[Hoàn] [Lôi Đình toàn viên] Hôm Nay Phó Đội Muốn Xem Mắt

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Lôi Đình]

Hôm Nay Phó Đội Muốn Xem Mắt

Convert: 张佳乐头上的小花儿 - (Link)| Edit: oomi

Tác giả: Không rõ

Tag: NON CP, Lôi Đình toàn viên cuộc sống thường nhật, văn viết về Chiến đội Lôi Đình~~

Tên fic đã nói lên tất cả. Mau đu theo xem rốt cuộc phó đội có rước được mỹ nhân về nhà không nào =v=b

----

Một ngày nào đó sau kì nghỉ hè.

Kết thúc huấn luyện, đúng lúc điện thoại Phương Học Tài vang lên, anh cầm điện thoại ra ngoài nhận cuộc gọi, sau khi trở về vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên, chuyện này tất nhiên làm cho các đội viên Lôi Đìnhchú ý tới, vì thế Đới Nghiên Kỳ mở miệng trước quan tâm hỏi:

- Phó đội anh sao thế, sắc mặt hình như không tốt lắm?

- Ừm . . . - Phương Học Tài thần sắc sầu não.

- Ai . . . - Phương Học Tài muốn nói lại thôi.

- Ô . . . - Phương Học Tài thấy chết không sờn.

- Các cậu có ai đi xem mắt chưa?

Đội phó Lôi Đình vô cùng khẩn thiết hỏi.

Toàn trường yên tĩnh một giây . . . Sau đó Tiêu Thời Khâm bật cười đầu tiên, anh nâng lên gọng kính vì cười qua dữ dội mà có hơi tuột xuống, giả vờ như không thể tin hỏi:

- Không phải chứ Học Tài, không lẽ cậu muốn đi xem mắt?

- Cười gì mà cười?

Phương Học Tài không làm gì được Tiêu Thời Khâm, nhưng trước mặt đám hậu bối của anh lòe ra chút uy phong thì vẫn có thể, vì vậy Trình Thái và vài tên khác thu lại nụ cười ngồi nghiêm chỉnh chờ Phương Học Tài nói tiếp, nhưng mà trong đám người yên tĩnh ngồi ngay ngắn lại có một Tiểu Nghiên Kỳ không hợp thời phụt một tiếng phồng má lên lại bật cười:

- Thật ngại quá Phó đội hahahaha tuy là nghe rất thảm nhưng mà em lại rất muốn cười ui ui!

- Hàn đội còn chưa bị lôi đi xem mắt, tôi trẻ trung phơi phới thế này sao lại bị bức đi coi mắt chứ?

Phương Học Tài nhìn Đới Nghiên Kỳ - em gái nhỏ không có lương tâm đang cười tới hoa nở đầy mặt, chỉ đành âm u cảm thán một câu, anh nhìn điện thoại soi mặt mình, sau đó sờ sờ tóc trên trán:

- Tôi để nếp tóc này nhìn không có ngốc chứ?

- Sao, vậy bác gái nói gì?

Tiêu Thời Khâm hỏi.

- Nói nghề nghiệp thể thao điện tử của chúng ta quá mệt mỏi, hoặc là tìm đối tượng sớm, hoặc là chờ đến khi thành một đại thúc đầu hói bụng phệ rồi thì còn nữ hài nào dám thích nữa?

Phương Học Tài buồn phiền nói.

Vì thế ngay tại đương trường có mấy vị nam sĩ theo bản năng sờ sờ nếp tóc mình, chỉ có người mới Mễ Tu Viễn ngơ mặt, mái tóc dày rậm vẻ mặt ngây thơ, thành công chiếm được tình mẹ của Đới Nghiên Kỳ giết tới —— cô đè đầu tiểu thiếu niên xoa xoa tóc người ta thành một đống lộn xộn, sâu trong lòng thầm nhủ:

“Đây chính là tương lai của Lôi Đình chúng ta nha.”

- Cứ như vậy đi, thực ra dì nói cũng có lý.

Trương Gia Hưng ho khan một tiếng nói.

- Nhưng bọn em cũng đều không có kinh nghiệm đi xem mắt.

Lỗ Dịch Ninh thõng tay bảy tỏ ý kiến không có kinh nghiệm không thể giúp được gì. ((buông) thõng tay: để tay xuôi theo người)

Chỉ có Đới Nghiên Kỳ xoa xoa tay nóng lòng muốn thử:

- Hay để em tới cứu vớt y phẩm của Phó đội đi!! Đầu tiên chúng ta tìm một bộ y phục phù hợp để ra mắt, âu phục là được rồi, còn cần giải quyết vấn đề lễ vật, tranh thủ một lần ra trận là hốt được tiểu tỷ tỷ, giải quyết chuyện đại sự cả đời của Phó đội!

Phương Học Tài: ? ? ?

Anh hình như chưa có nói định dùng ra mắt để giải quyết việc đại sự cả đời của mình nha!!

- Ừm . . . Vấn đề tình cảm cá nhân của đội viên đúng là rất quan trọng, việc này quyết định tương lai của cả Lôi Đình chúng ta.

Tiêu Thời Khâm gật đầu nở nụ cười, nhận được ánh mát không thể tin nổi của Phương Học Tài, anh bi phẫn nói:

- Đội trưởng anh cũng lừa gạt trận quỷ Hư Không vậy đó hả?

Anh cuối cùng cũng hiểu được, đây là một người rảnh rỗi không có gì làm, muốn hùa theo giày vò anh.

Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có chính trang của riêng mình, Phương Học Tài đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên tủ quần áo vừa mở ra đã có rất nhiều quần áo. Sau đó, Đới Nghiên Kì tiểu cô nương lục lục lọi lọi từ phòng mình lôi ra một chai nước hoa nam, thành công tạo sét đánh ngây người một đám đội viên Lôi Đình:

- Một cô gái là em sao lại có nước hoa nam?

Đới Nghiên Kì mỉm cười: Phun một chút ở các góc phòng, tự giả bộ như mình có bạn trai : )

- Diện cả bộ vest thì hơi quá nghiêm trọng, mặc một cái áo sơ mi là ổn rồi, em đề nghị đội phó mặc cái áo sơ mi hồng nhạt này, sao hỏ! Rất tươi mát nha!

Đới Nghiên Kì đề nghị.

Tiêu Thời Khâm:

- Anh cảm thấy rất được.

Lỗ Dịch Ninh:

- Tui cũng thấy được.

Trình Thái:

- Vậy chọn cái này đi.

Mễ Tu Viễn người cuối cùng còn lại một chút lương tâm cuối cùng của Lôi Đình:

- Cái này . . .

Phương Học Tài:

- Tôi cảm thấy rất không được! Xin mấy cậu có chút lương tâm đi mà!

Trương Gia Hưng nhịn cười, cố gắng nghiêm nghị:

- Đội phó đã qua tuổi mặc quần áo như vậy rồi mà.

- Đội phó anh đây là đang cam chịu số phận đó.

Đới Nghiên Kì phẫn nộ bỏ đồ xuống.

- Vậy màu xanh da trời a! Đội phó ngày nghỉ có phải anh lại chạy đi ra đồn cắt cỏ không, hình như lại ăn nắng đen thui rồi, màu trắng coi như loại.

Phương Học Tài có chút ủy khuất:

- Thể chất anh vốn là đen sẵn rồi mà, có thể trách anh sao, mùa hè ra khỏi cửa một thân đại lão gia như anh lại không thể bung dù, kem chống nắng cũng không xài được, hơn nữa anh đây là màu da khỏe mạnh, màu lúa mạch đó có biết không?

- Cậu có thể không ra khỏi cửa mà. - Tiêu Thời Khâm bật cười, - Không sao, có lẽ cô gái kia sẽ thích màu da khỏe mạnh của cậu mà.

Phương Học Tài lườm anh một cái:

- Tôi thấy mấy cậu toàn là nhằm vào tôi giở trò quỷ thì có.

- Sao có thể chứ, bọn tôi đều là suy nghĩ vì đội phó nha. – Trình Thái nói, - Quần áo chọn xong ròi, chúng ta có thể cùng nghĩ xem đội phó mang lễ vật gì cho đối tượng là phù hợp đi!

Phương Học Tài hơi nhíu mày, cảm thấy lời đề nghị của Trình Thái không hề đơn giản.

- Mang hoa?

Mễ Tu Viễn vẫn còn giữ vài phần thiếu niên ngây thơ.

- Em đúng là mang đậm phong cách trường trung học mà, chỉ có hoa sao mà được chứ . . . - Lỗ Dịch Ninh lắc đầu, - Ai, đúng rồi, cô gái kia có biết về Vinh Quang không, chúng ta tặng một bức hình hiếm độc có chữ kí của Chu Trạch Khải thì sao?

- Tôi cũng không rõ lắm . . . Khoan, vì sao chúng ta phải tặng hình có chữ kí của Chu Trạch Khải hả, không phải tôi đi coi mắt hả?

Phương Học Tài hậu tri hậu giác nhận ra điểm bất thường.jc

- Bởi vì anh ta đẹp trai nha.

Trương Gia Hưng nhỏ giọng nói.

- Được rồi được rồi, lễ vật cứ giao cho Tiểu Đới đi, em ấy hiểu tâm tư của con gái. - Tiêu Thời Khâm thấy sắp náo động tới nơi, đứng ra vớt vát lại chút mặt mũi cho Phương Học Tài, - Chuyện hình với chữ kí của Chu Trạch Khải tính sau đi.

Đúng là trị số nhan sắc của Chu Trạch Khải rất có sức sát thương, nếu thật sự cầm cái này đi làm lễ vật, coi như đối phương không phải em gái nằm trong vòng tròn của Vinh Quang cũng sẽ bị câu dính a! . . . Nói vậy, mục đích của Đội phó Phương Học Tài sẽ tràn ngập nguy cơ.

Phương Học Tài thổn thức, lúc mấu chốt vẫn nên giao cho Tiêu Thời Khâm thì hơn.

Đới Nghiên Kì mắt sáng như sao nhìn Lỗ Dịch Ninh:

- Tiền bối có hình độc kèm chữ kí của Chu đội ạ, hồi trước em muốn lại không lấy được, lại ngại tìm Chu đội xin!!

- Khụ khụ!

Tiêu Thời Khâm ho nhẹ, bên kia Đới Nghiên Kì phát hiện ánh mắt Phương Học Tài bất đắc dĩ nhìn trần nhà, vội bẻ lái, cười hì hì nói:

- Chỉ có hoa đúng là không đủ, nhưng em có tiêu bản cây anh đào, đặt trong một quả cầu pha lê trở thành một đóa hoa không bao giờ tàn, đặc biệt xinh đẹp.

Một đám trạch nam hai mặt nhìn nhau, nghe cô giáo Tiểu Đới đĩnh đạc nói:

- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.

- Nghe nói tốc độ rơi của loài hoa anh đào là 5cm/s.

Mễ Tu Viễn giơ tay hỏi.

- Đúng là chủ tịch Club Anime tương lai của Lôi Đình chúng ta nha!

Đới Nghiên Kì tán thưởng nói, một đám các tiền bối trầm mặc, hiểu ra cả bọn đều bị chê, bọn họ cùng với chiến đội Lôi Đình quả nhiên không phải cùng một chiến đội chính quy sao?

- Đội phó anh phải nhớ kĩ mấy câu từ này nha, đến lúc đó cần bày tỏ thì lôi ra dùng!

Thấy Phương Học Tài đầu óc hiện tại đã bay một mạch vào cõi thần tiên, Đới Nghiên Kì chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, sau đó quay đi tìm túi đựng quà.

Khi sự kiện tìm quà kết thúc, Tiêu Thời Khâm nói:

- Bọn cậu hẹn gặp ở chỗ nào?

Phương Học Tài khai địa chỉ, là một tiệm cà phê khá nổi tiếng, Trình Thái nghe xong cười:

- Cũng may là hôm nay thời tiết còn coi được, có thể lái xe đi. Nếu lại đổ thêm một trận mưa hạ xối xả, Phó đội chỉ có nước chèo xuồng bơi qua.

Tiệm cà phê à . . . Tiêu Thời Khâm sờ cằm, cùng Trình Thái hai mặt nhìm ngau, hai người đều từ trong mắt nhau nổi lên hai chữ đọc là “Tò Mò” cực bự, cộng thêm một tiểu Đới Nghiên Kì không chịu ngồi yên, ngay cả Mễ Tu Viễn ngồi một bên còn ngửi được một mùi gọi là “các tiền bối chỉ sợ thiên hạ không loạn” nồng nàn.

Phương Học Tài có chút khẩn trương, ngoại trừ Đới Nghiên Kì, bình thường anh cực ít nói chuyện với các cô gái khác, lần này là Thái hậu nương nương nhà mình sắp xếp chuyện coi mắt, nhất định phải để ý, nhưng sau đó anh biết nói cái gì với con gái nhà người ta mới tốt đây?

Chỉ bởi vì một chút không để ý này, nên thích khách tiên sinh nào đó luôn cực kì nhạy bén đã sơ sót không phát hiện sóng ngầm cuộn trào đã bắt đầu khởi động bên cạnh.

Sau đó, sau khi Phương Học Tài ra khỏi cửa, thật là trùng hợp, điều hòa trong phòng huấn luyện Lôi Đình bị hư.

- Sửa thì được nhưng mà phải cắt điện trước đã.

Bộ hậu cần nói một câu đoạn tuyệt mơ ước nhỏ bé được ai về nhà nấy trở về phòng nhỏ mở máy điều hòa hưởng thụ, việc này làm cho ngay cả người thành thật như Mễ Tu Viễn cũng có chút nhớ nhung một chỗ nhỏ có máy điều hòa.

- Mình đi xem tình hình xem mắt của Phó đội đi - Đới Nghiên Kì đề nghị - Mượn đỡ trước chiếc xe van lớn của ông chủ đi, vừa đủ sáu chỗ sáu người.

Trời nóng còn không có điều hòa, tất nhiên là ai cũng không muốn ngồi trong phòng huấn luyện nữa, Lôi Đình từ trước tới nay đều theo Phật hệ, ông chủ cũng không để ý mấy chuyện cứng nhắc như người ta, đơn giản đồng ý cho cả bọn nghỉ ngơi tập thể.

Tiêu Thời Khâm có bằng lái, ngầm trong người cũng có mấy phần ham chơi, đến cùng mọi người ai cũng là một đám thanh niên trẻ tuổi, vì vậy ngươi một câu ta một câu, vốn trái tim vốn không có bao nhiêu lòng kiên định lập tức hơi hơi dao động, sau đó ăn nhịp với nhau, tập thể cùng ngồi lên xe van.

Phương Học Tài từ sau kính chiếu hậu nhìn thấy sau lưng có một chiếc xe van hơi quen mắt chạy đằng sau, lúc chờ đèn đỏ, anh còn lên diễn đàn của chiến đội Lôi Đình nói giỡn một câu: “A, hôm nay đúng là thật trùng hợp, tôi thấy một chiếc xe van, giống với chiếc xe của ông chủ thật.”

Cách đó không xa Đới Nghiên Kì xém chút nữa cười lọt vào chỗ ghế lái.

Mễ Tu Viễn nhỏ giọng hỏi:

- Chúng ta làm vậy ổn thật không?

- Nhóc không cảm thấy như vậy rất thú vị hả?

Trình Thái nghiêm túc nói.

- Có một chút.

Mễ Tu Viễn thành thực nói, còn có chút xấu hổ cười cười.

Xong, xong, limit lương tâm cuối cùng của Lôi Đình đã thất thủ, rơi vào tay giặc —— Trương Gia Hưng nghĩ, tuy anh cũng hiểu việc này quả thật rất thú vị, len lén đu theo người quen, sau đó lén lút vây xem hắn đi coi mắt, đúng là so với chính mình đi coi mắt còn kích thích hơn.

- Vậy được rồi, thú vị là tốt.

Tiêu Thời Khâm thuận miệng nói.

Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .

Phương Học Tài tới sớm, anh từ trước tới giờ đền là một người rất đúng giờ, lần này còn là hẹn gặp con gái, vậy anh nhất định không thể tới trễ, vì vậy đến sớm khoảng nửa tiếng, ngồi ở đó đờ ra nhìn ly nước đá trước mặt.

Những đội viên nào đó của chiến đội Lôi Đình ai ai cũng là khẩu trang kính râm mũ áo khoác các loại che che giấu giấu lẻn theo vào, nhìn y như một đám thanh niên lén lén lút lút lêu lổng. Bọn họ ngồi ở một bàn xéo phía sau bàn của Phương Học Tài, vì đến sáu người ngồi một bàn không bự lắm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chia thành hai bàn, hai tay liên tục không ngừng nhắn tin trong điện thoại, nhưng không còn là group chat ngày nào.

Không sai, bọn họ đúng là đã tạm thời mở một group nhỏ không có Phương Học Tài, gọi là “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt”.

Phương Học Tài hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại:

- Mình không hồi hộp không hồi hộp, không hồi hộp.

- Tới rồi tới rồi, chị dâu hình như là người kia?

Khóe mắt Mễ Tu Viễn chú ý tới một cô gái mặc một bộ dài màu trắng, một cô gái xinh đẹp tiên khí lượn quanh đang đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng hiển nhiên là người có hẹn trước, đi về phía này.

Cả đám ngồi ở một bên vừa phòng ngừa bị nhận ra, một bên cẩn thận quan sát tình hình bên này.

- Chào anh.

Cô gái đi tới khanh khách cười ngồi xuống đối diện Phương Học Tài,

- Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.

- Không có gì không có gì không có gì, là anh đến sớm. – Phương Học Tài vội vội vàng vàng xua tay, - Em muốn uống gì không?

- Đội phó hình như bối rối lắm nha, đúng là không may mắn mà.

Đới Nghiên Kì nã pháo.

- Hy vọng bọn họ có thể trò chuyện mấy chủ đề hợp ý nhau.

Tiêu Thời Khâm còn đang ôm mấy phần chờ mong,

- Nếu như Học Tài thành công, phải bắt tên đó bao ăn.

- Họ Phương hình như là rất dễ thoát khỏi đoàn cẩu độc thân thì phải?

Lỗ Dịch Ninh ngụ ý nói, hắn nói tất nhiên là vị nhân sĩ Luân Hồi họ Phương nào đó đã lập gia đình làm người ta vừa hâm mộ vừa đắng lòng – Phương Minh Hoa.

- Tui thấy chưa chắc, Phương bỉ ổi kia mấy ông có thấy tên đó thoát đoàn chưa?

Trình Thái cười haha một tiếng,

- Đội phó đội cũng chưa thấy không?

Ý chính là hội phó hôm này có khả năng không thành – Mễ Tu Viễn auto phân tích ra được cái kết luận này.

Phương Học Tài trước mặt cô gái này có vẻ trò chuyện ăn ý, làm quần chúng quân xem bên cạnh an tâm không ít, cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm một chút, chỉ là không dám lớn tiếng quá, sợ làm Phương Học Tài chú ý tới.

- Em rất thích món quà này. – Em gái khẽ cười nói.

Phương Học Tài nghĩ đến lời thoại kinh điển trong miệng Đới Nghiên Kì, đang muốn mở miệng, lại nghe em gái cười:

- Nghe nói tốc độ hoa đào rơi là 5cm/s.

Anh đực ra tại chỗ, tính sao tính sao, lời thoại chuẩn bị kĩ càng bị người ta nói trước mất rồi, anh là nên nói cái gì???

Đới Nghiên Kì xùy cười một tiếng:

- Thảm, chắc là khiến Phó đội bối rối không biết nói gì tiếp rồi.

- Ừ, 5cm vẫn còn nhanh quá. – Phương Học Tài nói.

- Ui ui, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. – Trình Thái phán.

Cô gái cũng không nhịn được cười vui vẻ, cô vậy mà không ngờ rất hiểu về Vinh Quang, còn biết Phương Học Tài là đội phó chiến đội Lôi ĐÌnh, nhìn thấy trọng tâm câu chuyện thay đổi, hai cười trò chuyện với nhau rất vui, lúc bữa ăn gần kết thúc, cô gái vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng đột nhiên lại có chút ngượng ngùng nói:

- Phương phó đội là người trong giới chuyên nghiệp, nếu muốn lấy chữ kí của tuyển thủ chuyên nghiệp khác hẳn là không khó nhỉ?

Nên tới vẫn phải tới, Phương Học Tài đương nhiên hiểu rõ cô là muốn mình hỗ trợ xin chữ kí, chỉ là không biết của người nào, anh nhớ tới mấy tên hồi nãy vừa đùa giỡn, trong lòng trong nháy mắt lộp độp hai tiếng, không phải là của Chu Trạch Khải chứ!??

Phương Học Tài miễn cưỡng cười cười:

- Người em thần tượng là?

- Thắp nến cho đội phó, Chu đội đúng là không phải người bình thường có thể đánh bại.

Lỗ Dịch Ninh lắc đầu.

Mễ Tu Viễn trực giác sắp có chuyện không ổn:

- Em cảm thấy, chưa chắc là Chu tiền bối đâu . . .

- Thực ra em là fan của Đội trưởng Tiêu Thời Khâm, Phó đội có thể giúp em xin một cái chữ kí của Tiêu đội được không QAQ?

Phương Học Tài:

- Ai? Em nói ai? Anh hình như mới nghe cái tên nào khủng khiếp lắm???

Tieu Thời Khâm khụ một tiếng, suýt chút nữa là phun ngụm nước chanh trong miệng phun ra ngoài, Đới Nghiên Kì che miệng không tiếng động cười a cười, mấy người khác cũng đều bị bất ngờ đánh úp không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời bả vai đều run lên.

Phương Học Tài: Nhân gian không đáng.

Anh vừa nói có thể, một bên ở trong lòng phun nước bọt chuyện này, sau đó nhận được tin nhắn chớp nhoáng của Đới Nghiên Kì:

- Anh có thể nói với tiểu tỷ tỷ, chữ kĩ đội trưởng tất nhiên là được, nhưng mà lần sau hẹn gặp rồi đưa cho nàng ấy.

- Tiểu Đới đúng là good job. – Kẻ gây họa Tiêu Thời Khâm khen một câu cho sự nhạy bén của Đới Nghiên Kì.

Phương Học Tài: Nhưng mà lần sau anh không muốn cuộc hẹn với nàng nữa na : )

Đới Nghiên Kì: Vụ đó không được nha, lỡ lần sau nàng muốn hẹn với đội trưởng thì nàm thao? Đội phó anh phải hảo hảo chịu đựng a!!

Phương Học Tài trong lòng gào thét đau thương “Lôi Đình không có nhân quyềnnnnn” đồng thời trực giác hò hét không đúng, tin nhắn này quá nhanh, nhanh như lốc xoáy, anh không khỏi bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mấy người khác lập tức đem mình rụt a rụt, nỗ lực đè thấp cảm giác tồn tại, nhưng Tiêu Thời Khâm nào đó 1m8 có phải một vóc dáng tốt để tàng hình?

Vì thế Phương Học Tài chiếu ra một ánh mắt bắt quả tang chói chói.

Phương Học Tài nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ bàn đối diện:

- Em thấy cái tên mang cái mũ lưỡi trai xấu hoắc kia không? Đó là Tiêu Thời Khâm đó, em qua tìm tên đó xin chữ kí đi!

Tiêu Thời Khâm: Tôi không cần mặt mũi sao??

Phương Học Tài: Lôi Đình không có nhân quyền, đòi mặt mũi cái gì.

Em gái kinh ngạc nhìn sang, một giây sau suýt nữa sợ hãi kêu lên, ở đó không chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, đây là toàn viên tập thể Lôi Đình, không kể tuyển thủ hạch tâm cả đám đều đến cả rồi a, lần này bội thu rồi!!

Vì thế sau đó từ buổi coi mắt của Phó đội, biến thành Lôi Đình toàn viên cùng gặp mặt một fan nhỏ may mắn.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Ngày thứ hai sau khi điều hòa phòng huấn luyện sửa xong, Phương Học Tài thích khách Quỷ Mị Tài đấu với Tiêu Thời Khâm kĩ sư máy móc Diệt Sinh Linh, sử dụng “Liều Mình Một Hit” sau đó nhất kích tất sát.

Tiêu Thời Khâm: ? ? ?

Phương Học Tài: Ha Ha.

Đới Nghiên Kì: Phó đội thù dai nha.

Trình Thái đem tên Group “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt” đổi tên thành “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”

Sau đó hắn nhìn thấy một thông báo đọc là:

=> “Thích khách soái nhất Lôi Đình” Xin Gia Nhập “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”.

=> Lý do xin: Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→

-End-

--

[27/10/2018]Tên các phần do editor đặt, truyện chỉ còn phần cuối và sắp hoàn. Sắp tới có những chỉnh sửa như sau:
Các post truyện ở dưới sẽ không xóa, và sẽ đăng lẻ phần cuối trước như mọi khi để các bạn có noti nhận được thông báo, sau đó mới beta lại hết một lượt và gom lại vào post đầu này luôn để các bạn sau dễ đọc.

[5/2018 - 29/10/2018] Truyện đã hoàn, oomi đã beta lại *tung bông*
Hàng Lôi Đình khá ít thấy nên khi đó vừa thấy là tui ngoạm liền, lúc làm thấy mình lại hiểu Lôi Đình thêm một chút, lại thích Vinh Quang và Toàn Chức thêm một chút =v= <3 cảm ơn mọi người đã cùng theo dõi <3]
Chỉ là các post trước khi hoàn và beta lại, không phải phiên ngoại.
Phần 2 Quần quần áo áo
Phần 3 Đồng đội thật tốt
Phần 4 "Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→"
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
[Lôi Đình]
Hôm Nay Phó Đội Muốn Xem Mắt

Convert: 张佳乐头上的小花儿 - Link Convert

Edit: oomi

Tác giả: Không rõ

Tag: Lôi ĐÌnh toàn viên cuộc sống thường nhật, văn viết về Chiến đội Lôi Đình~~

-----

Một ngày nào đó sau kì nghỉ hè.

Kết thúc huấn luyện, đúng lúc điện thoại Phương Học Tài vang lên, anh cầm điện thoại ra ngoài nhận cuộc gọi, sau khi trở về vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên, chuyện này tất nhiên làm cho các đội viên Lôi Đình chú ý tới, vì thế Đới Nghiên Kỳ mở miệng trước quan tâm hỏi:

- Phó đội anh sao thế, sắc mặt hình như không tốt lắm?

- Ừm . . . - Phương Học Tài thần sắc sầu não.

- Ai . . . - Phương Học Tài muốn nói lại thôi.

- Ô . . . - Phương Học Tài thấy chết không sờn.

- Các cậu có ai đi xem mắt chưa?

Đội phó Lôi Đình vô cùng khẩn thiết hỏi.

Toàn trường yên tĩnh một giây . . . Sau đó Tiêu Thời Khêm bật cười đầu tiên, anh nâng lên gọng kính vì cười qua dữ dội mà có hơi tuột xuống, giả vờ như không thể tin hỏi:

- Không phải chứ Học Tài, không lẽ cậu muốn đi xem mắt?

- Cười gì mà cười?

Phương Học Tài không làm gì được Tiêu Thời Khâm, nhưng trước mặt đám hậu bối của anh lòe ra chút uy phong thì vẫn có thể, vì vậy Trình Thái và vài tên khác thu lại nụ cười ngồi nghiêm chỉnh chờ Phương Học Tài nói tiếp, nhưng mà trong đám người yên tĩnh ngồi ngay ngắn lại có một Tiểu Nghiên Kỳ không hợp thời phụt một tiếng phồng má lên lại bật cười:

- Thật ngại quá Phó đội hahahaha tuy là nghe rất thảm nhưng mà em lại rất muốn cười ui ui!

- Hàn đội còn chưa bị lôi đi xem mắt, tôi trẻ trung phơi phới thế này sao lại bị bức đi coi mắt chứ?

Phương Học Tài nhìn Đới Nghiên Kỳ em gái nhỏ không có lương tâm đang cười tới hoa nở đầy mặt, chỉ đành âm u cảm thán một câu, anh nhìn điện thoại soi mặt mình, sau đó sờ sờ tóc trên trán:

- Tôi để nếp tóc này nhìn không có ngốc chứ?

