Hoàn [Tán Tu Tán] Mặt Trời Vừa Đúng

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[OneShot] Mặt trời vừa đúng (1)

Pairing: Tán Tu Tán, có đề cập Mạc Tranh

Author: lmjun@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



cre pic: update sau (lạy Dứa không nhầm pic của cp khác)
Diệp Tu mặc đồng phục Gia Thế, ngồi ngay ngắn trước máy tính huấn luyện, dáng vẻ chững chạc đường hoàng hiếm thấy.

Ngoài song cửa ánh nắng vừa vặn, sáng sớm đầu hạ luôn là thời điểm tuyệt nhất, nắng vẽ lên lá vài tia vàng nhạt, không gian chung quanh bao trong một lớp gió ôn hòa.

Tô Mộc Thu đứng sau lưng Diệp Tu, nhoài người nhìn hắn huấn luyện.

Bấy giờ vẫn chưa có phần mềm huấn luyện tử tế, huấn luyện cũng chỉ là đi trêu mấy con tiểu quái, kiếm BUG hoặc lên núi chạy loanh quanh. Mới đầu nhìn còn rất tử tế, làm nhiều rồi không khỏi cảm thấy vô vị. Động tác giống nhau, tiểu quái ngốc ngốc không biết chống trả, địa hình cũng chẳng hề thay đổi,…

Bài tập làm đến cả trăm nghìn lần, hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu vẫn một nghiêm túc làm, một nghiêm túc nhìn.

“Thèm không?” Diệp Tu một tay cầm chuột một tay lướt trên bàn phím, âm thanh vang lên như nhạc, bài huân luyện vốn nhàm chán qua tay hắn trông thật hấp dẫn.

“Thèm muốn chết rồi.” Tô Mộc Thu nhoài người lên ghế, miệng mỉm cười. “Biết vậy mà vẫn còn chọc tôi? Mau đổi chỗ cho tôi đi.”

“Nhưng không cho anh chơi được.” Diệp Tu không luyện tập nữa, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu chạy về phía đấu trường. Pháp sư chiến đấu trang phục cổ quái, may mà còn chiến mâu trên tay vớt vát lại chút khí thế, chạy nhanh trên đường, động tác vô cùng thuần thục, giống như đã được lặp lại vô số lần, đây cũng có thể coi là một dạng huấn luyện vậy.

“Ai thèm nhìn cậu dùng pháp sư chiến đấu ngược người thường chứ.” Tô Mộc Thu dường như không nhịn nổi bèn nói một câu, người vẫn nhoài ra trên ghế.

“Không muốn nhìn nữa thì giành chỗ của tôi đi.” Diệp Tu vào đại một phòng, chẳng chút quan tâm.

Tô Mộc Thu bĩu môi, nhưng lại như vừa cười một tiếng.

Trên bậu cửa sổ là chậu xương rồng non Mộc Tranh mới đặt lên hôm rồi. Ánh mặt trời rọi lên những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí. Tô Mộc Thu cũng như vậy, bình thản đứng nhìn, tựa như ngoài cảnh trước mặt ra thì chẳng còn chuyện nào quan trọng nữa.



Diệp Tu bình tĩnh mỉm cười, giống như chuyện bàn tay hắn run rẩy chẳng hề xảy ra. Hắn cứ như vậy cởi bỏ đồng phục của Gia Thế. Nhất Diệp Chi Thu, bạn hữu của hắn, đồng đội của hắn suốt bao năm trời giờ sẽ không còn ở bên hắn nữa nhưng hào quang của Nhất Diệp Chi Thu sẽ vĩnh viễn không tàn lụi.

Rồi sẽ có những người khác, rồi sẽ ngày càng có nhiều những người khác cầm lấy Nhất Diệp Chi Thu, khuynh đảo thiên hạ. Giờ đây tên tuyển thủ đặt cạnh Nhất Diệp Chi Thu sẽ không còn là tên hắn nữa. Và sau một năm, hoặc giả là hai năm, trừ hắn và những người từng yêu hắn, liệu còn ai sẽ nhớ rằng Nhất Diệp Chi Thu đã từng thuộc về hắn.

Xem ra Diệp Tu sắp phải rời khỏi Vinh Quang, sau đó liền lặng lẽ như vậy mà biến mất.

Tô Mộc Thu yên lặng đứng bên Diệp Tu, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn từng cử chỉ của hắn.

Diệp Tu ký lên giấy hủy hợp đồng, cởi bỏ đồng phục Gia Thế, nhìn lại lần cuối nơi hắn đã từng dốc toàn bộ sức lực suốt bảy năm trời rồi đi thẳng, không hề quay đầu.

Tô Mộc Tranh tiễn Diệp Tu ra khỏi phòng họp, tới trước cổng câu lạc bộ rồi chỉ có thể đứng đấy, nước mắt hai hàng mà nhìn bóng lưng Diệp Tu dần khuất hẳn.

Tô Mộc Thu đi theo Diệp Tu, không nhịn được mà quay lại nhìn em gái, vừa nhìn vừa tức tối mắng Diệp Tu. “Mộc Tranh nhà tôi khóc đến mức kia, cậu có biết không hả! Chỉ đi là nhanh, còn không thèm an ủi con bé một câu.”

Diệp Tu không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Tô Mộc Thu vì dừng bước mà tụt lại phía sau một đoạn khá dài, lúc quay đầu nhìn thì chỉ còn thấy mỗi bóng lưng Diệp Tu.

Hắn đi ngược sáng, ánh nắng từ phía trước rọi lại làm hắn trông như một cái bóng xám đục, dù vậy sống lưng hắn vẫn như cũ thẳng tắp. Hình ảnh này, vào lúc này, lại làm Tô Mộc Thu thoáng nhiên như thấy được một Diệp Tu của bảy năm về trước.

—— Kiêu ngạo nhất, tự cao tự đại nhất mà cũng kiên cường nhất, dịu dàng nhất, Diệp Tu vốn nên là một người như thế. Thế nhưng bảy năm trời đã bào mòn mất kiêu ngạo cùng tự cao của hắn, chỉ để lại dáng vẻ trưởng thành ổn trọng. Chỉ trong những giờ phút như này Tô Mộc Thu mới có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng kia, thấy được vẻ kiêu hãnh cùng nhiệt huyết từng làm anh nhớ mãi không quên.

Tô Mộc Thu nhìn thấy một Diệp Tu dần thu lại những góc cạnh, dần biết cách suy xét tỉ mỉ, sắp xếp chu toàn. Đây rõ ràng là một điều rất tốt, thế nhưng Tô Mộc Thu lại cảm thấy Diệp Tu kiêu ngạo và ngây ngô của ngày xưa kia còn tốt hơn nhiều lắm.

Tô Mộc Thu đột nhiên muốn ôm hắn một chút, muốn vỗ vai hắn một cái nhưng Diệp Tu lại như chẳng cảm thấy gì, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, giống như đang tìm kiếm một mái nhà để hắn có thể ngồi xuống mà thu xếp lại mọi chuyện.

Tô Mộc Thu đuổi theo Diệp Tu, không nói gì thêm.

Đáng tiếc, hiện tại anh không còn mái nhà nào cho hắn yên giấc nữa rồi.



Vinh Quang update level 65 và mở ra Thần Chi Lĩnh Vực.

Ý nghĩa của Thần Chi Lĩnh Vực Diệp Tu đã sớm nghĩ tới. Có nơi này, tán nhân có thể tiếp tục thăng cấp. Có nơi này, Quân Mạc Tiếu có thể hồi sinh.

Diệp Tu lần đầu tiên ngồi trước máy tính mà hồn đi xa lắm.

Bài luyện tập vừa mới bắt đầu của hắn cũng vì thế mà đã dừng lại một hồi lâu, động tác vốn thành thạo nay lại trăm ngàn chỗ hổng. Tô Mộc Thu ngồi bên cười nhạo hắn. “Đến động tác cơ bản cũng không làm nổi, cậu rớt não rồi à?”

Diệp Tu dừng lại, đóng phần mềm huấn luyện, mở game Vinh Quang.

“Biết ngay là muốn chơi mà. Sao hôm nay lại vội vàng vậy hả?” Tô Mộc Thu nhìn hắn cười, bộ dạng hết sức đắc ý, giống như vừa thắng được cái gì.

Diệp Tu lấy từ trong túi quần ra một thẻ tài khoản Vinh Quang, cũng là loại thẻ đời đầu nhưng bên trên không đề tên Nhất Diệp Chi Thu.

Tô Mộc Thu cũng không cười nữa, trên mặt vương chút hoài niệm mà nhìn Quân Mạc Tiếu, tuyệt không có thất vọng hay không cam lòng.

Diệp Tu nhìn tài khoản mới ở cấp 1, trên người cũng chẳng có chút trang bị nhưng lại là tác phẩm tâm huyết nhất của Tô Mộc Thu, tiêu tốn vô số thời gian của anh.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Tu vươn tay ra, chạm lên màn hình máy tính. Cảnh tượng quen thuộc nhưng nhân vật thay đổi, lòng người cũng thay đổi theo.

Nắng mai buổi sớm vẫn dịu dàng như trước, thời gian tựa như kẹo mạch nha, ấm áp mà dài dặc.

Diệp Tu nói. “Mộc Thu, anh nhìn xem, tâm huyết của anh sắp sống lại rồi.”



Diệp Tu đi vào tiệm net Hưng Hân, trở thành nhân viên trông tiệm.

Tô Mộc Thu đứng sau lưng hắn tức đến nổ phổi. “Cậu đó, bình thường sinh hoạt đã chả ra gì rồi, giờ thì hay lắm, thức suốt đêm luôn?! Cậu tưởng mình vẫn đang 15 tuổi đó à? Còn hại tôi tưởng cậu còn bình tĩnh lắm bình tĩnh vừa ——”

Diệp Tu ngồi trước màn hình máy tính mà nói chuyện với Trần Quả, tay tùy tiện lấy từ túi quần ra một tấm thẻ tài khoản.

Là tấm thẻ đời đầu được Diệp Tu giữ gìn vô cùng cẩn thận suốt bảy năm qua.

Quân Mạc Tiếu được chuyển đến khu thứ 10.

“Được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu.” Tô Mộc Thu có chút không tình nguyện nói, nhưng mắt lại mang đầy ý cười. “Để nó và cậu cùng bắt đầu lại từ đầu nào.”

Tài khoản này anh từng hy vọng nó có thể đứng trên sàn đấu của Liên Minh Vinh Quang cùng anh, cũng từng cho rằng nó chẳng còn tác dụng gì nay lại có thể cùng Diệp Tu đi tiếp một đoạn, như vậy Tô Mộc Thu đã mãn nguyện lắm rồi.

Tiếng trò chuyện huyên náo trong tiệm net ngừng lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đếm ngược. Tô Mộc Thu bỗng chốc nhớ đến quang cảnh ngày khu 1 mở cửa cùng hai khuôn mặt hào hứng còn vương nhiều sự ngây ngô trên đó.

“Mười ——”

“Chín ——”

“Tám ——”

……

“Ba ——” Tô Mộc Thu cũng hô theo, mong chờ và vui vẻ không thua gì bảy năm trước.

“Hai ——”

“Một ——”

Để Quân Mạc Tiếu cùng cậu bắt đầu lại từ đầu. Để vũ khí bạc năm ấy hao tổn bao tâm tư rồi bị tro bụi thời gian phủ mờ cùng cậu bắt đầu lại từ đầu, đưa cậu tới tận đỉnh vinh quang, tựa như Khước Tà ngày đó.

Lần này là độc chúc cho vinh quang của một mình cậu.

Tô Mộc Thu dùng đốt ngón tay gõ gõ đầu Diệp Tu, hướng về phía lỗ tai hắn mà vừa cười vừa hô. “Diệp Tu, cậu hiện tại sao vậy, trông chả có tí khí thế chi hết ——”

Khóe miệng Diệp Tu cũng khẽ cong lên.

“—— cơ mà tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu đấy.”

Bắt đầu lại từ đầu nào.

-T.B.C-
Editor: Thật sự, thật sự rất thích Mộc Thu trong đây!
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Tán Tu Tán] Mặt trời vừa đúng (2)



cre pic: update sau
Diệp Tu thế mà lại lôi clone ra chơi trong phòng huấn luyện. Cũng đã gần nửa đêm, trong phòng ngoài Diệp Tu ra thì chẳng còn ai.

Diệp Tu đeo tai nghe, tay điều khiển một thiện xạ đi luyện cấp. Phòng huấn luyện một mảng tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra. Và tiếng gõ bàn phím của Diệp Tu cũng là âm thanh duy nhất người ta nghe được

Tô Mộc Thu nhoài người trên ghế dựa, híp mắt nhìn Diệp Tu luyện cấp, vô cùng nỗ lực soi cho bằng được sai sót của tên kia.

“Tôi chơi thiện xạ cũng không tồi ha?” Diệp Tu đột nhiên mở miệng. Thiện xạ không biết từ bao giờ đã chạy tới một nơi chẳng có ai, kéo theo một đám quái lớn quái nhỏ rồi bắt đầu tàn sát.

“Thường thôi.” Tô Mộc Thu xem thường. “Còn lâu mới giỏi bằng tôi.” Tô Mộc Thu tiếp tục xem, xem một hồi không nhịn nổi phải khinh bỉ tên kia một phát. “Chả sáng tạo gì cả. Đấu pháp của cậu còn quê mùa hơn nữa được không?”

“Có hơi quê mùa một chút nhưng miễn dùng được là được rồi.” Diệp Tu lại lôi tiếp một đám tiểu quái ở đâu ra thanh lý tiếp. Lần này còn thêm vào một ít kỹ xảo cao cấp, an ổn đánh bay hết tất cả. “Mà anh chỉ xem không có thèm không? Khóc không?”

“Có tiểu quái bị cái đấu pháp quê mùa này đập chết mới khóc ấy.” Tô Mộc Thu nói, lười biếng giơ cánh tay, dùng ngón tay chọc chọc vào đám tiểu quái đang bị đập cho tan nát. “Mà cậu đêm hôm không thèm bật đèn, lỡ có người vào bị hù chết thì sao?”

Diệp Tu không trả lời, chăm chú đánh quái.

“Cũng biết trí tưởng tượng cậu nghèo nàn sẵn.” Tô Mộc Thu duỗi lưng, lại dựa người vào ghế. “Lười nói với cậu.”

Đúng lúc này cửa phòng huấn luyện đột ngột mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào phòng, Diệp Tu bị gió thổi đến run người.

Đứng ở cửa là một bóng đen, tóc dài bị gió thổi bay loạn, trông đến là đáng sợ. Tô Mộc Thu quay lại nhìn, sợ đến mức không dám động đậy.

Diệp Tu bên cạnh cũng đã chết ngồi theo.

Tô Mộc Thu trợn mắt nhìn bóng đen giơ tay.

“Cạch ——”

Ánh đèn vàng nhạt ấm áp soi rọi cả căn phòng, soi rõ cả gương mặt của bóng đen kia. Tô Mộc Tranh mặc áo ngủ lông xù, đầu tóc rối tung, cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh.

“Em gái anh vẫn rất dễ thương.” Tô Mộc Thu cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Dù tóc có hơi rối một tí.”

Tô Mộc Tranh đi tới bên Diệp Tu, đặt một cốc trà xanh xuống bàn hắn, còn mình thì hai tay ôm lấy cốc, uống thêm một ngụm. “Anh sao còn chưa ngủ?”

“—— Mộc Tranh, nửa đêm rồi em còn…” Diệp Tu nghĩ gì đó, quyết định không nói nữa, cầm cốc trà xanh uống một hớp. Hơi nóng ấm áp bay lên ngang tầm mắt hắn, làm mọi vật trở nên có chút mơ hồ. “Anh chơi xong sẽ ngủ ngay. Em đi ngủ trước đi, con gái nên ngủ sớm một chút.”

Tô Mộc Thu thừa biết vế còn lại mà Diệp Tu bỏ lửng là gì bèn trừng mắt nhìn hắn. “Ai bảo cậu nửa đêm nửa hôm chơi game không bật đèn làm gì, còn dám trách Mộc Tranh đáng sợ.” Xong nói đến hùng hồn. “Trà xanh của Mộc Tranh nhà tôi, tôi vẫn còn chưa được uống đây này.”

Diệp Tu vẫn tiếp tục cùng Mộc Tranh nói chuyện.

Tô Mộc Tranh trở về phòng, Diệp Tu tiếp tục chơi clone thiện xạ kia, vừa chơi vừa nói. “Thèm không? Muốn uống không?”

“Nhưng không cho anh uống được.” Diệp Tu cầm cốc trà xanh lên uống một hớp. Hơi nước khiến gương mặt hắn có chút mơ hồ nhưng hắn vẫn không cử động.

Tô Mộc Thu tức đến nghiến răng nghiến lợi. Diệp Tu vẫn tay phải bưng cốc trà, cả người bất động. Tô Mộc Thu ngẩn người, như hiểu ra gì đó, mỉm cười, nét dịu dàng tràn ra cả đầu mày khóe mắt.

“Thôi thì anh đây đành cố cùng cậu uống vậy.” Tô Mộc Thu nói, tiến lại gần, cánh môi như có như không cẩn thận chạm vào vành cốc.

Diệp Tu cũng như nghĩ ra điều gì, cúi đầu uống tiếp một ngụm.

Tô Mộc Thu khom lưng, vươn người ghé vào cốc trà. Anh nhìn những lá trà trôi lững lờ trong cốc, nhìn đôi bàn tay xương xương đang bưng cốc. Giờ đây ngăn cách anh với Diệp Tu chỉ là một chiếc cốc, một cánh tay và một làn khói đang nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.



Tô Mộc Thu chớp mắt nhìn hắn.

Tô Mộc Tranh ngồi cạnh Diệp Tu xem bộ phim mà Sở Vân Tú giới thiệu, cả người co lại trông như một ổ lông xù nho nhỏ vậy. Tô Mộc Thu nhìn hai người, cười híp mí, lại không nhịn được mà vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc Tô Mộc Tranh.

Diệp Tu uống hai ngụm nước mì. “Không tệ. Trình nấu mì siêu quần luôn.”

Tô Mộc Thu khinh bỉ nhìn Diệp Tu, hừ lạnh một tiếng. “Quên mất ngày xưa ai đó nấu mì chỉ là đổ gói gia vị vô rồi thêm nước sôi rồi hả? Không nhờ tôi, làm sao cậu nấu đến trình độ này được?!”

“Đúng là không tệ ha.” Tô Mộc Tranh co người lại bên Diệp Tu, nheo mắt ăn mì vị gà nấm hương. Ăn được một ít liền đặt sang bên, không ăn nữa.

Tô Mộc Thu nhìn bát mì còn bốc khói, hết sức kiên định nhếch môi.

Tô Mộc Tranh xem được một lúc liền ngủ, mắt nhắm mắt mở dựa vào vai Diệp Tu. Diệp Tu nhìn qua, không để ý nữa, tiếp tục nhẹ nhàng thao tác Quân Mạc Tiếu đánh phó bản.

Tô Mộc Thu đi vòng quanh hai người một vòng, lại lại gần chăm chú nhìn Tô Mộc Tranh một chốc. “Hôm nay lạnh lắm. Liệu tí có bị lạnh tỉnh không?”

Tô Mộc Thu vừa liếc nhìn Diệp Tu vừa lẩm bẩm đáng lẽ Mộc Tranh phải dựa vào tôi mới đúng.

Diệp Tu vẫn im lặng, nhẹ nhàng thao tác Quân Mạc Tiếu luyện cấp.



“Diệp Thu!” Ngô Tuyết Phong lớn tiếng cười. “Em gái cậu tới rồi này!”

Diệp Tu vẫn quay lưng về phía hai người, tay phải tùy tiện giơ lên vẫy vẫy, tay trái tháo tai nghe xuống.

Tô Mộc Tranh đứng ở cửa, nhìn về phía hắn, cười đến là vui vẻ. Ngô Tuyết Phong cúi đầu nói gì đó, khóe miệng cũng cong lên, tay xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh.

Diệp Tu liếc mắt nhìn, bất ngờ cười nhẹ một tiếng. “Mộc Thu, Ngô Tuyết Phong lại trêu em gái anh kìa, mau ra cắn ổng.”

Tô Mộc Thu đen mặt, hung hăng trừng Ngô Tuyết Phong một cái rồi quay lại gõ đầu Diệp Tu. “Ngô Tuyết Phong nhiều tuổi thế kia, làm sao lọt vô mắt xanh của Mộc Tranh.”

Tô Mộc Tranh vẫn mải mê nói chuyện với Ngô Tuyết Phong, tới tận khi thấy Diệp Tu lại gần mới ngừng lại, cùng Diệp Tu đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu vẫy tay một cái, mỉm cười nói anh Ngô lần sau nói tiếp nhé.

Tô Mộc Thu mặt dài như cái bơm, tức tối đi bên cạnh Diệp Tu.

Diệp Tu nhìn Mộc Tranh, nghĩ đến phản ứng của Tô Mộc Thu, không nhịn được mà bật cười.

“Anh cười gì vậy?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Mộc Tranh cũng lớn rồi.” Diệp Tu lắc lắc đầu. “Em thật muốn vào Gia Thế sao?”

“Đúng vậy.” Tô Mộc Tranh híp mắt cười, tay chắp sau lưng, nhảy chân sáo mà đi. “Em đã sớm nghĩ kĩ rồi! Em sẽ dùng tài khoản bậc thầy pháo súng của anh ấy. Như vậy, có thể cùng chơi với hai anh rồi.”

“Chắc chắn chứ?” Diệp Tu hỏi.

“Ừm!”

“Vậy cứ thế đi.” Diệp Tu mỉm cười, nghĩ tới năm đó Tô Mộc Thu vốn luôn chơi thiện xạ lại bất ngờ đăng ký một acc bậc thầy pháo súng.

Tài khoản này vốn lúc đầu chỉ để trêu Tô Mộc Tranh một chút nên mới đặt theo tên cô, cuối cùng lại về đến tay Tô Mộc Tranh, trở thành một Mộc Vũ Tranh Phong luôn sát cánh bên Nhất Diệp Chi Thu.



Tô Mộc Thu chăm chăm nhìn về phía Mạc Phàm, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phàm nhận lấy hạt dưa từ tay Tô Mộc Tranh.

Diệp Tu vẫn đang bận rộn, không hề liếc lấy một cái.

Tô Mộc Thu cảm thấy mình như bị cô lập, đã vậy còn không thể trường kỳ kháng chiến.

Đúng lúc này Trần Quả đi tới, lén kéo Tô Mộc Tranh ra một bên. Mặt trời trong Tô Mộc Thu vừa bừng rạng, nhìn thấy nét cười kỳ quặc trên mặt Trần Quả, mây đen đã ào ào kéo tới, như thể báo hiệu sắp có bão cấp 15 đổ vào.

“Mộc Mộc, em với Mạc Phàm là ấy ấy của nhau hả?” Trần Quả nhỏ giọng hỏi.

Ấy gì cũng không phải ấy của chị! Tô Mộc Thu nội tâm gào thét, lại có chút ít tò mò câu trả lời của Tô Mộc Tranh.

“Thì cứ thế thôi.” Tô Mộc Tranh híp mắt cười, bốc thêm một nắm hạt dưa. “Quả Quả, chị ăn không?”

Trần Quả giơ tay nhận nhưng vẫn chưa chịu buông Tô Mộc Tranh ra, bắt đầu thi triển kỹ năng bà tám. “Nói thêm tí đi! Chị nhìn hai đứa cứ sai sai sao đó.”

“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì đâu.” Tô Mộc Tranh lại tiếp tục cắn hạt dưa, mỉm cười đầy ẩn ý. “Cậu ấy ngốc quá mà.”

Sét giữa trời quang.

Tô Mộc Thu bị sét đánh cháy đen, tro bụi bay bay đến bên Tô Mộc Tranh ủy khuất nói. “Mộc Tranh à, em nghĩ kỹ lại đi!” Rồi dùng chút hơi tàn trăn trối. “Đã ngốc lại miệng tàn lại không chịu nói chuyện cùng em lại không bóc vỏ hạt dưa giúp em, đâu có như anh đây, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong ôn nhu dễ gần?” Cuối cùng kết lại. “Muốn yêu cũng phải kiếm thằng nào tốt hơn anh chứ !”

Trần Quả lại reo hò vui sướng.”Chị biết ngay mà!”

Tô Mộc Thu bị Trần Quả thành công kéo thù hận, hung hăng liếc nhìn cô.

Tô Mộc Tranh để một ngón trỏ lên môi, nghiêng đầu cười một tiếng. “Chị giữ bí mật giùm em nhé.”

Trần Quả gật lấy gật để, sau lại như nghĩ đến chuyện gì mà quay sang hỏi Tô Mộc Tranh. “Vậy Diệp Tu thì sao?”

“Trước chưa cần nói với ảnh.” Tô Mộc Tranh liếc mắt nhìn Diệp Tu. “Dù em nghĩ ảnh biết từ lâu rồi. Nhưng cứ im lặng một phen xem sao, quang trọng là phải giấu anh em, ngàn vạn lần phải giấu không để ảnh biết.”

Anh em đã biết rồi thì phải làm sao…

Tô Mộc Thu bị tuyên án tử hình, cúi đầu ủ rũ đi về phía Diệp Tu, không còn muốn nghe hai nường kia tám chuyện nữa.

Diệp Tu đúng lúc này lại bất ngờ ngẩng lên nhìn Tô Mộc Tranh cùng Trần Quả đang hết sức kích động, mỉm cười không rõ ý gì.

-T.B.C-​
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Tán Tu Tán] Mặt trời vừa đúng (3)
Editor: Nếu có thể, xin hãy lắng nghe bài hát này khi đọc.


Vinh Quang!

Khán đài một mảnh ồn ào, bình luận viên cũng ra sức gào hét, màn hình không ngừng lặp đi lặp lại những giây cuối cùng. Tiếng fan hâm mộ hô tên chiến đội cùng tiếng gào thét cuộn lại vào nhau thành một quả bóng căng tròn, lấp đầy nhà thi đấu. Vẫn còn một số fan ngây người, như thể không tin vào cảnh trước mắt.

Bên phía Bá Đồ, các tuyển thủ lúc này đều đang hết sức kích động ôm lấy nhau, Hàn Văn Thanh cũng không giữ vẻ uy nghiêm nữa, lần lượt ôm lấy các đội viên, vỗ lưng họ một cái thật mạnh. Trương Tân Kiệt đứng sang một bên, khóe miệng không giấu được nét cười.

Muôn vạn tiếng gào thét, không khác gì những lần vô địch trước của Gia Thế nhưng giờ đây chính Gia Thế lại là nơi yên lặng nhất.

Cái đội viên đã xếp hàng chỉnh tề, Diệp Tu đứng đối mặt tất cả, dùng giọng điệu bình thản, không chệch một ly không sai một đường mà nói.

“… Năm nay chúng ta thua nhưng đây chưa phải kết thúc. Chúng ta rất mạnh, đối thủ cũng không kém. Khoảng thời gian này chúng ta có phần buông lỏng, hiện tại đã phải trả giá, sang năm lại tiếp tục lần nữa!”

Sau đó quay sang đội phó hiện tại của Gia Thế, gật đầu một cái. “Còn lại giao cho cậu.”

Diệp Tu lẳng lặng đi vào lối đi dành riêng cho tuyển thủ, Mộc Thu đi sau hắn. Đèn không bật, xem chừng đến cả công nhân cũng quên mất chuyện này luôn rồi. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có yên tĩnh hòa ảm đạm. Mộc Thu có chút hoảng nhiên.

Anh rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Tu. Trong trí nhớ anh, chẳng có khó khăn hay trở ngại nào đáng để nhắc đến, bởi khó khăn đến đâu bọn họ đều có cách giải quyết.

Nhưng hiện tại Diệp Tu chỉ còn một mình.

Tô Mộc Thu mãi đi theo bên hắn, nhất thời không thể nhìn ra Diệp Tu đã thay đổi nhường nào. Chỉ đến những lúc thế này, sự thật mới đập thẳng vào mắt anh. Rằng Tô Mộc Thu đã đi rồi, rằng đã chẳng còn ai bên Diệp Tu cùng hắn gánh vác trách nhiệm lẫn gánh nặng nữa rồi, rằng đồng đội ngày xưa của bọn hắn cũng đã rời đi hết rồi, và rằng, giờ đây Diệp Tu chỉ còn một mình.

Anh biết Diệp Tu sẽ vẫn mãi khoác lên một vẻ bình thản, vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, nhìn về quán quân như trước, tựa hồ chẳng hề biết thất vọng là gì.

Nhưng anh vẫn đau lòng, vì Diệp Tu đang đau lòng.

Không phải vì không giành được cúp quán quân, mà vì giờ đây chẳng có ai đứng bên hắn.

Diệp Tu vẫn không nhanh không chậm bước đi, bỗng nhiên lấy một điếu thuốc lá trong túi ra châm. Không gian ảm đảm tăm tối nơi lối đi bỗng rực lên một ánh lửa nho nhỏ.

Tô Mộc Thu ngạc nhiên bật cười một tiếng, mà lại cũng như khe khẽ thở dài.

Đã qua ba, bốn năm rồi. Diệp Tu vốn là quen bị dựa vào, hắn trước nay đều là chỗ dựa, là hi vọng của người khác. Hắn vẫn mãi hành động như thể mọi vấn đề đều chẳng đáng nhắc tới.

Cho dù không có Mộc Thu bên cạnh, kể cả hiện tại hay trước kia.



Diệp Tu ngồi yên trên ghế, hai tay để nguyên trên bàn phím, tay hắn vốn luôn ổn định nay lại khẽ run rẩy. Hai chữ Vinh Quang hiện lên trên màn hình, toàn trường yên tĩnh trong chốc lát rồi lập tức ngập trong tiếng hoan hô.

Kính cách âm xem chừng tốt hơn mùa Bốn nhiều, Diệp Tu mơ hồ nghĩ. Hắn vô thức sờ túi áo, xong mới hiểu ra.

Diệp Tu đứng dậy, đi ra khỏi phòng thi đấu. Tô Mộc Thu vẫn nhoài người lên ghế, chẳng hề nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Diệp Tu, miệng vương vương một nụ cười mỉm.

Đi ra khỏi phòng thi đấu giống như bước ra một thế giới khác, bao nhiêu âm thang cuồn cuộn dội thẳng vào mặt. Tô Mộc Thu lúc này đã đứng thẳng người lên, vẫn đứng nguyên trong phòng thi đấu sáng rực, không nói lời nào.

Bánh Bao lao tới, trên mặt đều là hân hoan vui vẻ, miệng hét lớn, chúng ta thắng rồi. Các đội viên Hưng Hân giờ đều đã quăng hết lễ nghĩa ra sau đầu nhưng còn ai quan tâm đến chuyện này sao? Bọn họ hiện đều đang ôm nhau, vỗ vai nhau, trên mặt không là nước mắt thì cũng miệng cười, vài chữ “kích động” hay “vui sướng” đều không đủ để tả tâm trạng họ lúc này.

Diệp Tu đứng ở một bên, miệng cũng nở nụ cười, giống như trút được gánh nặng, ôm lấy Bánh Bao đang chạy tới.

Diệp Tu trông hết sức bình thường, ai cũng nghĩ thế, thậm chí lúc Phùng Hiến Quân đưa nhẫn vẫn còn đủ sức châm chọc ông hai, ba câu. Chỉ tới tận khi nhận cúp, mọi người mới nhận ra có chuyện không ổn.

Cúp từ lòng bàn tay hắn rơi xuống, Mộc Tranh và Phương Duệ đứng bên cạnh vội vã đỡ lấy giùm hắn, nâng cúp lên cao. Các đội viên khác cũng lần lượt đi tới, cùng nắm lấy cúp quán quân có khắc tên Hưng Hân kia.

Tô Mộc Thu vừa nãy cũng chạy tới, nhưng được giữa đường thì khựng lại. Anh đau khổ mà cũng mãn nguyện nhận ra, Diệp Tu đã không còn một mình nữa rồi. Bên cạnh hắn giờ đã có thêm nhiều những bằng hữu, những đồng đội cùng hắn kề vai chiến đấu.

Sau cùng, Tô Mộc Thu vẫn chầm chậm đi tới, đứng sau lưng Tô Mộc Tranh, lặng lẽ vuốt tóc em gái mình rồi cứ như vậy đứng đấy.

Anh an tĩnh đứng yên một bên nhìn Diệp Tu vây giữa bao náo nhiệt, giống như nhìn sang một thế giới khác.





credit: update sau
Một ngày nọ, Diệp Tu đến trước mộ Tô Mộc Thu. Tô Mộc Tranh không đi theo hắn.

Tô Mộc Thu cười một tiếng, vừa như vui vẻ lại cũng như đau khổ, rồi ngồi lên tấm bia của mình, chờ Diệp Tu mở lời.

Có khi Diệp Tu không định nói chuyện, Tô Mộc Thu lặng lẽ nghĩ, chắc hắn chỉ đến nhìn chút thôi.

Hôm ấy thời tiết không tốt lắm, có chút mưa giăng giăng tí tách, Diệp Tu lại không mang ô. Bầu trời tuyền một màu ảm đảm, chung quanh không một tiếng động, chỉ còn dư lại tiếng mưa rơi nhẹ nhàng.

Tô Mộc Thu chán ghét những ngày mưa.

Hạt mưa sẽ xuyên qua cơ thể anh mà rơi xuống đất, Tô Mộc Thu chán ghét cảnh tượng ấy, như thể nó không ngừng nhắc nhở rằng anh không còn thuộc về thế giới này.

Tô Mộc Thu không nhìn Diệp Tu mà ngẩng đầu nhìn nền trời xám xịt. Anh chăm chú những hạt mưa mảnh dẻ rơi xuống từ trên cao, tựa như ngàn vạn mũi kim lao tới rồi từ từ tan mềm vào trong đất.

Anh ngồi trên bia mộ, suy nghĩ vu vơ lại mang điểm giận hờn, Diệp Tu, cậu không nói gì thì mau xéo về nhà đi, ở đây làm gì.

Diệp Tu rốt cuộc vẫn bắt đầu nói chuyện.

“Mùa giải thứ tư tôi không cầm được quán quân.” Diệp Tu nói.

Tôi biết rồi, Tô Mộc Thu nghĩ.

“Mộc Tranh giờ đang dùng tài khoản của anh, hiện tại em ấy cùng tôi thi đấu, chuyện này chắc em ấy nói anh nghe rồi.”

Cái này cũng biết luôn, Tô Mộc Thu phản ứng thầm trong đầu, có nói thì nói cái gì tôi không biết ấy.

Diệp Tu thế nhưng lại không nói tiếp nữa.

Hắn lôi ra một điếu thuốc, gắng gượng châm nó lên. Ánh lửa màu cam chập chờn rung rinh giữa màn mưa, Tô Mộc Thu nghĩ, điếu thuốc kia sẽ tắt mất thôi.

Vậy mà nó vẫn ngoan cường rực lên.

Tô Mộc Thu đột nhiên có chút tuyệt vọng.

Anh nhớ lần đầu tiên gặp lại Diệp Tu sau khi chết đi cũng là ở nơi đây.

Tô Mộc Thu nhớ ngày đó trời rất đẹp, không gió không mưa, chỉ có nắng vàng tản tản khắp nơi. Anh bỗng dưng thấy mình ở nghĩa trang này, trước mặt là Diệp Tu. Anh tiến lại gần Diệp Tu, nhận ra hắn không thấy được anh.

Anh nghĩ, giọng nói đầu tiên anh nghe được khi ấy là của Diệp Tu, mà cũng chỉ là một câu cuối mơ hồ. Anh nghe thấy Diệp Tu khẽ khàng nói, “Mộc Thu, tôi nhớ anh.”

Tô Mộc Thu mỉm cười, vòng cánh tay trong suốt của mình ôm lấy người kia. Đầu anh nhẹ nghiêng về phía hắn, đành chịu thôi, giờ cố đến mức nào, anh cũng không thể tựa đầu mình lên vai người kia được nữa.

