Ongoing [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Song Hoa - Hàn Trương] Keep Out

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1




KEEP OUT

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Mạc Hoa
Thêm vào minh họa: Adling; guest văn: ice hole; manhua: 15 (một dàn All-Stars!!!)
CP: Song Hoa, Hàn Trương
Editor: oomi & Lá Mùa Thu
Chú ý: Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới

Tôn đội, sinh nhật vui vẻ!
Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ!
Hàn đội, sinh nhật vui vẻ!
Trương phó, sinh nhật vui vẻ!


--

Mục lục

Chương 01 | Chương 02 | Chương 03 | Chương 04 | Chương 05
Chương 06 | Chương 07 | Chương 08 | Chương 09 | Chương 10
Chương 11 | Chương 12 | Chương 13 | Chương 14 | Chương 15
Chương 16 & 17 | Chương 18 & 19 | Chương 20
Chương 21 | Chương 22 | Chương 23 | Chương 24 | Chương 25
Chương 26 | Chương 27 | Chương 28 | Chương 29 | Chương 30
Chương 31 | Chương 32 | Chương 33 | Chương 34 | Chương 35
...
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
a rế ????? fic đâu chị :v ??????????????
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Edit & beta: Lá

01.

Trương Tân Kiệt đặt bát xuống, trước tiên lau miệng, tiếp đó nhìn về phía Trương Giai Lạc đối diện bàn ăn đang bưng bát chăm chú coi TV.

"Anh." Cậu mở miệng gọi một tiếng.

"Ờ?" Trương Giai Lạc giật mình.

"Em có việc cần nói với anh." Trương Tân Kiệt tư thế không đổi, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.

"... Ok, em nói đi." Trương Giai Lạc buông bát, cũng điều chỉnh tư thế một chút, nhưng đuôi mắt liếc thấy TV đang chiếu tới cao trào trận đấu, khó nén lộ ra vẻ mặt đau đớn.

"Em có người yêu rồi."

"Ờ? Í —— A!" Trương Giai Lạc một câu này bách chuyển thiên hồi, dẫn đến mở miệng rồi nhất thời nửa hội không khép lại nổi, có vẻ đặc biệt chấn kinh.

Mà thật sự anh cũng đặc biệt chấn kinh.

Cha mẹ Trương gia đi sớm, anh chỉ có một em trai thế này nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ đã phi thường ưu tú đáng tin, khiến anh trai bớt lo, ba tuổi biết mua nước tương sáu tuổi biết nấu cơm, cả rửa chén cũng rửa sạch hơn người ta, quả thật soi không ra nửa điểm sai sót. Nếu muốn nói có vấn đề gì, chắc chắn chính là mọi việc đều quá nghiêm túc, cho nên Trương Giai Lạc luôn cho rằng ít nhất đến khi Trương Tân Kiệt chuẩn bị kết hôn, mình mới có thể nghe được câu này.

"Em... vẫn chưa tốt nghiệp mà?" Nghĩ tới đây anh buột miệng hỏi một câu, Trương Tân Kiệt ở trường y là học thẳng lên tiến sĩ, muốn tốt nghiệp phải hai ba năm nữa. Nhưng nói xong câu đó Trương Giai Lạc tự mình cảm thấy bản thân như thằng cổ lỗ, do đó không chờ Trương Tân Kiệt trả lời, lập tức đổi câu hỏi.

"Tuổi bao lớn a?" Anh nỗ lực thể hiện biểu cảm như một người anh tốt rất quan tâm em trai mình.

"28 tuổi."

Trương Giai Lạc cố nén một câu "Còn già hơn cả anh nữa", hỏi tiếp: "Vậy là đã đi làm rồi?"

"Ừ." Trương Tân Kiệt gật đầu, tựa hồ chẳng hề so đo chuyện tuổi tác.

"Làm nghề gì?"

"Cảnh sát."

Công việc của Trương Giai Lạc là chủ tiệm bán hoa, tiệm mở gần trường đại học, tên cũng rất phổ thông chính là Bách Hoa, buôn bán không đắt không ế, khai trương bao nhiêu năm không ai gây sự, cũng chưa bao giờ trốn thuế lậu thuế, vô cùng xa lạ với hai chữ cảnh sát.

Nhưng anh tốt xấu có quen một người hình như rất biết về nghề này.

"Không tin nổi, đúng là không tin nổi." Trương Giai Lạc nhìn người ngồi cầm tờ báo ngậm bánh mì trên quầy, "Ê ê đang nói chuyện với anh đó, Tôn Triết Bình!"

"Hả?" Tôn Triết Bình bỏ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn: "Không phải em trai cậu kiếm được em cảnh sát lớn tuổi hơn cậu ta thôi, có gì không tin nổi?"

"Cút cút cút, nghe là biết anh có coi porn cảnh sát rồi, tui nói anh biết a, không được tự sướng với em dâu tương lai của tui!" Trương Giai Lạc đứng dậy giật bánh mì của hắn.

"Tôi chưa ăn no."

"Tui cho anh biết, chuyện lần này nếu anh không đứng chung phe với tui, sau này đừng tới chỗ tui kiếm cơm."

"Cậu là phe nào?" Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn anh.

Trương Giai Lạc ngẩn người, cảm thấy vấn đề này có chút phức tạp, vì thế trực tiếp không trả lời, nói thẳng: "Em tui nói cuối tuần này muốn dẫn em gái kia về ăn cơm, anh cũng tới đi, giúp tui nhìn thử."

"Tôi rời khỏi sở cảnh sát mấy năm rồi, chưa chắc quen." Tôn Triết Bình lại mở tờ báo ra, khóe mắt liếc Trương Giai Lạc đang vò nắm đấm, lại hỏi: "Tên gì?"

Trương Giai Lạc nghe vậy há miệng, dùng vẻ mặt thuyết minh một câu "Quên hỏi rồi."

Sau đó anh nghe thấy Tôn Triết Bình ngắn ngủi cười một tiếng.

Tiệm bán hoa mở ở tầng trệt căn nhà nhỏ kiểu Tây của Trương gia, hai tầng trên dùng để ở, hai anh em sống trong lầu một, còn Tôn Triết Bình là khách trọ lầu hai, nghe nói từng làm cảnh sát, về sau không biết vì sao nghỉ làm, đổi nghề thành thám tử tư, tuy Trương Giai Lạc cảm thấy hắn chẳng hề thích hợp nghề này, nhưng hắn lại làm ăn không tệ. Nghe nói lần trước giúp người ta điều tra ngoại tình còn trực tiếp nhảy ra lôi thằng chồng kia đánh một trận hung ác, đánh đến đối phương từ đó cải tà quy chính, cuối cùng suýt chút còn nhận được bằng khen của người ủy thác.

Đương nhiên Trương Giai Lạc cũng cảm thấy việc này rất khó tin, Tôn Triết Bình chắc chắn có vấn đề mấu chốt nào đó không khai báo, bất quá chỉ cần không nợ tiền thuê nhà, anh cũng không đến nỗi đi quản chuyện của khách trọ. Nhưng vị khách trọ kia lại không nghĩ như anh, lúc bắt đầu chú ý phát hiện, Tôn Triết Bình đã mỗi ngày ba bữa kiếm cơm chỗ anh rồi.

Trương Giai Lạc cũng không hàm hồ, trực tiếp xòe tay đòi tiền sinh hoạt, sau đó hai người bắt đầu kết phường sống cuộc sống kêu đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ lên lầu vào bếp làm bữa cơm, Trương Giai Lạc tay nghề qua loa, Tôn Triết Bình thắng anh một chút —— đúng là chỉ "một chút", còn may hai người cũng không tính là kén chọn, tạm bợ qua ngày.

Nhưng cuối tuần ngoại lệ. Trương Tân Kiệt thông thường ăn ở tại trường học, chỉ có hai ngày cuối tuần sẽ về nhà, còn không chịu ăn cơm ngoài, cho nên lúc này hai anh em thay phiên xuống bếp, mà trận thế Trương Tân Kiệt nấu cơm Tôn Triết Bình từng mở mang kiến thức qua một lần, sau đó không can thiệp nữa.

"Cậu từ từ suy nghĩ coi mình phe nào, tới giờ mở cửa tiệm rồi."

Tôn Triết Bình đứng lên, như mọi thường giúp Trương Giai Lạc kéo cửa cuốn, dời giàn chậu hoa ra ngoài, hồi lâu sau vẫn không thấy Trương Giai Lạc kéo hoa ra, vòng về chỉ thấy người nọ cầm cây kéo rắc rắc cắt đến vang vọng, gương mặt mười phần khủng bố, nhịn không nổi nói một câu: "Cậu không đến mức vậy chứ."

"Anh biết cái gì, tui có dự cảm không tốt." Trương Giai Lạc bĩu môi, có chút đứng ngồi không yên, hơi nhích người.

"Lần cuối cậu có dự cảm không tốt, hình như là tôi làm vỡ hai chậu hoa của cậu." Tôn Triết Bình gật đầu.

"Vậy còn không phải quá chuẩn sao," Trương Giai Lạc nhớ lại, thở dài đi vòng ra trước quầy, vung tay nói, "Thôi bỏ, làm việc, Tôn Triết Bình, bưng cái chậu đằng sau ra đây."

"Tôi nhớ cậu đâu có trả lương cho tôi?" Tôn Triết Bình đứng bất động.

"Trưa nay cho anh thêm đồ ăn," Trương Giai Lạc thuận tay ném kéo trong tay về trên bàn, ngồi xổm người xuống đang định chuyển chậu hoa đi, cánh tay đột nhiên bị Tôn Triết Bình kéo ngược.

Hắn dùng sức rất mạnh, tay Trương Giai Lạc mới ôm vào chậu hoa đã bị kéo một cái lảo đảo, cả người ngồi ngã ra sau, đất trong chậu cũng văng đầy, anh vừa định mắng, bỗng phát hiện cây kéo kia đại khái là không để cẩn thận, rơi xuống suýt nữa đâm trúng anh, lời đến bên miệng lập tức nuốt lại, thai chết trong bụng.

"Đây chính là dự cảm không tốt của cậu?" Tôn Triết Bình cười hỏi một câu.

"... Còn không phải quá chuẩn sao." Trương Giai Lạc yếu ớt lẩm bẩm, bò lên phủi phủi người, đi dọn chậu hoa kia.

Tôn Triết Bình nhíu mày, đang định nói gì đó, bỗng thấy người kia ngồi xổm trên đất bất động.

"Sao vậy?" Cho là đối phương bị thương chỗ nào, hắn vội vàng kéo Trương Giai Lạc lần nữa.

"Ê Tôn Triết Bình," Trương Giai Lạc đứng dậy, nhưng vẻ mặt có chút kỳ lạ, "... Anh từng thấy qua ai lấy cái này làm phân bón chưa?"

Ánh mắt Tôn Triết Bình hướng về chậu hoa bên chân Trương Giai Lạc, mới liếc một cái, sắc mặt cũng bắt đầu quái dị.

"Linh cảm của cậu đúng là linh nghiệm thật." Cuối cùng hắn nói.

"Anh nói coi tính sao trước đã!" Trương Giai Lạc cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

"Muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp không?" Tôn Triết Bình kéo Trương Giai Lạc lùi hai bước, "Báo cảnh sát."

Lộ ra khỏi đám bùn đất ẩm ướt văng tứ tung, vật kia tuy đã thối rữa đen kịt nhưng vẫn nhìn ra được đại khái, đó là ngón tay con người.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
01.

Trương Tân Kiệt đặt bát xuống, trước tiên lau miệng, tiếp đó nhìn về phía Trương Giai Lạc đối diện bàn ăn đang bưng bát chăm chú coi TV.

"Anh." Hắn mở miệng gọi một tiếng.

"Ờ?" Trương Giai Lạc giật mình.

"Em có việc cần nói với anh." Trương Tân Kiệt tư thế không đổi, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.

"... Ok, em nói đi." Trương Giai Lạc buông bát, cũng điều chỉnh tư thế một chút, nhưng đuôi mắt liếc thấy TV đang chiếu tới cao trào trận đấu, khó nén lộ ra vẻ mặt đau đớn.

"Em có người yêu rồi."

"Ờ? Í —— A!" Trương Giai Lạc một câu này bách chuyển thiên hồi, dẫn đến mở miệng rồi nhất thời nửa hội không khép lại nổi, có vẻ đặc biệt chấn kinh.

Mà thật sự hắn cũng đặc biệt chấn kinh.

Cha mẹ Trương gia đi sớm, hắn chỉ có một em trai thế này nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ đã phi thường ưu tú đáng tin, khiến anh trai bớt lo, ba tuổi biết mua nước tương sáu tuổi biết nấu cơm, cả rửa chén cũng rửa sạch hơn người ta, quả thật soi không ra nửa điểm sai sót. Nếu muốn nói có vấn đề gì, chắc chắn chính là mọi việc đều quá nghiêm túc, cho nên Trương Giai Lạc luôn cho rằng ít nhất đến khi Trương Tân Kiệt chuẩn bị kết hôn, mình mới có thể nghe được câu này.

"Em... vẫn chưa tốt nghiệp mà?" Nghĩ tới đây hắn buột miệng hỏi một câu, Trương Tân Kiệt ở trường y là học thẳng lên tiến sĩ, muốn tốt nghiệp phải hai ba năm nữa. Nhưng nói xong câu đó Trương Giai Lạc tự mình cảm thấy bản thân như thằng cổ lỗ, do đó không chờ Trương Tân Kiệt trả lời, lập tức đổi câu hỏi.

