Chương VII: Con tin của Thiên Đàng
Một sớm bình minh lại về trên liên minh Hưng Hân, một sớm hiền hòa và yên bình như mọi khi nếu không có sự xuất hiện của một đoàn người lạ mặt.
Đoàn người đó mười người như một, trên bả trải là hình xăm đôi cánh thiên sứ, đó là minh chứng rất rõ nét về thân phận của chúng. Đôi cánh thiên sứ này xuất hiện ở chiến kỳ của đế chế Thiên Đàng, cũng là biểu tượng mà thành viên đế chế luôn phải có.
Đoàn người dừng lại nơi biên giới của hai nước, một trong số chúng bước xuống khỏi xe đi về phía nơi đóng quân của Hưng Hân. Sau khi chứng minh mình không có ý thù địch, hắn bắt đầu truyền lời cho lực lượng phòng thủ nơi biên giới rằng: Sứ Giả của Đế chế Thiên Đàng muốn gặp Đế vương của Hưng Hân.
Tin rất nhanh được truyền đi đến cung điện Hưng Hân- nơi Diệp Tu cùng mọi người đang dùng bữa sáng. Tất cả mọi người thuộc đế chế sẽ đến đây trước khi bắt đầu công việc thường nhật của mình. Bữa ăn này không chỉ là nơi bọn họ nạp năng lượng chuẩn bị cho ngày mới mà thi thoảng còn trở thành nơi bàn luận chuyện của đế chế. Hôm nay, chủ đề được đưa ra bàn luận chính là sự kiện Yên Vũ và Lôi Đình sau một đêm liền trở mặt thành thù. Chuyện này đừng nói là Hưng Hân, có đế chế nào ở lục địa này mà không để tâm cho được?
Có quá nhiều thứ khúc mắc ở đây nhưng chỉ đứng ở bên ngoài đoán già đoán non cũng không ra vấn đề được.
Ngay cả công chúa Mộc Tranh trước nay quan hệ rất tốt với Sở Vân Tú của Yên Vũ cũng không hề biết gì hơn những người khác. Diệp Tu nghe mọi người bàn luận, nháo nhào xung quanh chỉ gật đầu như thể đã hiểu hết tất cả, rất chuyên tâm ăn uống. Căn phòng này luôn ồn ào, mỗi sáng vẫn luôn như thế cho đến khi có tin gửi đến từ biên giới.
Chỉ một lời thông báo kia đã làm cho sự từ ồn ào như ong vỡ tổ trước đó trở nên im bặt.
Tất cả, không một ai lên tiếng, chỉ có đôi đồng tử của những kẻ đứng đầu đế chế Hưng Hân là bỗng chốc như bị mây mù che phủ, nặng trĩu suy tư.
Nếu nói người duy nhất có biểu cảm khác với những người còn lại thì chỉ có thể là người đứng đầu vùng đất này: Diệp Tu. Diệp Tu là người có tiếng nói nhất trong chuyện này, nhưng lúc y nghe tin chỉ thản nhiên cắt miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào miệng, thái độ từ đầu chí cuối một chút lo lắng, không một chút bận tâm.
Mãi một chốc sau, Diệp Tu mới ung dung cười một tiếng.
"Người ta chỉ muốn gặp chúng ta, sao chúng ta có thể từ chối kia chứ? Hơn nữa nơi này là Hưng Hân, mọi người lo cái gì? Cho vào !"
Thái độ thản nhiên này không phải là lần đầu tiên toàn bộ mọi người thấy ở đế vương của mình. Diệp Tu trước nay là người giữ bình tĩnh nhất trong tất cả, dù trong tình huống ngặt nghèo thế nào, người có thể thản nhiên tiếp nhận duy nhất vẫn là y. So với những tình huống khó khăn trước đây mà Diệp Tu đã trải qua, đúng là chuyện này chả là gì. Chỉ là không biết lần này, đám người đó lại muốn gì ở Hưng Hân mà thôi.
