Hoàn [Sinh Nhật Song Diệp 2020] [All Diệp] Gặp Gỡ Thần Tượng

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Gặp Gỡ Thần Tượng
Tên gốc tiếng Anh: Meet the Idol(s)
Tác giả: Lewis_Catlord
Nguồn: AO3
Editor: Kazuki

Chương 4 tới 7 là sản phẩm thuộc Project Chiến Thần Tự Thu Lai mừng sinh nhật Song Diệp 2020

Giới thiệu:
Để ăn mừng khu 10 mở cửa, Liên Minh tổ chức một sự kiện đặc biệt cho Ngôi Sao Tụ Hội mùa 8 nhằm tri ân fan hâm mộ. Được đặt tên “Gặp Gỡ Thần Tượng”, một khán giả may mắn sẽ có cơ hội giao lưu với 24 tuyển thủ Ngôi Sao Tụ Hội. Để tăng xác suất chiến thắng, Trần Quả đăng ký cả tên Diệp Tu và Đường Nhu. Suy cho cùng, chuyện gì có thể xảy ra được chứ.
(AKA mọi người đều muốn biết người may mắn được chọn là ai và vì sao tất cả nam tuyển thủ đều trúng tiếng sét ái tình với cậu ta.)


 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#2
Chương 1.

Cho Ngôi Sao Tụ Hội năm nay, Liên Minh muốn làm điều gì đó đặc biệt để cám ơn người hâm mộ vì sự thành công của của khu 10. Do vậy, họ thêm vào chương trình “Gặp Gỡ Thần Tượng”, nơi một khán giả may mắn sẽ được gặp gỡ 24 tuyển thủ của Ngôi Sao Tụ Hội. Chỉ cần là người có thẻ tài khoản Vinh Quang đều có thể đăng ký, nhưng một thẻ ID chỉ được một phiếu rút thăm. Vì người thắng cuộc được chọn ngẫu nhiên, sự kiện này phụ thuộc phần lớn trên vận may mỗi người.

Mặc dù Trần Quả vô cùng muốn được chọn, cô cũng biết vận may của bản thân không đáng tin chút nào. Nhưng cô lại biết vài người số đỏ: Đường Nhu và Diệp Tu. Cô đã xem bọn họ chơi Vinh Quang nhiều lần, và thường xuyên chứng kiến cả hai thu hoạch những trang bị hiếm nhờ vào sự may mắn của mình. Tuy Trần Quả vẫn muốn bản thân được chọn, nhưng nếu một trong hai người kia được xướng tên thì ít nhất cô cũng có thể nhờ bọn họ xin chữ ký giùm.

Trần Quả không biết rằng kế hoạch của cô sẽ là sự bắt nguồn của một cơn bão dư luận

______________________________________

“Và bây giờ là thời khắc mọi người mong đợi, sự kiện Gặp Gỡ Thần Tượng! Xin chào mừng người may mắn tối nay của chúng ta bước lên sân khấu!”

Người dẫn chương trình công bố tiết mục tiếp theo ngay sau khi Tân Binh Khiêu Chiến chấm dứt. Mặc dù họ không được chọn, khán giả ngồi dưới vẫn tò mò muốn biết danh tính người thắng cuộc, dẫn tới tràng pháo tay nồng nhiệt làm nóng sân vận động. Mặt khác, các tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ vỗ tay lấy lệ. Phần đông bọn họ đều nghĩ rằng sự kiện này chỉ lãng phí thời gian của bọn họ, như thể Ngôi Sao Tụ Hội chưa đủ nhàm chán. Vài tuyển thủ cấp thần còn khó chịu hơn vì sự vắng mặt của Diệp Thu năm nay. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công việc vẫn là công việc. Họ cũng hiểu rằng thương mại là một phần nghề nghiệp nên họ cố gắng phối hợp với Liên Minh dù trong lòng chỉ muốn về khách sạn.

Tuy nhiên sự nhiệt tình của những tuyển thủ này tăng vọt khi họ nhìn thấy người được chọn.

Người thắng cuộc là một thanh niên hai mươi mấy tuổi với mái tóc đen huyền tương phản với làn da trắng trẻo của anh ta. Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao trời. Cậu mặc sơ mi trắng với áo len màu kem bên trên, skinny jean đen và giày thể thao. Nhìn chung, cậu ta trông giống một người bình thường mà bạn gặp trên đường mọi ngày.

“Xin chào! Bạn có thể giới thiệu bản thân để mọi người được biết vị khán giả may mắn hôm nay của chúng ta được không?”

“… Tên tôi là Diệp Tu.”

______________________________________

Diệp Tu thật sự muốn lao đầu vào gối tự tử. Hắn không hiểu hắn đã gây nghiệt gì để bị nguyền rủa ở Ngôi Sao Tụ Hội. Hắn tưởng bản thân sẽ không phải dính dáng tới nó sau khi giải nghệ. Nhưng rồi Liên Minh tổ chức sự kiện ngu ngốc này. Đương nhiên, là một fan cuồng, Trần Quả muốn tham gia hoạt động này. Làm sao DIệp Tu có thể từ chối lời khẩn cầu của bà chủ? Hắn đã để Trần Quả đăng ký tên mình cho sự kiện nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ được chọn. Ngay tại giây phút này, Diệp Tu cũng không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo …

“Xin chào Diệp Tu! Cậu vô cùng may mắn khi được chọn chọn giữa hàng trăm nghìn lá phiếu. Hiện giờ cậu cảm thấy như thế nào?”

“Tạm tạm”

Diệp Tu trả lời một cách chán nản. Vẻ mặt cay đắng của hắn chỉ khiến tiếng la ó ngày càng lớn. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng quan tâm.

“Uhm…. Cậu không cảm thấy phấn khích chút nào sao?”

“Không chút nào.”

Người MC cười bối rối khi thấy sự “nhiệt tình” của người may mắn được chọn. Để tránh việc mọi người cảm thấy khó xử hơn nữa, người MC nhanh chóng gọi nhóm tuyển thủ đầu tiên lên gặp mặt vị khán giả may mắn.
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#5
Diệp thần ko kích thích chút nào nhưng những ai đó thì chắc ko rồi
Sắp có kịch hay xem rồi, mong chờ quá đi
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
tui thắc mắc chẳng lẽ MC vs khán giả không ai biết Diệp thần?
All-Stars mùa 8, lúc Diệp mới giải nghệ, chưa hề lộ mặt trc công chúng nên đương nhiên MC và khán giả kbiet rồi.
 

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#7
All-Stars mùa 8, lúc Diệp mới giải nghệ, chưa hề lộ mặt trc công chúng nên đương nhiên MC và khán giả kbiet rồi.
sau đấy đọc lại t cũng biết rồi :v ko biết vì sao lúc đầu đọc t cứ nghĩ nó là mùa mười >.< rõ ràng có chỗ là tám năm
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#8
Beta: Cố Tiểu Hoành

Chương 2:

Là chủ nhà của Ngôi Sao Tụ Hội, Luân Hồi đương nhiên là đội lên sân khấu đầu tiên. Năm nay Luân Hồi có hai thành viên góp mặt trong danh sách 24 người là Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Ngay khi MC vừa dứt lời, Chu Trạch Khải nhanh nhẹn đi lên. Chỉ trong phút chốc, cậu đã đến giữa sân khấu nơi người tiền bối yêu dấu của cậu đang đứng. Diệp Tu khẽ mỉm cười với cậu, nhưng hắn nhanh chóng trợn mắt khi thấy Chu Trạch Khải sải bước về hướng mình. Thằng nhóc này sẽ không tiết lộ danh tính của mình… nhỉ?

“Tiền…”

“Chu đội! Ngoài đời cậu trông đẹp trai hơn trên TV rất nhiều!”

Khi thấy Chu Trạch Khải định gọi mình là tiền bối, Diệp Tu mau chóng ngắt lời. Hắn bước lại gần, nắm lấy tay người thanh niên và nhanh chóng bắt tay. Diệp Tu cười nhẹ nhàng với đội trưởng chiến đội Luân Hồi, nhưng ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc khi ánh mắt hai người chạm nhau. Hắn hy vọng rằng người hậu bối này của mình có thể hiểu rằng hắn không muốn bị lộ danh tính vào lúc này.

Tiền bối khen mình đẹp trai …

Tuy nhiên, Chu Trạch Khải chỉ quan tâm tới câu nói này từ crush của cậu. Cậu lập tức đỏ mặt khi nghe lời khen này khiến cho khán giả bên dưới nhíu mày. Vì sao Chu đội lại nhìn đắm đuối người thanh niên kia? Hay cậu ấy đã yêu từ cái nhìn đầu tiên?

“Và cậu là vị đội phó lừng danh kiêm người phiên dịch phải không?

“Haha, những người khác gọi tôi như vậy sao?”

Giang Ba Đào lịch sự chào hỏi tiền bối. Họ nhanh chóng bắt tay trong khi Chu Trạch Khải vẫn còn chìm đắm trong lời khen ban nãy. Nói thật, Giang Ba Đào vô cùng ngạc nhiên khi thấy Diệp Thu là khán giả may mắn. Tuần trước, tiền bối đã từ chối lời mời làm khách mời đặc biệt thông qua Tô Mộc Tranh. Do vậy, cậu không hiểu vì sao Diệp thần lại ở đây, nhưng nhìn nét mặt thì có vẻ Diệp Thu không tình nguyện đến đây.

Sau khi chào hỏi hai hậu bối, vì không biết làm gì nên Diệp Tu chỉ biết đứng im giữa hai thành viên Luân Hồi. Chu Trạch Khải muốn trò chuyện cùng vị tiền bối yêu quý nhưng lại không biết cách diễn đạt. Cậu cũng sợ mình sẽ lỡ lời tiết lộ thân phận Diệp Thu nên chỉ dám nhìn crush của mình với bộ mặt cún con*. Nhìn bộ dạng vô vọng của đội trưởng, Giang Ba Đào lên tiếng giúp đỡ.

*trong tiếng anh là kicked puppy look, dưới là chút hình minh họa (credit: google image)


“Đâu phải ngày nào anh cũng được gặp mặt thần tượng. Anh không muốn ôm chúng tôi sao?”

Chu Trạch Khải lập tức bừng sáng sau khi nghe lời của đội phó nhà mình. Cậu nhanh chóng gật đầu, thể hiện sự ủng hộ của mình. Diệp Tu nhướng mày nhìn cả hai. Cái gì mà không phải mỗi ngày? Bọn họ đều trong cùng một group chat. Gặp mặt nhau là việc dễ như trở bàn tay! Nhưng đây cũng không phải là lời đề nghị quá đáng nên Diệp Tu chỉ nhún vai rồi giang rộng hai tay. Một giây sau, Chu Trạch Khải đã kéo hắn vào lòng.

“Tiền bối, tôi nhớ anh …”

Lời Chu Trạch Khải thì thầm bên tai khiến Diệp Tu mở to mắt. Bây giờ hắn mới hiểu vì sao Giang Ba Đào lại đưa ra đề nghị này. Vừa ôm hậu bối đáng yêu, hắn vừa nở nụ cười. Một tay Diệp Tu xoa nhẹ lưng cậu, tay còn lại dịu dàng xoa mái tóc nâu mềm mại.

“Anh cũng nhớ Tiểu Chu.”

Diệp Tu thì thầm đáp lại. Hắn khẽ kêu một tiếng khi Chu Trạch Khải đột nhiên thắt chặt vòng tay. Bộ dạng bám người dễ thương của hậu bối khiến Diệp Tu không thể cười thầm. Tay hắn vẫn còn vỗ nhẹ đầu người thanh niên trước mặt.

Giang Ba Đào phải kéo đội trưởng nhà mình khỏi người tiền bối Diệp Thu. Chu Trạch Khải miễn cưỡng để crush của mình rời khỏi vòng tay, nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn người kia. Diệp Tu cười khẽ khi thấy dáng vẻ đáng yêu như một chú cún cầu xin chủ nhân đừng rời đi. Đáng tiếc đã đến lúc cặp đôi Luân Hồi phải nhường sân khấu cho đội kế tiếp. Chợt, Diệp Tu nhớ ra nhiệm vụ bà chủ mình giao cho.

“Oh, anh có thể xin chữ ký hai cậu không?”

“….”

“….”

“Ừm!”

“….”

“….”

“Tiể.. E hèm, Chu đội, cái này là cho một người bạn thuộc phái nữ. Chị ấy có thể hiểu nhầm nếu cậu vẽ nhiều trái tim như vậy ….”

“…. Hửm”

“Không phải, Chu đội, quyển sổ này là của một người bạn. Cậu không thể viết tên anh rồi vẽ trái tim xung quanh.”

“Hừm ….”

Bọn họ vừa thấy Chu đội bĩu môi sao!

Khán giả bên dưới xôn xao.

___________________

Liên Minh biết rằng khán giả sẽ dễ cảm thấy nhàm chán nếu tất cả chiến đội lớn đều luân phiên nhau lên sân khấu, vì vậy người may mắn chiến thắng sẽ gặp một đội mạnh và hai đội tầm trung trước khi đội mạnh tiếp theo lên và cứ lặp lại như vây. Do đó, Yên Vũ là chiến đội tiếp theo với Sở Vân Tú và Lý Hoa là hai thành viên trong danh sách Ngôi Sao.

“Chà chà, xem ra Ngôi Sao Tụ Hội vô cùng yêu thích anh.”

“Ừ, vô cùng ‘yêu thích’, haha ….”

Ngay từ khi gặp mặt, Sở Vân Tú đã bắt đầu trêu chọc. Lý Hoa gật đầu chào rồi ngoan ngoãn cầm cuốn sổ ký tên lên trong khi hai người kia nói chuyện.

“Nhưng nói thật, liệu anh có ổn không khi đứng dưới ánh đèn sân khấu như thế này? Một số người có thể gây chuyện đấy.”

“Cô thật tốt bụng, Sở đội, nhưng anh không sao đâu.”

Diệp Tu trấn an cô, hắn hiểu những gì cô nói: thân phận của hắn ở Liên Minh và mối xung đột với Gia Thế. Nhưng hắn sẽ không gặp chuyện nếu không ai biết hắn là Diệp Thu. Hắn chỉ đến đây thu thập chữ ký của các tuyển thủ theo yêu cầu của Trần Quả. Vì vậy không đời nào hắn lại đi kiếm chuyện cho bản thân. Sở Vân Tú thở dài, hài lòng với lời xác nhận của Diệp Tu, rồi cô cười toe toét, giang rộng tay giục tiền bối ôm mình. Diệp Tu chỉ cười nhẹ rồi ôm cô.

“Tôi rất nhớ anh và Mộc Mộc. Hay là lát nữa chúng ta đi ăn kem?”

“Ừ, anh sẽ đợi hai người trước cửa tiệm.”

“Ok!”

Hẹn xong, hai người tách nhau ra với nụ cười trên mặt. Sau đó, Sở Vân Tú ký tên vào sổ trong khi Lý Hoa kiên nhẫn chờ bên cạnh. Vì sợ bản thân sẽ hút chỉ số thù hận từ các vị đại thần, cậu không dám ôm tiền bối Diệp Thu.

___________________

Trâu Viễn và Đường Hạo của Bách Hoa là nhóm thứ ba bước lên sân khấu. Đường Hạo là tân binh mùa này nên cậu không biết người đứng trước mặt là đại thần Diệp Thu. Ngược lại, Trâu Viễn hiểu rất rõ nên cậu vô cùng lo lắng khi đứng trước vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy này. Diệp Tu phải vỗ vai người hậu bối tội nghiệp, bảo cậu thả lỏng. Hành động của Diệp Tu khiến khán giả vô cùng ngạc nhiên. Vì sao họ cảm thấy thân phận hai người như đảo ngược, rằng Trâu Viễn mới là người được gặp thần tượng của mình.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi như thể đang vác cả thế giới lên vai của Trâu Viễn, Diệp Tu kéo cậu vào vòng tay của mình, cái ôm khiến cho Trâu Viễn giật mình. Cậu cầu nguyện trong lòng rằng các vị đại thần sẽ không trả thù mình vì cái ôm này.

“Cậu là Trâu Viễn, không phải Trương Giai Lạc. Cứ tiếp tục cố gắng trên con đường của riêng cậu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trâu Viễn mở to mắt, cậu cảm thấy gánh nặng trên vai như nhẹ dần nhờ câu nói đơn giản nhưng tràn đầy ấm áp đó. Câu ôm tiền bối Diệp Thu chặt hơn và gác mặt mình lên bờ vai nhỏ bé nhưng kiên cường đó, tìm kiếm chút ấm áp từ người kia.

“Cám ơn tiền bối …”

Khán giả há hốc mồm khi thấy Trâu Viễn nhìn người may mắn được chọn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Excuse me! Trong hai người ai mới là thần tượng hả?
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#9
Thật muốn thắp một nén nhang cho Trâu Viễn. Mặc dù tác giả không mô tả trận đối kháng đoàn đội All-Stars mùa này nhưng mùa 10 thì có. Đến lúc đó, một bạn trẻ sẽ bị hội đồng, thảm không nỡ nhìn.
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#10
Bánh ngọt ra mắt mùa 7 cùng với trâu viễn mà
Còn nữa bạn trẻ bị hội đồng chắc ko ai khác là Bánh ngọt nhỉ
Thảm quá, ko lỡ nhìn
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#11
Beta: Cố Tiểu Hoành

Chương 3:
Chiến đội xuất hiện tiếp theo là Vi Thảo với ba thành viên All-Stars là Vương Kiệt Hi, Đặng Phục Thăng và Lý Diệc Huy. Diệp Tu bình tĩnh chào hai người kia, đưa họ quyển sổ ký tên. Thấy Vương Kiệt Hi đang nhín mình với vẻ khó hiểu nên hắn nghiêng đầu, nhướn mày, thầm hỏi đối phương đang nghĩ gì.


“Ngoài Dụ đội, anh là người duy nhất đứng dậy vỗ tay cho tôi sau trận đấu phải không?”

“À, ừ, đó là tôi. Nhưng làm sao cậu biết …?”

“Không quá khó để thấy đó là anh.”

Thật sự như vậy sao? Nhưng lúc đó hắn ngồi cách xa sân khấu cơ mà. Diệp Tu tự hỏi làm sao Vương Kiệt Hi biết đó là hắn. Rồi khi Vương Kiệt Hi chìa tay về hướng hắn, hắn chớp mắt nhưng vẫn bắt tay hậu bối, vờ như bản thân không để ý cách ngón cái của Vương Kiệt Hi vuốt mu bàn tay mình.

“Cám ơn anh. Điều đó rất có ý nghĩa với tôi.”

Khán giả bên dưới bật thốt lên vì kinh ngạc. Vương Kiệt Hi, người đàn ông nghiêm túc, lạnh lùng, lại đang cười. Đó là nụ cười chân thành, hạnh phúc nhất của Vương đội mà họ từng thấy. Không những vậy, anh còn nhìn vị khán giả may mắn bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến. Không lẽ ngay cả Vương đội cũng trúng tiếng sét ái tình?

“Không cần cám ơn tôi. Cậu xứng đáng mà.”

Diệp Tu cười xòa, với hắn việc này không phải chuyện gì lớn . Tuy nhiên, điều này chỉ khiến nụ cười của Vương Kiệt Hi càng thêm dịu dàng. Vị đội trưởng Vi Thảo toát lên sự thỏa mãn. Fan hâm mộ nữ và nam ngất ngây tại chỗ trước nụ cười và vẻ mặt của Vương đội. Đặng Phục Thăng và Lý Diệc Huy như thấy bầu không khí hồng phấn phát ra từ chỗ đội trưởng nhà mình. Đáng tiếc, Diệp Thu tiền bối dường như không để ý chút nào.

Vương Kiệt Hi lập tức ký tên sau khi hai đội viên Vi Thảo đưa quyển sổ cho anh rồi trả lại cho crush của mình. Diệp Tu cám ơn cả ba và vẫy tay chào họ. Khi MC ra dấu để nhóm tiếp theo chuẩn bị bước lên, Vương Kiệt Hi cau mày và khán giả lại một phen sửng sốt khi thấy vẻ mặt hờn dỗi của Vương đội.

“Anh ôm Chu Trạch Khải, Sở Vân Tú, và cả Trâu Viễn nhưng anh lại không ôm tôi?”

Diệp Tu có chút ngơ ngác. Hắn mới giải nghệ có vài tháng mà sao mọi người làm như hắn đã biến mất cả một thập kỷ. Dù vậy, hắn rất mừng khi thấy sự quan tâm của bạn bè nên hắn chỉ cười khẽ rồi vui vẻ kéo Vương Kiệt Hi vào lòng, nhận lại một cái ôm như của Chu Trạch Khải từ đội trưởng Vi Thảo.

“Tôi có thể gặp anh trong game nữa không?”

“Đương nhiên! Miễn sao cậu có đủ vật liệu.”

“….Tiền bối.”

“Hehe.”

Diệp Tu nháy mắt trêu chọc hậu bối khi hai người tách ra. Vương Kiệt Hi lắc đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn tiền bối dịu dàng như trước.

Bên dưới, khán giả bắt đầu tự hỏi có phải toàn bộ tuyển thủ cấp thần đều gay hay không.

___________________

Lý Hiên của chiến đội Hư Không hoạt bát chào tiền bối, còn Ngô Vũ Sách ký tên trước.

“Hôm nay anh được nhiều người ngưỡng mộ lắm đấy. Có vẻ vận may của anh khá tốt, haha.”

“Ừ, mỗi lần tới Ngôi Sao Tụ Hội thì anh là ví dụ điển hình của sự may mắn. Thành thật cám ơn cậu đã nhắc nhở anh.”

Lý Hiên rộ cười vì lời nói châm biếm của tiền bối. Thật sự thì một Liên Minh không có tiền bối vô cùng tẻ nhạt. Diệp Thu tiền bối luôn thành công trong việc mang niềm vui tới cho bọn họ. Ngày hôm nay cũng vậy, nhờ có Diệp Thu mà Ngôi Sao Cuối Tuần trở nên thú vị hơn nhiều. Cậu nở nụ cười trong khi cánh tay lén lút quàng lên vai tiền bối. Đột nhiên, Ngô Vũ Sách xẵng giọng.

“Nếu anh còn muốn sống, tránh xa anh ấy ra.”

Khán giả há hốc miệng (một lần nữa). Họ đang chứng kiến một cuộc tình tay ba sao? Nhưng thiệt tình, sao tất cả tuyển thủ đều trúng tiếng sét ái tình với người thanh niên này?

Lý Hiên nhướng mày: “Đó là lời cảnh cáo hay đe dọa?”

“Cả hai.” Ngô Vũ Sách đáp trả, giọng nói vẫn chưa dịu lại.

Lý Hiên nhếch mép, tay vẫn quàng qua vai Diệp Thu tiền bối. Thấy rằng đội trưởng không định lùi bước, Ngô Vũ Sách mím môi, bước lại gần nắm tay tiền bối rồi trừng mắt thách thức người kia. Máu nóng cả hai bắt đầu bốc lên, nhưng trước khi một trong hai hành động thì Diệp Tu đã lên tiếng trước.

“Các chàng trai, bạo lực không phải thứ tốt, đừng động thủ ở đây.”

Vừa nói, Diệp Tu vừa tạo chữ X trước ngực. Đội trưởng và đội phó Hư Không lập tức thay đổi nét mặt thù địch của mình khi thấy Diệp Thu nghiêng đầu, cau mày.

KAWAII! Diệp Tu trông thật dễ thương.

Những người ngồi dưới đều nghĩ như vậy.

___________________

Kế tiếp là Lâm Hải với Triệu Dương đại diện chiến đội. Là người ra mắt sớm hơn phần đông tuyển thủ hiện nay, Triệu Dương khá quen thuộc với Diệu Thu. Sau khi ký tên xong, Triệu Dương chào người bạn lâu năm. Do míc được đặt gần chỗ họ đứng, cả hai chỉ trò chuyện một cách mập mờ nước đôi để bảo vệ danh tính của Diệp Thu. Trước khi rời sân khấu, Triệu Dương ôm Diệp Tu và trao đổi vài lời cuối cùng.

“Có lẽ tôi sẽ gia nhập nhóm tuyển thủ đã giải nghệ của anh sớm thôi.”

“Cái gì? Nhưng ….”

“Là vì lợi ích cả đội. Không phải anh giải nghệ cũng vì điều đó sao?”

“Đúng, nhưng tôi chưa định buông tay.”

“Vậy thì chúc anh may mắn, bạn tôi.”

Triệu Dương tách ra trước. Nụ cười anh cười dành cho hắn mang nét buồn man mác. Nhưng Diệp Tu cũng không thể giúp được gì cho anh vì vậy hắn chỉ có thể gửi lời chào tạm biệt người bạn cũ của mình. Dõi theo bóng lưng cô đơn của Triệu Dương, Diệp Tu tự hỏi phải chăng Mộc Tranh cũng mang đầy tâm sự như thế này ngày hắn rời khỏi Gia Thế.
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#12
Beta: Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc Project mừng sn Song Diệp 2020
Chiến Thần Tự Thu Lai

Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu và Diệp Thu!!!!
\(≧▽≦)/

Chương 4:

“Hi hi hi hi! Tui là Kiếm Thánh toàn năng và độc nhất đây! Anh đúng là người may mắn nhất trong những người may mắn, được chọn trúng trong hàng triệu người tham gia. Khoan khoan khoan, đừng nói với tui là anh ăn gian nha. Có phải đó là lý do anh được chọn không hả bởi vì anh trông giống loại người sẽ ….”

“Rất vui được gặp hai người, Du đội, Vu Phong đại thần.”

“Này này, sao anh dám phớt lờ tui!”

Diệp Tu cố tình lờ đi chú cún lông vàng ồn ào đang nhảy tưng tưng bên cạnh mình. Thay vào đó, hắn chào và bắt tay hai tuyển thủ Ngôi Sao của Lam Vũ. Dụ Văn Châu và Vu Phong thích thú tham gia trò đùa của Diệp Tu, tỏ vẻ không để ý tới khẩu súng liên thanh kia. Tiếng cười của khán giả bên dưới vang vọng khắp khán đài làm bầu không khí vui tươi hẳn lên. Cách Hoàng Thiếu Thiên khoa tay múa chân cố gắng thu hút sự chú ý của họ trong khi bọn họ vui vẻ cười đùa với nhau trông thật buồn cười!

“Ê ê ê đừng có lờ tui đi như vậy. Gan anh cũng thật lớn, dám mặc kệ bản Kiếm Thánh. Xem thử anh còn có thể bơ tui nữa hay không!”

Thấy không ai để ý tới mình, Hoàng Thiếu nở nụ cười tự mãn rồi nhảy lên lưng crush của mình, quàng tay qua vai Diệp Tu và ôm lấy hắn từ phía sau. Trong một thoáng, nụ cười hòa nhã của Dụ Văn Châu mang nét đen tối, còn Vu Phong nhướng mày xem trò vui. Tuy nhiên, Diệp Tu vẫn vờ như Hoàng Thiếu Thiên vô hình.

“A, vai anh tự nhiên đau nhói lên như có sức nặng vô hình nào đè xuống!”

Diệp Tu vừa nói vừa giả bộ đau đớn.

“Hay là anh bị ma quấy? Tôi có thể giới thiệu cho anh một thầy trừ tà giỏi.” Vu Phong quyết định tham gia vở kịch.

Dụ Văn Châu mỉm cười dịu dàng với đội phó nhà mình, người vẫn còn bám trên lưng Diệp Thu tiền bối.

“Không phải, chỉ là một con bọ khổng lồ. Để tôi phủi đi cho anh.”

Nói xong, Du đội tóm cổ áo Hoàng Thiếu lôi xuống. Diệp Tu cám ơn Dụ Văn Châu vì đã giúp hắn dỡ gánh nặng trên vai, khiến đội phó Lam Vũ càng thêm buồn bực. Cậu liên tục phun lời rác rưởi, nói càng lúc càng hăng.

“Ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”

Điều kỳ diệu là Hoàng Thiếu thật sự ngừng nói. Khán giả chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng này. Bằng cách nào đó, người thanh niên này có thể bắt bậc thầy phun lời rác rưởi tắt đài. Ánh mắt cậu nhìn Diệp Tu giống như một chú cún đang chờ được thưởng. Và phần thưởng của Kiếm Thánh là một cái xoa đầu. Cậu tươi cười hạnh phúc khi crush vẫn tiếp tục gần gũi khi cậu chịu im lặng.

___________________

Để kiểm soát Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu buộc phải vuốt lông chú cún tăng động này. Mặc dù có thể khiến Hoàng Thiếu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại nảy sinh một vấn đề khác. Dụ Văn Châu đang cười với bọn họ, tuy nhiên hắn có thể nhận ra đó chỉ là một nụ cười giả tạo. Hắn biết nụ cười ấy là điềm báo cho một việc tồi tệ sắp xảy ra. Dù phần lớn thời gian Hoàng Thiếu Thiên có hơi phiền, Diệp Tu vẫn thích cậu. Vì vậy hắn không muốn thấy cậu bị chính đội trưởng của mình hành cho lên bờ xuống ruộng.

Khi Dụ Văn Châu dường như mất hết kiên nhẫn, Diệp Tu thu tay đang xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên về, giữ lấy tay hắn. Vị đội trưởng Lam Vũ mở to mắt ngạc nhiên trong phút chốc rồi cười rạng rỡ. Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhăn mặt, nhưng trước khi cậu lên tiếng phản đối, bàn tay còn lại của Diệp Tu cũng đã nắm lấy cậu. Diệp Tu mỉm cười, phấn khởi bắt tay cả hai.

“Tôi rất mừng có thể gặp hai người ngày hôm nay. Tôi thật sự thích các cậu.”

Diệp Tu nói một cách vui vẻ.

“Hai chúng tôi, anh thích ai hơn?”

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đồng thanh hỏi lại.

“Tôi tin rằng những vấn đề như thế này, không có thích nhiều hơn hay ít hơn, chỉ có thích hoặc ghét. Và tôi vô cùng thích cả hai người.”

Trả lời một cách tự tin, Diệp Tu nghiêng đầu cười dịu dàng với hai hậu bối đáng yêu. Hoàng Thiếu Thiên đỏ mặt dưới ánh nhìn từ đôi mắt màu hổ phách ấm áp tựa một người mẹ nhìn đứa con của mình. Còn Dụ Văn Châu, mặc dù biểu cảm không thay đổi quá nhiều, nhưng người khác vẫn thấy được cậu bị những lời đó tác động sâu sắc. Hai vị đại thần của Lam Vũ chỉ đứng đó ngẩn người ngắm vị khán giả may mắn kia, như những người đang chìm đắm trong tình yêu, mà nhiều người xem nghi ngờ đó là sự thật.

Khán giả bên dưới thầm khen Diệp Tu dẻo miệng. Người thanh niên này chế ngự Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu trong nháy mắt, không tốn chút sức lực. Thật là một tay chơi sõi đời!

“Này, còn tô--bỏ đi. Không cần nhìn tôi như vậy!”

Vu Phong cố gắng hòa đồng nhưng lập tức đổi ý khi bị cả đội trưởng và đội phó nhà mình trao cho cậu ánh mắt “trìu mến”. Cậu giơ hai tay lên tỏ ý mình không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giành Diệp Tu. Chỉ sau khi làm như vậy, hai đại thần Lam Vũ mới không nhìn Vu Phong bằng cặp mắt mang hình viên đạn.

Ở thời điểm này, khán giả đều chắc chắn rằng tất cả tuyển thủ cấp thần là gay.
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#13
Beta: Cửu Cửu

Chương 5:

Sau Lam Vũ, Dương Thông của chiến đội 301 và Điền Sâm của Hoàng Phong lần lượt xuất hiện. Chết thật, hắn mới nhớ ra mình quên xin chữ ký của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.Vậy là lát nữa hắn phải mất công đi qua khách sạn của hai người họ. Đó là một khoảng thời gian yên bình sau cơn lốc mang tên Hoàng Thiếu Thiên. Hắn thoải mái trò chuyện cùng hai người đội trưởng và có được chữ ký của họ một cách dễ dàng. Rồi điều gì đến cũng phải đến, tuyển thủ Bá Đồ lên sàn.

“Đội phó Trương, cậu không thể làm gì đội trưởng cậu à? Anh ta trông như muốn băm vằm anh thành từng mảnh. Thật đáng sợ mà!”

Diệp Tu vừa rên vừa trốn sau lưng Trương Tân Kiệt. Bàn tay hắn nắm hờ vạt áo đội phó Bá Đồ như một đứa bé sợ sệt trốn tránh hình phạt. Và trong trường hợp của Diệp Tu, hắn có lý do để thật sự sợ hãi sự trừng phạt. Xét cho cùng, hắn giải nghệ rồi biến mất khỏi giới tuyển thủ chuyên nghiệp mà không nói một lời với ai. Hắn vẫn còn nhớ lần chạm mặt đầu tiên với túc địch sau khi giải nghệ, Hàn Văn Thanh kiên quyết dùng nắm đấm để thông não Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu có thể không để ý mặt mũi, nhưng không có nghĩ là hắn muốn bị PK ngoài đời. Cám ơn nhưng xin kiếu, hắn vẫn muốn mặt mình nguyên vẹn!

“Xin lỗi nhưng tôi không thể giúp gì được.”

Trương Tân Kiệt nói, gỡ bàn tay nhỏ mềm mại của tiền bối khỏi áo khoác của bản thân. Cho dù có thích Diệp Thu tiền bối, cậu vẫn quý mạng sống của mình. Bởi vậy, cậu sáng suốt rời khỏi tầm nhìn của đội trưởng, vờ bận rộn với cuốn sổ. Khi Hàn Văn Thanh đứng trước mặt, hắn cười ngượng ngùng, cố gắng tạo khoảng cách với người đàn ông có khuôn mặt ví tiền. Thấy vậy, Hàn đội cau mày nhìn đối thủ lâu năm đồng thời là crush của mình, khiến Diệp Tu càng thêm bồn chồn, không hiểu cái nhìn trầm tư của đối phương có ý gì.

Khi Diệp Tu còn đang suy nghĩ có nên ném ví vào mặt Lão Hàn hay không thì chợt bị kéo vào vòng tay mạnh mẽ, lồng ngực cả hai ép chặt vào nhau. Hắn có thể nghe thấy nhịp tim Hàn Văn Thanh chợt tăng nhanh trong phút chốc rồi lại ổn định lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Dù cho chuyện gì có xảy ra, cậu cũng phải quay về. Tôi đợi cậu.”

Diệp Tu chớp mắt, vừa vui mừng vừa bối rối. Cảm thấy hơi ngạc nhiên vì chưa từng thấy bộ dạng đa cảm như thế này của Lão Hàn, nhưng hắn phải thừa nhận Lão Hàn bây giờ có chút dễ thương. Diệp Tu mỉm cười và ôm lại, thậm chí vỗ đầu Hàn Văn Thanh khi hắn biết chắc túc địch của mình sẽ không nổi giận. Hắn nhận thấy trái tim đối phương lại đập nhanh hơn khi hai người tiếp xúc. Thật là một phản ứng kỳ lạ!

Bên dưới, khán giả không thể không ca ngợi lá gan của Diệp Tu khi cậu ta dám xoa đầu Hàn đội.

___________________

Chỉ khi Diệp Tu hứa đi hứa lại rằng hắn sẽ quay về Liên minh, Hàn Văn Thanh mới hài lòng. Sau khi có được chữ ký của đội trưởng Bá Đồ, đội kế tiếp bước lên sân khấu.

“Vinh Quang không phải trò chơi của một người. Anh hiểu điều đó phải không?”

“Tôi biết.”

Lâm Kính Ngôn khẽ cười khi Diệp Thu vỗ vai mình với ánh mắt thấu hiểu trong lúc anh cầm cuốn sổ lên. Nếu có một người trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp có thể hiểu được cảm giác bây giờ của anh thì đó chắc chắn là Diệp Thu. Mặc dù tình huống hiện giờ của anh không tệ bằng cậu ta, ai có thể dám chắc nó sẽ không thay đổi trong tương lai? Nhất là khi anh mới thua Đường Hạo, Lâm Kính Ngôn suy nghĩ chán nản. Tuy vậy, anh phải thừa nhận cuộc gặp với Diệp Thu khiến anh cảm thấy tốt hơn. Ít nhất, cậu ta không nhìn anh với cặp mắt thương hại.

“Này, đừng bỏ mặc tôi chứ.”

Phương Duệ liền chen giữa hai người, nhưng Diệp Tu chỉ giành cho bậc thầy chơi zâm một cái liếc mắt thờ ơ trước khi tiếp tục nói chuyện, vỗ vai Lâm Kính Ngôn, siết chặt vai đối phương.Thấy sự tương tác thân mật của hai người, người nhỏ tuổi nhất trong bộ ba cau mày. Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của Hoàng Thiếu Thiên khi bị ăn bơ và cậu định dùng lại chiêu của Kiếm Thánh để thu hút sự chú ý của Diệp Thu!

“Này! Anh phân biệt đối xử với Lão Lâm như vậy là không công bằng! Ý tôi là, tôi thừa nhận mình có thể không tuyệt bằng đội trưởng, nhưng ít nhất anh cũng nên ôm tô...”

Và cậu cũng được như ý nguyện.

Đó là một cái ôm nhanh, hai cánh tay thon dài của Diệp Tu quàng qua hông cậu, vỗ nhẹ vài cái vào lưng rồi lùi lại. Cái ôm của họ chỉ kéo dài trong giây lát, nhưng nó khắc sâu vào trí nhớ cậu. Cái cảm giác khi ôm lấy khung xương nhỏ nhắn, cần cổ mảnh khảnh, trắng nõn quyến rũ ấy và mùi sữa tắm ngọt ngào, lôi cuốn...

Mặt Phương Duệ lập tức nóng bừng.

Hơn một nửa khán giả bắt đầu đánh cược có bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ bị Diệp Tu bẻ cong từ giờ đến cuối chương trình.

Lúc ký tên, Phương Duệ trông như người mất hồn. Sau khi bị Lâm Kính Ngôn kéo xuống, chiến đội Lôi Đình với một mình Tiêu Thời Khâm bước lên. Vừa ký tên xong, Diệp Tu chỉ kịp chào hậu bối, đồng thời cũng là một bậc thầy chiến thuật, trước khi bi kéo vào vòng tay đối phương, một lần nữa. Hắn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với những người bạn của hắn.Vì sao bọn họ bỗng nhiên thích động tay động chân với hắn? Hắn chỉ chưa gặp bọn họ có vài tháng mà họ làm như hắn bỏ đi cả thập kỷ. Dù vậy, hắn vẫn vui vẻ đáp trả cái ôm. Trước khi theo thói quen mà vỗ vai hậu bối, câu nói của Tiêu Thời Khâm làm hắn đứng hình tại chỗ.

“Tiền bối, tôi dự định chuyển nhượng sang Gia Thế mùa sau. Anh ... anh sẽ ủng hộ quyết định của tôi chứ?”

Tiêu Thời Khâm? Khoác áo Gia Thế?

Diệp Tu kinh ngạc không nói nên lời. Sau khi hắn giải nghệ và Tôn Tường lên làm đội trưởng, tình hình của Gia Thế cũng không chuyển biến tốt hơn. Nhiều người còn suy đoán rằng Gia Thế cầm chắc một suất rớt hạng cuối mùa giải này. Vì vậy Diệp Tu không thể hiểu được vì sao cậu hậu bối sở hữu một bộ não linh hoạt và kỹ thuật xuất sắc lại muốn chuyển đến đó. Dù vậy, hắn không phải loại người thích phán xét quyết định của bạn mình, thậm chí, hắn thường là người đầu tiên ủng hộ nó.

Vì vậy, Diệp Tu chỉ vỗ lưng Tiêu Thời Khâm, bật cười khi hậu bối cứng đờ người trong vòng tay hắn. Thiệt tình, mấy tên này bị gì vậy? Bọn họ muốn ôm hắn nhưng lại đơ người như khúc gỗ khi hắn ôm lại.

“Anh tin cậu sẽ đưa ra quyết định phù hợp với bản thân nhất nên anh đương nhiên sẽ ủng hộ cậu. Nhưng anh nhắc cậu là con đường phía trước sẽ không dễ đi đâu.”

“Cám ơn sự ủng hộ của tiền bối. Đó là tất cả những gì tôi cần để vượt qua sóng gió phía trước.”

Tiêu Thời Khâm lùi lại, đôi mắt sau cặp kính ánh lên niềm hạnh phúc khó giấu.

90% người theo dõi cá rằng toàn bộ nam tuyển thủ sẽ bị Diệp Tu bẻ cong.
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#14
Beta: Cửu Cửu

Chương 6:

Chiến đội được trông đợi nhất, Gia Thế, cuối cùng cũng xuất hiện. Diệp Tu đương nhiên vui vẻ khi gặp mặt Tô Mộc Tranh, nhưng Tôn Tường thì khác. Hắn không còn ghét cậu như lúc đầu, cũng không hận cậu đã cướp mất Nhất Diệp Chi Thu từ tay hắn. Diệp Tu hiểu rằng cậu không hề có lỗi trong việc giữa hắn và Gia Thế, dù có Tôn Tường hay không, rời khỏi Gia Thế chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên, hắn không thích thái độ tự cao tự đại của Tôn Tường. Và theo sự hiểu biết của hắn, vị đội trưởng mới của Gia Thế cũng chẳng ưa gì hắn.

Bởi vậy, Diệp Tu vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tôn Tường chủ động tiến bước, thậm chí là chạy đến chỗ hắn. Diệp Tu chớp mắt nhìn người kế vị của mình, sự do dự hiện lên rõ trong ánh mắt tự tin thường ngày của cậu. Tôn Tường mở miệng, khiến Diệp Tu càng thêm hoang mang khi cậu lắp bắp.

“A-anh có thấy không? Ý tôi là anh c-có xem trận đấu giữa tôi và Hàn Văn Thanh không?”

“Có, vì vậy...?”

“A-anh có, ý tôi là anh... anh nghĩ Diệp Thu có thất vọng không?”

Nếu nói không kinh ngạc thì là giả. Diệp Tu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày Tôn Tường nói ra những lời này vì ấn tượng lần đầu gặp gỡ với cậu chỉ toàn là định kiến. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tôn Tường lại quan tâm đến cảm nhận của hắn.

“Trong trận đó cậu quá chủ quan. Phô trương quá nhiều kỹ xảo không cần thiết, xem nhẹ ai không xem nhẹ mà lại coi thường Hàn Văn Thanh, lơ là cảnh giác khi trận đấu còn chưa kết thúc. Mà đó chỉ là mấy điều tổng quát, còn mấy lỗi nhỏ thì khỏi nói tới vì sẽ không đủ thời gian.”

Càng về sau, mặt Tôn Tường càng tái đi. Sau khi Diệp Thu nói xong, mặt cậu trắng như tờ giấy, đầu gục xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu, sợ rằng nhìn rồi sẽ chỉ thấy sự thất vong.

Bỗng nhiên cậu cảm nhận được một bàn tay đặt trên đỉnh đầu. Tôn Tường đờ người trong giây lát, nhưng lại thả lỏng bản thân khi tay người ấy nhẹ xoa tóc cậu.

“Đúng là cậu kiêu căng, nhưng cậu là người có tài năng. Tôi nghĩ người tiền nhiệm của cậu, Diệp Thu, cũng đồng ý với quan điểm này. Và cá nhân tôi nghĩ Diệp Thu có thể có chút khó chịu nhưng sẽ không thất vọng về cậu. Dù gì cậu cũng là người kế nhiệm của anh ta.”

Tôn Tường ngẩng đầu lên khiến Diệp Tu giật mình. Mặt cậu đỏ ửng lên, hắn còn mơ hồ thấy được một chiếc đuôi đang vẫy điên cuồng sau lưng cậu.

Cute

Hắn chưa từng nghĩ từ này sẽ có ngày được dùng để tả Tôn Tường. Tay hắn bất giác di chuyển tới mái tóc vàng kia, muốn tiếp tục xoa đầu cậu.

___________________

“Rất vui được gặp anh!”

Tô Mộc Tranh bỗng từ đâu xuất hiện, nắm lấy bàn tay sắp chạm tới đầu Tôn Tường, rồi vừa hào hứng bắt tay vừa nở nụ cười rạng rỡ. Diệp Tu chìm đắm trong thế giới riêng khi gặp lại cô em gái nhỏ nên không thấy ánh mắt buồn man mác, bị phản bội của Tôn Tường dành cho mình. Nếu Tô Mộc Tranh có thấy thì cô giả vờ không biết.

Bắt tay xong, Tô Mộc Tranh chắp tay sau lưng, một hành động quá quen thuộc khiến Diệp Tu cau mày. Đó là một thói quen vô thức của cô trước khi nói dối. Bình thường hai người không giấu nhau thứ gì nên hắn từ lâu đã nói cho cô biết điều này. Tô Mộc Tranh xụ mặt, bảo rằng thật không công bằng khi hắn nói dối giỏi đến mức cô không tìm được chút dấu hiệu nhận biết. Khi nghe lời phàn nàn đó, hắn chỉ cười rồi nói rằng cô không cần tìm vì hắn sẽ không bao giờ lừa dối cô.

Đã lâu rồi Diệp Tu không nhìn thấy động tác này bởi Mộc Tranh ít khi nói dối anh, nếu có thì cũng chỉ là những trò đùa nhỏ với sự giúp đỡ của Sở Vân Tú. Vì vậy hắn khá tò mò, trông đợi những hành động tiếp theo.

“Thật ra thì giới tuyển thủ chuyên nghiệp đã cược với nhau, coi thử ai có thể khiến anh cười tươi nhất.”

“...Hả?”

“Anh có nhớ lúc MC phỏng vấn ban nãy không? Mặc dù được gặp tận mặt tuyển thủ, anh trông có vẻ rất buồn chán, điều đó đả kích không ít người. Bởi vậy bọn em mới đặt ra vụ cá cược.”

“Ồ! Bởi vì vậy mà mọi người lại thân mật với anh vậy hả? Anh cứ thắc mắc rằng vì sao bọn họ lại như vậy trong khi anh chỉ là một người xa lạ.”

Lúc này nếu Diệp Tu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật có lỗi với cái danh bậc thầy chiến thuật của hắn. Làm gì có vụ cá cược nào ở đây, tất cả chỉ là kế hoạch của Mộc Tranh để giải thích cho thái độ của những tuyển thủ chuyên nghiệp khi gặp mặt Diệp Tu. Hắn cũng nhận ra bản thân quá lơ là, khi nãy hắn còn trả lời câu hỏi về Diệp Thu của Tôn Tường! Suýt nữa là lớn chuyện! Hắn gật đầu với Mộc Tranh, bày tỏ sự cảm kích của hắn, còn Tô Mộc Tranh chỉ cười đáp lại.

Hắn không nên tiếp tục gây chú ý khiến mọi người nghi ngờ thân phận bản thân, Diệp Tu nở nụ cười ngả ngớn, hỏi lại.

“Không phải em nên giữ bí mật mấy chuyện này sao?”

“Em chỉ không muốn vì hành động của mấy người kia mà khiến anh đặt quá nhiều hy vọng thôi. Nói cho cùng, đâu có ai muốn mất đi người hâm mộ. Hehe.”

Là người em gái thân thiết, Tô Mộc Tranh dĩ nhiên hiểu rõ Diệp Tu còn trò hay phía sau, cô mớm lời cho hắn.

“Đừng lo, dù bọn họ có nói lời ngon tiếng ngọt thì anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, bởi họ không phải là tuyển thủ anh yêu thích nhất.”

“Ồ? Vậy người đó là ai?”

Hắn khẽ cười.

“Diệp Thu.”

___________________

Xuyên suốt sự kiện, khán giả tại nhà thi đấu và những người đang xem trực tiếp đã bắt đầu nghi ngờ có phải khán giả may mắn này là Diệp Thu, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả tên hai người cũng na ná nhau! Nếu đó là sự thật thì sự tương tác với tuyển thủ cũng có thể lý giải được. Nghi ngờ càng dâng cao khi Hàn đội mặc cho Diệp Tu xoa đầu cũng như biểu hiện khác lạ của Tôn Tường.

Khi bọn họ chuẩn bị kết luận thì Tô Mộc Tranh, người thân thiết với Diệp Thần nhất, lại tỏ vẻ mình không biết người này. Nếu Diệp Tu là Diệp Thu, đúng ra Tô nữ thần phải rất vui mừng khi gặp lại sau khi người đó giải nghệ? So sánh với những cuộc gặp với tuyển thủ khác, hành động của Tô Mộc Tranh khá câu nệ và xa cách. Hai người họ chỉ bắt tay trước khi cô nói về vụ đánh cược.

Thứ đánh tan sự hoài nghi của người xem là khi Diệp Tu nói mình thích Diệp Thu nhất. Chắc không có ai tự luyến đến mức nói rằng mình thích bản thân mình nhất đâu nhỉ? Thậm chí, có thể Diệp Tu chỉ là một cái tên người khán giả đó tự đặt để giống tên thần tượng!

Bởi vậy, sự kiện Gặp Gỡ Thần Tượng kết thúc với sự hiểu ngầm của người xem rằng vị khán giả may mắn không phải là Diệp Thần.

Nếu như Diệp Tu biết những chuyện tiếp nối sau Ngôi Sao Tụ Hội năm nay, hắn đã thẳng thừng tuyên bố mình là Diệp Thu.

Nhưng đó chỉ là nếu như.
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#15
Beta: Cửu Cửu

Chương 7:

Mẩu chuyện nhỏ 1:

Hai ngày sau Ngôi Sao Tụ Hội.

Mộc Vũ Tranh Phong: Diệp Tu, anh coi thử cái này!

Quân Mạc Tiếu: ?

Mộc Vũ Tranh Phong: https://Glory_Fiction/hot_tags/YeQiu&YeXiu

Quân Mạc Tiếu: ??????

20 phút sau...

Quân Mạc Tiếu: Em cho anh đọc cái gì vậy Mộc Tranh!

Mộc Vũ Tranh Phong: Fanfic Diệp Thu/Diệp Tu

Mộc Vũ Tranh Phong: Thật ra là Diệp Tu/Diệp Tu tại Diệp Thu cũng là anh

Quân Mạc Tiếu: Anh biết một số người hâm mộ thích ghép cặp tuyển thủ chuyên nghiệp với nhau nhưng đây là cái quái gì vậy?

Mộc Vũ Tranh Phong: Bởi vì anh mà bọn họ có thêm ship mới

Quân Mạc Tiếu: Mộc Tranh thân mến, anh cho bọn họ ý tưởng ship anh với bản thân hồi nào?

Mộc Vũ Tranh Phong: Anh quên mất mình tuyên bố tuyển thủ anh hâm mộ nhất là Diệp Thu à?

Quân Mạc Tiếu: Và...?

Mộc Vũ Tranh Phong: Rồi ngay ngày hôm sau, “Diệp Thu” bỗng từ đâu xuất hiện, đánh ra một chiêu Rồng Ngẩng Đầu

Quân Mạc Tiếu: Cho nên?

Mộc Vũ Tranh Phong: Cho nên mọi người hết hồn, tưởng rằng đó là cách “Diệp Thu” đáp trả tình cảm “Diệp Tu” dành cho mình

Quân Mạc Tiếu: Cái quái gì?

Mộc Vũ Tranh Phong: Mặc cho vố số tuyển thủ chuyên nghiệp tán tỉnh mình, Diệp Tu vẫn một lòng hướng tới Diệp Thu. Rồi Diệp Thu, đại thần không màng thế đời, người chưa bao giờ lộ mặt, bỗng từ đâu xuất hiện và đáp trả tình cảm của cậu fanboy dễ thương bằng độc chiêu của mình. Chắc hẳn là trái tim của bọn họ đã được sợi dây tơ hồng gắn kết lại với nhau. Awwww thật là đáng yêu!”

Mộc Vũ Tranh Phong: Đó là những gì người hâm mộ nói

Quân Mạc Tiếu: ....

Quân Mạc Tiếu: Anh ghét Ngôi Sao Tụ Hội

Mộc Vũ Tranh Phong: Em thích Ngôi Sao Tụ Hội =))

___________________

Mẩu chuyện nhỏ 2:

Trong buổi phỏng vấn của Ngôi Sao Tụ Hội, mùa giải thứ 10, ngày thứ ba

MC: “Hai năm trước, ở một sự kiện của Ngôi Sao Tụ Hội, anh đã tuyên bố tuyển thủ mình thích nhất là Diệp Thu, nhưng đó cũng là anh. Anh có cảm thấy bản thân hơi... tự luyến không?”

Diệp Tu: “Không, tôi nói vậy vì hòa bình thế giới.”

MC: “Hả?”

Diệp Tu: “Không tin tôi hả?”

Diệp Tu: “Vậy để tôi chứng minh cho anh thấy.”

Diệp Tu: “Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Gì vậy Lão Diệp?”

Diệp Tu: “Thật ra thì cậu là tuyển thủ anh thích nhất trong cả Liên Minh. Hai năm trước không nói là do anh ngại.”

Hoàng Thiếu Thiên: “!!?”

Hoàng Thiếu Thiên: “Th-thật vậy ư? Anh cũng là tuyển thủ tôi thích nhất trong cả Liên Minh, không, là cả thế giới!”

Diệp Tu: “Bây giờ anh chỉ cần chống mắt lên xem.”

Trong trận đoàn đội, ai cũng thấy được Đại Mạc Cô Yên và Vương Bất Lưu Hành tập trung tấn công một mình Dạ Vũ Thanh Phiền. Và nếu Vinh Quang không cấm tổn thương từ người cùng đội thì Kiếm Thánh đã ngỏm không biết bao nhiêu lần từ những đòn tấn công sượt qua của Sách Khắc Tát Nhĩ, Nhất Diệp Chi Thu, và Nhất Thương Xuyên Vân.

Diệp Tu gõ trên chat chung.

Quân Mạc Tiếu: “Đã bảo rồi”

MC: “...”

Khán giả: “...”

___________________

Mẩu chuyện nhỏ 3:

Cảm thấy tội nghiệp cho chú cún ham nói, Diệp Tu ra tay cứu giúp.

Quân Mạc Tiếu: Hồi nãy tôi chỉ nói đùa rằng Thiếu Thiên là tuyển thủ tôi thích nhất.

Dạ Vũ Thanh Phiền: WTF. Lão Diệp anh không thể nuốt lời được tôi không cho phép!!!!!!!!

Quân Mạc Tiếu: Bình tĩnh nghe tôi nói

Quân Mạc Tiếu: Tất cả mọi người

Quân Mạc Tiếu: có nhớ lời tôi nói hai năm trước?

Quân Mạc Tiếu: Rằng với tôi, không có thích nhiều hơn hay ít hơn, chỉ có thích hoặc ghét

Quân Mạc Tiếu: Tôi thích mọi người, vì vậy mọi người đều là tuyển thủ tôi yêu thích nhất

Nhóm cuồng Diệp Tu: Thật sao?

Quân Mạc Tiếu: Yep, tôi thích tất cả mọi người ~

Quân Mạc Tiếu: ❤

Nhóm cuồng Diệp Tu: Ồ

Sau đó, tất cả nhân vật đều dừng tấn công Dạ Vụ Thanh Phiền.

MC: “................”

Khán giả: “................”

~HOÀN~
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#16
Đáng yêu quá đi mất : ))))
“Oh, anh có thể xin chữ ký hai cậu không?”
“….”
“….”
“Ừm!”
“….”
“….”
“Tiể.. E hèm, Chu đội, cái này là cho một người bạn thuộc phái nữ. Chị ấy có thể hiểu nhầm nếu cậu vẽ nhiều trái tim như vậy ….”
“…. Hửm”
“Không phải, Chu đội, quyển sổ này là của một người bạn. Cậu không thể viết tên anh rồi vẽ trái tim xung quanh.”
“Hừm ….”
Bọn họ vừa thấy Chu đội bĩu môi sao!
Khán giả bên dưới xôn xao.
Toi k có skill phản kháng với sự moe moe của Súng Vương aaaaa
90% người theo dõi cá rằng toàn bộ nam tuyển thủ sẽ bị Diệp Tu bẻ cong.
Họ bị bẻ trước khi lên sân khấu rồi : ))
Trong trận đoàn đội, ai cũng thấy được Đại Mạc Cô Yên và Vương Bất Lưu Hành tập trung tấn công một mình Dạ Vũ Thanh Phiền. Và nếu Vinh Quang không cấm tổn thương từ người cùng đội thì Kiếm Thánh đã ngỏm không biết bao nhiêu lần từ những đòn tấn công sượt qua của Sách Khắc Tát Nhĩ, Nhất Diệp Chi Thu, và Nhất Thương Xuyên Vân.
Oan uổng cho HTT quá trời quá đất, lão Diệp anh quá đáng lắm luôn á :ROFLMAO::ROFLMAO:
Nhóm cuồng Diệp Tu: Thật sao?
Quân Mạc Tiếu: Yep, tôi thích tất cả mọi người ~
Quân Mạc Tiếu: ❤
Nhóm cuồng Diệp Tu: Ồ
Sau đó, tất cả nhân vật đều dừng tấn công Dạ Vụ Thanh Phiền.
Đừng cứu chúng tôi, chúng tôi đã là fan não tàn của Diệp Tu rồi :LOL::LOL::LOL:
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#17
Cười sái quai hàm rồi :))
Diệp Tu thật sự muốn lao đầu vào gối tự tử. Hắn không hiểu hắn đã gây nghiệt gì để bị nguyền rủa ở Ngôi Sao Tụ Hội. Hắn tưởng bản thân sẽ không phải dính dáng tới nó sau khi giải nghệ. Nhưng rồi Liên Minh tổ chức sự kiện ngu ngốc này. Đương nhiên, là một fan cuồng, Trần Quả muốn tham gia hoạt động này. Làm sao DIệp Tu có thể từ chối lời khẩn cầu của bà chủ? Hắn đã để Trần Quả đăng ký tên mình cho sự kiện nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ được chọn. Ngay tại giây phút này, Diệp Tu cũng không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo …

“Xin chào Diệp Tu! Cậu vô cùng may mắn khi được chọn chọn giữa hàng trăm nghìn lá phiếu. Hiện giờ cậu cảm thấy như thế nào?”

“Tạm tạm”

Diệp Tu trả lời một cách chán nản. Vẻ mặt cay đắng của hắn chỉ khiến tiếng la ó ngày càng lớn. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng quan tâm.

“Uhm…. Cậu không cảm thấy phấn khích chút nào sao?”

“Không chút nào.”

Người MC cười bối rối khi thấy sự “nhiệt tình” của người may mắn được chọn. Để tránh việc mọi người cảm thấy khó xử hơn nữa, người MC nhanh chóng gọi nhóm tuyển thủ đầu tiên lên gặp mặt vị khán giả may mắn.
Đắng cho cả đôi bên :))
“Tiể.. E hèm, Chu đội, cái này là cho một người bạn thuộc phái nữ. Chị ấy có thể hiểu nhầm nếu cậu vẽ nhiều trái tim như vậy ….”

“…. Hửm”

“Không phải, Chu đội, quyển sổ này là của một người bạn. Cậu không thể viết tên anh rồi vẽ trái tim xung quanh.”

“Hừm ….”

Bọn họ vừa thấy Chu đội bĩu môi sao!

Khán giả bên dưới xôn xao.
Chẹp chẹp, những người ít nói thường hành động rất nguy hiểm :3
Hẹn xong, hai người tách nhau ra với nụ cười trên mặt. Sau đó, Sở Vân Tú ký tên vào sổ trong khi Lý Hoa kiên nhẫn chờ bên cạnh. Vì sợ bản thân sẽ hút chỉ số thù hận từ các vị đại thần, cậu không dám ôm tiền bối Diệp Thu.
Trâu Viễn mở to mắt, cậu cảm thấy gánh nặng trên vai như nhẹ dần nhờ câu nói đơn giản nhưng tràn đầy ấm áp đó. Câu ôm tiền bối Diệp Thu chặt hơn và gác mặt mình lên bờ vai nhỏ bé nhưng kiên cường đó, tìm kiếm chút ấm áp từ người kia.

“Cám ơn tiền bối …”

Khán giả há hốc mồm khi thấy Trâu Viễn nhìn người may mắn được chọn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Excuse me! Trong hai người ai mới là thần tượng hả?
Thấy cũng tội mà thôi thì cũng kệ, may mà Trâu Viễn năm đó đánh lôi đài k thì trận đoàn đội lại có màn truy sát tập thể :))
Diệp Tu cười xòa, với hắn việc này không phải chuyện gì lớn . Tuy nhiên, điều này chỉ khiến nụ cười của Vương Kiệt Hi càng thêm dịu dàng. Vị đội trưởng Vi Thảo toát lên sự thỏa mãn. Fan hâm mộ nữ và nam ngất ngây tại chỗ trước nụ cười và vẻ mặt của Vương đội. Đặng Phục Thăng và Lý Diệc Huy như thấy bầu không khí hồng phấn phát ra từ chỗ đội trưởng nhà mình. Đáng tiếc, Diệp Thu tiền bối dường như không để ý chút nào.
Hai cái bóng đèn bất đắc dĩ to quá đi :D
Lý Hiên nhếch mép, tay vẫn quàng qua vai Diệp Thu tiền bối. Thấy rằng đội trưởng không định lùi bước, Ngô Vũ Sách mím môi, bước lại gần nắm tay tiền bối rồi trừng mắt thách thức người kia. Máu nóng cả hai bắt đầu bốc lên, nhưng trước khi một trong hai hành động thì Diệp Tu đã lên tiếng trước.

“Các chàng trai, bạo lực không phải thứ tốt, đừng động thủ ở đây.”

Vừa nói, Diệp Tu vừa tạo chữ X trước ngực. Đội trưởng và đội phó Hư Không lập tức thay đổi nét mặt thù địch của mình khi thấy Diệp Thu nghiêng đầu, cau mày.

KAWAII! Diệp Tu trông thật dễ thương.

Những người ngồi dưới đều nghĩ như vậy.
Lúc đầu còn tưởng tiểu Ngô ghen vs Diệp ai dè... Mà kẻ đó còn cs trò bán manh nữa hả trời? :V
“Này, còn tô--bỏ đi. Không cần nhìn tôi như vậy!”

Vu Phong cố gắng hòa đồng nhưng lập tức đổi ý khi bị cả đội trưởng và đội phó nhà mình trao cho cậu ánh mắt “trìu mến”. Cậu giơ hai tay lên tỏ ý mình không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giành Diệp Tu. Chỉ sau khi làm như vậy, hai đại thần Lam Vũ mới không nhìn Vu Phong bằng cặp mắt mang hình viên đạn.
Thôi tiểu Vu à, mạng nhỏ quan trọng hơn :V
“Đội phó Trương, cậu không thể làm gì đội trưởng cậu à? Anh ta trông như muốn băm vằm anh thành từng mảnh. Thật đáng sợ mà!”

Diệp Tu vừa rên vừa trốn sau lưng Trương Tân Kiệt. Bàn tay hắn nắm hờ vạt áo đội phó Bá Đồ như một đứa bé sợ sệt trốn tránh hình phạt. Và trong trường hợp của Diệp Tu, hắn có lý do để thật sự sợ hãi sự trừng phạt. Xét cho cùng, hắn giải nghệ rồi biến mất khỏi giới tuyển thủ chuyên nghiệp mà không nói một lời với ai. Hắn vẫn còn nhớ lần chạm mặt đầu tiên với túc địch sau khi giải nghệ, Hàn Văn Thanh kiên quyết dùng nắm đấm để thông não Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu có thể không để ý mặt mũi, nhưng không có nghĩ là hắn muốn bị PK ngoài đời. Cám ơn nhưng xin kiếu, hắn vẫn muốn mặt mình nguyên vẹn!
Hí hí cái này giống oán phu truy thê ghê á :V
Bên dưới, khán giả không thể không ca ngợi lá gan của Diệp Tu khi cậu ta dám xoa đầu Hàn đội.
Ca ngợi +1 :V
Và cậu cũng được như ý nguyện.

Đó là một cái ôm nhanh, hai cánh tay thon dài của Diệp Tu quàng qua hông cậu, vỗ nhẹ vài cái vào lưng rồi lùi lại. Cái ôm của họ chỉ kéo dài trong giây lát, nhưng nó khắc sâu vào trí nhớ cậu. Cái cảm giác khi ôm lấy khung xương nhỏ nhắn, cần cổ mảnh khảnh, trắng nõn quyến rũ ấy và mùi sữa tắm ngọt ngào, lôi cuốn...

Mặt Phương Duệ lập tức nóng bừng.
Aizzzz tôi lại phải nghi ngờ lý do chuyển đến HH của điểm tâm rồi :3
sao tui k xem dc? :((
Trong buổi phỏng vấn của Ngôi Sao Tụ Hội, mùa giải thứ 10, ngày thứ ba

MC: “Hai năm trước, ở một sự kiện của Ngôi Sao Tụ Hội, anh đã tuyên bố tuyển thủ mình thích nhất là Diệp Thu, nhưng đó cũng là anh. Anh có cảm thấy bản thân hơi... tự luyến không?”

Diệp Tu: “Không, tôi nói vậy vì hòa bình thế giới.”

MC: “Hả?”

Diệp Tu: “Không tin tôi hả?”

Diệp Tu: “Vậy để tôi chứng minh cho anh thấy.”

Diệp Tu: “Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Gì vậy Lão Diệp?”

Diệp Tu: “Thật ra thì cậu là tuyển thủ anh thích nhất trong cả Liên Minh. Hai năm trước không nói là do anh ngại.”

Hoàng Thiếu Thiên: “!!?”

Hoàng Thiếu Thiên: “Th-thật vậy ư? Anh cũng là tuyển thủ tôi thích nhất trong cả Liên Minh, không, là cả thế giới!”

Diệp Tu: “Bây giờ anh chỉ cần chống mắt lên xem.”

Trong trận đoàn đội, ai cũng thấy được Đại Mạc Cô Yên và Vương Bất Lưu Hành tập trung tấn công một mình Dạ Vũ Thanh Phiền. Và nếu Vinh Quang không cấm tổn thương từ người cùng đội thì Kiếm Thánh đã ngỏm không biết bao nhiêu lần từ những đòn tấn công sượt qua của Sách Khắc Tát Nhĩ, Nhất Diệp Chi Thu, và Nhất Thương Xuyên Vân.

Diệp Tu gõ trên chat chung.

Quân Mạc Tiếu: “Đã bảo rồi”

MC: “...”

Khán giả: “...”
Hahahahahaha tội Hoàng Thiếu quá đi, con dê tế thần là đây chứ đâu :)))
 

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#18
Hắn hy vọng rằng người hậu bối này của mình có thể hiểu rằng hắn không muốn bị lộ danh tính vào lúc này.

Tiền bối khen mình đẹp trai …

Tuy nhiên, Chu Trạch Khải chỉ quan tâm tới câu nói này từ crush của cậu
Noooo nghị lực lên Tiểu Chuuuuuu *face palm*
 

Bình luận bằng Facebook