Hoàn [Toàn viên] Sạp hoành thánh Lam Vũ

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#41
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere

Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ánh Sáng Thánh Giới khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?
mế ơi =)))))
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#42
đã thấy ba người dị thường chật vật xông vào sạp hoành thánh, toàn thân y sam lam lũ, người được hộ chính giữa hai người thảm liệt nhất, trên đầu trâm cài tóc cũng không còn, tóc dài rủ thẳng xuống eo, tay áo bị xé mất một nửa, lộ ra nửa cánh tay, cổ áo không biết bị ai kéo, mở ra rất rộng, cả áo mặc lót bên trong cũng rách, vô hạn xuân sắc nhược ẩn nhược hiện.
thấy thương Tiểu Chu quá trời ~vô thức chảy nước miếng~
hahahahahahahahahahahaha trời ơi Tiêu đội mặc đồ nữ đi :)))))))))))))) còn nữa hai người kia cũng quá có tình thú đi chứ ahahahahahahahahahahahahaha mốt trap đang hót hòn họt đây hahahahahaha
một kiện váy dài hồng đào so với hôm đó còn rườm rà diễm lệ hơn, kiểu dáng thiết kế độc đáo, tuy tầng tầng lớp lớp, nhưng dùng vật liệu mỏng nhẹ trong suốt, nếu thật sự mặc vào cũng thật sẽ… khiến người tưởng tượng vô hạn.
phutjttttttttttttttttttttttt Thiếu Thiên àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa có phải anh đấy khoongggggggggggggg sao mà dụ người thế còn biết rù quyến người ta aaaaaaaa
Dụ Văn Châu gật đầu đáp ứng, động tác trên tay không ngừng, tay trái cầm vỏ bánh bao, tay phải dùng đũa khều nhân bánh trong bát đỏ vàng hai màu, chậm rì rì đè bánh bao gấp nếp, một hồi lâu sau một cái bánh bao mới gói xong
cảm thương sâu sắc cho Dụ đội [ngọnnến.jpg]
“Lão đại, hóa ra ta là tính bằng vỉ!” Xa xa có năm người trẻ tuổi dìu đỡ lẫn nhau chật vật bất kham đi vào sạp hoành thánh, một tiểu hỏa nhi rất soái trong đó tóc buộc đuôi ngựa vẫy vẫy tay với Diệp Tu, quay đầu nhìn đồng bọn mình, lấy tay chỉ hết nửa ngày: “Một, hai, ba, bốn, năm, vậy rốt cục là ta một mình một vỉ hay chúng ta năm người một vỉ?” Soái tiểu hỏa nhi biểu cảm nghiêm túc, hiển nhiên đang thật sự suy nghĩ vấn đề này, “Bất quá phải xét xem chúng ta có phải cùng một nhân bánh hay không.” Hắn dùng khuỷu tay huých người trẻ tuổi cầm Khước Tà bên cạnh, ghé vào tai người trẻ tuổi lặng lẽ hỏi: “Huynh đệ, ngươi là nhân gì?”

“Ngươi vẫn chưa đánh đủ đúng không?” Tôn Tường xách Khước Tà liền định xuất chiêu, soái tiểu hỏa nhi từ trong ngực lấy ra cục gạch lùi về sau hai bước sử thế nghiêm túc nói: “Nhân bánh bất đồng bất tương vi mưu*, thỉnh chỉ giáo!”
hai thím này ...
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#43
nghi ngờ cái bánh bao kia được tạo ra là để chơi SM :vvv... cái gì cái gì màu đỏ hồng hồng mà còn chảy xuống nữa chứ :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: trời má, thế hệ trẻ đúng là thiên thần a /v\
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#44
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere

Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ngọn Lửa Thần Thánh ngay khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?
hahahahahahahahahahahahahaha
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#45
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere

Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ngọn Lửa Thần Thánh ngay khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?
Hắc hắc Dụ đội nhà ta k có thiếu kiềm chế như thế a =))) cơ mà ta thích hâhhaa
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#46
thấy thương Tiểu Chu quá trời ~vô thức chảy nước miếng~
hahahahahahahahahahahaha trời ơi Tiêu đội mặc đồ nữ đi :)))))))))))))) còn nữa hai người kia cũng quá có tình thú đi chứ ahahahahahahahahahahahahaha mốt trap đang hót hòn họt đây hahahahahaha

phutjttttttttttttttttttttttt Thiếu Thiên àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa có phải anh đấy khoongggggggggggggg sao mà dụ người thế còn biết rù quyến người ta aaaaaaaa

cảm thương sâu sắc cho Dụ đội [ngọnnến.jpg]

hai thím này ...
Cái nì là Hoàng Dụ đó nên là.............
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#47
Hai mươi

Ngày hôm đó, chính là chợ phiên mỗi tháng một lần, tiểu quảng trường phía trước sạp hoành thánh Lam Vũ chen chúc đầy người, Hoàng Thiếu Thiên cầm dao bếp Băng Vũ trong tay dùng đến cực trí, chỉ thấy một mảnh tàn ảnh, một bát mì Sơn Tây đã cắt xong; Trương Giai Lạc khoác theo rổ hoa, linh xảo qua lại giữa nhân quần, chỉ không lâu sau đã bán hai rổ hoa tươi; Tiêu Thời Khâm đem vật kiện nhỏ vụn thường ngày làm việc đều bày ra, nhàn nhã ngồi ven đường chờ đợi khách nhân đến cửa; Trương Tân Kiệt mở một quầy nghĩa chẩn chữa bệnh miễn phí, người bên cạnh giúp đỡ quá mức uy vũ, cho nên tuy đông mà rất quy củ; Vương Kiệt Hi cầm cờ phướn đoán mệnh đi giữa chợ, thỉnh thoảng bị nữ hài tử kéo lại hỏi mua dược liệu bí ẩn; Chu Trạch Khải ngồi ở quầy sách nhìn Giang Ba Đào cùng khách nhân cò kè mặc cả; thậm chí cả Hưng Hân sơn trại cũng mở một sạp hàng nhận đồ thất lạc, đem đồ mọi khi cướp nhầm của dân chúng trả lại.

Toàn bộ đều náo nhiệt mà tuần tự tiến hành, chính ngọ vừa qua, chợ phiên theo lệ kết thúc, bách tính đi chợ lần lượt rời khỏi quảng trường trước sạp hoành thánh, chỉ còn sót lại mấy người bán hàng nhìn nhìn lẫn nhau.

Không khí vốn đang náo nhiệt, chỉ trong một thoáng liền biến thành túc sát, sát khí tràn ngập, xuất thủ đầu tiên chính là Bá Đồ chỉ tiến không lùi, Hàn Văn Thanh nhắm thẳng Hưng Hân Diệp Tu. Diệp Tu lắc mình tránh thoát, rung tay một cái đem Thiên Cơ Tán biến hóa thành hình thái kiếm, cùng Hàn Văn Thanh chiến thành một đoàn; Vương Kiệt Hi tìm đến đối thủ cũ Lam Vũ, thừa dịp Dụ Văn Châu còn chưa kịp chuẩn bị xong túi độc dược Lời Nguyền Diệt Thần, từ trong cờ đoán mệnh rút ra Diệt Tuyệt Tinh Thần hướng Dụ Văn Châu quét tới, lại bị một đạo hàn quang ngăn trở, là Hoàng Thiếu Thiên không biết vừa rồi tiềm phục nơi nào —— hôm nay chính là đại hội võ lâm mỗi năm một lần, địa điểm liền định ở tiểu quảng trường trước cửa sạp hoành thánh Lam Vũ.

Nói đến đại hội võ lâm, người bình thường bao giờ cũng sẽ nghĩ tới Hoa Sơn chi đỉnh, hai nam tử bạch y phiêu phiêu đối lập mà đứng, cuồng phong hô khiếu, thổi cho bọn hắn áo bào phần phật, không khí như có thực thể áp ức ngưng trọng, đột nhiên một phương xuất thủ, hệt như một đạo sét đánh, ánh kiếm vừa lóe, hai người thân hình giao thác, sau đó một đại hiệp trong đó khóe môi đỏ sẫm chảy xuống một vệt máu, ôm quyền nói với người đối diện: “Các hạ đã thắng.”

Trước đó khi Lô Hãn Văn nghe nói có đại hội võ lâm, hưng phấn đến mấy ngày ngủ không yên, quấn lấy Dụ Văn Châu đòi hắn kể cố sự đại hội võ lâm những năm qua, Dụ Văn Châu một bên nhào mì một bên kể cho Lô Hãn Văn trong lòng vẫn đầy ảo tưởng: “Mọi người đều vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình, làm sao thanh nhàn được như đại hiệp trong chuyện kể. Từ tiểu trấn đi tới Hoa Sơn ít nhất một tháng quang cảnh, hơn một tháng đó sạp hoành thánh thế nhưng không ai trông coi.”

“Vậy dù sao cũng phải có nơi nào đó như võ đài chứ?” Lô Hãn Văn chưa chết tâm.

“Trước đây Gia Thế có một cái, nhưng hiện tại Gia Thế đã hai lòng, đại hội võ lâm lần này mọi người nhất trí quyết định đem Gia Thế xóa tên, cho nên…” Dụ Văn Châu lấy chày cán bột đem khối mì đã nhào xong cán thành lát mỏng.

“Vậy tính sao a, nghe nói Hưng Hân cũng có một cái võ đài, lần này dùng võ đài của Hưng Hân sao?” Lô Hãn Văn vóc người vẫn chưa đủ cao, đứng trong nhà bếp phải lót một cái ghế đẩu mới với đến được mặt bàn, rút ra Diễm Ảnh chặt xương sườn.

“… Ngày trước khi Gia Thế có võ đài cũng không dùng nhiều.” Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, Lô Hãn Văn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sớm muộn phải tiếp thu sự thật.

“Uy? Vì sao không dùng võ đài?” Lô Hãn Văn giật mình nói.

“… Mọi người ngại phiền.” Dụ Văn Châu trong tay không ngừng, lấy dao đem bột mỏng cắt thành vỏ hoành thánh, “Dù sao ai đệ nhất cũng không khác mấy, Gia Thế tuy xưa nay không thích mọi người cứ thế tùy tiện, nhưng cũng quản không được quá nhiều, như chúng ta chính là tùy tiện đấu thành một chùm, người cuối cùng còn đứng liền thắng.”

“Khó trách Diệp Tu tiền bối chỉ thắng được ba khóa đại hội võ lâm đầu tiên!” Lô Hãn Văn hoảng nhiên đại ngộ.

“Ngươi lại phát hiện ra cái gì?” Dụ Văn Châu đem vỏ hoành thánh cắt xong xếp thành chồng, đem ra gian ngoài gói nhân.

“Ba năm đầu tiên, mọi người khẳng định đều xem Diệp Tu tiền bối cũng là… thể loại anh hùng cao thượng chính trực, khiêm tốn có lễ, hữu ái quang minh a! Sau đó phát hiện hắn quá quần trào, chắc chắn mỗi lần đại hội võ lâm đều hội đồng hắn, hắn còn làm sao thắng được nữa a!” Lô Hãn Văn nói.

Đều nói đồng ngôn vô kỵ, nhưng Dụ Văn Châu vẫn là suýt nữa đem hoành thánh trong tay gói thành méo mó, “Hãn Văn, vô luận có phải quần trào hay không, võ công Diệp Tu tiền bối đích xác là cao minh, ngươi chớ nên loạn tưởng.”

“Ô ~~~~” Lô Hãn Văn thật dài ô một tiếng, nhưng tin được bao nhiêu thì không biết.

Tóm lại, tình huống trước mắt cả phường loạn chiến thành một đoàn, đao quang kiếm ảnh cực kỳ náo nhiệt, chiến đến lúc cuối, người còn đứng được càng lúc càng ít, sau cùng còn lại Chu Trạch Khải lạnh lùng nhìn về phía Diệp Tu. Chúng nhân không hẹn mà cùng nhường ra đằng sau, muốn dành cho hai vị này đủ chỗ đơn đả độc đấu, đột nhiên một đại đội người được huấn luyện nghiêm chỉnh đằng đằng sát khí tiến đến, đem tiểu quảng trường trước cửa sạp hoành thánh Lam Vũ bao vây kín kẽ.

Chúng nhân thấy tình thế không ổn, dồn dập miễn cưỡng bò dậy, tụ vào giữa tiểu quảng trường, nhìn về phía đầu lĩnh đội người, không phải ai khác, chính là Gia Thế phó bang chủ Lưu Hạo.

“Đây không phải Lưu Hạo sao?” Diệp Tu miễn cưỡng chào hỏi một tiếng.

“Ha! Không hổ là Đấu Thần ngày trước! Đến hoàn cảnh hiện tại vẫn không hề sợ hãi.” Lưu Hạo cố ý nhấn mạnh hai chữ “ngày trước”, trào phúng khó tả, “Đám người các ngươi, tự xưng người trong võ lâm, lại một chút quy củ cũng không hiểu!” Lưu Hạo cười lạnh quét mắt qua chúng nhân sức cùng lực kiệt lảo đảo muốn ngã tại trường, “Ngay cả tranh đấu, cũng không chút phép tắc, bất quá nhờ đó muốn diệt trừ các ngươi, đối với chúng ta mà nói quả thật thuận tiện không ít!” Lưu Hạo hắc hắc cười một tiếng, phất tay hô hoán người dưới giương cung đợi mệnh.

“Chờ đã, thế nào cũng phải chết, ngược lại cho bọn ta chết được minh bạch đi.” Lên tiếng chính là Dụ Văn Châu, thanh âm lãnh tĩnh không ra tâm tình: “Tại hạ chỉ muốn biết ý tứ triều đình là đem bọn ta trục xuất khỏi võ lâm, hay muốn đuổi tận giết tuyệt?”

“Không phải đều giống nhau sao?” Lưu Hạo đáp, nhìn chúng nhân trước mắt đã từng đạp trên đầu mình, từng người từng người sắc mặt tái nhợt chật vật bất kham, cảm thấy vô cùng đắc ý, nhịn không nổi lại thêm một câu: “Vốn ý tứ của triều đình là kêu gọi các ngươi cải tà quy chính, nhưng cải tà quy chính thế nào, đương nhiên là do Gia Thế định đoạt!”

Dụ Văn Châu cùng Diệp Tu trao đổi một ánh mắt, Diệp Tu bộp một tiếng đem ô vẫn luôn khép chặt mở ra, như cũ lười nhác kêu với chúng nhân sau lưng: “Ta nói các ngươi giả bệnh xem vui muốn xem đến khi nào? Thật sự chờ cho cung tiễn thủ trên người chúng ta bắn ra mười mấy hai mươi lỗ?”

“Phiền chết rồi, ta còn muốn đi gặp Tôn Triết Bình đây!” Trương Giai Lạc nhíu mày oán hận một câu, chiêu thức xuất thủ, cánh hoa mãn thiên, cung tiễn thủ chưa kịp phản ứng đã ngã xuống mấy người.

“Diệp Tu, đã nói rồi! Lần này kết thúc phải cùng ta đánh một trận, có nghe thấy không! Kiếm kiếm kiếm! Xem kiếm!” Hoàng Thiếu Thiên vừa nói, Băng Vũ đã xuất thủ, biến hóa khôn lường thành một tấm lưới kiếm, tên bắn ra đều không thể đến gần hắn, chỉ trong chốc lát đã xông vào giữa đội ngủ đối phương, gọn gàng lưu loát như thái rau thường ngày mà hốt kill Gia Thế.

Chúng nhân thấy Trương Giai Lạc cùng Hoàng Thiếu Thiên xuất thủ, dồn dập gia nhập chiến đoàn, nào có dáng vẻ trọng thương lúc nãy nữa, ai nấy đều là thần thái sáng láng giết về phía Gia Thế.

“Làm sao có thể?!” Lưu Hạo không ngừng biến sắc, nhìn đến võ lâm tứ đại trí giả không cùng chúng nhân đồng loạt ra tay, “Các ngươi tính kế ta?”

“… Vốn là định tính kế ngươi.” Dụ Văn Châu mặt đầy thương hại nói với Lưu Hạo, “Kết quả ngươi ngay cả nước trà ta đặc biệt để ra cho các ngươi hạ độc, cũng không hạ độc liền cứ thế xông lên.”

“Cái gì?” Lưu Hạo khắp mặt khó tin.

“Ngươi… không biết mỗi lần đại hội võ lâm mọi người ước định mà thành, tự biết đánh không thắng thì phải giả vờ trọng thương té đất khó dậy?” Tiêu Thời Khâm tốt bụng giải thích một câu với Lưu Hạo, chỉ khiến Lưu Hạo càng thêm phẫn hận, hắn cơ hồ hai mắt có thể phun lửa, nhìn Diệp Tu: “Ngươi vì sao không nói ta biết?”

“Ngươi không phải mỗi lần đại hội võ lâm trước đây thật sự bị đánh thành trọng thương úp mặt bò dậy không nổi thật chứ?” Tuy rằng xưa nay liệu sự như thần, Diệp Tu giờ khắc này cũng phải kinh ngạc đến ngây người, “… Ta còn nghĩ ngươi làm sao mỗi lần đại hội võ lâm kết thúc, một đoạn thời gian rất lâu cũng không muốn gặp ta, nguyên lai là… dưỡng thương à. Vậy cũng thật có lỗi, ta vốn cho rằng ngươi đã sớm biết.”

Diệp Tu đương sơ xác thực là vô tâm phạm lỗi, chỉ không ngờ một sai lầm liền sai đến bấy nhiêu năm.

Diệp Tu nhận sai, vào tai Lưu Hạo nghe thế nào đều là trào phúng, hắn đỏ bừng mặt chết sống nhìn Diệp Tu, cuối cùng tự biết không địch nổi, rốt cục xám mặt bỏ chạy.

Hai mươi mốt

“Sau đó thì sao?” Lô Hãn Văn lôi kéo tay áo Dụ Văn Châu một chuyến xa nhà mới về không buông, “Các chủ, các ngươi nói xử lý chuyện của Gia Thế, vậy rốt cục xử lý ra sao rồi?”

Dụ Văn Châu cười híp mắt xoa xoa đầu Lô Hãn Văn: “Việc đều đã giải quyết, sau này không còn người ám toán chúng ta nữa.” Dụ Văn Châu nói xong đem áo bào chỉn chu trên thân cởi ra, đổi thành áo cũ thường mặc.

“Làm sao làm được vậy?” Lô Hãn Văn thấy Dụ Văn Châu muốn bắt tay vào kiểm tra sổ sách mấy ngày nay hắn đi vắng, liền đi phiền Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên tự nhiên vui vẻ kể lại chuyện này: “Bọn ta nửa đêm canh ba đi tìm Gia Thế trưởng lão Đào Hiên nói chuyện đời! Ngươi không thấy lúc đó hắn bị dọa đến mức nào! Cười chết ta rồi! Sau đó đảm bảo không tiếp tục làm khó chúng ta nữa, liền đem Gia Thế giải tán tại chỗ.” Hoàng Thiếu Thiên nói tới đó thoáng dừng, Lô Hãn Văn thấy thế vội vàng sung sướng rót chung trà cho Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên uống trà kể tiếp: “Bất quá đáng tiếc Gia Thế, môn phái lớn như vậy, hiện tại chỉ còn dư lại mấy tiểu quỷ, nhưng mấy tiểu quỷ này ngược lại còn chút ra hình ra dáng. Bên phía triều đình chính là các chủ đi nói chuyện, các chủ các ngươi rốt cục đã nói những gì?” Hoàng Thiếu Thiên cùng Lô Hãn Văn song song ngồi trên bàn ở sạp hoành thánh hỏi Dụ Văn Châu đang gảy bàn tính.

“Cũng không cái gì, chính là giải thích với triều đình Gia Thế điên đảo thị phi mà thôi.” Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ hai người nói.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Hoàng Thiếu Thiên không tin.

“Chỉ đơn giản như vậy.” Dụ Văn Châu gật đầu, “Chúng ta làm sao có thể quấy rầy bách tính bình thường chứ, bởi vì chúng ta chính là bách tính bình thường a!”

Sạp hoành thánh Lam Vũ buôn bán trước sau như một vẫn là không tệ, Tiêu Thời Khâm, Vương Kiệt Hi cùng Trương Tân Kiệt vẫn trong đêm mây đen gió lớn tới đánh mạt chược; nghe nói Tôn Triết Bình dưỡng thương xong cũng cũng trở về Bách Hoa, sử ra thủ đoạn Phồn Hoa Huyết Cảnh cùng nhau bán hoa, buôn bán đắt hơn ngày trước; hàng hóa Bá Đồ tiêu cục đi ngang Hưng Hân sơn trại cũng không ai dám cướp, bởi vì nghe đồn Hàn tổng tiêu đầu cùng sơn trại Diệp đại vương là hảo bằng hữu; Luân Hồi cùng Lôi Đình ngày thu đồ đệ trước sau như một vẫn thảm liệt, nhưng muốn nhìn thấy Tiêu Thời Khâm mặc váy xinh đẹp lần nữa sợ là không dễ; Cao Anh Kiệt hiện tại cũng cao lớn không ít, lúc này trong trấn nhỏ có hắn cùng Vương Kiệt Hi hai tiên sinh đoán mệnh.

Mỗi ngày đều là việc sinh hoạt vụn vặt linh tinh, đó cũng chính là giang hồ của sạp hoành thánh cùng các bằng hữu của sạp hoành thánh.

END

.

Phiên ngoại – Ức Tương Phùng

Lúc Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu gặp gỡ, hai người đều là tiểu quỷ chưa lớn, ưu sầu chính là tối nay làm sao lấp đầy bụng, còn xa mới có đến những truyền kỳ đủ màu tràn ngập mà giang hồ kể lại, càng như nước sôi thêm đường, thanh thanh thản thản lại mang từng tia từng tia ý ngọt, không biết thế nào cả người liền ấm áp.

Tiểu Lô Hãn Văn đã từng hiếu kỳ hỏi qua Hoàng Thiếu Thiên đang bămnhân bánh hai người gặp nhau thế nào, Hoàng Thiếu Thiên hiếm thấy gãi đầu nói ra không được bao nhiêu, hắn cắn môi nghĩ hết nửa ngày vẫn không nhớ ra đầu mối, dường như bọn hắn chưa từng có gặp gỡ, bởi vì bọn hắn vốn là cùng nhau.

Tiểu Lô Hãn Văn tự nhiên không cam tâm, lại đi kéo tay áo Dụ Văn Châu đang nhồi mì, hỏi hai người làm sao gặp gỡ, Dụ Văn Châu chỉ cười đến ôn hòa: “Hình như đã nhớ không rõ những ngày tháng mở mắt thức dậy mà không nhìn thấy Thiếu Thiên nữa rồi.”

Tiểu Lô Hãn Văn nghe đến mặt có điểm đỏ, nhưng Dụ Văn Châu nói chính là lời thật.

Trong ký ức của Dụ Văn Châu, tháng ngày chưa đến Lam Vũ các, tựa hồ luôn luôn là tháng hai u ám lạnh lẽo, trời tí tách mưa, mỗi ngày mở mắt thức dậy đầu tiên nhìn thấy nhất định là Hoàng Thiếu Thiên vì lạnh giá mà cùng hắn ôm nhau một chỗ, giống con vật nhỏ hai tay hai chân quấn trên người hắn, trong giấc ngủ mơ cũng không yên ổn, đầu rối phùng phùng cọ tới cọ lui trên hõm cổ hắn.

“Thiếu Thiên ~” Dụ Văn Châu nhè nhẹ đẩy, “Thiếu Thiên ~ dậy thôi!”

“Ô…” Hoàng Thiếu Thiên mơ hồ chỉ cảm giác có người đang gọi hắn, mông lung tựa như nhìn thấy nụ cười ôn hòa mềm mại của Dụ Văn Châu, sau đó ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên dần dần sáng rõ lên, có linh động phấn khởi nhảy nhót, lộ ra ý cười rực rỡ thường ngày, hắn lại không vội buông tay, vẫn cứ thế ôm Dụ Văn Châu, nằm trong ngực Dụ Văn Châu vươn vai duỗi người, hôn lên trán Dụ Văn Châu: “Văn Châu, chào buổi sáng!”

Khi đó bọn hắn vẫn chưa học được võ nghệ tuyệt thế, cũng chưa hề lĩnh hội khoái ý ngang dọc sách mã giang hồ, nhưng ý khí chỉ thuộc về thiếu niên lại đem đến cho ngày tháng nặng nề u ám lạnh lẽo kia một đạo hiệp khí trong vắt.

Về sau bọn hắn dần dần lớn lên, trở thành chủ sạp cùng tiểu nhị sạp hoành thánh, trở thành thanh kiếm sắc cùng nền tảng của Lam Vũ các, sáng sớm mỗi ngày, ánh nắng lười biếng xuyên qua song cửa, chiếu vào giường lớn trong phòng, Dụ Văn Châu vẫn sẽ hàm chứa ý cười đẩy đẩy người trong ngực, mà Kiếm Thánh Lam Vũ các võ công cao cường có thể sẽ không sợ lạnh nữa, nhưng vẫn đem Dụ Văn Châu ôm chặt, ý cười trong mông lung hệt như năm đó, sang sảng phấn chấn.

END

.
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#49
ầy sao chị nhỡ bỏ cái Hàn Diệp =)))
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#50
em! cho em!
 

Hàn Nhược Băng

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
18
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
#team_HànDiệp
#51
Ư ư PN Hàn Diệp đâu chế... T______T :crai:
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#52
Khi đó hắn liền biết, Hoàng Thiếu Thiên sẽ trở thành con dao của sạp hoành thánh Lam Vũ, mà Dụ Văn Châu sẽ trở thành cái thớt… Tương lai của sạp hoành thánh Lam Vũ, là thuộc về bọn họ!
đọc câu này liên tưởng đến câu nào đó trong chính văn mà méo nhịn nổi cười, hóa ra Văn Châu là thụ a hahahahaha
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#53
vì nhiều bác trai follow nick chính của chị quá nên ko tiện post đồng nhân, hôm nào phê lên làm một chương SM guro NP xong là đi luôn thanh danh một đời
à rế? em là em ủng hộ loại này nha, lâu lâu đổi vị chứ ăn ngọt nhiều sâu răng vs tiểu đường á :D
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#54
a
“Các chủ, đêm nay muốn thử một chút không?” Hoàng Thiếu Thiên một tay cầm váy, một tay đem Dụ Văn Châu kéo vào ngực mình, cúi đầu bên tai Dụ Văn Châu nhỏ tiếng dò hỏi.

“Đều theo Thiếu Thiên thích!” Dụ Văn Châu mỉm cười trả lời, hôn lên mặt Hoàng Thiếu Thiên.
ahahahahahahaha quả là Văn Châu thụ mà ta đoán không sai muahahahahaha :D
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#55
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere

Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ngọn Lửa Thần Thánh ngay khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?
hay, rất rất hay <3
 

Bình luận bằng Facebook