Dùng xong bữa sáng, Diệp Tu đứng dậy, khoác trên người bộ gấm phục cao quý của một vị vua chân chính, thong dong trở lại đại điện, sẵn sàng tiếp đón sứ giả từ Thiên Đàng.
****
Cỗ xe lớn được đám lợn quỷ rừng Frei kéo đi sớm đã dừng trước cổng vào của lâu đài Hưng Hân. Trong đoàn xe, những thành viên trong đoàn sứ giả của Đế chế Thiên Đàng bước ra. Mỗi người đều vận trên người y phục trắng tinh, vô cùng trang nhã. Đứng đầu trong đám người là một kẻ đội mũ vàng, chóp mũ cao, phía trên còn đính thêm vài chiếc lông của chim Lauri- loài chim được coi là quốc điểu của Đế chế Thiên đàng.
Hắn bước ra, cung kính hành lễ rồi cả đoàn người được các binh lính của Hưng Hân dẫn đường vào đại sảnh của lâu đài.
Tiếng bước chân vô cùng chậm rãi vang đến chỗ Diệp Tu đang ngồi mỗi lúc một lớn hơn, đoàn sứ giả Thiên Đàng đang đi vào lâu đài - nơi mà vị vua đầy quyền năng của đế chế Hưng Hân đang đợi. Trong suốt quãng đường đến chánh điện, đôi môi vị sứ giả của Thiên Đàng không một lần động đậy, ánh mắt không một giây ngó nghiên sang xung quanh. Dường như mọi sự tập trung đều được dành cho người đang ngồi phía sau cánh cửa lớn ở cuối hành lang này.
Cánh cửa lớn được kéo ra, các sứ giả đã đến trước chánh điện, lúc này kẻ đi đầu đoàn sứ giả đã có thể thấy gương mặt vô cùng bình thản của kẻ đang ngồi trên ngai vàng. Diệp Tu vẫn giữ gương mặt ngạo nghễ đó, dường như trong đáy mắt của y không thể chứa nửa điểm sợ hãi hay lo âu.
Kẻ đứng đầu đoàn sứ giả bắt đầu cúi đầu chào theo nghi thức trang trọng nhất với Diệp Tu, ngay sau kết thúc nghi thức chào, hắn chậm rãi lên tiếng.
"Kính chào bệ hạ, không hẹn mà tới như thế này quả thật đã thất kính. Chỉ là đức vua của chúng tôi có chuyện gấp cần bàn bạc với ngài."
Không đợi Diệp Tu trả lời, sứ giả đế chế Thiên Thần đã ra hiệu cho người phía sau dâng lên một thứ được bọc chỉnh chu trong lớp lụa trắng. Lớp lụa được kéo ra một nửa chứ không hề được giũ ra hoàn toàn, để lộ bên trong một thứ binh khí sắc bén.
Đó là một thanh chiến mâu Diệp Tu vô cùng quen thuộc.
Khi chiến mâu dần được lộ ra sau tấm lụa trắng, ánh mắt vị sứ giả đã ánh lên sự đắc ý và vui sướng không sao giấu được. Hắn đang rất mong đợi thái độ của Diệp Tu khi thấy thứ này.
Nhìn thấy thanh chiến mâu bạc trắng trên tay kẻ đến từ đế chế Thiên Đàng không ít người cảm thấy sững sờ. Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có những người có tuổi, đã đi cùng Diệp Tu từ thuở ban đầu, mới nhận ra thanh chiến mâu kia có lai lịch như thế nào.
Nó là Huyền Tiễn, chiến mâu của vị đệ tử đồng thời cũng là nghĩa tử duy nhất của Diệp Tu: Khâu Phi.
Huyền Tiễn là chiến mâu được đích thân Diệp Tu làm tặng Khâu Phi trước khi rời khỏi Đế chế Gia Thế- nơi Diệp Tu bắt đầu hành trình của mình. Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh chiến mâu bạc trắng, tỏa ra ánh sáng thuần khiết mà lạnh lẽo vẫn in đậm vào trong ký ức của Mộc Tranh- người đang đứng phía sau cửa lặng lẽ xem mọi chuyện.
Mộc Tranh là công chúa, trước nay không bao giờ tham gia chính sự nên dù có tức giận thế nào nàng cũng chỉ có thể kìm nén lại. Cô xiết chặt lòng bàn tay, những ngón tay bấm vào da thịt đau điếng là thứ duy nhất giúp cô giữ được bình tĩnh bấy giờ.
Bọn chúng có được chiến mâu của Khâu Phi, chả khác gì tuyên bố rằng cậu ấy đã nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng đã có được Gia Thế, ngay cả Khâu Phi cũng đã nắm được trong tay rồi sao?
Gia Thế là nơi cô được sinh ra, là nơi cô và anh trai mình gặp được Diệp Tu. Khi đó, Diệp Tu dưới danh nghĩa là Diệp Thu, một kẻ đứng trong bóng tối làm việc vì đế chế, với tài năng của mình, Diệp Tu đã cùng vị vua trẻ mới lên ngôi bấy giờ là Tô Mộc Thu đã phát triển Gia Thế trở thành cường quốc.
Một đế chế mà ai cũng e dè là Gia Thế ngày đó.
Con người Diệp Tu tài năng xuất chúng, cộng thêm một Tô Mộc Thu là tư chất thiên tài, cả hai người trong tối người ngoài sáng đã bình định được một vùng rộng lớn. Chỉ trong thời gian 300 năm, Gia Thế đã là đế chế đầu tiên vượt lên, bắt đầu thời kỳ mà người ta gọi là Tam Đại Đế Chế.
Chỉ là Diệp Tu -người này không muốn lộ mặt, dù bất kỳ chuyện gì y vẫn dùng tên Diệp Thu và đeo mặt nạ khi xuất hiện ở bên ngoài. Con người kiệt xuất ấy cứ dấu mình trong bóng tối như vậy liền mấy trăm năm. Ngay cả với những người thân cận với y như hai anh em cô cũng không hiểu lý do vì sao.
Nhưng rồi cuộc vui chóng tàn, anh trai cô đột ngột bị ám sát, mũi kiếm đâm vào ngực Tô Mộc Thu có chứa một chất độc lạ, lại mang dược tính cực mạnh khiến hắn gần như mất mạng. Diệp Tu khi đó còn đang ở ngoài biên giới chỉ huy cuộc chiến với Bách Hoa, hay tin y đã phải vội vã quay về. Nào ngờ tất cả lúc này đã quá trễ, lúc Diệp Tu quay trở lại, Tô Mộc Thu gần như đã chết. Diệp Tu khi đó không quản bản thân vừa bị ma thuật Bách Hoa từ Trương Giai Lạc làm cho bị thương đã thi triển một thứ ma thuật mà Mộc Tranh chưa từng thấy bao giờ. Chỉ trong chớp mắt, Diệp Tu đã đem cơ thể anh trai cô trong một tảng băng khổng lồ. Cứ thế, từ lúc đó đến nay đã năm mươi năm, Tô Mộc Thu vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, không hẹn lúc nào tỉnh lại.
Vào thời điểm Tô Mộc Thu ngã xuống, tình hình Gia Thế trở nên rối ren tới độ không thể rối ren hơn nữa. Mộc Tranh và Diệp Tu nhận ra một lực lượng lớn quân đội trung thành của bọn họ đã bị lừa, phân tán ở khắp các vùng đất khắp đất nước, số lượng còn lại ở tại cung điện vô cùng ít ỏi.
Một số thuộc cấp của Diệp Tu đã quyết tâm làm phản, chúng dẫn một đạo quân lớn tiến thẳng vào lâu đài, mà mục tiêu chính là giết chết mầm mống cuối cùng của tiền triều. Người đó không ai khác ngoài cô, Tô Mộc Tranh. Giữa tình thế đó, đạo quân còn lại của bọn họ đã phải mở một con đường máu cho hai người mang theo thi thể của Tô Mộc Thu rời khỏi lâu đài.
Những tưởng cả hai đã bị giết, bọn phản loạn nhanh chóng ban bố lệnh ra bên ngoài. Rằng nhân vật bí ẩn trong bóng tối của Gia Thế là Nhất Diệp Chi Thu- tức Diệp Thu âm mưu cướp ngôi, giết hại anh em nhà vua. Chúng khép Diệp Tu vào tội phản quốc và nói rằng y đã bị giết.
Chúng đem toàn bộ tội trạng trút lên đầu một kẻ tưởng đã chết là Diệp Thu, còn mình thì đường đường chính chính lập nên một vương triều mới. Đây không thể không nói là kế sách quá mức thâm sâu, đến mức Mộc Tranh nằm mơ cũng không thể tin được, những kẻ dưới trướng bọn họ có thể rắp tâm làm ra.
Sau đó trải qua nhiều chuyện cuối cùng, tại Hưng Hân này cô lần nữa lại trở thành công chúa, còn Diệp Tu thì lên ngai vàng, trở thành vị vua của đế chế này.
Tuy đã là rời Gia Thế rất lâu do những cuộc minh tranh ám đấu tranh giành quyền lực đẫm máu nhưng Mộc Tranh chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ nơi đó cả. Chỉ là do thân phận của cô, nguồn gốc và dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô là thứ khiến mọi mối nguy hiểm đều đổ dồn vào. Mộc Tranh không thể quay về Gia Thế nữa, nhưng vẫn thừa biết được rằng chuyện gì đang xảy ra với Gia Thế.
Sau khi truyền tin ra ngoài rằng anh em cô và Diệp Thu đã chết, nhóm người này chỉ định một thiếu niên lạ lẫm lên làm tân vương. Tân vương lên ngôi kéo theo một loạt đám người tài năng không đủ, nhân phẩm càng thua thiệt thế hệ trước. Dần dần các người tài rời bỏ triều chính khiến mọi thứ rối ren đến mức không thể cứu vãn.
Mấy năm qua Gia Thế suy yếu rõ rệt trên mọi mặt, mấy tháng trước thì binh biến nổ ra giữa hai nước Gia Thế và Thiên Đàng.
Vốn dĩ Gia Thế không phải là hướng binh đoàn Thiên Đàng hướng tới khi bành trướng ngay từ đầu. Nhưng do hướng mở rộng bị Hưng Hân chắn ngang, trong khi đó Gia Thế nằm ở hướng Bắc lại đang suy yếu rõ rệt nên Thiên Đàng quyết định sẽ tiến đánh nơi này trước.
Như một kết cục đã được định sẵn, một Gia Thế đang ở tình trạng suy thoái về mọi mặt đã bị nuốt chửng rất nhanh. Khi đó, Diệp Tu và Mộc Tranh cũng rất lo cho Khâu Phi nên đã liên lạc với cậu. Vào ba tháng trước cậu có gửi thư, báo rằng mình vẫn an toàn và đang xây dựng lực lượng để giành lại Gia Thế. Nhưng xem ra sự an toàn đó ngày hôm nay đã không còn nữa rồi.
Sao lại là Khâu Phi? Cậu thiếu niên này với Diệp Tu có biết bao là quan trọng, làm sao anh ấy có thể bỏ rơi thằng bé cơ chứ?
Khâu Phi từ lúc Diệp Tu rời đi cũng đã rời khỏi lâu đài Gia Thế về một vùng quê mà sống, vốn dĩ là tính tránh né sự truy sát của tân vương và đám loạn phản. Khi Gia Thế bị Thiên Đàng tấn công cậu đã ra chiến trường nhưng thế giặc quá mạnh một mình cậu không thể làm gì được. Sau khi Gia Thế mất Khâu Phi mới bắt đầu thu thập lực lượng nhằm giành lại Gia Thế. Đáng lẽ với việc này, Thiên Đàng cũng không tới nỗi phải truy sát cậu đến như thế, Khâu Phi không phải người đóng vai trò quá quan trọng trong hệ thống Gia Thế, thế lực của cậu vẫn còn quá nhỏ bé. Thế nhưng lại có một lý do lớn hơn nhiều để Thiên Đàng phải bằng mọi cách có được cậu.
Đó là quan hệ của cậu với Diệp Tu.
Là nghĩa tử, là đệ tử tâm đắc của Diệp Tu- kẻ đứng đầu đế chế Hưng Hân, làm sao Thiên Đàng có thể bỏ qua cậu được?
Vốn dĩ nguy cơ này Diệp Tu cũng sớm nhìn ra, y cũng đã gửi thư gợi ý bảo Khâu Phi nên đến Hưng Hân hay nơi nào đó an toàn hơn. Tiếc là bao nhiêu lần thì Khâu Phi cũng sẽ khước từ.
Đối cậu Gia Thế là tất cả, Khâu Phi sẽ không rời bỏ Gia Thế, đây là quyết định chắc như đinh đóng cột của cậu.
Và nay, cậu đã rơi vào tay kẻ đứng đầu Đế Chế Thiên Đàng, trở thành thứ uy hiếp ngược lại cha cậu, Diệp Tu.
Hôm nay, bọn chúng đem Huyền Tiễn đến đây, chả khác gì trắng trợn tuyên bố rằng Diệp Tu phải làm gì đó để cứu đứa con nuôi của mình. Đây là một cái đâm quá chí tử vào Diệp Tu, Mộc Tranh cắn môi, cả cơ thể bị căng ra như một sợi dây đàn, nín thở đợi phản ứng của người đang ngồi trên ngai vàng.
Không khí trong sảnh phút chốc như bị người nào đó rút cạn, khó thở vô cùng.
Đường Nhu đang đứng ở một bên, sau khi thấy thái độ của sứ giả Thiên Đàng liền lấy sẵn chiến mâu của mình ra, nhưng ngay lập tức đã được Phương Duệ kéo lùi lại. Đây là lúc bất cứ ai cũng phải hết sức giữ bình tĩnh, chỉ cần một chút nóng vội sẽ là xôi hỏng bỏng không ngay lập tức.
Trên ngai vàng, Diệp Tu vẫn không thay đổi sắc mặt. Đôi mắt vàng rực chỉ thoáng qua một chút sửng sốt rồi mau chóng bình thường trở lại. Như thể y không hề bất ngờ, thậm chí trong lòng cũng sớm suy tính tới sự kiện này rồi.
Vị vua của Hưng Hân dơ tay lên phía trước, thanh chiến mâu Huyền Tiễn vốn đang nằm trong tay sứ giả của Thiên Đàng liền tự động bay đến và yên vị tay của y. Đám sứ giả Thiên Đàng được một phen tròn mắt, lý do chúng phải để Huyền Tiễn vào lớp lụa này vì trừ Khâu Phi và kẻ đứng đầu đế chế của chúng ra không ai trong số chúng có thể tay không cầm được nó cả. Thanh chiến mâu này rất kỳ lạ, chỉ cần chạm vào là cả lòng bàn tay như bị đốt trong lửa dù rằng nhìn quan nó không hề tỏa ra một chút nhiệt lượng nào. Thậm chí còn có kẻ vì cố đấm ăn xôi muốn cầm thử nó mà đã bị ngọn lửa đó đốt cháy thành đống tro trong phút chốc. Cuối cùng bọn chúng phải dùng tấm lụa đặc biệt này để có thể mang Huyền Tiễn đến đây. Vậy mà Diệp Tu chỉ với một cái dơ tay đã giật Huyền Tiễn từ tay bọn chúng, dễ dàng tới độ khiến người ta bất ngờ.
Nhìn thanh chiến mâu bạc, thân mâu còn tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết trong tay, Diệp Tu ngẩng đầu hỏi lại với giọng điệu đầy giễu cợt.
"Các ngươi muốn lấy Khâu Phi ra uy hiếp ta ?"
Như thể đã bắt được vàng, kẻ đứng đầu sứ giả của Thiên Đàng liền đáp khi khóe môi đã cong lên một nụ cười đầy đắc ý.
"Bệ hạ, người thật tinh ý. Điều kiện để chúng thần thả cậu ta thực ra cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần người cắt toàn bộ khu vực cánh đồng Dia cho đế chế Thiên Đàng của chúng thần là được."
Trong đại sảnh vang lên vài tiếng chửi rủa, nhưng kẻ đứng đầu như Diệp Tu vẫn ra hiệu cho mọi người yên lặng.
Y đứng dậy, rời khỏi ngai vàng của mình, từng bước từng bước tiến tới, đứng đối diện sứ giả Thiên Đàng. Ánh mắt y khi đó không chút xúc cảm, lạnh lẽo và vô tình đến độ đám người đó phải hoảng sợ. Trên môi Diệp Tu vẫn là một nụ cười, chỉ là mang tới mấy phần ngạo nghễ, khinh thường kẻ đối diện.
"Ngươi nghĩ ta và Hưng Hân sẽ đồng ý điều kiện này?"
"Ngài nỡ để cậu ta chịu cực hình tra tấn cho tới chết sao?"
Đáp lại, Diệp Tu chỉ cười nhạt, thái độ ung dung nhàn nhã quay lưng về phía đám sứ giả, trở về ngai vàng.
Như đã chuẩn bị từ trước, ngay khoảnh khắc đó kẻ đứng gần y nhất trong đám sứ giả đột ngột lao lên.
Hắn muốn ám sát Diệp Tu.
Một lưỡi đao đã tẩm độc từ trên cao sẵn sàng đâm xuống đầu của người đứng đầu của Hưng Hân, trong sự cả kinh của tất cả mọi người có mặt trong đại điện.
"Keng"
Những tưởng lưỡi dao này sẽ nằm lại ngay đầu của người mang gấm phục sắc đỏ kia, tên sứ giả điên loạn nở một nụ cười. Nào ngờ, đao vừa hạ xuống đã gặp ngay thanh chiến mâu Huyền Tiễn chặn lại. Chiến mâu là tự động ngăn cản, Diệp Tu hoàn toàn không hề động đậy gì, dù chỉ là một ngón tay.
Chiến mâu này quả nhiên không phải là thứ bình thường. Cũng đúng thôi, quà Diệp Tu tặng cho con trai mình, sao có thể bình thường được?
Thần binh có linh. Đối với chủ nhân của mình thần binh sẽ luôn trung thành cùng bảo vệ tuyệt đối. Dù rằng Huyền Tiễn là của Diệp Tu trao cho Khâu Phi nhưng nó là do một tay Diệp Tu làm ra, làm sao nó có thể bỏ mặc kẻ tạo ra mình được?
Diệp Tu không quay đầu, cả người không chút cả kinh. Như thể, y đã đoán trước được tất cả mọi chuyện, như một kẻ xem kịch nhìn diễn viên diễn một cảnh là y đã biết trước. Dù không thấy được, nhưng gã sứ giả vừa làm hành động điên rồ kia có thể đoán được, bây giờ khóe môi của người kia hẳn sẽ cong lên một nụ cười đầy cợt nhã.
Đúng vậy, một kẻ như Diệp Tu những lúc như thế này nếu không buông lời chế giễu mới là lạ. Đúng như tên sứ giả đoán được, giọng Diệp Tu rất nhanh sau đó đã vang lên, mang theo đủ thứ hương vị châm biếm.
"Xem chừng cái mà các ngươi muốn không chỉ là cánh đồng Dia nhỉ ?"
Ánh mắt của kẻ đó như loài lang sói đang lúc đói khát nhìn thấy một con mồi, bên trong đôi đồng tử chỉ có sát khí hừng hực tỏa ra. Khuôn miệng của vị sứ giả đến từ Thiên Đàng lúc này mới nhả ra mấy chữ.
"Không sai, chúng ta đến đây để lấy mạng ngươi."
***
P/s: hóng bản LA quá nhiều đến độ ko đánh fic dc gì -))))))).