Tôi đã yêu một Lam Vũ với sắc xanh của bầu trời sau mưa.
Art by:
缄默症
---
Dù không phải fan của chiến đội Lam Vũ nhưng những nhân vật tôi yêu nhất, những mối quan hệ tôi xem trọng nhất lại thuộc về chiến đội nằm ở Quảng Châu này.
Thực ra, trong TCCT tôi thích nhất là Hoàng Thiếu Thiên, từ những chương đầu tiên cậu Kiếm thánh xuất hiện, bất chấp bước vào tiệm net để giúp người bạn vừa mới giải nghệ của mình – Diệp Thu đánh phó bản, đã khiến tôi không thể nào ngưng việc thích cậu. Rồi sau đó Dụ xuất hiện, bằng những mối liên kết mơ hồ tìm ra được chân tướng Quân Mạc Tiếu đang làm mưa làm gió ở khu 10 là Diệp Thu mới giải nghệ không lâu, đã vậy còn đoán ra là đội phó nhà mình nửa đêm đi giúp người kia đánh phó bản. Khi đó, chi tiết khiến tôi ấn tượng nhất về Dụ Văn Châu vẫn là câu nói của Diệp Tu:
““Tốc độ tay của cậu được thế này, tụi anh làm sao kiếm ăn nữa?” .” ( chương 185 – edit : Team Liều ).
Hai chủ lực của Lam Vũ cứ thế xuất hiện, đặt xuống những viên gạch đầu tiên trong lòng tôi.
Rồi sau đó một cậu nhóc tài không đợi tuổi - Lư Hãn Văn được Hồ Điệp Lam trình làng và còn có nhân vật một thời uy danh như Ngụy Sâm xuất hiện. Từ đây mới hiểu được quá khứ của Lam Vũ nhiều hơn một chút, biết được mối quan hệ của Dụ và Ngụy. Chi tiết này, tôi từng có một cô bạn, cô ấy có ác cảm với Dụ Văn Châu vì cho rằng chính cậu ta đã ép Ngụy Sâm rời khỏi Lam Vũ, ác cảm này lớn đến nỗi cô ấy cảm thấy khó chịu mỗi khi tôi khen Dụ trước mặt cổ. Nghĩ lại thật may mắn, bởi vì trước khi tôi đến với tình tiết này, đã đọc qua Đỉnh Vinh Quang.
Lam Vũ của quá khứ.
Đỉnh Vinh Quang - Phiên ngoại do đích thân Hồ Điệp Lam viết, bối cảnh thời gian đầu lúc Diệp Tu gặp anh em họ Tô đến hết mùa giải thứ 3. Trong chính văn mối quan hệ của Ngụy với hai người Dụ, Hoàng hay với Lam Vũ không được nhắc đến quá nhiều, chuyện ngày xưa Ngụy Sâm như thế nào rời khỏi Lam Vũ hay Lam Vũ thuở ban đầu là tập thể như thế nào cũng không được kể ra quá cụ thể. Nhưng tất cả những khúc mắc đó được gói gọn hết trong vài chương của Đỉnh Vinh Quang.
Ngụy -Dụ - Hoàng mối quan hệ của ba người họ được khai thác rất nhiều trong Đỉnh Vinh Quang. Nó khiến một người đọc chính văn vẫn chưa đến đoạn Ngụy Sâm xuất hiện như tôi, thời điểm đó còn chưa biết Ngụy Sâm sau này sẽ đến Hưng Hân đã tốn không ít nước mắt. Hình ảnh Ngụy Sâm bị cưỡng chế rời khỏi sân khấu vì hút thuốc, rồi cả lúc lão bắt đầu nghĩ đến tương lai, nghĩ đến bản thân, soi mình trước gương tự nhủ mình vẫn còn trẻ lắm. 23 tuổi nhìn như thế nào cũng là trẻ lắm, chỉ là trong giới E-sport chuyên nghiệp nó đã là "già" rồi. Ngụy Sâm hiểu được trạng thái của mình đã không còn tốt như trước, lúc lão nói với Phương Thế Kính về tài năng của Hoàng Thiếu Thiên, còn nói thêm rằng mình không thể đợi đến ngày đó được. Thời đại song hạch bắt đầu khi có Song Hoa, năm đó Ngụy Sâm đã dự định cho Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền trở thành song hạch mới của Lam Vũ, ý nguyện của ông sau này được hoàn thành, duy chỉ là một chút tiếc nuối chắc có lẽ do người thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ không còn là ông nữa.
Ba lần giao đấu với Dụ Văn Châu- một đứa trẻ mà ông không hề có chút kỳ vọng nào, đã mang đến cho ông và cả Phương Thế Kính một niềm kinh hỉ quá lớn. Có thể nói, lần đó khi Dụ Văn Châu bộc lộ tài năng thật sự đã khiến toàn bộ Lam Vũ sửng sốt, cũng là một yếu tố làm cho Ngụy Sâm suy nghĩ về vị trí của mình ở Lam Vũ. Không phải lão hổ thẹn vì để thua trắng ba trận trước một tên nhóc "ngồi đuôi xe", mà là lão đã tìm thấy đủ lý do để bản thân rời khỏi. Dụ Văn Châu tài năng như vậy có thể thay lão dẫn dắt Lam Vũ ở tương lai, cậu khiến lão yên tâm giao ra tâm huyết của mình, khiến lão tin rằng tương lai của Lam Vũ không còn phải do một mình Hoàng Thiếu Thiên gánh vác nữa.
Đám nhóc ở trại huấn luyện Lam Vũ, ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên mở miệng gọi Ngụy Sâm là lão quỷ, thì Ngụy Sâm trong lòng bọn họ chính là thần, là một mục tiêu mà rất nhiều người muốn hướng đến, ngưỡng mộ cùng trân trọng. Có lẽ trong số những đám nhóc đó cũng không tin có một ngày Ngụy Sâm- vị thần trong lòng họ biến mất khỏi thế giới của họ.
Ngụy nói đi là đi, một câu liền như biến mất khỏi thế giới của những thiếu niên đó, của các đồng đội và của giới Vinh Quang, chỉ cẩn thận để lại Sách Khắc Tát Nhĩ. Cố ra vẻ bản thân không còn lưu luyến gì thế mà lão vẫn âm thầm giúp đỡ Lam Vũ từ trong game, biến thành một "thần bí nhân sĩ" tìm nguyên liệu giúp phòng kỹ thuật Lam Vũ tạo ra Băng Vũ cho Dạ Vũ Thanh Phiền.
Lão đã đem về một Kiếm Thánh, ra đi và giao lại Lam Vũ cho một bậc thầy chiến thuật có nhược điểm. Để cuối cùng những thiếu niên đó đã đem lại cho Lam Vũ một chiếc cúp quán quân-thứ mà lão năm đó không làm được. Dù bây giờ ông đã đổi bờ chiến tuyến, sắc xanh của Lam Vũ đã thay bằng sắc đỏ của Hưng Hân, nhưng tôi tin rằng bên ngoài sàn đấu, dù là bất kỳ một fan nào, bất kỳ một tuyển thủ nào của Lam Vũ vẫn giành cho ông tất cả sự biết ơn nhất, kính trọng nhất. Bởi lẽ, nếu năm đó không có Ngụy Sâm, Lam Vũ sẽ không tồn tại hoặc dù có cũng khó lòng phải là một Lam Vũ mà chúng ta quen thuộc, chúng ta yêu quý.
Cũng vì thế mà TCCT mối quan hệ thầy trò tôi thích nhất thuộc về ba người họ, dù hai chữ thầy trò có hơi miễn cưỡng một chút . Nhưng cho dù là thế nào đi chẳng nữa, mỗi lần đọc fic của
@Chianti viết hay bất kì fic của ai, dù được dịch hay tự viết hoặc những thứ có liên quan khác, về tình tiết "thần bí nhân sĩ" này đều khiến tôi không sao kiềm được nước mắt.
Đỉnh Vinh Quang khắc hoạ Lam Vũ những ngày đầu rất rõ nét, nó không chỉ là nơi cho chúng ta hiểu rõ hơn mối quan hệ của Ngụy Dụ Hoàng còn là nơi để người ta thấy được một đội phó, đội trưởng Phương Thế Kính chu đáo, quan tâm đến các thành viên của Lam Vũ như thế nào. Dù ở những chi tiết rất ngắn ngủi nhưng chúng ta cũng kịp nhìn thấy được một Phương Duệ có thiên phú APM cực cao, đủ sức cạnh tranh với Hoàng Thiếu Thiên ở trại huấn luyện Lam Vũ bấy giờ. Thuở thiếu niên của kỳ tài có đôi mắt "chân thành" cũng như các bạn trang lứa có giấc mơ tuyển thủ cháy bỏng, có chút tinh nghịch của tuổi của mình, mở miệng ra liền trêu chọc Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.
---
Lam Vũ của hiện tại
Trong chính văn, Hồ Điệp Lam còn khai thác thêm một mối quan hệ rất đặc biệt khác giữa những con người từng khoác lên mình sắc xanh của đồng phục Lam Vũ, đó là quan hệ giữa Hoàng Thiếu Thiên – đội phó của chiến đội Lam Vũ và cựu thành viên chủ lực của chiến đội Lam Vũ – Vu Phong.
Kẻ đi người ở.
Vu Phong ra mắt ngay mùa sáu, vừa bước lên sàn đấu chính đã cùng Lam Vũ nâng lên chiếc cúp quán quân, sau lại rời Lam Vũ đến Bách Hoa tiếp nhận chức danh đội trưởng. Mùa mười Bách Hoa gặp Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên và Vu Phong gặp lại nhau, khi đó người đọc mới hiểu được lý do vì sao Vu Phong lại phải rời đi mà không tiếp tục ở lại chiến đội cũ. Hiểu được liền cảm thấy Vu Phong không hề đáng trách chút nào, nếu có chỉ là một chút tiếc nuối khi "mùa hè của hắn vĩnh viễn nằm lại tại Lam Vũ". Có lẽ trong lòng Vu Phong, thời gian ở Lam Vũ đã là quá khứ, nhưng cũng như thứ mà người ta hay gọi là "thanh xuân", dù khi con người ta trưởng thành, bôn ba khắp nơi, thanh xuân vẫn được xem là một quãng thời gian đặc biệt, được mọi người cẩn thận cất vào một góc sâu trong tâm hồn. Thực chất cho thấy, Vu Phong vẫn còn ít nhiều hoài niệm về khoản thời gian chiến đấu cùng Lam Vũ, lượt đầu Bách Hoa gặp Hưng Hân, khi gặp bất lợi trước Hưng Hân, các thành viên trong đội đều đang xuống tinh thần, Vu Phong đã lặp lại câu nói ngày xưa Dụ Văn Châu thương nói để động viên bọn họ. Chỉ là, mức độ ảnh hưởng của Vu Phong và Dụ Văn Châu không giống nhau, cùng hoàn cảnh cùng lời nói nhưng Vu Phong không đạt hiệu quả như Dụ Văn Châu. Vu Phong không cam tâm ở lại Lam Vũ vì hào quang của Dụ và Hoàng quá lớn, Vu Phong còn trẻ, cậu muốn tìm một bến đỗ mới nhưng ngay cả như thế hào quang của cậu lại một lần nữa bị Hoàng Thiếu Thiên "cướp mất". Đọc đến lúc Vu thua Hoàng, cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ bản thân cũng có thể đồng cảm phần nào với cậu khi mà thứ mà cậu muốn thoát khỏi nhất, ngay cả khi cậu rời Lam Vũ cũng không hề thay đổi, cứ mãi bám theo cậu.
Càng đọc, càng thấy ở Lam Vũ, Dụ Văn Châu có ảnh hưởng rất lớn đến mặt tâm lý của các đội viên, không khác gì một gốc cây cổ thụ cho các thành viên khác dựa vào những lúc niềm tin của họ bị dập tắt. Dụ Văn Châu là người đặc biệt, dù rằng mình có một điểm yếu chí mạng với tuyển thủ nhưng vẫn có thể tồn tại trong giới chuyên nghiệp, làm đội trưởng dẫn dắt Lam Vũ qua bao nhiêu mùa giải, còn có trên tay một chức quán quân thật sự quá giỏi. Lư Hãn Văn ở trong trận đấuvới Hưng Hân cũng cảm thấy mình đã rất may mắn và cực kì hãnh diện vì được khoác lên mình màu áo của Lam Vũ.
"Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc." ( Chương 1473Edit : Lá Mùa Thu )
Lời của Dụ Văn Châu vào giờ phút ấy chính là kim chỉ nam cho Lư Hãn Văn, kéo cậu thiếu niên ấy trở về chiến cuộc đoàn đội hai bên.
Có người đọc đến sẽ nghĩ tại sao tôi nói Hoàng Thiếu Thiên mới là nhân vật tôi thích nhất sao nãy giờ không cảm nhận gì ? Vì sao hả? Vì Hoàng Thiếu Thiên number one, trong mắt não tàn như tôi Hoàng Thiếu Thiên muốn ngầu có ngầu, muốn thân thiết gần gũi có thân thiết gần gũi, muốn Hoàng tình cảm được, muốn Hoàng vô tình (trong game) cũng được luôn. Con người Hoàng thật sự rất tốt, cậu có thể nói nhiều đó nhưng lúc Diệp "sa cơ thất thế" ngoài Tranh đã đi theo ổng từ lâu chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên biết được tung tích, còn được ổng nhờ giúp làm một chuyện mà không ít tuyển thủ chuyên nghiệp khác sẽ nhất quyết từ chối. Lúc gặp Tranh trong game còn khen Mộc Tranh đánh tốt dù rằng tối hôm đó Gia Thế vừa gặp Lam Vũ, lúc Diệp bảo Dụ Văn Châu tay tàn liền lên tiếng phản bác, bảo vệ đội trưởng cứ như bản năng của cậu vậy.
Dạ Vũ Thanh Phiền phải lên thuộc tính đặc biệt bởi có nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ, hình ảnh Kiếm Thánh đứng chắn trước Thuật Sĩ được Bướm lão gia ví như một người kỵ sĩ vậy. Không ít lần chúng ta thấy được, Dạ Vũ Thanh Phiền lấy thân mình đỡ thay sát thương cho Sách Khắc Tát Nhĩ ngâm xướng và đó dường như là hình ảnh quen thuộc đến nỗi fan đọc cứ đến đoạn đó là có thể hình dung ra.
Trong Ngũ Thánh chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên là không phải đội trưởng, nhiều lúc tôi cũng tự hỏi vì sao lại như thế? Ngoài chuyện Dụ Văn Châu được Phương Thế Kính phó thác ra phải chăng còn là sự nể phục, tin tưởng tuyệt đối của Hoàng vào Dụ?
Ngày ở trại huấn luyện, ban đầu Hoàng không hề xem trọng cậu bạn "ngồi đuôi xe" này, nhưng rồi dần dần từng chút một cậu nhận ra Dụ Văn Châu là một người có tài năng cùng đáng tin tưởng như thế nào. Dù là bình thường đối mặt với đối thủ mạnh hay là lúc thua trận đối mặt với sự chỉ trích từ người ngoại giới, Hoàng Thiếu Thiên vẫn hoàn toàn tin tưởng vào đội trưởng của mình. Sự tin tưởng tuyệt đối đó mới giúp cho song hạch của Lam Vũ tồn tại những bảy năm không hề có phút nào khiến đồng đội và fan hâm mộ phải lo lắng tới.
Lam Vũ ở tương lai.
Lam Vũ là một chiến đội đặc biệt, cũng là chiến đội rất khoan dung. Lam Vũ khoan dung cho một Hoàng Thiếu Thiên lắm lời, khoan dung cho một Dụ Văn Châu tay tàn, khoan dung cho một người cứ mở miệng ra là kêu áp lực như Trịnh Hiên,... Có rất nhiều người không rõ, vì sao Lam Vũ có những nòng cốt như thế lại có thể nâng được chiếc cúp quán quân, được xếp vào hàng ông lớn trong Liên Minh chuyên nghiệp khắc nghiệt này. Có lẽ họ như những mảnh của một tổng thể hoàn chỉnh, có thể có khuyết điểm đấy nhưng chỉ cần họ nắm tay lại liền khiến những khuyết điểm ấy che lấp cho nhau, biến họ thành một chiến đội mà không ai dám xem thường.
Đồng phục của chiến đội Lam Vũ màu xanh thiên thanh, theo như
@Đỗ Tiểu Bạch nói thì nó giống như đồng phục học sinh. Ừ có lẽ thế thật, màu xanh tươi mát của những cơn mưa, màu xanh của tuổi trẻ, của hy vọng, của những con người đã, đang và sẽ gắn bó dưới mái nhà Lam Vũ này.
Art by:
布谷咕
---
Chút tâm sự mỏng về Dou ở trên, đây là dou mừng Dụ Văn Châu tròn 18 tuổi ở năm 2018, kéo xuống chắc mọi người cũng thấy rồi đó. Đây là dou về cả quá trình hình thành Lam Vũ mà mình thích nhất, kéo tới hình ảnh cuối cùng nụ cười của Lư làm mình vô cùng ấm lòng. Có thể kẻ đến người người đi, lưu lại cuối cùng vẫn là một tinh thần thuần túy nhất của Lam Vũ.
Lời cuối: Não rất tàn nên nhiều khi cảm nhận có phần cảm tính quá, cầu được khoan dung.
Cảm ơn chị
@Lãi vì đã beta lại mớ lộn xộn của em ;;w;;