- Bình luận
- 33
- Số lượt thích
- 219
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tán ca
Thuộc tập Sơn Hà Kính Ta.
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
[Vương Kiệt Hi trung tâm] Người từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước
Hắn nằm xuống trong ánh hoàng hôn, cũng trong ánh hoàng hôn mà dạo bước
Hắn là sự trừng phạt của chư thần,
Trên thế giới này,
Có lẽ hắn cũng chỉ là một hạt bụi đặc biệt hơn một chút trong vũ trụ,
Hắn là nỗi lo bất tận của Ava Maria,
Là tảng đá ngầm ngoan cố nhất dưới đáy Địa Trung Hải.
Hắn tung người chìm vào biển thu trắng xóa,
Để lại sau lưng là vũ trụ trống rỗng,
Là áng mây mông lung.
Hắn từng ở dưới bầu trời xuân quang đãng, để chân trần chạy băng băng,
Hắn từng lẻ loi độc hành giữa bụi gai,
Hắn từng cưỡi gió cũng từng điều động sóng dữ,
Hắn từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước.
Hắn cưỡi lên ánh sao lóng lánh cùng nắng gắt chói lóa,
Ngạo nghễ nhìn,
Sóng biển trầm uất,
Cùng vinh quang muôn đời bất diệt của hắn.
01
"Một ly rượu mạnh uống vào lòng, giống hệt như thời niên thiếu, lấy nhiệt huyết nơi cổ họng làm bút mực, viết nên tuổi trẻ tươi sáng của ta." Tai nghe của Vương Kiệt Hi vang lên một bài hát không biết tên.
Khăn quàng cổ lông dê quấn quanh cổ, hắn bước chậm rãi trên con phố vắng không người, thở ra một làn sương mờ mịt, tan biến vào trong không khí rét lạnh mùa đông.
Chạc cây khô héo vạch lên bầu trời màu trắng phương xa, giống như vết sẹo, cũng giống như mạch máu của kẻ sắp chết.
"Cành khô trong ngực là thanh kiếm sắc bén của ta, nghĩa vô phản cố* phá vỡ trời sao tĩnh mịch, giống như thời niên thiếu ta phá vỡ hàng rào thoát khỏi trùng vây..."
*làm việc nghĩa không sợ gian khổ
Bài hát từ tai nghe vẫn tiếp tục vang lên, giọng nam khàn khàn êm ái. Giống như một kẻ trưởng thành đã lâu ngồi bên lò sưởi kể lại thời niên thiếu của bản thân, tuổi xuân phơi phới, uống xuống hoàng tửu ba lượng, dường như mình vẫn còn thiếu niên.
Lúc còn niên thiếu, máu nổi loạn tràn đầy trong xương cốt, tùy ý ngông cuồng, không biết sợ là gì.
Bởi vì khi đó bọn họ nhẹ nhàng nhất, không có hành lý cũng không có gánh nặng nơi đất khách quê người.
Cũng giống như cánh diều, dù tự đắc có thể chạm vào trời xanh, chung quy cũng sẽ quay về mặt đất, bởi vì mặt đất có dây thừng kéo xuống.
Vương Kiệt Hi thời niên thiếu là như thế nào?
Ký ức bị thời gian mài dũa, có cái càng mơ hồ, có cái càng rõ ràng.
Biển ký ức mơ hồ lại nặng nề, thoáng hiện lên khi tỉnh mộng lúc nửa đêm.
Vương Kiệt Hi thường xuyên mơ thấy lúc hắn nghỉ trưa ngồi trên két nước ở tầng thượng của trường học, đeo tai nghe nghe nhạc, nhìn những cao ốc liên tiếp phía xa và trời xanh.
Gió thổi tung đồng phục học sinh màu trắng của hắn, thổi tung mái tóc đen có chút dài của hắn, hắn híp mắt nhìn bóng dáng loang lổ của nhà cao tầng, ánh mặt trời ngày xuân là ấm áp, ánh mặt trời mùa hè là nóng rát, ánh mặt trời thu đông lại mang theo chút lạnh lẽo.
Cho dù là ở trong mơ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Trong giấc mơ nặng nề mà dài dòng ấy chỉ có một mình hắn.
Hắn cất bước đi ngược đoàn người, tay nắm lại cho vào túi, mặc áo sơ mi trắng, biểu tình thờ ơ như không.
Hắn đi ngang qua nhiều người quen cũ, xuyên qua biển người cùng náo động, hắn đi qua núi non trùng điệp có khe suối chảy róc rách, hắn không quan tâm đến đoạn đường phía trước cũng không để tâm đếm tương lai.
Hắn một thân một mình cố chấp đi về phía trước, thằng đến khi trầm mình xuống sóng biển tối đen.
Không hề để tâm.
Vì sao lại không hề để tâm.
Bởi vì hắn một thân một mình.
Một thân cô độc cùng dũng khí.
02
Chú chim cô độc bay qua cây rừng xanh um, bay qua nhất quý khô vinh*, bay đến hàn lai thử vãng**.
*nhất quý khô vinh: đời người có lúc thịnh lúc suy, lên voi xuống chó
**hàn lai thử vãng: hạ qua đông đến, thời gian dần trôi
Tự tại tùy ý.
Tựa như gió, lại tựa như xuyên qua gió.
Chim là loài vật Vương Kiệt Hi hâm mộ nhất thời niên thiếu, chúng không giống rong rêu lục bình theo gió mà bay, chúng có thể ngược gió bay về phía chân trời xa xôi.
Chúng tự do nhất, thoải mái nhất.
Gần với trời cao nhất cũng thấy được cảnh sắc nơi xa nhất.
Mỗi lần, vào lúc thực hiện nghi thức chào cờ, hắn đều nhìn lên những chú chim trên bầu trời, hắn đang suy nghĩ, sau dãy cao ốc đằng kia là gì, sẽ là núi cao hay lại một dãy cao ốc khác?
Phía sau mảnh lục địa này là đại dương sao? Đại dương kia như thế nào? Cũng là một màu xanh nhàn nhạt giống bầu trời sao? Hay là xanh thẳm ảm đạm như bầu trời lúc chạng vạng?
Đây cũng là nguyên nhân vào lúc chuyển chức, Vương Kiệt Hi không chút do dự mà chọn ma đạo học giả.
Bởi vì có thể bay.
Cho dù chỉ là ở trong trò chơi, hắn có thể giống như chim, vui sướng tràn trề mà vượt qua nơi sơn lĩnh cùng sông nước, thấy được càng nhiều phong cảnh.
03
Vương Kiệt Hi trong miệng bạn học và người lớn trong nhà luôn luôn là hình tượng trầm ổn an tĩnh, lễ phép ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.
Cha mẹ hắn thường vì đứa con quá khiến họ bớt lo mà cảm thấy trống vắng.
Đôi khi bọn họ lại muốn một đứa bé hoạt bát, ầm ĩ, nghịch ngợm, có chút trẻ con để cho ngôi nhà có một chút sinh khí.
Mà người lớn trong nhà bạn học luôn luôn tức giận chỉ vào Vương Kiệt Hi để giáo huấn chúng.
Nói tóm lại.
Cuộc sống không thể làm cho mọi người đều hài lòng.
Khi bạn thấy một mặt của đồng xu, bạn không thể nào kiềm chế được mong muốn thấy được mặt còn lại của đồng xu đó.
Cuộc sống và đồng xu đều có hai mặt.
Giống như phù du, triêu sinh mộ tử*, mỗi khi sương sớm xuất hiện lại có ngàn vạn phù du cùng sinh ra.
*bình minh sinh ra, hoàng hôn chết đi
Dãy núi quanh co, chiếm cứ vạn năm, mộ khứ triêu lai* cuối cùng cũng chỉ 1 mình.
*từ hoàng hôn đến bình minh
Mười sáu tuổi là một độ tuổi như thế nào.
Giống như đấu sĩ không biết sợ, một mình bước vào sàn giác đấu, một mình liều chết vật lộn, khán giả cũng chỉ có bản thân, sống chết đều một mình gánh vác.
Khi đó tùy tiện nhất, nâng kiếm giục ngựa, dời núi lấp biển.
Trong một chiều mùa hè bình đạm như nước, Vương Kiệt Hi đeo cặp sách trở về nhà, nói với cha mẹ hắn, hắn muốn thôi học để tham gia trại huấn luyện.
Biểu tình cứng ngắc như mặt nạ, cố gắng trốn tránh, đổi chủ đề, cha mẹ hắn không muốn đối mặt với việc đứa con trai hoàn mỹ lại có ý tưởng kinh thế hãi tục như vậy, bọn họ thà tin đây là lời nói giỡn trong ngày cá tháng tư, cho dù đã qua tháng tư từ lâu.
Cho dù bọn họ biết, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ nói bừa, sẽ không đột nhiên ấm đầu cũng sẽ không bốc đồng xốc nổi.
Vào lúc Vương Kiệt Hi đi làm thủ tục thôi học, các bạn cùng lớp len lén đứng bên ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng nhìn vào.
Bọn họ nhìn Vương Kiệt Hi mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Những âm thanh giễu cợt, khó hiểu và nghi ngờ tan vào trong nét mặt vô cùng ung dung ấy.
Hắn đeo cặp sách đi xa, không hề quay đầu lại.
04
Đường phố vào mùa xuân có rất ít người đi lại, phần nhiều đều rất vội vã. Phần lớn cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa cuốn rèm, thỉnh thoảng có mấy hàng tạp hóa mở cửa, ông chủ lười biếng ngồi trước quầy, nhìn video trên điện thoại di động mà cười khanh khách.
Có mấy mảnh pháo vụn nhà nào len lén thả ra tung bay trong gió, tả lại quỹ tích của gió.
Vương Kiệt Hi đi lung tung không có mục đích trên đường phố.
Vương Kiệt Hi luôn luôn là một người có mục tiêu rõ ràng. Cho dù đấu pháp ảo thuật gia thiên mã hành không* vô cùng quỷ dị bị chỉ trích, mỗi một việc làm nhìn như không thể tưởng tượng của hắn đều có mục đích rõ ràng.
*không bị bó buộc
Hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ giống như những người lạc lối, lưu lạc trên phố vào năm mới.
Từ mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi, mục tiêu của hắn là vinh quang, là tổng quán quân.
Mà mục tiêu này lấy phương thức thừa kế để chuyển giao lại cho đời tiếp theo, giống như lúc ban đầu, Lâm Kiệt đem ước mơ cứ như vậy mà truyền lại cho Vương Kiệt Hi.
Tài khoản weibo từ đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi chuyển thành Vương Kiệt Hi, thời gian rất ngắn ngủi, chỉ cần mấy giây, hắn lại lần nữa một thân một mình.
Có một lần cùng ai đó uống rượu, người nọ say, hắn hỏi Vương Kiệt Hi, "Ngươi tại sao lại cứ phải liều mạng như vậy a? Ngươi có thể mang theo cái gì? Ngươi cuối cùng ngay cả Vương Bất Lưu Hành cũng không thể mang theo."
Vương Kiệt Hi trả lời như thế nào, hắn nói, "Nhưng Vương Bất Lưu Hành mãi mãi ở lại Vi Thảo."
Nghe có chút hỏi một đằng đáp một nẻo, người nọ ở đối diện đã say, cười ngốc một tiếng không trả lời nữa.
Lâm Kiệt ban đầu rời đi cũng là một thân một mình, khi đó liên minh vẫn chưa thương mại hóa, cho dù là thu nhập của đội trưởng Lâm Kiệt cũng không thể so sánh cùng Vương Kiệt Hi bây giờ.
Lúc ấy Lâm Kiệt đem thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành giao cho Vương Kiệt Hi, sau đó cười với hắn, "Vi Thảo và Vương Bất Lưu Hành đều giao cả cho cậu rồi."
"Mang theo một phần kia của anh, mang Vi Thảo giành một chức quán quân đi."
Vương Kiệt Hi lúc rời đi cũng rất đơn giản, hắn đem Vương Bất Lưu Hành đã bầu bạn với hắn mười năm giao cho Cao Anh Kiệt, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn.
"Làm tốt lắm."
Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi bước vào giữa ráng chiều, dần dần biến mất.
Tầm nhìn của hắn cũng tràn đầy nước mắt, mãi đến khi không thấy được thân ảnh của Vương Kiệt Hi nữa, nước mắt mới chán nản rơi xuống.
Truyền thừa từng đời một của Vi Thảo chính là như vậy, lấy phương thức gần như hiến tế hy sinh, đem cả hài cốt của bản thân chôn xuống dưới cỏ dại tươi tốt, hóa thành chất dinh dưỡng.
"Mau mau lớn lên đi." Đất bùn bên dưới yên lặng nhắn nhủ.
Nơi đây đến sợi cỏ cũng có thể hóa thành thảo nguyên, có lẽ chính vì thế chăng.
Bọn họ chưa bao giờ có sự bi hùng của tráng sĩ chặt cổ tay, mỗi một người lúc rời đi đều nhàn nhạt cười một tiếng, đi tới cửa thì quay lưng phất tay một cái, cũng không có bao nhiêu lưu luyến, tựa như chưa từng xuất hiện.
05
Vương Kiệt Hi tính tình rất tốt, nhưng bình thường rất ít biểu lộ ra ngoài.
Không phải là một người lạnh lùng cũng tuyệt đối không nhiệt tình.
Giống như là gió, nhẹ nhàng phiêu dật đến khó mà nắm bắt nhưng cũng tùy tính hào sảng.
Hắn không quá để ý đến hoàn cảnh sinh hoạt, với hắn, có hai ba người bạn cũ, ba tháng mùa đông ngồi quanh lò nấu rượu cười nói tiêu dao tự tại đã là may mắn biết bao.
Ngoài cổng chùa hay trên thuyền rách với hắn cũng không khác bao nhiêu.
Đàm luận một ít chuyện lặt vặt không can đến gió trăng, đôi mày như núi khẽ nhướng như có thể nhìn thấy cả thế giới , cố chấp cười chắp tay đón gió mặc cho gió mạnh đánh vào người, đôi mắt say mông lung thu cả phong cảnh mùa đông vào đáy mắt.
"Vương Kiệt Hi cậu đó..." Ai đó cười đem dư âm dốc vào cốc rượu uống cạn, lại đem cốc rượu đến mời hắn.
Vương Kiệt Hi nhận lấy ngẩng đầu uống cạn, như có như không nghe người đối diện nói, "Ai cũng không nhìn thấu cậu..."
Có thể là nói thêm cũng thừa, cũng có thể là cảnh tuyết rơi lúc đó quá thê mỹ, người nọ lại nhìn ra cửa sổ cười si ngốc nuốt xuống nửa câu sau.
Vương Kiệt Hi cũng không so đo, hắn lại uống thêm một ly, cùng người nọ nhìn mây nhạt ngoài cửa sổ, tuyết vừa ngớt sắc trời cũng đã muộn, chợt nổi hứng lấy đũa gõ vào chén ngâm một bài thơ trai trẻ ngông cuồng, chẳng biết có ăn được không, cứ ngỡ không sợ rơi lệ coi khinh gạch tuyết, vân vân và mây mây.
"Vương Kiệt Hi cậu say rồi..." Lại có người ôm hắn lên, hắn cũng không phản đối, mặc kệ người nọ đỡ hắn vào trong xe taxi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ vụt qua giống như những bộ phim nhựa cũ, không khí lạnh buốt ngưng kết hơi nóng thành sương trắng trên cửa sổ,
Vương Kiệt Hi đưa tay ra lau đi, đường nét chợt rõ ràng cuối cùng vẫn trở nên mơ hồ mông lung, trong thoáng chốc muốn xem rõ cảnh sắc đã lùi xa sau lưng, nghĩ kĩ lại liền thấy ngay đường nét chung chung cũng không nhớ rõ.
Hắn nheo mắt lại cười với người bên cạnh nói, "Vừa rồi anh có thấy không?"
"Thấy cái gì?"
"Ngọn cây chỉ còn một chiếc lá."
Điên cuồng lay động như sắp rụng nhưng vẫn cố chấp trụ lại cành cây mặc cho cuồng phong thổi, để rồi đến đầu mùa xuân, khi mầm xanh nhú ra nó cuối cùng cũng rụng xuống đất bùn, cùng với ngàn vạn lá khô, nhìn mầm xanh mọc đầy cây, cam lòng hóa thành bụi đất.
"Vương Kiệt Hi cậu uống say rồi." Người kia có chút không biết phải làm sao.
"Tôi không say, Tứ Thiên Nhi. " Vương Kiệt Hi cười nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh có thấy ngọn cây kia không?"
"Rồi rồi rồi thấy được thấy được, Vương Kiệt Hi cậu con sâu rượu này cút xuống khỏi người tôi mau lên!!!" Phương Sĩ Khiêm hùa theo đáp lại một câu rồi xách cổ áo Vương Kiệt Hi ném sang bên cạnh.
Vương Kiệt Hi cũng không giận, hình như đang cười, hắn đã quên mất ngọn cây kia, hắn đặt mục tiêu lên tóc Phương Sĩ Khiêm.
"Tứ Thiên Nhi, tóc của anh thật mềm, như là kẹo bông a." Hắn đưa tay ra xoa, bị Phương Sĩ Khiêm một trảo đánh rớt.
"Cút, kiểu tóc tôi mới làm, hơn trăm đấy."
Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút ủy khuất, Phương Sĩ Khiêm không chỉ qua loa lấy lệ mà còn không cho hắn ăn kẹo bông, lúc hắn chưa về hưu không có hung dữ với hắn như vậy, trái một tiểu đội trưởng lại một tiểu đội trưởng, bây giờ thấy hắn không còn giá trị với Vi Thảo liền ngược đãi hắn như vậy.
Vương Kiệt Hi đau lòng nhưng Vương Kiệt Hi không nói, tiếp tục đem ma trảo duỗi về mặt Phương Sĩ Khiêm, " Tứ Thiên Nhi, anh có phải là mập lên không, sao lại tròn như vậy, lông còn mềm mềm như mèo nhà tôi."
"...Cậu là đang xoa gối ôm trên xe." Phương Sĩ Khiêm cạn lời.
"A? Vậy à? Cái gối ôm này dáng dấp thật là giống anh." Vương Kiệt Hi si ngốc cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, tiếp tục xoa gối ôm như nhồi bột mì.
"...Cậu nói cho tôi biết con heo bội kỳ này giống tôi chỗ nào???? Cậu nói tôi nghe." Phương Sĩ Khiêm tự nói với mình, hắn là một trị liệu biết chăm sóc bệnh nhân, không muốn so đo với ma men, sáng sớm ngày mai tỉnh dậy lại là một tiểu đội trưởng tỉnh táo cơ trí, phải mỉm cười phải giữ vững phong độ.
"Anh xem, rất giống nha." Vương Kiệt Hi đem con heo bội kỳ để ở bên gương mặt đen sì của Phương Sĩ Khiêm, thuận tay xoa tóc Phương Sĩ Khiêm một cái, giống như một đứa nhóc vừa chơi khăm thành công, vui đến không thở được.
“Dẹp mẹ phong độ đi, Vương Kiệt Hi tôi liều mạng với cậu a a a a a!" Lý trí của Phương Sĩ Khiêm đứt phựt cướp lấy con heo bội kỳ đập lên người Vương Kiệt Hi.
Tài xế rất muốn cắt ngang bọn họ, bởi vì con heo bội kỳ đó là quà hắn mua tặng con gái, bây giờ lại sắp biến thành hung khí giết người đầy xui xẻo.
Thế nhưng, nhìn phía sau, một con ma men cùng một người tức đến phồng thành con cá nóc mở hết kỹ năng công kích bạo lực, bác tài bày tỏ ý kiến, các ngươi vui là được rồi.
06
Vương Kiệt Hi chìm vào một giấc mơ rối rắm.
Giống như ảnh cũ biến thành màu vàng xỉn vậy, hắn mặc đội phục Vi Thảo đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn lẳng lặng nhìn Phương Sĩ Khiêm vừa lải nhải vừa dọn dẹp đồ lặt vặt bỏ vào trong ba lô.
Ve sầu giữa hè kêu rả rích, ánh nắng nhàn nhạt mông lung, Vương Kiệt Hi chỉ có thể nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm được vây trong ánh nắng ấm áp, trong bóng mờ mông lung.
Khung cảnh khi đó giống như mộng, yên ổn an tĩnh, một cái chớp mắt lại tựa như cả ngàn năm, thời gian đều trôi chậm lại, trước khi đồng hồ vang lên tiếng chuông cuối cùng liền nặng nề bước đi, cũng không hề sợ hãi mà bước tiếp.
Cuối cùng Phương Sĩ Khiêm ra đi trong ánh chiều tà mông lung, hắn đeo bọc hành lý đi về phía Vương Kiệt Hi, hắn vỗ bả vai Vương Kiệt Hi một cái, cười nói với hắn cái gì đó, "..."
Có lẽ do tiếng ve kêu, cũng có lẽ do ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ quỷ quyệt mê người, Vương Kiệt Hi không nghe rõ tiếng Phương Sĩ Khiêm, hắn chỉ nhớ lúc ấy hắn cười một tiếng, gật đầu một cái.
Hắn đứng ở cửa chính Vi Thảo nhìn Phương Sĩ Khiêm ngồi trên xe buýt rời xa Vi Thảo, hóa thành một chấm đen nhỏ không thê nhìn thấy trong thời gian, rồi từ đó sơn nam hải bắc.
Cho dù là bạn cũ gặp nhau đàm luận qua lại cũng chỉ cười một tiếng.
Ký ức cuối cùng cũng sẽ biến thành cát bụi, chỉ có số ít là rõ ràng, đa số đều chìm vào biển sâu ký ức không thấy tung tích.
Một câu chuyện cười đã từng cười qua thì lần sau nghe được cũng sẽ không thỏa thích bằng trước đó, người cũ gặp lại dù sao cũng không phải thiếu niên hăm hở không biết sợ ngày xưa.
Vương Kiệt Hi đứng ở cửa chính Vi Thảo, tiễn đưa Lâm Kiệt, tiễn đưa Đặng Phục Thăng, tiễn đưa Phương Sĩ Khiêm, cuối cùng tiễn đưa chính bản thân hắn.
Hắn cũng biến thành một cảnh sắc dần tan biến trong mắt người khác.
Hắn cũng không mang nhiều hành lý lên xe buýt trở về nhà, trong tay nắm chặt thẻ kỷ niệm Vương Bất Lưu Hành mà câu lạc bộ cho hắn.
Hắn đeo tai nghe lên ngồi vào vị trí kế bên cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua khó mà giữ lại.
"Cái đó... Xin hỏi anh là đội trưởng của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi sao?" Có một cô gái có chút chần chừ quay lại nhìn hắn,
"Xin lỗi tôi không phải." Vương Kiệt Hi trả lời.
Hắn không còn là đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi nữa.
Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là Vương Kiệt Hi.
Hắn từng một thân một mình mà tới, hắn từng phấn đấu, hắn cũng từng do dự, hắn từng lên ngôi, hắn cũng từng rơi xuống vị trí thấp kém nhất.
Hắn lấy tên Vương Kiệt Hi mà tới, lấy tên Vương Kiệt Hi mà rời đi.
Hắn lúc rời đi vẫn một thân một mình, chỉ để lại vinh quang từng thuộc về hắn.
Hắn nhìn mặt trời cười rồi vụt tắt, lặn xuống dãy núi phía tây, hắn ngước nhìn ánh sao vạn trượng, hắn bước đi trong bóng tối, hắn là dạ hành vương.
07
Bảy giờ sáng, Vương Kiệt Hi nằm trên giường mở mắt ra, nhìn về phía trần nhà trắng xám.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt, hắn nhìn mình trong gương, chợt nhớ ra mình đã giải nghệ, không cần huấn luyện.
Hắn cúi người nhổ bọt trong miệng ra, ở trong bồn rửa mặt nổi lềnh phềnh, Vương Kiệt Hi gảy nút thoát nước, bọt kem đánh răng theo nước chảy mà tan biến.
Hắn đi vào phòng, lọ thủy tinh được Phương Sĩ Khiêm cho đặt ở trên bệ cửa sổ đã bị ánh mặt trời sấy thành chất nhờn, loài hoa không biết tên đã sớm héo rũ chỉ còn lại cành khô, Vương Kiệt Hi cầm bình lên nhìn chất màu xanh lưu lại trong bình đang cùng cành khô chìm nổi.
Lúc Phương Sĩ Khiêm đưa cho hắn còn cười nói, đây chính là hoa không đất, đặc biệt chọn cây cho ngưoi đấy, biết ơn đi.
Hắn lúc ấy nghĩ, không đất tức không có rễ, có thể trồng sao? Hắn đặt cái lọ kia lên bệ cửa sổ rồi không để ý tới nữa.
Mà một ngày nọ, lúc hắn đang kiểm điểm có hơi mệt ngẩng đầu lên nhìn, loài hoa kia đã lặng lẽ nở ra, sống dở chết dở rũ xuống, nhưng qua mấy tháng liền, nó vẫn ngoan cường sống.
Trong mấy tháng này, công việc của đội trưởng làm hắn vô cùng bận rộn, hắn không có thời gian chăm sóc nó, lại thêm mùa hè Bắc Kinh nóng như đổ lửa, lúc để ý đến nó đã héo khô.
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng hoa đán phất áo đỏng đảnh xiêu vẹo, lời nói trong kịch nam mơ hồ khó phân biệt, hình như có một câu là, lần này đi xa, nhiều năm khó gặp lại, chỉ mong lúc cỏ xanh tươi tốt có thể nhớ đến ta.
Hắn dựa vào tường nghe tiếng hát uyển chuyển đứt quãng, như đang phân rõ lời hát lại như đang ngẩn người.
Có lúc ngẩn ngơ cũng không phải là đang suy nghĩ một chuyện đặc biệt, có thể chỉ là một ý nghĩ như bồ công anh bị gió thổi tan, tung bay không nơi bấu víu, cuối cùng chìm vào biển sâu.
Ở trong bóng tối an tĩnh giống như phôi thai cuộn tròn trong tử cung của mẹ, chẳng cần nghĩ ngợi gì, còn tĩnh mịch dịu dàng hơn giấc mộng.
Cho đến lúc ti vi phòng bên cạnh bắt đầu phát tiếng quảng cáo, tiếng chiêng trống cùng đàn nhị biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc tràn đầy cảm giác hiện đại.
Hắn sực tỉnh lại, nhìn đồng hồ một cái, mới tám giờ bốn mươi.
Vương Kiệt Hi lần đầu tiên cảm thấy thời gian dài như vậy, ngay cả tiêu khiển cũng không biết phải làm từ đâu.
Lúc còn ở Vi Thảo, một ngày thường rất ngắn ngủi, buổi sáng huấn luyện thường ngày, buổi chiều kiểm điểm, buổi tối nghiên cứu chiến thuật, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trăng sáng sao thưa mới biết đã muộn. Khi đó cảm thấy ngủ cũng là một chuyện xa xỉ lãng phí thời gian, bọn họ luôn vội vội vàng vàng, giống như đang chuẩn bị đánh trận.
Khi đó lòng không mây mù, trong vắt như gương, chỉ có một mục tiêu.
Có thể quên ăn quên ngủ, có thể dùng hết một bầu dũng khí cùng cô độc,
Lúc vừa mới về hưu được mấy ngày, thời gian dư thừa đến mức Vương Kiệt Hi không biết làm sao, hắn du đãng trong căn phòng trống, giống như là du linh trong suốt, hâm mộ nhìn oán quỷ có căm hận để gửi gắm.
Hắn thường sẽ lên giường đi ngủ thật sớm lúc mười giờ, nhưng giấc mơ của hắn lại giống như bị ai lấy cắp vậy, là một màu đen ảm đạm, lúc tỉnh giấc lại chỉ để lại một mảnh trống rỗng.
Bỗng nhiên hâm mộ sinh mạng ngắn ngủi của con bọ gậy, bởi vì ngắn ngủi nên mỗi một giây đều là mới mẻ, bọn chúng không cần nghĩ xem làm thế nào để vượt qua tuế nguyệt, bọn chúng vì chết mà sống, vì tân sinh mà chết, mỗi một giây đều có tính mục đích cực mạnh.
Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn về phía xa xa, dưới gốc cây hòe có đứa trẻ đang cười đùa chạy quanh cây, có ông lão nhàn nhã hạ con mã xuống, hoàn tất thế ngựa xe pháo, chiếc quạt hương bồ khẽ phẩy, vân đạm phong khinh.
Lại nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau cười một tiếng lại chợt ngượng ngùng cúi đầu, sóng vai trên băng ghế dài thẹn thùng yên lặng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua, đúng là thời tuổi trẻ tươi đẹp.
Thở than ngày tháng dài, mượn mộng tưởng làm động lực, đem thời gian vò nát rắc vào hải dương.
08
Sau khi giải nghệ, Phương Sĩ Khiêm thường tới làm khách, phàm ăn tục uống một chầu rồi phủi mông đi luôn, để lại một mớ hỗn độn.
Có hôm bọn họ cùng nhau chen chúc trên ghế salon xem ti vi, thấy có một kênh đang chiếu ảo thuật, Phương Sĩ Khiêm thấy thú vị, chợt nói,
"Ảo thuật gia Kiệt Tây Tạp đại đại, cậu có biết ảo thuật không?" Vương Kiệt Hi lấy từ bàn uống trà ra một bộ tú lơ khơ mới tinh bày ra, cười, "Thật không khéo, trước kia từng học qua."
"Oa! Vừa có thể xem tướng đánh cờ, vừa có thể làm ảo thuật, Mắt Bự sở thích nghiệp dư của cậu thật là phong phú." Phương Sĩ Khiêm lập tức không thèm xem ảo thuật trên ti vi, có người thật biểu diễn cần gì xem trên ti vi nữa.
Bài giấy trong ngón tay thon dài ngón tay thon dài của Vương Kiệt Hi phấp phới, hắn mỉm cười, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Phương Sĩ Khiêm, tay ngừng một lát, xuất hiện lỗi."Hồi trước từng học cùng ông nội, lâu rồi không luyện, không thạo lắm." Vương Kiệt Hi xào bài lần nữa.
"Hẳn là đã rất nhiều năm rồi, suốt từ trước ta cũng không biết ngươi biết làm ảo thuật đâu, lần cuối cùng ngươi làm hẳn là trước đây rất lâu rồi." Phương Sĩ Khiêm vừa uống nước chanh ừng ực, vừa gác chân lên chiếc bàn uống trà màu trắng nhà Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi dừng một chút động tác trên tay, dùng một biên độ không thể nhận ra lắc đầu một cái.
Phép thuật cuối cùng của Vương Kiệt Hi, là xóa đi hình bóng của mình ở Vi Thảo.
09
"Cưỡi ngựa xem hoa giống như giấc mộng hoang đường, quạ xám du đãng trước mộ của Kafka, hắn khom gối cúi mình, mắt trái là thần phục an ổn, mắt phải là bướng bỉnh ngang ngược..."
Vương Kiệt Hi tháo tai nghe bước vào một cửa hàng tạp hóa, nói với ông chủ đang lờ đờ, "Một gói thuốc lá."
Hắn rút một điếu ra hút, không khí trong phổi bị đè nén, hắn bị sặc phải ho khan.
Hắn vừa chảy nước mắt vì ho vừa cười.
"Yo, Mắt Bự, cậu cũng đi dạo ở đây à?" Phương Sĩ Khiêm vỗ vai hắn một cái, thấy hắn kẹp thuốc lá giữa ngón tay thì sợ hết hồn, "Con bà nó! Cậu cũng hút thuốc hả?"
Vương Kiệt Hi ném điếu thuốc đã cháy hết cùng bao thuốc mới mua ném vào thùng rác, quay đầu nhìn Phương Sĩ Khiêm, "Muốn thử một chút, nhưng thôi vậy."
"Không hút thì tốt không hút thì tốt, cậu xem cái tên Diệp Tu kia không chỉ tâm đen, lục phủ ngũ tạng đều đen, chậc chậc chậc." Phương Sĩ Khiêm đã giải nghệ từ lâu nhưng oán niệm đối với Diệp Tu vẫn không giảm đi tí nào.
Vương Kiệt Hi đi qua tiếp tục tiến về phía trước, Phương Sĩ Khiêm sải bước đuổi theo, "Này này! Mắt Bự cậu chờ tôi một chút."
Vinh quang của Vi Thảo vẫn được viết tiếp, câu chuyện của Vương Kiệt Hi cũng chưa kết thúc.
10
Hắn là vầng trăng lấp lánh cũng là ngọn lửa mãnh liệt,
Hắn từng trôi nổi dập dềnh cũng từng đảo hải nhập hầu,
Hắn nguyện sẩy chân chốn trần gian cũng nguyện rơi xuống vách núi,
Nguyện ngàn vạn ánh sao đưa hắn đăng quang,
Tinh tú cam tâm vì hắn phối sắc,
Thế giới nguyện vì hắn tận sức ngợi ca ngày này qua năm khác.
Hắn từng cưỡi gió cũng từng điều động sóng biển,
Hắn từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước.
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
[Vương Kiệt Hi trung tâm] Người từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước
Hắn nằm xuống trong ánh hoàng hôn, cũng trong ánh hoàng hôn mà dạo bước
Hắn là sự trừng phạt của chư thần,
Trên thế giới này,
Có lẽ hắn cũng chỉ là một hạt bụi đặc biệt hơn một chút trong vũ trụ,
Hắn là nỗi lo bất tận của Ava Maria,
Là tảng đá ngầm ngoan cố nhất dưới đáy Địa Trung Hải.
Hắn tung người chìm vào biển thu trắng xóa,
Để lại sau lưng là vũ trụ trống rỗng,
Là áng mây mông lung.
Hắn từng ở dưới bầu trời xuân quang đãng, để chân trần chạy băng băng,
Hắn từng lẻ loi độc hành giữa bụi gai,
Hắn từng cưỡi gió cũng từng điều động sóng dữ,
Hắn từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước.
Hắn cưỡi lên ánh sao lóng lánh cùng nắng gắt chói lóa,
Ngạo nghễ nhìn,
Sóng biển trầm uất,
Cùng vinh quang muôn đời bất diệt của hắn.
01
"Một ly rượu mạnh uống vào lòng, giống hệt như thời niên thiếu, lấy nhiệt huyết nơi cổ họng làm bút mực, viết nên tuổi trẻ tươi sáng của ta." Tai nghe của Vương Kiệt Hi vang lên một bài hát không biết tên.
Khăn quàng cổ lông dê quấn quanh cổ, hắn bước chậm rãi trên con phố vắng không người, thở ra một làn sương mờ mịt, tan biến vào trong không khí rét lạnh mùa đông.
Chạc cây khô héo vạch lên bầu trời màu trắng phương xa, giống như vết sẹo, cũng giống như mạch máu của kẻ sắp chết.
"Cành khô trong ngực là thanh kiếm sắc bén của ta, nghĩa vô phản cố* phá vỡ trời sao tĩnh mịch, giống như thời niên thiếu ta phá vỡ hàng rào thoát khỏi trùng vây..."
*làm việc nghĩa không sợ gian khổ
Bài hát từ tai nghe vẫn tiếp tục vang lên, giọng nam khàn khàn êm ái. Giống như một kẻ trưởng thành đã lâu ngồi bên lò sưởi kể lại thời niên thiếu của bản thân, tuổi xuân phơi phới, uống xuống hoàng tửu ba lượng, dường như mình vẫn còn thiếu niên.
Lúc còn niên thiếu, máu nổi loạn tràn đầy trong xương cốt, tùy ý ngông cuồng, không biết sợ là gì.
Bởi vì khi đó bọn họ nhẹ nhàng nhất, không có hành lý cũng không có gánh nặng nơi đất khách quê người.
Cũng giống như cánh diều, dù tự đắc có thể chạm vào trời xanh, chung quy cũng sẽ quay về mặt đất, bởi vì mặt đất có dây thừng kéo xuống.
Vương Kiệt Hi thời niên thiếu là như thế nào?
Ký ức bị thời gian mài dũa, có cái càng mơ hồ, có cái càng rõ ràng.
Biển ký ức mơ hồ lại nặng nề, thoáng hiện lên khi tỉnh mộng lúc nửa đêm.
Vương Kiệt Hi thường xuyên mơ thấy lúc hắn nghỉ trưa ngồi trên két nước ở tầng thượng của trường học, đeo tai nghe nghe nhạc, nhìn những cao ốc liên tiếp phía xa và trời xanh.
Gió thổi tung đồng phục học sinh màu trắng của hắn, thổi tung mái tóc đen có chút dài của hắn, hắn híp mắt nhìn bóng dáng loang lổ của nhà cao tầng, ánh mặt trời ngày xuân là ấm áp, ánh mặt trời mùa hè là nóng rát, ánh mặt trời thu đông lại mang theo chút lạnh lẽo.
Cho dù là ở trong mơ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Trong giấc mơ nặng nề mà dài dòng ấy chỉ có một mình hắn.
Hắn cất bước đi ngược đoàn người, tay nắm lại cho vào túi, mặc áo sơ mi trắng, biểu tình thờ ơ như không.
Hắn đi ngang qua nhiều người quen cũ, xuyên qua biển người cùng náo động, hắn đi qua núi non trùng điệp có khe suối chảy róc rách, hắn không quan tâm đến đoạn đường phía trước cũng không để tâm đếm tương lai.
Hắn một thân một mình cố chấp đi về phía trước, thằng đến khi trầm mình xuống sóng biển tối đen.
Không hề để tâm.
Vì sao lại không hề để tâm.
Bởi vì hắn một thân một mình.
Một thân cô độc cùng dũng khí.
02
Chú chim cô độc bay qua cây rừng xanh um, bay qua nhất quý khô vinh*, bay đến hàn lai thử vãng**.
*nhất quý khô vinh: đời người có lúc thịnh lúc suy, lên voi xuống chó
**hàn lai thử vãng: hạ qua đông đến, thời gian dần trôi
Tự tại tùy ý.
Tựa như gió, lại tựa như xuyên qua gió.
Chim là loài vật Vương Kiệt Hi hâm mộ nhất thời niên thiếu, chúng không giống rong rêu lục bình theo gió mà bay, chúng có thể ngược gió bay về phía chân trời xa xôi.
Chúng tự do nhất, thoải mái nhất.
Gần với trời cao nhất cũng thấy được cảnh sắc nơi xa nhất.
Mỗi lần, vào lúc thực hiện nghi thức chào cờ, hắn đều nhìn lên những chú chim trên bầu trời, hắn đang suy nghĩ, sau dãy cao ốc đằng kia là gì, sẽ là núi cao hay lại một dãy cao ốc khác?
Phía sau mảnh lục địa này là đại dương sao? Đại dương kia như thế nào? Cũng là một màu xanh nhàn nhạt giống bầu trời sao? Hay là xanh thẳm ảm đạm như bầu trời lúc chạng vạng?
Đây cũng là nguyên nhân vào lúc chuyển chức, Vương Kiệt Hi không chút do dự mà chọn ma đạo học giả.
Bởi vì có thể bay.
Cho dù chỉ là ở trong trò chơi, hắn có thể giống như chim, vui sướng tràn trề mà vượt qua nơi sơn lĩnh cùng sông nước, thấy được càng nhiều phong cảnh.
03
Vương Kiệt Hi trong miệng bạn học và người lớn trong nhà luôn luôn là hình tượng trầm ổn an tĩnh, lễ phép ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.
Cha mẹ hắn thường vì đứa con quá khiến họ bớt lo mà cảm thấy trống vắng.
Đôi khi bọn họ lại muốn một đứa bé hoạt bát, ầm ĩ, nghịch ngợm, có chút trẻ con để cho ngôi nhà có một chút sinh khí.
Mà người lớn trong nhà bạn học luôn luôn tức giận chỉ vào Vương Kiệt Hi để giáo huấn chúng.
Nói tóm lại.
Cuộc sống không thể làm cho mọi người đều hài lòng.
Khi bạn thấy một mặt của đồng xu, bạn không thể nào kiềm chế được mong muốn thấy được mặt còn lại của đồng xu đó.
Cuộc sống và đồng xu đều có hai mặt.
Giống như phù du, triêu sinh mộ tử*, mỗi khi sương sớm xuất hiện lại có ngàn vạn phù du cùng sinh ra.
*bình minh sinh ra, hoàng hôn chết đi
Dãy núi quanh co, chiếm cứ vạn năm, mộ khứ triêu lai* cuối cùng cũng chỉ 1 mình.
*từ hoàng hôn đến bình minh
Mười sáu tuổi là một độ tuổi như thế nào.
Giống như đấu sĩ không biết sợ, một mình bước vào sàn giác đấu, một mình liều chết vật lộn, khán giả cũng chỉ có bản thân, sống chết đều một mình gánh vác.
Khi đó tùy tiện nhất, nâng kiếm giục ngựa, dời núi lấp biển.
Trong một chiều mùa hè bình đạm như nước, Vương Kiệt Hi đeo cặp sách trở về nhà, nói với cha mẹ hắn, hắn muốn thôi học để tham gia trại huấn luyện.
Biểu tình cứng ngắc như mặt nạ, cố gắng trốn tránh, đổi chủ đề, cha mẹ hắn không muốn đối mặt với việc đứa con trai hoàn mỹ lại có ý tưởng kinh thế hãi tục như vậy, bọn họ thà tin đây là lời nói giỡn trong ngày cá tháng tư, cho dù đã qua tháng tư từ lâu.
Cho dù bọn họ biết, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ nói bừa, sẽ không đột nhiên ấm đầu cũng sẽ không bốc đồng xốc nổi.
Vào lúc Vương Kiệt Hi đi làm thủ tục thôi học, các bạn cùng lớp len lén đứng bên ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng nhìn vào.
Bọn họ nhìn Vương Kiệt Hi mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Những âm thanh giễu cợt, khó hiểu và nghi ngờ tan vào trong nét mặt vô cùng ung dung ấy.
Hắn đeo cặp sách đi xa, không hề quay đầu lại.
04
Đường phố vào mùa xuân có rất ít người đi lại, phần nhiều đều rất vội vã. Phần lớn cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa cuốn rèm, thỉnh thoảng có mấy hàng tạp hóa mở cửa, ông chủ lười biếng ngồi trước quầy, nhìn video trên điện thoại di động mà cười khanh khách.
Có mấy mảnh pháo vụn nhà nào len lén thả ra tung bay trong gió, tả lại quỹ tích của gió.
Vương Kiệt Hi đi lung tung không có mục đích trên đường phố.
Vương Kiệt Hi luôn luôn là một người có mục tiêu rõ ràng. Cho dù đấu pháp ảo thuật gia thiên mã hành không* vô cùng quỷ dị bị chỉ trích, mỗi một việc làm nhìn như không thể tưởng tượng của hắn đều có mục đích rõ ràng.
*không bị bó buộc
Hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ giống như những người lạc lối, lưu lạc trên phố vào năm mới.
Từ mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi, mục tiêu của hắn là vinh quang, là tổng quán quân.
Mà mục tiêu này lấy phương thức thừa kế để chuyển giao lại cho đời tiếp theo, giống như lúc ban đầu, Lâm Kiệt đem ước mơ cứ như vậy mà truyền lại cho Vương Kiệt Hi.
Tài khoản weibo từ đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi chuyển thành Vương Kiệt Hi, thời gian rất ngắn ngủi, chỉ cần mấy giây, hắn lại lần nữa một thân một mình.
Có một lần cùng ai đó uống rượu, người nọ say, hắn hỏi Vương Kiệt Hi, "Ngươi tại sao lại cứ phải liều mạng như vậy a? Ngươi có thể mang theo cái gì? Ngươi cuối cùng ngay cả Vương Bất Lưu Hành cũng không thể mang theo."
Vương Kiệt Hi trả lời như thế nào, hắn nói, "Nhưng Vương Bất Lưu Hành mãi mãi ở lại Vi Thảo."
Nghe có chút hỏi một đằng đáp một nẻo, người nọ ở đối diện đã say, cười ngốc một tiếng không trả lời nữa.
Lâm Kiệt ban đầu rời đi cũng là một thân một mình, khi đó liên minh vẫn chưa thương mại hóa, cho dù là thu nhập của đội trưởng Lâm Kiệt cũng không thể so sánh cùng Vương Kiệt Hi bây giờ.
Lúc ấy Lâm Kiệt đem thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành giao cho Vương Kiệt Hi, sau đó cười với hắn, "Vi Thảo và Vương Bất Lưu Hành đều giao cả cho cậu rồi."
"Mang theo một phần kia của anh, mang Vi Thảo giành một chức quán quân đi."
Vương Kiệt Hi lúc rời đi cũng rất đơn giản, hắn đem Vương Bất Lưu Hành đã bầu bạn với hắn mười năm giao cho Cao Anh Kiệt, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn.
"Làm tốt lắm."
Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi bước vào giữa ráng chiều, dần dần biến mất.
Tầm nhìn của hắn cũng tràn đầy nước mắt, mãi đến khi không thấy được thân ảnh của Vương Kiệt Hi nữa, nước mắt mới chán nản rơi xuống.
Truyền thừa từng đời một của Vi Thảo chính là như vậy, lấy phương thức gần như hiến tế hy sinh, đem cả hài cốt của bản thân chôn xuống dưới cỏ dại tươi tốt, hóa thành chất dinh dưỡng.
"Mau mau lớn lên đi." Đất bùn bên dưới yên lặng nhắn nhủ.
Nơi đây đến sợi cỏ cũng có thể hóa thành thảo nguyên, có lẽ chính vì thế chăng.
Bọn họ chưa bao giờ có sự bi hùng của tráng sĩ chặt cổ tay, mỗi một người lúc rời đi đều nhàn nhạt cười một tiếng, đi tới cửa thì quay lưng phất tay một cái, cũng không có bao nhiêu lưu luyến, tựa như chưa từng xuất hiện.
05
Vương Kiệt Hi tính tình rất tốt, nhưng bình thường rất ít biểu lộ ra ngoài.
Không phải là một người lạnh lùng cũng tuyệt đối không nhiệt tình.
Giống như là gió, nhẹ nhàng phiêu dật đến khó mà nắm bắt nhưng cũng tùy tính hào sảng.
Hắn không quá để ý đến hoàn cảnh sinh hoạt, với hắn, có hai ba người bạn cũ, ba tháng mùa đông ngồi quanh lò nấu rượu cười nói tiêu dao tự tại đã là may mắn biết bao.
Ngoài cổng chùa hay trên thuyền rách với hắn cũng không khác bao nhiêu.
Đàm luận một ít chuyện lặt vặt không can đến gió trăng, đôi mày như núi khẽ nhướng như có thể nhìn thấy cả thế giới , cố chấp cười chắp tay đón gió mặc cho gió mạnh đánh vào người, đôi mắt say mông lung thu cả phong cảnh mùa đông vào đáy mắt.
"Vương Kiệt Hi cậu đó..." Ai đó cười đem dư âm dốc vào cốc rượu uống cạn, lại đem cốc rượu đến mời hắn.
Vương Kiệt Hi nhận lấy ngẩng đầu uống cạn, như có như không nghe người đối diện nói, "Ai cũng không nhìn thấu cậu..."
Có thể là nói thêm cũng thừa, cũng có thể là cảnh tuyết rơi lúc đó quá thê mỹ, người nọ lại nhìn ra cửa sổ cười si ngốc nuốt xuống nửa câu sau.
Vương Kiệt Hi cũng không so đo, hắn lại uống thêm một ly, cùng người nọ nhìn mây nhạt ngoài cửa sổ, tuyết vừa ngớt sắc trời cũng đã muộn, chợt nổi hứng lấy đũa gõ vào chén ngâm một bài thơ trai trẻ ngông cuồng, chẳng biết có ăn được không, cứ ngỡ không sợ rơi lệ coi khinh gạch tuyết, vân vân và mây mây.
"Vương Kiệt Hi cậu say rồi..." Lại có người ôm hắn lên, hắn cũng không phản đối, mặc kệ người nọ đỡ hắn vào trong xe taxi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ vụt qua giống như những bộ phim nhựa cũ, không khí lạnh buốt ngưng kết hơi nóng thành sương trắng trên cửa sổ,
Vương Kiệt Hi đưa tay ra lau đi, đường nét chợt rõ ràng cuối cùng vẫn trở nên mơ hồ mông lung, trong thoáng chốc muốn xem rõ cảnh sắc đã lùi xa sau lưng, nghĩ kĩ lại liền thấy ngay đường nét chung chung cũng không nhớ rõ.
Hắn nheo mắt lại cười với người bên cạnh nói, "Vừa rồi anh có thấy không?"
"Thấy cái gì?"
"Ngọn cây chỉ còn một chiếc lá."
Điên cuồng lay động như sắp rụng nhưng vẫn cố chấp trụ lại cành cây mặc cho cuồng phong thổi, để rồi đến đầu mùa xuân, khi mầm xanh nhú ra nó cuối cùng cũng rụng xuống đất bùn, cùng với ngàn vạn lá khô, nhìn mầm xanh mọc đầy cây, cam lòng hóa thành bụi đất.
"Vương Kiệt Hi cậu uống say rồi." Người kia có chút không biết phải làm sao.
"Tôi không say, Tứ Thiên Nhi. " Vương Kiệt Hi cười nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh có thấy ngọn cây kia không?"
"Rồi rồi rồi thấy được thấy được, Vương Kiệt Hi cậu con sâu rượu này cút xuống khỏi người tôi mau lên!!!" Phương Sĩ Khiêm hùa theo đáp lại một câu rồi xách cổ áo Vương Kiệt Hi ném sang bên cạnh.
Vương Kiệt Hi cũng không giận, hình như đang cười, hắn đã quên mất ngọn cây kia, hắn đặt mục tiêu lên tóc Phương Sĩ Khiêm.
"Tứ Thiên Nhi, tóc của anh thật mềm, như là kẹo bông a." Hắn đưa tay ra xoa, bị Phương Sĩ Khiêm một trảo đánh rớt.
"Cút, kiểu tóc tôi mới làm, hơn trăm đấy."
Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút ủy khuất, Phương Sĩ Khiêm không chỉ qua loa lấy lệ mà còn không cho hắn ăn kẹo bông, lúc hắn chưa về hưu không có hung dữ với hắn như vậy, trái một tiểu đội trưởng lại một tiểu đội trưởng, bây giờ thấy hắn không còn giá trị với Vi Thảo liền ngược đãi hắn như vậy.
Vương Kiệt Hi đau lòng nhưng Vương Kiệt Hi không nói, tiếp tục đem ma trảo duỗi về mặt Phương Sĩ Khiêm, " Tứ Thiên Nhi, anh có phải là mập lên không, sao lại tròn như vậy, lông còn mềm mềm như mèo nhà tôi."
"...Cậu là đang xoa gối ôm trên xe." Phương Sĩ Khiêm cạn lời.
"A? Vậy à? Cái gối ôm này dáng dấp thật là giống anh." Vương Kiệt Hi si ngốc cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, tiếp tục xoa gối ôm như nhồi bột mì.
"...Cậu nói cho tôi biết con heo bội kỳ này giống tôi chỗ nào???? Cậu nói tôi nghe." Phương Sĩ Khiêm tự nói với mình, hắn là một trị liệu biết chăm sóc bệnh nhân, không muốn so đo với ma men, sáng sớm ngày mai tỉnh dậy lại là một tiểu đội trưởng tỉnh táo cơ trí, phải mỉm cười phải giữ vững phong độ.
"Anh xem, rất giống nha." Vương Kiệt Hi đem con heo bội kỳ để ở bên gương mặt đen sì của Phương Sĩ Khiêm, thuận tay xoa tóc Phương Sĩ Khiêm một cái, giống như một đứa nhóc vừa chơi khăm thành công, vui đến không thở được.
“Dẹp mẹ phong độ đi, Vương Kiệt Hi tôi liều mạng với cậu a a a a a!" Lý trí của Phương Sĩ Khiêm đứt phựt cướp lấy con heo bội kỳ đập lên người Vương Kiệt Hi.
Tài xế rất muốn cắt ngang bọn họ, bởi vì con heo bội kỳ đó là quà hắn mua tặng con gái, bây giờ lại sắp biến thành hung khí giết người đầy xui xẻo.
Thế nhưng, nhìn phía sau, một con ma men cùng một người tức đến phồng thành con cá nóc mở hết kỹ năng công kích bạo lực, bác tài bày tỏ ý kiến, các ngươi vui là được rồi.
06
Vương Kiệt Hi chìm vào một giấc mơ rối rắm.
Giống như ảnh cũ biến thành màu vàng xỉn vậy, hắn mặc đội phục Vi Thảo đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn lẳng lặng nhìn Phương Sĩ Khiêm vừa lải nhải vừa dọn dẹp đồ lặt vặt bỏ vào trong ba lô.
Ve sầu giữa hè kêu rả rích, ánh nắng nhàn nhạt mông lung, Vương Kiệt Hi chỉ có thể nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm được vây trong ánh nắng ấm áp, trong bóng mờ mông lung.
Khung cảnh khi đó giống như mộng, yên ổn an tĩnh, một cái chớp mắt lại tựa như cả ngàn năm, thời gian đều trôi chậm lại, trước khi đồng hồ vang lên tiếng chuông cuối cùng liền nặng nề bước đi, cũng không hề sợ hãi mà bước tiếp.
Cuối cùng Phương Sĩ Khiêm ra đi trong ánh chiều tà mông lung, hắn đeo bọc hành lý đi về phía Vương Kiệt Hi, hắn vỗ bả vai Vương Kiệt Hi một cái, cười nói với hắn cái gì đó, "..."
Có lẽ do tiếng ve kêu, cũng có lẽ do ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ quỷ quyệt mê người, Vương Kiệt Hi không nghe rõ tiếng Phương Sĩ Khiêm, hắn chỉ nhớ lúc ấy hắn cười một tiếng, gật đầu một cái.
Hắn đứng ở cửa chính Vi Thảo nhìn Phương Sĩ Khiêm ngồi trên xe buýt rời xa Vi Thảo, hóa thành một chấm đen nhỏ không thê nhìn thấy trong thời gian, rồi từ đó sơn nam hải bắc.
Cho dù là bạn cũ gặp nhau đàm luận qua lại cũng chỉ cười một tiếng.
Ký ức cuối cùng cũng sẽ biến thành cát bụi, chỉ có số ít là rõ ràng, đa số đều chìm vào biển sâu ký ức không thấy tung tích.
Một câu chuyện cười đã từng cười qua thì lần sau nghe được cũng sẽ không thỏa thích bằng trước đó, người cũ gặp lại dù sao cũng không phải thiếu niên hăm hở không biết sợ ngày xưa.
Vương Kiệt Hi đứng ở cửa chính Vi Thảo, tiễn đưa Lâm Kiệt, tiễn đưa Đặng Phục Thăng, tiễn đưa Phương Sĩ Khiêm, cuối cùng tiễn đưa chính bản thân hắn.
Hắn cũng biến thành một cảnh sắc dần tan biến trong mắt người khác.
Hắn cũng không mang nhiều hành lý lên xe buýt trở về nhà, trong tay nắm chặt thẻ kỷ niệm Vương Bất Lưu Hành mà câu lạc bộ cho hắn.
Hắn đeo tai nghe lên ngồi vào vị trí kế bên cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua khó mà giữ lại.
"Cái đó... Xin hỏi anh là đội trưởng của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi sao?" Có một cô gái có chút chần chừ quay lại nhìn hắn,
"Xin lỗi tôi không phải." Vương Kiệt Hi trả lời.
Hắn không còn là đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi nữa.
Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là Vương Kiệt Hi.
Hắn từng một thân một mình mà tới, hắn từng phấn đấu, hắn cũng từng do dự, hắn từng lên ngôi, hắn cũng từng rơi xuống vị trí thấp kém nhất.
Hắn lấy tên Vương Kiệt Hi mà tới, lấy tên Vương Kiệt Hi mà rời đi.
Hắn lúc rời đi vẫn một thân một mình, chỉ để lại vinh quang từng thuộc về hắn.
Hắn nhìn mặt trời cười rồi vụt tắt, lặn xuống dãy núi phía tây, hắn ngước nhìn ánh sao vạn trượng, hắn bước đi trong bóng tối, hắn là dạ hành vương.
07
Bảy giờ sáng, Vương Kiệt Hi nằm trên giường mở mắt ra, nhìn về phía trần nhà trắng xám.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt, hắn nhìn mình trong gương, chợt nhớ ra mình đã giải nghệ, không cần huấn luyện.
Hắn cúi người nhổ bọt trong miệng ra, ở trong bồn rửa mặt nổi lềnh phềnh, Vương Kiệt Hi gảy nút thoát nước, bọt kem đánh răng theo nước chảy mà tan biến.
Hắn đi vào phòng, lọ thủy tinh được Phương Sĩ Khiêm cho đặt ở trên bệ cửa sổ đã bị ánh mặt trời sấy thành chất nhờn, loài hoa không biết tên đã sớm héo rũ chỉ còn lại cành khô, Vương Kiệt Hi cầm bình lên nhìn chất màu xanh lưu lại trong bình đang cùng cành khô chìm nổi.
Lúc Phương Sĩ Khiêm đưa cho hắn còn cười nói, đây chính là hoa không đất, đặc biệt chọn cây cho ngưoi đấy, biết ơn đi.
Hắn lúc ấy nghĩ, không đất tức không có rễ, có thể trồng sao? Hắn đặt cái lọ kia lên bệ cửa sổ rồi không để ý tới nữa.
Mà một ngày nọ, lúc hắn đang kiểm điểm có hơi mệt ngẩng đầu lên nhìn, loài hoa kia đã lặng lẽ nở ra, sống dở chết dở rũ xuống, nhưng qua mấy tháng liền, nó vẫn ngoan cường sống.
Trong mấy tháng này, công việc của đội trưởng làm hắn vô cùng bận rộn, hắn không có thời gian chăm sóc nó, lại thêm mùa hè Bắc Kinh nóng như đổ lửa, lúc để ý đến nó đã héo khô.
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng hoa đán phất áo đỏng đảnh xiêu vẹo, lời nói trong kịch nam mơ hồ khó phân biệt, hình như có một câu là, lần này đi xa, nhiều năm khó gặp lại, chỉ mong lúc cỏ xanh tươi tốt có thể nhớ đến ta.
Hắn dựa vào tường nghe tiếng hát uyển chuyển đứt quãng, như đang phân rõ lời hát lại như đang ngẩn người.
Có lúc ngẩn ngơ cũng không phải là đang suy nghĩ một chuyện đặc biệt, có thể chỉ là một ý nghĩ như bồ công anh bị gió thổi tan, tung bay không nơi bấu víu, cuối cùng chìm vào biển sâu.
Ở trong bóng tối an tĩnh giống như phôi thai cuộn tròn trong tử cung của mẹ, chẳng cần nghĩ ngợi gì, còn tĩnh mịch dịu dàng hơn giấc mộng.
Cho đến lúc ti vi phòng bên cạnh bắt đầu phát tiếng quảng cáo, tiếng chiêng trống cùng đàn nhị biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc tràn đầy cảm giác hiện đại.
Hắn sực tỉnh lại, nhìn đồng hồ một cái, mới tám giờ bốn mươi.
Vương Kiệt Hi lần đầu tiên cảm thấy thời gian dài như vậy, ngay cả tiêu khiển cũng không biết phải làm từ đâu.
Lúc còn ở Vi Thảo, một ngày thường rất ngắn ngủi, buổi sáng huấn luyện thường ngày, buổi chiều kiểm điểm, buổi tối nghiên cứu chiến thuật, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trăng sáng sao thưa mới biết đã muộn. Khi đó cảm thấy ngủ cũng là một chuyện xa xỉ lãng phí thời gian, bọn họ luôn vội vội vàng vàng, giống như đang chuẩn bị đánh trận.
Khi đó lòng không mây mù, trong vắt như gương, chỉ có một mục tiêu.
Có thể quên ăn quên ngủ, có thể dùng hết một bầu dũng khí cùng cô độc,
Lúc vừa mới về hưu được mấy ngày, thời gian dư thừa đến mức Vương Kiệt Hi không biết làm sao, hắn du đãng trong căn phòng trống, giống như là du linh trong suốt, hâm mộ nhìn oán quỷ có căm hận để gửi gắm.
Hắn thường sẽ lên giường đi ngủ thật sớm lúc mười giờ, nhưng giấc mơ của hắn lại giống như bị ai lấy cắp vậy, là một màu đen ảm đạm, lúc tỉnh giấc lại chỉ để lại một mảnh trống rỗng.
Bỗng nhiên hâm mộ sinh mạng ngắn ngủi của con bọ gậy, bởi vì ngắn ngủi nên mỗi một giây đều là mới mẻ, bọn chúng không cần nghĩ xem làm thế nào để vượt qua tuế nguyệt, bọn chúng vì chết mà sống, vì tân sinh mà chết, mỗi một giây đều có tính mục đích cực mạnh.
Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn về phía xa xa, dưới gốc cây hòe có đứa trẻ đang cười đùa chạy quanh cây, có ông lão nhàn nhã hạ con mã xuống, hoàn tất thế ngựa xe pháo, chiếc quạt hương bồ khẽ phẩy, vân đạm phong khinh.
Lại nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau cười một tiếng lại chợt ngượng ngùng cúi đầu, sóng vai trên băng ghế dài thẹn thùng yên lặng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua, đúng là thời tuổi trẻ tươi đẹp.
Thở than ngày tháng dài, mượn mộng tưởng làm động lực, đem thời gian vò nát rắc vào hải dương.
08
Sau khi giải nghệ, Phương Sĩ Khiêm thường tới làm khách, phàm ăn tục uống một chầu rồi phủi mông đi luôn, để lại một mớ hỗn độn.
Có hôm bọn họ cùng nhau chen chúc trên ghế salon xem ti vi, thấy có một kênh đang chiếu ảo thuật, Phương Sĩ Khiêm thấy thú vị, chợt nói,
"Ảo thuật gia Kiệt Tây Tạp đại đại, cậu có biết ảo thuật không?" Vương Kiệt Hi lấy từ bàn uống trà ra một bộ tú lơ khơ mới tinh bày ra, cười, "Thật không khéo, trước kia từng học qua."
"Oa! Vừa có thể xem tướng đánh cờ, vừa có thể làm ảo thuật, Mắt Bự sở thích nghiệp dư của cậu thật là phong phú." Phương Sĩ Khiêm lập tức không thèm xem ảo thuật trên ti vi, có người thật biểu diễn cần gì xem trên ti vi nữa.
Bài giấy trong ngón tay thon dài ngón tay thon dài của Vương Kiệt Hi phấp phới, hắn mỉm cười, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Phương Sĩ Khiêm, tay ngừng một lát, xuất hiện lỗi."Hồi trước từng học cùng ông nội, lâu rồi không luyện, không thạo lắm." Vương Kiệt Hi xào bài lần nữa.
"Hẳn là đã rất nhiều năm rồi, suốt từ trước ta cũng không biết ngươi biết làm ảo thuật đâu, lần cuối cùng ngươi làm hẳn là trước đây rất lâu rồi." Phương Sĩ Khiêm vừa uống nước chanh ừng ực, vừa gác chân lên chiếc bàn uống trà màu trắng nhà Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi dừng một chút động tác trên tay, dùng một biên độ không thể nhận ra lắc đầu một cái.
Phép thuật cuối cùng của Vương Kiệt Hi, là xóa đi hình bóng của mình ở Vi Thảo.
09
"Cưỡi ngựa xem hoa giống như giấc mộng hoang đường, quạ xám du đãng trước mộ của Kafka, hắn khom gối cúi mình, mắt trái là thần phục an ổn, mắt phải là bướng bỉnh ngang ngược..."
Vương Kiệt Hi tháo tai nghe bước vào một cửa hàng tạp hóa, nói với ông chủ đang lờ đờ, "Một gói thuốc lá."
Hắn rút một điếu ra hút, không khí trong phổi bị đè nén, hắn bị sặc phải ho khan.
Hắn vừa chảy nước mắt vì ho vừa cười.
"Yo, Mắt Bự, cậu cũng đi dạo ở đây à?" Phương Sĩ Khiêm vỗ vai hắn một cái, thấy hắn kẹp thuốc lá giữa ngón tay thì sợ hết hồn, "Con bà nó! Cậu cũng hút thuốc hả?"
Vương Kiệt Hi ném điếu thuốc đã cháy hết cùng bao thuốc mới mua ném vào thùng rác, quay đầu nhìn Phương Sĩ Khiêm, "Muốn thử một chút, nhưng thôi vậy."
"Không hút thì tốt không hút thì tốt, cậu xem cái tên Diệp Tu kia không chỉ tâm đen, lục phủ ngũ tạng đều đen, chậc chậc chậc." Phương Sĩ Khiêm đã giải nghệ từ lâu nhưng oán niệm đối với Diệp Tu vẫn không giảm đi tí nào.
Vương Kiệt Hi đi qua tiếp tục tiến về phía trước, Phương Sĩ Khiêm sải bước đuổi theo, "Này này! Mắt Bự cậu chờ tôi một chút."
Vinh quang của Vi Thảo vẫn được viết tiếp, câu chuyện của Vương Kiệt Hi cũng chưa kết thúc.
10
Hắn là vầng trăng lấp lánh cũng là ngọn lửa mãnh liệt,
Hắn từng trôi nổi dập dềnh cũng từng đảo hải nhập hầu,
Hắn nguyện sẩy chân chốn trần gian cũng nguyện rơi xuống vách núi,
Nguyện ngàn vạn ánh sao đưa hắn đăng quang,
Tinh tú cam tâm vì hắn phối sắc,
Thế giới nguyện vì hắn tận sức ngợi ca ngày này qua năm khác.
Hắn từng cưỡi gió cũng từng điều động sóng biển,
Hắn từng khiến cả trời cao và biển rộng phải nhường bước.
Last edited: