Hoàn [Tu Tán] Khác Biệt

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[OneShot] Khác biệt

Pairing: Tu Tán

Author: lhlj-jls@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



cre pic: maniac

* Trong fic này, Tô Mộc Thu vẫn còn sống.

1.

Tô Mộc Tranh từ nhỏ đã có thói quen viết nhật kí.

Mỗi ngày có chuyện lớn nhỏ gì cũng ghi lại, đây là niềm vui chỉ các cô gái mới hiểu được.

À không, nói thế thành phân biệt giới tính, sửa lại một chút: Đây là niềm vui không liên quan gì đến giới tính.

Nhật kí của cô cũng không chỉ có chuyện bản thân, mà còn có hai nhân vật khác, đất xuất hiện còn nhiều hơn cô.

Hai người đó dường như ngày nào cũng có mặt trong nhật kí.

Không phải người cô thầm mến, càng không phải người yêu.

Dù gì cô cũng chưa có người yêu.

Hai người đó là anh trai cô – Tô Mộc Thu – và bạn trai của anh trai – Diệp Tu.

2.

Em gái chưa có bạn trai, anh trai đã có trước.

Nhân sinh quả thật rất khó sống.

3.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu quen nhau ở một quán game.

Quán game ấy cũng không quá khác biệt so với các quán game khác.

Đều kế thừa đầy đủ những truyền thống “tốt đẹp” của các quán game đi trước.

Đông đúc, ồn ào, nồng nặc mùi ni-cô-tin và các-bon đi-ô-xít (CO2).

Nhưng một nơi không hay ho gì như thế lại là nơi hai người Diệp Tô gặp gỡ.

Sau này, khi cả hai đã chính thức hẹn hò, Diệp Tu có gửi tặng cho chủ quán game đó một phong bì tiền, gọi là tiền mai mối.

Coi như ghi nhận công sức cống hiến của ổng cho Tổ quốc.

4.

Diệp Tu là trốn nhà đi bụi.

Vì tình yêu và giấc mơ, để được sống đúng với bản thân, không chấp nhận sống theo sự sắp đặt của người khác.

Mà tối quan trọng là vì không muốn thừa kế công ty của gia tộc.

Có người sẽ nói hắn có phúc mà không biết hưởng.

Mặc kệ là có phúc hay không, hay làm như kia là đúng hay sai, tóm gọn lại, Diệp Tu vì thế trốn khỏi nhà.

“Mượn tạm” hành lý của em trai rồi một đường chạy thẳng từ Bắc vào Nam.

Sau đó ở một quán game gặp được một nửa định mệnh của đời mình.

Cứ nghĩ thế cho lãng mạn cũng được.

5.

Ngày đó, Tô Mộc Thu đem Diệp Tu gầy như một cây sào về nhà.

Để khẳng định giá trị bản thân, Diệp Tu xung phong xuống bếp làm một bữa “đón khách”.

Anh em họ Tô nghĩ người này biết nấu ăn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Bình thường Tô Mộc Tranh đều phải đến trường, ngày nghỉ mới có thời gian làm việc nhà.

Còn Tô Mộc Thu chỉ nội việc kiếm tiền nuôi cả nhà đã mệt muốn chết rồi.

Nếu có người lo việc cơm nước thì dễ sống hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, ông trời đã nói, làm người đừng nên quá ngây thơ.

Không lâu sau, anh em họ Tô nhìn thấy Diệp Tu bưng ba bát mì gói ra.

Vị thịt bò kho tàu, ngay cả trứng cũng không có.

6.

“Đừng ngơ ra thế, mau nếm thử tay nghề của tui xem.” Diệp Tu nhiệt tình chào hàng.

Đồng chí Tô Mộc Thu 15 năm sống trên đời, lần đầu tiên phát hiện.

Thì ra cho gia vị + rót nước sôi vô bát mì cũng có thể gọi là “tay nghề”.

Đúng là chó má mà.

7.

Sống chung ngoài vui vẻ còn có không ít mâu thuẫn.

Tỉ dụ như Diệp Tu dân phương Bắc thích ăn mì, còn hai anh em họ Tô sống phía Nam từ nhỏ nên quen ăn cơm.

Vì vậy, để giữ gìn hòa bình trong nhà, cả bọn lập một cái gia quy.

Ba, năm, bảy, chủ nhật ăn cơm; hai, tư, sáu ăn mì.

Vì sao ngày ăn cơm nhiều hơn ngày ăn mì?

Bởi vì biểu quyết, hai so với một, thắng 100%.

Quan trọng hơn là…

Chủ phòng này họ Tô.

8.

Xét thấy kĩ năng nấu nướng của Diệp Tu chỉ dừng lại ở nấu mì gói số một, để tránh cho dạ dày bị tổn thương, Tô Mộc Thu vẫn đành tiếp nhận việc nấu ăn.

Đồng chí Tô có một điểm rất kì quặc: mì phở gì đó sẽ tự tay làm chứ nhất định không chịu đi mua.

Dù cho bận trăm công nghìn việc, nước lấy đến mũi rồi, anh vẫn sẽ ở trong phòng bếp nhồi bột mì, làm mì sợi.

Tô Mộc Thu giải thích: “Thời sự có nói một vài chỗ buôn bán bất hợp pháp sẽ trộn lẫn vôi vào bột mì, tuy chỉ là số ít nhưng đề phòng vẫn hơn!”

Diệp Tu nghe xong: “Chứng hoang tưởng bị hại giai đoạn cuối.”

9.

Đồng chí Tô còn một điểm kì quặc khác: Cực kì để ý hình thức món ăn.

Ví dụ như khi làm mì sợi, nếu sợi mì không cùng chiều dài hay độ lớn, anh sẽ làm lại từ đầu.

Tô Mộc Thu giải thích: “Thức ăn là phải có đủ cả sắc-hương-vị, trong đó “sắc” là yếu tố vô cùng quan trọng. “Thực” mà không có “mĩ” là không được!”

Diệp Tu nghe xong: “OCD* cmnr!”

(Bản gốc từ này là “Quy mao”, mình đi tìm hiểu thì thấy có nghĩa là: Người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ –> để tạm thành OCD cho quen thuộc)

10.

Sau đó hắn bị Tô Mộc Thu tẩn một trận.

Còn bị đe dọa không cho ăn mì.

11.

Diệp Tu không phục. Hắn cho rằng cái loại đơn giản như làm mì này, ai mà chả làm được, nói chung lời kia không có tính đe dọa cao.

Sau đó Tô Mộc Thu nhét bát bột mì vào tay hắn, buông tay mặc kệ.

Nửa giờ sau, đem thành quả cày thuê cho khách xong, Tô Mộc Thu vào lại phòng bếp xem xét kết quả.

Tô Mộc Thu đi tới trước mặt hắn: “Đầu bếp sao rồi? Nấu được chưa?”

Diệp Tu chần chừ: “Ừm… Cũng tàm tạm.”

Sau khi thấy rõ cái thứ nằm trên đĩa, Tô Mộc Thu trầm mặc một hồi.

Tiếp theo quay đầu ra cửa, hô to: “Mộc Tranh! Hôm nay chúng ta ăn cục mì nhé!”

12.

Từ đấy về sau, Tô Mộc Thu trở thành ông chủ của cả phòng.

Địa vị tối cao, không thể lay chuyển.

Nói cho cùng, dạ dày cả nhà đều nằm trong tay anh.

13.

Mâu thuẫn ăn uống còn nằm ở vấn đề “sủi cảo”.

Tô Mộc Thu rất buồn, bởi Diệp Tu lúc nào cũng đòi ăn sủi cảo.

Đông chí ăn, giao thừa ăn, xuân ăn, hè ăn, thu ăn, đông lại càng ăn.

Nói ngắn gọi, 1 năm 365 ngày đều muốn ăn sủi cảo.

Nhưng mà Tô Mộc Thu không có thích ăn.

14.

Do đồng chí Tô một tay nắm quyền quyết định nay ăn gì, Diệp Tu không thể không thỉnh cầu ông chủ “thương tình”.

Lúc đấy cả hai đã thành một đôi.

Một ngày nọ, Diệp Tu giả vờ lơ đãng nói: “Hôm nay ăn sủi cảo đi?”

“Cậu vừa nói gì cơ?” Tô Mộc Thu chưa nghe rõ.

“Sủi cảo á.”

“Không ăn.”

“Đừng dứt khoát thế, xem xét lại lần nữa đi?”

“Hôm qua ăn rồi!”

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Đâu có ai hôm qua ăn cơm rồi, hôm nay không ăn nữa đâu?”

“Đừng có ngụy biện!”

Diệp Tu nghĩ nghĩ, đề nghị: “Thế nay đi, tuần này ăn sủi cảo, tui cho anh nằm trên đêm nay.”

15.

Tô Mộc Thu đỏ mặt tức giận.

Bởi vì lần trước tên kia nói y như thế, kết quả chỉ là đổi thành tư thế cưỡi ngựa.

Hơn nữa, hiện tại, cả hai đang dẫn một đoàn công hội phá bản trăm người.

Microphone còn chưa có tắt.

16.

Từ tai nghe truyền đến tiếng đập bàn, tiếng cười cùng tiếng nói chuyện phiếm cả một mảng ầm ĩ.

Tô Mộc Thu đấu tranh nội tâm vô cùng kịch liệt.

Anh như đứng trước ngã ba đường, buộc phải đưa ra một quyết định hết sức gian nan, đau khổ.

Giờ có hai con đường.

Một, giết Diệp Tu.

Hai, giết Diệp Tu, sau đó tự sát.

17.

Thói quen sinh hoạt cũng có chút bất đồng.

Diệp Tu vốn là người phương Bắc, khi tắm sẽ dùng khăn tắm kì cọ.

Còn anh em họ Tô không dùng khăn tắm mà dùng khăn mặt mềm mại.

Về vấn đề này, Diệp Tu thấy rất khó hiểu: “Hai người không thấy cả người dính đất sao?”

Tô Mộc Thu buồn bực: “Không thấy, tụi tôi cũng không có lăn lộn trên đất.”

18.

Diệp Tu cảm thấy bản thân như bị kì thị.

Hắn cũng đâu có lăn lộn trên đất.

Với mục tiêu giúp người kia coi trọng vấn đề này, đêm đó, Diệp Tu quyết định hành động.

19.

Đột ngột bị lôi vào phòng tắm + lột quần áo, Tô Mộc Thu vẻ mặt hoảng hốt.

… Đây không phải là tiết tấu của phòng tắm play sao?

Móa nó, chuyện này là sao?

Mộc Tranh còn ở nhà kia kìa!

Tui vẫn còn muốn giữ thể diện với em gái mà!

Không đợi anh giãy dụa, Diệp Tu đã nhanh mồm giải thích: “Đừng nhúc nhích, tui giúp anh chà lưng!”

Tô Mộc Thu ngạc nhiên: “Chà lưng?”

Diệp Tu lôi ra khăn tắm mới mua, bày ra bộ mặt bí hiểm của dân chào hàng: “Thử phát coi, tui cá anh sẽ thích lắm cho mà xem.”

20.

Khăn tắm quả không hổ danh bất hư truyền, chà chà một hồi đã chinh phục được Tô Mộc Thu.

Lúc bắt đầu có hơi đau, nhưng vẫn chịu được.

Dần dần, có cảm giác dễ chịu một cách kì quặc.

Sau đó, anh phát hiện chỗ Diệp Tu đang nhẹ nhàng xoa bóp kì thực chà ra đất.

Trên người tui thiệt sự có đất nè!

Đất trên người tui đang bị chà ra nè!

Vẫn còn nữa nè, đen dữ ta!

21.

Thấy cơ thể đột nhiên trở nên sạch sẽ bất ngờ, Tô Mộc Thu cực kì vui vẻ.

Đến mức không nén nổi mà rên lên một tiếng.

Sau đó, anh phát hiện Diệp Tu ngừng động tác.

Sau đó, phòng tắm play bắt đầu rồi.

22.

Đôi tình nhân này cứ thế, yêu nhau một cách ngốc nghếch như vậy, thẳng đến hơn 10 năm.

Bảy năm đã qua từ lâu, vẫn không hề nhàm chán.

Mà chiếu theo tình huống hiện tại, có là 70 năm cũng chẳng nhàm chán nổi.

Tô Mộc Tranh mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Từng giây từng phút đều tự vấn bản thân một vấn đề hết sức quan trọng, liên quan đến tình người.

Rốt cuộc có nên đốt nhật kí hay không?

23.

Bây giờ, cô đang ngồi viết nhật kí ngày hôm nay.

Hai người Diệp Tô đã sắp sửa 30 tay cầm thức ăn bước vào.

Tô Mộc Thu từ phòng khách gọi vọng vào: “Mộc Tranh, ra ăn tôm này!”

Viết nốt chữ cuối cùng, Tô Mộc Tranh gấp quyển nhật kí lại, cười trả lời: “Ra ngay đây ạ!”

Dứt lời, cô chạy ra, thấy Tô Mộc Thu đang bóc tôm, đút cho Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh mỉm cười, trong lòng ấm áp.

Dù chung sống không thể tránh khỏi sai lầm hay mâu thuẫn nhưng tất cả đều không thể ngăn cản họ ở bên nhau.

Gặp gỡ, quen biết, yêu thương.

Các anh hôm nay lại tình tứ như mọi khi.

-END-​
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Kira Doru

Gà con lon ton
Bình luận
9
Số lượt thích
6
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Hưng Hân, Lam Vũ và Bá Đồ
#3
Đừng đốt nhật ký tình yêu nha Mộc Mộc! Không có em thì chả có ai quan sát, ghi lại đời sống tình cảm của hai ảnh hết
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#5
Tô Mộc Tranh mỉm cười, trong lòng ấm áp.

Dù chung sống không thể tránh khỏi sai lầm hay mâu thuẫn nhưng tất cả đều không thể ngăn cản họ ở bên nhau.

Gặp gỡ, quen biết, yêu thương.

Các anh hôm nay lại tình tứ như mọi khi.


Ấm! Ấm chết em rồi, em bị chết chìm trong bể cẩu lương soft này rồi!!! Định nghĩa của hạnh phúc, chính là một nhà ba người bình yên như thế này thôi!
 

Bình luận bằng Facebook