[Project] Chúng ta vẫn còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,985
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1

Trận tứ kết mùa giải thứ 10 vừa khép lại với muôn vàn cảm xúc. Lam Vũ đã đánh một trận quá đẹp mắt, với sự cháy hết mình của không chỉ cặp át chủ bài Dụ Văn Châu & Hoàng Thiếu Thiên mà cả các tiểu tướng Lư Hãn Văn & Lý Viễn, Trịnh Hiên áp lực như núi, quý ngài then chốt Tống Hiểu, cùng sứ giả thủ hộ Từ Cảnh Hi.

Do đó, Lá xin phép tổ chức một project nho nhỏ để vinh danh các anh.

Disclaimer:
- Các project sau có thể tham khảo, nhưng không nhất thiết phải theo giống số lượng, thời gian hay nội dung tương quan.
- Project Lam Vũ không ảnh hưởng đến lịch post của bất kỳ project hoặc người post riêng lẻ nào khác.


Goal:
- Để Lam Vũ cháy lên sau trận tứ kết mùa 10 quá tuyệt vời. Và vì, Lam Vũ sẽ dừng chân trong chính văn tại đây.
- Để xây dựng nội dung cho mảng chính văn.
- Để thúc đẩy team trực hoạt động.
- Để kéo thêm fan cho Lam Vũ nói riêng và Toàn Chức nói chung.


Special thanks to project Bá Đồ
Cảm ơn hai bạn host @oomi & @Lãi và các bạn tham gia project Bá Đồ
vì những gợi ý & cảm hứng mà các bạn đã tạo dựng trong quá trình
thực hiện project của mình, cũng như những nhường nhịn đất diễn
cho Lam Vũ trong những ngày tháng đặc biệt vừa qua.


--- oOo ---

CHÚNG TA VẪN CÒN
RẤT NHIỀU MÙA HÈ THUỘC VỀ LAM VŨ


by Dụ Văn Châu, đội trưởng Lam Vũ

Bởi Lam Vũ sẽ không dừng ở đây.
Bởi Lam Vũ còn rất nhiều quán quân để tiếp tục hướng về.
Bởi Lam Vũ là câu chuyện của tuổi trẻ, của nhiệt huyết,
của những khiếm khuyết ghép lại với nhau
thành sự hoàn hảo nhất.

--- oOo ---

Nội dung project

Vinh danh trận tứ kết mùa 10:
Topic tranh luận Lam Vũ vs Hưng Hân
(với hai bài bình luận khách mời từ
@kevintong139 & @Cát Tường Tam Bảo)


Vinh danh Lam Vũ:
Khoảnh khắc tỏa sáng của Lam Vũ ở trận tứ kết mùa 10
(tổng hợp by @Cát Tường Tam Bảo)

Mini fact:
Bạn cần biết những gì về Lam Vũ?
Nào cùng tìm hiểu về Kiếm Và Lời Nguyền, hai nghề nền móng tạo nên Lam Vũ
(chờ link - by @Jsuis.pa)

Cảm nhận:
Tuyển thủ Lam Vũ và xuất thân Lam Vũ, họ tuyệt vời thế nào?

Dụ Văn Châu
(chờ link - by @Mạc Tư Thân Ngoại)

Hoàng Thiếu Thiên
(chờ link - by @Jsuis.pa)

Ngụy Sâm - Dụ Văn Châu - Hoàng Thiếu Thiên
của Đỉnh Vinh Quang

(chờ link - by @aurora)

Ngụy Sâm - Dụ Văn Châu - Hoàng Thiếu Thiên
của tứ kết mùa 10

(chờ link - by @Lãi)

Từ Cảnh Hi
(by @cây cỏ)

Lư Hãn Văn
(by @JayN)

--- oOo ---

Cám ơn tất cả các bạn đã tham gia và ghé đọc.

Fan Lam Vũ ơi, hãy tiếp tục yêu quý đội nhà nhé,
bởi không một chiến đội nào khác hoàn hảo bằng Lam Vũ đâu!

Còn rất nhiều, rất nhiều quán quân
đang chờ Lam Vũ đến lấy.

 
Last edited by a moderator:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Giữa một thế giới bao la rộng lớn, muôn vàn cơ hội rộng mở như ngày nay, sẽ có ai lại khăng khăng cố chấp lựa chọn cho mình con đường gian nan, tăm tối nhất?

Bởi vì đam mê, vì yêu thích? Hay là vì điên cuồng mù quáng?

Dù bởi điều gì, tôi cũng rất ngưỡng mộ những người có thể như thế kiên định với lựa chọn của chính mình.

Thế nên đối với Dụ Văn Châu tôi dành nhiều nhất chính là lòng ngưỡng mộ.

Năm ấy, trại huấn luyện Lam Vũ tiếp nhận cậu thiếu niên Dụ Văn Châu mười lăm tuổi, ôm lòng đam mê trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Ở cậu có những phẩm chất của một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc. Thế nhưng cậu lại thiếu đi thứ cần thiết nhất để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chính là tốc độ tay. Như một mệnh đề toán học thiếu đi điều kiện cần. Con đường trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu chính là tương lai mờ mịt không thể xác định. Ít ra trong mắt mọi người là thế.

Nhưng trong mắt Dụ Văn Châu có vẻ không là như thế.

Trong hoàn cảnh mà mọi người đều phủ nhận đi một khả năng, khả năng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu. Hoàn cảnh mà lòng kiên trì đã trở thành cứng đầu cố chấp, sự cố gắng không còn được nhìn nhận, những lời khuyên ngăn mang lòng thương hại.

Tôi không hình dung được trong hoàn cảnh như thế, Dụ Văn Châu đã nhìn nhận tình cảnh của mình như thế nào. Lại dựa vào điều gì mà không buông bỏ, sứt đầu mẻ trán kiên trì, lấy động lực từ đâu để tiếp tục cố gắng, để có thể vượt qua từng lần thất bại, đẩy trả về từng lời khuyên ngăn. Phải chăng vì lòng yêu thích đam mê, vì nội tâm mạnh mẽ kiên cường, hay vì cậu chưa từng nghi ngờ bản thân mình. Có lẽ phải là vì tất cả những điều đó.

Dù cho thế giới phủ nhận bạn, bạn cũng không được phủ nhận chính mình.

Và rồi rốt cuộc cậu thiếu niên ấy cũng chứng minh bản thân cậu làm được. Cậu thành công đánh bại Ngụy Sâm, cậu trưởng thành và ngày càng xuất sắc hơn, cậu tiếp nhận nhân vật cấp thần Sách Khắc Tát Nhĩ, cậu trở thành đội trưởng, cậu dẫn dắt Lam Vũ giành quán quân. Mùa giải thứ sáu, cùng đồng đội nâng lên chiếc cúp quán quân, trải qua bao sóng gió điên cuồng, cuối cùng Dụ Văn Châu cũng hái được quả ngọt bản thân đã gian nan gieo trồng, cậu tìm được ánh sáng huy hoàng ở cuối con đường mờ mịt. Mỗi một người nhận thức Dụ Văn Châu đều sẽ biết quả này có bao nhiêu ngọt ngào, ánh sáng này có bao nhiêu rực rỡ.

Dụ Văn Châu bây giờ đã là đại thần Vinh Quang, là đệ nhất thuật sĩ, là một trong bốn bậc thầy chiến thuật Vinh Quang. Nếu lại bàn về tài năng của Dụ Văn Châu, cũng không ngại so sánh trực tiếp với Diệp Tu – vị thần tối cao của Vinh Quang.

Nhớ những ngày đầu tán nhân Quân Mạc Tiếu đánh phá kỷ lục phó bản, khắp Vinh Quang đoán già đoán non, Dụ Văn Châu lại dăm ba câu đoán ra được, cũng chính là người đầu tiên tự mình nhận diện được Diệp Tu (Chương 183). Rồi khi tin tức Quân Mạc Tiếu hoành hành máy chủ 10 truyền đến tai chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh đã khẳng định trong Liên minh hiện tại, Dụ Văn Châu là người đủ đa tài và có tố chất toàn diện nhất để điều khiển tán nhân như thế (chương 243). Chính Diệp Tu cũng thừa nhận Dụ Văn Châu thật sự rất giỏi, rất lợi hại, nếu không phải tay tàn, thật quá khó ăn rồi (chương 185).

Hồ Điệp Lam khắc họa Dụ Văn Châu không tính là nhiều, nhưng mỗi nét bút đều để lại ấn tượng về một Dụ Văn Châu dù khuyết điểm rành rành nhưng vẫn rất lợi hại, thông minh linh hoạt, tâm tư nhạy bén, năng lực quan sát cùng phán đoán vô cùng sắc sảo, lại cực kỳ am hiểu việc lấy sở trường bù vào sở đoản.

Quan sát chính bản thân Dụ Văn Châu, bằng nào khả năng chiến thuật có thể bù được yếu điểm tốc độ tay, ba lần đánh bại Ngụy Sâm, trở thành đệ nhất thuật sĩ. Nhìn xem chiến đội Lam Vũ, bằng vào hệ thống chiến thuật, Dụ Văn Châu có thể bao dung khuyết điểm của từng đội viên, lại phát huy được năng lực của họ, để họ tìm được vị trí thích hợp nhất cho mình. Ví như Lâm Phong ngày còn ở Lam Vũ vẫn luôn gây được chú ý, nhưng khi đến Hô Khiếu cầm trong tay đệ nhất đạo tặc Quỷ Thần Mê Nghi lại không cách nào thể hiện được bản thân. Cũng giống như cách Diệp Tu dẫn dắt Hưng Hân, đem từng ưu điểm phát huy đến đặc sắc, khuyết điểm lộ ra rành rành lại chẳng ai thật sự lợi dụng được. Có thể thấy, phương diện này, tài năng Dụ Văn Châu chẳng kém cạnh Diệp Tu là mấy.

Có một chi tiết đã tạo nên hình ảnh Dụ Văn Châu một cách rất tinh tế, đó là cách xưng hô của Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu, đội trưởng.

Hoàng Thiếu Thiên được cả giới Vinh Quanh công nhận là thiên tài, tôn làm Kiếm Thánh, là tuyển thủ hạch tâm của chiến đội Lam Vũ, vị thế của Hoàng Thiếu Thiên ở Lam Vũ hoàn toàn chỉ có hơn không kém Dụ Văn Châu. Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn một mực gọi Dụ Văn Châu là đội trưởng một cách chân thành, nghiêm túc. Kể cả với những đại thần đời đầu như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, hay ngay cả Ngụy Sâm, cũng không thấy cậu xưng hô tôn trọng được như thế. Độ thân thiết của Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu là không cần bàn cãi, vì vậy cách xưng hô tưởng như xa cách này chính là cảm nhận chân thực nhất của Hoàng Thiếu Thiên về Dụ Văn Châu

Có lẽ bởi vì Hoàng Thiếu Thiên đã nhận thức Dụ Văn Châu từ những ngày đầu, chứng kiến người thiếu niên đó có bao nhiêu cứng đầu cố chấp, dõi theo bao nhiêu khó khăn gian khổ lẫn cô đơn người thiếu niên đó đã phải trải qua. Có lẽ hơn ai hết Hoàng Thiếu Thiên là người hiểu rõ nhất tài năng cũng như sự xứng đáng của Dụ Văn Châu ở vị trí đội trưởng này. Thế nên tiếng gọi đội trưởng đó chính là sự công nhận tài năng xuất chúng của Dụ Văn Châu, là lòng tin phục vào khả năng dẫn dắt Lam Vũ của Dụ Văn Châu, đó cũng là cách Hoàng Thiếu Thiên thể hiện sự ủng hộ và bảo vệ Dụ Văn Châu. Và có lẽ nhiều hơn nữa chính là sự yêu mến và một lòng ngưỡng mộ chân thành.

Dụ Văn Châu trong lòng Hoàng Thiếu Thiên là như thế. Còn ấn tượng của tôi mỗi lần nghĩ về Dụ Văn Châu, là mỗi lần nghĩ về nụ cười mỉm ôn hòa, điềm đạm. Ôn hòa đến mức tôi chẳng nhớ có lúc nào Dụ Văn Châu thể hiện rõ sự giận dữ hay vui mừng. Điềm đạm đến mức hiếm khi thấy anh có vẻ kinh ngạc hay bất ngờ hay thất vọng. Ấn tượng về một người cứ như thế trầm tĩnh mà điềm nhiên, nhẹ nhàng như mây gió.

Thế nhưng Dụ Văn Châu là một trong bốn bậc thầy chiến thuật, tâm của anh chắc chắn không ôn hòa như thế. Thậm chí nhìn vào phong cách chủ nghĩa cơ hội của Lam Vũ, càng thấy rõ sự sắc bén trong khả năng quan sát cùng khống chế thế trận. Khả năng tính toán tinh tế, nắm bắt tâm lý đối thủ một cách nhạy bén, không chỉ là nắm bắt mà còn tự kiến tạo cơ hội. Hơn nữa, lại dựa vào tình thế phức tạp như vậy mà phát huy sở trường che lấp sở đoản của chính mình và đồng đội. Dụ Văn Châu không chỉ tài năng ưu tú, mà tâm tư còn sắc sảo đến khó lường.

Đôi khi nghĩ về một người quá xuất sắc lại luôn khiêm tốn, nội tâm quá mạnh mẽ, quá sắc bén, lại thể hiện vẻ ngoài luôn ôn hòa, nhã nhặn. Tôi cảm thấy rất đáng sợ.

Nhưng một Dụ Văn Châu hoàn hảo như thế lại không hề đáng sợ. Bởi nội tâm mạnh mẽ kiên định của anh là dành cho tình yêu Vinh Quang. Bởi những toan tính sắc sảo của anh vẫn luôn là toan tính cho trận đấu, chưa bao giờ là toan tính lòng người. Tâm tư của anh dù nhạy bén nhưng lại trong sáng, bình thản. Sự ôn hòa trầm tĩnh của anh không ẩn chứa mưu mô mà là biểu hiện của một người lý tính, thông suốt và hiểu rõ bản thân.

Như cách anh yên lặng tự mình cố gắng trong trại huấn luyện Lam Vũ, không than van cũng không mạnh miệng. Cách anh cảm ơn rồi rời đi sau ba trận thắng Ngụy Sâm, không tỏ vẻ không kiêu căng. Như việc anh luôn bình thản nhìn nhận yếu điểm tay tàn của mình, bởi đó đã hiển nhiên như hoa phượng nở mùa hè. Như lần anh đứng dậy vỗ tay khi Vương Kiệt Hi nhọc lòng nhường Cao Anh Kiệt, vì anh cũng như Diệp Tu, làm người luôn rất chân thật. Hay cách anh phản bác từng lời chỉ trích của phóng viên sau trận thua Hưng Hân, thẳng thắng nhưng không hề kích động hay tranh cãi, sắc bén mà vẫn giữ được ôn hòa.

Tính cách ôn hòa, trầm tĩnh kèm nụ cười mỉm của Dụ Văn Châu đôi khi cảm giác xa cách mà khó lường. Nhưng thật ra anh vẫn là người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, anh vẫn là thích vui đùa. Nụ cười mỉm của anh, cũng chỉ đơn giản là anh thích cười mà thôi.

Từ ngày Dụ Văn Châu thành công dẫn dắt Lam Vũ nâng lên cúp quán quân, sự thắng bại của Lam Vũ đã phụ thuộc vào Dụ Văn Châu nhiều hơn cả sự phụ thuộc vào bộ đôi song hạch – Kiếm và lời nguyền. Bởi vì Dụ Văn Châu là đội trưởng Lam Vũ, là mối gắn kết dung hòa các thành viên, là đường lối chiến thuật, là tinh thần của Lam Vũ. Anh là nhược điểm lớn nhất cũng là vũ khí lợi hại nhất của Lam Vũ. Bởi vì anh là lời nguyền của Lam Vũ. Cũng là lời nguyền của bao người hâm mộ. Rất nhiều mùa hè sau này của Lam Vũ còn chờ anh dẫn dắt. Dụ Văn Châu nhất định sẽ một lần nữa dẫn dắt Lam Vũ nắm bắt được mùa hè của chính mình. Một lần nữa nâng lên cúp quán quân. Để một lần nữa ánh sáng rực rỡ nhất được ánh lên trong mắt Dụ Văn Châu.

Nguồn ảnh: 图片-喵君爱吃烤鱼
 
Last edited:

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#3
Hoàng Thiếu Thiên
Sư tử nồng nhiệt và tử tế

Bạn đã bao giờ thích một ai đó, rồi được hỏi “sao mày lại thích anh ta?” Có lẽ bất cứ ai cũng đã từng một lần ngồi lại nghĩ về lý do mình bắt đầu một dòng cảm xúc, để rồi thảng thốt nhận ra, thích một người, thì ra không cần lý do.

Có lẽ cũng giống nhiều độc giả khác, tình yêu của tôi với Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu trong một đêm đông gió lạnh, khi ánh đèn đã lên và tuyết đã rơi. Có cậu thanh niên, khăn trùm kín mặt, gạt tuyết mà tới một tiệm net ven đường. Tất cả vì một lời hẹn của một người bạn, người đàn anh cũ. Phải biết một trận đấu của cậu giá trị tới bao nhiêu, một tuyển thủ hạng sao, cầm nhân vật hàng thánh, mà sẵn sàng tự cày một con clone, vào game phá phó bản.

Tôi không muốn nói đến cái trình của cậu, vì đó là điều quá đương nhiên rồi. Sáu mùa liên minh làm nên Kiếm thánh, há phải là chuyện đùa? Tôi yêu cậu, là từ cách cậu sống, cách cậu cười, và cách cậu cảm.

Tôi muốn nói về mối quan hệ của Hoàng Thiếu Thiên với Diệp Tu và với Dụ Văn Châu.
Hoàng Thiếu Thiên giấu một nội tâm đầy tình sau nụ cười sáng rỡ như ánh dương chính ngọ. Bạn còn nhớ những lời cậu nói với Diệp Tu khi đánh xong phó bản? “Anh nhất định phải trở về”, “Có khó khăn gì thì nói với tui...” Đối với cậu, Diệp Tu là đàn anh, cũng là bằng hữu, lại là đối thủ, à, chi bằng gọi là mục tiêu hướng tới. Giữa bao nhiêu đại thần liên minh, cậu lại luôn miệng đòi PK với Diệp Tu. Có lẽ, cậu muốn tự khẳng định với bản thân, một lòng muốn mạnh hơn, muốn tiến bộ...

Hoàng Thiếu Thiên gọi Dụ Văn Châu là “đội trưởng”. Cậu chưa bao giờ gọi Diệp Tu là Diệp đội, hay gọi Hàn Văn Thanh là Hàn đội, thậm chí Sở Vân Tú cậu còn gọi là “gái Sở”. Chẳng lẽ cậu sợ Dụ Văn Châu? À, nhưng sao cách nói chuyện lại đâu giống đáng sợ nhỉ? Cứ một tẹo lại “moá nó”? Có lẽ đó là sự tôn trọng mà cậu dành cho người đội trưởng – bạn đồng lứa đã cùng mình trưởng thành. Cậu là hạt giống, là nhân tài được Nguỵ Sâm mang về từ game online, còn Dụ Văn Châu ngày đó là cậu nhóc không ai để ý trong trại huấn luyện. Mà tay chuột “không đủ chuẩn” đó lại trở thành đội trưởng của cậu, dẫn dắt toàn đội vượt bao gian khó. Một tiếng “đội trưởng”, là cậu thật tâm, cho Dụ Văn Châu một lời khẳng định vị thế. Đó là cách cậu để tâm đến những điều nhỏ nhặt, sự tử tế cậu dành cho đồng nghiệp và đồng đội.

Hoàng Thiếu Thiên cười nhiều nói nhiều, điển hình chân chính của cung Sư Tử. Vậy bạn có nhớ lần duy nhất cậu không nói? “Tôi không còn gì để nói cả” – Chính là khi cậu trả lời phỏng vấn sau cuộc chiến bại với Luân Hồi thời chung kết mùa 8. Phải thất vọng đến tột cùng nào thì Hoàng Thiếu Thiên mới nói racâu đó? Đó là khi tôi nhận ra cậu nhóc đó cũng biết buồn, cũng biết trầm lắng. À, đâu đâu còn là cậu nhóc? Liên Minh mùa giải thứ 8, chàng trai ấy đã 23 tuổi, là độ tuổi rực rỡ nhất của tuổi thành niên, khi công danh đã đạt và sức trẻ vẫn còn. Vậy mà ngày ấy, dương quang đã phải lùi lại, lần đầu tôi thấy vầng tối hiện lên trên khuôn mặt người thanh niên trẻ. Lúc đó tôi đã biết, lời trả lời phỏng vấn chàng tuyển thủ đó sẽ khiến tôi ghi nhớ khá lâu, ít nhất cho tới tận hồi kết bộ truyện.

Hoàng Thiếu Thiên, người đàn ông khiến Liên Minh phải đổi luật, cũng là người khiến bao độc giả phải yêu thương. Cung Sư Tử hệ hoả, người mang cung này ”tính tự lập, tự do cao, có quyền thế, năng động, nồng nhiệt và rất tử tế.”. Tôi nghĩ rằng, chỉ vài tính từ đó thôi, là đủ khắc hoạ Kiếm thánh Hoàng Thiếu Thiên, nhỉ?

__Sleepy Ahn__
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Tôi đã yêu một Lam Vũ với sắc xanh của bầu trời sau mưa.


Art by: 缄默症

---

Dù không phải fan của chiến đội Lam Vũ nhưng những nhân vật tôi yêu nhất, những mối quan hệ tôi xem trọng nhất lại thuộc về chiến đội nằm ở Quảng Châu này.

Thực ra, trong TCCT tôi thích nhất là Hoàng Thiếu Thiên, từ những chương đầu tiên cậu Kiếm thánh xuất hiện, bất chấp bước vào tiệm net để giúp người bạn vừa mới giải nghệ của mình – Diệp Thu đánh phó bản, đã khiến tôi không thể nào ngưng việc thích cậu. Rồi sau đó Dụ xuất hiện, bằng những mối liên kết mơ hồ tìm ra được chân tướng Quân Mạc Tiếu đang làm mưa làm gió ở khu 10 là Diệp Thu mới giải nghệ không lâu, đã vậy còn đoán ra là đội phó nhà mình nửa đêm đi giúp người kia đánh phó bản. Khi đó, chi tiết khiến tôi ấn tượng nhất về Dụ Văn Châu vẫn là câu nói của Diệp Tu:

““Tốc độ tay của cậu được thế này, tụi anh làm sao kiếm ăn nữa?” .” ( chương 185 – edit : Team Liều ).


Hai chủ lực của Lam Vũ cứ thế xuất hiện, đặt xuống những viên gạch đầu tiên trong lòng tôi.


Rồi sau đó một cậu nhóc tài không đợi tuổi - Lư Hãn Văn được Hồ Điệp Lam trình làng và còn có nhân vật một thời uy danh như Ngụy Sâm xuất hiện. Từ đây mới hiểu được quá khứ của Lam Vũ nhiều hơn một chút, biết được mối quan hệ của Dụ và Ngụy. Chi tiết này, tôi từng có một cô bạn, cô ấy có ác cảm với Dụ Văn Châu vì cho rằng chính cậu ta đã ép Ngụy Sâm rời khỏi Lam Vũ, ác cảm này lớn đến nỗi cô ấy cảm thấy khó chịu mỗi khi tôi khen Dụ trước mặt cổ. Nghĩ lại thật may mắn, bởi vì trước khi tôi đến với tình tiết này, đã đọc qua Đỉnh Vinh Quang.

Lam Vũ của quá khứ.



Đỉnh Vinh Quang - Phiên ngoại do đích thân Hồ Điệp Lam viết, bối cảnh thời gian đầu lúc Diệp Tu gặp anh em họ Tô đến hết mùa giải thứ 3. Trong chính văn mối quan hệ của Ngụy với hai người Dụ, Hoàng hay với Lam Vũ không được nhắc đến quá nhiều, chuyện ngày xưa Ngụy Sâm như thế nào rời khỏi Lam Vũ hay Lam Vũ thuở ban đầu là tập thể như thế nào cũng không được kể ra quá cụ thể. Nhưng tất cả những khúc mắc đó được gói gọn hết trong vài chương của Đỉnh Vinh Quang.


Ngụy -Dụ - Hoàng mối quan hệ của ba người họ được khai thác rất nhiều trong Đỉnh Vinh Quang. Nó khiến một người đọc chính văn vẫn chưa đến đoạn Ngụy Sâm xuất hiện như tôi, thời điểm đó còn chưa biết Ngụy Sâm sau này sẽ đến Hưng Hân đã tốn không ít nước mắt. Hình ảnh Ngụy Sâm bị cưỡng chế rời khỏi sân khấu vì hút thuốc, rồi cả lúc lão bắt đầu nghĩ đến tương lai, nghĩ đến bản thân, soi mình trước gương tự nhủ mình vẫn còn trẻ lắm. 23 tuổi nhìn như thế nào cũng là trẻ lắm, chỉ là trong giới E-sport chuyên nghiệp nó đã là "già" rồi. Ngụy Sâm hiểu được trạng thái của mình đã không còn tốt như trước, lúc lão nói với Phương Thế Kính về tài năng của Hoàng Thiếu Thiên, còn nói thêm rằng mình không thể đợi đến ngày đó được. Thời đại song hạch bắt đầu khi có Song Hoa, năm đó Ngụy Sâm đã dự định cho Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền trở thành song hạch mới của Lam Vũ, ý nguyện của ông sau này được hoàn thành, duy chỉ là một chút tiếc nuối chắc có lẽ do người thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ không còn là ông nữa.


Ba lần giao đấu với Dụ Văn Châu- một đứa trẻ mà ông không hề có chút kỳ vọng nào, đã mang đến cho ông và cả Phương Thế Kính một niềm kinh hỉ quá lớn. Có thể nói, lần đó khi Dụ Văn Châu bộc lộ tài năng thật sự đã khiến toàn bộ Lam Vũ sửng sốt, cũng là một yếu tố làm cho Ngụy Sâm suy nghĩ về vị trí của mình ở Lam Vũ. Không phải lão hổ thẹn vì để thua trắng ba trận trước một tên nhóc "ngồi đuôi xe", mà là lão đã tìm thấy đủ lý do để bản thân rời khỏi. Dụ Văn Châu tài năng như vậy có thể thay lão dẫn dắt Lam Vũ ở tương lai, cậu khiến lão yên tâm giao ra tâm huyết của mình, khiến lão tin rằng tương lai của Lam Vũ không còn phải do một mình Hoàng Thiếu Thiên gánh vác nữa.

Đám nhóc ở trại huấn luyện Lam Vũ, ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên mở miệng gọi Ngụy Sâm là lão quỷ, thì Ngụy Sâm trong lòng bọn họ chính là thần, là một mục tiêu mà rất nhiều người muốn hướng đến, ngưỡng mộ cùng trân trọng. Có lẽ trong số những đám nhóc đó cũng không tin có một ngày Ngụy Sâm- vị thần trong lòng họ biến mất khỏi thế giới của họ.


Ngụy nói đi là đi, một câu liền như biến mất khỏi thế giới của những thiếu niên đó, của các đồng đội và của giới Vinh Quang, chỉ cẩn thận để lại Sách Khắc Tát Nhĩ. Cố ra vẻ bản thân không còn lưu luyến gì thế mà lão vẫn âm thầm giúp đỡ Lam Vũ từ trong game, biến thành một "thần bí nhân sĩ" tìm nguyên liệu giúp phòng kỹ thuật Lam Vũ tạo ra Băng Vũ cho Dạ Vũ Thanh Phiền.


Lão đã đem về một Kiếm Thánh, ra đi và giao lại Lam Vũ cho một bậc thầy chiến thuật có nhược điểm. Để cuối cùng những thiếu niên đó đã đem lại cho Lam Vũ một chiếc cúp quán quân-thứ mà lão năm đó không làm được. Dù bây giờ ông đã đổi bờ chiến tuyến, sắc xanh của Lam Vũ đã thay bằng sắc đỏ của Hưng Hân, nhưng tôi tin rằng bên ngoài sàn đấu, dù là bất kỳ một fan nào, bất kỳ một tuyển thủ nào của Lam Vũ vẫn giành cho ông tất cả sự biết ơn nhất, kính trọng nhất. Bởi lẽ, nếu năm đó không có Ngụy Sâm, Lam Vũ sẽ không tồn tại hoặc dù có cũng khó lòng phải là một Lam Vũ mà chúng ta quen thuộc, chúng ta yêu quý.


Cũng vì thế mà TCCT mối quan hệ thầy trò tôi thích nhất thuộc về ba người họ, dù hai chữ thầy trò có hơi miễn cưỡng một chút . Nhưng cho dù là thế nào đi chẳng nữa, mỗi lần đọc fic của @Chianti viết hay bất kì fic của ai, dù được dịch hay tự viết hoặc những thứ có liên quan khác, về tình tiết "thần bí nhân sĩ" này đều khiến tôi không sao kiềm được nước mắt.


Đỉnh Vinh Quang khắc hoạ Lam Vũ những ngày đầu rất rõ nét, nó không chỉ là nơi cho chúng ta hiểu rõ hơn mối quan hệ của Ngụy Dụ Hoàng còn là nơi để người ta thấy được một đội phó, đội trưởng Phương Thế Kính chu đáo, quan tâm đến các thành viên của Lam Vũ như thế nào. Dù ở những chi tiết rất ngắn ngủi nhưng chúng ta cũng kịp nhìn thấy được một Phương Duệ có thiên phú APM cực cao, đủ sức cạnh tranh với Hoàng Thiếu Thiên ở trại huấn luyện Lam Vũ bấy giờ. Thuở thiếu niên của kỳ tài có đôi mắt "chân thành" cũng như các bạn trang lứa có giấc mơ tuyển thủ cháy bỏng, có chút tinh nghịch của tuổi của mình, mở miệng ra liền trêu chọc Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

---
Lam Vũ của hiện tại

Trong chính văn, Hồ Điệp Lam còn khai thác thêm một mối quan hệ rất đặc biệt khác giữa những con người từng khoác lên mình sắc xanh của đồng phục Lam Vũ, đó là quan hệ giữa Hoàng Thiếu Thiên – đội phó của chiến đội Lam Vũ và cựu thành viên chủ lực của chiến đội Lam Vũ – Vu Phong.

Kẻ đi người ở.



Vu Phong ra mắt ngay mùa sáu, vừa bước lên sàn đấu chính đã cùng Lam Vũ nâng lên chiếc cúp quán quân, sau lại rời Lam Vũ đến Bách Hoa tiếp nhận chức danh đội trưởng. Mùa mười Bách Hoa gặp Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên và Vu Phong gặp lại nhau, khi đó người đọc mới hiểu được lý do vì sao Vu Phong lại phải rời đi mà không tiếp tục ở lại chiến đội cũ. Hiểu được liền cảm thấy Vu Phong không hề đáng trách chút nào, nếu có chỉ là một chút tiếc nuối khi "mùa hè của hắn vĩnh viễn nằm lại tại Lam Vũ". Có lẽ trong lòng Vu Phong, thời gian ở Lam Vũ đã là quá khứ, nhưng cũng như thứ mà người ta hay gọi là "thanh xuân", dù khi con người ta trưởng thành, bôn ba khắp nơi, thanh xuân vẫn được xem là một quãng thời gian đặc biệt, được mọi người cẩn thận cất vào một góc sâu trong tâm hồn. Thực chất cho thấy, Vu Phong vẫn còn ít nhiều hoài niệm về khoản thời gian chiến đấu cùng Lam Vũ, lượt đầu Bách Hoa gặp Hưng Hân, khi gặp bất lợi trước Hưng Hân, các thành viên trong đội đều đang xuống tinh thần, Vu Phong đã lặp lại câu nói ngày xưa Dụ Văn Châu thương nói để động viên bọn họ. Chỉ là, mức độ ảnh hưởng của Vu Phong và Dụ Văn Châu không giống nhau, cùng hoàn cảnh cùng lời nói nhưng Vu Phong không đạt hiệu quả như Dụ Văn Châu. Vu Phong không cam tâm ở lại Lam Vũ vì hào quang của Dụ và Hoàng quá lớn, Vu Phong còn trẻ, cậu muốn tìm một bến đỗ mới nhưng ngay cả như thế hào quang của cậu lại một lần nữa bị Hoàng Thiếu Thiên "cướp mất". Đọc đến lúc Vu thua Hoàng, cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ bản thân cũng có thể đồng cảm phần nào với cậu khi mà thứ mà cậu muốn thoát khỏi nhất, ngay cả khi cậu rời Lam Vũ cũng không hề thay đổi, cứ mãi bám theo cậu.

Càng đọc, càng thấy ở Lam Vũ, Dụ Văn Châu có ảnh hưởng rất lớn đến mặt tâm lý của các đội viên, không khác gì một gốc cây cổ thụ cho các thành viên khác dựa vào những lúc niềm tin của họ bị dập tắt. Dụ Văn Châu là người đặc biệt, dù rằng mình có một điểm yếu chí mạng với tuyển thủ nhưng vẫn có thể tồn tại trong giới chuyên nghiệp, làm đội trưởng dẫn dắt Lam Vũ qua bao nhiêu mùa giải, còn có trên tay một chức quán quân thật sự quá giỏi. Lư Hãn Văn ở trong trận đấuvới Hưng Hân cũng cảm thấy mình đã rất may mắn và cực kì hãnh diện vì được khoác lên mình màu áo của Lam Vũ.

"Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc." ( Chương 1473Edit : Lá Mùa Thu )

Lời của Dụ Văn Châu vào giờ phút ấy chính là kim chỉ nam cho Lư Hãn Văn, kéo cậu thiếu niên ấy trở về chiến cuộc đoàn đội hai bên.

Có người đọc đến sẽ nghĩ tại sao tôi nói Hoàng Thiếu Thiên mới là nhân vật tôi thích nhất sao nãy giờ không cảm nhận gì ? Vì sao hả? Vì Hoàng Thiếu Thiên number one, trong mắt não tàn như tôi Hoàng Thiếu Thiên muốn ngầu có ngầu, muốn thân thiết gần gũi có thân thiết gần gũi, muốn Hoàng tình cảm được, muốn Hoàng vô tình (trong game) cũng được luôn. Con người Hoàng thật sự rất tốt, cậu có thể nói nhiều đó nhưng lúc Diệp "sa cơ thất thế" ngoài Tranh đã đi theo ổng từ lâu chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên biết được tung tích, còn được ổng nhờ giúp làm một chuyện mà không ít tuyển thủ chuyên nghiệp khác sẽ nhất quyết từ chối. Lúc gặp Tranh trong game còn khen Mộc Tranh đánh tốt dù rằng tối hôm đó Gia Thế vừa gặp Lam Vũ, lúc Diệp bảo Dụ Văn Châu tay tàn liền lên tiếng phản bác, bảo vệ đội trưởng cứ như bản năng của cậu vậy.

Dạ Vũ Thanh Phiền phải lên thuộc tính đặc biệt bởi có nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ, hình ảnh Kiếm Thánh đứng chắn trước Thuật Sĩ được Bướm lão gia ví như một người kỵ sĩ vậy. Không ít lần chúng ta thấy được, Dạ Vũ Thanh Phiền lấy thân mình đỡ thay sát thương cho Sách Khắc Tát Nhĩ ngâm xướng và đó dường như là hình ảnh quen thuộc đến nỗi fan đọc cứ đến đoạn đó là có thể hình dung ra.

Trong Ngũ Thánh chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên là không phải đội trưởng, nhiều lúc tôi cũng tự hỏi vì sao lại như thế? Ngoài chuyện Dụ Văn Châu được Phương Thế Kính phó thác ra phải chăng còn là sự nể phục, tin tưởng tuyệt đối của Hoàng vào Dụ?

Ngày ở trại huấn luyện, ban đầu Hoàng không hề xem trọng cậu bạn "ngồi đuôi xe" này, nhưng rồi dần dần từng chút một cậu nhận ra Dụ Văn Châu là một người có tài năng cùng đáng tin tưởng như thế nào. Dù là bình thường đối mặt với đối thủ mạnh hay là lúc thua trận đối mặt với sự chỉ trích từ người ngoại giới, Hoàng Thiếu Thiên vẫn hoàn toàn tin tưởng vào đội trưởng của mình. Sự tin tưởng tuyệt đối đó mới giúp cho song hạch của Lam Vũ tồn tại những bảy năm không hề có phút nào khiến đồng đội và fan hâm mộ phải lo lắng tới.

Lam Vũ ở tương lai.

Lam Vũ là một chiến đội đặc biệt, cũng là chiến đội rất khoan dung. Lam Vũ khoan dung cho một Hoàng Thiếu Thiên lắm lời, khoan dung cho một Dụ Văn Châu tay tàn, khoan dung cho một người cứ mở miệng ra là kêu áp lực như Trịnh Hiên,... Có rất nhiều người không rõ, vì sao Lam Vũ có những nòng cốt như thế lại có thể nâng được chiếc cúp quán quân, được xếp vào hàng ông lớn trong Liên Minh chuyên nghiệp khắc nghiệt này. Có lẽ họ như những mảnh của một tổng thể hoàn chỉnh, có thể có khuyết điểm đấy nhưng chỉ cần họ nắm tay lại liền khiến những khuyết điểm ấy che lấp cho nhau, biến họ thành một chiến đội mà không ai dám xem thường.

Đồng phục của chiến đội Lam Vũ màu xanh thiên thanh, theo như @Đỗ Tiểu Bạch nói thì nó giống như đồng phục học sinh. Ừ có lẽ thế thật, màu xanh tươi mát của những cơn mưa, màu xanh của tuổi trẻ, của hy vọng, của những con người đã, đang và sẽ gắn bó dưới mái nhà Lam Vũ này.



Art by: 布谷咕

---
Chút tâm sự mỏng về Dou ở trên, đây là dou mừng Dụ Văn Châu tròn 18 tuổi ở năm 2018, kéo xuống chắc mọi người cũng thấy rồi đó. Đây là dou về cả quá trình hình thành Lam Vũ mà mình thích nhất, kéo tới hình ảnh cuối cùng nụ cười của Lư làm mình vô cùng ấm lòng. Có thể kẻ đến người người đi, lưu lại cuối cùng vẫn là một tinh thần thuần túy nhất của Lam Vũ.

Lời cuối: Não rất tàn nên nhiều khi cảm nhận có phần cảm tính quá, cầu được khoan dung.

Cảm ơn chị @Lãi vì đã beta lại mớ lộn xộn của em ;;w;;
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5
Mối Liên Kết
.
.





.
.
.



Đứng cuối cùng trong hàng ngũ Hưng Hân là tướng thứ sáu, Ngụy Sâm, người có biểu hiện thu hút nhất trận đoàn đội khi làm được điều tất cả mọi người cho rằng không thể.

"Phục chưa?" Bắt tay với Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm nói.

"Vẫn luôn rất phục ạ." Dụ Văn Châu mỉm cười.

"Sợ không?" Bắt tay với Hoàng Thiếu Thiên, Ngụy Sâm hỏi.

"Sợ lắm luôn." Hoàng Thiếu Thiên lườm. Hắn biết ơn và kính trọng vị lão đại này từ đáy lòng, nhưng khi trò chuyện bình thường ấy à, bạn chẳng cách nào nghiêm túc với ổng được đâu.

"Tiểu quỷ, biết tiền bối lợi hại chưa?" Xếp thứ ba Lam Vũ là Lư Hãn Văn, cậu thiếu niên chưa dậy thì xong, chưa vỡ giọng và lùn hơn hẳn các tuyển thủ khác. Thế là cậu bị Ngụy Sâm thuận tay sờ đầu.

"Lợi hại ạ." Lư Hãn Văn gật đầu, "Lần sau đánh tiếp đi tiền bối!"

"Thằng quỷ con khốn nạn!" Ngụy Sâm thầm mắng.

( Toàn Chức Cao Thủ - chương 1428 )



----------------



Tôi viết xuống nhưng dòng này không hề có một bằng chứng cụ thể nào, tất cả chỉ là cảm nhận của tôi khi đồng hành cùng bộ truyện này.

Chỉ trong một đoạn ngắn khi họ trực tiếp đối mặt với nhau, tôi cảm nhận được có vô vàn cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình:

Kiêu ngạo.

Sự kiêu ngạo của kẻ thắng, Nguỵ Sâm đã phải dùng khoảng thời gian 8 năm để có thể một lần nữa trở về sàn đấu mơ ước của mình. Ông phải đánh đổi bao nhiêu dũng khí để một lần nữa đưa ra quyết định mà chẳng có gì chắc chắn được sau đó cuộc đời ông sẽ trôi về đâu. Song đó Lam Vũ cũng phải dùng thời gian 10 năm để có thể trưởng thành và vững mạnh như ngày hôm nay. Bất kể ai trong số họ đều là người thắng cuộc, họ có thể không thắng trên sàn đấu, nhưng họ thắng được bản thân. Họ được quyền kiêu ngạo về điều đó, họ là những gì thuộc về Lam Vũ – là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Thanh xuân của họ gắn liền với Lam Vũ, màu xanh ấy là niềm kiêu hãnh của chính những con người đã từng và đang khoác lên bộ đồng phục đó. Một thanh xuân đầy kiêu ngạo, tràn ngập vinh quang.

Tin tưởng.

Là câu nói của Dụ Văn Châu, hay cái xoa đầu của Nguỵ Sâm dành cho tiểu Kiếm khách Lam Vũ, bao gồm cả câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên dù cho chẳng mấy nghiêm túc. Từ đầu đến cuối đều khiến tôi cảm nhận được sự tin tưởng giữa bọn họ. Lam Vũ nguyện tin tưởng vị đội trưởng đầu tiên của họ sẽ không dễ dàng gục ngã. Nguỵ Sâm cũng tin tưởng những người hậu bối của mình sẽ khiến ánh sáng Lam Vũ ngày càng mạnh mẽ hơn. Dù đây chỉ là một cảm nhận phiến diện của chính tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy Nguỵ Sâm ngừng tin tưởng vào chiến đội xưa. “Thanh Kiếm” từng được ông tìm về vẫn chưa được mài dũa nay đã trở nên sắt bén phi thường, “Lời nguyền” tưởng chừng như ảm đạm sắp tắt nay lại sáng bừng một vùng trời Vinh Quang là những lời đáp lại niềm tin của Nguỵ Sâm từ Lam Vũ. Một lần nữa ông tiếp tục chọn tin tưởng vào tương lai của Lam Vũ, một cái xoa đầu như một lời động viên, cổ vũ mạnh mẽ nhất gửi đến họ. Họ tin tưởng nhau vì sâu bên trong họ vẫn còn tồn tại một trái tim Lam Vũ, dù đã rời đi nhưng vẫn còn liên kết.

Hối Hận.

“Lam Vũ có hối hận khi không giữ Nguỵ Sâm lại?” “Nếu họ giữ lại Nguỵ Sâm có khi họ sẽ thắng được.” – Tôi tin rằng những câu nói này từng lảng vảng trong đầu của khá nhiều người. Nói một cách trào phúng: “Thất bại lớn nhất của Lam Vũ là để Nguỵ Sâm rời đi.”; nói một cách có tình người hơn: “Thất bại lớn nhất của Lam Vũ chính là để Nguỵ Sâm đến Hưng Hân.”. Đối với thất bại, con người luôn có sự bài xích, đối với thành công, con người luôn có sự truy cầu. Nhưng thật sự Lam Vũ có hối hận hay không? Với mối quan hệ này thì không. Nguỵ Sâm không hối hận, vì ông đã trao lại những gì ông tin là tốt nhất cho Lam Vũ; Lam Vũ không hối hận, vì họ tin những gì họ đang làm là tốt nhất cho tương lai. Cách làm khác nhau nhưng cùng một mục đích. Vậy nên bởi vì đâu mà bạn lại nói họ phải hối hận? Là tiếc nuối cho một đoạn thanh xuân, là giấc mơ một lần cùng nhau bước lên sàn đấu. Tuy dang dở, nhưng hiện tại họ vẫn có thể mỉm cười và đối diện với nhau, vì họ chưa bao giờ hối hận quyết định của mình.

Tự Hào.

Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên là niềm tự hào của Lam Vũ. Họ là trụ cột tinh thần của chiến đội, là đội trưởng và đội phó mà mọi người đặt trọn niềm tin. Cả hai người họ cũng có thể coi là niềm tự hào của Nguỵ Sâm. Đối với Hoàng Thiếu Thiên, không hề hoài nghi năng lực, luôn hi vọng cậu sớm trưởng thành. Đối với Dụ Văn Châu, ông ngược lại hoá thân thành một người cha khó tính, nói không tin vào tài năng của cậu là thật nhưng vẫn giao lại Sách Khắc Tát Nhĩ cho cậu. Dù là Lam Vũ hay Sách Khắc Tát Nhĩ, chúng đều là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời Nguỵ Sâm.

Biết ơn và Tôn Trọng.

Xuyên suốt chính văn, Hoàng Thiếu Thiên là người được miêu tả rõ nhất với hai từ này. Khi nhắc đến Nguỵ Sâm, cậu là người hiểu rõ nhất, cũng là người quan tâm nhất những vấn đề về ông. Nên không cần phải nói gì để làm rõ hơn về điều này nữa. Mặt khác, Dụ Văn Châu chỉ cần câu “Vẫn luôn phục ạ” vào giây đó đã khiến tôi phải đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy lòng tôi nhẹ hẫng, là vì những khúc mắt ở Đỉnh Vinh Quang đã có thể tháo gỡ, hay là nhưng hiềm nghi xung quanh mối quan hệ Nguỵ - Dụ đã được làm sạch. Dù là như thế nào thì cảm xúc lúc ấy vẫn là thật, không hề giả tạo, là một sự tôn trọng và biết ơn tuyệt đối đến vị tiền bối đi trước. Đối với Dụ Văn Châu hay Hoàng Thiếu Thiên, Nguỵ Sâm không chỉ là tiền bối, ông còn là người thầy, người cha đã đặt xuống nét bút đầu tiên trong giấc mơ của họ.

Yêu.

Đến cùng tôi vẫn lựa chọn kết luận một cách phiến diện nhất. Lý do cho tất cả những điều trên là vì yêu.

Vì quá yêu Lam Vũ nên Nguỵ chọn rời đi để không ảnh hưởng chiến đội.

Vì quá kính yêu Nguỵ, nên Lam Vũ chọn chiến đấu với ông bằng tất cả khả năng của mình, như thể hướng đến ông tuyên bố: "Lão quỷ, nhìn xem, những tiểu quỷ của ông bây giờ trưởng thành như thế này đây! Ông đừng lo nữa! Lam Vũ cứ để cho chúng tôi! Gánh luôn cả phần của ông! Tiếp tục tiến lên!"

Vì yêu họ nên là fan tôi sẽ tiếp tục theo dõi bước chân của họ ở tương lai.

Cám ơn Lam Vũ đã từng là một giấc mộng đẹp của Nguỵ Sâm.

Cám ơn Lam Vũ đã khiến giấc mơ cao quý nhất của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thành sự thật.

Cám ơn Lam Vũ đã trở thành hi vọng của Lư Hãn Văn.

Cám ơn Lam Vũ đã cho tôi những giây phút nghẹn ngào khi đồng hành cùng Toàn Chức.

Cùng tiếp tục cố lên, chúng ta còn rất nhiều mùa hè của Lam Vũ.

Mọi người là niềm tự hào của chúng tôi!



Lãi.
[17.4.2019]




 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#6

art by: 米且
Trị liệu, trị liệu!
Từ Cảnh Hi – Linh Hồn Ngữ Giả

Người viết: cỏ
Beta: @Katakara

-----------------------------------------------------​

Những thành viên trong chiến đội Lam Vũ ai cũng có điểm kỳ lạ và được mọi thành viên bao dung. Đội trưởng tay tàn kiêm bộ óc của chiến đội, đội phó là át chủ bài thì phiền, rất phiền, rất rất phiền (nói gọn là nói lắm) là một kiếm khách nhưng thể hiện sự âm hiểm hơn cả thích khách, chuyên gia đạn dược của đội thì thiếu đấu trí, tên vũ khí cũng kì lạ, Tống Hiểu không thể bùng phát sức mạnh ở vòng bảng, chỉ đến vòng chung kết mới tỏa sáng (nhưng trận đấu với Hưng Hân ẻm lại phát huy không nổi vì kết cục đã định sẵn rồi, thương thương). Từ Cảnh Hi có điểm đặc biệt gì mà lại ở trong chiến đội Lam Vũ được nhỉ, Cỏ nghĩ chắc là do Từ Cảnh Hi chọn nghề thiên sứ thủ hộ, trong 8 chiến đội được vào chung kết chỉ có 2 chiến đội lấy thiên sứ thủ hộ làm trị liệu, trong 4 chiến đội ông lớn cũng chỉ có Lam Vũ dùng thiên sứ thủ hộ làm trị liệu (Viên Bách Thanh - Vi Thảo thấy chủ yếu sử dụng mục sư, các chương Ba Trùng viết thì chưa thấy chương nào viết hẳn về một trận dùng Phòng Phong, chỉ lướt qua). Có lẽ còn có điểm đặc biệt về Từ Cảnh Hi nữa, nhưng Ba Trùng lại không nói đến.​

Trận tứ kết Hưng Hân vs Lam Vũ, mọi đội viên trong Lam Vũ cũng được miêu tả rất nhiều, nhưng tui thấy người mà tác giả nói ít nhất là Từ Cảnh Hi, vậy nên Cỏ muốn viết về người trị liệu này để mọi người nhớ về người này hơn, không muốn khi hỏi Từ Cảnh Hi là ai hay Lam Vũ dùng mục sư hay thiên sứ thủ hộ mà mọi người lại không biết.​

Tứ kết này, trận đoàn đội có một điểm rất là thú vị, trị liệu Lam Vũ - thiên sứ thủ hộ Linh Hồn Ngữ Giả - đều là nhân vật thứ 2 tử trận và đều tử trận sau Thuật sĩ. Trận lượt đi, Nghênh Phong Bố Trận die quá sớm, còn trận lượt về trên sân nhà thì cố gắng sống sót nên lên bảng sau Sách Khắc Tát Nhĩ.​

Trận lượt đi, Từ Cảnh Hi được miêu tả rất ít, gần như chỉ lướt qua. Trận này tất cả thành viên Lam Vũ đều bị thả cái thính ngon quá, không ăn không phải Lam Vũ. Đội trưởng và bé Lư đang bị lão đội trưởng cũ cầm chân nhưng chắc sắp quay trở lại rồi, bên mình chỉ có 2 tay đấm là đội phó với lão Trịnh đối phó với 3 tay đấm bên kia nên sẽ bị ăn đam và số lượng máu mất đi nhiều hơn. Quan trọng hơn, đội mình đang cường công nên càng phải trị liệu cho tốt, để cho đội phó với lão Trịnh giảm áp lực mà tập trung đánh mạnh bạo hơn. Chỉ vì trước đó Hưng Hân có lợi thế ở trận lôi đài nên dám chơi đổi trị liệu, vậy nên Cảnh Hi, em mới lên bảng điểm số nhanh như vậy, trở thành người lên bảng điểm số sau Nghênh Phong Bố Trận. Trận này quá ít thông tin Linh Hồn Ngữ Giả nên Cỏ không viết thêm được gì nữa.​

Còn trận lượt về thì ẻm bị focus đến chết, cuộc sống thật sự bi thảm mà. “Trước tiên thương thương ẻm cái đã”. Mới làm nhiệm vụ trị liệu hồi máu cho đồng đội chưa thấm được bao nhiêu đã bị Bánh Bao và Hải Vô Lương kéo vào tâm bão, thật quá đáng mà huhuhu, “cũng may mình dùng giáp tấm”. Quá đáng hơn nữa thì lúc đội trưởng nhốt Linh Hồn Ngữ Giả bằng Lục Tinh Quang Đao thế mà 2 tên khốn kiếp đó cũng không tha cho trị liệu mỏng manh này. Lúc Hải Vô Lượng chạy đi giữ chân Thương Lâm Đạn Vũ Cỏ mừng quá, chắc Linh Hồn Ngữ Giả không lên bảng điểm số nhanh vậy đâu nhỉ, ai mà ngờ chưa được 15 giây thánh zâm Phương Duệ đã giúp đỡ Bánh Bao chữa sơ hở bị lộ ra, hừ hừ. Khi đoạn cuối cùng của chương này “Từ Cảnh Hi bỗng tìm thấy cảm giác thân quen ở phe địch. – Trích chương 1476” Tại sao Cảnh Hi có thể thấy quen thuộc đến vậy, vì Cảnh Hi cũng được đồng đội bao dung cho mình như thế, hay chính Cảnh Hi cũng bao dung cho đồng đội mình ví dụ như tiểu Lư. Cỏ cảm thấy được an ủi và vui vì Cảnh Hi cũng được bao dung như thế, tuy Ba Trùng không có nhắc đến nhưng Cỏ vẫn tin rằng Cảnh Hi được Lam Vũ bao dung, chăm sóc cả trong game lẫn ngoài đời nữa. Khi đọc trận đoàn đội này Cỏ cứ nghĩ là Linh Hồn Ngữ Giả sẽ chết trước nhưng không, Cảnh Hi vẫn cố gắng chống chịu, vẫn cố sống đến giọt máu cuối cùng, vẫn cố gắng đến cùng đến khi lên bảng điển số. Giáp tấm thì giáp tấm, nhưng bị 2 người tập trung focus mà vẫn kéo dài lâu đến vậy, thực sự Từ Cảnh Hi đã rất giỏi rồi.​

Còn nữa, trong chính văn không nhắc đến ai là người chơi thiên sứ thủ hộ tốt nhất hiện tại. Cỏ vẫn tin Từ Cảnh Hi là người chơi Thiên sứ thủ hộ tốt nhất. Cũng cảm ơn Lam Vũ đã cho Cảnh Hi vào đội và được tỏa sáng! Tuy tứ kết này thua trận nhưng Cảnh Hi cố lên! Lam Vũ Fighting! Còn rất nhiều mùa hè cho Cảnh Hi và Lam Vũ!​

-End-​
 

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#7
Lư Hãn Văn-Của hiếm trong giới kiếm khách!!!

Vu Phong rời chiến đội cũ chuyển nhượng đến Bách Hoa đã vô tình tạo nên một khoảng trống khó bù đắp trong Lam Vũ. Thế nhưng, ban lãnh đạo chiến đội đã nhanh chóng đưa một tuyển thủ chỉ mới 14 tuổi từ trại huấn luyện lên thẳng đội hình chính thức gây chấn động không nhỏ trong Liên Minh chuyên nghiệp. Liệu cậu nhóc ấy có thể gánh vác Lam Vũ trên vai? Làm thế nào mà một cậu nhóc như vậy có thể vượt qua rào cản tân binh mà cùng những người tiền bối giành lấy quán quân? Câu trả lời sẽ có trong tương lai, do chính cậu ấy vẽ ra. Lư Hãn Văn ra mắt, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhỏ tuổi nhất từng thi đấu.

Ở cậu nhóc ấy, tôi có thể cảm nhận một nguồn năng lượng tràn trề và cả nhiệt huyết luôn tuôn trào ở tuổi trẻ. Ngay trước khi ra mắt, câu thường xuyên đi theo công hội cướp boss. Cậu nhóc vẫn chưa vỡ giọng ấy luôn hăng hái đi đầu đánh boss, xông vào trận địa địch, thậm chí là xốc tinh thần mọi người trong những tình huống hiểm nguy nữa. Cậu hăng hái lắm, nhiệt tình lắm, nhưng mà còn ngây thơ trong sáng như bao bạn bè đồng trang lứa. Đã bao lần cậu bị họ Diệp lợi dụng trong những lần cướp boss, và còn bị lây nhiễm bản tính vô sỉ của ổng nữa. Thế nhưng cậu vẫn luôn tôn trọng vị tiền bối đấy mà không một lời trách móc, mà dù có đi nữa thì cũng chỉ là những lời nói vô tư, ngô nghê từ một cậu nhóc trẻ tuổi. Lây nhiễm thói hư tật xấu của họ Diệp đã mang đến một vệt đen trên tờ giấy trắng của cậu nhóc rồi. Chưa phân thắng bại với Lưu Tiểu Biệt trong trận cướp boss thì sao? Cậu thách đấu lại trên sàn đấu All-Stars. Bị Diệp Tu lợi dụng tạo thù hận ổn định bên Hưng Hân và hi sinh giữa trận thì sao? Cậu hồi sinh rồi nhanh chóng quay trở lại: Ngộ về páo chù!!! (chương 735).

Vừa được đề cử vào đội hình chính đã mang lên mình vị trí chủ lực, đồng thời cũng là đầu tàu trong lối chơi phòng ngự phản công của Lam Vũ. Nắm giữ vị trí như vậy trong đoàn đội đồng nghĩa với việc áp lực đè nặng lên vai cậu từ rất sớm. Vì vậy không thể nào tránh khỏi sai lầm. Một sai lầm nghiêm trọng của cậu đã dẫn đến thất bại trong trận đấu đoàn của cả chiến đội, cậu nhóc ấy đã không kìm lòng được mà khóc ngay lúc tham gia phỏng vấn sau trận đấu. Và tôi cũng tin rằng đó không phải là lần duy nhất mà cậu khóc. Biết đâu được đã bao lần ở chiến đội, cậu nằm trên giường và rơi lệ vì sai lầm, vì thiếu kinh nghiệm, vì tự trách bản thân chưa đủ bản lĩnh? Thế nhưng, cậu vẫn luôn vững bước tiến lên. Câu chưa bao giờ gục ngã trước kẻ địch. Cậu chưa bao giờ nản lòng vì thua trận. Ở Lư Hãn Văn, cậu luôn luôn tìm được ánh sáng leo lắt trong một con đường hầm tăm tối. Vì ánh sáng ấy mà cậu sẽ không bao giờ dừng lại, cậu sẽ luôn vững bước trên con đường tuyển thủ của mình cùng những đàn anh Lam Vũ.

Trong trận đoàn đội trên sân nhà Lam Vũ,quyết tâm của cậu đã được tác giả khắc họa rất rõ. Cậu hiểu rõ trọng trách và nghĩ vụ của cậu trong bánh răng chiến thuật của Lam Vũ. Cậu cũng hiểu rằng cậu đang gánh vác một phần số phận của cả chiến đội trong trận đấu này. Cậu không muốn nước mắt của cậu phải rơi một lần nữa trong vòng chung kết. Cậu không muốn phụ lòng của mọi người trong trận đấu này. Vì vậy, cậu vác trọng kiếm đứng trước người đội trưởng, sẵn sàng phá tan mọi mối nguy đến anh, tập trung hoàn toàn sức lực và tinh thần vì một cơ hội lật ngược tình thế trước mặt. Đúng vậy, cậu chẳng bao giờ chối bỏ trách nhiệm, cậu không bao giờ trốn tránh. Việc cậu làm chính là đương đầu với nó. Và cậu sẽ luôn làm như vậy.

Xuất thân từ chiến đội Lam Vũ theo tôi đó cũng là một sự may mắn với cậu nhóc ấy. Ở chiến đội ấy, tất cả khuyết điểm của mọi thành viên đều được bọc lót từ những người còn lại một cách hoàn hảo. Hơn thế nữa, ở nơi ấy có một Kiếm Thánh có thể trao dồi cho điểm yếu lớn nhất của cậu nhóc hiện nay chính là kinh nghiệm. Và cả đội trưởng Dụ Văn Châu. Là một tâm bẩn thứ thiệt trong Liên Minh, thiếu sót kinh nghiệm của cậu nhóc chắc chắn cũng có thể được bao bọc hoàn hảo, thông qua đó tạo nên một chỉnh thể Lam Vũ.

Sử dụng trọng kiếm liệu có mối quan hệ nào với những áp lực và trách nhiệm to lớn mà cậu nhóc Lư Hãn Văn luôn gánh vác trong chiến đội ấy? Thế nhưng, có một điều chắc chắn rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc, và những người đồng đội của cậu cũng sẽ luôn sát cánh cùng cậu gánh vác tương lại của Lam Vũ trên vai mà tiến về phía trước. Mùa giải này, Lam Vũ đã thất bại trước Hưng Hân. Nhưng cậu nhóc chưa tròn 16 tuổi đã không còn khóc nữa rồi. Cậu đã trưởng thành và cứng rắn hơn rồi. Cậu đã trở thành một át chủ bài vững chắc luôn luôn tiến về phía trước cùng những người tiến bối. Mừng vì cậu đã ở đây, mừng vì cậu đã cùng Lam Vũ chiến đấu. Những cơn mưa rào mùa hè sẽ chẳng bao giờ chấm dứt, cũng như ý chí và quyết tâm của tất cả thành viên chiến đội xanh lam ấy sẽ chẳng bao giờ lụi tàn.

Vẫn còn rất nhiều mùa hè cho Lư Hãn Văn. Vẫn còn rất nhiều mùa hè cho Lam Vũ.
 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#8
LAM VŨ Highlights!

tổng hợp by
@Cát Tường Tam Bảo



Chương 1392

Lựu đạn nổ, hit đánh của Quân Mạc Tiếu cũng từ trên trời giáng xuống theo.

Lăn mình, lăn mình, lăn mình.

Đào Lạc Sa Minh lăn liên tục ba vòng về phía sau. Y vung tay, Đạn Sóng Khí!

Một pha đánh lén quá bất ngờ, người xem ở góc nhìn Thượng đế còn phải hoảng sợ, thế mà người bị đánh lén là Tống Hiểu lại không luống cuống tay chân. Y chọn cách xử lý quá thỏa đáng, quá chắc cú. Ba lần lộn mình về phía sau giúp Đào Lạc Sa Minh kéo dài khoảng cách đến mức lớn nhất khỏi Quân Mạc Tiếu. Vừa hở tay, Đạn Sóng Khí đã lập tức tung ra.

Chương 1397

Hắn dùng chiêu cưỡng chế hạ xuống. Diệp Tu vội khiển Quân Mạc Tiếu chỉnh góc bắn. Làn đạn truy đuổi mà tới, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền vừa xoay người đã đổi thành kỹ năng khác.

Đỡ Đòn!

Keng! Keng! Keng! Keng!

Kiếm quang Băng Vũ giơ ngang trước người, đỡ luôn cả đạn trong sự tròn xoe mắt của tất cả khán giả. Phải có mắt nhìn và thao tác chuẩn kinh hồn thế nào để làm được điều đó?

Diệp Tu không đứng yên mà ngắm. Làn đạn bắn tới vừa bị đỡ, hắn tiếp tục chỉnh góc bắn. Nòng súng đưa nghiêng, tránh khỏi lưỡi kiếm Băng Vũ mỏng dài. Tuy nhiên, Băng Vũ cũng đã vươn ra, rạch một vòng xé gió.

Đâm Ngược Gió!

Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng người xoáy tròn giữa không, mũi kiếm đâm xuyên làn đạn từ Ô Thiên Cơ, thẳng đến cơ thể Quân Mạc Tiếu. Máu văng thành một cung tròn, Súng Máy Gatling bị cưỡng chế ngắt chiêu.

Chương 1415

Một bước, hai hit, một mạng!

14 hit!

Còn kém một hit so với kỷ lục 15 hit của Lưu Tiểu Biệt.

Ở trạng thái động, kỹ thuật Một Bước Một Hit Một Mạng cần nhiều tính toán và thao tác hơn, thế mà Hoàng Thiếu Thiên vẫn thực hiện được 14 hit. Dù đây là nhà thi đấu Hưng Hân, khán giả toàn fan Hưng Hân, họ cũng không khỏi khâm phục Hoàng Thiếu Thiên.

Chương 1434

Goblin vừa khóa mục tiêu, Dụ Văn Châu lập tức cho Sách Khắc Tát Nhĩ kết ấn. Thế là sau đó, con mồi bị Goblin đuổi theo, bị Quân Mạc Tiếu nhằm vào, chỉ còn là cái bóng của Sách Khắc Tát Nhĩ.

Người thật ở đâu?

Ầm ầm ầm...

Giữa không trung bỗng vang lên tiếng nổ chói tai, bầu trời nứt ra thành Cánh Cửa Tử Vong đen kịt ngay sau lưng Quân Mạc Tiếu.



19%!

Một hit, Quân Mạc Tiếu đi tong từng ấy HP.

Chương 1443

Đám Tinh Linh được phân bố khắp nơi đều đứng yên tại chỗ. Ánh sáng tỏa ra từ người chúng cứ thỉnh thoảng lấp lánh giữa rừng sương mù. Trông chúng không như truy đuổi mục tiêu nữa mà giống mìn cài sẵn dưới đất, giống chó săn núp dưới sương dày, lẳng lặng chờ con mồi tự sa vào lưới.

"Hay!" Lý Nghệ Bác đột nhiên kêu to.

"Sao thế?"

"Cách làm của Lý Viễn còn hiệu quả hơn cả chủ động truy lùng, thu hẹp không gian hoạt động của đối thủ. Trên bản đồ này, phán đoán của mắt thường không bằng sức nhận biết mặc định mà hệ thống trao cho thú triệu hồi. Tinh Linh tuy ở yên một chỗ nhưng chắc chắn sẽ phản ứng nhanh hơn Mạc Phàm, nên khi muốn né Tinh Linh, Mạc Phàm phải tự hạn chế tầm nhìn bản thân nghiêm trọng." Lý Nghệ Bác hào hứng.

Chương 1462

Rút Đao Trảm từ phải chém sang trái, bị Dạ Vũ Thanh Phiền đỡ nên không thể chém tiếp Lưu Vân. Lưu Vân không cần xử lý, bèn tiếp tục hit Xiên Lên của mình. Bánh Bao không lường trước nên không kịp lợi dụng khoảng không Dạ Vũ Thanh Phiền để hở ở giây cuối cùng, rốt cuộc vẫn bị Lưu Vân hất thẳng lên trời.

Dạ Vũ Thanh Phiền đỡ chiêu xong, lướt về sau một bước mượn lực. Lưu Vân Xiên Lên thành công, Dạ Vũ Thanh Phiền liền sử dụng Kiếm Lạc Trường Không nối tiếp combo. Bánh Bao Xâm Lấn đang trên đà bay, mũi kiếm tưởng chừng đuổi theo không kịp, ai ngờ kiếm khí lấp loáng vẫn bắn trúng cậu chàng.

Lưu Vân rút kiếm, nối tiếp Kiếm Lạc Trường Không của Dạ Vũ Thanh Phiền bằng một kỹ năng chuẩn không cần chỉnh khác. Liên kích hoán đổi qua lại giữa hai người liên tục đánh trúng Bánh Bao Xâm Lấn. Màn phối hợp của cặp kiếm khách Lam Vũ cực kỳ tuyệt vời, khán giả theo dõi mà há hốc mồm.

Chương 1471

Ầm ầm ầm ầm.

Trên con đường lát nên bởi lửa, chuyên gia đạn dược triển khai toàn diện thế tấn công, sắc màu lấp lánh hệt như pháp sư ra chiêu. Phương diện này, có thể nói người sáng tạo nên đấu pháp Bách Hoa là Trương Giai Lạc đã phát huy đến cực hạn, các tuyển thủ sau đều học hỏi ít nhiều. Sẽ không ai chơi hiệu ứng hình ảnh và ánh sáng đạn dược ảo bằng Trương Giai Lạc, nhưng mức độ rực rỡ của chiến trường đã trở thành tiêu chuẩn trọng yếu cho người ta xét trình một chuyên gia đạn dược.

Trịnh Hiên, tên tuyển thủ thiếu đấu chí, lúc này đánh ra cả một trời màu sắc lung linh.

(...)

Ầm!

Khói lửa bùng nổ cuồn cuộn, thủ trượng Lời Nguyền Diệt Thần của Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn lóe lên ánh sáng màu tím sẫm.

Chú thuật không bị ngắt, có nghĩa Mộc Vũ Tranh Phong bắn trượt.

Làn khói tan đi, để lại một bóng người sừng sững: Dạ Vũ Thanh Phiền.

Chương 1473

Ba quả, khó quá...

Nhưng không được phép để lọt quả nào!

Lư Hãn Văn kiên quyết nghênh đón thách thức. Lưu Vân sải một bước lên trước, chém!

Trọng kiếm thua xa kiếm quang về mảng linh hoạt, nhát chém của Lưu Vân nặng nề, trì trệ vô cùng, nhưng vị trí chọn đứng, thời cơ ra tay và thao tác đều khống chế cực tốt.

Ầm!

Quả thứ nhất.

Ầm!

Quả thứ hai.

Một nhát kiếm chém hai quả pháo, và tiếp tục giương cao giữa trời.

Ầm!

Quả thứ ba nổ tung.

Lư Hãn Văn đã từng thể hiện sự tinh mắt và phản ứng kinh người của mình trong phần đấu lôi đài, với bản đồ Rừng Sương Mù. Mọi người tận mắt chứng kiến, nhưng một nhát kiếm chém nổ ba quả pháo lần này vẫn gây nên những tràng vỗ tay khắp nhà thi đấu.

(...)

Súng vang!

Động tác đu đưa thập tự giá của Tay Nhỏ Lạnh Giá bị gián đoạn.

Ngắt chiêu thành công! Có thể nổ súng, Lam Vũ lúc này chỉ duy một người: Trịnh Hiên.

Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc.

(...)

Trịnh Hiên giúp Lư Hãn Văn xử lý cái khó, còn Lư Hãn Văn, lẽ nào không đang giúp đội trưởng một điều tương tự?

Trịnh Hiên làm được, nên Lư Hãn Văn cũng sẽ làm được.

Ngâm xướng hoàn thành.

Tia sáng màu tím sẫm tỏa ra lấp lánh trên đỉnh thủ trượng.

Cánh Cửa Tử Vong!

Thời gian ngâm xướng quá dài đã khiến khán giả đoán được ít nhiều. Giờ thì Sách Khắc Tát Nhĩ ngâm xướng xong rồi, không gì có thể ngăn cản kỹ năng này nữa.

Chương 1478

Sách Khắc Tát Nhĩ tử trận. Trước khi ngã xuống, Dụ Văn Châu kịp hạ mệnh lệnh cuối cùng cho trận đêm nay: Cứu trị liệu.

Cứu trị liệu.

Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên đang trên đường cứu, Từ Cảnh Hi đang chờ cứu. Mệnh lệnh này, là dành cho Lư Hãn Văn.

Lưu Vân lập tức chuyển mục tiêu. Diệp Tu cố gắng last hit Sách Khắc Tát Nhĩ nên không kịp cản chân cậu. Mệnh lệnh sau cùng, Dụ Văn Châu chọn đúng thời điểm ngắn ngủi mà mấu chốt để truyền đạt. Trước khi anh chết, Quân Mạc Tiếu không thể buông tay.

(...)

Khoảng thời gian chênh lệch mà Dụ Văn Châu lợi dụng, rốt cuộc lại tạo điều kiện cho người hợp tác của anh, Hoàng Thiếu Thiên.

Kẻ xuất sắc nhất Vinh Quang trong nghề chớp lấy cơ hội đã không phụ lòng người bạn thân, người hợp tác lâu năm của mình. Hắn không để lỡ cơ hội mà anh dùng tính mạng bản thân đổi lấy.

Từ trong tâm bão, Dạ Vũ Thanh Phiền lao ra.

Ánh kiếm cuồn cuộn chém về phía Bánh Bao Xâm Lấn.

Cứu trị liệu!

Mệnh lệnh hạ xuống cho Lư Hãn Văn, nhưng người thực hiện, lại là Hoàng Thiếu Thiên!

Dạ Vũ Thanh Phiền, không gì cản nổi.

--- Nếu có thiếu sót pha đẹp mắt nào của Lam Vũ trong trận tứ kết này, bạn có thể đóng góp thêm!
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#9
Mini fact:
Kiếm và Lời Nguyền, bạn cần biết những gì về Lam Vũ?



I. Kiếm Khách
1. Kiếm khách sử dụng Giáp nhẹ.
2. Hoàng Thiếu Thiên là tuyển thủ được xưng tụng là “Kiếm Thánh”

3. Giống như các hệ nghề khác, kĩ năng hất mục tiêu lên không trung của kiếm khách cũng được học từ level 1: Xiên Lên.

4. Kiếm khách có thể sử dụng 5 loại kiếm: Trọng Kiếm, Đại Kiếm, Đoản Kiếm, Thái Đao, Kiếm Quang.

5. Trong năm loại kiếm được sử dụng bởi kiếm khách, Kiếm Quang có tốc độ tấn công cao nhất (9 hoặc 10), rong khi
Trọng Kiếm có tốc độ thấp nhất (1)

6. Lưu Tinh Thức là chiêu có tốc độ tấn công nhanh nhất của Kiếm Khách.

7. Kĩ năng bị động Kiếm Vũ Tinh Thông không bắt buộc chỉ được sử dụng cho một mà có thể học cho nhiều loại kiếm
khác nhau nếu đủ điểm kĩ năng.

8. Ở mùa giải thứ 9, Lưu Tiểu Biệt đã xuất 15 kiếm khi dùng đại chiêu Kiếm Ảnh Bươc, nhiều hơn 2 ảnh kiếm so với cực hạn của Hoàng Thiếu Thiên lúc bấy giờ.

9. Giá trị của Hoàng Thiếu Thiên, đương kim đệ nhất kiếm khách, là hơn trăm ngàn một trận đấu (theo lời Hoàng Thiếu Thiên – chương 120).

10. “Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm là chiêu thức mạnh nhất của kiếm khách. (chương 233)



II. Thuật Sĩ

1. Thuật Sĩ sử dụng giáp vải.

2. Thuật Sĩ có thể dùng song kiếm thay vì trượng phép.

3. Sau khi đạt được thời gian ngâm xướng tối thiểu, Thuật Sĩ có thể điều khiển số lượng mũi tên của Mũi Tên Thiêu Đốt bằng thời gian gồng chiêu.

4. Số mũi tên tối đa có thể xuất ra là 26, gấp đôi số mũi tên phát ra khi vừa đạt thời gian ngâm xướng.

5. Thuật sĩ là nghề mang tính chất khống chế cao nhất Vinh Quang.

6. Lục Tinh Quang Lao là chiêu trói số một Vinh Quang, đặc biệt Sách Khắc Tát Nhĩ có thể kéo dài thời gian trói đến tận 9 giây.

7. Hai thuật sĩ tiến vào chung kết mùa 10 đó cùng từng là đội trưởng của Lam Vũ, từng sử dụng cùng một nhân vật và một vũ khí bạc.

8. Bàn Tay Tử Vong của nhân vật Ngênh Phong Bố Trận là vũ khí có khoảng cách cast phép xa nhất trong Liên Minh chuyên nghiệp tính đến mùa giải thứ 10.

9. Bàn Tay Tử Vong là vũ khí bạc của một tài khoản chuyên nghiệp hiếm hoi bị đánh đến rơi trong game.

10. Diệp Tu từng cầm trong tay thủ trượng Bàn Tay Tử Vong của tài khoản Ngênh Phong Bố Trận, thậm chí từng dùng nó làm “con tin” nhử Nguỵ Sâm đầu quân cho Hưng Hân.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook