Hoàn [Song Hoa] Kính Thư

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Kính Thư

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Thể loại:
Hướng nguyên tác, Song Hoa
Tác giả: Song Hoa Theo M Không Nở Hoa

Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.





Trương Giai Lạc TO Tôn Triết Bình

Hello, Tôn Triết Bình, khá lâu không gặp rồi, anh khỏe không?

Lúc nãy đi siêu thị mua đồ, có đi ngang cái hòm thư.

Tui sống ở thành phố K lâu vậy rồi mà không phát hiện bên phố Đông có cái hòm thư kiểu cổ điển này, để giữa trung tâm thành phố có cảm giác thật lỗi thời. Cho nên liền đột nhiên nhớ đến anh, đúng a, hai năm qua đều rất ít khi nhớ đến anh, chỉ khi nhìn thấy thứ cổ lỗ này mới nhớ đến anh, ha ha ha.

Bởi vì nhớ đến anh, cho nên quyết định viết lá thư cho anh, nếu hòm thư chỗ này vẫn còn sử dụng được, có lẽ chắc là sẽ gửi đến nhà anh vào mùa xuân, nếu địa chỉ nhà anh không đổi. Hai năm qua, anh đổi số di động, weibo, QQ luôn, địa chỉ nhà anh không biết có phải cũng đổi rồi chưa.

Tui khả năng sắp đổi địa chỉ, tui thông báo với câu lạc bộ là muốn giải nghệ, nếu là hai năm trước, nói ra hai chữ giải nghệ chắc sẽ bị anh khinh bỉ, anh cảm thấy hai đứa mình dư sức đánh cả một thế kỷ, nhưng chắc bây giờ hai đứa mình đều biết rõ, không có cái gọi là một thế kỷ, một thế kỷ dài quá xá, tui nhón chân lên cũng không thấy đầu kia ở đâu.

Câu lạc bộ Bách Hoa đang trưởng thành cực nhanh, mọi thứ thay đổi chỉ trong nhắm mắt mở mắt, tui làm đội trưởng, cảm nhận được áp lực năm đó anh gánh vác, hay có lẽ anh không cảm thấy đó là áp lực đâu nhỉ, vì xưa nay anh không bao giờ quay đầu nhìn lại, có lúc tui rất muốn được kiên định như anh, nhưng giữa người và người luôn luôn khác nhau, tui mỗi ngày đều quay đầu nhìn lại, nhìn các đồng đội trưởng thành, nhìn họ tập luyện bàn bạc, nhìn câu lạc bộ Bách Hoa phát triển, sáng nay thức dậy cảm thấy cổ nặng trĩu, như bị sái cổ vậy, nếu anh ở đây, nhất định sẽ lại đề nghị ghé tiệm massage che màn đen sì đó, làm ơn đi ba, trong chiến đội có bác sĩ với vật lý trị liệu, đách hiểu sao lại nhất định đòi đi tiệm massage bên ngoài cho bằng được.

Tui không có đến tiệm massage, nhưng có lúc sẽ nhịn không nổi ghé nhìn một chút, hai đứa mình hồi trước mỗi cuối tuần đều sẽ ghé qua con đường đó ăn bún, có hơi nhớ những ngày tháng ấy.

Tui biết, chắc anh không muốn tui nói mấy lời này, vì anh đâu có thích quay đầu nhìn lại, năm đó lúc anh bỏ Bách Hoa đi, chẳng ngoảnh đầu liếc lấy một cái, tính tổ chức cho đám đồng đội chụp tấm hình tập thể với anh, ai ngờ mới sáng sớm thức dậy anh đã không thấy tăm hơi, nghĩ kỹ thì, anh cũng có tạm biệt đàng hoàng đấy chứ, giao trả thẻ tài khoản, mời mọi người ăn cơm rồi, nhưng tui chỉ thấy chưa kịp nói hẹn gặp lại với anh.

Hơn một năm nay anh rời khỏi, tui cứ cảm thấy có rất nhiều việc chưa làm xong, ban đầu tui cho rằng đó là phải lấy được quán quân, là thói quen để lại qua quãng thời gian cùng anh kề vai chiến đấu, về sau tui cảm thấy đó là ám ảnh cưỡng chế, bây giờ tui nghĩ chẳng có gì là chưa làm xong, cũng chẳng có gì là có thể thực sự làm xong.

Chi chít viết kín một trang giấy trắng, lâu rồi tui không viết tay, tại anh với cái hòm thư hết.

Nói chuyện chính, tui giải nghệ rồi, tui cảm thấy nên nói với anh đầu tiên, nhưng tìm không thấy anh, chỉ đành gửi một lá thư cho anh, hy vọng anh có thể nhận được. Cảm giác giải nghệ rất nhẹ nhõm, tự dưng hiểu được vì sao anh chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Hy vọng anh mọi việc bình an, chú ý giữ gìn chăm sóc tay trái.

Trương Giai Lạc

Tháng 1 năm ****



----



Tôn Triết Bình TO Trương Giai Lạc

Mấy chuyện, nói luôn một lần:

Cái hòm thư đó còn xịn, nhận được thư rồi.

Tôi không cổ lỗ, tôi trước giờ đều trendy.

Weibo, di động, QQ đích xác đều đổi hết rồi, chủ yếu là tôi làm mất điện thoại, thành phố B móc túi quá nhiều.

Một thế kỷ cậu leo cà kheo cũng không thấy đầu kia đâu, đừng cố gắng.

