Hoàn [Mừng SN Dụ Văn Châu 2019] [Dụ Sở] Mưa hỗn loạn

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 拉花奶茶

Edit: Neko-chan

Tình trạng: Hoàn

Thể loại: Hướng nguyên

Độ dài: 1k5

---

"Tôi không đi được, đau đầu, các cậu cứ chơi đi." Sở Vân Tú xoa xoa thái dương từ chối.

Trong trận chung kết giải Vinh Quang thế giới hôm nay, đội tuyển Trung Quốc không phụ sự kì vọng của mọi người đạt được ngôi Tổng Quán quân, lúc này các tuyển thủ đang hưng phấn sau hồi lâu không đợi được muốn ra ngoài thông khí, kết thúc tiệc ăn mừng, một đám người rủ nhau đi thêm tăng nữa, không say không về. Vừa rồi Sở Vân Tú uống hơi nhiều, hào sảng kính cạn một chén rồi lại một chén, cho dù cô có tửu lượng tốt cũng không chịu nổi vòng hai.

"Sở tỷ đừng đi a! Tụi này còn chưa bị tỷ ngược đủ đâu! Không chuốc gục hai thằng tỷ không thể đi a!" Đám tuyển thù sôi nổi ồn ào.

"Tú Tú cậu không sao chứ," Tô Mộc Tranh trêu đùa, "Diệp Tu còn chưa bận gì đâu, sao cậu đã choáng váng rồi?"

Sở Vân Tú cười mắng: "Con hàng kia từ đầu tới cuối chỉ uống coca, đừng cho mà mình không thấy!"

"Vậy mình với cậu về cùng nhau đi!"

Sở Vân Tú vừa định trả lời "Không cần lo cho mình", Dụ Văn Châu bỗng nhiên nói: "Hay là để tôi đưa cô ấy về nhà đi, vừa lúc tôi cũng uống hơi nhiều, thêm một vòng nữa sợ rằng không chịu nổi."

Sở Vân Tú nghe giọng nói bình đạm của anh, đột nhiên có chút hối hận —— bây giờ mình nói không muốn về khách sạn liệu có còn kịp không?

Dĩ nhiên là không rồi. Sau khi phàn nàn đội trưởng thế mà lại bất ngờ chạy trước, mọi người lôi kéo tư nguyên nữ tính quý giá Tô Mộc Tranh đến nơi tiếp theo, để lại Dụ Văn Châu cùng Sở Vân Tú vẫn đang tại chỗ im lặng hồi lâu.

"Sở đội còn đi được không?" Vẫn là Dụ Văn Châu mở miệng trước, "Ngồi xe có lẽ càng khó chịu hơn, khách sạn cũng cách đây không xa lắm, hay là đi bộ về?"

Giọng nói của anh mang đến sự nhẹ nhàng thanh mát cho cái thời tiết nặng nề này, Sở Vân Tú không tự giác gật đầu, sau đó lập tức thấy Dụ Văn Châu ở đối điện khẽ cong khóe môi.

Vừa ôn hòa vừa thân sĩ, cô có cảm giác mình như con mồi bị nhìn chằm chằm, nháy mắt tỉnh rượu không ít. Tựa như thuật sĩ của Lam Vũ kia, ẩn trong bóng đêm, vẻ mặt không đổi nắm cục diện trong tay, một khi ngươi không cẩn thận rơi vào chú thuật anh đã chuẩn bị sẵn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mất đi quyền chủ động.

Có vẻ như xu lợi tránh hại là bản năng của con người, Sở Vân Tú không thực tình nguyện gặp anh —— trên sân thi đấu cô sẽ không do dự đánh giết, nhưng trong hiện thực thì có thể tránh cô sẽ tránh. Nhưng tình huống hiện tại là tránh không được, cô trong lòng thở dài, cùng anh sóng vai chậm rãi đi trên con phố nửa đêm vẫn còn đang buôn bán.

Tiếng người huyên náo, đèn đuốc sáng rực, nơi nơi đều là cửa hàng mang phong cách châu Âu. Sở Vân Tú hình như là lần đầu quan sát đường phố nước ngoài, nhìn xung quanh toàn những khuôn mặt mũi cao mắt xanh, bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi bên cạnh có Dụ Văn Châu.

Người kia giống như phát hiện ánh mắt của cô, quan tâm hỏi: "Đầu vẫn choáng váng sao?"

"Hiện tại đỡ hơn nhiều." Sở Vân Tú điều chỉnh lại tâm tình, không để ý cười cười, "Dụ đội thì sao, ngày mai liệu có dậy nổi không?"

Thế là Dụ Văn Châu cũng cười: "Vậy nhưng chưa chắc nha."

Hai người anh tới tôi đi, cười cười nói nói, đi cùng nhau rất xứng đôi, người qua đường nói không chừng còn cho rằng họ là một cặp tình lữ cực kì ăn ý chăm sóc nhau. Nhưng sự thật không phải như vậy, cả hai người đều biết, quan hệ hiện tại của họ thậm chí còn không bằng cái năm xa xôi ấy. Khi đó đám tuyển thủ được xưng là thế hệ hoàng kim mới rủ nhau lập group chat trên QQ, không những ở trên đó tương hỗ, lịch sử chat riêng của hai người họ cũng rất náo nhiệt. Nếu như kéo lên đến những trang đầu tiên còn có thể nhìn thấy những xưng hô như "Văn Châu" với "Vân Tú" chứ không phải "Dụ đội" hay "Sở đội", thân mật hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần.

Bắt đầu lạnh nhạt từ khi nào đâu? Đại khái, quan hệ giữa người với người chính là như vậy, ngay cả thành người lạ từ lúc nào cũng không biết.

Mà giờ khắc này họ thật sự lại một lần nữa cùng nhau đi trên một con đường, gần đến không thể không cùng nhau tránh cơn mưa rào tầm tã đột nhiên xuất hiện.

"Mưa ăn mừng." Dụ Văn Châu hơi phe phẩy lọn tóc dính mấy hạt mưa bình luận, rồi lại đưa tay giúp Sở Vân Tú phủi những giọt nước đọng trên mái tóc dài, "Trước hết cứ ở chỗ này trú mưa đi, dù sao hiện tại cũng không về được."

Động tác thân mật của anh khiến Sở Vân Tú cứng người, vừa định nói "Tôi tự mình làm" thì đối phương đã rút tay về. Cô cảm thấy mặt nóng lên, cánh tay để trần trong không khí có vẻ lạnh hơn, cô vòng hai tay trước ngực, một giây sau được một chiếc áo khoác của đội quốc gia còn vương hơi ấm bọc lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Dụ Văn Châu chỉ mặc một cái áo sơ mi đen đang nhìn về hướng khác, trong đầu cô nháy mắt hiện lên hơn 20 bộ phim truyền hình mà trong đó có cảnh nam chính đưa cho nữ chính áo khoác của mình, cảm thấy vẻ mặt của mình hiện vẻ kinh sợ, vội nói: "Tôi không lạnh, anh vẫn nên giữ cho mình mặc đi."

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cười: "Xin thông cảm, Sở đội. Mặc dù cô không cần, vẫn nên cho tôi quyền lợi thực hiện nghĩa vụ của mình đi, nếu không thật mất mặt."

. . .Cô còn có thể nói gì? Sở Vân Tú đành phải dừng lại động tác cởi áo khoác, làm bộ an định đứng trước tủ kính tiệm bán quần áo nhìn màn mưa trước mặt —— cmn, hoàn toàn an định không được! Bọn họ đứng gần nhau như thế, bên ngoài là mưa to, cô không hiểu ra sao lại phiền não, vô thức lấy hộp thuốc lá không bao giờ rời người.

"Hút không?" Cô rút ra một điếu hỏi Dụ Văn Châu theo phép lịch sự, vốn cho rằng đối phương sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới anh sẽ vui vẻ nhận lấy. Sở Vân Tú nhìn anh thành thạo ngậm điếu thuốc lá rồi châm lửa, vậy mà lại cảm thấy động tác mình đã làm trăm ngàn lần này đặc biệt gợi cảm.

Cô hung hăng hút một ngụm lớn, phun ra là khói trắng cùng sự bực bội: "Chưa từng thấy anh hút thuốc, tôi còn tưởng rằng anh không hút."

"Nhìn cô thường xuyên hút," Dụ Văn Châu híp mắt lại, thần sắc ẩn sau làn khói trắng, "Hiếu kì, nên thử một chút."

Sở Vân Tú suýt nữa thì bị câu nói không rõ thật giả này làm cho sặc.

"Ha ha. . ." Cô gượng cười nói sang chuyện khác, "Cũng không biết trận mưa này bao giờ mới ngừng."

"Cứ như vậy cũng rất tốt." Dụ Văn Châu quay đầu nhìn về phía cô, làn khói tan đi, Sở Vân Tú có thể dễ dàng nhìn thấy nét mặt anh.

Chuyên chú, lại cũng ẩn hiện sự chờ mong.

Nàng không tự chủ muốn lui về sau, nhưng lại bị một người xa lạ cũng đang trú mưa ngăn trở không lùi được, khi cô sắp chạm tay vào Dụ Văn Châu thì anh tiếp tục nói: "Dù vậy cuối cùng mưa cũng sẽ ngừng, đúng không, Vân Tú?"

Sở Vân Tú sững sờ, vừa bình tĩnh lại liền thấy anh nở nụ cười: "Nhìn, mưa tạnh."

Thật sự ngừng. Một trận mưa lớn nhanh như vậy đã dừng, tuy rằng trong bóng đêm khó phân rõ sáng tối, cô ngẩng đầu lên lại có thể xuyên qua ánh đèn, rõ rõ ràng ràng nhìn thấy từng đốm sáng nhỏ.

Khi bị Dụ Văn Châu kéo xuống bậc thang cô còn đang ngẩn ngơ nghĩ sang chuyện khác: Thuật sĩ am hiểu khống chế nhất, nhưng thời gian đọc phép chậm, chỉ cần ngắt phép trước khi ngâm xướng xong là có thể ngăn cản anh ra chiêu.

Bản thân biết rõ điều này, lại để anh ung dung ngâm xướng xong kĩ năng này.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Khi bị Dụ Văn Châu kéo xuống bậc thang cô còn đang ngẩn ngơ nghĩ sang chuyện khác: Thuật sĩ am hiểu khống chế nhất, nhưng thời gian đọc phép chậm, chỉ cần ngắt phép trước khi ngâm xướng xong là có thể ngăn cản anh ra chiêu.

Bản thân biết rõ điều này, lại để anh ung dung ngâm xướng xong kĩ năng này.
Bản đồ pháo, là bản đồ pháo của pháp sư! Sở đội ah, không phải thuật sĩ nào cũng liêu muội như vậy đâu. Tưởng tượng Ngụy đội cởi áo khoác, hút thuốc, vén tóc xem.... ăn dép ngay TT_TT
Không phải team Dụ Sở, nhưng cái fic mông lung ngọt ngào này đang kéo tui tới bờ vực thẩm!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,007
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Dụ đội học hư rồi a~ Đến thuốc cũng tập hút, Sở đội phải chịu trách nhiệm cả đời đó~

Mưa, sơ mi trắng (ực ực...), nhường áo khoác, mắt hoa đào, đừng từ xa cũng thấy tia lửa điện bắn toé, đến đây rồi thì trùm phim Sở đội biết còn thiếu gì không? (Đạo diễn ở ngoài la hét: Hôn!)
 

Bình luận bằng Facebook