Sào huyệt Mộc Vũ Thu Phong - Ổ Song Hoa của Lá

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#21
cầu viết tiếp!!!!!!!!!!!! hay như này không viết tiếp thật quá uổng!!!!!!
cám ơn em đã ủng hộ, nếu viết tiếp được khoảng 3 chương chị đem qua khu fic đào hố =))
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#22

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#23
L2 AU cont.

Phần trước ở ĐÂY.

Đúng là nhân loại chỉ sống không quá trăm năm, nhưng đó là nhân loại bình thường. Có rất nhiều tu sĩ và chiến binh là con người, càng rèn luyện tu dưỡng, tuổi thọ của một con người sẽ càng tăng cao. Tỷ như con người nổi tiếng nhất khắp hai lục địa, Đại Mạc Cô Yên, hắn đã tồn tại từ ngàn năm trước, hoặc có lẽ còn sớm hơn thế. Trong nhiều câu chuyện kể về các sinh vật hùng mạnh nhất thế giới, người ta tin rằng Đại Mạc Cô Yên là Human sống lâu nhất từ trước đến nay. Điều đó đúng không? Không ai biết bởi không ai sống lâu hơn hắn để biết. Cũng có lẽ nhiều tu sĩ hoặc trưởng lão đã lớn tuổi hơn hắn, thế nhưng Đại Mạc Cô Yên từ ngày danh tiếng vang dội đến nay, chỉ mới chớm bước qua ranh giới đỉnh cao. Không ai thấy hắn già đi, hắn chưa bao giờ có dấu hiệu muốn già đi.

Đại Mạc Cô Yên là một sự tồn tại gần nhất với thần. Số sinh vật như hắn trong mười triệu sinh vật trên thế giới này, không quá năm mươi. Trong số đó càng rất ít nhân loại. Nhân loại không phải một giống loài mạnh mẽ, nó là loài sinh ra bởi tro tàn của các giống loài còn lại, bị xem như rác rưởi, thứ cặn bã mà thần tối cao Gran Kain đã tạo ra trong phút u mê. Số Human được kính trọng dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Đại Mạc Cô Yên là người đứng đầu trong đó.

Mọi sinh vật đều được tạo ra bởi thần, kỷ hỗn mang mạnh được yếu thua thực tế công bằng hơn bất kỳ thời đại nào khác. Dù có ai đó không phục hay không tôn vinh Đại Mạc Cô Yên, cũng không thể làm gì được hắn, thậm chí các thế lực lớn, các lãnh chúa cũng không dám không cúi đầu trước hắn tám phần, bởi Đại Mạc Cô Yên là chủ thành Giran, thành lớn vào bậc nhất và sầm uất nhất lục địa Aden, nắm trong tay trên dưới 50% thị trường giao dịch của cả hai lục địa Aden và Elmore. Giran có bến cảng ra biển lớn, hoạt động tấp nập, bản thân nó lại là nút giao thông quan trọng, điểm tập kết di chuyển đến rất nhiều thành trấn khác. Quan trọng hơn, Giran là nơi dẫn thẳng đến Thung Lũng Rồng.

Mọi anh hùng từ mới bước chân vào con đường lập nghiệp cho đến chủ của các clan lớn nhất đều phải tụ tập về Giran, bởi phía Tây của nó là các bãi săn cấp thấp, phía Đông lại là Hang Ổ của Rồng, chiến trường chính đẫm máu của bao thế lực. Phía Nam có biển, phía Bắc đưa trực tiếp đến Aden, thành lâu đời nhất, chủ chốt nhất của cả lục địa. Từng đoàn người đủ các chủng tộc, đủ mọi màu cờ, thượng vàng hạ cám, quý tộc hay thường dân đều phải tập trung về Giran, có người nói, ngươi có thể không đến Aden, nhưng ngươi phải có mặt ở Giran. Giran là nhà.

Giran là ngôi nhà chung của tất cả các sinh vật mộng trở thành anh hùng. Quảng trường Giran từ lâu được biết đến như thị trường buôn bán giao dịch chính, ngang ngửa với thành Aden, nếu không muốn nói còn sầm uất hơn.

Không rõ đó có phải lý do mà thành Giran của Bá Đồ và thành Aden của Gia Thế là cừu địch lâu đời hay không.

Chủ Gia Thế ngày trước là hai Light Elf, nổi danh với cái tên Đấu Thần và Súng Thần, khắp lục địa Aden và Elmore không ai không biết không ai không hay. Bọn hắn gọi mình là Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, cầm trong tay một thanh chiến mâu một thùng súng pháo đạn dược quét khắp thế giới, chưa tới trăm năm đã chiếm được thành lớn nhất lục địa, thanh thế vời vợi.

Light Elf xưa nay được biết đến như giống loài cao quý. Họ là một trong ba giống loài đầu tiên được chư thần tạo ra để thống trị thế giới. Trong khi Orc và người Lùn bị đày đến lục địa Elmore xa xôi ngủ say trong tuyết, nghèo nàn chưa ai khai phá, Light Elf được ban cho lục địa Aden màu mỡ để xây dựng và sinh sôi. Xinh đẹp, tài năng, cần mẫn và trong sạch, cộng thêm tuổi thọ quá dài, không một sinh vật nào thắng được họ trong cuộc chiến giành lãnh thổ. Mọi dòng giống quý tộc còn sót lại đến nay đều là Light Elf, do đó họ còn được biết đến với cái tên từ rất xa xưa là High Elf.

Cho đến khi nhiều giống loài hơn được sinh ra, quyền lực của Light Elf đã không còn nằm ở vị thế độc tôn. Nhưng điều đó không thay đổi quan niệm của rất nhiều người cố cựu về giống loài xứng đáng được đứng trên ngôi vương. Bởi Light Elf đứng đầu Gia Thế, người đi theo Gia Thế cũng phần đông là người ủng hộ dòng giống thuần khiết của một vương triều, họ mang trong mình niềm tự hào của quý tộc chính thống. Ngược lại, người dưới trướng Bá Đồ là những dũng sĩ tin rằng chỉ cần có chí lớn, có sức mạnh, ai ai cũng có thể lập nên vương triều. Niềm tin này kỳ thực chưa từng lớn mạnh đến thế nếu không có sự xuất hiện của Đại Mạc Cô Yên. Một Human của giống loài cặn bã có thể tạo nên thế ngang ngửa với hai Light Elf hùng mạnh là một việc quá khó tưởng, nhất là vào thời kỷ nguyên I, khi mà chư thần ưu ái cho Light Elf đến nhường này, bao nhiêu tinh hoa tốt đẹp đều tập trung lên họ.

Chỉ có chiến tướng của Gia Thế mới biết, Đại Mạc Cô Yên không phải thế lực mới nổi sau này, ngày mà Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô còn lăn lộn kiếm ăn ở những bãi săn cấp thấp với vài mống thủ hạ, Đại Mạc Cô Yên đã giành của họ không ít nhiệm vụ ngon. Cũng chỉ có chiến tướng của Bá Đồ mới biết, thật ra Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô đều không sinh ra trong một gia cảnh quý tộc nào, bọn hắn nghèo kiết vô sỉ đến tận cùng, từng mảnh đất săn nhỏ từng tấc lãnh địa đều không ngại thể diện chiếm của Bá Đồ bằng mọi cách, đôi khi chỉ để sống được qua vài hôm. Nói cặn bã, thật chưa biết ai hơn ai.

Mỗi thời đại hỗn mang đều được thay thế bởi một thời đại hỗn mang hơn gấp bội. Aden dừng chân trên đỉnh quyền lực vênh váo không được bao lâu, đến kỷ nguyên II, sự ra đời của một người đã khiến toàn bộ lục địa Aden rung chuyển. Không phải Orc cũng không phải người Lùn, hắn là Kamael.

Ngươi đã từng nghe qua Kamael chưa?

Nếu chưa, thì trăm triệu năm sau trong biên niên sử The Chronicles, Kamael được miêu tả chỉ với một dòng: Giống loài đặt dấu chấm hết cho tất cả các giống loài khác, khi Bóng Tối dần dần chiếm lĩnh không chỉ thế giới, mà cả Lĩnh Vực của Thần.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#24
Lục địa Aden.

Kỷ nguyên X.

Một Dark Elf cắm đầu chạy dưới mưa máu. Đêm ở Aden là một màu đen tuyền, nhất là những khu vực ngoài thành trấn. Hắn đang chạy trên đồi Tổ Ong, toàn thân đầy thương tích, hơi thở nặng nề, tay chân quả thật không còn nghe theo sai sử. Nhưng hắn vẫn cố gắng chạy, vì biết rằng nơi mình muốn tìm đến cách đây đã không còn xa. Sau lưng hắn là truy binh của Giran, quân lính của Bá Đồ đang đuổi theo không buông. Nếu không phải mẹ Shilen, vị nữ thần đã tạo ra giống loài Dark Elf, ban phước cho Dark Elf trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhạy bén hơn dưới màn đêm, hắn có lẽ đã phơi cổ trước mũi giáo quân hộ thành. Nhưng đêm sắp tắt.

Bến cảng Giran cách nơi này hơn một giờ, hắn cũng đã chạy hơn một giờ. Nếu có thể, hắn thật sự muốn chạy mãi cho đến Làng Sát Thủ, nơi náu chân tốt nhất của những kẻ đào mạng. Nhưng hắn không thể. Làng Sát Thủ còn quá xa, từ đây đến đó còn bao nhiêu hiểm họa, bao nhiêu quái vật chờ đợi trên đường, mà mưa máu cũng không bao giờ biết thương xót người. Tuy nhiên, hắn biết ở đồi Tổ Ong gần biển này có một hang động. Khuất dưới những trập trùng đồng cỏ, giữa chốn trang trại bỏ hoang bởi lũ ong đói khát hoành hành, không mấy ai biết đến sự tồn tại của một con quỷ, một con quỷ vốn ngày xưa là thiên thần.

Đã quá lâu, ai còn nhớ tên hắn nữa nhỉ? Dường như là Abraham? Sẽ có thiên thần nào mang cái tên Abraham sao? Dù đó không phải là một thiên thần thực thụ, mà chỉ là một Light Elf? Sẽ có Light Elf nào mang cái tên Abraham ư, giống loài cao quý đến như thiên thần ấy? Sinh ra từ ánh sáng, nhưng Abraham lại trầm đọa thành một con quỷ, đó là những gì hắn biết. Quan trọng không? Một cái hang để lẩn trốn là điều duy nhất hắn tìm kiếm lúc này, dù đó là hang ổ của quỷ dữ. Hắn thầm may mắn nhiều năm về trước mình đã phát hiện ra nó, đến hôm nay nó có thể cứu mình một mạng.

Loài Dark Elf có thể nhìn thấy tốt hơn các giống loài khác vào đêm, thêm vào vị trí hang rất khó phát hiện nếu không biết trước về nó, hắn tin chắc mình sẽ bỏ rơi được truy binh phía sau. Trong hang có quỷ, nhưng hắn cũng đã từng vào, mà Abraham dường như không hề để tâm. Quỷ ở nơi đó dưỡng thương, dường như thỏa mãn với tháng ngày tăm tối không ánh mặt trời xung quanh những con Medusa xinh đẹp cổ quái, hay đang phủ phục nơi sâu mưu tính điều gì, hắn không biết cũng không cần biết, chỉ bám víu vào một tia hy vọng. Hoặc Abraham vẫn là thái độ lạnh lùng không màng đó, hoặc đã rời đi.

Hắn gặp may. Trong hang tối như mực. Dưới lòng đồi Tổ Ong tồn tại một cái hang đá của quỷ thế này ít nhiều có phần ghê rợn nếu ai biết được, nhưng thực tế hang không sâu, vừa bước vào không thấy ánh đèn, hắn liền biết Abraham không còn ở đó. Cho đến khi dưới chân đạp phải xác chết. Bốn con Medusa mềm oặt, tay vẫn ôm đèn, trời tăm đất tối. Xung quanh không một tiếng động, duy nhất chính là tiếng tim Dark Elf tự nghe thấy từ lồng ngực mình. Và Abraham nằm đó, máu đã khô, có lẽ vì là quỷ quái nên xác không thối rữa, sẽ chỉ khô đi rồi thành tro bụi theo thời gian. Dark Elf sờ từ sau hông rút ra một cây dao cong lưỡi. Hắn là một Abyss Walker, sự thèm khát và quen thuộc bóng đêm cũng hiện rõ ở cách hắn chọn dao. Dao đen không sáng, thiếp chặt cổ tay, một chớp mắt liền cắt cổ người. Trong hang không người, cũng không quỷ. Nơi sâu thẳm nhất đó, một bóng đen đang ngồi.

Kẻ kia dường như có hình dạng nhân loại, có thể là Human hoặc Elf, cũng có thể là một tinh linh. Hắn có vẻ không quá thích cái ngai ngu ngốc của quỷ, chỉ ngồi trong góc sâu nhất trong hang. Hắn còn sống hay đã chết? Hai chân hắn đạp trên đá, dáng dấp rắn rỏi, là một chiến binh. Không nghe tiếng thở, cũng không thấy một ánh sáng nào ở nơi lẽ ra là hai mắt. Dark Elf là loài không thiện nói năng, hắn chỉ từng bước, dao kẹp trên tay, từng bước tiến về kẻ kia. Kẻ kia dường như đang bị thương? Dường như rất mệt mỏi? Nhìn từ dáng ngồi, nhìn từ đầu gục thấp. Quá tối, hắn chỉ có thể mường tượng đường nét. Hắn bị thương bởi giết Abraham và bốn con Medusa hộ vệ? Hắn bị thương bởi mưa máu hay cũng lẩn trốn đến nơi này như hắn bởi những oán thù trên đường tồn vong? Hắn sẽ chết, hay mình sẽ chết vì tranh mảnh hang trước khi kẻ thù tìm đến?

Kẻ kia chậm rãi đứng dậy. Hắn cao đến như một con Orc, nhưng thon gọn hơn rất nhiều. Dark Elf không nghe ra mùi binh khí, cũng không thấy bất kỳ ánh sáng kim loại nào. Hắn cảm nhận được hắn đưa tay về phía hắn, lập tức bản năng lùi về sau. Có tiếng động quét qua đất, một khắc đó Dark Elf kinh hoàng đến mức đoản đao trong tay rơi xuống đất đá, dao mài đen gặp đá rêu lâu ngày, mấy tiếng lộp cộp khô khốc.

Tiếng động nhẹ như gió kia là lông vũ quét qua trên đất. Hắn là Kamael. Cho nên mới cao đến vậy.

Abyss Walker là những chiến binh đã quen bóng đêm với bao giết chóc đẫm máu. Không quá nhiều thứ có thể khiến một Abyss Walker, hoặc nói đúng hơn, một Dark Elf kinh hoàng đến thế, có lẽ trừ đi cái chết và sự thật hoang đường? Loài Kamael sinh ra bởi các Titan để chống lại các giống loài chư thần tạo ra, một vũ khí sống. Nhiều kỷ nguyên trước, chư thần đã giáng trừng phạt xuống toàn bộ Kamael trên thế giới, không một Kamael nào có thể sống được qua cơn diệt chủng đó. Chỉ trừ một kẻ.

Bách Hoa Liễu Loạn.

Một Kamael tồn tại hoang đường. Một cái tên khiến bao chiến binh trên cả Aden lẫn Elmore đều phải run sợ, một kẻ khiến chiếc cánh hồng lẻ loi giương rộng sau lưng trở thành ác mộng của vô vàn các thế hệ anh hùng hỗn mang.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#25


Schuttgart tuyết phủ.

Trăm năm trước, trên toàn Elmore có một con Kamael duy nhất.

Hắn tên Bách Hoa Liễu Loạn, chủ thành Schuttgart – một Schuttgart vùi lấp dưới tuyết chưa một ngày tan.

Ngàn năm trước, trên toàn Elmore có một con Kamael duy nhất.

Hắn tên Lạc Hoa Lang Tạ, chủ thành Schuttgart – một Schuttgart hoa nở bốn mùa chưa một ngày tàn.

Kỳ thực dáng người Bách Hoa Liễu Loạn không hề cao lớn, hắn chỉ cao bằng một Light Elf, thon gọn đúng chuẩn của giống loài nhanh nhẹn linh hoạt có thể lướt đi trên gió và rong ruổi khắp thảo nguyên như truyền thuyết hay nói về các Plains Walker. Hắn quen ló đầu ra sau chiếc cánh lớn bằng thân người của Lạc Hoa Lang Tạ, cười hì hì ném một quả lựu đạn nổ vỡ mặt ngươi, hoặc sau đó Lạc Hoa Lang Tạ sẽ một kiếm bổ vỡ mặt ngươi.

Những anh hùng sống không đủ ngàn năm sẽ không biết đến cái tên Lạc Hoa Lang Tạ. Nói đến Bách Hoa, nói đến Schuttgart, trong ấn tượng của họ sẽ là bóng một con Kamael nhỏ người tả xung hữu đột không gì cản nổi, hai mắt đỏ rực như bắn ra lửa, chiếc cánh sau lưng giương rộng dẫn đầu Bách Hoa càn quét khắp nơi với khí thế hung hăng tột độ, súng trên tay hắn đạn trên tay hắn thiêu đốt chiến trường thành một mảnh hoang phế. Hắn là kẻ thách thức Rồng. Là biểu tượng là kiêu ngạo của Bách Hoa và Schuttgart.

Bách Hoa Liễu Loạn – một trong những kẻ hùng mạnh nhất thế giới. Quãng thời gian hắn tại vị là quãng thời gian Schuttgart sống trong hạnh phúc. Hắn là lãnh chúa duy nhất nhân từ cực độ với con dân mình, nhưng đồng thời cũng là ác mộng của các chiến binh đến từ thế lực khác. Nhưng hôm nay người Schuttgart không ai muốn nhắc đến Bách Hoa Liễu Loạn nữa.

Hắn từng là chủ tộc Bách Hoa, nay cam chịu quy về dưới trướng Bá Đồ.

Hắn từng ngồi trên ngai vàng Schuttgart, nay nguyện ý phủ phục trong điện thờ Giran.

Hắn bỏ dân mà đi, vì người làm nô.

Đó là những gì họ sẽ nói về hắn với lòng căm hận. Dù rằng suốt ba trăm năm hắn cai trị họ, Schuttgart vẫn không một ngày tuyết tan, Elmore không một ngày hoa nở, Bách Hoa chưa bao giờ giết được Rồng. Thế nhưng người Bách Hoa không một ngày nào thôi kiêu ngạo, thôi ưỡn ngực, thôi hung hăng, thôi xông lên theo sau chiếc cánh hồng giương rộng và cánh tay giơ súng bắn lên trời kia, thôi đạp trên đất tuyết tiếp tục gieo trồng từng hạt giống hoa. Mà lãnh chúa của họ sẽ luôn nói với họ rằng, hoa sẽ nở. “Khi đó, các ngươi sẽ thấy được vật đẹp nhất từng tồn tại trên thế giới này.” Có một cô gái từng đánh bạo hỏi hắn, “My lord, nó còn đẹp hơn cả ngài sao?” Hắn cười, khóe mắt cong cong, “Ừ.”

Thế rồi một ngày nọ hắn lặng lẽ ra đi, sau một lần cuối cùng giết Rồng thất bại. Hắn đến Thung Lũng Những Vị Thánh, nơi Lạc Hoa Lang Tạ đã qua đời, ở đó một ngày một đêm, từ đó không ai còn thấy bóng dáng hắn trên lục địa Elmore nữa. Người Bách Hoa đập phá mọi bức tượng mà họ đã tạc khắp Schuttgart cho Kamael xinh đẹp có tên trăm loài hoa kia. Nhắc đến hắn với chút lòng tôn trọng, sợ rằng chỉ còn ít ỏi những tu sĩ thành kính trong điện thờ Schuttgart, nơi bức tượng duy nhất của hắn vẫn được bảo tồn, nhưng, đó là bức tượng tạc một Light Elf, đã rất lâu, rất rất lâu về trước, có phần bệ dính với bức tượng một Kamael cao lớn, trọng kiếm gác vai. Tác phẩm này tên là Song Hoa Tịnh Đế, tạc chung từ kỷ nguyên thứ II, được ban phước lành bởi Bóng Cây Thánh Mẫu, đến nay đã có chút mục nát.

Bách Hoa Liễu Loạn từng là một Light Elf. Lạc Hoa Lang Tạ mới chính là Kamael từ ngày đầu tiên.

Kỳ thực chỉ định viết một đoản 4 chương, chương 1 mở đầu hoành tá tràng cẩu huyết, 2 chương sau lăn giường bộp bộp bộp, chương cuối after sex, thu đi để lại lá vàng, anh đi để lại cho nàng thằng ku. Hết.

Còn đây là bức tượng phía trên, có trọng kiếm có súng lục, nếu bỏ vếu ra thì thấy hợp Song Hoa đến lạ.


Mắt Kamael luôn đỏ rực như máu, đỏ hơn cả hình dưới, da toàn thân màu hồng, cánh cũng màu hồng, bất kể nam nữ. Dưới ánh đèn càng đỏ đậm.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#26
Kỳ thực chỉ định viết một đoản 4 chương, chương 1 mở đầu hoành tá tràng cẩu huyết, 2 chương sau lăn giường bộp bộp bộp, chương cuối after sex, thu đi để lại lá vàng, anh đi để lại cho nàng thằng ku. Hết.
Ban đầu là thế, giờ chị sắp viết nó thành một trường thiên dài tám nghìn năm trăm chữ, xuất bản ra đủ bảy bộ như Harry Potter đúng hông? :bắn combo ánh mắt tràn đầy chân thành, tình yêu và ngưỡng mộ đến chị:
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#27
Ban đầu là thế, giờ chị sắp viết nó thành một trường thiên dài tám nghìn năm trăm chữ, xuất bản ra đủ bảy bộ như Harry Potter đúng hông? :bắn combo ánh mắt tràn đầy chân thành, tình yêu và ngưỡng mộ đến chị:
em à, cái này chỉ có mỗi em với Chi đọc, em đừng làm chị nhớ tới hắc lịch sử msg chat não động lưu manh của chúng ta nữa =))
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,300
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#28


Cho nên những truyền thuyết về Bách Hoa Liễu Loạn chỉ được kể lại bởi người của các thế lực khác, các thành trì khác. Người Schuttgart chỉ nguyện ý kể cho nhau nghe về Lạc Hoa Lang Tạ, dù thời gian hắn không tồn tại trên thế giới này đã vượt quá phần lớn tuổi thọ của phần đông sinh vật còn sống.

Lạc Hoa Lang Tạ là một cái tên thuộc về tường thành thời gian lặng lẽ hóa thành tro bụi.

Nhưng ít ỏi những anh hùng từng thách thức Rồng và tiến đến gần với chư thần nhất kia, cùng mọi dân chúng của cả lục địa Elmore không ai sẽ lãng quên hắn. Nếu nói Nhất Diệp Chi Thu là người đầu tiên trong lịch sử thế giới thống nhất được Aden, thì Lạc Hoa Lang Tạ chính là người đã nối liền Aden với Elmore, khiến Elmore từ một mảnh đất khô cằn trở nên phồn thịnh sánh ngang Aden. Ở Elmore rất phổ biến một câu nói: Nơi nào Lạc Hoa Lang Tạ đi qua, nơi đó trăm hoa nở rộ, thay hắn trải đường. Còn không phải sao, tên hắn vốn đã là vậy. Hoa rơi phủ lối.

Cho nên năm đó, người dân Elmore đều chịu ơn hắn. Một tộc người Lùn là Lôi Đình thiện về chế tác vũ khí, cung cấp tài nguyên quân sự, từ Elmore đi đến Aden, chiếm được thành Gludin làm cứ điểm, lại đóng vai trò chủ chốt trong cuộc chiến săn Rồng giữa Gia Thế và Bá Đồ, đã nguyện ý trợ giúp Bách Hoa vận chuyển quân nhu vào Hang Ổ Rồng nếu Bách Hoa muốn gia nhập cuộc chơi.

Giết Rồng là lý tưởng và vinh quang của mọi anh hùng trên thế giới. Rồng có sào huyệt rất sâu trong lòng núi ở Thung Lũng Rồng, tên của nó là Antharas. Antharas chìm trong giấc ngủ triệu năm ở điểm cuối của hang dài như một mê cung với hàng trăm đường nối, hàng ngàn quái vật, vô số cạm bẫy có thể giết chết những chiến binh tinh nhuệ nhất của bất kỳ vương quốc nào. Trong cuộc chiến giành thành Aden, Bá Đồ không địch lại Gia Thế nhưng họ lại chiếm trước một bước trên hành trình tìm đến Rồng. Thành Giran của Bá Đồ là nơi dẫn thẳng đến Thung Lũng Rồng, quân đoàn dũng mãnh không biết lùi của Bá Đồ vì thế mà sau trăm năm đã thành công tiếp cận được vị trí hang gần sát Trái Tim Rồng nhất, nơi sau này nổi danh với cái tên Room 52. Nó không phải một căn phòng, nó là một đoạn hang phình ra đủ để một quân đoàn ngàn người đặt chân. Gia Thế đến sau, chiếm lấy Cầu 47 dẫn đến Room 52, từ đó chiến sự diễn ra không ngừng, toàn bộ mọi chiến binh một khi đã vào đều sẽ không bao giờ bước ra nữa bởi đoạn đường đi quá chết chóc. Kể cả Đại Mạc Cô Yên, Nhất Diệp Chi Thu hay Thu Mộc Tô đều cố thủ suốt mấy trăm năm từ kỷ nguyên I đến tận kỷ nguyên IV trong chốn không có ánh sáng mặt trời này để giữ lấy hai chiến tuyến quan trọng đã đổi lấy bằng máu biết bao chiến sĩ tộc mình. Thế lực Bá Đồ và Gia Thế theo từng giai đoạn sẽ nhích một bước hoặc lùi một bước, giằng co không nhường. Quân nhu và lương thực được đưa đến qua một con đường rất kỳ diệu: nóc hang. Lôi Đình bằng cách nào đó tìm được cách khoan lỗ từ đỉnh núi đá cao vút bên trên, chuyền xuống đạn dược, tên, dược liệu và thức ăn nước uống. Do đó, Lôi Đình tuy nhỏ, nhưng là một thế lực mà Bá Đồ lẫn Gia Thế luôn muốn níu kéo.

Khi Gia Thế, Bá Đồ, Lam Vũ và Hoàng Phong tranh nhau Aden, Bách Hoa còn chưa ra đời. Vậy mà chỉ trăm năm sau, kỷ nguyên II còn chưa kết thúc, Bách Hoa đã đánh bật Lam Vũ khỏi thành Oren, vượt Tiền Đồn Biên Giới tiến lên phía Bắc, khai phá và làm chủ toàn lục địa Elmore, sau đó quay về lục địa Aden đánh thẳng vào Room 30 trong Hang Ổ Rồng, đe dọa nghiêm trọng đến vị thế bá chủ của Gia Thế và Bá Đồ. Vì thế ở Aden lại lưu truyền một câu nói khác hoàn toàn với ở Elmore: Nơi nào Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn đi qua, nơi đó huyết cảnh hoang tàn, thay bọn hắn lót bước. Tảo Địa Phần Hương khuỵu gối, Sách Khắc Tát Nhĩ ngã gục, Vương Bất Lưu Hành cúi đầu. Bách Hoa mạnh đến không gì cản nổi, dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi chủng loài sống trên thế giới. Lúc ấy, người ta cho rằng chỉ có chư thần mới có thể khiến bọn hắn dừng bước.

Lúc ấy, chính Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn cũng cho rằng không gì có thể khiến bọn hắn dừng bước. Bách Hoa Liễu Loạn thường vung vẩy lựu đạn trong tay, kiêu ngạo cười với Lạc Hoa Lang Tạ, nói chúng ta sẽ thống nhất toàn bộ Aden và Elmore, giết một con Rồng, mười con Rồng, một trăm con Rồng, giết hết cả nhà Antharas. Mà Lạc Hoa Lang Tạ không những không hỏi hắn kiếm đâu ra một trăm con Antharas, còn gật đầu nói được, mỗi lần đều cho ngươi last hit, chỉ cần khi Rồng chết rồi rơi ra bảo vật, ta sẽ là người đi nhặt, tay ngươi quá xui xẻo, nhất định phải lùi xa ba trăm bước đừng để bao công sức của chúng ta đều chỉ đổi được hai ba cục xương một tấm da rách.

Ba kỷ nguyên sau, bàn tay chư thần nhúng xuống thế giới, chấm dứt sự sống của Lạc Hoa Lang Tạ.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#29
KHông hiểu sao đọc phần này của chị em lại nghĩ đến Game of Throne ????
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,300
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#30
KHông hiểu sao đọc phần này của chị em lại nghĩ đến Game of Throne ????
Cuộc chiến 47 52 này là một cuộc chiến rất nổi tiếng ở game ngày xưa chị chơi, từ chi tiết cầu cống tới thế lực kiếm tiền bằng chiến tranh qua đường cung cấp quân nhu, còn Games of Throne chị không có coi, nếu không muốn nói là khá ghét ;)
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#31
Không không, cái làm em liên tưởng là đoạn giết rồng... Nó mang hướng trung cổ nên làm em nhớ tới thôi :cười cầu hoà: Game of Throne em mới đọc có phần 1a à
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,300
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#32
Không không, cái làm em liên tưởng là đoạn giết rồng... Nó mang hướng trung cổ nên làm em nhớ tới thôi :cười cầu hoà: Game of Throne em mới đọc có phần 1a à
*Ôm ôm, thả tym*

Giết rồng là cái tín niệm của người cổ hay sao ấy, bên Á cũng có mộng ước Đồ Long, bên Âu cũng vậy, dù Rồng 2 bên khác nhau hoàn toàn. Chị nhớ hồi đó coi Đôrêmon cũng có màn Nobita đi giết rồng. Hình như người ta tin rằng giết được rồng sẽ trường sinh, từ đó thành cái ẩn dụ của đủ thứ việc, ngay cả giết vua cũng gọi là giết rồng.

Mà kệ mẹ nó đi, chị cũng chưa biết làm sao cho lũ tuyển thủ giết rồng nữa =))

Cám ơn em đọc mỗi chương mà chị viết <3<3<3

À mà, mấy truyện trung cổ dịch ra tiếng Việt thường cho các chiến binh xưng hô thế nào với nhau em nhỉ?
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#33
À mà, mấy truyện trung cổ dịch ra tiếng Việt thường cho các chiến binh xưng hô thế nào với nhau em nhỉ?
Hự, hỏi khó quá.... Nhưng theo em nhớ thì ngôi xưng sẽ là "ta - ngươi" vs ngang hàng/ cấp dưới, "ta - ngài" vs bề trên, vs nữ thì chắc là "ta - nàng", "ta - chàng". Đầu óc hai vây của em chỉ nhớ đc từng này 囧rz
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#35
Quá tải công việc, Chu Giang thiên của Thiên Tri Hà khả năng không thể hoàn theo thời gian dự kiến, tạm để đoạn về Tán ca trong Phương Vương thiên ở đây, khi nào xong Chu Giang thiên sẽ move qua.

Hệ liệt: Thiên Tri Hà
Tác giả: Nguyệt Hậu Hậu

Tục nhân chỉ biết đương thế võ lâm có binh gia tứ kiệt, kiêu sánh vương hầu, mỗi người mỗi nắm bá quyền một phái; lại chẳng biết rằng, sớm từ khi ba trong bốn người vẫn là bạch y thiếu niên, trong giang hồ đã có tài tử phong hoa tứ dật, ngạo nhiên khinh đời.

Gia Thế Tô Mộc Thu, Vi Thảo Phương Sĩ Khiêm.

Nhưng nay một chết một ẩn, một kẻ dừng bước giang hồ, một kẻ lại đã từ biệt nhân gian.

Tô Mộc Thu, liệu có còn bên cạnh ngươi không.

Niệm niệm bất vong, từ đâu đến vọng?

Vẫn như năm đó trên sông, đôi bờ hoa tuyết, nước trời mênh mông.

Đầu thuyền có thiếu niên đón gió mà đứng, ngoảnh đầu nhìn khóe môi đầu mày tú sắc lung linh, ánh lên bóng nắng trên sông, gấm đoạn hương tàn.

—— sông kia trôi về đâu?

Chỉ là lão Diệp, lục đạo luân hồi, có quy có củ, ngươi còn có thể trầm mặc thế này cõng hắn thêm bao lâu?

Mười năm rồi, thiếu niên tóc xanh trên sông dưới trăng ngày ấy, nay tóc mai đã nhiễm sương.

Diệp Tu một lời cắt đứt hắn, "Cõng thêm mười năm cũng không chán."

Ta lướt gió như chim mỏi cánh, mà thu sơn có tổ cũ chờ. Một mình trở về, giấu hắn vào tâm, vừa khéo tốt đẹp.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#36
Không nhịn được mà làm, giữa đường đau tay đứt đoạn, ngày sau nói tiếp. Đã cắt hết H.

Phát hiện trong máy còn một đống thứ chưa post, 5 chương Kiếm Chi Sở Hướng, 7 chương Dữ Cộng, 9 chương Thiên Tri Hà, 8 chương Keep Out, mấy đoạn Đề Hồ, Hacker Union of Glory, Cộng Hòa Quốc chi Kiếm, phiên ngoại Tam Thiên Bát Hoang, Nhâm Bình Sinh, Ngu Mỹ Nhân...

Toàn là hố.

"Canh ba rồi."

Trương Giai Lạc hốt nhiên tỉnh giấc, kịch liệt thở dốc. Ngoài song tiếng gió thê lương thét gào, nghe như muốn mưa.

Cơn ác mộng ấy, nhiều năm qua mơ thấy không biết bao lần, dù đã gặp lại Tôn Triết Bình, vẫn cứ quanh quẩn không tan. Tuyết ánh sắc đao, buốt đến cốt tủy. Trong ngực lại nghẹn một ngọn lửa cháy phừng phừng, càng cháy càng vượng chỉ muốn cười rộ. Có tiếng ai đó lạnh lùng từng lời từng lời đếm tội trạng hắn, ngữ điệu khô khan, như lưỡi đao cùn từng phen từng phen róc vào máu thịt, bao nhiêu cũng đếm không hết. Sĩ tốt trầm mặc vây quanh, mỗi người đều không rõ mặt mũi thần sắc, nhưng đều cảm giác rất quen một cách kỳ lạ, giống huynh đệ Bách Hoa quân ngày xưa, lại giống đám ranh con hắn cưu mang lúc còn ở kinh thành.

Rốt cục là ai phản ai, hắn đã từng để tâm vô cùng, nay ngẫm lại thật quá hoang đường. Dù sao sử xanh đã sớm hạ bút, thân danh đều bại, cố nhân vĩnh biệt.

Từ dạo trùng phùng, hai người so với niên thiếu không biết nặng nhẹ còn muốn ngọt hơn, còn muốn dính nhau hơn, còn muốn dây dưa không dứt, mỗi lúc hoàn hồn nhớ tới đều phải đỏ mặt. Nhưng cũng khó trách, năm đó nếu ngờ được rằng có một ngày sẽ không gặp lại, nhất định sẽ càng cấp bách, càng tuyệt vọng, cũng càng tham lam, thời thời khắc khắc đều không chia cách. Chỉ tiếc khi đó chung quy cứ ngỡ có thể vĩnh viễn bên nhau, lãng phí bao nhiêu thời gian, may mà vẫn còn cơ hội bù đắp.

Mùa đông năm đó trải qua nhàn nhã vô bì, cũng hồ đồ vô kể. Trước không có thôn, sau không có quán, trong tiểu viện chồng chất không ít thứ này thứ nọ, cái có cái không, tuyết rơi có lớn hơn nữa cũng không sợ bị đói bị lạnh. Hai người cũng như một đôi sóc tha sẵn cỏ, trữ sẵn hạt trong tổ, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, ha ha hi hi, tán gẫu mội hồi liền cãi nhau, cãi một hồi liền cười, cười một hồi liền đánh đánh đấm đấm, triền triền miên miên, thiên địa hồ đồ, không đêm không ngày, bao nhiêu khí phách anh hùng xưa kia, cơ hồ đã bị tâm can đục khoét quá nửa.

Cũng thế mà thôi, cũng thế mà thôi. Ở nơi chiến trường máu xanh tràn lấp, xương trắng nhuộm mây, mạng người chẳng quý hơn cỏ dại dưới chiến ngoa sắt thép, có cái gì đó nhung nhớ không giúp ngươi an toàn hơn, nhưng sẽ khiến ngươi ở vào tuyệt cảnh sống không bằng chết ấy, càng có sức lực giãy dụa mà sống. Hắn đã từng trăm lần ngàn lần quyết ý chịu chết, nhưng chỉ cần nhớ đến Tôn Triết Bình, dù là Tôn Triết Bình không rõ tung tích của năm đó, hắn liền có thể trăm lẻ một lần, ngàn lẻ một lần gượng sống dậy, đầu bù tóc rối, thảm thiết dị thường, tê tâm liệt phế mà gượng sống dậy.

Mấy tháng qua hắn biết rất rõ, mình đã nhát gan hơn bao nhiêu, lại lo được lo mất bao nhiêu. Trước kia đã tàn thành tro hết mọi hi vọng, mới có thể không gì sợ hãi, đã hai bàn tay trắng, mới có thể đường nào cũng đi, lối nào cũng giẫm. Hắn xưa nay là kẻ ẩm ương, thích mềm không thích cứng, bêu danh thiên hạ, cùng đồ mạt lộ, một đời chấp niệm tan hoang, đều chưa từng dao động, chưa từng sợ sệt, thế nhưng gặp phải chút ôn nhu như đốm lửa nhỏ lẻ loi giữa đêm gió tuyết, lại cứ sẽ luống cuống tay chân, tả tơi rơi rụng.

"Mưa xuống, mớ hoa trong sân lại gặp xui rồi." Kéo cánh tay Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình nghiêng mặt cười.

Sinh bởi nơi hoang, trưởng từ bùn đất, ban đầu cho là cỏ dại không buồn để tâm, xuân đến lại bò ra thành từng dây từng dây hoa nở, đóa tím đóa hồng, như tắm màu máu, chết giữa sa trường. Có lẽ thảo mộc thật sự có linh, thời loạn so với thời bình, càng nở rực rỡ trêu ngươi, không biết nên nói đa tình, hay vô tình đây.

Từ độ tìm về được nhau, hai người tán gẫu đều là chuyện không quan trọng, cực kỳ thiếu muối, kinh qua một trận sinh tử đại nạn, những câu chữ bình đạm này lại trở nên ấm áp gần tâm, cảm giác như sống lâu sống dài, chầm chậm đến già, nói đi nói lại không biết chán như thề non hẹn biển.

Trở trời, thương cũ trên cánh tay trái lại bắt đầu tác quái, nửa người khó tả là tê, hay đau, hay ngứa, không biết nghe lời. Tôn Triết Bình âm thầm cắn răng chịu, cẩn thận không để Trương Giai Lạc phát hiện. Năm đó y quan trong quân Bách Hoa nhìn không vừa mắt, bao giờ cũng vừa liệu lý vết thương cho hắn, vừa lải nhải quở trách, đừng ỷ trẻ tuổi liều mạng không biết tốt xấu, đều là nợ, đến già phải trả cả vốn lẫn lời, từng món từng món mà trả. Khi đó hắn đang hung hăng đắc ý, nào sẽ để bụng kiêng này kỵ kia, thẳng thắn cau mày đớp lại, chuyện lúc già để lúc già tính, còn đánh được bao năm, sống được bao năm cũng chưa biết rõ, lấy đâu nhàn tâm để ý những thứ có có không không?

Kiếm báo quốc đã gãy, thân quy hương may còn. Cái gì thiên hạ ý, anh hùng mộng đều thành mây khói, chuyện có thể làm chỉ sót lại thanh thanh thản thản bên nhau đến cuối đời. Hối hận thì không, thế nhưng hiện tại, hắn đã biết tiếc mạng. Trời cao công bằng vô cùng, quả đắng tích trữ từ thời niên thiếu khí thịnh phải nuốt dần dần, nhưng có người này bên mình, hắn liền cam như mật ngọt.

Thế gian không còn Tôn Triết Bình, cũng không còn Trương Giai Lạc. Bao nhiêu hôm qua, chết ở hôm qua, hai cái tên ấy cùng một con đường với Diệp Tu Ngụy Sâm, được kim phấn khắc trên linh bài gỗ mun, ai ai ô ô, trong khói hương quyện vòng, trong bụi nắng ảm đạm, mạng nhện giăng giăng, không người quét dọn, dần phai năm tháng.

Sáng sáng sử xanh, lễ vật tốt nhất nó tặng cho người chính là lãng quên. Anh danh ngàn đời, trăm năm gồng gánh, bi phong huyết vũ, như núi xương khô, tướng soái ngọc ấn giáp vàng, trọng thần bất thế công nghiệp, lại đáng là gì đây? —— quay đầu lại, chỉ có ta nhớ được ngươi, ngươi nhớ được ta.

"Ừ, sáng mai quét dọn một chút, sạch sẽ ở cũng dễ chịu." Trương Giai Lạc có chút tinh thần, chống người dậy tựa vào vai phải hắn, "Thích hoa gì mau nói, sớm trồng mới sớm ngắm được!"

văn by Mãn Mục Sơn Hà.

Một đoạn khác của tác giả Mãn Mục Sơn Hà & bình from Lá
"Tầng tầng hư danh ngoài thân, lặng lẽ bong tróc từng mảng, thuần túy còn lại chỉ là một chữ ngươi, một chữ ta. Hắn mong mỏi, bất quá chỉ một chữ thật, đem câu chuyện cả đời tự tay kể tận, cần chi người khác hoặc cười hoặc thán hoặc lắc đầu. Công tội thiên cổ, chẳng quá lời đàm; hiểu ta tội ta, chẳng phiền xuân thu.

Hai người khác nào tâm cam tình nguyện quét sạch dấu vết mọi thứ từng mưu toan từng bán mạng, sách sử cũng được bia mộ cũng xong, không lưu danh tính, sạch sẽ hồng trần.

Nhưng này lại đáng là gì. Danh lưu thiên tuế không bằng tiếng cười thiếu niên, nào sợ một thời náo động thiên địa càn quấy giang sơn, quay đầu ai cũng trốn không khỏi trời đất cô tịch. Quan trọng nhất cũng không hối hận nhất, là đi qua máu đỏ trùng trùng, đi qua ánh đao gió tuyết, vẫn còn có thể tay nắm tay người, đời đời kiếp kiếp, không buông không bỏ."

Cam nguyện không cần danh lưu sử sách, hay lưng gánh tội trạng người người phỉ nhổ, cũng cam nguyện buông tay tất cả cố gắng nửa đời, ít nhất quay đầu còn có ta còn có ngươi, cũng chỉ vọng còn có ta, còn có ngươi, không rời không bỏ. Chỉ tiếc với Lạc của nguyên tác, cho dù đi trên quãng đường dục hỏa trùng sinh đó, cuối cùng cũng không đạt được mong muốn, càng không còn bàn tay nào để nắm.

Cũng như một số người ngoài đời thực. Cũng như chính bản thân mình.

Bia không tên, sử vô tình, nỗ lực chỉ là thời gian rác, mà thanh xuân của kẻ được gọi thiên tài nào có thể đợi.

Đi qua rồi, hai bàn tay trắng quay đầu, người kia cũng không còn.

Nói những kẻ phỉ nhổ kia là hoàng đế với bộ đồ mới, nói không cần kết quả chỉ cần biết quá trình rất hạnh phúc, rốt cục cũng chỉ là lời lừa gạt vô tri. Không có là không có, không còn là không còn, kết quả của nỗ lực chính là mọi thứ tốt nhất đều mất đi, mà phỉ nhổ thì vĩnh viễn lưu lại nhiều năm về sau, toàn bộ thanh danh theo nước xuôi dòng.

Nhiều năm về sau Trương Giai Lạc cũng chỉ được nhớ đến như một tội đồ, nhiều năm về sau Trương Giai Lạc cũng không có Tôn Triết Bình.

Khai đáo, đồ mi.

Một đoạn trích Hoa Khai Khả Phần Thành (Mãn Mục Sơn Hà)
Một đối thủ tuyệt đến vậy, có thể bắt hắn thua đau đến vậy, cũng đã không còn. Trương Giai Lạc có chút hoài niệm cười, chiến thắng hôm nay, lại nhạt hơn nhiều thất bại năm đó.

Mấy năm đầu mang binh đánh giặc, là quãng thời gian hắn cùng Tôn Triết Bình vui vẻ nhất trong ký ức, mỗi đoạn mỗi đoạn đều như hoa lửa nhuộm thành sắc son —— kim cơ bạch mã, bảo kiếm điêu linh, kiếm chỉ vạn quân kinh, lửa đạn phối cung huyền, thiên hạ dương danh. Ỷ vào trời sinh nhuệ khí, hai người thích sống thế nào liền sống thế ấy, bất kể ngày sau.

Ngày sau hắn mới hiểu rằng, nguyên lai thế đạo đối bất kỳ ai cũng đều công bằng. Có lẽ chính vì sống quen tháng năm không thấy điểm cuối, ngã gục cùng ly biệt hơn ba năm trước mới sẽ không kịp trở tay, đau thương khôn kể."

"Trương Giai Lạc muốn quay mặt đi, rốt cục vẫn giằng co không dứt mà nhìn. Người ngồi hương tửu phấn son, khói vương phai thốn tấc màu, giữa hai người như cách trăm sông nghìn núi, một câu cũng nói không ra, lại như tâm can cận kề, chưa từng chia cắt.

Ngươi nói, đã sống sót trở về, có phải trời xanh có mắt, xếp đặt chúng ta lần nữa sơ ngộ?

Không cần sợ hãi hiểm nguy, bọn hắn chính là hiểm nguy lớn nhất của địch. Không cần quan tâm sau lưng, sau lưng vĩnh viễn có người huynh đệ có thể giao phó sinh tử. Hắn si luyến tự đáy lòng thứ cảm giác sảng khoái tràn ngập thân thể đó, không biết nên nói là nóng đến điên hay lạnh đến buốt, là điên cuồng đốt cháy đến tro, hay thanh tỉnh đến khó tưởng tượng.

Món ám khí cuối cùng phá không, quét sạch mưa tên rào rào mà tới. Một ngụm máu nở hoa trên đuôi cỏ khô vàng, như quả ngọt lung linh đỏ thẫm, trĩu nặng mà rơi, tan vào bùn đất.

Bất kể là ai đang giúp, có lỗi, nợ này ta nhớ vào tâm, đời sau hoàn trả. Khắc cuối rơi vào tối tăm, Trương Giai Lạc mơ mơ màng màng nghĩ, lại ngã vào một vòng tay ấp ôm nóng rực.

Giấu không được, bóng người kia từ trong đêm sâu thăm thẳm vội vàng lao ra, tựa hồ quát lên gì đó, thế nhưng một câu cũng nghe không rõ. Ánh kiếm vụt sáng dậy, cường hoành đến cực khốc liệt đến cực, giết ra đường máu giữa chốn tuyệt địa, đánh đổ trời san bằng đất, không gì cản nổi ——

Cố chút hơi tàn, Trương Giai Lạc mở mắt. Có thể đem trọng kiếm đánh thành như thế, trên trời dưới đất chỉ có một kẻ, Tôn Triết Bình.
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#37
Không biết nói gì hơn ngoài một câu... Cho em xin raw cái này với ạ!! (Hay chị đã up cv của nó lên chưa ạ?)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#38
Không biết nói gì hơn ngoài một câu... Cho em xin raw cái này với ạ!! (Hay chị đã up cv của nó lên chưa ạ?)
Phục vụ người đẹp: [Song Hoa - Dụ Hoàng] Nhâm Phiêu Diêu Đoạn trên thuộc phiên ngoại, có tẹo H, chị đọc lâu rồi không nhớ, hình như chỉ có Song Hoa Dụ Hoàng. Nếu thích RAW hơn bảo chị gửi <3
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#39
Mừng SN phó đội, hôm 0111 đăng trên FB giờ mới move qua.

Răng của Trương Tân Kiệt sắp rơi ra rồi, lung lay trong miệng, cắn không được, uống nước cũng không xong.

Nó vẫn chưa nói với Hàn Văn Thanh, vì ba ba nó hễ về nhà là sầm mặt cắm đầu vào máy tính, chắc là lại có phiền não gì đó. Căn bản không chú ý thấy vẻ mặt không tính là mếu nhưng rất gượng của Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt ngoan ngoãn đẩy cái ghế nhỏ tới, ngồi sau lưng Hàn Văn Thanh nhón tay đánh chữ: "Làm gì khi răng bị lung lay?"

"Mức độ lung lay của răng vượt quá phạm vi sinh lý bình thường. Răng ở trạng thái khỏe mạnh có độ lung lay nhất định, quan trọng phải xem hướng lung lay, nhất là hướng vuông góc, không vượt quá 0.02mm..."

Nó im lặng đóng web lại: Đọc không hiểu. Mất thời gian.

Hàn Văn Thanh vừa quay đầu liền nhìn thấy thằng nhóc sắc mặt quái gở nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, miệng hơi há ra, có vẻ không dễ chịu lắm.

"Cách màn hình xa chút." Hắn không vui nói.

Trương Tân Kiệt soạt một tiếng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cảm giác có chút long lanh, tràn đầy ngờ vực.

Hàn Văn Thanh phất phất tay: "Thôi." Sau đó lại cúi đầu xem tài liệu. Nhóc con hẳn là không nhớ trước đó hắn dặn dò.

Trương Tân Kiệt nghĩ ngợi vài giây, nhỏ giọng ấm ức trả lời: "Cách 50cm, con có đo thử rồi."

Tay Hàn Văn Thanh thoáng dừng, hắn bỏ tài liệu xuống, vẫy tay với Trương Tân Kiệt ra hiệu nó qua ngồi: "Miệng con sao vậy?" Nghe giọng hơi lạ.

"Răng..." Trương Tân Kiệt cảm thấy có nước miếng nuốt không được sắp chảy ra, nhịn không nổi le lưỡi ra liếm chỗ răng bị lỏng, cảm giác như có cục kẹo nhỏ hay hạt gạo trong miệng nhưng không thể nuốt, nó cảm thấy rất khó chịu, "Răng lung lay rồi."

Hàn Văn Thanh do dự hai giây, nhìn răng Trương Tân Kiệt, trầm mặc bế nó lên đi ra khỏi cửa.

"Đi đâu vậy ạ?" Trương Tân Kiệt ôm lấy bắp tay cứng rắn của hắn, có hơi sốt sắng hỏi.

"Nhổ răng."

Nhóc con trợn tròn mắt nhìn hắn, trong mắt đều là khó tin. Giằng co mấy giây sau, nó vùi mặt vào khuỷu tay Hàn Văn Thanh, phiền muộn thở dài.

Nghe ra cảm giác tuyệt vọng trong tiếng thở dài này, Hàn Văn Thanh có chút buồn cười vỗ vỗ lưng nó.

Mùi khử trùng của bệnh viện làm người ta chỉ muốn cúi đầu.

Đến khi nó nghe thấy có người hô lớn tên mình: "Trương Tân Kiệt ——".

Giọng nói quen thuộc kia làm nó có cảm giác căng cả da đầu, lưng nó lại bị ba ba vỗ nhẹ: "Chào bạn đi."

Nó có chút không vui ngẩng đầu: "Chào Trương Giai Lạc, a... Chào chú Tôn." Tôn Triết Bình dắt Trương Giai Lạc, giơ tay cả hai cha con lên với bọn họ.

Trương Giai Lạc zui quên trời đất: "Trùng hợp a Trương Tân Kiệt, ông cũng tới thay răng hả?" Một cái răng cửa khác của nó mới nhổ, thêm vào cái răng nhổ trước đó, mở miệng lập tức thông gió, nghe vào rất buồn cười.

Hàn Văn Thanh cúi đầu nhìn Trương Tân Kiệt đang bế trong lòng, phát hiện mặt nó tái nhợt. Lúc này mới hiểu ra tâm trạng mâu thuẫn của nó bắt nguồn từ đâu.

Sau đó hắn nhìn thấy nó ra sức lắc đầu: "Không, con không nhổ răng. Con thấy mình kêu bác sĩ cố định là được rồi, khỏi nhổ đâu."

Trương Giai Lạc cầm tay Tôn Triết Bình lắc tới lắc lui, cười hắc hắc: "Hông được đâu, bác sĩ nói đây là răng sữa, mai mốt lớn lên mọc răng khôn mới không nhổ."

Tôn Triết Bình nhịn cười bụm miệng nó lại, nói khẽ: "Đừng mở miệng nói chuyện nữa, miệng con như cái phễu."

Hai lỗ tai Trương Tân Kiệt tiếp thu tin tức "như cái phễu" không sót một chữ. Nó quay phắt lại, đưa lưng về phía hai người Trương Giai Lạc, như sắp khóc đến nơi, ra sức dùng toàn bộ ánh mắt nói với Hàn Văn Thanh một câu "Không".

Hàn Văn Thanh khép cánh tay quay mặt đi, sải bước đến phòng nha khoa.

Ra khỏi bệnh viện, Trương Tân Kiệt kháng nghị bằng cách im lặng suốt một ngày để diễn tả phẫn nộ của mình.

Đến khi nó cuối cùng nhịn hết nổi nói "Con đói", cảm giác được gió lùa từng cơn qua hàm răng mình, nó tuyệt vọng, phẫn hận hướng ba ba đang nhếch khóe miệng nhìn, vung nắm đấm nhỏ xíu lên.

Hàn Văn Thanh duỗi tay, nắm đấm nho nhỏ của nó liền bị bao trùm, không nhúc nhích nổi.

Trương Tân Kiệt rốt cuộc đành phải thỏa hiệp với "bạo lực", và cơm.

by Côn Cổ Ni Nhĩ

Đừng nhờn với Quyền Hoàng.
ơ hớ hớ =))))))))) somebody save me =)))))))))))) móa =))))))))) há há há há há há =))))))))) dễ thương hơn nhị trương lúc nhỏ là không thật dm =))))))))) móa há há há há há =)))))))) ôi mẹ ơi rơi nước mắt rồi =))))))))))
bông ới thím best quá =)))))) dịch dễ thương ghê
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#40
ơ hớ hớ =))))))))) somebody save me =)))))))))))) móa =))))))))) há há há há há há =))))))))) dễ thương hơn nhị trương lúc nhỏ là không thật dm =))))))))) móa há há há há há =)))))))) ôi mẹ ơi rơi nước mắt rồi =))))))))))
bông ới thím best quá =)))))) dịch dễ thương ghê
Tui mà thím, hơ hơ hơ. Anw chỗ thím sửa tui ưng ý ghê, mỗi lần tui đọc lại cái tui dịch cũng hơi nhột răng chỗ "hắn".
 

Bình luận bằng Facebook