Hoàn [Song Hoa] Chân Trời Góc Biển

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Chân Trời Góc Biển


credit: trên hình

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết

Nhân vật chính: Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc

Raw + Convert: @张佳乐头上的小花儿 Link Convert

Edit: Túc Liên

Giới thiệu: Ngày đó, Song Hoa lần đầu gặp nhau, nơi Chân Trời Góc Biển.

Ghi chú: Truyện CÓ SPOIL nhè nhẹ.

Cảm ơn chị Lá đã giới thiệu em truyện này, rất ngắn nhưng khiến em phải đọc đi đọc lại.
Cảm ơn gia đình đã ở cạnh lúc Liên edit truyện, DJ @Niernen & entertainers @Chianti @Alabasca =)))))

***


1.

Tôn Triết Bình cất thẻ tài khoản vào túi, bước lên xe.

Xe này hắn mượn từ chị họ. Hắn mới lấy bằng lái xe không lâu, hình chụp trên bằng lái hiện rõ gương mặt thiếu niên tràn đầy sức sống, trông có vẻ còn nghiêm túc đứng đắn hơn chính bản thân hắn.

"Gặp bạn trên mạng à?" Chị họ hắn lo lắng, "Nhớ cư xử cho phải phép. Là bạn gái?"

Tôn Triết Bình: "Là một thằng ranh to xác."

"Ồ!" Chị họ nhớ ra, "Cái game em hay chơi. . . tên gì ấy nhỉ. . ."

"Vinh Quang."

"Phải rồi, Vinh Quang. Người này là bạn trong game à?"

"Đúng vậy." Tôn Triết Bình đáp, "Đừng nói với ông bô em, nếu bị hỏi cứ bảo em đi du lịch."

"Thế rốt cuộc em đi gặp bạn game ở đâu?" Chị họ hỏi.

Tôn Triết Bình nổ máy, vẫy vẫy tay: "Ở chân trời góc biển."

Chị họ giậm chân: "Bao giờ mày mới chịu dậy thì hả!"


2.

Trương Giai Lạc đi qua lối dành cho khách quá cảnh tại sân bay. Hắn bị cảm nhẹ, điều hòa lại rất lạnh, khoác áo xù xụ cũng không thấy nóng. Thẻ tài khoản nằm ngay trước ngực hắn.

Hắn chỉ mang một va-li nhỏ, lúc đi đường không cẩn thận khiến một bánh va-li bị lệch, chiếc va-li từ đó đi xiên xẹo.

Khu vực đợi trước cửa bay thưa thớt, cũng không có ai trò chuyện.

Hắn kéo khẩu trang xuống, rút khăn tay hắt hơi một cái, rồi ngồi vào một góc cúi đầu nhìn điện thoại.


3.

Tôn Triết Bình đứng nhắn tin dưới tán ô.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Tối nay cùng đến.

(Lạc Hoa Lang Tạ): Có khi tôi đến trước cậu.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Quên đi. Chuyến bay tui không trễ tới vậy đâu.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Anh tới đâu rồi?

(Lạc Hoa Lang Tạ): Tới một quán nước.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Tui đâu hỏi cái này. . .

(Lạc Hoa Lang Tạ): Đang ăn kem que.

(Bách Hoa Liễu Loạn): . . .

(Lạc Hoa Lang Tạ): Vị muối.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Đệt!


4.

Trương Giai Lạc lượn qua quầy báo, tay không đi ra. Hắn đeo khẩu trang tiếp tục xếp hàng trước quán cà phê gần đó.

Hắn ngó menu cả buổi không chọn được gì, người đằng sau vỗ vỗ bảo hắn tiến lên trước. Người bán hàng đề cử mấy vị sinh tố cho hắn.

"Có vị muối không?" Hắn hỏi.

Người bán hàng lưỡng lự: "Ý anh là vị muối biển sao?"

Hắn tự nhủ chắc là vậy, gật đầu.

"Xin lỗi anh, ở đây không có." Người bán hàng nói.

Trương Giai Lạc: ". . ."

Sau cùng hắn vẫn cầm một cốc cà phê về chỗ ngồi. Qua cửa kính, hắn thấy bầu trời mù mịt.


5 .

(Bách Hoa Liễu Loạn): Ông chủ tiệm net đó rất thú vị, để hẳn một khoảng tường trống, chỉ người nào hạ gục ổng mới được viết tên lên tường.

(Lạc Hoa Lang Tạ): Vậy cậu hạ gục anh ta rồi?

(Bách Hoa Liễu Loạn): Dĩ nhiên.

(Lạc Hoa Lang Tạ): Không ngờ cậu lợi hại đến vậy.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Ý gì? Xem thường trình độ anh đây tới vậy à?

(Lạc Hoa Lang Tạ): Không ngờ cậu cũng biết võ thuật.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Võ thuật cái đầu anh! Là đánh Vinh Quang! Anh lại bắt đầu nói nhảm nữa đi!

Tôn Triết Bình ôm điện thoại cười cả buổi.

Hắn đập vào gáy một phát, tóm được một chú bọ trong tay, vừa mở lòng bàn tay chú ta liền bay đi. Nắng chiều ấm áp làm hắn buồn ngủ, hắn vứt bao kem vào thùng rác, hai tay vỗ vỗ lên mặt để mình tỉnh táo hơn.

(Lạc Hoa Lang Tạ): Bao giờ đến tôi sẽ viết tên lên cạnh tên cậu.

(Bách Hoa Liễu Loạn): Anh nhớ viết sát tên tui, người khác nhìn vào sẽ biết chúng ta là một đôi hợp tác!


6.

Trên máy bay, Trương Giai Lạc mơ một giấc mơ.

Hắn cảm giác đó hẳn là một giấc mơ hoành tráng đẹp đẽ khiến người người cảm động, nhưng thường chỉ có chủ nhân giấc mơ mới cho là vậy thôi.

Lúc hắn tỉnh lại giấc mơ cũng đã nhạt nhòa, chỉ còn mơ hồ sót lại trong ký ức một hai khung cảnh.

Trong giấc mơ, hắn — không, chính xác là chuyên gia đạn dược của hắn — đang chạy tới chạy lui trên một sườn núi nở đầy hoa. Cảnh tượng này nhìn là biết chỉ có trong mơ, hoàn toàn không giống với ngoài đời.

Chuyên gia đạn dược dường như đang đánh với một người.

Rồi hắn thấy mình nằm trong một bụi cỏ mềm hơn cả thảm nhún, côn trùng bay vo ve trên đầu. Nắng gắt chói chang, hẳn đang mùa hè. Cả trong giấc mơ hắn cũng thấy buồn ngủ.

Có người ngồi cạnh hắn. Dường như là người ban nãy đánh với hắn, cũng có khi không phải. Hắn không nhớ mặt người nọ, nhưng hắn nhớ rõ người ấy ôm trong tay một chậu hoa rất to, to bằng cái chậu rửa mặt.

Tiếp viên rót ly nước cho hắn. Vừa rót nước cô vừa lặng lẽ nhìn vị hành khách, dường như định nói gì đó. Thường ngày hắn sẽ nhận ra mà đáp lại ánh nhìn của người đối diện, nhưng hiện tại đang mải chìm trong giấc mộng kia, hắn hoàn toàn không chú ý xung quanh.

Máy bay hạ cánh, múi giờ thay đổi làm đầu hắn hơi đau.


7.

Tôn Triết Bình bị người đằng sau va phải, quay đầu lại thì thấy là hai đứa bé.

Bé gái cầm bình nước rỗng, ngơ ngác nhìn hắn. Bé trai chép miệng: “Em làm đổ hết rồi!”

Tôn Triết Bình nhìn lại sau lưng, quả thật ướt hết một mảng. Hắn nhìn hai đứa bé, chúng nó tròn xoe mắt nhìn lại. Chợt bé gái òa khóc chạy mất, bé trai cũng chạy theo.

Tôn Triết Bình: ". . ."

Hắn đến cửa hàng lưu niệm gần đó, mua cái áo thun và cái quần. Cửa hàng này chuyên bán đồ dân tộc, hắn chọn cả buổi mới được hai món trông bình thường, thế nhưng đằng trước áo vẫn in một bông hoa rất to, to bằng cái chậu rửa mặt.

Hắn nhủ thầm, hy vọng cái áo này không để lại ấn tượng kỳ quái cho người bạn lần đầu gặp mặt.


8.

Trương Giai Lạc đi vào tiệm net. Thời điểm này trong tiệm khá vắng người. Ở góc tầng một có vẻ đang sắp xếp gì đó, có cô gái ôm thùng giấy đi qua đi lại.

"Này," Trương Giai Lạc cất tiếng, "Ông chủ tiệm net có ở đây không?"

"Tui chính là chủ ở đây." Cô gái nhìn hắn từ đầu xuống chân, "Có chuyện gì không?"

Trương Giai Lạc hơi ngập ngừng: "Ông chủ không còn ở đây sao?"

"Ủa, anh biết chú hả?" Cô gái đặt hộp giấy xuống, "Tui chỉ trông tiệm giúp chú tui thôi. Chú đang đi xem giải đấu rồi."

"Giải đấu. . ." Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, "Chắc cũng sắp về nhỉ?"

"Tui cũng không rõ. Nhưng chú nói sau đó còn đi du lịch nữa, chắc phải hai ngày nữa cơ."

"Vậy à." Trương Giai Lạc tiếc nuối, "Cứ tưởng gặp được ổng, ngồi ôn chuyện cũ xíu."

"Anh thân với chú lắm à?" Cô gái thắc mắc.

"Cứ xem là vậy đi." Trương Giai Lạc nói, "Nhưng lâu lắm rồi tui không quay lại đây. Bức tường trắng của tiệm còn không?"

"À à." Cô gái rảo bước vào căn phòng bên trong, chỉ vào một bức tranh. "Ở đây này, giờ bị che lại rồi."

"Quy tắc cũ còn áp dụng không?"

"Ý anh là quy tắc thách đấu thắng ông chủ?" Cô gái bật cười, "Vẫn còn, bức tường này cũng gần kín chỗ rồi. Nhưng sau chú tui càng ngày càng lên tay, cơ bản giờ không ai thắng nổi chú."

"Vậy giờ tui muốn viết tên lên đó thì thách đấu được không?"

"Được thôi." Mắt cô bé sáng lên, "Tui không đánh Vinh Quang nhưng bạn tui toàn cao thủ, để tui kiếm một người cho anh. Nếu anh thắng thì anh được viết tên, chơi không?"

"Chơi."

Vài phút sau.

"Đệt! Anh ở đâu ra vậy? Bạn tui đánh khắp đấu trường không ai địch lại, thế mà bị anh hành thảm thương vầy. . . Anh chơi nghề gì đó? Dùng súng, là thiện xạ à?"

"Là chuyên gia đạn dược." Trương Giai Lạc đáp, "Đành chịu, ai bảo đưa tui nghề này chi."

"Thẻ tài khoản chú tui có đều là nghề này hết." Trên mặt cô gái vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên, "Chú tui chơi nghề này siêu nhất, nhưng chắc chắn anh còn lợi hại hơn chú nữa."


Trương Giai Lạc thành thật gật đầu: "Đúng vậy thật."

"Ban ngày ban mặt anh vẫn đeo khẩu trang." Cô gái nhìn thẳng mắt hắn, "Không phải đại thần nào đó ẩn giấu danh tính chứ?"

Trương Giai Lạc rút thẻ ra đưa cô: "Giờ tui đi viết tên mình được chưa?"


9.

Tôn Triết Bình dừng xe.

Chính là con đường này, địa chỉ này. Hắn rút điện thoại, nhắn tin bảo mình đã đến.

Ngay sau đó hắn thấy một thiếu niên đứng đằng trước, cách không xa lắm. Người nọ đeo túi xách, ngước đầu nhìn bảng hiệu tiệm net treo trên cửa.

Tiệm net: Chân Trời Góc Biển.

Trước đây Tôn Triết Bình chưa từng thử tưởng tượng hình dáng người kia. Hiện tại nhìn thấy đối phương trước mặt, hắn mới bắt đầu có chút cảm giác hiện thực.

Chính là cảm giác này. Nếu là người kia, hẳn sẽ như thế này.


10.

"Bách Hoa Liễu Loạn?" Trương Giai Lạc nghe tiếng người bên cạnh hỏi.

Hắn gật đầu.

Cô gái tháo bức tranh xuống. Bức tường bao năm nay không xê dịch, giờ đã chi chít chữ đủ màu đủ kiểu.

Ở giữa tường có một vùng được dán giấy trong suốt, dường như chủ nhân nơi này không muốn để người khác viết vẽ linh tinh lên khu vực nọ.

Nơi đó viết hai cái tên, Bách Hoa Liễu Loạn, Lạc Hoa Lang Tạ.

"Bách Hoa Liễu Loạn?" Cô gái thì thào lặp lại, "Chú tui rất quý người đó, tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang tên Trương Giai Lạc thì phải, chú vẫn kể ngày xưa người đó rất hay đến đây. . . Vẫn đợi anh ta quay lại để ký tên lên figure nữa. . . Ôi đệt, không phải chính là anh đó chứ?!"

"Nhỏ tiếng thôi nhỏ tiếng thôi." Trương Giai Lạc vội vàng đưa tay lên suỵt, "Đừng khiến mọi người đến đây vây xem chứ."

"Rồi, rồi." Tuy cô nàng không chơi Vinh Quang, nhưng gặp được thần tượng bấy lâu của chú thì không khỏi hào hứng, "Khoan đã, không phải anh đi đấu giải thế giới sao? Chú cũng bay ra nước ngoài xem mà."

"Đánh xong rồi." Trương Giai Lạc nở nụ cười, "Nhìn xem, tui về nước rồi đó thôi."

"Thắng chứ?"

"Thắng."

Hắn vươn tay ra, sờ vào cái tên ghi bên cạnh mình.

"Lạc Hoa Lang Tạ." Cô gái nhìn bức tường, thì thầm,". . . Tôn Triết Bình?"

Trương Giai Lạc ngẩn ra, "Em biết anh ta?"


"Không phải." Cô gái chỉ lên tường, "Anh xem, chỗ này có viết nè."

Trương Giai Lạc nhìn theo, ngoài mấy cái viết vẽ lung tung xung quanh tên họ, có ba chữ "Tôn Triết Bình" ngay ngắn ở dưới, có vẻ được viết thêm sau này.

"Lạc Hoa Lang Tạ là Tôn Triết Bình sao?" Cô gái hỏi.

"Không, nói vậy cũng không đúng." Trương Giai Lạc đáp, "Tôn Triết Bình trước đây là Lạc Hoa Lang Tạ, hiện tại Lạc Hoa Lang Tạ đã không phải Tôn Triết Bình. Bách Hoa Liễu Loạn sớm muộn gì cũng có ngày không phải Trương Giai Lạc nữa."

"Anh thích văn chương lãng mạn nhỉ." Cô gái tặc lưỡi, "Nói thẳng là thẻ tài khoản đi cho dễ hiểu."


Trương Giai Lạc: ". . ."

"Vậy giờ anh muốn viết gì?" Cô bé hiếu kỳ.

"Tên của mình."

Trương Giai Lạc cầm bút lên, viết ba chữ "Trương Giai Lạc". Không viết theo kiểu ký tên thường dùng, mà là ba chữ nắn nót rõ ràng, đặt cạnh ba chữ "Tôn Triết Bình".

Viết xong anh nhìn lại một lúc lâu, sau gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

"Thế rốt cuộc Tôn Triết Bình là ai?" Cô gái hỏi.

"Là người hợp tác của tui."


11.

Tôn Triết Bình thấy người nọ quay đầu.

Dưới ánh mặt trời, người kia nở nụ cười với hắn, không mang chút ngập ngừng do dự.

Một khắc này, Tôn Triết Bình không hề nghi ngờ chuyện xảy ra trước mắt, cũng không hề nghi ngờ những gì bọn họ sẽ làm cùng nhau về sau.

"Trương Giai Lạc." Hắn gọi cái tên vẫn chưa quá quen thuộc.

Trương Giai Lạc vẫy tay, chạy đến trước mặt hắn.

"Chào anh, Tôn Triết Bình!"


Hết.

***
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Cuối cùng em nó cũng đã lên sàn rồi TTvTT .
Cảm giác thật vi diệu....

Chân trời góc biển là nơi gặp gỡ TT__TT
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#3
Ừm, shift timeline vèo vèo như Trương Giai Lạc ngồi máy bay shift múi giờ mà vẫn không làm độc giả bối rối, tự nhiên đến mức không cần chú thích vẫn khiến người ta nhận ra bối cảnh: Cách xây dựng tình tiết biết nói như thế này, cứ gọi là quá cao siêu đi.

Có một điều mà Chi rất thích khi các đại thần gặp một nhân vật random nào đấy, là lúc họ được người kia nhận ra:
"Bách Hoa Liễu Loạn?" Cô gái thì thào lặp lại, "Chú tui rất quý người đó, tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang tên Trương Giai Lạc thì phải, chú vẫn kể ngày xưa người đó rất hay đến đây. . . Vẫn đợi anh ta quay lại để ký tên lên figure nữa. . . Ôi đệt, không phải chính là anh đó chứ?!"
Chuyện nó ngầu như nào cứ để sau, người ta cứ hay bảo tuyển thủ thì già đi mà tài khoản cứ mãi còn đó không một chút sứt mẻ. . . cũng đúng, mà. . . cũng sai~ Còn đây những người như chú chủ tiệm net cùng khoảng tường ghi dấu lịch sử, truyền tụng đến thế hệ sau về họ - những vị thần Vinh Quang.

"Lạc Hoa Lang Tạ là Tôn Triết Bình sao?" Cô gái hỏi.

"Không, nói vậy cũng không đúng." Trương Giai Lạc đáp, "Tôn Triết Bình trước đây là Lạc Hoa Lang Tạ, hiện tại Lạc Hoa Lang Tạ đã không phải Tôn Triết Bình. Bách Hoa Liễu Loạn sớm muộn gì cũng có ngày không phải Trương Giai Lạc nữa."
"Lạc Hoa Lang Tạ là Tôn Triết Bình sao?" Cô gái hỏi

"Không, nói vậy cũng không đúng."

"Tôn Triết Bình. . . là Lạc Hoa Lang Tạ mạnh nhất! Bách Hoa Liễu Loạn cũng thế, không một ai khiến trăm hoa nỡ rộ được như Trương Giai Lạc. Cùng nhau - Phồn Hoa Huyết Cảnh. . . họ bất bại!"

Một khắc này, Tôn Triết Bình không hề nghi ngờ chuyện xảy ra trước mắt, cũng không hề nghi ngờ những gì bọn họ sẽ làm cùng nhau về sau.
Đúng vậy, huyền thoại về họ sẽ mãi lưu truyền, không ai nghi ngờ điều đó cả!
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Cảm ơn Túc Liên đã dịch một bộ truyện hay đến vậy.

Có lẽ khi đọc truyện này ai cũng sẽ mỉm cười ở phút đầu, ngờ ngợ ở phút giữa, và rồi đau thắt khi nhận ra nó vốn là câu chuyện như thế nào. Mỗi một lần đọc lại, là một lần phát hiện chi tiết mới, nỗi đau mới. Đó vốn là BGM của Song Hoa. Những gì bạn cảm thấy ngọt ngào, hài hước, thì khi đọc đến kết cuộc, bạn mới ngọt ngào đó hài hước đó toàn bộ là ngược.

Khi mang câu chuyện kể lại cho người khác, đến chỗ cà phê vị muối thì tôi đã bắt đầu khóc. Mười năm rồi, Lạc vẫn nhớ tin nhắn về món kem vị muối đó. Cũng bởi Lạc vẫn nhớ các kỷ niệm với Tôn từ năm 2, nên mới có các chi tiết khớp nhau, chỉ cho tới phần 8. Mọi ký ức của hắn đều nguyên vẹn, đến mức người đọc cứ ngỡ đó là hiện thực. Nó vẫn theo Trương Giai Lạc thế đấy, suốt bao năm.

Thanh Sơn Vi Tuyết nói mình viết truyện này không mới, ngạnh vốn đến từ một bộ phim, nhưng cái cách cô ấy chọn Tôn cho chiều xuôi và Lạc cho chiều ngược, chứ không phải Lạc xuôi Tôn ngược, mới là điểm tôi cảm thấy sáng nhất truyện này. Bởi vì Lạc của ngày đầu ngọt ngào quá vô ưu quá, và Tôn của ngày sau thì bình tĩnh quá. Phải là Tôn của ngày đầu, và Lạc của ngày sau, mới thực sự thể hiện được cái ngược của truyện, cũng là cái ngược của Song Hoa, vì Tôn ngày đầu là Tôn hoài bão nhất, lý tưởng nhất, Lạc không bằng anh ở điểm đó, mà Lạc ngày sau là Lạc ôm mãi không buông quá khứ, trong khi Tôn thì buông bỏ rồi.

Ngày giải nghệ, Tôn quay về tiệm net của 6 năm trước nơi họ đã bắt đầu, nơi Chân Trời Góc Biển, ghi tên mình lẻ loi bên cạnh hai cái tên đi chung, không hi vọng có ngày tên Lạc sẽ còn bên mình, đó là cảm giác gì nhỉ. Chúng ta không biết, bởi chúng ta không bao giờ biết Tôn đã nghĩ những gì trong con người vốn luôn cứng rắn kiên định đầy hoài bão đó, cũng như bức tranh minh họa truyện vậy. Chúng ta chỉ thấy bóng lưng anh ấy, đi về một nơi mà fan sẽ không còn nhìn thấy nữa, Lạc không còn nhìn thấy nữa.

Khác gì tên truyện đâu. Ngày đầu, là hẹn nhau chân trời góc biển, muốn cùng nhau chân trời góc biển, nhưng đến cuối cùng, là người ở chân trời, kẻ nơi góc biển. Dù có nhớ nhiều hơn nữa, có chia sẻ nhiều điểm giống nhau trong cuộc sống hơn nữa, Song Hoa cũng là hai đường thẳng song song, không cách nào cùng đi về một điểm cuối.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#5
Ngày đầu, là hẹn nhau chân trời góc biển, muốn cùng nhau chân trời góc biển, nhưng đến cuối cùng, là người ở chân trời, kẻ nơi góc biển.
Chính là như vậy, ngày đầu hồn nhiên vui vẻ biết bao nhiêu, sau này khi mỗi người một nơi, những hoài niệm để lại càng day dứt bấy nhiêu.

Tôn hy vọng chiếc áo hình bông hoa không để lại ấn tượng kỳ quái cho Lạc, Lạc vẫn nhớ đến tận 10 năm sau. Tôn bảo mình đang ăn kem vị muối, Lạc cũng không hề quên.

Lạc bảo, Tôn nhớ viết tên sát tên Lạc. Tôn làm đúng như vậy, trước là "Lạc Hoa Lang Tạ", sau là "Tôn Triết Bình". Ngày đó Tôn giải nghệ, Lạc Hoa Lang Tạ nằm lại Bách Hoa. Giã từ nhân vật theo mình từ trong game, giã từ thân phận cả thời tuổi trẻ của mình, vì sao anh quay lại Chân Trời Góc Biển để viết tên mình? Có phải vì anh không còn là Lạc Hoa Lang Tạ nữa, nhưng anh vẫn muốn ở cạnh Lạc không?

Trong những tháng ngày điên cuồng gánh lấy Bách Hoa ấy, Lạc không có thời gian để nhớ về nơi hẹn nhau nọ. Kể cả khi Lạc giải nghệ, tâm trí anh có lẽ cũng chưa đủ bình thản để đến gặp một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt của mình - ông chủ tiệm net. Mãi đến khi đạt giải quán quân thế giới, anh mới trở lại. Nếu không thấy ba chữ "Tôn Triết Bình" viết ở dưới, Lạc sẽ viết gì lên tường? Có lẽ vẫn là tên mình thôi, vì tự anh đã nói, sớm muộn gì Bách Hoa Liễu Loạn cũng không phải Trương Giai Lạc nữa.

Ngoài "Lạc Hoa Lang Tạ" và "Bách Hoa Liễu Loạn", giờ trên tường đã có "Tôn Triết Bình" và "Trương Giai Lạc".

Họ là một đôi hợp tác.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#6
Lại nói thêm về cách dựng bối cảnh truyện, Thanh Sơn Vi Tuyết lồng ghép chi tiết lớn có bé có, vô cùng tự nhiên và hợp lý tạo thành một mạch truyện kết hợp hai dòng thời gian khác nhau.

Để nhất quán và giúp độc giả đỡ rối, tác giả chỉ chọn một góc nhìn cho một dòng thời gian. Góc của Tôn là mười năm trước, góc của Lạc là mười năm sau. Lần đầu đọc cảm thấy ngờ ngợ, lần hai nhận ra dụng ý của tác giả, đến lần ba thì héo úa. Kết thúc càng đẹp, chỉ càng đối lập với hiện thực của mười năm sau - Song Hoa không những không còn đi cùng nhau, mà mỗi người ở một chiến đội, chiến đấu với nhau.

Chỉ có những người ngang qua Chân Trời Góc Biển mới được thấy họ luôn ở cạnh nhau, Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn, Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc.
 

Bình luận bằng Facebook