Chương 6:
Nếu có một người có thể yên lặng ở bên cạnh bạn, bao lâu trôi qua cũng không thấy phiền không thấy chán, vậy thì xin chúc mừng bạn.
Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, hai người này ở bên nhau dường như sẽ không bao giờ lo lúng túng, lại càng không bao giờ sợ phiền chán. Lúng túng là cục diện mà đôi bên chìm trong sự im lặng đầy ngượng ngùng mà không biết làm sao cứu vãn; còn phiền chán là một giai đoạn chắc chắn sẽ xảy đến trong mối quan hệ giữa người với người. Phương pháp đơn giản nhất để hóa giải sự lúng túng là nói không ngừng, phương pháp phổ biến nhất để loại bỏ sự phiền chán là "khoảng cách sinh mỹ". Nhưng đây đều là những biện pháp hình thức, nói không ngừng sẽ đến lúc hết chuyện để nói, khoảng cách sinh mỹ cũng có khả năng đi xa mãi không về.
Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, trước đây từ chỗ mỗi lần gặp mặt đều phải làm ổ với nhau nói không hết đề tài, cho tới sau này đã quá quen thuộc không còn gì hay để nói cũng phải chen một chỗ, mấy thứ lúng túng chưa bao giờ xảy ra giữa hai người. Khi đó, một người có tư tâm không muốn tạo khoảng cách, người còn lại không tim không phổi đã quen với việc khoảng cách bằng không, tình huống đi xa sẽ càng không phát sinh. Giờ đây sau hai năm không gặp, hẳn sẽ có cảm giác xa lạ? Lúc xa nhau nhất thì cách nửa Trái Đất, khoảng cách vậy là đủ rồi? Nhưng hai người này lại khăng khăng hợp sức để tát vào mặt người ta, có bản lĩnh sau một câu tụ lại thành một đống.
Chỉ qua bốn mươi phút, Phương Duệ đã đá văng cái khoảng cách hai năm không gặp kia, ôm điện thoại Lâm Kính Ngôn chơi quên luôn trời đất.
Vốn dĩ hắn chỉ định lưu số điện thoại mình vào, rồi tiện tay nhấn vào chiếc ống nghe nhỏ màu xanh lá, muốn lấy số điện thoại người ta cũng phải lấy thật thản nhiên. Nhưng hắn mới gõ được bốn chữ số, cái tên Phương Duệ đã xuất hiện. Phương Duệ kiểm tra kĩ càng, xác nhận đó là số điện thoại mình mới đổi gần đây, vì thế hắn lưu loát chọn chỉnh sửa, đổi tên lại thành "Phương Duệ đại đại". Đổi xong còn đắc ý dùng hai ngón tay lắc lư điện thoại trước mặt Lâm Kính Ngôn: "Anh nói đi, làm sao anh có được số điện thoại của em, thực thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị!"
Lâm Kính Ngôn đẩy chiếc kính gác trên mũi, không nhanh không chậm nói: "Tìm Diệp Tu hỏi, điều kiện trao đổi là giúp hắn thu dọn một khách hàng phiền phức."
"Chậc, biết ngay là lại có phần của tên Diệp không biết xấu hổ mà!" Phương Duệ khinh bỉ bĩu môi, lầm bẩm: "Lão Lâm, anh nói em nghe, anh suy đồi đến mức chịu sai khiến của Diệp Tu từ bao giờ vậy hả? Có số rồi còn giúp hắn làm gì! Trực tiếp đi tìm em là được rồi!"
"Dù sao cũng là tiền bối, chuyện đã đáp ứng thì vẫn phải thực hiện mà!" Lâm Kính Ngôn mỉm cười, "Chúng ta lại không thiếu một hai ngày đó."
"Há, mang kính mắt rồi thật sự tự cho mình là người nhã nhặn hả? Dù anh có nhã nhặn thật đi chăng nữa thì cũng thể nói hết cho tên lưu manh Trương Giai Lạc bộ mặt mặt của đồ khỉ gió không hạn cuối người người cần tiêu diệt kia mà! Chậc chậc chậc, như thế thì có trò vui để xem rồi."
Sau khi Phương Duệ nói xong thì bắt đầu chuyên tâm phá kỷ lục game, ngón tay linh hoạt múa may trên màn hình. Lâm Kính Ngôn cũng im lặng, đặt tay lên gáy Phương Duệ một cách tự nhiên. Hắn sợ Phương Duệ cúi đầu trong thời gian dài, cổ sẽ không chịu đựng được, xoa bóp cho hắn một chút.
Không cần biết xa nhau bao lâu, Lâm Kính Ngôn vẫn mãi là người hiểu Phương Duệ nhất. Hắn biết chỉ cần lôi Diệp Tu vào thì Phương Duệ sẽ không phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói dối. Suy cho cùng, dù Phương Duệ và Diệp Tu làm việc với nhau đã lâu cũng không thể thay đổi được công thức "Diệp Tu = no limit, cái gì cũng làm ra được" trong lòng hắn. Hiện tại Lâm Kính Ngôn chỉ mong lúc âm thầm đi tìm Diệp Tu nhờ giúp đỡ sẽ không bị hố quá thảm.
Phương Duệ cũng không hẳn là thích chơi game trên điện thoại, hắn chỉ là muốn chiếm một cái top 1 giữ kỷ lục cao khó phá trong điện thoại của Lâm Kính Ngôn mà thôi, nghĩ lại cũng thật trẻ con. Có điều dù sao thì vì chuyện đi xem mắt này mà Diệp Tu vung tay cho hắn nghỉ nửa ngày, thời gian rất nhiều không lo thiếu. Một ván, hai ván... Phương Duệ luôn cảm thấy sai sai ở đâu. Đợi chút, Phương Duệ chợt ngừng tay, trong đầu lóe lên một quầng sáng, nảy ra một câu hỏi: Thu dọn là thế nào?
Lâm Kính Ngôn thấy người kia đang chơi game say mê thì đột nhiên ngây ra như bị ấn nút tạm dừng, thầm than thôi hỏng rồi. Hắn chỉ sợ Phương Duệ nhìn ra sơ hở gì, trong nháy mắt soạn trước vài câu trả lời, nhưng lại nghe Phương Duệ hô to:
"Anh định thu dọn Trương Giai Lạc như thế nào vậy?!"
Câu này quả thật khiến Lâm Kính Ngôn sợ hết hồn, nghĩ ngược nghĩ xuôi mới hiểu ra Phương Duệ đang hỏi gì. Hắn nhìn dáng vẻ hùng hổ hăm dọa của Phương Duệ, không khỏi buồn cười, cũng không định nhịn nên bèn bật cười.
Phương Duệ thấy Lâm Kính Ngôn chỉ cười mà không nói, đập điện thoại xuống bàn đánh sầm một cái, nói: "Anh cười cái gì, không phải anh định biểu diễn tiết mục bám chặt lấy Trương Giai Lạc không cho hắn đi gây họa ở công ty Hưng Hân bọn em đấy chứ?"
Nghe xong, Lâm Kính Ngôn từ cười mỉm trở thành cười rộ lên, cảm giác Phương Duệ mặt nhìn cực kỳ nghiêm túc trong đầu lại chứa đầy những suy nghĩ vi diệu này thật là đáng yêu muốn chết, không muốn sống hỏi ngược lại: "Cách này không tốt à? Không phải Phương Duệ đại đại thích kiểu chơi zâm này sao?"
"Hừ, phong cách của em rõ ràng là mưu cao kế lạ, chiêu này của anh quá hèn mọn, đâu làm thế được? Mà á..." Giọng nói của Phương Duệ nhỏ dần đi, cũng dần cảm thấy bản thân khó hiểu. Biện pháp này tuy nghe có vẻ hèn hạ, nhưng không thể phủ nhận là một biện pháp hữu hiệu trong một khoảng thời gian ngắn. Chỉ cần nó có tác dụng một thời gian, chuyện đã đáp ứng Diệp Tu cũng xem như đã hoàn thành. Nếu nghĩ như vậy thì hắn không nên có gì phải khó chịu.
Nhưng Phương Duệ thật sự không thoải mái, hắn lườm cái tên vẫn đang cười đang cười cười kia, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, chắc chắn là Trương Giai Lạc tin rằng em có thể xử lý anh, cho nên sẽ không quay lại đâu. Anh định thế nào?"
Lâm Kính Ngôn chỉ vào bàn đối diện, cố ý dùng giọng điệu đầy thổn thức: "Điện thoại hắn vẫn bỏ lại đây, nói không chừng chút nữa sẽ quay lại, có vài chuyện ông trời đã định sẵn rồi."
Phương Duệ quay đầu nhìn, quả thật thấy một cái điện thoại màu hồng phấn. Khuôn mặt Phương Duệ hiện rõ sự ghét bỏ, chỉ thiếu điều lấy giấy ra bọc nó lại, hắn nói: "Điện thoại hường phấn như thế? Trương Giai Lạc? Của tên lưu manh Trương Giai Lạc kia á?"
Lâm Kính Ngôn gật đầu, căn dặn: "Nói không chừng chúng ta ngồi thêm chút nữa hắn sẽ tới, lát nữa em nhớ phải giúp anh. Mục tiêu: Dính chặt lấy, hiểu không?" Nói xong định cầm chiếc điện thoại hồng kia lên, lại bị Phương Duệ thuận thế kéo ra ngoài. Phương Duệ vừa đi vừa nói:
"Không được không được, thế này không được. Lỡ tên lưu manh kia thật sự vừa ý anh thì sao? Bây giờ anh đi theo em, điện thoại em sẽ tìm cơ hội trả lại cho hắn."
Lâm Kính Ngôn cũng không phản đối, để mình bị kéo theo sau, bình chân như vại: "Không phải em nói anh bạn kia với anh không thành đôi nổi sao? Lo gì?"
"Anh-" Phương Duệ chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt với Lâm Kính Ngôn: "Đó là do hắn ngu ngốc không nhận ra anh rất tốt! Anh sống chết đòi dây dưa rồi hắn đổi ý thì sao?"
Dứt lời, Phương Duệ thấy Lâm Kính Ngôn có vẻ còn định tiếp tục phản bác, dùng ánh mắt nghĩa chính từ nghiêm nhìn Lâm Kính Ngôn, nói: "Em phải thay người anh thích từ lâu và sau này cũng sẽ thích anh chăm sóc anh."
Nếu có một người, có thể cùng bạn điên, cùng bạn quậy, cùng bạn trải qua thanh xuân ngốc nghếch nhất, dù từng chia xa tim cũng chưa bao giờ quên đập mạnh, vậy thì xin chúc mừng bạn.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đều cho rằng giai đoạn ngốc nhất, đần nhất, không thiết thực nhất, đầy đầu chỉ toàn lý tưởng trong đời mình là lúc mình cùng đối phương lăn lộn. Đương nhiên là có người cùng mình ngốc thì không gọi là ngốc, có người cùng mình điên thì không gọi là điên. Thanh xuân chìm sâu trong chủ nghĩa hiện thực thì gọi là trưởng thành sớm, thanh xuân đầy chăm chỉ, chịu khó thì gọi là thành thục, còn thứ thanh xuân chưa một lần động lòng thì không còn là thanh xuân nữa. Có bao nhiêu người chẳng lỡ làng để thanh xuân trôi qua trong phung phí?
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, trước đây họ đều tự cho rằng mình thật là thành thục, thật là thận trọng, giờ đây nhìn lại chỉ thấy muốn xoa mũi che mắt, cũng thấy ngại. Bây giờ cả hai bọn họ đều cảm thấy mình đã trưởng thành, được trời cho một cơ hội hiếm được gặp lại thì một người im lặng không chịu nói, một người lại đặt bẫy dối lừa, cũng không biết qua vài năm nữa họ có sẽ tiếp tục thấy xấu hổ khó nhìn lại không. Chi ít là bây giờ hai con người tự xưng trưởng thành quay đầu hồi tưởng những ngày trước đều chỉ hận không thể bóp chết quá khứ của mình
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc của những ngày trước, ở trong game cũng chẳng có chuyện gì nhiều, giết người rồi bị người giết, cứu người rồi được người cứu, loáng một cái đã qua hai năm. Quen nhau đến năm thứ ba, hai thanh niên thế hệ mới đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn không có mục tiêu gặp nhau tình cờ này, không biết ai khởi đầu ai đáp ứng, lại làm ra một chuyến phượt hoành tráng. Cả hai đều thuộc dạng trong nhà có tiền, một chuyến du lịch cứ thế nói đi là đi bắt đầu.
Tôn Triết Bình còn nhớ hôm hắn tới sân bay đón Trương Giai Lạc, Bắc Kinh hiếm có một ngày thời tiết tốt. Trương Giai Lạc đeo một chiếc kính râm rất ra dáng, khiến Tôn Triết Bình rất dễ dàng tìm ra hắn từ trong đoàn người, đến khi Trương Giai Lạc, bị cận thị nhẹ, tháo chiếc kính râm gây trở ngại thị lực xuống, mới bị Tôn Triết Bình dùng lý do "lớn lên nhìn ngốc thế này quả nhiên là Trương Giai Lạc" đưa về nhà.
Trương Giai Lạc cũng còn nhớ hôm Tôn Triết Bình tới sân bay đón hắn, thời tiết Bắc Kinh không hề tệ như trong tưởng tượng. Hắn đứng giữa dòng người híp mắt nhìn ngang ngó dọc hết nửa buổi, Tôn Triết Bình đã đến trước mắt cũng không nhận ra. Cho đến khi Tôn Triết Bình kéo hành lý của hắn, ra hiệu cho hắn đi theo, hắn vẫn còn tưởng rằng mình gặp phải vướng vào một vụ ăn cướp. Từ đó, "tên cướp lưng hùm vai gấu" đã trở thành ấn tượng của Trương Giai Lạc về Tôn Triết Bình.
Ai ngờ kết cục của câu chuyện niên thiếu ngông cuồng của hai người lại là: Tôn Triết Bình "lưng hùm vai gấu" bị Trương Giai Lạc "lớn lên nhìn ngốc" "lừa tài gạt sắc" cuối cùng "mất cả người lẫn của."
"A," Tôn Triết Bình đột nhiên cười, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Trương Giai Lạc, hắn giải thích: "Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy mấy thứ vớ vẩn như ấn tượng đầu hoàn toàn không đáng tin."
Vốn dĩ, Trương Giai Lạc cho rằng Tôn Triết Bình đang cười nhạo mình trong ngoài bất nhất, vừa định mở miệng phản đối thì lại nhớ ra đây không phải lúc để tùy ý đùa giỡn với đối phương. Vì thế hắn im lặng, đờ đẫn gật đầu.
Bây giờ Tôn Triết Bình lại không im lặng nữa, dường như trở lại thành người bạn thận có thể vui đùa năm xưa, cươi ha hả nói: "Sau khi nghe chuyện cậu với tên lắm lời kia ở bên nhau, tôi thấy mình không biết nói gì nữa. Có điều cậu có chắc là tên lắm lời kia đầu óc bình thường không? Không phải tôi có ý gì, chỉ là chắc cậu cũng biết từng có vụ kết hôn xong mới biết nửa kia bị thần kinh..."
"Hắn bình thường."
"Vậy thì tốt, hai người định bao giờ tổ chức tiệc rượu, qua chỗ tôi đi, tôi giảm giá cho cậu."
"Quán này do cậu mở?
"Ừ, không phải trước đây cậu bảo muốn mở một nhà hàng à? Thế nào, không tệ đúng không."
"Ừ, tôi và Hoàng Thiếu Thiên...?"
"Làm sao?"
"Không... Không có gì... Cậu không cần phải, phải..."
"Thôi nào, đã bao nhiêu năm rồi, để tôi tiễn cậu, cũng chẳng còn lại mấy bước chân."
Nếu có một người, có thể thấu hiểu tài hoa của bạn, có thể bao dung tật xấu của bạn, lặng lẽ quan tâm nhưng lại không quấy rầy, bình tĩnh quan sát mà không ồn ào, vậy thì chúc mừng bạn.
Dụ Văn Châu đối với Hoàng Thiếu Thiên, bảo ngưỡng mộ thì hơi quá, bảo biết được thì lại thiếu, bảo tán dương thì sợ bị hiểu lầm là tự cao tự đại. Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu, giống như những nhân vật lớp bên ai cũng từng gặp lúc còn đi học. Thường nghe người khác nhắc tới, thậm chí là vô thức nhớ rõ vẻ bề ngoài người kia. Những nhân vật này sẽ có rất nhiều chỗ vượt trội, những cũng không ít chỗ thiếu sót. Người đó sẽ thường xuyên xuất hiện trong thế giới của bạn, bạn thường được nghe kể về những sự kiện liên quan đến người đó, nhưng cũng không có nghĩa là lúc nào đó chạm mặt nhau sẽ dừng người kia lại để kết bạn.
Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, cả hai đều là những người thường được các chủ tiệm trên đường Lam Vũ đề cập với nhau. Nói cách khác, với những du khách, lúc đi đều sẽ người ta giới thiệu nhiệt tình: "Anh nhất định phải tới cửa hàng nhạc cụ ở đầu đường kia nghe chủ tiệm chơi một bản nhạc; cũng đừng quên tới phòng tranh cuối đường xem chủ tiệm vẽ tranh phong cảnh, tán gẫu phong tình. Như thế mới không uổng công tới đây."
Tháng rộng năm dài, Dụ Văn Châu cũng từng nghe thấy, sau này có vài lần dành thời gian đi dạo. Lần thứ nhất, lần thứ hai, đều thấy Hoàng Thiếu Thiên vẽ vời trong yên lặng, đến lần thứ ba, Dụ Văn Châu mới hiểu nửa câu sau mà các ông chủ cứ giấu diếm mà không nói thì không nhịn được -- "Tên nhóc đó vẻ ngoài sáng sủa, lòng dạ cũng tốt, chỉ là có hơi ồn ào."
Đây là đã nói giảm nói tránh lắm rồi, có điểu Dụ Văn Châu chỉ thấy nửa đoạn trước quả thật rất đúng. Bề ngoài của Hoàng Thiếu Thiên rất nam tính, bàn tay dùng để vẽ cũng rất đẹp, thật sự là lớn lên anh tuấn. Sau đó lại biết thêm rằng người này dạy vẽ cho bọn nhỏ miễn phí, phụ huynh muốn trả cũng từ chối, bảo là "Phải chắp cánh cho ước mơ của các đóa hoa tương lai của tổ quốc", có một tấm lòng rất thiện lương. Một lần nọ được diện kiến sự ghê gớm của cái miệng kia, Dụ Văn Châu lại không cho rằng vậy là ầm ĩ. Tạp âm mới gọi là ầm ĩ, giọng nói của Hoàng Thiếu Thiên rất êm tai, nói cả một đoạn dài như vậy nghe thật giống một bản nhạc, âm sắc không cao mà lại sinh động khác thường, khiến tâm tình người ta tốt lên.
Cứ thế, Dụ Văn Châu để ý Hoàng Thiếu Thiên, lúc rảnh rỗi sẽ đi dạo tới phòng tranh cuối đường, lần nào cũng bắt gặp những tác phẩm thú vị. Nếu không phải vì sự cố hôm nay thì có lẽ cả đời này cũng chỉ dừng lại ở cùng sống trên một con đường.
Dụ Văn Châu húp một ngụm trà, tổng kết lại: "Vậy cho nên ý của cậu là cháu lớn của con trai của mẹ nuôi của chị họ của mẹ Phương Duệ, nhận được cuộc gọi cầu cứu của Phương Duệ nên chạy tới đây giả vờ làm bạn trai cậu ta để giải quyết chuyện phiền toái là tôi đây?"
Hoàng Thiếu Thiên nghe xong câu tổng kết này, trong lòng dấy lên một sự kính trọng với Dụ Văn Châu. Thật ra chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ trong mười phút vừa nãy rốt cục mình đã nói những gì, Dụ Văn Châu lại có thể sử dụng một cậu nói gãy gọn, mạch lạc để khái quát lại, thật sự rất đáng nể. Hắn cũng học theo y xì Dụ Văn Châu húp một ngụm trà, nói ngắn gọn: "Không sai, chính là thế."
"Cho nên... Tôi bị cứ thế bị ghét bỏ à? Lý do là gì?" Dụ Văn Châu gõ nhè nhẹ lên quai tách sứ, nụ cười vẫn treo trên mặt.
"Tui thấy khả năng là anh hiểu lầm rồi." Hoàng Thiếu Thiên dõng dạc nói: "Thật ra là Phương Duệ cảm thấy mình không xứng với anh, cho nên cố ý tìm tui giúp để khỏi kéo chân anh. Thật đấy, không tin anh nhìn hai mắt chân thành của tui mà xem. À, hẳn là anh vẫn còn nhớ hai mắt chân thành của Phương Duệ, thật ra hai mắt của tui chân thành hơn của hắn nhiều. Với cả, gì ấy nhỉ, hai mắt chân thành là đặc điểm di truyền của gia tộc tụi tui, là bằng chứng cho việc tụi tui là người một nhà! Cho nên anh phải tin tưởng tui, vấn đề nằm ở thằng nhóc đần độn Phương Duệ kia, anh rất rất tốt."
Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng nhẩm lại một lần "100 điều cần nhớ để ra mắt thành công" và "Làm thế nào để theo đuổi nam thần" đã thuộc nằm lòng, cuối cùng bình tĩnh lại. Nói chuyện không hề gấp, giọng cũng không run, trừ gương mặt có hơi đỏ thì rất ra dáng một thanh niên tốt của thế kỉ mới. Cùng lúc, một văn bản Word có tên "Nam thần Dụ Văn Châu thích tui đi" lập thức được soạn ra trong đầu Hoàng Thiếu Thiên, chỉ ra rằng nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải xóa bỏ mọi dấu vết của Phương Duệ trong đầu Dụ Văn Châu.
Hoàng Thiếu Thiên im lặng siết chặt nắm đấm, hận không thể chui vào đầu Dụ Văn Châu, quát lớn với tên tiểu nhân Phương Duệ: "Cút ra ngoài"! Tiếc là hắn còn chưa kịp nói hết chứ "Cú -" đã thấy Dụ Văn Châu kéo dồ vô liêm sỉ Phương Duệ ra sau lưng bảo vệ:
"Hửm? Không đâu, tôi thấy Phương Duệ rất đáng yêu."
Cái gì gọi là "Quân chưa thắng đã từ trần"? Dường như Hoàng Thiếu Thiên nghe tiếng lòng mình vỡ vụn. Nhưng, tình yêu mà không gặp trở ngại đâu phải tình yêu, đó chỉ là ngôn tình quán vỉa hè thôi! Hoàng Thiếu Thiên tại chỗ hồi máu trở lại làm đấng nam nhi! Hắn chuyển con ngươi, định nghĩ thêm vài chiêu sát thương lớn như "Ngủ nghiến răng hay nói mớ", "đi vệ sinh xong không thèm rửa tay" đánh Phương tiểu nhân cho ra bã. Định mở miệng lại nghe:
"Có thể là do trước đây chỉ đứng nhìn cậu từ đằng xa, dù rằng ái mộ đã lâu nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện tiến tới quấy rầy cậu thanh tĩnh. Nhưng hôm nay đã tiếp xúc gần gũi thế này, đột nhiên tôi không muốn trở lại khoảng cách xa xăm lúc trước nữa."
"ẦM --" Trong đầu Hoàng Thiếu Thiên nổ tung thành một đám mây hình nấm, những luồng gió hồng nhạt tản mạn ra khắp nơi. Trong nhất thời, hắn không thể xác định được ý tứ trong lời này của Dụ Văn Châu, mở miệng rồi lại đóng, nhìn Dụ Văn Châu chằm chằm.
Dụ Văn Châu bước tới, khẽ sửa sang lại trang phục, nghiêng người về phía trước, tay phải đưa ra trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, cười hỏi hắn:
"Tôi có thể sóng bước bên em không?"
Nếu có một người như vậy, thì xin chúc mừng bạn, bạn có thể yêu người ấy.
-TBC-