[Review] Chiến đội Gia Thế trong Live-action

Bạch Y Tiểu Chủ

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
24
#1
Hiện tại tôi mới xem đến tập 20/40, mới một nửa chặng đường, hẳn là nên đợi xem hết rồi mới viết luôn. Nhưng thật ra thì đã muốn nói gì đó về Gia Thế từ những tập đầu rồi, đến tập 20 mới viết là muộn rồi.

Cảm nhận về Gia Thế đều là chủ quan, trí nhớ tôi có điểm kỳ lạ, tôi xem phim để thư giãn, nên thường tôi chỉ nhớ điểm sáng nhiều hơn điểm tối, lấy theo tinh thần tìm kiếm hy vọng giữa đêm đen của chiến đội Gia Thế mà xem phim, nên tôi không hề để trong lòng quá nhiều những điều tiêu cực làm gì, xem phim như vậy thì mệt chết người mất.



Tôi vô cùng thích chiến đội Gia Thế trong Live action.

Ngoài Hưng Hân ra, sợ rằng Gia Thế chính là chiến đội được chăm chút khắc hoạ sâu sắc và nao lòng nhất.

Ai nếu có ghét Gia Thế trước đó, sau khi xem Live action nếu càng ghét Gia Thế hơn, thì chúc mừng bạn, ít nhất bạn đã thành công cảm được một thông điệp sâu sắc về một chiến đội sâu sắc mà cả tác giả Hồ Điệp Lam lẫn nhà sản xuất phim cũng không thể phớt lờ.

Gia Thế - Một dải truyền kỳ.

Từ những ngày đầu tiên cơ cực, chỉ có ba con người trẻ tuổi chạy đôn chạy đáo cùng nhau trải khó khăn để xây nên nền móng Vương Triều. Có nghèo, có mệt, có mâu thuẫn, có dị tâm, song bằng cách này hay cách khác, như Tô Mộc Thu phải đứng ra điều hoà mâu thuẫn giữa Diệp Tu và Đào Hiên, thì họ thoả hiệp một số sự ích kỷ của bản thân, chỉ để đặt xuống những bước chân đầu tiên cho Gia Thế sau này.

Tôi không chú ý lắm những chi tiết về những sự trâu bò của Gia Thế những năm huy hoàng đoạt quán, có lẽ do nó hơi ít. Nhưng qua con mắt fan não tàn của Trần Quả, gom góp nhặt nhạnh lưu trữ đủ loại thông tin chiến thuật video thi đấu poster, cộng thêm lượng fan khủng, toà nhà thi đấu xịn xò, thì hẳn là danh tiếng lan xa, làm ăn khấm khá.

Cái tôi thích nhất, cũng tán thưởng nhất, chính là Gia Thế của hiện nay.

Một Gia Thế kém hoàn mỹ nhất, đồng thời cũng là một Gia Thế khớp hoàn mỹ nhất với trí tưởng tượng của tôi.

Trước hết, phải nói đến Đào Hiên.

Người đàn ông cáo già gian xảo, ngoài cười trong không cười, một mặt đuổi Diệp Tu đi, một mặt ra vẻ tiếc nuối nói “Tôi không cố ý, tôi là bất đắc dĩ, cậu biết mà. Nhưng mà tôi vẫn là người niệm tình cũ, nên cho cậu ở lại làm bồi luyện đó.”

Đào Hiên luôn như hình với bóng với những hợp đồng giao kèo với vị tiên sinh âu phục giày da mà bàn chuyện tính kế.

Đào Hiên khi bị áp lực từ fan hâm mộ, không ngừng tổ chức họp báo bịt miệng vỗ về fan, đồng thời âm thầm mời Diệp Tu về làm bồi luyện. Mời không được, liền cho người vứt hết những chiến tích, kỷ niệm, chiếc máy tính cũ năm xưa đi.

Đào Hiên nửa dụ nửa đe Tôn Tường phải tham dự họp fan, nói rằng nếu cậu không đi, thì Nhất Diệp Chi Thu vào tay ai còn chưa biết đâu.

Ham muốn quyền lực, khống chế nhân tâm, trộm long tráo phụng, xuất thân nghèo khó khinh thường làm ăn trục lợi, song lại không ngừng trở thành một thương nhân mà hắn chán ghét nhất trước kia.

Ai OOC thì tôi không biết, chứ tôi chắc rằng Đào Hiên không hề OOC.

Song nếu nói nói đến ai đóng hợp vai nhất 100%, chính là Tôn Tường.

Lần đầu tiên ku cậu này lên sàn, nhìn vào tôi chỉ có hai chữ: trẻ trâu.

Vô cùng trẻ trâu là đằng khác. Áo quần thì gai gai sặc sỡ, đầu tóc kiểu cách xì tai, ăn nói ngông nghênh không chủ vị, mặt mũi hếch lên trời, đáng đánh hết chỗ nói.

Nhìn vào, chẳng ưa một tí nào.

Cơ mà, vậy mới là Tôn Tường đó.

Nôn nóng cướp mic phát biểu giật gân hùng hồn, rằng muốn thay đổi thời đại ba cái linh tinh. Vào đội thì không nghe Tô Mộc Tranh khuyên, chiến thuật ẩu tả, chỉ được cái dũng của kẻ thất phu. Đến khi thua thi đấu rồi, họp bàn sau trận cũng không chịu nhận lỗi, “Trận này có gì để bàn, do mọi người không theo kịp, do bậc thầy pháo súng chết trước, do mấy người quá gà...”

Do gì cũng có, chỉ không có do Tôn Tường tách rời đội ngũ mà thôi.

Nhìn cái kiểu đáng ghét đó, coi mà ngứa tay không thể bay vào đấm Tôn Tường một phát.

Cơ mà, vẫn rất mạnh. Rồng Ngẩng Đầu, một chấp ba...

Có điều, vẫn chưa đủ mạnh. Rồng Ngẩng Đầu dùng sai lúc, một chấp ba xong thì thua ngay đoàn đội sau đó.

Nhưng mà Tôn Tường được tâm địa đơn thuần, không tranh quyền lực danh tiếng, chỉ tranh thắng thua trên sàn đấu.

Thậm chí, có thể vì muốn luyện tập thêm Rồng Ngẩng Đầu đánh bại Diệp Tu mà phớt lờ bán bơ cho Đào Hiên, lại vì nôn nóng muốn mở cửa xe xông ra ngoài đáp trả lại fan hâm mộ, thua Hàn Văn Thanh trong All-Stars nghe được mấy câu châm chọc liền không nhịn nổi trợn mắt gầm gừ buông lời đanh thép, “lần sau tôi sẽ làm được”...

Phải nói vị lão sư nào đóng Tôn Tường nhất định phải nhận 100 điểm trọn vẹn từ tôi, không chê vào đâu được.

Từ thần thái, ánh mắt, đến hành động cử chỉ, thật sự là ấu trĩ bừa bãi, không biết trời cao đất dày, thể hiện đúng chất của Tôn Tường vô cùng, cứ như hệt có một Tôn Tường từ trong sách bước vào phim, kiêu ngạo hất cằm diễu võ dương oai một vòng vậy.

Giống y đúc, truyền tải được cái thần nhân vật, đâu đó còn thổi thêm sự sống động hơn nữa kìa.

Tiếp là Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh cũng là một trong những nhân vật không OOC lắm. Ngây thơ tinh nghịch, lại tinh ý thông tuệ, quan tâm chăm sóc người khác. Lúc Diệp Tu rời đi cô ấy trân người dõi theo, lén giả bệnh nghỉ tập đi đánh phó bản, lại vì chính tập luyện triệu hồi của chiến đội mà lỡ hẹn với bọn Diệp Tu Hoàng Thiếu Thiên (tôi thực sự ngạc nhiên vì cô ấy vắng phó bản thật), lúc cô ấy bắn pháo doạ Diệp Thu, lúc All-Stars kiếm Diệp Tu đi ăn kem...

Thật ra cũng không khác với truyện lắm. Song nếu Đào Hiên và Tôn Tường thì tôi tán thưởng ở sự hợp vai diễn của họ, thì riêng Tô Mộc Tranh, có một phân cảnh tôi phải khen vì sự sáng tạo của đoàn làm phim, cũng là cảnh ở tập 20 mà tôi vừa xem dứt xong liền không nhịn được phải đi viết bài này.

Sau khi thua Lôi Đình, tuyển thủ Gia Thế trốn trong phòng thi đấu không dám ra đối diện fan Gia Thế đang la hét phẫn nộ ở ngoài, người này đổ lỗi người kia, thì Tô Mộc Tranh là người đầu tiên cắn răng vác ba lô, đẩy cửa bước ra.