- Sao, vậy bác gái nói gì?

Tiêu Thời Khâm hỏi.

- Nói nghề nghiệp thể thao điện tử của chúng ta quá mệt mỏi, hoặc là tìm đối tượng sớm, hoặc là chờ đến khi thành một đại thúc đầu hói bụng phệ rồi thì còn nữ hài nào dám thích nữa?

Phương Học Tài buồn phiền nói.

Vì thế ngay tại đương trường có mấy vị nam sĩ theo bản năng sờ sờ nếp tóc mình, chỉ có người mới Mễ Tu Viễn ngơ mặt, mái tóc dày rậm vẻ mặt ngây thơ, thành công chiếm được tình mẹ của Đới Nghiên Kỳ giết tới —— cô đè đầu tiểu thiếu niên xoa xoa tóc người ta thành một đống lộn xộn, sâu trong lòng thầm nhủ:

“Đây chính là tương lai của Lôi Đình chúng ta nha.”

- Cứ như vậy đi, thực ra dì nói cũng có lý.

Trương Gia Hưng ho khan một tiếng nói.

- Nhưng bọn em cũng đều không có kinh nghiệm đi xem mắt.

Lỗ Dịch Ninh thõng tay bảy tỏ ý kiến không có kinh nghiệm không thể giúp được gì.

Chỉ có Đới Nghiên Kỳ xoa xoa tay nóng lòng muốn thử:

- Hay để em tới cứu vớt y phẩm của Phó đội đi!! Đầu tiên chúng ta tìm một bộ y phục phù hợp để ra mắt, âu phục là được rồi, còn cần giải quyết vấn đề lễ vật, tranh thủ một lần ra trận là hốt được tiểu tỷ tỷ, giải quyết chuyện đại sự cả đời của Phó đội!

Phương Học Tài: ? ? ?

Anh hình như chưa có nói định dùng ra mắt để giải quyết việc đại sự cả đời của mình nha!!

(Còn)

=)))) em nghĩ Hàn đội không bị lôi đi coi mắt là vì không có ai dám đó Học Tài đại đại (cả dám lôi Hàn đại đi coi mắt lẫn đối tượng đi coi mắt đó hahahahahahaha =)))))
Gửi Lá: tui nói thật với thím mỗi lần mò đến chỗ nào thím ghi tui đã nhận và sẽ có sớm lương tâm tui cắn rứt dữ lắm =)))) mỗi lần nhận không biết tới mùa quýt năm nào mới xong =)))) tội lỗi tội lỗi thiện tai thiện tai
Cuối cùng Lôi Đình cũng có fic <3


Yêu thím <3
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Cuối cùng Lôi Đình cũng có fic <3


Yêu thím <3
cảm ơn thím <3 vì hiếm nên tui bất chấp tất cả làm bộ này liền luôn =v= khi nào có nữa nhớ tấp qua đọc nha
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
cảm ơn thím <3 vì hiếm nên tui bất chấp tất cả làm bộ này liền luôn =v= khi nào có nữa nhớ tấp qua đọc nha
Chỉ cần tui lên thấy thông báo là tui sẽ lên đọc thoi.
Dù gì đi chăng nữa ngoài mấy ông lớn ra tui cũng thích Lôi Đình lắm lắm lắm ~~~~
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
Phương Học Tài: ? ? ?
Anh hình như chưa có nói định dùng ra mắt để giải quyết việc đại sự cả đời của mình nha!!


- Ừm . . . Vấn đề tình cảm cá nhân của đội viên đúng là rất quan trọng, việc này quyết định tương lai của cả Lôi Đình chúng ta.
Tiêu Thời Khâm gật đầu nở nụ cười, nhận được ánh mát không thể tin nổi của Phương Học Tài, anh bi phẫn nói:
- Đội trưởng anh cũng lừa gạt trận quỷ Hư Không vậy đó hả?
Anh cuối cùng cũng hiểu được, đây là một người rảnh rỗi không có gì làm, muốn hùa theo giày vò anh.
Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có chính trang của riêng mình, Phương Học Tài đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên tủ quần áo vừa mở ra đã có rất nhiều quần áo. Sau đó, Đới Nghiên Kì tiểu cô nương lục lục lọi lọi từ phòng mình lôi ra một chai nước hoa nam, thành công tạo sét làm ngây người một đám đội viên Lôi Đình:
- Một cô gái là em sao lại có nước hoa nam?
Đới Nghiên Kì mỉm cười: Phun một chút ở các góc phòng, tự giả bộ như mình có bạn trai : )
- Diện cả bộ vest thì hơi quá nghiêm trọng, mặc một cái áo sơ mi là ổn rồi, em đề nghị đội phó mặc cái áo sơ mi hồng nhạt này, sao hỏ! Rất tươi mát nha!
Đới Nghiên Kì đề nghị.
Tiêu Thời Khâm:
- Anh cảm thấy rất được.
Lỗ Dịch Ninh:
- Tui cũng thấy được.
Trình Thái:
- Vậy chọn cái này đi.
Mễ Tu Viễn người cuối cùng còn lại một chút lương tâm cuối cùng của Lôi Đình:
- Cái này . . .
Phương Học Tài:
- Tôi cảm thấy rất không được! Xin mấy cậu có chút lương tâm đi mà!
Trương Gia Hưng nhịn cười, cố gắng nghiêm nghị:
- Đội phó đã qua tuổi mặc quần áo như vậy rồi mà.
- Đội phó anh đây là đang cam chịu số phận đó.
Đới Nghiên Kì phẫn nộ bỏ đồ xuống.
- Vậy màu xanh da trời a! Đội phó ngày nghỉ có phải anh lại chạy đi ra đồn cắt cỏ không, hình như lại ăn nắng đen thui rồi, màu trắng coi như loại.
Phương Học Tài có chút ủy khuất:
- Anh thể chất vốn là đen sắn rồi mà, có thể trách anh sao, mùa hè ra khỏi cửa một thân đại lão gia nhưu anh lại không thể bung dù, kem chống nắng cũng không xài được, hơn nữa anh đây là màu da khỏe mạnh, màu lúa mạch đó có biết không?
- Cậu có thể không ra khỏi cửa mà. - Tiêu Thời Khâm bật cười, - Không sao, có lẽ cô gái kia sẽ thích màu da khỏe mạnh của cậu mà.
Phương Học Tài lườm anh một cái:
- Tôi thấy mấy cậu toàn là nhằm vào tôi giở trò quỷ thì có.
- Sao có thể chứ, bọn tôi đều là suy nghĩ vì đọi phó nha. – Trình Thái nói, - Quần áo chọn xong ròi, chúng ta có thể cùng nghĩ xem đội phó mang lễ vật gì cho đối tượng là phù hợp đi!
Phương Học Tài hơi nhíu mày, cảm thấy trong lời đề nghị của Trình Thái không hề đơn giản.
- Mang hoa?
Mễ Tu Viễn vẫn còn giữ vài phần thiếu niên ngây thơ.
- Em đúng là mang đậm phong cách trường trung Học mà, chỉ có hoa sao mà được chứ . . . - Lỗ Dịch Ninh lắc đầu, - Ai, đúng rồi, cô gái kia có biết về Vinh Quang không, chúng ta tặng một bức hình hiếm độc có chữ kí của Chu Trạch Khải thì sao hả?
- Tôi cũng không rõ lắm . . . Khoan, vì sao chúng ta phải tặng hình có chữ kí của Chu Trạch Khải hả, không phải tôi đi coi mắt sao?
Phương Học Tài hậu tri hậu giác nhận ra điểm bất thường.jc
- Bởi vì anh ta đẹp trai nha.
Trương Gia Hưng nhỏ giọng nói.
- Được rồi được rồi, lễ vật cứ giao cho Tiểu Đới đi, em ấy hiểu tâm tư của con gái. - Tiêu Thời Khâm thấy sắp náo động tới nơi rồi, đứng ra vớt vát lại chút mặt mũi cho Phương Học Tài, - Chuyện hình với chữ kí của Chu Trạch Khải tính sau đi.
Đúng là trị số nhan sắc của Chu Trạch Khải rất có sức sát thương, nếu thật sự cầm cái này đi làm lễ vật, coi như đối phương không phải em gái nằm trong vòng tròn của Vinh Quang cũng sẽ bị câu dính a! . . . Nói vậy, mục đích của Đội phó Phương Học Tài sẽ tràn ngập nguy cơ.
Phương Học Tài thổn thức, lúc mấu chốt vẫn nên giao cho Tiêu Thời Khâm thì hơn.
Đới Nghiên Kì vậy mà mắt sáng như sao nhìn Lỗ Dịch Ninh:
- Tiền bối có hình độc kèm chữ kí của Chu đội ạ, hồi trước em muốn lại không lấy được, lại ngại tìm Chu đội xin!!
- Khụ khụ!
Tiêu Thời Khâm ho nhẹ, bên kia Đới Nghiên Kì phát hiện Phương Học Tài ánh mắt bất đắc dĩ nhìn trần nhà, vội bẻ lái, cười hì hì nói:
- Chỉ có hoa đúng là không đủ, nhưng em có tiêu bản cây anh đào, đặt trong một quả cầu pha lê trở thành một đóa hoa không bao giờ tàn, đặc biệt xinh đẹp.
Một đám trạch nam hai mặt nhìn nhau, nghe cô giáo Tiểu Đới đĩnh đạc nói:
- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.


Chính trang: trang phục nghiêm chỉnh, dùng trong những sự kiện, họp báo… (không biết để sao cho ổn nên để nguyên)
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Phương Học Tài: ? ? ?
Anh hình như chưa có nói định dùng ra mắt để giải quyết việc đại sự cả đời của mình nha!!


- Ừm . . . Vấn đề tình cảm cá nhân của đội viên đúng là rất quan trọng, việc này quyết định tương lai của cả Lôi Đình chúng ta.
Tiêu Thời Khâm gật đầu nở nụ cười, nhận được ánh mát không thể tin nổi của Phương Học Tài, anh bi phẫn nói:
- Đội trưởng anh cũng lừa gạt trận quỷ Hư Không vậy đó hả?
Anh cuối cùng cũng hiểu được, đây là một người rảnh rỗi không có gì làm, muốn hùa theo giày vò anh.
Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có chính trang của riêng mình, Phương Học Tài đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên tủ quần áo vừa mở ra đã có rất nhiều quần áo. Sau đó, Đới Nghiên Kì tiểu cô nương lục lục lọi lọi từ phòng mình lôi ra một chai nước hoa nam, thành công tạo sét làm ngây người một đám đội viên Lôi Đình:
- Một cô gái là em sao lại có nước hoa nam?
Đới Nghiên Kì mỉm cười: Phun một chút ở các góc phòng, tự giả bộ như mình có bạn trai : )
- Diện cả bộ vest thì hơi quá nghiêm trọng, mặc một cái áo sơ mi là ổn rồi, em đề nghị đội phó mặc cái áo sơ mi hồng nhạt này, sao hỏ! Rất tươi mát nha!
Đới Nghiên Kì đề nghị.
Tiêu Thời Khâm:
- Anh cảm thấy rất được.
Lỗ Dịch Ninh:
- Tui cũng thấy được.
Trình Thái:
- Vậy chọn cái này đi.
Mễ Tu Viễn người cuối cùng còn lại một chút lương tâm cuối cùng của Lôi Đình:
- Cái này . . .
Phương Học Tài:
- Tôi cảm thấy rất không được! Xin mấy cậu có chút lương tâm đi mà!
Trương Gia Hưng nhịn cười, cố gắng nghiêm nghị:
- Đội phó đã qua tuổi mặc quần áo như vậy rồi mà.
- Đội phó anh đây là đang cam chịu số phận đó.
Đới Nghiên Kì phẫn nộ bỏ đồ xuống.
- Vậy màu xanh da trời a! Đội phó ngày nghỉ có phải anh lại chạy đi ra đồn cắt cỏ không, hình như lại ăn nắng đen thui rồi, màu trắng coi như loại.
Phương Học Tài có chút ủy khuất:
- Anh thể chất vốn là đen sắn rồi mà, có thể trách anh sao, mùa hè ra khỏi cửa một thân đại lão gia nhưu anh lại không thể bung dù, kem chống nắng cũng không xài được, hơn nữa anh đây là màu da khỏe mạnh, màu lúa mạch đó có biết không?
- Cậu có thể không ra khỏi cửa mà. - Tiêu Thời Khâm bật cười, - Không sao, có lẽ cô gái kia sẽ thích màu da khỏe mạnh của cậu mà.
Phương Học Tài lườm anh một cái:
- Tôi thấy mấy cậu toàn là nhằm vào tôi giở trò quỷ thì có.
- Sao có thể chứ, bọn tôi đều là suy nghĩ vì đọi phó nha. – Trình Thái nói, - Quần áo chọn xong ròi, chúng ta có thể cùng nghĩ xem đội phó mang lễ vật gì cho đối tượng là phù hợp đi!
Phương Học Tài hơi nhíu mày, cảm thấy trong lời đề nghị của Trình Thái không hề đơn giản.
- Mang hoa?
Mễ Tu Viễn vẫn còn giữ vài phần thiếu niên ngây thơ.
- Em đúng là mang đậm phong cách trường trung Học mà, chỉ có hoa sao mà được chứ . . . - Lỗ Dịch Ninh lắc đầu, - Ai, đúng rồi, cô gái kia có biết về Vinh Quang không, chúng ta tặng một bức hình hiếm độc có chữ kí của Chu Trạch Khải thì sao hả?
- Tôi cũng không rõ lắm . . . Khoan, vì sao chúng ta phải tặng hình có chữ kí của Chu Trạch Khải hả, không phải tôi đi coi mắt sao?
Phương Học Tài hậu tri hậu giác nhận ra điểm bất thường.jc
- Bởi vì anh ta đẹp trai nha.
Trương Gia Hưng nhỏ giọng nói.
- Được rồi được rồi, lễ vật cứ giao cho Tiểu Đới đi, em ấy hiểu tâm tư của con gái. - Tiêu Thời Khâm thấy sắp náo động tới nơi rồi, đứng ra vớt vát lại chút mặt mũi cho Phương Học Tài, - Chuyện hình với chữ kí của Chu Trạch Khải tính sau đi.
Đúng là trị số nhan sắc của Chu Trạch Khải rất có sức sát thương, nếu thật sự cầm cái này đi làm lễ vật, coi như đối phương không phải em gái nằm trong vòng tròn của Vinh Quang cũng sẽ bị câu dính a! . . . Nói vậy, mục đích của Đội phó Phương Học Tài sẽ tràn ngập nguy cơ.
Phương Học Tài thổn thức, lúc mấu chốt vẫn nên giao cho Tiêu Thời Khâm thì hơn.
Đới Nghiên Kì vậy mà mắt sáng như sao nhìn Lỗ Dịch Ninh:
- Tiền bối có hình độc kèm chữ kí của Chu đội ạ, hồi trước em muốn lại không lấy được, lại ngại tìm Chu đội xin!!
- Khụ khụ!
Tiêu Thời Khâm ho nhẹ, bên kia Đới Nghiên Kì phát hiện Phương Học Tài ánh mắt bất đắc dĩ nhìn trần nhà, vội bẻ lái, cười hì hì nói:
- Chỉ có hoa đúng là không đủ, nhưng em có tiêu bản cây anh đào, đặt trong một quả cầu pha lê trở thành một đóa hoa không bao giờ tàn, đặc biệt xinh đẹp.
Một đám trạch nam hai mặt nhìn nhau, nghe cô giáo Tiểu Đới đĩnh đạc nói:
- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phi,m hoạt hình, nhất định sẽ rất thích.


Chính trang:
trang phục nghiêm chỉnh, dùng trong những sự kiện, họp báo… (không biết để sao cho ổn nên để nguyên Convert)
Khụ, lâu không làm có hơi không quen ;v; có gì sai sót hú ngộ nha <3
Tiểu Đới vụ nc hoa nam mị cần học em rồi =)))).

còn nữa sức sát thương do nhan sắc tiểu Chu trc nay ko nhờn dc =)))
 

Kay13

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
43
Số lượt thích
63
#7
Sau ngày này Tiêu đội sẽ phát hiện đc 1 sự thật long giời lở đất. Mem mới Lỗ vì quá cay dái 2 em Thư đã khoắng sạch bộ sưu tập các vật phẩm về Tiểu Chu của 2 em trc khi xách vali rời Yên Vũ. Nhờ nuốt hành nhập khẩu từ HH đã quen, tố chất tâm lý của Tiểu Tiêu rất vững, hắn ko những ko trách cứ, phê bình đội viên mới mà còn mở hụi cho gái Đới vào hiến kế. Kết quả, từ đấy Lôi Đình phất lên, có tiền ra tiền vào nhờ kinh doanh hàng lưu niệm độc của các ace tuyển thủ trên thị trường chợ đen...
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#8
- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.

- Nghe nói tốc độ bay xuống của loài hoa anh đào này là 5cm/s.
Mễ Tu Viễn giơ tay hỏi.
- Đúng là chủ tịch Club Anime tương lai của Lôi Đình chúng ta nha!
Đới Nghiên Kì tán thưởng nói, một đám các tiền bối trầm mặc, hiểu ra cả bọn đều bị chê, bọ họ cùng với chiến đội Lôi Đình quả nhiên không phải là cùng một chiến đội chính quy sao?
- Đội phó anh phải nhớ kĩ mấy câu từ này nha, đến lúc đó cần bày tỏ thì lôi ra dùng!
Thấy Phương Học Tài đầu óc hiện tại đã bay một mạch vào cõi thần tiên, Đới Nghiên Kì chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, sau đó quay đi tìm túi đựng quà.
Khi sự kiện tìm quà kết thúc, Tiêu Thời Khâm nói:
- Bọn cậu hẹn gặp ở chỗ nào?
Phương Học Tài khai địa chỉ, là một tiệm cà phê khá nổi tiếng, Trinh Thái nghe xong cười:
- Cũng may là hôm nay thời tiết còn coi được, có thể lái xe đi. Nếu lại đổ thêm một trận mưa hạ xối xả, Phó đội chỉ có nước chèo xuồng bơi qua.
Tiệm cà phê à . . . Tiêu Thời Khâm sờ cằm, cùng Trình Thái hai mặt nhìm ngau, hai người đều từ trong mắt nhau nổi lên hai chữ đọc là “Tò Mò” cực bự, cộng thêm một tiểu Đới Nghiên Kì không chịu ngồi yên, ngay cả Mễ Tu Viễn ngồi một bên còn ngửi được một cai mùi gọi là các tiền bối chỉ sợ thiên hạ không loạn nồng nàn.
Phương Học Tài có chút khẩn trương, ngoại trừ Đới Nghiên Kì, bình thường anh cực ít nói chuyện với các cô gái, lần này là Thái hậu nương nương nhà mình sắp xếp chuyện coi mắt, nhất định phải để ý, nhưng anh sau đó biết nói cái gì với con gái nhà người ta mới tốt đây?
Chỉ bởi vì một chút không để ý này, nên thích khách tiên sinh luôn cực kì nhạy bén đã sơ sót không phát hiện sóng ngầm cuộn trào bên cạnh đã bắt đầu khởi động.
Sau đó, sau khi Phương Học Tài ra khỏi cửa, thật là trùng hợp, điều hòa trong phòng huấn luyện Lôi Đình lại bị hư.
- Sửa thì được nhưng mà phải cát điện trước đã.
Bộ hậu cần nói một câu đoạn tuyệt mơ ước nhỏ bé được ai về nhà nấy trở về phòng nhỏ mở máy điều hòa hưởng thụ, việc này là cho ngay cả người thành thật như Mễ Tu Viễn cũng có chút nhớ nhung một chỗ nhỏ có mát điều hòa.
- Mình đi xem tình hình xem mắt của Phó đội đi - Đới Nghiên Kì ra đề nghị - Mượn đỡ trước chiếc xe van lớ của ong chủ đi, vừa đủ sáu chỗ sáu người.
Trời nóng còn không có điều hòa, tất nhiên là ai cũng không muốn ngồi trong phòng huấn luyện nữa, Lôi Đình từ trước tới nay đều theo Phật hệ, ông chủ cũng không để ý mấy chuyện cứng nhắc như người ta, đơn gảin đồng ý cho cả bọn nghỉ ngơi tập thể.
Tiêu Thời Khâm có bằng lái, ngầm trong người cũng có mấy phần ham chơi, đến cùng mọi người ai cũng là một đám thanh niên trẻ tuổi, vì vậy ngươi một câu ta một câu, vốn trái tim vốn không có bao nhiêu lòng kiên định lập tức hơi hơi dao động, sau đó ăn nhịp với nhau tập thể cùng ngồi lên xe van.
Phương Học Tài từ sau kính chiếu hậu nhìn thấy sau lưng có một chiếc xe van hơi quen mắt chạy đằng sau,, lúc chờ đèn đỏ, anh còn lên diễn đàn của chiến đội Lôi ĐÌnh nói giỡn một câu: “A, hôm nay đúng là thật trùng hợp, tôi thấy một chiếc xe van, giống với chiếc xe của ông chủ thật.”
Cách đó không xa Đới Nghiên Kì xém chút nữa cười lọt vào chỗ ghế lái.
Mễ Tu Viênx nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta làm vậy ổn thật không?
- Nhóc không cảm thấy như vậy rất thú vị hả?
Trình Thái nghiêm túc nói.
- Có một chút.
Mễ Tu Viễn thành thực nói, còn có chút xấu hổ cườ cười.
Xong, xong, limit lương tâm cuối cùng của Lôi ĐÌnh đã thất thủ, rơi vào tay giặc —— Trương Gia Hưng nghĩ, tuy anh cũng hiểu việc này quả thật rất thú vị, len lén đu theo người quen, sau đó lén lút vây xem hắn đi coi mắt, đúng là so với chính mình đi coi mắt còn kích thích hơn.
- Vậy được rồi, thú vị là tốt.
Tiêu Thời Khâm thuận miệng nói.
Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .
Phương Học Tài tới sớm, anh từ trước tới giờ đền là một người rất đúng giờ, lần này còn là hẹn gặp con gái, vậy anh nhất định không thể tới trễ, vì vậy đến sớm khoảng nửa tiếng, ngồi ở đó đờ ra nhìn ly nước đá trước mặt.
Những đội viên nào đó của chiến đội Lôi Đình ai ai cũng là khẩu trang kính râm mũ áo khoác các loại che che giấu giấu lẻn theo vào, nhìn y như một đám thanh niên lén lén lút lút lêu lổng. Bọn họ ngồi ở một bàn xéo phía sau bàn của Phương Học Tài, vì đến sáu người ngồi một bàn không bự lắm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chia thành hai bàn, hai tay liên tục không ngừng nhắn tin trong điện thoại, nhưng không còn là group chat ngày nào.
Không sai, bọn họ đúng là đã tạm thời mở một group nhỏ không có Phương Học Tài, gọi là “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt”




=)))) hơi sai but =))))) where is limit? Whé? Whé??? Show me whé???
And khi đọc câu này “Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .” __ tui có cảm giác – đây là đang nói về Chianti đại đại =)) đúng không??? Ai nói cho toi là toi không cô đưn đi =)))))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.

- Nghe nói tốc độ bay xuống của loài hoa anh đào này là 5cm/s.
Mễ Tu Viễn giơ tay hỏi.
- Đúng là chủ tịch Club Anime tương lai của Lôi Đình chúng ta nha!
Đới Nghiên Kì tán thưởng nói, một đám các tiền bối trầm mặc, hiểu ra cả bọn đều bị chê, bọ họ cùng với chiến đội Lôi Đình quả nhiên không phải là cùng một chiến đội chính quy sao?
- Đội phó anh phải nhớ kĩ mấy câu từ này nha, đến lúc đó cần bày tỏ thì lôi ra dùng!
Thấy Phương Học Tài đầu óc hiện tại đã bay một mạch vào cõi thần tiên, Đới Nghiên Kì chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, sau đó quay đi tìm túi đựng quà.
Khi sự kiện tìm quà kết thúc, Tiêu Thời Khâm nói:
- Bọn cậu hẹn gặp ở chỗ nào?
Phương Học Tài khai địa chỉ, là một tiệm cà phê khá nổi tiếng, Trinh Thái nghe xong cười:
- Cũng may là hôm nay thời tiết còn coi được, có thể lái xe đi. Nếu lại đổ thêm một trận mưa hạ xối xả, Phó đội chỉ có nước chèo xuồng bơi qua.
Tiệm cà phê à . . . Tiêu Thời Khâm sờ cằm, cùng Trình Thái hai mặt nhìm ngau, hai người đều từ trong mắt nhau nổi lên hai chữ đọc là “Tò Mò” cực bự, cộng thêm một tiểu Đới Nghiên Kì không chịu ngồi yên, ngay cả Mễ Tu Viễn ngồi một bên còn ngửi được một cai mùi gọi là các tiền bối chỉ sợ thiên hạ không loạn nồng nàn.
Phương Học Tài có chút khẩn trương, ngoại trừ Đới Nghiên Kì, bình thường anh cực ít nói chuyện với các cô gái, lần này là Thái hậu nương nương nhà mình sắp xếp chuyện coi mắt, nhất định phải để ý, nhưng anh sau đó biết nói cái gì với con gái nhà người ta mới tốt đây?
Chỉ bởi vì một chút không để ý này, nên thích khách tiên sinh luôn cực kì nhạy bén đã sơ sót không phát hiện sóng ngầm cuộn trào bên cạnh đã bắt đầu khởi động.
Sau đó, sau khi Phương Học Tài ra khỏi cửa, thật là trùng hợp, điều hòa trong phòng huấn luyện Lôi Đình lại bị hư.
- Sửa thì được nhưng mà phải cát điện trước đã.
Bộ hậu cần nói một câu đoạn tuyệt mơ ước nhỏ bé được ai về nhà nấy trở về phòng nhỏ mở máy điều hòa hưởng thụ, việc này là cho ngay cả người thành thật như Mễ Tu Viễn cũng có chút nhớ nhung một chỗ nhỏ có mát điều hòa.
- Mình đi xem tình hình xem mắt của Phó đội đi - Đới Nghiên Kì ra đề nghị - Mượn đỡ trước chiếc xe van lớ của ong chủ đi, vừa đủ sáu chỗ sáu người.
Trời nóng còn không có điều hòa, tất nhiên là ai cũng không muốn ngồi trong phòng huấn luyện nữa, Lôi Đình từ trước tới nay đều theo Phật hệ, ông chủ cũng không để ý mấy chuyện cứng nhắc như người ta, đơn gảin đồng ý cho cả bọn nghỉ ngơi tập thể.
Tiêu Thời Khâm có bằng lái, ngầm trong người cũng có mấy phần ham chơi, đến cùng mọi người ai cũng là một đám thanh niên trẻ tuổi, vì vậy ngươi một câu ta một câu, vốn trái tim vốn không có bao nhiêu lòng kiên định lập tức hơi hơi dao động, sau đó ăn nhịp với nhau tập thể cùng ngồi lên xe van.
Phương Học Tài từ sau kính chiếu hậu nhìn thấy sau lưng có một chiếc xe van hơi quen mắt chạy đằng sau,, lúc chờ đèn đỏ, anh còn lên diễn đàn của chiến đội Lôi ĐÌnh nói giỡn một câu: “A, hôm nay đúng là thật trùng hợp, tôi thấy một chiếc xe van, giống với chiếc xe của ông chủ thật.”
Cách đó không xa Đới Nghiên Kì xém chút nữa cười lọt vào chỗ ghế lái.
Mễ Tu Viênx nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta làm vậy ổn thật không?
- Nhóc không cảm thấy như vậy rất thú vị hả?
Trình Thái nghiêm túc nói.
- Có một chút.
Mễ Tu Viễn thành thực nói, còn có chút xấu hổ cườ cười.
Xong, xong, limit lương tâm cuối cùng của Lôi ĐÌnh đã thất thủ, rơi vào tay giặc —— Trương Gia Hưng nghĩ, tuy anh cũng hiểu việc này quả thật rất thú vị, len lén đu theo người quen, sau đó lén lút vây xem hắn đi coi mắt, đúng là so với chính mình đi coi mắt còn kích thích hơn.
- Vậy được rồi, thú vị là tốt.
Tiêu Thời Khâm thuận miệng nói.
Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .
Phương Học Tài tới sớm, anh từ trước tới giờ đền là một người rất đúng giờ, lần này còn là hẹn gặp con gái, vậy anh nhất định không thể tới trễ, vì vậy đến sớm khoảng nửa tiếng, ngồi ở đó đờ ra nhìn ly nước đá trước mặt.
Những đội viên nào đó của chiến đội Lôi Đình ai ai cũng là khẩu trang kính râm mũ áo khoác các loại che che giấu giấu lẻn theo vào, nhìn y như một đám thanh niên lén lén lút lút lêu lổng. Bọn họ ngồi ở một bàn xéo phía sau bàn của Phương Học Tài, vì đến sáu người ngồi một bàn không bự lắm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chia thành hai bàn, hai tay liên tục không ngừng nhắn tin trong điện thoại, nhưng không còn là group chat ngày nào.
Không sai, bọn họ đúng là đã tạm thời mở một group nhỏ không có Phương Học Tài, gọi là “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt”




=)))) hơi sai but =))))) where is limit? Whé? Whé??? Show me whé???
And khi đọc câu này “Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .” __ tui có cảm giác – đây là đang nói về Chianti đại đại =)) đúng không??? Ai nói cho toi là toi không cô đưn đi =)))))))
Forum tag ntn v =))))

@Chianti =)
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#12
Đới Nghiên Kì mỉm cười: Phun một chút ở các góc phòng, tự giả bộ như mình có bạn trai : )
Tiểu Đới... @@ có thật sự là cần phải như vậy không em... ( À mà cái đó có trùng mùi với đồ của Tiêu đội không nhỉ?)
Chỉ có hoa đúng là không đủ, nhưng em có tiêu bản cây anh đào, đặt trong một quả cầu pha lê trở thành một đóa hoa không bao giờ tàn, đặc biệt xinh đẹp.
Một đám trạch nam hai mặt nhìn nhau, nghe cô giáo Tiểu Đới đĩnh đạc nói:
- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.
Hợp lý đó...
Tiệm cà phê à . . . Tiêu Thời Khâm sờ cằm, cùng Trình Thái hai mặt nhìm ngau, hai người đều từ trong mắt nhau nổi lên hai chữ đọc là “Tò Mò” cực bự, cộng thêm một tiểu Đới Nghiên Kì không chịu ngồi yên, ngay cả Mễ Tu Viễn ngồi một bên còn ngửi được một cai mùi gọi là các tiền bối chỉ sợ thiên hạ không loạn nồng nàn.
Mễ Tu Viênx nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta làm vậy ổn thật không?
- Nhóc không cảm thấy như vậy rất thú vị hả?
Trình Thái nghiêm túc nói.
- Có một chút.
Mễ Tu Viễn thành thực nói, còn có chút xấu hổ cườ cười.
Xong, xong, limit lương tâm cuối cùng của Lôi ĐÌnh đã thất thủ, rơi vào tay giặc —— Trương Gia Hưng nghĩ, tuy anh cũng hiểu việc này quả thật rất thú vị, len lén đu theo người quen, sau đó lén lút vây xem hắn đi coi mắt, đúng là so với chính mình đi coi mắt còn kích thích hơn.
- Vậy được rồi, thú vị là tốt.
Tiêu Thời Khâm thuận miệng nói.
Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .
Đồng đội luôn là những kẻ nguy hiểm nhất haizzzz!!!!
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#13
Tiểu Đới... @@ có thật sự là cần phải như vậy không em... ( À mà cái đó có trùng mùi với đồ của Tiêu đội không nhỉ?)

Hợp lý đó...


Đồng đội luôn là những kẻ nguy hiểm nhất haizzzz!!!!
phó đội đáng thương =v= =))))))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#14
(Đã beta và cập nhập toàn bộ trên post đầu tiên =v=b)

Phương Học Tài hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại:

- Mình không hồi hộp không hồi hộp, không hồi hộp.

- Tới rồi tới rồi, chị dâu hình như là người kia?

Khóe mắt Mễ Tu Viễn chú ý tới một cô gái mặc một bộ dài màu trắng, một cô gái xinh đẹp tiên khí lượn quanh đang đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng hiển nhiên là người có hẹn trước, đi về phía này.

Cả đám ngồi ở một bên vừa phòng ngừa bị nhận ra, một bên cẩn thận quan sát tình hình bên này.

- Chào anh.

Cô gái đi tới khanh khách cười ngồi xuống đối diện Phương Học Tài,

- Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.

- Không có gì không có gì không có gì, là anh đến sớm. – Phương Học Tài vội vội vàng vàng xua tay, - Em muốn uống gì không?

- Đội phó hình như bối rối lắm nha, đúng là không may mắn mà.

Đới Nghiên Kì nã pháo.

- Hy vọng bọn họ có thể trò chuyện mấy chủ đề hợp ý nhau.

Tiêu Thời Khâm còn đang ôm mấy phần chờ mong,

- Nếu như Học Tài thành công, phải bắt tên đó bao ăn.

- Họ Phương hình như là rất dễ thoát khỏi đoàn cẩu độc thân thì phải?

Lỗ Dịch Ninh ngụ ý nói, hắn nói tất nhiên là vị nhân sĩ Luân Hồi họ Phương nào đó đã lập gia đình làm người ta vừa hâm mộ vừa đắng lòng – Phương Minh Hoa.

- Tui thấy chưa chắc, Phương bỉ ổi kia mấy ông có thấy tên đó thoát đoàn chưa?

Trình Thái cười haha một tiếng,

- Đội phó đội cũng chưa thấy không?

Ý chính là hội phó hôm này có khả năng không thành – Mễ Tu Viễn auto phân tích ra được cái kết luận này.

Phương Học Tài trước mặt cô gái này có vẻ trò chuyện ăn ý, làm quần chúng quân xem bên cạnh an tâm không ít, cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm một chút, chỉ là không dám lớn tiếng quá, sợ làm Phương Học Tài chú ý tới.

- Em rất thích món quà này. – Em gái khẽ cười nói.

Phương Học Tài nghĩ đến lời thoại kinh điển trong miệng Đới Nghiên Kì, đang muốn mở miệng, lại nghe em gái cười:

- Nghe nói tốc độ hoa đào rơi là 5cm/s.

Anh đực ra tại chỗ, tính sao tính sao, lời thoại chuẩn bị kĩ càng bị người ta nói trước mất rồi, anh là nên nói cái gì???

Đới Nghiên Kì xùy cười một tiếng:

- Thảm, chắc là khiến Phó đội bối rối không biết nói gì tiếp rồi.

- Ừ, 5cm vẫn còn nhanh quá. – Phương Học Tài nói.

- Ui ui, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. – Trình Thái phán.

Cô gái cũng không nhịn được cười vui vẻ, cô vậy mà không ngờ rất hiểu về Vinh Quang, còn biết Phương Học Tài là đội phó chiến đội Lôi ĐÌnh, nhìn thấy trọng tâm câu chuyện thay đổi, hai cười trò chuyện với nhau rất vui, lúc bữa ăn gần kết thúc, cô gái vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng đột nhiên lại có chút ngượng ngùng nói:

- Phương phó đội là người trong giới chuyên nghiệp, nếu muốn lấy chữ kí của tuyển thủ chuyên nghiệp khác hẳn là không khó nhỉ?

Nên tới vẫn phải tới, Phương Học Tài đương nhiên hiểu rõ cô là muốn mình hỗ trợ xin chữ kí, chỉ là không biết của người nào, anh nhớ tới mấy tên hồi nãy vừa đùa giỡn, trong lòng trong nháy mắt lộp độp hai tiếng, không phải là của Chu Trạch Khải chứ!??

Phương Học Tài miễn cưỡng cười cười:

- Người em thần tượng là?

- Thắp nến cho đội phó, Chu đội đúng là không phải người bình thường có thể đánh bại.

Lỗ Dịch Ninh lắc đầu.

Mễ Tu Viễn trực giác sắp có chuyện không ổn:

- Em cảm thấy, chưa chắc là Chu tiền bối đâu . . .

- Thực ra em là fan của Đội trưởng Tiêu Thời Khâm, Phó đội có thể giúp em xin một cái chữ kí của Tiêu đội được không QAQ?

Phương Học Tài:

- Ai? Em nói ai? Anh hình như mới nghe cái tên nào khủng khiếp lắm???

Tieu Thời Khâm khụ một tiếng, suýt chút nữa là phun ngụm nước chanh trong miệng phun ra ngoài, Đới Nghiên Kì che miệng không tiếng động cười a cười, mấy người khác cũng đều bị bất ngờ đánh úp không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời bả vai đều run lên.

Phương Học Tài: Nhân gian không đáng.

Anh vừa nói có thể, một bên ở trong lòng phun nước bọt chuyện này, sau đó nhận được tin nhắn chớp nhoáng của Đới Nghiên Kì:

- Anh có thể nói với tiểu tỷ tỷ, chữ kĩ đội trưởng tất nhiên là được, nhưng mà lần sau hẹn gặp rồi đưa cho nàng ấy.

- Tiểu Đới đúng là good job. – Kẻ gây họa Tiêu Thời Khâm khen một câu cho sự nhạy bén của Đới Nghiên Kì.

Phương Học Tài: Nhưng mà lần sau anh không muốn cuộc hẹn với nàng nữa na : )

Đới Nghiên Kì: Vụ đó không được nha, lỡ lần sau nàng muốn hẹn với đội trưởng thì nàm thao? Đội phó anh phải hảo hảo chịu đựng a!!

Phương Học Tài trong lòng gào thét đau thương “Lôi Đình không có nhân quyềnnnnn” đồng thời trực giác hò hét không đúng, tin nhắn này quá nhanh, nhanh như lốc xoáy, anh không khỏi bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mấy người khác lập tức đem mình rụt a rụt, nỗ lực đè thấp cảm giác tồn tại, nhưng Tiêu Thời Khâm nào đó 1m8 có phải một vóc dáng tốt để tàng hình?

Vì thế Phương Học Tài chiếu ra một ánh mắt bắt quả tang chói chói.

Phương Học Tài nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ bàn đối diện:

- Em thấy cái tên mang cái mũ lưỡi trai xấu hoắc kia không? Đó là Tiêu Thời Khâm đó, em qua tìm tên đó xin chữ kí đi!

Tiêu Thời Khâm: Tôi không cần mặt mũi sao??

Phương Học Tài: Lôi Đình không có nhân quyền, đòi mặt mũi cái gì.

Em gái kinh ngạc nhìn sang, một giây sau suýt nữa sợ hãi kêu lên, ở đó không chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, đây là toàn viên tập thể Lôi Đình, không kể tuyển thủ hạch tâm cả đám đều đến cả rồi a, lần này bội thu rồi!!

Vì thế sau đó từ buổi coi mắt của Phó đội, biến thành Lôi Đình toàn viên cùng gặp mặt một fan nhỏ may mắn.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Ngày thứ hai sau khi điều hòa phòng huấn luyện sửa xong, Phương Học Tài thích khách Quỷ Mị Tài đấu với Tiêu Thời Khâm kĩ sư máy móc Diệt Sinh Linh, sử dụng “Liều Mình Một Hit” sau đó nhất kích tất sát.

Tiêu Thời Khâm: ? ? ?

Phương Học Tài: Ha Ha.

Đới Nghiên Kì: Phó đội thù dai nha.

Trình Thái đem tên Group “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt” đổi tên thành “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”

Sau đó hắn nhìn thấy một thông báo đọc là:

=> “Thích khách soái nhất Lôi Đình” Xin Gia Nhập “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”.

=> Lý do xin: Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→

-End-
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#15
hahahahahahaha chỉ có thể trách sức hút bạn không bằng người thôi :V
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#16
(Đã beta và cập nhập toàn bộ trên post đầu tiên =v=b)

Phương Học Tài hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại:

- Mình không hồi hộp không hồi hộp, không hồi hộp.

- Tới rồi tới rồi, chị dâu hình như là người kia?

Khóe mắt Mễ Tu Viễn chú ý tới một cô gái mặc một bộ dài màu trắng, một cô gái xinh đẹp tiên khí lượn quanh đang đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng hiển nhiên là người có hẹn trước, đi về phía này.

Cả đám ngồi ở một bên vừa phòng ngừa bị nhận ra, một bên cẩn thận quan sát tình hình bên này.

- Chào anh.

Cô gái đi tới khanh khách cười ngồi xuống đối diện Phương Học Tài,

- Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.

- Không có gì không có gì không có gì, là anh đến sớm. – Phương Học Tài vội vội vàng vàng xua tay, - Em muốn uống gì không?

- Đội phó hình như bối rối lắm nha, đúng là không may mắn mà.

Đới Nghiên Kì nã pháo.

- Hy vọng bọn họ có thể trò chuyện mấy chủ đề hợp ý nhau.

Tiêu Thời Khâm còn đang ôm mấy phần chờ mong,

- Nếu như Học Tài thành công, phải bắt tên đó bao ăn.

- Họ Phương hình như là rất dễ thoát khỏi đoàn cẩu độc thân thì phải?

Lỗ Dịch Ninh ngụ ý nói, hắn nói tất nhiên là vị nhân sĩ Luân Hồi họ Phương nào đó đã lập gia đình làm người ta vừa hâm mộ vừa đắng lòng – Phương Minh Hoa.

- Tui thấy chưa chắc, Phương bỉ ổi kia mấy ông có thấy tên đó thoát đoàn chưa?

Trình Thái cười haha một tiếng,

- Đội phó đội cũng chưa thấy không?

Ý chính là hội phó hôm này có khả năng không thành – Mễ Tu Viễn auto phân tích ra được cái kết luận này.

Phương Học Tài trước mặt cô gái này có vẻ trò chuyện ăn ý, làm quần chúng quân xem bên cạnh an tâm không ít, cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm một chút, chỉ là không dám lớn tiếng quá, sợ làm Phương Học Tài chú ý tới.

- Em rất thích món quà này. – Em gái khẽ cười nói.

Phương Học Tài nghĩ đến lời thoại kinh điển trong miệng Đới Nghiên Kì, đang muốn mở miệng, lại nghe em gái cười:

- Nghe nói tốc độ hoa đào rơi là 5cm/s.

Anh đực ra tại chỗ, tính sao tính sao, lời thoại chuẩn bị kĩ càng bị người ta nói trước mất rồi, anh là nên nói cái gì???

Đới Nghiên Kì xùy cười một tiếng:

- Thảm, chắc là khiến Phó đội bối rối không biết nói gì tiếp rồi.

- Ừ, 5cm vẫn còn nhanh quá. – Phương Học Tài nói.

- Ui ui, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. – Trình Thái phán.

Cô gái cũng không nhịn được cười vui vẻ, cô vậy mà không ngờ rất hiểu về Vinh Quang, còn biết Phương Học Tài là đội phó chiến đội Lôi ĐÌnh, nhìn thấy trọng tâm câu chuyện thay đổi, hai cười trò chuyện với nhau rất vui, lúc bữa ăn gần kết thúc, cô gái vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng đột nhiên lại có chút ngượng ngùng nói:

- Phương phó đội là người trong giới chuyên nghiệp, nếu muốn lấy chữ kí của tuyển thủ chuyên nghiệp khác hẳn là không khó nhỉ?

Nên tới vẫn phải tới, Phương Học Tài đương nhiên hiểu rõ cô là muốn mình hỗ trợ xin chữ kí, chỉ là không biết của người nào, anh nhớ tới mấy tên hồi nãy vừa đùa giỡn, trong lòng trong nháy mắt lộp độp hai tiếng, không phải là của Chu Trạch Khải chứ!??

Phương Học Tài miễn cưỡng cười cười:

- Người em thần tượng là?

- Thắp nến cho đội phó, Chu đội đúng là không phải người bình thường có thể đánh bại.

Lỗ Dịch Ninh lắc đầu.

Mễ Tu Viễn trực giác sắp có chuyện không ổn:

- Em cảm thấy, chưa chắc là Chu tiền bối đâu . . .

- Thực ra em là fan của Đội trưởng Tiêu Thời Khâm, Phó đội có thể giúp em xin một cái chữ kí của Tiêu đội được không QAQ?

Phương Học Tài:

- Ai? Em nói ai? Anh hình như mới nghe cái tên nào khủng khiếp lắm???

Tieu Thời Khâm khụ một tiếng, suýt chút nữa là phun ngụm nước chanh trong miệng phun ra ngoài, Đới Nghiên Kì che miệng không tiếng động cười a cười, mấy người khác cũng đều bị bất ngờ đánh úp không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời bả vai đều run lên.

Phương Học Tài: Nhân gian không đáng.

Anh vừa nói có thể, một bên ở trong lòng phun nước bọt chuyện này, sau đó nhận được tin nhắn chớp nhoáng của Đới Nghiên Kì:

- Anh có thể nói với tiểu tỷ tỷ, chữ kĩ đội trưởng tất nhiên là được, nhưng mà lần sau hẹn gặp rồi đưa cho nàng ấy.

- Tiểu Đới đúng là good job. – Kẻ gây họa Tiêu Thời Khâm khen một câu cho sự nhạy bén của Đới Nghiên Kì.

Phương Học Tài: Nhưng mà lần sau anh không muốn cuộc hẹn với nàng nữa na : )

Đới Nghiên Kì: Vụ đó không được nha, lỡ lần sau nàng muốn hẹn với đội trưởng thì nàm thao? Đội phó anh phải hảo hảo chịu đựng a!!

Phương Học Tài trong lòng gào thét đau thương “Lôi Đình không có nhân quyềnnnnn” đồng thời trực giác hò hét không đúng, tin nhắn này quá nhanh, nhanh như lốc xoáy, anh không khỏi bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mấy người khác lập tức đem mình rụt a rụt, nỗ lực đè thấp cảm giác tồn tại, nhưng Tiêu Thời Khâm nào đó 1m8 có phải một vóc dáng tốt để tàng hình?

Vì thế Phương Học Tài chiếu ra một ánh mắt bắt quả tang chói chói.

Phương Học Tài nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ bàn đối diện:

- Em thấy cái tên mang cái mũ lưỡi trai xấu hoắc kia không? Đó là Tiêu Thời Khâm đó, em qua tìm tên đó xin chữ kí đi!

Tiêu Thời Khâm: Tôi không cần mặt mũi sao??

Phương Học Tài: Lôi Đình không có nhân quyền, đòi mặt mũi cái gì.

Em gái kinh ngạc nhìn sang, một giây sau suýt nữa sợ hãi kêu lên, ở đó không chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, đây là toàn viên tập thể Lôi Đình, không kể tuyển thủ hạch tâm cả đám đều đến cả rồi a, lần này bội thu rồi!!

Vì thế sau đó từ buổi coi mắt của Phó đội, biến thành Lôi Đình toàn viên cùng gặp mặt một fan nhỏ may mắn.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Ngày thứ hai sau khi điều hòa phòng huấn luyện sửa xong, Phương Học Tài thích khách Quỷ Mị Tài đấu với Tiêu Thời Khâm kĩ sư máy móc Diệt Sinh Linh, sử dụng “Liều Mình Một Hit” sau đó nhất kích tất sát.

Tiêu Thời Khâm: ? ? ?

Phương Học Tài: Ha Ha.

Đới Nghiên Kì: Phó đội thù dai nha.

Trình Thái đem tên Group “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt” đổi tên thành “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”

Sau đó hắn nhìn thấy một thông báo đọc là:

=> “Thích khách soái nhất Lôi Đình” Xin Gia Nhập “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”.

=> Lý do xin: Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→

-End-
Hahahaaha tui cảm thấy cái ổ Lôi Đình này không thiếu muối đâu, xác định là muối ko kém Ngưu Lang Đoàn hay HH =)))).
Còn lôi cả Phương Thái Hậu tui vô, mấy thím muốn gì :v ?
Còn nữa nhân quyền là gì ? ăn dc ko?
TUi mà là fangirl đó chắc tui xỉu -_)))
R.I.P Tiêu Thì Khâm =))))))))))))))))
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#17
[Lôi Đình]

Hôm Nay Phó Đội Muốn Xem Mắt

Convert: 张佳乐头上的小花儿 - (Link)| Edit: oomi

Tác giả: Không rõ

Tag: NON CP, Lôi Đình toàn viên cuộc sống thường nhật, văn viết về Chiến đội Lôi Đình~~

Tên fic đã nói lên tất cả. Mau đu theo xem rốt cuộc phó đội có rước được mỹ nhân về nhà không nào =v=b

----

Một ngày nào đó sau kì nghỉ hè.

Kết thúc huấn luyện, đúng lúc điện thoại Phương Học Tài vang lên, anh cầm điện thoại ra ngoài nhận cuộc gọi, sau khi trở về vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên, chuyện này tất nhiên làm cho các đội viên Lôi Đìnhchú ý tới, vì thế Đới Nghiên Kỳ mở miệng trước quan tâm hỏi:

- Phó đội anh sao thế, sắc mặt hình như không tốt lắm?

- Ừm . . . - Phương Học Tài thần sắc sầu não.

- Ai . . . - Phương Học Tài muốn nói lại thôi.

- Ô . . . - Phương Học Tài thấy chết không sờn.

- Các cậu có ai đi xem mắt chưa?

Đội phó Lôi Đình vô cùng khẩn thiết hỏi.

Toàn trường yên tĩnh một giây . . . Sau đó Tiêu Thời Khâm bật cười đầu tiên, anh nâng lên gọng kính vì cười qua dữ dội mà có hơi tuột xuống, giả vờ như không thể tin hỏi:

- Không phải chứ Học Tài, không lẽ cậu muốn đi xem mắt?

- Cười gì mà cười?

Phương Học Tài không làm gì được Tiêu Thời Khâm, nhưng trước mặt đám hậu bối của anh lòe ra chút uy phong thì vẫn có thể, vì vậy Trình Thái và vài tên khác thu lại nụ cười ngồi nghiêm chỉnh chờ Phương Học Tài nói tiếp, nhưng mà trong đám người yên tĩnh ngồi ngay ngắn lại có một Tiểu Nghiên Kỳ không hợp thời phụt một tiếng phồng má lên lại bật cười:

- Thật ngại quá Phó đội hahahaha tuy là nghe rất thảm nhưng mà em lại rất muốn cười ui ui!

- Hàn đội còn chưa bị lôi đi xem mắt, tôi trẻ trung phơi phới thế này sao lại bị bức đi coi mắt chứ?

Phương Học Tài nhìn Đới Nghiên Kỳ - em gái nhỏ không có lương tâm đang cười tới hoa nở đầy mặt, chỉ đành âm u cảm thán một câu, anh nhìn điện thoại soi mặt mình, sau đó sờ sờ tóc trên trán:

- Tôi để nếp tóc này nhìn không có ngốc chứ?

- Sao, vậy bác gái nói gì?

Tiêu Thời Khâm hỏi.

- Nói nghề nghiệp thể thao điện tử của chúng ta quá mệt mỏi, hoặc là tìm đối tượng sớm, hoặc là chờ đến khi thành một đại thúc đầu hói bụng phệ rồi thì còn nữ hài nào dám thích nữa?

Phương Học Tài buồn phiền nói.

Vì thế ngay tại đương trường có mấy vị nam sĩ theo bản năng sờ sờ nếp tóc mình, chỉ có người mới Mễ Tu Viễn ngơ mặt, mái tóc dày rậm vẻ mặt ngây thơ, thành công chiếm được tình mẹ của Đới Nghiên Kỳ giết tới —— cô đè đầu tiểu thiếu niên xoa xoa tóc người ta thành một đống lộn xộn, sâu trong lòng thầm nhủ:

“Đây chính là tương lai của Lôi Đình chúng ta nha.”

- Cứ như vậy đi, thực ra dì nói cũng có lý.

Trương Gia Hưng ho khan một tiếng nói.

- Nhưng bọn em cũng đều không có kinh nghiệm đi xem mắt.

Lỗ Dịch Ninh thõng tay bảy tỏ ý kiến không có kinh nghiệm không thể giúp được gì. ((buông) thõng tay: để tay xuôi theo người)

Chỉ có Đới Nghiên Kỳ xoa xoa tay nóng lòng muốn thử:

- Hay để em tới cứu vớt y phẩm của Phó đội đi!! Đầu tiên chúng ta tìm một bộ y phục phù hợp để ra mắt, âu phục là được rồi, còn cần giải quyết vấn đề lễ vật, tranh thủ một lần ra trận là hốt được tiểu tỷ tỷ, giải quyết chuyện đại sự cả đời của Phó đội!

Phương Học Tài: ? ? ?

Anh hình như chưa có nói định dùng ra mắt để giải quyết việc đại sự cả đời của mình nha!!

- Ừm . . . Vấn đề tình cảm cá nhân của đội viên đúng là rất quan trọng, việc này quyết định tương lai của cả Lôi Đình chúng ta.

Tiêu Thời Khâm gật đầu nở nụ cười, nhận được ánh mát không thể tin nổi của Phương Học Tài, anh bi phẫn nói:

- Đội trưởng anh cũng lừa gạt trận quỷ Hư Không vậy đó hả?

Anh cuối cùng cũng hiểu được, đây là một người rảnh rỗi không có gì làm, muốn hùa theo giày vò anh.

Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có chính trang của riêng mình, Phương Học Tài đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên tủ quần áo vừa mở ra đã có rất nhiều quần áo. Sau đó, Đới Nghiên Kì tiểu cô nương lục lục lọi lọi từ phòng mình lôi ra một chai nước hoa nam, thành công tạo sét đánh ngây người một đám đội viên Lôi Đình:

- Một cô gái là em sao lại có nước hoa nam?

Đới Nghiên Kì mỉm cười: Phun một chút ở các góc phòng, tự giả bộ như mình có bạn trai : )

- Diện cả bộ vest thì hơi quá nghiêm trọng, mặc một cái áo sơ mi là ổn rồi, em đề nghị đội phó mặc cái áo sơ mi hồng nhạt này, sao hỏ! Rất tươi mát nha!

Đới Nghiên Kì đề nghị.

Tiêu Thời Khâm:

- Anh cảm thấy rất được.

Lỗ Dịch Ninh:

- Tui cũng thấy được.

Trình Thái:

- Vậy chọn cái này đi.

Mễ Tu Viễn người cuối cùng còn lại một chút lương tâm cuối cùng của Lôi Đình:

- Cái này . . .

Phương Học Tài:

- Tôi cảm thấy rất không được! Xin mấy cậu có chút lương tâm đi mà!

Trương Gia Hưng nhịn cười, cố gắng nghiêm nghị:

- Đội phó đã qua tuổi mặc quần áo như vậy rồi mà.

- Đội phó anh đây là đang cam chịu số phận đó.

Đới Nghiên Kì phẫn nộ bỏ đồ xuống.

- Vậy màu xanh da trời a! Đội phó ngày nghỉ có phải anh lại chạy đi ra đồn cắt cỏ không, hình như lại ăn nắng đen thui rồi, màu trắng coi như loại.

Phương Học Tài có chút ủy khuất:

- Thể chất anh vốn là đen sẵn rồi mà, có thể trách anh sao, mùa hè ra khỏi cửa một thân đại lão gia như anh lại không thể bung dù, kem chống nắng cũng không xài được, hơn nữa anh đây là màu da khỏe mạnh, màu lúa mạch đó có biết không?

- Cậu có thể không ra khỏi cửa mà. - Tiêu Thời Khâm bật cười, - Không sao, có lẽ cô gái kia sẽ thích màu da khỏe mạnh của cậu mà.

Phương Học Tài lườm anh một cái:

- Tôi thấy mấy cậu toàn là nhằm vào tôi giở trò quỷ thì có.

- Sao có thể chứ, bọn tôi đều là suy nghĩ vì đội phó nha. – Trình Thái nói, - Quần áo chọn xong ròi, chúng ta có thể cùng nghĩ xem đội phó mang lễ vật gì cho đối tượng là phù hợp đi!

Phương Học Tài hơi nhíu mày, cảm thấy lời đề nghị của Trình Thái không hề đơn giản.

- Mang hoa?

Mễ Tu Viễn vẫn còn giữ vài phần thiếu niên ngây thơ.

- Em đúng là mang đậm phong cách trường trung học mà, chỉ có hoa sao mà được chứ . . . - Lỗ Dịch Ninh lắc đầu, - Ai, đúng rồi, cô gái kia có biết về Vinh Quang không, chúng ta tặng một bức hình hiếm độc có chữ kí của Chu Trạch Khải thì sao?

- Tôi cũng không rõ lắm . . . Khoan, vì sao chúng ta phải tặng hình có chữ kí của Chu Trạch Khải hả, không phải tôi đi coi mắt hả?

Phương Học Tài hậu tri hậu giác nhận ra điểm bất thường.jc

- Bởi vì anh ta đẹp trai nha.

Trương Gia Hưng nhỏ giọng nói.

- Được rồi được rồi, lễ vật cứ giao cho Tiểu Đới đi, em ấy hiểu tâm tư của con gái. - Tiêu Thời Khâm thấy sắp náo động tới nơi, đứng ra vớt vát lại chút mặt mũi cho Phương Học Tài, - Chuyện hình với chữ kí của Chu Trạch Khải tính sau đi.

Đúng là trị số nhan sắc của Chu Trạch Khải rất có sức sát thương, nếu thật sự cầm cái này đi làm lễ vật, coi như đối phương không phải em gái nằm trong vòng tròn của Vinh Quang cũng sẽ bị câu dính a! . . . Nói vậy, mục đích của Đội phó Phương Học Tài sẽ tràn ngập nguy cơ.

Phương Học Tài thổn thức, lúc mấu chốt vẫn nên giao cho Tiêu Thời Khâm thì hơn.

Đới Nghiên Kì mắt sáng như sao nhìn Lỗ Dịch Ninh:

- Tiền bối có hình độc kèm chữ kí của Chu đội ạ, hồi trước em muốn lại không lấy được, lại ngại tìm Chu đội xin!!

- Khụ khụ!

Tiêu Thời Khâm ho nhẹ, bên kia Đới Nghiên Kì phát hiện ánh mắt Phương Học Tài bất đắc dĩ nhìn trần nhà, vội bẻ lái, cười hì hì nói:

- Chỉ có hoa đúng là không đủ, nhưng em có tiêu bản cây anh đào, đặt trong một quả cầu pha lê trở thành một đóa hoa không bao giờ tàn, đặc biệt xinh đẹp.

Một đám trạch nam hai mặt nhìn nhau, nghe cô giáo Tiểu Đới đĩnh đạc nói:

- Hoa anh đào là loài hoa của tình yêu và hy vọng, tượng trưng cho sự thuần khiết và cao thượng, nếu cô nương này vừa hay có xem phim hoạt hình (anime), nhất định sẽ rất thích.

- Nghe nói tốc độ rơi của loài hoa anh đào là 5cm/s.

Mễ Tu Viễn giơ tay hỏi.

- Đúng là chủ tịch Club Anime tương lai của Lôi Đình chúng ta nha!

Đới Nghiên Kì tán thưởng nói, một đám các tiền bối trầm mặc, hiểu ra cả bọn đều bị chê, bọn họ cùng với chiến đội Lôi Đình quả nhiên không phải cùng một chiến đội chính quy sao?

- Đội phó anh phải nhớ kĩ mấy câu từ này nha, đến lúc đó cần bày tỏ thì lôi ra dùng!

Thấy Phương Học Tài đầu óc hiện tại đã bay một mạch vào cõi thần tiên, Đới Nghiên Kì chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, sau đó quay đi tìm túi đựng quà.

Khi sự kiện tìm quà kết thúc, Tiêu Thời Khâm nói:

- Bọn cậu hẹn gặp ở chỗ nào?

Phương Học Tài khai địa chỉ, là một tiệm cà phê khá nổi tiếng, Trình Thái nghe xong cười:

- Cũng may là hôm nay thời tiết còn coi được, có thể lái xe đi. Nếu lại đổ thêm một trận mưa hạ xối xả, Phó đội chỉ có nước chèo xuồng bơi qua.

Tiệm cà phê à . . . Tiêu Thời Khâm sờ cằm, cùng Trình Thái hai mặt nhìm ngau, hai người đều từ trong mắt nhau nổi lên hai chữ đọc là “Tò Mò” cực bự, cộng thêm một tiểu Đới Nghiên Kì không chịu ngồi yên, ngay cả Mễ Tu Viễn ngồi một bên còn ngửi được một mùi gọi là “các tiền bối chỉ sợ thiên hạ không loạn” nồng nàn.

Phương Học Tài có chút khẩn trương, ngoại trừ Đới Nghiên Kì, bình thường anh cực ít nói chuyện với các cô gái khác, lần này là Thái hậu nương nương nhà mình sắp xếp chuyện coi mắt, nhất định phải để ý, nhưng sau đó anh biết nói cái gì với con gái nhà người ta mới tốt đây?

Chỉ bởi vì một chút không để ý này, nên thích khách tiên sinh nào đó luôn cực kì nhạy bén đã sơ sót không phát hiện sóng ngầm cuộn trào đã bắt đầu khởi động bên cạnh.

Sau đó, sau khi Phương Học Tài ra khỏi cửa, thật là trùng hợp, điều hòa trong phòng huấn luyện Lôi Đình bị hư.

- Sửa thì được nhưng mà phải cắt điện trước đã.

Bộ hậu cần nói một câu đoạn tuyệt mơ ước nhỏ bé được ai về nhà nấy trở về phòng nhỏ mở máy điều hòa hưởng thụ, việc này làm cho ngay cả người thành thật như Mễ Tu Viễn cũng có chút nhớ nhung một chỗ nhỏ có máy điều hòa.

- Mình đi xem tình hình xem mắt của Phó đội đi - Đới Nghiên Kì đề nghị - Mượn đỡ trước chiếc xe van lớn của ông chủ đi, vừa đủ sáu chỗ sáu người.

Trời nóng còn không có điều hòa, tất nhiên là ai cũng không muốn ngồi trong phòng huấn luyện nữa, Lôi Đình từ trước tới nay đều theo Phật hệ, ông chủ cũng không để ý mấy chuyện cứng nhắc như người ta, đơn giản đồng ý cho cả bọn nghỉ ngơi tập thể.

Tiêu Thời Khâm có bằng lái, ngầm trong người cũng có mấy phần ham chơi, đến cùng mọi người ai cũng là một đám thanh niên trẻ tuổi, vì vậy ngươi một câu ta một câu, vốn trái tim vốn không có bao nhiêu lòng kiên định lập tức hơi hơi dao động, sau đó ăn nhịp với nhau, tập thể cùng ngồi lên xe van.

Phương Học Tài từ sau kính chiếu hậu nhìn thấy sau lưng có một chiếc xe van hơi quen mắt chạy đằng sau, lúc chờ đèn đỏ, anh còn lên diễn đàn của chiến đội Lôi Đình nói giỡn một câu: “A, hôm nay đúng là thật trùng hợp, tôi thấy một chiếc xe van, giống với chiếc xe của ông chủ thật.”

Cách đó không xa Đới Nghiên Kì xém chút nữa cười lọt vào chỗ ghế lái.

Mễ Tu Viễn nhỏ giọng hỏi:

- Chúng ta làm vậy ổn thật không?

- Nhóc không cảm thấy như vậy rất thú vị hả?

Trình Thái nghiêm túc nói.

- Có một chút.

Mễ Tu Viễn thành thực nói, còn có chút xấu hổ cười cười.

Xong, xong, limit lương tâm cuối cùng của Lôi Đình đã thất thủ, rơi vào tay giặc —— Trương Gia Hưng nghĩ, tuy anh cũng hiểu việc này quả thật rất thú vị, len lén đu theo người quen, sau đó lén lút vây xem hắn đi coi mắt, đúng là so với chính mình đi coi mắt còn kích thích hơn.

- Vậy được rồi, thú vị là tốt.

Tiêu Thời Khâm thuận miệng nói.

Còn về phần cảm nhận của Phương Học Tài, không sao, có ai để ý không . . .

Phương Học Tài tới sớm, anh từ trước tới giờ đền là một người rất đúng giờ, lần này còn là hẹn gặp con gái, vậy anh nhất định không thể tới trễ, vì vậy đến sớm khoảng nửa tiếng, ngồi ở đó đờ ra nhìn ly nước đá trước mặt.

Những đội viên nào đó của chiến đội Lôi Đình ai ai cũng là khẩu trang kính râm mũ áo khoác các loại che che giấu giấu lẻn theo vào, nhìn y như một đám thanh niên lén lén lút lút lêu lổng. Bọn họ ngồi ở một bàn xéo phía sau bàn của Phương Học Tài, vì đến sáu người ngồi một bàn không bự lắm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chia thành hai bàn, hai tay liên tục không ngừng nhắn tin trong điện thoại, nhưng không còn là group chat ngày nào.

Không sai, bọn họ đúng là đã tạm thời mở một group nhỏ không có Phương Học Tài, gọi là “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt”.

Phương Học Tài hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại:

- Mình không hồi hộp không hồi hộp, không hồi hộp.

- Tới rồi tới rồi, chị dâu hình như là người kia?

Khóe mắt Mễ Tu Viễn chú ý tới một cô gái mặc một bộ dài màu trắng, một cô gái xinh đẹp tiên khí lượn quanh đang đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng hiển nhiên là người có hẹn trước, đi về phía này.

Cả đám ngồi ở một bên vừa phòng ngừa bị nhận ra, một bên cẩn thận quan sát tình hình bên này.

- Chào anh.

Cô gái đi tới khanh khách cười ngồi xuống đối diện Phương Học Tài,

- Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.

- Không có gì không có gì không có gì, là anh đến sớm. – Phương Học Tài vội vội vàng vàng xua tay, - Em muốn uống gì không?

- Đội phó hình như bối rối lắm nha, đúng là không may mắn mà.

Đới Nghiên Kì nã pháo.

- Hy vọng bọn họ có thể trò chuyện mấy chủ đề hợp ý nhau.

Tiêu Thời Khâm còn đang ôm mấy phần chờ mong,

- Nếu như Học Tài thành công, phải bắt tên đó bao ăn.

- Họ Phương hình như là rất dễ thoát khỏi đoàn cẩu độc thân thì phải?

Lỗ Dịch Ninh ngụ ý nói, hắn nói tất nhiên là vị nhân sĩ Luân Hồi họ Phương nào đó đã lập gia đình làm người ta vừa hâm mộ vừa đắng lòng – Phương Minh Hoa.

- Tui thấy chưa chắc, Phương bỉ ổi kia mấy ông có thấy tên đó thoát đoàn chưa?

Trình Thái cười haha một tiếng,

- Đội phó đội cũng chưa thấy không?

Ý chính là hội phó hôm này có khả năng không thành – Mễ Tu Viễn auto phân tích ra được cái kết luận này.

Phương Học Tài trước mặt cô gái này có vẻ trò chuyện ăn ý, làm quần chúng quân xem bên cạnh an tâm không ít, cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm một chút, chỉ là không dám lớn tiếng quá, sợ làm Phương Học Tài chú ý tới.

- Em rất thích món quà này. – Em gái khẽ cười nói.

Phương Học Tài nghĩ đến lời thoại kinh điển trong miệng Đới Nghiên Kì, đang muốn mở miệng, lại nghe em gái cười:

- Nghe nói tốc độ hoa đào rơi là 5cm/s.

Anh đực ra tại chỗ, tính sao tính sao, lời thoại chuẩn bị kĩ càng bị người ta nói trước mất rồi, anh là nên nói cái gì???

Đới Nghiên Kì xùy cười một tiếng:

- Thảm, chắc là khiến Phó đội bối rối không biết nói gì tiếp rồi.

- Ừ, 5cm vẫn còn nhanh quá. – Phương Học Tài nói.

- Ui ui, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. – Trình Thái phán.

Cô gái cũng không nhịn được cười vui vẻ, cô vậy mà không ngờ rất hiểu về Vinh Quang, còn biết Phương Học Tài là đội phó chiến đội Lôi ĐÌnh, nhìn thấy trọng tâm câu chuyện thay đổi, hai cười trò chuyện với nhau rất vui, lúc bữa ăn gần kết thúc, cô gái vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng đột nhiên lại có chút ngượng ngùng nói:

- Phương phó đội là người trong giới chuyên nghiệp, nếu muốn lấy chữ kí của tuyển thủ chuyên nghiệp khác hẳn là không khó nhỉ?

Nên tới vẫn phải tới, Phương Học Tài đương nhiên hiểu rõ cô là muốn mình hỗ trợ xin chữ kí, chỉ là không biết của người nào, anh nhớ tới mấy tên hồi nãy vừa đùa giỡn, trong lòng trong nháy mắt lộp độp hai tiếng, không phải là của Chu Trạch Khải chứ!??

Phương Học Tài miễn cưỡng cười cười:

- Người em thần tượng là?

- Thắp nến cho đội phó, Chu đội đúng là không phải người bình thường có thể đánh bại.

Lỗ Dịch Ninh lắc đầu.

Mễ Tu Viễn trực giác sắp có chuyện không ổn:

- Em cảm thấy, chưa chắc là Chu tiền bối đâu . . .

- Thực ra em là fan của Đội trưởng Tiêu Thời Khâm, Phó đội có thể giúp em xin một cái chữ kí của Tiêu đội được không QAQ?

Phương Học Tài:

- Ai? Em nói ai? Anh hình như mới nghe cái tên nào khủng khiếp lắm???

Tieu Thời Khâm khụ một tiếng, suýt chút nữa là phun ngụm nước chanh trong miệng phun ra ngoài, Đới Nghiên Kì che miệng không tiếng động cười a cười, mấy người khác cũng đều bị bất ngờ đánh úp không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời bả vai đều run lên.

Phương Học Tài: Nhân gian không đáng.

Anh vừa nói có thể, một bên ở trong lòng phun nước bọt chuyện này, sau đó nhận được tin nhắn chớp nhoáng của Đới Nghiên Kì:

- Anh có thể nói với tiểu tỷ tỷ, chữ kĩ đội trưởng tất nhiên là được, nhưng mà lần sau hẹn gặp rồi đưa cho nàng ấy.

- Tiểu Đới đúng là good job. – Kẻ gây họa Tiêu Thời Khâm khen một câu cho sự nhạy bén của Đới Nghiên Kì.

Phương Học Tài: Nhưng mà lần sau anh không muốn cuộc hẹn với nàng nữa na : )

Đới Nghiên Kì: Vụ đó không được nha, lỡ lần sau nàng muốn hẹn với đội trưởng thì nàm thao? Đội phó anh phải hảo hảo chịu đựng a!!

Phương Học Tài trong lòng gào thét đau thương “Lôi Đình không có nhân quyềnnnnn” đồng thời trực giác hò hét không đúng, tin nhắn này quá nhanh, nhanh như lốc xoáy, anh không khỏi bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mấy người khác lập tức đem mình rụt a rụt, nỗ lực đè thấp cảm giác tồn tại, nhưng Tiêu Thời Khâm nào đó 1m8 có phải một vóc dáng tốt để tàng hình?

Vì thế Phương Học Tài chiếu ra một ánh mắt bắt quả tang chói chói.

Phương Học Tài nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ bàn đối diện:

- Em thấy cái tên mang cái mũ lưỡi trai xấu hoắc kia không? Đó là Tiêu Thời Khâm đó, em qua tìm tên đó xin chữ kí đi!

Tiêu Thời Khâm: Tôi không cần mặt mũi sao??

Phương Học Tài: Lôi Đình không có nhân quyền, đòi mặt mũi cái gì.

Em gái kinh ngạc nhìn sang, một giây sau suýt nữa sợ hãi kêu lên, ở đó không chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, đây là toàn viên tập thể Lôi Đình, không kể tuyển thủ hạch tâm cả đám đều đến cả rồi a, lần này bội thu rồi!!

Vì thế sau đó từ buổi coi mắt của Phó đội, biến thành Lôi Đình toàn viên cùng gặp mặt một fan nhỏ may mắn.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Ngày thứ hai sau khi điều hòa phòng huấn luyện sửa xong, Phương Học Tài thích khách Quỷ Mị Tài đấu với Tiêu Thời Khâm kĩ sư máy móc Diệt Sinh Linh, sử dụng “Liều Mình Một Hit” sau đó nhất kích tất sát.

Tiêu Thời Khâm: ? ? ?

Phương Học Tài: Ha Ha.

Đới Nghiên Kì: Phó đội thù dai nha.

Trình Thái đem tên Group “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt” đổi tên thành “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”

Sau đó hắn nhìn thấy một thông báo đọc là:

=> “Thích khách soái nhất Lôi Đình” Xin Gia Nhập “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”.

=> Lý do xin: Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→

-End-

--

[27/10/2018]Tên các phần do editor đặt, truyện chỉ còn phần cuối và sắp hoàn. Sắp tới có những chỉnh sửa như sau:
Các post truyện ở dưới sẽ không xóa, và sẽ đăng lẻ phần cuối trước như mọi khi để các bạn có noti nhận được thông báo, sau đó mới beta lại hết một lượt và gom lại vào post đầu này luôn để các bạn sau dễ đọc.

[5/2018 - 29/10/2018] Truyện đã hoàn, oomi đã beta lại *tung bông*
Hàng Lôi Đình khá ít thấy nên khi đó vừa thấy là tui ngoạm liền, lúc làm thấy mình lại hiểu Lôi Đình thêm một chút, lại thích Vinh Quang và Toàn Chức thêm một chút =v= <3 cảm ơn mọi người đã cùng theo dõi <3]
Chỉ là các post trước khi hoàn và beta lại, không phải phiên ngoại.
Phần 2 Quần quần áo áo
Phần 3 Đồng đội thật tốt
Phần 4 "Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→"
Nhân quyền không có thì cần mặt mũi làm gì? Dù ko nói, nhưng trào phúng tràn đầy. Mặt dù không chỉ rõ, nhưng hình như có hint Đới Tiêu nhẹ. Hàn đội lại có cameo (chẳng hiểu sao ai đi coi mắt cũng nhớ tới ổng). Nói thật, tết xong, đọc mấy truyện coi mắt này siêu đồng cảm. Rơi mấy giọt nước mắt cá sấu cho Phương phó đội.

Ps: lúc nói Phương thoát Đan, cứ tưởng Lâm Phương
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#18
Lôi Đình trên dưới một lòng! Vì hạnh phúc nửa đời sau của Phó đội đại nhân mà đến thông đồng góp (làm) sức (bậy) nào~

*mặt nghiêm túc* Phương Học Tài đồng chí hãy tin vào sức mạnh của quần chúng nhân dân, đầu năm nay áo sơ mi hồng nhạt đi xem mắt là mốt đó! (Tư Viễn tiểu bảo bối bị đá vào góc phòng khóc ròng lụm nhặt lại đống lương tâm của đội viên nhà mình)

Tiêu đội, không ngờ anh là một Tiêu đội như vậy~ Còn dẫn đầu đi hóng hớt nữa, quả nhiên máu quậy ngầm mà~ Rồi xong hằn do Tiêu đội ảnh hưởng, Tư Viễn tiểu bảo bối thất thủ luôn rồi, chút lương tâm còn sót lại của Lôi Đình tan biến với tốc độ 5cm/s. (OMG Mấy lầu trên =)) Mấy thím nói làm tui cũng nhớ đến nó)

Bà chị đi xem mắt đỉnh quá đỉnh, đi ăn một bữa cơm mà chao đảo chia rẽ cả một Lôi Đình, rất có phong phạm boss cuối. Chỉ có thể nói, trên đời này fan gơ là loài sinh vật đáng sợ nhất!
 

Quỷ Mê Thần Nghi

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
124
Location
Vũ Hán
Team
Lôi Đình
Fan não tàn của
Chuyện Nhỏ, Điểm Tâm
#19
(Đã beta và cập nhập toàn bộ trên post đầu tiên =v=b)

Phương Học Tài hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại:

- Mình không hồi hộp không hồi hộp, không hồi hộp.

- Tới rồi tới rồi, chị dâu hình như là người kia?

Khóe mắt Mễ Tu Viễn chú ý tới một cô gái mặc một bộ dài màu trắng, một cô gái xinh đẹp tiên khí lượn quanh đang đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng hiển nhiên là người có hẹn trước, đi về phía này.

Cả đám ngồi ở một bên vừa phòng ngừa bị nhận ra, một bên cẩn thận quan sát tình hình bên này.

- Chào anh.

Cô gái đi tới khanh khách cười ngồi xuống đối diện Phương Học Tài,

- Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.

- Không có gì không có gì không có gì, là anh đến sớm. – Phương Học Tài vội vội vàng vàng xua tay, - Em muốn uống gì không?

- Đội phó hình như bối rối lắm nha, đúng là không may mắn mà.

Đới Nghiên Kì nã pháo.

- Hy vọng bọn họ có thể trò chuyện mấy chủ đề hợp ý nhau.

Tiêu Thời Khâm còn đang ôm mấy phần chờ mong,

- Nếu như Học Tài thành công, phải bắt tên đó bao ăn.

- Họ Phương hình như là rất dễ thoát khỏi đoàn cẩu độc thân thì phải?

Lỗ Dịch Ninh ngụ ý nói, hắn nói tất nhiên là vị nhân sĩ Luân Hồi họ Phương nào đó đã lập gia đình làm người ta vừa hâm mộ vừa đắng lòng – Phương Minh Hoa.

- Tui thấy chưa chắc, Phương bỉ ổi kia mấy ông có thấy tên đó thoát đoàn chưa?

Trình Thái cười haha một tiếng,

- Đội phó đội cũng chưa thấy không?

Ý chính là hội phó hôm này có khả năng không thành – Mễ Tu Viễn auto phân tích ra được cái kết luận này.

Phương Học Tài trước mặt cô gái này có vẻ trò chuyện ăn ý, làm quần chúng quân xem bên cạnh an tâm không ít, cũng bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm một chút, chỉ là không dám lớn tiếng quá, sợ làm Phương Học Tài chú ý tới.

- Em rất thích món quà này. – Em gái khẽ cười nói.

Phương Học Tài nghĩ đến lời thoại kinh điển trong miệng Đới Nghiên Kì, đang muốn mở miệng, lại nghe em gái cười:

- Nghe nói tốc độ hoa đào rơi là 5cm/s.

Anh đực ra tại chỗ, tính sao tính sao, lời thoại chuẩn bị kĩ càng bị người ta nói trước mất rồi, anh là nên nói cái gì???

Đới Nghiên Kì xùy cười một tiếng:

- Thảm, chắc là khiến Phó đội bối rối không biết nói gì tiếp rồi.

- Ừ, 5cm vẫn còn nhanh quá. – Phương Học Tài nói.

- Ui ui, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. – Trình Thái phán.

Cô gái cũng không nhịn được cười vui vẻ, cô vậy mà không ngờ rất hiểu về Vinh Quang, còn biết Phương Học Tài là đội phó chiến đội Lôi ĐÌnh, nhìn thấy trọng tâm câu chuyện thay đổi, hai cười trò chuyện với nhau rất vui, lúc bữa ăn gần kết thúc, cô gái vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng đột nhiên lại có chút ngượng ngùng nói:

- Phương phó đội là người trong giới chuyên nghiệp, nếu muốn lấy chữ kí của tuyển thủ chuyên nghiệp khác hẳn là không khó nhỉ?

Nên tới vẫn phải tới, Phương Học Tài đương nhiên hiểu rõ cô là muốn mình hỗ trợ xin chữ kí, chỉ là không biết của người nào, anh nhớ tới mấy tên hồi nãy vừa đùa giỡn, trong lòng trong nháy mắt lộp độp hai tiếng, không phải là của Chu Trạch Khải chứ!??

Phương Học Tài miễn cưỡng cười cười:

- Người em thần tượng là?

- Thắp nến cho đội phó, Chu đội đúng là không phải người bình thường có thể đánh bại.

Lỗ Dịch Ninh lắc đầu.

Mễ Tu Viễn trực giác sắp có chuyện không ổn:

- Em cảm thấy, chưa chắc là Chu tiền bối đâu . . .

- Thực ra em là fan của Đội trưởng Tiêu Thời Khâm, Phó đội có thể giúp em xin một cái chữ kí của Tiêu đội được không QAQ?

Phương Học Tài:

- Ai? Em nói ai? Anh hình như mới nghe cái tên nào khủng khiếp lắm???

Tieu Thời Khâm khụ một tiếng, suýt chút nữa là phun ngụm nước chanh trong miệng phun ra ngoài, Đới Nghiên Kì che miệng không tiếng động cười a cười, mấy người khác cũng đều bị bất ngờ đánh úp không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời bả vai đều run lên.

Phương Học Tài: Nhân gian không đáng.

Anh vừa nói có thể, một bên ở trong lòng phun nước bọt chuyện này, sau đó nhận được tin nhắn chớp nhoáng của Đới Nghiên Kì:

- Anh có thể nói với tiểu tỷ tỷ, chữ kĩ đội trưởng tất nhiên là được, nhưng mà lần sau hẹn gặp rồi đưa cho nàng ấy.

- Tiểu Đới đúng là good job. – Kẻ gây họa Tiêu Thời Khâm khen một câu cho sự nhạy bén của Đới Nghiên Kì.

Phương Học Tài: Nhưng mà lần sau anh không muốn cuộc hẹn với nàng nữa na : )

Đới Nghiên Kì: Vụ đó không được nha, lỡ lần sau nàng muốn hẹn với đội trưởng thì nàm thao? Đội phó anh phải hảo hảo chịu đựng a!!

Phương Học Tài trong lòng gào thét đau thương “Lôi Đình không có nhân quyềnnnnn” đồng thời trực giác hò hét không đúng, tin nhắn này quá nhanh, nhanh như lốc xoáy, anh không khỏi bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mấy người khác lập tức đem mình rụt a rụt, nỗ lực đè thấp cảm giác tồn tại, nhưng Tiêu Thời Khâm nào đó 1m8 có phải một vóc dáng tốt để tàng hình?

Vì thế Phương Học Tài chiếu ra một ánh mắt bắt quả tang chói chói.

Phương Học Tài nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ bàn đối diện:

- Em thấy cái tên mang cái mũ lưỡi trai xấu hoắc kia không? Đó là Tiêu Thời Khâm đó, em qua tìm tên đó xin chữ kí đi!

Tiêu Thời Khâm: Tôi không cần mặt mũi sao??

Phương Học Tài: Lôi Đình không có nhân quyền, đòi mặt mũi cái gì.

Em gái kinh ngạc nhìn sang, một giây sau suýt nữa sợ hãi kêu lên, ở đó không chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, đây là toàn viên tập thể Lôi Đình, không kể tuyển thủ hạch tâm cả đám đều đến cả rồi a, lần này bội thu rồi!!

Vì thế sau đó từ buổi coi mắt của Phó đội, biến thành Lôi Đình toàn viên cùng gặp mặt một fan nhỏ may mắn.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Ngày thứ hai sau khi điều hòa phòng huấn luyện sửa xong, Phương Học Tài thích khách Quỷ Mị Tài đấu với Tiêu Thời Khâm kĩ sư máy móc Diệt Sinh Linh, sử dụng “Liều Mình Một Hit” sau đó nhất kích tất sát.

Tiêu Thời Khâm: ? ? ?

Phương Học Tài: Ha Ha.

Đới Nghiên Kì: Phó đội thù dai nha.

Trình Thái đem tên Group “Hôm Nay Đội Phó Muốn Xem Mắt” đổi tên thành “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”

Sau đó hắn nhìn thấy một thông báo đọc là:

=> “Thích khách soái nhất Lôi Đình” Xin Gia Nhập “Khi nào Phó Đội Lại Xem Mắt QAQ?”.

=> Lý do xin: Xem mắt cái đại đầu quỷ nhà ngươi →_→

-End-
Hmm..... vậy là cuối cùng Quỷ Mị Tài chuyển sang ám mấy đứa trong đội? Chúng ta lẫn nhau tra tấn nào!!!
 

Bình luận bằng Facebook