Hoàn [Trương Sở] Tịch dương tiêu cổ - Tàn

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ
Tác giả: Phanh
Couple: Trương Sở
Nằm trong bộ Trung Hoa thập đại danh khúc, khúc thứ sáu "Tịch dương tiêu cổ"

Hai nhân vật chính đều được lấy từ chính văn "toàn chức cao thủ" của Hồ Điệp Lam, các nhân vật phụ là sản phẩm tưởng tượng của tác giả fanfic này

Background music đây, hãy nghe để biết vì sao Trương đổ Sở:

Xuân.


Nàng tựa mình vào khung cửa gỗ mục.


Đôi bàn tay gầy xanh tái gần như trong suốt đặt lên phiến gỗ nâu. Suối tóc đen như than, búi lên bằng chiếc trâm nhỏ. Sống áo màu đỏ rũ xuống, xác xơ, tiêu điều. Hai cánh tay áo đã mất màu sắc, lại rách đến độ không còn nhìn rõ hình dáng, nhưng những hoa văn cùng ngọc thạch bên trên lại thể hiện rằng giá trị của bộ áo đó chẳng phải người thường có thể sở hữu.


Nữ nhân thoạt nhìn mới tầm hai mươi, mà đôi mắt lại cô độc như vô cảm thế sự, thế gian chẳng còn gì chạm được tới đáy vũng sâu xanh biếc ấy. Nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối nơi ánh sáng chạm không tới. Khóe miệng cứng ngắc tựa đã lâu chưa từng nhếch lên. Hàng mày cong cong như triền núi, lại mềm mại tựa nét cong của dòng sông Ngưng…


Một mảnh tím ngắt cô đơn vùng lên từ sâu trong đáy mắt. Bàn tay nhỏ xiết lại.

- Cô phải đi thôi – Một giọng nữ nhân phát ra từ sau lưng.

- Chàng bảo ta chờ chàng.

- Đừng cố chấp thế, cô phải đi thôi.

- …

- Đã lâu thế rồi, cô không mệt mỏi sao?.

- Mệt mỏi? Có chứ, nhưng chàng bảo ta chờ chàng, sao ta có thể đi được đây.

- Tùy cô vậy…


Nữ nhân kia đã biến đi đâu, chỉ để lại một mảnh tĩnh mịch tiêu điều.


. . .

Bấy giờ đương là hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực chìm trong nền trời xanh thẳm, tựa phút huy hoàng cuối cùng của thiên nhật trước khi úa tàn vào màn đêm lạnh lẽo. Thôn nhỏ có vài trăm hộ quy tụ sinh sống, cuộc sống an nhàn bình lặng. Vài tiếng người xôn xao, tiếng đóng cửa sạp lách cách, quanh đi quẩn lại, phiên chợ cứ thế tàn, trả lại vẻ tiêu điều của đêm xuân tĩnh mịch.


Cuối thôn là căn nhà ngói lá đơn sơ. Trước thềm có chiếc thạch bàn, trên có mấy phiến lá vàng héo rũ phủ lên lớp bụi thời gian. Bàn vốn là bàn đánh cờ, cây vốn là cây che bóng mát, mà xem chừng từ lâu bụi đã chẳng ai quét, trà đã chẳng ai châm. Lạ là, giữa mùa xuân mà chạc cây ngô đồng ven sông cạnh căn nhà ấy lại trơ trụi lá. Dù xung quanh nó là màu xanh mơn mởn của cây cối đương độ thanh minh, riêng mình nó vẫn khẳng khiu trơ trọi, có chăng cũng chỉ là vài chồi non đang mới ủ. Giữa mùa xuân, cây có chồi, mà lại chẳng thèm trổ lá, âu cũng là chuyện lạ, ấy vậy mà chẳng thôn dân nào để ý đến cái sự lạ nơi căn nhà cuối thôn tách biệt này.


Bóng ảnh nữ nhân vẫn đứng nơi trái cửa gỗ mục. Ánh mắt nàng ngước về phía tán cây khẳng khiu, đôi bàn tay xiết nhẹ. Đâu đó có tiếng thiếu nhi cười khanh khách ngâm thơ, xem chừng là mới từ chỗ phu tử về nhà:

“Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu,
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu***
Đôi gót sen đang chớm quay bước vào trong chợt dừng lại. Nàng chuyển tầm nhìn tới đám trẻ con đang ê a bá vai bá cổ về nhà, bóng chúng đổ thành một hàng dài trên nền đất thô đường làng. Khóe môi lạnh lùng cong nhẹ lên, tạo thành vầng trăng khuyết mỹ miều trên khuôn mặt đẹp như tượng của người con gái.


Nàng lại nhìn tới khúc sông cạnh nhà. Nơi đó từng có mấy khóm rau hạnh mọc ngày xuân, ngay cạnh gốc cây ngô đồng nhà nàng. Có người con trai giữa tiết thanh minh chân mang giày vải, cúi người hái mấy khóm rau, chạy một đường tới trước cửa nhà nàng. Chàng dùng khóm rau hạnh mọc lên từ đáy nước, cùng một đoạn thơ mà cầu thân, đôi mắt ánh lên nụ cười ngây ngô của người nam nhân mới thành niên. Chàng rằng:

“Sâm si hạnh thái
Tả hữu thái chi
Yểu điệu thục nữ,
Cầm sắt thái chi. **
Ta nay thân mang chí trai chưa thành, chỉ có một bụng thật tâm. Nàng theo ta, ta nguyện dùng tiếng cầm sắt này, dù chỉ là đôi ba công phu chẳng nổi một hai chương, mà đổi lại niềm vui tiếng cười, vĩnh viễn không để nàng chịu khổ đau.”


Nàng từ gian trong thấy vậy mà lại mỉm cười. Tấm khăn choàng nhấc lên theo làn váy, khẽ khàng bước ra, lại cũng dùng “Quan thư” mà đáp rằng:

“Sâm si hạnh thái
Tả hữu mạo chi
Yểu điệu thục nữ
Chung cổ nhạo chi. **
Ta vốn yêu nhạc mến đàn, chẳng cầu lụa là gấm vóc, chỉ cầu người có thể cùng ta hòa âm tấu ca. Ta biết chàng là con em đại gia, chăn êm nệm ấm, nhưng đây là truyền thống nhà ta, vào ngày vui, tân nương sẽ đeo đôi trâm vàng khảm ngọc do tân lang chính tay khắc cầu phúc tự, mua bằng bạc của tân lang, không có sự trợ giúp của gia tộc. Đó là để khảo nghiệm xem người nam có đủ sức chăm lo cho người con gái hay không. Chàng có làm được không?”


Mặt hắn đỏ lên, ấy thế mà nàng đồng ý. Nàng biết hắn xấu hổ, cũng không nói gì nữa. Tia quyết tâm ánh lên trong mắt hắn.


. . .

Hạ.


Nàng là người ngoại tộc, vì trải qua biến cố mà tới nương nhờ thôn này. Hắn là con trai trưởng thôn, giữa nơi người dân chân chất hàng ngày ra đồng cày cuốc, hắn từ nhỏ đã thuộc tứ thư ngũ kinh, cũng là một dạng nhân tài, tương lai chắc chắn sẽ tham gia khoa cử, mang lại dương quang cho gia tộc.


Lần đầu gặp là một chiều giữa hạ của năm trước. Đương lúc tịch dương, nàng mới nối dây tính tấu vài khúc cầm, thì thấy hắn vắt vẻo trên chạc cây bên bờ sông không xa. Một công tử nhà đầu thôn, làm sao đi dạo tới tận cuối thôn thế này? À ra là phu tử hắn nói, mỗi ngày đều nên cuốc bộ một canh giờ, lại phải hứng gió trời thêm ít nhất hai khắc, như thế mới tốt cho sức khỏe. Phu tử nói thế âu là thấy hắn cả ngày chỉ biết ăn ngủ đọc sách, sinh hoạt đúng giờ thật đấy, nhưng lại thiếu vài phần dương khí. Hắn tính đi tính lại, đi từ nhà đến cuối thôn mất nửa canh giờ, vậy cứ đi tới đó, tìm một chỗ nghỉ ngơi nhân tiện đọc thêm được mấy bài cổ thi, rồi lại đi về, vừa đủ thời gian.


Hôm sau hắn đúng là đi tới cuối thôn thật. Ấy lại là bận hoàng hôn. Nhìn quanh quất chỉ có chạc cây ngô đồng kia, nhìn ra non nước hữu tình, mới hợp ý hắn làm sao. Thành thạo với tay trèo lên, với sức trai lập niên cường tráng của hắn, leo cây chẳng phải là việc khó khăn gì. Ai ngờ, vừa mới lấy được quyển sách ra, trời đất đảo lộn một hồi, hắn thế mà lại ngã, may đúng bụi cỏ nên không phải chịu đau đớn nhiều. Hắn phủi tay đứng lên, tính leo lại lên cây lần nữa. Đúng lúc ấy, trong không gian lại nghe tiếng cười khanh khách.


- Ai? – Thẹn vì bị nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, hắn quát lên

- Công tử, ngài đừng giận, ta chỉ là lâu không thấy có người tới tận đây nên cười thôi – tiếng nữ tử vang lên trong trẻo tựa tiếng khánh treo lễ hội mùa hạ.

- . . . – Hắn im lặng không nói

- Làm mất hứng của công tử, ta không có gì bồi tội, hay là thế này, ta đàn tặng ngài một khúc.


Hắn ngồi xuống thật. Vốn hắn là kẻ tính quy củ, đã định đọc sách, thì đâu dám ngồi lại nghe đàn. Ấy mà đôi bàn tay nữ tử kia thuần thục đeo móng chỉnh dây lại cứ hút hồn hắn.


“Tang tang tính tang tính tính tang tình tang tính tang tình tang tình tàng tình tang…”


Một khúc Tịch dương tiêu cổ cứ thế rót từng nhịp từng nhịp vào bên tai hắn, chìm dần trong tiếng thở khẽ khàng, tan vào đáy lòng, rồi… đọng lại nơi tâm can sâu lắng. Hắn bỗng thấy nghẹt thở. Hoàng hôn đang buông xuống ngày càng nhanh. Trên mặt sông là triều tịch chao đảo, quanh quẩn là hương trà đậm vờn trong thời không. Có người con gái tóc búi hờ, tựa đầu bên thanh gác nâu, tay ôm tỳ bả gảy vào lòng hắn khúc tuyệt mỹ thế gian. . .


. . .

Thu.


Chẳng bao lâu sau hắn đã hoàn thành ước hẹn. Mùa thu năm đó, hắn một thân tử y, tóc búi cao gọn gàng, lại tới trước cửa nhà nàng, trong tay có thêm một túi vải trắng. Tịch dương đổ chéo bóng nước song song. Ngay lúc nụ cười trong sáng của hắn rơi vào ánh mắt, nàng thấy hàng trăm thanh âm đan nhau chảy vào tâm can. Gò má nàng bất giác nóng lên, đỏ rực như ánh dương ban trưa.


Hắn tiến nhanh tới, vội vàng đến độ thành ra lóng ngóng, mở vải bọc mà khoe nàng chiếc trâm vàng nạm hồng ngọc, nhìn qua cũng tính là vật đắt đỏ. Hắn định kéo tay nàng, song lại sợ hãi bỏ tay ra, dù hắn đã cầu thân, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Hắn đành ngượng ngịu ngồi xuống chiếc ghế đá, chiếc trâm để ngay cạnh, lúng túng cầm lấy chén trà nhấp vào môi. Ơ kìa sao hắn quên mất, trong chén làm gì có trà?


Nàng thấy hắn thế mới bật cười. Cả thôn ai không biết, công tử nhà trưởng thôn, vốn tình cẩn trọng quy tắc, không bao giờ thất lễ. Ấy vậy mà cứ trước mặt nàng, hắn như đánh mất con người mặt nghiêm cẩn ấy. Nàng chủ động ngồi xuống rót trà cho hắn.


- Chàng làm ta chờ lâu quá đấy – Nàng mở lời.

- Ta… ta đã cố sức rồi, nàng đừng đổi ý – Hắn phân bua.

- Ta đùa thôi, xem chàng kìa, cuống đến không còn biết gì nữa rồi, ta đâu có nói là sẽ đổi ý.

- … - Khóe miệng hắn chỉ nhếch lên chút ít như thể giận dỗi, nhưng đáy mắt lại tố cáo cảm xúc sung sướng tuôn trào của hắn

- Vậy chàng làm cái gì mà có được chiếc trâm này?

- Ta nói mẫu thân cho ta tới cửa hàng nhà ta trong trấn học tập. Ta ở đó ngoài buổi sáng học cách quản lý, cứ tầm chiều chiều, ta lại đi bày sạp bán chữ viết thơ. May sao trời phú ta tài viết chữ không tồi, họa hoằn được vài khách nhân, cũng tính là buôn may bán đắt. Lại nói có vị tiểu thư trong trấn thích vẽ tranh lên thiết phiến, chẳng phải thỉnh thoảng ta cũng hay vẽ sao? Nhân lúc nhàn rỗi có vẽ một ít đem bán. Vị tiểu thư kia thấy thế cũng thích thú, bèn trả giá cao để ta vẽ lên phiến của nàng ấy. Ta ngày chỉ ăn cơm trắng với rau, tiết kiệm được chút ít, qua mấy tháng liền mua được chiếc trâm này, lại cố gắng nhờ nghệ nhân dạy cho ít công phu khắc chữ, không tính là vật gì đắt đỏ lắm, nhưng là toàn bộ tâm can của ta…


Nữ nhân nghe thấy thế mà sống mũi cay cay. Nàng biết hắn vốn là công tử nhà đại gia, dù chỉ trong thôn nhỏ nhưng đã bao giờ phải chịu cay chịu đắng. Nàng vân vê chiếc trâm nhỏ, trên còn có dòng chữ nhỏ xíu, không tính là đẹp, nhìn một cái là biết người mới tập tành khắc chữ. Tên hai người vấn vít vào nhau, tựa đôi chim cu hòa tiếng gáy bên cồn ven sông…


- Chàng về thưa với phụ mẫu. Ta là nữ tử kinh thành, rời bỏ chốn cũ đến đây đã không quan tâm nhiều, nhưng quy củ vẫn là quy củ, chuyện định thân vốn là chuyện của phụ mẫu. Cha mẹ ta không còn, nhưng vẫn phải có bậc trưởng bối đứng ra nhận thếp bái. Thôi thì, dì Lý nhà bên kia, quan hệ với ta không tồi, thỉnh thoảng ta còn dạy đàn cho nữ nhi bà ấy, ta mở lời để bà thay mặt trưởng bối của ta chắc không có vấn đề gì. Miễn cho người ta nói chúng ta vô mối cẩu hợp.

- Việc này nàng yên tâm, ta đã suy nghĩ kĩ càng từ ngày ta cầm khóm hạnh đứng trước cửa nàng ấy. Phụ thân ta đi công tác xa quá năm sau mới về, để nàng lỡ dở là không tốt, mẫu thân ta lại hoàn toàn vừa ý nàng, xem chừng phụ thân cũng không phản đối. Vậy đi, ta về thưa mẫu thân chọn ngày, mang sính lễ cùng chống chiêng tới đón nàng. Vậy có được không?


Nàng cười thật tươi, lần đầu chủ động đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay rắc chắc ấy. Xiết nhẹ một cái, âu cũng là xiết lại cả đại sự chung thân.


. . .

Đông.


Chớp mắt đã tới giữa đông. Xem đi xem lại tính tới bàn lùi, cuối cùng lại ấn định ngày tốt vào đầu tháng chạp. Mùa đông sắc trời vốn u ám, nhưng từ trước đó mấy hôm, thôn làng đã chìm trong không khí vui mừng nào nhiệt. Trưởng thôn đích tử lấy tuyệt sắc cầm sư, có thể không vui được sao? Dùng một cụm từ để miêu tả, chính là trai tài gái sắc. Thôn dân sống vui vẻ hòa thuận, rất nhiều quy củ đều được lược bớt, ví như lục lễ chỉ còn lại tam, tuần tự là nạp chính, thỉnh kì, thân ngênh***. Đèn lồng đỏ treo khắp các nhà từ đầu thôn tới cuối thôi, con đường quanh co kéo dài được rải đầy đỗ, đó là tập tục của thôn dân nơi đây. Căn nhà nhỏ cuối thôn ngập tiếng nói cười.

Dì Lý được danh trưởng bối, hể hả cầm tay nàng thiếu nữ dặn dò đủ thứ. Mấy cô mấy thím đi lại quanh nhà, miệng tặc lưỡi tranh cãi thứ này phải mang đi, thứ kia phải để lại. Bộ giá y treo cạnh giường. Trong gian nhà đơn ngói chiếc thế mà lại có bộ giá y đỏ rực nạm đầy châu ngọc, lại ánh chỉ vàng thêu hình bách điểu phi thiên, mấy phụ nhân trong thôn xem không hiểu, nhưng người có kiến thức đều rõ, bộ phục trang này chắc chắn mang giá trị liên thành.


Bận rộn một hồi, đêm lại đến.


Tân lang tân nương vốn dĩ trước ngày cưới không được gặp nhau, nàng biết cũng có vài vụ phá luật đấy, do bên nhà trai nhớ ái nhân quá mà tìm đến, mà bên nữ thì lại cầm lòng không đặng. Nhưng nàng chẳng mong gì hắn tới, hắn là người tuân thủ quy củ, quy củ bảo hắn đi mười một bước, hắn nhất định không đi mười. Hơn cả tháng nay nàng không gặp hắn, sớm đã nhớ đến phát điên rồi. Các dì các thím hay nói hắn yêu nàng hơn, vì nàng chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng nàng biết, kì thực nàng từ lâu đã chẳng giữ nổi lý trí trước mặt hắn.


Thế mà hắn lại đến thật. Đêm canh ba. Hắn đến, gõ nhẹ cửa sổ. Khóe miệng nàng ngậm nét cười, ra đón hắn.


- Chàng đến đây làm gì, chẳng phải đã nói không được gặp nhau sao? Từ mai lúc nào chàng gặp ta chả được?

- Là do ta nhớ nàng quá. Ta không ở được lâu, tên hầu chỉ trông được một lúc. Từ mai là được gặp nàng hàng ngày rồi, nàng chờ ta nhé.


Rồi hắn đi. Đêm trằn trọc nặng nhọc qua dần. Gió đông thổi mạnh, trong nhà có người thiếu nữ khóe miệng cười tươi dần chìm vào giấc mộng…


. . .

Chính Tỵ là giờ rước dâu, nhưng nàng đã dậy từ đầu giờ Mẹo. Rửa mặt, trang điểm, lại thêm vấn tóc, nghe trưởng bối dặn dò, loay hoay vận được giá y cũng đã gần tới giờ lành. Nữ duyệt kỷ giả dung, mi thanh mục tú, mày liễu cong cong, khóe môi đỏ hồng tựa hoa đào chớm xuân, suối tóc vấn cao còn cài chiếc trâm vàng khắc đôi danh tự nhỏ xíu.


. . .

Giờ Tỵ nhị khắc, chỉ còn đôi khắc nữa là đến thời khắc trọng đại. Nàng ở gian trong có chút thấp thỏm. Các cô các dì đi lại gian ngoài vẫn đang bàn luận chuyện cưới gả trong thôn.


Giờ Tỵ tam khắc, thời gian trôi càng lúc càng lâu. Nàng trùm lên đầu tấm khăn đỏ, phủ giai lạc qua đầu.


Chính Tỵ, nàng thấp thỏm không yên. Dì Lý đã ra cửa ngênh đón.


Giờ Tỵ ngũ khắc, đã quá giờ lành. Nàng gõ bộ móng tinh xảo lên chiếc bàn gỗ, cố gắng nhẩm trong đầu khúc Tịch dương tiêu cổ.


Giờ Tỵ lục khắc, tân lang vẫn chưa đến. Dì Lý bắt đầu đi lại không yên nơi chính sảnh.


Giờ Tỵ thất khắc, ngoài cửa bỗng ồn ào, dì Lý ngồi lại ghế chủ mẫu, các dì các thím lao ra ngoài. Vẫn không ai vào đón nàng ra.


Giờ Ngọ. Dì Lý vào phòng, một tay kéo khăn đỏ trên đầu nàng xuống. Nàng không nghe thấy bà nói gì cả. Chỉ thấy môi bà mấp máy.


Giờ Ngọ nhất khắc, nàng vẫn đang chờ. Dì Lý dùng sức lay nàng: “Đi thôi con, đi thôi. Hắn không tới, chỉ có gia nhân đại gia đem gậy gộc tới thôi”


Nàng đờ ra. Trong đầu chỉ vang vọng ba chữ “hắn không tới”. Nàng mặc cho dì Lý kéo tay nàng đi. Nàng cứ thế chạy, vô thức lao về phía trước. Hắn không tới? Làm sao mà hắn không tới? Sao lại có gia đinh tới đây? Chẳng phải hắn đã xin phép phụ mẫu sao? Hay có chuyện gì xảy ra? Sao hắn không nói với nàng?


Nàng thất thần, bỗng dưng ngoái lại nhìn căn nhà nhỏ. Gia nhân đang tới. Chúng kéo sập từng chiếc đèn lồng, xé nát từng chữ “hỉ”. Đến hộp tư trang của nàng cũng bị chúng đập nát, đồ trang điểm xổ đầy ra đất lại bị chúng dùng chân dày xéo không thương tiếc. Tấm khăn đỏ nãy dì Lý kéo ra rơi xuống đất, chúng lại ra sức xé, xé không được lại tìm dao trong bếp mà cắt. Chúng đập phá, hận không thể nghiền nát căn nhà nhỏ của nàng.


Nàng thấy chúng đang tìm đến nhà sau. Nàng bỗng sực tỉnh, quay ngoắt lại, giật tay dì Lý chạy về phía căn nhà đó. Ở nhà sau có nhạc cụ của nàng a… có tỳ bà cầm mà nàng a… tỳ bà đó, chính là ước hẹn giữa nàng với hắn. Nàng phá giấc chiều của hắn, trả hắn một khúc tỳ bà ca, hắn chiếm không gian cuối thôn của nàng, trả nàng một lời ước hẹn định thân.


Nàng xông vào. Có tên gia nhân đang cầm tỳ bà của nàng, định đập xuống. Nàng lấy hết sức bình sinh mà lao tới. Nàng ôm lấy đàn. Hắn đẩy nàng ra. Nàng ngã, nàng lại cố chấp ôm lấy chân hắn, tay cố với cây đàn hắn đương giơ cao lên. Hắn đạp, hắn muốn hất hàng ra, mảnh gỗ vụn từ khung cửa vỡ cắm vào tay nàng. Đau nhói. Hắn đập đàn sang bên, hắn cũng không muốn hại một mỹ nhân thế này, bất quá hắn phải làm theo lệnh. Nàng nhào tới, hòng đỡ lấy cây đàn tỳ bà. Đàn đỡ được rồi, nhưng chính đầu nàng lại chẳng có ai đỡ. Máu cứ thế chảy, mà nàng lại chẳng cảm thấy đau. Nàng ôm cây đàn trong tay, ôm chặt tựa như ôm châu báu.


Tên gia nhân kia thấy đầu nàng chảy máu. Hắn nào còn nghĩ gì nữa, một đường xông thẳng chạy ra ngoài. Nàng liếc thấy tên kia đã chạy đi, cố sức ngồi dậy, nhưng nào còn được nữa. Nàng cảm thấy máu bắt đầu lan ra. A, hình như máu chảy vào mắt rồi. Đau quá. Mấy mảnh gỗ vẫn ghim vào da thịt. Nàng dần mất nhận thức, chẳng còn nghe tiếng hò hét bên ngoài.


Ngón phi ngón vuốt ngón mổ ngón nhấn, lại thêm chồng âm hợp âm****, nàng tấu lên khúc tịch dương tiêu cổ cuối cùng… Máu che mắt, ngón gảy đàn, dây đàn cứa đến bật từng móng tay, nhuộm đỏ cả bốn dây. Lúc dì Lý đến, chỉ còn thấy máu hòa vào giá y đỏ sẫm, chữ “hỉ” rách nát rơi xung quanh, đèn lồng vương vãi khắp sàn nhà… Màu đỏ hạnh phúc, màu đỏ trường an… Tân nhân hạnh phúc… Bách niên giai lão… Sớm sanh quý tử…


A… a… Chàng bảo ta chờ chàng, nhưng mà… A Kiệt, ta đau quá… đau quá… xin lỗi chàng, ta chờ không đặng...


. . .

Xuân.


Nàng lại tựa đầu vào khung cửa gỗ mục.


Hôm nay gió xuân mơn mởn, lá cây vi vu thổi, cả tiết trời như rực sắc xuân. Kia có đôi cò trắng song song hạ xuống đồng. Ràng chiều nhuộm đỏ thời không, trên có mấy chiếc diều con con hòa ca trong gió. Duy chỉ có cây ngô đồng, vẫn chỉ toàn chồi non, chẳng có lấy một bóng lá, tựa như thời gian mãi dừng tại một ngày giữa đông


- Cô việc gì phải làm thế, nhập luân hồi, một bát mạnh bà thang, quên hết sự đời, làm lại từ đầu.

- Chàng bảo ta chờ chàng. Lệ quỷ, cô cứ mặc ta đi thôi.

- Đã hai mươi năm rồi, hai mươi năm rồi cô có hiểu không? Có khi giờ hắn đã hạnh phúc bên thê tử ấu nhi rồi.

- Luân hồi để làm gì khi không có chàng? Ta không biết chàng đi đâu, nhưng ta tin tưởng, chàng sẽ tới đón ta.


Nàng liếc mắt vào trong, góc phòng ngay cửa có cây đàn tỳ bà. Với tay lấy đàn, thuần thục lên dây, ngồi xuống. Một khúc tịch dương tiêu cổ lại vang lên, bàn tay gẩy đàn không dùng đến móng mà vẫn ra thanh âm sắc nét, họa nên dòng sông Ngưng nước chảy đôi bờ, trong ánh triều tịch có bóng mặt trời chao đảo lòng sông, có chàng thiếu niên ngã từ cây xuống, có cô thiếu nữ khúc khích bật cười…


. . .

Gió hiu hiu thổi, có mấy đứa trẻ chơi đùa trên đường làng nắng hắt, bóng đổ dài sau lưng. Chúng nó đi tới gần căn nhà cuối thôn, bỗng đứa bé hơn giật tay anh nó:


- Ca ca, ở kia có gì kia, sao tự dưng đệ thấy có căn nhà với cành cây to lắm, mà cây lại không có lá?

- Đệ nói cái gì đó, ở đó làm gì có gì đâu, mà chúng ta đi xa quá rồi, về thôi. Mẫu thân nói chúng ta không được tới gần cuối thôn mà.

- Ủa sao chớp mắt lại không có gì nữa rồi? Thôi về thôi ca ca, đệ sợ quá.

. . .

Nhân ảnh hư vô đưa tay vén mái tóc, nơi đỉnh đầu xinh đẹp có dòng máu đáng sợ từ từ chảy ra, che lấp cả một bên mặt. Ngay phía trên vết thương đó là cây trâm vàng nạm hồng ngọc, đuôi trâm khắc hai chữ đan nhau: Tân Kiệt, Vân Tú.

. . .


Hậu truyện:

Bấy giờ nhân gian có hai tin lưu truyền.


Một là về cầm tài Sở Vân Tú, con gái hộ bộ thượng thư, tinh thông nhạc lý, lại tường thơ ca. Năm nàng mười tám tuổi gia tộc gặp sóng gió, phụ thân muốn đem nàng gả cho con cả của Mã tể tướng, gia thế hiển hách, nhưng đã ngoại ngũ tuần, lại mang tiếng háo sắc hoang dâm. Sở Vân Tú không đồng ý, bị cha trói lại nhốt trong nhà, ép gả. Nàng thẹn quá hóa giận, với sự giúp đỡ của mẫu thân, ngay trong đêm tân hôn, nhân lúc tân lang ra ngoài tiếp khách, bèn tìm cách trốn đi, mang theo được một cây Tỳ Bà, một bộ giá y, và một túi bạc mẫu thân dúi vội trên đường chạy trốn. Mẫu thân giúp nàng tìm một căn nhà cuối một thôn nhỏ cạnh sông Ngưng, cho nàng đủ bạc để sống một hai năm đầu, về sau nàng dùng cầm tài dạy học kiếm sống.


Cầm tài Sở Vân Tú, mất tích năm hai mươi tuổi, để lại sáu tuyệt khúc được lưu truyền như sách giáo khoa dạy đàn cho mọi cầm sinh. Mỹ nhân hiếm thấy, mang thân phận thế gia nhưng lại lưu lạc nhân gian, không ai rõ tung tích.


Tích thứ hai kể về nguyên đương triều quốc sư Trương Tân Kiệt, vốn là lớn lên trong một thôn nhỏ cạnh sông Ngưng, hai mươi lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên, từ đó không ngừng thăng tiến. Trương trạng nguyên từng có một hôn thê thề sông hẹn biển. Ngày trước để tự góp tiền mua vật ước hẹn, quyết không dùng tới tài sản của phụ mẫu, chàng từng mở một sạp bán chữ vẽ tranh trong thành trấn gần thôn quê, cũng xem là danh tiếng vang xa. Chẳng ngờ Đỗ thiên kim con gái quan viên tứ phẩm vùng đó tới tầm tranh lại đem lòng si mê chàng. Bị chàng từ chối vì đã có ý trung nhân, sự ghen tỵ nổi lên, Đỗ thiên kim cố tình dùng quyền lực thân phụ, cho gia đinh tới phá hôn lễ. Ngày đó việc bận, Trương gia tìm thêm người làm bên ngoài, Đỗ tiểu thư cài người vào trong trộn thuốc, tùy thời bắt cóc tân lang. Nàng lại thỉnh thầy cho nàng bùa thuốc quỷ mê thần lú khiến chàng quên hết tình cảm xưa, giả như nàng mới là người chàng yêu. Trương gia mê mê tỉnh tỉnh sống trong hư tình giả ý, ngày ngày đọc sách viết chữ dùi mài kinh sử, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thốn, không sao yêu thương được “tình nhân”. Đỗ tiểu thư sống cũng chẳng may mắn. Khi nàng vừa tròn hai mươi thì bạo bệnh, chết.


Trương Tân Kiệt để tang một năm, khi đó chàng hai mươi tư. Năm sau chàng ứng kì liền thi đỗ trạng nguyên, dần dần làm quan lên chức quốc sư. Một lần nọ chàng ứng mão, vì làm việc quá độ mà ngất ngay trước sân rồng, thái y bắt mạch mới cảm thấy mạch tượng không bình thường, tìm hiểu khắp nhân gian mới hay chàng từng bị bỏ thuốc, nay thuốc bớt tác dụng mới có thể bắt mạch ra. Trương quốc sư cảm thấy việc này cùng cảm giác trống rỗng bao lâu nay có mối liên quan, tìm mọi cách giải. Một hồi bừng tỉnh tựa giấc mộng ngàn năm, chàng nhớ đến ái thê của mình, nhớ lại mẹ cha già yếu, lập tức tìm đường về quê. Về tới nơi thấy cảnh còn người mất, bậc phụ mẫu cũng đã vì thương nhớ con trai tìm không thấy mà ngã bệnh, sớm không còn. Chàng đau khổ lấy nước mắt rửa mặt, qua mấy ngày quay lại kinh đô, phục vụ quốc gia thêm được hai, ba năm thì cáo lão hồi hương.


Trương quốc sư cả đời không lấy vợ, có thiên kim họ Đỗ những tưởng phu nhân chàng, nhưng chàng chưa hề viên phòng với nàng ta, cũng chưa từng bái thiên địa, cả khoảng thời gian chỉ giữ lễ như tân, khi cô ta chết giữ tang cũng là vì tình vì nghĩa. Về sau chàng về quê, tìm về căn nhà cũ đầu thôn năm nào, ngày ngày đi nửa canh giờ tới cuối thôn, ngồi ở đó hai khắc, rồi lại đi về.


. . .

Người ta bảo, thấy chàng ngồi trên ghế đá, và hình như thấy bóng thiếu nữ gảy đàn tỳ bà tích tịch tình tang…
Nghe nói, đó là nơi chàng gặp vị hôn thê mệnh yểu năm nào…


End.

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
=> Chú thích:
Khúc thứ sáu trong Trung Hoa thập đại danh khúc, có bản diễn tấu trên thất huyền cầm, cổ tranh và tỳ bà, miêu tả vẻ đẹp của hoàng hôn tĩnh lặng trên dòng sông. Cầm khúc còn có tên khác là "Xuân giang hoa nguyệt dạ" do nó được lấy cảm hứng từ thi phẩm cùng tên.
Bài thơ “Quan Thư’ do Khổng Tử sáng tác gồm 3 phần, là một tác phẩm xuất sắc trong “Kinh thư”. Trên đây tác giả trích hồi 1 và hồi 3:
1.Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu

2.Sâm si hạnh thái,
Tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ,
Ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc,
Ngụ mị tư phục.
du tai! du tai!
Triển chuyển phản trắc.

3.Sâm si hạnh thái,
Tả hữu thái chi.
Yểu điệu thục nữ,
Cầm sắt hữu chi.

Sâm si hạnh thái,
tả hữu mạo chi.
Yểu điệu thục nữ.
Chung cổ lạc chi.

Dịch thơ (bản dịch của Tạ Quang Phát):

1. Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.

2. So le rau hạnh lơ thơ
Hái theo dòng nước ven bờ đôi bên
U nhàn thục nữ chính chuyên
Nhớ khi thức ngủ triền miên chẳng rời
Nếu cầu mà chẳng được người
Khi mơ khi tỉnh bồi hồi nhớ thương
Xa xôi trông nhớ đêm trường
Chiếc thân trằn trọc trên giường nào yên.

3. Vắn dài rau hạnh bên sông,
Kiếm tìm mà hái theo dòng đôi bên.
Được người thục nữ chính chuyên,
Mến nàng, cầm sắt đánh lên vang dầy.
Bên sông rau hạnh vắn dài,
Đem về nấu chín mà bầy hai bên.
Được người thục nữ chính chuyên,
Để nàng vui thích, vang rền trống chuông.​
Trong hôn lễ truyền thống Trung Quốc có tam thư lục lễ. Tam thư gồm có Sính thư, lễ thư, và ngênh thân thư. Lục lễ gồm có Nạp thái (cầu hôn, làm mai), Vấn danh (bà mối hỏi tên tuổi bát tự cô gái rồi đến tông miếu xem quẻ cát hung), Nạp cát (định ra hôn ước), Nạp chính (nhà trai đưa sính lễ tới nhà gái), Thỉnh kỳ (xác định ngày kết hôn) và cuối cùng là Thân nghênh (rước dâu). Trên đây, tác giả đã lược bỏ bớt, chỉ còn giữ lại Nạp chính, Thỉnh kì và Thân ngênh.
(nguồn: Hôn lễ kiểu Trung Quốc)

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Mẹ ơi xong rồi xong rồi, đào hố từ 10h đêm, bây giờ là 8h sáng.
Paris, một đêm không ngủ. . .
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ko hổ xứng danh là mẹ ghẻ quốc dân =))))))))))))))))))))))))))))))))).
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#3
Thật ra với tui này vẫn xếp vào GE được...
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
haizzz..... bùn qué. Văn phong rất mượt, Vân Tú dịu dàng nhưng khi cần cũng rất mạnh mẽ. Tân Kiệt làm người có nguyên tắc, nhưng cũng không bỏ qua lời của trái tim. D(ẹp đôi thế mà gặp mẹ ghẻ~~~

PS: Nhưng mà đang nghĩ, nếu Tân Kiệt là tra nam, có phải ngược cáng sướng hem ta? Hoặc là kiểu gia đình họ Trương muốn chia rẻ uyên ương, làm thành Romeo & Juliet?
 

BKVo

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
3
Team
Hưng Hân
#5
Hồng nhan bạc mệnh
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#6
Douma tác giả bị Lệ quỷ nhập hay gì viết ra cái này ?? giờ đọc lại thấy đau đau mọi ngừi ơi :((
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Douma tác giả bị Lệ quỷ nhập hay gì viết ra cái này ?? giờ đọc lại thấy đau đau mọi ngừi ơi :((
Mày cũng biết đau à :)))))))))))))))))))
 

Bình luận bằng Facebook