- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Oneshot TCCT] Nhất nhật vi sư (Một ngày là thầy)
Pairing: Chu + Tán a.k.a no romance!Chu Tán
Author: yiqiqinggiu@ lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Pairing: Chu + Tán a.k.a no romance!Chu Tán
Author: yiqiqinggiu@ lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
00
Đèn thủy tinh trong phòng họp rất lớn, ánh đèn vàng nhạt ấm áp chiếu rọi mọi ngóc ngách, phóng viên chuyên nghiệp miệng vẫn cười đúng tiêu chuẩn lộ tám cái răng, tay cầm bút ghi âm, nỗ lực tạo bầu không khí thoái mái cho cuộc phỏng vấn.
“Xin hỏi, Chu tiên sinh rốt cuộc vì sao lại chọn chơi thiện xạ?”
Chu Trạch Khải cúi đầu, trông hết sức khổ sở. Mấy phút sắp tới dám chừng chỉ có im lặng và im lặng mà thôi. Phóng viên cũng chẳng còn ngạc nhiên mấy, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười đẹp chuẩn hoa điểm 10 của mình, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Giang Bá Đào ngồi kế bên khẽ cười hối lỗi với phóng viên, làm phóng viên một phen sốc hết hồn, vội vàng ra hiệu tui không sao không sao hết á, thừa dịp Chu Trạch Khải vẫn đang suy nghĩ vươn tay cầm cốc trà nhấp một ngụm cho ngọt giọng.
Lúc này Chu Trạch Khải cũng đã nghĩ xong, đầu ngẩng lên, môi hơi mím lại. Giang Bá Đào bên cạnh cũng chỉnh lại dáng ngồi cho nghiêm túc, người hơi đưa về phía trước. Phóng viên đối diện nắm chặt bút ghi âm, lộ ra dáng vẻ chờ mong.
Chu Trạch Khải mở miệng, đúng ba chữ ——
“Thu Mộc Tô.”
Không ai nghĩ tới câu trả lời này, phóng viên vội quay sang cầu cứu đội phó Giang Bá Đào nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu, ý rằng tôi cũng không hiểu.
01
Lần đầu Chu Trạch Khải biết tới Vinh Quang là qua một video.
Cậu còn nhớ tên video năm đó là “Vợ ơi mau ra bái đại thần nà! Xfxy tổ hai người luyện tập”.
Pháp sư chiến đấu cùng thiện xạ, pháp sư chiến đấu cùng kỹ sư máy móc, pháp sư chiến đấu cùng bậc thầy pháo súng, pháp sư chiến đấu cùng chuyên gia đạn dược; Rừng Rậm Cách Lâm, Huyệt Động Nhền Nhện, Rừng Rậm Băng Sương, Khe Núi Nhất Tuyết,…; đánh Boss, phá kỉ lục,… Tài khoản khác, tên gọi cũng khác, chỉ có kỹ thuật cùng phong cách vẫn như vậy hoa lệ, hai người đó tựa như hai kẻ điên cuồng vì Vinh Quang, giẫm lên xác của trăm vạn người mà cười với trăm vạn người khác.
Thiện xạ tài năng như thần đứng đối diện màn hình, hai tay duỗi thẳng về phía trước, bàn tay làm thành hình súng, rồi giật khuỷu tay lên.
Bong ——
Pháp sư chiến đấu bên cạnh thoáng nghiêng người, đâm ra một chiêu Thiên Kích, thiện xạ nhảy ra sau, cười hihihaha mà nhặt lấy mấy món trang bị rớt dưới đất.
Chu Trạch Khải vẫn ngồi yên trước máy tính, video đã tự động chuyển sang cái tiếp theo, tiếng quảng cáo líu nhíu trong tai mà lại như chẳng tồn tại.
02
Về sau cậu có PK với thiếu niên như thần đó vài ba bận, lần đầu bị ngược lên ngược xuống không chống cự nổi.
Chỉ là về sau cậu đoạt mất danh hiệu của người đó.
03
Chu Trạch Khải chọn nghề nghiệp này thực cũng là vì tư tâm.
Cậu nghe người ta nói người kia là Thương Thần chân chính; trong diễn đàn có đủ bài bàn luận về điểm kĩ năng, về trang bị, về thao tác, về kỹ xảo của người đó; đâu đâu cũng thấy có người hăng say nói về hai tên sát thủ diệt Boss kia; video của hai người thì nhiều không đếm xuể;…
Có một đoạn thời gian, công việc hàng ngày của Chu Trạch Khải là mở từng video có Thu Mộc Tô ra xem, tỉ như kỹ thuật Áp Súng sẽ nhìn đi nhìn lại nhìn tới nhìn lui, sau đó vào game thử một lần lại một lần.
Chu Trạch Khải đã từng suy nghĩ rất lâu làm sao có thể dùng Loạn Xạ công kích một cá nhân. Về sau, cậu tìm thấy một bài hướng dẫn rất cặn kẽ mọi điều liên quan đến Áp Súng, ID người viết là Tô Mạc Già.
Chu Trạch Khải đọc bài viết của người tên Tô Mạc Già kia, lập tức biết rằng đó là clone khác của Thu Mộc Tô, liền đi tìm tất cả các post do tài khoản này mở đọc hết.
Đừng hỏi vì sao Chu Trạch Khải lại chắc chắn Tô Mạc Già là Thu Mộc Tô, đây là skill riêng chỉ fan não tàn mới luyện được.
04
Chu Trạch Khải cố chấp cho rằng Thu Mộc Tô là thầy mình.
Vì thế cậu sẽ thường xuyên chạy tới mấy chỗ Boss dã ngoại xuất hiện, hoặc đi qua đi lại không mục đích trước cửa phó bản, hoặc cùng công hội đuổi theo hai tên nào đó đoạt mất Boss.
Dù rằng cậu chưa từng thực sự mặt đối mặt với Thu Mộc Tô.
Thật rất rất lâu về sau, Chu Trạch Khải mới ý thức được Thu Mộc Tô là một tên cuồng clone.
Có khi nào mấy cái tên cậu chẳng hề để ý tới như Các Lộ Gun, Fall Wood, Hòa Hỏa Tam Mộc, Tô Tô Tô, Mei Mei Zui Ke Ai,… lại đều là người thầy trong lòng cậu bấy lâu nay?
05
Các tiền bối trong đội từng không dưới một lần nói về Thu Mộc Tô.
——Tiếc thật, trẻ như thế mà…
——Nếu thằng đó vẫn còn, cộng thêm một Diệp Thu, ai chơi lại nổi
——Cảm tạ trời cao còn phần miếng cơm cho chúng mày đi
——Chậc chậc, lạnh lùng thế
——Hahahahaha, nói cho cùng cũng có liên quan gì tới tao đâu
——Quên ngày xưa từng ăn cơm trộn hành như nào rồi à, hahaha
Lại qua mấy năm, chẳng còn nghe thấy ai nhắc tới cái tên ấy nữa.
06
Trong máy tính của Chu Trạch Khải có toàn bộ dữ liệu liên quan tới Thu Mộc Tô.
Dành riêng một ổ đĩa, chỉ để trữ gần như toàn bộ dữ liệu của mười năm về trước.
Áp Súng, Thương Thể Thuật, tẩu vị, chiến thuật,… Thu Mộc Tô cho cậu quá nhiều thứ, mỗi một loại cũng đủ để cậu dùng cả đời.
Chu Trạch Khải biết mình không giỏi ngôn ngữ, chỉ là tâm tình này thực rất muốn đối phương biết được.
Chỉ cần người đó biết được có một người nhờ video cùng hướng dẫn của hắn mà được phong thần, chỉ cần người đó biết được công sức năm đó của hắn không hề uống phí, vậy là đủ rồi.
Không cần đáp lại cũng được.
Âu đây cũng là skill riêng của fan não tàn đi.
07
Diệp Tu may mắn hơn Chu Trạch Khải nhiều.
Hắn từng có Tô Mộc Thu kề bên, từng cùng người đó kề vai chiến đấu biết bao nhiêu lần, làm bao người phải khóc ra máu. Bọn họ yêu cùng một thứ, mơ ước cùng một giấc mông, nhìn về cùng một tương lai; bọn họ từng cùng ở trong một căn phòng dột nát vẽ lên một viễn cảnh hết sức tươi đẹp, cùng nói chuyện cười đùa không chút kiêng dè.
Diệp Tu cũng bất hạnh hơn Chu Trạch Khải nhiều.
Chí ít Chu Trạch Khải không phải cảm nhận nỗi đau mất đi người bạn thân trong chớp mắt, không cần trằn trọc đến sáng chỉ vì nhớ lại thi thể dần lạnh buốt của Tô Mộc Thu, không cần gượng cười an ủi Tô Mộc Tranh rồi trốn vào một góc len lén khóc.
Chung quy trên đời sẽ có một ít chuyện xưa chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Chung quy trên đời sẽ có một ít người chưa kịp gặp mà đã lạc mất rồi.
Là tốt hay không tốt, cũng chẳng biết nữa, thế nhân nói gì cũng chẳng để tâm nổi. Chuyện vốn đã thế, không thể khác được.
Định mệnh không cho cậu gặp được Thu Mộc Tô, không cho cậu biết Thương Thần ngày xưa ấy đã gặp chuyện gì đau lòng, không để cậu hay vì sao người ấy chấp nhất với Boss dã ngoại đến thế. Và rằng người ấy thực tế trông như thế nào, những lúc gà gật ngậm điếu thuốc viết bản hướng dẫn có tâm tình ra sao, thậm chí đến tên người ấy, cậu cũng chẳng rõ.
Nhưng vẫn có một số việc Chu Trạch Khải có thể tự mình khẳng định được.
08
Về sau Tôn Tường mang Nhất Diệp Chi Thu đến Luân Hồi.
Mười năm trước, ở bên cạnh Nhất Diệp Chi Thu là một thiện xạ.
Mười năm sau, bao nhiêu người ở người đi, vòng một vòng, ở bên cạnh Nhất Diệp Chi Thu lại là một thiện xạ.
Nhân sinh gặp được nhau, thật tuyệt biết mấy.
Chu Trạch Khải cùng Tôn Tường dấy lửa khắp Liên Minh; Diệp Tu cùng lúc đó không biết mang ở đâu về cả một chiến đội tiến vào Liên Minh, thậm chí còn vào hẳn tứ kết.
Trong chớp mắt, Chu Trạch Khải len lén hỏi thầm trong lòng, Nhất Diệp Chi Thu với Nhất Thương Xuyên Vân bây giờ liệu có tốt hơn với Thu Mộc Tô khi đó không?
Nghĩ xong, bản thân cũng thấy thật buồn cười.
Làm sao có thể chứ? Nếu Thu Mộc Tô vẫn còn, Diệp Tu sao lại bỏ rơi Nhất Diệp Chi Thu được? Chỉ sợ Liên Minh thành lập chưa được mấy năm đã sụp luôn rồi đi.
Người ấy chính là người ngang tài ngang sức với một Diệp Tu nắm cả ba quan trong tay cùng danh hiệu Tuyển thủ có giá trị nhất Liên Minh, một Diệp Tu bị chủ cũ ruồng bỏ, từ một tiệm net bên đường lập ra một chiến đội tiến vào tận tứ kết đấy.
Mà không, Chu Trạch Khải nghĩ, Thu Mộc Tô nhất định sẽ lợi hại hơn Diệp Tu một chút.
Chu Trạch Khải một mực tin như vậy, giống như một đứa trẻ bốn, năm tuổi ngưỡng mộ cha mình gì cũng làm được.
09
Chu Trạch Khải lại mở một video quay cảnh Thu Mộc Tô đánh Boss. Một trận kéo dài gần bốn giờ. Thiện xạ một thân chẳng khác gì người qua đường cứ thế nhảy nhót xung quanh, coi Boss như đồ chơi mà quay tới quay lui.
Chu Trạch Khải biết phải tài năng đến mức nào mới có thể duy trì loại thao tác đòi hỏi độ chính xác cao như vậy suốt bốn tiếng.
Lúc Boss ngã xuống, thiện xạ tài năng như thần đứng đối diện màn hình, hai tay duỗi thẳng về phía trước, bàn tay làm thành hình súng, rồi giật khuỷu tay lên.
Bong ——
Chu Trạch Khải tắt video, duỗi thẳng hai cánh tay về phía màn hình, bàn tay làm thành hình súng, giật khuỷu tay lên.
Bong ——
Khóe miệng cậu khe khẽ nhấc lên. Cậu đứng dậy, cầm lấy đội phục trên ghế, đi ra khỏi phòng chờ.
Đồng đội của cậu đang đứng trước cửa phòng, túm năm tụm ba chụm đầu ghé tai. Giang Bá Đào gọi tên cậu, mọi người lập tức yên lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cậu. Cậu gật đầu, dẫn đồng đội mình đi về phía lối ra.
Ngoài cửa, muôn vàn tiếng vỗ tay, muôn vàn tiếng reo hò cổ vũ, muôn vàn hoa tươi cùng muôn vàn gương mặt, lại như một thế giới khác.
10
Chu Trạch Khải nhìn phóng viên, có chút khẩn trương mà mím mím môi.
Giọng nói dường như vì kích động mà trở nên khàn khàn, Chu Trạch Khải một lần nữa lặp lại ba chữ kia.
“Thu Mộc Tô. Thu trong trời thu, Mộc trong cây gỗ, Tô trong Tô Mộc Tranh.”
Phóng viên vẫn lắc đầu tỏ ý mình không hiểu, Giang Bá Đào nhanh chóng lấy điện thoại ra tra.
Mười năm trước, Thương Thần không ai không biết mà giờ đây Chu Trạch Khải mang Thương Thần ấy bên mình, đi tới một đỉnh cao khác.
Thương Thần truyền thừa.
Có những chuyện chẳng thể nào chống được sự bào mòn của thời gian. Nhưng cũng có những chuyện, những người dù thế nào vẫn luôn ở đấy, vĩnh viễn không thay đổi.
Giống như người thầy trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai của cậu.
Tô. Mộc. Thu.
-END-
P/S: Fic này làm cho sinh nhật Tô Mộc Thu, vốn post ở wp từ trước, nay post lại vào đây, lại không nỡ bỏ tag "Sinh nhật Tán ca" nên đành để ở tên như mọi người đã thấy.
Last edited: