Hoàn [ Nhất lộ - Nhất sinh ] Hàn Diệp - Đông Chí

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Project Hàn Diệp 2019
Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh

Đông Chí



art by the Ring means all.

Tác giả: 名字死于腰痛中.
Edit: Lãi.
Beta: Oomi.
Văn án:


Ước hẹn “Tôi chờ cậu” khi đó đã vỡ tan.



Mục lục

Thuần bạch + Tuyết bạch
Hàn bạch
Tang bạch

Giải thích một chút ý nghĩa của tên từng phần:
Thuần bạch ( trắng thuần khiết ), Tuyết bạch ( màu trắng của tuyết ), Hàn bạch ( màu trắng của sự lạnh lẽo ) và Tang bạch ( màu trắng của lễ tang )

Đây cũng là một câu trong fic ( mặc dù trong fic đều đã được dịch ra hết rồi ) bản CV, nhưng vì muốn mọi người cảm nhận một chút "màu" của cái fic nên Lãi sẽ dùng câu này làm thành tên từng phần. (đương nhiên đều sẽ liên quan)

Lãi muốn giải thích ở đây mục đích để mọi người chú ý 4 cụm này, để sau khi đọc xong fic liên tưởng trở lại sẽ thấy nó day dứt đến cỡ nào ?


Hoàn.
Các phần là do editor tự đặt tên.

Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp
của pj
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2



1.

“Diệp Tu, cậu đáng sao?”

Ngày 22 tháng 12, đông chí. Ánh sáng mặt trời từ tận cùng phía Nam, đêm dài hơn ở Bắc bán cầu, thời điểm màn đêm vô tận bao phủ Cực Bắc, gấu bắc cực chui vào hang, cuộn mình trong bộ lông dày ấm áp, chìm sâu vào kỳ ngủ đông từ tháng 11, khúc nhạc dạo trước khi một nửa Địa Cầu bao phủ bởi tuyết trắng.

Màu trắng tinh khiết, màu của tuyết, sự lạnh lẽo, tang thương và chết chóc.

Theo chân xã hội ngày một phát triển, tỉ lệ thuận với sự phát triển mạnh mẽ của nền kinh tế là sức mạnh tổng thể của đất nước ngày một cường thịnh, rất nhiều ngày lễ của nước ngoài chưa được biết đến dần du nhập vào đời sống người dân, dù người làm công vẫn không được nghỉ hay thư giãn đúng nghĩa. Theo thống kê, những cặp vợ chồng trẻ, những người chọn tổ chức đám cưới vào Giáng sinh chiếm khoảng 4% tỷ lệ hàng năm của Trung Quốc.

Hàn Văn Thanh cũng không ngoại lệ.

Từ khi Hàn Văn Thanh tốt nghiệp trường cảnh sát, gia nhập đội hình sự đã hơn 10 năm, theo lời Trương Giai Lạc – đồng nghiệp cùng đội, anh nhìn người chết còn nhiều hơn nhìn phụ nữ.

Quay về năm 2020, khi toàn quốc bùng nổ khủng hoảng “Lưu manh tràn lan”, người nhà Hàn Văn Thanh bắt đầu lo lắng tìm khuê nữ đài các, môn đăng hộ đối cho con trai chẳng bao giờ gần phụ nữ nhà mình, không biết đã bao nhiêu lần anh dùng lý do “công việc bận rộn” để từ chối những buổi xem mắt. Cuối cùng, đầu năm nay, mẹ Hàn Văn Thanh tấn công sở cảnh sát, vững vàng chắn trước cửa, cứng rắn ép anh đi xem mắt một người gọi là “Con gái của em gái nhà hàng xóm Dì hai.”

Toàn bộ quá trình cũng giống những buổi coi mắt khác. Hàn Văn Thanh bị mẹ kéo tới, lại dặn dò một phen sau đó cười mỉm rời khỏi. Ngồi đối diện bên kia bàn ăn là một cô gái khuôn mặt xinh xắn, mỉm cười nhìn anh, rồi bắt đầu tán ngẫu bằng chất giọng miền Nam, nội dung chẳng gì ngoài công việc, sở thích, gia đình và thu nhập.

Việc cùng phụ nữ trò chuyện gần gũi khiến Hàn Văn Thanh – người vừa trải qua ba ngày làm việc cường độ cao có chút hoảng hốt, cô gái này tính cách không tệ, ôn nhu, không quá ngại ngùng, rất lịch sự; giọng nói cũng rất dễ nghe, khẩu âm nhuộm sự dịu dàng đặc biệt của người Giang Nam, có một chút quen thuộc.

Hàn Văn Thanh nhắm mắt sửa sang một chút suy nghĩ trong đầu, rất nhanh liền mở ra, nhếch nhẹ môi một cách lễ phép, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.

Thời gian buổi ra mắt được sắp xếp sau mùng một Tết vài ngày, vốn dĩ nhà hàng Tây mở cửa đã không nhiều, huống hồ lại có thể kiếm chỗ đồ ăn ngon lại có bầu không khí tốt như nơi này.

Ngoài trời hôm ấy, tuyết dai dẳng từ đêm 30 vẫn chưa ngớt, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái bị tiếng chuông và một luồng gió lạnh phía cửa ra vào cắt ngang, Hàn Văn Thanh vô thức quay đầu nhìn lại. Một nam một nữ ăn mặc chu đáo xuất hiện trong tầm mắt.

Cô gái đội nón len đi cùng một người đàn ông dù đã mặc thêm nhiều lớp áo vẫn trông khá gầy gò, hai người nói cười đi theo người phục vụ dẫn tới ngồi bàn đối diện Hàn Văn Thanh.

Khi người đàn ông cởi áo khoác, mắt vô tình quét đến Hàn Văn Thanh bên này, động tác hơi khựng, nhưng trên người vẫn không xua được khí lạnh, nhếch miệng, môi nhẹ cong, nói một câu ngắn gọn: “Yo lão Hàn.”

Tức khắc, Hàn Văn Thanh nhận ra vì sao khẩu âm của cô gái có chút quen thuộc.

Cô gái đang phủi vài bông tuyết dính trên tóc nghe thấy liền nhìn về phía này, không biết có phải do ảo giác của Hàn Văn Thanh hay không, anh luôn cảm thấy vị đồng sự trong đội hình sự trước nay luôn nổi tiếng xinh đẹp, tính cách thân thiện lúc nào nhìn anh thì sắc mặt liền biến đổi.

“Hàn đội.”

Lời chào hỏi lạnh nhạt khách sáo.

Hàn Văn Thanh cũng không để tâm, gật đầu, đem sự tập trung quay về cô gái đang mỉm cười phía đối diện.

Âm thanh trò chuyện nho nhỏ từ các bàn râm ran trong sảnh lớn, tiếng đàn ưu nhã chậm rãi ở dưới chùm đèn pha lê, nhìn từ xa, bầu không khí không khác một bức tranh sơn dầu thời Phục Hưng —— chính thống, lễ nghĩa chu toàn, sơ tình nhạt nghĩa.


Đang cùng cô gái tìm hiểu thì đột nhiên phía sau xuất hiện bóng hai người, dư quang của Hàn Văn Thanh không thể khống chế liên tục quét qua bàn đối diện.

Cô gái bên kia dường như đã định đứng dậy mặc áo khoác chuẩn bị rời khỏi lại bị người đàn ông động tác nhanh nhẹn kéo về, không nhanh không chậm nói gì đó, sau đó giơ tay gọi món.

“. . . Họ là đồng nghiệp của anh sao?”

Câu nói của cô gái khiến Hàn Văn Thanh hơi giật mình.

Đồng nghiệp?

Hàn Văn Thanh lắc đầu: “Cô gái tên là Tô Mộc Tranh, là đồng nghiệp, còn người đàn ông . . .”

Một lần nữa nhìn về bàn đối diện, lần này thế mà trực tiếp nhìn thẳng, người đàn ông bàn đối diện như thể cảm nhận được ánh nhìn của anh, ngẩng đầu, phất phất tay trêu chọc, tuy rằng tay nhanh chóng bị cô gái đánh một cái.

“Cậu ta không tính.”

Cô gái đối diện cũng không để ý vài giây anh dừng lại, vừa nãy cũng xuôi theo tầm mắt của Hàn Văn Thanh nhìn đôi nam nữ bàn đối diện, quay đầu che miệng khẽ cười, lại hỏi: “Quan hệ họ trông có vẻ rất tốt, là một đôi sao?”

Anh ngẩn người, chậm rãi đáp: “Tôi không biết.”

Cô gái dường như cảm nhận được Hàn Văn Thanh trầm xuống trong nháy mắt, ánh mắt cô lại một lần nữa hướng về nơi đó, tầm nhìn dừng trên gương mặt tràn đầy ý cười của cô gái vài giây, không nhìn ra điều gì liền quay đầu lại chuyển sang đề tài khác.

Cuộc trò chuyện trong buổi xem mắt đầu tiên kết thúc khá vui vẻ, sau khi thanh toán Hàn Văn Thanh trao đổi số điện thoại với cô gái, không để tâm lời từ chối khéo léo của đối phương vẫn nhất quyết tiễn cô lên taxi.

Hàn Văn Thanh mặc áo lông đứng bên đường lớn cạnh chiếc taxi vừa rời đi, thất thần vài giây, khi anh hoàn hồn lần nữa, trên người không ít chỗ đã bị tuyết trắng phủ lên. Anh đút tay sâu vào túi, bước chân quay về nhà hàng Tây.

Khi quay lại bàn ăn, đôi nam nữ bàn đối diện vẫn chưa ăn xong. Gương mặt người đàn ông có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn tràn đầy thương yêu, mặc cô gái nhét miếng khoai tây chiên không biết đã chấm qua bao nhiêu loại sốt vào miệng, tiếng cười dù đã được cô gái đè thấp nhưng vẫn khiến cho anh có chút đau đầu.

Hàn Văn Thanh sau khi dọn dẹp xong quần áo, lẩm bẩm : “Nên về nhà ngủ một giấc.” Quay người định rời đi, giọng nói của người đàn ông phía sau lại đột ngột vang lên: “Này, lão Hàn, đi à?”

Bước chân Hàn Văn Thanh ngừng lại, quay đầu, âm lượng không lớn không nhỏ, đáp lại: “Ừ.”

“Đối tượng rất đẹp, nghe giọng nói hình như là người Hàng Châu chúng ta, khi nào kết hôn nhớ báo anh đây một tiếng, sẽ gửi một bao lì xì lớn.” Sau đó, lời nói không đứng đắn của đối phương truyền đến, hai tay khoa trương vẽ ra diện tích bao lì xì trong lời nói của hắn.

Hàn Văn Thành vừa nghĩ mình nên nói gì đó thì lại bị Tô Mộc Tranh cướp lời: “Diệp Tu, anh đừng nói bậy, Hàn đội vừa nhìn đã biết là không tính toán những chuyện đó rồi. Hàn đội, mong anh đừng để tâm.”

Câu sau cùng là nói với Hàn Văn Thanh.

Không rõ từ khi nào những lời châm chọc của Diệp Tu lại cần người khác giải nghĩa cho anh từng chữ, cổ họng Hàn Văn Thanh có chút nghẹn, anh nói “Không việc gì”, thoáng dừng lại, lại thêm một câu “Năm mới vui vẻ” rồi đi về phía cổng chính.

“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ . . .” Giọng nói quen thuộc của Diệp Tu bị cắt đứt phía sau cánh cửa đóng lại, Hàn Văn Thanh chà xát hai tay, đội mũ lên, đi về phía đường đối diện.

Diệp Tu từ cửa sổ nhà hàng dễ dàng nhìn được người đang băng qua đường cái đi về phía đối diện kia, tốc độ dùng bữa chậm lại, nhìn thế nào đều cảm thấy người nọ mất tập trung.

“Anh vẫn còn đang nghĩ đến việc đó?” Tô Mộc Tranh đang cắt bò bít tết đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

Diệp Tu sững sờ, những lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt lười biếng thường thấy lại xuất hiện: “Ai ——“

“Đừng nghĩ.” Tô Mộc Tranh vẫn duy trì tư thế cắt thịt bò, ngữ điệu nhanh mà bình thản ngắt lời hắn.

Diệp Tu ngước lên, từ từ thu lại gương mặt tươi cười, trở nên trầm mặc.

“Đừng nghĩ nữa, em không muốn anh cảm thấy khó chịu.”

Bận rộn luôn khiến thời gian trôi rất nhanh, sau lần gặp hôm đó, Hàn Văn Thanh bận bịu xử lý hai vụ án diệt môn, căn bản không hề có thời gian nhàn rỗi tỉ mỉ suy ngẫm lần gặp ngẫu nhiên đó. Nhưng thời điểm nghỉ ngơi không dễ có được, anh lại có một cuộc điện thoại gọi đến, cuối cùng vẫn phải về nhà đối mặt với buổi nói chuyện gia đình dài không hồi kết.

“Văn Thanh à, con cũng đã lớn rồi, mẹ nhìn thấy con và Tiểu Kỳ cũng không tệ, mẹ của người ta cũng đến nhắc khéo nhà ta mấy lần, sao các con không nhân dịp này ngồi xuống thương lượng chuyện kết hôn luôn?”

Hàn Văn Thanh trên người còn mặc cảnh phục chưa kịp thay, ngồi trên sô pha kiên nhẫn đáp: “Mẹ, chờ thêm một thời gian đi.”

“Việc này. . .” Mẹ anh phía bên kia có chút ngập ngừng, suy nghĩ một chút sau đó lại nói “Con xem, Tiểu Kỳ cũng không còn nhỏ nữa, con cứ thế này, người trong nhà khó tránh lại suy nghĩ nhiều hơn. . .”

“Mẹ,” Hàn Văn Thanh cúi đầu ngắt lời, ngón tay đang vuốt nhẹ vải trên sô pha chợt dừng, “Con hiểu, đến lúc con tự nhiên sẽ giải quyết, gần đây rất bận.”

Mẹ anh bên kia dường như rất lo lắng, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì: “Nhưng. . .nhưng. . .”

Hàn Văn Thanh yên tĩnh chờ mẹ mình sắp xếp xong câu chữ, sau đó giải thích, thái độ anh không nóng không lạnh lại kiên trì cứng rắn. Sau mấy lần cố gắng khuyên nhủ dù đã biết rõ đáp án, ba anh – người từ đầu vẫn luôn trầm mặc ngồi trên bàn ăn đọc báo, đột nhiên mở miệng nói:

“Hàn Văn Thanh, nói cho ta biết, rốt cuộc con muốn làm gì?”

Anh nhìn về phía ba mình, ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Anh cũng không rõ anh muốn làm gì, chỉ là khi nghĩa tới việc kết hôn, anh liền vô cớ căng thẳng, cám thấy mình sẽ mất đi một thứ rất quan trọng, nên trước khi xác định được phần mất mát này là gì, anh không dám đưa ra quyết định.

Cuộc đối thoại đầy xấu hổ không hồi kết đến cùng vẫn bị một việc đột nhiên phát sinh chen ngang nên vội vàng kết thúc.

Trước khi rời khỏi, ba anh nói một câu cuối cùng: “Tôi cho anh thêm một tuần để cân nhắc, còn nửa năm nữa là hết năm, suy nghĩ cho tốt.” Từ trong lời ông nói có thể nghe ra sự uy hiếp, nhưng Hàn Văn Thanh vội vàng chuẩn bị trở về đội, sau đó hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Tại một nút giao thông quan trọng xảy ra vụ án cướp xe, kẻ tình nghi được nghi ngờ có mang theo thuốc nổ, bắt giữ hơn 20 con tin.

Hàn Văn Thanh mười năm trước ở trường cảnh sát đã bị gọi là có gương mặt bóp tiền.

Bắt đầu từ lúc làm lính tại ngũ, bất luận đổi bao nhiêu huấn luyện viên, họ cũng đều bất giác chú ý đến anh ba phần, ai cũng nói đây là hạt giống tốt trời sinh. Hàn Văn Thanh dĩ nhiên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng mang theo danh hiệu người đứng nhất trong cuộc thi võ của toàn cảnh quân, được phân vào đại đội hình sự của cục cảnh sát thành phố, bắt đầu công việc điều tra viên của anh.


Anh nhớ lần đầu khi đến báo danh, người đội trưởng tại chức lúc đó vừa nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát cũng bị doạ sợ, còn lập tức giơ tay định ấn chuông báo động, tưởng người này là đồng bọn của tên tội phạm nào đó đến trả thù.

Anh muốn mở miệng giải thích cũng không kịp, chỉ biết giương mắt nhìn người đội trưởng kia chuẩn bị nhấn nút, bỗng dưng bị một người chưa từng gặp, cũng không biết xông ra từ nơi nào đẩy tay đội trưởng nọ ra.

“Ai, lão Vương, anh xem lại mình đi, sao lá gan tại sao lại nhỏ như vậy?”

Người bị hỏi còn chưa kịp phản ứng, Hàn Văn Thanh đã ngẩng đầu, đột nhiên bước một bước dài, vọt tới trước mặt người nọ.

“Diệp Tu?” Hàn Văn Thanh nhíu mày, mở miệng hỏi một lời giải thích từ hắn.

Hàn Văn Thanh quen biết Diệp Tu trong một lần diễn tập của quân đội, đều là át chủ bài của cấp trên nhà mình, gặp nhau khó tránh lao vào tỷ thí một phen. Ban đầu khi Hàn Văn Thánh thấy người trước mặt là đàn ông nhưng lại trắng, gầy gò, trông như trói gà không chặt anh còn định nương tay, nhưng cuối cùng anh vẫn kiên trì với nguyên tắc của bản thân, lại còn hơi thổn thức từ khi nào điều kiện trở thành nhân tài của quân đội lại thấp thế này.

Nhưng sau khi hai người đấu xong, tất cả mọi người đều biết “Hàn lão đại” đã tìm được một người túc địch, hơn nữa ân oán giữa hai người có lẽ bắt đầu từ đời trước, bằng không vì sao cả hai mới gặp nhau có vài lần nhưng lần nào cũng hùng hổ, như thể muốn “Giết chết tên kia” thế kia.

Thật ra nếu nói về nội dung so tài, hai người đều nửa thắng nửa thua, về thể chất, Hàn Văn Thanh tốt hơn một phần, tính chính xác thì Diệp Tu lại cao hơn một bậc, hai bên bất phân thắng bại. Còn về vì sao mỗi lần Hàn Văn Thanh thấy Diệp Tu liền tức giận, từ một gã họ Diệp nào đó không muốn lộ danh tính giải thích, là vì trong trận tỷ thí của họ, người kia luôn dùng những lời rác rưởi tấn công đối phương, phun đến quên đường về, trong lúc lơ đãng còn vô tình mang độ dài chỗ nào đó của đối phương ra khinh bỉ, còn chưa kể cố tình nhấn mạnh rồi lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cho nên mới dẫn tới việc mỗi lần Hàn Văn Thanh thấy Diệp Tu liền nhớ đến trận so tài ngày đó, nhớ đến trận so tài liền nhớ đến lời rác rưởi của ai kia, vừa nghĩ đến lời rác rưởi liền nhớ tên đó nói chỗ nào đó của mình ngắn, vừa nghĩ đến việc mình bị nói là ngắn liền muốn một quyền đấm thẳng vào mặt tên tạo ra cái vòng tròn ác tính đó.



Tóm lại, sau đó chỉ cần Hàn Văn Thành và Diệp Tu vô tình gặp nhau liền giống khung cảnh sàn đấu toé lửa, còn người bên cạnh lúc nào cũng không ngại hóng hớt, không ngại thêm chuyện để kể cho anh em khác.

Tình huống này bị buộc phải kết thúc vào năm cuối cấp của Hàn Văn Thanh do sự ra đi trong im lặng của người kia. Tiệc khánh công sau buổi diễn tập năm đó, Hàn Văn Thanh dò hỏi rất nhiều người nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng đành bất đắc dĩ tìm một người bạn cùng lớp với Diệp Tu gặng hỏi lý do, nhưng đối phương nếu không phải liếc trái liếc phải thì cũng ấp a ấp úng, đến cùng bỏ lại một cậu “Cậu ta bị đuổi học” rồi hốt hoảng chạy mất.

Sau việc đột nhiên biến mất là lễ tốt nghiệp của Hàn Văn Thanh, từng huấn luyện viên đã dạy hắn, đến cả chỉ huy cấp cao cũng được mời đến tham dự, sau khi hoàn thành các nghi thức cần thiết, hắn như vô tình, lại như cố ý nhắc đến Diệp Tu, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ chờ được một câu: “Ài, tên nhóc kia thật đáng tiếc, thật quá uổng phí.”

“Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Văn Thanh thấy gương mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì vẫn tươi cười chào mình của đối phương, liền một đường lao tới, duỗi tay nắm lấy cổ áo người nọ kéo lại, “Tại sao bị đuổi học?”

“Ai ai ai nhẹ tay chút, nhẹ tay chút. . .” Diệp Tu thuận theo hành động của người kia, cả người đổ về phía anh, “Chậc, còn không phải vì sợ giành hết nổi bật của anh sao? Khiến anh mất mặt ở lễ tốt nghiệp thì tôi đây thật sự quá thất đức rồi.”

“Con mẹ cậu.” Đúng lúc Hàn Văn Thanh buông tay ra, dường như nghĩ tới việc gì, đột nhiên nhìn đối phương, quan sát một hồi, “Cậu . . . có phải lúc huấn luyện đã bị thương không?”

Diệp Tu nghe xong liền sững sờ, sau đó cười hì hì bước tới vỗ vai Hàn Văn Thanh: “Ui, lão Hàn, không ngờ nha, anh vậy mà rất quan tâm tôi nha, yên tâm, mạng tôi lớn lắm.”

“Cút.”

Trong trí nhớ, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi cảnh tượng tiếp theo xuất hiện rõ ràng trong đại não đã là ngày đông chí năm ấy.

Đông chí năm đó là lễ thành hôn của cựu đội trưởng.

Vật đổi sao dời, thậm chí khách sạn nơi cử hành hôn lễ bây giờ cũng đã đóng cửa, nhưng những lời đã nói lúc cùng đi qua cửa lớn ngược lại hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.

“Này, lão Hàn, không nhìn ra anh mặc âu phục cũng rất đẹp trai.”

“Cám ơn.”

“Chậc, con người anh sao lại tẻ nhạt như vậy? Thấy không, đến người như lão Vương cũng đã kết hôn, bạn gái của anh đâu chứ?”

“Đừng chỉ nói tôi, của cậu đâu?”

“Thích, tôi với anh không giống nhau, tôi không cần bạn gái.”

“Tôi cũng không cần, ít nhất bây giờ thì không.”

“Hay quyết định thế này đi, sau này nếu kết hôn nhất định phải mời tôi, bằng không anh cũng tổ chức ngay đông chí đi, ngày lễ truyền thống, thời tiết cũng ổn, thiên thời địa lợi nhân hoà.”

Hắn nhớ lúc đó mình ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: “Được.”

Nhưng đến cuối lại kết hôn vào lễ Giáng sinh.

TBC.

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời Hàn Văn Thanh thấy Diệp Tu như vậy, chỉ cần quyết tâm làm chuyện gì liền cứ thế bất chấp nhào tới, sau đó cười rồi cứ thế giao phó chuyện sau này cho người khác.

“Diệp Tu, cậu chạy lung tung làm gì!”

“Đừng ngủ, tỉnh táo lên, nhìn tôi, tôi là ai?”

“Diệp Tu, trả lời, tôi còn chờ cậu tham gia hôn lễ cuối năm nay.”

“Diệp Tu, cậu đừng quên, mười năm trước đã hứa rồi.”
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#3
Hồi trước có thấy các chị nhắc tới Đông chí mà lười đọc cv :b

Đọc pr đoạn sau mà hoang mang quá ???
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4
Chờ nó mãi, thiệt chứ em mê chết cái văn phong của tác giả mà, Lãi kêu nó giống một bộ phim điện ảnh cũ quả không sai mà.
Càng đọc càng thấy nó trầm, chậm, cũ; sự dồn ép không chỉ tới từ nội dung mà còn do của câu chữ tích lại dần, cảm giác đè nén trong fic ít gặp lắm luôn.
Màu trắng tinh khiết, màu của tuyết, sự lạnh lẽo, tang thương và chết chóc.
Đọc câu là em bắt đầu thấy thốn thốn, giác quan thứ 6 cảnh báo liên tục, chuông báo động hú hét ầm ỉ... nói vậy thôi chứ vẫn kéo xuống tiếp :v :v
Anh cũng không rõ anh muốn làm gì, chỉ là khi nghĩa tới việc kết hôn, anh liền vô cớ căng thẳng, cám thấy mình sẽ mất đi một thứ rất quan trọng, nên trước khi xác định được phần mất mát này là gì, anh không dám đưa ra quyết định.
Em không thích câu này...
:cry::cry::cry:
Em không thích Hàn bị mơ hồ, mờ mịt như bị bửa vây trong sương mù như vầy đâu,... nó rất là bực, bực mà ứ nói tại sao bực đc khi mà nó cứ hợp lý như vầy...
hmmmmmm
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5


2.

Sau đó. . .

Sau đó đã không còn thấy bóng dáng Diệp Tu ở đâu nữa, cũng giống như năm đó ở trường quân đội, không lý do, không báo trước. Trước đó một ngày, lúc tan làm còn nghe người kia ôm một bụng tức chửi “Má nó”, sang hôm sau vật dụng trên bàn làm việc đều đã thu dọn sạch sẽ.

Hay ở đó vốn dĩ đã không có gì, chỉ là chưa từng có ai để ý đến.

“Hàn đội, địa điểm phía trước đã được phong toả, mấy tên cướp đã chiếm một xe buýt cỡ trung, tạm ước tính tổng cộng 20 người trên xe, một trong những tên cướp cầm vật trông như điều khiển ti vi, tạm nghi ngờ là ngòi kích nổ, hiện chúng ta vẫn đàm phán bên ngoài.”

Hàn Văn Thanh bị lôi ra khỏi hồi tưởng, nhận báo cáo mới nhất về toà nhà, qua loa lật xem một lượt, nhìn tình hình mất trật tự phía ngoài qua song cửa liền có thể biết được tình hình hiện tại, anh quả quyết mở cửa bước xuống xe.

Xuyên qua đám người vây ở phía ngoài, dần hiện ra trước mắt là một khu vực có thể gọi là khoảng chân không nếu so với bên ngoài.

Ước chừng có khoảng 5,6 tên cướp trang bị vũ trang ở phía sau vòng tròn được các con tin vây quanh, cách đó 10 mét là đặc công đang cố gắng đàm phán với người trong toà nhà, tấm khiên chống bạo động giơ cao, ánh mắt trời trực tiếp chiếu vào khiến tầm nhìn hơi chói, dù Hàn Văn Thanh không muốn thừa nhận, nhưng tình cảnh trước mắt khiến anh cảm nhận rõ ràng dòng máu nóng đã bình lặng gần mười năm nay lại dâng trào, sôi sục.

Đối mặt.

Tiếng gào khóc của phụ nữ gần như tan vỡ khi bị tên cướp lôi đến phía trước, đè trên huyệt thái dương là nòng súng, xem ra là súng tự chế.

Tên cướp bắt đầu hoảng loạn.

Hàn Văn Thanh hạ mắt, nhanh chóng đưa ra kết luận, cách bước đi của kẻ càng lúc càng hoảng loạn, cánh tay kẹp con tin căng đến độ chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mạch máu, ngón trỏ giữ chặt cò súng dù đã cố gắng nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Đây là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, nếu như kích thích hắn lúc này, không ai đoán được sẽ có hậu quả gì.

“Tôi xin cậu - - cầu xin cậu thả tôi. . .A - - làm ơn thả tôi ra đi - -“

Hàn Văn Thanh nghe được lời cầu xin của người phụ nữ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, mọi người đang mất dần kiên nhẫn, kể cả bọn cướp.

“Tôi còn con nhỏ ở nhà - - cầu xin cậu! Thả tôi ra đi. . .”

Nòng súng rời huyệt thái dương, dí thẳng vào giữa trán, lần này không chỉ ngón trỏ mà cả cánh tay phải đều run lên.

“Thả - -“

“Con mẹ nó, mày câm mồm - -“

“Khoan đã - -“

Khi loại bỏ hết các tác động bên ngoài, dây thần kinh căng cứng, thít chặt đến cực hạn bắt đầu vỡ vụn, cả ba giọng nói từ lồng ngực như gầm lên cùng một lúc.

Lông mày Hàn Văn Thanh giật mạnh một cái, hai mắt hướng về nơi giọng nói thứ ba bên trong khu vực phong toả kia.

Diệp Tu.

Con mẹ nó, cậu ta còn thật sự đến góp vui.

Không một ai biết Diệp Tu làm thế nào lại trà trộn được vào nhóm con tin bên trong, sự việc xảy ra bất ngờ này khiến mọi người không kịp ứng phó.

Diệp Tu hạ giọng, chầm chậm dụ dỗ tên cướp đang cực kì kích động kia: “Đừng. . .đừng hại cô ấy mà đại ca . . . Tôi là chồng của cô ấy. . . cầu xin anh thả vợ tôi ra, cô ấy là phụ nữ. . . tôi sẽ thế chỗ. . .”

Dùng động tác cực nhỏ mà đổi phương không phát hiện được, tiến đến gần.

Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn người kia đang dần tới gần tên cướp, lòng anh như nổi trống, dựa vào động tác phán đoán: có khả năng Diệp Tu muốn rút ngắn khoảng cách đến mức thích hợp rồi chế phục tên cướp, nhưng khoảng cách giữa địch và ta quá lớn, bên kia còn ba tên cầm súng lúc nào cũng theo sát, chưa kể việc con tin có chịu phối hợp hay không, có quá nhiều nhân tố không xác định, Diệp Tu rốt cuộc muốn làm gì.

Mấy tên cướp xung quanh gần như dồn hết về trung tâm, thậm chí còn có vài tên đặc biệt khoá chặt ánh mắt trên người Diệp Tu, tay cầm súng vừa thả lỏng nay lại siết chặt, toàn thân căng lên, dư quang không ngừng dao dác bốn phía.

Diệp Tu vẫn đang đến gần.

Vẻ mặt hoảng sợ, nhưng bước chân lại ổn định kỳ lạ.

Hàn Văn Thanh đột nhiên nhận ra việc Diệp Tu đang làm trao đổi một chiều, tên đó muốn dùng chính bản thân mình ra để đổi lấy một cơ hội cứu con tin, cướp hộp điều khiển, dù thành hay bại đều không thể nào sống được.

Đột nhiên cảm giác xa cách mơ hồ hay xuất hiện trên tivi nổi lên trong lòng anh, ánh mắt Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu dần tan rã, thời gian người kia rời khỏi cảnh cục và khoảng thời gian Hàn Văn Thanh tại vị gần như ngang nhau, lần đầu tiên cố gắng hiểu người kia, anh cho rằng đối phương rời khỏi là do nhu nhược, thiếu nghị lực, nhưng bây giờ xem ra sự thật dường như không phải như vậy.

Có cơ hội, cả khu nhà như rung lên.

Diệp Tu lao tới kềm chặt tên cướp về phía cửa thoát hiểm còn trống, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là hộp điều khiển trong tay tên cướp.

Những tay súng bắn tỉa trải qua bài huấn luyện trường kỳ tiêu chuẩn đang ẩn nấp ở đó cùng lúc bắn hạ vài tên cướp phía sau, những đặc công được sắp xếp đã chờ bên ngoài từ lâu cũng lần lượt ập vào.

Vào lúc Diệp Tu nhào tới nhắm thẳng mục tiêu - hộp điều khiển, kéo con tin đẩy sang một bên, nòng súng vốn dĩ đặt ở huyệt thái dương của con tin lúc này lại hoảng loạn hướng về người cậu, nổ vang một tiếng.

Hàn Văn Thanh há miệng hít lấy từng ngụm không khí ít ỏi xung quanh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể phát ra, anh thậm chí còn thấy rõ cơ thể Diệp Tu bị bắn xuyên qua, những sợi vải nhuộm đầy máu tươi, mọi thứ như thể dừng lại trước tầm mắt.

Diệp Tu chậm rãi, thẳng tắp ngã xuống.

Tên cầm súng sợ hãi bỏ chạy bị tiếp viện bao vây phía sau bắt được.

Anh đứng sững người, da đầu tê rần, không nhấc nổi chân mình.

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời Hàn Văn Thanh thấy Diệp Tu như vậy, chỉ cần quyết tâm làm chuyện gì liền cứ thế bất chấp nhào tới, sau đó cười rồi cứ thế giao phó chuyện sau này cho người khác.

“Diệp Tu, cậu chạy lung tung làm gì!”

“Đừng ngủ, tỉnh táo lên, nhìn tôi, tôi là ai?”

“Diệp Tu, trả lời, tôi còn chờ cậu tham gia hôn lễ cuối năm nay.”

“Diệp Tu, cậu đừng quên, mười năm trước đã hứa rồi.”

Tiếng xe cứu thương sắc bén gào thét kêu như muốn xé rách không gian, chạy băng băng trên đường nhựa đen, dưới ánh mặt trời gay gắt, chói mắt đến khó mà phân biệt gương mặt trắng bệch của Diệp Tu với màu sắc của cáng cứu thương đỡ người hắn. Ngày đó Diệp Tu mặc áo đen bên trong, nếu có thể so sánh, ngoài trừ vết thương máu thịt be bét ở trước ngực và quần áo thấm đẫm máu tươi thì bộ đồ của cậu hôm nay rất hợp với không khí ở khu nhà kia.

Không rõ là ai tìm đến người phụ trách khâu hậu cần – Tô Mộc Tranh, để báo tin - -

“Mộc Tranh, mau đến xem Diệp Tu.”

Người được gọi vào bình thản đến kỳ lạ, cô cởi áo chống đạn của mình ra, đi tới cạnh cáng cứu thương, muốn giơ tay lên chạm vào người đang nằm nọ nhưng lại không biết nên đặt tay chỗ nào, cảnh tượng giống nhau, nhưng cô không còn khóc rất nhiều như mười mấy năm trước.

Diệp Tu đang nằm rất an tường, ngay cả khuôn mặt bình thường không có bao nhiêu huyết sắc, nay càng thêm trắng bệch.

Tô Mộc Tranh nhìn đối phương, vành mắt chua xót, nhưng đến cùng vẫn chỉ là khịt nhẹ mũi.

Diệp Tu, tên ngốc nhà anh, miệng nói phải chăm sóc em thật tốt, bây giờ lại bỏ em một mình.

Hàn Văn Thanh mạnh mẽ theo cùng Tô Mộc Tranh và bác sĩ lên xe cứu thương đi tới bệnh viện.

Hắn chăm chú nhìn gương mặt Diệp Tu, đoán cảm giác hiện tại của đối phương.

Tên này chắc chắn đang rất thoải mái, bằng không sao còn có thể cười. Chắc hẳn đang mắc kẹt ở nơi mềm mại, ấm áp nào đó giữa trời đất, cả người lâng lâng, lâu rồi mới có cảm giác tự do như vậy, nói không chừng hắn còn chẳng muốn trở về.

Sau đó anh phát hiện lông mi của Diệp Tu rất dài, phần đuôi mắt hơi xếch lên, dưới ánh sáng ít ỏi từ đèn trong xe chiếu vào càng thêm đen nhánh, giống như đôi đồng tử trong mắt hắn vậy, chỉ là lúc này lại nhiều thêm vài phần bình thản và hờ hững.

Anh lại nhìn, sống mũi của Diệp Tu rất cao, không phải nét cương nghị, hào phóng của hán tử, mà thuộc diện thanh niên trường đại học, nếu dùng một cụm để miêu tả, người ta thường nói hắn là người mi mục thanh tú, dù là ai nhìn vào cũng sinh ra hảo cảm.

Nếu ngày thường tên này cũng có thể yên tĩnh thế này thì tốt bao nhiêu.

Hàn Văn Thanh nghĩ.

Nhưng hiện tại trong lòng anh hi vọng đối phương có thể mở mắt, mở miệng nói đông nói tây, trào phúng anh chứ không phải yên tĩnh nằm trên miếng vải trắng, trên cơ thể là một loạt thiết bị máy móc không rõ tên, đi kèm những âm thanh lên xuống tẻ nhạt, trống rỗng.

Xe cứu thương chạy một đường không bị ngăn cản, Hàn Văn Thanh cũng không nhớ rõ đây là cột đèn đỏ thứ mấy mình đi qua, anh muốn Diệp Tu tỉnh lại, sau đó tên này chắc chắn sẽ lớn tiếng bàn luận với anh vấn đề ngày đó đáng ra phải mua hẳn một chiếc xe cứu thương.

Những dòng suy nghĩ đứt quãng của Hàn Văn Thanh kéo dài thật lâu như thể chiếc xe bọn họ đang ngồi đang luồn lách ở ngõ ngách nào đó trong không gian máy thời gian, còn có chức năng kéo dài. Anh bị chính suy nghĩ phi logic huyền huyễn của mình chọc cười, nhưng cũng không thể phủ nhận hiện tại Hàn Văn Thanh một chút ý nghĩ về bệnh viện cũng chẳng có.

Cứ như vậy đi.

Trên xe, âm thanh khác thường vẫn máy móc vang lên.

Diệp Tu vẫn còn sống.

Phòng cấp cứu sáng đèn rất lâu.

Hàn Văn Thanh xoa mặt, điều chỉnh lại phần dưới cơ thể đã bắt đầu đau nhức do ngồi bất động quá lâu trên băng ghế lạnh buốt.

Phòng cấp cứu của bệnh viện trong thực tế không hề giống những gì được chiếu trên phim truyền hình - - một dãy hành lang trống rỗng, người nhà ở ngoài cửa khóc đến khô cả nước mắt cầu xin bác sĩ cứu lấy người thân của họ, ánh đèn trắng lạnh lẽo xuyên qua màn đêm, cuối cùng vài người chột dạ bước đi, chỉ lưu lại y tá cứng rắn ở lại lo liệu hậu sự.

Hàn Văn Thanh từ lúc bắt đầu ngồi ở đây chưa lúc nào được yên tĩnh. Từng bệnh nhân cơ thể đau đớn thê thảm, người nhà đi theo kêu khóc ầm ĩ, vì khu nội trú đã đầy nên phải bất đắc dĩ đặt giường ở khoa cấp cứu.

Anh cảm thấy bên tai mình có những tiếng ong ong không ngừng, đã chịu đựng mấy tiếng đồng hồ, hai mắt anh chua xót chịu không nổi nhưng vẫn không dám chớp mắt, huyệt Thái dương giật nhẹ, toàn bộ cơ quan bên trong cơ thể cứ như giải phóng toàn bộ sức lực thông qua xúc giác, chấn động theo mạch đập, từng hồi, từng hồi, như vô tận.

Anh một lần nữa ngẩng đầu nhìn đồng hồ tính giờ trên phòng phẫu thuật.

4 tiếng 7 phút.

Đèn đỏ treo trên đỉnh đầu vẫn sáng đến chói mắt.

Thời gian dài dằng dặc sẽ kéo con người vào dòng suy nghĩ miên man, vô hạn.

Sau đó Hàn Văn Thanh bắt đầu vận dụng những gì mình đã học được cùng kinh nghiệm mấy năm nay để phân tích Diệp Tu.

Từ một số khía cạnh mà nói, bọn họ rất giống nhau, Diệp Tu cũng là loại người không biết thế nào là chậm lại. Hai người lúc còn trẻ đều mang toàn bộ nhiệt huyết của mình cống hiến cho quân đội và tổ quốc, bọn họ giống nhau, đều trải qua những khoá huấn luyện hà khắc, cũng đã vượt qua vô số lần gục ngã tưởng chừng đó là giới hạn cuối cùng của họ, chịu đựng đau đớn thống khổ khi bất đắc dĩ mất đi thân hữu. Nhưng tuyệt nhiên bọn họ vẫn chưa bao giờ dừng lại, vẫn bôn ba ở những nơi nguy hiểm nhất, mỗi ngày đối mặt với sinh tử trong những năm tháng hoà bình.

Chức năng cơ thể thoái hoá cũng không sao, bọn họ có thể học tiếp, dùng kinh nghiệm của mình, trở thành một nhân tài kỹ thuật.

Bị những tên nhóc mới bước vào đời khiêu khích cũng chẳng sao, bọn họ vẫn có thể bỏ xuống cái danh tiền bốiphiền phức, đứng ra dạy những tên lính mới một bài học để trưởng thành.

Căn bệnh dai dẳng đã tích tụ nhiều năm không trị dứt cũng không là gì, bọn họ đồng dạng đều đuổi theo cái chết nặng tựa Thái Sơn.

Tuy không hay dùng từ này nhưng anh không thể không thừa nhận Diệp Tu có lẽ còn là một người ôn nhu. Coi như là một từ để miêu tả nhưng không đầy đủ, Diệp Tu nhiều năm nay vẫn tự biến mình thành một con bò cạp, bên cạnh bảo hộ một người, rõ ràng bản thân cũng gầy như một con gà bệnh, nhưng vẫn cứ khăng khăng cười đùa nơi đầu sóng đầu gió.

Hắn ôn nhu, mạnh mẽ nhưng duy nhất lại không coi trọng bản thân mình.

Hắn nói với anh mạng hắn lớn.

Chỉ sợ mệnh quá bạc.

“Hàn đội?”

Giọng nói xa lạ ẩn ẩn được truyền đến từ phía trên.

Hàn Văn Thanh giật mình một phen, gần như trong nháy mắt, hắn bật dậy khỏi băng ghế, chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo blu trắng đang trước mặt.

Có lẽ do đột nhiên hoạt động mạnh sau một thời gian dài bất động, trước mắt Hàn Văn Thanh tối sầm một màu đen, chân cũng không khống chế được, vô thức nghiêng sang bên cạnh.

Người đàn ông đối diện thấy thế vội vàng đỡ anh ngồi về ghế: “Hàn đội, Diệp tiên sinh đã qua giai đoạn nguy hiểm tính mạng, tuy vết thương xuyên qua người nhưng chỉ cần chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì lớn,” Người nọ đỡ Hàn Văn Thanh ngồi xuống ghế, hơi dừng một chút lại mở miệng, “Ngược lại là anh, để tôi gọi y tá dìu anh đến phòng bệnh để nghỉ ngơi một chút?”

Hàn Văn Thanh sau khi nghe được lời của bác sĩ thì cuối cùng cũng có thể khép mắt, thoát lực phẩy tay ra hiệu cho đối phương, ý bảo không cần để ý đến mình.

Người đối diện ánh mắt đầy ngờ vực nhìn anh, mang khẩu trang lên rồi lần nữa quay trở về phòng cấp cứu hoàn thành nốt khâu sau cùng.

Cậu từng làm giải phẫu cho không ít đội viên của đại đội trinh sát hình sự, tình hình nguy cấp hơn thế này cũng không phải chưa từng có, nhưng cũng chưa từng thấy Hàn đội sốt sắng đến vậy.

Vụ án cướp xe bị Diệp Tu náo loạn một phen ngược lại bớt được rất nhiều việc, những người hiềm nghi phạm tội trọng yếu hầu như đã chết gần hết ở khu vực toà nhà, tên bắt giữ con tin kia cũng đang yên vị ở cục để thẩm tra. Nên sau khi Hàn Văn Thanh biết Diệp Tu không còn nguy hiểm đến tính mạng liền nghỉ ngơi vài tiếng lại gấp gáp trở về xử lý tiếp những vấn đề sau vụ án.

Khi xử lý ổn thoả cũng đã đến tháng 10.

Chờ đến lúc anh vào lại bệnh viện thì Diệp Tu đã có thể xuống giường nhảy nhót tưng bừng.

“Diệp Tu! Chẳng phải lần trước bác sĩ dặn anh nằm im không được lộn xộn nữa sao!”

Hàn Văn Thanh vừa đến trước cửa liền nghe được giọng cao đầy tức giận của y tá.

“Ai da- - Tiểu Hoa, đừng có la lên, tôi đâu có đứng lên, tôi mới nằm xuống không phải sao. . .”

Cả người Hàn Văn Thanh bất giác nhuộm một ý cười, vặn tay nắm cửa bước vào trong.

“Cô đừng có nói với Mộc Tranh, nếu không em ấy lại mắng tôi.”

Động tác của Hàn Văn Thanh dừng một chút, một chút cảm giác vui vẻ vốn có lẫn khoé miệng đang cong lên một lần nữa trở về bình thường.

“Nói với chị Mộc Tranh. . .” Người y tá vừa nghĩ được câu để đáp lời liền bị tiếng mở cửa sau lưng ngắt ngang, cô xoáy người lại nhìn liền lâp tức đứng thẳng, hô lên: “Hàn đội.”

Vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này cô đã được gặp vài lần, quả nhiên không hổ là người có “Gương mặt ví tiền” ai ai cũng biết.

Hàn Văn Thanh gật đầu, sau đó lập tức nhìn về phía người vừa mới nằm lên giường toét miệng cười với mình – Diệp Tu.

“Chưa khoẻ thì ngoan ngoãn nằm yên, cậu muốn làm gì?”

Mở miệng nói đã mang theo ngữ khí không tốt.

“Chậc, lão Hàn, tôi bây giờ ít nhiều cũng đang là bệnh nhân, anh đối với tôi ôn nhu một chút cũng không được à?” Diệp Tu không hề có tự giác của một người bệnh, tuỳ tiện vỗ vỗ mép giường ra hiệu anh ngồi xuống.

“Cút.” Hàn Văn Thanh thuận miệng đáp trả, xoay người cởi áo khoác treo lên, sau đó cũng theo lời người kia đi đến cạnh giường.

“Ặc. . .Cái kia, Hàn đội tôi xin phép ra ngoài trước, phiền ngài nhắc nhở Diệp Tu uống thuốc đúng giờ, cảm ơn rất nhiều ạ.” Y tá vô cớ cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút quái lạ, chỉ muốn rời khỏi càng nhanh càng tốt, tìm cơ hội mở miệng, hai mắt đầy thành khẩn chờ Hàn Văn Thanh cho đi.

Hàn Văn Thanh cũng không quá để ý cô, chỉ đáp lại một tiếng rồi hỏi vài câu cần uống thuốc gì.

“Được rồi một lát tôi uống là được, Tiểu Hoa, cô ra ngoài trước đi.”

Diệp Tu như cảm nhận được sự bối rối của y tá kia nên thuận tiện nói một câu, nghe được một câu từ miệng Diệp Tu, cô gái như nhận được một đặc xá, lập tức quay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa vẫn còn gửi cho Diệp Tu ánh mắt cảm kích.

Diệp Tu, tôi trách nhầm cậu rồi, cậu là một bệnh nhân cực kì cực kì tốt, tôi sẽ không mách với chị Mộc Tranh đâu.

Diệp Tu sau khi nhận được tin tức trên liền cười một tiếng đầy thoả mãn, nhìn Hàn Văn Thanh: “Nói đi lão Hàn, tìm tôi có chuyện gì?”

“Tới thăm cậu một chút.” Hàn Văn Thanh mặt không đỏ, tay không run, tim không đập chỉ nói sự thật.

“Mẹ nó, cuộc trò chuyện này sao lại nghe chua như vậy chứ. . .câu sau đó chắc anh sẽ không nói “Tôi nhớ cậu” đâu đúng không!” Diệp Tu phản ứng cực kì khoa trương, giả vờ e thẹn che miệng lại, tính giở trò trêu chọc đối phương.

“Ừ, tôi nhớ cậu.” Hàn Văn Thanh cũng thuận theo người kia, mặt không đổi sắc chuyển nòng pháo.

“. . .Chậc, lão Hàn, anh chỉ toàn học thói xấu.” Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh hết nửa ngày cũng không tìm được điểm khác thường nào trên gương mắt hắn, cuối cùng vẫn phải im lặng kết thúc đoạn đối thoại vô nghĩa kia.

Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn khắp gương mặt viết đầy ‘Đừng nói chuyện với ca, ca đang không vui’ ‘Thế giới này đã khiến lão Hàn sa đoạ mất rồi. của Diệp Tu có chút buồn cười, nhưng vật đang năm trong tay khiến hắn nhất thời không biết tâm tình của mình lúc này như thế nào.

Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ còn tiếng ‘Tích - - tích- -‘ phát ra từ cái đồng hồ rẻ tiền được treo trong phòng của bệnh viện.

“Diệp Tu.”

Tiếng gọi của Hàn Văn Thanh có chút nghẹn ở cổ họng khiến người trên giường có chút thất thần.

Người kia kết thúc hồi tưởng của bản thân, đánh qua ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi cho cậu thứ này.”

Thứ bị nắm trong tay thời gian dài đã thoáng có chút ẩm ướt, cuối cùng cũng được lấy ra.

“Ngày 25 tháng 12, lễ giáng sinh, tôi kết hôn, cậu tới đi.”

TBC.

Diệp Tu im lặng, đối diện với ánh mắt của Hàn Văn Thanh.

Trong lòng cậu, sự giãy dụa sau cùng cũng đã theo câu nói khi nãy ngưng hẳn, Diệp Tu không tin Hàn Văn Thanh không nhìn ra tâm tư lẫn sự ngập ngừng của cậu, cậu cũng không thấp kém đến mức độ này vẫn khư khư níu lấy không buông tay.

Vì thế ý cười nhàn nhạt rồi dần sôi nổi lên lại lần nữa ngự trì trên khuôn mặt cậu: “Chờ đó, dám lén lút giấu tôi kết hôn vào lễ giáng sinh, đợi tôi đến uống đến khi nào anh say mới thôi!”

Hàn Văn Thanh thuận theo đối phương, cong khoé miệng nở nụ cười: “Được, tôi chờ.”
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#6
“Ngày 25 tháng 12, lễ giáng sinh, tôi kết hôn, cậu tới đi.”
Đọc đoạn Diệp bị bắn đã hoảng lắm rồi ???
Đọc đến đoạn này không nhịn được mà thốt lên “Cái đệch”
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#7


3.
Diệp Tu sững sờ vài giây như thể vẫn chưa hoàn toàn tập trung, cũng tựa như đang chậm chạp tiêu hoá hết lời Hàn Văn Thanh vừa nói.

“A. . .”

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, lời chưa kịp ra nhưng thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Chỉ có thể thoáng giương miệng kéo dài âm thanh không chút ý nghĩa kia, cố gắng giảm đi bầu không khí xấu hổ trong phòng bệnh.

“Đến lúc đó ắt hẳn cơ thể cậu sẽ không có vấn đề gì, nếu được thì đến đi.”

Hàn Văn Thanh nhìn thẳng đối phương, mở miệng ngắt ngang âm thanh gần như đã lạc giọng kia, nhưng anh cũng phải hít một hơi thật sâu để giữ ngữ khí mình thật bình tĩnh.

Diệp Tu im lặng, đối diện với ánh mắt của Hàn Văn Thanh.

Trong lòng hắn, sự giãy dụa sau cùng cũng đã theo câu nói khi nãy ngưng hẳn, Diệp Tu không tin Hàn Văn Thanh không nhìn ra tâm tư lẫn sự ngập ngừng của mình, hắn cũng không thấp kém đến mức độ này vẫn khư khư níu lấy không buông tay.

Vì thế ý cười nhàn nhạt rồi dần sôi nổi lên lại lần nữa ngự trì trên khuôn mặt người kia: “Chờ đó, dám lén lút giấu tôi kết hôn vào lễ giáng sinh, đợi tôi đến uống đến khi nào anh say mới thôi!”

Hàn Văn Thanh thuận theo đối phương, cong khoé miệng nở nụ cười: “Được, tôi chờ.”

Trên đời này có rất nhiều lời hứa được nói ra trong lúc lơ đãng, những hứa hẹn này có khi vẫn được người trong cuộc nhớ đến khắc cốt ghi tâm chờ ngày hoàn thành, cũng có những trường hợp đã sớm bị bỏ quên phía sau vì những bận rộn, vui vẻ trong cuộc sống hằng ngày.

“Tôi chờ” một câu này bao hàm quá nhiều yếu tố không xác định được, người đợi phải chăng vẫn nguyện ý chờ, người được chờ rốt cuộc có thể đến được hay không. Hay cũng có lẽ bầu không khí ngay thời điểm đó lại rất thích hợp nên cả hai đều không suy nghĩ kỹ liền cứ thản nhiên mà hứa hẹn với nhau, đến cùng thì không ai trong số họ ngờ được lời hứa ấy sau cùng lại biến thành sự bế tắc không cách nào giải thích được.

Mấy ngày sau khi thăm Diệp Tu, Hàn Văn Thanh liền phải quay về chuẩn bị cho hôn lễ, việc lặt vặt cần làm rất nhiều, nhưng anh cũng không muốn toàn bộ những chuyện tiểu tiết qua phải qua tay người khác. Cô dâu mới khó nén hạnh phúc, mỗi ngày đều cùng bạn bè đi khắp nơi chọn áo cưới, cha mẹ hai bên cũng thỉnh thoảng gặp nhau bàn việc nhà cửa. Hàn Văn Thanh cảm thấy mấy ngày nghỉ này trôi qua thậm chí còn bận rộn hơn so với khi đi làm.

22.12.2025, 2 ngày trước lễ Giáng Sinh.

Chương trình giành cho hôn lễ đều đã được quyết định, khách sạn, đoàn xe, số phong bì lì xì cũng đã chuẩn bị xong. Hàn Văn Thanh nằm thẳng thóm, thư giãn trên giường lớn vẫn mang theo mùi gỗ mới, nghe người yêu mình xác nhận lại danh sách khách mời lần cuối ở bên cạnh giường.

Anh đột nhiên nhớ đến lúc mẹ anh nói về việc kết hôn, đối với hôn lễ này, anh luôn cảm thấy sợ hãi cùng mất mát điều gì đó.

Rốt cuộc là thứ gì đây?

Hàn Văn Thanh nhắm mắt trở mình, bắt đầu tỉ mỉ cân nhắc lại vấn đề.

“. . .Chồng, Hàn Văn Thanh!”

Nghe thấy tên mình, anh mở bừng mắt, ngồi bật dậy nhìn về phía người bên cạnh giường.

“Nghĩ gì thế? Gọi anh nửa ngày cũng không thèm quan tâm tới người ta.” Giọng nói của cô gái nọ mang theo chút khiển trách, nhưng ngữ khí lại pha chút nũng nịu khiến người khác phải quan tâm, muốn bỏ qua cũng không được.

Hàn Văn Thanh xoa xoa mi tâm, mở miệng: “Có lỗi, vừa nãy có chút buồn ngủ.”

Đối phương nghĩ đến mấy ngày nay Hàn Văn Thanh phải chạy ngược chạy xuôi lo chuyện hôn lễ, ngữ khí bất giác nhẹ nhàng hơn: “Ồ. . . Không sao, em chỉ muốn hỏi anh, các đồng nghiệp của anh sẽ đến dự đầy đủ đúng không?”

Anh ngửa đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có thể. . .” Nhưng lại rất nhanh ngắt lời chính mình, “Anh gọi cậu ta hỏi thử xem có đến được hay không.”

Hàn Văn Thanh chân trần giẫm lên thảm lông bước ra ngoài, bản thân anh không thích nhúng tay vào những việc phiền phức này, nhưng anh vẫn không thể ngó lơ lời nói thì thầm của người yêu mình được.

Khoảng thời gian chờ đầu bên kia bắt máy rất lâu, cho tới khi anh không tự chủ được nhíu mày lại thì kết nối được.

“Ô. . .Alo? Lão Hàn?”

“Cậu đang làm cái gì, lâu vậy mới bắt máy, sao lại thở?”

“Ha. . .Tôi đang vận động một chút, thế nào?”

“Vừa thôi, chú ý thân thể,” Hàn Văn Thanh xoay người dựa vào tường, anh có thể tưởng tượng được hình dáng của Diệp Tu không chịu nghe lời bác sĩ, cứ nhất định phải xuống giường chạy loạn, trầm thấp nở nụ cười, “Chỉ muốn hỏi thử ngày mốt cậu có tới không? Tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt, chắc không có vấn đề gì.”

Kết nối từ đầu bên kia điện thoại đang dần yếu đi, trừ đi tiếng gió từ ống thông gió truyền đến một chút tạp âm thì không chút có chút bất thường nào: “Chuyện đó khó nói lắm nha. . .Ha. . .còn phải dựa vào tôi có muốn đi hay không. . .”

“Phì.” Anh nghe lời rác rưởi của người nọ thông qua điện thoại, phì cười một tiếng, “Được rồi, đã nói, tôi vẫn còn chờ cậu.”

Giọng nói từ đầu bên kia đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ có thể lúc có lúc không nghe được Diệp Tu nói: “Chờ đi. . .” “Không vấn đề gì. . .” một loạt từ ngữ, Hàn Văn Thanh nhìn điện thoại, thay đổi vị trí đứng, tạp âm vẫn không ít đi chút nào. Chờ đến hôn lễ gặp được đối phương, nhất định phải bảo tên đó đổi điện thoại mới.

Hàn Văn Thanh nghĩ điện thoại có vấn đề, sau cùng hướng điện thoại hô to một câu: “Cúp đây, chờ cậu!”. Cũng không chờ bên kia trả lời liền cúp.

“Thế nào?” Cô gái mặc bộ quần áo ở nhà tông màu ấm nghe thấy động tĩnh liền chạy tới hỏi thăm.

“Đều đến được,” Hàn Văn Thanh một bên trả lời, một bên bước tới bên cạnh người đối diện, “Đã nói với em bao nhiêu lần đừng đi chân trần trên đất, không tốt cho thân thể.”

Người kia nhìn anh, le lưỡi một cái: “Biết rồi - -“, vui vẻ quay đi, trở về phòng ngủ.

25.12.2025, lễ Giáng sinh.

Buổi lễ long trọng, đi kèm với hôn lễ một màu trắng tinh khiết này là trận tuyết rơi đầu mùa kéo dài như phủ một tấm màn che.

Ở khu tiếp khách của một khách sạn năm sao giữa trung tâm thành phố, hầu như cả nửa phòng đều là những người mặc cảnh phục.

“Tiểu Hàn.”

“Vương đội.”

Hàn Văn Thanh đứng ở khu tiếp tân trước cửa lớn đón tiếp khách, xoay người lại liền nhìn thấy người đội trưởng cũ đi cùng một cô gái trẻ.

“Chỉ mới chớp mắt, cậu cũng đã kết hôn, quả nhiên thời gian không chừa một ai. . .” Thân là một người cha, cũng như là cựu đội trưởng, đứng trước đôi người mới cưới này cười thở dài, thuận miệng nhắc đến. “Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi là tốt nhất, tôi còn nhớ năm đó cậu với tiểu Diệp đều nói muốn tổ chức hôn lễ vào ngày đông chí, kết quả cậu cứ thế chọn ngay ngày lễ dương lịch mà làm.”

Cô dâu bên cạnh nghe đến việc này liền nhè nhẹ chọc chọc Hàn Văn Thanh: “Sao từ trước tới giờ em chưa từng nghe anh nói đến ý định này. . .”

Hàn Văn Thanh nhìn cô gái dường như có chút hối hận vì tự mình quyết định tổ chức hôn lễ vào Giáng sinh, vội vàng vỗ vỗ đối phương: “Không việc gì, lúc đó chỉ là thuận miệng nói đến.”

Cùng đi với đội trưởng, đứng sau lưng là Tô Mộc Tranh vừa định tiến tới chúc phúc bỗng dưng khựng lại, sửa sang lại mũ cảnh sát trên đầu, sau đó trực tiếp quay lưng đi vào trong phòng khách của buổi tiệc.

Người phía sau lập tức tiến tới chúc phúc, khúc nhạc dạo ngắn ngủi đầy tầm thường này chẳng mấy ai để tâm, Hàn Văn Thanh vẫn thỉnh thoảng hướng mắt nhìn ra cửa nhìn qua thử.

Mấy chục bàn tiệc lớn bày ra trong phòng khách, không khí ồn ào, màn hình LED phía trân sàn nhảy đang lần lượt chiếu những tấm ảnh của hai người từ những buổi đầu gặp gỡ, Hàn Văn Thanh muốn đến bàn dành cho “Đồng nghiệp” xem thử, nhưng mỗi lần tính đi đều bị công ty lo hôn lễ chặn lại hỏi chuyện.

Sắp tới giờ rồi.

Hàn Văn Thanh sửa sang lại cảnh phục, giơ tay nhìn đồng hồ, anh có chút sốt sắng, nghĩ đến việc lát nữa phải tuyên thề ở trước mặt nhiều người như vậy, trao đổi nhẫn còn phải hôn người yêu khó tránh có chút hoảng loạn, nhưng anh biết rõ sự căng thẳng trong lòng không chỉ vì những thứ này, thế nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân còn lại là gì.

Hoặc anh căn bản là đang trốn tránh nguyên nhân khác.

“Bây giờ mời cha cô dâu giao phó lại cho chú rể.”

“Mời cha cô dâu phát biểu.”

“Mời chú rể đọc lời tuyên thề.”

“. . .Bất luận nghèo khổ hay giàu sang, sinh lão bệnh tử, anh có đồng ý cưới Trần Kỳ tiểu thư làm vợ hay không?””

“Tôi. . .”

Vào lúc đối diện với lời tuyên thề với người sẽ cùng mình đi hết nửa đời còn lại, dư quang từ ánh mắt Hàn Văn Thanh vẫn đảo qua chỗ ngồi bị bỏ trống ở bàn “Đồng nghiệp” kia, đến lúc này anh mới hiểu rõ được sự lo lắng, căng thẳng từ tận đáy lòng mình là do đâu.

Bọn họ quen biết nhau mười mấy năm, hiểu rõ con người lẫn sở thích của đối phương, anh hiểu được tâm tư của Diệp Tu, Diệp Tu cũng rõ ràng sự lựa chọn của anh.

“Tôi đồng ý.”

Ước hẹn “Tôi chờ cậu” khi đó đã vỡ tan. Đôi bên đều huỷ ước, anh không kiên trì bảo vệ được suy nghĩ chờ Diệp Tu, Diệp Tu cuối cùng cũng không đến.

Quy trình sau đó của buổi lễ cũng giống như thông thường, đến từng bàn mời rượu, xã giao đôi ba câu với từng người, đầu có chút choáng vì men rượu lẫn sự ồn ào trong phòng nhưng vẫn tiếp tục.

“. . .Tô Mộc Tranh đâu?” Đợi đến khi Hàn Văn Thanh đến được bàn “Đồng nghiệp” thì phát hiện ra không có người thân cận nhất của người kia ở đó, thuận miệng hỏi người bên cạnh.

“Cô ấy về đội trước rồi, mới tìm được manh mối mang tính đột phá của một vụ án, chờ sau khi kết thúc tiệc, chúng tôi cũng sẽ quay về.” Đứng bên cạnh đỡ lấy Hàn Văn Thanh là Trương Tân Kiệt nói giọng bình thản như không.

“Ừm. . .Đừng khiến công việc trễ nải. . .”

Hai ngày sau hôn lễ, Hàn Văn Thanh ôm vợ tỉnh dậy lúc sáng sớm, nằm cho tỉnh táo một chút liền dự định tắm rửa đi làm.

Lời khai cuối cùng của vụ án cướp xe đợt trước vẫn cần phải xem xét lại, một đội buôn ma tuý được trang bị vũ trang chưa rõ nguồn gốc, còn có vụ án mà Trương Tân Kiệt nói đến. . .Hàn Văn Thanh vừa cạo râu, trong đại não vẫn đang sắp xếp lại một lượt những việc cần xử lý.

Anh có thói quen đến cục trước giờ cao điểm, thời điểm này thường rất ít người, làm việc vào lúc yên tĩnh sẽ có hiệu suất cao hơn, đến khi anh đi ngang qua tổ điều tra phát hiện những manh mối trên bàn đều đã là vụ án khác.

Hàn Văn Thanh trong lòng có nghi vẫn, dự định qua xem một chút, người ở lại trực cả đêm, bây giờ đang mệt rã rời – Tống Kỳ Anh, vừa nhìn thấy vị đội trưởng nhiều ngày không gặp liền giật nảy mình, trong vô thức ba bước gộp thành hai phóng tới trước mặt cản anh lại.

“Đội trưởng, tại sao hôm nay anh lại đến đây, anh không phải nghỉ phép thêm mấy ngày nữa sao?”

Tống Kỳ Anh che trước mặt Hàn Văn Thanh, mở miệng cười cười, trong đầu đang suy nghĩ dùng cách nào để gạt người đối diện đi ra ngoài để mình có thể nhanh chóng thu dọn đống tài liệu trên bàn.

“Ừm, khoảng thời gian này quá nhiều vụ án cần phải xử lý sớm, tại sao các cậu lại điều tra vụ án mới? Vụ diệt môn 1009 vẫn chưa xong phải không?” Hàn Văn Thanh bước về trước một bước, Tống Kỳ Anh cũng một bước tiến tới đứng trước mặt, mặc cho ai nấy nhìn vào đều thấy được người hậu bối này đang bày trò để vị tiền bối kia không thể tiến đến xem đống manh mối kia, vì thế anh dừng lại, nhẫn nại hỏi một câu: “Thế nào?”

Tống Kỳ Anh một bên cười khan, suy nghĩ làm thế nào giải thích với người đội trưởng đang có chút không vui trước mắt mình, một bên thì âm thầm cầu nguyện một người nào đó có thể đến cứu cậu ra khỏi tình thế này.

“Ặc. . .Cái đó. . .”

“Tiểu Tống, cậu đem vụ án của Diệp Tu đi. . .”

Người cứu viện đúng lúc xuất hiện.

“Cái gì Diệp Tu?” Hàn Văn Thanh trầm giọng hỏi người mới vừa bước vào cửa Trương Giai Lạc, “Cậu ta thế nào? Tại sao lại liên quan đến vụ án?”

“Việc này. . .” Trương Giai Lạc không nghĩ đến trong phòng sẽ xảy ra tình huống như thế này nên nhất thời cũng không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.

Yên tĩnh.

“Hỏi các người vấn đề phải trả lời, từng người một nói, việc này là thế nào!” Hàn Văn Thanh nhìn hai đội viên đến chết cũng ngậm miệng đứng trước mặt nghe mắng cũng không chịu giải thích, sự hoang mang vô cớ trước khi kết hôn kia một lần nữa lại tràn ngập trong lòng.

“Hàn đội, anh đừng trách bọn họ, hồ sơ vụ án sẽ được để trên bàn, anh tự mình xem đi.”

Đội viên thứ ba là người không nên xuất hiện trong thời gian này, Hàn Văn Thanh nhìn thấy Tô Mộc Tranh sắc mặt tiều tuỵ, trắng bệch, trên tay phải cầm theo một tấm khăn tay đen từ cửa đi vào, cảm giác bất an trong lòng đã dâng lên tới cực điểm.

“Anh ấy gặp chuyện ở đường số 22, đúng vào ngày đông chí ấy.”

“Bị người nhà kẻ tình nghi trong vụ án cướp xe giết, dùng chính khẩu súng lần trước tên kia ném đi lúc ở toà nhà.”

“Một tiếng trước khi chết anh ấy có nhận một cú điện thoại.”

“Kẻ tình nghi nói nếu không tìm được anh ấy sẽ trực tiếp đến hôn lễ của anh, nhưng anh ấy lại tự dâng mình đến trước.”

“Trên người anh ấy có mang theo thiệp mời của anh, chỉ có điều thấm quá nhiều máu nên không còn thấy rõ chữ.”

“Thời điểm anh ấy ra đi vẫn nắm chặt một vật trong túi áo, bây giờ xem ra là để tặng anh. . .”

Từ khi nhìn thấy hồ sơ, đại não của Hàn Văn Thanh đã ngừng hoạt động, tín hiệu trì độn truyền vào đốt sống, anh dường như tốn không ít sức để có thể ngẩng đầu lên nhận lấy vật trong túi vật chứng từ tay Tô Mộc Tranh đang nói về vụ án bằng giọng điệu lãnh đạm như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hai chiếc nhẫn bạc mộc mạc, đơn giản không có bất kì thứ gì phía trên.

Cách một lớp ni-lông nếu nhìn kỹ một chút, phía bên trong chiếc nhẫn được khắc một dòng chữ cái.

BBF.HWQ

Best Friend Forever. Hàn Văn Thanh.

Cuối cùng hắn cũng không có nuốt lời.

Vào ngày đông chí trắng muốt, có một buổi hôn lễ màu máu.


Hoàn.
Đôi lời từ Editor:

Fic này khiến Lãi thật sự rất giận Hàn đội. Cực kì giận, tự hỏi tại sao Hàn đội của Đông Chí lại không hề quyết đoán, lại mơ hồ như vậy, sự bá đạo hằng ngày đâu mất rồi!! Nhưng rồi đọc rồi lại ngẫm, ngẫm rồi lại đọc thì lại cảm thấy nó hợp lý đến vô cùng Orz Không cách nào bắt bẻ được! Muốn trách cũng chỉ có thể trách vì sao tình tiết lại chẳng giống một bộ phim điện ảnh thường ngày. . . Đến tận khoảng khắc cuối cùng vẫn mong rằng có một tình tiết gì đó sẽ xuất hiện để cái kết thật hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc là không! Orz ! Nó chân thật đến mức ức chế, lại day dứt đến mức hụt hẫng.

Đông Chí đã hoàn nhưng project Hàn Diệp vẫn tiếp tục! Mong mọi người vẫn tiếp tục đồng hành cùng Lãi và mọi người nhé! Rất hi vọng các bạn cùng chia sẻ cảm xúc về Đông Chí với Lãi!

Cám ơn mọi người đã đón đọc! =3= / <3
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#8
Diệp Tu im lặng, đối diện với ánh mắt của Hàn Văn Thanh.

Trong lòng hắn, sự giãy dụa sau cùng cũng đã theo câu nói khi nãy ngưng hẳn, Diệp Tu không tin Hàn Văn Thanh không nhìn ra tâm tư lẫn sự ngập ngừng của mình, hắn cũng không thấp kém đến mức độ này vẫn khư khư níu lấy không buông tay.

Vì thế ý cười nhàn nhạt rồi dần sôi nổi lên lại lần nữa ngự trì trên khuôn mặt người kia: “Chờ đó, dám lén lút giấu tôi kết hôn vào lễ giáng sinh, đợi tôi đến uống đến khi nào anh say mới thôi!”

Hàn Văn Thanh thuận theo đối phương, cong khoé miệng nở nụ cười: “Được, tôi chờ.”
Mặc dù anh nói anh buông tay nhưng thật sự tâm anh có buông được không hay lời nói này chỉ là ngụy trang cho nỗi đau bên trong QAQ
Khoảng thời gian chờ đầu bên kia bắt mắt rất lâu, cho tới khi anh không tự chủ được nhíu mày lại thì kết nối được.

“Ô. . .Alo? Lão Hàn?”

“Cậu đang làm cái gì, lâu vậy mới bắt máy, sao lại thở?”

“Ha. . .Tôi đang vận động một chút, thế nào?”

“Vừa thôi, chú ý thân thế,” Hàn Văn Thanh xoay người dựa vào tường, anh có thể tưởng tượng được hình dáng của Diệp Tu không chịu nghe lời bác sĩ, cứ nhất định phải xuống giường chạy loạn, trầm thấp nở nụ cười, “Chỉ muốn hỏi thử ngày mốt cậu có tới không? Tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt, chắc không có vấn đề gì.”

Kết nối từ đầu bên kia điện thoại đang dần yếu đi, trừ đi tiếng gió từ ống thông gió truyền đến một chút tạp âm thì không chút có chút bất thường nào: “Chuyện đó khó nói lắm nha. . .Ha. . .còn phải dựa vào tôi có muốn đi hay không. . .”

“Phì.” Anh nghe lời rác rưởi của người nọ thông qua điện thoại, phì cười một tiếng, “Được rồi, đã nói, tôi vẫn còn chờ cậu.”