Cô ấy mở cửa, bước ra, đèn flash chớp, Tô Mộc Tranh một lời không nói, cúi đầu thật sâu, chào khán giả.

Cô chào thật lâu, đứng thẳng lưng dậy, mắt như có như không hàm chứa ánh lệ, như đau lòng, lại như thương nhớ, cứ ngỡ cô sẽ khóc, song Tô Mộc Tranh chỉ thẫn thờ im lặng quay lưng đi.

Ở phía sau có vô số tiếng hô “Tô Mộc Tranh cô không phải đội trưởng, chúng tôi không trách cô đâu!”

Thi đấu thua cuộc, vốn không phải chuyện của bất kỳ cá nhân ai.

Câu này không phải tôi bịa, mà là Tô Mộc Tranh nói. Cô ấy nhìn đồng đội đổ lỗi cho Tôn Tường hấp tấp, đứng dậy chắn trước mặt một Tôn Tường luôn gây sự với cô, mở miệng nói một câu:

“Thi đấu thua cuộc, vốn không phải chuyện của bất kỳ cá nhân ai. Bao gồm cả lỗi của tôi ở trong đó.”

Trong nguyên tác, đa số người đọc không phải đổ lỗi cho Đào Hiên, Lưu Hạo, Tôn Tường, Trần Dạ Huy thì cũng là bọn Trương Gia Hưng Thân Kiến Vương Trạch gì đó, hiếm ai chê Tô Mộc Tranh nửa chữ, chỉ vì cô ấy “vô tội”, là một “người tốt”.

Nhưng mà đoàn đội thua, nếu đã đứng trên sàn đấu, làm sao có thể phủi sạch trách nhiệm, nói một câu “tôi không liên quan” mà quay lưng bỏ đi được ư?

Tô Mộc Tranh trong Live-action, vô cùng tình nghĩa, đồng thời lại rất trách nhiệm. Cô ấy dường như chủ động câu thông với Tôn Tường và đồng đội, lo lắng cho Gia Thế nhiều hơn sự bị động kiểu chỉ lo tốt bản thân qua ngày trong truyện.

Lại nói về Trần Dạ Huy (ừm, hoặc Lưu Hạo). Thật ra cũng chỉ muốn khen một câu, Trần Dạ Huy cũng bộc lộ tốt lắm sự mưu mô gian xảo của mình, thể hiện một giai đoạn trượt dốc dần trong chất lượng thành viên trong Gia Thế - một yếu tố thiết yếu làm lung lay nền móng Vương Triều hùng mạnh.

Đối đầu với Trần Dạ Huy, ngoài Diệp Tu, còn có Khưu Phi.

“Tiểu ma vương” hơi lạ so với suy nghĩ của tôi. Bối cảnh gia đình phức tạp, tính tình có vẻ hơi nóng, song được cái tính ham học hỏi và quật cường làm điểm cộng.

Fan Khưu Phi nếu có thất vọng, thì hãy high rằng ít nhất ở đây Khưu Phi khi được Tô Mộc Tranh nói rằng “đồ đệ anh sắp về nước”, cậu được Diệp Tu mặc nhận một cách gần như là công nhận, rằng cậu chính là đồ đệ chính thức của Diệp Tu.

Với cả, Khưu Phi đấm Trần Dạ Huy một cú!

Quan trọng hơn nữa, tôi vô cùng hóng cảnh tượng (nếu có) rằng sau này Khưu Phi có thể mang Gia Thế trở về.

Nhạc phim vô cùng hay, cũng có những chi tiết khá hào hùng xúc động. Ở OST mở đầu, lời hát tôi thích nhất là “Chúng tôi đến từ trong truyền thuyết, đi viết tiếp một truyền thuyết khác.”

Vương Triều Gia Thế, chờ mong ngày truyền thuyết các bạn chết đi.

Lại, chờ ngày có những người trẻ đem truyền thuyết sống lại một lần nữa.



Tạm thời chỉ có nhiêu đó, nếu sau này còn nữa thì tiếp. Có cảnh Chuyện Nhỏ thoát y, à nhầm, thoát áo khoác đồng phục chiến đội Lôi Đình, nên tôi cũng đang hóng Tiêu Thời Khâm sang Gia Thế sẽ đem đến kinh hỷ gì đây.

Thẻ tài khoản của Gia Thế đẹp thật, lá phong màu đỏ cách điệu lên hình rất ăn ảnh, chỉ tiếc là đồng phục thì hơi ảm đạm không hút mắt bằng. Có điều ở Gia Thế có người đẹp Tô và siêu sao Tôn chân dài cao ráo mặc, nên tôi vẫn thấy nó khá thuận mắt.
 
Last edited:

Bạch Y Tiểu Chủ

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
24
#2
Nói một chút về Lam Vũ.

Hả, Lam Vũ thì có liên quan gì đến Gia Thế?

Các bạn không thấy đội phó Lam Vũ và đội trưởng Gia Thế rất thân thiết sao? Số lần Hoàng Thiếu Thiên “thương nhớ” Tôn Tường còn nhiều hơn số lần Hoàng Thiếu Thiên gọi tên Dụ Văn Châu hay Diệp Tu nữa kìa.

Từ sau trận đầu tiên Lam Vũ đánh thắng Gia Thế, Dạ Vũ Thanh Phiền thành công dẫn dụ át chủ bài Nhất Diệp Chi Thu chơi trốn tìm tách khỏi đoàn đội, người ta không thể không nghi ngờ có phải từ đó Hoàng Thiếu Thiên đu bám Tôn Tường đu đến nghiện, game giả tình thật, nhập tâm trong chiến thuật quá, bắt đầu bám Tôn Tường ra đến ngoài đời, cảnh nào có Hoàng thiếu thì ổng cũng chọt miệng cho Tôn Tường cameo ké free một chút thì ổng mới chịu nổi.

Lúc bị Dụ Văn Châu vẻ mặt “hiền hoà” bức cung vụ lén trốn đêm giúp Diệp Tu đánh phó bản, Hoàng-quẫn-Thiên còn quẫn trí hơn lúc bị chó rượt (rượt thiệt, không phải đang xài phép ẩn dụ), cung khai hết xong phần mình còn giơ tay lên trời xanh thề thốt trong sạch với đội trưởng, miệng nhanh nhảu kéo theo Tôn Tường lọt hố, thuần thục như nước chảy mây trôi:

“Thiệt đó đội trưởng anh tin tui đi. Lừa anh thì tui chính là Tôn Tường!”

Ủa wait Tôn Tường có liên quan sao anh hai? Cháu nó còn đang ngồi ngoan ngoãn (?) ở nhà đi bar nốc tù tì mấy ly rượu mạnh say mèm khiêu khích Tiêu Thời Khâm kìa pa. (Luật bảo vệ người vị thành niên dưới 21 tuổi cấm uống rượu đang gào thét!)

Rồi lúc Hoàng thiếu chạy lon ton như gà con lạc mẹ xách kiếm đi tìm Diệp Tu, miệng ỉ ôi đòi PK ầm ĩ:

“Lão Diệp anh sao vậy, hôm nay bị Tôn Tường nhập à, sao đang đánh lại bỏ chạy?!”

Lúc Hoàng Thiếu Thiên nể tình Diệp Tu định nương tay với Hưng Hân nhưng bị Dụ đội chiếu tướng, thì ổng lại chém đinh chặt sắt hứa hẹn trước mặt Dụ đội:

“Yên tâm đi đội trưởng, anh không cần nhúc nhích một đầu ngón tay nào, mình em đánh cho bọn họ tan tác thành Tôn Tường luôn!”

Xong lại quay sang gọi điện thoại than khổ với Diệp Tu, kể lể về mối tình đậu bắp bị Dụ Văn Châu chỉnh dông dài đến độ cả tập thể Hưng Hân đều tâm phiền ý loạn, bị cả đám xua đuổi Hoàng thiếu liền đe doạ:

“Á à lão Diệp anh dám coi thường tui. Đến lúc thi đấu người nào thua người đó là Tôn Tường, vừa Tôn vừa Tườn... tút...tút...”

Xin thề trước chuyện tình chọc chó của Hoàng thiếu, coi Hoàng thiếu hớt ha hớt hải mà cười đau cả ruột. Cái số rõ khổ, mặt nóng áp mông lạnh, mà còn là liền tù tì bị phũ từ trong nhà ra đến ngoài phố, từ Lam Vũ đến Hưng Hân, đi đâu cũng bị chê phiền.

Lại nhớ tới cảnh Dụ Văn Châu muốn tìm hiểu về Ô Thiên Cơ liền hạ quân lệnh trạng bắt Thiếu Thiên nửa đêm nửa hôm ôm nguyên cái mô hình cây cột dù về. Đến cuối cùng Diệp Tu và Dụ Văn Châu hai ông tâm bẩn gặp nhau liền giở thói hồ ly, chẳng ai để ý đến Hoàng thiếu nữa, thế là ổng bị lơ, tự biết thân biết phận lui xuống, lại phải xách nguyên cái cột bưng ra, vừa loạng choạng đi vừa lẩm bẩm chửi hai thằng cha vô nhân đạo, mình dắt người tới còn không cảm ơn lấy một tiếng.

Bởi vậy mới nói, không chừng là hai vị đội trưởng này đối xử quá hung tàn trực tiếp, không để ý đến cảm nhận của quần chúng nhân dân, khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của tiểu Thiếu Thiên nhà ta tổn thương, nên suốt ngày ổng mới ám Tôn Tường đến thế, xem ra là vã lâu lắm rồi mới gặp phải một đội trưởng bị mình bắt nạt đến xù lông chứ không phải là ngược lại.

Dụ đội, nghiêm túc yêu cầu anh đừng cười “dịu dàng” vậy nữa, phải đối tốt với đội phó nhà mình một chút, chứ thấy Hoàng thiếu suốt ngày suốt đêm nhớ thương Tôn Tường như thế, anh cứ doạ dẫm hoài coi chừng sẽ thực sự doạ Kiếm Thánh đầu quân sang Gia Thế mất.

Mà thật ra tôi có một giả thuyết nhỏ vì sao Hoàng thiếu ôm ấp đam mê nồng nàn với Tôn Tường đến vậy.

Có lần Tiêu Thời Khâm và Tô Mộc Tranh đi xem Hưng Hân đánh vòng khiêu chiếu, hai ổng bả đang deep với nhau, nào là bàn chuyện tình hình Gia Thế, nào là ngậm ngùi “Kẻ muốn hiểu bạn nhất vĩnh viễn là kẻ thù của bạn”. Tô Mộc Tranh vô chỗ ngồi ngay hàng ghế đằng sau Tôn Tường, phát hiện thằng nhỏ đang thậm thà thậm thụt trốn, đàn ông đàn ang chân dài vai rộng mà bày đặt trùm đầu kín mít ngồi co ro thụp xuống như đứa trộm chó.

Cảnh này nhìn quen không? Cái màn này chẳng phải là bắt chước Hoàng thiếu sao?

Đến cả vụ trùm đầu trùm cổ lén gặp người, tố chất tâm lý núp lùm hóng hớt, thêm cái dáng vẻ nơm nớp bất an, đến khi cuối cùng bị mấy đứa tâm bẩn cười tủm tỉm ngồi đằng sau lật tẩy cũng giống y như nhau nữa.

Hèn gì Tôn Tường cướp bản quyền của Hoàng Thiếu Thiên nên suốt ngày bị Hoàng thiếu doạ đánh mãi không thôi.

Đằng sau mỗi một thằng lỏi con nghịch phá, luôn có một cặp bố mẹ còn nghịch hơn.

Nhìn vào cảnh ba chủ lực của Gia Thế Tiêu Tranh Tường đi coi thi đấu có cảm tưởng giống mấy cảnh ba mẹ dẫn con trai đi chơi ghê. Tường ca bị bắt quả tang xong còn bày đặt deep được hai ba giây gỡ gạt “Đối thủ vĩnh viễn là người...” chưa gì hết bị bà chị Tranh kéo nón lộ mặt một cái là tắt loa luôn, pé không cần ngầu pé chỉ cần nón, ánh mắt nai con loạn hoảng núp đông núp tây, túm tóc ngơ ngác nhìn chị Tô đang cười hì hì ngồi đằng sau mình. Đơ xong còn bày đặt túm lại cái mũ áo, mặt đỏ hết cả lên, mấy anh chị cứ chọc em nhỏ hoài, quỷ sứ hà~

Tiêu đội ở phía sau thong thả xoa cằm nhìn cho đã mắt xong đến cuối cùng mới ra vẻ gentlemen cười cười đội mũ lại giùm ẻm. Oa, cái nhà này cũng đầm ấm quá đi mất, kẻ chọc người trêu, đứa cười đứa ngại. Không uổng Hoàng Thiếu Thiên suốt ngày lăm le nhắm đến Tôn Tường, chậc, xem ra Lam Vũ không có tạo môi trường trông trẻ đầm ấm như Gia Thế được.
 

Bình luận bằng Facebook