"Cậu còn nhớ trước mỗi vật triển lãm có khoảng bao nhiêu người xem không?"
Vương Kiệt Hi vừa mở miệng, Dụ Văn Châu liền hiểu ngay lý do anh ta muốn đích thân ghi chú, nếu không phải là con giun trong bụng Vương đội, sợ là chẳng ai đoán được anh ta sẽ hỏi cái gì.
"Bình thường khoảng năm sáu người, tác phẩm tương đối lớn thì có thể hơn mười người cùng tham quan, tôi lúc ấy đi thẳng tới phòng chiếu phim, không quan sát cẩn thận cho lắm.”
"Ngoại trừ phòng chiếu phim này, viện bảo tàng nghệ thuật còn có phòng triển lãm nào khác trưng bày tác phẩm đơn không?"
"Theo tôi được biết thì ở tầng hai cũng có một phòng chiếu phim, nhưng mà có hai tác phẩm tôi muốn xem ở tầng ba, cho nên khi đó tôi đến phòng chiếu phim tầng ba trước, định tham quan từ trên xuống dưới"
"Có thể nói một chút về nội dung bộ phim ngắn kia không, càng chi tiết càng tốt."
"Tôi vào xem khi chưa đọc giới thiệu trên tường, thật ra thì tôi cũng không hiểu tác giả muốn biểu đạt cái gì cho lắm, chỉ có thể nói theo cảm nhận của mình, có thể chênh lệch khá xa so với dụng ý." Dụ Văn Châu cảm thấy mình giống như học sinh đột nhiên bị giáo viên chọn đọc thuộc lòng bài văn thời đi học vậy, bài chưa chuẩn bị kĩ, chỉ có thể tự bịa cái cớ.
"Không cần giải thích, cứ miêu tả hình ảnh cậu thấy là được, ngoại trừ tình tiết phim, cậu cứ việc mô tả hình tượng bên ngoài các nhân vật xuất hiện và các cảnh quay phim."
Dụ Văn Châu cố nhớ lại những hình ảnh mình xem liên tục tận hai lần trong đầu, tuy vậy hắn lại phát hiện ra mình không thể nào nhớ được nó phần đầu ra sao, cả bộ phim ngắn chẳng có logic rõ ràng, thật giống như đủ loại phân cảnh không có trật tự được chắp vá lại lại, cực kỳ không thân thiện với bộ nhớ.
Dụ Văn Châu vất vả kiếm chút manh mối từ đống hình ảnh lộn xộn như mớ bòng bong, sau đó nói về phần mình nhớ rõ nhất: "Bộ phim trắng đen ngắn này chỉ có một nhân vật chính, là một cô gái trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt cô ấy không xuất hiện trong phim. Tôi cũng không giỏi phán đoán tuổi người khác, nhìn theo dáng người thì tôi cảm thấy cô ấy khoảng từ mười tám đến hơn ba mươi. Cô ấy rất gầy, cái kiểu gầy này hẳn là không cao, tóc xõa dài, mặc một thân váy đai thắt eo nhạt màu. Ống kính cơ bản là theo sát cô ấy đi, quay đến không ít nơi, có đường cái bình thường, cũng có nhà xưởng cũ, còn có một đoạn ngắn thoạt nhìn như quay ở trong khuôn viên trường đại học, bối cảnh thỉnh thoảng sẽ có người đi đường, nhưng rất ít, không giống như diễn viên quần chúng, chắc hẳn vô tình lọt vào ống kính. Phim ngắn này không thể nói là xem như cố sự được, từ đầu đến cuối chỉ có thể nhìn thấy một cô gái đi lảo đảo, như là bị một thứ vô hình nào đó cuốn lấy, lúc nào cũng ôm đầu, luôn đề phòng tứ phía, là dáng vẻ của người tinh thần không có ổn định cho lắm. Đúng rồi, cô ấy còn một mực nói thầm thứ gì đó, nhưng hẳn đã được hậu kỳ xử lý rồi, không nghe ra từ gì."
"Có thể nhìn ra lúc quay đang là mùa gì không?"
"Mùa hè thì phải, chắc là cuối hè đầu thu, tôi thấy những người qua đường vô tình bị quay trúng có mặc cả áo dài lẫn ngắn tay."
"Còn nhớ được kết cục không?"
"Nhớ, phân đoạn cuối cảnh quay dừng lại, bất động, ống kính quay cô gái từ trên đường quẹo vào một con hẻm nhỏ cho đến lúc không nhìn thấy nữa mới thôi.
"Có hình ảnh đặc biệt nào không, kiểu như nó xuất hiện lặp đi lặp lại rất nhiều lần, hoặc là quay đặc tả."
"Lưng của cô gái được quay nhiều nhất, tôi nhớ cảnh quay đặc tả đôi bàn chân của cô ấy lúc đi xiêu xiêu xẹo xẹo. Cô ấy mang một đôi giày vải màu trắng hơi cũ, kiểu dáng đơn giản, bây giờ người đi loại này cũng rất nhiều, nhưng về cơ bản thì không có cảnh quay thuần phong cảnh." Dụ Văn Châu vừa trả lời vừa nhớ lại, xâu chuỗi những chi tiết vụn vặt lẻ tẻ với nhau, rồi dần dần kết hợp chúng thành một hình ảnh hoàn chỉnh lần nữa. Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu tại sao Vương Kiệt Hi không đi xem phim có sẵn, mà ngược lại có ý muốn khai thác tư liệu gián tiếp qua khán giả như mình.
"Trong phim ngắn có tình tiết nào cậu cảm thấy có liên hệ tới nạn nhân không?"
Vương Kiệt Hi đang loanh quanh hỏi những vấn đề râu ria thì đột nhiên nhảy lại chuyện gốc, không chỉ khiến Dụ Văn Châu đang đắm chìm trong trí nhớ phải lắp bắp kinh hãi mà còn khiến những người quen Vương Kiệt Hi như Liễu Phi và Cao Anh Kiệt lộ ra vẻ mặt kỳ quặc. Đây là ám chỉ cái chết của người bị hại có liên quan tới cái bộ phim ngắn dài dòng lê thê kia?
"Tôi không nhìn ra mối liên hệ nào cả. Phim ngắn này quả thật khiến cho người ta cảm thấy âm u, nhưng không có ám chỉ cái chết, nạn nhân cũng không xuất hiện trong phim ngắn." Dụ Văn Châu trong lòng mặc dù đang thầm oán trách mạch não vị Vương đội này nhưng vẫn nề nếp trả lời từng vấn đề một.
Vương Kiệt Hi nhìn vẻ mặt mặt ba người phía trước, đại khái biết được họ nghĩ vớ vẩn cái gì, do vậy cũng không thừa nước đục thả câu, rút một tấm ảnh ra khỏi kẹp văn kiện, đặt lên bàn, "Vừa nãy các nhân viên công tác của viện bảo tàng đã nhận ra thân phận nạn nhân. Anh ta chính là người sáng tác bộ phim ngắn kia, Bạch Nhất."
Dụ Văn Châu xác nhận người trong giấy chứng minh nhân dân đúng là vị kia trong phòng chiếu, ngẩng đầu hỏi Vương Kiệt Hi: "Cho nên vừa nãy Vương đội mới hỏi tôi nhiều vấn đề về phim ngắn này như vậy?"
"Đúng." Hành hung hoặc di chuyển xác chết ở nơi công cộng không phải là việc dễ dàng, hao tâm tổn sức còn dễ bị phát hiện, hung thủ phí nhiều tư tâm như vậy chỉ để nạn nhân sau khi chết vẫn được tiếp tục thưởng thức tác phẩm của mình khi còn sống, như thể là hoàn thành một nghi thức nào đó vậy, khả năng cao là có ám ảnh với tác phẩm và nạn nhân.
"Tôi tạm thời mới xác định được mấy vấn đề này, về sau nếu có thêm chuyện gì sẽ liên lạc lại với cậu. Anh Kiệt em còn gì muốn hỏi nữa không?"
Vị cảnh sát trẻ im lặng hơn nửa giờ đột nhiên bị Vương Kiệt Hi điểm danh, lưng bỗng căng thẳng dựng lên, tuy vậy đầu vẫn hơi cúi xuống giống lúc trước, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
"Cảnh đường phố chắc là quay trong nước. Tôi có thấy một một vài biển hiệu cửa hàng, đều là chữ giản thể, cụ thể là địa phương nào thì khó mà nói được, cũng không có kiến trúc nào mang tính biểu tượng hay các loại cột mốc đường làm dấu hiệu, trừ phi là thành phố G, còn nếu không tôi thật sự không thể nào nhận ra."
Dụ Văn Châu ra đường hoàn toàn là dựa vào bản đồ, sống bốn năm ở thành phố B chẳng phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa, nhưng ít nhất hắn còn biết từ cục cảnh sát quay về viện bảo tàng nghệ thuật kiểu gì cũng không tiện đường, mà như đi một vòng tròn vậy. Chỗ này còn có hai vị cấp dưới của Vương Kiệt Hi, vạch trần tại đây hiển nhiên là không ổn. Vì vậy Dụ Văn Châu đành tiếp nhận ý tốt của anh ta, lần thứ hai ngồi lên xe cảnh sát trong ngày.
Trên xe Vương Kiệt Hi không có cảnh sát khác, Dụ Văn Châu ngồi ở ghế phụ, xe chạy chưa được bao lâu thì Dụ Văn Châu đã nhìn thấy bảng chỉ đường đến ga tàu điện ngầm phía trước, do vậy hắn đề nghị Vương Kiệt Hi thả mình ở trạm tàu điện ngầm.
"Cậu lần đầu tiên gặp chuyện này nên chấn động sẽ khá lớn, ở bên ngoài dễ gặp chuyện để tôi trực tiếp đưa cậu về trường. Hai ngày tiếp theo cũng nên ít ra đường lại, tối nhớ đi ngủ sớm một chút, nếu nhớ thêm được cái gì thì hãy liên hệ thẳng với chúng tôi."
Dụ Văn Châu lớn bằng chừng này vẫn chưa biết cảm giác được các chú cảnh sát giúp đỡ như thế nào, hắn lần đầu tiên hưởng thụ sự quan tâm tựa như gió xuân của công bộc nhân dân, quên không giải thích với Vương Kiệt Hi tâm lý mình có khả năng tiếp nhận cực kỳ cao, trên đường đi tới cảnh cục cũng đã điều chỉnh tốt.
Dụ Văn Châu làm một phụ xe không có công năng của GPS , hắn dứt khoát không quấy rầy tài xế, suốt đường đi đều chỉ chăm chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, hai người cả một đường không nói câu nào.
Mắt thấy đại học L đã ở ngay phía trước , Dụ Văn Châu tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe bất cứ khi nào, không ngờ Vương Kiệt Hi đã không có ý giảm tốc độ, còn bật đèn xin đường.
Dụ Văn Châu tưởng Vương Kiệt Hi không chú ý là đã đi qua, đành mở miệng nhắc nhở, "Đã tới rồi, ngài cho tôi xuống bên này là được."
Vương Kiệt Hi không trả lời, vẫn tập trung lái thêm nửa phút, rồi mới đỗ xe ở bên cạnh cổng nhỏ phía Nam đại học L.
Cổng Nam này nằm sát ngay bên cạnh khu ký túc xá, xe cơ giới không được vào, cơ bản chỉ có giảng viên và sinh viên vào ra. Dụ Văn Châu không ngờ Vương Kiệt Hi lại biết rõ đại học L như vậy, hơn nữa còn cố ý đưa mình tới nơi này, do vậy nhất thời không nhịn được mở miệng trêu vị cảnh sát tướng mạo nghiêm túc mắt lớn mắt nhỏ này.
"Vương đội biết rõ trường của tôi như vậy, phải chăng trước kia đã từng đưa bạn gái tới?"
"Còn có thể đùa giỡn được, xem ra cậu không bị đả kích gì, mau quay về ký túc xá đi." Vương Kiệt Hi không mặn không nhạt đáp trả, nghiêng người tìm ba lô ở ghế sau đưa lại cho Dụ Văn Châu, ý là cậu có thể đi rồi.
Dụ Văn Châu chỉ đùa chút rồi thôi, thật lòng nói cảm ơn rồi cầm ba lô xuống xe. Lúc đi gần đến tòa ký túc xá, Dụ Văn Châu mới nhớ ra, hắn tuy là người đầu tiên phát hiện nhưng không cung cấp được bao nhiêu tin tức hữu dụng, hẳn sẽ không bị mời đến cục cảnh sát nữa. Xem ra về sau sẽ không còn gặp lại vị Vương đội thú vị kia rồi, nếu sớm biết thì ban nãy hắn đã chiếm thêm chút tiện nghi, coi như là làm vẻ vang trường học.
Đêm đó Dụ Văn Châu nghe theo lời dặn dò của cảnh sát Vương, lên giường sớm, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến làm cho hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện hôm nay thì đã gặp Chu Công.
Thời điểm Dụ Văn Châu tỉnh lại là vào ngày hôm sau, hắn vẫn còn nhớ rõ mấy giấc mơ lộn xộn của mình. Những gì còn sót lại trong hồi ức đều là những hình ảnh bình thường, cảnh sắc trong mơ không khác gì một bức tranh yên bình. Dụ Văn Châu mò tìm điện thoại trên bàn, cầm lên, cái app tin tức - sau khi được cập nhật không bao giờ động vào- cũng được hắn bật lên xem các tin hôm qua một lần, sau đó lướt Weibo search từ khóa,trên mạng sóng yên biển lặng, xem ra đây không phải án tử lớn, phía chính phủ ép xuống không tồi. Cuối cùng Dụ Văn Châu mở mail ra, thấy thư từ trợ giáo gửi tới rạng sáng giữa một đống thư quảng cáo, yêu cầu sửa lại đề luận văn, tùy chọn một tác phẩm nghệ thuật mà mình cảm thấy hứng thú là được.
Túm cái váy lại, Dụ Văn Châu mặc kệ trời muốn trở như thế nào thì trở, hắn vẫn yên tâm đặt di động lên mặt bàn, xốc lại thể xác lẫn tinh thần quay về giấc ngủ bình yên.