[TCCT - Fanfic][Đa CP] I love you (END)

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#1
[TCCT - Fanfic][Đa CP] I love you
(Link gốc ở wp của tui: [TCCT][Nhiều CP][ML] I love you (END))
Author: Mizu
Disclaimer: Tôi không sở hữu mọi nội dung và nhân vật từ tác phẩm gốc. Ngoài ra, các nội dung được hư cấu trong fic thuộc về tôi.
Genres: Series ngắn, nhảm.
Pairing: Nhiều CP, mỗi CP một case. Nội dung mỗi case bỏ trong spoiler, bên ngoài tui sẽ chú thích, hông cần lo nhảy nhầm NOTP =))))
Status: Completed.
Warning: OOC.
Summary: Tư vấn tình cảm ngày Thất tịch, chủ đề tỏ tình.
A/N: Đã nghĩ là không post, rốt cuộc vẫn cảm thấy viết xong rồi không post thì tiếc... Quả nhiên văn mình vợ người... Các thím đọc dzui nha =)))

 
Last edited:

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#2
[TCCT] I love you (1)
Pairing: Phần này là Chu Giang (Giang Chu cũng được).
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO. 1: Mr. Zhou​
Giang Ba Đào vừa trở về từ bộ phận kỹ thuật của Luân Hồi thì bắt gặp đội trưởng nhà mình đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, ánh mắt cứ trông về phía hành lang cậu vừa đi qua.
"Đội trưởng đứng ngoài này làm gì thế? Đợi ai à?" Cậu vui vẻ vẫy vẫy tay chào Chu Trạch Khải, hỏi.
"Ừm..." Chu Trạch Khải không nhìn Giang Ba Đào, chỉ "ừm" một tiếng.
Giang Ba Đào thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nói: "Vậy tui vào trước ha." Rồi định đi vào phòng huấn luyện.
Mắt thấy người sắp bước qua chỗ mình, Chu Trạch Khải nắm chặt điện thoại trong tay, bước lên một bước nhỏ, chắn đường Giang Ba Đào.
"Đội trưởng?" Giang Ba Đào khó hiểu nhìn qua hỏi.
Chu Trạch Khải hít sâu một hơi, lấy khí thế đệ nhất Vinh Quang nhìn thẳng người trước mặt, cất tiếng: "Giang..."
"Tôi đây?" Giang Ba Đào đáp.
"Tôi thích..." Nhìn thẳng vào đôi mắt dường như luôn thấu suốt được mọi điều trước cả khi mình nói trọn câu kia mà tỏ tình thật sự hơi quá sức Chu Trạch Khải, mới nói đến đây đã cuống suýt cắn lưỡi rồi.

Chu Trạch Khải kiệm lời, không giỏi biểu đạt, trong tình huống thông thường nói được năm chữ đã tính là nhiều. Đa số người giao tiếp với anh đều cảm thấy rất mệt tâm, hầu hết không hiểu được những gì anh muốn nói, còn cho rằng anh cố tình làm thế. Chu Trạch Khải quá oan, anh thật sự không có ý định tạo ra hình tượng tiếc chữ như vàng hiện giờ. Song rất khó sửa thói quen giao tiếp từ nhỏ, khi buộc phải trình bày rõ suy nghĩ, anh chỉ đành cố gắng dùng cách nói ngắn gọn mà vẫn đủ ý, để người xung quanh ít nhất có thể hiểu được đại khái.
Nhiều lúc, Chu Trạch Khải cảm thấy giao tiếp bình thường còn gian nan hơn thi đấu. Trên sân anh hạ gục một đối thủ dễ dàng bao nhiêu, xuống sân nói được một câu rõ ràng lại thấy khó khăn bấy nhiêu.
Rồi cậu ấy - người chỉ bằng vài từ ít ỏi cũng thấu hiểu được ý đồ trong lòng anh - xuất hiện. Cơn mưa tới kịp lúc cứu sống người sắp chết khát, Giang Ba Đào chuyển tới Luân Hồi giúp Chu Trạch Khải lần đầu tiên trong đời biết cảm giác lời nói ra có người hiểu được ngay là vui sướng và hạnh phúc cỡ nào.
Tốt quá rồi.
Toàn Luân Hồi chứng kiến khả năng kết nối với sóng não Chu đội của Giang Ba Đào, không hẹn mà cùng nghĩ vậy.

Chu Trạch Khải cũng từng nghĩ Tiểu Giang hiểu mình là việc rất tốt. Chỉ cần có Tiểu Giang bên cạnh, anh không cần nỗ lực quá nhiều để bày tỏ ý kiến, càng không cần bỏ sức để tâm đến vấn đề phát ngôn không thuận. Vì Tiểu Giang sẽ luôn ở đó giúp đỡ anh.
Mãi đến hiện tại, Chu Trạch Khải nghĩ muốn tự mình thổ lộ trực tiếp với người hiểu anh hơn bất kỳ ai, nói cho cậu ấy nghe thật rõ rằng tôi thích cậu, anh mới phát hiện, Tiểu Giang quá hiểu mình hình như không tốt lắm. Trước mặt Tiểu Giang, anh đã quen lời ít ý nhiều, quen một chữ của mình cũng được hiểu thấu suốt không chút trở ngại, kết quả là càng lúc càng nói ít đi, có thể rút ngắn liền rút ngắn.
Bỗng dưng nói nhiều thêm mấy từ, còn là loại lời tỏ tình từ bé đến lớn chưa thử qua bao giờ, luống cuống hồi hộp cộng lại, rốt cuộc suýt cắn lưỡi.
Hồi trước đâu đến nỗi, chẳng lẽ mình được chiều sinh hư? Chu Trạch Khải buồn bực nghĩ.
Chu Trạch Khải được đội phó nhà mình chiều hư hay không không ai biết, Chu Trạch Khải càng không để tâm xác thực đúng sai nọ kia, anh đang bận cổ vũ chính mình, chuẩn bị thổ lộ lần nữa.
Lúc này lại phát sinh vấn đề mới.
Thời điểm cần một hơi nói hết suy nghĩ trong lòng nhất định không được ngắt ngang, bằng không rất có thể sẽ không đủ can đảm nói tiếp nữa. Thương Vương đại đại suýt cắn lưỡi xong tính bày tỏ lại, bất ngờ nhận thấy mình không thể nhìn thẳng đối tượng nữa, nhìn được thì lại không nói ra lời được, mấy chữ đơn giản như tắc lại trong họng. Nói cách khác, anh vừa rơi vào tình huống "rất có thể" nêu trên.

Chu Trạch Khải quẫn.
Lần này muốn thổ lộ phải chuẩn bị sẵn, phần vì anh nghĩ đến tình huống lúng túng không nói rõ ràng như ý được, ba từ muốn nói anh đã nhẩm thầm trong đầu suốt thời gian đứng chờ Giang Ba Đào. Vốn nên suôn sẻ mới đúng, ai ngờ lại gặp sự cố ngay lúc này.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Chu Trạch Khải hiện giờ là lập tức quay đi, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng nghĩ tới những khích lệ mình nhận được, anh lại không cam lòng trốn tránh thế, thành ra nói được hai từ xong đứng sững ở đó, đôi tai hồng hồng, ánh mắt nhìn xuống đất, không nhìn thẳng Giang Ba Đào nữa.

Chu Trạch Khải sững người đứng chắn đường Giang Ba Đào, đang nói dở đột nhiên không nói nữa, xấu hổ đứng im tránh né ánh mắt ai kia, thế ai kia cứ im im vậy thôi à?
Đương nhiên nào có chuyện đó.
Giang Ba Đào hiện đang trong quá trình xử lý dữ liệu.
Quan sát, xong.
Phân tích, xong.
Kết luận, xong.
Giang Ba Đào mất 3s hiểu được ý tứ trong lời đội trưởng nhà mình, đứng máy 1s. Sau đó, cậu giữ bình tĩnh đưa ra phương án hành động thích hợp. Cậu gọi:
"Tiểu Chu."
Chu Trạch Khải hơi nâng mắt nhìn lại đội phó chiến đội mình, vành tai chưa hết hồng.
Giang Ba Đào cười cười, dang rộng hai tay: "Ôm cái nào."
Được xưng tụng là đệ nhất Vinh Quang không có nghĩa anh thật sự thập toàn thập mĩ. Chu Trạch Khải cũng có lúc tâm lý bất ổn, nhưng bề ngoài anh chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu đáng chú ý nào, thói quen kiệm lời càng khiến người khác khó nắm bắt được tâm trạng anh. Hơn nữa người xung quanh đều rất tin tưởng anh, luôn cảm thấy Chu Trạch Khải toàn năng rất bớt lo, vô hình chung bỏ qua những bất thường nhỏ nhặt, thậm chí vặt vãnh, trong thái độ của anh. Do đó, nếu gặp thời điểm quan trọng như khi thi đấu, Chu Trạch Khải phải tự mình tìm cách điều chỉnh trạng thái cho ổn thỏa từ trước.
Về sau, Giang Ba Đào đến, Chu Trạch Khải rất vui. Không chỉ vì người này có thể hiểu chính xác ý mình, mà còn vì mỗi khi anh thấy không ổn, cậu ấy sẽ nhanh chóng nhận ra, rồi cùng anh tìm cách "chữa trị".
Một cái ôm trấn an là cách cậu ấy thường dùng lúc khẩn cấp, tác dụng nhanh hiệu quả cao. Chu Trạch Khải thích ôm Giang Ba Đào, càng thích cách cậu ấy siết chặt vòng tay quanh người mình. Chỉ một cái ôm như vậy cũng khiến anh bình tâm rất nhanh.
Tuy nhiên, hiện giờ họ không có việc gì cấp thiết cả, Giang Ba Đào lại nói ôm một cái.
Chu Trạch Khải không hiểu Giang Ba Đào có ý gì nhưng cũng dang hai tay ôm lấy cậu.
Giang Ba Đào vòng tay ôm chặt Chu Trạch Khải, nhìn thấy tai Chu Trạch Khải hồng hồng, nghĩ thầm Tiểu Chu của tui dễ thương nhất thế giới đó nha, sau đó ghé môi sát vành tai xinh đẹp đó, thì thầm từng chữ rõ ràng: "Tiểu Chu, tôi cũng thích cậu."
Đôi tai xinh đẹp thường bị mấy lọn tóc mai lòa xòa che mất của Thương Vương đương nhiệm, khi nghe được lời người kia nói, từ hồng hồng dần đỏ ửng lên, nóng rực.
-- CASE NO.1: CLOSED --​
 
Last edited:

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#3
[TCCT] I love you (2)
Pairing: Phần này là Cao Kiều (đương nhiên Kiều Cao cũng được).
A/N: CP tiểu thiên sứ đã login =))))) Pinyin họ Tiểu Cao hơi... à mà thôi...

"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.2: Mr. Gao​
Thất tịch mặc Thất tịch, Hưng Hân hôm nay vẫn bận rộn như mọi ngày. Đang lúc thử nghiệm đấu pháp mới thảo luận buổi sáng, bên đồng minh thông báo BOSS hoang dã cấp 75 reset, cả đám ra khỏi đấu trường liền vội vã chạy sang tọa độ được gửi đến. Vừa đầu tư sức lực trí lực sửa đổi đấu pháp của chiến đội, vừa phải tiếp tục cống hiến trí lực sức lực cho sự nghiệp giành BOSS kiêm tập huấn thực chiến với thành viên các chiến đội khác cũng ôm mục đích tương tự vào game, quả thực chưa khi nào hết việc.
Do hôm nay thử nghiệm đấu pháp mới lần đầu, để tránh phân tâm, sau khi vào phòng huấn luyện, di động của tất cả đều bỏ trong một khay đặt ở bàn gần cửa ra vào, do chị chủ Trần rảnh rang xung phong trông hộ.
Lúc này, một trong số điện thoại rung lên, biểu tượng tin nhắn đến xuất hiện trên màn hình.
"Tiểu Kiều, em có tin nhắn kìa." Trần Quả rỗi việc ngồi coi tin tức trên forum Vinh Quang, liếc qua thấy là điện thoại của Kiều Nhất Phàm liền gọi.
"Vâng, chờ em chút..." Kiều Nhất Phàm mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính lên tiếng, đối thủ lần này không dễ ăn, cậu cần tập trung tinh thần đối phó. Nhưng BOSS cũng sắp gục đến nơi rồi, hẳn là sẽ không kéo dài quá lâu.
Quả nhiên, giao đấu đôi lượt, hệ thống thông báo BOSS chết, bên giết là Nghĩa Trảm. Các bên thấy thông báo đều dừng tay, dọn dẹp chiến trường sạch sẽ rồi giải tán, phía đồng minh chia chác xong xuôi cũng tạm biệt ai về nhà nấy. Team Hưng Hân đến chủ thành gần nhất, Kiều Nhất Phàm điều khiển nhân vật theo đội về thành, vào đấu trường rồi mới bỏ nhân vật đó ra lấy điện thoại.
Mở điện thoại xem, là một tin nhắn thoại, người gửi Cao Anh Kiệt.
Cậu hơi ngạc nhiên. Anh Kiệt liên lạc luôn trực tiếp gọi cho mình, sao lần này lại đổi sang dùng tin nhắn thoại rồi?
Bước ra ngoài phòng huấn luyện, Kiều Nhất Phàm chưa kịp nghe tin nhắn thì điện thoại rung liên hồi, thông báo có cuộc gọi đến, không hiển thị tên người gọi.
"Alo." Kiều Nhất Phàm nhận điện.
"Nhất Phàm, là tớ, Anh Kiệt đây." Bên kia nói.
"Là cậu à, hôm nay có huấn luyện không?" Kiều Nhất Phàm vui vẻ hỏi thăm, "Ban nãy cướp BOSS, tớ thấy Trung Thảo Đường nhưng không thấy ma đạo nào giống cậu."
Phong cách chơi ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt chưa đến mức đặc sắc độc nhất vô nhị như Vương Kiệt Hi, nhưng nếu chú ý quan sát cũng có thể nhận biết. Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu và Kiều Nhất Phàm cùng huấn luyện một thời gian không ngắn ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm còn là người có tầm quan sát rộng, thường để tâm đến nhiều vấn đề lớn nhỏ trên chiến trường, cố nhiên nếu Cao Anh Kiệt xuất hiện trên chiến trường cướp BOSS, Kiều Nhất Phàm có thể nhận ra.
"Ừm, hôm nay tớ xin phép đội trưởng nghỉ nửa buổi nên không tham gia. Nhất Phàm này..."
"Ừ?"
Bên kia ngập ngừng nói: "Tớ... tớ có gửi cho cậu một tin nhắn thoại, cậu... đã xem chưa?"
"Chưa, tớ đang định xem thì cậu gọi đến." Kiều Nhất Phàm trả lời, "Có gì quan trọng à?"
"Không..."
Cao Anh Kiệt bên này đáp qua quýt. Cậu hơi thất thần, trong lòng bên thấy hơi thất vọng, bên khe khẽ thở phào.
Sau khi Nhất Phàm rời Vi Thảo gần như đã cắt đứt liên hệ với cậu. Gần đây, hai người mới nối lại liên lạc. Từ khi gặp lại, nhiều chuyện dần biến đổi, phần nào đó trong mối quan hệ của cả hai không còn giống trước nữa. Ví dụ dễ nhìn nhất, hai người đều đã chính thức ra mắt, có điều thuộc hai chiến đội khác biệt, khách quan mà nói, hẳn hiện tại cậu và cậu ấy nên có mối quan hệ kiểu trên sân đối thủ dưới sân bạn bè. Toàn Liên minh Chuyên nghiệp đều khuyến khích loại thái độ chuyên nghiệp như vậy.
Trừ lúc thi đấu, hai người vẫn có thể làm bạn, điều đó nghe thì không có gì không tốt. Ngoại trừ, thâm tâm cậu từ bao giờ đã từ chối đặt Kiều Nhất Phàm vào vị trí bạn thân bình thường...
Cậu vốn chưa muốn nói cho Nhất Phàm biết tình cảm này, còn tính đợi một dịp cậu thấy thích hợp. Hoặc nếu mãi chưa gặp thời cơ, cậu sẽ giấu tình cảm này đi, nhét vào ngăn nào đó trong lòng rồi khóa kín lại, tiếp tục làm bạn với Nhất Phàm. Thổ lộ vào lúc này hoàn toàn không đúng với dự định ban đầu, cậu biết, chẳng qua... Hẳn là nhận khích lệ quá mức nên hành động nóng vội đi.
"Anh Kiệt?"
Nghe tiếng Nhất Phàm trong điện thoại, cậu hoàn hồn, vội đáp: "Tớ đây."
"Cậu sao thế, cứ im lặng mãi?" Kiều Nhất Phàm hỏi.
"Không có gì đâu, tớ vừa mải suy nghĩ một chuyện thôi." Cao Anh Kiệt trả lời, dừng chốc lát mới nói tiếp, "Ừm, nếu cậu chưa mở tin nhắn đó thì... khoan hãy mở. Đừng xóa, cứ lưu lại... chờ một thời gian nữa được không?"
Ừ, vậy là tốt nhất. Chờ thêm một thời gian nữa, khi mình xác nhận bản thân đã sẵn sàng đón nhận mọi khả năng có thể xảy ra, mình sẽ để cậu ấy nghe tin nhắn đó. Một thời gian nữa thôi...
"Được thôi, nhưng có chuyện gì cậu không nói trực tiếp được mà đi dùng tin nhắn thoại thế?" Kiều Nhất Phàm hỏi.
"Không có gì quan trọng lắm đâu... nói chung khi nào tớ bảo mở thì hãy mở nhé." Cao Anh Kiệt nói.
"Ừ, tớ biết rồi."
"Vậy tớ cúp máy đây, thời gian nghỉ của tớ hết rồi. đội trưởng đang gọi." Cao Anh Kiệt cười nói.
"Thế cậu mau đi đi." Kiều Nhất Phàm nói, "À, hôm nào đánh với tớ một trận nhé."
"Ok, lúc nào muốn đấu cứ gọi tớ." Cao Anh Kiệt đáp ứng, "Nhất Phàm, tạm biệt."
"Tạm biệt, Anh Kiệt."
Cao Anh Kiệt cúp máy.
Kiều Nhất Phàm cầm điện thoại dừng chốc lát trước cửa phòng huấn luyện, điều chỉnh tâm trạng rồi vào phòng, bỏ điện thoại lên khay ở cửa. Trần Quả thấy cậu đã về, mang tâm tư hóng hớt hỏi: "Nghe em nói chuyện vui vẻ thật đấy, ai gọi đó?"
Kiều Nhất Phàm cười đáp: "Một người rất quan trọng của em ạ."
Cậu không nói thêm gì nữa, quay bước đi về chỗ của mình.
-- CASE NO.2: UNSOLVED --​
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#4
[TCCT] I love you (3)
Pairing: Phần này là Phương Vương (Vương Phương cứ tùy ý).
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.3: Mr. Fang​
Ngài Phương nào đó vừa xuống máy bay liền móc di động gọi cho người thương, định bụng cho người thương một bất ngờ.
Vương Kiệt Hi đang chỉ đạo huấn luyện ở Vi Thảo thì di động trong túi quần rung, lấy ra thấy tên Phương Sĩ Khiêm lại nhét vào túi quần, tiếp tục công việc.
Người thương không nhận điện, ngài Phương ra đến cửa sân bay bấm máy gọi tiếp lần nữa.
Vương Kiệt Hi cho đội tạm nghỉ mười phút, rời khỏi phòng huấn luyện tới một hành lang vắng người mới lấy di động vẫn rung không ngừng nãy giờ ra. Vừa kết nối, bên tai đã vang vọng tiếng người kia:
"Tiểu đội trưởng anh yêu em!!"
Âm lượng không nhỏ, Vương Kiệt Hi đang áp di động lên tai cảm thấy tai mình hơi đau đau. Anh mắt không nháy mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi, nhầm số rồi."
Sau đó cúp máy cái rụp.
Mời ngài Phương mới thể hiện tình cảm đã bị người thương phũ phát biểu cảm nghĩ? Ngài Phương mặt tỉnh bơ nói, không sao hết, hơi buồn một tí nhưng tui quen rồi.
Mặc kệ ánh mắt kỳ thị của tài xế taxi, ngài Phương mò trong túi hành lý được một cái di động khác, lúc này bắt đầu nhắn tin cho Vương Kiệt Hi.
Hiểu biết của Vương Kiệt Hi đối với ai kia hiển nhiên không ít, biết anh ta chắc chắn liên lạc lần nữa, đang cầm di động chờ thì máy rung nhẹ, màn hình báo có tin nhắn đến. Tin từ số lạ, mở ra chỉ có một câu: "Anh đang ở trên taxi."
Vương Kiệt Hi nhìn tin nhắn cụt ngủn chẳng hiểu gì, đoán là người kia gửi liền bấm số Phương Sĩ Khiêm, chủ động gọi lại, nhưng bên kia không bắt máy.
Gọi không được xong gọi lại, gọi được rồi thì hét lên như khùng, bị phũ không gọi lại, kiếm số lạ gửi một tin vớ vẩn, mình tự gọi lại thì không nghe...
"Làm trò gì đây?" Vương Kiệt Hi nghĩ.
Chờ thêm một lúc thấy không có động tĩnh gì nữa, xem giờ thấy thời gian tạm nghỉ đã hết, Vương Kiệt Hi cất di động, quay về phòng huấn luyện. Bước đến cửa phòng, đang đưa tay mở cửa thì lại di động lại rung. Lấy ra liếc qua, hai tin nhắn, vẫn từ số lạ nọ, lần lượt là:
"Anh đang ở ngã tư gần Vi Thảo nhất."
"Anh đang rẽ vào đường đến Vi Thảo, sắp đến nơi."
Anh ta về nước rồi? Vương Kiệt Hi nghĩ, thuận tay gửi một tin cho số lạ, hỏi: "Anh về nước?"
Đi vào phòng huấn luyện, số lạ nọ vẫn không trả lời, Vương Kiệt Hi cũng mặc kệ, việc mình mình làm tiếp.
Được một chốc, di động lại rung, anh lấy xem, là tin từ số lạ, nhưng không phải trả lời câu hỏi ban nãy. Tin nhắn nói: "Anh đang ở cửa Vi Thảo."
Vương Kiệt Hi không phản ứng, muốn chờ xem ai kia đang bày trò gì.
Lát sau, lại có tin nhắn.
"Anh đang ở trong thang máy."
"Anh đang lên tầng."
...
"Anh đang trên đường tới phòng huấn luyện."
Một mớ tin ngắn ngủn không đầu không đuôi nối tiếp nhau gửi đến.
Vừa lo ngại cho cước phí tin nhắn của người kia, di động Vương Kiệt Hi lại báo tin nhắn mới.
"Anh đang ở cửa phòng huấn luyện."
Đúng lúc Vương Kiệt Hi chỉ điểm xong cho một đội viên, anh ra mở cửa phòng.
Cửa phòng huấn luyện Vi Thảo đặt ở góc khuất so với dàn máy trong phòng, làm bằng kính mờ, người bên ngoài nhìn vào không rõ, người bên trong ở gần cửa nhất ngoái đầu nhìn ra mới có thể nhận được bóng dáng nếu có người qua lại trên hành lang phía ngoài. Đảm bảo tính bí mật và thẩm mỹ mà không khiến đội viên đang huấn luyện bị phân tâm, là một thiết kế rất có tâm.
Tuy nhiên, bấy giờ Vương Kiệt Hi đứng trước cửa phòng nhìn ra không thấy người nào. Mở cửa, cũng không thấy ai ngoài cửa.
Người đâu? Chưa đến à?
Vương Kiệt Hi nghĩ bụng, đi ngược về phía hành lang dẫn đến thang máy.
Lúc này di động lại rung lên. Anh lấy xem, tin nhắn mới nói: "Anh đang đứng sau em nè tiểu đội trưởng."
Vương Kiệt Hi quay lại, thấy người kia không tiếng động lù lù đứng sau mình, hơi giật mình.
"Anh..." "Tiểu đội trưởng vừa giật mình đúng không?"
Đang định hỏi, người kia đã giành trước. Lúc hỏi còn cười đắc ý, nhìn cực ngứa mắt. Khóe mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi bắt đầu giật giật.
Tuy nhiên, chưa đợi anh lên tiếng, người kia đã thành thật khai báo: "Anh đứng ngay cạnh cửa á, em mở cửa hướng ra ngoài, không thấy là đúng rồi."
Vương Kiệt Hi nhìn lại.
Cửa ra vào phòng huấn luyện chiến đội Vi Thảo là cửa mở hai chiều, thông thường người muốn mở sẽ chọn đẩy cửa chứ ít ai kéo cửa, anh chắc chắn không thuộc số ngoại lệ phía sau. Gần cửa còn đặt một chậu trúc quân tử khá cao, quả thực nếu có người cố ý trốn sau chậu cây, người đứng ở cửa nhìn lướt qua sẽ không thấy ngay được.
Ngoài ra, đoạn hành lang này của Vi Thảo - do có đặt phòng huấn luyện nên được đặc biệt trải thảm len mềm, người đi qua hầu như không ra tiếng, đảm bảo không khí thanh tĩnh cho đội viên đang huấn luyện. Trên tay người trước mặt anh đang cầm theo đôi giày da hàng hiệu, tất nhiên là cố tình cởi ra, chỉ để tất đi trên đoạn hành lang vốn trải thảm này, kết quả không tiếng động đến phía sau anh.
Được rồi, đã hiểu nguyên nhân người này đột ngột "hiện ra" sau lưng, Vương Kiệt Hi tiếp tục thắc mắc, anh ta hành động kỳ cục vậy làm gì?
"Anh muốn làm gì?" Không hiểu thì hỏi, đây là đức tính cơ bản cần phải có.
Bị đôi mắt to nhỏ không đều chiếu đến, ngài Phương thành khẩn khai nhận: "Anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho tiểu đội trưởng thôi."
Bất ngờ? Vương Kiệt Hi thật sự bất ngờ, đến mức bất cẩn giật mình một lần.
Chẳng qua... làm màu vậy, chỉ để tạo bất ngờ cho mình?
Phương Sĩ Khiêm, trình độ rảnh rỗi của anh lại lên cấp rồi đấy. Vương Kiệt Hi nhìn ngài Phương đối diện, nét mặt viết rõ câu đó.
"Tiểu đội trưởng, anh có chuyện muốn hỏi..." Ngài Phương mặt dày không ngại bị người thương khinh bỉ cất lời.
Vương Kiệt Hi im lặng dòm ngài Phương, ý bảo, có việc trình tấu.
"Em có đang có người yêu không?"
Vương Kiệt Hi chưa kịp hiểu người này hỏi vậy chi, còn thầm mắng anh không có tôi có đâu ra, trả lời: "Hiện tại tôi vẫn độc thân."
"Ừm, vậy... em có nhớ câu đầu tiên anh nói với em hôm nay không?"
"Không nhớ." Vương Kiệt Hi nói.
Ngài Phương thấy hơi buồn. Tui cố tình hét to như vậy mà, tiểu đội trưởng không nhớ thật sao?
Thực ra Vương Kiệt Hi có nhớ, ai bị hét vào tai như vậy cũng sẽ nhớ rõ, nhưng đến ngay trước khi Phương Sĩ Khiêm hỏi, anh vẫn xem đó là một kiểu trêu đùa của người này thôi. Tuy nhiên, xét tình hình bây giờ, câu đó có vẻ không phải đùa?
Nỗi buồn nhỏ bé của ngài Phương mau đến mau đi, tâm linh tổn thương chẳng mấy chốc đã hồi phục, tiểu đội trưởng không nhớ thì nói lần nữa, vốn lúc đó cũng không tính là bày tỏ thật, có mất gì đâu mà ngại.
"Thế giờ em nghe nhé, nghe cho kỹ đó..." Phương Sĩ Khiêm bỗng dưng tạm ngừng, bỏ lửng câu nói.
Ây dà, lần đầu chính diện thổ lộ, đối tượng còn là tiểu đội trưởng, hồi hộp quá. Ngài Phương nhịp tim bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát cảm thán.
Ngài Phương tiếp tục nghĩ, may mà đã dò hỏi trước, tiểu đội trưởng vẫn độc thân, nếu không chưa bày tỏ tử tế đã thất bại, ê mặt.
Điện thoại hiển thị đoạn chat ngắn đang bỏ trong túi, ngài Phương già đầu đi thổ lộ căn bản không cần khích lệ động viên gì đó, nhưng lần đầu mà, mấy người phải hiểu cần dũng khí lớn lao như nào để thực hiện "lần đầu tiên" này chớ. Cho nên ngài Phương khi ngồi ở sân bay nơi trời Tây xa xôi, vừa thấy topic treo đầu forum đã nhanh tay đi tìm "hỗ trợ" thêm can đảm. Sau đó? Sau đó tất nhiên là mấy trò màu mè tạo bất ngờ kia rồi.
Tự trấn tĩnh xong, ngài Phương nói, vô thức giảm âm lượng: "Anh yêu em, anh làm người yêu em được không?"
"Anh nói gì, nói lại." Vương Kiệt Hi không lãng tai, chỉ là lần này anh cần xác định chính xác mình không nghe nhầm.
"Anh nói, Vương Kiệt Hi, anh yêu em. Anh làm người yêu em được không?" Phương Sĩ Khiêm thẳng lưng, khôi phục âm lượng bình thường, nhắc lại rành rọt từng chữ.
Tui nói ra rồi, trọn vẹn không sai chữ nào, trời đất thánh thần nữ thần Vinh Quang ơi tui nói ra rồi, sau chừng đó năm cuối cùng tui cũng tỏ tình được rồi! Ngài Phương hò hét trong lòng.
Ăn mừng 1s, ngài Phương chợt nghĩ, tiểu đội trưởng vẫn chưa trả lời mà ha?
Nhỡ đâu...
Ngài Phương nháy mắt quay về trạng thái lo được lo mất, căng thẳng nhìn Vương Kiệt Hi.
Trong lúc ngài Phương ăn mừng suôn sẻ thổ lộ, Vương Kiệt Hi ngẩn người. Không phải bất ngờ, anh đã nghe người kia nói đến hai, không, ba lần, anh đang cân nhắc lựa chọn xem nên trả lời thế nào là tốt nhất.
Khi ngài Phương căng thẳng chờ câu trả lời của Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi đã chọn xong câu trả lời thích hợp.
"Được." Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phương Sĩ Khiêm, nói, "Vừa hay tôi cũng yêu anh."
Ngài Phương ngơ ngẩn.
Tiểu, tiểu đội trưởng vừa nói "được" đúng không? Cậu ấy còn nói cậu ấy cũng yêu tui đúng không? Đúng không? Tui không nghe nhầm chứ?
Cấp báo, thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm vừa trúng combo hai kỹ năng sát thương cao từ Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi, thanh máu còn 1 HP, xin cứu trợ gấp.
"Tiểu, tiểu đội trưởng, em nói, nói thật?" Ngài Phương lắp bắp hỏi lại.
Vương Kiệt Hi gật nhẹ: "Tôi không đùa. Phương Sĩ Khiêm, tôi yêu anh."
Tin mới tin mới, HP Phương Sĩ Khiêm hiện tại đã về zero, nhắc lại, Phương Sĩ Khiêm đã cạn máu, lập tức ngừng viện trợ, xin hết.
...
"Phương Sĩ Khiêm?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc gọi.
Ngài Phương nghe tiếng người thương liền vội vã kéo linh hồn đang bay càng lúc càng xa của mình về, xong vội vã tới ôm eo Vương Kiệt Hi tính xoay một vòng ăn mừng. Có điều chiều cao thể lực hai người xêm xêm nhau, ý định nâng tiểu đội trưởng lên cao của ngài Phương không thành, chỉ nâng được người trong lòng lên cách mặt đất mấy xentimét. Vậy cũng không ngăn được ngài Phương thể hiện sự sung sướng của mình cho cả thế giới cùng biết, nâng được xoay được, cuối cùng Vương Kiệt Hi bị ai kia xoay trọn một vòng.
"Anh làm gì..." Vương Kiệt Hi bị ôm lên cao nét mặt có phần hốt hoảng.
"Tiểu đội trưởng em biết không, anh đang vui lắm vui lắm vui lắm luôn!" Phương Sĩ Khiêm cười toét miệng nói, "Giờ anh cảm giác anh là người hạnh phúc nhất! Nhất toàn thế giới đó!"

Thật tình, dễ dàng thỏa mãn đến thế sao...
Vương Kiệt Hi đột nhiên nhớ về những năm đó. Ngày anh tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành và vị trí đội trưởng từ Lâm Kiệt, ngày Vi Thảo thua trận ở mùa 3, ngày họ cuối cùng cũng chiến thắng, đạt được Vinh Quang cao nhất. Từ địch ý và sự chán ghét ban đầu, rồi khi thừa nhận năng lực của anh dù Vi Thảo chiến bại, đến nể phục, tôn trọng và tin cậy mãi về sau, ngay cả bây giờ, Phương Sĩ Khiêm chưa bao giờ che giấu tâm trạng và cảm xúc của mình, ít nhất là trước mặt anh.
Thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm, trước anh, dù là thời trẻ tuổi mới quen hay khi trưởng thành thân cận, dường như vẫn luôn luôn dễ hiểu, chưa từng thay đổi.
Tuy anh cũng từng vì tính cách người này mà nhức đầu không ít lần, nhưng đó là chuyện khác.
Hôm nay cũng vậy, anh ta nói mình là người hạnh phúc nhất thế giới, chỉ vì sáu từ của anh - "Tôi đồng ý" và "Tôi yêu anh".
Khiến anh hạnh phúc đơn giản thật đấy, Phương Sĩ Khiêm.
Vương Kiệt Hi vòng tay ôm cổ ngài Phương đang cười ngu, nhìn ra thành phố B bên ngoài cửa kính, bất giác mỉm cười, cảm thấy bầu trời thành phố B lúc này đặc biệt trong xanh, thời tiết đặc biệt tốt lành.
-- CASE NO.3: CLOSED --​
Về câu cuối, các thím cũng biết không khí Bắc Kinh hiện tại ô nhiễm đến mức nào đó, có lẽ đến năm 202x sẽ cải thiện hơn nhưng không biết được nhiêu... Ý tui khi thêm câu này chính là tâm trạng Vương papa đang rất tốt vô cùng tốt nhìn gì cũng thấy tốt đó, không có ý nói xỏ xiên mắt Vương mắt bự có vấn đề gì đâu...
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#5
[TCCT] I love you (4)
Pairing: Phần này là Hàn Trương.
A/N: Yêu ai thì hãy dẫn người ấy đi ăn ngon =)))))) Kỳ thực tui chỉ muốn coi Hàn đội lãng mạn ver...
  • Tất cả những đoạn liên quan đến phòng ốc trong chiến đội đều là chém để tiện cho plot.
  • Lịch sinh hoạt của Trương phó trong fic được dựa theo bản dịch lịch sinh hoạt của Trương Tân Kiệt vô cùng có tâm của page Gateway to Sins, rất cảm ơn các bạn đã cho phép mình sử dụng bản dịch làm tư liệu tham khảo.
  • Xuân Hòa Lâu (tiếng Trung: 春和楼) nghe đâu là một nhà hàng đặc sản Sơn Đông lâu đời ở Thanh Đảo, cũng nghe đâu rất nổi tiếng.
  • Xe Hàn đội siêu ngầu, siêu đẹp, giá không phải dạng vừa, nghe nói sắp có phiên bản 2018, có thể xem phiên bản 2017 tại đây.
  • Tư liệu dùng hư cấu tra được trên mạng, nếu có bug gì mong đừng chú ý nhiều. (sai sót về dữ liệu trong tác phẩm gốc thì xin hãy góp ý ;;;__;;;)
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.4: Mr. Han​
Bá Đồ mới nhận thêm mấy kế hoạch hợp tác, Trương Tân Kiệt qua bộ phận tuyên truyền nhận tài liệu, kiểm sơ rồi trao đổi thêm với quản lý bộ phận, chừng mươi phút sau ôm theo mấy tập giấy tờ trở về. Bước vào phòng huấn luyện, nhìn một lượt thấy thiếu thiếu. Lúc cậu đi, đội trưởng vẫn đang huấn luyện như thường lệ, nhưng bây giờ chỗ anh ngồi đang trống, dọc đường về cậu cũng không thấy đội trưởng, không biết đã đi đâu.
Trương Tân Kiệt gọi một đội viên đang tạm nghỉ ngồi gần mình nhất, hỏi: "Đội trưởng đi đâu rồi?"
Đội viên nọ đang nghịch điện thoại, bị gọi giật mình chưa kịp trả lời, Trương Giai Lạc ngồi bên dãy máy đối diện ngóc đầu lên nói: "Kiếm lão Hàn hả? Cậu đi không lâu thì ổng nhận cuộc điện thoại, ra nghe máy một chốc rồi quay vô bảo ra ngoài có việc, nói cái đi luôn nhưng không nói đi đâu, giờ chưa thấy về nữa."
Trương Tân Kiệt gật đầu cảm ơn, sau đó về chỗ mình, lấy di động gửi một tin nhắn cho Hàn Văn Thanh, đoạn bắt tay sắp xếp số giấy tờ mới nhận được.
Tin nhắn gửi đi hơn một phút, Hàn Văn Thanh nhắn lại: "Sắp về."
Trương Tân Kiệt xem xong tin nhắn chỉ hai chữ cũng không hỏi han gì thêm, cất di động, hoàn thành việc sắp xếp phân loại kế hoạch rồi tiếp tục huấn luyện.
Hàn Văn Thanh nhắn tin trả lời lúc 9 giờ 10 phút sáng, khoảng một tiếng sau, lúc 10 giờ 15 phút, Trương Tân Kiệt rời máy tạm nghỉ, anh mới xuất hiện ở cửa phòng.
Trương Tân Kiệt đang chuẩn bị đi ra, thấy Hàn Văn Thanh đi vào, cậu cất lời chào anh rồi rời khỏi phòng.
Đi được mấy bước, cảm giác có người đang đi theo mình, cậu dừng lại, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Hàn Văn Thanh phía sau.
"Đội trưởng, nếu anh có việc thì cứ đi trước." Trương Tân Kiệt nhường đường.
"Tôi đi cùng cậu." Hàn Văn Thanh nói.
"À, vậy anh cứ tự nhiên." Trương Tân Kiệt nói, đứng chờ Hàn Văn Thanh bước đến chỗ mình rồi đi tiếp.
Bá Đồ ngoài nhà ăn còn có khu vực nghỉ ngơi giữa giờ dành cho thành viên chiến đội cách phòng huấn luyện không xa, thiết kế gồm một quầy bar nhỏ cùng mấy bộ bàn ghế gỗ tông trầm. Quầy bar trừ rượu ra thì phục vụ khá nhiều loại đồ uống và đồ ăn nhẹ, ngoài ra còn đặt máy pha cafe, máy xay sinh tố các loại dành cho đội viên muốn tự mình pha chế thức uống. Mọi ngày, Trương Tân Kiệt đều đến đây trong thời gian tạm nghỉ, dành chút thời gian massage tay và pha một ly nước mật ong âm ấm, uống xong vừa hết mười lăm phút nghỉ thì trở về huấn luyện tiếp đến bữa trưa.
Hôm nay, có thêm một người đến khu nghỉ cùng cậu.
Hầu hết đội viên Bá Đồ đang trong phòng huấn luyện nên khu nghỉ không có ai, quầy bar cũng vắng vẻ, mặt quầy dán một thông báo viết tay, đại ý quầy bar nghỉ phục vụ ngày hôm nay và cảm phiền mọi người tự phục vụ nếu muốn, cộng thêm xin lỗi nếu đã gây khó chịu. Trương Tân Kiệt đi thẳng qua quầy bar đến tủ gỗ bên cạnh, lấy hũ mật ong cất bên trong ra. Vừa quay người định đặt hũ lên mặt quầy để đi kiếm ly, Hàn Văn Thanh đã đỡ lấy hũ mật trong tay cậu, bảo: "Cậu ra ghế ngồi đi, tôi làm cho."
Trương Tân Kiệt hơi ngạc nhiên nhưng không ý kiến, theo thói quen chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng. Cậu ngồi xuống vị trí gần quầy bar nhất, nhìn Hàn Văn Thanh đang cầm ly thủy tinh đứng trước cây nước nóng lạnh rót nước, rót xong thử độ ấm. Quan sát hồi thấy không có vấn đề gì, cậu cũng mặc anh làm, bản thân bắt đầu quy trình massage tay tự đề ra.
Lúc sau, Hàn Văn Thanh hỏi: "Cậu uống bao nhiêu mật ong?"
"Một thìa cafe là được rồi, cảm ơn anh." Trương Tân Kiệt nói.
Thực hiện gần xong quy trình massage, ly nước mật ong được đặt trên bàn trước mặt Trương Tân Kiệt. Hàn Văn Thanh ngồi xuống ghế phía đối diện cậu, quan sát Trương Tân Kiệt thực hiện những bước massage cuối cùng xong, đưa tay cầm lấy ly nước mật ong.
"Cảm ơn anh." Trương Tân Kiệt nói, đoạn nâng ly lên, khẽ nhấp môi.
"Anh bỏ thêm chanh?" Cậu nhận ra vị nước hơi khác mọi khi.
"Ừ, hướng dẫn đều nói uống nước mật ong thêm chanh càng tốt, nghe nói vị cũng ngon hơn." Hàn Văn Thanh trả lời, "Tôi cho thêm vài giọt, sẽ không quá chua."
Trương Tân Kiệt uống một ngụm nhỏ, nhận xét: "Đúng là không chua lắm, rất vừa miệng."
"Cậu thấy uống ngon là được rồi." Hàn Văn Thanh nói, "Nếu thích, sau này tôi lại pha."
"Không nên, không thể làm phiền anh thế được." Trương Tân Kiệt nói.
Hàn Văn Thanh nhíu mày không đáp.
Trương Tân Kiệt tiếp tục thong thả uống từng ngụm nước chanh mật ong trong ly.
Uống xong, cậu đặt ly xuống bàn, lau miệng rồi nhìn người phía trước.
"Vậy, đội trưởng có việc gì muốn nói với tôi?" Cậu hỏi.
"Buổi chiều huấn luyện xong cậu có kế hoạch gì không?" Hàn Văn Thanh nghe hỏi không hề ngạc nhiên, vừa được hỏi liền nói.
Trương Tân Kiệt suy nghĩ một lúc, trả lời: "Huấn luyện xong tôi sẽ xếp kế hoạch cho ngày mai, sau mười phút xuống ăn tối ở nhà ăn câu lạc bộ, ăn xong thì tản bộ. Tản bộ đến bảy giờ tối tôi sẽ trở về kí túc xá. Anh còn muốn biết lịch sau đó không?"
"Không cần, vậy đủ rồi." Hàn Văn Thanh đáp, "Sáu giờ mười tối nay cậu chờ tôi, chúng ta đi ăn ngoài."
"Chỉ hai chúng ta?" Trương Tân Kiệt hỏi.
"Đúng."
"Anh định ăn ở đâu?"
"Xuân Hòa Lâu." Hàn Văn Thanh đáp, nghĩ rồi nói thêm, "Cậu chọn món."
"Được." Trương Tân Kiệt đồng ý.
Xuân Hòa Lâu hơi xa, có điều đồ ăn không tồi. Đội trưởng đã chủ động mời, cậu không cảm thấy có lý do gì để từ chối.
Chuyện cần nói đã nói xong, hai người cùng đứng lên, rời khu nghỉ quay về phòng huấn luyện.

Buổi chiều, 5 giờ 45 phút, đội trưởng Hàn tuyên bố thời gian huấn luyện kết thúc, các đội viên lục tục ra về. Trương Tân Kiệt ở lại phòng huấn luyện, viết kế hoạch huấn luyện hôm sau, sắp xếp đồ đạc xong mới rời đi.
Nhìn đồng hồ, cách giờ hẹn còn 10 phút, cậu rảo bước về phòng kí túc, thay đội phục ra, tắm qua rồi chọn một bộ đồ thường tương đối hợp nhãn mặc vào. Đang xuống cầu thang, Hàn Văn Thanh nhắn đến: "Chờ tôi ở cổng câu lạc bộ."
Trương Tân Kiệt ra cổng câu lạc bộ Bá Đồ, bắt đầu chờ người.
6 giờ 9 phút, Hàn Văn Thanh lái xe đến. Đây là xe riêng của anh, một chiếc Jeep dòng Wrangler Unlimited Rubicon Recon màu đen, nhìn qua đã thấy cường thế mạnh mẽ y như chủ nhân nó. Lần đầu tiên chiếc xe xuất hiện trước mắt đội viên Bá Đồ đã làm cả đám trầm trồ xuýt xoa xe đẹp xe ngầu đội trưởng chịu chơi các kiểu. Nếu không ngại là xe của đội trưởng, đội trưởng còn đứng ngay đó, chắc mấy tên mê xe đã lao vô sờ mó mấy lượt. Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh không hay lái chiếc xe này mà quen dùng phương tiện công cộng đi lại hơn, thành ra, một chiếc xe tốt được tán tụng như vậy thường xuyên phải chịu phận phủ bạt, xếp trong một góc gara của Bá Đồ.
Hôm nay là dịp đặc biệt, Hàn Văn Thanh không cần cân nhắc dẹp luôn lựa chọn phương tiện công cộng, lái xế riêng đưa đón ai kia.
Trương Tân Kiệt tới gần, Hàn Văn Thanh mở cửa bên ghế lái phụ để cậu vào, chờ cậu thắt dây an toàn xong mới khởi động xe.
Sau đấy, trừ thảo luận đôi câu về tình hình chiến đội lúc mới lên xe, hay khi Trương Tân Kiệt nói về đồ ăn ngon ở thành phố sắp tới thi đấu, cả hai im lặng gần như cả quãng đường đến Xuân Hòa Lâu. Cách thức ở chung lúc thường của hai người cũng dạng dạng vậy, nhưng Trương Tân Kiệt vẫn cảm nhận được không khí hơi bất thường. Có điều cậu không định tìm hiểu sâu xa, dù sao việc đội trưởng làm luôn quang minh chính đại, có gì phải lo nghĩ.

Phía trước Xuân Hòa Lâu xe đậu san sát, Hàn Văn Thanh thả Trương Tân Kiệt trước cửa nhà hàng rồi lái đi tìm chỗ đậu xe. Một lúc sau anh đi bộ quay lại, tính thời gian, xem chừng phải đi khá xa mới tìm được chỗ. Hai người vào nhà hàng, nhân viên nhà hàng bước tới đón, Hàn Văn Thanh đã đặt chỗ trước, nói tên ra thì được dẫn lên một phòng riêng trên lầu hai.
Trương Tân Kiệt nói: "Ăn ở lầu một cũng được."
"Không được, ngồi lầu một cậu sẽ chỉ tập trung ăn." Hàn Văn Thanh nói.
Đi ăn đương nhiên phải tập trung ăn, Trương Tân Kiệt nghĩ, nhưng cậu biết lần này Hàn Văn Thanh không chỉ đơn giản mời cậu đi ăn, đặt chỗ yên tĩnh dễ nói chuyện vẫn hơn.
Khi gọi món, Trương Tân Kiệt gọi mấy món ít đạm, ít dầu mỡ rồi thôi, không chọn món nào cay, Hàn Văn Thanh thấy thế thì nói: "Muốn ăn đồ cay cứ gọi."
"Anh chắc không? Đội trưởng còn muốn nói chuyện nữa mà." Trương Tân Kiệt mỉm cười, câu sau cố tình nói nhỏ, ánh mắt tìm tòi xuyên qua cặp kính gọng kim loại nhìn Hàn Văn Thanh.
Trương Tân Kiệt thích ăn cay, ăn đồ cay không bao giờ để thừa là chuyện toàn Bá Đồ đều biết. Cậu còn tuân thủ nghiêm ngặt 'ăn không nói, ngủ không nói', đám đội viên vẫn truyền nhau, muốn tâm sự dông dài xin ý kiến đội phó gì đó, thứ nhất không mời ăn cay, thứ hai không chọn trúng giờ cậu sắp đi ngủ. Hàn Văn Thanh nhận ra ý trêu chọc trong lời Trương Tân Kiệt, biết cậu nhắc đến chuyện kia, lòng hơi ngạc nhiên việc cậu ta mà cũng biết đùa kiểu này đấy, ngoài mặt không biểu lộ gì đáp: "Chắc chắn."
"Thế tôi không khách khí."
Nói thì nói vậy, món Sơn Đông mặn ngọt làm chủ, Trương Tân Kiệt cũng không định "không khách khí" thật, chỉ gọi thêm mấy món cay dễ ăn xong trả thực đơn cho phục vụ.
Món ăn lần lượt được đưa lên, hai người yên tĩnh dùng bữa. Đây là do Trương Tân Kiệt ăn không nói, còn Hàn Văn Thanh, thời gian anh ngắm người đối diện ăn còn nhiều hơn thời gian ăn.
Cách Trương Tân Kiệt ăn uống cũng giống như ấn tượng về con người cậu - nghiêm túc, có quy luật, không dễ dàng phá vỡ nguyên tắc vì bất kỳ lý do gì, đặc biệt giờ giấc ngặt đến mức không ít người tiếp xúc qua đều nghi cậu bị ám ảnh cưỡng chế. Nhưng làm đồng đội mấy năm, Hàn Văn Thanh hiểu, Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn mà không cứng nhắc, có nguyên tắc mà không bảo thủ, gặp chuyện khó giải quyết đều không cố chấp làm theo ý mình, vẫn thường lắng nghe ý kiến của người khác. Dù anh phải thừa nhận, yêu cầu chính xác đối với giờ giấc của cậu ấy đã khắc nghiệt đến cấp độ gần ám ảnh cưỡng chế lắm rồi.

Ăn uống xong xuôi, bát đĩa đã được nhân viên nhà hàng dọn đi hết, Hàn Văn Thanh gọi một món tráng miệng lạ tai, Trương Tân Kiệt từng ăn qua vô số đặc sản các vùng cũng chưa bao giờ biết đến món này.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng cười tươi như hoa đẩy một xe chuyển thức ăn phủ vải trắng vào, nhấc từ xe đặt lên mặt bàn phía trước Trương Tân Kiệt một đĩa sứ trắng đế cao, bên trên đậy kín bằng nắp inox, nhỏ nhẹ nói "Chúc quý khách vui vẻ" rồi để xe lại, rời khỏi phòng.
Trương Tân Kiệt ngờ ngợ đoán được bên dưới nắp inox này chắc chắn không phải món tráng miệng gì đó, đưa mắt mang ý hỏi nhìn Hàn Văn Thanh.
"Cậu mở ra đi." Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt nhấc nắp inox ra. Một hộp nhung nhỏ màu đen lặng lẽ nằm trong đĩa sứ trắng, cậu nhìn qua đã biết là hộp nhẫn.
"Cậu có thể mở cả cái đó ra nữa." Hàn Văn Thanh nói tiếp, Trương Tân Kiệt nghe giọng anh, biết tâm trạng anh đang tốt lên với tốc độ ánh sáng.
Cậu mở hộp nhẫn ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn nam to bản rộng khoảng 4mm, màu trắng bạc, góc cạnh vuông vức, hai đường millgrain chạm song song gần cạnh nhẫn, giữa hai đường, cũng là chính giữa nhẫn, nạm một viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.
Đủ nam tính, và cuốn hút. Giống như người đặt làm chiếc nhẫn này vậy.
Khi Trương Tân Kiệt còn đang chú ý vào chiếc nhẫn, Hàn Văn Thanh lên tiếng gọi: "Tân Kiệt."
Trương Tân Kiệt nhanh chóng dời mắt khỏi chiếc nhẫn trong hộp, biết sắp đến chuyện chính liền ngồi ngay ngắn đối mặt với đội trưởng Hàn.
Hàn Văn Thanh nói, ngữ khí nghiêm túc có chút không giống tỏ tình, mà như khi tuyên bố rằng mục tiêu duy nhất của Bá Đồ là giành quán quân, kiên định suốt mười năm chưa từng thay đổi: "Trương Tân Kiệt, tôi yêu cậu. Lấy kết hôn làm tiền đề, tôi muốn cậu và tôi bắt đầu quan hệ tình nhân từ bây giờ, cậu có đồng ý không?"
Sự quan tâm của Trương Tân Kiệt hiếm khi không đặt vào trọng điểm câu hỏi, cậu để ý đến một chuyện khác: "Đội trưởng, anh nói 'lấy kết hôn làm tiền đề'?"
"Phải." Hàn Văn Thanh dường như không để tâm bày tỏ của mình chưa được đáp lại, thoải mái trả lời, "Lấy chiếc nhẫn đó làm tín vật đầu tiên."
"Và thứ này nữa." Anh lấy từ trong túi quần một hộp nhẫn khác, mở nắp rồi quay sang cho Trương Tân Kiệt xem, bên trong hộp nhẫn đó đặt một chiếc nhẫn nữa gần như giống hệt chiếc của cậu, "Đây là của tôi. Mỗi chiếc đều khắc tên tôi và cậu, nếu cậu đồng ý, đây sẽ là nhẫn đính hôn sau này của chúng ta."
"Cậu có đồng ý không?" Anh lặp lại.
Trương Tân Kiệt lẳng lặng nhìn Hàn Văn Thanh đúng hai mươi giây rồi đáp: "Tôi đồng ý."
Thực tế, lúc này cậu không suy nghĩ nhiều, cậu đã nghĩ đến tình huống này hàng trăm lần trước khi nó thực sự xảy ra, nhiều hơn số lần mô phỏng giả định cậu từng thực hiện của bất kỳ trận đấu nào. Cậu vừa mong nó đến sớm một chút, vừa muốn nó đừng xảy ra nhanh quá, cho cậu thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng tự hỏi bản thân, cậu cũng không biết khi nào mới là thời điểm thích hợp. Thời điểm thích hợp do người trước mắt cậu bây giờ chọn, cậu đặt tất cả tình cảm, niềm tin và mong đợi vào người đàn ông ấy. Nếu anh không muốn tiến lên, cậu sẽ chờ, đến khi không được phép chờ nữa.
Hàn Văn Thanh cho rằng Trương Tân Kiệt không máy móc cứng nhắc, đúng, nhưng anh chưa biết, tình cảm dành cho anh của Trương Tân Kiệt đối với chính cậu quan trọng như giờ giấc vừa đúng đồng hồ chạy chuẩn vậy, không thể sai, không được sai, nên cậu vô thức nghiệt ngã với tình cảm của chính mình, dù một giây một khắc cũng tuyệt đối không muốn xảy ra sai lầm thất thố.
Mà bây giờ, anh đã nói thành lời điều cậu muốn nghe từ lâu, từng âm thanh in sâu vào đáy lòng cậu, việc của cậu bỗng trở nên đơn giản: chỉ còn lại tạo một khoảng ngừng đủ để anh biết cậu đã suy nghĩ cẩn thận, sau đó nhìn thẳng vào anh và nói "Tôi đồng ý".
Sau đó, khi anh thả lỏng đề phòng, tôi sẽ hôn anh, và nói "Tôi yêu anh", rõ ràng thẳng thắn, như anh đã nói yêu tôi.
-- CASE NO.4: CLOSED --​
Nói thiệt tui không nghĩ phần của Hàn đội và Trương phó dài ghê gớm như này, mà đến 90% nội dung toàn ăn với uống ha ha =))))) Nhân tiện, Hàn đội ra ngoài lúc sáng là để lấy nhẫn đặt làm và đi đặt bàn đó =)))) Và vài note vớ vẩn nữa đây:
  • Mẫu nhẫn Hàn đội tặng Trương phó thật ra không chỉ gọi là nhẫn, nó gọi là "band ring". Theo tui đọc được thì khi chọn nhẫn cưới của một số thương hiệu, đặc biệt là Tiffany's, thường họ khuyến khích một option là set wedding ring + band ring. Ring thì tương tự nhau với cả hai phái, còn band ring thì nam nữ khác nhau. Cách đeo là đeo cùng nhau, band ring đeo trước, ring đeo sau, cùng trên ngón đeo nhẫn á. Hiện nay việc đeo band ring phổ biến hơn, cố nhiên vì thiết kế của nó đơn giản hơn ring, khoản gắn nạm đá quý trên band ring cũng khiêm tốn hơn ring, tiện cho hoạt động thường ngày. Nói cho dễ hình dung thì ring là cái nhẫn kim cương n carat chói mùi mắt chó hay thấy mang đi cầu hôn, còn band ring là kiểu cái nhẫn trơn thường đeo trên tay những người đã kết hôn ấy. Các thím có thể search GG để biết thêm chi tiết, cá nhân tui cảm thấy band ring tự nó đã là một cái nhẫn riêng rồi. À, nguyên mẫu band ring trong fic đây.
  • Chuyện món Sơn Đông mặn ngọt làm chủ là do tra baike xong QT trans bảo thế...
 
Last edited:

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#6
[TCCT] I love you (5)
Pairing: Phần này là Song Hoa.
A/N: Phần này xin tặng một người bạn, cảm ơn đã giúp đỡ em rất nhiều trong lúc tìm ý tưởng và references thích hợp.
Đây hoàn toàn là não tàn hư cấu ra, không có giá trị tham khảo.
Ngôn từ của tui có giới hạn, nhiều chỗ bất lực sẽ không mô tả nổi, các thím bỏ qua ha...
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.5: Mr. Sun​
Tôn Triết Bình tuyên bố giải nghệ lần hai 3 năm trước. Chấn thương tay của anh vốn trị không dứt, rời giới đã lâu, bản thân anh cũng nghĩ mình không thích hợp với kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp lâu dài nữa. Lần này trở lại làm tuyển thủ, phần nhiều để trợ lực về tinh thần cho Nghĩa Trảm non trẻ, đến thời điểm thích hợp anh lại giải nghệ.
Lâu Quan Ninh tôn trọng quyết định của anh, nhưng vẫn tiếc người tài khó gặp, nhiệt tình mời anh ở lại Nghĩa Trảm làm cố vấn cho chiến đội. Hắn cam kết trả lương hậu hĩnh, anh lại không nhất thiết phải tới thường xuyên như nhân viên bình thường, thỉnh thoảng đến chỉ bảo mấy vấn đề kỹ thuật cũng được.
Từ thuở đầu chập chững gia nhập Liên minh, bách khoa toàn thư nào đó đã giúp Lâu Quan Ninh thấm thía một điều, tài năng nổi bật và kinh nghiệm tích lũy của một lão tướng cấp bậc đại thần không phải thứ đám tuyển thủ trẻ bọn họ muốn có ngay mà được, đập bao nhiêu tiền ra cũng vô ích. Hơn nữa, chính Lâu Quan Ninh đã là người chơi cuồng kiếm sĩ, càng hiểu rõ chỉ điểm của vị cựu đệ nhất cuồng kiếm Liên minh này có giá trị thế nào. Nếu đãi ngộ đặc biệt có thể giữ được vị đại thần này ở lại hỗ trợ Nghĩa Trảm, hắn cảm thấy làm hơn thế cũng đáng giá.
Phần Tôn Triết Bình, anh suy nghĩ ít lâu rồi nhận lời. Anh sẵn có nghiệp kinh doanh, không lo thiếu tiền, Lâu Quan Ninh trả công bao nhiêu căn bản không ảnh hưởng quyết định của anh, nhưng cố nhiên hắn muốn giữ người sẽ hào phóng hết mức có thể. Nhận lời ở lại, lý do lớn nhất là vì anh còn tình cảm với Vinh Quang. Giải nghệ vẫn có thể góp sức hỗ trợ lớp người trẻ tuổi yêu Vinh Quang và mộng ước dấn bước trong giới chuyên nghiệp, anh thấy cũng tốt.
Về phần nguyên nhân nhỏ hơn... có lẽ là để sống cùng thế giới với người kia lâu hơn đi, Tôn Triết Bình nghĩ.
Từ đó, Tôn Triết Bình tiếp tục ở lại Nghĩa Trảm dưới vai trò cố vấn chiến đội, hơn nữa còn là một cố vấn nghiêm túc có trách nhiệm, danh xứng với thực. Qua ba năm, đến một ngày tháng bảy năm nay, chiến đội nghỉ hè, anh cũng xin nghỉ phép khoảng một tháng, lấy lý do có việc quan trọng cần làm. Kỳ nghỉ dài, thành viên chiến đội đã về nhà gần hết, công việc của cố vấn thật ra không nhiều nhặn gì, Lâu Quan Ninh nghe xong thì vui vẻ đồng ý.
Nghỉ phép được duyệt, tối đó Tôn Triết Bình nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài, hôm sau đặt vé máy bay xuất ngoại.
Trước khi đi anh gọi cho Trương Giai Lạc, thông báo thời gian tới mình sẽ vắng mặt trong nước, bảo hắn lúc liên lạc thì gọi thẳng cho anh, gửi tin QQ anh sẽ không nhận được ngay. Anh trả cước, không cần tiếc tiền.
Trương Giai Lạc ừ xong nói, Đại Tôn anh lại đi công tác hả, nhớ mua đặc sản đó, lựa đồ ngon ngon ấy.
Tôn Triết Bình cười đồng ý.
Chắc chắn sẽ mang bất ngờ về cho em.

Kết thúc một ngày, về phòng ký túc, Trương Giai Lạc chán chết đổ người xuống giường.
Giờ là đầu tháng 8, đang mùa chuyển nhượng, nghỉ ngơi một tháng, mùa giải mới chưa đến, hôm nay chiến đội tiến hành huấn luyện bình thường. Mọi ngày Trương Giai Lạc huấn luyện trở về, việc đầu tiên làm là gọi video với Tôn Triết Bình tám chuyện. Tám chuyện, trong trường hợp này, tức một người phụ trách nói, một người phụ trách nghe. Tất nhiên hắn nói, Tôn Triết Bình nghe. Anh nói khá ít, hầu như toàn vừa bật video call vừa tranh thủ xử lý công việc linh tinh, thỉnh thoảng câu được câu chăng đáp lời hắn, để hắn biết anh vẫn đang lắng nghe.
Trương Giai Lạc không có bất mãn, hắn thấy sau nhiều năm, cả hai vẫn có thể ở chung thoải mái thế này rất tốt. Ngoại trừ việc hai người ở xa nhau, đều bận rộn nên muốn gặp mặt trực tiếp không dễ, hắn hài lòng với hiện tại.
Hồi tháng trước, Tôn Triết Bình nói ra nước ngoài một thời gian, giờ còn chưa nghe tin anh về. Mặc dù anh đã nói muốn cứ gọi trực tiếp, nhưng gọi mấy lần, hầu như mỗi lần anh đều báo địa điểm khác nhau. Hắn lo anh liên tục di chuyển sẽ mệt mỏi nên không gọi nhiều, gọi cũng không nói nhảm, chỉ hỏi thăm mấy câu rồi tạm biệt.
Tuy nhiên, gọi điện hỏi thăm là một chuyện, video call là chuyện khác. Hắn buộc mình ít gọi cho anh, video call do giờ giấc khác biệt mà cũng tạm ngưng. Có điều, hắn tự ngưng thì thôi đi, người kia thấy hắn đột nhiên ngừng cũng không chủ động gọi. Gặp Tôn Triết Bình mỗi tối từ lâu đã thành thói quen của hắn, nay cả tháng không thấy người, Trương Giai Lạc càng ngày càng bứt rứt.
Chán quá, Trương Giai Lạc nghĩ.
Đại Tôn đi mấy ngày rồi?
Tự hỏi tự trả lời, hình như hơn ba mươi ngày.
Đi lâu quá sao mãi chưa về, hắn nghĩ tiếp, chưa xong việc sao?
Muốn gặp Đại Tôn quá. Ngắm nghía số điện thoại Tôn Triết Bình cho trên màn hình di động, hắn tiếp tục nghĩ.
Nhưng không được. Chênh lệch múi giờ, Đại Tôn còn bận, gọi ít thôi.
Trương Giai Lạc vùi mặt vào gối, cảm giác như mình đang tự ngược.
Lăn lăn trên giường hồi lâu, hắn dang tay nằm ngửa nhìn trân trân trần phòng ký túc.
Chán quá.
Vòng luẩn quẩn lại bắt đầu...
"Dẹp dẹp dẹp, không nghĩ nữa, ngủ ngủ." Nghĩ gọi ít thôi đến lần thứ n, Trương Giai Lạc mới vỗ vỗ mặt, bò dậy chuẩn bị thay đồ đi ngủ.
Đúng lúc đó, di động vứt trên giường vang tiếng. Nhạc chuông cài riêng cho Tôn Triết Bình.
Đại Tôn gọi!! Trương Giai Lạc gần như vồ lấy di động.
"Đại Tôn!"
"Anh đây." Tôn Triết Bình trả lời, giọng nói nhuốm màu mệt mỏi, song vẫn nghe ra tâm trạng không tồi, "Anh về nước rồi."
"Anh về rồi? Khi nào vậy? Bay bao lâu? Có đổi chuyến gì không? Có mệt lắm không? Anh ăn tối chưa? Công việc thế nào rồi? Thuận lợi cả chứ?" Trương Giai Lạc như vừa nhiễm tính nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên, mau mắn bắn mấy câu hỏi liền, nghĩ gì hỏi nấy.
Bên kia, Tôn Triết Bình một tay kéo vali hướng ra cửa sân bay, một tay áp di động lên tai, lần lượt trả lời từng câu hỏi của Trương Giai Lạc: "Anh vừa xuống máy bay, bay thẳng, khoảng 9 tiếng, không mệt lắm. Anh chưa ăn tối, lát nữa sẽ ăn. Còn công việc..."
Anh ngừng giây lát rồi nói: "... sắp hoàn thành, việc bên đó thì xong hết rồi. Hơi mất thời gian, song tương đối thuận lợi."
"Vậy thì tốt rồi." Trương Giai Lạc hơi yên dạ, dặn, "Anh nhớ ăn tối đàng hoàng, đừng qua loa. Nghỉ ngơi cho tốt đi, có việc gì mai hãy làm."
"Anh biết rồi." Tôn Triết Bình nói, "Giai Lạc, anh đang ở thành phố Q."
"Ừ." Trương Giai Lạc đáp, tiếp đó giật mình kinh ngạc.
"Anh nói anh đang ở thành phố Q??"
Đầu kia báo cáo: "Anh đang ra cổng sân bay L."
Sân bay quốc tế lâu năm và đông đúc nhất thành phố Q.
"Anh, anh bay thẳng từ đó đến đây?"
"Ừ."
"Em tưởng anh về thành phố B trước chứ?"
"Đến đây đưa quà, thăm em mấy ngày rồi sẽ về."
Vị nào đó nghe vậy vui lên thấy rõ.
"Mai anh sẽ đến Bá Đồ." Tôn Triết Bình lại nói.
"Không cần đâu." Trương Giai Lạc vội nói, "Để em, mai em qua chỗ anh. Anh ở khách sạn?"
"Không, anh ở căn hộ gần Bá Đồ, căn để trống ấy." Tôn Triết Bình trả lời.
Trương Giai Lạc biết Tôn Triết Bình sở hữu hai căn hộ gần trụ sở câu lạc bộ Bá Đồ, là mua hồi mới giải nghệ. Một căn cho thuê, một căn anh hay ở thành phố B ít đến, kêu Trương Giai Lạc vô thì hắn bảo thích ở ký túc xá hơn, nên căn hộ nọ, dù đã sắm sửa nội thất hoàn thiện từ đời nào, đến nay toàn bỏ trống.
"Vậy chiều mai huấn luyện xong em sẽ qua nhé." Trương Giai Lạc nói.
"Bá Đồ kết thúc huấn luyện là chiều muộn phải không? Anh đến đón em." Tôn Triết Bình nói.
"Thế có được không?" Trương Giai Lạc hỏi.
Tôn Triết Bình cười: "Lo anh mệt à? Không sao đâu."
Trương Giai Lạc nghe giọng cười của người kia, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, nhẩm tính rồi hẹn giờ giấc ngày mai:
"Vậy được, hẹn khoảng sáu giờ chiều mai nhé. Khi nào anh đến thì gọi cho em."
"Ừ."
"Rồi, anh cúp máy đi, chú ý nghỉ ngơi đó."
"Ừ, anh sẽ, em cũng nghỉ ngơi đi, mai gặp."
"Mai gặp."

Hôm sau, Trương Giai Lạc ngóng cái hẹn buổi chiều từ sáng, suốt thời gian huấn luyện không nhấp nha nhấp nhổm thì mất tập trung, bài huấn luyện thất bại mấy lần liền. Hàn Văn Thanh nhìn mãi ngứa mắt, xạc cho một trận, hắn mới chịu ngồi im.
Đến chiều, Trương Giai Lạc chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ treo trong phòng huấn luyện, giám sát giờ giấc còn kỹ hơn Trương Tân Kiệt. Cảm giác nếu Hàn Văn Thanh mà tuyên bố giải tán muộn một giây, hắn sẽ ý kiến ngay.
Tiếc là hắn chưa có cơ hội đó. Hôm nay được ngày Hàn đội đúng giờ, 5 giờ 45 phút cho nghỉ, một giây không chệch. Trương Giai Lạc ba chân bốn cẳng phóng về ký túc xá, tắm rửa thay đồ bằng tốc độ tên lửa, sửa soạn hết lượt, tiếp theo ngồi chờ điện thoại của Tôn Triết Bình.
6 giờ kém 5 phút, Tôn Triết Bình gọi bảo sắp đến. Trương Giai Lạc cúp máy rồi mau mau chóng chóng khóa cửa phòng xuống lầu.
Đi một quãng, hắn tự nhiên nghĩ, mình vội vã quá thì phải. Vậy là giảm tốc độ, không đi như chạy nữa, có điều vẫn rảo bước nhanh hết mức.
Bình tĩnh, hắn nhủ, gặp Đại Tôn thôi mà, có phải chưa từng gặp qua bao giờ đâu.
Nói xong tự thuyết phục, một tháng không gặp, thật sự rất nhớ anh, chỉ muốn thấy người sớm sớm chút. Lại nói, lần này gặp người thật bằng xương bằng thịt, so với video call đương nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhanh hơn chút có gì sai chứ?
Hắn chợt nảy ra so sánh, hồi bặt tin Đại Tôn mấy năm gặp lại đâu đến mức này. Lúc đó, thời gian không gặp nhau còn dài hơn bây giờ nhiều, cảm xúc lại không rõ rệt như giờ.
Tại sao nhỉ? Trương Giai Lạc tự hỏi.
Do khi đó còn mập mờ chưa rõ đã cách biệt gần bốn năm chăng?
Hay do bản thân gánh nhiều trách nhiệm trên vai, chấp niệm với quán quân quá nặng, không có thời gian nghĩ đến người đó?
Trầm tư giây lát, hắn kết luận, phân không được.
Trước đó chưa từng cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới biết, dường như khi hồi tưởng về những ngày xa cách đó, mọi thứ hắn trải qua đều quyện vào nhau thành một thứ chất dinh dính, quánh dẻo như mạch nha cô đặc, vui buồn đau giận gì đều trộn vào cả, hắn quấn lấy một đũa nhấc lên có thể thấy rất nhiều ký ức. Nhưng duy bóng hình người đó, cùng nỗi nhớ và chút oán giận hắn nghĩ mình có, là mãi không tìm được.
Cứ như bộ não hắn bây giờ đã tự động lọc đi đoạn trí nhớ ấy, chỉ để lại khoảng thời gian hắn và người kia sóng vai bên nhau, dựng nên Bách Hoa, tạo ra Phồn Hoa Huyết Cảnh càn quét Liên minh. Sau đó, nó nhảy thẳng đến khoảnh khắc người ấy trở lại, cách màn hình dùng một câu 'bắn nát hết mớ tạp niệm trong lòng đi' vực hắn dậy, cùng hắn tái tạo Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa, rồi triệt để bái biệt quá khứ.
Nhưng không nhớ nổi, thật ra không sao hết. Trương Giai Lạc hôm nay rất rõ, quãng thời gian kia đã nằm lại trong miền ký ức xa xôi, hắn là hắn của hiện tại, Đại Tôn cũng là Đại Tôn của hiện tại. Tuy cả hai, như tất cả những người khác trên thế giới này, đều phải mang theo quá khứ của riêng mình tiếp tục sống, nhưng hạnh phúc hay bất hạnh ở tương lai phải do chính mình định đoạt.
Mà hắn, Trương Giai Lạc, đã chọn sống hạnh phúc.

Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, thoáng cái đã đến cổng lớn Bá Đồ.
Trương Giai Lạc ngó quanh, Đại Tôn đã đến chưa?
Mới nghĩ vậy thì Tôn Triết Bình gọi.
"Em sang đường đi, xe anh không đỗ bên em được." Anh nói.
Trương Giai Lạc đau khổ nhìn đường phố nườm nượp xe cộ. Lúc hẹn chỉ mong càng sớm càng tốt, quên mất lúc này đang giờ cao điểm, trên đường thiếu gì thì thiếu, tuyệt đối không thiếu mấy thứ phương tiện di chuyển này. Sang đường ngay không được, hắn phải đi vòng lên hướng có vạch qua đường cho người đi bộ, nhắn Tôn Triết Bình chờ rồi đợi đèn đỏ mới qua đường.
Qua đường an toàn, bước lên vỉa hè phía đối diện cổng lớn câu lạc bộ, hắn bước ngược hướng đi khi nãy tìm Tôn Triết Bình. Rất nhanh đã thấy bóng người đang đứng chờ cạnh một ngõ nhỏ, hắn bước tới gần, nhìn rõ người kia thì ngơ ngẩn.
Tôn Triết Bình đang mặc sơ mi sáng màu mở hai nút trên cùng, tay áo xắn đến khuỷu, bên dưới mặc quần jean ống côn xanh đậm lật một lần gấu, đi giày da màu nâu. Anh tựa lưng vào bức tường của ngôi nhà phía sau, một chân co lên, hơi cúi đầu đọc gì đó trong di động trên tay phải, còn tay trái đút túi quần.
Tháng tám đang hè, tối muộn, sáu giờ trời vẫn còn sáng, đèn đường chưa bật. Thất tịch người người đổ ra đường, trên hè phố không thiếu những khách bộ hành ngược xuôi, thế nhưng quanh nơi người kia đứng lại hình thành một không gian trống, dù nhỏ vẫn khá rõ ràng.
Anh một mình chờ người ở trung tâm vùng trống đó, khí chất nam tính cuồng ngạo vốn có trong bản tính, quyện thêm sự trầm tĩnh bình thản lắng đọng theo năm tháng, mạnh mẽ đánh thẳng vào mỗi ánh mắt như có như không liếc qua mình, hấp dẫn người ta ngoái đầu nhìn thêm một cái. Hệ quả tất yếu là, khiến anh càng trở nên nổi bật hơn.
Tóc Tôn Triết Bình vừa đen vừa cứng, ngoài cắt ngắn cho gọn ra không tạo kiểu phức tạp, anh cũng ngại chuyện tóc tai phiền hà, bao năm vẫn giữ nguyên một kiểu tóc, đến giờ chưa thay đổi. Lúc này một làn gió nhẹ phất qua, thổi mấy lọn tóc ngắn lỉa chỉa rung rinh, thổi tận vào tim Trương Giai Lạc.
Đậu má!!! Người yêu tui đẹp trai quá đi!!!!!
Trương Giai Lạc hiện giờ đang không ngừng bắc loa âm thầm gào thét.
Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu trực tiếp quan sát mình không thể lờ đi, người kia ngẩng đầu nhìn. Thấy là người mình đợi, cuồng ngạo thường ánh lên nơi đáy mắt biến mất, nét cương nghị trên mặt bỗng nhu hòa hẳn đi.
"Giai Lạc." Anh nở nụ cười đi về phía Trương Giai Lạc.
Đậu má sao tui chưa từng phát hiện ra Đại Tôn cười dịu dàng như này có thể đẹp trai như này chứ???
Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy để người yêu đẹp trai chói lóa của mình đứng chờ nơi đông người thật không khôn ngoan.
"Em đến rồi, Đại Tôn. Anh đỗ xe ở đâu, mình đi thôi." Trương Giai Lạc đến thời gian nói một hai câu thôi cũng ngại chậm, mới gặp đã liến thoắng. Nhanh nhanh rời khỏi đây nào.
Tôn Triết Bình dẫn Trương Giai Lạc đi thêm một quãng ngắn. Đến cạnh chiếc SUV màu trắng mang tên thương hiệu nào đó có vẻ khá phổ biến mà Trương Giai Lạc vừa nhìn đã biết là xe thuê tạm, anh dừng lại.
Tôn Triết Bình mở khóa xe lên trước, Trương Giai Lạc mở cửa ghế phụ lái trèo lên sau. Vừa đóng cửa xong xuôi, quay người sang, cằm hắn đã bị nắm lấy. Người kia kéo hắn vươn sang phía ghế lái, một tay giữ cằm, một tay đặt lên gáy hắn, ấn nhẹ xuống, ép môi mình lên môi hắn. Rồi nhân lúc hắn bất cẩn, anh tách mở hai hàm răng vốn không đóng chặt, đưa lưỡi vào càn quét trong khoang miệng.
Vị the cay lành lạnh lan khắp vòm họng, Trương Giai Lạc chỉ kịp nghĩ Đại Tôn anh vừa ăn kẹo bạc hà đúng không, rồi đã phải vất vả đáp lại thế tấn công mạnh mẽ của Tôn Triết Bình.
Âm thanh nho nhỏ sinh ra khi môi lưỡi quấn quýt vang lên, cũng chỉ giới hạn trong không gian nhỏ hẹp của chiếc SUV, không hề truyền ra ngoài.
Khi nụ hôn dài kết thúc, hai đôi môi tách ra, kéo theo một đường chỉ bạc dài mỏng mảnh. Tôn Triết Bình thỏa mãn nói, giọng trầm trầm hơi khàn: "Chào em, Giai Lạc."
Trương Giai Lạc thiếu khí mặt đỏ bừng thở dốc hai hơi, ổn định hô hấp rồi bình tĩnh quẹt tay lau đi vệt nước bọt dính trên khóe môi, nói: "Ừm, chào anh, Đại Tôn."
Tôn Triết Bình cười cười, tâm trạng cực tốt khởi động xe, rời khỏi nơi đỗ, hòa vào dòng phương tiện ngược xuôi trên đường.

"Đại Tôn, anh chắc không chỉ mua mỗi thứ này về chứ?" Trương Giai Lạc ngồi trên sofa trong phòng khách căn hộ của Tôn Triết Bình, mắt dòm hộp chocolate đặt làm trên tay, vẻ mặt không tin nổi.
Hộp chocolate màu đỏ son thắt nơ đen, nắp hộp viền nhũ vàng, trên nắp có logo cửa hàng cũng nhũ vàng. Bên trong có 16 cốc giấy nến màu nâu xếp theo bốn hàng, mỗi hàng bốn ô. Mỗi cốc giấy nến đựng một viên chocolate làm thủ công, từng viên đều trang trí khác nhau, xếp vào hộp lại có cảm giác hài hòa, trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Đẹp thì đẹp, như tác phẩm nghệ thuật còn gì, nhưng ít quá. Đây là đánh giá không chút khách khí của Trương Giai Lạc.
Lúc hắn đến, vốn đang ôm tâm trạng hào hứng xem Tôn Triết Bình mua gì về, ai ngờ anh lục lọi một hồi, chỉ lấy được hộp chocolate này đưa hắn.
Sau đó anh mang ra một bình thủy tinh đựng trà hoa quả, bảo uống cùng đỡ ngọt rồi lủi luôn.
Đại Tôn anh đi những một tháng đó, có bận cỡ nào cũng không thể chỉ xách về hộp chocolate nhỏ xíu không bõ dính răng này đúng không?
"Ừ, anh mua món này sau cùng." Tôn Triết Bình đang lúi húi trong bếp, không rõ làm gì, nói vọng ra.
"Thế..." Trương Giai Lạc nhen nhóm hi vọng.
"Anh còn mua nữa." Tôn Triết Bình trả lời đúng như hắn hi vọng, sau đó nói, "Nhưng chocolate đó không để lâu được, sẽ hỏng, phải ăn trước. Mấy món còn lại lát anh sẽ đưa em."
"Được, vậy ăn chocolate đã." Trương Giai Lạc nhanh chóng thỏa hiệp không chút do dự.
Hắn đặt hộp chocolate đã mở nắp xuống bàn trà. Bên mép hộp chocolate có nhét một tờ giấy gập lại, hắn nhấc lên, mở ra. Bên trong là hướng dẫn sử dụng chocolate, phần chữ in giới thiệu các loại chocolate có trong hộp của nhà sản xuất, và phần viết tay hướng dẫn cách ăn, nét chữ quen thuộc.
Đại Tôn tự viết cái này à?
Trương Giai Lạc hoàn toàn không hứng thú với phần giới thiệu chocolate kia, đằng nào cũng vào bụng hắn, tự mình đánh giá tốt hơn nhiều. Hắn tò mò về phần viết tay của Tôn Triết Bình hơn.
Bước một, anh viết chocolate này phải ăn từ viên trên cùng bên trái. Như phòng người đọc được có thể quay ngược hướng hộp chocolate, anh còn đặc biệt nêu tên gọi, mô tả cách trang trí của viên chocolate đó. Trương Giai Lạc cảm thấy trò này cũng vui, liền làm theo hướng dẫn nọ, nhón lấy viên chocolate hàng trên cùng góc trái, bỏ vào miệng, cắn một cái.
Nhân chocolate dẻo bất ngờ tràn ra, mùi vỏ cam đậm đà đột ngột lan tỏa trong miệng. Hắn ngây người, ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi bật cười thích thú.
Theo tờ giới thiệu, viên chocolate hắn đang ăn có thành phần ganache sữa với caramel và vỏ cam Jaffa bào. Viên chocolate nho nhỏ đẫm hương caramel thơm ngọt, vị nếm ra cũng là vị ngọt đặc trưng của caramel, nhưng hương cam chanh đặc biệt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng tràn khắp vòm miệng khi cắn lần đầu lại khiến người ta có cảm giác như đồng thời nếm được vị chát hơi đắng riêng biệt của những sợi vỏ cam mới bào. Chocolate dẻo tan nhanh, hắn hiếm khi buộc bản thân phải nhấm nháp từ từ, để vị caramel ngọt ngào lại đượm hương cam chanh, gợi chút đăng đắng nơi tâm tưởng đó dần dần tan hết nơi đầu lưỡi.

Ăn xong viên đầu tiên, mùi vỏ cam vẫn lưu lại khắp các ngóc ngách trong vòm miệng, hắn phải rót một ly trà, uống xong chờ dư vị kia nhạt đi mới tiếp tục làm theo chỉ dẫn.
Nối tiếp viên chocolate thứ nhất, Tôn Triết Bình lặp lại cách mô tả tương tự với các viên cần ăn tiếp theo.
Chanh vàng thơm dịu, bạc hà the cay, caramel và muối ngọt mặn đan xen nhưng lưu vị rất lâu, lại còn một viên nhân rượu... Tôn Triết Bình chắc chắn khi mua cố tình chọn mỗi loại một viên, không hề trùng lặp, thành công khiến Trương Giai Lạc cứ ăn hết một viên lại tiếc một lần.
Ăn đến viên thứ tám, thấy Tôn Triết Bình ở mãi trong bếp không ra, hắn lấy làm kỳ lạ. Đại Tôn làm gì lâu thế?
"Đại Tôn, anh làm gì lâu thế?" Hắn không nỡ rời "tác phẩm" mới ăn được một nửa, ngồi ở phòng khách gọi với vào phòng bếp.
"Có chút việc." Tôn Triết Bình trả lời.
"Em ăn tám viên rồi, anh không ra mau là hết đó." Hắn nói.
"Tùy em, của em cả."
"Anh nói thật hả?"
"Ừ, mua riêng cho em đó."
Trương Giai Lạc nghe vậy sung sướng, không bận tâm nữa, nhón lấy viên chocolate thứ chín.
Bấy giờ, mắt hắn liếc đến đến chỗ cốc giấy nến trống trong hộp. Thoáng thấy đáy cốc có dính thứ gì màu trắng, hắn nhấc cốc vừa đựng viên chocolate thứ tám gần mình nhất lên.
Cốc giấy nến màu nâu đen tựa tựa màu viên chocolate, nổi bật một ký tự Latin viết bằng chocolate trắng ở đáy, là chữ U.
U?
Trương Giai Lạc kéo hộp chocolate lại gần xem. Như hắn đoán, giống cốc giấy hắn vừa xem, mỗi cốc đựng chocolate trong hộp hắn vừa ăn đều có viết một ký tự bằng chocolate trắng ở đáy.
Ba cốc giấy đầu tiên viết ba chữ tiếng Trung, , , , ghép lại chính là tên hắn.
Từ cốc giấy nến thứ tư, đáy mỗi cốc giấy viết một ký tự Latin, tính đến cốc giấy thứ tám, lần lượt là W, I, L, L, U.
Trương Giai Lạc hồi đấu giải Thế giới bị bắt đi học tiếng Anh để giao tiếp, học cũng hòm hòm, học xong còn tìm được thú vui mới là trò giải ô chữ. Mấy trò khác liên quan đến giải đố như tìm manh mối, giải mã mật hiệu các kiểu hắn cũng biết. Sau về nước, hứng thú với mấy trò chơi ngôn ngữ của hắn vẫn kéo dài đến tận giờ.
Hiện tại, một thông điệp bị che giấu đánh trúng sở thích nhỏ, hai ngón tay hắn nhón viên chocolate thứ chín lên, bỏ vào miệng, không quan tâm mùi vị nữa. Hắn tìm được thứ đáng quan tâm hơn chocolate rồi.
Trương Giai Lạc lấy ra cốc giấy thứ chín. Đáy cốc có một chữ M.
Chả hiểu gì.
Hắn lại ăn tiếp.

Từ từ, những chữ cái dưới đáy cốc giấy trong hộp chocolate lộ ra trước mắt Trương Giai Lạc.
Thật ra hắn chưa ăn hết, mới đến viên chocolate thứ mười lăm, nhưng dựa vào dãy cốc giấy xếp nối nhau trên mặt bàn, hắn nghĩ mình đã hiểu thông điệp ẩn trong hộp chocolate rồi.
, , , W, I, L, L, U, M, A, R, R, Y, M, E.
张佳乐 WILL U MARRY ME.
张佳乐, will you marry me?
Trương Giai Lạc, em sẽ kết hôn với anh chứ?

Trương Giai Lạc nhìn hàng cốc giấy xếp trên bàn, không biết hiện tại có nên ngàn lần cảm tạ mình năm đó đã nghiêm túc học tiếng Anh hay không.
Nhưng cảm tạ gì để sau, giờ hắn muốn gặp người kia ngay lập tức.
"Đại Tôn..." Hắn hướng về phòng bếp gọi, không hề phát hiện sự ngập ngừng trong giọng mình, cũng không kịp nhận ra một người khác đã vào phòng khách khi hắn hướng toàn bộ sự chú ý vào hàng cốc giấy trên bàn.
"Anh ở đây." Tôn Triết Bình đứng ở một đầu sofa, không cần người kia nói trọn câu đã đáp lời. Thay vì bộ đồ lúc đầu, anh đang mặc một bộ đồ khác - một bộ suit tối màu, nghiêm túc và trang trọng hơn. Tay anh ôm một bó hồng lớn - chính xác gồm 99 bông lớn bằng nhau cùng 9 bông nhỏ bằng nhau, tổng cộng 108 bông được chọn lựa kỹ càng, mỗi bông bất kể lớn nhỏ đều thuần sắc đỏ tươi như máu.
Trương Giai Lạc ngây ngẩn nhìn người kia bước gần đến nơi mình đang ngồi. Anh ngồi xuống sofa bên phải hắn, thấy hắn vẫn đang ngơ ngác thì đặt bó hồng lên bàn, cạnh hộp chocolate, bật cười:
"Em bất ngờ đến mức này?"
"Bất ngờ lắm... Anh... Em... Anh với em..." Trương Giai Lạc bối rối từ trạng thái mất hồn trở lại, bắt đầu nói năng lộn xộn, bản thân hắn cũng không biết mình muốn nói gì nữa.
"Anh... làm cái này?" Cuối cùng hắn chỉ vào hàng cốc giấy hỏi.
"Ừ, đã nói dành riêng cho em đó thôi." Tôn Triết Bình nói, "Và chưa hết đâu."
"Hả? À..." Trương Giai Lạc nhớ ra mình mới ăn hết 15 viên chocolate, vẫn còn một viên cuối cùng, ở góc dưới cùng bên phải hộp chocolate.
Đó là một "viên chocolate" màu đen, nhỉnh hơn mấy viên chocolate hắn đã ăn, không trang trí họa tiết, không biết phủ gì lên mà bề ngoài nhìn mịn như nhung.
"Đó... nhìn không giống chocolate lắm ha..." Trương Giai Lạc đầu óc rối loạn cân nhắc, nhận xét.
"Em chưa nhìn kỹ đúng không?" Tôn Triết Bình nói, đưa tay nhấc vật cuối cùng còn lại trong hộp chocolate, đưa cho Trương Giai Lạc, "Cầm lấy."
Hắn tiếp lấy, nhanh chóng nhận ra, không phải chocolate, đây là một hộp nhỏ hình lập phương bọc vải nhung màu đen.
Trương Giai Lạc ngờ ngợ. Kích thước hơi nhỏ, nhưng sao vẫn thấy quen quen?
Tôn Triết Bình lại nhấc tay mở nắp hộp. Bên trong hộp cũng bọc vải nhung đen, phần hộp phía dưới được chia hai phần nhồi cho đầy lên, bọc bằng hai mảnh vải đen, tạo thành một khe nhỏ ở giữa, thích hợp để giữ trang sức kích thước nhỏ. Ví dụ như, một chiếc nhẫn.
"Đây là lý do anh xuất ngoại một tháng." Tôn Triết Bình nói.
Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng biết do đâu mình thấy cái hộp này quen. Thứ hộp nhẫn hắn đi dự cầu hôn đính hôn kết hôn bao năm qua thấy người ta cầm đến mòn cả mắt, chính hắn cũng từng cầm hộ người ta, một giây ngay trước đây, hắn lại ngớ ngẩn không nhớ nổi tên nó.
Bấy giờ, trong hộp đang đặt một chiếc nhẫn, sắc trắng bạc của kim loại và hồng thẫm của đá quý nổi bật trên nền nhung đen.
Bốn dải bạch kim nạm kim cương, từ một gốc chung, chia mỗi bên trái phải hai dải, uốn lên theo hai hướng chếch nhau, dần tạo thành một cung tròn. Sau đó, hai dải kim loại mỗi hướng cắt nhau một lần duy nhất, cùng nhẹ uốn cong hướng vào giữa, trước khi cùng vươn tiếp lên. Cuối cùng, chúng tỏa ra bốn góc, hộ quanh một khung đỡ vươn thẳng đang nâng cao viên kim cương màu hồng thẫm cắt kiểu asscher lấp lánh ánh sáng.
Mặt trong chiếc nhẫn, nơi bốn dải bạch kim bắt đầu vươn đi tạo hình, có khắc hai ký tự Latin, "PL", viết tắt pinyin tên Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc.
"Đại Tôn, cái nhẫn này..." Trương Giai Lạc chỉ nói được một câu lửng lơ như thế.
Chiếc nhẫn này quả thực đã khiến Tôn Triết Bình vất vả đủ đường. Anh và bên thiết kế thảo luận thiết kế từ tháng năm, cùng lúc nhờ quan hệ lùng tìm thứ nguyên liệu hiếm có làm viên đá quý trung tâm. Chờ đợi mãi chưa có tin tức gì, anh đã định nếu không kịp sẽ tìm loại đá quý thay thế khác. May mắn cuối cùng cũng có tin tức tốt, anh thành công có được thứ mình muốn. Sau đó là xuất ngoại tới nơi làm nhẫn, tự mình theo dõi quá trình chiếc nhẫn quan trọng được tạo ra, rồi yêu cầu chỉnh sửa khi không hài lòng các thứ. Mãi đến đầu tháng 8, anh mới nhận được thành phẩm đủ đạt để kết thúc công việc trở về.
Hiện giờ, có thể thấy vẻ kinh ngạc cảm động của người kia, anh cảm thấy công sức mình bỏ ra không hề uổng phí.
Nhớ đến bài viết hôm nay đọc được, Tôn Triết Bình suy nghĩ, giờ đã là thời điểm tuyệt vời nhất để nói ra lời quan trọng nhất đó hay chưa?
Chẳng qua nghĩ gì thì nghĩ, đệ nhất cuồng kiếm đầu tiên của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang ấy mà, vốn không phải người thích nghe lời kẻ khác đạo diễn lắm, nhất nhất làm theo chỉ dẫn mơ hồ là chuyện anh ghét nhất, suy nghĩ nọ chỉ chợt nhảy ra trong đầu anh rồi biến luôn.
Mặc kệ thời điểm hoàn hảo có lẽ có nào đó đi, lúc này nếu không nói ra thì còn chờ khi nào nữa?
"Giai Lạc." Anh gọi tên người đó.
Ánh mắt người đó rời khỏi chiếc nhẫn, hướng về anh, khuôn mặt còn chưa dứt khỏi sự bất ngờ.

Ký ức những năm qua bỗng hiện lên, như đèn kéo quân từ từ trình diễn từng cảnh trước mắt Tôn Triết Bình.
Lần gặp đầu tiên, Tây Bộ Hoang Dã, bách hoa nở rộ.
Năm đó, rực rỡ nhất Liên minh Chuyên nghiệp, là Phồn Hoa Huyết Cảnh của chúng ta.
Năm đó, mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp thứ năm kết thúc, anh nản lòng rời khỏi Bách Hoa.
Những năm ấy, em ở lại gánh vác mọi thứ, kiên định chèo chống Bách Hoa.
Năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh tái hiện, chỉ là, Song Hoa ngày nào, đã không còn đồng hành như xưa.
Một năm nào, thời điểm sau trận chung kết Thế giới, em từ Zurich gửi cho anh một tin nhắn, là một câu: "Đại Tôn, tôi đoạt quán quân rồi, chúng ta hẹn hò đi."
Tin nhắn trả lời của anh gửi đi chỉ vài giây sau, thẳng thắn nói: "Được, chúng ta hẹn hò."
Sau đó không có gì đặc biệt, cứ bên nhau tự nhiên như vậy, an ổn tới giờ.
Hành trình của chúng ta không tính là thuận lợi, sinh ly cách trở đã trải qua, kết quả vẫn ở bên nhau.
Anh từng tự hỏi, có phải chính anh - người đưa em vào giới chuyên nghiệp - là kẻ đã gieo hạt mầm của chấp niệm với quán quân cho em không. Rồi anh lại nghĩ, em tài năng như vậy, cho dù không phải anh, Liên minh Chuyên nghiệp sao có thể bỏ qua em. Nhưng sự thật không thể thay đổi, người em đã gặp là anh.
Năm đó nản lòng rời đi, anh cứ ngỡ mình đã làm trọn trách nhiệm của đội trưởng, trao lại một Bách Hoa mà em có thể tiếp tục dẫn dắt đi lên. Nhưng sau này, anh không khỏi giả định, nếu ngày đó không dứt khoát biệt tích như thế, ở quanh hỗ trợ một chút cũng được, có khi nào sẽ giúp em bớt vất vả nhiều năm hay không.
Em từng nói rằng, ngày đó gặp lại, anh đã kéo em khỏi vũng bùn mặc cảm tội lỗi không thể tự thoát ra. Em nói cảm ơn, cảm ơn anh đã trở lại, nhưng em sẽ không biết, anh trong những năm tháng nản lòng thoái chí nhất, đã được sự kiên cường của em cứu giúp bao nhiêu lần.
Những điều này, anh chưa bao giờ nói em hay.

Suy nghĩ cuồn cuộn muôn nẻo, nói ra lời chỉ cô đọng thành bốn câu đơn giản.
"Giai Lạc, cảm ơn em." Cảm ơn em kiên cường nỗ lực nhiều năm như thế, chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Xin lỗi em." Xin lỗi năm đó bỏ lại em mà đi, xin lỗi không thể ở bên vào thời điểm em suy sụp khổ sở nhất.
"Anh yêu em." Anh yêu em. Thật sự rất yêu.
Và câu cuối cùng.
"Trương Giai Lạc, em có đồng ý ở bên anh suốt phần đời còn lại không?" Tôn Triết Bình tay phải nắm lấy bàn tay trái để không đặt trên đùi của người kia, nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, dịu dàng nói.
Đây có lẽ là những câu nói quan trọng nhất cuộc đời hơn ba mươi năm của anh, cũng là những câu nói anh dùng tất cả dịu dàng mình từng có nói ra.

Tôn Triết Bình không hề dài dòng hoa mỹ, chỉ nói ra bốn câu đơn giản, nhưng đó là lời cầu hôn tuyệt vời nhất, chân thành nhất hắn từng nghe.
Thời gian, ký ức và tình cảm của họ chất chồng lớp lớp trong bốn câu nói đó, hắn đều hiểu.
Người đàn ông trong mắt hắn vô cùng xuất sắc, từng ngông cuồng từng kiêu ngạo, nay vẫn đẹp đẽ chói lọi như Thái Dương, đang cầu hôn hắn.
Cảm xúc của Trương Giai Lạc đã bùng nổ đến mức suýt chặn luôn khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Hắn cảm nhận trái tim đang đập nhanh dữ dội nơi lồng ngực trái cùng niềm vui sướng hạnh phúc to lớn đến nỗi sắp vỡ òa.
Cố gắng trấn tĩnh, nỗ lực kiềm chế không hét lên giải tỏa cảm xúc trong lòng, hắn tìm lại khả năng sử dụng ngôn ngữ đã rời bỏ mình, vào một khắc nghe thấy lời cầu hôn của người kia.
Tôn Triết Bình đang chờ hắn. Hắn phải trả lời, càng nhanh càng tốt.
Trương Giai Lạc hít sâu, trở tay đan năm ngón vào tay người kia, từng chữ rõ ràng đáp lại anh: "Em đồng ý. Tôn Triết Bình, em đồng ý, ở bên anh, suốt phần đời còn lại."
-- CASE NO.5: CLOSED (WAITING FOR A WEDDING INVITATION~) --​
* A/N: Xong... xong rồi... Song Hoa khó viết quá viết mãi không được, tui đã cố gắng ;;;___;;; Sau đây là note về một số chi tiết trong fic:
  • Chocolate: Đây là phần tui được giúp đỡ. Hộp chocolate và vị chocolate mượn từ gift box của chocolate store này. Trong fic thì chocolate được đặt dựa theo kích thước nhẫn, hộp đựng nhẫn được làm dựa theo kích thước mỗi viên chocolate, có thể thực tế không đúng đâu...
  • Hoa hồng đỏ: Nhét vào cho vui vì có nhẫn có quà không hoa thấy sai sai... Số lượng hoa hồng luôn có ý nghĩa riêng của nó, không hổ là idol giới hoa. 9 bông là yêu em mãi mãi, 99 bông là yêu em vẹn nguyên không đổi, 108 bông là mình cưới nhau nhé =))))))
  • Nhẫn: Mẫu nhẫn là mẫu này, lần đầu tiên tui thấy đã bật ra ba chữ "cúp quán quân" =))))) Viên kim cương trung tâm là kim cương màu fancy vivid pink, viên trong fic cỡ 1.5 ct. Cách đánh giá màu của kim cương màu khá phức tạp, tui chỉ tra được references rất cơ bản, sẽ không giải thích ở đây.
Kim cương hồng là một trong những loại kim cương màu hiếm nhất (màu càng gần red càng nặng càng đắt càng khó tìm...), mỏ Argyle ở Australia là nơi chiếm 90% tổng sản lượng kim cương hồng của thế giới, nhưng nghe bảo 2021 sẽ ngừng hoạt động. Nhân tiện, hiếm hàng đầu không đối thủ là kim cương đỏ, mỏ kim cương hồng có thể tạo ra kim cương đỏ, chẳng qua tìm được không còn tùy thời vận. Rất đẹp, các thím muốn tìm hiểu thêm có thể tra GG, rất dễ tìm.
Một bí mật cuối là nửa thời lượng fic này được dùng để PR cho đàn ông U30 phong độ có tiền đẹp trai cuồng dã Tôn Triết Bình =)))))))
 
Last edited:

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#7
[TCCT] I love you (6 - END)
Pairing: Phần này là Tán Tu (Tu Tán tất nhiên vô tư).
A/N: Phần cuối rồi. Btw, đây là phần ngắn nhất.
  • Quân Bất Tri chắc nhiều người cũng biết, lấy từ bài Việt nhân ca. Có thể xem toàn bài và bản dịch thơ ở đây, tui chỉ trích hai câu cuối có tên ID:
"Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri."

  • BW là viết tắt của Beautiful World. It's a beautiful world.
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.6 (LAST CASE): Mr. Ye​
BW: Xin chào, đây là Tổng đài 5102xxxx. Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?
Quân Bất Tri: Có phải hôm nay nếu yêu cầu tư vấn tình cảm sẽ được miễn phí không?
BW: Đúng vậy, đó là chương trình đặc biệt ngày Thất tịch của chúng tôi. Tất cả yêu cầu liên quan đến tư vấn tình cảm trong ngày hôm nay đều sẽ được hỗ trợ nhiệt tình, hoàn toàn không vụ lợi. Bạn cần tư vấn về vấn đề gì?
Quân Bất Tri: Là thế này, tôi có một người bạn, hiện tôi định tỏ tình với cậu ấy. Nhưng tôi đang vướng phải một chuyện khó nghĩ.
BW: Bạn có thể nêu ra vấn đề mình gặp, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ bạn tìm cách giải quyết.
Quân Bất Tri: Nếu một người đã chết, làm thế nào để thổ lộ tình cảm cho người đó hay?

Khung chat im lặng. Người trực tổng đài nọ một hồi lâu không trả lời.
Diệp Tu đốt một điếu thuốc mới, cười tự giễu. Hắn đúng là rảnh rỗi quá lâu, chỉ số thông minh giảm sút nghiêm trọng mới đi hỏi người khác chuyện này.
Đang định tắt khung chat đi, bên tổng đài nhắn tin đáp trả.

BW: Về vấn đề này, tổng đài thật sự không thể đưa ra một giải pháp thỏa đáng cho bạn.
Quân Bất Tri: À, tôi hiểu.
BW: Nhưng nếu bạn vẫn muốn tìm kiếm một đáp án, tôi có thể lấy tư cách cá nhân để trả lời. Đây sẽ hoàn toàn là suy nghĩ cảm tính của tôi, rất có thể không có giá trị sử dụng trong tình huống thực. Bạn muốn biết chứ?
Quân Bất Tri: ...Tôi muốn xem thử xem sao.
BW: Tôi cũng từng mất đi người mình yêu thương. Tuy thời gian đầu khi chuyện mới xảy ra, cuộc sống thật không dễ dàng, nhưng cuối cùng tôi vẫn vượt qua, tiếp tục sống mà không có người đó ở bên. Dù tôi chưa bao giờ quên người đó, nhưng chính mình sống tốt, tôi nghĩ người đó biết được cũng an lòng.
BW: Cá nhân tôi cho rằng, một người đã chết không có nghĩa đã rời đi. Chỉ cần có người còn nhớ tới, còn yêu quý họ, họ sẽ luôn dõi theo hành trình của những người còn sống. Nếu bạn muốn thổ lộ với người đã chết đó, chỉ cần dùng tình cảm chân thành nói ra, tôi tin người ấy nhất định sẽ nhận được tâm ý của bạn.
BW: Xin lỗi, suy nghĩ này của tôi có phần mê tín, bạn không cần thiết phải xem xét lựa chọn này đâu.

Lần này, đến phiên Diệp Tu im lặng không đáp.
Hút xong điếu thuốc, hắn ném đầu lọc vào gạt tàn gần máy tính xong gõ tin trả lời.

Quân Bất Tri: Xin lỗi, khiến cậu nhớ lại chuyện không vui.
BW: Không sao không sao, chuyện của tôi đã qua lâu lắm, có thể giúp gì cho bạn thì tốt.
Quân Bất Tri: Và cảm ơn.
BW: Khách khí rồi, đó là công việc của tôi mà. Bạn còn câu hỏi gì không?
Quân Bất Tri: Không có. Cảm ơn đã giúp đỡ tôi.
BW: Cảm ơn bạn đã tin tưởng tìm đến với tổng đài. Nếu còn cần tư vấn về bất kỳ vấn đề nào, chúng tôi luôn hoan nghênh bạn trở lại.
Quân Bất Tri: Tôi sẽ. Tạm biệt.
BW: Rất hân hạnh được hỗ trợ bạn. Tạm biệt.

Diệp Tu thừ người ngồi trước máy tính. Nhìn khung chat hiển thị nội dung cuộc trò chuyện vừa kết thúc, hắn không biết đang nghĩ gì, bỗng lẩm bẩm:
"Nếu hiện giờ tôi dùng chân tâm nói yêu cậu, liệu cậu có nghe thấy thật không?"
Câu hỏi của hắn không nhằm vào bất kỳ ai, cũng không ai trả lời hắn. Lời vừa nói ra, ngôn từ cứ thế rơi vào khoảng không, rồi nhanh chóng tan biến.

Một bóng hình trong suốt đứng phía sau Diệp Tu. Dáng vẻ mới thành niên năm đó vẫn giữ nguyên không đổi, chỉ là Diệp Tu và tất cả những người sống đều đã không thể trông thấy được nữa.
Người đó nghe câu hỏi của Diệp Tu, khẽ thở dài. Anh đưa tay xoa lên mái tóc đã điểm vài sợi bạc kia, ánh mắt ghét bỏ, dường như muốn dùng sức nhổ sạch mấy cọng tóc bạc sớm trên đầu Diệp Tu.
Ý định này không thể thành công.
Người đó lại vòng tay ôm Diệp Tu từ phía sau. Cơ thể trong suốt xuyên qua lưng ghế, chuẩn xác đặt quanh cổ người đang ngồi trước máy tính.
Diệp Tu đương nhiên không phát hiện ra.
"A Tu, nói cho cậu biết một bí mật." Người đó nói, "Tôi vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Cậu nói gì làm gì, tôi đều thấy cả."
Anh mỉm cười.
"Cho nên, nếu cậu muốn tỏ tình, cứ nói, tôi chắc chắn nghe được đó."
"Và... Tôi cũng yêu cậu, A Tu."
-- CASE NO.6: CLOSED --​
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
[TCCT] I love you (1)
Pairing: Phần này là Chu Giang (Giang Chu cũng được).
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO. 1: Mr. Zhou​
Giang Ba Đào vừa trở về từ bộ phận kỹ thuật của Luân Hồi thì bắt gặp đội trưởng nhà mình đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, ánh mắt cứ trông về phía hành lang cậu vừa đi qua.
"Đội trưởng đứng ngoài này làm gì thế? Đợi ai à?" Cậu vui vẻ vẫy vẫy tay chào Chu Trạch Khải, hỏi.
"Ừm..." Chu Trạch Khải không nhìn Giang Ba Đào, chỉ "ừm" một tiếng.
Giang Ba Đào thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nói: "Vậy tui vào trước ha." Rồi định đi vào phòng huấn luyện.
Mắt thấy người sắp bước qua chỗ mình, Chu Trạch Khải nắm chặt điện thoại trong tay, bước lên một bước nhỏ, chắn đường Giang Ba Đào.
"Đội trưởng?" Giang Ba Đào khó hiểu nhìn qua hỏi.
Chu Trạch Khải hít sâu một hơi, lấy khí thế đệ nhất Vinh Quang nhìn thẳng người trước mặt, cất tiếng: "Giang..."
"Tôi đây?" Giang Ba Đào đáp.
"Tôi thích..." Nhìn thẳng vào đôi mắt dường như luôn thấu suốt được mọi điều trước cả khi mình nói trọn câu kia mà tỏ tình thật sự hơi quá sức Chu Trạch Khải, mới nói đến đây đã cuống suýt cắn lưỡi rồi.
Chu Trạch Khải kiệm lời, không giỏi biểu đạt, trong tình huống thông thường nói được năm chữ đã tính là nhiều. Đa số người giao tiếp với anh đều cảm thấy rất mệt tâm, hầu hết không hiểu được những gì anh muốn nói, còn cho rằng anh cố tình làm thế. Chu Trạch Khải quá oan, anh thật sự không có ý định tạo ra hình tượng tiếc chữ như vàng hiện giờ. Song rất khó sửa thói quen giao tiếp từ nhỏ, khi buộc phải trình bày rõ suy nghĩ, anh chỉ đành cố gắng dùng cách nói ngắn gọn mà vẫn đủ ý, để người xung quanh ít nhất có thể hiểu được đại khái.
Nhiều lúc, Chu Trạch Khải cảm thấy giao tiếp bình thường còn gian nan hơn thi đấu. Trên sân anh hạ gục một đối thủ dễ dàng bao nhiêu, xuống sân nói được một câu rõ ràng lại thấy khó khăn bấy nhiêu.
Rồi cậu ấy - người chỉ bằng vài từ ít ỏi cũng thấu hiểu được ý đồ trong lòng anh - xuất hiện. Cơn mưa tới kịp lúc cứu sống người sắp chết khát, Giang Ba Đào chuyển tới Luân Hồi giúp Chu Trạch Khải lần đầu tiên trong đời biết cảm giác lời nói ra có người hiểu được ngay là vui sướng và hạnh phúc cỡ nào.
Tốt quá rồi.
Toàn Luân Hồi chứng kiến khả năng kết nối với sóng não Chu đội của Giang Ba Đào, không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Chu Trạch Khải cũng từng nghĩ Tiểu Giang hiểu mình là việc rất tốt. Chỉ cần có Tiểu Giang bên cạnh, anh không cần nỗ lực quá nhiều để bày tỏ ý kiến, càng không cần bỏ sức để tâm đến vấn đề phát ngôn không thuận. Vì Tiểu Giang sẽ luôn ở đó giúp đỡ anh.
Mãi đến hiện tại, Chu Trạch Khải nghĩ muốn tự mình thổ lộ trực tiếp với người hiểu anh hơn bất kỳ ai, nói cho cậu ấy nghe thật rõ rằng tôi thích cậu, anh mới phát hiện, Tiểu Giang quá hiểu mình hình như không tốt lắm. Trước mặt Tiểu Giang, anh đã quen lời ít ý nhiều, quen một chữ của mình cũng được hiểu thấu suốt không chút trở ngại, kết quả là càng lúc càng nói ít đi, có thể rút ngắn liền rút ngắn.
Bỗng dưng nói nhiều thêm mấy từ, còn là loại lời tỏ tình từ bé đến lớn chưa thử qua bao giờ, luống cuống hồi hộp cộng lại, rốt cuộc suýt cắn lưỡi.
Hồi trước đâu đến nỗi, chẳng lẽ mình được chiều sinh hư? Chu Trạch Khải buồn bực nghĩ.
Chu Trạch Khải được đội phó nhà mình chiều hư hay không không ai biết, Chu Trạch Khải càng không để tâm xác thực đúng sai nọ kia, anh đang bận cổ vũ chính mình, chuẩn bị thổ lộ lần nữa.
Lúc này lại phát sinh vấn đề mới.
Thời điểm cần một hơi nói hết suy nghĩ trong lòng nhất định không được ngắt ngang, bằng không rất có thể sẽ không đủ can đảm nói tiếp nữa. Thương Vương đại đại suýt cắn lưỡi xong tính bày tỏ lại, bất ngờ nhận thấy mình không thể nhìn thẳng đối tượng nữa, nhìn được thì lại không nói ra lời được, mấy chữ đơn giản như tắc lại trong họng. Nói cách khác, anh vừa rơi vào tình huống "rất có thể" nêu trên.
Chu Trạch Khải quẫn.
Lần này muốn thổ lộ phải chuẩn bị sẵn, phần vì anh nghĩ đến tình huống lúng túng không nói rõ ràng như ý được, ba từ muốn nói anh đã nhẩm thầm trong đầu suốt thời gian đứng chờ Giang Ba Đào. Vốn nên suôn sẻ mới đúng, ai ngờ lại gặp sự cố ngay lúc này.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Chu Trạch Khải hiện giờ là lập tức quay đi, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng nghĩ tới những khích lệ mình nhận được, anh lại không cam lòng trốn tránh thế, thành ra nói được hai từ xong đứng sững ở đó, đôi tai hồng hồng, ánh mắt nhìn xuống đất, không nhìn thẳng Giang Ba Đào nữa.
Chu Trạch Khải sững người đứng chắn đường Giang Ba Đào, đang nói dở đột nhiên không nói nữa, xấu hổ đứng im tránh né ánh mắt ai kia, thế ai kia cứ im im vậy thôi à?
Đương nhiên nào có chuyện đó.
Giang Ba Đào hiện đang trong quá trình xử lý dữ liệu.
Quan sát, xong.
Phân tích, xong.
Kết luận, xong.
Giang Ba Đào mất 3s hiểu được ý tứ trong lời đội trưởng nhà mình, đứng máy 1s. Sau đó, cậu giữ bình tĩnh đưa ra phương án hành động thích hợp. Cậu gọi:
"Tiểu Chu."
Chu Trạch Khải hơi nâng mắt nhìn lại đội phó chiến đội mình, vành tai chưa hết hồng.
Giang Ba Đào cười cười, dang rộng hai tay: "Ôm cái nào."
Được xưng tụng là đệ nhất Vinh Quang không có nghĩa anh thật sự thập toàn thập mĩ. Chu Trạch Khải cũng có lúc tâm lý bất ổn, nhưng bề ngoài anh chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu đáng chú ý nào, thói quen kiệm lời càng khiến người khác khó nắm bắt được tâm trạng anh. Hơn nữa người xung quanh đều rất tin tưởng anh, luôn cảm thấy Chu Trạch Khải toàn năng rất bớt lo, vô hình chung bỏ qua những bất thường nhỏ nhặt, thậm chí vặt vãnh, trong thái độ của anh. Do đó, nếu gặp thời điểm quan trọng như khi thi đấu, Chu Trạch Khải phải tự mình tìm cách điều chỉnh trạng thái cho ổn thỏa từ trước.
Về sau, Giang Ba Đào đến, Chu Trạch Khải rất vui. Không chỉ vì người này có thể hiểu chính xác ý mình, mà còn vì mỗi khi anh thấy không ổn, cậu ấy sẽ nhanh chóng nhận ra, rồi cùng anh tìm cách "chữa trị".
Một cái ôm trấn an là cách cậu ấy thường dùng lúc khẩn cấp, tác dụng nhanh hiệu quả cao. Chu Trạch Khải thích ôm Giang Ba Đào, càng thích cách cậu ấy siết chặt vòng tay quanh người mình. Chỉ một cái ôm như vậy cũng khiến anh bình tâm rất nhanh.
Tuy nhiên, hiện giờ họ không có việc gì cấp thiết cả, Giang Ba Đào lại nói ôm một cái.
Chu Trạch Khải không hiểu Giang Ba Đào có ý gì nhưng cũng dang hai tay ôm lấy cậu.
Giang Ba Đào vòng tay ôm chặt Chu Trạch Khải, nhìn thấy tai Chu Trạch Khải hồng hồng, nghĩ thầm Tiểu Chu của tui dễ thương nhất thế giới đó nha, sau đó ghé môi sát vành tai xinh đẹp đó, thì thầm từng chữ rõ ràng: "Tiểu Chu, tôi cũng thích cậu."
Đôi tai xinh đẹp thường bị mấy lọn tóc mai lòa xòa che mất của Thương Vương đương nhiệm, khi nghe được lời người kia nói, từ hồng hồng dần đỏ ửng lên, nóng rực.
-- CASE NO.1: CLOSED --​
Oa Chu bị Giang chiều hư mà TTATT
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
[TCCT] I love you (3)
Pairing: Phần này là Phương Vương (Vương Phương cứ tùy ý).
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.3: Mr. Fang​
Ngài Phương nào đó vừa xuống máy bay liền móc di động gọi cho người thương, định bụng cho người thương một bất ngờ.
Vương Kiệt Hi đang chỉ đạo huấn luyện ở Vi Thảo thì di động trong túi quần rung, lấy ra thấy tên Phương Sĩ Khiêm lại nhét vào túi quần, tiếp tục công việc.
Người thương không nhận điện, ngài Phương ra đến cửa sân bay bấm máy gọi tiếp lần nữa.
Vương Kiệt Hi cho đội tạm nghỉ mười phút, rời khỏi phòng huấn luyện tới một hành lang vắng người mới lấy di động vẫn rung không ngừng nãy giờ ra. Vừa kết nối, bên tai đã vang vọng tiếng người kia:
"Tiểu đội trưởng anh yêu em!!"
Âm lượng không nhỏ, Vương Kiệt Hi đang áp di động lên tai cảm thấy tai mình hơi đau đau. Anh mắt không nháy mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi, nhầm số rồi."
Sau đó cúp máy cái rụp.
Mời ngài Phương mới thể hiện tình cảm đã bị người thương phũ phát biểu cảm nghĩ? Ngài Phương mặt tỉnh bơ nói, không sao hết, hơi buồn một tí nhưng tui quen rồi.
Mặc kệ ánh mắt kỳ thị của tài xế taxi, ngài Phương mò trong túi hành lý được một cái di động khác, lúc này bắt đầu nhắn tin cho Vương Kiệt Hi.
Hiểu biết của Vương Kiệt Hi đối với ai kia hiển nhiên không ít, biết anh ta chắc chắn liên lạc lần nữa, đang cầm di động chờ thì máy rung nhẹ, màn hình báo có tin nhắn đến. Tin từ số lạ, mở ra chỉ có một câu: "Anh đang ở trên taxi."
Vương Kiệt Hi nhìn tin nhắn cụt ngủn chẳng hiểu gì, đoán là người kia gửi liền bấm số Phương Sĩ Khiêm, chủ động gọi lại, nhưng bên kia không bắt máy.
Gọi không được xong gọi lại, gọi được rồi thì hét lên như khùng, bị phũ không gọi lại, kiếm số lạ gửi một tin vớ vẩn, mình tự gọi lại thì không nghe...
"Làm trò gì đây?" Vương Kiệt Hi nghĩ.
Chờ thêm một lúc thấy không có động tĩnh gì nữa, xem giờ thấy thời gian tạm nghỉ đã hết, Vương Kiệt Hi cất di động, quay về phòng huấn luyện. Bước đến cửa phòng, đang đưa tay mở cửa thì lại di động lại rung. Lấy ra liếc qua, hai tin nhắn, vẫn từ số lạ nọ, lần lượt là:
"Anh đang ở ngã tư gần Vi Thảo nhất."
"Anh đang rẽ vào đường đến Vi Thảo, sắp đến nơi."
Anh ta về nước rồi? Vương Kiệt Hi nghĩ, thuận tay gửi một tin cho số lạ, hỏi: "Anh về nước?"
Đi vào phòng huấn luyện, số lạ nọ vẫn không trả lời, Vương Kiệt Hi cũng mặc kệ, việc mình mình làm tiếp.
Được một chốc, di động lại rung, anh lấy xem, là tin từ số lạ, nhưng không phải trả lời câu hỏi ban nãy. Tin nhắn nói: "Anh đang ở cửa Vi Thảo."
Vương Kiệt Hi không phản ứng, muốn chờ xem ai kia đang bày trò gì.
Lát sau, lại có tin nhắn.
"Anh đang ở trong thang máy."
"Anh đang lên tầng."
...
"Anh đang trên đường tới phòng huấn luyện."
Một mớ tin ngắn ngủn không đầu không đuôi nối tiếp nhau gửi đến.
Vừa lo ngại cho cước phí tin nhắn của người kia, di động Vương Kiệt Hi lại báo tin nhắn mới.
"Anh đang ở cửa phòng huấn luyện."
Đúng lúc Vương Kiệt Hi chỉ điểm xong cho một đội viên, anh ra mở cửa phòng.
Cửa phòng huấn luyện Vi Thảo đặt ở góc khuất so với dàn máy trong phòng, làm bằng kính mờ, người bên ngoài nhìn vào không rõ, người bên trong ở gần cửa nhất ngoái đầu nhìn ra mới có thể nhận được bóng dáng nếu có người qua lại trên hành lang phía ngoài. Đảm bảo tính bí mật và thẩm mỹ mà không khiến đội viên đang huấn luyện bị phân tâm, là một thiết kế rất có tâm.
Tuy nhiên, bấy giờ Vương Kiệt Hi đứng trước cửa phòng nhìn ra không thấy người nào. Mở cửa, cũng không thấy ai ngoài cửa.
Người đâu? Chưa đến à?
Vương Kiệt Hi nghĩ bụng, đi ngược về phía hành lang dẫn đến thang máy.
Lúc này di động lại rung lên. Anh lấy xem, tin nhắn mới nói: "Anh đang đứng sau em nè tiểu đội trưởng."
Vương Kiệt Hi quay lại, thấy người kia không tiếng động lù lù đứng sau mình, hơi giật mình.
"Anh..." "Tiểu đội trưởng vừa giật mình đúng không?"
Đang định hỏi, người kia đã giành trước. Lúc hỏi còn cười đắc ý, nhìn cực ngứa mắt. Khóe mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi bắt đầu giật giật.
Tuy nhiên, chưa đợi anh lên tiếng, người kia đã thành thật khai báo: "Anh đứng ngay cạnh cửa á, em mở cửa hướng ra ngoài, không thấy là đúng rồi."
Vương Kiệt Hi nhìn lại.
Cửa ra vào phòng huấn luyện chiến đội Vi Thảo là cửa mở hai chiều, thông thường người muốn mở sẽ chọn đẩy cửa chứ ít ai kéo cửa, anh chắc chắn không thuộc số ngoại lệ phía sau. Gần cửa còn đặt một chậu trúc quân tử khá cao, quả thực nếu có người cố ý trốn sau chậu cây, người đứng ở cửa nhìn lướt qua sẽ không thấy ngay được.
Ngoài ra, đoạn hành lang này của Vi Thảo - do có đặt phòng huấn luyện nên được đặc biệt trải thảm len mềm, người đi qua hầu như không ra tiếng, đảm bảo không khí thanh tĩnh cho đội viên đang huấn luyện. Trên tay người trước mặt anh đang cầm theo đôi giày da hàng hiệu, tất nhiên là cố tình cởi ra, chỉ để tất đi trên đoạn hành lang vốn trải thảm này, kết quả không tiếng động đến phía sau anh.
Được rồi, đã hiểu nguyên nhân người này đột ngột "hiện ra" sau lưng, Vương Kiệt Hi tiếp tục thắc mắc, anh ta hành động kỳ cục vậy làm gì?
"Anh muốn làm gì?" Không hiểu thì hỏi, đây là đức tính cơ bản cần phải có.
Bị đôi mắt to nhỏ không đều chiếu đến, ngài Phương thành khẩn khai nhận: "Anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho tiểu đội trưởng thôi."
Bất ngờ? Vương Kiệt Hi thật sự bất ngờ, đến mức bất cẩn giật mình một lần.
Chẳng qua... làm màu vậy, chỉ để tạo bất ngờ cho mình?
Phương Sĩ Khiêm, trình độ rảnh rỗi của anh lại lên cấp rồi đấy. Vương Kiệt Hi nhìn ngài Phương đối diện, nét mặt viết rõ câu đó.
"Tiểu đội trưởng, anh có chuyện muốn hỏi..." Ngài Phương mặt dày không ngại bị người thương khinh bỉ cất lời.
Vương Kiệt Hi im lặng dòm ngài Phương, ý bảo, có việc trình tấu.
"Em có đang có người yêu không?"
Vương Kiệt Hi chưa kịp hiểu người này hỏi vậy chi, còn thầm mắng anh không có tôi có đâu ra, trả lời: "Hiện tại tôi vẫn độc thân."
"Ừm, vậy... em có nhớ câu đầu tiên anh nói với em hôm nay không?"
"Không nhớ." Vương Kiệt Hi nói.
Ngài Phương thấy hơi buồn. Tui cố tình hét to như vậy mà, tiểu đội trưởng không nhớ thật sao?
Thực ra Vương Kiệt Hi có nhớ, ai bị hét vào tai như vậy cũng sẽ nhớ rõ, nhưng đến ngay trước khi Phương Sĩ Khiêm hỏi, anh vẫn xem đó là một kiểu trêu đùa của người này thôi. Tuy nhiên, xét tình hình bây giờ, câu đó có vẻ không phải đùa?
Nỗi buồn nhỏ bé của ngài Phương mau đến mau đi, tâm linh tổn thương chẳng mấy chốc đã hồi phục, tiểu đội trưởng không nhớ thì nói lần nữa, vốn lúc đó cũng không tính là bày tỏ thật, có mất gì đâu mà ngại.
"Thế giờ em nghe nhé, nghe cho kỹ đó..." Phương Sĩ Khiêm bỗng dưng tạm ngừng, bỏ lửng câu nói.
Ây dà, lần đầu chính diện thổ lộ, đối tượng còn là tiểu đội trưởng, hồi hộp quá. Ngài Phương nhịp tim bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát cảm thán.
Ngài Phương tiếp tục nghĩ, may mà đã dò hỏi trước, tiểu đội trưởng vẫn độc thân, nếu không chưa bày tỏ tử tế đã thất bại, ê mặt.
Điện thoại hiển thị đoạn chat ngắn đang bỏ trong túi, ngài Phương già đầu đi thổ lộ căn bản không cần khích lệ động viên gì đó, nhưng lần đầu mà, mấy người phải hiểu cần dũng khí lớn lao như nào để thực hiện "lần đầu tiên" này chớ. Cho nên ngài Phương khi ngồi ở sân bay nơi trời Tây xa xôi, vừa thấy topic treo đầu forum đã nhanh tay đi tìm "hỗ trợ" thêm can đảm. Sau đó? Sau đó tất nhiên là mấy trò màu mè tạo bất ngờ kia rồi.
Tự trấn tĩnh xong, ngài Phương nói, vô thức giảm âm lượng: "Anh yêu em, anh làm người yêu em được không?"
"Anh nói gì, nói lại." Vương Kiệt Hi không lãng tai, chỉ là lần này anh cần xác định chính xác mình không nghe nhầm.
"Anh nói, Vương Kiệt Hi, anh yêu em. Anh làm người yêu em được không?" Phương Sĩ Khiêm thẳng lưng, khôi phục âm lượng bình thường, nhắc lại rành rọt từng chữ.
Tui nói ra rồi, trọn vẹn không sai chữ nào, trời đất thánh thần nữ thần Vinh Quang ơi tui nói ra rồi, sau chừng đó năm cuối cùng tui cũng tỏ tình được rồi! Ngài Phương hò hét trong lòng.
Ăn mừng 1s, ngài Phương chợt nghĩ, tiểu đội trưởng vẫn chưa trả lời mà ha?
Nhỡ đâu...
Ngài Phương nháy mắt quay về trạng thái lo được lo mất, căng thẳng nhìn Vương Kiệt Hi.
Trong lúc ngài Phương ăn mừng suôn sẻ thổ lộ, Vương Kiệt Hi ngẩn người. Không phải bất ngờ, anh đã nghe người kia nói đến hai, không, ba lần, anh đang cân nhắc lựa chọn xem nên trả lời thế nào là tốt nhất.
Khi ngài Phương căng thẳng chờ câu trả lời của Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi đã chọn xong câu trả lời thích hợp.
"Được." Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phương Sĩ Khiêm, nói, "Vừa hay tôi cũng yêu anh."
Ngài Phương ngơ ngẩn.
Tiểu, tiểu đội trưởng vừa nói "được" đúng không? Cậu ấy còn nói cậu ấy cũng yêu tui đúng không? Đúng không? Tui không nghe nhầm chứ?
Cấp báo, thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm vừa trúng combo hai kỹ năng sát thương cao từ Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi, thanh máu còn 1 HP, xin cứu trợ gấp.
"Tiểu, tiểu đội trưởng, em nói, nói thật?" Ngài Phương lắp bắp hỏi lại.
Vương Kiệt Hi gật nhẹ: "Tôi không đùa. Phương Sĩ Khiêm, tôi yêu anh."
Tin mới tin mới, HP Phương Sĩ Khiêm hiện tại đã về zero, nhắc lại, Phương Sĩ Khiêm đã cạn máu, lập tức ngừng viện trợ, xin hết.
...
"Phương Sĩ Khiêm?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc gọi.
Ngài Phương nghe tiếng người thương liền vội vã kéo linh hồn đang bay càng lúc càng xa của mình về, xong vội vã tới ôm eo Vương Kiệt Hi tính xoay một vòng ăn mừng. Có điều chiều cao thể lực hai người xêm xêm nhau, ý định nâng tiểu đội trưởng lên cao của ngài Phương không thành, chỉ nâng được người trong lòng lên cách mặt đất mấy xentimét. Vậy cũng không ngăn được ngài Phương thể hiện sự sung sướng của mình cho cả thế giới cùng biết, nâng được xoay được, cuối cùng Vương Kiệt Hi bị ai kia xoay trọn một vòng.
"Anh làm gì..." Vương Kiệt Hi bị ôm lên cao nét mặt có phần hốt hoảng.
"Tiểu đội trưởng em biết không, anh đang vui lắm vui lắm vui lắm luôn!" Phương Sĩ Khiêm cười toét miệng nói, "Giờ anh cảm giác anh là người hạnh phúc nhất! Nhất toàn thế giới đó!"

Thật tình, dễ dàng thỏa mãn đến thế sao...
Vương Kiệt Hi đột nhiên nhớ về những năm đó. Ngày anh tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành và vị trí đội trưởng từ Lâm Kiệt, ngày Vi Thảo thua trận ở mùa 3, ngày họ cuối cùng cũng chiến thắng, đạt được Vinh Quang cao nhất. Từ địch ý và sự chán ghét ban đầu, rồi khi thừa nhận năng lực của anh dù Vi Thảo chiến bại, đến nể phục, tôn trọng và tin cậy mãi về sau, ngay cả bây giờ, Phương Sĩ Khiêm chưa bao giờ che giấu tâm trạng và cảm xúc của mình, ít nhất là trước mặt anh.
Thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm, trước anh, dù là thời trẻ tuổi mới quen hay khi trưởng thành thân cận, dường như vẫn luôn luôn dễ hiểu, chưa từng thay đổi.
Tuy anh cũng từng vì tính cách người này mà nhức đầu không ít lần, nhưng đó là chuyện khác.
Hôm nay cũng vậy, anh ta nói mình là người hạnh phúc nhất thế giới, chỉ vì sáu từ của anh - "Tôi đồng ý" và "Tôi yêu anh".
Khiến anh hạnh phúc đơn giản thật đấy, Phương Sĩ Khiêm.
Vương Kiệt Hi vòng tay ôm cổ ngài Phương đang cười ngu, nhìn ra thành phố B bên ngoài cửa kính, bất giác mỉm cười, cảm thấy bầu trời thành phố B lúc này đặc biệt trong xanh, thời tiết đặc biệt tốt lành.
-- CASE NO.3: CLOSED --​
Về câu cuối, các thím cũng biết không khí Bắc Kinh hiện tại ô nhiễm đến mức nào đó, có lẽ đến năm 202x sẽ cải thiện hơn nhưng không biết được nhiêu... Ý tui khi thêm câu này chính là tâm trạng Vương papa đang rất tốt vô cùng tốt nhìn gì cũng thấy tốt đó, không có ý nói xỏ xiên mắt Vương mắt bự có vấn đề gì đâu...
TRỜI ƠI YÊU THÍM QUÁ !!! VƯƠNG PHONG VƯƠNG CP NÀY LÀM TUI ĐÓI LÒI MẮT CUỐI CÙNG CŨNG CÓ ĐƯỜNG ĂN BÙ. CƯNG CƯNG CƯNG CHẾT DC !!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
[TCCT] I love you (4)
Pairing: Phần này là Hàn Trương.
A/N: Yêu ai thì hãy dẫn người ấy đi ăn ngon =)))))) Kỳ thực tui chỉ muốn coi Hàn đội lãng mạn ver...
  • Tất cả những đoạn liên quan đến phòng ốc trong chiến đội đều là chém để tiện cho plot.
  • Lịch sinh hoạt của Trương phó trong fic được dựa theo bản dịch lịch sinh hoạt của Trương Tân Kiệt vô cùng có tâm của page Gateway to Sins, rất cảm ơn các bạn đã cho phép mình sử dụng bản dịch làm tư liệu tham khảo.
  • Xuân Hòa Lâu (tiếng Trung: 春和楼) nghe đâu là một nhà hàng đặc sản Sơn Đông lâu đời ở Thanh Đảo, cũng nghe đâu rất nổi tiếng.
  • Xe Hàn đội siêu ngầu, siêu đẹp, giá không phải dạng vừa, nghe nói sắp có phiên bản 2018, có thể xem phiên bản 2017 tại đây.
  • Tư liệu dùng hư cấu tra được trên mạng, nếu có bug gì mong đừng chú ý nhiều. (sai sót về dữ liệu trong tác phẩm gốc thì xin hãy góp ý ;;;__;;;)
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.4: Mr. Han​
Bá Đồ mới nhận thêm mấy kế hoạch hợp tác, Trương Tân Kiệt qua bộ phận tuyên truyền nhận tài liệu, kiểm sơ rồi trao đổi thêm với quản lý bộ phận, chừng mươi phút sau ôm theo mấy tập giấy tờ trở về. Bước vào phòng huấn luyện, nhìn một lượt thấy thiếu thiếu. Lúc cậu đi, đội trưởng vẫn đang huấn luyện như thường lệ, nhưng bây giờ chỗ anh ngồi đang trống, dọc đường về cậu cũng không thấy đội trưởng, không biết đã đi đâu.
Trương Tân Kiệt gọi một đội viên đang tạm nghỉ ngồi gần mình nhất, hỏi: "Đội trưởng đi đâu rồi?"
Đội viên nọ đang nghịch điện thoại, bị gọi giật mình chưa kịp trả lời, Trương Giai Lạc ngồi bên dãy máy đối diện ngóc đầu lên nói: "Kiếm lão Hàn hả? Cậu đi không lâu thì ổng nhận cuộc điện thoại, ra nghe máy một chốc rồi quay vô bảo ra ngoài có việc, nói cái đi luôn nhưng không nói đi đâu, giờ chưa thấy về nữa."
Trương Tân Kiệt gật đầu cảm ơn, sau đó về chỗ mình, lấy di động gửi một tin nhắn cho Hàn Văn Thanh, đoạn bắt tay sắp xếp số giấy tờ mới nhận được.
Tin nhắn gửi đi hơn một phút, Hàn Văn Thanh nhắn lại: "Sắp về."
Trương Tân Kiệt xem xong tin nhắn chỉ hai chữ cũng không hỏi han gì thêm, cất di động, hoàn thành việc sắp xếp phân loại kế hoạch rồi tiếp tục huấn luyện.
Hàn Văn Thanh nhắn tin trả lời lúc 9 giờ 10 phút sáng, khoảng một tiếng sau, lúc 10 giờ 15 phút, Trương Tân Kiệt rời máy tạm nghỉ, anh mới xuất hiện ở cửa phòng.
Trương Tân Kiệt đang chuẩn bị đi ra, thấy Hàn Văn Thanh đi vào, cậu cất lời chào anh rồi rời khỏi phòng.
Đi được mấy bước, cảm giác có người đang đi theo mình, cậu dừng lại, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Hàn Văn Thanh phía sau.
"Đội trưởng, nếu anh có việc thì cứ đi trước." Trương Tân Kiệt nhường đường.
"Tôi đi cùng cậu." Hàn Văn Thanh nói.
"À, vậy anh cứ tự nhiên." Trương Tân Kiệt nói, đứng chờ Hàn Văn Thanh bước đến chỗ mình rồi đi tiếp.
Bá Đồ ngoài nhà ăn còn có khu vực nghỉ ngơi giữa giờ dành cho thành viên chiến đội cách phòng huấn luyện không xa, thiết kế gồm một quầy bar nhỏ cùng mấy bộ bàn ghế gỗ tông trầm. Quầy bar trừ rượu ra thì phục vụ khá nhiều loại đồ uống và đồ ăn nhẹ, ngoài ra còn đặt máy pha cafe, máy xay sinh tố các loại dành cho đội viên muốn tự mình pha chế thức uống. Mọi ngày, Trương Tân Kiệt đều đến đây trong thời gian tạm nghỉ, dành chút thời gian massage tay và pha một ly nước mật ong âm ấm, uống xong vừa hết mười lăm phút nghỉ thì trở về huấn luyện tiếp đến bữa trưa.
Hôm nay, có thêm một người đến khu nghỉ cùng cậu.
Hầu hết đội viên Bá Đồ đang trong phòng huấn luyện nên khu nghỉ không có ai, quầy bar cũng vắng vẻ, mặt quầy dán một thông báo viết tay, đại ý quầy bar nghỉ phục vụ ngày hôm nay và cảm phiền mọi người tự phục vụ nếu muốn, cộng thêm xin lỗi nếu đã gây khó chịu. Trương Tân Kiệt đi thẳng qua quầy bar đến tủ gỗ bên cạnh, lấy hũ mật ong cất bên trong ra. Vừa quay người định đặt hũ lên mặt quầy để đi kiếm ly, Hàn Văn Thanh đã đỡ lấy hũ mật trong tay cậu, bảo: "Cậu ra ghế ngồi đi, tôi làm cho."
Trương Tân Kiệt hơi ngạc nhiên nhưng không ý kiến, theo thói quen chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng. Cậu ngồi xuống vị trí gần quầy bar nhất, nhìn Hàn Văn Thanh đang cầm ly thủy tinh đứng trước cây nước nóng lạnh rót nước, rót xong thử độ ấm. Quan sát hồi thấy không có vấn đề gì, cậu cũng mặc anh làm, bản thân bắt đầu quy trình massage tay tự đề ra.
Lúc sau, Hàn Văn Thanh hỏi: "Cậu uống bao nhiêu mật ong?"
"Một thìa cafe là được rồi, cảm ơn anh." Trương Tân Kiệt nói.
Thực hiện gần xong quy trình massage, ly nước mật ong được đặt trên bàn trước mặt Trương Tân Kiệt. Hàn Văn Thanh ngồi xuống ghế phía đối diện cậu, quan sát Trương Tân Kiệt thực hiện những bước massage cuối cùng xong, đưa tay cầm lấy ly nước mật ong.
"Cảm ơn anh." Trương Tân Kiệt nói, đoạn nâng ly lên, khẽ nhấp môi.
"Anh bỏ thêm chanh?" Cậu nhận ra vị nước hơi khác mọi khi.
"Ừ, hướng dẫn đều nói uống nước mật ong thêm chanh càng tốt, nghe nói vị cũng ngon hơn." Hàn Văn Thanh trả lời, "Tôi cho thêm vài giọt, sẽ không quá chua."
Trương Tân Kiệt uống một ngụm nhỏ, nhận xét: "Đúng là không chua lắm, rất vừa miệng."
"Cậu thấy uống ngon là được rồi." Hàn Văn Thanh nói, "Nếu thích, sau này tôi lại pha."
"Không nên, không thể làm phiền anh thế được." Trương Tân Kiệt nói.
Hàn Văn Thanh nhíu mày không đáp.
Trương Tân Kiệt tiếp tục thong thả uống từng ngụm nước chanh mật ong trong ly.
Uống xong, cậu đặt ly xuống bàn, lau miệng rồi nhìn người phía trước.
"Vậy, đội trưởng có việc gì muốn nói với tôi?" Cậu hỏi.
"Buổi chiều huấn luyện xong cậu có kế hoạch gì không?" Hàn Văn Thanh nghe hỏi không hề ngạc nhiên, vừa được hỏi liền nói.
Trương Tân Kiệt suy nghĩ một lúc, trả lời: "Huấn luyện xong tôi sẽ xếp kế hoạch cho ngày mai, sau mười phút xuống ăn tối ở nhà ăn câu lạc bộ, ăn xong thì tản bộ. Tản bộ đến bảy giờ tối tôi sẽ trở về kí túc xá. Anh còn muốn biết lịch sau đó không?"
"Không cần, vậy đủ rồi." Hàn Văn Thanh đáp, "Sáu giờ mười tối nay cậu chờ tôi, chúng ta đi ăn ngoài."
"Chỉ hai chúng ta?" Trương Tân Kiệt hỏi.
"Đúng."
"Anh định ăn ở đâu?"
"Xuân Hòa Lâu." Hàn Văn Thanh đáp, nghĩ rồi nói thêm, "Cậu chọn món."
"Được." Trương Tân Kiệt đồng ý.
Xuân Hòa Lâu hơi xa, có điều đồ ăn không tồi. Đội trưởng đã chủ động mời, cậu không cảm thấy có lý do gì để từ chối.
Chuyện cần nói đã nói xong, hai người cùng đứng lên, rời khu nghỉ quay về phòng huấn luyện.
Buổi chiều, 5 giờ 45 phút, đội trưởng Hàn tuyên bố thời gian huấn luyện kết thúc, các đội viên lục tục ra về. Trương Tân Kiệt ở lại phòng huấn luyện, viết kế hoạch huấn luyện hôm sau, sắp xếp đồ đạc xong mới rời đi.
Nhìn đồng hồ, cách giờ hẹn còn 10 phút, cậu rảo bước về phòng kí túc, thay đội phục ra, tắm qua rồi chọn một bộ đồ thường tương đối hợp nhãn mặc vào. Đang xuống cầu thang, Hàn Văn Thanh nhắn đến: "Chờ tôi ở cổng câu lạc bộ."
Trương Tân Kiệt ra cổng câu lạc bộ Bá Đồ, bắt đầu chờ người.
6 giờ 9 phút, Hàn Văn Thanh lái xe đến. Đây là xe riêng của anh, một chiếc Jeep dòng Wrangler Unlimited Rubicon Recon màu đen, nhìn qua đã thấy cường thế mạnh mẽ y như chủ nhân nó. Lần đầu tiên chiếc xe xuất hiện trước mắt đội viên Bá Đồ đã làm cả đám trầm trồ xuýt xoa xe đẹp xe ngầu đội trưởng chịu chơi các kiểu. Nếu không ngại là xe của đội trưởng, đội trưởng còn đứng ngay đó, chắc mấy tên mê xe đã lao vô sờ mó mấy lượt. Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh không hay lái chiếc xe này mà quen dùng phương tiện công cộng đi lại hơn, thành ra, một chiếc xe tốt được tán tụng như vậy thường xuyên phải chịu phận phủ bạt, xếp trong một góc gara của Bá Đồ.
Hôm nay là dịp đặc biệt, Hàn Văn Thanh không cần cân nhắc dẹp luôn lựa chọn phương tiện công cộng, lái xế riêng đưa đón ai kia.
Trương Tân Kiệt tới gần, Hàn Văn Thanh mở cửa bên ghế lái phụ để cậu vào, chờ cậu thắt dây an toàn xong mới khởi động xe.
Sau đấy, trừ thảo luận đôi câu về tình hình chiến đội lúc mới lên xe, hay khi Trương Tân Kiệt nói về đồ ăn ngon ở thành phố sắp tới thi đấu, cả hai im lặng gần như cả quãng đường đến Xuân Hòa Lâu. Cách thức ở chung lúc thường của hai người cũng dạng dạng vậy, nhưng Trương Tân Kiệt vẫn cảm nhận được không khí hơi bất thường. Có điều cậu không định tìm hiểu sâu xa, dù sao việc đội trưởng làm luôn quang minh chính đại, có gì phải lo nghĩ.
Phía trước Xuân Hòa Lâu xe đậu san sát, Hàn Văn Thanh thả Trương Tân Kiệt trước cửa nhà hàng rồi lái đi tìm chỗ đậu xe. Một lúc sau anh đi bộ quay lại, tính thời gian, xem chừng phải đi khá xa mới tìm được chỗ. Hai người vào nhà hàng, nhân viên nhà hàng bước tới đón, Hàn Văn Thanh đã đặt chỗ trước, nói tên ra thì được dẫn lên một phòng riêng trên lầu hai.
Trương Tân Kiệt nói: "Ăn ở lầu một cũng được."
"Không được, ngồi lầu một cậu sẽ chỉ tập trung ăn." Hàn Văn Thanh nói.
Đi ăn đương nhiên phải tập trung ăn, Trương Tân Kiệt nghĩ, nhưng cậu biết lần này Hàn Văn Thanh không chỉ đơn giản mời cậu đi ăn, đặt chỗ yên tĩnh dễ nói chuyện vẫn hơn.
Khi gọi món, Trương Tân Kiệt gọi mấy món ít đạm, ít dầu mỡ rồi thôi, không chọn món nào cay, Hàn Văn Thanh thấy thế thì nói: "Muốn ăn đồ cay cứ gọi."
"Anh chắc không? Đội trưởng còn muốn nói chuyện nữa mà." Trương Tân Kiệt mỉm cười, câu sau cố tình nói nhỏ, ánh mắt tìm tòi xuyên qua cặp kính gọng kim loại nhìn Hàn Văn Thanh.
Trương Tân Kiệt thích ăn cay, ăn đồ cay không bao giờ để thừa là chuyện toàn Bá Đồ đều biết. Cậu còn tuân thủ nghiêm ngặt 'ăn không nói, ngủ không nói', đám đội viên vẫn truyền nhau, muốn tâm sự dông dài xin ý kiến đội phó gì đó, thứ nhất không mời ăn cay, thứ hai không chọn trúng giờ cậu sắp đi ngủ. Hàn Văn Thanh nhận ra ý trêu chọc trong lời Trương Tân Kiệt, biết cậu nhắc đến chuyện kia, lòng hơi ngạc nhiên việc cậu ta mà cũng biết đùa kiểu này đấy, ngoài mặt không biểu lộ gì đáp: "Chắc chắn."
"Thế tôi không khách khí."
Nói thì nói vậy, món Sơn Đông mặn ngọt làm chủ, Trương Tân Kiệt cũng không định "không khách khí" thật, chỉ gọi thêm mấy món cay dễ ăn xong trả thực đơn cho phục vụ.
Món ăn lần lượt được đưa lên, hai người yên tĩnh dùng bữa. Đây là do Trương Tân Kiệt ăn không nói, còn Hàn Văn Thanh, thời gian anh ngắm người đối diện ăn còn nhiều hơn thời gian ăn.
Cách Trương Tân Kiệt ăn uống cũng giống như ấn tượng về con người cậu - nghiêm túc, có quy luật, không dễ dàng phá vỡ nguyên tắc vì bất kỳ lý do gì, đặc biệt giờ giấc ngặt đến mức không ít người tiếp xúc qua đều nghi cậu bị ám ảnh cưỡng chế. Nhưng làm đồng đội mấy năm, Hàn Văn Thanh hiểu, Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn mà không cứng nhắc, có nguyên tắc mà không bảo thủ, gặp chuyện khó giải quyết đều không cố chấp làm theo ý mình, vẫn thường lắng nghe ý kiến của người khác. Dù anh phải thừa nhận, yêu cầu chính xác đối với giờ giấc của cậu ấy đã khắc nghiệt đến cấp độ gần ám ảnh cưỡng chế lắm rồi.
Ăn uống xong xuôi, bát đĩa đã được nhân viên nhà hàng dọn đi hết, Hàn Văn Thanh gọi một món tráng miệng lạ tai, Trương Tân Kiệt từng ăn qua vô số đặc sản các vùng cũng chưa bao giờ biết đến món này.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng cười tươi như hoa đẩy một xe chuyển thức ăn phủ vải trắng vào, nhấc từ xe đặt lên mặt bàn phía trước Trương Tân Kiệt một đĩa sứ trắng đế cao, bên trên đậy kín bằng nắp inox, nhỏ nhẹ nói "Chúc quý khách vui vẻ" rồi để xe lại, rời khỏi phòng.
Trương Tân Kiệt ngờ ngợ đoán được bên dưới nắp inox này chắc chắn không phải món tráng miệng gì đó, đưa mắt mang ý hỏi nhìn Hàn Văn Thanh.
"Cậu mở ra đi." Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt nhấc nắp inox ra. Một hộp nhung nhỏ màu đen lặng lẽ nằm trong đĩa sứ trắng, cậu nhìn qua đã biết là hộp nhẫn.
"Cậu có thể mở cả cái đó ra nữa." Hàn Văn Thanh nói tiếp, Trương Tân Kiệt nghe giọng anh, biết tâm trạng anh đang tốt lên với tốc độ ánh sáng.
Cậu mở hộp nhẫn ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn nam to bản rộng khoảng 4mm, màu trắng bạc, góc cạnh vuông vức, hai đường millgrain chạm song song gần cạnh nhẫn, giữa hai đường, cũng là chính giữa nhẫn, nạm một viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.
Đủ nam tính, và cuốn hút. Giống như người đặt làm chiếc nhẫn này vậy.
Khi Trương Tân Kiệt còn đang chú ý vào chiếc nhẫn, Hàn Văn Thanh lên tiếng gọi: "Tân Kiệt."
Trương Tân Kiệt nhanh chóng dời mắt khỏi chiếc nhẫn trong hộp, biết sắp đến chuyện chính liền ngồi ngay ngắn đối mặt với đội trưởng Hàn.
Hàn Văn Thanh nói, ngữ khí nghiêm túc có chút không giống tỏ tình, mà như khi tuyên bố rằng mục tiêu duy nhất của Bá Đồ là giành quán quân, kiên định suốt mười năm chưa từng thay đổi: "Trương Tân Kiệt, tôi yêu cậu. Lấy kết hôn làm tiền đề, tôi muốn cậu và tôi bắt đầu quan hệ tình nhân từ bây giờ, cậu có đồng ý không?"
Sự quan tâm của Trương Tân Kiệt hiếm khi không đặt vào trọng điểm câu hỏi, cậu để ý đến một chuyện khác: "Đội trưởng, anh nói 'lấy kết hôn làm tiền đề'?"
"Phải." Hàn Văn Thanh dường như không để tâm bày tỏ của mình chưa được đáp lại, thoải mái trả lời, "Lấy chiếc nhẫn đó làm tín vật đầu tiên."
"Và thứ này nữa." Anh lấy từ trong túi quần một hộp nhẫn khác, mở nắp rồi quay sang cho Trương Tân Kiệt xem, bên trong hộp nhẫn đó đặt một chiếc nhẫn nữa gần như giống hệt chiếc của cậu, "Đây là của tôi. Mỗi chiếc đều khắc tên tôi và cậu, nếu cậu đồng ý, đây sẽ là nhẫn đính hôn sau này của chúng ta."
"Cậu có đồng ý không?" Anh lặp lại.
Trương Tân Kiệt lẳng lặng nhìn Hàn Văn Thanh đúng hai mươi giây rồi đáp: "Tôi đồng ý."
Thực tế, lúc này cậu không suy nghĩ nhiều, cậu đã nghĩ đến tình huống này hàng trăm lần trước khi nó thực sự xảy ra, nhiều hơn số lần mô phỏng giả định cậu từng thực hiện của bất kỳ trận đấu nào. Cậu vừa mong nó đến sớm một chút, vừa muốn nó đừng xảy ra nhanh quá, cho cậu thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng tự hỏi bản thân, cậu cũng không biết khi nào mới là thời điểm thích hợp. Thời điểm thích hợp do người trước mắt cậu bây giờ chọn, cậu đặt tất cả tình cảm, niềm tin và mong đợi vào người đàn ông ấy. Nếu anh không muốn tiến lên, cậu sẽ chờ, đến khi không được phép chờ nữa.
Hàn Văn Thanh cho rằng Trương Tân Kiệt không máy móc cứng nhắc, đúng, nhưng anh chưa biết, tình cảm dành cho anh của Trương Tân Kiệt đối với chính cậu quan trọng như giờ giấc vừa đúng đồng hồ chạy chuẩn vậy, không thể sai, không được sai, nên cậu vô thức nghiệt ngã với tình cảm của chính mình, dù một giây một khắc cũng tuyệt đối không muốn xảy ra sai lầm thất thố.
Mà bây giờ, anh đã nói thành lời điều cậu muốn nghe từ lâu, từng âm thanh in sâu vào đáy lòng cậu, việc của cậu bỗng trở nên đơn giản: chỉ còn lại tạo một khoảng ngừng đủ để anh biết cậu đã suy nghĩ cẩn thận, sau đó nhìn thẳng vào anh và nói "Tôi đồng ý".
Sau đó, khi anh thả lỏng đề phòng, tôi sẽ hôn anh, và nói "Tôi yêu anh", rõ ràng thẳng thắn, như anh đã nói yêu tôi.
-- CASE NO.4: CLOSED --​
Nói thiệt tui không nghĩ phần của Hàn đội và Trương phó dài ghê gớm như này, mà đến 90% nội dung toàn ăn với uống ha ha =))))) Nhân tiện, Hàn đội ra ngoài lúc sáng là để lấy nhẫn đặt làm và đi đặt bàn đó =)))) Và vài note vớ vẩn nữa đây:
  • Mẫu nhẫn Hàn đội tặng Trương phó thật ra không chỉ gọi là nhẫn, nó gọi là "band ring". Theo tui đọc được thì khi chọn nhẫn cưới của một số thương hiệu, đặc biệt là Tiffany's, thường họ khuyến khích một option là set wedding ring + band ring. Ring thì tương tự nhau với cả hai phái, còn band ring thì nam nữ khác nhau. Cách đeo là đeo cùng nhau, band ring đeo trước, ring đeo sau, cùng trên ngón đeo nhẫn á. Hiện nay việc đeo band ring phổ biến hơn, cố nhiên vì thiết kế của nó đơn giản hơn ring, khoản gắn nạm đá quý trên band ring cũng khiêm tốn hơn ring, tiện cho hoạt động thường ngày. Nói cho dễ hình dung thì ring là cái nhẫn kim cương n carat chói mùi mắt chó hay thấy mang đi cầu hôn, còn band ring là kiểu cái nhẫn trơn thường đeo trên tay những người đã kết hôn ấy. Các thím có thể search GG để biết thêm chi tiết, cá nhân tui cảm thấy band ring tự nó đã là một cái nhẫn riêng rồi. À, nguyên mẫu band ring trong fic đây.
  • Chuyện món Sơn Đông mặn ngọt làm chủ là do tra baike xong QT trans bảo thế...
Hàn Trương vạn tuế. Thề là đọc chương này cảm thấy áp lực sao ấy. Sắp dâng ví mất ;))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#11
[TCCT] I love you (5)
Pairing: Phần này là Song Hoa.
A/N: Phần này xin tặng một người bạn, cảm ơn đã giúp đỡ em rất nhiều trong lúc tìm ý tưởng và references thích hợp.
Đây hoàn toàn là não tàn hư cấu ra, không có giá trị tham khảo.
Ngôn từ của tui có giới hạn, nhiều chỗ bất lực sẽ không mô tả nổi, các thím bỏ qua ha...
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.5: Mr. Sun​
Tôn Triết Bình tuyên bố giải nghệ lần hai 3 năm trước. Chấn thương tay của anh vốn trị không dứt, rời giới đã lâu, bản thân anh cũng nghĩ mình không thích hợp với kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp lâu dài nữa. Lần này trở lại làm tuyển thủ, phần nhiều để trợ lực về tinh thần cho Nghĩa Trảm non trẻ, đến thời điểm thích hợp anh lại giải nghệ.
Lâu Quan Ninh tôn trọng quyết định của anh, nhưng vẫn tiếc người tài khó gặp, nhiệt tình mời anh ở lại Nghĩa Trảm làm cố vấn cho chiến đội. Hắn cam kết trả lương hậu hĩnh, anh lại không nhất thiết phải tới thường xuyên như nhân viên bình thường, thỉnh thoảng đến chỉ bảo mấy vấn đề kỹ thuật cũng được.
Từ thuở đầu chập chững gia nhập Liên minh, bách khoa toàn thư nào đó đã giúp Lâu Quan Ninh thấm thía một điều, tài năng nổi bật và kinh nghiệm tích lũy của một lão tướng cấp bậc đại thần không phải thứ đám tuyển thủ trẻ bọn họ muốn có ngay mà được, đập bao nhiêu tiền ra cũng vô ích. Hơn nữa, chính Lâu Quan Ninh đã là người chơi cuồng kiếm sĩ, càng hiểu rõ chỉ điểm của vị cựu đệ nhất cuồng kiếm Liên minh này có giá trị thế nào. Nếu đãi ngộ đặc biệt có thể giữ được vị đại thần này ở lại hỗ trợ Nghĩa Trảm, hắn cảm thấy làm hơn thế cũng đáng giá.
Phần Tôn Triết Bình, anh suy nghĩ ít lâu rồi nhận lời. Anh sẵn có nghiệp kinh doanh, không lo thiếu tiền, Lâu Quan Ninh trả công bao nhiêu căn bản không ảnh hưởng quyết định của anh, nhưng cố nhiên hắn muốn giữ người sẽ hào phóng hết mức có thể. Nhận lời ở lại, lý do lớn nhất là vì anh còn tình cảm với Vinh Quang. Giải nghệ vẫn có thể góp sức hỗ trợ lớp người trẻ tuổi yêu Vinh Quang và mộng ước dấn bước trong giới chuyên nghiệp, anh thấy cũng tốt.
Về phần nguyên nhân nhỏ hơn... có lẽ là để sống cùng thế giới với người kia lâu hơn đi, Tôn Triết Bình nghĩ.
Từ đó, Tôn Triết Bình tiếp tục ở lại Nghĩa Trảm dưới vai trò cố vấn chiến đội, hơn nữa còn là một cố vấn nghiêm túc có trách nhiệm, danh xứng với thực. Qua ba năm, đến một ngày tháng bảy năm nay, chiến đội nghỉ hè, anh cũng xin nghỉ phép khoảng một tháng, lấy lý do có việc quan trọng cần làm. Kỳ nghỉ dài, thành viên chiến đội đã về nhà gần hết, công việc của cố vấn thật ra không nhiều nhặn gì, Lâu Quan Ninh nghe xong thì vui vẻ đồng ý.
Nghỉ phép được duyệt, tối đó Tôn Triết Bình nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài, hôm sau đặt vé máy bay xuất ngoại.
Trước khi đi anh gọi cho Trương Giai Lạc, thông báo thời gian tới mình sẽ vắng mặt trong nước, bảo hắn lúc liên lạc thì gọi thẳng cho anh, gửi tin QQ anh sẽ không nhận được ngay. Anh trả cước, không cần tiếc tiền.
Trương Giai Lạc ừ xong nói, Đại Tôn anh lại đi công tác hả, nhớ mua đặc sản đó, lựa đồ ngon ngon ấy.
Tôn Triết Bình cười đồng ý.
Chắc chắn sẽ mang bất ngờ về cho em.

Kết thúc một ngày, về phòng ký túc, Trương Giai Lạc chán chết đổ người xuống giường.
Giờ là đầu tháng 8, đang mùa chuyển nhượng, nghỉ ngơi một tháng, mùa giải mới chưa đến, hôm nay chiến đội tiến hành huấn luyện bình thường. Mọi ngày Trương Giai Lạc huấn luyện trở về, việc đầu tiên làm là gọi video với Tôn Triết Bình tám chuyện. Tám chuyện, trong trường hợp này, tức một người phụ trách nói, một người phụ trách nghe. Tất nhiên hắn nói, Tôn Triết Bình nghe. Anh nói khá ít, hầu như toàn vừa bật video call vừa tranh thủ xử lý công việc linh tinh, thỉnh thoảng câu được câu chăng đáp lời hắn, để hắn biết anh vẫn đang lắng nghe.
Trương Giai Lạc không có bất mãn, hắn thấy sau nhiều năm, cả hai vẫn có thể ở chung thoải mái thế này rất tốt. Ngoại trừ việc hai người ở xa nhau, đều bận rộn nên muốn gặp mặt trực tiếp không dễ, hắn hài lòng với hiện tại.
Hồi tháng trước, Tôn Triết Bình nói ra nước ngoài một thời gian, giờ còn chưa nghe tin anh về. Mặc dù anh đã nói muốn cứ gọi trực tiếp, nhưng gọi mấy lần, hầu như mỗi lần anh đều báo địa điểm khác nhau. Hắn lo anh liên tục di chuyển sẽ mệt mỏi nên không gọi nhiều, gọi cũng không nói nhảm, chỉ hỏi thăm mấy câu rồi tạm biệt.
Tuy nhiên, gọi điện hỏi thăm là một chuyện, video call là chuyện khác. Hắn buộc mình ít gọi cho anh, video call do giờ giấc khác biệt mà cũng tạm ngưng. Có điều, hắn tự ngưng thì thôi đi, người kia thấy hắn đột nhiên ngừng cũng không chủ động gọi. Gặp Tôn Triết Bình mỗi tối từ lâu đã thành thói quen của hắn, nay cả tháng không thấy người, Trương Giai Lạc càng ngày càng bứt rứt.
Chán quá, Trương Giai Lạc nghĩ.
Đại Tôn đi mấy ngày rồi?
Tự hỏi tự trả lời, hình như hơn ba mươi ngày.
Đi lâu quá sao mãi chưa về, hắn nghĩ tiếp, chưa xong việc sao?
Muốn gặp Đại Tôn quá. Ngắm nghía số điện thoại Tôn Triết Bình cho trên màn hình di động, hắn tiếp tục nghĩ.
Nhưng không được. Chênh lệch múi giờ, Đại Tôn còn bận, gọi ít thôi.
Trương Giai Lạc vùi mặt vào gối, cảm giác như mình đang tự ngược.
Lăn lăn trên giường hồi lâu, hắn dang tay nằm ngửa nhìn trân trân trần phòng ký túc.
Chán quá.
Vòng luẩn quẩn lại bắt đầu...
"Dẹp dẹp dẹp, không nghĩ nữa, ngủ ngủ." Nghĩ gọi ít thôi đến lần thứ n, Trương Giai Lạc mới vỗ vỗ mặt, bò dậy chuẩn bị thay đồ đi ngủ.
Đúng lúc đó, di động vứt trên giường vang tiếng. Nhạc chuông cài riêng cho Tôn Triết Bình.
Đại Tôn gọi!! Trương Giai Lạc gần như vồ lấy di động.
"Đại Tôn!"
"Anh đây." Tôn Triết Bình trả lời, giọng nói nhuốm màu mệt mỏi, song vẫn nghe ra tâm trạng không tồi, "Anh về nước rồi."
"Anh về rồi? Khi nào vậy? Bay bao lâu? Có đổi chuyến gì không? Có mệt lắm không? Anh ăn tối chưa? Công việc thế nào rồi? Thuận lợi cả chứ?" Trương Giai Lạc như vừa nhiễm tính nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên, mau mắn bắn mấy câu hỏi liền, nghĩ gì hỏi nấy.
Bên kia, Tôn Triết Bình một tay kéo vali hướng ra cửa sân bay, một tay áp di động lên tai, lần lượt trả lời từng câu hỏi của Trương Giai Lạc: "Anh vừa xuống máy bay, bay thẳng, khoảng 9 tiếng, không mệt lắm. Anh chưa ăn tối, lát nữa sẽ ăn. Còn công việc..."
Anh ngừng giây lát rồi nói: "... sắp hoàn thành, việc bên đó thì xong hết rồi. Hơi mất thời gian, song tương đối thuận lợi."
"Vậy thì tốt rồi." Trương Giai Lạc hơi yên dạ, dặn, "Anh nhớ ăn tối đàng hoàng, đừng qua loa. Nghỉ ngơi cho tốt đi, có việc gì mai hãy làm."
"Anh biết rồi." Tôn Triết Bình nói, "Giai Lạc, anh đang ở thành phố Q."
"Ừ." Trương Giai Lạc đáp, tiếp đó giật mình kinh ngạc.
"Anh nói anh đang ở thành phố Q??"
Đầu kia báo cáo: "Anh đang ra cổng sân bay L."
Sân bay quốc tế lâu năm và đông đúc nhất thành phố Q.
"Anh, anh bay thẳng từ đó đến đây?"
"Ừ."
"Em tưởng anh về thành phố B trước chứ?"
"Đến đây đưa quà, thăm em mấy ngày rồi sẽ về."
Vị nào đó nghe vậy vui lên thấy rõ.
"Mai anh sẽ đến Bá Đồ." Tôn Triết Bình lại nói.
"Không cần đâu." Trương Giai Lạc vội nói, "Để em, mai em qua chỗ anh. Anh ở khách sạn?"
"Không, anh ở căn hộ gần Bá Đồ, căn để trống ấy." Tôn Triết Bình trả lời.
Trương Giai Lạc biết Tôn Triết Bình sở hữu hai căn hộ gần trụ sở câu lạc bộ Bá Đồ, là mua hồi mới giải nghệ. Một căn cho thuê, một căn anh hay ở thành phố B ít đến, kêu Trương Giai Lạc vô thì hắn bảo thích ở ký túc xá hơn, nên căn hộ nọ, dù đã sắm sửa nội thất hoàn thiện từ đời nào, đến nay toàn bỏ trống.
"Vậy chiều mai huấn luyện xong em sẽ qua nhé." Trương Giai Lạc nói.
"Bá Đồ kết thúc huấn luyện là chiều muộn phải không? Anh đến đón em." Tôn Triết Bình nói.
"Thế có được không?" Trương Giai Lạc hỏi.
Tôn Triết Bình cười: "Lo anh mệt à? Không sao đâu."
Trương Giai Lạc nghe giọng cười của người kia, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, nhẩm tính rồi hẹn giờ giấc ngày mai:
"Vậy được, hẹn khoảng sáu giờ chiều mai nhé. Khi nào anh đến thì gọi cho em."
"Ừ."
"Rồi, anh cúp máy đi, chú ý nghỉ ngơi đó."
"Ừ, anh sẽ, em cũng nghỉ ngơi đi, mai gặp."
"Mai gặp."

Hôm sau, Trương Giai Lạc ngóng cái hẹn buổi chiều từ sáng, suốt thời gian huấn luyện không nhấp nha nhấp nhổm thì mất tập trung, bài huấn luyện thất bại mấy lần liền. Hàn Văn Thanh nhìn mãi ngứa mắt, xạc cho một trận, hắn mới chịu ngồi im.
Đến chiều, Trương Giai Lạc chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ treo trong phòng huấn luyện, giám sát giờ giấc còn kỹ hơn Trương Tân Kiệt. Cảm giác nếu Hàn Văn Thanh mà tuyên bố giải tán muộn một giây, hắn sẽ ý kiến ngay.
Tiếc là hắn chưa có cơ hội đó. Hôm nay được ngày Hàn đội đúng giờ, 5 giờ 45 phút cho nghỉ, một giây không chệch. Trương Giai Lạc ba chân bốn cẳng phóng về ký túc xá, tắm rửa thay đồ bằng tốc độ tên lửa, sửa soạn hết lượt, tiếp theo ngồi chờ điện thoại của Tôn Triết Bình.
6 giờ kém 5 phút, Tôn Triết Bình gọi bảo sắp đến. Trương Giai Lạc cúp máy rồi mau mau chóng chóng khóa cửa phòng xuống lầu.
Đi một quãng, hắn tự nhiên nghĩ, mình vội vã quá thì phải. Vậy là giảm tốc độ, không đi như chạy nữa, có điều vẫn rảo bước nhanh hết mức.
Bình tĩnh, hắn nhủ, gặp Đại Tôn thôi mà, có phải chưa từng gặp qua bao giờ đâu.
Nói xong tự thuyết phục, một tháng không gặp, thật sự rất nhớ anh, chỉ muốn thấy người sớm sớm chút. Lại nói, lần này gặp người thật bằng xương bằng thịt, so với video call đương nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhanh hơn chút có gì sai chứ?
Hắn chợt nảy ra so sánh, hồi bặt tin Đại Tôn mấy năm gặp lại đâu đến mức này. Lúc đó, thời gian không gặp nhau còn dài hơn bây giờ nhiều, cảm xúc lại không rõ rệt như giờ.
Tại sao nhỉ? Trương Giai Lạc tự hỏi.
Do khi đó còn mập mờ chưa rõ đã cách biệt gần bốn năm chăng?
Hay do bản thân gánh nhiều trách nhiệm trên vai, chấp niệm với quán quân quá nặng, không có thời gian nghĩ đến người đó?
Trầm tư giây lát, hắn kết luận, phân không được.
Trước đó chưa từng cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới biết, dường như khi hồi tưởng về những ngày xa cách đó, mọi thứ hắn trải qua đều quyện vào nhau thành một thứ chất dinh dính, quánh dẻo như mạch nha cô đặc, vui buồn đau giận gì đều trộn vào cả, hắn quấn lấy một đũa nhấc lên có thể thấy rất nhiều ký ức. Nhưng duy bóng hình người đó, cùng nỗi nhớ và chút oán giận hắn nghĩ mình có, là mãi không tìm được.
Cứ như bộ não hắn bây giờ đã tự động lọc đi đoạn trí nhớ ấy, chỉ để lại khoảng thời gian hắn và người kia sóng vai bên nhau, dựng nên Bách Hoa, tạo ra Phồn Hoa Huyết Cảnh càn quét Liên minh. Sau đó, nó nhảy thẳng đến khoảnh khắc người ấy trở lại, cách màn hình dùng một câu 'bắn nát hết mớ tạp niệm trong lòng đi' vực hắn dậy, cùng hắn tái tạo Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa, rồi triệt để bái biệt quá khứ.
Nhưng không nhớ nổi, thật ra không sao hết. Trương Giai Lạc hôm nay rất rõ, quãng thời gian kia đã nằm lại trong miền ký ức xa xôi, hắn là hắn của hiện tại, Đại Tôn cũng là Đại Tôn của hiện tại. Tuy cả hai, như tất cả những người khác trên thế giới này, đều phải mang theo quá khứ của riêng mình tiếp tục sống, nhưng hạnh phúc hay bất hạnh ở tương lai phải do chính mình định đoạt.
Mà hắn, Trương Giai Lạc, đã chọn sống hạnh phúc.

Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, thoáng cái đã đến cổng lớn Bá Đồ.
Trương Giai Lạc ngó quanh, Đại Tôn đã đến chưa?
Mới nghĩ vậy thì Tôn Triết Bình gọi.
"Em sang đường đi, xe anh không đỗ bên em được." Anh nói.
Trương Giai Lạc đau khổ nhìn đường phố nườm nượp xe cộ. Lúc hẹn chỉ mong càng sớm càng tốt, quên mất lúc này đang giờ cao điểm, trên đường thiếu gì thì thiếu, tuyệt đối không thiếu mấy thứ phương tiện di chuyển này. Sang đường ngay không được, hắn phải đi vòng lên hướng có vạch qua đường cho người đi bộ, nhắn Tôn Triết Bình chờ rồi đợi đèn đỏ mới qua đường.
Qua đường an toàn, bước lên vỉa hè phía đối diện cổng lớn câu lạc bộ, hắn bước ngược hướng đi khi nãy tìm Tôn Triết Bình. Rất nhanh đã thấy bóng người đang đứng chờ cạnh một ngõ nhỏ, hắn bước tới gần, nhìn rõ người kia thì ngơ ngẩn.
Tôn Triết Bình đang mặc sơ mi sáng màu mở hai nút trên cùng, tay áo xắn đến khuỷu, bên dưới mặc quần jean ống côn xanh đậm lật một lần gấu, đi giày da màu nâu. Anh tựa lưng vào bức tường của ngôi nhà phía sau, một chân co lên, hơi cúi đầu đọc gì đó trong di động trên tay phải, còn tay trái đút túi quần.
Tháng tám đang hè, tối muộn, sáu giờ trời vẫn còn sáng, đèn đường chưa bật. Thất tịch người người đổ ra đường, trên hè phố không thiếu những khách bộ hành ngược xuôi, thế nhưng quanh nơi người kia đứng lại hình thành một không gian trống, dù nhỏ vẫn khá rõ ràng.
Anh một mình chờ người ở trung tâm vùng trống đó, khí chất nam tính cuồng ngạo vốn có trong bản tính, quyện thêm sự trầm tĩnh bình thản lắng đọng theo năm tháng, mạnh mẽ đánh thẳng vào mỗi ánh mắt như có như không liếc qua mình, hấp dẫn người ta ngoái đầu nhìn thêm một cái. Hệ quả tất yếu là, khiến anh càng trở nên nổi bật hơn.
Tóc Tôn Triết Bình vừa đen vừa cứng, ngoài cắt ngắn cho gọn ra không tạo kiểu phức tạp, anh cũng ngại chuyện tóc tai phiền hà, bao năm vẫn giữ nguyên một kiểu tóc, đến giờ chưa thay đổi. Lúc này một làn gió nhẹ phất qua, thổi mấy lọn tóc ngắn lỉa chỉa rung rinh, thổi tận vào tim Trương Giai Lạc.
Đậu má!!! Người yêu tui đẹp trai quá đi!!!!!
Trương Giai Lạc hiện giờ đang không ngừng bắc loa âm thầm gào thét.
Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu trực tiếp quan sát mình không thể lờ đi, người kia ngẩng đầu nhìn. Thấy là người mình đợi, cuồng ngạo thường ánh lên nơi đáy mắt biến mất, nét cương nghị trên mặt bỗng nhu hòa hẳn đi.
"Giai Lạc." Anh nở nụ cười đi về phía Trương Giai Lạc.
Đậu má sao tui chưa từng phát hiện ra Đại Tôn cười dịu dàng như này có thể đẹp trai như này chứ???
Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy để người yêu đẹp trai chói lóa của mình đứng chờ nơi đông người thật không khôn ngoan.
"Em đến rồi, Đại Tôn. Anh đỗ xe ở đâu, mình đi thôi." Trương Giai Lạc đến thời gian nói một hai câu thôi cũng ngại chậm, mới gặp đã liến thoắng. Nhanh nhanh rời khỏi đây nào.
Tôn Triết Bình dẫn Trương Giai Lạc đi thêm một quãng ngắn. Đến cạnh chiếc SUV màu trắng mang tên thương hiệu nào đó có vẻ khá phổ biến mà Trương Giai Lạc vừa nhìn đã biết là xe thuê tạm, anh dừng lại.
Tôn Triết Bình mở khóa xe lên trước, Trương Giai Lạc mở cửa ghế phụ lái trèo lên sau. Vừa đóng cửa xong xuôi, quay người sang, cằm hắn đã bị nắm lấy. Người kia kéo hắn vươn sang phía ghế lái, một tay giữ cằm, một tay đặt lên gáy hắn, ấn nhẹ xuống, ép môi mình lên môi hắn. Rồi nhân lúc hắn bất cẩn, anh tách mở hai hàm răng vốn không đóng chặt, đưa lưỡi vào càn quét trong khoang miệng.
Vị the cay lành lạnh lan khắp vòm họng, Trương Giai Lạc chỉ kịp nghĩ Đại Tôn anh vừa ăn kẹo bạc hà đúng không, rồi đã phải vất vả đáp lại thế tấn công mạnh mẽ của Tôn Triết Bình.
Âm thanh nho nhỏ sinh ra khi môi lưỡi quấn quýt vang lên, cũng chỉ giới hạn trong không gian nhỏ hẹp của chiếc SUV, không hề truyền ra ngoài.
Khi nụ hôn dài kết thúc, hai đôi môi tách ra, kéo theo một đường chỉ bạc dài mỏng mảnh. Tôn Triết Bình thỏa mãn nói, giọng trầm trầm hơi khàn: "Chào em, Giai Lạc."
Trương Giai Lạc thiếu khí mặt đỏ bừng thở dốc hai hơi, ổn định hô hấp rồi bình tĩnh quẹt tay lau đi vệt nước bọt dính trên khóe môi, nói: "Ừm, chào anh, Đại Tôn."
Tôn Triết Bình cười cười, tâm trạng cực tốt khởi động xe, rời khỏi nơi đỗ, hòa vào dòng phương tiện ngược xuôi trên đường.

"Đại Tôn, anh chắc không chỉ mua mỗi thứ này về chứ?" Trương Giai Lạc ngồi trên sofa trong phòng khách căn hộ của Tôn Triết Bình, mắt dòm hộp chocolate đặt làm trên tay, vẻ mặt không tin nổi.
Hộp chocolate màu đỏ son thắt nơ đen, nắp hộp viền nhũ vàng, trên nắp có logo cửa hàng cũng nhũ vàng. Bên trong có 16 cốc giấy nến màu nâu xếp theo bốn hàng, mỗi hàng bốn ô. Mỗi cốc giấy nến đựng một viên chocolate làm thủ công, từng viên đều trang trí khác nhau, xếp vào hộp lại có cảm giác hài hòa, trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Đẹp thì đẹp, như tác phẩm nghệ thuật còn gì, nhưng ít quá. Đây là đánh giá không chút khách khí của Trương Giai Lạc.
Lúc hắn đến, vốn đang ôm tâm trạng hào hứng xem Tôn Triết Bình mua gì về, ai ngờ anh lục lọi một hồi, chỉ lấy được hộp chocolate này đưa hắn.
Sau đó anh mang ra một bình thủy tinh đựng trà hoa quả, bảo uống cùng đỡ ngọt rồi lủi luôn.
Đại Tôn anh đi những một tháng đó, có bận cỡ nào cũng không thể chỉ xách về hộp chocolate nhỏ xíu không bõ dính răng này đúng không?
"Ừ, anh mua món này sau cùng." Tôn Triết Bình đang lúi húi trong bếp, không rõ làm gì, nói vọng ra.
"Thế..." Trương Giai Lạc nhen nhóm hi vọng.
"Anh còn mua nữa." Tôn Triết Bình trả lời đúng như hắn hi vọng, sau đó nói, "Nhưng chocolate đó không để lâu được, sẽ hỏng, phải ăn trước. Mấy món còn lại lát anh sẽ đưa em."
"Được, vậy ăn chocolate đã." Trương Giai Lạc nhanh chóng thỏa hiệp không chút do dự.
Hắn đặt hộp chocolate đã mở nắp xuống bàn trà. Bên mép hộp chocolate có nhét một tờ giấy gập lại, hắn nhấc lên, mở ra. Bên trong là hướng dẫn sử dụng chocolate, phần chữ in giới thiệu các loại chocolate có trong hộp của nhà sản xuất, và phần viết tay hướng dẫn cách ăn, nét chữ quen thuộc.
Đại Tôn tự viết cái này à?
Trương Giai Lạc hoàn toàn không hứng thú với phần giới thiệu chocolate kia, đằng nào cũng vào bụng hắn, tự mình đánh giá tốt hơn nhiều. Hắn tò mò về phần viết tay của Tôn Triết Bình hơn.
Bước một, anh viết chocolate này phải ăn từ viên trên cùng bên trái. Như phòng người đọc được có thể quay ngược hướng hộp chocolate, anh còn đặc biệt nêu tên gọi, mô tả cách trang trí của viên chocolate đó. Trương Giai Lạc cảm thấy trò này cũng vui, liền làm theo hướng dẫn nọ, nhón lấy viên chocolate hàng trên cùng góc trái, bỏ vào miệng, cắn một cái.
Nhân chocolate dẻo bất ngờ tràn ra, mùi vỏ cam đậm đà đột ngột lan tỏa trong miệng. Hắn ngây người, ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi bật cười thích thú.
Theo tờ giới thiệu, viên chocolate hắn đang ăn có thành phần ganache sữa với caramel và vỏ cam Jaffa bào. Viên chocolate nho nhỏ đẫm hương caramel thơm ngọt, vị nếm ra cũng là vị ngọt đặc trưng của caramel, nhưng hương cam chanh đặc biệt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng tràn khắp vòm miệng khi cắn lần đầu lại khiến người ta có cảm giác như đồng thời nếm được vị chát hơi đắng riêng biệt của những sợi vỏ cam mới bào. Chocolate dẻo tan nhanh, hắn hiếm khi buộc bản thân phải nhấm nháp từ từ, để vị caramel ngọt ngào lại đượm hương cam chanh, gợi chút đăng đắng nơi tâm tưởng đó dần dần tan hết nơi đầu lưỡi.

Ăn xong viên đầu tiên, mùi vỏ cam vẫn lưu lại khắp các ngóc ngách trong vòm miệng, hắn phải rót một ly trà, uống xong chờ dư vị kia nhạt đi mới tiếp tục làm theo chỉ dẫn.
Nối tiếp viên chocolate thứ nhất, Tôn Triết Bình lặp lại cách mô tả tương tự với các viên cần ăn tiếp theo.
Chanh vàng thơm dịu, bạc hà the cay, caramel và muối ngọt mặn đan xen nhưng lưu vị rất lâu, lại còn một viên nhân rượu... Tôn Triết Bình chắc chắn khi mua cố tình chọn mỗi loại một viên, không hề trùng lặp, thành công khiến Trương Giai Lạc cứ ăn hết một viên lại tiếc một lần.
Ăn đến viên thứ tám, thấy Tôn Triết Bình ở mãi trong bếp không ra, hắn lấy làm kỳ lạ. Đại Tôn làm gì lâu thế?
"Đại Tôn, anh làm gì lâu thế?" Hắn không nỡ rời "tác phẩm" mới ăn được một nửa, ngồi ở phòng khách gọi với vào phòng bếp.
"Có chút việc." Tôn Triết Bình trả lời.
"Em ăn tám viên rồi, anh không ra mau là hết đó." Hắn nói.
"Tùy em, của em cả."
"Anh nói thật hả?"
"Ừ, mua riêng cho em đó."
Trương Giai Lạc nghe vậy sung sướng, không bận tâm nữa, nhón lấy viên chocolate thứ chín.
Bấy giờ, mắt hắn liếc đến đến chỗ cốc giấy nến trống trong hộp. Thoáng thấy đáy cốc có dính thứ gì màu trắng, hắn nhấc cốc vừa đựng viên chocolate thứ tám gần mình nhất lên.
Cốc giấy nến màu nâu đen tựa tựa màu viên chocolate, nổi bật một ký tự Latin viết bằng chocolate trắng ở đáy, là chữ U.
U?
Trương Giai Lạc kéo hộp chocolate lại gần xem. Như hắn đoán, giống cốc giấy hắn vừa xem, mỗi cốc đựng chocolate trong hộp hắn vừa ăn đều có viết một ký tự bằng chocolate trắng ở đáy.
Ba cốc giấy đầu tiên viết ba chữ tiếng Trung, , , , ghép lại chính là tên hắn.
Từ cốc giấy nến thứ tư, đáy mỗi cốc giấy viết một ký tự Latin, tính đến cốc giấy thứ tám, lần lượt là W, I, L, L, U.
Trương Giai Lạc hồi đấu giải Thế giới bị bắt đi học tiếng Anh để giao tiếp, học cũng hòm hòm, học xong còn tìm được thú vui mới là trò giải ô chữ. Mấy trò khác liên quan đến giải đố như tìm manh mối, giải mã mật hiệu các kiểu hắn cũng biết. Sau về nước, hứng thú với mấy trò chơi ngôn ngữ của hắn vẫn kéo dài đến tận giờ.
Hiện tại, một thông điệp bị che giấu đánh trúng sở thích nhỏ, hai ngón tay hắn nhón viên chocolate thứ chín lên, bỏ vào miệng, không quan tâm mùi vị nữa. Hắn tìm được thứ đáng quan tâm hơn chocolate rồi.
Trương Giai Lạc lấy ra cốc giấy thứ chín. Đáy cốc có một chữ M.
Chả hiểu gì.
Hắn lại ăn tiếp.

Từ từ, những chữ cái dưới đáy cốc giấy trong hộp chocolate lộ ra trước mắt Trương Giai Lạc.
Thật ra hắn chưa ăn hết, mới đến viên chocolate thứ mười lăm, nhưng dựa vào dãy cốc giấy xếp nối nhau trên mặt bàn, hắn nghĩ mình đã hiểu thông điệp ẩn trong hộp chocolate rồi.
, , , W, I, L, L, U, M, A, R, R, Y, M, E.
张佳乐 WILL U MARRY ME.
张佳乐, will you marry me?
Trương Giai Lạc, em sẽ kết hôn với anh chứ?

Trương Giai Lạc nhìn hàng cốc giấy xếp trên bàn, không biết hiện tại có nên ngàn lần cảm tạ mình năm đó đã nghiêm túc học tiếng Anh hay không.
Nhưng cảm tạ gì để sau, giờ hắn muốn gặp người kia ngay lập tức.
"Đại Tôn..." Hắn hướng về phòng bếp gọi, không hề phát hiện sự ngập ngừng trong giọng mình, cũng không kịp nhận ra một người khác đã vào phòng khách khi hắn hướng toàn bộ sự chú ý vào hàng cốc giấy trên bàn.
"Anh ở đây." Tôn Triết Bình đứng ở một đầu sofa, không cần người kia nói trọn câu đã đáp lời. Thay vì bộ đồ lúc đầu, anh đang mặc một bộ đồ khác - một bộ suit tối màu, nghiêm túc và trang trọng hơn. Tay anh ôm một bó hồng lớn - chính xác gồm 99 bông lớn bằng nhau cùng 9 bông nhỏ bằng nhau, tổng cộng 108 bông được chọn lựa kỹ càng, mỗi bông bất kể lớn nhỏ đều thuần sắc đỏ tươi như máu.
Trương Giai Lạc ngây ngẩn nhìn người kia bước gần đến nơi mình đang ngồi. Anh ngồi xuống sofa bên phải hắn, thấy hắn vẫn đang ngơ ngác thì đặt bó hồng lên bàn, cạnh hộp chocolate, bật cười:
"Em bất ngờ đến mức này?"
"Bất ngờ lắm... Anh... Em... Anh với em..." Trương Giai Lạc bối rối từ trạng thái mất hồn trở lại, bắt đầu nói năng lộn xộn, bản thân hắn cũng không biết mình muốn nói gì nữa.
"Anh... làm cái này?" Cuối cùng hắn chỉ vào hàng cốc giấy hỏi.
"Ừ, đã nói dành riêng cho em đó thôi." Tôn Triết Bình nói, "Và chưa hết đâu."
"Hả? À..." Trương Giai Lạc nhớ ra mình mới ăn hết 15 viên chocolate, vẫn còn một viên cuối cùng, ở góc dưới cùng bên phải hộp chocolate.
Đó là một "viên chocolate" màu đen, nhỉnh hơn mấy viên chocolate hắn đã ăn, không trang trí họa tiết, không biết phủ gì lên mà bề ngoài nhìn mịn như nhung.
"Đó... nhìn không giống chocolate lắm ha..." Trương Giai Lạc đầu óc rối loạn cân nhắc, nhận xét.
"Em chưa nhìn kỹ đúng không?" Tôn Triết Bình nói, đưa tay nhấc vật cuối cùng còn lại trong hộp chocolate, đưa cho Trương Giai Lạc, "Cầm lấy."
Hắn tiếp lấy, nhanh chóng nhận ra, không phải chocolate, đây là một hộp nhỏ hình lập phương bọc vải nhung màu đen.
Trương Giai Lạc ngờ ngợ. Kích thước hơi nhỏ, nhưng sao vẫn thấy quen quen?
Tôn Triết Bình lại nhấc tay mở nắp hộp. Bên trong hộp cũng bọc vải nhung đen, phần hộp phía dưới được chia hai phần nhồi cho đầy lên, bọc bằng hai mảnh vải đen, tạo thành một khe nhỏ ở giữa, thích hợp để giữ trang sức kích thước nhỏ. Ví dụ như, một chiếc nhẫn.
"Đây là lý do anh xuất ngoại một tháng." Tôn Triết Bình nói.
Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng biết do đâu mình thấy cái hộp này quen. Thứ hộp nhẫn hắn đi dự cầu hôn đính hôn kết hôn bao năm qua thấy người ta cầm đến mòn cả mắt, chính hắn cũng từng cầm hộ người ta, một giây ngay trước đây, hắn lại ngớ ngẩn không nhớ nổi tên nó.
Bấy giờ, trong hộp đang đặt một chiếc nhẫn, sắc trắng bạc của kim loại và hồng thẫm của đá quý nổi bật trên nền nhung đen.
Bốn dải bạch kim nạm kim cương, từ một gốc chung, chia mỗi bên trái phải hai dải, uốn lên theo hai hướng chếch nhau, dần tạo thành một cung tròn. Sau đó, hai dải kim loại mỗi hướng cắt nhau một lần duy nhất, cùng nhẹ uốn cong hướng vào giữa, trước khi cùng vươn tiếp lên. Cuối cùng, chúng tỏa ra bốn góc, hộ quanh một khung đỡ vươn thẳng đang nâng cao viên kim cương màu hồng thẫm cắt kiểu asscher lấp lánh ánh sáng.
Mặt trong chiếc nhẫn, nơi bốn dải bạch kim bắt đầu vươn đi tạo hình, có khắc hai ký tự Latin, "PL", viết tắt pinyin tên Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc.
"Đại Tôn, cái nhẫn này..." Trương Giai Lạc chỉ nói được một câu lửng lơ như thế.
Chiếc nhẫn này quả thực đã khiến Tôn Triết Bình vất vả đủ đường. Anh và bên thiết kế thảo luận thiết kế từ tháng năm, cùng lúc nhờ quan hệ lùng tìm thứ nguyên liệu hiếm có làm viên đá quý trung tâm. Chờ đợi mãi chưa có tin tức gì, anh đã định nếu không kịp sẽ tìm loại đá quý thay thế khác. May mắn cuối cùng cũng có tin tức tốt, anh thành công có được thứ mình muốn. Sau đó là xuất ngoại tới nơi làm nhẫn, tự mình theo dõi quá trình chiếc nhẫn quan trọng được tạo ra, rồi yêu cầu chỉnh sửa khi không hài lòng các thứ. Mãi đến đầu tháng 8, anh mới nhận được thành phẩm đủ đạt để kết thúc công việc trở về.
Hiện giờ, có thể thấy vẻ kinh ngạc cảm động của người kia, anh cảm thấy công sức mình bỏ ra không hề uổng phí.
Nhớ đến bài viết hôm nay đọc được, Tôn Triết Bình suy nghĩ, giờ đã là thời điểm tuyệt vời nhất để nói ra lời quan trọng nhất đó hay chưa?
Chẳng qua nghĩ gì thì nghĩ, đệ nhất cuồng kiếm đầu tiên của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang ấy mà, vốn không phải người thích nghe lời kẻ khác đạo diễn lắm, nhất nhất làm theo chỉ dẫn mơ hồ là chuyện anh ghét nhất, suy nghĩ nọ chỉ chợt nhảy ra trong đầu anh rồi biến luôn.
Mặc kệ thời điểm hoàn hảo có lẽ có nào đó đi, lúc này nếu không nói ra thì còn chờ khi nào nữa?
"Giai Lạc." Anh gọi tên người đó.
Ánh mắt người đó rời khỏi chiếc nhẫn, hướng về anh, khuôn mặt còn chưa dứt khỏi sự bất ngờ.

Ký ức những năm qua bỗng hiện lên, như đèn kéo quân từ từ trình diễn từng cảnh trước mắt Tôn Triết Bình.
Lần gặp đầu tiên, Tây Bộ Hoang Dã, bách hoa nở rộ.
Năm đó, rực rỡ nhất Liên minh Chuyên nghiệp, là Phồn Hoa Huyết Cảnh của chúng ta.
Năm đó, mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp thứ năm kết thúc, anh nản lòng rời khỏi Bách Hoa.
Những năm ấy, em ở lại gánh vác mọi thứ, kiên định chèo chống Bách Hoa.
Năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh tái hiện, chỉ là, Song Hoa ngày nào, đã không còn đồng hành như xưa.
Một năm nào, thời điểm sau trận chung kết Thế giới, em từ Zurich gửi cho anh một tin nhắn, là một câu: "Đại Tôn, tôi đoạt quán quân rồi, chúng ta hẹn hò đi."
Tin nhắn trả lời của anh gửi đi chỉ vài giây sau, thẳng thắn nói: "Được, chúng ta hẹn hò."
Sau đó không có gì đặc biệt, cứ bên nhau tự nhiên như vậy, an ổn tới giờ.
Hành trình của chúng ta không tính là thuận lợi, sinh ly cách trở đã trải qua, kết quả vẫn ở bên nhau.
Anh từng tự hỏi, có phải chính anh - người đưa em vào giới chuyên nghiệp - là kẻ đã gieo hạt mầm của chấp niệm với quán quân cho em không. Rồi anh lại nghĩ, em tài năng như vậy, cho dù không phải anh, Liên minh Chuyên nghiệp sao có thể bỏ qua em. Nhưng sự thật không thể thay đổi, người em đã gặp là anh.
Năm đó nản lòng rời đi, anh cứ ngỡ mình đã làm trọn trách nhiệm của đội trưởng, trao lại một Bách Hoa mà em có thể tiếp tục dẫn dắt đi lên. Nhưng sau này, anh không khỏi giả định, nếu ngày đó không dứt khoát biệt tích như thế, ở quanh hỗ trợ một chút cũng được, có khi nào sẽ giúp em bớt vất vả nhiều năm hay không.
Em từng nói rằng, ngày đó gặp lại, anh đã kéo em khỏi vũng bùn mặc cảm tội lỗi không thể tự thoát ra. Em nói cảm ơn, cảm ơn anh đã trở lại, nhưng em sẽ không biết, anh trong những năm tháng nản lòng thoái chí nhất, đã được sự kiên cường của em cứu giúp bao nhiêu lần.
Những điều này, anh chưa bao giờ nói em hay.

Suy nghĩ cuồn cuộn muôn nẻo, nói ra lời chỉ cô đọng thành bốn câu đơn giản.
"Giai Lạc, cảm ơn em." Cảm ơn em kiên cường nỗ lực nhiều năm như thế, chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Xin lỗi em." Xin lỗi năm đó bỏ lại em mà đi, xin lỗi không thể ở bên vào thời điểm em suy sụp khổ sở nhất.
"Anh yêu em." Anh yêu em. Thật sự rất yêu.
Và câu cuối cùng.
"Trương Giai Lạc, em có đồng ý ở bên anh suốt phần đời còn lại không?" Tôn Triết Bình tay phải nắm lấy bàn tay trái để không đặt trên đùi của người kia, nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, dịu dàng nói.
Đây có lẽ là những câu nói quan trọng nhất cuộc đời hơn ba mươi năm của anh, cũng là những câu nói anh dùng tất cả dịu dàng mình từng có nói ra.

Tôn Triết Bình không hề dài dòng hoa mỹ, chỉ nói ra bốn câu đơn giản, nhưng đó là lời cầu hôn tuyệt vời nhất, chân thành nhất hắn từng nghe.
Thời gian, ký ức và tình cảm của họ chất chồng lớp lớp trong bốn câu nói đó, hắn đều hiểu.
Người đàn ông trong mắt hắn vô cùng xuất sắc, từng ngông cuồng từng kiêu ngạo, nay vẫn đẹp đẽ chói lọi như Thái Dương, đang cầu hôn hắn.
Cảm xúc của Trương Giai Lạc đã bùng nổ đến mức suýt chặn luôn khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Hắn cảm nhận trái tim đang đập nhanh dữ dội nơi lồng ngực trái cùng niềm vui sướng hạnh phúc to lớn đến nỗi sắp vỡ òa.
Cố gắng trấn tĩnh, nỗ lực kiềm chế không hét lên giải tỏa cảm xúc trong lòng, hắn tìm lại khả năng sử dụng ngôn ngữ đã rời bỏ mình, vào một khắc nghe thấy lời cầu hôn của người kia.
Tôn Triết Bình đang chờ hắn. Hắn phải trả lời, càng nhanh càng tốt.
Trương Giai Lạc hít sâu, trở tay đan năm ngón vào tay người kia, từng chữ rõ ràng đáp lại anh: "Em đồng ý. Tôn Triết Bình, em đồng ý, ở bên anh, suốt phần đời còn lại."
-- CASE NO.5: CLOSED (WAITING FOR A WEDDING INVITATION~) --​
* A/N: Xong... xong rồi... Song Hoa khó viết quá viết mãi không được, tui đã cố gắng ;;;___;;; Sau đây là note về một số chi tiết trong fic:
  • Chocolate: Đây là phần tui được giúp đỡ. Hộp chocolate và vị chocolate mượn từ gift box của chocolate store này. Trong fic thì chocolate được đặt dựa theo kích thước nhẫn, hộp đựng nhẫn được làm dựa theo kích thước mỗi viên chocolate, có thể thực tế không đúng đâu...
  • Hoa hồng đỏ: Nhét vào cho vui vì có nhẫn có quà không hoa thấy sai sai... Số lượng hoa hồng luôn có ý nghĩa riêng của nó, không hổ là idol giới hoa. 9 bông là yêu em mãi mãi, 99 bông là yêu em vẹn nguyên không đổi, 108 bông là mình cưới nhau nhé =))))))
  • Nhẫn: Mẫu nhẫn là mẫu này, lần đầu tiên tui thấy đã bật ra ba chữ "cúp quán quân" =))))) Viên kim cương trung tâm là kim cương màu fancy vivid pink, viên trong fic cỡ 1.5 ct. Cách đánh giá màu của kim cương màu khá phức tạp, tui chỉ tra được references rất cơ bản, sẽ không giải thích ở đây.
Kim cương hồng là một trong những loại kim cương màu hiếm nhất (màu càng gần red càng nặng càng đắt càng khó tìm...), mỏ Argyle ở Australia là nơi chiếm 90% tổng sản lượng kim cương hồng của thế giới, nhưng nghe bảo 2021 sẽ ngừng hoạt động. Nhân tiện, hiếm hàng đầu không đối thủ là kim cương đỏ, mỏ kim cương hồng có thể tạo ra kim cương đỏ, chẳng qua tìm được không còn tùy thời vận. Rất đẹp, các thím muốn tìm hiểu thêm có thể tra GG, rất dễ tìm.
Một bí mật cuối là nửa thời lượng fic này được dùng để PR cho đàn ông U30 phong độ có tiền đẹp trai cuồng dã Tôn Triết Bình =)))))))
Tới Đại Tôn là sặc mùi tiền và hồi ức về quá khứ . Ngọt rụng tym má ơi.

Tôn đại đại quá đẹp quá cuồng dã huhu
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#12
[TCCT] I love you (6 - END)
Pairing: Phần này là Tán Tu (Tu Tán tất nhiên vô tư).
A/N: Phần cuối rồi. Btw, đây là phần ngắn nhất.
  • Quân Bất Tri chắc nhiều người cũng biết, lấy từ bài Việt nhân ca. Có thể xem toàn bài và bản dịch thơ ở đây, tui chỉ trích hai câu cuối có tên ID:
"Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri."

  • BW là viết tắt của Beautiful World. It's a beautiful world.
"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"

-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.6 (LAST CASE): Mr. Ye​
BW: Xin chào, đây là Tổng đài 5102xxxx. Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?
Quân Bất Tri: Có phải hôm nay nếu yêu cầu tư vấn tình cảm sẽ được miễn phí không?
BW: Đúng vậy, đó là chương trình đặc biệt ngày Thất tịch của chúng tôi. Tất cả yêu cầu liên quan đến tư vấn tình cảm trong ngày hôm nay đều sẽ được hỗ trợ nhiệt tình, hoàn toàn không vụ lợi. Bạn cần tư vấn về vấn đề gì?
Quân Bất Tri: Là thế này, tôi có một người bạn, hiện tôi định tỏ tình với cậu ấy. Nhưng tôi đang vướng phải một chuyện khó nghĩ.
BW: Bạn có thể nêu ra vấn đề mình gặp, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ bạn tìm cách giải quyết.
Quân Bất Tri: Nếu một người đã chết, làm thế nào để thổ lộ tình cảm cho người đó hay?

Khung chat im lặng. Người trực tổng đài nọ một hồi lâu không trả lời.
Diệp Tu đốt một điếu thuốc mới, cười tự giễu. Hắn đúng là rảnh rỗi quá lâu, chỉ số thông minh giảm sút nghiêm trọng mới đi hỏi người khác chuyện này.
Đang định tắt khung chat đi, bên tổng đài nhắn tin đáp trả.

BW: Về vấn đề này, tổng đài thật sự không thể đưa ra một giải pháp thỏa đáng cho bạn.
Quân Bất Tri: À, tôi hiểu.
BW: Nhưng nếu bạn vẫn muốn tìm kiếm một đáp án, tôi có thể lấy tư cách cá nhân để trả lời. Đây sẽ hoàn toàn là suy nghĩ cảm tính của tôi, rất có thể không có giá trị sử dụng trong tình huống thực. Bạn muốn biết chứ?
Quân Bất Tri: ...Tôi muốn xem thử xem sao.
BW: Tôi cũng từng mất đi người mình yêu thương. Tuy thời gian đầu khi chuyện mới xảy ra, cuộc sống thật không dễ dàng, nhưng cuối cùng tôi vẫn vượt qua, tiếp tục sống mà không có người đó ở bên. Dù tôi chưa bao giờ quên người đó, nhưng chính mình sống tốt, tôi nghĩ người đó biết được cũng an lòng.
BW: Cá nhân tôi cho rằng, một người đã chết không có nghĩa đã rời đi. Chỉ cần có người còn nhớ tới, còn yêu quý họ, họ sẽ luôn dõi theo hành trình của những người còn sống. Nếu bạn muốn thổ lộ với người đã chết đó, chỉ cần dùng tình cảm chân thành nói ra, tôi tin người ấy nhất định sẽ nhận được tâm ý của bạn.
BW: Xin lỗi, suy nghĩ này của tôi có phần mê tín, bạn không cần thiết phải xem xét lựa chọn này đâu.

Lần này, đến phiên Diệp Tu im lặng không đáp.
Hút xong điếu thuốc, hắn ném đầu lọc vào gạt tàn gần máy tính xong gõ tin trả lời.

Quân Bất Tri: Xin lỗi, khiến cậu nhớ lại chuyện không vui.
BW: Không sao không sao, chuyện của tôi đã qua lâu lắm, có thể giúp gì cho bạn thì tốt.
Quân Bất Tri: Và cảm ơn.
BW: Khách khí rồi, đó là công việc của tôi mà. Bạn còn câu hỏi gì không?
Quân Bất Tri: Không có. Cảm ơn đã giúp đỡ tôi.
BW: Cảm ơn bạn đã tin tưởng tìm đến với tổng đài. Nếu còn cần tư vấn về bất kỳ vấn đề nào, chúng tôi luôn hoan nghênh bạn trở lại.
Quân Bất Tri: Tôi sẽ. Tạm biệt.
BW: Rất hân hạnh được hỗ trợ bạn. Tạm biệt.

Diệp Tu thừ người ngồi trước máy tính. Nhìn khung chat hiển thị nội dung cuộc trò chuyện vừa kết thúc, hắn không biết đang nghĩ gì, bỗng lẩm bẩm:
"Nếu hiện giờ tôi dùng chân tâm nói yêu cậu, liệu cậu có nghe thấy thật không?"
Câu hỏi của hắn không nhằm vào bất kỳ ai, cũng không ai trả lời hắn. Lời vừa nói ra, ngôn từ cứ thế rơi vào khoảng không, rồi nhanh chóng tan biến.

Một bóng hình trong suốt đứng phía sau Diệp Tu. Dáng vẻ mới thành niên năm đó vẫn giữ nguyên không đổi, chỉ là Diệp Tu và tất cả những người sống đều đã không thể trông thấy được nữa.
Người đó nghe câu hỏi của Diệp Tu, khẽ thở dài. Anh đưa tay xoa lên mái tóc đã điểm vài sợi bạc kia, ánh mắt ghét bỏ, dường như muốn dùng sức nhổ sạch mấy cọng tóc bạc sớm trên đầu Diệp Tu.
Ý định này không thể thành công.
Người đó lại vòng tay ôm Diệp Tu từ phía sau. Cơ thể trong suốt xuyên qua lưng ghế, chuẩn xác đặt quanh cổ người đang ngồi trước máy tính.
Diệp Tu đương nhiên không phát hiện ra.
"A Tu, nói cho cậu biết một bí mật." Người đó nói, "Tôi vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Cậu nói gì làm gì, tôi đều thấy cả."
Anh mỉm cười.
"Cho nên, nếu cậu muốn tỏ tình, cứ nói, tôi chắc chắn nghe được đó."
"Và... Tôi cũng yêu cậu, A Tu."
-- CASE NO.6: CLOSED --​
Tui biết lắm mà ..... DM !!! CÁI Ổ MÁU CHÓ TÁN TU !!! QUA BAO NĂM VẪN MÁU !
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#13
Ahuhu cảm ơn thím comment nhiệt tình nha, đọc comt vui lắm đó ;___;
Oa Chu bị Giang chiều hư mà TTATT
Nếu có một Tiểu Chu, chiều bao nhiêu cũng thấy thiếu!! Giống nuôi một em mòe đẹp rất đẹp vô cùng đẹp mà ngoan rất ngoan vô cùng ngoan, nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực ra chỉ hơi khép kín không được tự nhiên, lại còn vừa thân thiện vừa dễ gần vừa cưng xỉu vậy đó *khụ* Lạc đề quá, đại khái lúc đấy tui đang liên tưởng Tiểu Chu với mấy em mòe...


TRỜI ƠI YÊU THÍM QUÁ !!! VƯƠNG PHONG VƯƠNG CP NÀY LÀM TUI ĐÓI LÒI MẮT CUỐI CÙNG CŨNG CÓ ĐƯỜNG ĂN BÙ. CƯNG CƯNG CƯNG CHẾT DC !!!
Ngài Phương và tính cách thẳng thắn *khụ* của ngài đã hỗ trợ tui trong khi viết rất nhiều... SAU NÀY NẾU CÓ THỂ VIẾT THÊM VỀ CP NÀY NHẤT ĐỊNH TUI SẼ VIẾT!!!

Thề là đọc chương này cảm thấy áp lực sao ấy. Sắp dâng ví mất ;))
Hàn đội vô mode lãng mạn cũng dọa người vậy sao *quan ngại* =)))))))

Tới Đại Tôn là sặc mùi tiền và hồi ức về quá khứ . Ngọt rụng tym má ơi.

Tôn đại đại quá đẹp quá cuồng dã huhu
Đây là logic của tui: Hàn đội đã đặt hẳn nhẫn Tiffany's đi tỏ tình thì Đại Tôn cầu hôn đương nhiên phải hoành tráng hơn chớ!!!
Kỳ thực ý tưởng ban đầu là Đại Tôn mang máy bay tư nhân đến đón Lạc Lạc đang ngủ trưa không biết trời trăng gì từ Bá Đồ đến Bách Hoa, sau đó ở trên sân thượng câu lạc bộ Bách Hoa Lạc Lạc gặp lại tất cả đồng đội Bách Hoa cũ, sau đó mỗi người một bông hoa trao cho Lạc Lạc, sau đó Đại Tôn trao nhẫn bla bla *được rồi quá màu mè rồi chúng ta dừng ở đây* Nhưng về sau tui cảm thấy thứ nhất máy bay tư nhân hơi hư cấu, tui muốn đề cập đến độ giàu của Đại Tôn một cách tinh tế thôi, thứ hai từ Bá Đồ đến Bách Hoa quá xa, đến nơi sẽ rất mệt, cầu hôn mất hết ý nghĩa, cho nên tui dẹp...

Tui biết lắm mà ..... DM !!! CÁI Ổ MÁU CHÓ TÁN TU !!! QUA BAO NĂM VẪN MÁU !
MÁU CHÓ IS LOVE MÁU CHÓ IS LIFE!! TÁN TU KHÔNG MÁU CHÓ SHIPPERS SẼ THẤY THIẾU THIẾU ĐÓ =))))))))

Rep dài quá, bệnh dài dòng tái phát, dù sao cũng cảm ơn comt của thím <3
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#14
Ahuhu cảm ơn thím comment nhiệt tình nha, đọc comt vui lắm đó ;___;

Nếu có một Tiểu Chu, chiều bao nhiêu cũng thấy thiếu!! Giống nuôi một em mòe đẹp rất đẹp vô cùng đẹp mà ngoan rất ngoan vô cùng ngoan, nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực ra chỉ hơi khép kín không được tự nhiên, lại còn vừa thân thiện vừa dễ gần vừa cưng xỉu vậy đó *khụ* Lạc đề quá, đại khái lúc đấy tui đang liên tưởng Tiểu Chu với mấy em mòe...



Ngài Phương và tính cách thẳng thắn *khụ* của ngài đã hỗ trợ tui trong khi viết rất nhiều... SAU NÀY NẾU CÓ THỂ VIẾT THÊM VỀ CP NÀY NHẤT ĐỊNH TUI SẼ VIẾT!!!


Hàn đội vô mode lãng mạn cũng dọa người vậy sao *quan ngại* =)))))))


Đây là logic của tui: Hàn đội đã đặt hẳn nhẫn Tiffany's đi tỏ tình thì Đại Tôn cầu hôn đương nhiên phải hoành tráng hơn chớ!!!
Kỳ thực ý tưởng ban đầu là Đại Tôn mang máy bay tư nhân đến đón Lạc Lạc đang ngủ trưa không biết trời trăng gì từ Bá Đồ đến Bách Hoa, sau đó ở trên sân thượng câu lạc bộ Bách Hoa Lạc Lạc gặp lại tất cả đồng đội Bách Hoa cũ, sau đó mỗi người một bông hoa trao cho Lạc Lạc, sau đó Đại Tôn trao nhẫn bla bla *được rồi quá màu mè rồi chúng ta dừng ở đây* Nhưng về sau tui cảm thấy thứ nhất máy bay tư nhân hơi hư cấu, tui muốn đề cập đến độ giàu của Đại Tôn một cách tinh tế thôi, thứ hai từ Bá Đồ đến Bách Hoa quá xa, đến nơi sẽ rất mệt, cầu hôn mất hết ý nghĩa, cho nên tui dẹp...


MÁU CHÓ IS LOVE MÁU CHÓ IS LIFE!! TÁN TU KHÔNG MÁU CHÓ SHIPPERS SẼ THẤY THIẾU THIẾU ĐÓ =))))))))

Rep dài quá, bệnh dài dòng tái phát, dù sao cũng cảm ơn comt của thím <3
Thực ra chính phó là thuyền tui chèo chủ yếu còn Tán Tu tui đã thề ko nhảy vì độ máu cún của nó. Lần sau nếu thím có viết tiếp làm ơn cho tui xin 1 suất cho Song Quỷ vs Dụ Hoàng vs ~~~~~~ được nữa thì Tiêu Đới Tường Hạo cũng dc =)))).

Ay da lại ham cmnr
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#15
Thực ra chính phó là thuyền tui chèo chủ yếu còn Tán Tu tui đã thề ko nhảy vì độ máu cún của nó. Lần sau nếu thím có viết tiếp làm ơn cho tui xin 1 suất cho Song Quỷ vs Dụ Hoàng vs ~~~~~~ được nữa thì Tiêu Đới Tường Hạo cũng dc =)))).

Ay da lại ham cmnr
Thực ra tui viết Tán Tu là chủ yếu, viết CP khác thì tùy duyên... Không thể nói chắc chắn được gì về CP khác nhưng nếu viết tui sẽ ới thím một tiếng nha =))))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#16
Thực ra tui viết Tán Tu là chủ yếu, viết CP khác thì tùy duyên... Không thể nói chắc chắn được gì về CP khác nhưng nếu viết tui sẽ ới thím một tiếng nha =))))))
Tán Tu đảng đông vl =))
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#17
Tán Tu đảng đông vl =))
Một trong những lý do tui ship là vì Tán Tu trúng fetish CP một đã chết một sống tiếp của tui...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#18
Một trong những lý do tui ship là vì Tán Tu trúng fetish CP một đã chết một sống tiếp của tui...
Gu thím mặn vl. Tui chúa kị nó vì thì hai đứa cùng chết còn hơn. Tui ko chịu âm dương cách biệt
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#19
Gu thím mặn vl. Tui chúa kị nó vì thì hai đứa cùng chết còn hơn. Tui ko chịu âm dương cách biệt
Kỳ thật là ship thành thói quen. Đến khi tui nhận ra thì trong 5 đôi tui ship at first sight đã có đến 4 đôi âm dương cách biệt, hoặc là 1 trong 2 hoặc cả 2 treo death flag to bự...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#20
Kỳ thật là ship thành thói quen. Đến khi tui nhận ra thì trong 5 đôi tui ship at first sight đã có đến 4 đôi âm dương cách biệt, hoặc là 1 trong 2 hoặc cả 2 treo death flag to bự...
...... mặn ...... Quá mặn
 

Bình luận bằng Facebook