Bị sái cổ là bệnh, phải trị.

Trọng điểm của massage là thư giãn, cậu không hiểu.

Rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng là bệnh, phải trị.

Viết nhiều chữ đến vậy càng là bệnh, phải trị.

Giải nghệ là lựa chọn, không phải trốn tránh.

Tôi mọi việc đều bình an, tay trái cũng sẽ khỏi.

Hy vọng cậu cũng mọi việc bình an.

Tôn Triết Bình

Tháng 2 năm ****

.

END
 
Last edited by a moderator:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
Đại Tôn kiệm lời quá đi =))) k đổi địa chỉ, lại còn rep, anh làm thế k phải là mời Lạc Lạc đến nhà hay sao =)))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
1 kẻ lãng mạng 1 người cuồng dã nhìn thế nào cũng là sinh ra dành cho nhau <3
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Hôm nay mới vào trả lời topic này, kỳ thực nói là trả lời, không bằng nói là chút cảm nhận của Lá về đoản này đi.

Đoản này rất lạ. Lá đọc 2 lần không tính lần edit, lần đầu đọc thấy ngược tâm tột độ, lần sau thấy ngọt ngào không gì bằng. Có lẽ nó rất ngắn, nhưng nó gom hết được tinh thần thường thấy của đồng nhân Song Hoa: một Nhạc tình cảm, dễ hoài cựu, cái gì cũng để tâm, và một Tôn dứt khoát, ít thể hiện cảm xúc, quay đầu liền không nhìn lại. Cho nên lần đầu đọc cảm thấy rất ngược, bởi hiện lên trong mắt Lá là Nhạc giải nghệ, tâm trạng thấp lắm mới nghĩ đến gửi thư cho Tôn qua hòm thư. Mùa giải thứ bảy Nhạc điên cuồng đánh giải mang đội, chỉ đến khi giải nghệ mới có thể để tâm trí lãng đãng hoài cựu thế này, viết một lá thư dài như trút hết mọi tâm tình, như tâm sự lại như có chút trách người không dám chỉ dám trào phúng bản thân, ấy vậy mà Tôn vẫn như mọi khi không đổi, một tia tình cảm cũng không cho. Cảm giác này bạn có thể tìm thấy ở rất nhiều fic Song Hoa hướng nguyên BE, nơi mà Nhạc đơn phương đơn độc, mà Tôn rút điểu vô tình.

Cao hơn một chút sẽ có vài người nhìn đúng đắn hơn về Tôn, nhưng cũng chẳng nói lên rằng các fic hướng nguyên ấy có thể HE được. Vốn Song Hoa đã là BE, đã là BE thì làm sao có thể HE nếu viết hoàn toàn đúng mực đây. Giữa Tôn và Nhạc có quá nhiều khắng khít cũng quá nhiều buộc tâm, thường thể hiện ở câu từ nhàn nhạt mà thực tế, như đoản này. Cũng chưa chắc Nhạc yêu Tôn hay Tôn yêu Nhạc, nhưng BE giữa hai người không chỉ bởi tình cảm, mà còn do những mộng tưởng không thành, những quá khứ quá đẹp để rồi tan vỡ như quả cầu pha lê. Dẫu yêu hay không yêu, chỉ cần một lời nhắc đến những mảnh pha lê ấy, đều là ngược.

Nhất là khi một người cứ mãi ôm pha lê vỡ trong lòng, người còn lại thì chân trần đạp lên nó mà đi, không quay đầu.

Cho nên lần đầu tiên đọc fic này, cảm giác cứ là Tôn đang bảo, tôi không nghĩ nhiều như cậu đâu, tỉnh lại đi, cuộc sống rất bình thản, đi tiếp đi. Thật ra nguyên tác Tôn cũng nói những lời tương tự, nhưng ôn nhu và trung nhị hơn nhiều. Cho nên cảm thấy ngược ngược ngược. Nhất là dòng hi vọng bình an ở cuối hai lá thư, dòng mà người ở thời đại này có lẽ chỉ viết khi không còn là một phần của cuộc đời nhau nữa.

Cho nên mới nói, kính thư.

Lần thứ hai đọc, không rõ là lỗi của thời gian không gian hay tình yêu và khoa học, lại thấy Tôn như đang xoa đầu Nhạc, gỡ từng mối từng mối bận tâm nhỏ nhặt thậm chí linh tinh ngớ ngẩn của Nhạc. Hơn nữa nhìn thời gian, Tôn hẳn đã trả lời ngay khi mới nhận được thư. Thật tốt đẹp.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#5
Truyện này ngắn, nhưng đọc xong em cũng bâng khuâng rồi phải đi đọc lại. Cảm nhận của em khá giống với những gì chị viết ở lần đọc thứ hai. Tôn không phải người đắm chìm trong quá khứ, không hay ôn lại kỷ niệm xưa cũ như Lạc. Nhưng Tôn biết Lạc thích thế, biết cả việc Lạc hay nghĩ lung tung, hay yếu lòng, nên dù đã bao lâu không nói chuyện, cách Tôn gỡ rối những "mối bận tâm nhỏ nhặt" của Lạc vẫn hệt như cách ngày xưa anh làm mỗi ngày, và Tôn có thể chọn cách thực tế hơn để hồi âm Lạc, nhưng anh đã chiều theo sự lãng mạn hoài cổ vu vơ của người kia.
 

Bình luận bằng Facebook