"Tuổi bao lớn a?" Hắn nỗ lực thể hiện biểu cảm như một hảo ca ca rất quan tâm đệ đệ.

"28 tuổi."

Trương Giai Lạc cố nén một câu "Cư nhiên còn lớn hơn anh trai em nữa", hỏi tiếp: "Vậy là đã đi làm rồi?"

"Ừ." Trương Tân Kiệt gật đầu, tựa hồ chẳng hề so đo chuyện tuổi tác.

"Làm nghề gì?"

"Cảnh sát."

Công việc của Trương Giai Lạc là chủ tiệm bán hoa, tiệm mở gần trường đại học, tên cũng rất phổ thông chính là Bách Hoa, buôn bán không đắt không ế, khai trương bao nhiêu năm không ai gây sự, cũng chưa bao giờ trốn thuế lậu thuế, vô cùng xa lạ với hai chữ cảnh sát.

Nhưng hắn tốt xấu có quen một người hình như rất biết về nghề này.

"Không tin nổi, đúng là không tin nổi." Trương Giai Lạc nhìn người ngồi cầm tờ báo ngậm bánh mì trên quầy, "Ê ê đang nói chuyện với anh đó, Tôn Triết Bình!"

"Hả?" Tôn Triết Bình bỏ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn hắn: "Không phải em trai cậu kiếm được em cảnh sát lớn tuổi hơn hắn thôi, có gì không tin nổi?"

"Cút cút cút, nghe là biết anh có coi porn cảnh sát rồi, tui nói anh biết a, không được tự sướng với em dâu tương lai của tui!" Trương Giai Lạc đứng dậy giật bánh mì của hắn.

"Tôi chưa ăn no."

"Tui cho anh biết, chuyện lần này nếu anh không đứng chung phe với tui, sau này đừng tới chỗ tui kiếm cơm."

"Cậu là phe nào?" Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn hắn.

Trương Giai Lạc ngẩn người, cảm thấy vấn đề này có chút phức tạp, vì thế trực tiếp không trả lời, nói thẳng: "Em tui nói cuối tuần này muốn dẫn em gái kia về ăn cơm, anh cũng tới đi, giúp tui nhìn thử."

"Tôi rời khỏi sở cảnh sát mấy năm rồi, chưa chắc quen." Tôn Triết Bình lại mở tờ báo ra, khóe mắt liếc Trương Giai Lạc đang vò nắm đấm, lại hỏi: "Tên gì?"

Trương Giai Lạc nghe vậy há miệng, dùng vẻ mặt thuyết minh một câu "Quên hỏi rồi."

Sau đó hắn nghe thấy Tôn Triết Bình ngắn ngủi cười một tiếng.

Tiệm bán hoa mở ở tầng trệt căn nhà nhỏ kiểu Tây của Trương gia, hai tầng trên dùng để ở, hai anh em sống trong lầu một, còn Tôn Triết Bình là khách trọ lầu hai, nghe nói từng làm cảnh sát, về sau không biết vì sao nghỉ làm, đổi nghề thành thám tử tư, tuy Trương Giai Lạc cảm thấy hắn chẳng hề thích hợp nghề này, nhưng hắn lại làm ăn không tệ. Nghe nói lần trước giúp người ta điều tra ngoại tình còn trực tiếp nhảy ra lôi thằng chồng kia đánh một trận hung ác, đánh đến đối phương từ đó cải tà quy chính, cuối cùng suýt chút còn nhận được bằng khen của người ủy thác.

Đương nhiên Trương Giai Lạc cũng cảm thấy việc này rất khó tin, Tôn Triết Bình chắc chắn có vấn đề mấu chốt nào đó không khai báo, bất quá chỉ cần không nợ tiền thuê nhà, hắn cũng không đến nỗi đi quản chuyện của khách trọ. Nhưng vị khách trọ kia lại không nghĩ như hắn, lúc hắn bắt đầu chú ý phát hiện, Tôn Triết Bình đã mỗi ngày ba bữa kiếm cơm chỗ hắn.

Trương Giai Lạc cũng không hàm hồ, trực tiếp xòe tay đòi tiền sinh hoạt, sau đó hai người bắt đầu kết phường sống cuộc sống kêu đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ lên lầu vào bếp làm bữa cơm, Trương Giai Lạc tay nghề qua loa, Tôn Triết Bình thắng hắn một chút —— đúng là chỉ "một chút", còn may hai người cũng không tính là kén chọn, tạm bợ qua ngày.

Nhưng cuối tuần ngoại lệ. Trương Tân Kiệt thông thường ăn ở tại trường học, chỉ có hai ngày cuối tuần sẽ về nhà, còn không chịu ăn cơm ngoài, cho nên lúc này hai anh em thay phiên xuống bếp, mà trận thế Trương Tân Kiệt nấu cơm Tôn Triết Bình từng mở mang kiến thức qua một lần, sau đó không can thiệp nữa.

"Cậu từ từ suy nghĩ coi mình phe nào, tới giờ mở cửa tiệm rồi."

Tôn Triết Bình đứng lên, như mọi thường giúp Trương Giai Lạc kéo cửa cuốn, dời giàn chậu hoa ra ngoài, hồi lâu sau vẫn không thấy Trương Giai Lạc kéo hoa ra, vòng về chỉ thấy người nọ cầm cây kéo rắc rắc cắt đến vang vọng, gương mặt mười phần khủng bố, nhịn không nổi nói một câu: "Cậu không đến mức vậy chứ."

"Anh biết cái gì, tui có dự cảm không tốt." Trương Giai Lạc bĩu môi, có chút đứng ngồi không yên, hơi nhích người.

"Lần cuối cậu có dự cảm không tốt, hình như là tôi làm vỡ hai chậu hoa của cậu." Tôn Triết Bình gật đầu.

"Vậy còn không phải quá chuẩn sao," Trương Giai Lạc nhớ lại, thở dài đi vòng ra trước quầy, vung tay nói, "Thôi bỏ, làm việc, Tôn Triết Bình, bưng cái chậu đằng sau ra đây."

"Tôi nhớ cậu đâu có trả lương cho tôi?" Tôn Triết Bình đứng bất động.

"Trưa nay cho anh thêm đồ ăn," Trương Giai Lạc thuận tay ném kéo trong tay về trên bàn, ngồi xổm người xuống đang định chuyển chậu hoa đi, cánh tay đột nhiên bị Tôn Triết Bình kéo ngược.

Hắn dùng sức rất mạnh, tay Trương Giai Lạc mới ôm vào chậu hoa đã bị kéo một cái lảo đảo, cả người ngồi ngã ra sau, đất trong chậu cũng văng đầy, hắn vừa định mắng, bỗng phát hiện cây kéo kia đại khái là không để cẩn thận, rơi xuống suýt nữa đâm trúng hắn, lời đến bên miệng lập tức nuốt lại, thai chết trong bụng.

"Đây chính là dự cảm không tốt của cậu?" Tôn Triết Bình cười hỏi một câu.

"... Còn không phải quá chuẩn sao." Trương Giai Lạc yếu ớt lẩm bẩm, bò lên phủi phủi người, đi dọn chậu hoa kia.

Tôn Triết Bình nhíu mày, đang định nói gì đó, bỗng thấy người kia ngồi xổm trên đất bất động.

"Sao vậy?" Cho là đối phương bị thương chỗ nào, hắn vội vàng kéo Trương Giai Lạc lần nữa.

"Ê Tôn Triết Bình," Trương Giai Lạc đứng dậy, nhưng vẻ mặt có chút kỳ lạ, "... Anh từng thấy qua ai lấy cái này làm phân bón chưa?"

Ánh mắt Tôn Triết Bình hướng về chậu hoa bên chân Trương Giai Lạc, mới liếc một cái, sắc mặt cũng bắt đầu quái dị.

"Linh cảm của cậu đúng là linh nghiệm thật." Cuối cùng hắn nói.

"Anh nói coi tính sao trước đã!" Trương Giai Lạc cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

"Muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp không?" Tôn Triết Bình kéo Trương Giai Lạc lùi hai bước, "Báo cảnh sát."

Lộ ra khỏi đám bùn đất ẩm ướt văng tứ tung, vật kia tuy đã thối rữa đen kịt nhưng vẫn nhìn ra được đại khái, đó là ngón tay con người.


Lạc Lạc à rất tiếc tiểu Trương sẽ dẫn về nhà 1 ông em rể chứ ko phải em dâu đâu mà :v

rõ ràng đoạn trên đang ngọt đọc tới dòng cuối da gà da vịt nổi 1 lược ...
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
hihihihihihi ;;v;; đọc mấy lần CV rồi coi bản edit đàng hoàng vẫn thấy ngọt quá ;;v;; dễ thương, giọng văn tác giả hài hước, duyên ngầm =v=b LIKE <3
=)))) từ đầu đã ngọt dì rùi sau sao sống nữa cạ ;v; mà đoạn sau, đoạn cao trào í =v= ngọt mù mắt người ta =))))) tui không biết đã rửa cửa sổ tâm hồn bao nhiêu lừn để sống qua mấy mùa trăng đó =)))))) ờ, không kể mấy đoạn kinh dị máu me như đang đọc truyện trinh thám kinh dị nào đó...
Nhân đây~ MỪNG SINH THẦN +1 NGÀY của Tôn đại<3
Mong truyện càng nhiều người yêu mến và theo dõi~
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Edit & beta: Lá

02

Lúc cảnh sát đến, trên cửa kính tiệm hoa Bách Hoa đang treo bảng "Tạm ngừng hoạt động", mà chủ tiệm kéo cái ghế con ngồi cạnh cửa, vẻ mặt trách trời thương người lại hận đời khiến người đi đường đều sinh ra hiểu lầm to lớn về ngành hoa tươi hiện nay.

"Cậu trông như phá sản vậy." Tôn Triết Bình đứng dựa một bên cửa, miệng ngậm nửa điếu thuốc, liếc mắt nhìn Trương Giai Lạc.

"Nếu phá sản tui chắc chắn sẽ bán nhà trước, anh đi đâu khác kiếm chỗ ở đi." Trương Giai Lạc nói xong đứng dậy, đá ghế ra đón xe cảnh sát mới đậu ven đường.

Anh còn chưa nghĩ xong nên gọi "sếp" hay "đồng chí", cửa xe đã bật mở, một người đàn ông cao lớn xuống xe sải hai ba bước đã đến trước mặt anh, bởi yếu thế về chiều cao, anh không thể không lùi về sau một bước, mới ngước đầu nhìn lên đối phương.

"Thi thể ở đâu?" Người đàn ông kia mở miệng liền hỏi.

"Là bộ phận cơ thể." Tôn Triết Bình theo qua, chụp cánh tay Trương Giai Lạc lôi ra sau, kéo anh đến cạnh mình mới trả lời.

Cảnh sát kia bỗng nhíu mày, khiến gương mặt vốn đã cực kỳ góc cạnh tăng thêm mấy phần ác ôn, mà vài cảnh sát khác xuống xe sau anh ta cũng đã chạy tới.

"Tôn Triết Bình?" Tuy người đàn ông dùng câu nghi vấn, nhưng nghe vào không như có nghi vấn thật với việc này, còn mang theo chút ngữ điệu nặng nề.

"Anh ta muốn đánh anh?" Trương Giai Lạc tuy không quen biết người đàn ông này, nhưng cũng nhìn ra anh ta và Tôn Triết Bình là người quen cũ, nói không chừng trước đây còn không vừa mắt nhau, nghĩ đến đó liền cảm thấy đối phương một thân sát khí thêm vài thằng đệ đứng sau lưng quá có tính uy hiếp, khó tránh chen ra trước người Tôn Triết Bình.

"Cậu muốn đánh cảnh sát?" Nhìn thấy Trương Giai Lạc mặt đầy hăm hở, Tôn Triết Bình không khỏi cười cười, lại kéo anh ra sau lưng mình, "Ông anh này trời sinh mặt mũi đã vậy, không có ác ý."

"... lúc nãy có thể không có ác ý, nhưng giờ chắc chắn có rồi." Ánh mắt Trương Giai Lạc ló qua vai Tôn Triết Bình, nhìn gương mặt lại sa sầm thêm mấy phần kia, rất khẳng định nói.

"Bộ phận cơ thể ở đâu?" Người đàn ông lại hỏi lần nữa.

"Ô ô, trong tiệm." Trương Giai Lạc nhớ ra đây mới là việc chính, vội kéo Tôn Triết Bình né qua một bên, sau lại như nghĩ đến gì đó bèn kề sát vào tai Tôn Triết Bình nói: "Ê, nếu họ phát hiện cái gọi là bộ phận cơ thể chỉ có một mẩu nhỏ xíu, có sẽ cảm thấy chúng ta nghiêm trọng hóa vấn đề không?"

"Chỉ cần có bộ phận rời, sẽ có khả năng là án mạng." Ngữ khí Tôn Triết Bình nghe rất bình thường, nhưng vẫn làm Trương Giai Lạc trầm lòng hẳn, nói cho cùng anh nãy giờ vẫn nghĩ chỉ có ngón tay mà thôi, nguyên nhân xuất hiện có thể nhiều lắm, không nhất định là trường hợp tệ nhất.

Nhưng anh còn chưa sải bước vào theo, đã thấy người đàn ông kia dừng chân ngay trước cửa tiệm, ngước mắt nhìn bảng hiệu bên trên, sau đó quay đầu về phía bọn họ.

"Cậu là Trương Giai Lạc?" Lần này là tràn đầy nghi vấn thực thụ.

"Là tôi." Trương Giai Lạc cũng ngẩn người, vừa rồi báo án anh chỉ khai số nhà, họ tên để lại chỉ có Trương tiên sinh.

Và rồi anh nhìn thấy sắc mặt đối phương lộ vẻ phức tạp tột cùng.

"Tôi là Hàn Văn Thanh." Người đàn ông kia nói.

Trương Giai Lạc ra sức xoáy não một lượt, cũng không nghĩ ra mình từng có qua lại gì với người đàn ông tên Hàn Văn Thanh này, may mà đối phương dường như cũng không ý định cùng anh ôn chuyện, quay lưng đã vào tiệm hoa.

"Cậu quen anh ta?" Tôn Triết Bình sau lưng nói.

Trương Giai Lạc lắc đầu.

"Anh ta quen cậu?"

"Làm sao tui biết!"

"Vậy chắc anh ta quen em trai cậu."

"Ô!" Trương Giai Lạc tỉnh ra, cảm thấy lời này của Tôn Triết Bình quá có lý, bèn vội vàng đuổi theo vào tiệm.

Diện tích tiệm hoa vốn cũng không lớn, mọi thường phần đông ghé đến đều là học sinh hoặc thanh thiếu niên, bây giờ cùng lúc chen chúc mấy người đàn ông vạm vỡ to cao ba thô bốn tháo đứng giữa giàn hoa, khiến cả không gian có ảo giác làm người ngạt thở.

Trương Giai Lạc cố sức đẩy quầy đi vào, thấy ngón tay kia đã được gắp bỏ vào túi, mà chậu hoa chứa nó và đất trồng vung vãi cũng bị tịch thu, một người đang nói gì đó với Hàn Văn Thanh, khi nhìn thấy anh, Hàn Văn Thanh bèn khoát tay với người kia.

Xung quanh lập tức im lặng hẳn, bầu không khí có chút ngưng trọng, Trương Giai Lạc bỗng cảm thấy nếu lúc này mở miệng hỏi Hàn Văn Thanh có quen Trương Tân Kiệt không cũng không quá thích hợp, vì thế đưa ánh mắt tìm đến ngón tay đang nằm trong túi. Lúc nãy phát hiện ra ngón tay này, anh liền bị Tôn Triết Bình lôi khỏi hiện trường, giờ mới có thể nhìn kỹ.

"... là ngón út?" Anh do dự hỏi ra miệng.

Hàn Văn Thanh không trả lời mà hỏi ngược: "Chậu hoa này từ đâu đến?"

"Từ đâu à? Thì vẫn luôn ở trong tiệm... Ý?" Trương Giai Lạc vốn thuận miệng đáp, nhưng nói giữa chừng thì khựng lại, vì anh lúc này mới phát hiện chậu hoa không phải loại chậu vuông trắng thường dùng trong tiệm, mà là loại chậu nâu người ta để trên ban công.

"Khó trách sáng nay lúc nhìn thấy nó đã xếp đại gần quầy..." Trương Giai Lạc thò đầu qua nhìn chậu hoa kia, lại lắc đầu, "Không phải trong tiệm tôi, không biết từ đâu đến."

"Có camera thu hình không?" Có cảnh sát đứng kế bên hỏi.

"Không có mấy thứ cao sang đó đâu." Trương Giai Lạc bó tay nói.

"Vậy cậu còn nhớ mọi khách hàng ghé tiệm hôm qua không?"

"Tôi có xuất hóa đơn, nhưng đâu thể nào ghi rõ trên đó người mua hoa mặt mũi ra sao giới tính thế nào cao bao nhiêu... Khoan đã, đang lấy khẩu cung đấy à?"

"Hỏi theo lệ thôi." Hàn Văn Thanh đáp một câu, lại tiếp tục: "Cậu nhớ nổi không?"

"Có chút khó." Trương Giai Lạc vắt óc nghĩ nghĩ, trừ đi khách quen, anh xác thực không nhớ rõ từng người đến mua hoa, cao lắm chỉ có ấn tượng mơ hồ.

Thế nên anh nói thẳng, Hàn Văn Thanh cũng chỉ gật đâu không hỏi thêm, "Ngón tay chúng tôi sẽ mang về so ADN, mấy ngày tới cậu cố để ý khách vào tiệm."

Trương Giai Lạc đang định gật đầu, bỗng thấy Tôn Triết Bình không biết khi nào cũng đã vào tiệm, nói tiếp lời Hàn Văn Thanh.

"Xe cảnh sát các anh hầm hầm đậu ở ven đường, dù kẻ tình nghi có quay về xem hiện trường cũng sợ chạy mất."

"Cậu không còn là cảnh sát nữa rồi." Hàn Văn Thanh đầu cũng không ngoảnh.

"Ô? Thì sao?" Tôn Triết Bình cười, thái độ có chút bất thiện, nhưng đang định nói thì bị Trương Giai Lạc vươn tay khều vai.

"Cho nên bây giờ anh muốn đánh cảnh sát?"

Tôn Triết Bình cảm giác như mắc nghẹn, nhìn nhìn Trương Giai Lạc rồi chậc một tiếng, không nói thêm.

"Này... sếp Hàn." Còn Trương Giai Lạc rốt cuộc nhớ ra một việc khác, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Thanh, "Anh có quen em trai tôi không?"

"Tân Kiệt?" Hàn Văn Thanh xác nhận cho chắc.

"Tôi chỉ có mỗi thằng em trai đó thôi... Khoan đã!" Trương Giai Lạc nói xong đột nhiên có dự cảm không tốt, thấy Hàn Văn Thanh mở miệng liền trực giác đối phương sắp nói cái gì đó rất kinh khủng, vội muốn ngắt lời, nhưng miệng lại bất cẩn bật ra một câu: "Sếp Hàn anh... bao nhiêu tuổi?"

"28 tuổi."

Trương Giai Lạc thật muốn kiếm cây gậy tự gõ cho mình ngất luôn.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#7
=))))))))) tôi nói chứ, khúc đầu đọc không khác gì truyện ma trinh thám có chọn lọc ;v; khúc sau =)))))) thuyền a~ chèo a~ lướt êm quá a =))))))))
tới bây giờ tui vẫn rất khó hiểu hai cái cây khô như Hàn với Trương thì cháy với nhau kiểu gì =)))) chắc yên ả mà ngọt tận chân răng kiểu ngấm ngầm quan tâm để ý *ôm tim
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
"Cậu muốn đánh cảnh sát?" Nhìn thấy Trương Giai Lạc mặt đầy hăm hở, Tôn Triết Bình không khỏi cười cười, lại kéo anh ra sau lưng mình, "Ông anh này trời sinh mặt mũi đã vậy, không có ác ý."
Cái gương mặt ví tiền trong truyền thuyết đây mà =)))

... lúc nãy có thể không có ác ý, nhưng giờ chắc chắn có rồi." Ánh mắt Trương Giai Lạc ló qua vai Tôn Triết Bình, nhìn gương mặt lại sa sầm thêm mấy phần kia, rất khẳng định nói.
Trời má cười chết mất !

Trương Giai Lạc thật muốn kiếm cây gậy tự gõ cho mình ngất luôn
Tội Lạc Lạc tui nói mà, ẻm đem về 1 cha mặt ví tiền haha
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#11
Edit & beta: Lá

03

Lúc Trương Tân Kiệt nhận được tin chạy về nhà, tiệm hoa vẫn đang treo bảng ngừng bán, mà trong nhà trước trước sau sau nhìn khắp một lượt cũng không thấy ai, nhíu mày, cậu khóa cửa theo cầu thang bên hông lên lầu.

Phòng khách lầu hai đặc biệt rộng rãi, sau khi Tôn Triết Bình thuê lại sửa hẳn thành văn phòng, mọi thường cửa lớn chỉ khép hờ, bây giờ mở toang ra luôn. Trương Tân Kiệt đến trước cửa liền nhìn thấy Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình đang ngồi trên bàn chơi bài phía sau sô pha, Tôn Triết Bình cũng thấy hắn, nhưng chỉ liếc một cái liền gật đầu, cũng không lên tiếng bảo Trương Giai Lạc.

Đã được chủ nhà cho phép, Trương Tân Kiệt bèn không cần gõ cửa, đến gần một chút lại phát hiện hai người này đang chơi rút Joker.

"Anh bệnh nặng, mau về?"

"Đệt!" Trương Giai Lạc chưa kịp chuẩn bị cho áp lực đột ngột đến từ sau lưng, tay run một phát, bài văng đầy bàn.

"Tin nhắn đến từ điện thoại của tôi, nhưng câu đó không phải tôi nói." Tôn Triết Bình thuận tay nhặt bài Trương Giai Lạc làm rơi trên bàn, "Cậu thắng rồi, nghỉ chơi."

"Cái này không tính!"

"Tôi nói tính là tính, dù là ai chơi rút Joker thắng suốt một tiếng cũng chịu hết nổi." Tôn Triết Bình ngáp một cái, nhìn hai anh em, "Các cậu muốn mượn văn phòng của tôi hay là về nhà?"

"Ở đây cũng là nhà tui." Trương Giai Lạc hung hăng trừng Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình lười cãi câu này trái với hợp đồng thuê, đứng dậy nhường chỗ cho Trương Tân Kiệt, bản thân qua bàn làm việc ngồi.

"Quay lại quay lại!" Trương Giai Lạc ra sức vẫy Tôn Triết Bình.

"Học bài nãy giờ chưa thuộc?" Tôn Triết Bình nhìn anh, lại nhìn Trương Tân Kiệt, sau cùng nhượng bộ, ngồi phịch xuống sô pha, ra hiệu Trương Giai Lạc bắt đầu.

Trương Giai Lạc chỉ hắng giọng một tiếng.

Đứa em trai này từ nhỏ đến lớn thật sự chưa bao giờ làm gì sai, nên trình dạy đời của người làm anh cả như Trương Giai Lạc không quá giỏi, vì vậy quả thật chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, lúc này cảm thấy sau lưng có người, trong lòng yên tâm mới quay đầu về nhìn Trương Tân Kiệt. Vừa khéo Trương Tân Kiệt đang đưa tay lên nhìn đồng hồ, tình thế bây giờ trông đặc biệt giống đàm phán làm ăn, một cảm giác bi ai kiểu chỉ cần đàm phán thất bại sẽ phá sản tự dưng ở đâu sinh ra trong lòng Trương Giai Lạc.

Cái đó còn là thứ yếu, Trương Giai Lạc biết Trương Tân Kiệt lúc này từ trường học chạy về chắc chắn đã xáo trộn lịch làm việc, khó tránh có chút chột dạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hàn Văn Thanh —— liên quan đến đại sự cả đời, anh lập tức cảm thấy anh lớn mình đây vô cùng có lý, chẳng gì phải sợ.

"Anh," Nào ngờ anh còn chưa nghĩ xong lời mở đầu, Trương Tân Kiệt đã lên tiếng trước, "Em mới ghé qua tiệm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hở?" Trương Giai Lạc lúc này mới nhớ ra còn một chuyện khác hình như cũng phải kể, nhưng anh quyết định để qua một bên trước đã, mở miệng nói: "Khoan nói chuyện đó, em có phải còn giấu anh cái gì không?"

Anh rốt cuộc nghĩ ra câu mở đầu vạn năng này.

Trương Tân Kiệt không trả lời ngay, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng sau cùng vẫn gật đầu.

"Phải."

Trương Giai Lạc cảm thấy kháng chiến đã thu được thắng lợi bước đầu, thả lỏng không ít, nhưng anh chưa kịp thuận thế nói đến vấn đề tương lai và cuộc đời, đã nghe thấy Trương Tân Kiệt nói tiếp.

"Em có một bạn học lớp trên mất tích, đã tìm thấy một phần thi thể."

"... hả?" Trương Giai Lạc choáng váng, diễn biến này hơi sai.

"Thi thể có đủ ngón tay không?" Tôn Triết Bình nãy giờ không lên tiếng bỗng hỏi.

Lời này khiến Trương Giai Lạc bừng tỉnh, khi nhìn về Trương Tân Kiệt thì cau mày, cả bài chẳng dễ mới soạn trong đầu cũng quên sạch.

"Có phải em đang gặp nguy hiểm không?" Anh nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt, "Sao không nói sớm?"

"Em không xác định lắm," Trương Tân Kiệt khoanh hai tay, "Nói ra cũng chỉ khiến anh lo lắng."

Trương Giai Lạc giận điên, chỉ kém vỗ bàn đứng phắt dậy, nhưng Trương Tân Kiệt đã hướng ánh mắt về phía Tôn Triết Bình.

"Tôi vừa rồi nói phát hiện một phần thi thể, trong đó đúng là không có ngón tay," Trương Tân Kiệt nói, "Nhưng sao anh biết?"

"Hôm nay lão Hàn có tới." Tôn Triết Bình liếc nhìn Trương Giai Lạc.

Trương Tân Kiệt sửng sốt: "Hàn Văn Thanh?"

Lần này Trương Giai Lạc vỗ bàn đứng phắt dậy thật, một lời không nói chỉ tông cửa đi trong ánh mắt hai người còn lại nhìn theo, lịch bịch lịch bịch chạy thẳng xuống lầu.

"Giận rồi." Tôn Triết Bình quay mặt về, rút điếu thuốc từ bao thuốc lá trên khay trà ra đốt.

Trương Tân Kiệt chẳng phán đúng sai, một lời không nói chỉ đứng dậy, mà Tôn Triết Bình cũng không trông mong cậu nói cái gì, ngậm thuốc lên miệng liền đi ra cửa.

"Tôn tiên sinh," Trương Tân Kiệt theo sau hắn, vẫn chưa quên câu hỏi lúc nãy, "Hôm nay trong tiệm xảy ra chuyện gì?"

Tôn Triết Bình nhún vai, vừa xuống lầu vừa dăm ba câu kể lại, vấn đề giữa Trương Giai Lạc và Hàn Văn Thanh thì lược bỏ, chuyện đó không liên quan đến hắn.

Trương Tân Kiệt trầm ngâm một lúc, gật đầu với Tôn Triết Bình nói: "Cảm ơn."

"Đừng cái gì cũng lừa cậu ta, trực giác ghê gớm lắm." Tôn Triết Bình cười, dừng bước trước cửa tiệm.

Trương Tân Kiệt mở miệng định nói gì đó, điện thoại đúng lúc vang lên, cậu qua một bên hai ba câu tiếp xong điện thoại quay về, liền thấy Tôn Triết Bình đang gõ cửa, tư thế như nếu Trương Giai Lạc còn không mở cửa sẽ đạp.

Cậu lại cạn lời, cảm thấy cảnh tượng này thật có chút quái dị, nói không chừng lát nữa sẽ có cả đám người tụ tập đến xem rồi lên báo hôm sau luôn —— nhưng thật ra lúc này cậu không có thời gian giải quyết.

"Anh tôi tạm nhờ anh vậy." Cậu nhìn đồng hồ, nói với Tôn Triết Bình.

"Cậu đi đi, gặp lão Hàn giúp tôi chào một tiếng." Tôn Triết Bình khoát tay tỏ ý chả sao cả.

"Đệt! Anh cứ thế mà để nó đi luôn à?!" Trương Giai Lạc mở cửa cái rầm.

Khi Trương Tân Kiệt ngồi vào taxi, câu cuối cùng nghe thấy chính là như thế.

Mà lúc cậu xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy lại là Hàn Văn Thanh đứng thẳng tắp giữa gió rét, nhưng người xung quanh anh đều run bần bật, không biết là vì lạnh hay nguyên nhân nào khác.

Bất quá tầm nhìn khu vực bến xe trước sở cảnh sát cực kỳ trống trải, nói cách khác tức là bốn phía lồng lộng gió, lúc này cả Trương Tân Kiệt cũng thấy có chút lạnh, đang kéo áo khoác kín hơn thì Hàn Văn Thanh đã sải bước đến trước mặt cậu.

"Hôm nay anh..." Cậu ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, mới nói nửa câu, Hàn Văn Thanh đã nắm bàn tay lộ ra khỏi áo của cậu. Lạnh cóng.

"Sao không gọi tôi đến đón cậu." Hàn Văn Thanh cau mày.

"Anh tôi đang giận." Trương Tân Kiệt kéo kéo tay áo.

Hàn Văn Thanh không khỏi im hết một giây: "Các cậu tính tình quá khác nhau."

"Nhưng là anh em ruột." Trương Tân Kiệt trả lời, sau đó mới nói: "Tôn Triết Bình có kể tôi nghe chuyện hôm nay rồi."

"Kết quả nghiệm ADN vẫn chưa có." Hàn Văn Thanh nói việc này trước, mới hỏi, "Nói với anh trai cậu chưa?"

"Anh muốn chỉ chuyện nào?" Trương Tân Kiệt lại khép cổ áo.

"Đi chỗ khác nói tiếp." Hàn Văn Thanh quay người kéo tay Trương Tân Kiệt đi về phía bãi giữ xe.

Trương Tân Kiệt cũng không lên tiếng, cứ thế mà bị dắt đi cả đoạn đường.

"Đúng rồi, còn một việc nữa." Cậu nhìn nửa mặt bên của Hàn Văn Thanh.

"Ừ?"

"Tôn Triết Bình kêu tôi gửi lời chào anh."

"..."
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#12
03

Lúc Trương Tân Kiệt nhận được tin chạy về nhà, tiệm hoa vẫn đang treo bảng ngừng bán, mà trong nhà trước trước sau sau nhìn khắp một lượt cũng không thấy ai, nhíu mày, cậu khóa cửa theo cầu thang bên hông lên lầu.

Phòng khách lầu hai đặc biệt rộng rãi, sau khi Tôn Triết Bình thuê lại sửa hẳn thành văn phòng, mọi thường cửa lớn chỉ khép hờ, bây giờ mở toang ra luôn. Trương Tân Kiệt đến trước cửa liền nhìn thấy Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình đang ngồi trên bàn chơi bài phía sau sô pha, Tôn Triết Bình cũng thấy hắn, nhưng chỉ liếc một cái liền gật đầu, cũng không lên tiếng bảo Trương Giai Lạc.

Đã được chủ nhà cho phép, Trương Tân Kiệt bèn không cần gõ cửa, đến gần một chút lại phát hiện hai người này đang chơi rút Joker.

"Anh bệnh nặng, mau về?"

"Đệt!" Trương Giai Lạc chưa kịp chuẩn bị cho áp lực đột ngột đến từ sau lưng, tay run một phát, bài văng đầy bàn.

"Tin nhắn đến từ điện thoại của tôi, nhưng câu đó không phải tôi nói." Tôn Triết Bình thuận tay nhặt bài Trương Giai Lạc làm rơi trên bàn, "Cậu thắng rồi, nghỉ chơi."

"Cái này không tính!"

"Tôi nói tính là tính, dù là ai chơi rút Joker thắng suốt một tiếng cũng chịu hết nổi." Tôn Triết Bình ngáp một cái, nhìn hai anh em, "Các cậu muốn mượn văn phòng của tôi hay là về nhà?"

"Ở đây cũng là nhà tui." Trương Giai Lạc hung hăng trừng Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình lười cãi câu này trái với hợp đồng thuê, đứng dậy nhường chỗ cho Trương Tân Kiệt, bản thân qua bàn làm việc ngồi.

"Quay lại quay lại!" Trương Giai Lạc ra sức vẫy Tôn Triết Bình.

"Học bài nãy giờ chưa thuộc?" Tôn Triết Bình nhìn anh, lại nhìn Trương Tân Kiệt, sau cùng nhượng bộ, ngồi phịch xuống sô pha, ra hiệu Trương Giai Lạc bắt đầu.

Trương Giai Lạc chỉ hắng giọng một tiếng.

Đứa em trai này từ nhỏ đến lớn thật sự chưa bao giờ làm gì sai, nên trình dạy đời của người làm anh cả như Trương Giai Lạc không quá giỏi, vì vậy quả thật chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, lúc này cảm thấy sau lưng có người, trong lòng yên tâm mới quay đầu về nhìn Trương Tân Kiệt. Vừa khéo Trương Tân Kiệt đang đưa tay lên nhìn đồng hồ, tình thế bây giờ trông đặc biệt giống đàm phán làm ăn, một cảm giác bi ai kiểu chỉ cần đàm phán thật bại sẽ phá sản tự dưng ở đâu sinh ra trong lòng Trương Giai Lạc.

Cái đó còn là thứ yếu, Trương Giai Lạc biết Trương Tân Kiệt lúc này từ trường học chạy về chắc chắn đã xáo trộn lịch làm việc, khó tránh có chút chột dạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hàn Văn Thanh —— liên quan đến đại sự cả đời, anh lập tức cảm thấy anh lớn mình đây vô cùng có lý, chẳng gì phải sợ.

"Anh," Nào ngờ anh còn chưa nghĩ xong lời mở đầu, Trương Tân Kiệt đã lên tiếng trước, "Em mới ghé qua tiệm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hở?" Trương Giai Lạc lúc này mới nhớ ra còn một chuyện khác hình như cũng phải kể, nhưng anh quyết định để qua một bên trước đã, mở miệng nói: "Khoan nói chuyện đó, em có phải còn giấu anh cái gì không?"

Anh rốt cuộc nghĩ ra câu mở đầu vạn năng này.

Trương Tân Kiệt không trả lời ngay, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng sau cùng vẫn gật đầu.

"Phải."

Trương Giai Lạc cảm thấy kháng chiến đã thu được thắng lợi bước đầu, thả lỏng không ít, nhưng anh chưa kịp thuận thế nói đến vấn đề tương lai và cuộc đời, đã nghe thấy Trương Tân Kiệt nói tiếp.

"Em có một bạn học lớp trên mất tích, đã tìm thấy một phần thi thể."

"... hả?" Trương Giai Lạc choáng váng, diễn biến này hơi sai.

"Thi thể có đủ ngón tay không?" Tôn Triết Bình nãy giờ không lên tiếng bỗng hỏi.

Lời này khiến Trương Giai Lạc bừng tỉnh, khi nhìn về Trương Tân Kiệt thì cau mày, cả bài chẳng dễ mới soạn trong đầu cũng quên sạch.

"Có phải em đang gặp nguy hiểm không?" Anh nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt, "Sao không nói sớm?"

"Em không xác định lắm," Trương Tân Kiệt khoanh hai tay, "Nói ra cũng chỉ khiến anh lo lắng."

Trương Giai Lạc giận điên, chỉ kém vỗ bàn đứng phắt dậy, nhưng Trương Tân Kiệt đã hướng ánh mắt về phía Tôn Triết Bình.

"Tôi vừa rồi nói phát hiện một phần thi thể, trong đó đúng là không có ngón tay," Trương Tân Kiệt nói, "Nhưng sao anh biết?"

"Hôm nay lão Hàn có tới." Tôn Triết Bình liếc nhìn Trương Giai Lạc.

Trương Tân Kiệt sửng sốt: "Hàn Văn Thanh?"

Lần này Trương Giai Lạc vỗ bàn đứng phắt dậy thật, một lời không nói chỉ tông cửa đi trong ánh mắt hai người còn lại nhìn theo, lịch bịch lịch bịch chạy thẳng xuống lầu.

"Giận rồi." Tôn Triết Bình quay mặt về, rút điếu thuốc từ bao thuốc lá trên khay trà ra đốt.

Trương Tân Kiệt chẳng phán đúng sai, một lời không nói chỉ đứng dậy, mà Tôn Triết Bình cũng không trông mong cậu nói cái gì, ngậm thuốc lên miệng liền đi ra cửa.

"Tôn tiên sinh," Trương Tân Kiệt theo sau hắn, vẫn chưa quên câu hỏi lúc nãy, "Hôm nay trong tiệm xảy ra chuyện gì?"

Tôn Triết Bình nhún vai, vừa xuống lầu vừa dăm ba câu kể lại, vấn đề giữa Trương Giai Lạc và Hàn Văn Thanh thì lược bỏ, chuyện đó không liên quan đến hắn.

Trương Tân Kiệt trầm ngâm một lúc, gật đầu với Tôn Triết Bình nói: "Cảm ơn."

"Đừng cái gì cũng lừa cậu ta, trực giác ghê gớm lắm." Tôn Triết Bình cười, dừng bước trước cửa tiệm.

Trương Tân Kiệt mở miệng định nói gì đó, điện thoại đúng lúc vang lên, lúc cậu qua một bên hai ba câu tiếp xong điện thoại quay về, chỉ thấy Tôn Triết Bình đang gõ cửa, tư thế như nếu Trương Giai Lạc còn không mở cửa sẽ đạp.

Cậu lại cạn lời, cảm thấy cảnh tượng này thật có chút quái dị, nói không chừng lát nữa sẽ có cả đám người tụ tập đến xem rồi lên báo hôm sau luôn —— nhưng thật ra lúc này cậu không có thời gian giải quyết.

"Anh tôi tạm nhờ anh vậy." Cậu nhìn đồng hồ, nói với Tôn Triết Bình.

"Cậu đi đi, gặp lão Hàn giúp tôi chào một tiếng." Tôn Triết Bình khoát tay tỏ ý chả sao cả.

"Đệt! Anh cứ thế mà để nó đi luôn à?!" Trương Giai Lạc mở cửa cái rầm.

Khi Trương Tân Kiệt ngồi vào taxi, câu cuối cùng nghe thấy chính là như thế.

Mà lúc cậu xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy lại là Hàn Văn Thanh đứng thẳng tắp giữa gió rét, nhưng người xung quanh anh đều run bần bật, không biết là vì lạnh hay nguyên nhân nào khác.

Bất quá tầm nhìn khu vực bến xe trước sở cảnh sát cực kỳ trống trải, nói cách khác tức là bốn phía lồng lộng gió, lúc này cả Trương Tân Kiệt cũng thấy có chút lạnh, đang kéo áo khoác kín hơn thì Hàn Văn Thanh đã sải bước đến trước mặt cậu.

"Hôm nay anh..." Cậu ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, mới nói nửa câu, Hàn Văn Thanh đã nắm bàn tay lộ ra khỏi áo của cậu. Lạnh cóng.

"Sao không gọi tôi đến đón cậu." Hàn Văn Thanh cau mày.

"Anh tôi đang giận." Trương Tân Kiệt kéo kéo tay áo.

Hàn Văn Thanh không khỏi im hết một giây: "Các cậu tính tình quá khác nhau."

"Nhưng là anh em ruột." Trương Tân Kiệt trả lời, sau đó mới nói: "Tôn Triết Bình có kể tôi nghe chuyện hôm nay rồi."

"Kết quả nghiệm ADN vẫn chưa có." Hàn Văn Thanh nói việc này trước, mới hỏi, "Nói với anh trai cậu chưa?"

"Anh muốn chỉ chuyện nào?" Trương Tân Kiệt lại khép cổ áo.

"Đi chỗ khác nói tiếp." Hàn Văn Thanh quay người kéo tay Trương Tân Kiệt đi về phía bãi giữ xe.

Trương Tân Kiệt cũng không lên tiếng, cứ thế mà bị dắt đi cả đoạn đường.

"Đúng rồi, còn một việc nữa." Cậu nhìn nửa mặt bên của Hàn Văn Thanh.

"Ừ?"

"Tôn Triết Bình kêu tôi gửi lời chào anh."

"..."
Lạc giận cưng quá à >...< .
Trương mỹ nhân đúng tỉnh ;333
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#13
;; tiểu trương vừa tỉnh vừa thẳng thắn =)))) tui thích người có tính cách như vậy lắm lắm <3
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#14
Edit & beta: Lá

04

Trương Tân Kiệt ngồi vào ghế cạnh tài xế, Hàn Văn Thanh mở động cơ xe xong bật máy sưởi lên trước, hơi nóng ấm áp lập tức từ lỗ thông gió phả ra, khiến Trương Tân Kiệt cả người mới từ ngoài lạnh bước vào rùng mình một phát.

"Còn lạnh?" Hàn Văn Thanh nghiêng mặt nhìn cậu.

"Hết lạnh rồi." Cậu lắc đầu, đặt hai tay lên đầu gối, nhưng cũng chưa quên câu chuyện đang nói, "Lúc nãy anh chỉ việc nào?"

"Cả hai," Hàn Văn Thanh ngắn gọn đáp, im lặng một lúc lại nói, "Anh cậu không biết tôi."

"Giờ chắc chắn biết rồi." Trương Tân Kiệt đã mường tượng được sơ sơ tình cảnh diễn ra trong tiệm hôm nay, lúc quay qua nhìn Hàn Văn Thanh đã suýt buột miệng hỏi một câu "Anh tôi không đánh anh chứ."

Dĩ nhiên cậu sẽ không hỏi câu này, quan trọng là vì cậu biết dù có đánh thật Hàn Văn Thanh cũng không thua thiệt bao nhiêu, cho nên chỉ hỏi, "Anh ấy có sẽ gặp nguy hiểm không?"

Anh bạn lớp trên của Trương Tân Kiệt mất tích hơn một tuần lễ, mấy hôm trước mới phát hiện ra xác, còn là xác bị chặt khúc bỏ vào túi ni lông đen, vứt vào hồ nhân tạo của trường, sau khi ghép lại cũng vẫn thiếu phân nửa trên, vì thế cảnh sát mới coi trọng vụ án này đến vậy.

Là người có quan hệ với Trương Tân Kiệt, trên lý thuyết Hàn Văn Thanh không tiện động tay vào vụ án này, nhưng quan hệ giữa họ chưa từng công khai, theo tính cách của Hàn Văn Thanh, anh đã định báo thẳng lên cấp trên, nhưng chuyện này dính đến hai người, cần bàn với Trương Tân Kiệt trước.

"Tuần sau đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi báo anh hai một tiếng."

Đây là câu trả lời của Trương Tân Kiệt lúc đó.

Nhưng giờ tiệm hoa nhà Trương Tân Kiệt tự dưng trên trời rơi xuống một ngón tay, tuy chưa xác định ngón tay này đến từ đâu, nhưng trực giác nghề nghiệp của Hàn Văn Thanh nói với anh rằng có liên quan đến vụ án nọ.

Nhất là sau khi ở tiệm hoa gặp được Tôn Triết Bình, anh mơ hồ cảm thấy chuyện lần này không đơn giản, không thể không quản.

"Anh quen Tôn Triết Bình?" Trương Tân Kiệt cùng lúc hỏi anh một câu.

"Đồng nghiệp cũ."

Trương Tân Kiệt bèn không hỏi thêm,cậu dĩ nhiên cũng biết Tôn Triết Bình trước đây đã từng làm cảnh sát, chỉ xác nhận lại thôi.

"Ngón tay đó hôm nay mới xuất hiện," Cậu trầm ngâm một lúc mới nói tiếp, "Có phải chứng tỏ rằng các phần thi thể còn lại hung thủ vẫn đang giữ..."

Cậu chưa kịp nói xong, điện thoại của Hàn Văn Thanh bỗng vang lên, còn vừa đúng lúc giải đáp nghi vấn của cậu. Cậu hơi điều chỉnh tư thế, nhìn đầu mày Hàn Văn Thanh nghe điện thoại mà nhíu càng lúc càng sâu, liền biết chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tệ hơn.

Ngoài ý muốn chính là, ngón tay kia cũng không thuộc về anh bạn học lớp trên bị giết hại của Trương Tân Kiệt, đã vậy nó còn từng được ngâm dung dịch hóa học.

"... dung dịch formalin?" Trương Tân Kiệt nghe thấy kết luận thì ngẩn người.

Formalin chắc chắn không là cái gì mới lạ với người ở viện y, nhưng với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình thì nó mới.

—— cho nên khi chạy về trường nhìn thấy hai người ở khu thực nghiệm, cả Trương Tân Kiệt cũng phải câm nín hồi lâu, sắc mặt Hàn Văn Thanh thì càng thay đổi xoành xoạch.

Lúc này Trương Giai Lạc đang chặn đường một sinh viên hỏi cái gì đó, không hề phát hiện cảm giác ngột ngạt đến từ sau lưng, Tôn Triết Bình cũng đang nhìn trái ngó phải, vì thế khi lần thứ hai làm người đầu tiên phát hiện có người đi về phía mình, hắn không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên trời đất bao la oan gia ngõ hẹp.

Có điều chỉ trong một ngày mà làm chuyện thiếu đức hai lần thì không hay, nên lần này hắn gõ gõ lên gáy Trương Giai Lạc, chỉ ngón tay.

"Cái gì? Nói anh bao nhiêu lần rồi đừng đụng vào đầu của tui!" Trương Giai Lạc quay mặt qua, mới liếc mắt thấy liền buột miệng, "... cái beep!"

Ok, giờ không cần bàn chuyện đời nữa, cái cần hỏi cũng khỏi hỏi nữa. Trương Giai Lạc ngẩn ra mấy giây, ku sinh viên bị anh chặn đường cũng chạy mất.

"Tìm em?" Trương Tân Kiệt đi tới trước mặt anh, hỏi.

Trương Giai Lạc đang chìm trong cảm giác kinh hoàng khi nhân vật chính của vụ scandal tự đứng ra thừa nhận, nghe vậy chỉ lắc đầu.

"Tôi đến làm việc." Tôn Triết Bình giúp anh trả lời.

Lần này đổi thành Hàn Văn Thanh nhìn hắn.

"Thanh niên này là người ủy thác tôi." Tôn Triết Bình thuận tay vỗ vai Trương Giai Lạc.

Trương Tân Kiệt cũng nhìn hắn.

"Cậu muốn điều tra cái gì?" Hàn Văn Thanh quả nhiên biết rõ nghề nghiệp hiện tại của Tôn Triết Bình, trầm tiếng hỏi.

"Anh điều tra cái gì, tôi điều tra cái đó." Tôn Triết Bình nhìn anh.

"Ồ? Sắc mặt Hàn Văn Thanh cũng sa sầm, "Cậu ——"

"Tôi không còn là cảnh sát, không cần anh lặp lại." Tôn Triết Bình nhếch môi ngắt lời anh.

"Câu đó tôi không định lặp lại." Nói xong, Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt: "Lầu mấy?"

"Lầu năm." Trương Tân Kiệt đáp, nhưng không cất bước.

Cho nên khi Trương Giai Lạc hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt chính là ba người đang mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí ngưng trọng không nói, còn chặn mất lối vào cả tòa nhà thực nghiệm, anh không khỏi cảm thấy mình sống đời quá khổ là bởi trót nhận lãnh trọng trách trời cao giao phó.

"Tầng năm a, đi đi đi." Trương Giai Lạc kéo tay áo Tôn Triết Bình đi về phía cửa, sau hai ba bước bỗng quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt: "Mấy ngày tới em khi nào về nhà được một chuyến?"

"... tối nay đi."

"Cậu biết lên tầng năm làm gì không?" Bị Trương Giai Lạc kéo vào cửa, Tôn Triết Bình mới hỏi.

"Không phải chỉ cần hai người đó điều tra cái gì anh điều tra cái nấy sao?" Trương Giai Lạc nới tay còn cười hai tiếng.

"Vậy cậu cũng nên đợi họ đi lên lầu trước." Tôn Triết Bình chỉnh tay áo, nhìn bảng hướng dẫn ở đại sảnh, chọn một hướng mà đi.

"Anh tưởng tui không muốn hả, vấn đề là thái độ của thằng em tui, nó rõ ràng địch không động ta không động," Trương Giai Lạc không mảy may phát hiện mình đã tự đứng vào hàng ngũ địch, đi theo bên cạnh Tôn Triết Bình hỏi: "Có phải trước đây anh với Hàn Văn Thanh thù hằn gì nhau không?"

Tôn Triết Bình không trả lời ngay, chỉ quay mặt nhìn anh.

"Không tiện nói thì thôi." Trương Giai Lạc nhún nhún vai.

"Đúng là không tiện lắm," Tôn Triết Bình cười, nghe thấy Trương Giai Lạc xì một tiếng mới nói tiếp, "Không tiện cho cậu xem ở đây."

"Xem cái gì?" Trương Giai Lạc ngẩn người.

Tôn Triết Bình lấy ngón tay vạch một đường bên sườn mình, "Chỗ này có cái sẹo đạn."

"Hàn Văn Thanh bắn anh?" Trương Giai Lạc cuối cùng đã hiểu ra bầu không khí đáng sợ giữa hai người bắt nguồn từ đâu.

"Không phải, có thằng ngu bắn súng cũng ngu, nhắm anh ta không trúng lại trúng phải tôi."

"..."

Trương Giai Lạc cạn lời, may mà cửa thang máy đợi nãy giờ đúng lúc mở ra, mà khi hai người bước vào ấn lên tầng năm, thang máy chuẩn bị đóng thì bị một bàn tay cản lại.

Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đi vào, thang máy lúc này mới chầm chậm đóng sau lưng họ.

Trương Giai Lạc cực kỳ muốn tông cửa thang máy lao ra.
 
Last edited by a moderator:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#15
Không rõ đợt này nghỉ hồi mana bao lâu, nên up luôn thêm chương nữa, sau tạm gián đoạn vài hôm, khi nào quay về sẽ tiếp tục. Yêu mọi người, yêu Song Hoa, yêu Hàn Trương <3

Edit & beta: Lá

05

Trong thang máy chỉ có bốn người, Hàn Văn Thanh đứng giữa nhìn thẳng vào cửa, Tôn Triết Bình nửa dựa tường ngước nhìn trần nhà, Trương Giai Lạc hùng dũng hiên ngang đứng cạnh Hàn Văn Thanh, nhưng ánh mắt lại trừng trừng vào con số tầng đang nhảy lên không ngừng.

Mà Trương Tân Kiệt đứng ở tuốt phía sau, cuối cùng đẩy đẩy kính mắt, mở miệng nói: "Tối nay ăn cơm chung không?"

Ba người cùng nhau quay đầu, ruồi muỗi lặng ngắt không dám kêu, cư nhiên không ai phản đối.

"Quyết định vậy đi."

Trương Tân Kiệt kết câu, thang máy cũng vừa lúc lên đến tầng năm.

Hàn Văn Thanh quay mặt nhìn Trương Tân Kiệt, khẽ gật đầu một cái rồi bước ra cửa, Tôn Triết Bình liếc qua liếc lại anh em họ Trương, cũng theo sau Hàn Văn Thanh ra ngoài, để lại hai người còn đứng đó.

"Đi thôi." Trương Giai Lạc không hiểu sao lại cảm thấy mình cũng không bực tức cho lắm, bèn vỗ vỗ vai Trương Tân Kiệt.

Hai người một trước một sau rời khỏi thang máy. Tầng lầu này gồm mấy phòng giải phẫu, đang giữa trưa càng không có ai, cửa sổ trên hành lang cũng đóng kín, bụi mờ tung bay dưới ánh nắng mùa đông xuyên qua mặt kính.

Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình sải bước rất nhanh, đi đến cánh cửa cuối hành lang mới dừng, quay người lại chờ bọn họ. Tuy Hàn Văn Thanh đang xắn tay áo, Tôn Triết Bình đút tay túi quần, nhưng rất có mùi chỉ một giây sau liền vung nắm đấm, nên dù đứng cách nhau có mấy bước, hai người đều không nói năng gì.

"Em biết hai người đó lúc trước có xích mích nhau chứ?" Vì thế Trương Giai Lạc thuận miệng nhiều chuyện một câu.

"Trên đường đến đây mới biết," Trương Tân Kiệt đáp, "Hàn Văn Thanh có nói sơ sơ."

"Ô ô ô, mau kể anh nghe phiên bản em biết," Trương Giai Lạc cư nhiên còn hứng thú hẳn lên, mắt thấy đã sắp đến gần người trong cuộc, vội vàng nhỏ giọng.

"Trên bụng Hàn Văn Thanh có một cái sẹo do dao chém..." Trương Tân Kiệt mới nói nửa câu liền bị Trương Giai Lạc ngắt ngang.

"Vì có thằng ngu định chém Tôn Triết Bình nhưng chém quá ngu nên trúng phải Hàn Văn Thanh đúng không."

"Không phải," Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn anh, "Anh ấy nói là Tôn Triết Bình sẩy tay."

Trương Giai Lạc không khỏi đệt một tiếng, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, kéo phắt Trương Tân Kiệt lại nói: "... khoan, làm sao em thấy được sẹo của Hàn Văn Thanh?"

Trương Tân Kiệt nhấp nháy mi mắt mấy cái, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc chìa khóa.

"Em đi mở cửa."

"Hôm nay cậu đứng máy bao nhiêu lần rồi?" Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc đang bất động trước cửa, sắc mặt biến hóa khó lường.

"Anh biết cái gì, đổi với tui thử không?" Trương Giai Lạc nghiến răng, "Cuối cùng tui đã hiểu tâm trạng của mấy ông bố muốn đánh chết con rể rồi."

Tôn Triết Bình nghe vậy quay đầu nhìn hai người đã bước vào phòng giải phẫu, đầu tiên cảm thấy hai người này cách hơi xa với mấy từ xưng hô gia đình mới nghe, sau đó lại tự hỏi lòng đúng là không cảm nhận được tâm trạng làm bố, bèn dứt khoát xách cổ áo Trương Giai Lạc lôi vào phòng.

"Đệt!" Chưa kịp giãy mấy cái, Trương Giai Lạc đã phải bịt mũi, tuy thật ra cả tòa nhà đều luẩn quẩn đầy mùi thuốc sát trùng và formalin, nhưng mùi trong phòng này là phả hẳn vào mặt anh.

Trương Tân Kiệt mở quạt mở đèn, sau đó ra hiệu Tôn Triết Bình đi cuối thuận tay đóng cửa. Trong phòng liền yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng vù vù của cánh quạt công suất lớn khiến người có chút tâm phiền ý loạn, Trương Giai Lạc cố thích ứng với ánh đèn đột ngột mới bật, xong thấy Trương Tân Kiệt đang đứng trước một hồ nước lớn, Hàn Văn Thanh đeo bao tay vén nắp hồ lên.

"Ý?" Anh cũng qua tới.

"Ê này." Tôn Triết Bình không kịp kéo, chỉ đành đi theo.

Vì thế bốn người chen nhau bên hồ, trao đổi ánh mắt với người anh em đang ngâm mình trong formalin.

"Người anh em này..." Trương Giai Lạc khóe mắt liếc nhìn Trương Tân Kiệt, lưỡng lự mở miệng, "Chắc không phải cũng là bạn lớp trên của em đâu ha?"

"Không phải, là của mấy lớp tụi em thường dùng thôi," Trương Tân Kiệt qua lớp kính chỉ vào dưới sườn thi thể, "Đó là em khâu."

"Ô..." Trương Giai Lạc nhìm chằm chằm vết rạch kia nửa ngày, không chắc lắm có nên hợp thời khen mũi khâu đẹp, động viên lòng hiếu học của em trai mình không.

"Kỹ thuật không tệ." Tôn Triết Bình thuận miệng nói một câu, kết quả bị Trương Giai Lạc khoét mắt lườm một phát, ngu mặt.

"Ở đây chỉ có một cái xác?" Hàn Văn Thanh lùi ra sau, xem xét dấu vết rìa hồ, những khâu điều tra trước đó có liên quan đến Trương Tân Kiệt anh đều không nhúng tay.

"Xác khó kiếm, thầy cũng chỉ kiếm được cho bọn tôi một cái này," Trương Tân Kiệt mở tủ lấy áo blu mặc vào, "Muốn vớt lên xem thử không?"

Vẻ mặt Trương Giai Lạc không hề dễ nhìn.

Anh vô cùng kính phục tinh thần hiến xác vì nền y học phát triển của người anh em này, nhưng thi thể đang được vớt lên để trên bàn giải phẫu hiện tại quả thật khó lòng nhìn thẳng. Bất quá tuy Trương Tân Kiệt cầm một con dao giải phẫu miết tới miết lui trong tay, nhưng không xuất hiện tình cảnh mổ xác trước mặt quần chúng, bốn người chỉ ra sức xác nhận ngón tay thi thể liệu có còn đủ.

"Thể tích hồ này ngâm hai cái xác không vấn đề chứ." Hàn Văn Thanh đột nhiên nói.

"Không biết," Trương Tân Kiệt trầm ngâm rồi nói, "Nhưng từ khi bọn tôi tiếp quản phòng thực nghiệm giải phẫu này, ở đây chưa bao giờ có hơn một thi thể."

"Bao lâu rồi cậu không đến đây?" Tôn Triết Bình lại hỏi một câu.

"?" Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, "Gần nửa tháng rồi, gần đây tôi lo thực tập bên bệnh viện."

"Tức là từ khi người kia mất tích cậu chưa hề đến?"

"Nói nghe..." Trương Giai Lạc ngắt lời bọn hắn, "Thay vì mấy người tiếp tục thảo luận, không bằng qua đây xem thử cái này?"

Tôn Triết Bình ngoảnh đầu lại liền thấy Trương Giai Lạc đang khom lưng nhìn vào trong hồ, cúi sát đến mức tóc muốn nhúng cả vào nước, nhìn như sắp nhảy vào tắm luôn rồi, hắn vội kéo anh một cái.

"Cái đó là gì vậy?" Trương Giai Lạc bị kéo mạnh đến bật ra sau một bước, lại chỉ vào một thứ nhỏ xíu trôi sát vào mép hồ, không nhìn kỹ chắc chắn không thấy.

Bề mặt dung dịch vẫn nhuốm từng vòng gợn sóng, ánh đèn lạnh lùng chiếu vào có chút ngại mắt, nhất là khi ánh mắt bốn người vây quanh đồng loạt nhìn xuống.

"Là móng tay." Trương Tân Kiệt quan sát thật kỹ, "Nhưng thi thể bên kia có đủ móng tay."

"Tôi kêu người tới thu vật chứng." Hàn Văn Thanh móc điện thoại qua một bên gọi.

"Mắt nhìn của tui không tệ đúng không?" Trương Giai Lạc đắc ý.

"... rất không tệ, nếu rơi vào hồ lại càng không tệ," Tôn Triết Bình liếc anh, lại hỏi Trương Tân Kiệt: "Chìa khóa phòng này những ai có?"

Trương Tân Kiệt nhíu nhíu mày, không trả lời chỉ nói: "Tôn tiên sinh, tôi nhớ anh nói anh đến đây tra án, anh trai tôi là người ủy thác anh."

"Cho nên?" Tôn Triết Bình nhướng mày.

"Tôi không hi vọng các anh dính vào chuyện này quá nhiều, cho nên tôi không thể cho anh biết."

"Giờ mới nói không chê quá muộn?"

"Bởi vì tôi biết có nói cũng vô dụng." Trương Tân Kiệt đột nhiên cười, "Các anh điều tra của các anh, bọn tôi điều tra của bọn tôi, hôm nay vô tình đụng nhau thôi."

"Này, nhân chứng không hợp tác thì tính sao?" Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc đứng bên cạnh.

"Thì tui trừ tiền công anh." Trương Giai Lạc cắn răng nói.
 
Last edited by a moderator:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#16
"Anh biết cái gì, đổi với tui thử không?" Trương Giai Lạc nghiến răng, "Cuối cùng tui đã hiểu tâm trạng của mấy ông bố muốn đánh chết con rể rồi."

Tôn Triết Bình nghe vậy quay đầu nhìn hai người đã bước vào phòng giải phẫu, đầu tiên cảm thấy hai người này cách hơi xa với mấy từ xưng hô gia đình mới nghe, sau đó lại tự hỏi lòng đúng là không cảm nhận được tâm trạng làm bố, bèn dứt khoát xách cổ áo Trương Giai Lạc lôi vào phòng.
Anh à anh mau quá vậy anh =))))) người còn chưa cua được, thậm chí chưa tỏ tình, làm cái gì bố nha =)))))

Tui siêu thích mối quan hệ huynh đệ giang hồ của Hàn với Tôn trong truyện này!!!!! Mạc Hoa muôn năm! Không khí phim xã hội đen TVB quả thật siêu thích hợp hai người này!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17
Ù ôi đọc tới đoạn 2 vết sẹo 1 do súng bắn trượt một do dao trượt qua thật sự cười muốn nội thương. Trời ơi chết em rồi em thích cái kiểu anh em Lạc Trương ; Tôn- Hàn quá. 2 anh em kia đứng giữa 2 làn đạn của 2 ông đại ( ôn) thần nhìn 2 bên lườm nhau. Quá đẹp !
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#18
Chú: Mạc Hoa chuyên viết truyện theo phong cách phim xã hội đen TVB, tức bối cảnh Hồng Kông, người dân tính tình hào sảng, nói tiếng Quảng và tiếng Anh xen kẽ, sống lai giữa kiểu Trung và Tây, Lá cũng dùng phong cách này để dịch Keep Out.

06

Hàn Văn Thanh gọi điện thoại chưa được bao lâu liền có cảnh sát quen cửa quen nẻo mò lên, hiển nhiên trước đây đã từng điều tra nơi này, chỉ không phát hiện trong hồ dung dịch formalin có thêm một cái móng tay —— thật ra theo cách nói của Trương Tân Kiệt, muốn phát hiện ra thứ này cũng cần vận may nhất định.

Cái người không biết rốt cuộc may mắn hay xui xẻo là Trương Giai Lạc thì đang ra sức lờ đi khí thế kèm ánh mắt "Sao còn chưa đi" của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, kiên quyết đứng ngoài phòng giải phẫu xem toàn bộ quá trình thu vật chứng, tiếc rằng ngay cả cảnh sát cũng không phát hiện manh mối nào khác, đến khi anh định thảo luận vài câu với Tôn Triết Bình thì đối phương đã biến đâu mất tích.

"Đệt! Chạy nhanh thật!" Trương Giai Lạc hết hồn.

"Nói ai đó?" Tôn Triết Bình ló đầu ra từ cuối hành lang.

"Anh ở đó làm gì? Hút thuốc?" Trương Giai Lạc nhìn nhìn, mới thấy Tôn Triết Bình đứng cùng một tiểu cảnh sát, lúc này đang vỗ vỗ vai đối phương.

"Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm."

"Đừng nói thế, Tôn ca trước đây anh chiếu cố tụi em nhiều lắm," Tiểu cảnh sát kia liếc liếc vào phòng, thấy Hàn Văn Thanh không hề nhìn qua bên này, lại thấp giọng nói: "Đừng để lão đại biết là được rồi."

"Sẽ không, cậu đi làm việc đi." Tôn Triết Bình nhét một điếu thuốc cho tiểu cảnh sát kia, xua hắn đi.

"Đồng nghiệp cũ?" Trương Giai Lạc quay đầu nhìn cảnh sát kia, cũng bước ra cửa, "Tiền thuốc lá tui không trả đâu a."

"Cậu đừng trừ tiền công tôi là cám ơn trời phật rồi." Tôn Triết Bình thuận tay gõ trán anh, lại tự đốt điếu thuốc hút.

Trương Giai Lạc không hề để tâm, phấn khởi hỏi: "Sao sao, hỏi thăm được gì?"

"Những người có chìa khóa phòng giải phẫu này khá nhiều," Tôn Triết Bình nói, "Em trai cậu với ông thầy, người mất tích có, lao công có, quản lý tòa nhà chắc chắn cũng có chìa dự phòng, với lại..."

"Ừ?"

"Với lại lúc nãy tôi có nhìn qua cái khóa, không cần chìa tôi cũng mở được, đơn giản lắm, khỏi phá khóa luôn." Tôn Triết Bình bóp bóp khớp ngón.

"... nhìn anh như đang muốn một quyền đập nát cửa," Trương Giai Lạc liếc hắn, "Lợi hại a Tôn Triết Bình, nhìn không ra anh có đam mê này."

"Đó là đam mê của vị bên trong kia," Tôn Triết Bình chỉ chỉ ngón cái vào trong, "Cậu có xem phim xã hội đen Hồng Kông đúng không? Trong phim cảnh sát phá cửa vào phòng thường bắn khóa cửa một phát đúng không? Hàn Văn Thanh xưa nay mở cửa không cần chơi kiểu đó, kỷ lục cao nhất là không chỉ một cước đá văng cửa mà còn đạp gãy luôn hai cái xương sườn đứa đứng sau cửa."

Nghe vậy Trương Giai Lạc không khỏi lo lắng cho xương sườn Trương Tân Kiệt, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, nhìn Tôn Triết Bình.

"Còn kỷ lục cao nhất của anh?"

"Không cẩn thận chẻ Hàn Văn Thanh một nhát khi anh ta phá cửa mà vào tính không?" Tôn Triết Bình cười.

Lượng tin tức trong câu này hình như hơi lớn, nhưng Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm Tôn Triết Bình suốt nửa buổi rốt cuộc cũng không hỏi thêm, ngưng bặt luôn câu chuyện.

"... tui thấy chắc chắn tên kia có chìa khóa," Trương Giai Lạc nhìn hành lang trước mắt lúc nãy đã đi, "Phòng giải phẫu ở cuối hành lang, nếu chỉ tùy tiện chọn đại một phòng, sao không chọn gần thang máy hay cầu thang? Hắn tự vác cả một cái xác, đâu phải kéo bằng xe đâu."

"Có lý, vậy kẻ tình nghi lớn nhất chính là em trai cậu và ông thầy cậu ta." Tôn Triết Bình nhìn anh, "Vì lao công và quản lý sẽ có chìa khóa tất cả mọi phòng."

"Pffffft, anh làm sao biết hắn sẽ vác cả một cái xác? Lỡ người ta chỉ giấu ngón tay trong túi thì sao?" Trương Giai Lạc lập tức đổi ý.

"Cũng có lý, hiện trường sạch thế này, không giống chỗ chặt xác." Tôn Triết Bình nhả một vòng khói, tỏ ý tán đồng.

Tuy đã biết trước, nhưng đây là lần đầu tiên trong ngày Trương Giai Lạc trực tiếp nghe thấy hai chữ chặt xác, không khỏi vô thức tưởng tượng toàn bộ cảnh tượng, trong đầu trong bụng lập tức một mảnh cuộn trào thành sóng.

"Đúng rồi, tối nay ăn cái gì?" Tôn Triết Bình còn hỏi một câu quá đúng thời điểm.

Cuối cùng bốn người dùng cách oẳn tù tì quyết định ăn cái gì, Hàn Văn Thanh bỏ quyền, Trương Giai Lạc vòng đầu bại lui, tiếp đó Trương Tân Kiệt một chiêu khắc địch thắng Tôn Triết Bình, quyết định ăn cơm gà ở một quán sát cửa trường.

"Chỗ này thức ăn không tệ." Trương Tân Kiệt nói vậy.

"... nếu không phải do anh ảo tưởng, hình như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta." Trương Giai Lạc rướn cổ răng rắc.

"Ai kêu vừa nãy cậu nói cho lớn." Tôn Triết Bình duỗi tay gõ cổ anh.

Quán này lui tới gần như đều là sinh viên, khiến bốn người nhìn qua đã khá nổi bật, càng khỏi kể đến Trương Giai Lạc vừa ngồi xuống liền níu lấy Trương Tân Kiệt hỏi "Em cảm thấy chỗ đó có phải hiện trường chặt xác không", nhân viên quán ăn bưng gia vị lùi liên tục năm bước suýt ngã sấp gáy.

"Vậy rốt cuộc có phải hay không?" Trương Giai Lạc thấp giọng thì thào, nghiêng hẳn người về phía trước hỏi Trương Tân Kiệt đang ngồi đối diện.

"Nhìn có vẻ không giống." Biết Trương Tân Kiệt sẽ không ra kết luận khi chưa có chứng cứ xác thực, Hàn Văn Thanh bèn trả lời dùm.

"Sạch quá, đúng không?" Tôn Triết Bình dựa lưng ra ghế, liếc nhìn Hàn Văn Thanh ngồi đối diện mình.

Hàn Văn Thanh cau mày, nhìn nhau với Tôn Triết Bình một lúc mới gật đầu nói: "Đúng..."

"Quả thật rất sạch," Trương Tân Kiệt tiếp lời, "Không có vết máu, mỡ hay vụn xương, cả vụn da cũng không, các phần thi thể chúng ta tìm được càng không bị ngâm formalin, nếu chặt xác ở phòng giải phẫu, vậy nhất định phải dọn dẹp cực kỳ triệt để."

"Nhân chứng chịu phối hợp rồi." Tôn Triết Bình nhướng mày.

"Những gì tôi nói mọi người đều thấy." Trương Tân Kiệt nói.

"Khoan đã, tui phát hiện," Trương Giai Lạc ngừng một phát, ngắt lời: "Thảo luận đề tài này trong lúc ăn cơm có phải không thích hợp cho lắm?"

Ba người còn lại cùng nhau nhìn hắn.

Sau đó một mâm gà to đặt xuống bàn trước mặt, bốn người cùng nhau ngẩng đầu nhìn chú em nhân viên nọ, đối phương lập tức té nhanh như bay không thấy bóng ảnh.

"Đồ ăn chỗ này ngon lắm, thật." Sau khi cả bàn cùng quay mặt về, Trương Tân Kiệt cất tiếng phá vỡ im lặng.

"Ừ..." Tôn Triết Bình cầm đũa lên, lại liếc nhìn Hàn Văn Thanh: "Anh có thấy không?"

"Thấy cái gì? Thấy em trai tui khẩu vị quá độc?" Trương Giai Lạc đã gắp một miếng thịt gà nhét miệng.

"Có người đang theo dõi chúng ta." Hàn Văn Thanh nói.

Trương Giai Lạc bỗng thấy miếng thịt trên cổ nghẹn luôn ở đó, vội nện ngực.

"Ở trong quán?" Trương Tân Kiệt đưa ly nước cho Trương Giai Lạc, hỏi Hàn Văn Thanh.

"Có lẽ." Hàn Văn Thanh nói.

Dù ngữ khí anh không quá xác định, nhưng Trương Tân Kiệt biết Hàn Văn Thanh nếu đã nói thế, tám chín phần mười sẽ không sai. Đúng giờ cơm tối, khách trong quán rất đông, gần như ngồi đầy bàn, bốn người ngồi vị trí sát cửa sổ, cậu im lặng một hồi, cuối cùng bỏ cuộc không cố đoán xem tầm nhìn bắn về phía mình đến từ đâu nữa.

"Có gì ăn xong nói tiếp." Trương Tân Kiệt cầm đũa lên.

"Ê từ từ ——" Trương Giai Lạc vội ngăn lại, vì anh biết chỉ cần Trương Tân Kiệt động đũa sẽ thật sự không lên tiếng.

"?"

"Có phải em vẫn còn gì đó nên nói với anh không?" Trương Giai Lạc nhìn cậu, lại nhìn Hàn Văn Thanh.

Trương Tân Kiệt ngây ra một lúc, sau đó buông đũa xuống nhìn về phía Trương Giai Lạc.

"Em quên giới thiệu," Cậu chỉ vào người ngồi cạnh mình, "Đây là bạn trai em, Hàn Văn Thanh."
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#19
Chú: Mạc Hoa chuyên viết truyện theo phong cách phim xã hội đen TVB, tức bối cảnh Hồng Kông, người dân tính tình hào sảng, nói tiếng Quảng và tiếng Anh xen kẽ, sống lai giữa kiểu Trung và Tây, Lá cũng dùng phong cách này để dịch Keep Out.

06

Hàn Văn Thanh gọi điện thoại chưa được bao lâu liền có cảnh sát quen cửa quen nẻo mò lên, hiển nhiên trước đây đã từng điều tra nơi này, chỉ không phát hiện trong hồ dung dịch formalin có thêm một cái móng tay —— thật ra theo cách nói của Trương Tân Kiệt, muốn phát hiện ra thứ này cũng cần vận may nhất định.

Cái người không biết rốt cuộc may mắn hay xui xẻo là Trương Giai Lạc thì đang ra sức lờ đi khí thế kèm ánh mắt "Sao còn chưa đi" của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, kiên quyết đứng ngoài phòng giải phẫu xem toàn bộ quá trình thu vật chứng, tiếc rằng ngay cả cảnh sát cũng không phát hiện manh mối nào khác, đến khi anh định thảo luận vài câu với Tôn Triết Bình thì đối phương đã biến đâu mất tích.

"Đệt! Chạy nhanh thật!" Trương Giai Lạc hết hồn.

"Nói ai đó?" Tôn Triết Bình ló đầu ra từ cuối hành lang.

"Anh ở đó làm gì? Hút thuốc?" Trương Giai Lạc nhìn nhìn, mới thấy Tôn Triết Bình đứng cùng một tiểu cảnh sát, lúc này đang vỗ vỗ vai đối phương.

"Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm."

"Đừng nói thế, Tôn ca trước đây anh chiếu cố tụi em nhiều lắm," Tiểu cảnh sát kia liếc liếc vào phòng, thấy Hàn Văn Thanh không hề nhìn qua bên này, lại thấp giọng nói: "Đừng để lão đại biết là được rồi."

"Sẽ không, cậu đi làm việc đi." Tôn Triết Bình nhét một điếu thuốc cho tiểu cảnh sát kia, xua hắn đi.

"Đồng nghiệp cũ?" Trương Giai Lạc quay đầu nhìn cảnh sát kia, cũng bước ra cửa, "Tiền thuốc lá tui không trả đâu a."

"Cậu đừng trừ tiền công tôi là cám ơn trời phật rồi." Tôn Triết Bình thuận tay gõ trán anh, lại tự đốt điếu thuốc hút.

Trương Giai Lạc không hề để tâm, phấn khởi hỏi: "Sao sao, hỏi thăm được gì?"

"Những người có chìa khóa phòng giải phẫu này khá nhiều," Tôn Triết Bình nói, "Em trai cậu với ông thầy, người mất tích có, lao công có, quản lý tòa nhà chắc chắn cũng có chìa dự phòng, với lại..."

"Ừ?"

"Với lại lúc nãy tôi có nhìn qua cái khóa, không cần chìa tôi cũng mở được, đơn giản lắm, khỏi phá khóa luôn." Tôn Triết Bình bóp bóp khớp ngón.

"... nhìn anh như đang muốn một quyền đập nát cửa," Trương Giai Lạc liếc hắn, "Lợi hại a Tôn Triết Bình, nhìn không ra anh có đam mê này."

"Đó là đam mê của vị bên trong kia," Tôn Triết Bình chỉ chỉ ngón cái vào trong, "Cậu có xem phim xã hội đen Hồng Kông đúng không? Trong phim cảnh sát phá cửa vào phòng thường bắn khóa cửa một phát đúng không? Hàn Văn Thanh xưa nay mở cửa không cần chơi kiểu đó, kỷ lục cao nhất là không chỉ một cước đá văng cửa mà còn đạp gãy luôn hai cái xương sườn đứa đứng sau cửa."

Nghe vậy Trương Giai Lạc không khỏi lo lắng cho xương sườn Trương Tân Kiệt, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, nhìn Tôn Triết Bình.

"Còn kỷ lục cao nhất của anh?"

"Không cẩn thận chẻ Hàn Văn Thanh một nhát khi anh ta phá cửa mà vào tính không?" Tôn Triết Bình cười.

Lượng tin tức trong câu này hình như hơi lớn, nhưng Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm Tôn Triết Bình suốt nửa buổi rốt cuộc cũng không hỏi thêm, ngưng bặt luôn câu chuyện.

"... tui thấy chắc chắn tên kia có chìa khóa," Trương Giai Lạc nhìn hành lang trước mắt lúc nãy đã đi, "Phòng giải phẫu ở cuối hành lang, nếu chỉ tùy tiện chọn đại một phòng, sao không chọn gần thang máy hay cầu thang? Hắn tự vác cả một cái xác, đâu phải kéo bằng xe đâu."

"Có lý, vậy kẻ tình nghi lớn nhất chính là em trai cậu và ông thầy cậu ta." Tôn Triết Bình nhìn anh, "Vì lao công và quản lý sẽ có chìa khóa tất cả mọi phòng."

"Pffffft, anh làm sao biết hắn sẽ vác cả một cái xác? Lỡ người ta chỉ giấu ngón tay trong túi thì sao?" Trương Giai Lạc lập tức đổi ý.

"Cũng có lý, hiện trường sạch thế này, không giống chỗ chặt xác." Tôn Triết Bình nhả một vòng khói, tỏ ý tán đồng.

Tuy đã biết trước, nhưng đây là lần đầu tiên trong ngày Trương Giai Lạc trực tiếp nghe thấy hai chữ chặt xác, không khỏi vô thức tưởng tượng toàn bộ cảnh tượng, trong đầu trong bụng lập tức một mảnh cuộn trào thành sóng.

"Đúng rồi, tối nay ăn cái gì?" Tôn Triết Bình còn hỏi một câu quá đúng thời điểm.

Cuối cùng bốn người dùng cách oẳn tù tì quyết định ăn cái gì, Hàn Văn Thanh bỏ quyền, Trương Giai Lạc vòng đầu bại lui, tiếp đó Trương Tân Kiệt một chiêu khắc địch thắng Tôn Triết Bình, quyết định ăn cơm gà ở một quán sát cửa trường.

"Chỗ này thức ăn không tệ." Trương Tân Kiệt nói vậy.

"... nếu không phải do anh ảo tưởng, hình như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta." Trương Giai Lạc rướn cổ răng rắc.

"Ai kêu vừa nãy cậu nói cho lớn." Tôn Triết Bình duỗi tay gõ cổ anh.

Quán này lui tới gần như đều là sinh viên, khiến bốn người nhìn qua đã khá nổi bật, càng khỏi kể đến Trương Giai Lạc vừa ngồi xuống liền níu lấy Trương Tân Kiệt hỏi "Em cảm thấy chỗ đó có phải hiện trường chặt xác không", nhân viên quán ăn bưng gia vị lùi liên tục năm bước suýt ngã sấp gáy.

"Vậy rốt cuộc có phải hay không?" Trương Giai Lạc thấp giọng thì thào, nghiêng hẳn người về phía trước hỏi Trương Tân Kiệt đang ngồi đối diện.

"Nhìn có vẻ không giống." Biết Trương Tân Kiệt sẽ không ra kết luận khi chưa có chứng cứ xác thực, Hàn Văn Thanh bèn trả lời dùm.

"Sạch quá, đúng không?" Tôn Triết Bình dựa lưng ra ghế, liếc nhìn Hàn Văn Thanh ngồi đối diện mình.

Hàn Văn Thanh cau mày, nhìn nhau với Tôn Triết Bình một lúc mới gật đầu nói: "Đúng..."

"Quả thật rất sạch," Trương Tân Kiệt tiếp lời, "Không có vết máu, mỡ hay vụn xương, cả vụn da cũng không, các phần thi thể chúng ta tìm được càng không bị ngâm formalin, nếu chặt xác ở phòng giải phẫu, vậy nhất định phải dọn dẹp cực kỳ triệt để."

"Nhân chứng chịu phối hợp rồi." Tôn Triết Bình nhướng mày.

"Những gì tôi nói mọi người đều thấy." Trương Tân Kiệt nói.

"Khoan đã, tui phát hiện," Trương Giai Lạc ngừng một phát, ngắt lời: "Thảo luận đề tài này trong lúc ăn cơm có phải không thích hợp cho lắm?"

Ba người còn lại cùng nhau nhìn hắn.

Sau đó một mâm gà to đặt xuống bàn trước mặt, bốn người cùng nhau ngẩng đầu nhìn chú em nhân viên nọ, đối phương lập tức té nhanh như bay không thấy bóng ảnh.

"Đồ ăn chỗ này ngon lắm, thật." Sau khi cả bàn cùng quay mặt về, Trương Tân Kiệt cất tiếng phá vỡ im lặng.

"Ừ..." Tôn Triết Bình cầm đũa lên, lại liếc nhìn Hàn Văn Thanh: "Anh có thấy không?"

"Thấy cái gì? Thấy em trai tui khẩu vị quá độc?" Trương Giai Lạc đã gắp một miếng thịt gà nhét miệng.

"Có người đang theo dõi chúng ta." Hàn Văn Thanh nói.

Trương Giai Lạc bỗng thấy miếng thịt trên cổ nghẹn luôn ở đó, vội nện ngực.

"Ở trong quán?" Trương Tân Kiệt đưa ly nước cho Trương Giai Lạc, hỏi Hàn Văn Thanh.

"Có lẽ." Hàn Văn Thanh nói.

Dù ngữ khí anh không quá xác định, nhưng Trương Tân Kiệt biết Hàn Văn Thanh nếu đã nói thế, tám chín phần mười sẽ không sai. Đúng giờ cơm tối, khách trong quán rất đông, gần như ngồi đầy bàn, bốn người ngồi vị trí sát cửa sổ, cậu im lặng một hồi, cuối cùng bỏ cuộc không cố đoán xem tầm nhìn bắn về phía mình đến từ đâu nữa.

"Có gì ăn xong nói tiếp." Trương Tân Kiệt cầm đũa lên.

"Ê từ từ ——" Trương Giai Lạc vội ngăn lại, vì anh biết chỉ cần Trương Tân Kiệt động đũa sẽ thật sự không lên tiếng.

"?"

"Có phải em vẫn còn gì đó nên nói với anh không?" Trương Giai Lạc nhìn cậu, lại nhìn Hàn Văn Thanh.

Trương Tân Kiệt ngây ra một lúc, sau đó buông đũa xuống nhìn về phía Trương Giai Lạc.

"Em quên giới thiệu," Cậu chỉ vào người ngồi cạnh mình, "Đây là bạn trai em, Hàn Văn Thanh."
* cuộn lại thành sâu *

mẹ ơi lão Hàn 1 cước đá bay cửa làm gãy xương đứa đứng sau cửa còn đại Tôn anh =))).

Đời thuở nào vào quán ăn mà cứ chặt xác xương vụn máu me =__=.

Hí hí bộ này đọc hồi hộp vãi
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#20
Edit & beta: Lá Mùa Thu

07

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, Trương Giai Lạc vẫn có chút cảm giác bi tráng của lính lao ra chiến hào quả nhiên sẽ ăn đạn.

"Hoàn hồn." Tôn Triết Bình vỗ vai anh.

"Em vốn dự định cuối tuần về nhà mới nói, lúc trước cũng không phải cố ý che giấu anh." Trương Tân Kiệt nói tiếp.

"Chỉ là không cần thiết nói thôi đúng không?" Nghe thấy lời này Trương Giai Lạc cuối cùng mở miệng, còn nhếch môi cười một tiếng.

"Phải." Trương Tân Kiệt ngước mắt, không phủ nhận.

Trương Giai Lạc thở dài, vốn định hỏi thêm câu "Em có thực sự nghĩ kỹ chưa", nhưng mới nói được chữ em, liền tự mình ngậm miệng. Vì anh rõ hơn bất kỳ ai khác, nếu chưa nghĩ kỹ, Trương Tân Kiệt hiện tại sẽ không ngồi đây nói với anh lời này.

"Tai em đỏ kìa." Sau cùng anh cầm đũa, càu nhàu một câu với em trai.

Trương Tân Kiệt a một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, Hàn Văn Thanh ngồi cạnh cậu đã vô thức quay đầu, nhìn thấy tai Trương Tân Kiệt thực sự đỏ lên thì trố cả mắt.

"... đây là phản ứng sinh lý bình thường." Trầm mặc một hồi, Trương Tân Kiệt nói.

Hàn Văn Thanh không khỏi cười khẽ, quay về nhìn Trương Giai Lạc.

"Ngưng!" Nhưng hắn chưa kịp nói gì, Trương Giai Lạc đã lập tức giơ tay ra hiệu pause hình, từ kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, anh vừa nhìn thái độ Hàn Văn Thanh trong lòng liền biết không ổn, mặc kệ Hàn Văn Thanh sắp nói "Mong cậu giao Tân Kiệt cho tôi chăm sóc" hay "Sau này tôi sẽ chăm sóc tốt Tân Kiệt" hay dữ hơn nữa, gọi luôn tiếng "Anh", cũng sẽ làm anh không cách nào chịu nổi, không bằng hô ngừng bàn xong hẵng tính.

"Cậu biết tôi định nói cái gì?" Hàn Văn Thanh nhíu mày nói.

"Tôi biết cậu ta không muốn anh nói cái gì." Tôn Triết Bình kế đó liền ha ha mấy tiếng.

"Hả?" Trương Giai Lạc lập tức quay đầu nhìn hắn.

Tôn Triết Bình như đang chìm trong tưởng tượng, cười đến dữ dội, gặp phải ánh mắt của Trương Giai Lạc cũng chỉ vỗ vai đối phương, sau đó ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một câu "Anh?"

Chiêu này sát thương quá lớn, Trương Giai Lạc run bắn lên, giũ rớt một lớp da gà.

Còn may ăn xong bữa cơm Hàn Văn Thanh vẫn chưa nảy sinh ý nghĩ gọi anh theo Trương Tân Kiệt, khiến Trương Giai Lạc thở phào nhẹ nhõm, tuy anh cho rằng nguyên nhân là vì Trương Tân Kiệt bắt đầu ăn cơm sẽ như mọi thường im phăng phắc, Hàn Văn Thanh đương nhiên cũng không lên tiếng, chỉ trao đổi ánh mắt với Tôn Triết Bình mấy lần.

"Hai anh đầu mày cuối mắt gì vậy?" Trương Giai Lạc thấp giọng rướn đến gần Tôn Triết Bình nói, "Người theo dõi chúng ta vẫn còn?"

"Vẫn còn." Tôn Triết Bình liếc qua Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh nhíu mày, quay đầu nói với Trương Tân Kiệt: "Tối nay cậu đừng về ký túc xá."

"Vâng." Trương Tân Kiệt vừa mới buông bát, đáp rất gọn.

"Vậy về nhà đi, anh cũng cảm thấy trường tụi em không an toàn lắm." Trương Giai Lạc tán thành.

"Ở nhà cũng không an toàn." Tôn Triết Bình tiếp một câu.

"Eh?" Trương Giai Lạc đang định hỏi tại sao, nhưng nghĩ ngay đến chậu hoa kia bèn đổi đường: "Vậy mình đi đâu?"

"Nhà tôi hay nhà anh ta? Cậu chọn đi." Tôn Triết Bình chỉ Hàn Văn Thanh.

"Nhà anh với nhà tôi rốt cuộc có gì khác biệt?" Trương Giai Lạc thật muốn bóp cổ Tôn Triết Bình, "Khác ở chỗ lầu một với lầu hai?"

"Khác ở chỗ có hay không có tôi."

"Fuck Tôn Triết Bình mặt anh càng lúc càng dày a ——"

"Bên chỗ các cậu không ổn." Hàn Văn Thanh đúng lúc ngắt lời, "Bảo an quá kém, không có camera giám sát, cánh cửa đó tôi cũng có thể một cước đá văng."

Trương Giai Lạc không khỏi sờ sờ xương sườn mình.

"Nhưng nếu một cước đạp cửa vào nhà có tôi trong đó, thì khác rồi đúng không." Tôn Triết Bình động động ngón tay, dựa ra lưng ghế phía sau, "Không nói đùa."

Hàn Văn Thanh nghe vậy vẻ mặt có hơi thay đổi, nhưng không lên tiếng.

"Nhà anh ta có phòng dư không?" Trương Giai Lạc thở ra thật dài, chỉ vào Hàn Văn Thanh hỏi Trương Tân Kiệt.

"Có một phòng." Trương Tân Kiệt cũng không qua loa.

"Tức là cậu cảm thấy ở chỗ anh ta an toàn hơn ở chỗ tôi?" Tôn Triết Bình cười cười.

"Không phải," Trương Giai Lạc lườm hắn, "Tui sợ anh lại chẻ thêm ai đó."

Tôn Triết Bình nhớ đến câu chuyện lúc nãy mình kể cho Trương Giai Lạc, nhất thời nghẹn hết nửa buổi, mà Trương Tân Kiệt bỗng nhìn qua.

"Sao?" Trương Giai Lạc hỏi cho tới.

"... được a," Tôn Triết Bình nhìn anh nói, "Tôi đi với cậu."

Nhà Hàn Văn Thanh là căn hộ cao cấp, cũng như lời Trương Tân Kiệt nói, đúng một phòng dư, còn chẳng có gì chuẩn bị sẵn, có thể thấy mọi thường rất ít tiếp khách đến nhà. Trương Giai Lạc ngồi trong phòng khách rộng lớn, nhìn thấy Trương Tân Kiệt quen cửa quen nẻo bưng mấy chén trà lên, thật sự đã không còn hơi sức phản ứng thêm nữa, chỉ lặng lẽ thành tâm than thở ngày hôm nay trải qua quá mức kinh tâm động phách, không biết tóc mình có phải đã trắng mấy sợi rồi không.

"Anh." Trương Tân Kiệt nhìn Trương Giai Lạc đang thất thần tự kéo tóc mình, gọi một tiếng.

"Hở?" Trương Giai Lạc ngẩng đầu, phát hiện Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh đứng ngoài ban công đóng kín cửa không biết đang nói chuyện gì, sau đó thấy Trương Tân Kiệt ngồi xuống sô pha đối diện mình.

"Em vẫn phản đối anh và Tôn tiên sinh tiếp tục điều tra vụ án này," Trương Tân Kiệt cân nhắc một lúc mới nói, "Theo tình hình hiện tại, tuy vẫn chưa biết nguyên nhân, nhưng hiển nhiên em là người dính dáng sâu nhất, còn chậu hoa được đưa đến tiệm, em cho rằng tám chín phần mười là nhắm vào em, cho nên các anh..."

"Aiz Tân Kiệt," Nghe đến đây, Trương Giai Lạc khoát tay ngắt lời cậu, "Tuy anh biết em ít khi đoán sai, nhưng lần này anh không nghĩ vậy đâu —— em không cảm thấy việc đưa chậu hoa kia đến tiệm giống khiêu khích hơn là uy hiếp à?"

"Khiêu khích?" Trương Tân Kiệt ngẩn người, đương nhiên cậu đã từng suy đoán rất nhiều khả năng về chậu hoa nọ, ban đầu cậu cũng nghĩ đến khả năng uy hiếp Trương Giai Lạc vừa nói tới, có thể là mình và anh lớp trên bị sát hại kia đã vô tình biết được chuyện gì đó không nên biết, nhưng trên thực tế cậu đã thử ngẫm lại những người mình gặp suốt khoảng thời gian qua, quả thật không tìm ra bất cứ manh mối nào, hoặc nói, bất cứ động cơ nào để làm vậy.

"Trường hợp tự đưa manh mối đến tận cửa thế này, trong phim xã hội đen hay có nhỉ?" Trương Giai Lạc ngả người ra dựa sô pha, nhưng sô pha nhà Hàn Văn Thanh cũng như con người anh ta, cứng ngắc chẳng dễ chịu chút nào.

"Nếu như là khiêu khích, sao không đưa thẳng đến sở cảnh sát?" Trương Tân Kiệt áp ngón tay trên môi, trầm ngâm một lúc.

"Vậy phải hỏi hai người đó," Trương Giai Lạc bĩu môi hướng ra ban công, "Em không cảm thấy họ đang giấu diếm gì à?"

Trương Tân Kiệt cũng cười, cậu đương nhiên biết Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình chắc chắn đang giấu diếm vài chuyện, nhưng cậu biết lý do là vì chưa đến lúc cần nói.

"Trực giác của anh sao cứ chuẩn thế chứ nhỉ." Trương Giai Lạc lại nhăn mặt nói.

Lúc Tôn Triết Bình đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trương Giai Lạc mặt mũi quái dị nhìn về phía hắn.

"Sao? Ăn chưa no?" Tôn Triết Bình thuận miệng hỏi, cũng ngồi xuống sô pha.

"Ô... không phải, tui đang nghĩ chỉ có hai giường, vậy phải chia ngủ làm sao," Trương Giai Lạc như bừng tỉnh, mặt mũi càng thêm quái dị, "Tui với Tân Kiệt ngủ phòng dư, không lẽ anh phải ngủ chung với Hàn Văn Thanh?"

Tôn Triết Bình phụt một tiếng phun sạch ngụm trà mới uống.
 

Bình luận bằng Facebook