- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,153
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Kính Thư
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Thể loại: Hướng nguyên tác, Song Hoa
Tác giả: Song Hoa Theo M Không Nở Hoa
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Trương Giai Lạc TO Tôn Triết Bình
Hello, Tôn Triết Bình, khá lâu không gặp rồi, anh khỏe không?
Lúc nãy đi siêu thị mua đồ, có đi ngang cái hòm thư.
Tui sống ở thành phố K lâu vậy rồi mà không phát hiện bên phố Đông có cái hòm thư kiểu cổ điển này, để giữa trung tâm thành phố có cảm giác thật lỗi thời. Cho nên liền đột nhiên nhớ đến anh, đúng a, hai năm qua đều rất ít khi nhớ đến anh, chỉ khi nhìn thấy thứ cổ lỗ này mới nhớ đến anh, ha ha ha.
Bởi vì nhớ đến anh, cho nên quyết định viết lá thư cho anh, nếu hòm thư chỗ này vẫn còn sử dụng được, có lẽ chắc là sẽ gửi đến nhà anh vào mùa xuân, nếu địa chỉ nhà anh không đổi. Hai năm qua, anh đổi số di động, weibo, QQ luôn, địa chỉ nhà anh không biết có phải cũng đổi rồi chưa.
Tui khả năng sắp đổi địa chỉ, tui thông báo với câu lạc bộ là muốn giải nghệ, nếu là hai năm trước, nói ra hai chữ giải nghệ chắc sẽ bị anh khinh bỉ, anh cảm thấy hai đứa mình dư sức đánh cả một thế kỷ, nhưng chắc bây giờ hai đứa mình đều biết rõ, không có cái gọi là một thế kỷ, một thế kỷ dài quá xá, tui nhón chân lên cũng không thấy đầu kia ở đâu.
Câu lạc bộ Bách Hoa đang trưởng thành cực nhanh, mọi thứ thay đổi chỉ trong nhắm mắt mở mắt, tui làm đội trưởng, cảm nhận được áp lực năm đó anh gánh vác, hay có lẽ anh không cảm thấy đó là áp lực đâu nhỉ, vì xưa nay anh không bao giờ quay đầu nhìn lại, có lúc tui rất muốn được kiên định như anh, nhưng giữa người và người luôn luôn khác nhau, tui mỗi ngày đều quay đầu nhìn lại, nhìn các đồng đội trưởng thành, nhìn họ tập luyện bàn bạc, nhìn câu lạc bộ Bách Hoa phát triển, sáng nay thức dậy cảm thấy cổ nặng trĩu, như bị sái cổ vậy, nếu anh ở đây, nhất định sẽ lại đề nghị ghé tiệm massage che màn đen sì đó, làm ơn đi ba, trong chiến đội có bác sĩ với vật lý trị liệu, đách hiểu sao lại nhất định đòi đi tiệm massage bên ngoài cho bằng được.
Tui không có đến tiệm massage, nhưng có lúc sẽ nhịn không nổi ghé nhìn một chút, hai đứa mình hồi trước mỗi cuối tuần đều sẽ ghé qua con đường đó ăn bún, có hơi nhớ những ngày tháng ấy.
Tui biết, chắc anh không muốn tui nói mấy lời này, vì anh đâu có thích quay đầu nhìn lại, năm đó lúc anh bỏ Bách Hoa đi, chẳng ngoảnh đầu liếc lấy một cái, tính tổ chức cho đám đồng đội chụp tấm hình tập thể với anh, ai ngờ mới sáng sớm thức dậy anh đã không thấy tăm hơi, nghĩ kỹ thì, anh cũng có tạm biệt đàng hoàng đấy chứ, giao trả thẻ tài khoản, mời mọi người ăn cơm rồi, nhưng tui chỉ thấy chưa kịp nói hẹn gặp lại với anh.
Hơn một năm nay anh rời khỏi, tui cứ cảm thấy có rất nhiều việc chưa làm xong, ban đầu tui cho rằng đó là phải lấy được quán quân, là thói quen để lại qua quãng thời gian cùng anh kề vai chiến đấu, về sau tui cảm thấy đó là ám ảnh cưỡng chế, bây giờ tui nghĩ chẳng có gì là chưa làm xong, cũng chẳng có gì là có thể thực sự làm xong.
Chi chít viết kín một trang giấy trắng, lâu rồi tui không viết tay, tại anh với cái hòm thư hết.
Nói chuyện chính, tui giải nghệ rồi, tui cảm thấy nên nói với anh đầu tiên, nhưng tìm không thấy anh, chỉ đành gửi một lá thư cho anh, hy vọng anh có thể nhận được. Cảm giác giải nghệ rất nhẹ nhõm, tự dưng hiểu được vì sao anh chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Hy vọng anh mọi việc bình an, chú ý giữ gìn chăm sóc tay trái.
Trương Giai Lạc
Tháng 1 năm ****
----
Tôn Triết Bình TO Trương Giai Lạc
Mấy chuyện, nói luôn một lần:
Cái hòm thư đó còn xịn, nhận được thư rồi.
Tôi không cổ lỗ, tôi trước giờ đều trendy.
Weibo, di động, QQ đích xác đều đổi hết rồi, chủ yếu là tôi làm mất điện thoại, thành phố B móc túi quá nhiều.
Một thế kỷ cậu leo cà kheo cũng không thấy đầu kia đâu, đừng cố gắng.
Bị sái cổ là bệnh, phải trị.
Trọng điểm của massage là thư giãn, cậu không hiểu.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng là bệnh, phải trị.
Viết nhiều chữ đến vậy càng là bệnh, phải trị.
Giải nghệ là lựa chọn, không phải trốn tránh.
Tôi mọi việc đều bình an, tay trái cũng sẽ khỏi.
Hy vọng cậu cũng mọi việc bình an.
Tôn Triết Bình
Tháng 2 năm ****
.
END
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Thể loại: Hướng nguyên tác, Song Hoa
Tác giả: Song Hoa Theo M Không Nở Hoa
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Trương Giai Lạc TO Tôn Triết Bình
Hello, Tôn Triết Bình, khá lâu không gặp rồi, anh khỏe không?
Lúc nãy đi siêu thị mua đồ, có đi ngang cái hòm thư.
Tui sống ở thành phố K lâu vậy rồi mà không phát hiện bên phố Đông có cái hòm thư kiểu cổ điển này, để giữa trung tâm thành phố có cảm giác thật lỗi thời. Cho nên liền đột nhiên nhớ đến anh, đúng a, hai năm qua đều rất ít khi nhớ đến anh, chỉ khi nhìn thấy thứ cổ lỗ này mới nhớ đến anh, ha ha ha.
Bởi vì nhớ đến anh, cho nên quyết định viết lá thư cho anh, nếu hòm thư chỗ này vẫn còn sử dụng được, có lẽ chắc là sẽ gửi đến nhà anh vào mùa xuân, nếu địa chỉ nhà anh không đổi. Hai năm qua, anh đổi số di động, weibo, QQ luôn, địa chỉ nhà anh không biết có phải cũng đổi rồi chưa.
Tui khả năng sắp đổi địa chỉ, tui thông báo với câu lạc bộ là muốn giải nghệ, nếu là hai năm trước, nói ra hai chữ giải nghệ chắc sẽ bị anh khinh bỉ, anh cảm thấy hai đứa mình dư sức đánh cả một thế kỷ, nhưng chắc bây giờ hai đứa mình đều biết rõ, không có cái gọi là một thế kỷ, một thế kỷ dài quá xá, tui nhón chân lên cũng không thấy đầu kia ở đâu.
Câu lạc bộ Bách Hoa đang trưởng thành cực nhanh, mọi thứ thay đổi chỉ trong nhắm mắt mở mắt, tui làm đội trưởng, cảm nhận được áp lực năm đó anh gánh vác, hay có lẽ anh không cảm thấy đó là áp lực đâu nhỉ, vì xưa nay anh không bao giờ quay đầu nhìn lại, có lúc tui rất muốn được kiên định như anh, nhưng giữa người và người luôn luôn khác nhau, tui mỗi ngày đều quay đầu nhìn lại, nhìn các đồng đội trưởng thành, nhìn họ tập luyện bàn bạc, nhìn câu lạc bộ Bách Hoa phát triển, sáng nay thức dậy cảm thấy cổ nặng trĩu, như bị sái cổ vậy, nếu anh ở đây, nhất định sẽ lại đề nghị ghé tiệm massage che màn đen sì đó, làm ơn đi ba, trong chiến đội có bác sĩ với vật lý trị liệu, đách hiểu sao lại nhất định đòi đi tiệm massage bên ngoài cho bằng được.
Tui không có đến tiệm massage, nhưng có lúc sẽ nhịn không nổi ghé nhìn một chút, hai đứa mình hồi trước mỗi cuối tuần đều sẽ ghé qua con đường đó ăn bún, có hơi nhớ những ngày tháng ấy.
Tui biết, chắc anh không muốn tui nói mấy lời này, vì anh đâu có thích quay đầu nhìn lại, năm đó lúc anh bỏ Bách Hoa đi, chẳng ngoảnh đầu liếc lấy một cái, tính tổ chức cho đám đồng đội chụp tấm hình tập thể với anh, ai ngờ mới sáng sớm thức dậy anh đã không thấy tăm hơi, nghĩ kỹ thì, anh cũng có tạm biệt đàng hoàng đấy chứ, giao trả thẻ tài khoản, mời mọi người ăn cơm rồi, nhưng tui chỉ thấy chưa kịp nói hẹn gặp lại với anh.
Hơn một năm nay anh rời khỏi, tui cứ cảm thấy có rất nhiều việc chưa làm xong, ban đầu tui cho rằng đó là phải lấy được quán quân, là thói quen để lại qua quãng thời gian cùng anh kề vai chiến đấu, về sau tui cảm thấy đó là ám ảnh cưỡng chế, bây giờ tui nghĩ chẳng có gì là chưa làm xong, cũng chẳng có gì là có thể thực sự làm xong.
Chi chít viết kín một trang giấy trắng, lâu rồi tui không viết tay, tại anh với cái hòm thư hết.
Nói chuyện chính, tui giải nghệ rồi, tui cảm thấy nên nói với anh đầu tiên, nhưng tìm không thấy anh, chỉ đành gửi một lá thư cho anh, hy vọng anh có thể nhận được. Cảm giác giải nghệ rất nhẹ nhõm, tự dưng hiểu được vì sao anh chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Hy vọng anh mọi việc bình an, chú ý giữ gìn chăm sóc tay trái.
Trương Giai Lạc
Tháng 1 năm ****
----
Tôn Triết Bình TO Trương Giai Lạc
Mấy chuyện, nói luôn một lần:
Cái hòm thư đó còn xịn, nhận được thư rồi.
Tôi không cổ lỗ, tôi trước giờ đều trendy.
Weibo, di động, QQ đích xác đều đổi hết rồi, chủ yếu là tôi làm mất điện thoại, thành phố B móc túi quá nhiều.
Một thế kỷ cậu leo cà kheo cũng không thấy đầu kia đâu, đừng cố gắng.
Bị sái cổ là bệnh, phải trị.
Trọng điểm của massage là thư giãn, cậu không hiểu.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng là bệnh, phải trị.
Viết nhiều chữ đến vậy càng là bệnh, phải trị.
Giải nghệ là lựa chọn, không phải trốn tránh.
Tôi mọi việc đều bình an, tay trái cũng sẽ khỏi.
Hy vọng cậu cũng mọi việc bình an.
Tôn Triết Bình
Tháng 2 năm ****
.
END
Last edited by a moderator: