- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[OneShot] Mặt trời vừa đúng (1)
Pairing: Tán Tu Tán, có đề cập Mạc Tranh
Author: lmjun@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Pairing: Tán Tu Tán, có đề cập Mạc Tranh
Author: lmjun@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
cre pic: update sau (lạy Dứa không nhầm pic của cp khác)
Ngoài song cửa ánh nắng vừa vặn, sáng sớm đầu hạ luôn là thời điểm tuyệt nhất, nắng vẽ lên lá vài tia vàng nhạt, không gian chung quanh bao trong một lớp gió ôn hòa.
Tô Mộc Thu đứng sau lưng Diệp Tu, nhoài người nhìn hắn huấn luyện.
Bấy giờ vẫn chưa có phần mềm huấn luyện tử tế, huấn luyện cũng chỉ là đi trêu mấy con tiểu quái, kiếm BUG hoặc lên núi chạy loanh quanh. Mới đầu nhìn còn rất tử tế, làm nhiều rồi không khỏi cảm thấy vô vị. Động tác giống nhau, tiểu quái ngốc ngốc không biết chống trả, địa hình cũng chẳng hề thay đổi,…
Bài tập làm đến cả trăm nghìn lần, hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu vẫn một nghiêm túc làm, một nghiêm túc nhìn.
“Thèm không?” Diệp Tu một tay cầm chuột một tay lướt trên bàn phím, âm thanh vang lên như nhạc, bài huân luyện vốn nhàm chán qua tay hắn trông thật hấp dẫn.
“Thèm muốn chết rồi.” Tô Mộc Thu nhoài người lên ghế, miệng mỉm cười. “Biết vậy mà vẫn còn chọc tôi? Mau đổi chỗ cho tôi đi.”
“Nhưng không cho anh chơi được.” Diệp Tu không luyện tập nữa, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu chạy về phía đấu trường. Pháp sư chiến đấu trang phục cổ quái, may mà còn chiến mâu trên tay vớt vát lại chút khí thế, chạy nhanh trên đường, động tác vô cùng thuần thục, giống như đã được lặp lại vô số lần, đây cũng có thể coi là một dạng huấn luyện vậy.
“Ai thèm nhìn cậu dùng pháp sư chiến đấu ngược người thường chứ.” Tô Mộc Thu dường như không nhịn nổi bèn nói một câu, người vẫn nhoài ra trên ghế.
“Không muốn nhìn nữa thì giành chỗ của tôi đi.” Diệp Tu vào đại một phòng, chẳng chút quan tâm.
Tô Mộc Thu bĩu môi, nhưng lại như vừa cười một tiếng.
Trên bậu cửa sổ là chậu xương rồng non Mộc Tranh mới đặt lên hôm rồi. Ánh mặt trời rọi lên những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí. Tô Mộc Thu cũng như vậy, bình thản đứng nhìn, tựa như ngoài cảnh trước mặt ra thì chẳng còn chuyện nào quan trọng nữa.
–
Diệp Tu bình tĩnh mỉm cười, giống như chuyện bàn tay hắn run rẩy chẳng hề xảy ra. Hắn cứ như vậy cởi bỏ đồng phục của Gia Thế. Nhất Diệp Chi Thu, bạn hữu của hắn, đồng đội của hắn suốt bao năm trời giờ sẽ không còn ở bên hắn nữa nhưng hào quang của Nhất Diệp Chi Thu sẽ vĩnh viễn không tàn lụi.
Rồi sẽ có những người khác, rồi sẽ ngày càng có nhiều những người khác cầm lấy Nhất Diệp Chi Thu, khuynh đảo thiên hạ. Giờ đây tên tuyển thủ đặt cạnh Nhất Diệp Chi Thu sẽ không còn là tên hắn nữa. Và sau một năm, hoặc giả là hai năm, trừ hắn và những người từng yêu hắn, liệu còn ai sẽ nhớ rằng Nhất Diệp Chi Thu đã từng thuộc về hắn.
Xem ra Diệp Tu sắp phải rời khỏi Vinh Quang, sau đó liền lặng lẽ như vậy mà biến mất.
Tô Mộc Thu yên lặng đứng bên Diệp Tu, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn từng cử chỉ của hắn.
Diệp Tu ký lên giấy hủy hợp đồng, cởi bỏ đồng phục Gia Thế, nhìn lại lần cuối nơi hắn đã từng dốc toàn bộ sức lực suốt bảy năm trời rồi đi thẳng, không hề quay đầu.
Tô Mộc Tranh tiễn Diệp Tu ra khỏi phòng họp, tới trước cổng câu lạc bộ rồi chỉ có thể đứng đấy, nước mắt hai hàng mà nhìn bóng lưng Diệp Tu dần khuất hẳn.
Tô Mộc Thu đi theo Diệp Tu, không nhịn được mà quay lại nhìn em gái, vừa nhìn vừa tức tối mắng Diệp Tu. “Mộc Tranh nhà tôi khóc đến mức kia, cậu có biết không hả! Chỉ đi là nhanh, còn không thèm an ủi con bé một câu.”
Diệp Tu không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Tô Mộc Thu vì dừng bước mà tụt lại phía sau một đoạn khá dài, lúc quay đầu nhìn thì chỉ còn thấy mỗi bóng lưng Diệp Tu.
Hắn đi ngược sáng, ánh nắng từ phía trước rọi lại làm hắn trông như một cái bóng xám đục, dù vậy sống lưng hắn vẫn như cũ thẳng tắp. Hình ảnh này, vào lúc này, lại làm Tô Mộc Thu thoáng nhiên như thấy được một Diệp Tu của bảy năm về trước.
—— Kiêu ngạo nhất, tự cao tự đại nhất mà cũng kiên cường nhất, dịu dàng nhất, Diệp Tu vốn nên là một người như thế. Thế nhưng bảy năm trời đã bào mòn mất kiêu ngạo cùng tự cao của hắn, chỉ để lại dáng vẻ trưởng thành ổn trọng. Chỉ trong những giờ phút như này Tô Mộc Thu mới có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng kia, thấy được vẻ kiêu hãnh cùng nhiệt huyết từng làm anh nhớ mãi không quên.
Tô Mộc Thu nhìn thấy một Diệp Tu dần thu lại những góc cạnh, dần biết cách suy xét tỉ mỉ, sắp xếp chu toàn. Đây rõ ràng là một điều rất tốt, thế nhưng Tô Mộc Thu lại cảm thấy Diệp Tu kiêu ngạo và ngây ngô của ngày xưa kia còn tốt hơn nhiều lắm.
Tô Mộc Thu đột nhiên muốn ôm hắn một chút, muốn vỗ vai hắn một cái nhưng Diệp Tu lại như chẳng cảm thấy gì, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, giống như đang tìm kiếm một mái nhà để hắn có thể ngồi xuống mà thu xếp lại mọi chuyện.
Tô Mộc Thu đuổi theo Diệp Tu, không nói gì thêm.
Đáng tiếc, hiện tại anh không còn mái nhà nào cho hắn yên giấc nữa rồi.
–
Vinh Quang update level 65 và mở ra Thần Chi Lĩnh Vực.
Ý nghĩa của Thần Chi Lĩnh Vực Diệp Tu đã sớm nghĩ tới. Có nơi này, tán nhân có thể tiếp tục thăng cấp. Có nơi này, Quân Mạc Tiếu có thể hồi sinh.
Diệp Tu lần đầu tiên ngồi trước máy tính mà hồn đi xa lắm.
Bài luyện tập vừa mới bắt đầu của hắn cũng vì thế mà đã dừng lại một hồi lâu, động tác vốn thành thạo nay lại trăm ngàn chỗ hổng. Tô Mộc Thu ngồi bên cười nhạo hắn. “Đến động tác cơ bản cũng không làm nổi, cậu rớt não rồi à?”
Diệp Tu dừng lại, đóng phần mềm huấn luyện, mở game Vinh Quang.
“Biết ngay là muốn chơi mà. Sao hôm nay lại vội vàng vậy hả?” Tô Mộc Thu nhìn hắn cười, bộ dạng hết sức đắc ý, giống như vừa thắng được cái gì.
Diệp Tu lấy từ trong túi quần ra một thẻ tài khoản Vinh Quang, cũng là loại thẻ đời đầu nhưng bên trên không đề tên Nhất Diệp Chi Thu.
Tô Mộc Thu cũng không cười nữa, trên mặt vương chút hoài niệm mà nhìn Quân Mạc Tiếu, tuyệt không có thất vọng hay không cam lòng.
Diệp Tu nhìn tài khoản mới ở cấp 1, trên người cũng chẳng có chút trang bị nhưng lại là tác phẩm tâm huyết nhất của Tô Mộc Thu, tiêu tốn vô số thời gian của anh.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Tu vươn tay ra, chạm lên màn hình máy tính. Cảnh tượng quen thuộc nhưng nhân vật thay đổi, lòng người cũng thay đổi theo.
Nắng mai buổi sớm vẫn dịu dàng như trước, thời gian tựa như kẹo mạch nha, ấm áp mà dài dặc.
Diệp Tu nói. “Mộc Thu, anh nhìn xem, tâm huyết của anh sắp sống lại rồi.”
–
Diệp Tu đi vào tiệm net Hưng Hân, trở thành nhân viên trông tiệm.
Tô Mộc Thu đứng sau lưng hắn tức đến nổ phổi. “Cậu đó, bình thường sinh hoạt đã chả ra gì rồi, giờ thì hay lắm, thức suốt đêm luôn?! Cậu tưởng mình vẫn đang 15 tuổi đó à? Còn hại tôi tưởng cậu còn bình tĩnh lắm bình tĩnh vừa ——”
Diệp Tu ngồi trước màn hình máy tính mà nói chuyện với Trần Quả, tay tùy tiện lấy từ túi quần ra một tấm thẻ tài khoản.
Là tấm thẻ đời đầu được Diệp Tu giữ gìn vô cùng cẩn thận suốt bảy năm qua.
Quân Mạc Tiếu được chuyển đến khu thứ 10.
“Được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu.” Tô Mộc Thu có chút không tình nguyện nói, nhưng mắt lại mang đầy ý cười. “Để nó và cậu cùng bắt đầu lại từ đầu nào.”
Tài khoản này anh từng hy vọng nó có thể đứng trên sàn đấu của Liên Minh Vinh Quang cùng anh, cũng từng cho rằng nó chẳng còn tác dụng gì nay lại có thể cùng Diệp Tu đi tiếp một đoạn, như vậy Tô Mộc Thu đã mãn nguyện lắm rồi.
Tiếng trò chuyện huyên náo trong tiệm net ngừng lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đếm ngược. Tô Mộc Thu bỗng chốc nhớ đến quang cảnh ngày khu 1 mở cửa cùng hai khuôn mặt hào hứng còn vương nhiều sự ngây ngô trên đó.
“Mười ——”
“Chín ——”
“Tám ——”
……
“Ba ——” Tô Mộc Thu cũng hô theo, mong chờ và vui vẻ không thua gì bảy năm trước.
“Hai ——”
“Một ——”
Để Quân Mạc Tiếu cùng cậu bắt đầu lại từ đầu. Để vũ khí bạc năm ấy hao tổn bao tâm tư rồi bị tro bụi thời gian phủ mờ cùng cậu bắt đầu lại từ đầu, đưa cậu tới tận đỉnh vinh quang, tựa như Khước Tà ngày đó.
Lần này là độc chúc cho vinh quang của một mình cậu.
Tô Mộc Thu dùng đốt ngón tay gõ gõ đầu Diệp Tu, hướng về phía lỗ tai hắn mà vừa cười vừa hô. “Diệp Tu, cậu hiện tại sao vậy, trông chả có tí khí thế chi hết ——”
Khóe miệng Diệp Tu cũng khẽ cong lên.
“—— cơ mà tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu đấy.”
Bắt đầu lại từ đầu nào.
-T.B.C-
Editor: Thật sự, thật sự rất thích Mộc Thu trong đây!
Last edited: