Hoàn [Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#21
Cho nên tui đi đến khẳng định là hai con người ở trên rõ ràng đang ngồi trong phòng điều hòa mới có thể viết nên những cmt như này, cuộc sống thiệt bất công a.
À thì mà là, thú thật là như này. . .


Xin lỗi tác giả nhiều, nhưng nếu không làm thế thì đến đoạn áo màu cỏ cháy và mắt màu lúa chín mình cũng lóa mắt theo
(/ω\)
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#22
À thì mà là, thú thật là như này. . .


Xin lỗi tác giả nhiều, nhưng nếu không làm thế thì đến đoạn áo màu cỏ cháy và mắt màu lúa chín mình cũng lóa mắt theo
(/ω\)
=)))))))))))))) Ko sao ko sao lúc t post cái fic này lên t cũng thừa biết là mình đang tăng sản lượng tiêu thụ cho V.Rohto rồi =))))))
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#23
Có lẽ do ban đầu vốn là có 4 cảnh, sau cắt đi một, còn lại 3, nên mới gây ra cảm giác thiếu thiếu của người?
Hmmm, ra là thật sự còn một cảnh nữa... Bảo sao lúc tui đọc đoạn phản tặc đã thấy nghi nghi...
Đoạn spoil cảm giác nếu thật sự viết ra sẽ rất phấn khích nha _( :3 」∠)_
Nếu người viết cảnh hành động không tốt lắm và muốn tránh đi ấy, thì có thể chỉ viết ra kết cục của trận chiến thôi, tui toàn phiên phiến kiểu:
Người ấy dựa người bên trụ cầu sơn son, gắng sức muốn nâng tay lên một lần nữa, nhưng cố thế nào cũng không thể. Sau cùng người ấy bỏ cuộc, bàn tay run rẩy buông thõng bên mình. Người ấy buộc phải chấp nhận sự thật mình không thể tiếp tục gượng dậy nữa.
Cánh môi khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu. Thật kỳ lạ. Vốn đã liều cả tính mạng muốn thắng người kia, đến khi không thể không buông tay nhận thua, lại thấy nhẹ nhõm bất ngờ.
Quả nhiên, bây giờ, chưa thể được...
Hình ảnh cuối cùng in lại trong võng mạc ấy là trời xanh thăm thẳm, người kia đứng đó trông xuống, giáp trụ đỏ tươi, lưỡi kiếm cong nhuốm máu, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm. Lá phong rực rỡ bay múa giữa thinh không, từng mảnh từng mảnh lá nhỏ bé vô tình chao liệng, không hề hay đến hỉ nộ ái lạc quanh co phức tạp của loài người. Chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, là trước khi lặng yên rữa nát, tận hiến cho nhân gian cảnh sắc đẹp đẽ chói mắt nhất.
Người ấy khe khẽ thở dài, tiếng thở dài đấy tiếc nuối cuối cùng của một đời này.
Ta thật sự rất muốn thắng hắn. Lúc này, vẫn rất muốn thắng hắn.
Chết dở, tính khái quát 1 2 câu thôi mà hăng quá... Nhưng đại khái là vầy đó, không làm ngay được thì tạm thời tránh đi, việc gì dễ hơn mình làm trước...
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#24
Hmmm, ra là thật sự còn một cảnh nữa... Bảo sao lúc tui đọc đoạn phản tặc đã thấy nghi nghi...
Đoạn spoil cảm giác nếu thật sự viết ra sẽ rất phấn khích nha _( :3 」∠)_
undefined
Nghe người tả xong t cũng ngứa tay muốn chạy đi viết quá [quằn quại.jpg]
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#25
Nghe người tả xong t cũng ngứa tay muốn chạy đi viết quá [quằn quại.jpg]
Tui viết dựa theo cấu tứ của người thoai, do nền tảng cấu tứ tốt đó ////v\\\\ Và cầu viết cầu viết, hóng fic-ing~~~
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#26
[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Note nhỏ nhỏ một cái ở đầu: Ừm, mọi người đều thấy tên topic thay đổi rồi ha? Lúc đầu tính thực sự làm challenge đó, nhưng về sau thì càng ngày nó càng giống một collection hơn nên xin phép thay đổi một chút. Ngoài tên ra thì không có gì trong thread này thay đổi cả.

Song 4: Mi Amor - Jin Akanishi
Gửi người thương yêu

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: Tu Tán/ Tán Tu

Summary:

Diệp Tu từng viết một bản nhạc.

Tô Mộc Thu gọi đó là một bản tình ca.



cre: on pic
1.
Lần đầu tiên Diệp Tu gặp Tô Mộc Thu là ngay trước khi kỳ học mùa đông bắt đầu. Cậu trai bước vào lớp với chiếc áo sơ mi quá mỏng manh cho một ngày trời chuyển mùa, và một mái tóc quá sáng cho cuộc sống vốn trắng đen nơi đây. Cậu ta đứng trước cả lớp, mỉm cười nói.
“Tôi sẽ học cùng các bạn trong mùa đông này. Mong mọi người giúp đỡ.”
Lúc đó, chưa ai nhận ra sự kỳ lạ trong câu nói của cậu ta, kể cả Diệp Tu.
Hắn chỉ nhớ, trong một thoáng nắng chiếu ngoài cửa sổ, ánh mắt hai người gặp nhau.
2.
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tu về Tô Mộc Thu gói gọn trong năm chữ, con người của đám đông. Có lẽ do tính cách hoặc ngoại hình mà bên cạnh cậu ta luôn có một hay một vài người vậy quanh. Là những nữ sinh má ửng hồng và ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Là vài nam sinh nhuộm màu nhiệt huyết. Ai cũng vậy, đều xoay quanh cậu ta, con người có cái nụ cười nhạt như nắng trời Hokkaido này.
Mà… sao cũng được, không phải chuyện của hắn, Diệp Tu nghĩ thầm, đeo tai nghe lên, để âm nhạc đưa mình lên cao thật cao.
3.
Lần đầu tiên Diệp Tu trò chuyện với Tô Mộc Thu, thật ngại ngùng, lại là do người kia bắt chuyện trước. Hình như là trong phòng nhạc cũ, cái phòng nhạc đi mười phút rẽ trái bảy lần rẻ phải năm lần mới tìm được ấy. Hai người gặp nhau, có lẽ là, ở phòng học cũ đó đấy.
Phải nói Diệp Tu khá là kinh ngạc, nhất là so với thái độ dửng dưng bình thường của hắn. Vốn cái phòng này là hắn tìm được sau một công cuộc lật tung trường để moi ra một chốn bình yên hiếm hoi. Vậy mà nơi “thiên đường” này chưa gì đã bị một thằng mới chuyển trường chưa được một tuần tìm ra.
Tô Mộc Thu cũng khá bất ngờ, dựa theo vẻ mặt của tên đó. Cũng đúng thôi, có được dẫn tham quan trường 100 lần cũng chưa chắc tìm được phòng nhạc này mà. Nhưng rất nhanh, ngay khi nhìn thấy người trong phòng là hắn, cậu ta đã mỉm cười, kiểu cười như ngày đầu chuyển tới.
“Xin chào, cậu là người ngồi cạnh tôi đúng không?”
4.
Lần đầu tiên Diệp Tu đàn cho một ai đó là vào một ngày trước khi Tô Mộc Thu chuyển đi. Thực ra trước đó cậu ta đã mấy lần đòi hắn chơi, nhất là sau khi biết hắn có ý định đi theo con đường nhạc công chuyên nghiệp nhưng đều bị lần lữa qua lại. Diệp Tu cũng không quá rõ vì sao, vốn dĩ hắn đã từng đàn trước hàng chục, hàng trăm con mắt, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Tô Mộc Thu, tay hắn đều không tự chủ được mà run lại, phím đàn vốn quen thuộc cũng trở nên vụng về, như một đứa trẻ lần đầu chơi chúc mừng sinh nhật cho một ai đó trong gia đình.
Hoặc có thể hắn biết.
Nhưng lần đó, không phải Tô Mộc Thu hỏi, hắn chỉ đơn giản ngồi đó và hỏi, cậu nghe tôi đàn một bản được không. Tô Mộc Thu mỉm cười, ừ cậu chơi đi, tôi chờ lâu lắm rồi đó.
Diệp Tu khẽ hít sâu một hơi, đặt tay lên phím đàn. Từng nốt nhạc vang lên. Chệnh choạc, chệnh choạc. Tựa vòng xe đạp lăn những vòng đầu tiên. Hơi nghiêng, hơi nghiêng. Như nắng soi ngoài cửa.
Tuyết sắp tan rồi.
Anh đào cũng sắp nở rồi.
Mà cậu lại không ở đây nữa.
5.
Món quà đầu tiên Tô Mộc Thu tặng Diệp Tu là một chiếc nhẫn. Nghe thật sến, nhưng khi nhìn cũng không thấy thế lắm. Nhẫn mạ bạc, trơn nhẵn, sờ lên nghe lạnh cóng. Nhẫn nhỏ, chỉ đeo vừa ngón út, hoặc làm mặt vòng cổ.
Không phải ngón áp út sao, hắn đùa
Không được không được, Tô Mộc Thu cười. Thế thì nặng quá. Cậu chỉ nên nhớ tôi bằng này thôi, rồi cậu ta giơ ngón út lên, móc nghoéo với hắn, Chỉ nên bằng này thôi, Diệp Tu.
Thật trẻ con, hắn nghĩ.
6.
Món quà đầu tiên Diệp Tu tặng Tô Mộc Thu tiếc lại chẳng chuyển được đến tay người kia. Là nhạc phổ của bản nhạc hắn từng chơi cho người kia.
Hắn viết xuống từng nốt nhạc rời rạc, từng khuông nhạc loang lổ. Tỉ mẩn, tỉ mẩn. Từng chút một. Như một người thợ đang mài sức làm nên tuyệt phẩm để đời của bản thân.
Bản nhạc đó hắn viết xong, cất vào một góc.
Không đàn cho ai, cũng chẳng để ai đàn.
Bản nhạc có tên,
Gửi người yêu thương.

- Gửi người thương yêu/Has sent.-
Vài lời cuối:

Khi viết shot này, càng về cuối càng thấy hơi đuối (như rất nhiều shot khác mình từng viết) nên các bạn đừng ngạc nhiên sao về cuối trớt quớt vậy. Ừm, shot này ra đời thực ra chỉ vì mình bị ám ảnh bởi lời dịch của bài hát này.

"Người thân yêu ơi, chỉ là nhớ em thôi..."
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#27
[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Song 5: Chén trà nhỏ - Kim Chí Văn

Note nhẹ nhàng:
- Fic lấy bối cảnh sau mùa 10, nhưng không có giải thi đấu Quốc Tế. Diệp Tu một mình đi khắp nơi
- Fic viết sau một đoạn thời gian writer block, bản thân cũng không hiểu đang viết gì, mong mọi người thông cảm



Đêm mưa

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: Tán Tu Tán (đi?)

Summary: Chuyện một đêm mưa

Diệp Tu dừng chân tại trấn cổ này đã mấy tháng rồi. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại đến nơi này hay tới bằng cách nào. Hắn chỉ nhớ, vào một ngày bình thường, hắn bỗng dưng muốn đi, như thể cái ham muốn khoác balo lên của năm 15 lại trở lại và bắt đầu quấy rầy hắn không nguôi. Và thế là hắn đi. Đi từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây, chán cảnh trong nước hắn liền bay ra nước ngoài.

Và giờ hắn ở đây, trong một trấn cổ tại một đất nước xa lạ. Trấn nhỏ thưa người, quanh đi quẩn lại gần như toàn người già về hưu, thấy ai rảnh sẽ gọi lại kể chuyện dông dài. Nhà hắn đang trọ là một ngôi nhà gần sông, mỗi buổi chiều khi nước lên sẽ dập dềnh mùi sông nước. Lắm khi làm hắn nghĩ tới câu chuyện Chú bé tí hon hồi nhỏ được nghe. Chú bé tí hon. Lấy kim làm kiếm, lấy bát làm thuyền. Lênh đênh theo gió. Diệt trừ yêu quái. Giải cứu công chúa. Hạnh phúc về sau. Nghĩ đến đây, Diệp Tu không khỏi ngửa đầu ra sau, nhả ra một làn hơi thuốc.

Quả đúng là truyện mà.

Sống ở trấn nhỏ không quá tốt nhưng cũng không tệ. Rảnh rỗi sẽ ngồi chơi cờ shogi với mấy cụ ông, lâu lâu còn được các bác gái dúi cho ít đồ ăn (nhất là sau mấy lần bắt gặp hắn với túi mì gói mua ở siêu thị về). Diệp Tu nghĩ, nghỉ dưỡng tuổi già cũng chỉ đến thế này là cùng.

Mà hắn đã già chưa nhỉ? Lâu lắm rồi hắn đã chẳng còn đếm tuổi của mình. Nhưng chắc cũng đã qua đầu ba. Người ta nói, qua 30 thời gian trôi nhanh như gió. Mà hắn nào có thấy vậy. Thời gian của hắn cứ dài ra khắp ngày này tháng nọ. Ngày dài như tuần. Tuần dài như tháng. Mà tháng lại như mấy năm. Chùng chình, chùng chình.

-

Diệp Tu đi dạo một vòng quanh trấn. Đã qua tháng Tám, thời tiết nóng dần theo từng ngày. Khắp trấn nồng lên một mùi hương ngai ngái. Tiếng trẻ con về nghỉ hè vốn nhộn nhạo mấy hôm nay cũng im ắng hơn hẳn. Mấy bác già cũng lúi húi bận gì đó, chẳng còn thời gian rủ hắn chơi shogi hay kể vài ba câu chuyện, có ngẩng lên thấy hắn cũng chỉ chào bâng quơ một câu rồi thôi. Đến lúc Diệp Tu về nhà cũng mới chỉ chớm hoàng hôn. Cô cháu gái của chủ nhà đã ở sẵn bên trong.

"Anh chuẩn bị đi à?"

"Ừ, sáng sớm mai."

"Tiếc nhỉ, không kịp mời anh một bữa."

"Không có gì, tôi mới phải cảm ơn mọi người."

Hai người trao đổi vài lời qua lại đơn giản. Diệp Tu ở đây được một thời gian nhưng cũng chỉ tính là có thể giao tiếp cơ bản. Biết làm sao được? Hắn vốn bỏ học từ năm 15 ấy, trông cậy hắn học chẳng khác gì trông cậy mắt Vương Kiệt Hy tự dưng đều nhau hay Chu Trạch Khải nói bằng một nửa Hoàng Thiếu Thiên.

Diệp Tu dợm bước vào phòng để chuẩn bị đồ thì cô cháu gái lại cất tiếng.

"À nếu anh rảnh tối nay thì trong trấn có lễ hội đó."

"Lễ hội?"

"Ừ, tháng Tám hàng năm đều có. Anh có thể ghé xem thử xem sao." Cô gái nói, khẽ mỉm cười, nét cười mềm như hoa mùa hạ.

-

Cuối cùng hắn cũng chẳng đi. Diệp Tu không hiểu sao, chỉ mỗi việc nhớ tới chuyến xe sáng mai đã khiến hắn mệt nhoài. Hắn cũng không tự hỏi nhiều, trùm chăm chìm vào giấc ngủ.

Mà mở mắt ra đã thấy mình trong hội.

Hội này chẳng khác gì mấy hội hè trước hắn từng thấy. Cũng sạp hàng hai bên, cũng người qua lại ríu rít. Chỉ khác, người trong đây đều đeo mặt nạ.

Hắn đứng nguyên dưới mái hiên mà hắn đang đứng, lòng tự hỏi sao mình lại ở đây. Bỗng chợt, có người dừng lại trước mặt hắn.

"Diệp Tu." Người đó cao hơn hắn một chút, khuôn mặt khuất sáng trông chẳng rõ nét. "Mình đi thôi." Người đó chìa tay ra.

Rất tự nhiên, Diệp Tu nắm lấy tay người trước mắt, để người đó kéo mình qua những dãy người bất tận. Lướt qua khóe mắt hắn, nơi xa xa trong rừng, là một dải đèn mờ ảo tựa Ngân Hà trên cao.

Người đưa hắn đi qua trẻ con ồn ào chòng ghẹo, đi qua gia đình ấm áp vui vầy, đi qua tình lữ lặng lẽ dựa đầu bên nhau.

Rồi đột ngột trời mưa.

Tí tách. Tí tách.

Chẳng đủ che đất trời nhưng lại dễ làm ướt đầu ai kia.

Diệp Tu vội giương tán ô cầm sẵn trong tay.

Mà chỉ trong một chốc giương ô, đã chẳng thấy người đâu.

Người đi, hội cũng chẳng còn. Không còn tiếng con nít cười đùa, tiếng người lớn bảo ban, tiếng nam nữ rủ rỉ. Dải sáng nơi rừng xa cũng chẳng thấy đâu.

Chỉ còn mình hắn.

Mưa lấm thấm trên ô.

-

Lúc Diệp Tu mở mắt lần hai, trời đã xâm xỉ sáng. Sương vẫn giăng nhưng dần yểu đi dưới nắng trời man mát. Hình như đêm qua trời mưa, hắn nghĩ.

Đêm qua dường như hắn đã mơ gì đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra. Ký ức như mây mù buổi sáng, mông lung chẳng thể bỏ.

Tới tận khi Diệp Tu lên xe rồi, hắn vẫn chưa nhớ được ra. Chỉ có gió vơn van bên vai hắn như hỏi, Ngươi có muốn ở lại đây không?

Diệp Tu nhìn về trấn nhỏ đang lùi dần về đằng sau, khẽ lắc đầu.

Đường còn dài.

Mà hắn còn muốn đi.

-Đêm mưa/End.-
A/N: Fic này bắt đầu từ hình ảnh Tô Mộc Thu với Diệp Tu đi bên nhau trong một đêm hội, Diệp Tu giương ô che mưa, khi giương lên đã chẳng thấy Mộc Thu đâu. Quằn quại một hồi viết ra từng đây, không chắc có thỏa mãn được ai không.​

À tiện nói, lễ trong đây là lễ Bon của người Nhật, hay đúng hơn là lễ Mukae Bon, lễ đón linh hồn người đã khuất về ở với gia đình trong vài ngày. Bối cảnh thì lấy trong phố Tháng Ba của Sangatsu no Lion.​

Còn chuyện Chú bé tí hon trong bài nguyên gốc hình như của Nhật, nhưng hồi bé có lẽ mình có đọc được một bản Việt Nam nên đoán chắc Trung Quốc cũng có một phiên bản dạng dạng thế​
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#28
Fic này mang cảm thật.
Tới tận khi Diệp Tu lên xe rồi, hắn vẫn chưa nhớ được ra. Chỉ có gió vơn van bên vai hắn như hỏi, Ngươi có muốn ở lại đây không?
Diệp Tu nhìn về trấn nhỏ đang lùi dần về đằng sau, khẽ lắc đầu.
Đường còn dài.
Mà hắn còn muốn đi.
Đây đúng là fic mà mình tìm kiếm. Là một fan Tán Tu Tán nhưng mình khá không thích một Diệp Tu ủy mị cho lắm, khá không thích một Diệp Tu lúc nào cũng chỉ biết nhìn về quá khứ mà buồn đau cho lắm. Do vậy đọc cái fic này của bạn, mình biết nó là thứ mình đang tìm.

Một Diệp Tu luôn tiến về phía trước, không thứ gì có thể cản bước anh. Và anh cũng cất đi quá khứ của mình, lưu nó lại trở thành một hồi ức đẹp nhất, thuộc về riêng anh.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#29
Là cảm giác về một người luôn ở rất sâu trong tâm trí một người, không ngày ngày treo bên miệng nhưng chỉ cần quay đầu sẽ nhìn thấy nhau ở mọi con đường mà hắn đi trên.

Nói vui là âm hồn bất tán =)) nhưng chỉ mong có như vậy. Không còn trẻ con hay quá yếu đuối để thốt lên một câu "Đừng đi!", chỉ là cảm thấy ổn yên vì dù không nhìn thấy, vẫn biết sẽ được gặp người ở một góc sâu nào đó trong ta.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook