131.
Đợi cho đến khi nhân viên công tác đến thông báo đã đến lúc tuyển thủ đầu tiên lên sàn đấu lôi đài, cả đám vẫn nhìn bóng dáng Diệp Tu đi ra với vẻ mặt không yên tâm.
Cuối cùng, Ngụy Sâm vẫn lo lắng đi theo đến nơi tổ chức. Hắn ngồi trên ghế của đội Quốc gia, chán nản vỗ đùi: "Chậc, đã bảo đừng để Diệp Tu lên, mấy người còn không nghe!"
"Nhưng ít nhất cũng phải cho bọn này một lí do thích hợp chứ!" Lý Hiên cau mày, mặc dù khả năng quan sát không tốt như ba bậc thầy chiến thuật còn lại, nhưng hắn cũng cảm nhận được tình huống hiện tại rất kì quái.
Ngụy Sâm có chút nôn nóng, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
132.
Cuối cùng vẫn là Phương Duệ xấu hổ đứng dậy: "Thôi thì để tôi nói cho."
"Thật ra bọn tôi là sợ Diệp Tu nhìn chủ lực phía Luân Hồi trình diễn xong sẽ tái hiện lại hiện trường dạy học dành cho thiện xạ..."
"Tiểu Chu, cậu có còn nhớ cái lần sau khi trận chung kết mùa mười kết thúc, Diệp Tu hẹn cậu vào sân đấu không?"
Chu Trạch Khải gật đầu, nhưng Hoàng Thiếu Thiên ở một bên như nổ tung: "Đm đm đm! Tôi vô cùng hoài nghi giữa Chu Trạch Khải và Diệp Tu có gian tình. Vì sao tôi hẹn đấu với lão Diệp thì hắn ta không những không đáp lại còn block tôi? Còn Chu Trạch Khải, cậu cậu cậu cậu... hắn ta thế mà chủ động hẹn cậu!!!"
Ngoại trừ Dụ Văn Châu, không một ai để ý tới Hoàng Thiếu Thiên đang lải nhải, ngược lại giục Phương Duệ nói tiếp: "Tiểu Chu còn nhớ rõ lúc đấy không? Có phải Diệp Tu dạy cậu mấy chiêu về kỹ năng phối hợp của thiện xạ?"
Đến đây thì Ngụy Sâm cũng không nhịn được, chen vào một câu: "Cái này đều là những chiêu số có hiệu quả cao nhất mà Tô Mộc Thu am hiểu."
"Đáng sợ nhất còn chưa phải ở đấy, cậu cách một cái màn hình nên chắc không cảm nhận được, nhưng tôi cùng lão Ngụy nhìn thấy rõ. Ánh mắt lúc đó của Diệp Tu chính là cái kiểu..."
133.
“Mẹ hiền nhìn con!"
Bạn có lẽ sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi, khi đó Phương Duệ và Ngụy Sâm đồng thanh đến mức nào.
134.
Khi mọi người còn đang im lặng, Tôn Tường đột nhiên hỏi: "Cho nên Diệp Tu và Vương Kiệt Hi là một đôi đúng không?"
Những lời này của Tôn Tường khiến cho ngay cả bản thân Vương Kiệt Hi cũng không kịp phản ứng. "Có ý gì?"
"Không phải anh là người cha tốt của Vi Thảo sao, Diệp Tu lại là người mẹ tốt của Luân Hồi, chẳng lẽ hai người không phải một đôi?"
"Lại nói, cha tốt mẹ tốt, sao Diệp Tu lại làm thụ nữa rồi!?"
135.
Sau đó Phương Sĩ Khiêm ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi nổi bão.
"Tiểu đội trưởng là của tôi! Tôn Tường, có giỏi thì đánh với ông đây!!! Chúng ta quyết một trận tử chiến!!!!"
Tôn Tường còn chưa đáp lại thì Vương Kiệt Hi đã quay sang nói: "Một vú em như anh thì đánh gì với Pháp sư chiến đấu?"
"Tiểu đội trưởng, sao cậu có thể nói tôi như vậy! Cậu còn không biết tôi là ai sao? Tôi không phải là người bình thường."
“Tôi là người mà dù cậu có đánh ảo lòi cỡ nào thì cũng có thể heal được!!!!”