Khi đó, Tô Mộc Thu nửa như thì thầm nửa như nỉ non bên tai Diệp Tu mà nói. “Tôi cũng nhớ cậu.”. Nhưng Diệp Tu lại chẳng hề nghe được.

Tô Mộc Thu chậm rãi nhắm mắt.

Bấy lâu nay anh cứ một mình lặng lẽ bước đi theo Diệp Tu giữa thế gian này, nhưng đây không phải chỗ của anh. Anh chỉ có thể dõi mắt trông theo ruột thịt duy nhất của mình cùng người mình thương. Không một ai có thể nhìn thấy anh, nghe thấy anh, cảm nhận được anh đang ở đây. Chẳng khác nào bị cả thế gian cô lập.

Thật giống như một giấc mơ hoang đường nhưng lại chẳng cách nào tỉnh dậy được.

Cô đơn tựa như một loài cỏ, cứ như vậy lớn lên, bao phủ khắp chốn mà Tô Mộc Thu chẳng thể ngăn nổi chúng. Anh thấy mình như sắp bị vùi lấp bởi muôn ngàn khủng hoàng rồi chết chìm trong đó.

“Tôi sao còn chưa tan biến đi chứ.” Tô Mộc Thu lẳng lặng nói, khẩn cầu nặng trĩu từng từ từng tiếng. “Diệp Tu, cậu nói chuyện với tôi chút đi.”

Nhưng Diệp Tu không biết.

Diệp Tu hút xong thuốc, sau đó không hề lưu luyến mà quay lưng bước đi. Chỉ còn lại một Tô Mộc Thu ngồi trên bia mộ lạnh buốt.

—— như sắp bị tuyệt vọng nhấn chìm.



Thanh Minh năm nay tiết trời khá tốt. Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh sóng vai đứng trước bia mộ của Tô Mộc Thu. Tô Mộc Tranh ôm một bó hoa, cẩn thận đặt xuống mộ phần anh.

Tô Mộc Thu ngồi trên bia mộ, nheo nheo mắt cười, nhìn Tô Mộc Tranh khi cúi xuống có vương vài sợi tóc mai, nhịn không nổi bèn giơ tay vuốt vuốt một chút.

“Năm nay chúng em sẽ tham gia Giải thi đấu Vinh Quang Quốc tế.” Tô Mộc Tranh tủm tỉm cười. “Diệp Tu là lĩnh đội đó.”

Lĩnh đội đấy.” Diệp Tu nhấn mạnh lại một lần. “Tuy không lên sân đấu nhưng nội hai chữ này thôi đã đủ tôn lên thân phận của anh đây rồi.”

“Tôi biết rồi.” Tô Mộc Thu cũng nở nụ cười, nắng trời hôm nay vừa ấm lại rất dịu dàng. “Tự hào cái gì chứ!”

Diệp Tu với Tô Mộc Tranh đứng một lúc liền chuẩn bị ra về. Tô Mộc Thu vẫn ngồi trên bia mộ không nhúc nhích. Hôm nay thời tiết thực tốt, anh bỗng nhiên muốn nằm dài tắm nắng một chút.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đi xa rồi, Tô Mộc Thu nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn.

Diệp Tu vốn luôn đi trên hoạn lộ thênh thang. Mười năm trước, hắn bước những bước đầu tiên, hết sức bình tĩnh mà cũng vô cùng kiên quyết tiến về phía trước, không một lần chịu quay đầu. Sẽ có lúc hắn loảng choảng chực ngã nhưng chưa bao giờ bước chân hắn dừng lại, Tô Mộc Thu chỉ có thể một mình đứng ở đoạn đường đầu tiên đầy nhỏ hẹp, lầy lội mà cũng tột cùng ấm áp này nhìn theo. Mà giờ đây Diệp Tu một thân khoác lên vinh quang đầy kiêu hãnh vẫn tiếp tục kiên định bước về phía trước. Tô Mộc Thu cũng vẫn chỉ đi sau lưng hắn, có khi đau lòng có khi an vui mà dõi theo, chậm chạp chưa chịu rời đi.

Tô Mộc Thu mỉm cười, đứng dậy, đi theo hai người bọn họ.



Diệp Tu ngồi trước máy tính, màn hình vẫn là Vinh Quang, mười năm, hai mươi năm, lâu hơn nữa cũng không đổi. Nắng trời ngoài khung cửa ôm lấy khuôn mặt hắn, những hạt bụi li ti nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.

Tô Mộc Thu nhìn gò má của người kia, khe khẽ cười.

Anh đang nghĩ về tương lai của họ.

Anh vốn vì tưởng niệm mà tồn tại. Rất có thể một lúc nào đó anh sẽ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này, giống như khi anh xuất hiện. Không một ai biết, không một ai hay. Nhưng anh vẫn mặc sức nghĩ về tương lai xa vời kia, cùng chờ một ngày gặp lại.

Chờ đến mấy chục năm sau, Diệp Tu già đi, tóc hóa bạc, mắt mờ tay chậm, tai cũng không nghe rõ. Liệu anh có thể chờ đến một ngày nào đó, Diệp Tu trong thế giới này nhắm mắt thiếp đi, và mở mắt ra trong một thế giới khác, vẫn khuôn mặt trẻ tuổi ngày đó ngạc nhiên mà cũng như hiểu rõ nhìn anh, rồi hắn sẽ mỉm cười với anh – kiểu cười xen lẫn hoan hỉ với kiêu hãnh mà anh luôn yêu… Liệu anh có thể chờ đến ngày đó không?

Nếu có ngày ấy, anh nhất định sẽ cười vào mặt hắn, sẽ lôi từng chuyện từng chuyện trong quá khứ ra mắng hắn, và như một ngày năm 17 nào đó, anh sẽ nghiêm chỉnh ôm lấy hắn. Chắc chắn là như vậy.

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu bận bận rộn rộn trước máy tính, mãn nguyện mỉm cười.

Lúc này mặt trời vừa đúng.

-END-
Vì sao đầu đoạn này bảo mọi người hãy đi nghe “Một câu nói một nỗi đau”?

Bởi thấy rất hợp. Khi edit luôn có cảm giác tác giả lấy ý tưởng từ fanvid đó mà ra. Đặc biệt khi edit đến đoạn cuối, trong đầu tự nhiên thoảng qua một câu.

Mưa tạnh rồi, nắng lên rồi.

Buông ô thôi…
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Lại nói, ở phần (1) từng ghi, rất thích Mộc Thu trong fic này, giờ muốn giải thích một chút, không viết ra chắc nghẹn chết mấy *cười*

Ngay từ hồi đầu đọc fic này đã rất ấn tượng với hình ảnh của Mộc Thu. Không còn là một thiếu niên lạc quan chói ngời mắt mà là một hồn ma với đủ mọi hỉ nộ ái ố. Mộc Thu trong đây có giận hờn, có ích kỷ, có tuyệt vọng, có nuối tiếc,... những cảm xúc "xấu xí" vốn không hề gắn với anh nay trong fic này đều có. Tôi thấy quá nhiều người đề cao anh, quá nhiều người chỉ nhìn anh với hình ảnh một thiếu niên mặc sơ-mi trắng, cười dịu dàng nói "Chỉ là bắt đầu lại từ đầu mà thôi.". Thực ra, là fan anh, người ta khen anh, tôi rất vui nhưng chỉ tiếc, tôi lại là một đứa tin vào "Nhân chi sơ tính bản ác", càng thích ai càng muốn đào bới điểm xấu của người ấy lên để chắc rằng người trước mắt mình cũng chỉ là một nhân loại bình thường, xấu xí như mình. Vậy nên mới điên cuồng tìm kiếm fic Mộc Thu còn sống, không phải chỉ thấy người còn sống mà là muốn biết khi anh còn tại là người như thế nào,... chỉ vậy thôi.

Vốn có rất nhiều thứ để nói, khi viết ra lại lộn xộn đến mức không viết nổi _( :3JL )_
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#5
Fic hay vậy mà ít view thế, cmt đào lên trang nhất để được dân tình quan tâm thêm xíu.

Đọc sao cũng tiếc, người có nhân sinh quan hướng thiện cở nào đọc fic viết về Tán cũng phải thở dài - tiếc. Mình đọc không nhiều, chi ít thì số fic đọc về Tán Tu (Tranh) đều không lặp concept, mỗi fic đều có một chiều dẫn tình tiết riêng nhưng vẫn đọng lại trong đầu một chữ "tiếc" này. Nhất là mấy đoạn:
Bài tập làm đến cả trăm nghìn lần, hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu vẫn một nghiêm túc làm, một nghiêm túc nhìn.

Thèm không?” Diệp Tu một tay cầm chuột một tay lướt trên bàn phím, âm thanh vang lên như nhạc, bài huân luyện vốn nhàm chán qua tay hắn trông thật hấp dẫn.

“Thèm muốn chết rồi.” Tô Mộc Thu nhoài người lên ghế, miệng mỉm cười. “Biết vậy mà vẫn còn chọc tôi? Mau đổi chỗ cho tôi đi.”
Tô Mộc Thu nhoài người trên ghế dựa, híp mắt nhìn Diệp Tu luyện cấp, vô cùng nỗ lực soi cho bằng được sai sót của tên kia.

“Tôi chơi thiện xạ cũng không tồi ha?” Diệp Tu đột nhiên mở miệng. Thiện xạ không biết từ bao giờ đã chạy tới một nơi chẳng có ai, kéo theo một đám quái lớn quái nhỏ rồi bắt đầu tàn sát.

“Thường thôi.” Tô Mộc Thu xem thường. “Còn lâu mới giỏi bằng tôi.” Tô Mộc Thu tiếp tục xem, xem một hồi không nhịn nổi phải khinh bỉ tên kia một phát. “Chả sáng tạo gì cả. Đấu pháp của cậu còn quê mùa hơn nữa được không?”

“Có hơi quê mùa một chút nhưng miễn dùng được là được rồi.” Diệp Tu lại lôi tiếp một đám tiểu quái ở đâu ra thanh lý tiếp. Lần này còn thêm vào một ít kỹ xảo cao cấp, an ổn đánh bay hết tất cả. “Mà anh chỉ xem không có thèm không? Khóc không?”
Tô Mộc Tranh trở về phòng, Diệp Tu tiếp tục chơi clone thiện xạ kia, vừa chơi vừa nói. “Thèm không? Muốn uống không?”
Đau...

Biết ổng cuồng em gái rồi, mà không nghĩ nếu ổng còn kè kè theo Diệp sẽ nhoi đến vậy ==''. Nói chung fic này cho Tán tồn tại là để dõi theo bóng Diệp cùng Mộc Tranh trưởng thành, nhưng vô hình chung lại ngược Tán phần nhiều.

12h trưa chưa chịu ra khỏi giường, nằm la liệt vuốt vuốt stupid phone lựa trúng fic này. Đọc đến phần cuối thì editor bảo:
Nếu có thể, xin hãy lắng nghe bài hát này khi đọc.
thế là lồm cồm bò dậy, mở máy tính mà nghe chứ stupid phone mở 2 app 1 lúc sẽ nóng đến tan chảy rồi tắt nguồn. Cảm ơn, không có bài nhạc này thì chả biết khi nào mới chịu dậy. :v


Cũng phải, lúc xem fanvid này cứ nghĩ một là fic này làm thành vid kia, hoặc từ vid kia viết ra fic này, căn bản là có liên quan mật thiết đến nhau. ' '
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Cái chi tiết Diệp Tu tay run từ một ngàn chương trước tại sao lại lấy ra để ngược tui rồi ahuhuhuhu? T_T

Tán ca, trời mưa rồi, anh ghét mưa, hẳn Diệp ca cũng ghét mưa, anh mau ra bung dù cho Diệp ca đi...

Đọc tới khúc cuối đau lòng quá, một linh hồn của quá khứ lại suy nghĩ chuyện tương lai, đây là chuyện viễn vông cỡ nào... Cơ mà Tán ca trước giờ luôn lạc quan hơn người, chỉ cần lòng anh còn vướng bận, sinh ly tử biệt có hề gì?

Rốt cuộc thì giữa Diệp và Tán, một người mang theo tưởng niệm mà gắng bước, một người mang theo tưởng niệm mà dừng chân, ai mới là người cố chấp không buông hơn đây...
 

Bình luận bằng Facebook