Hoàn [Lạc trung tâm] Bốn Mùa Hoa Nở

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,285
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Bốn Mùa Hoa Nở

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
Chu Võng Đầu
Edit & beta: Lá Mùa Thu

Một truyện trong project Mừng Hoa Nở 2018, Lá làm tặng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02.

Tặng anh, Trương đội! À không, năm nay anh vẫn là tiểu Trương phó, anh nhỉ : ) Yêu anh nhiều <3 <3 <3
Tranh minh họa lấy của một họa sĩ khác, vẽ cùng tuyến thời gian. Dù anh ở trên sàn đấu hay dưới khán đài, trong trận hay ngoài trận, anh vẫn là anh khi anh hôn lên bàn tay tạo hình khẩu súng ấy, dưới ánh đèn Vinh Quang ấy.

.

.

Tên khác: "Dùng thời gian một năm đánh thức một người vờ ngủ"
Trương Giai Lạc trung tâm.
Tuyến thời gian: mùa giải thứ bảy Trương Giai Lạc giải nghệ, đến mùa giải thứ tám quay về.
Câu chuyện của một năm.

Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất điên. Trong này Nhạc = Lạc.
1. Hạ

Ngủ.

Đây là việc Trương Giai Lạc làm suốt ba ngày đầu sau khi giải nghệ.

Hắn trước nay không biết mình có thể ngủ nhiều đến vậy, có thể từ tối ngủ thẳng đến sáng, ăn sáng xong lại ngủ tiếp. Mệt mỏi và buồn ngủ đều tồn tại trên người hắn mỗi khi tỉnh dậy, cuốn lấy hắn như bẻ cành khô. Cơ thể hắn như trúng phải Đạn Tê Liệt, mỗi lần hắn nghĩ "Nên dậy rồi", lại phát hiện không có tí sức nào.

Bão táp bùng lên bởi tin tức bên ngoài bị ngăn cách khỏi mảnh sa mạc nho nhỏ này, suốt ba ngày.

Ngày thứ tư hắn đột nhiên bừng bừng sức sống gấp trăm lần, như thể sống lại, lúc thái dương hạ xuống chân trời, đầu đau như nứt mà bò khỏi giường, sờ sờ mó mó mở máy, lướt xem forum Vinh Quang.

Ngón tay hắn roll chuột rất nhanh, thấy topic nào có ba chữ "Trương Giai Lạc" thì dừng lại nghía một cái, cũng không click vào.

Nói thật chỉ cần nhìn tiêu đề, đã là một hành vi tự ngược.

F5 mấy bận, có một topic "Dùng một câu nói về Trương Giai Lạc" được up lên trang đầu, ID chủ top là "Bắp Hoa Liễu Lộn...", tên chuối đến mức hắn không đành lòng nhìn thẳng, liếc qua thời điểm lập top thấy là hai năm trước, ngón tay hắn run lên, nhịn không nổi click vào đọc.

Bên trong, cả đám người ID có chữ "Hoa" không ngại dùng đủ mọi từ buồn nôn nhất, tạo thành những câu buồn nôn nhất để ca ngợi idol. Lật hết bốn năm trang đều là những lời tỏ tình rợn người, toàn người chơi giới tính nam tranh nhau đòi gả cho hắn, đọc đến mức Trương Giai Lạc một bên vò đầu một bên loạn cười một bên run rẩy.

Đến nửa cuối trang năm, một câu "Đào mộ phát" như đường phân cách, bầu không khí của topic đột ngột thay đổi.

#113: "Phồn hoa nở rộ trên đất, đó là Trương Giai Lạc nổ banh xác."

#114: "Lầu trên quá đáng, rõ ràng là mẹ hắn nổ banh xác."

#115: "Report cả hai lầu rồi! Mọi người cùng nhau report đê! Anti quá cmn kém! Đấu pháp Bách Hoa rực rỡ đến vậy, cả nhà cũng phải nổ banh xác a ha ha ha ha ha ha!"

#116: "... WTF? Chủ top đâu rồi ra xóa top đê!"

#117: "Chó chiến đội khác khóc lóc CLGT? Fan Bách Hoa tụi này đều thấu hiểu quyết định của Trương Giai Lạc ok?"

#118: "Fan Bách Hoa không cần ai đại diện phát biểu, cám ơn! Thấu cmn hiểu, vô trách nhiệm chính là vô trách nhiệm. Muốn đi thì đi sớm chút có phải được không, đợi mùa giải tới sát gót đột nhiên biến mất, có từng nghĩ cho chiến đội không hắn!"

#119: "Quân ta đạn dược không đủ, ngồi đợi hoa ngươi úa tàn."

#120: "(hình) Share con chuyên gia đạn dược này, xui xẻo cả năm của bạn sẽ bị hắn hút sạch."

#121: "Meme cũng có luôn rồi, xin link gốc."

#122: "(trả lời #120) Xui xẻo của đảng trẻ trâu, Nhạc Nhạc nhà ông đây không hút."

#123: "Mấy hôm trước em đi học thêm lén coi Weibo, coi trúng tin anh ấy giải nghệ. Ngay lúc đó không nhịn được bật khóc. Anh ấy là sơ tâm Vinh Quang của em, là đại thần vĩnh viễn trong lòng em. Em không cần biết vì sao anh ấy phải đi, em mãi mãi đứng về phía anh ấy."

#124: "Gái kìa gái kìa anh em!!!"

#125: "(trả lời #123) Bé ơi đừng khóc, em sẽ tìm thấy người đàn ông có trách nhiệm hơn nó! : ))"

#126: "Vì sao anh phải đi? Tụi em cần anh mà."

#127: "Ai đặt cái tên Trương Tam Á cho ổng vậy? Mẹ nó trước trận chung kết mùa giải vừa rồi tao đi Tam Á chơi, còn mặc áo Bách Hoa nữa. Hổng lẽ... hổng lẽ tao rước điềm về?"

Tam Á = 3 á quân, sau mùa giải 9 chính thức đổi thành Tứ Á, gọi tắt 42.
#128: "Điềm của thằng trên lầu sao thiêng quá vại. Tao đi Thái Sơn cố ý tìm tảng đá có chữ Đỉnh Núi Thiên Hạ Đệ Nhất chụp hình, cũng mặc đồng phục Bách Hoa sao không xi nhê? (khóc lớn)"

#129: "Lũ chó phản phúc! Không có Trương Giai Lạc, đừng nói á quân, chưa chắc Bách Hoa vào được tứ kết nữa kìa! Người ta giải nghệ lập tức chửi, WTF, bán thân cho chiến đội à?"

#130: "+1. Tuy rất thất vọng, nhưng bất luận tương lai anh ấy muốn làm gì, đều mong sao anh ấy tốt đẹp. Cũng mong sao Bách Hoa tiếp tục nở rộ."

#131: "Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác Trương Giai Lạc cả nhà mày nổ banh xác..."

Trương Giai Lạc bình tĩnh lật xem hết mấy chục trang, sau đó lặng lẽ tắt máy.

Chút tia sáng xanh lam cuối cùng trong phòng cũng tắt.

"Mẹ nó, cả nhà mày mới nổ banh xác."

Hắn không mang bất kỳ tâm trạng gì lẩm bẩm một câu, kéo màn cửa sổ cái roẹt.

Ánh đèn từ thế giới con người quay về thắp cho căn phòng thấp thoáng sáng.

Sáng hôm sau, Trương Giai Lạc chui ra khỏi phòng, dưới ánh mắt kinh ngạc mà mừng rỡ của người nhà múc một bát sữa đậu nành lớn, nhét hai cái bánh bao vào miệng, ú ớ nói không ngon bằng hồi đó.

"Hôm nay đi đâu chơi không con?" Mẹ hỏi, Trương Giai Lạc sữa đậu nành uống một ngụm bà liền múc thêm cho hắn một muỗng.

Trương Giai Lạc ôm bát né, nói: "Hôm nay ở nhà thôi."

"Vậy trưa muốn ăn cái gì?" Mẹ có hơi nhiệt tình thái quá. Quả nhiên mấy ngày qua bà rất lo lắng cho tình trạng con trai mình, hôm nay coi như thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày qua hắn ngủ như chết, nhìn sao cũng bất thường, lúc ra ăn cơm cũng là dáng dấp phờ phạc. Mẹ không biết về Vinh Quang nhưng cũng xem tin tức, bắt chước người ta theo dõi forum. Những ngày vừa rồi bao nhiêu thóa mạ dành cho Trương Giai Lạc cuốn đến như gió, khiến người làm mẹ như bà đau lòng đứt ruột. Thế nhưng so với chính mình, bà chỉ lo Trương Giai Lạc có sẽ nghĩ nhiều.

Còn may Trương Giai Lạc điều chỉnh trạng thái rất nhanh, trông mặt mũi hôm nay đã trở về sáng láng hớn hở như xưa rồi.

"À, điện thoại con để ngoài này cứ rung mãi, con xem thử trả lời người ta đi." Mẹ đột nhiên nhớ ra.

Trương Giai Lạc với lấy điện thoại suốt mấy ngày nay không đụng, nhìn qua một phát cũng giật mình, chừng trăm cuộc gọi nhỡ. Mấy trăm tin nhắn.

Có bạn bè người thân, bạn học cấp 3, tuyển thủ liên minh, thậm chí có cả bạn chơi game hồi xưa nữa.

Tôn Triết Bình cũng gọi cho hắn. Nhưng Trương Giai Lạc lưỡng lự một lúc, vẫn không gọi lại, dứt khoát tắt luôn điện thoại, cười hì hì nói: "Mẹ, có chỗ nào muốn đi chơi không? Đi du lịch đi! Tam Á thấy sao? Con dẫn mẹ đi."

2. Thu

Đi du lịch Tam Á với người nhà gần nửa tháng, sau khi về, Trương Giai Lạc bỗng chốc không có gì làm, chủ động đề nghị ra trông cửa hàng tiện lợi của gia đình. Ông hắn một mình trông cửa hàng đã lâu, thiếu người nói chuyện, lại lớn tuổi không thể chăm nom quá nhiều, nghe vậy vui vẻ đến không ngậm được miệng, lập tức kéo hắn vào cửa hàng, dạy hắn làm sao thu tiền, làm sao quản lý hàng, làm sao nhập hàng các thể loại.

Đến khi Trương Giai Lạc bắt đầu quen thuộc mọi việc, mùa hè cũng đã lẳng lặng trôi qua, gió nóng dần chuyển lạnh.

Mùa thu tới rồi.

Cửa hàng tiện lợi nhà họ Trương mở ngay trước khu dân cư, bán vật phẩm thường dùng như gạo mắm muối đường khăn chổi. Khách hay lui tới đa số là các gia đình trong khu dân cư, trong đó đương nhiên không thiếu hàng xóm.

Hôm ấy là Chủ Nhật, tầm xế chiều, bởi trời mưa nên không quá đông khách. Trương Giai Lạc chui trong quầy chơi game mobile mới, chạm chạm kéo kéo, tiếng nhạc nền thiếu não hề hề bay lượn khắp không gian nho nhỏ.

Hộp sữa con bò trên quầy mặt đầy trào phúng nhìn hắn cười, hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thấy, vô cớ có chút bực mình.

Ông đang ngồi ở đầu quầy bên kia nghiên cứu Chu Dịch Bát Quái gần đây hứng thú, một tay lật sách một tay lật mấy đồng tiền, sau cùng không tự tin lắm nói: "Tối nay sẽ hết mưa."

Trương Giai Lạc lướt nhìn dự báo thời tiết, trời còn mưa đến tận ngày kia, nhưng hắn không nói ra, sợ ông mất hứng.

