Hoàn [Song Hoa] Bệnh thất tình

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
-( Song Hoa ) Bệnh thất tình
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: Tắc Thở Rồi ( 断了气 )
-Edit: Thiên


Bệnh thất tình

“Này đứa nhóc kia con có ổn không vậy, con nhìn lại bản thân xem nước mũi thì đang chảy hết ra ngoài, gò má cũng đỏ chín cả lên rồi, nếu con cảm thấy không ổn hãy đi gặp bác sĩ đi? À mà con có biết đi đăng kí không đấy? Dì thấy ở phố xx có bệnh viện tổng hợp đó, nghe nói bác sĩ chỗ đấy rất tốt, bốc thuốc châm cứu đều thạo hết, đảm bảo chỉ cần đi khám là ngày mai con sẽ khỏe liền.”

“Hiện tại con rất ổn mà, cảm ơn dì, con không sao đâu, chỉ là cảm vặt mà thôi.”

“Đứa nhỏ này, con chớ xem thường cảm mạo, đợt này dịch Ebola đến rất mạnh, biết bao nhiêu người phải vào bệnh viện rồi, đừng ỷ vào sức khỏe thanh niên mà lơ là, sau này liền hối hận đấy.”

“Vâng vâng, con biết rồi, cảm ơn dì Trần đã lo lắng…” Trương Giai Lạc một bên đếm số tiền giấy trong ví, một bên dùng mu bàn tay hung ác lau sạch nước mũi, trời thì ngày càng rét, toàn thân cậu đều đã lạnh cóng đến mức nghi ngờ nhân sinh rồi, nên đương nhiên là nước mũi có hay không chảy thòng lòng trên mặt đều không biết.

Dì Trần thấy cậu đang đếm tiền để đưa cho mình, không chút nào nghi ngờ đếm lại, trong đôi mắt mang theo ít thương xót, cuối cùng vẫn phải căn dặn mấy câu rồi mới yên tâm rời đi, để lại Trương Giai Lạc ở phía sau lạnh đến mức toàn thân run lên.

Hai tháng trước Trương Giai Lạc vừa giải nghệ. Trong buổi họp báo công bố tin tức, cậu đích thân đem chức đội trưởng trao cho Trâu Viễn, đèn flash xoạt xoạt điên cuồng chụp ảnh hai người họ, dường như muốn biến gương mặt đen xì của người quản lí đội chụp luôn thành ảnh thờ, tiêu đề của ngày trọng đại đó được viết là “Trương Giai Lạc, mang đi một phồn hoa thịnh thế”. Còn về phía Trương Giai Lạc, cậu một tay khoác balo hành lí, chân thì sải bước phóng khoáng mà rời đi.

Vì không để phóng viên cùng những người trong giới tìm được mình, Trương Giai Lạc giữ bí mật với tất cả mọi người, kể cả quản lý chiến đội cũng bó tay không biết. Còn về phần chỗ ở, Trương Giai Lạc ngẫu nhiên tìm thấy được một khu vực cho thuê ngắn hạn ở khá xa thành phố. Khi liên lạc với chủ nhà, lúc đầu cậu vẫn trốn trốn tránh tránh sợ hãi rụt rè, sau đó mới phát hiện cái gọi là tuyển thủ liên minh chuyên nghiệp, nhân vật cấp đại thần cùng lắm chỉ là ở trong vòng trò chơi của bọn họ mà thôi, chủ nhà căn bản không nhận ra cậu là ai, nên cậu an tâm thoải mái ở lại.

Ở lại mới hiếm thấy thanh nhàn, Trương Giai Lạc đến máy tính cũng không vội mua, mỗi ngày đều đeo khẩu trang lên chợ hoa ngắm, sau đó đi nghiên cứu một trăm loại hoa lẫn phương pháp trồng trọt, cố gắng chuyển dời sự chú ý của mình vào chúng. Thời gian trôi qua rất nhanh, hạ đi thu đến, vào lúc chuyển mùa, Trương Giai Lạc vô tình bị cảm mạo.

Nói về việc này, cậu cảm thấy rất oan ức khi cả ngày làm trạch nam nằm lì ở nhà lại nhiễm cảm, rõ ràng lúc ra khỏi cửa cũng trang bị đầy đủ, chỉ là khi về nhà mới nheo mắt một cái sau rồi dụi mặt một cái không lọt chỗ nào thế mà trong hai ngày ngắn ngủi lại nhiễm bệnh. Trương Giai Lạc hiện tại bắp thịt cả người đau nhức, toàn thân không còn chút sức lực nào, cậu cảm thấy mình bây giờ giống như những pha chết người nguy hiểm thường thấy trên tin tức.

Nhưng Trương Giai Lạc lại là một người rất ghét đi khám bệnh.

Khi xưa lúc cậu vẫn còn trong chiến đội, Trương Giai Lạc nổi tiếng là một kẻ rắc rối, cảm mạo nóng sốt tuyệt đối không lên bệnh viện, không uống thuốc cũng không châm cứu, dựa vào ý chí kinh người cùng cơn bệnh đánh nhau giằng co. Nhìn khắp phòng toàn là “Bánh sủi cảo” nhìn đến mức Tôn Triết Bình nghĩ một quyền đánh ngất cậu thì có khi còn giúp cậu bớt đau hơn. Mãi cho đến khi quản lý chiến đội cầu xin khóc lóc, cậu cuối cùng cũng coi như chịu uống một ngụm thuốc Đông y.

Dĩ nhiên, phải có Tôn Triết Bình ở bên nhấn đầu của cậu uống.

“Uống thuốc với tiêm rất đắng và đau, ông cũng giống tôi, có bao giờ chịu đi bệnh viện đâu. Sao giờ lại ép tui.”

“Là tôi đem cậu tới đây nếu tôi không quản thì ai quản?”

“Ngụy biện, nghe ông nói giống như đang sở hữu tui ấy.” Trương Giai Lạc cuộn tròn người lại với vẻ đáng thương, nhưng dù cho cơ thể đang ốm yếu bệnh tật, cậu vẫn quyết đấu tranh giành quyền lợi về phía mình.

Tôn Triết Bình đem cậu từ trong chăn lôi ra, sau đó quấn cậu kín mít như một cái bánh tét rồi kéo đi phòng khám bệnh.

“Bác sĩ, đầu óc của cậu ấy sẽ không sốt đến mức cháy hỏng chứ?”

“…”

“Đầu óc cậu ta dường như bị sốt rất nặng, cái gì cũng ngu ngơ. Phiền ngài kiểm tra kĩ một chút.” Tôn Triết Bình rất lo lắng, hắn hiện tại lo lắng đến mức như muốn dán lên trán mình hai chữ “Người nhà”.

Trương Giai Lạc tức giận hét lên: “Tôn Triết Bình!!!”

Lão trung y xem mạch cho Trương Giai Lạc, sau ôm đầu của cậu vòng tới vòng lui rồi lại bảo cậu mở miệng le lưỡi. Làm đến mức Trương Giai Lạc đáng thương xin tha, ông mới buông tay, bảo “Cậu nhóc rất khỏe mạnh, chỉ là chút cảm lạnh mà thôi, về nhà ngủ một giấc là ổn rồi.”

Trương Giai Lạc lúc này mới giống như được đại xá hướng Tôn Triết Bình làm mặt quỷ, “Ông xem đi, đã nói không sao rồi, ông đúng là lo lắng thái quá.”

Khi đó, Trương Giai Lạc có chút hả hê khi người gặp nạn thu được hai ngày nghỉ bệnh, cậu quả thật là người hạnh phúc nhất trên toàn vũ trụ, ngủ một giấc không tốt còn có thể ngủ hai giấc, lại còn được đội trưởng tỉ mỉ chu đáo chiếu cố cùng với hộp cơm cao cấp của Trương Thùy Vĩ phục vụ, kể cả có là hội viên QQ cao cấp cũng không có nhận được đặc quyền này.

