Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020][Hàn Diệp][R18]Sa Ngã

Hàn Muội Tử

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
52
Location
HanMuoiTu
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#1
Thể loại: Đam mỹ, H văn, ngược luyến, HE.

Couple: Trung khuyển giả tra công x Vô sỉ phúc hắc thụ (Hàn Văn Thanh x Diệp Tu)





"Cởi ra." xoay xoay chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng đỏ ao trong tay, người đàn ông với tông giọng trầm ấm lên tiếng.

Trong căn phòng chật hẹp, vây quanh bởi bốn bức tường nhạt màu gần như không có ánh sáng mà chỉ thấp thoáng một vài tia sáng mong manh của ánh trăng chiếu vào thông qua khe hở của chiếc của sổ duy nhất trong phòng làm cho dung mạo của người này trở nên mờ ảo, huyễn hoặc trong màu đen hắc ám. Tuy vậy, nhờ vào những tia sáng không tính là nhiều kia Diệp Tu vẫn có thể xác định được thân phận của người trước mặt mình. Nương theo những tia sáng ít ỏi đến này đáng thương này hắn mỉm cười bất đắc dĩ hướng mắt nhìn về phía đối phương.

"Anh cũng đủ trực tiếp."

Hàn Văn Thanh không hề trả lời nói của hắn, những ngón tay của gã vẫn tiếp tục gõ trên bàn theo một theo một tiếc tấu nhất định. Từng nhịp, từng nhịp như gõ sâu vào lòng Diệp Tu khiến cho bức tường vững chắc , kiên cố trong lòng hắn dần xuất hiện những vết rạn nứt li ti tuy không nhiều những cũng chẳng ít. Diệp Tu hít sâu một hơi, hô hấp có phần trầm trọng. Hắn có thể thấy, thấy được sự bất mãn trong đôi mắt hổ phách đầy báo đạo dấu sau bóng tối của người đàn ông này.

Căn phòng phút chốc liền rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ, bầu không khí vốn không mấy tốt đẹp của hai cũng vì thế mà trở nên nghẹt thở và trầm xuống một cách nặng nề. Đối mặt với tình huống không mấy khả quan này, Diệp Tu vẫn lựa chọn không làm theo yêu cầu của đối phương mà đứng yên ở đấy, không hề nhúc nhích. Đồng thời hắn cũng lấy lại bình tĩnh vốn có của mình, thản nhiên đối mặt với ánh mắt chứa đầy dục vọng của Hàn Văn Thanh. Im lặng giằng co.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua mà cả hai vẫn trầm mặt kéo dài sự yên tĩnh quỷ dị này. Cho đến khi những ánh đèn bất ngờ được bật lên chiếu sáng khắp căn phòng xua tan sự u ám trước đó.

"Cậu nghĩ bản thân mình có tư cách nói chuyện với tôi?" Giọng nói của Hàn Văn Thanh cũng theo đó mà vang lên, mang theo sự lạnh lẽo rót vào tai Diệp Tu.

"Haha, tôi quả thật đang nghĩ như vậy" có chút không thích ứng với ánh sáng đột nhiên này, Diệp Tu hơi nheo mắt những cũng không quên đáp trả gã đàn ông bá đạo kia bằng một giọng điệu hời hợt không thiếu phần ngứa đòn của mình.

Lúc này, nhờ có ánh sáng mà dáng vẻ của Hàn Văn Thanh đã hoàn toàn phơi bày trước con mắt bình tĩnh của Diệp Tu. Toàn thân gã bao trùm bởi âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng mở toan cúc áo để lộ lòng ngực màu đồng lực lưỡng và cơ bụng săn chắc. Gã ngồi trên ghế, chân chéo thành hình chữ ngũ. Tấm lưng dày rộng nhàn nhã tựa vào ghế tạo nên một loại biếng nhát nhưng lại quyến rũ một cách kì lạ. Mái tóc ngắn mà đen được cắt tỉa gọn gàng thả trước trán, mặt chữ điền cương nghị mà không thiếu phần sắc bén. Ngũ quan như tượng tạc, hài hòa đến từng đường nét không dư thừa một chút nào, tuy không quá tạo cho người ta cảm ưu việt nhưng gương mặt này của gã lại khiến cho người khác nhìn một lần liền không thể quên, nhất là đôi mắt hổ phách lạnh lùng đầy bá khí kia luôn để lại cho người đối diện gã một ấn tượng sâu sắc muốn quên cũng không được. Không quá đẹp trai nhưng vừa vặn thích hợp, thích hợp với một người như gã. Một ông trùm xã hội đen!

Nghe thấy câu trả lời đùa cợt kia của Diệp Tu, chân mày của Hàn Văn Thanh cau nhẹ nhưng rất nhanh chúng lại dãn ra. Gã đứng lên, mang theo ly rượu trong tay bước về phía Diệp Tu. Mà lúc này trái tim của Diệp Tu cũng theo từng bước của gã mà đập mạnh, nhịp đập bang bang như muốn nhảy ra lòng ngực. Sự khẩn trương lan tỏa ra khắp tế bào, hơn ai hết hắn biết rõ sự nguy hiểm của người đàn ông này!

Cho đến khi khoảng cách của hai chỉ còn cách một bước chân thì Hàn Văn Thanh đột ngột dừng dừng lại. Tròng mắt thâm thúy ẩn chưa dục vọng kêu gào nhìn thẳng vào gương với màu da có chút tái nhợt của Diệp Tu.

"Tôi không muốn nói lại lần hai." gã vốn cao hơn Diệp Tu một cái đầu, hơn nữa cả người gã luôn toát ra một loại áp bức vừa bá đạo vừa cuồng ngạo nên khi nói những lời này khí thế của Hàn Văn Thanh có phần lấn át cả Diệp Tu nếu không muốn nói là hoàn toàn áp đảo!

"Lão Hàn, cho tôi một lý do để làm theo lời anh" Diệp Tu vẫn vậy, vẫn giữ cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình mà trả lời đối phương.

Hàn Văn Thanh không nói gì, trực tiếp hất ly rượu trong tay vào người hắn. Dưới tác động từ lực tay mạng mẽ của gã, từng giọt chất lỏng màu đỏ ấy lấy một lực không hề nhẹ mà văng thẳng vào gương mặt tinh tế của Diệp Tu. Men theo ngũ quan hoàn mỹ của hắn mà trượt xuống cái cổ trắng ngần rồi thấm vào chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc làm da thịt ẩn sau lớp vải lộ ra một mảng lớn. Nhưng điều kì lạ ở đây là Diệp không hề nổi giận mà ngược lại biểu tình của hắn lại rất thản nhiên, hơn nữa còn mang theo vài phần như là cười cợt trêu tức(?)

"Rượu ngon a, cảm ơn đã mời." liếm đi những giọt rượu còn động ở khóe môi, Diệp Tu tươi cười nói, hắn hoàn toàn bỏ qua một thân quần áo ướt đẫm của mình.

"Tôi không nghĩ cậu cần tôi cởi giúp." Hàn Văn Thanh nhướng mày, giọng điệu đã không còn kiên nhẫn như lúc đầu hoặc nói, ngay từ đầu hắn đã không hề kiên nhẫn.

Mà lúc này, Diệp Tu cũng không còn tâm trạng để cười nữa. Vị rượu ngòn ngọt trong miệng làm đầu hắn có chút choáng váng, Diệp Tu biết nếu còn tiếp tục kéo dài thì bản thân sẽ không xong mất.

"Lão Hàn à, tôi thấy chúng ta bàn sai chủ đề rồi. Tôi đến đây là muốn cùng anh hợp tác, chứ không phải đến để trình diễn một màn thoát y trước mặt tên côn đồ cầm đầu một đám du côn như anh!"

"Bàn chuyện làm ăn? Bằng cậu? Tôi cần sao? Còn nữa nếu cậu còn muốn cái mạng của mình thì ăn nói cẩn thận một chút!" Đáp trả Diệp Tu mà nụ cười khinh miệt và một lời cảnh cáo sặc mùi đe dọa của đối phương.

"Phải, anh không cần nhưng tôi cần." Diệp Tu cười khổ, hắn hoàn toàn ở thế bị động.

"Cậu biết đấy khi hợp tác với Hàn Văn Thanh này bất luận là ai, tên nào đều phải hoàn trả một cái giá tương ứng . Còn cậu..." nói đến đây, gã đưa mắt đánh giá toàn thân trên dưới của Diệp Tu, nụ cười lạnh theo đó xuất hiện trên khóe môi.

"Ngoại trừ thân thể ra thì cậu còn thứ gì đáng giá để trả cho tôi?"
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Chào bạn ^_^ . Bạn mới đến hả ? Tụi mình làm bạn nha
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Tiểu Chu cưng, câu kia của Mộc là nói với cậu hay nói với ca? Mà nói với ai thì ca đọc xong cũng tự dưng nổi da gà thấy mọe
Nói với cả 2 được hem ~~? Ca ~~~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#11

Sao bạn lại ba chấm nha. Bạn coi thường mình hả ? Hay mình bị ghét rồi. Bạn trả lời đi. Đừng bơ mình TTT_TTT. Mình buồn lắm.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#12

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#14
Tô nữ thần, em gái Tô, em đừng hắc hóa, ca sợ em rồi:oops:
bạn càng nói mình càng ko hiểu ? Hắc hóa là gì ? Mình vẫn luôn như vậy mà ? còn có nick mình là aurora, ko phải họ Tô
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#19

Hàn Muội Tử

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
52
Location
HanMuoiTu
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#20
Nghe được đối phương không hề che dấu giọng điệu khinh thường cùng trào phúng trong lời nói, sắc mặt Diệp Tu đã có phần khó coi. Nhưng bản tính gian xảo ăn từ trong xương của hắn cũng không vì mấy lời này của Hàn Văn Thanh mà bị ảnh hưởng.

"Không suy nghĩ lại sao? Anh cũng biết đấy thông qua vụ làm ăn này thì cả anh và tôi đều kiếm được món hời không nhỏ, đây hoàn toàn là việc có lợi cho cả hai hà tất gì phải làm khó nhau thế?" Diệp Tu mỉm cười, thần sắc bình tĩnh ngoài dự đóan nhìn Hàn Văn Thanh.

"Tôi đây không hề thiếu tiền!" hai mắt không hề cố kỵ mà nhìn thẳng vào hai điểm hông hồng nhô ra trước ngực Diệp Tu, Hàn Văn Thanh đáp bằng giọng thản nhiên.

"Haha, nhiều thêm một chút cũng không sao mà, phải không? Huống chi...nếu anh bị tống vào tù thì cũng có thêm phần để mà đút lót nhỉ?" Diệp Tu giỏi nhất là gì? Trình độ vô sỉ của hắn đến đâu? So về miệng độc, tâm tàn thì tuyệt không ai có thể hơn được hắn. Câu nói "quân tử động khẩu không động thủ" quả thật đã được Diệp Tu phát huy vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cho người người đều câm nín mà cảm thán rằng nhân sinh của mình xui xẻo đến đâu mà lại gặp phải loại người như hắn.

Nhưng mà cái gì cũng có khắc tinh của nó mà người duy nhất có thể áp chế được Diệp Tu không nghi ngờ gì chính là Hàn Văn Thanh! Chỉ thấy gã vung tay nắm lấy cà vạt thắt lỏng lẻo của đối phương, tùy ý dùng một chút lực liền thành công kéo Diệp Tu về phía mình làm cho khoảng cách giữa hai bên gần như không còn.

"Xem ra đối với việc tôi vào tù cậu rất là cao hứng?" hơi thở nóng rực mang theo vài phần nặng nề phả vào vùng tai mẫn cảm của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh vừa cắn lấy vành tai của hắn, vừa nguy hiểm nói.

"Haha nếu tên khủng bố cấp độ S như anh thật sự bị bỏ tù thì xã hội này may mắn biết bao nhiêu?" Diệp Tu cười haha nói, đồng thời cả người hắn cũng nghiêng sang một bên, chân lùi về sau một bước ý đồ né tránh "con" cầm thú đội lớp người nào đó "xâm hại".

Nhưng hắn thành công sao? Tất nhiên là không! So về đầu óc thì hắn có thể miễn cưỡng đứng trên đối phương nhưng nếu so về lực lượng thân thể thì khỏi cần nói cũng biết, Diệp Tu tự nhận một tên lười vận động như hắn thua xa lắc xa lơ cái gã trước mắt này!

Chứng kiến hành động trách né của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh cực kỳ không vui. Với tính tình bá đạo cùng bản tính chiếm hữu cực cao kia gã không thể nào buông tha Diệp Tu được, huống chi trong lòng Hàn Văn Thanh đã sớm nhận định Diệp Tu vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi gã!

Chỉ thấy bàn tay vốn ghìm lấy cà vạt của Diệp Tu nay đã thả ra chuyển đến chiếc cằm của hắn, niết chặt. Tay còn lại của Hàn Văn Thanh cũng không rảnh rỗi mà ôm lấy thắt lưng của đối phương làm cho bộ vị nào đó trên người hai người mạnh mẽ ma sát. Nhất thời cả hai đều cảm thấy một trận khô nóng như lửa đốt nổi lên trong người, nhất là Hàn Văn Thanh. Giờ đây, trong cuống họng gã đã phát ra vài tiếng dài đầy ái muội!

"Đừng nhiều lời, ngưng ngay mấy lời rác của cậu đi. Diệp Tu, cậu thừa biết tôi muốn thứ gì!" vừa nói Hàn Văn Thanh vừa chuyển động thân thể để tăng thêm lực ma sát, cự vật giữ hai chân của gã cùng vì thế mà ngẩng đầu không ngừng bành trướng. Chưa dừng ở đó bàn tay vốn ôm thắt lưng Diệp Tu của gã cũng bắt đầu vuốt ve đi xuống, cuối cùng mạnh mẽ bóp lấy cái mong đầy co giãn của đối phương.

Dưới sự khiêu khích trần trụi, táo bạo của Hàn Văn Thanh là một người đàn ông bình thường Diệp Tu đương nhiên có phản ứng, nhưng đây chỉ là phản ứng sinh lý của cá nhân, cái đầu hắn vẫn duy trì sự tỉnh táo vốn có. Không biết lấy sức từ đâu ra Diệp Tu mạnh mẽ đẩy cái người đang làm loạn trên thân mình ra. Khóe miệng như trước cười nhạt, chỉ là nụ cười này có chút khó coi mà thôi.

"Tôi nói này Lão Hàn, thứ anh muốn thì tôi nhất định phải cho sao? Nào có luật gì như thế, tôi thấy mói làm ăn của chúng ta phải bàn vào hôm khác rồi. Tạm biệt." dứt lời Diệp Tu liền xoay người tính chạy nhanh ra khỏi nơi này. Trong lòng hắn thở dài không ngừng, biết rõ kết quả thế nào cũng biến thành thế này mà hắn còn thấy chết không sờn hùng dũng nhảy vào đúng là ngu hết chỗ nói mà!

Kỳ thật Diệp Tu tự mắng mình cũng không có sai, nên biết ngay từ khi bước chân tới nơi này thì chuyện rời khỏi đã là một điều xa vời đối với hắn. Đúng như lời Hàn Văn Thanh, Diệp Tu vĩnh viễn cũng không thoát khỏi gã!

"Phải, thứ tôi muốn cậu phải cho. Cho dù cậu không cho thì tôi cũng tự mình đoạt lấy!" âm thanh lạnh lùng đầy bá đạo nương theo không khí truyền vào tai Diệp Tu khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ không thôi. Cùng lúc, tay hắn cũng bị Hàn Văn Thanh mạnh mẽ kéo lại. Lực đạo mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát cả khớp xương của Diệp Tu! Mà Diệp Tu nào đứng yên chịu trận? Bị ức hiếp đương nhiên sẽ phản kháng mặc dù hắn đánh không lại đối phương nhưng liều mạng một trận vẫn là có thể.

"Lão Hàn ông anh cũng đừng có quá đáng, ăn có thể bậy nhưng không thể động dục bậy được!" tay phải bị Hàn Văn Thanh giữ lấy nhưng Diệp Tu vẫn còn tay trái, nương theo quán tính hắn vung lên nắm đấm của mình hướng mặt Hàn Văn Thanh đánh tới.
 

Bình luận bằng Facebook