở cũng không có.

Vào khoảnh khắc đó tôi liền nhớ đến phần tin tức sau mùa giải thứ sáu, câu cuối cùng tôi hỏi cậu ấy, lời sau cùng cậu muốn nói là gì. Tôi vốn dĩ cho rằng cậu ta sẽ nói những lời cám ơn đồng đội hay tương tự như vậy, nhưng cậu lại nói đúng vậy, đối với mỗi chức quán quân tôi đều khát vọng, với mỗi lần thắng lợi tôi đều chấp nhất.

Một câu này của cậu khi đăng lên dẫn tới một hồi thảo luận, có người nói cậu quá để tâm thắng thua, cũng có người nói cậu quá coi trọng việc được mất, nói cậu cây lớn thì đón gió to nói cậu ngông cuồng tự đại, cầm lên được nhưng không bỏ xuống được. Những lời này cậu đều nhìn thấy, cũng đều nghe được, bài phỏng vấn đó đã trôi qua rất lâu, cậu ta vẫn nói với tôi rằng nếu được làm lại thêm một lần nữa cậu vẫn sẽ nói một câu đó, bởi vì câu nói ấy xuất phát từ nội tâm, cậu thật sự khát khao sau mỗi lần thắng lợi, từ đấu đơn, đấu lôi đài cho đến đấu đoàn đội, cậu đều muốn thắng. Thể thao điện tử, muốn thắng cũng có lỗi hay sao?

Nếu như ngay cả biểu hiện ra khát vọng thắng lợi cũng là một sự hổ thẹn, làm tuyển thủ chuyên nghiệp như thế thật sự không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi.

Mùa giải thứ tám là khoảng thời gian rối loạn, thông tin chấn động truyền thông chính là Diệp Thu giải nghệ và thành tích tệ hại của Gia Thế. Năm đó Luân Hồi quậy khởi, vòng bảng một đường dẫn trước, biểu hiện mạnh mẽ khôgn gì cản nổi, cuối cùng giành được quán quân.

Trận đấu đó có lẽ là trận thi đấu mà Hoàng Thiếu Thiên không cam long nhất trong suốt cuộc đời của mình.

Mùa hè năm ấy, tôi không có lịch phỏng vấn Lam Vũ. Toàn bộ sự quan tâm đều đổ dồn vào Luân Hồi, kẻ thua chỉ có thể chìm trong tiếng hô hào ôm bó hoa tươi đứng trước tấm bản sân khấu, sẽ bị người đi ngang lần lượt quất từng roi vào vết thương. Sau khi mùa giải kết thúc, kỳ nghỉ hè bắt đầu, tôi mang người nhà đến thành phố G du lịch, thuận tiện ghé ngang câu lạc bộ thăm bọn họ.

Con gái tôi ba tuổi, vào tham quan và chơi cùng chú chó ở câu lạc bộ Lam Vũ vui đến mức không muốn về. Con bé còn không biết mấy anh trai này đang làm nghề gì, chỉ biết rằng ghế của mấy anh rất thoải mái, mấy anh đối với con rất tốt. Tư thế Hoàng Thiếu Thiên ôm đứa nhỏ nhìn có chút ngốc nhưng lại rất cẩn thận, khuôn mặt căng thẳng đến mức cứng ngắt, như thể trong tay mình đang nâng một quả bom hẹn giờ.

Đêm xuống mọi người cùng nhau đi ăn cơm, lúc đó chỉ mỗi tôi uống say. Hoàng Thiếu Thiên đã trở nên trầm tĩnh hơn, cậu nói uống rượu sẽ gây ảnh hưởng xấu, tay sẽ run nên dứt khoát không uống nữa.

Lần này cậu không nói về việc vụt mất quán quân khó chịu đến cỡ nào nữa, thế nhưng sự tiếc nuối không thành tiếng kia cũng vẫn khiến cho người ta có thể dễ dàng cảm nhận được —— Không lên tiếng chắc hẳn là một cách biểu hiện sự tiếc nuối của cậu.

Tôi cuối cùng cũng sực nhận ra, người tuyển thủ này đã trở thành một trong những tuyển thủ đứng đầu Liên minh, tuổi còn trẻ, thế nhưng cậu đã trưởng thành rồi. Cậu đôi khi vẫn sẽ còn chút tính khí trẻ con, trong mắt fan cậu là một người nhiều lời đáng yêu, đáng yêu đến mức hài hước, trong lòng họ cậu lại càng thành thục hơn, rất đáng tin cậy cho dù ở bất kì hoản cảnh nào.

Tửu lượng của tôi rất kém, tôi say rồi, Hoàng Thiếu Thiên sau khi đỡ tôi vào trong taxi, đưa về khách sạn. Cậu thậm chí còn dặn người phục vụ pha một ly nước mặt ong, cho con gái tôi – người vừa gặp một lần đã mê mẩn luôn figure của vị Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền.

Khi sắp rời đi tôi gửi cho cậu ấy một tin nhắn, nói tiếp tục cố lên. Cậu ta trả lời rất nhanh, hai chữ: Dĩ nhiên.

Dĩ nhiên.

Tôi bây giờ đang ở Zurich, uống rượu đến mức thần trí không rõ rang, Mới vừa rồi đội tuyển Vinh Quang quốc giả đã giành được quán quân, bữa tiệc khánh công rất nhỏ nhưng cực kì náo nhiệt, tôi và một vài nhân viên theo đoàn uống khá nhiều. Các tuyển thủ ngược lại đều rất bình tĩnh, không ai uống rượu, bọn họ hi hi ha ha nhìn mấy người đàn ông trung niên chúng tôi xỉn thành một đoàn, chụp rất nhiều ảnh xấu.

Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui, nhưng nếu bạn muốn hỏi vì sao tôi lại vui như thế, tôi nói không được. Tiền thưởng chức vô địch cũng không có phần tôi, cúp với huy chương càng không để tôi giữ, đến Thuỵ Sĩ còn phải lặn lội khắp nơi tìm mua mỹ phẩm cho vợ ở nhà, còn suýt tí nữa phải dùng luôn tiền tiết kiệm tôi khổ sở giấu diếm bấy lâu nay. Thế nhưng tôi thật sự rất vui, loại vui vẻ này khiến andrenalin trong người tang vọt, khiến tôi như thể trở về với thời khắc thanh xuân của bản thân.

Tôi đã từng mang trong mình một bầu máu nóng muốn làm một phóng viên điều tra hiện trường, tôi cũng đã từng ngóng trông chính nghĩa và ý thức trách nhiệm, hi vọng mình trở thành một anh hùng cam đảm.

Ở trên người bọn họ, tôi như thể nhìn thấy được trạng thái lý tưởng nhất của bản thân.

Tôi chơi game không giỏi, cũng không yêu thích game điên cuồng đến vậy. Thế nhưng tôi yêu cái nghề này, tôi biết game chỉ là vật dẫn, thi đấu mới hoàn toàn chính là ý nghĩa.

Đến đầu năm tôi đã dung vốn liếng mình tích cóp được bấy lâu, hồi môn của vợ, ba mẹ trong nhà cũng trợ giúp chút đỉnh, góp lại mua nhà. Dù rằng vẫn cần phải trả nợ hợp đồng vay, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có được một căn nhà. Con gái đã lên tiểu học, con bé cũng giống như cha nó, không chút thiên phú nào về game, nhưng lại cực kì thích làm bạn với các tuyển thủ chuyên nghiệp, mà anh Hoàng Thiếu Thiên là người mà con bé thích nhất.

Năm nay giải đấu Vinh Quang đã bước đến năm thứ mười, một vài tuyển thủ chúng ta từng rất quen thuộc đã dần phai nhạt khỏi sân khấu, bọn họ cho dù vẫn ở đỉnh cao phong độ hay không vẫn ra sức giãy dụa. Khán giả đuổi theo những cảm xúc mãnh liệt thời niên thiếu và giấc mộng ngăn được cơn sóng dữ, mà những người tuyển thủ ở phía dưới màn pháo hoa rực rỡ đó, lại phải đối mặt với mặt nước ngày một rút xuống trở thành lão tưởng ở tuổi xế chiều khốn quẫn. Thể thao điện tử là một toà thành bị vây hãm, mỗi một khắc đều có người chứng kiến mới đến xem, trong mỗi nháy mắt, thanh xuân của họ lại càng xa hơn.

Tôi muốn ghi lại những điều này, tôi muốn lưu giữ lại những cảm xúc, chỉ như vậy mà thôi.

END.


 

Bình luận bằng Facebook