Thế nhưng tình hình hiện tại khác biệt, cuộc sống cậu hiện tại không thể so được với trước đây, sơ sẩy một cái bệnh tình liền chuyển biến nghiêm trọng, vả lại Trương Giai Lạc trước khi rời khỏi chiến đội vất vả quá nhiều, sức đề kháng giảm đã xuống không ít, thân thể cũng không còn dũng mãnh như trước đây. Bây giờ toàn thân cậu cảm giác như bị nhà quyền pháp quăng thẳng lên trời lại ăn thêm một đại chiêu liên kích, không chỉ bắp thịt đau nhức, cả xương đều đau đến không muốn động đậy, càng không nói đến trong đầu cậu bây giờ giống như đang bị một mũi khoan kim cương khoan thẳng vào bên trong.

Trương Giai Lạc đầu đau như búa bổ suy nghĩ, cậu hiện tại đã không đáng một đồng, còn lại một chút trí tuệ cũng bệnh đến choáng, khinh người quá đáng!

“Emma(?), Tôn Triết Bình…” Cậu giãy giụa từ trong chăn thò đầu ra, ngón tay đảo quanh trên giường tìm tòi, cho đến khi đụng tới một cái vật lành lạnh, “Khục… Dù có chết thì trước khi chết cũng phải ăn một cái chân gà rồi chết…”
Vậy nên, gọi thức ăn ngoài đi.

“Anh giai, xin lỗi nhưng phiền cậu giao đến một cái đùi… Đùi gà… Khụ khụ khụ! Mong cậu ngàn vạn lần có thể trước khi tui sắp tắt thở đem đến giùm, cảm ơn nhiều…”

Tôn Triết Bình nhìn chiếc điện thoại trên tay mà ngây ngẩn cả người, dường như lúc nãy, Trương Giai Lạc gọi điện thoại cho hắn.

Tuy vẫn là dãy số quen thuộc kia, nhưng giọng nói lại không giống nhau lắm. Trương Giai Lạc miệng mơ hồ báo ra cái địa chỉ, từ đầu tới cuối cũng không gọi qua tên hắn, còn muốn hắn giao một cái đùi gà, Tôn Triết Bình nhìn dãy số điện thoại đã bị cắt đứt, hơi ngập ngừng không biết có nên gọi lại mắng người.

“Lại cháy hỏng đầu óc đi…”

Mới mấy năm không gặp, giọng nói của cậu nghe ra rất yếu và mơ hồ, khi nói còn chen lẫn vài tiếng ho khan, nội dung thì lại nói không rõ ràng.

Ngoài ra, cái số này hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện trên danh bạ của hắn, nhẩm tính thì ít nhất cũng là hai năm.

Khoảng thời gian đầu sau khi Tôn Triết Bình rời đi thì bọn họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc, Trương Giai Lạc mỗi tuần đều gọi cho hắn một cú điện thoại, báo cáo chiến tích cùng tiến độ huấn luyện, Tôn Triết Bình rất thích hợp để cùng cậu bàn bạc về cách xử lí những việc trong chiến đội, đây có lẽ cũng được xem là một loại bồi thường tâm lí đầy tinh tế của Trương Giai Lạc, nhưng Bách Hoa thành tích trước sau vẫn không trên không dưới, lại nằm ở ngay cái vị trí mà tất cả mọi người đều thấy bối rối.

Đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc cần một kẻ tấn công mạnh mẽ đi trước dẫn đầu, vì đội ngũ này vang lên trống trận. Nhưng hiện tại mất đi một con át chủ bài cuồng kiếm sĩ, bọn họ giờ đây chỉ có thể lựa chọn tử chiến đến cùng.

Trương Giai Lạc không muốn bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ có thể lựa chọn chuyển thủ thành công, dựa vào bản thân điên cuồng đột phá trùng vây, nóng lòng đưa chiến đội hốt đi một cái giải quán quân để chứng minh thực lực của họ. Nhưng càng lâu cậu liền thấy niềm mong ước của mình tựa như một hố đen sâu thẳm không thể lấp kín. Trương Giai Lạc càng lúc càng sợ sệt, giải quán quân cứ thế mà lại cùng bản thân sải bước đi qua.

Nhưng Trương Giai Lạc ngay cả một tiếng oán trách cũng không có mà đem tất cả những trách nhiệm sau khi Tôn Triết Bình rời đi gánh hết lên vai mình, cũng có oán giận nhưng lại chưa từng trách móc. Vậy thì rốt cuộc cậu làm sai chỗ nào, còn muốn khiến cậu phải làm sao nữa?

Cuối cùng, cậu cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ở mùa giải thứ năm đạt được MVP cá nhân.

Nhưng đồng thời, chiến đội Bách Hoa cũng vinh quang đạt được giải á quân lần thứ hai.

Tôn Triết Bình chăm chú nhìn điện thoại suy nghĩ đến xuất thần, Trương Giai Lạc dường như đã bị bệnh, hơn nữa bệnh đến không nhẹ. Kỳ thực cậu vẫn rất đáng yêu, chỉ cần đừng suốt ngày cướp hết tất cả trách nhiệm của mọi người, dù là tốt hay xấu, cũng không cần vì việc hắn rời đi mà đem tất cả những ước vọng về quán quân thu hết lên vai, bọn họ có lẽ còn có ngày mai.

Hắn đúng là đã từng mơ được ngồi trên cái ngai vàng ấy, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Trương Giai Lạc phải gánh lấy nó trên vai. Hắn-Tôn Triết Bình trong vòng cạnh tranh này đã weed out, giờ chỉ nguyện cậu buông tay đi mà hưởng thụ game.

“Trương Vỹ?”

“Hử? Cho hỏi…”

“Là tôi, Tôn Triết Bình.”

“Wow! Lừa đảo à!”

“… Nghĩ nhiều rồi, Trương Giai Lạc đâu, cậu có địa chỉ của cậu ta không? Giờ cậu ta đi đâu rồi?” Tôn Triết Bình lời ít ý nhiều, dùng một câu ngắn ngủi đánh vỡ khoảng cách hai năm không gặp, đúng là cao thủ trong giới tán gẫu.

Chỉ vì một trận điện thoại không rõ ý nghĩa kia, Tôn Triết Bình đã mất nửa ngày để lật cuốn danh bạ điện thoại, mất luôn cả một buổi chiều đẹp đẽ cũng tìm không ra, kết quả tìm tới tìm lui cũng chỉ có vài cái tên. Vậy nên hắn đành gọi lại cho Trương Giai Lạc xem, nhưng chờ mãi cũng chỉ có tiếng của tổng đài đáp lại, dù có gọi tiếp mấy lần cũng vẫn vậy. Hết cách, hắn đành phải đi cầu viện bên ngoài.

“Tôn đội trưởng tìm Trương đội phó có chuyện gì vậy? Hai người vẫn còn liên lạc sao?”

“Không.” Tôi cùng cậu ấy đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, Tôn Triết Bình bỗng đặc biệt nghĩ ra một câu thoại, nhưng ngẫm thấy nếu phun ra sẽ rất buồn nôn nên hắn liền không nói.

Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn mà phán đoán, Trương Giai Lạc hiện tại chắc chắn đang bị sốt, nếu không sẽ không bất thường gọi điện thoại cho hắn, lại còn bảo hắn giao thức ăn ngoài. Chuyện cậu giải nghệ đã được đưa lên đầu đề của tạp chí Thể thao điện tử, Tôn Triết Bình lúc đi ngang qua quầy báo chí nhìn thấy tin tức ấy nằm thẳng trên trang nhất liền không khỏi mua một quyển, hai ba lần liền lật hết, một nửa đều là an ủi rồi cổ vũ tiến về phía trước, giọng lạc quan đến không chịu được.

Trương Giai Lạc trước nay vốn không bao giờ đem chuyện cậu có bao nhiêu đau khổ treo ngoài miệng, giống như việc cậu dù bị sốt cao cũng không chịu đến bác sĩ.

“Híc, thành thật mà nói tôi cũng không rõ ràng, đội… Đội phó sau khi rời đi liền không tiếp nhận bất cứ cuộc gọi nào, chúng tôi cũng đã luân phiên oanh tạc rất lâu rồi, nhưng cậu ấy không tiếp là nhất quyết không tiếp, Trâu Viễn bên này cũng lo đến mức khóc lên rồi, đội trưởng, nếu biết cậu ấy ở đâu, xin nhờ chuyển đạt đến cậu ấy rằng chúng tôi rất lo lắng cậu ấy.” Trương Vỹ nói, “Cũng không muốn khiến cậu nhọc lòng thêm, cậu ấy đã cố hết sức rồi, chúng tôi một chút cũng không trách, chỉ là… cậu đừng suốt ngày kiềm nén cảm xúc của mình nữa, chơi game chẳng phải là cả phường vui vẻ cãi nhau sao, đây là những điều mà cậu đã từng nói mà…”

Tôn Triết Bình nghe cậu ta liên miên lải nhải nói xong, lại hỏi đội trưởng ông có khỏe không, hai năm qua ông đi đâu, vết thương ở tay giờ như thế nào rồi? Ngữ khí đặc biệt thành khẩn tha thiết. Tôn Triết Bình nhìn đèn tín hiệu nhấp nháy chuyển đổi, cảm thấy giữa người với người duyên phận đôi khi lại bạc nhược đến đáng thương.

“Tôi đã sớm không còn là đội trưởng của các cậu nữa rồi, cố lên đi.” Hắn ở trong dòng người bước ra, sau đó kiên quyết cúp điện thoại.

Người đã rời đi thì không có tư cách nhúng tay vào tương lai của người khác, Tôn Triết Bình sải bước đến quầy sách báo mua một bao thuốc lá cùng với một quyển "báo Thể Thao Điện Tử" tuần này. Trên đường lái xe đi ngang qua một tiệm thuốc, đèn đuốc sáng rực cũng chỉ có ông lão cùng bác gái đến khám, việc buôn bán lành lạnh bình thản, ông chủ tiệm không biết có bán hay không nghe phát thanh ngủ gà ngủ gật. Hắn nhìn hai bên một chút rồi lái xe đến, tăng tốc bước chân chạy đến nơi đó.

Sau khi mua thuốc xong, hắn liền gọi cho một người bạn, đối phương nhận cuộc gọi của hắn liền cười đến cằm cũng muốn rơi xuống đất.

“Này, lão Tôn, ông cuối cùng phải đáp ứng tôi có phải không! Vậy giờ ông chọn thời gian đi, tôi liền cùng hắn nói chuyện. Công hội của hắn hiện tại mới thành lập đang cần nhân thủ khai hoang, có ông gia nhập nhất định tốn công ít mà thu hoạch nhiều!” Người nói chuyện là một nam nhân trẻ tuổi, nghe giọng nói có lẽ không vượt quá hai mươi lăm, ngữ khí tùy tiện, thần thái sáng láng, là một đại thiếu gia sống không lo ăn mặc.

Tôn Triết Bình khẽ hừ một tiếng, nhét gói thuốc trong tay vào túi áo, dọc đường liền chặn một chiếc taxi, rồi leo lên đi thẳng tới trạm tàu điện ngầm.

“Cho cậu cái địa chỉ. Giúp tôi tìm một người, tìm được thì cậu muốn cái gì tôi cũng đáp ứng.” Hắn nói.

Đối phương hiển nhiên không ngờ tới còn có thử thách, sửng sốt một chút, “Hình như cái này hơi khó…” Gã ca thán một tiếng, Tôn Triết Bình đang muốn nói không cần thì dẹp đi, đối phương lại cướp trước một bước: “Được rồi được rồi, đều giao hết cho tôi, tìm được người thì không cho chơi xấu, theo ý tôi hết.”

“Ừ, tùy cậu quyết định.”

“Được được được, rất tốt, vậy ông hãy đến Bắc Kinh đi, nơi đó có bác sĩ đặc biệt chuyên chữa chấn thương tay, đảm bảo ông liền có thể tạm biệt tay tàn!”

Tôn Triết Bình nghĩ cũng không nghĩ: “Nói sau đi, tôi cũng không phải mãi mãi tay tàn.”

Hắn báo ra địa chỉ cũ của Trương Giai Lạc, nghĩ đến Trương Giai Lạc lúc đó nói mớ nên cũng chỉ khai mơ hồ không rõ ràng, Tôn Triết Bình không thể tìm thấy được vị trí chính xác trên bản đồ, bất đắc dĩ đành cầu viện giang hồ bằng hữu.

Người này họ Chung, nghe nói đã lăn lộn khắp Bắc Kinh, không biết nhiều về game lắm… Hoặc phải nói, bạn thân gã cùng gã cân sức ngang tài kẻ tám lạng người nửa cân, bạn thân gã chơi game chuẩn trung thượng, nhưng nhiều tiền, thành lập một cái công hội có quy mô lớn không tính là chuyện khó, nhưng khó khăn ở chỗ cần có một đại thần chống lưng, nếu không thì dù cho có nhiều tiền đi nữa cũng vô ích. Và người đầu tiên Chung thiếu nghĩ đến là Tôn Triết Bình —— người này từng ở sân nhà Bách Hoa ngoài ra lại bên ngoài còn là người quen của gã, trước đó thì là đội trưởng của chiến đội Bách Hoa, Vinh Quang đệ nhất cuồng kiếm sĩ.

Chỉ là thuyết phục hắn mà mất liền mấy tháng, dù vậy Tôn Triết Bình vẫn không có chút nào vì tiền lay động, nhưng mà hiện tại hắn bất ngờ vội vã bắt gã đi tìm kiếm một người, còn không tiếc bất cứ giá nào.

Thật kì lạ nha, Chung thiếu nghĩ, gã nghĩ lâu đến vậy, nhân tài bây giờ bất ngờ cũng có nhược điểm, xem ra cái gọi đại thần chẳng qua chỉ là bị mọi người đẩy tới thần đàn khổ chủ, chân chính nếm trải đắng cay ngọt bùi cũng chỉ có bản thân bọn hắn hiểu rõ.

Tôn Triết Bình sau ba tiếng nhận được một cái địa chỉ, tọa độ Côn Minh hiện lên cống khu nào đó một tiểu khu độc lập. Trương Giai Lạc chọn nơi này cách khu vực trung tâm một đoạn đường, mặc dù đi tàu điện ngầm có vẻ không tiện lắm, nhưng vẫn có tuyến xe buýt chạy. Tôn Triết Bình mua một tấm vé xe sau đó lên tuyến tàu số một hướng trường đại học mà đi, trên đường đi hắn lấy tờ báo “Thể Thao Điện Tử” vừa mua lúc nãy ra đọc, cấp trên bất ngờ chỉ để lại cho Bách Hoa một miếng đậu hủ đỏ mục nát (?), xem ra truyền thông cũng chán bọn họ hàng năm nhận tiền thưởng rồi.

Trước mắt chiến đội Bách Hoa vẫn chưa đưa ra một phương án mới nào, trong đội bồi dưỡng đội trưởng như con rối còn chưa tập quen được giới Thể Thao Điện Tử mạnh được yếu thua. Kẻ thích hợp sinh tồn kẻ không thích hợp đào thải.

Phồn Hoa Huyết Cảnh lúc trước nổi lên oanh oanh liệt liệt giống như mặt trời rực rỡ ban trưa, dù chỉ là phù dung chớm nở cũng đã lưu lại một truyền kì bất hủ, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là dấu ấn trong tim những fan hâm mộ của họ. Còn lại mỗi Trương Giai Lạc một câu “Tôi đã tận lực” ung dung đi mất.

Tôn Triết Bình xuống khỏi tàu điện ngầm liền kêu một chiếc taxi, hắn đem địa chỉ báo lên. Nhìn cảnh sắc xa lạ qua cửa kính, Tôn Triết Bình trầm ngâm suy tư. Tài xế xuyên thấu qua gương chiếu hậu quan sát hắn, cho rằng mình bị nhận ra, sắc mặt hắn liền có chút không dễ chịu.

Tài xế hàm hậu cười một tiếng, “Cậu trai này nhìn cậu có vẻ đang rất lo lắng, không lẽ là chuẩn bị đi gặp người yêu à?”

“… Hả?” Tôn Triết Bình bất ngờ, hắn không nghĩ đến lại là chuyện này, đột nhiên thả lỏng khẩu khí, “Tôi giống lắm à?”

“Khó nói.” Tài xế nói, “Cũng có thể là lo về nhà, cậu vừa ra đứng liền gọi xe, cau mày hẳn trong lòng có chuyện, khả năng là rời nhà bỏ đi, còn có chút sợ”.

“Nhưng tôi chưa từng biết sợ là gì cả.” Tôn Triết Bình cười khổ nói.

Tài xế liếc qua hắn lại nói: “Đừng cười, nhưng ta thấy cậu đối với vùng này có vẻ không rành lắm, ắt hẳn không phải dân nơi đây, chắc là cùng bạn gái nhỏ cãi nhau nên đến dỗ? Như thế nào ta đoán đúng chứ?”

“…” Tôn Triết Bình không có gì để nói.

Cãi nhau? Bọn họ giống vậy sao?

Chẳng qua khi Trương Giai Lạc như thường lệ lại một lần nữa dự định cùng hắn thao thao bất tuyệt về chuyện hồi phục, hắn xoa huyệt thái dương ngột ngạt nóng nảy cùng lo lắng gầm một tiếng thôi, Trương Giai Lạc cũng sợ hãi, vậy mà liền thật sự không tiếp tục liên lạc.

Trong công trình kiến thiết cao ốc ở ngoài cửa xe vung lên cát vàng, tựa hồ tùy ý là có thể thấy, cảnh sắc không chút nào đặc biệt.

Tôn Triết Bình tuy cảm thấy xa lạ, nhưng lại bất giác hoài niệm. Nơi này là chỗ ở của Trương Giai Lạc, giống như hắn đã từng sống ở nơi đây rất lâu rồi.

Xa nhau hai năm, hắn cho rằng bản thân có thể thản nhiên mà buông tay, cứ thế rời đi mà không quay đầu lại. Thế nhưng khi nhận được điện thoại, nghe thấy giọng người nọ yếu đuối nỉ non cùng cầu xin, dù cho Tôn Triết Bình có cứng rắn hơn nữa thì tâm cũng mềm đi ba phần. Hắn đứng ngây ra ở thành phố lớn, dòng người đông đúc qua lại, mặc cho hồi tưởng cuốn lấy mang hắn về năm 2023.

Bọn họ ở Tây Bộ Hoang Mạc gặp gỡ, ở thành phố này thành lập chiến đội, cùng nhau ăn uống ngủ nghỉ, cũng chia sẻ sướng vui đau buồn.

Nhưng sau đó hắn lại rời đi.

Hắn thật sự nhớ Trương Giai Lạc.

“Ngài chỉ nói đúng một nữa, tôi vốn không có ý định quay về.” Tôn Triết Bình trầm ngâm suy nghĩ: “Chẳng qua cậu ấy đúng thật là người yêu tôi, nhưng đúng hay không không phải do tôi quyết định.”

Trương Giai Lạc cúp điện thoại liền mê man quá khứ, sau mùa thu nhiệt độ chợt giảm xuống không ít, chiến đội của cậu lúc trước luôn chuẩn bị đủ loại chăn với độ dày khác nhau trong tủ nên cậu chưa từng phải chịu lạnh. Giờ đây chủ nhà cũng để lại một giường chăn, bất đắc dĩ là chúng quá dày và nặng lại còn không thích hợp với thời tiết này, Trương Giai Lạc khi đi dạo cửa hàng lúc trước tùy tiện mua cái chăn tơ tằm, hiện tại cậu đem mình cuộn lại thành một cục sushi, loạn thất bát tao ngược lại một bên chỉ lộ ra nữa cái đầu.

“Này… Cơm đùi gà… Tôn Triết Bình ông đừng cướp của tui…” Trương Giai Lạc ngủ không ngon lắm, mí mắt không ngừng nhíu.

Trong phòng đồ đạc cùng tạp chí ném loạn ở khắp nơi, nhìn vào là có thể biết đây là căn phòng của một thằng đàn ông độc thân, nếu ý thức cậu hiện tại vẫn tỉnh táo, nhìn thấy tình này cảnh này e rằng sẽ đem mình từ đầu đến đuôi trào phúng một trận.

Tiếc nuối là, hiện tại đã không còn có một người dì hiền lành thay họ chăm lo nhà cửa, càng không còn có thể nghe được những lời càu nhàu của Tôn Triết Bình… Thử hỏi xem làm sao mà lại có một người ương ngạnh suốt ngày cứ chú trọng sạch sẽ chứ, chắc chắn là có bệnh rồi.

Cửa chính truyền đến một loạt tiếng chuông.

Người bên ngoài liên tục ấn mấy lần, không thấy ai ra, lại ấn mấy lần nữa, sau đó liền trực tiếp ở bên ngoài hô lớn.

“Trương Giai Lạc! Tôi đem cơm đùi gà đến cho cậu đây! Nếu cậu không ra nhận tôi sẽ ăn hết đấy!”

Giọng nói quen thuộc ở xa xa truyền vào màng tai, Trương Giai Lạc chống đỡ lấy thân thể nặng nề của mình, miễn cưỡng bò dậy, “Cái gì… cậu nghĩ cậu là ai mà dám ăn đùi gà của tui?” Cảm giác buồn nôn chợt dâng lên, cậu che miệng nuốt rất lâu mới kềm chế nuốt xuống đống giấm chua lại vào bụng.

Chân thì đau, thân thể thì lạnh ngắt, cậu sờ soạng một trận mới ở tìm được tiền ở trên ngăn tủ, nhưng chợt lại nghĩ lên hiện tại ai còn trả tiền nữa, lúc này mới lại sờ soạng điện thoại ra ngoài.

Trong vài phút ngắn ngủi này, anh trai giao thức ăn bên ngoài càng thêm nôn nóng, hận không thể phá cửa mà vào xem đang có chuyện gì xảy ra, suýt nữa kéo hàng xóm ra vây xem.

Trương Giai Lạc giật mình vội vàng mở cửa, “Xin lỗi xin lỗi, tui…”

Tràn ngập áy náy mỉm cười đông lại ở khóe môi, đôi gò má cậu ửng đỏ có chút không tự nhiên, thuận tay loạn buộc lại đầu tóc đã rối loạn vì ngủ từ lâu. Trương Giai Lạc mặc một bộ đồ ở nhà rộng, một cơn gió thổi qua tạo cảm giác cậu rất mập mạp, nhưng hiện tại xem ra cậu thực rất gầy, dưới lớp quần áo có thể mơ hồ nhìn thấy xương sườn, hơn nữa đẩy một cái liền có thể ngã.

Tôn Triết Bình nhấc cái túi trên tay, “Đùi gà thì không có, nhưng có cháo thịt gà được không?”

“Ông, ông…”

“Tại sao không mặc áo khoác mà lại đi ra, về giường nằm đi.” Tôn Triết Bình đem cậu đẩy mạnh trong phòng, hơn nữa liền thuận tay đóng cửa lại.

Trương Giai Lạc cả người đều rối rắm. Tôn Triết Bình? Đây là tình huống gì?

Cảm giác này trước nay chưa từng có, giống như lúc cậu thua thi đấu, ngồi một một mình một chỗ mà nhìn màn ảnh rộng kia, cảm giác hụt hẫng cùng không cam tâm cứ không ngừng gào thét và xâm chiếm lấy tâm trí cậu, cậu bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khó thể thả lỏng, bắt đầu nghĩ ngợi không ngừng đến những ánh sáng lóe mắt từ các chiếc máy ảnh chụp hình cùng từng câu hỏi sắt bén mà người khác đặt ra. Cậu muốn làm thế nào để an ủi sự hụt hẫn từ đồng đội, hay cảm giác bất an của những người hâm mộ, cậu chỉ có thể nói tôi vẫn có thể đánh, tôi tới.

Nhưng lần này khác biệt, cậu nhìn Tôn Triết Bình đi vào nhà, ngó khắp nơi một hồi tìm nhà bếp, hắn cầm trên tay túi cháo gà nóng hổi đổ vào trong bát, lại một bộ dự kiến không biết nên làm thế nào, ý đồ ôm lấy cậu đẩy trở về phòng.

Trương Giai Lạc cảm thấy cơn sốt lần này đau hơn những lần trước rất nhiều, bắp thịt đau giống như đang đánh rất nhiều trận đấu, hai tay ở trên bàn phím cùng chuột thao tác hết tốc lực, đến khi toàn bộ bắp thịt ở cánh tay căng kín đến cực hạn vẫn không chịu từ bỏ, nếu đây thật sự là một trận đấu, cậu có khả năng đã đem tất cả thanh xuân của mình đặt hết cho cơn sốt này.

Hóa ra, trên thế giới này còn có người nhung nhớ cậu.

Tôn Triết Bình còn nhớ mà tới cứu cậu!

Thật đáng để ăn mừng cả ngày.

“Ông còn tới làm gì? Cút ra ngoài cho tui!”

Trương Giai Lạc lúc sinh bệnh vẫn ầm ĩ như thường.

“Cậu ăn một ít đi, tối nay tôi dẫn đi bệnh viện.”

“Ông mở cửa ra, nếu không tui gọi cảnh sát đến đấy.”

“Khụ khụ khụ khụ!” Trương Giai Lạc đang định mắng người, kết quả bị sặc bởi chính nước bọt của mình, cậu ho đến tê tâm liệt phế, mái tóc rối loạn do vừa ngủ dậy gặp rung động dữ dội liền rũ xuống một bên gò má, thống khổ đến đáng thương.

Tôn Triết Bình ánh mắt lạnh đến cực điểm, “Tôi đã kiểm tra bệnh viện ở phụ cận. Vào chạng vạng có một bác sĩ chuyên chữa bệnh cảm, chờ lúc năm giờ rưỡi tôi sẽ chở cậu đến đó, giờ cậu ăn tạm chén cháo này đi, tôi mua thuốc.”

Hắn nói xong, giống như đã quen thuộc với căn phòng mà đi vào, Trương Giai Lạc âm mưu ngăn hắn, nhưng hai cánh tay vốn đã không có khí lực gì cũng đành chịu thua.

“Ông làm sao mà có thể tìm ra được nơi này?” Trương Giai Lạc khó nhọc hỏi, cả người một bộ dáng đáng thương.

Tôn Triết Bình hoa một tay liền đem hắn xách tới cạnh cửa, Trương Giai Lạc chỉ kịp trước khi hắn vào phòng mà liều chết cản ở cửa, thần sắc cậu căng thẳng, cả người kiệt sức, ánh mắt Tôn Triết Bình đảo qua cậu, rồi hướng về tầm mắt của cậu cùng cậu đối diện.

Hai năm qua, Tôn Triết Bình mãi vẫn luôn không quan tâm bất kỳ chuyện gì của Vinh Quang cả, bao gồm Bách Hoa. Phồn Hoa Huyết Cảnh phảng phất giống như cách cả một thế hệ. Hắn rời game cùng QQ, không xem livestream, không mua tạp chí, không bàn luận hắn từng ở trong cái thế giới giả lập đánh xuống một thời đại song hạch phồn hoa thịnh thế, năng lực tự kiềm chế kinh người, sợ là có ngàn vạn gia trưởng đều muốn hỏi hắn làm thế nào mà từ bỏ được giới game.

Nhưng không điên cuồng không sống, không yêu người làm có quyết tâm từ bỏ?

Huống hồ từ bỏ Vinh Quang dễ dàng, từ bỏ Trương Giai Lạc, khó.

“Cậu gọi cho tôi.”

“Mẹ kiếp, ai tin.”

“Không tin thì cậu tự nhìn điện thoại mình đi.” Tôn Triết Bình lười phí lời với cậu, Trương Giai Lạc tin cũng tốt không tin cũng chẳng sao, đằng nào cậu cũng phải đi bệnh viện, “Về giường đi, tôi sẽ đi mua thuốc hạ sốt cho cậu.”

“Không phải muốn ép tui lên bệnh viên ư, còn uống thuốc gì nữa?”

“Uống thuốc trước, sau đó sẽ lên bệnh viện.”

“Tôi không uống thuốc cũng không lên bệnh viện.”

“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

“Nói hai lần thì thế nào? Tui lúc mở cuộc họp còn phải nói tận ba… A!”

Đột nhiên xuất hiện một cơn buồn nôn từ dạ dày xuyên thẳng đến đại não, Trương Giai Lạc theo phản xạ tính che miệng lại, nhưng không kịp, cậu khụy xuống, nôn đến mức muốn đem lục phủ ngũ tạng đào ra hết mới can tâm. Một tay chống lên tường lại tiếp tục nôn, đống giấm chua bị cậu nôn hết lên người của Tôn Triết Bình, nhưng cậu không rảnh để suy nghĩ nên làm gì, thân thể hiện giờ rất bận rộn, không cho phép cậu xen vào một câu “Xin lỗi”.

Tôn Triết Bình ngồi xổm xuống rồi nâng lên đống tóc mái quá dài của cậu, hắn trầm mặc không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi, chờ Trương Giai Lạc nôn đến sắp hết, mới lôi kéo cậu đứng lên.

Thật con mẹ nó xấu hổ mà, Trương Giai Lạc liều mạng cúi đầu, nhìn một bãi chất lỏng trắng vàng đan xen hỗn độn trên nền nhà, cậu thật sự không thể hiểu được tại sao nôn chỗ nào không nôn, lại chọn trúng Tôn Triết Bình trước mặt mà nôn, giận đến mức cậu nghĩ muốn ăn nhiều thêm vài cái đùi gà.

“Đi vào.”

Trương Giai Lạc chăm chú nhìn mũi chân nhìn một hồi, cậu bỗng chú ý đến vài thứ mà trước nay cậu chưa từng để tâm. Ví dụ như móng chân thế mà thật dài, ví dụ như bàn chân của mình trắng giống như bức tường phòng, lại nói bàn chân của mình thật đẹp mà, khó trách lại có người chân khống, quả thật là có thể tự yêu mình hai cái mà.

Sau đó, cậu quay vào phòng, uống nước súc miệng, rồi lăn lên giường đem chăn cuộn mình lại, toàn bộ quá trình chưa tốn đến một phút.

Nhìn xem, có bao nhiêu hiệu suất.

Lời nói Tôn Triết Bình trước nay đều không được xía vào, cậu vẫn là nên sáng suốt đừng đánh vào mặt mình.

Trương Giai Lạc cầm điện thoại lên kiểm tra lịch sử danh bạ —— một giờ chiều bảy phút, Tôn Triết Bình.

Chết tiệt, kì tích có thể một lần đến với cậu được không?

Trương Giai Lạc hiện tại coi như đã hiểu lí do tại sao cơm đùi gà của cậu lại không đến rồi, nhưng cậu có chút vẫn không nghĩ ra đó là, tại sao đã lâu đến như vậy, Tôn Triết Bình vẫn còn lưu tên cậu trên đầu danh bạ, này nói lên hắn rất bất cận nhân tình, không cho người khác cơ hội.

“Tôn Triết Bình đồ độc ác, mau trả lại cơm đùi gà cho tui…” Trương Giai Lạc trốn trong chăn càu nhàu.

Cậu chua xót nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Còn Tôn Triết Bình, hắn bận bịu đem sàn nhà lau sạch, khi mọi thứ đã trở nên gọn gàng liền đem áo khoác dính đầy chất lỏng ô uế thẳng tay ném vào vòi nước trong phòng vệ sinh, động tác liền mạch, trước nay chưa từng dịu dàng, có chút buồn nôn.

Tôn Triết Bình dọn dẹp hết đống rác trên ghế đi, sau đó hắn thả mình xuống giường, mười phần điệu bộ như boss, Trương Giai Lạc mới vừa rồi còn lộ nữa cái đầu liền liều mình chen vào trong chăn.

Một ngàn cây châm đâm ở trong đầu cậu, dạy dỗ cậu ủy khuất đến rơi lệ.

Nhưng cậu bởi vì ngày đêm vất vả dựa vào mắt nước như thuốc đã lâu, vì thế việc gào khóc này tạm thời coi như thôi, không nước mắt lại rơi xuống không ngừng, thật khó khăn.

“Đi ra.” Tôn Triết Bình nói, dù đã lâu không gặp nhưng khí thế uy nghiêm của một người đội trưởng trên hắn vẫn còn, cái bọc chăn bao bọc Trương Giai Lạc run lên một cái, sau đó bên trong truyền đến một giọng nói nho nhỏ.

“Tui muốn đi ngủ…”

“Nhưng cậu phải uống thuốc trước.”

“Tui không thích uống thuốc.”

“Cậu vẫn chưa ăn gì.”

“Tui muốn đùi gà.”

Vẫn còn cò kè mặc cả? Tôn Triết Bình giật giật khóe miệng, dường như tất cả sự kiên nhẫn của Tôn Triết Bình từ trước đến nay đều sắp bị cậu bào mòn hết rồi, hắn bắt đầu đếm ngược tính giờ: “Một, hai…”

“Đừng!” Trương Giai Lạc vội vàng thò đầu ra mở miệng, “A…”

Một muỗng cháo liền được đưa vào trong miệng cậu, thời cơ phối hợp đến thiên y vô phùng, như thể đã sớm biết trước là sẽ như vậy, Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc ăn một miếng, rất hài lòng với sự phối hợp của cậu.

“Bây giờ mới chịu hiểu chuyện sao.”

Ngày trước bị vũ lực cùng tra tấn có vẻ đã ăn sâu vào trong máu nên giờ đây Trương Giai Lạc một người lúc nào cũng rắc rối lúc này bỗng ngoan ngoãn lạ kì.

Xét thấy Tôn Triết Bình đến để chăm sóc cậu mà vẫn giữ cái tư thế Thượng đế dạy làm người, Trương Giai Lạc cảm thấy mình giống như không hề có tôn nghiêm mà đi cầu xin đồ ăn, không bằng đi chết.

Nhưng cháo thật sự rất thơm, muốn chết cũng phải ăn xong rồi mới chết được, nhìn xem nhìn xem này nấm hương hơi mặn phối hợp cùng thịt gà không dai lướt qua vị giác, xanh miết mang theo mùi thơm, giống như Mãn Hán toàn tịch. Đói bụng cả một ngày, Trương Giai Lạc hiện tại liền như hòa thượng nhìn thấy Thu nương, không lo được mấy thứ gọi là tôn nghiêm nữa, há miệng ăn ngon lành.

Lại nói hai năm rồi không gặp, cái tính xấu của Tôn Triết Bình vẫn mãi không đổi thay, chỉ cần cậu vừa nhiễm bệnh liền truy tìm khắp chân trời góc bể, không bắt cậu uống thuốc với đi bệnh viện là không chịu được nên cậu cũng không trông mong gì.

Nhưng bát cháo này thật sự rất bình thường, không thêm bào ngư hay vi cá, một bát có lẽ còn chưa tới mười đồng, dù vậy được đích thân đệ nhất cuồng kiếm sĩ đút cho ăn thì cũng đủ tạo nên giá trị liên thành.

“Ông thật ra muốn gì, chạy xa tới tận đây chỉ để đưa cơm thôi à, nói trước tui hiện tại đã giải nghệ, bây giờ đang trong tình cảnh thất nghiệp, giá trị liên thành giờ đã là quá khứ rồi, ông còn muốn quản gì tui gì nữa?” Trương Giai Lạc phình một bên má từ từ cắn thịt, toàn thân mất đi vẻ căng tràn sức sống từng có.

Có lẽ người có dáng dấp đẹp mắt thân đều mang tiên khí, Tôn Triết Bình một kiểu “Hắn không phải dự định cạo đầu xuất gia” và “Không hổ là người đẹp nhất trong lòng ta” tâm trạng bên trong lung lay, nội tâm chật vật nửa buổi, còn Trương Giai Lạc vẫn đang vì chuyện vừa nãy nôn ra mà tự trách nửa ngày.

Mọi người thường nói, một kẻ mạnh mẽ một khi đã bị nghiền nát hoàn toàn thì hắn chắc chắn sẽ không thể vực dậy được nữa. Điều này có lẽ đúng với Trương Giai Lạc, cậu hiện tại cả ngày bày ra một bộ dáng “Tui thật là khổ sở tui hết cách để cứu rồi nên mấy người đừng quan tâm tui nữa” sa sút tinh thần, như một người nhốt ở trong phòng diễn kịch một vai, vất vả mà để lại ấn tượng với khán giả, đa sầu đa cảm trời long đất lở toàn bộ đều hấp tấp tranh nhau trình diễn.

Tôn Triết Bình không biết thế nào là an ủi người khác, chỉ có thể thẳng thắn nói: “Giá trị liên thành đúng là không có. Chẳng qua, khuynh quốc khuynh thành xem chừng có một ít đi.”

“Hả?” Trương Giai Lạc há to mồm, “Ông bị bệnh thần kinh à?”

Okay, giờ cậu bắt đầu cảm thấy bất an rồi.

“Khuynh quốc khuynh thành, không đúng chỗ nào?”

“…”

Không có ai quan tâm từ khuynh quốc khuynh thành này sai ở đâu đâu, điều quan trọng ở đây là ông có thấy từ này rất không thích hợp khi đặt trên một thằng đàn ông không thế, Tôn Triết Bình đừng bảo là lúc đi học ông trốn tiết nhé. Nhưng tui chắc chắn rằng cái từ này nếu từ miệng thằng đàn ông khác nói ra, ý tứ liền hoàn toàn không giống nhau.
Chỉ có người mình thích mới thấy tất cả những gì người đó làm đều hợp mắt, cũng chỉ có người mình thích mới chiếm hết tất cả giá trị trong lòng mình.

Gương mặt Trương Giai Lạc cúi xuống rồi lại ngước lên, trong ánh mắt tỏa ra ánh sao rạng rỡ, “Ông không phải nói lười quản sao, vậy chúng ta, đây coi như…”

“Tôi không làm gì cả.” Tôn Triết Bình lấy gói thuốc trong túi ra rồi vứt lên giường, bỗng bật lên câu nói của nhiều năm trước: “Là tôi đem cậu đến nên tôi sẽ chăm sóc cậu.”

Mười tám, mười chín tuổi thời điểm đó họ vẫn chưa đủ khả năng chịu trách nhiệm về cuộc sống, chỉ biết cầm tiền tiêu vặt bố mẹ cho, ăn tiêu dè xẻn lại để mua một cái điện thoại, trước mắt là đủ mua một mảnh code cấu trúc điện tử Lam Thiên.

Thích một người thật ra rất đơn giản, mua cho cậu ấy ăn một que kem cậu ta thích, cùng uống chung một li trà sữa trân châu, đá cầu một chút, xem phim. Thời điểm bạn cùng lứa tuổi vẫn thích Ichiro vòng nại thì cuộc sống của Tôn Triết Bình lẫn Trương Giai Lạc đã chuyển biến một cách nghiêm trọng, dường như chỉ sau một đêm khái niệm về tiền bạc của họ từ hai số không biến thành sáu, bảy số không, muốn cùng đối tượng lập tức mua cái nhẫn kim cương kết hôn thì cũng không phải việc khó gì.

Sữa bột để nuôi con không phải chuyện lớn, tuần trăng mật thì có thể đi vòng quanh thế giới —— tuy nhiên thi đấu vẫn phải đánh —— có thể thì mua nhà kính hiếu cha mẹ, quả thật là có tiền muốn gì cũng được.

Vậy nên mua ba con sói cũng sẽ không phải việc khó gì.

Tôn Triết Bình đột nhiên nghĩ đến các cảnh hôn lễ trong những bộ phim nước ngoài, vị linh mục trong phim lúc nào cũng sẽ hỏi một câu “Dù cho sau này cô ấy có giàu sang hay nghèo khổ, hoặc ốm đau hay khỏe mạnh, con sẽ nguyện ý cùng cô ấy mãi mãi sống bên nhau trọn đời chứ?”, như vậy nhấn đầu Trương Giai Lạc bắt cậu ngoan ngoãn uống thuốc tuyệt đối là một loại biểu hiện tính trách nhiệm của hắn.

Lí do tại sao Trương Giai Lạc lại bị cảm thì Tôn Triết Bình cũng không quan tâm lắm, dù sao mỗi ngày đều truyền ra các loại virut khác nhau hợp lại mà tạo thành một loại bệnh mới, uy lực kinh người cần tăng mạnh cách ly, nếu Trương Giai Lạc thật sự bệnh đến mức nghiêm trọng. Tôn Triết Bình nghĩ, hắn và cậu có thể cùng nhau bị cách ly, hơn nữa bọn họ còn có thể sống cùng một gian phòng bệnh, sau đó chết cùng một chỗ.

Ừ, chết cùng một chỗ, nghe có vẻ không tệ.

“Này, thuốc của cậu.” Hắn chép miệng, ra hiệu Trương Giai Lạc chuẩn bị uống thuốc, “Nằm sấp xuống giường đi.”

“Hả?” Trương Giai Lạc đầu óc mơ hồ.

Tôn Triết Bình lục lọi trong ngăn kéo tìm đồ, lục một tầng không có lại lục thêm một tầng, không hề cảm giác tiết tấu thanh âm quấy nhiễu đến lo lắng trong lòng.

“Tìm cái gì thế?” Trương Giai Lạc vén chăn đi xuống giường.

“KY.”

“Hả?”

“… Dầu bôi trơn?”

“Ông--ông định làm gì!” Trương Giai Lạc ho lùi lại một bước.

Tôn Triết Bình mất kiên nhẫn, hắn lấy thuốc từ bên trong vỉ ra, một loạt viên thuốc có hình viên đạn dường như có thể cùng Trương Giai Lạc sắc mặt trắng bệch liều một trận. Trương Giai Lạc tay run run hỏi đây là thuốc gì, Tôn Triết Bình nói liều lượng không cao sẽ không chết người.

“Nhưng mà sẽ đau mông một chút.”

“WTF…”

Cho nên trong vòng hai năm ngắn ngủi, Tôn Triết Bình đã nghĩ ra được một biện pháp để trị cậu, hiện tại lại có cơ hội để thử nghiệm, hắn chẳng dễ gì từ bỏ?

Thật ra còn có chuyện Trương Giai Lạc nghĩ đến kinh hãi.

“Xâm lấn nhà dân trái phép rồi lại còn cưỡng… Ưm ưm ư!”

Cuối cùng thời gian giãy dụa đếm ngược kết thúc, Tôn Triết Bình đem ngăn kéo đóng lại. Tay trực tiếp giữ đầu Trương Giai Lạc rồi bịt kín cái miệng đang lải nhải của cậu.

Trương Giai Lạc trừng hai mắt, mặc cho Tôn Triết Bình ở trên người mang bệnh là cậu miệng quét ngang ngàn quân, làm gì có nửa điểm giống hình dáng một bệnh nhân dịu dàng, ngoan ngoãn.

“Có thể sẽ có chút đau, mặc dù tôi biết cậu có thể chịu được. Nhưng tôi vẫn sẽ cho cậu một liều gây mê.”

Nụ hôn của hắn là một liều mê dược.

Trương Giai Lạc bị chân của mình quấn một phen, cậu ngã vật xuống giường, giả vờ hưởng lợi.

Chiếc áo sơ mi và áo cánh rộng thùng thình dường không che được hết cảnh xuân sắc bên trong, gió mát quấn vào thân thể cậu, cùng da dẻ lưu luyến không buông, lúc rời đi để lại một loạt dấu hôn chặt chẽ.

“Ông rốt cuộc đến chữa bệnh cảm hay chữa bệnh thất tình thế?”

Tôn Triết Bình nói: “Cả hai.”

“Nhưng kết quả vẫn phải tùy cậu nghĩ thế nào.”

-END-
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
:love::love: Chúc mừng hoàn fic!!! Tui đã tưởng bạn edit một fic này trong... 25 phút đấy o_Oo_O Có chút không ngờ...

Mừng Song Hoa lên!!! Song Hoa vạn tuế!!! ???
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#3
( Song Hoa ) Bệnh thất tình (お ま け)

Cắt hay không cắt, đây một vấn đề.

“Hử? Cậu đang làm gì đấy?” Tôn Triết Bình đi vào phòng, nhìn thấy Trương Giai Lạc tay cầm một cây kéo, lưỡi kéo sắt bén đang hướng tới cái đuôi tóc của cậu.

Tay Trương Giai Lạc vì nâng lên nãy giờ nên đã hơi run run, “Hả? Không có gì hết, chỉ là tui muốn thay đổi một chút, cứ tiếp tục cũng không có đuôi, để lâu rất phiền chán.”

Cậu nhìn người đàn ông tái nhợt trong gương, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Người kia cũng tương tự hướng cậu mỉm cười, dường như sau cơn bệnh nặng đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực mà cậu kìm nén đều được bài tiết hết bằng đường mồ hôi, giống như một bông hoa vừa trải qua một cơn mưa lớn, sau cơn mưa tất cả lớp bùn đất đều được gột rửa lộ ra vẻ đẹp rực rỡ vốn có của nó.

Tôn Triết Bình mặc vào một chiếc áo bông không vừa vặn lắm gật đầu, “Để tôi giúp cậu, phía sau không tiện lắm.”

“À, cảm ơn.” Trương Giai Lạc giao cây kéo trong tay cho Tôn Triết Bình, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.

Sau khi rời khỏi rời khỏi Bách Hoa hai tháng, đúng là cũng nên tỉnh lại đi, thế giới này sẽ không bao giờ vì một mình cậu rời đi mà ngừng lại, những người theo đuổi cúp quán quân trong liên minh sau này sẽ ngày càng nhiều hơn, hậu sinh khả úy, một ngày nào đó rồi bọn họ cũng phải lùi khỏi sân khấu để quay về cuộc sống hoàn toàn của riêng mình. Nếu đã như vậy thì vẫn nên tạm gác lại những cảm xúc u buồn mà tưởng nhớ lại thời điểm đó.

Nhưng cho đến lúc đấy, bất luận kết quả sau cùng có như thế nào, cậu nhất định sẽ không hối hận.

“Đã không định chuyển nhượng, vậy kế tiếp muốn đi đâu?” Tôn Triết Bình cầm lấy lược chải một ít tóc rối cho cậu. Bất tri bất giác, tên này đã để tóc mọc dài đến như vậy? Hắn cúi đầu nhìn chùm tóc rối nhỏ nhắn nơi lòng bàn tay, trong lòng vô cớ dâng lên một dòng nước ấm.

Tiếc nuối sao? Không, một khi đã đưa ra lựa chọn, liền không có chỗ để quay đầu, nếu tất cả những thứ này đều là số mệnh an bài, cứ thế sắp tới chỉ cần thay đổi tình trạng này là được, không quản là từ bỏ hay là tiến lên, chung quy sẽ có một người khác thích hợp hơn ở phía trước chờ cậu ấy, nếu cứ mãi từ chối giãy dụa mà níu kéo quá khứ, sau này hồi tưởng lại chỉ sợ mới sẽ rơi vào tự trách.

“Tui? Vẫn chưa nghĩ đến đó. . .” Trương Giai Lạc lầu bầu nói, “Ông thì sao, Đại Tôn, ông muốn đi đâu? Tiếp tục chữa trị tay?”

“Tôi chờ khi cậu khỏe liền rời đi. Giờ nhắm mắt lại” Tôn Triết Bình cầm kéo xoạt xoạt một tiếng, đem mái tóc được Trương Giai Lạc nuôi dài hơn nữa năm cắt xuống.

Bàn tay rộng lớn của hắn sờ sờ đầu Trương Giai Lạc, kế đó chuyển hướng đến tóc mái. Trương Giai Lạc phối hợp nhắm mắt lại, cảm nhận từng cử động gọn gàng lại tỉ mỉ của hắn, cùng với lộn xộn chải vuốt, cũng giống như cái ôm ấp tựa tế thủy trường lưu hôm qua, tại khi bệnh nặng mới khỏi.

Giọng của Tôn Triết Bình từ trên đầu truyền đến: “Tôi đã hứa với một người trước khi đi tìm cậu.”

“Ồ? Ai thế?”

“Họ Chung, không quen lắm.”

“Hả? Không quen biết vậy sao lại hứa, đùa nhau à?”

“Thật ra cũng không tính là quen biết, chỉ là hắn bắt tôi đi Bắc Kinh.”

“Bắc Kinh. . . Thật xa nha.” Trương Giai Lạc than thở, mặc dù cậu nói rất nhỏ, nhưng lại lọt hết tất cả vào tai Tôn Triết Bình, bao quát cả khuôn mặt đáng thương cùng thất vọng, cũng đều bị hắn nhìn thấy.

“Ừ.” Thanh âm trầm thấp kéo theo sau đó là tiếng thở dài, đều xoay quanh ở Trương Giai Lạc trong gang tấc. Tôn Triết Bình nói: “Tuy rất xa, những cũng chỉ là về khoảng cách vật lí.”

“Cũng đúng nhưng mà. . .” Thanh âm Trương Giai Lạc càng thấp thêm, cậu trầm ngâm suy tư, sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy vậy hai mắt cậu vẫn nhắm chặt, đôi môi nhỏ nhấp nháy. Dường như Trương Giai Lạc đang cầu nguyện.
Vậy, mong muốn của cậu là gì?

Tôn Triết Bình cúi đầu, sáp đến gần đôi môi hồng nhuận đó. Hắn hẳn là người duy nhất hiểu rõ tất cả mọi nỗ lực từ trước đến nay của Trương Giai Lạc, nguyện vọng của cậu cũng chính là nguyện vọng của hắn. Thế nên Trương Giai Lạc vốn không cần gì phước lành từ nữ thần may mắn, cậu chỉ cần một tiếng “Cố lên”, cùng với lời chúc phúc lặng lẽ của hắn.
Huống hồ, nữ thần may mắn cũng không thể hiểu rõ cậu bằng hắn.

“Nhắm hai mắt lại.” Tôn Triết Bình nhẹ giọng nói, hơi thở nóng bỏng của hắn phun nhẹ lên mặt Trương Giai Lạc, đôi môi khô khốc của hắn chạm vào cậu, Trương Giai Lạc căng thẳng nắm chặt tay, chờ mong một nụ hôn khó có thế níu giữ.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Những suy nghĩ lo lắng, những lời xua đuổi phiền phức, cùng với những tin nhắn thất vọng từ người hâm mộ, cuối cùng đều biến mất khỏi thế giới của cậu.

Chỉ có Tôn Triết Bình lưu lại.

Cũng chỉ Tôn Triết Bình ở đấy.

“Đại Tôn. . .” Trương Giai Lạc thoáng mở mắt, sự chờ đợi quá mức dài lâu khiến cảm giác bất an lại một lần nữa bao phủ trong lòng cậu, hệt như cái đêm khi mà Tôn Triết Bình rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình cậu ngồi cô đơn trước tấm gương.

“Tui. . .” Trương Giai Lạc trợn tròn mắt, trên tấm gương là hình ảnh tóc mái của anh, nhìn y chang như bị chó gặm mất đi một mảng.

… … . . . Tên chết tiệt!!!!!!!

Ông nghĩ ông là ai!?!?!?!?!

“Tôn Triết Bình!!!!!” Tiếng gầm dữ dội vang lên, Trương Giai Lạc một giây đồng hồ sau giận dữ mà vọt đến bên cửa sổ, nhìn thấy bóng người cao cao tại thượng đó sắp rời đi mất, trong lòng tràn đầy cảm giác bị lừa dối và tức giận, “Con mẹ nó ông liền thế mà chạy!!?? Tôn Triết Bình không phải ông đã bảo sẽ chăm sóc tôi à!!!!”
Rít gào vang vọng chân trời.

Gót chân nam nhân dừng bước khi nghe thấy thanh âm vọng tới, hắn ngẩng đầu hướng về người trên lầu mà cười, một nụ cười táo bạo, “Tôi phải đi đây Trương Giai Lạc, cậu nhớ phải biết chăm sóc mình một chút, đừng tiếp tục buồn phiền về chuyện đó nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Hắn đưa nắm đấm, hướng phía hư không chạm vào, giống như thời điểm ở vùng tây hoang dã năm đó đã chìa tay ra nắm lấy bàn tay của chuyên gia đạn dược.

—— Chúng ta, chắc chắn sẽ cùng nhau giành lấy quán quân!

“Này!” Trương Giai Lạc vươn tay nắm lấy, nhưng dường như bóng lưng tiêu soái đó lại dần dần tan biến trong tầm mắt cậu, không cách nào bắt được. Cậu cụt hứng rủ vai xuống, ngón tay quấn qua quấn lại lọn tóc mái, sợi tóc nho nhỏ dường như còn lưu lại chút ít hơi ấm từ lòng bàn tay ấy.

“Tại sao hả, thế này tui căn bản không thể ra ngoài được, đây chính xác là cưỡng ép nghỉ ngơi mà. . .” Trương Giai Lạc cau mày oán hận.

Một trận yên tĩnh đột nhiên xuất hiện.

Trương Giai Lạc chớp mắt, “Tui quả nhiên vẫn còn rất thích ông. . .”

Lời nỉ non tạm gác lại.

-FIN-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Dễ thương quá, ngọt chết mất thôi!
 

Bình luận bằng Facebook