Giọng nói từ đầu bên kia đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ có thể lúc có lúc không nghe được Diệp Tu nói: “Chờ đi. . .”
Đau cả tinh thần và thể xác T^T khi đấy Diệp sao vẫn có thể nhịn xuống nỗi đau mà nói nói chuyện với Hàn một cách bình thản như thế chứ orz
Bọn họ quen biết nhau mười mấy năm, hiểu rõ con người lẫn sở thích của đối phương, anh hiểu được tâm tư của Diệp Tu, Diệp Tu cũng rõ ràng sự lựa chọn của anh.

“Tôi đồng ý.”

Ước hẹn “Tôi chờ cậu” khi đó đã vỡ tan. Đôi bên đều huỷ ước, anh không kiên trì bảo vệ được suy nghĩ chờ Diệp Tu, Diệp Tu cuối cùng cũng không đến.
Có một thứ đã tan vỡ mãi mãi không lành được.
Chợt nhớ tới mấy câu hát thích nhất trong bài Đường nhân:
"Người mặc giá trang có thật sự khoái hoạt?"
Một tầng phấn son cũng không làm người trở nên xinh đẹp.
Một tiếng dừng lại, trước tiền đình pháo hoa rực rỡ.
Vọng tưởng cùng người đến đầu bạc.
Người nói, không cần tự làm tự chịu tự khiến mình bi thương.
Dù là ai, đến cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên.
Người lại nói, đã qua chi bằng quay đầu lại.
Đừng để hối hận rồi mới tìm cách trở về."
“Anh ấy gặp chuyện ở đường số 22, đúng vào ngày đông chí ấy.”

“Bị người nhà kẻ tình nghi trong vụ án cướp xe giết, dùng chính khẩu súng lần trước tên kia ném đi lúc ở toà nhà.”

“Một tiếng trước khi chết anh ấy có nhận một cú điện thoại.”

“Kẻ tình nghi nói nếu không tìm được anh ấy sẽ trực tiếp đến hôn lễ của anh, nhưng anh ấy lại tự dâng mình đến trước.”
Vì không muốn có người phá đám hôn lễ của người mình yêu mà phải hi sinh cả tính mạng như thế orz Sao anh lại làm thế hả Diệp?
Hai chiếc nhẫn bạc mộc mạc, đơn giản không có bất kì thứ gì phía trên.

Cách một lớp ni-lông nếu nhìn kỹ một chút, phía bên trong chiếc nhẫn được khắc một dòng chữ cái.

BBF.HWQ

Best Friend Forever. Hàn Văn Thanh.

Cuối cùng hắn cũng không có nuốt lời.

Vào ngày đông chí trắng muốt, có một buổi hôn lễ màu máu.
Một tình yêu như ý nghĩa của hoa cát cánh. "Yêu trong thầm lặng và mãi mãi yêu người. Một tình yêu vĩnh hằng nhưng vô vọng"
Ta nguyện ý nhìn người hạnh phúc bên một người không phải ta. Nhìn người hạnh phúc, vậy là đủ (Một câu nổi hứng tự nghĩ ra :v)
Thật sự rất giận Hàn nhưng nó lại quá hợp lý không cách nào bắt bẻ orz chỉ có thương tiếc cho cái chết của Diệp
Chợt nhận ra ngày đông chí, ngày 22/12, ngày mà màu máu đỏ tươi của Diệp rực rỡ giữa tuyết trắng chính là ngày sinh nhật của tui ???
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#9
Mùa đông năm đó, hai người hứa với nhau cùng tổ chức hôn lễ vào đông chí
nhiều năm sau, cũng tại mùa đông, một người ra đi, một người tổ chức hôn lễ
đến cuối cùng người phá vỡ lời hứa duy chỉ có Hàn =((
Best Friend Forever. Hàn Văn Thanh.
Sau cùng thì cũng chỉ là.... bạn thân thôi nhỉ?
Vào ngày đông chí trắng muốt, có một buổi hôn lễ màu máu.
Hôn lễ màu máu, máu của bản thân, để bảo vệ cho hôn lễ của người mình yêu thương .-.
Giận Hàn, bực Hàn nhưng cũng tội Hàn, thương Hàn...... nhưng biết sao được, nó lại rất hợp lý a Orz
Đông Chí như một bộ phim điện ảnh mang màu sắc buồn, rất đẹp..... nhưng chung quy lại, nó cũng chẳng phải là một bộ phim điện ảnh thật sự, nó chân thực..... chân thực đến mức đáng sợ.....
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#10
“Mộc Tranh, mau đến xem Diệp Tu.”

Người được gọi vào bình thản đến kỳ lạ, cô cởi áo chống đạn của mình ra, đi tới cạnh cáng cứu thương, muốn giơ tay lên chạm vào người đang nằm nọ nhưng lại không biết nên đặt tay chỗ nào, cảnh tượng giống nhau, nhưng cô không còn khóc rất nhiều như mười mấy năm trước.

Diệp Tu đang nằm rất an tường, ngay cả khuôn mặt bình thường không có bao nhiêu huyết sắc, nay càng thêm trắng bệch.

Tô Mộc Tranh nhìn đối phương, vành mắt chua xót, nhưng đến cùng vẫn chỉ là khịt nhẹ mũi.

Diệp Tu, tên ngốc nhà anh, miệng nói phải chăm sóc em thật tốt, bây giờ lại bỏ em một mình.
Diệp ở đâu cũng vậy, dường như anh không có bất kì sự ràng buộc nào với thế giới, không biết anh sẽ đến lúc nào, đi lúc nào...
Mộc Tranh lúc này rất bình tĩnh, như cô từ lâu đã chấp nhận sự thật anh rồi sẽ đi, không có gì neo giữ anh, không có thời gian xác định, không có dấu hiệu nào báo trước, chỉ là khi anh muốn, khi thời điểm đó đến, anh sẽ biến mất khỏi đời cô thôi...
Tên này chắc chắn đang rất thoải mái, bằng không sao còn có thể cười. Chắc hẳn đang mắc kẹt ở nơi mềm mại, ấm áp nào đó giữa trời đất, cả người lâng lâng, lâu rồi mới có cảm giác tự do như vậy, nói không chừng hắn còn chẳng muốn trở về.
Có lẽ đây là lúc Hàn cảm nhận được rõ ràng nhất việc Diệp Tu sẽ tan đi :(((
Tuy không hay dùng từ này nhưng anh không thể không thừa nhận Diệp Tu có lẽ còn là một người ôn nhu. Coi như là một từ để miêu tả nhưng không đầy đủ, Diệp Tu nhiều năm nay vẫn tự biến mình thành một con bò cạp, bên cạnh bảo hộ một người, rõ ràng bản thân cũng gầy như một con gà bệnh, nhưng vẫn cứ khăng khăng cười đùa nơi đầu sóng đầu gió.

Hắn ôn nhu, mạnh mẽ nhưng duy nhất lại không coi trọng bản thân mình.

Hắn nói với anh mạng hắn lớn.

Chỉ sợ mệnh quá bạc.
"Loại người như tôi làm cảnh sát là thích hợp nhất."
"Là loại người như thế nào?"
"Sống chết tùy ý, không vướng bận."

Diệp chính là "loại người" đó, sống chết tùy ý, không vướng bận. Mạng lớn hay mệnh bạc, đều không quan trọng.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ còn tiếng ‘Tích - - tích- -‘ phát ra từ cái đồng hồ rẻ tiền được treo trong phòng của bệnh viện.

“Diệp Tu.”

Tiếng gọi của Hàn Văn Thanh có chút nghẹn ở cổ họng khiến người trên giường có chút thất thần.

Người kia kết thúc hồi tưởng của bản thân, đánh qua ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi cho cậu thứ này.”

Thứ bị nắm trong tay thời gian dài đã thoáng có chút ẩm ướt, cuối cùng cũng được lấy ra.

“Ngày 25 tháng 12, lễ giáng sinh, tôi kết hôn, cậu tới đi.”
Đọc đoạn này, em muốn đấm cho Hàn cái, đấm làm sao càng đau càng tốt.
Tức chết Ú rồi :mad::mad::mad:
Vào lúc đối diện với lời tuyên thề với người sẽ cùng mình đi hết nửa đời còn lại, dư quang từ ánh mắt Hàn Văn Thanh vẫn đảo qua chỗ ngồi bị bỏ trống ở bàn “Đồng nghiệp” kia, đến lúc này anh mới hiểu rõ được sự lo lắng, căng thẳng từ tận đáy lòng mình là do đâu.

Bọn họ quen biết nhau mười mấy năm, hiểu rõ con người lẫn sở thích của đối phương, anh hiểu được tâm tư của Diệp Tu, Diệp Tu cũng rõ ràng sự lựa chọn của anh.

“Tôi đồng ý.”
Nếu trong này, Diệp Tu là người không có gì neo giữ thì Hàn Văn Thanh ngược lại, anh có quá nhiều thứ ràng buộc, quá nhiều.
Diệp Tu yêu phải một người rất có trách nhiệm, nên trời có sập, người đó cũng không thoát ra được.
Câu "tôi đồng ý", là điều đáng ra không nên có, nhưng nó được thốt ra rồi. Hàn

"Ước hẹn “Tôi chờ cậu” khi đó đã vỡ tan. Đôi bên đều huỷ ước, anh không kiên trì bảo vệ được suy nghĩ chờ Diệp Tu, Diệp Tu cuối cùng cũng không đến."

Hai chiếc nhẫn bạc mộc mạc, đơn giản không có bất kì thứ gì phía trên.

Cách một lớp ni-lông nếu nhìn kỹ một chút, phía bên trong chiếc nhẫn được khắc một dòng chữ cái.

BBF.HWQ

Best Friend Forever. Hàn Văn Thanh.

Cuối cùng hắn cũng không có nuốt lời.

Vào ngày đông chí trắng muốt, có một buổi hôn lễ màu máu.
Mỗi người thiếu một chút, cuối cùng, hẹn ước vỡ tan.
Người chờ muốn chờ, người hẹn cũng không đến nữa; dù chờ cạn tháng cạn năm, người hẹn cũng không bao giờ đến nữa.
Vào ngày đông chí trắng muốt, có một buổi hôn lễ màu máu.
Xuyên suốt truyện là một màu trắng, trắng xóa, trắng tang thương, khi có màu sắc gì điểm thêm, đều là màu đỏ, ít hay nhiều, trong mắt hay trong lòng đều đỏ của máu.
 

Bình luận bằng Facebook