- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Chương 12
Chúc mừng sinh nhật forum 3 chủi!!!!!
Chúc forum trường tồn an lạc, tuổi mới bún mới cá mới đông vui!!!
Cre: 小六六_
Ngày đầu tiên của năm mới, người trong Thiên Cơ lâu rời giường từ rất sớm, ra ngoài phòng nhìn thấy ai đều nói chuyện chúc phúc, sau đó kéo bè lập hội cùng nhau đi tới viện của Tô lão bản.
Để làm gì? Đương nhiên là nhận hồng bao rồi!
Tô lão bản tặng hồng bao lúc nào cũng rất hào phóng, vốn là người bao che khuyết điểm, y không chút keo kiệt nào với người của mình. Từ lúc y tiếp quản Thiên Cơ lâu, mỗi năm Tết đến xuân về, mọi người đến viện của y chúc năm mới cát tường đều có thể được nhận hồng bao rất dày, cho nên mỗi đầu năm, người đến viện y chúc xuân đều đông như trẩy hội.
“Lão bản, chúc ngài năm mới vui vẻ.”
“Lão bản, chúc ngài tiền vào như nước.”
“Lão bản, chúc ngài thanh xuân còn mãi.”
“Lão bản…”
Diệp Tu đứng bên người Tô Mộc Thu, người tới chúc Tết từng đợt từng đợt, chủ tử của hắn như cậu út nhà Thần Tài đứng phát hồng bao, còn người trong lâu này đúng là văn tài xuất chúng, hắn đứng đây lâu như vậy chưa thấy lời chúc nào lặp lại hai lần, cũng thật lợi hại.
Chờ tất cả mọi người rời đi đã trôi qua hơn một canh giờ, Tô lão bản chậm rãi thở phào một hơi, nâng chén trà trong tay lên uống một ngụm, vừa buông xuống đã thấy một bàn tay thon dài mở ra trước mặt mình, ánh mắt nhìn lên trên, chính là gã sai vặt luôn tỏ ra cà lơ phất phơ với khuôn mặt tươi cười nhà mình.
“Lão bản, chúc ngươi tâm tưởng sự thành.” Càng nói bàn tay càng duỗi thẳng ra, rõ ràng là dáng vẻ đòi hồng bao.
“Tâm tưởng sự thành?” Tô Mộc Thu nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt có ý tứ khiến Diệp Tu hơi khựng lại một chút, “Vậy ta nhận lời tốt của ngươi đi.” Vừa nói y vừa vén tay áo lên một chút, kéo ra một đầu dây đỏ, trên đó treo một khuyên tai ngọc lớn bằng ngón cái, Diệp Tu khó hiểu nhìn y, tự dưng lại treo khuyên tai vào vòng tay làm gì.
“Chúc mừng năm mới.” Tô Mộc Thu nhẹ giọng nói.
Diệp Tu bị động tác của y làm cho kinh ngạc không thốt nên lời, ngây ngốc nhìn khuyên tai ngọc trong lòng bàn tay mình, đó là một chiếc khuyên chạm trổ tinh mỹ, khắc hình Quan Âm sống động như thật, chất ngọc trắng noãn như mỡ đông, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, rõ ràng là dương chi bạch ngọc thượng đẳng! Không nói đến giá trị của nó, đây chính là vật liền thân Tô lão bản cực kỳ yêu thích.
“Quá quý giá, ta...” Diệp Tu lấy lại tinh thần muốn cự tuyệt, khuyên tai ngọc kia còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, cực kỳ ấm áp.
“Đồ ta đã tặng xưa nay không lấy lại, ngươi không muốn thì ném đi, đừng có ý nghĩ lén lút giấu lại phòng ta, nếu bị ta phát hiện sẽ lập tức vứt bỏ.” Y đứng lên nhàn nhạt mở miệng, mặc kệ Diệp Tu chưa kịp phản ứng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Diệp Tu cứng ngắc lắc đầu, trừng mắt nhìn khuyên tai ngọc trong tay mình, nhưng dù hắn có nhìn chằm chằm như thế nào thì nó cũng không thể biến mất, khối ngọc trong suốt vẫn nằm yên một chỗ không nhúc nhích. Cuối cùng Diệp Tu chỉ có thể yếu ớt thở dài, cẩn thận cất kỹ khuyên tai ngọc trong túi áo trong, sau đó cũng cất bước ra khỏi phòng.
Tô Mộc Thu thấy đối phương đi theo sau y, cũng không hỏi hắn xử lý món quà kia như thế nào, hai người chậm rãi ung dung tản bộ, ai cũng không mở miệng, lại khiến người khác cảm nhận được sự ăn ý vô hình.
Cũng không biết đi tới nơi nào, sau một ngã rẽ, đã thấy Vương Kiệt Hi đang ngồi trên ghế đá khoan thai phẩm trà, bên cạnh chỉ có cậu sai vặt Cao Anh Kiệt.
“Xem ra năm nay người hữu duyên với Vương các chủ sợ là ta.” Tô Mộc Thu mỉm cười đi tới ngồi đối diện Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt vội lo pha trà.
“Hôm nay người đầu tiên tới tìm ta quả thực là lão bản ngài.” Vương Kiệt Hi nhẹ gật đầu.
Diệp Tu nghe thấy như lọt vào trong sương mù, không biết bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì, Tô lão bản thấy hắn tỏ vẻ không hiểu, mở miệng giải thích nghi hoặc của hắn. “Ngày đầu xuân mỗi năm Kiệt Hi đều sẽ tính một quẻ, quẻ này là quẻ đầu tiên của năm mới nên đặc biệt linh nghiệm, người trong lâu đều hi vọng cầu được quẻ này, nên Kiệt Hi định ra quy củ, ngày này mỗi năm hắn sẽ xuất quỷ nhập thần trong lâu, ai là người đầu tiên tìm được hắn sẽ là người hữu duyên, được hắn tính cho một quẻ.”
“Thực sự linh nghiệm như vậy?” Diệp Tu luôn không tin những chuyện này, nhịn không được nói.
Vương Kiệt Hi ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói, “Theo mệnh lý mà nói, tin thì là linh, không tin thì mất linh.”
“Đúng vậy.” Tô Mộc Thu mỉm cười, nhìn về phía Diệp Tu, “Chỉ là nếu ngươi đã nghi ngờ, vậy hôm nay ta tặng quẻ đầu tiên này cho ngươi, để ngươi lĩnh hội một chút, khẩu phán của Vương các chủ Thiên Cơ lâu linh hay không linh.”
“Chuyện này không được, ta không thể xảo biện làm thay như vậy, hơn nữa ta còn không tin, thực sự không muốn lãng phí chuyện tốt, lão bản ngài cứ nhận quẻ này đi.” Diệp Tu lắc đầu.
Tô lão bản đang muốn nói gì, Vương Kiệt Hi đã mở miệng, “Không sao, tính cho ngươi hay tính cho lão bản đều giống nhau.”
Hai người khẽ giật mình, Diệp Tu gãi nhẹ đầu, cảm thấy lời này cứ quái lạ làm sao, Tô Mộc Thu xem chừng cũng đang suy ngẫm, hơi nhếch khóe môi lên.
Vương các chủ không để ý tới phản ứng của hai người, lấy trong túi ra mai rùa và ba đồng tiền, thuần thục rung mai rùa mấy lần, rồi thả ba đồng tiền xuống bàn đá.
Diệp Tu nhìn thoáng qua, cảm thấy ba đồng tiền này cực kỳ bình thường, không có gì khác biệt, chỉ là nhìn vẻ mặt nghiêm túc chính trực của Vương Kiệt Hi, hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không lên tiếng trào phúng.
“Trong năm nay, mong muốn trong lòng hai người, chuyện hai người để tâm, đều có thể đạt đến kết quả khiến các ngươi vừa lòng.”
“Nhận lời chúc của ngươi.” Tô Mộc Thu lại cười nói, “Đã đạt được một quẻ của ngươi, không quấy rầy ngươi thưởng trà nữa, Anh Kiệt, hôm nay đệ luôn ở bên Vương các chủ không đến viện của ta chúc Tết, đây là hồng bao ta tặng đệ, cất kỹ nhé.”
“Tạ lão bản, chúc lão bản vạn sự như ý.” Cao Anh Kiệt vội vàng nhận lấy, cười ngại ngùng nói lời chúc Tết.
“Ngoan.” Tô lão bản xoa xoa đầu Cao Anh Kiệt, dẫn Diệp Tu rời đi.
“Sư phụ, lời ngài vừa nói, ý là Tô lão bản và Diệp đại ca có vận mệnh tương liên sao?” Lúc không người, Cao Anh Kiệt mới có thể dùng xưng hô thực sự với Vương Kiệt Hi.
“Con cảm thấy thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi lại.
“Sư phụ đã từng dạy qua, vận mệnh của mỗi người trên thế gian đều là một đầu dây, gặp mỗi người khác nhau sẽ khiến sợi dây này liên kết với nhau, bình thường mà nói, gặp gỡ đa số người đều chỉ là mệnh tuyến tương giao, chỉ có số ít có nút kết nhưng vẫn có thể tách ra, còn cái gọi là “vận mệnh tương liên”, chỉ xuất hiện với phụ mẫu huynh đệ hài tử trong nhà, vì có liên kết huyết mạch không thể phá vỡ, còn lão bản và Diệp đại ca, chẳng lẽ bọn họ là huynh đệ thất lạc nhiều năm sao?” Cao Anh Kiệt là một đệ tử tốt, những gì sư phụ dạy đều ghi lòng tạc dạ, nói liền một tràng không sai chút nào, khiến Vương Kiệt Hi nở nụ cười.
“Đứa nhỏ ngốc này…” Vương Kiệt Hi đứng lên, xoa xoa đầu Cao Anh Kiệt, chậm rãi ung dung đi về viện của mình.
Cậu trò nhỏ vội vàng đuổi theo, ít khi tính hiếu kỳ phát tác, nài nỉ: “Sư phụ, người nói cho con đi mà!”
“Nếu ta nói con và Nhất Phàm vận mệnh tương liên, có phải con sẽ cho rằng con và cậu ấy là huynh đệ thất lạc nhiều năm không?” Vương Kiệt Hi mỉm cười, úp mở để lại một câu như vậy rồi không nói thêm lời nào nữa.
Cao Anh Kiệt sững sờ đôi chút, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Người có vận mệnh tương liên, trừ có chung huyết thống, chỉ còn lại một khả năng – phu thê mệnh định.
________________________
Mùng bảy tháng Giêng, Thiên Cơ lâu sẽ tổ chức hội xem mắt cho Dụ hoa khôi và Chu hoa khôi, à nhầm, là kỳ sơ tuyển nhân tài hợp ý, do Trương giáo tập và Tô chưởng quỹ chủ trì, long trọng tổ chức.
Sơ tuyển tốn hết thảy hai ngày, theo tính cách nghiêm cẩn chuẩn mực của Trương tiên sinh, phần lớn võ giả và nhạc công đều đã bị loại, đếm đi đếm lại chỉ còn lại mười người mỗi bên, tổng cộng cho hai vị hoa khôi nên sẽ có hai mươi người, sau Tết Nguyên tiêu sẽ do đích thân hai vị hoa khôi tự mình khảo sát.
Đến ngày Nguyên tiêu hôm ấy, Tô lão bản cũng hào hứng đi xem kịch vui, đáng tiếc là vì khảo sát diễn ra ở viện riêng của hai vị hoa khôi, khiến Tô mỹ nhân rơi vào thế khó, cân nhắc tới lui tiếc nuối một hồi, cuối cùng quyết định đi xem Chu Trạch Khải.
“Ta nghĩ là bên Dụ Văn Châu sẽ khá hấp dẫn ngươi đấy.” Diệp Tu gợi ý.
“Bên chỗ Văn Châu đương nhiên sẽ rất thú vị, chỉ là Tiểu Chu không giỏi dụng ngôn, tính lại hay ngại ngùng, ta phải đi xem giúp hắn mới có thể yên tâm.”
Nhưng khảo hạch bên phía Chu Trạch Khải lại tiến hành thuận lợi ngoài ý muốn, kết thúc cực nhanh, đến vị nhạc công thứ ba đàn khúc “Cao sơn lưu thủy”, Tiểu Chu quyết ý chọn người, dù Tô lão bản nhắc hắn nên cẩn thận xem xét kỹ hơn một chút, hắn vẫn tỏ vẻ chỉ chọn người kia, nên những người phía sau tất nhiên không cần khảo sát nữa.
Bên phía Chu hoa khôi đã êm xuôi, Tô lão bản muốn ghé qua chỗ Dụ Văn Châu xem náo nhiệt, ai dè lại nghe ngóng được kết quả ngoài ý muốn truyền ra từ Lam Vũ các. Khảo hạch bên này còn nhanh hơn cả Tiểu Chu, vì ngay từ khi vị võ giả đầu tiên lên sàn, Dụ hoa khôi đã dứt khoát lựa chọn người này.
“Văn Châu chỉ liếc mắt đã chọn được người? Vậy ta cần phải mở mang tầm mắt rồi, Diệp Tu, đi nói với Dụ hoa khôi, người hôm nay hắn chọn trúng dẫn tới cho ta gặp mặt một chút.” Tô lão bản sờ cằm cười giảo hoạt, Văn Châu tính cách cẩn thận, chuyện quan trọng đều suy đi tính lại cả trăm lần, ra bất kỳ quyết định gì đều nghĩ rất kỹ, nếu theo tính cách trước giờ của hắn, người mà hắn chọn trúng đáng lẽ phải là sau khi xem xét hết tất cả các đối tượng rồi mới đưa ra đáp án, chuyện chỉ qua một ánh nhìn mà đã quả quyết chốt hạ thật khiến y hiếu kỳ.
Diệp Tu đi báo tin rất nhanh, người tới cũng nhanh không kém, Tô Mộc Thu nhìn người cúi thấp đầu đứng sau lưng Dụ Văn Châu, ánh mắt không tránh khỏi chút tò mò hưng phấn.
“Lão bản, đây là Hoàng Thiếu Thiên, là võ giả ta mới chiêu mộ được.” Dụ Văn Châu cũng không che giấu, thoải mái giới thiệu người trước mặt Tô lão bản.
“Ồ, là võ giả là “ngươi” chiêu mộ chứ không phải võ giả trong lâu chúng ta chiêu mộ sao?” Tô Mộc Thu ý tứ sâu xa nói.
Nụ cười của Dụ hoa khôi vẫn như cũ, “Có gì khác biệt đâu, vốn là trong lâu vì “ta” mà chiêu võ giả, cũng giống như chiêu mộ nhạc công cho Tiểu Chu vậy.”
Tô Mộc Thu mỉm cười, không tiếp tục dây dưa nữa, lại nhìn về phía người đứng đằng sau hắn, “Vậy để ta xem một chút, vị này có tài hoa xuất chúng đến đâu mà khiến Dụ đại hoa khôi của chúng ta nhất kiến khuynh tâm như vậy, Thiếu Thiên, ngẩng đầu lên nào.”
Người luôn một mực cúi đầu không nói nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, thiếu niên nhìn qua không quá hai mươi, ngũ quan tuấn tiếu, đôi mắt sáng trong linh động, phảng phất như tràn ngập sức sống và nhiệt huyết không dùng hết, khóe miệng khẽ cười, khuôn mặt như tràn ngập ánh nắng xuân vàng rực xua đi giá lạnh ngoài trời, khiến người khác cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Chào lão bản, ta là Hoàng Thiếu Thiên, sau này sẽ là người trong Thiên Cơ lâu, ta nhất định sẽ siêng năng làm việc tuyệt đối không ăn trộm ăn cắp dùng mánh lới gian manh lừa trên gạt dưới, nếu có việc gì làm không đúng không tốt, vẫn mong ngài thông cảm nhiều hơn.” Thanh âm thiếu niên cũng như vẻ ngoài của hắn, trong trẻo dễ nghe, tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhưng dù có thuận tai như thế nào thì cũng không giấu được sự thật là hắn nói nhiều.
Tô Mộc Thu bị một chuỗi lời dài không ngắt quãng của hắn làm cho hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nở nụ cười, “Văn Châu à, ngươi chọn người rất tốt, Lam Vũ các của ngươi an tĩnh lâu quá rồi, có thêm một thiếu niên hoạt bát cũng là chuyện tốt. Thiếu Thiên, sau này ngươi ở cùng một viện với Dụ các chủ, nếu có gì không hiểu thì bảo hắn dạy cho ngươi, nếu có làm sai điều gì cũng đừng sợ, đã có Văn Châu bảo vệ ngươi rồi.”
“Lão bản, võ giả trong lâu đều có chỗ ở quy định.” Dụ hoa khôi chậm rãi nêu ý kiến.
Tô Mộc Thu giơ tay trái chống má, độ cong khóe môi tràn ngập vẻ không có ý tốt, “Là ngươi nói hắn là võ giả do “ngươi” đích thân chiêu mộ, tất nhiên phải ở cùng với ngươi rồi. Người mà “ngươi” tự mình chọn, hẳn nên do “ngươi” tự mình phụ trách.”
Dụ Văn Châu nghe thấy đối phương cố ý nhấn mạnh chữ “ngươi”, đành nở nụ cười bất đắc dĩ, “Lão bản đã nói như vậy, để Thiếu Thiên vào ở trong Lam Vũ các của ta đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta dẫn hắn về sắp xếp trước, xin cáo từ.”
“Đi đi.” Tô lão bản phất phất tay, Dụ các chủ dẫn Hoàng Thiếu Thiên rời đi.
“Thật là một đứa trẻ trong sáng, rực rỡ như chưa từng thấy qua chuyện xấu xa nào vậy, ngươi nói có đúng không Diệp Tu?” Tô lão bản nhìn về phía sau, cười hỏi.
Diệp Tu nhún vai, không nói lời nào.
Tô lão bản cũng chỉ tùy hứng hỏi như vậy, không phải thực sự cần câu trả lời, khóe mắt y cong lên, dự cảm những ngày tiếp theo, hẳn nhiên sẽ càng ngày càng thú vị rồi!
...
Last edited: