Hoàn (Hàn Diệp) Phù thủy và đứa trẻ _ Takanashi & Kobayashizu

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1
Phù thủy và đứa trẻ
_Takanashi_

1.

Ngoại thành thành phố

Trong cánh rừng, một kẻ áo đen, khuôn mặt bị che phủ dưới vành nón chóp nhọn cao rộng

Một giỏ tầm gai vắt vẻo tại khuỷu tay

Bước chân chậm rãi thong thả

.

Một người nhặt củi nhìn thấy hắn

Từ xa cung kính cúi chào, miệng nói

“Phù thủy đại nhân cao quý, ngài đi dạo chăng?”

Phù thủy cười.

Người tiều phu cúi đầu không nói thêm.

.

Phù thủy cao quý thong thả dạo bước trong cánh rừng

Cây cối rung khẽ chào đón hắn

Động vật hoảng sợ tránh khỏi tầm mắt hắn, phù thủy vĩ đại.

.

Thời gian trôi

Không gian vắng lặng

.

Không một tiếng động

.

Đột nhiên,

Trong cánh rừng của hắn, có gì đó.

Hắn đi tới, cây cối đang khom mình, cong thân thể chúng che đi ánh sáng rọi xuống mặt đất

Cuộn thành một cái hốc.

Hắn bước tới, hạ mắt nhìn,

Một bóng đen, nho nhỏ, là người.

“Người” mở mắt, cặp mắt trong suốt

Con ngươi rất đẹp, kiên nghị.

Trên một khuôn mặt rất hung, quần áo sang quý trên người rách nát.

Hẳn là một kẻ trốn chạy, hắn cười.

“Có muốn theo ta không?”

Chỉ kẻ cô độc mới đi theo một lời mời đáng ngờ.

“Được.”



2.


“Mặt trời đã lên.”

Phù thủy cao quý xoay người, sau đó không nhúc nhích.

Thanh niên cao lớn, nhiều năm qua, hắn thậm chí đã cao hơn phù thủy kia.

Khuôn mặt vốn đã hung ác lại càng đáng sợ, nhưng tròng mắt lại sâu thẳm sáng ngời,

“Diệp Tu, dậy đi.”

“Đừng kêu nữa, mặt trời chưa lên đâu.”

Thanh niên đã quen hắn ngang ngược, khom người bế phù thủy cao quý.

Phù thủy vươn tay quàng cổ hắn, cười nhẹ nhưng không mở mắt, giọng lại cố ý gằn xuống

“Hàn Văn Thanh, lời ta ngươi không nghe?”

“Ngươi đã ngủ 18 giờ.”

“Vừa 18 giờ thôi, không sao, hôm nay không có việc gì.”

“…”

Thanh niên không nói, hắn bế phù thủy cao quý vào nhà tắm, thả tay

Phù thủy cao quý rơi vào bồn nước đã chuẩn bị sẵn, ướt sũng ngồi dậy, cười thoải mái, hắn không có gì bất ngờ,

Hắn biết kẻ này sẽ không để mình ngủ tiếp.

“Ngày trước không móc mắt ngươi nấu thuốc đúng là sai lầm.”

Thanh niên nhếch môi cười, khóe mắt đuôi mày mang theo thật nhiều

hân hoan, vui vẻ, cùng khiêu khích

"Giờ nói đã muộn."

3. Phù thủy và kí ức

END.
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#2
Hàn Diệp - Phù thủy và đứa trẻ by Kobayashizu


1.

Hàn Văn Thanh là một trong những pháp sư vĩ đại nhất từng xuất hiện. Uy nghiêm, mạnh mẽ, kiên định, chưa một lần chùn tay. Thứ hắn muốn, không cần người khác cho, không ai có khả năng mà bản thân hắn cũng không cần.

Hàn Văn Thanh nhìn vật thể mới lọt được vào nơi ở của mình, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén như ưng đánh giá đứa nhỏ trước mặt.

“Ngươi bị bắt hay đi lạc?”

“Tôi tự tới đây.”

Hàn Văn Thanh đánh giá tên nhóc con trước mặt, khí chất không tầm thường, sống trong nhung lụa nhưng tâm không mục ruỗng; đôi mắt rất sáng, rất trong, rất kiên định.

“Muốn theo ta? Ngươi dám sao?”

Diệp Tu dao động đôi chút, mặt không chuyển sắc nhưng đáy mắt ánh lên sự rạng ngời.

“Dám.” Giọng nói non nớt như chặt đinh chém sắt.

“Cho ta thấy quyết tâm của ngươi?” Hàn Văn Thanh nhìn xoáy vào người trước mặt, cái nhìn bình thản của một người đã trải đời; từ nơi cao nhất, cô độc nhất đánh giá mọi chuyện.

“Một ngày không xa, tôi sẽ vượt qua ngài, nhất định.” Đôi mắt ấy, nhìn thẳng vào Hàn Văn Thanh, không e dè, không khiếp sợ, không thách thức, tựa hồ như chỉ đang nói một chuyện rất hiển nhiên.

Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, quay người bước đi, bước chân chậm lại đủ cho trẻ con 11 tuổi nếu cố sức vẫn đuổi theo kịp. Vạt áo chùng dài lướt nhẹ qua làn da non nớt nhem nhuốt của Diệp Tu, có tiếng sột soạt nho nhỏ của vải theo từng lần sải chân. Hàn Văn Thanh đã thấy được thứ cần thấy, hắn biết ánh mắt ấy, ánh mắt của kẻ làm nên chuyện.

2.

Hàn Văn Thanh ngứa mắt nhìn Diệp Tu lười biếng lượn lờ qua lại trước mặt, đứa nhỏ năm nào nay đã trưởng thành. Hắn có cứng rắn mấy cũng không quản nổi đứa nhỏ này nữa, vóc dáng cũng đã sắp bằng hắn, nếu không phải Diệp Tu này quá lười quá động chân động tay mà Hàn Văn Thanh cũng mặc kệ không quản, có lẽ hiện tại cũng phải cao lớn hơn hắn rồi.

“Không chiến thắng trở về, đừng nhìn mặt ta.” Hàn Văn Thanh hớp một ngụm trà, hừ nhẹ.

Diệp Tu đặt thanh mâu xuống cạnh bàn trà, xoay mặt Hàn Văn Thanh lại, ngắm nhìn đường nét cương nghị nhiều năm vẫn không chút biến đổi của Hàn Văn Thanh, nhìn thẳng vào đôi mắt ưng.

“Đương nhiên sẽ thắng, ngươi ở đây chờ ta, xong trận này, ta bồi ngươi, bồi ngươi tới già.”

Nói rồi cúi người sát xuống, trán kề trán, mũi chạm mũi, hơi thở quấn quít. Đúng một giây liền buông ra, Diệp Tu nâng ly trà của Hàn Văn Thanh lên, uống cạn, cười sảng khoái.

Hàn Văn Thanh không tức giận với động tác cả gan kia, từ nhỏ Diệp Tu đã vậy, hành động lớn mật nữa cũng dám. Hắn hơi nhếch môi, biết người kia nói được làm được.

“Vậy ta ở nơi cao nhất, chờ ngươi tới bồi.”

End.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Ồ oooooo chào bạn
Ngoại thành thành phố

Trong cánh rừng, một kẻ áo đen, khuôn mặt bị che phủ dưới vành nón chóp nhọn cao rộng

Một giỏ tầm gai vắt vẻo tại khuỷu tay

Bước chân chậm rãi thong thả
Waoooo cái này phải chủ đề phù thủy nuôi lớn đứa nhỏ hay được vẽ hông *há hốc mồm* ư ư ư oomi thích kiểu đó lắm lắm luôn á ư ư

Nội dung chà chà rất là gợi, kiểu làm người ta tự não bổ 7749 câu chuyện. oomi rất là thích luôn á *vỗ tay bẹp bẹp*

Hàn Văn Thanh là một trong những pháp sư vĩ đại nhất từng xuất hiện. Uy nghiêm, mạnh mẽ, kiên định, chưa một lần chùn tay. Thứ hắn muốn, không cần người khác cho, không ai có khả năng mà bản thân hắn cũng không cần.
Á huhuhuhuhu bạn viết đoạn về Hàn làm oomi quắn quá huhu ư ư tiểu Diệpppp á á Hàn phù thủy á á aaaaaaa rồi còn

Nói rồi cúi người sát xuống, trán kề trán, mũi chạm mũi, hơi thở quấn quít. Đúng một giây liền buông ra, Diệp Tu nâng ly trà của Hàn Văn Thanh lên uống cạn, cười sảng khoái
Đây là cái đách gì ư ư chất chất ư ư đêm hôm mà la dữ quá kiểu đang nằm phải quằn quại đi comment, cách viết, nội dung thú vị, nó rất là chất Hàn Diệp luôn huhu ngày gì mà lại có hai người (?) Hay một í tại hai bạn đều viết cùng thread ư mong là sẽ được xem nhiều hơn nhaaa
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
í hi hi :D
 

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#5
Phù thủy và đứa trẻ
_Takanashi_

3.
Bộ xương trắng nằm trong cỗ quan tài cạnh cửa sổ, bên cạnh cỗ quan tài có một cái bàn thấp, đặt một cuốn sách trên một giá đỡ làm bằng gỗ đen. Bức tường trước sau đều có giá sách, trên giá sách chỉ toàn là những quyển sách ma thuật, bìa sẫm màu, xen lẫn còn có vài quyển tiểu thuyết tình yêu chen giữa không hợp cảnh.

Gió len qua khung cửa sổ thổi tới, vờn quanh những chậu cây đặt trên bệ của sổ và góc tường, làm phất lên một góc những tờ giấy nguệch ngoạc trên bàn cao. Thổi chiếc bút trên bàn lăn lọc cọc rồi rơi xuống, lăn đến cạnh các bếp hừng hực ngọc lửa màu xanh lam đang nun một cái vạc chân cao.

Chủ nhân của căn phòng không ở đây, nên đến cả những cái lọ thủy tinh, mấy mẫu vật kì lạ, những món đồ quái gở trên những giá cao trông cũng buồn phiền.

Chúng đang chờ vị phù thủy về nhà, mang theo những đồ vật kì lạ mà ngài thấy trên đường về, mang theo mùi vị ở thế giới bên ngoài về, rồi ngài sẽ thắp nến, bắc đèn, rồi phủi bụi cho chúng.

Tất cả đã chờ đợi thật lâu thật lâu.

Ngày đó khi vị phù thủy nọ vui vẻ nhất, ngài đã thường xuyên ở nhà hẳn trăm năm. Nhưng giờ người kia vẫn ở đây, mà phù thủy đã đi đâu mất.

Và tất cả chúng đã chờ thật lâu, chờ vị phù thủy đáng kính, mà nhân loại ngoài kia vẫn luôn run sợ, thời gian đã trôi trong chớp mắt đối với chúng, nhưng thế sự đã đổi trăm lần.

Và một ngày nọ, phù thủy trở về.

Như thể ngài chưa từng rời đi, trên người vẫn là bộ quần áo ngày đó ngài rời đi, chỉ là chiếc khăn quàng len trên cổ ngài đã cũ mèm. Trên tay ngài có một cái giỏ đựng đầy hoa, như chỉ vừa rời khỏi nhà vào buổi sáng và trở về vào ban trưa.


Cánh cửa lớn mở khiến cơn gió mới ùa vào căn phòng đã tĩnh lặng thật lâu, bếp lửa màu xanh vẫn cháy qua thời gian dù chẳng ai thêm lửa. Những con nhện từ trên mạng nhện ở nóc nhà lần lượt thả tơ, chúng bò xuống chào mừng chủ nhân, những thứ trong căn phòng cũng run lên lạch cạch.

Chỉ có bộ xương cạnh cửa sổ vẫn tĩnh lặng.

Phù thủy vào phòng, đặt giỏ hoa lên chiếc bàn cao, xắn tay áo dọn dẹp căn phòng. Hắn đã đi thật lâu, cũng đi thật xa, đi lên thuyền và thậm chí đã đến lục địa bên kia, phù thủy đã đi ngày đêm để tìm những đóa hoa đẹp nhất, những thứ thần kì nhất, và rồi trở lại.

Hắn đến bên chiếc quan tài rồi ngồi xuống, cửa sổ đã mở, tán cây đung đưa trong khu rừng đen lắc lư tạo thành những cái bóng đốm đốm di động khắp phòng. Phù thủy tì khuỷu tay lên thành quan tài, miệng ngậm điếu thuốc lấy từ lục địa phía đông, một tay hắn nhặt những đóa hoa trong giỏ mình mang về, cài lên bên mai cái đầu lâu, cầm một đóa hoa khác đặt lên lồng ngực xương, một đóa khác cài vào xương sườn...

Phù thủy vĩ đại như đang cắm một bó hoa thật đẹp, mà cài lên bộ xương người hắn yêu. Má hắn tì vài bắp tay, đầu nghiêng nghiêng nhìn tác phẩm trong quan tài.

Hắn đã nuôi một con người thật nhiều năm, một kẻ mà những kẻ kia gọi là quái vật vì ngoại hình quái dị. Hắn nuôi kẻ đó từ nhỏ đến lớn, kẻ kia khi lớn lại chăm sóc hắn, chẳng có tí hiếu thảo sùng kính hay sợ hãi nào với phù thủy quyền năng. Mắng, đánh, đuổi cũng không rời xa phù thủy khu rừng đen. Dù ngoài kia thế nào, con người, quỷ dữ, quý tộc, cũng không làm kẻ đó sợ hãi hay tức giận, lại tức giận khi phù thủy quyền năng bỏ bữa, giận dữ ném hắn vào bồn tắm vì ngủ quá giờ, hay là giận dỗi khi phù thủy ra ngoài không báo… Tất cả kí ức xoay vần trong óc vị phù thủy, rồi hắn cười nhẹ, không phải nụ cười biếng nhác luôn đọng trên môi, mà có chút gì không rõ.

Hắn đã nuôi người này thật lâu, đến tận khi người già nua, đã già rồi, vẫn cứng đầu, ánh mắt vẫn chấp nhất, kiên định và cứng cỏi như thế… kẻ đó đã bên hắn đến tận khi kẻ đó chết đi.

Phù thủy bất lão, đã sống và nhớ ngươi thật lâu, thật lâu.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#6
Bộ xương trắng nằm trong cỗ quan tài cạnh cửa sổ, bên cạnh cỗ quan tài có một cái bàn thấp, đặt một cuốn sách trên một giá đỡ làm bằng gỗ đen. Bức tường trước sau đều có giá sách, trên giá sách chỉ toàn là những quyển sách ma thuật, bìa sẫm màu, xen lẫn còn có vài quyển tiểu thuyết tình yêu chen giữa không hợp cảnh.

Gió len qua khung cửa sổ thổi tới, vờn quanh những chậu cây đặt trên bệ của sổ và góc tường, làm phất lên một góc những tờ giấy nguệch ngoạc trên bàn cao. Thổi chiếc bút trên bàn lăn lọc cọc rồi rơi xuống, lăn đến cạnh các bếp hừng hực ngọc lửa màu xanh lam đang nun một cái vạc chân cao.

Chủ nhân của căn phòng không ở đây, nên đến cả những cái lọ thủy tinh, mấy mẫu vật kì lạ, những món đồ quái gở trên những giá cao trông cũng buồn phiền.

Chúng đang chờ vị phù thủy về nhà, mang theo những đồ vật kì lạ mà ngài thấy trên đường về, mang theo mùi vị ở thế giới bên ngoài về, rồi ngài sẽ thắp nến, bắc đèn, rồi phủi bụi cho chúng.
Mở đầu gợi hình dễ sợ, mình vừa đọc mà vừa tưởng tượng ra từng chi tiết trong qua câu từ của bạn, hệt như những thước phim để minh họa cho cuốn truyện cổ nào đó hay coi khi còn nhỏ.

Ú đặc biệt thích chi tiết "thắp đèn", ngôi nhà kì lạ chứa những món đồ rực rỡ màu sắc ẩn bên dưới lớp bụi tích lại qua trăm năm, vừa cổ kính lại vừa huyền bí, mọi thứ im lìm chỉ có góc giấy thi thoảng lật, vừa động mà vừa tĩnh chỉ chờ đến khi vị chủ nhân trở về, ánh sáng từ tay người ấy dần len lõi vào từng ngóc ngách, mang lại sinh khí cho ngôi nhà.

Chỉ có bộ xương cạnh cửa sổ vẫn tĩnh lặng.

Phù thủy vào phòng, đặt giỏ hoa lên chiếc bàn cao, xắn tay áo dọn dẹp căn phòng. Hắn đã đi thật lâu, cũng đi thật xa, đi lên thuyền và thậm chí đã đến lục địa bên kia, phù thủy đã đi ngày đêm để tìm những đóa hoa đẹp nhất, những thứ thần kì nhất, và rồi trở lại.
Chi tiết này thật sự buồn, ngôi nhà bỏ không cả trăm năm nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, chỉ có thêm một cỗ quan tài. Đó là người phù thủy thương yêu nhất, người làm hắn không nỡ thay đổi dù chỉ một thứ trong ngôi nhà này nhưng cũng không thể đối diện với cảnh quen thuộc nhưng vắng bóng người, Diệp chọn đi thật xa, đi thật lâu nhưng kết quả cũng không buông được, quay trợ về ngôi nhà của hai người.

Phù thủy vĩ đại như đang cắm một bó hoa thật đẹp, mà cài lên bộ xương người hắn yêu. Má hắn tì vài bắp tay, đầu nghiêng nghiêng nhìn tác phẩm trong quan tài.
Vừa ngọt ngào mà vừa đau lòng, dành bông hoa xinh đẹp nhất cho người thương, bất chấp giữa họ là tử biệt.


Hắn đã nuôi một con người thật nhiều năm, một kẻ mà những kẻ kia gọi là quái vật vì ngoại hình quái dị. Hắn nuôi kẻ đó từ nhỏ đến lớn, kẻ kia khi lớn lại chăm sóc hắn, chẳng có tí hiếu thảo sùng kính hay sợ hãi nào với phù thủy quyền năng. Mắng, đánh, đuổi cũng không rời xa phù thủy khu rừng đen. Dù ngoài kia thế nào, con người, quỷ dữ, quý tộc, cũng không làm kẻ đó sợ hãi hay tức giận, lại tức giận khi phù thủy quyền năng bỏ bữa, giận dữ ném hắn vào bồn tắm vì ngủ quá giờ, hay là giận dỗi khi phù thủy ra ngoài không báo… Tất cả kí ức xoay vần trong óc vị phù thủy, rồi hắn cười nhẹ, không phải nụ cười biếng nhác luôn đọng trên môi, mà có chút gì không rõ.

Hắn đã nuôi người này thật lâu, đến tận khi người già nua, đã già rồi, vẫn cứng đầu, ánh mắt vẫn chấp nhất, kiên định và cứng cỏi như thế… kẻ đó đã bên hắn đến tận khi kẻ đó chết đi.
Có lẽ đây là lí do mọi câu chuyện cổ tích đều chỉ dừng lại ở cảnh "họ về bên nhau và sống hạnh phúc" nhỉ?
Vậy là được rồi, sẽ không ai biết những nhân vật ấy có thể chết đi, có thể kẻ còn người mất, có thể cách xa mãi mãi,... khi đọc Ú mới ngỡ ngàng, "ừ nhỉ, Diệp là phù thủy bất tử nhưng Hàn chỉ là một người bình thường, họ bên nhau trăm năm, hạnh phúc trăm năm nhưng dẫu ra sao cũng sẽ kẻ còn người mất".

Khóc một ngàn con sông.

Hình như hai bạn viết theo trend phù thủy nuôi trẻ phải không nhỉ? Nếu phần 1 và 2 chỉ làm Ú cảm thấy hai bạn viết rất chắc tay và HD IS REALLLL, quắn quéo quắn quéo thì phần 3 đã làm mình cảm thấy fic có chiều sâu và đọng lại trong mình thật sự. Cảm ơn Taka vì một fic hay.
 

Bình luận bằng Facebook