"Không đúng... Coi sai rồi, phía trên không liền, không phải quẻ Khảm, coi ngược rồi... Ai nha, cái này mặt nào mới là mặt phải? Sao trong sách chẳng viết rõ gì cả." Ông đẩy đẩy kính cũ lẩm bẩm không ngừng, tự mình phản bác kết luận trước đó của mình. Quả nhiên cái sự không tự tin của ông là có nguyên nhân.

Trương Giai Lạc bỏ điện thoại xuống, đứng dậy lười biếng vươn vai, "Đâu con coi thử."

Giữa lúc hắn đang định vòng qua quầy hàng, một đứa bé giương chiếc ô in dấu chân gấu, chảy nước loỏng toỏng chạy vào cửa hàng, Trương Giai Lạc hết hồn nhảy dựng.

"Ê nhóc con, ô để ra ngoài cửa, nước không." Trương Giai Lạc nhắc nhở. Suốt hôm nay hắn đã lau sàn không biết bao nhiêu lần, lau đến nóng cả mặt.

Cậu nhóc kia nghe lời thu ô, đặt ở cửa, nhưng không vào cửa hàng mua đồ mà lại đứng trước quầy, từ trong túi lấy ra chiếc thẻ tài khoản nhét vào tay Trương Giai Lạc: "Nhạc ca! Giúp em báo thù!"

Trương Giai Lạc nhìn kỹ, mới phát hiện đây là cậu nhóc sống ở tòa nhà đối diện với hắn, tên tiểu Lôi. Bởi đã khá lâu không gặp, trẻ con lớn nhanh, cao hơn cả khúc, hôm nay nhìn sơ không nhận ra được.

Tiểu Lôi là người chơi trẻ trâu mà người ta hay nói, trẻ trâu hàng hiệu chính hãng, học sinh tiểu học.

Bất quá nó tuổi tác tuy nhỏ, nhưng trình rất khá. Trương Giai Lạc thậm chí có từng đề nghị bậy, kêu nó lớn chút thử đến trại huấn luyện Bách Hoa xem.

Hai đợt nghỉ trước, lúc Trương Giai Lạc về nhà, tiểu Lôi cũng chơi chuyên gia đạn dược, thường sẽ chạy tới gõ cửa, tìm Trương Giai Lạc dạy mình hai ba chiêu, hoặc PK hai ba trận, hoặc là bị người ta bắt nạt trong game, muốn Trương Giai Lạc báo thù giúp.

Trương Giai Lạc lần nào cũng vờ vịt từ chối, "Ai nha! Anh không đánh học sinh tiểu học! Bắt nạt học sinh tiểu học nói ra sẽ bị khinh bỉ! Không phải học sinh tiểu học cũng không được, tuyển thủ chuyên nghiệp vào game hiếp gà sẽ càng bị khinh bỉ."

Nhưng khi hắn cầm acc của tiểu Lôi, pằng pằng chíu chíu ném lựu đạn đổi băng đạn, lại tuyệt nhiên không hề nhẹ tay, thậm chí còn sung sướng, "Thấy chưa? Mấu chốt là ở tiết tấu, nắm bắt được tiết tấu thì nó sẽ như con ruồi cụt ku, cho em đánh kiểu gì đánh."

Đó là những phút giây no limit ít ỏi của Trương Giai Lạc.

Nhưng lần này Trương Giai Lạc lại không vờ từ chối nữa, hắn nghiêm túc nói: "Anh đang trông cửa hàng, không rảnh. Nhóc tự chơi đi."

Tiểu Lôi nghe vậy vội kéo tay hắn định chơi lầy, ông ngồi bên kia nghịch đồng tiền đã mở miệng trước: "Ông trông được rồi, hôm nay cũng đâu có khách. Hiếm thấy nhóc nhà người ta kiếm con chơi game, đi đi!"

Trương Giai Lạc cạn lời, nghe ông nói sao cứ như hắn cũng bị tính vào hàng ngũ "nhóc" vậy.

"Phải á! Nhạc ca anh lâu rồi không chơi với em!" Tiểu Lôi cũng gấp gáp nói theo.

Trương Giai Lạc xoắn quẩy.

Kỳ thực từ lúc giải nghệ đến nay, hắn đã sắp hai tháng không hề lên game. Ông chắc chắn biết, nên mới đuổi hắn đi chơi.

Hắn đang có ý định thử sống theo một cách khác.

Nhưng Vinh Quang lại vẫn là một đề tài không thể trốn tránh.

Tỷ như, bác gái xuống nhà mua nước tương sẽ kéo áo hắn, khen hắn đem vinh quang về cho khu mình, ba á quân lợi hại đến tận cỡ nào.

Tỷ như, thỉnh thoảng có người chơi Vinh Quang đến mua đồ, trừng mắt nhìn hắn mặt đầy kinh ngạc: "Cái đệt? Trương Giai Lạc?"

"Không phải đâu." Trương Giai Lạc lúc đầu còn nghiêm túc xờ lờ.

Sau đó hắn phát hiện chả ai thèm tin, bèn dứt khoát cắt phăng mái tóc dài đã theo hắn đi qua 6 năm cuộc đời pro gamer. Từ đấy những người muốn nghi ngờ hắn, đều sẽ nhìn chằm chằm vào cái đầu đinh không quá hợp với gương mặt hắn, ngập ngừng nửa buổi: "Có phải Trương Giai Lạc không? Sao trông giông giống?"

Hoặc, ku giao hàng sẽ kéo hắn lại tán phét một phen trận đấu đêm qua của Bách Hoa.

"Hey, tên lưu manh Đức Lý La ấy, quen không?"

Trương Giai Lạc: "Có biết."

"Chắc chắn có tương lai! Tui thấy á, nhìn theo tình hình bây giờ của Bách Hoa, phải lấy Đường Hạo làm át chủ bài mới, thì ngon. Cứ chết sống muốn chuyên gia đạn dược làm át chủ bài, lo hoài cổ làm gì, có ích gì đâu. Chỉ thấy mắc cười thôi." Ku shipper vừa uống nước vừa nói như đúng rồi: "Dĩ nhiên, nếu nhìn theo số liệu báo Thể Thao Điện Tử đưa ra thì nhân vật Đức Lý La không quá mạnh, nếu buff cho nó tí, hoặc mua hẳn luôn... Đường Tam Đả! Đệt, chỉ nghĩ đến thôi cũng ngủ không được! Đúng không Trương đội?"

Tóm lại, hắn cố ý trốn tránh Vinh Quang, nhưng Vinh Quang là một phần trong cuộc đời hắn, không cho hắn trốn tránh.

Trốn tránh không được, thì phải đối mặt.

"Ok, muốn đánh nó khóc hay thế nào?" Trương Giai Lạc khẽ thở dài, đút thẻ tài khoản của tiểu Lôi vào túi áo khoác.

Tiểu Lôi thấy Trương Giai Lạc đồng ý giúp mình báo thù, lập tức phấn khích hẳn lên: "Đánh nó hộc máu luôn!"

Trương Giai Lạc gõ đầu hắn một cái: "Ác dữ vậy! Đánh nó nhai thẻ luôn chịu không?"

15 phút sau, cựu đại thần chuyên nghiệp Trương Giai Lạc, cầm một cái acc học sinh tiểu học, thồn hành cho đối thủ câm nín ngàn năm.

"Coi nè, tiết tấu." Trương Giai Lạc vẫn nói như cũ.

Tiểu Lôi lại phát hiện có gì đó không như cũ, "Nhạc ca, tay anh đang run đấy à?"

Trương Giai Lạc cười khan vài tiếng: "Có không?"

Hắn cũng phát hiện rồi.

Đó không phải run tay do thao tác quá kịch liệt, mà là máu đang chảy trong người hắn khi nhìn thấy hai chữ "Vinh Quang" xuất hiện trên màn hình, đột ngột sôi sục lên, khiến hắn khó thể tự kiềm chế.

Hắn trước đây không lâu còn tưởng rằng, mình đánh mất lòng truy cầu quán quân, Vinh Quang sẽ trở nên không quá quan trọng nữa. Nhưng giờ khắc này đây, chỉ là đánh một trận đôi bên không ngang cơ mà thôi, hắn lại tim đập bừng bừng, tay run bần bật.

Đây là lần đầu tiên từ khi giải nghệ, Trương Giai Lạc cảm thấy hối hận.

3. Đông

Hai ngày trước Tết, Trương Giai Lạc một mình trông cửa hàng.

Hắn đã sớm cải tạo một góc tủ quầy kiếng, ghép vào một tấm bàn gỗ, lót thêm tấm lót chuột cỡ lớn, lấy cái laptop trong nhà và chuột phím xuống, trong cùng ngày đã thử vừa trông cửa hàng vừa chơi game.

Tuy thường bị khách hàng quấy rầy, nhưng trình của hắn đem đi chơi game thì có thể ảnh hưởng thế nào được.

Tài khoản hắn dùng là lấy theo từ hồi còn ở Bách Hoa, ID tên Hoa Nhạt Mê Người, là một acc nhỏ thời Máy Chủ 4 mới mở, chỉ có xác acc, không công hội, không nhiệm vụ, trang bị mặc trên người coi như không tệ nếu tính trong game, áo tím súng tím. Acc này lúc đó hắn tự tìm người cày dùm, không thể không khen người cày dùm ăn ở có đức, đánh phó bản luyện cấp thôi cũng có thể gom được cả bộ trang bị chữ tím đủ chuẩn.

Mấy ngày vừa qua, Hoa Nhạt Mê Người đã vào được Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng làm xong vài nhiệm vụ, Trương Giai Lạc vẫn đưa acc về lại máy chủ thường.

Máy Chủ 4 là server cũ, level kiểu gì cũng có, level cao thì đông hơn. Những người từ Thần Chi Lĩnh Vực quay về như hắn cũng không ít.

Ngày đầu tiên hắn đăng nhập đã search thử Bách Hoa Cốc, nhưng không xin vào ngay, loay hoay một hồi tới tận giờ này.

Lúc này hắn đang lập team random đánh hoạt động, vào team rồi mới thấy bốn người còn lại trong đó đều đội trên đầu tên công hội "Bách Hoa Cốc", hắn nhìn vừa thổn thức lại thở dài.

"Ể? Có chuyên gia đạn dược không công hội trong team kìa." Một pháp sư nguyên tố chú ý đến hắn.

"Nhìn ID như người nhà mình vậy á, còn chơi đạn dược nữa, ông là fan Bách Hoa?" Một cuồng kiếm sĩ cũng mở miệng.

Trương Giai Lạc chỉ đành nói: "Ừ, đúng đó."

"Fan Bách Hoa sao không vào Bách Hoa Cốc? Công hội tụi tui lớn thật, nhưng nếu ông chịu khó xin cũng dễ vào lắm." Cuồng kiếm sĩ nói tiếp.

"Ông chơi chuyên gia đạn dược, thích Trương Giai Lạc hả?" Quỷ kiếm sĩ chung team hỏi.

Trương Giai Lạc cười cười: "Chắc vậy."

May mà những người này đều không có cái nhìn đặc biệt với cựu đội trưởng chiến đội nhà mình, chỉ nói vài câu như "Cũng tiếc ha", rồi thôi cùng vào phó bản.

Phó bản game chỉ là PvE, khá nhẹ nhàng đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, Trương Giai Lạc cũng đánh tém tém, chỉ khống chế tiết tấu đạn dược mình cầm, không hề ra sức đánh cho nhanh. Nhưng đấu pháp nhàn nhã đó vẫn khiến thành viên cùng team hết hồn. Vừa ra khỏi phó bản, họ liền thi nhau đuổi theo hắn, mời hắn vào hội.

"Sao không lên Thần Chi Lĩnh Vực?" Cuồng kiếm sĩ hỏi.

"Ở đây chơi trước, từ từ tính." Hoa Nhạt Mê Người trả lời.

Pháp sư nguyên tố search thông tin PvP đấu trường của đại thần không biết lai lịch này ra xem, lại tiếp tục thốt lên thán phục: "Mẹ ơi, đúng là đại thần rồi! Tỉ lệ thắng 100%, trâu vãi vậy ba?"

Trương Giai Lạc nói: "May mắn thôi, toàn gặp đối thủ dễ đánh."

Pháp sư nguyên tố nói: "Tui cũng muốn may mắn như ông! Tỉ lệ thắng 100% đó chời!"

Trương Giai Lạc chợt ngẩn ra. Dở khóc dở cười.

Đù? Vật đổi sao dời, mình đang đứng đây nói chuyện may mắn cơ đấy?

Hôm đó Hoa Nhạt Mê Người vẫn bị kéo vào Bách Hoa Cốc. Mấy ku kia rêu rao khắp kênh công hội rằng có đại thần mới vào, khiến kênh công hội nhiệt hẳn lên.

Hội trưởng Máy Chủ 4 không nói gì, nhưng có người lại hỏi: "Đại thần nào? Chuyên gia đạn dược? Trương Giai Lạc hở?"

Thế là ngay phía dưới một đám đú theo, dồn dập hô hào "Hi đội trưởng!" "Hi Nhạc Nhạc!" "Nhạc ca vạn tuế!", Trương Giai Lạc nhìn mà nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng chơi trong công hội ấy mà, láo chó là chính, hắn cũng không phải chưa từng, chỉ trong nháy mắt lướt ngón tay đã đánh ra một câu: "Anh nhớ các chú chết mất thôi!!"

Không ngờ đám lầy trong công hội lại đổi tên cho hắn cái rụp, một loạt "Hi Phùng Củng!" "Phùng Củng vạn tuế!" "Triệu Bản Sơn anh đây cũng mẹ nó nhớ chú chết mất thôi!" nhảy đầy màn hình.

Phùng Củng và Triệu Bản Sơn là hai diễn viên nổi tiếng lâu năm của showbiz Trung.
Trương Giai Lạc cạn mẹ nó lời. Công hội Máy Chủ 4 vui vãi!

Thành phố K bốn mùa như xuân chẳng qua chỉ là cách nói quá, ngày đông se lạnh cũng thật rất lạnh.

Tết sắp đến, trên đường đã có lũ trẻ bắn pháo hoa đốt pháo đỏ. Trong túi chúng nó chất đầy những gói pháo màu hoa, mỗi đứa đều như một chuyên gia đạn dược phiên bản shota chạy khắp ngõ lớn ngõ nhỏ.

Mà vị chuyên gia đạn dược chân chính kia, lúc này đang xoa hai tay lạnh cóng, chui trong một cửa hàng tiện lợi be bé, cắm đầu vào màn hình máy tính, cười như một thằng ngốc.

4. Xuân

Cuối tháng 3, xuân đến.

Qua hết nửa năm, tóc Trương Giai Lạc hăng hái dài ra không ít, có thể buộc được cái đuôi tóc nhỏ rồi. Sẵn khí trời bắt đầu ấm lại, hắn dứt khoát để về kiểu tóc cũ. Nếu có thêm người nhìn hắn "Ồ đuệt! Trương Giai Lạc!", hắn cũng không trốn tránh nữa, chỉ rút ra cây bút: "Ký lên đâu?"

Hôm ấy hắn đang lead team đánh bản, khách vào cửa hàng hắn cũng không chú ý ngẩng đầu nhìn, đến khi người nọ tính tiền, hắn nghe thấy một tiếng "Eh", mới một tay cầm chuột một tay lấy máy quét thẻ, nhìn về phía người nọ.

Và rồi hắn cũng một tiếng "Eh".

Người đứng trước quầy chính là đồng đội ngày hắn còn ở Bách Hoa, cầm pháp sư triệu hồi Phong Khắc, Chu Hiệu Bình.

"Đang đi làm hả?" Chu Hiệu Bình sửng sốt một lúc mới mở miệng trước.

Hắn có oán niệm khá sâu với Trương Giai Lạc, vì thế ngữ điệu không tốt đẹp gì, lời này nói ra khỏi miệng nghe không khác lời rác rưởi.

Trương Giai Lạc cũng không giải thích đây là cửa hàng nhà mình.

Vừa thấy đồng đội cũ, tâm trạng dằn vặt đã yên ổn bấy lâu nay lại nhói lên, hắn thật không có lòng nào hơn thua hay bắn trả.

"Có xem giải đấu không?" Chu Hiệu Bình đột nhiên nhoài người lên quầy kiếng, đến gần Trương Giai Lạc hơn chút: "Có xem không? Mấy trận gần đây ấy? Mùa giải này ấy. Giải nghệ thôi mà, không đến nỗi giải đấu cũng không xem chứ."

Trương Giai Lạc đương nhiên có xem.

"Nói thật đi, Trâu Viễn đánh thế nào?" Chu Hiệu Bình lại hỏi tiếp.

Trương Giai Lạc im lặng.

Trâu Viễn nhận lãnh nhiệm vụ trong lúc cấp bách, cầm nhân vật cấp thần Bách Hoa Liễu Loạn, biểu hiện thế này đã là quá tốt rồi.

Nhưng vẫn chưa đủ.

"Cũng ổn." Trương Giai Lạc trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, nói đúng cách nhìn của mình: "Có thể đánh được vậy đã không tệ. Lưu manh của Đường Hạo khá lắm, phong cách khác hẳn đội mình xưa nay."

"Anh cảm thấy mùa giải này chúng ta sẽ đi được bao xa?" Chu Hiệu Bình lại hỏi.

Tên nhóc này ngày trước lẽo đẽo theo Trương Giai Lạc đội trưởng à đội trưởng ơi, hôm nay nói chuyện đến tận lúc này vẫn chưa dùng xưng hô nào gọi Trương Giai Lạc lấy một lần.

Trương Giai Lạc vẫn nói thật lòng: "Các cậu cố gắng thêm chút, có thể đánh vào tứ kết."

Chu Hiệu Bình nghe vậy lập tức nổi giận, tâm trạng nãy giờ kiềm chế bỗng bùng nổ, hắn không quan tâm trong cửa hàng vẫn còn khách khác, nắm cổ áo Trương Giai Lạc quát: "Tứ kết? Trương Giai Lạc! Bách Hoa từ khi nào chỉ còn nhắm đến tứ kết? Cút mẹ mày đi!"

Trương Giai Lạc nghiêng đầu, nhưng nắm đấm mà hắn dự đoán rốt cuộc không hề xuất hiện.

Chu Hiệu Bình đã buông hắn ra, để lại một câu liền đi khỏi cửa.

"Anh cả đời đều chỉ về nhì, mà bọn tôi, thì muốn về nhất."

Trương Giai Lạc nhìn ra cửa, ngây người hồi lâu.

Tai nghe vắt trên cổ truyền đến giọng nói của đội viên công hội. Trương Giai Lạc đeo nó lên lại, nghe thấy đang tuyển người, người nào có thể vào Thần Chi Lĩnh Vực giúp sức cho chiến đội, cướp boss gì đó.

Có tiếng kêu: "Gì ghê vậy? Bách Hoa Cốc trong Thần Chi Lĩnh Vực lớn đến thế còn phải tìm tinh anh từ máy chủ thường?"

Phó hội trưởng vã mồ hôi đầy đầu: "Nghe nói gặp tụi phá game."

Hoa Nhạt Mê Người chat lên một emo giơ tay: "Tui đi tui đi!"

Phó hội trưởng nhìn thấy, dù đại thần này không tự đề cử, hắn cũng đã định đích thân đến hỏi, liền vội vàng nói: "Được được được! Đi liền được không?"

Hoa Nhạt Mê Người: "Tui gọi điện thoại cái, lát gặp ở Thần Chi Lĩnh Vực."

Trương Giai Lạc đứng dậy, cầm điện thoại lướt một lượt, bấm vào một cuộc gọi nhận được mấy ngày trước, thông tin hiện ra trên màn hình là thành phố Q.

"Alo? Tôi Trương Giai Lạc đây! Chuyện hôm trước mấy ông nói đó, nói cụ thể hơn đi."

5. Hạ

Lâm Kính Ngôn thề đời này không bao giờ muốn đi siêu thị với Trương Giai Lạc nữa.

"Mấy ông biết không? Trương Giai Lạc hôm nay ở siêu thị..."

Trương Giai Lạc nhân lúc hắn vẫn chưa nói hết câu, vội nhào tới bịt miệng hắn: "Có gì để kể, anh đứng ở quầy băng vệ sinh nghiên cứu hết nửa buổi tui về có khai ra không? Đách! Tui cho anh mặt mũi đó!"

Lưu manh nhã nhặn Lâm Kính Ngôn, dám giận không dám nói.

"Ở siêu thị rồi sao nữa." Trương Tân Kiệt có vẻ rất muốn nghe.

"Không sao cả!" Trương Giai Lạc cướp lời.

Cũng may Trương Tân Kiệt không phải loại người quá quắt, chuyện người khác không muốn kể hắn cũng không hỏi thêm.

Trương Giai Lạc thở phào. Tốt xấu gì cái mặt thổn thức sụt sịt của hắn trước quầy sữa ong chúa Bách Hoa cũng không bị cả thế giới biết.

Áo Bá Đồ là màu đen đỏ, bá khí hệt như tên của chiến đội. Trương Giai Lạc ăn lương câu lạc bộ rất không khách sáo, lúc nhận áo còn lấy thêm vài bộ, gửi về nhà, trong đó có một bộ là cho tiểu Lôi.

"Nhạc ca, anh đi Bá Đồ à?" Tiểu Lôi biết tin này, cùng ngày liền chạy đến cửa hàng tìm hắn. Qua một năm, nó lại cao lên không ít, khai giảng đã là học sinh trung học.

Trương Giai Lạc gật đầu: "Ừ!"

Tiểu Lôi không hiểu cho lắm: "Tại sao?"

Trương Giai Lạc giải thích cho nó: "Bá Đồ có Hàn Văn Thanh, có Trương Tân Kiệt, còn có thể có Lâm Kính Ngôn. Anh đến Bá Đồ, có thể đoạt quán quân."

Tiểu Lôi hiểu rồi.

Trương Giai Lạc lại lo lắng: "Em sẽ không lên mạng mắng anh chứ?"

Mấy ngày nay tin hắn chuyển nhượng đã đưa ra, theo thói quen tự ngược của hắn, dĩ nhiên lại lướt một loạt forum.

Lần này có hẳn một topic đặt tên "Trương Giai Lạc cả nhà nổ banh xác!!!!"

Nhưng lần này hắn không còn phân vân nữa, lão tử cả Vu Phong còn bắn văng bím, Tôn Triết Bình dám cản ông đoạt quan cũng sẽ là kẻ địch của ông, ông còn sợ chúng bây?

Vì thế click vào ô trả lời dưới topic, viết: "Cả nhà mày mới nổ banh xác! Banh như chân trời banh như vũ trụ banh khắp tam sinh tam thế trọn đời trọn kiếp bố mày nhìn mòn mắt không ra! Hãm vê lờ khóc lóc từ năm ngoái đến năm nay khóc đúng một câu tưởng ngon hơn ai! Vẫy khách hay gọi hàng?"

Sau đó lập tức đem nguyên đoạn chữ xóa sạch, hít sâu. Đóng tắt forum, quyết định đến một ngày không còn dằn vặt trong lòng sẽ quay về chửi nó tiếp ba trăm hiệp.

Tiểu Lôi dĩ nhiên sẽ không lên forum mắng hắn, nói: "Cái đó thì không, em là fan của chiến đội Bách Hoa, cũng là fan của riêng Trương Giai Lạc."

Trương Giai Lạc tức thì cảm động đến muốn khóc, hận không thể chụp cây bút ký cho tiểu Lôi đầy một quyển vở bài tập.

"Nhưng mà áo Bá Đồ rất đẹp. Đẹp hơn Bách Hoa." Tiểu Lôi lại nói.

Trương Giai Lạc điên tiết: "Nhảm nhí!"

Tiểu Lôi xoắn quẩy: "Bách Hoa là màu hồng phấn đúng không? Hơi bị gái tính..."

Trương Giai Lạc giáo dục nó: "Thời đại nào rồi còn định kiến thế hả! Ai quy định hồng phấn là màu của con gái! Anh cho em biết, áo đó là Tôn Triết Bình chọn, em dám nói Tôn Triết Bình gái tính?"

Tiểu Lôi lập tức lắc tay: "Không gái tính không gái tính!"

Trương Giai Lạc bớt giận mới hứa hẹn, sẽ gửi tặng đồng phục cho nó.

"Vậy em cố gắng chơi game, sau này lên làm đội trưởng Bách Hoa, sẽ sửa màu đồng phục lại." Tiểu Lôi nói.

"Vậy thôi em cố gắng học đi thì hơn." Trương Giai Lạc sầu.

Gửi chuyển phát nhanh xong, về đến ký túc xá Bá Đồ sắc trời đã tối.

Nằm trên giường, hắn nghĩ nghĩ, gọi điện cho mẹ, hỏi bùa ngủ mẹ xin cho mình có thể tháo xuống không, sau đó lại bấm số của Tôn Triết Bình.

"Alo?" Giọng đầu dây kia nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.

"Ờ, tui nè. Xin lỗi nghen, gọi về hơi trễ." Trương Giai Lạc nói.

Tôn Triết Bình cạn lời. Lần trước mình gọi cho hắn rõ ràng là lúc hắn giải nghệ, cách bây giờ đã hẳn một năm. Cậu đó ha biết cà kê dê ngỗng lắm.

"Đi đâu làm gì mà trễ đến giờ mới gọi về?"

Trương Giai Lạc cảm thấy cổ áo hơi vướng víu, dù sao cũng đang ở một mình trong phòng, bèn dứt khoát cởi ra luôn, kiếm cây kéo cắt mạc áo, để điện thoại lên bàn mở loa ngoài.

"Nói mộng du tin không?" Trương Giai Lạc trả lời.

Tôn Triết Bình nói: "Tin chứ, đồ nhát chết."

Trương Giai Lạc bất mãn: "Giờ còn nhát chết gì nữa? Mắng nghiện à anh?"

Tôn Triết Bình: "Tôi mắng cậu nhát chết khi nào?"

Trương Giai Lạc: "Lần trước trong game."

Tôn Triết Bình: "Lần đó tôi chỉ nói cậu gan bé thôi! Cậu tự não bổ thành nhát chết, không liên quan tôi."

Bạn bè hơn hai năm không gặp nói điện thoại một cái liền nói rất lâu, lâu đến mức Trương Tân Kiệt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở cửa, khẽ tằng hắng một tiếng: "Tiền bối, muộn lắm rồi." Lúc này mới cúp máy.

Tắm xong chui vào chăn, con nghiện điện thoại Trương Giai Lạc vẫn khó tránh lướt Weibo thêm một lần.

Hàn Văn Thanh là người không thích post Weibo, nhưng hôm nay lại hiếm thấy đăng một post, chỉ có hai chữ.

Bá Đồ - Đại Mạc Cô Yên: "Quán quân."

Trương Giai Lạc share ngay cái pặc, sau đó tắt máy trước khi phần comment bên dưới bị oanh tạc.

Bò ra khỏi chăn kéo rèm cửa lên.

Ngủ.

END
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#2
Vừa đọc vừa run, oa, tác giả đi bút về diễn biến tâm lí Trương Giai Lạc hợp lí một cách tuyệt vời.

Chính văn ai cũng thấy Trương Giai Lạc mạnh mẽ truy cầu quán quân, nhưng mấy ai biết cảm giác của anh sau 3 á quân. Càng khó hiểu tâm tình của anh khi anh giải nghệ. Đây, có lẽ, là diễn biến đúng với Trương Giai Lạc nhất - mệt nhoài mà buông xuôi.

Thật may anh vẫn còn đó, cũng phải cảm ơn những con người có mặt trong một năm đó, cả an ủi lẫn đả kích, đóng vai trò máy kích điện cho trái tim anh tiếp tục đập thổn thức truy cầu quán quân. Cứ đi đâu trong vô vọng? Chi bằng trở về nơi mà mình bắt đầu, làm việc mà mình giỏi nhất.

Một khi đã là game thủ, mãi mãi vẫn là game thủ. Luôn còn đây một thế giới nơi anh thuộc về. Hãy quay về!
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Vì thế click vào ô trả lời dưới topic, viết: "Cả nhà mày mới nổ banh xác! Banh như chân trời banh như vũ trụ banh khắp tam sinh tam thế trọn đời trọn kiếp bố mày nhìn mòn mắt không ra! Hãm vê lờ khóc lóc từ năm ngoái đến năm nay khóc đúng một câu tưởng ngon hơn ai! Vẫy khách hay gọi hàng?"

Sau đó lập tức đem nguyên đoạn chữ xóa sạch, hít sâu. Đóng tắt forum, quyết định đến một ngày không còn dằn vặt trong lòng sẽ quay về chửi nó tiếp ba trăm hiệp.
Trương Giai Lạc giáo dục nó: "Thời đại nào rồi còn định kiến thế hả! Ai quy định hồng phấn là màu của con gái! Anh cho em biết, áo đó là Tôn Triết Bình chọn, em dám nói Tôn Triết Bình gái tính?"
"Đi đâu làm gì mà trễ đến giờ mới gọi về?"

Trương Giai Lạc cảm thấy cổ áo hơi vướng víu, dù sao cũng đang ở một mình trong phòng, bèn dứt khoát cởi ra luôn, kiếm cây kéo cắt mạc áo, để điện thoại lên bàn mở loa ngoài.

"Nói mộng du tin không?" Trương Giai Lạc trả lời.

Tôn Triết Bình nói: "Tin chứ, đồ nhát chết."

Trương Giai Lạc bất mãn: "Giờ còn nhát chết gì nữa? Mắng nghiện à anh?"

Tôn Triết Bình: "Tôi mắng cậu nhát chết khi nào?"

Trương Giai Lạc: "Lần trước trong game."

Tôn Triết Bình: "Lần đó tôi chỉ nói cậu gan bé thôi! Cậu tự não bổ thành nhát chết, không liên quan tôi."
Một khi đã là game thủ, mãi mãi vẫn là game thủ. Luôn còn đây một thế giới nơi anh thuộc về. Hãy quay về!
;; chỉ có thể share lại, không thể nói gì thêm nữa, vừa ngồi nghe fmv của toàn chức vừa đọc đúng là từng câu chữ thấm vô lòng, cảm ơn vì anh đã tiếp tục, cảm ơn lá đã dịch
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#4
Thật sự nhiều lần nghĩ tới cảm xúc của Trương Giai Lạc trong suốt một năm giải nghệ ấy. Lúc đọc đến đoạn Diệp mời Lạc về chiến đội, thật sự không biết có phải là mệt mỏi muốn buông xuôi hay không. Nhưng đến khi Lạc quyết định về Bá Đồ liền nhận ra rằng, Lạc chỉ là đang tìm kiếm khả năng chắc chắn nhất giành được quán quân, liền hiểu rằng nhiệt huyết ấy chưa bao giờ tắt trong Trương Giai Lạc. Cũng vì thế mà khi đọc chung kết mùa 9 cảm thấy thật sự rất đau, bởi nó thật phũ phàng.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Em muốn khóc.... Thật sự muốn khóc. Nhất là đoạn Chu Hiệu Bình mắng Trương Giai Lạc... Á quân đâu phải Trương Giai Lạc muốn thế, so về truy cầu VQ Lạc đâu hề kém mấy người. Tuy nói là rời Bách Hoa, khoác lên mình đồng phục Bá Đồ còn dc cậu nhóc kia xem là rất đẹp lập tức phản rằng Bách Hoa mới đẹp...

Truy cầu VQ là thứ ko thể mất trong lòng người này, dù như thế nào Trương Giai Lạc vẫn sẽ tiến bước phía trước.

Quán quân !
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
Chỉ muốn nói là, truyện bắt đầu từ ngủ, kết thúc cũng là ngủ. Trương Giai Lạc ngủ hết một năm, đời người như mộng, anh ngủ từ khi còn ở Bách Hoa cho tới khi thức dậy đã là ở Bá Đồ. Nhưng như thế thì đã sao? Anh vẫn yêu thích Vinh Quang, vẫn truy cầu chiến thắng như cũ. Thức dậy rồi những tưởng mọi thứ chưa từng đổi thay, nhưng tất cả lại là một ngày mới nhé anh.

Câu “Dùng thời gian một năm đánh thức một người vờ ngủ" thực sự rất hay (chính nó đã lừa mị vào đây cộng thêm cái hình). Cô bé đã comment nói anh là sơ tâm của cô ấy, bây giờ mà biết được anh vẫn chưa từ bỏ sơ tâm của mình hẳn cũng sẽ vui lắm đấy anh. Một năm chưa phải là quá muộn, Bá Đồ chúng ta sẽ giành quán quân!
 

? uyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
#8
Sẽ có 2 người, một người sẽ không bao giờ hối hận, bỏ nhà đi bụi, rời khỏi chiến đội, bắt đầu lại từ đầu, như Diệp Tu; một người khác như Trương Giai Lạc, rời bỏ chiến đội, né tránh sự thật, tự đi tìm ngược, thích lên mạng đọc bình luận chửi rủa mình (=="), và sẽ hối hận. Nhưng, Trương Giai Lạc, anh hối hận, thì sao nào? Anh tiếc nuối cái cảm giác sướng run tay khi cầm trên tay con chuột điều khiển nhân vật của mình, tiếc nuối hai chữ "Vinh Quang", và tiếc nuối cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của mình. Anh không được phép hối hận sao?
Trương Giai Lạc, nay không còn vì Bách Hoa mà chiến đấu, anh, cái người phản bội. Cái thứ gan bé nhà anh nhưng lại dám quay lại cơ đấy, mà quay lại Bá Đồ, không phải Bách Hoa!!!

"Trương Giai Lạc cả nhà nổ banh xác!!!!"

Ừ, kệ anh, cmn nhà mày, anh về đâu kệ anhhh, anh về vì quán quân, thứ chỉ có một! Trương Giai Lạc, anh, chưa bao giờ ngưng làm người Bách Hoa. Phồn Hoa Huyết Cảnh, máu và hoa, cả hai sẽ luôn là sơ tâm, và là điểm trí mạng của Bách Hoa này. Yêu hận đan xen, anh cảm cùng tụi bây nhưng bây giờ, anh phải đi đây, anh không muốn á quân, thứ anh muốn là hạng nhất!

"Anh nhớ các chú chết mất thôi!!"
Vânggggg, mọi người cũng nhớ anh chết mất thôi, cảm ơn anh đã quay lại, Trương Giai Lạc.
 

Dạ Đao

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
65
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô đại mỹ nữ!!!
#9
"Nhưng mà áo Bá Đồ rất đẹp. Đẹp hơn Bách Hoa." Tiểu Lôi lại nói.

Trương Giai Lạc điên tiết: "Nhảm nhí!"

Tiểu Lôi xoắn quẩy: "Bách Hoa là màu hồng phấn đúng không? Hơi bị gái tính..."
nghĩ ló chán =)))
 

Bình luận bằng Facebook