Lý do mà tui không cách nào ship được Diệp thụ, là vì ba Bướm đã xây dựng nên một Diệp quá mạnh mẽ trong chính văn. Anh chưa bao giờ tỏ ra miễn cưỡng, khổ sở vì phải làm một thứ gì đó mà mình không muốn hay bất lực với nó.
Đọc truyện có thể thấy được tình yêu của anh với Gia Thế đấy, có thể anh không buông tay với nó được đấy nhưng anh chưa bao giờ kể lể, khóc lóc gì về điều đó. Anh chỉ làm, dùng hành động của mình để chứng minh. Từ năm 4 đến năm 8 bị cô lập, dù đó dần dần không còn là Gia Thế ngày đầu của anh, anh vẫn ở đó, chiến đấu vì nó, dạy dỗ thế hệ mới vì nó, cho đến tận khi bị đuổi đi, anh cũng không một lời than vãn. Đó là lựa chọn của anh, cũng là đảm đương của anh. Anh có từng hối hận không? Có từng tiếc nuối không? Không, hoặc ít nhất, trong truyện không hề nói đến việc anh đã đốt thuốc thế nào, rầu rĩ thế nào.
Đánh đổ Gia Thế, anh dứt khoát không kém Tôn Triết Bình chỉ mũi kiếm về phía Bách Hoa. Đi về phía trước, anh kiên quyết không kém Hàn Văn Thanh chỉ tiến không lùi. Anh chưa bao giờ nhìn lại. Hoặc ít nhất, trong truyện không hề nói đến điều đó.
Một cách nào đó, tui thực sự biết ơn truyện đã xây dựng nên một Diệp Tu cường hãn đến thế. Cho nên tui cũng ác cảm với cả những đồng nhân viết về anh quá mềm, quá dễ thể hiện cảm xúc. Anh có những nỗi đau, có những trăn trở, đó là điều chắc chắn, nhưng tui chỉ nhìn thấy anh đã mạnh mẽ vượt qua nó như thế nào, và tui yêu anh vì điều đó chứ không phải vì nhìn thấy anh khổ mà thương hại. Anh cần không? Chắc không đâu, nhỉ.
Anh sẽ chỉ bắn ngược ai trào phúng anh, chứ không đỏ mặt ngại ngùng. Càng không bẽn lẽn xấu hổ, không cần một bờ vai nương tựa (chưa bao giờ!).
Anh công vãi linh hồn. Bezt công.