Sào huyệt Một tán ô nhỏ - Nơi trú mưa cho ai có Tán-fetish

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#21
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: không không không, phân biệt rạch ròi chớ. Nhỡ Dụ Hoàng hay Hoàng Dụ thì sao, rồi Chu Giang-Giang Chu, Hàn Trương-Trương Hàn...vv...
Cơ mà quan trọng nhất tới đoạn All Diệp viết thành Diệp All hay All Tán thành Tán All chắc em đi chết quá người ơi :v
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#22
Không biết làm gì với cái thớt này, cũng đành lòng để nó đóng bụi. Thôi thì vô đây review vài cái fic mình từng edit. Chung quy tự mình cmt dưới fic của mình thấy rất atsm, mà những cái viết vào đây thường không quá phù hợp cho mục rec fic trong chỗ cp đảng nên là ừm ừm... Vậy nên, ai đọc được cái này, về sau thấy phân vân về fic nào có thể vô đây tìm or hỏi review sơ lược, mình sẽ trả lời. Bởi hầu hết những fic mình chọn edit or post lên đây đều có những cái về nó mà mình muốn nói.

Lần này chọn là Tán Linh. Cũng bởi fic này chị Lá từng rec trên fb một lần, có lẽ rất nhiều người đã thấy nên muốn nói ít nhiều. (Tiện đây cũng chia buồn với chị Lá vì nick chị bị report, again :cry:)

Bên trên từng nói, chỉ cần là fic có plot hay mình sẽ edit. Thực ra không phải lúc nào cũng vậy. Có những fic chọn edit vì có những câu những từ khi đọc QT/convert, đầu tự xếp lại thành một câu hoàn chỉnh đẹp đẽ, bỏ không nỡ, liền đi edit cả fic. Tán Linh là một fic như vậy.

"Chi bằng Diệp huynh cầm tạm vật này, tôi sẽ ở đây pha trà chờ huynh tới."

Tôi nói, thật may vì mình là người Việt. Tiếng Việt có dấu, thanh âm bằng trắc theo câu lên lên xuống xuống. trăm thay vạn đổi. Như câu này, thanh huyền với thanh ngang đặt cạnh nhau, rõ ràng hàm ý chờ đợi tin tưởng rất nặng mà đọc lên nghe nhẹ bẫng, vừa bình đạm lại dịu dàng. Không hiểu sao rất thích cụm "pha trà chờ huynh tới". Nó không giống cách chúng ta chờ đợi một người xa lạ, mà giống như mong chờ một ai đó trong gia đình trở về thì hơn.

Mà tiện nói thêm chút về ngôi xưng, lúc đầu edit đã phải pm chị Lá hỏi trong cổ trang có để ngôi xưng "tôi" được hay không. May mà được. Nếu không chắc cũng bất chấp tuốt mà để. Vốn đọc quen QT/convert, edit fic hiện tại còn muốn để "ta-ngươi", không hiểu sao đến fic này lại nhất mực muốn để "tôi". Có lẽ những fic dịu dàng như fic này hay Okinawa, ngôi xưng "tôi" luôn mang nhiều ý vị hơn "ta", hoặc chí ít mang cảm giác dung dị hơn. Như chị Lá từng nói, ngôi xưng tiếng Việt rất nhiều, 4 loại "ta, ngươi, hắn, nàng" có thể dịch ra 1 tỷ loại xưng hô khác nhau, tùy người dịch mà chọn. Có người tôn trọng nguyên tác nên giữ nguyên, và có kẻ như tôi đây vì thỏa mãn ham muốn đọc được một câu như kia mà bơ mọi thứ khác,... :cười:

Mà lại nói, fic này thật đúng cái tinh thần "nhất kỳ nhất hội". Nếu hỏi đâu là câu tôi thích nhất trong fic thì sẽ là câu phía trên kia. Còn nếu hỏi đâu là đoạn tôi thích thì sẽ phải là đoạn này.

"Thôi thì, nhân gian mênh mông, tri kỷ khó kiếm, gặp được là phúc, lạc nhau là mệnh. Duyên còn thì sẽ gặp lại, duyên hết thì đến đây thôi. Hắn giương tán ô Tô Mộc Thu đưa lên nhìn, cười đến tiêu sái rồi lững thững rời đi."

Fic Diệp dằn lòng không nhớ Tô tôi đã đọc, fic Diệp nhớ Tô đến sâu đậm tôi cũng đã đọc, fic Diệp giả vờ như không quan tâm cũng đã đọc luôn,... hay nói cách khác, ba trăm sáu mươi vạn kiểu nhớ nhung Diệp Tô gần như đã đọc hết, chỉ có một fic này ung dung như thế, tự tại như thế. Ta nói, thật giống nguyên tác làm sao. Diệp trong đây đến cuối bên người chỉ giữ lấy một tán ô, thế gian xung quanh bao nhiêu bóng bạch y với hắn cũng chẳng nghĩa lý, vì đều không phải người kia. Rõ ràng hắn biết người kia chẳng thể trở lại, hắn cũng chẳng tin vào câu chuyện hoang đường người kia kể, vậy mà vẫn giữ tán ô đó bên người bất chấp tâm đã buông lơi cho hai chữ "số mệnh". Tỉnh táo không phải, ngu ngốc càng không phải, Diệp Tu trong fic này cứ ở lưng chừng hai cái mốc đó mà đi. Đi cho tới tận già.

Đoạn cuối fic, mà cũng không chắc có phải cuối không, do vốn tác giả đã đặt một dấu chấm hết, một chữ "Hoàn" ở trước đó, dường như một nét vạch ra mà tác giả không nỡ xóa. Rốt cuộc bóng người đó là thực, là yêu, hay chỉ đơn thuần là ảo ảnh do phút hồi quang phản chiếu cuối cùng hắn tự vẽ ra, đáp án nào cũng được. Chỉ là, đọc hết câu đó, sẽ tự thấy trong mắt hai bóng người cùng nhau đi dưới một tán ô, vậy là được. Tri kỉ gặp lại nhau, vậy là ổn thỏa rồi.

Nhìn lại bên trên, quả nhiên như người quen từng nói, năng khiếu viết review bằng 0, chỉ giỏi lảm nhảm thôi =))) Dù vậy thì cái trò này cũng sẽ tiếp tục dài dài nên mong mọi người bỏ quá cho.

Mà nói chớ, đôi lúc thấy trò phân biệt cp thật mệt mỏi. Tán Tu hay Tu Tán cũng thế thôi, trừ phi có H chứ không hai đứa nó đứng cạnh nhau, phân biệt làm gì. Cái fic này đề Tán Tu vì tác giả để tag Tán Tu chớ tui đổi thành Tu Tán cũng hem có ai phát hiện ra đâu, nên là dăm ba cái cp, để cho đẹp thôi, không có lợi ích gì đâu _( :3JL )_
Đọc post này vào một chiều đông ngồi trong quán ăn rất vắng, bên ngoài là tuyết trắng xóa, trong quán là bình phong mây tre, gặp toàn từ ngữ hoa mỹ trong post cho nên lãng đãng tưởng đâu mình xuyên không. Em đã thực hiện cái ý tưởng review truyện trước chị rồi. Chị luôn cảm thấy dịch truyện + review là người có tâm, tại... thật tình là có review nhiều người mới hứng vào đọc hơn. Đồng nhân Toàn Chức hiếm có văn án mà.

Chị quá đồng ý cái vụ thật may mắn vì tiếng Việt mình có dấu luôn á. Nó khiến một câu nếu sắp xếp âm luật hợp lý thì trở thành thơ thành nhạc, mà Tán Linh quả thực là một dạng như thế, cả về văn phong của người viết lẫn người dịch. Cá nhân chị ít dùng, nhưng rất thích chữ "tôi" làm xưng hô trong văn cũ, nó rất ôn nhu dịu dàng, thuần phác mà không thô nếu đi chung với một fic hoa lệ như Tán Linh. Xưng hô luôn là cái sự đau đầu của những người đã đọc quen raw/convert và trót yêu cái đẹp của tiếng Trung, mà em lại luôn luôn chọn xưng hô rất tốt, chẳng bao giờ làm người đọc như chị thất vọng cả, từ "anh - em" trong fic Mùa 12 giữa Lâm Phương, "tao - mày - nó" trong Minh Di giữa Tán Tu Tranh (chỉ cần nhắc tới 2 cái xưng hô này là chị tự động muốn mỉm cười ngay, chưa cần nghĩ đến nội dung nữa).

Nói lan man: chị từng nghe nhiều người chỉ trích gay gắt về việc dịch xưng hô không hợp lý và lậm tiếng Trung, nhưng chưa ai như em, không thấy em chỉ trích ai cả, nhưng cách em dịch luôn làm người ta khâm phục vì có cân nhắc vô vàn yếu tố, đủ để người yêu tiếng Trung phải gật đầu, thậm chí thuận theo.

Tán Linh có một tinh thần thực sự rất đúng với Tán Tu Tán mà chị yêu. Có lẽ là quân tử chi giao, bởi một người đã ra đi quá sớm, tình cảm ấy nhạt như nước mà chảy ròng ròng không cạn, tế thủy trường lưu, nhược thủy tam thiên là thứ không bị ảnh hưởng bởi ranh giới sinh tử.

Có lẽ nhiều người cho rằng khi một người đã ra đi, người còn lại sẽ cô độc đau khổ lắm. Nhưng Diệp nào phải kẻ tầm thường, mà Tán cũng thế. Chẳng phải ai cũng sống để cố đi về một điểm cuối là hạnh phúc gia đình, Diệp có thứ trọng yếu khác trong đời, có chấp niệm mạnh mẽ có lý tưởng, đó là Vinh Quang. Bạn cho rằng người ta không thể yêu game sâu đậm đến thế? Bạn ắt hẳn đã không hiểu một game thủ. Thế giới của game thủ rất đơn giản cũng rất cô lập với bên ngoài, mà người có thể chia sẻ thế giới đó với họ, chính là người không thể thay thế. Trong mắt chị, Diệp cống hiến cả đời mình cho Vinh Quang, mà trên con đường anh ấy đi có Tán đồng hành. Cũng chỉ Tán, không một ai khác. Cho nên, Tán đi rồi thì đã sao? Diệp vẫn tiếp tục con đường của mình, anh ấy cần gì một người khác đem đến hạnh phúc đâu. Kẻ đi trên đường theo đuổi lý tưởng sống của mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, đã vậy anh ấy còn gặp gỡ một tri kỷ. Ước nguyện nhiều hơn như thế, sợ sẽ thành phàm nhân.

High quá nhiều lời, trên kia chỉ là cảm nhận của riêng chị.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#23
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: không không không, phân biệt rạch ròi chớ. Nhỡ Dụ Hoàng hay Hoàng Dụ thì sao, rồi Chu Giang-Giang Chu, Hàn Trương-Trương Hàn...vv...
Cơ mà quan trọng nhất tới đoạn All Diệp viết thành Diệp All hay All Tán thành Tán All chắc em đi chết quá người ơi :v
Chị thấy ý bạn Tán Ô nói là riêng với Tán Tu Tán thì không cần phải phân biệt CP thôi, chứ mấy cặp khác thì có =)) Chị khá nặng nề trong việc cho rằng Diệp công, nhưng riêng với Tán Tu Tán, không hiểu vì sao cảm thấy thế nào cũng được, có lẽ bởi mối quan hệ của hai người này thật quá ngang hàng.
 

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#24
Chị thấy ý bạn Tán Ô nói là riêng với Tán Tu Tán thì không cần phải phân biệt CP thôi, chứ mấy cặp khác thì có =)) Chị khá nặng nề trong việc cho rằng Diệp công, nhưng riêng với Tán Tu Tán, không hiểu vì sao cảm thấy thế nào cũng được, có lẽ bởi mối quan hệ của hai người này thật quá ngang hàng.
:ROFLMAO::ROFLMAO: giống em á. Ý em là trên tựa đề nên để rõ tên cp thôi, mấy cặp khác nếu để không đúng dễ gây hiểu lầm. Nhưng Tán Tu với Tu Tán thì về cơ bản em cảm thấy vẫn không có gì khác biệt lắm
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#25
Xưng hô luôn là cái sự đau đầu của những người đã đọc quen raw/convert và trót yêu cái đẹp của tiếng Trung, mà em lại luôn luôn chọn xưng hô rất tốt, chẳng bao giờ làm người đọc như chị thất vọng cả, từ "anh - em" trong fic Mùa 12 giữa Lâm Phương, "tao - mày - nó" trong Minh Di giữa Tán Tu Tranh (chỉ cần nhắc tới 2 cái xưng hô này là chị tự động muốn mỉm cười ngay, chưa cần nghĩ đến nội dung nữa).

Nói lan man: chị từng nghe nhiều người chỉ trích gay gắt về việc dịch xưng hô không hợp lý và lậm tiếng Trung, nhưng chưa ai như em, không thấy em chỉ trích ai cả, nhưng cách em dịch luôn làm người ta khâm phục vì có cân nhắc vô vàn yếu tố, đủ để người yêu tiếng Trung phải gật đầu, thậm chí thuận theo.
:lăn lăn lăn: Cả ngày nay em đã đọc đi đọc lại câu này :le con người thích được khen:

tình cảm ấy nhạt như nước mà chảy ròng ròng không cạn
Câu này, một câu này của chị khái quát tất cả những gì em hay nghĩ lung tung về Tán Tu. Là fic này hay nguyên tác, tình cảm Tán Tu là thứ tình cảm, với em, phân tích một nghìn lần không đủ, viết một vạn câu không chứa hết. Ngày xưa em hay thắc mắc, vì sao thứ tồn tại giữa hai người này chỉ có một mà lại nhiều cách cắt nghĩa đến thế. Có người bảo tình bạn, có người nói tình thân, có người khăng kkhawng bảo hai bên là tri kỷ của nhau,... Đọc câu này của chị hiểu được phần nào. Tình cảm giữa họ người không biết nhìn vào tưởng nhạt, người biết rõ sẽ nói sâu đậm vô cùng. Giông như trong Toàn Chức Cao Thủ, số lần Mộc Thu xuất hiện ít, tồn tại cảm tuy không đậm nhưng giăng giăng khắp chốn, nhìn đâu cũng thấy. Hay giả như em từng nói, Diệp nói về Thu lúc nào cũng với một thái độ nhàn nhạt đấy nhưng nhìn xem, mỗi góc mỗi chỗ, thậm chí chỉ một phó bản cho người mới, cũng làm hắn nhớ về người kia.

Kẻ đi trên đường theo đuổi lý tưởng sống của mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, đã vậy anh ấy còn gặp gỡ một tri kỷ. Ước nguyện nhiều hơn như thế, sợ sẽ thành phàm nhân.
Like like like... LIKE!!!! Ngoài like ra em không biết phải nói gì nữa!!!
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#26
:lăn lăn lăn: Cả ngày nay em đã đọc đi đọc lại câu này :le con người thích được khen:


Câu này, một câu này của chị khái quát tất cả những gì em hay nghĩ lung tung về Tán Tu. Là fic này hay nguyên tác, tình cảm Tán Tu là thứ tình cảm, với em, phân tích một nghìn lần không đủ, viết một vạn câu không chứa hết. Ngày xưa em hay thắc mắc, vì sao thứ tồn tại giữa hai người này chỉ có một mà lại nhiều cách cắt nghĩa đến thế. Có người bảo tình bạn, có người nói tình thân, có người khăng kkhawng bảo hai bên là tri kỷ của nhau,... Đọc câu này của chị hiểu được phần nào. Tình cảm giữa họ người không biết nhìn vào tưởng nhạt, người biết rõ sẽ nói sâu đậm vô cùng. Giông như trong Toàn Chức Cao Thủ, số lần Mộc Thu xuất hiện ít, tồn tại cảm tuy không đậm nhưng giăng giăng khắp chốn, nhìn đâu cũng thấy. Hay giả như em từng nói, Diệp nói về Thu lúc nào cũng với một thái độ nhàn nhạt đấy nhưng nhìn xem, mỗi góc mỗi chỗ, thậm chí chỉ một phó bản cho người mới, cũng làm hắn nhớ về người kia.


Like like like... LIKE!!!! Ngoài like ra em không biết phải nói gì nữa!!!
Chị cũng thích được khen, hí hí, ịn ịn
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#27
Làm convert cho một fic Tu Tán, fic lắm văn thơ, 38 chương là 38 câu thơ đề, hiện làm đến chương 28, trong 10 chương còn lại không biết có đổi ý không nhưng hiện tại thích nhất một câu này:

"Hốt nhiên nhìn lại, người đã ở đó, dưới ánh lửa tàn"​
<"Thanh Ngọc Án" - Tân Khí Tật>​

Thực ra câu này có thể nói tôi nửa hài lòng nửa không hài lòng với nó. Hài lòng vì cụm âm vần nghe rất thuận, chưa hài lòng vì rốt cuộc vẫn chưa đồng số tiếng với bản gốc nên sau này biết đâu có thể sửa lại.

Không biết mọi người thấy thế nào nhưng quả thực, đọc một câu này thấy muốn khóc, đặc biệt là ở bốn chữ "người đã ở đó". Trong bản thơ gốc, đây là câu cuối với diễn ý là, tìm người khắp chốn phồn hoa, chẳng ngờ khi quay lại đã thấy người trước mắt ta, dưới ánh đèn tàn. Với nghĩa này, đọc lên sẽ thấy người trong thơ kia khẽ như thở phào, may quá, người ở đây, ta tìm được người. Lúc nghĩ theo hướng này, tôi bỗng nhớ đến Tán Linh. Một Diệp Tu đi đến muôn ngàn chỗ, gặp muôn vạn người, lang thang khắp bao chốn người đông xe chật, đôi lúc sẽ liếc mắt đuổi theo một bóng áo trắng nào đó, chỉ đơn giản vì đó là sắc màu người kia từng mặc. Truyện không tả Diệp Tu tìm kiếm người tri kỉ ấy, nhưng nếu không tìm sao lại nhìn theo những bóng bạch y để rồi tự mình nhớ ra người đó không còn. Vậy nên, theo lòng tôi, vẫn là Diệp Tu đi tìm đi.

Nhưng chỉ là, “người đã ở đó” trong ý nghĩ của tôi, không mang ý này nhiều. Viết ra một câu này, hình ảnh hiện ra là một người lẳng lặng đợi người kia, âm thầm đợi, kiên nhẫn đợi, không nói một lời, không níu một câu. Ngươi muốn đi, hãy cứ đi. Ngươi muốn hướng về nơi cao vậy thì cứ bay đi. Không cần lo cho ta. Ta vẫn ở nơi này, chờ người về. Hơn nữa, chữ “đợi”trong hàm nghĩa này không mang nét u sầu ủ rũ như kiểu oán phụ chờ chồng mà ngược lại, giống như là, ta biết ngươi sẽ về nên chờ ở đây. Giống như Tô Mộc Thu trong Phong Tuyết. Ngủ một giấc 10 năm dậy, vẫn có thể nói một câu “Hắn là người của ta, chạy không được”. Nói một câu như này, không chỉ tự tin không thôi, mà còn tin vào tình cảm người kia cho mình lẫn liên kết giữa cả hai người với nhau.

Còn một phần cuối của câu – “dưới ánh lửa tàn” cũng làm tôi chú ý. Lúc đi tìm bản phân tích trên mạng mới thấy các nhà phê bình não động ở nửa này thật kinh khủng. Thôi, tạm bỏ qua mấy phần sâu sắc của mấy nhà đó, mình ăn nói đơn giản với nhau thôi. “Ánh lửa tàn”, một thứ ánh sáng nhàn nhạt, không hoa lệ, đủ soi mặt người, đủ nhìn thấy nói, với tôi, thật giống như để tả cuộc sống của ba người Tán Tu Tranh ngày trước. Thật ra, tôi có một chấp niệm nho nhỏ, rằng, bất chấp truyện viết gì, ai nói gì, kể cả tác giả, trong mắt tôi, những năm tháng Diệp Tu hạnh phúc nhất chắc hẳn là quãng thời gian sống cùng anh em nhà Tô. Quãng thời gian đó, chưa có Đấu Thần vang danh thiên hạ, chưa có mỹ nhân số một Vinh Quang, chưa có quang huy mười dặm chói lòa thế nhân. Chưa có gì hết. Nhưng những ngày ấy có lẽ là lần đầu tiên tài năng của Diệp Tu được công nhận, ước mơ của Diệp Tu được ủng hộ. Quãng thời gian đó, chưa có gì cả, như hạt giống vẫn còn ủ dưới lòng đất, chưa nảy mầm, chưa đơm hoa, chưa kết trái nhưng ai cũng nhìn nó với đôi mắt tràn đầy hy vọng. Quãng thời gian đó chưa có biệt ly, chưa có đau buồn, chưa có phản bội hay lừa dối. Quãng thời gian đó, thật đẹp!

Thực ra dông dài thế này cũng chỉ để để nói rằng, Có người đợi chờ thật tốt. Đi một quãng đường thật xa, mệt mỏi ngoảnh đầu lại, có nơi để về, có người đứng chờ, không phải rất tốt sao?
 
Last edited:

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#28
ỌvO ự hự cay mũi rồi...người viết dài thêm chút nữa chắc muốn khóc.
Rất tốt a. Cho dù đi thật xa, đến nơi nào, làm gì đi nữa, vẫn luôn biết có người đang chờ mình ở nơi kia. Đó là động lực lớn nhất. Không cần tình cảm phải thể hiện một cách lộ liễu, cũng không cần những lời nói ngoài miệng hoa mỹ, chỉ cần lòng tin trong tim, cùng sự gắn kết giữa hai người, còn có đặt trọn niềm tin vào tình cảm của bản thân, vào tình cảm người kia dành cho mình. Có thể không phải tình cảm được thể hiện một cách mỹ miều như trong tiểu thuyêt, hay trên phim truyền hình, nhưng là tình cảm chân thực nhất.
Phồn Hoa Huyết Cảnh một vạn năm!!!!!!!!!!!
Tán Tu mười vạn năm !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#29
“Gặp được cậu là gặp được đúng người, tại đúng nơi chốn, và tận đúng thời điểm.

Khi ta còn trẻ, và ước mơ còn thấm đẫm thanh xuân.”

Tôi đọc được câu này trong đồng nhân Red Balloon do Thanh Không Chi Thượng cùng Hồ Thao viết. Nguyên gốc trong bản dịch Anh của Google là “Meeting you, the right person, at the right place. At the rightest time. When we were young and dream of youth.”. Khi dịch chắc cũng đã làm bay biến mất một vài chỗ mất rồi nhưng từ khi đọc xong, câu đó cứ vương vẩn trong đầu, không chịu được nên đành dịch rồi viết ra vậy.

Viết xong thì vẫn nghĩ vẩn vơ nhiều chút. Và quả thực tôi thấy câu này đúng, kể cả khi được gắn vào nguyên tác. Tôi không thể nghĩ ra một khung cảnh Tô Mộc Thu và Diệp Tu gặp nhau nào khác. Phải là khung cảnh đó, khi một người đang không có nhà về và một người luôn sẵn cánh tay che chở. Dù cuộc gặp gỡ ấy sẽ dẫn đến một kết cục chẳng ai muốn, dù nếu không có cuộc gặp gỡ ấy, Tô Mộc Thu có thể sẽ sống một cuộc đời thật dài thật lâu thì tôi vẫn nghĩ rằng, nếu thế sẽ chẳng còn dịp nào khác để họ gặp nhau. Họ có thể sẽ sống một cuộc đời thật tốt, thật vui vẻ nhưng trong cuộc sống của họ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện tên người kia nữa.

“Nhất kì nhất hội”, trong đời chỉ có một cuộc gặp gỡ thôi. Duyên phận từ kiếp trước, may mắn cả kiếp này chỉ để tạo ra những cuộc gặp gỡ với những người khác. Vậy nên, thà có thể đi bên nhau một chút, thà duyên ngắn một chút, thà duyên còn đó mà phận chẳng còn còn hơn là vĩnh viễn lạc mất nhau từ khi chưa gặp. Bởi gặp gỡ được nhau đã là một sự hạnh phúc rồi.
----------------------
Thực ra cái này viết lâu rồi, cũng đăng lên fb lâu rồi, chỉ là fb mình ko hay kết bạn nên quăng lên đây câu thêm view _( :3JL )_ Nghĩ sao hồi đó viết được như này, chữ nghĩa ơi hãy trở về bên em
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#30
Mấy hôm nay trời chuyển mùa, trở nên lạnh lạnh, làm tôi có chút thèm nắng, vậy là lôi fic ra đọc. Bản thân là người thích nắng, fic đọc, dịch hay viết đều thích có chi tiết tả nắng nhưng trong một ngàn lẻ một fic trữ trong máy, lần này là chỉ mòn mỏi nhớ Ngôn Khả Tẫn. Kỳ thực, fic này không tả nắng nhiều, chủ yếu tập trung ở phần đầu với phần cuối.Vậy nên, ấn tượng này có lẽ nên nói là được tạo ra bởi giọng văn của tác giả. Là một giọng văn rất sáng, rất êm, làm tôi nhớ tới nắng mùa đông. Nắng được mây bọc thành từng cụm, không chói mà tản tản đi khắp nơi như bụi phấn. Mùa đông vốn lạnh, nhờ nắng mà ấm áp thêm vài phần. Đây cũng vậy. Fic vốn đau buồn, nhờ giọng văn tác giả mà dịu dàng lên nhiều lắm. Nỗi đau nếu như những ngọn núi, trập trùng trập trùng thì chất văn trong đây sẽ như một tấm lụa, phủ lên chúng, mềm đi những góc cạnh. Người đọc thay vì đau như kim châm sẽ chỉ cảm thấy một chút tê tê nơi da, nếu so sánh, chắc sẽ là cảm giác nước lạnh xối vào vết bỏng đi.

Mà nói lại chuyện nắng, cảm thấy fic này giống một vòng thời gian. Mở đầu là quầng sáng chiều hoàng hôn. Rồi nắng cứ thế nhạt dần nhạt dần theo từng phần. Cận fic, khi hai người họ nói chuyện chia tay, chính là vào một buổi đêm đấy. Đêm không, không tả điện, không tả sao, không tả trăng, chẳng có gì hết, chỉ là một màn tối thăm thẳm. Và cuối fic là một khung cảnh được lấp đầy bởi ánh sáng. Tôi thường nghĩ, Ngôn Khả Tẫn này là được viết theo lối đầu cuối tương ứng bởi cùng là cảnh hai người vẫy chào tạm biệt nhau, cùng tả rất nhiều nắng, cùng một người đi và một người đứng lại. Nhưng giờ nhìn lại, thấy có vài điểm chênh. Ví dụ như nắng. Nắng trong phần đầu, hoặc là nhóe lên rồi chợp tắt, hoặc là nắng hoàng hôn, dù có được tả là ấm áp đấy nhưng đã là hoàng hôn sẽ mang theo vài phần nhàn nhạt, vẫn sẽ làm người ta có chút buồn, bởi sẽ chẳng kéo dài lâu. Còn nắng trong đoạn cuối, dùng từ “ngập ngụa” không có đẹp nhưng chưa nghĩ ra từ nào khác hết. Nắng tràn qua cửa sổ, trườn trên rèm vải, luồn vào vạt áo, lan vào trong mắt, lẫn trong câu nói. Bức tranh trong đoạn cuối ấy, không phải được vẽ thêm nắng, mà là được vẽ bằng nắng.

"Lâm Kính Ngôn nhìn theo bóng Phương Duệ dần dần tan đi, tới tận khi khuất hẳn mới xoay người đi. Ký ức bỗng như đèn kéo quân được ai đó đẩy nhẹ một cái, bắt đầu quay vòng, chầm chậm rồi nhanh dần lên. Từ bóng lưng nơi sân bay kia chảy ngược, chảy ngược, chảy ngược đến tận khi có tiếng cách khẽ khàng vang lên. Là trại huấn luyện Lam Vũ, khi đó anh mới nhận chức đội trưởng, tới đó tìm người. Bấy giờ đang lúc nghỉ trưa, Phương Duệ ngồi bên cửa sổ, nắng Quảng Châu ấm áp phủ lên người hắn một lớp mềm mại, vạt áo sơ mi quá cỡ khẽ phồng lên do gió thổi.

“Chào anh.” Hắn vẫy vẫy tay, cười đến hết mực chân thành."


-------------------

Đến tận bây giờ mới viết một cái ngăn ngắn cho Ngôn Khả Tẫn, thật không tốt. Nói thế nào ta, đây là fic mình thích nhất trong suốt khoảng thời gian edit fic TCCT. Là thích nhất rồi, không có “một trong” nữa. Nói về fic này, nói ba ngày ba đêm không chán. Từ những thứ to lớn mà tác giả đề cập trong fic lẫn những chi tiết vụn vặt nhỏ bé, thậm chí đến vài ba câu đối thoại cũng thật muốn viết gì đó về chúng. Luôn rất mong nhiều nhiều người nữa vào đọc, góp thêm vài câu suy nghĩ, chỉ ngặt nỗi, fic lại có spoil. Muốn giới thiệu, lại không nỡ giới thiệu, cảm giác giằng xé nhưng đang ăn kiêng mà nhìn thấy đồ ngọt vậy :thở dài một tiếng: Nhưng, ừm, cũng đã giương sẵn cờ có spoil rồi, nếu ai không ngại nhảy, xin mời nhảy, đảm bảo không hối hận.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#31
Warning: Ờ thì cẩu huyết, ờ thì từ dùng có thể không đúng, ờ thì máu me (kể ra chưa đến đoạn máu me hẳn), ờ thì người chết, ờ thì đây coi như đoạn cuối phiên ngoại của fic, chắc tính là spoiler.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng Thiên Hoàng ban thêm một chỉ lệnh nữa. Xử tử Tô Mộc Thu công khai làm gương cho dân chúng, người thực hiện là trưởng tử Diệp gia. Nhớ lấy lời thề trung thành của ngươi, gã thái giám mỉm cười khi giao chỉ lệnh cho Diệp Tu.

Nếu không… Gã chẳng cần nói ra nhưng hai bên đều tự hiểu vế đằng sau là gì.

Đây chẳng khác gì một trò thị uy ngu xuẩn của Thiên Hoàng. Ngu xuẩn, nhưng hiệu quả.

Diệp Tu không dám cược. Tính mạng toàn bộ Diệp phủ nằm trên tay hắn, và cả Mộc Tranh.

Hắn biết người kia cũng sẽ không để hắn cược.

“Vậy à…” Tô Mộc Thu trả lời sau một khoảng dài trầm lặng. Tháng ngày trong tù đày bào mòn da thịt hắn, tay chân dập nát, trên người không chỗ nào không thấy dấu roi. Ngay cả khuôn mặt thanh tú cũng đã biến dạng theo những lần tra tấn. Chỉ có đôi mắt vẫn rất sáng. “Này, Diệp Tu.” Hắn cất tiếng gọi người kia. “Khước Tà, cậu vẫn chưa tẩy nó đúng không?”

Diệp Tu đưa tay chạm vào thanh katana hắn luôn mang theo mình. Cũng phải vài ba tháng rồi kể từ khi Tô Mộc Thu tặng hắn thanh kiếm này. Vẫn còn thiếu một bước nữa để Khước Tà nhìn thấy ánh mặt trời. “Cậu không định…”

“Lấy máu tôi, tẩy nó.” Tô Mộc Thu ngừng lại, hít một hơi. Chẳng cần Thiên Hoàng ra lệnh thì với mức độ tra tấn này, dăm ba ngày nữa hắn cũng chẳng còn trên đời. “Ước nguyện cuối cùng của tôi.”

Ngày hành quyết cuối cùng cũng đến.

Thật kỳ quặc, vài tên lính quèn nhỏ tiếng thì thào, Thiên Hoàng lại thân chinh tới dự. Nào chỉ Thiên Hoàng, các tướng quân đều đến kìa. Xử tử mà làm như lễ hội không bằng. Thì khác gì đâu, trò giải trí cả. Cũng đúng, một tên lính thở dài, kết thúc câu chuyện.

Tô Mộc Thu bị giải quỳ ra giữa sân từ sáng. Hắn ngước mắt nhìn người sẽ kết thúc đời mình, miệng hơi nhếch lên. Thật tiếc, lưỡi hắn đã bị cắt, không thể nói gì với tên kia nữa rồi.

Xung quanh vẫn rôm rả tiếng cười đùa của Thiên Hoàng với những hầu cận của y. Phải thôi, nay là dịp trưởng tử Diệp gia thử kiếm mà. Thanh Khước Tà vốn được bao binh lính truyền tai nhau về độ hiếm cũng như quý của nó nhưng chẳng mấy ai biết được tận mắt trông thấy nó. Kiếm kia trông ra sao? Ba văn (hamon) như nào? Thế kiếm sẽ được dùng là gì? Lời qua tiếng lại, vân vân vũ vũ, chẳng mấy chốc đã đã chuyển qua chuyện khác.

Lâu nay vẫn biết high trà sữa đáng sợ, nhưng hôm qua mới biết đáng sợ đến mức nào. Uống xong, lên giường, high một mạch đến 3 giờ sáng, plot vốn chính của truyện biến thành phiên ngoại, còn thứ thành plot chính lại là một hồi cung đấu, bôi đen toàn Liên Minh. Mà, đầu óc đã không tốt, còn đòi viết cung đấu, cảm giác nếu quay ngược thời gian, việc đầu tiên làm là đem đổ cốc trà sữa đi. Vậy nên, anh chị em cô bác gần xa, ai có fic cung đấu nào hay hay (ngoại trừ Thiên Phương, em đang đọc rồi), thì nhắn em một cái.

Vốn định up luôn đoạn thử kiếm lên nhưng chưa viết xong. Chắc tối nay hoàn chỉnh rồi đăng lên cho đỡ quên.

Đã nói fic này viết dựa trên cảm hứng khi đọc 1 fic khác của tiền bối. Trong fic đó, mọi loại vũ khí đều chuyển thành kiếm, thấy rất thú vị nên định thử với TCCT, không biết kết quả sẽ ra sao :thở dài: Hiện mới nghĩ được mỗi của Khước Tà với Băng Vũ, mấy món khác thế nào, mọi người có gợi ý gì hem?
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#32
Tưởng em không viết cổ phong. Em cứ luôn làm chị ngạc nhiên o.O Khi nào về Việt Nam sẽ đi mua trà sữa cho em uống, chị cần được ngạc nhiên kiểu thế này.

Chồng chị từng bảo Băng Vũ rất thích hợp để tạo hình katana. Thái đao của quỷ kiếm và kiếm ninja thì chắc chắn là katana rồi ha, vậy em có thêm Tuyết Văn, Tứ Luân, Hồng Liên, Thập Lục Dạ, Thập Lục Diệp. Song chủy của thích khách cũng có thể làm thành loại dao nhỏ 2 cây kiểu Tomoe cầm? Chị mù văn hóa Nhật nên không biết tên loại này OTZ

Ngoài ra nếu Khước Tà đã là kiếm thì Thôn Nhật cũng là kiếm luôn vì 2 chúng nó là anh em trong Việt Vương bát kiếm.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#33
Tưởng em không viết cổ phong. Em cứ luôn làm chị ngạc nhiên o_O
Huhu, thực ra em thích đọc cổ phong nhưng cực ngại viết/dịch nó vì nó sẽ làm em hoang mang từ nào dùng được từ nào ko, fic hiện đại thì em ko cần suy nghĩ lắm về việc này OTL

Chồng chị từng bảo Băng Vũ rất thích hợp để tạo hình katana
Băng Vũ em đang định chia làm 2 thanh, 1 ngắn 1 dài cho nó hợp hình tượng của Hoàng Thiếu


Ngoài ra nếu Khước Tà đã là kiếm thì Thôn Nhật cũng là kiếm luôn vì 2 chúng nó là anh em trong Việt Vương bát kiếm.
Em cũng đang suy nghĩ về Thôn Nhật, nhưng hiện trong đầu em toàn hình Tô nương bắn cung (hình ảnh liên hệ Tiểu Mạnh trong HPLN) nên ờm ờm ờm :quay mặt lùi lùi lùi:


Khi nào về Việt Nam sẽ đi mua trà sữa cho em uống, chị cần được ngạc nhiên kiểu thế này
Em đã nói eo chị bằng tất cả tấm lòng chân thành từ đất tới giời từ giời xuống đất bao giờ chưa chị ??????
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#34
Giờ đã điểm.

Diệp Tu đi tới, một thân bạch y, tóc vấn gọn gàng, dù gương mặt có phần tiều tụy, chắc do bảy ngày chay tịnh vừa rồi. Nhưng chẳng ai để ý đến những chi tiết này, dù sao hắn cũng chẳng phải là tiêu điểm chính của ngày hôm nay, hoặc chí ít là lúc này. Hắn cúi đầu thi lễ trước Thiên Hoàng rồi đưa tay chỉnh lại thanh katana bên hông. Tiếng nói chuyện ngớt dần. Đến kẻ ngu độn nhất cũng biết nên ngậm chặt miệng trong nghi thức vốn rất cần sự tĩnh tâm này.

Diệp Tu để tay lên đốc kiếm, lặng lẽ rút Khước Tà. Không gian ngưng lại trong một thoáng rất khẽ. Vài kẻ không nhịn được mà thét lên, vội lấy tay bịt kín miệng mình. Độ dài, độ cong hoàn hảo cho một thanh katana; menuki và tsuba cùng chạm trổ hình lá phong – gia huy của Gia Thế. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng khác mấy những danh kiếm nằm trong tay những tướng quân kia. Thứ khiến những kẻ già đời phải thất thố chính là thân kiếm: Thân Khước Tà tuyền một màu đen nhánh, đến ba văn cũng không thể soi ra. Diệp Tu giương lưỡi kiếm lên cao. Dưới ánh mặt trời, Khước Tà tựa hồ rùng mình một cái, thở ra một hơi thép lạnh ngắt. Còn thiếu, Khước Tà chưa hoàn toàn sống. Còn thiếu một bước nữa. Hắn hạ lưỡi kiếm, nhìn người tử tù giờ đã bị xốc vai trói vào một cột hình chữ thập đằng sau.

Thiên Hoàng gấp lại cánh quạt một tiếng xạch như báo hiệu thời điểm cho màn chính.

Bắt đầu với kesa. Hai nhát chém chéo từ trên xuống, tách rời hai tay ra khỏi bả vai của chúng.

Tiếp tục với kiriage. Lưỡi kiếm vuốt dọc lên chia đôi thân hình.

Và trước khi hai nửa kịp rời ra, kết thúc với yoko. Một đường ngang cổ. Hai nửa đầu kẻ tử tội bay ra cách đó tầm hai thốn (xấp xỉ 6cm).

Không một tiếng hét. Tất cả kết thúc trước khi kẻ kia kịp cảm thấy đau.

“Tuyệt vời!” Thiên Hoàng bật cười ha hả, vỗ tay khen ngợi. Những kẻ xung quanh cũng như hoàn hồn, vồn vã hùa theo tang bốc.

Diệp Tu không lý đến chúng, lặng lẽ nhìn Khước Tà. Được tắm mình trong máu, lưỡi kiếm dường như sắc bén hơn, và cũng tối tăm hơn.

Ba lần nước rửa, ba lần lụa lau, Khước Tà lại ngoan ngoãn nằm lại trong vỏ.

Chí ít là bây giờ.

“Diệp Tu!” Thiên Hoàng lớn giọng gọi hắn. “Thế kiếm ngươi dùng vừa rồi tên là gì, sao trẫm chưa từng thấy?”

Diệp Tu cúi đầu, đáp. “Thế này là thần nghĩ nên, mong có thể cho ngài một kinh hỷ. Còn về tên, thần xin mạn phép gọi là…” Hắn ngừng một chút rồi tiếp. “Rồng Ngẩng Đầu!”

Các tướng quân ngồi hai bên khẽ giật mình, dám lấy chữ rồng trước mặt Thiên Hoàng, tên nhóc này ngại mình sống quá lâu rồi chăng? Nhưng xem chừng Thiên Hoàng đang cơn tận hứng nên dễ dàng cho qua một lời ngông cuồng như thế. Hoặc giả, lão vốn đã chẳng coi lời một thằng nhóc mới qua tuổi thành niên là gì.

“Tên hay lắm! Lại đây, trẫm thưởng ngươi một ly!”

Diệp Tu đỡ lấy ly sake Thiên Hoàng tặng, nhấp hờ một chút. Hơi rượu nồng sực qua mũi, làm hắn có chút chóng mặt.

Diệp Tu hơi liếc mắt về phía sau. Xác Tô Mộc Thu đã được dọn sạch sẽ, tránh làm bẩn mắt Thiên Hoàng. Chỉ còn anh đào bay lất phất sau lưng.

Ra đã đến mùa hoa nở.

Mãi cho tới sau này Diệp Tu vẫn không quên sắc hoa anh đào ngày đó.

:vật ra chết: :uống trà sữa: :lồm cồm bò dậy:

Thực ra đoạn trên đã ghép hai nghi thức thử kiếm và rửa kiếm vào làm một. Thử kiếm thường là sau khi nhận kiếm để thử độ sắc bén. Lính lác tôm tép thì thử với rơm rạ, tre trúc. Còn hội đại gia thì thử trên cơ thể người (thường là xác chết hoặc tử tù). Các cách chém cũng đã được tả sơ qua nên chắc ai cũng hiểu nhỉ. Kesa là chém chéo từ trên xuống, kiriage là chém thẳng từ dưới lên, yoko là chém ngang, cấp độ khó theo thứ tự tăng dần lên. Thực ra còn một bước đầu nữa là happonme là chém thẳng từ trên xuống nhưng như thế thì xong luôn rồi còn đâu :cười: Còn cái thế Rồng Ngẩng Đầu kia là bịa ra thiệt, lấy ý từ thế Phi Long gồm hai nhát kesa đầu tiên.

Xong thử kiếm thì là rửa kiếm. Thực ra rửa kiếm như bên trên là sai bét nhè, sai 100% luôn. Thường rửa kiếm là nghi thức cực kỳ quan trọng trước khi đem kiếm ra dùng nên sẽ phải làm nơi linh thiêng như đền chùa chẳng hạn. Người rửa thường là người nhiều đức độ, hoặc bản thân thợ rèn kiếm. Trước khi rửa thì phải giữ tẩy rửa thân thể, thay y phục, giữ tâm trong sạch, vân vân... Tất nhiên thì cũng có lời đồn rằng, rửa kiếm bằng máu thì kiếm sẽ sắc hơn. Đúng hay không tui cũng không biết nữa (dân không chuyên về kiếm cho hay). Gộp cả hai cái lại vì mình chẳng biết nếu tách ra thì tách kiểu quái gì nữa nên gộp luôn, một lần vừa thử vừa rửa cho nhanh.

Rồi, còn về Khước Tà. Thực ra mình chẳng biết có rèn được ra một thanh đen tuyền như thế hay không nhưng tại đọc ở đâu đó là Khước Tà trong TCCT là một thanh vũ khí đen nhánh nên ờm ờm, bỏ qua lỗi logic nếu có này đi vậy. Ở trên ghi không nhìn ra ba văn nhưng vẫn có, chỉ là mình chưa biết nên tả thế nào. Đúng rồi, không biết tả thế nào. Nguyên đoạn này, viết từ 9h tối, 3/4 thời gian là vặn vẹo nghĩ nên tả Khước Tà thế nào. Còn sửa dài dài. Giờ tạm viết thế đã.

Đoạn bên trên chắc còn nhiều lỗi lắm, đại loại như sau khi chém thì đầu bay được xa bao nhiêu or cách xưng hô, dùng từ vân vân nên nếu ai đọc được xin cứ soi nhiệt tình vào, để còn sửa trong fic chính :Tiểu Kiều cúi đầu cám ơn.jpg:
 
Last edited:

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#35
Warning: Ờ thì cẩu huyết, ờ thì từ dùng có thể không đúng, ờ thì máu me (kể ra chưa đến đoạn máu me hẳn), ờ thì người chết, ờ thì đây coi như đoạn cuối phiên ngoại của fic, chắc tính là spoiler.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng Thiên Hoàng ban thêm một chỉ lệnh nữa. Xử tử Tô Mộc Thu công khai làm gương cho dân chúng, người thực hiện là trưởng tử Diệp gia. Nhớ lấy lời thề trung thành của ngươi, gã thái giám mỉm cười khi giao chỉ lệnh cho Diệp Tu.

Nếu không… Gã chẳng cần nói ra nhưng hai bên đều tự hiểu vế đằng sau là gì.

Đây chẳng khác gì một trò thị uy ngu xuẩn của Thiên Hoàng. Ngu xuẩn, nhưng hiệu quả.

Diệp Tu không dám cược. Tính mạng toàn bộ Diệp phủ nằm trên tay hắn, và cả Mộc Tranh.

Hắn biết người kia cũng sẽ không để hắn cược.

“Vậy à…” Tô Mộc Thu trả lời sau một khoảng dài trầm lặng. Tháng ngày trong tù đày bào mòn da thịt hắn, tay chân dập nát, trên người không chỗ nào không thấy dấu roi. Ngay cả khuôn mặt thanh tú cũng đã biến dạng theo những lần tra tấn. Chỉ có đôi mắt vẫn rất sáng. “Này, Diệp Tu.” Hắn cất tiếng gọi người kia. “Khước Tà, cậu vẫn chưa tẩy nó đúng không?”

Diệp Tu đưa tay chạm vào thanh katana hắn luôn mang theo mình. Cũng phải vài ba tháng rồi kể từ khi Tô Mộc Thu tặng hắn thanh kiếm này. Vẫn còn thiếu một bước nữa để Khước Tà nhìn thấy ánh mặt trời. “Cậu không định…”

“Lấy máu tôi, tẩy nó.” Tô Mộc Thu ngừng lại, hít một hơi. Chẳng cần Thiên Hoàng ra lệnh thì với mức độ tra tấn này, dăm ba ngày nữa hắn cũng chẳng còn trên đời. “Ước nguyện cuối cùng của tôi.”

Ngày hành quyết cuối cùng cũng đến.

Thật kỳ quặc, vài tên lính quèn nhỏ tiếng thì thào, Thiên Hoàng lại thân chinh tới dự. Nào chỉ Thiên Hoàng, các tướng quân đều đến kìa. Xử tử mà làm như lễ hội không bằng. Thì khác gì đâu, trò giải trí cả. Cũng đúng, một tên lính thở dài, kết thúc câu chuyện.

Tô Mộc Thu bị giải quỳ ra giữa sân từ sáng. Hắn ngước mắt nhìn người sẽ kết thúc đời mình, miệng hơi nhếch lên. Thật tiếc, lưỡi hắn đã bị cắt, không thể nói gì với tên kia nữa rồi.

Xung quanh vẫn rôm rả tiếng cười đùa của Thiên Hoàng với những hầu cận của y. Phải thôi, nay là dịp trưởng tử Diệp gia thử kiếm mà. Thanh Khước Tà vốn được bao binh lính truyền tai nhau về độ hiếm cũng như quý của nó nhưng chẳng mấy ai biết được tận mắt trông thấy nó. Kiếm kia trông ra sao? Ba văn (hamon) như nào? Thế kiếm sẽ được dùng là gì? Lời qua tiếng lại, vân vân vũ vũ, chẳng mấy chốc đã đã chuyển qua chuyện khác.

Lâu nay vẫn biết high trà sữa đáng sợ, nhưng hôm qua mới biết đáng sợ đến mức nào. Uống xong, lên giường, high một mạch đến 3 giờ sáng, plot vốn chính của truyện biến thành phiên ngoại, còn thứ thành plot chính lại là một hồi cung đấu, bôi đen toàn Liên Minh. Mà, đầu óc đã không tốt, còn đòi viết cung đấu, cảm giác nếu quay ngược thời gian, việc đầu tiên làm là đem đổ cốc trà sữa đi. Vậy nên, anh chị em cô bác gần xa, ai có fic cung đấu nào hay hay (ngoại trừ Thiên Phương, em đang đọc rồi), thì nhắn em một cái.

Vốn định up luôn đoạn thử kiếm lên nhưng chưa viết xong. Chắc tối nay hoàn chỉnh rồi đăng lên cho đỡ quên.

Đã nói fic này viết dựa trên cảm hứng khi đọc 1 fic khác của tiền bối. Trong fic đó, mọi loại vũ khí đều chuyển thành kiếm, thấy rất thú vị nên định thử với TCCT, không biết kết quả sẽ ra sao :thở dài: Hiện mới nghĩ được mỗi của Khước Tà với Băng Vũ, mấy món khác thế nào, mọi người có gợi ý gì hem?
Lời khuyên của em về cung đấu: Lang Nha Bảng đọc được chị ạ

Em thấy đoạn tả Tô Mộc Thu ra pháp trường chị dùng style điện ảnh đi ạ, chuyển từ ánh nhìn của mọi người, đến ánh mắt giao nhau của Diệp Tô, dừng lại ở biểu cảm của Thiên Hoàng đi ạ, nghe thì giống Cô Dâu 8 Tuổi nhưng mà em tin rằng với giọng văn của chị thì đọc sẽ rất mượt á.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#36
Giờ đã điểm.

Diệp Tu đi tới, một thân bạch y, tóc vấn gọn gàng, dù gương mặt có phần tiều tụy, chắc do bảy ngày chay tịnh vừa rồi. Nhưng chẳng ai để ý đến những chi tiết này, dù sao hắn cũng chẳng phải là tiêu điểm chính của ngày hôm nay, hoặc chí ít là lúc này. Hắn cúi đầu thi lễ trước Thiên Hoàng rồi đưa tay chỉnh lại thanh katana bên hông. Tiếng nói chuyện ngớt dần. Đến kẻ ngu độn nhất cũng biết nên ngậm chặt miệng trong nghi thức vốn rất cần sự tĩnh tâm này.

Diệp Tu để tay lên đốc kiếm, lặng lẽ rút Khước Tà. Không gian ngưng lại trong một thoáng rất khẽ. Vài kẻ không nhịn được mà thét lên, vội lấy tay bịt kín miệng mình. Độ dài, độ cong hoàn hảo cho một thanh katana; menuki và tsuba cùng chạm trổ hình lá phong – gia huy của Gia Thế. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng khác mấy những danh kiếm nằm trong tay những tướng quân kia. Thứ khiến những kẻ già đời phải thất thố chính là thân kiếm: Thân Khước Tà tuyền một màu đen nhánh, đến ba văn cũng không thể soi ra. Diệp Tu giương lưỡi kiếm lên cao. Dưới ánh mặt trời, Khước Tà tựa hồ rùng mình một cái, thở ra một hơi thép lạnh ngắt. Còn thiếu, Khước Tà chưa hoàn toàn sống. Còn thiếu một bước nữa. Hắn hạ lưỡi kiếm, nhìn người tử tù giờ đã bị xốc vai trói vào một cột hình chữ thập đằng sau.

Thiên Hoàng gấp lại cánh quạt một tiếng xạch như báo hiệu thời điểm cho màn chính.

Bắt đầu với kesa. Hai nhát chém chéo từ trên xuống, tách rời hai tay ra khỏi bả vai của chúng.

Tiếp tục với kiriage. Lưỡi kiếm vuốt dọc lên chia đôi thân hình.

Và trước khi hai nửa kịp rời ra, kết thúc với yoko. Một đường ngang cổ. Hai nửa đầu kẻ tử tội bay ra cách đó tầm hai thốn (xấp xỉ 6cm).

Không một tiếng hét. Tất cả kết thúc trước khi kẻ kia kịp cảm thấy đau.

“Tuyệt vời!” Thiên Hoàng bật cười ha hả, vỗ tay khen ngợi. Những kẻ xung quanh cũng như hoàn hồn, vồn vã hùa theo tang bốc.

Diệp Tu không lý đến chúng, lặng lẽ nhìn Khước Tà. Được tắm mình trong máu, lưỡi kiếm dường như sắc bén hơn, và cũng tối tăm hơn.

Ba lần nước rửa, ba lần lụa lau, Khước Tà lại ngoan ngoãn nằm lại trong vỏ.

Chí ít là bây giờ.

“Diệp Tu!” Thiên Hoàng lớn giọng gọi hắn. “Thế kiếm ngươi dùng vừa rồi tên là gì, sao trẫm chưa từng thấy?”

Diệp Tu cúi đầu, đáp. “Thế này là thần nghĩ nên, mong có thể cho ngài một kinh hỷ. Còn về tên, thần xin mạn phép gọi là…” Hắn ngừng một chút rồi tiếp. “Rồng Ngẩng Đầu!”

Các tướng quân ngồi hai bên khẽ giật mình, dám lấy chữ rồng trước mặt Thiên Hoàng, tên nhóc này ngại mình sống quá lâu rồi chăng? Nhưng xem chừng Thiên Hoàng đang cơn tận hứng nên dễ dàng cho qua một lời ngông cuồng như thế. Hoặc giả, lão vốn đã chẳng coi lời một thằng nhóc mới qua tuổi thành niên là gì.

“Tên hay lắm! Lại đây, trẫm thưởng ngươi một ly!”

Diệp Tu đỡ lấy ly sake Thiên Hoàng tặng, nhấp hờ một chút. Hơi rượu nồng sực qua mũi, làm hắn có chút chóng mặt.

Diệp Tu hơi liếc mắt về phía sau. Xác Tô Mộc Thu đã được dọn sạch sẽ, tránh làm bẩn mắt Thiên Hoàng. Chỉ còn anh đào bay lất phất sau lưng.

Ra đã đến mùa hoa nở.

Mãi cho tới sau này Diệp Tu vẫn không quên sắc hoa anh đào ngày đó.

:vật ra chết: :uống trà sữa: :lồm cồm bò dậy:

Thực ra đoạn trên đã ghép hai nghi thức thử kiếm và rửa kiếm vào làm một. Thử kiếm thường là sau khi nhận kiếm để thử độ sắc bén. Lính lác tôm tép thì thử với rơm rạ, tre trúc. Còn hội đại gia thì thử trên cơ thể người (thường là xác chết hoặc tử tù). Các cách chém cũng đã được tả sơ qua nên chắc ai cũng hiểu nhỉ. Kesa là chém chéo từ trên xuống, kiriage là chém thẳng từ dưới lên, yoko là chém ngang, cấp độ khó theo thứ tự tăng dần lên. Thực ra còn một bước đầu nữa là happonme là chém thẳng từ trên xuống nhưng như thế thì xong luôn rồi còn đâu :cười: Còn cái thế Rồng Ngẩng Đầu kia là bịa ra thiệt, lấy ý từ thế Phi Long gồm hai nhát kesa đầu tiên.

Xong thử kiếm thì là rửa kiếm. Thực ra rửa kiếm như bên trên là sai bét nhè, sai 100% luôn. Thường rửa kiếm là nghi thức cực kỳ quan trọng trước khi đem kiếm ra dùng nên sẽ phải làm nơi linh thiêng như đền chùa chẳng hạn. Người rửa thường là người nhiều đức độ, hoặc bản thân thợ rèn kiếm. Trước khi rửa thì phải giữ tẩy rửa thân thể, thay y phục, giữ tâm trong sạch, vân vân... Tất nhiên thì cũng có lời đồn rằng, rửa kiếm bằng máu thì kiếm sẽ sắc hơn. Đúng hay không tui cũng không biết nữa (dân không chuyên về kiếm cho hay). Gộp cả hai cái lại vì mình chẳng biết nếu tách ra thì tách kiểu quái gì nữa nên gộp luôn, một lần vừa thử vừa rửa cho nhanh.

Rồi, còn về Khước Tà. Thực ra mình chẳng biết có rèn được ra một thanh đen tuyền như thế hay không nhưng tại đọc ở đâu đó là Khước Tà trong TCCT là một thanh vũ khí đen nhánh nên ờm ờm, bỏ qua lỗi logic nếu có này đi vậy. Ở trên ghi không nhìn ra ba văn nhưng vẫn có, chỉ là mình chưa biết nên tả thế nào. Đúng rồi, không biết tả thế nào. Nguyên đoạn này, viết từ 9h tối, 3/4 thời gian là vặn vẹo nghĩ nên tả Khước Tà thế nào. Còn sửa dài dài. Giờ tạm viết thế đã.

Đoạn bên trên chắc còn nhiều lỗi lắm, đại loại như sau khi chém thì đầu bay được xa bao nhiêu or cách xưng hô, dùng từ vân vân nên nếu ai đọc được xin cứ soi nhiệt tình vào, để còn sửa trong fic chính :Tiểu Kiều cúi đầu cám ơn.jpg:
aiya đau quá, đọc xong vô thức sờ vai với cổ...

Chị thích cái ý láo lếu tự đặt tên rồng trước mặt Thiên Hoàng. Bên Nhật cũng ví vua với rồng hả em?

Hoa anh đào với máu, cái nào đỏ hơn? Sake màu trong, có phải sẽ ánh màu hoa?

*chích thêm trà sữa vô*
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#37
. Bên Nhật cũng ví vua với rồng hả em?
cái này lúc đó hype quá em viết thêm vô, check sau check sau, lúc em viết chỗ đó cũng thấy sai sai a~~
Hoa anh đào với máu, cái nào đỏ hơn?
Thiệt ra máu vẫn đỏ hơn cơ mà, cơ mà... kiểu bên Nhật có cái truyền miêng rằng chôn xác người dưới hoa anh đào thì nó sẽ đỏ hơn =))))))
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#38
Fic lấy bối cảnh trong thời Heian (794-1185), một thời đại được nói là hòa bình kéo dài trên toàn Nhật Bản. Nghe nó sai sai vì ở mấy đoạn fic đầu tiên mình post có nói là lấy bối cảnh chiến loạn đúng không =))))) Thiệt ra vì do sự não động quá đà nên chuyện của Tô và Diệp đã được chuyển xuống phiên ngoại, có thể coi là phần chuyện xảy ra trước chính chuyện (nói như này chắc mọi người vẫn ok đúng ko, khả năng diễn đạt của t kém lắm nên có gì la lên phát nha). Về bối cảnh thời này thì có vài lưu ý, đại để là:
- Kinh đô của Nhật chuyển từ Nara về Kyoto, để cho đỡ rắc rối thì mình sẽ chốt ngay từ đầu ở Kyoto.
- Trong thời Heian, quyền lực của Thiên Hoàng và các quan lại, quý tộc là cao nhất; samurai, hay thậm chí là cả các lãnh chúa (daimyo) không có quyền hành gì cả, nói dễ nghe là "culy không công", nói chói tai là "chó giữ nhà"; hệ thống Mạc phủ (shogun - tướng quân) chưa hình thành. Đối với mình như này viết cũng dễ hơn, vì một lãnh chúa có thể liên kết/quy thuận theo một lãnh chúa khác dễ dàng hơn so với một tướng quân. Nên có thể cho rằng, trong fic này, 12 chiến đội là 12 gia tộc với lãnh chúa riêng trong một cuộc đua lật đổ Thiên Hoàng giành quyền nắm thiên hạ trong tay, cuối fic chính là sự ra đời của hệ thống Mạc phủ bên trên. (Đây là lý do t bảo cái fic này đang thực sự thực sự THỰC CMN SỰ nằm ngoài sự điều khiển của t rồi ;; A ;; )

Hiện tại mình vẫn đang cố gắng tìm hiểu về thời Heian này, chủ yếu nằm về mặt phong tục, văn hóa, lễ nghi, vân vân vũ vũ. Mình cũng rất muốn vẽ nên một bức tranh toàn cảnh chi tiết chính xác nhất có thể về thời Heian nhưng thực sự thì mình không thể, vì có rất nhiều thứ mình không đủ thời gian cũng như nguồn tư liệu để tìm hiểu như đạo giáo, cách ăn mặc,... (tin tưởng t đi, t đang rất hận vì sao ngày xưa không kỳ kèo đi theo ngành văn hóa hay ngôn ngữ gì đó rồi). Vậy nên chỉ có thể chốt một câu rằng, đây là fanfic lấy bối cảnh Heian, không phải Heian thật, nên những thứ nào giữ được mình sẽ giữ, thứ nào cố được mình sẽ cố, còn lại chỉ có thể nói xin lỗi. Ngoài ra còn một số thứ phải thay đổi khác mà hiện tại chỉ mới rõ được một, là việc thời đó Thiên Hoàng ban lệnh cấm săn bắn động vật, kể cả cá, và vì cái lệnh đó rất vớ vẩn nên mình sẽ làm ngơ nó, nên các anh giai trong fic vẫn sẽ được ăn thịt như thường.

Ngoài ra thì, coi như trích lại lời một author trước mình từng đọc, "tôi không nỡ nhìn các chàng trai của tôi để quả đầu cạo một nửa nên hãy cứ coi như họ vẫn để tóc như bình thường đi nhé".

Btw, nếu ai muốn tìm hiểu về thời kỳ này thì có 2 bộ phim cực kỳ recommend:
- Taira no Kiyomori: Đây là bộ phim làm về Taira Kiyomori, vị tướng có công rất lớn trong việc giúp các samurai khẳng định được vị thế của mình. Nếu muốn nhìn Nhật Bản thời đó một cách chân thành thì nên xem phim này vì nó thuộc loại phim taiga, một dạng phim lịch sử không hư cấu của Nhật. Các samurai trong đó cũng rách rưới bẩn thỉu lắm chứ không có đẹp đẽ như trên truyện hay phim ảnh khác đâu. Đặc biệt thì ai mê Diệp Tu cũng nên xem bởi Taira có thể coi là một phiên bản rất được của Diệp.
- Còn nếu muốn ngắm nhìn một hoàng cung hoa lệ gấm vóc đẹp đẽ thì xin hãy tìm xem Genji Monogatari bản movie 2011 (bản này vietsub tìm rất dễ nên mình xin phép không dẫn link). Không liên quan lắm nhưng rất thích phong cách sáng tác của nữ tác gia trong đây "Thần thiếp không tạo ra nhân vật. Thần thiếp chỉ kể lại chuyện của họ". T cũng mong nhân vật t nó cũng tự cử động đi cho t nhờ OTL

Như mọi người đọc thì có thể thấy phần setting này vừa thừa vừa tốn thời gian tất cả nhưng vì đầu óc t là dạng dễ quên (hôm rồi vừa làm mất quyển sổ ghi idea) nên chỉ còn đành ghi vào đây cho đỡ tốn bộ nhớ, khi nào viết fic sẽ lật ra ghi lại nên về sau có thấy dòng setting, mọi người thích đọc cũng được, không đọc cũng không sao, đằng nào cũng chỉ t ghi cho t mà thôi.

Gia Thế - Kyoto (tên trước Heiankyo – Bình An Kinh, Kinki)

Lam Vũ – Osaka – Đại Phản (Kinki)

Bá Đồ - Edo – Giang Hộ (Kanto)

Vi Thảo – Nara – Nại Lương (Kinki)

Hưng Hân

Nghĩa Trảm

Bách Hoa – Ibaraki (tên trước Hitachi – Nhật Lập, Kanto)

301 – Hiroshima – Quảng Đảo (Chugoku)

Yên Vũ – Akita – Thu Điền (Tohoku)

Hô Khiếu – Iwate – Nham Thủ (Tohoku)

Hư Không – Oita – Đại Phân (tp Beppu, Kyushu)

Lôi Đình – Toyama – Phú Sơn (Chubu)

Luân Hồi – Aichi – Ái Tri (Chubu), sau chia quân chuyển về Kyoto, tiếp quản Gia Thế

Hoàng Phong – Shikoku – Tứ Quốc

Lúc lập cái setting địa lý đã bị freaked out mất một lần (nếu biết phải tra địa lý t đã chả chọn Nhật Bản làm mốc ;; A ;; ). Freaked out đến mức hình như chọn Akita cho Yên Vũ chỉ vì thành phố nổi tiếng có con gái đẹp (gạch đá cứ ném đi, t chấp nhận mà) OTL. Còn Hưng Hân vs Nghĩa Trảm chưa chọn; Hưng Hân vì đằng nào nó cũng cùng chỗ với Gia Thế, ai cũng rõ rồi, nói nữa làm chi; Nghĩa Trảm thì nhớ là chọn rồi mà giờ giở ra lại méo thấy gì, t hận đầu óc t quá ;; w ;; bổ sung sau vậy.

Mỗi lần sờ vào cái này là lại nghe thấy 2 giọng nói bên tai. 1 là "Cố làm to làm gì, làm be bé thôi hold cho dễ", bên kia thì "Mất công làm thì làm cho to vào chứ". 2 bên chiến nhau 300 hiện rồi, lần nào cũng hòa, t mợt tâm lắm
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#39
Fic lấy bối cảnh trong thời Heian (794-1185), một thời đại được nói là hòa bình kéo dài trên toàn Nhật Bản. Nghe nó sai sai vì ở mấy đoạn fic đầu tiên mình post có nói là lấy bối cảnh chiến loạn đúng không =))))) Thiệt ra vì do sự não động quá đà nên chuyện của Tô và Diệp đã được chuyển xuống phiên ngoại, có thể coi là phần chuyện xảy ra trước chính chuyện (nói như này chắc mọi người vẫn ok đúng ko, khả năng diễn đạt của t kém lắm nên có gì la lên phát nha). Về bối cảnh thời này thì có vài lưu ý, đại để là:
- Kinh đô của Nhật chuyển từ Nara về Kyoto, để cho đỡ rắc rối thì mình sẽ chốt ngay từ đầu ở Kyoto.
- Trong thời Heian, quyền lực của Thiên Hoàng và các quan lại, quý tộc là cao nhất; samurai, hay thậm chí là cả các lãnh chúa (daimyo) không có quyền hành gì cả, nói dễ nghe là "culy không công", nói chói tai là "chó giữ nhà"; hệ thống Mạc phủ (shogun - tướng quân) chưa hình thành. Đối với mình như này viết cũng dễ hơn, vì một lãnh chúa có thể liên kết/quy thuận theo một lãnh chúa khác dễ dàng hơn so với một tướng quân. Nên có thể cho rằng, trong fic này, 12 chiến đội là 12 gia tộc với lãnh chúa riêng trong một cuộc đua lật đổ Thiên Hoàng giành quyền nắm thiên hạ trong tay, cuối fic chính là sự ra đời của hệ thống Mạc phủ bên trên. (Đây là lý do t bảo cái fic này đang thực sự thực sự THỰC CMN SỰ nằm ngoài sự điều khiển của t rồi ;; A ;; )

Hiện tại mình vẫn đang cố gắng tìm hiểu về thời Heian này, chủ yếu nằm về mặt phong tục, văn hóa, lễ nghi, vân vân vũ vũ. Mình cũng rất muốn vẽ nên một bức tranh toàn cảnh chi tiết chính xác nhất có thể về thời Heian nhưng thực sự thì mình không thể, vì có rất nhiều thứ mình không đủ thời gian cũng như nguồn tư liệu để tìm hiểu như đạo giáo, cách ăn mặc,... (tin tưởng t đi, t đang rất hận vì sao ngày xưa không kỳ kèo đi theo ngành văn hóa hay ngôn ngữ gì đó rồi). Vậy nên chỉ có thể chốt một câu rằng, đây là fanfic lấy bối cảnh Heian, không phải Heian thật, nên những thứ nào giữ được mình sẽ giữ, thứ nào cố được mình sẽ cố, còn lại chỉ có thể nói xin lỗi. Ngoài ra còn một số thứ phải thay đổi khác mà hiện tại chỉ mới rõ được một, là việc thời đó Thiên Hoàng ban lệnh cấm săn bắn động vật, kể cả cá, và vì cái lệnh đó rất vớ vẩn nên mình sẽ làm ngơ nó, nên các anh giai trong fic vẫn sẽ được ăn thịt như thường.

Ngoài ra thì, coi như trích lại lời một author trước mình từng đọc, "tôi không nỡ nhìn các chàng trai của tôi để quả đầu cạo một nửa nên hãy cứ coi như họ vẫn để tóc như bình thường đi nhé".

Btw, nếu ai muốn tìm hiểu về thời kỳ này thì có 2 bộ phim cực kỳ recommend:
- Taira no Kiyomori: Đây là bộ phim làm về Taira Kiyomori, vị tướng có công rất lớn trong việc giúp các samurai khẳng định được vị thế của mình. Nếu muốn nhìn Nhật Bản thời đó một cách chân thành thì nên xem phim này vì nó thuộc loại phim taiga, một dạng phim lịch sử không hư cấu của Nhật. Các samurai trong đó cũng rách rưới bẩn thỉu lắm chứ không có đẹp đẽ như trên truyện hay phim ảnh khác đâu. Đặc biệt thì ai mê Diệp Tu cũng nên xem bởi Taira có thể coi là một phiên bản rất được của Diệp.
- Còn nếu muốn ngắm nhìn một hoàng cung hoa lệ gấm vóc đẹp đẽ thì xin hãy tìm xem Genji Monogatari bản movie 2011 (bản này vietsub tìm rất dễ nên mình xin phép không dẫn link). Không liên quan lắm nhưng rất thích phong cách sáng tác của nữ tác gia trong đây "Thần thiếp không tạo ra nhân vật. Thần thiếp chỉ kể lại chuyện của họ".


Gia Thế - Kyoto (tên trước Heiankyo – Bình An Kinh, Kinki)

Lam Vũ – Osaka – Đại Phản (Kinki)

Bá Đồ - Edo – Giang Hộ (Kanto)

Vi Thảo – Nara – Nại Lương (Kinki)

Hưng Hân

Nghĩa Trảm

Bách Hoa – Ibaraki (tên trước Hitachi – Nhật Lập, Kanto)

301 – Hiroshima – Quảng Đảo (Chugoku)

Yên Vũ – Akita – Thu Điền (Tohoku)

Hô Khiếu – Iwate – Nham Thủ (Tohoku)

Hư Không – Oita – Đại Phân (tp Beppu, Kyushu)

Lôi Đình – Toyama – Phú Sơn (Chubu)

Luân Hồi – Aichi – Ái Tri (Chubu), sau chia quân chuyển về Kyoto, tiếp quản Gia Thế

Hoàng Phong – Shikoku – Tứ Quốc
Quờ ao...

Em ngồi ngay ngắn cho chị lạy. Em định làm còn to hơn chị tưởng nữa, nhiều chiến đội quá.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#40
Quờ ao...

Em ngồi ngay ngắn cho chị lạy. Em định làm còn to hơn chị tưởng nữa, nhiều chiến đội quá.
Chị đã hiểu lý do em muốn đổ cái cốc trà sữa em uống hôm đó đi rồi đấy ạ ;; w ;; Đây là em còn bơ luôn mấy cái chiến đội yếu yếu như Hạ Vũ, Việt Vân blah blah đi rồi. Gom đủ 20 chiến đội trong LM chắc em sặc máu chết rồi _: (´ཀ`」 ∠) :
 

Bình luận bằng Facebook