Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#41
mỗi ngày đều lót dép hóng, ko tính đôi dép hiện tại đang mang thì đếm ra cũng mòn hết cmn 1 bản tay rồi đấy ad ưi
;) cảm ơn bạn đã theo dõi
mình cũng muốn dịch nhanh lắm nhưng không có thời gian.
đang hóng người cùng dịch chung
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#42
Cậu phóng viên nọ ngồi xuống, một phóng viên khác đứng lên. Đó là một phóng viên nổi tiếng của báo e-sport - Nguyễn Thành – phóng viên chuyên bới lông tìm vết, dìm hàng Hưng Hân. Hôm nay anh ta đại diện cho tuần báo e-sport đến tham dự buổi họp báo này. Dựa vào tin Diệp Tu đột ngột giải nghệ, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này để tạo scandal mới dìm Hưng Hân.

Khi thấy Đường Nhu không có mặt tại đây, anh ta ngay lập tức bẻ lái qua Tô Mộc Tranh đặt một loạt câu hỏi: “ Xin hỏi cô Tô, theo ý kiến cá nhân của tôi thì mặc dù cô là một tuyển thủ xuất sắc, nhưng thực tài của cô đến giờ vẫn còn rất nhiều tranh cãi, cô nghĩ gì về chuyện này? Và giờ cô được bổ nhiệm làm đội trưởng của Hưng Hân, chắc chắn sẽ còn gây ra nhiều tranh cãi hơn, vậy cô sẽ chuẩn bị đối mặt với chuyện đó như thế nào? Hưng Hân mất đi Diệp Tu rồi, tương lai sẽ ra sao?”

Mấy câu hỏi của Nguyễn Thành đều nhắm vào Tô Mộc Tranh, ám chỉ cô là bình hoa đã quá rõ ràng, mấy phóng viên khác nghe tới đây cũng đồng loạt nhìn Tô Mộc Tranh. Trần Qủa đang ngồi kế bên đang rất giận nhưng phải kiềm chế lại vì dù sao cô cũng là đại diện cho hình ảnh của Hưng Hân, chứ nếu mà là bình thường thì cô đã lên đập cho cái thằng cha Nguyễn Thành đó một trận rồi.

Đối mặt với những câu hỏi của Nguyễn Thành, Tô Mộc Tranh không tức giận, ngược lại còn mỉm cười đáp: “ Từ lúc Hưng Hân thành lập đến nay, chúng tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn, đối mặt với rất nhiều sự nghi ngờ, chê trách nhưng chúng tôi đã chiến thắng, đã giành được chiếc cup quán quân.

Nếu có ai đó muốn qua dịp này để làm giảm uy tín của Hưng Hân, chúng tôi sẽ không dùng lời nói mà sẽ dùng hành động để thể hiện thái độ và quyết tâm của chúng tôi. Ngay cả khi Diệp Tu không có ở đây, Hưng Hân vẫn sẽ tiến bước.

Tương tự như vậy, tôi sẽ dùng thực lực của mình giúp Hưng Hân phát triển hơn. Còn tương lai như thế nào thì tôi mong mọi người sẽ cùng tôi đón chờ nó.

Về vấn đề tranh cãi là ngoại hình của tôi thì đó chính là sự khen ngợi của các bạn giành cho tôi. Xin cảm ơn.”

Tô Mộc Tranh đột nhiên trở nên cứng rắn, tràn đầy tự tin khiến mọi người rất kinh ngạc. Nguyễn Thành giờ đang xấu hổ đến đỏ mặt. Câu trả lời của Tô Mộc Tranh như gáo nước tát thẳng vào mặt anh ta.
thực sự là không thể ưa được thằng cha phóng viên này, cẩu huyết hết mức độ, ăn một cú bạt tai như thế xem như cảnh cáo, để coi còn ai dám đá đểu trung tâm bỉ bựa Hưng Hân nưa không muahahahaha
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#43
<11>

Tô Mộc Tranh nhanh chóng nhắn lại

“ Anh về tới nhà rồi?”

“ Ừ, tới lúc trưa, giờ đang cùng với cha già nhà anh dắt cẩu đi dạo.”

“ Là Tiểu Điểm hả?” Tô Mộc Tranh từng nghe Diệp Tu kể về con chó đó, nó đã sống ở nhà họ được 13 năm rồi.

“ Tiểu Điểm đã chết rồi, mới nuôi một con mới không lâu, anh gọi nó là Đại Điểm.”

Diệp Tu nhanh chóng gửi sang một tấm ảnh, Đại Điểm đang đứng trên mặt tuyết trắng xóa, lè lưỡi, mỉm cười tạo dáng.

Nhìn vào cảnh vật xung quanh thì chắc nó mới được chụp.

“ wow, dễ thương quá đi! Em muốn chạm vào nó.” Các cô gái thường bị thu hút bởi những con vật dễ thương.

“ Đừng bị vẻ ngoài của nó lừa, nó hung hăng lắm, không yên chút nào, chạy đi là hết giữ được, chỉ dắt nó đi dạo thôi mà cũng mệt đến lã người.”

“ Haizz, anh đúng là trạch nam, thiếu rèn luyện quá mà.”

“ Em thông đồng với Diệp Thu đó hả?” Diệp Tu nói không nên lời.

Sau khi Diệp Tu xuống máy bay, Diệp Thu đã lái xe đến sân bay để đón anh. Khi anh về đến nhà, đã là trưa rồi.

Khi nhấn chuông cửa, tay Diệp Tu có chút run nhẹ.

Ngôi nhà này đã lâu mình chưa về rồi.

Chuông reo vài lần thì cánh cửa mở ra, không ngoài dự đoán của Diệp Tu, người đứng sau cánh cửa chính là mẹ Diệp.

Mẹ Diệp thấy Diệp Tu thì rất vui mừng, đôi mắt đang ngấn lệ nói: “ Mẹ chờ nữa ngày rồi, cuối cùng cũng gặp được con. Mau vào đi! nhiều năm vậy rồi, tính ra cũng…”

“Ba, mẹ con về rồi” Diệp Tu cũng xúc động một chút, nhưng chưa đến ba giây thì thấy vị phụ thân đại nhân đi từ trên lầu xuống.

“ Anh đúng là đồ bất hiếu, còn mặt mũi mà quay lại hả!”

“ Đúng vậy đấy, vậy mà còn mặt mũi quay về.” Diệp Thu đứng một bên châm ngòi.

“ Sao lại không có mặt được, mặt con cũng được lắm đấy.” Da mặt của Diệp Tu luôn rất dày.

“ Anh đứng đắn một chút cho tôi.” Ba Diệp nhăn mặt.

“ Đúng vậy đấy, lại dám nói chuyện như thế với ba” Diệp Thu tiếp tục mô kích.

Cuộc hội ngộ gia đình sau nhiều năm giờ biến thành cuộc đấu khẩu giữa hai cha con cộng thêm diễn viên phụ Diệp Thu.

“ Con trai cuối cùng cũng trở về rồi, anh không nói gì tốt đẹp hơn hả?” Mẹ Diệp không hài lòng nhìn chồng mình, sau đó quay qua Diệp Tu nói: “ Đừng nghe ba con nói bậy, thực tế thì ba con đã vui như mở cờ cả ngày hôm qua khi nghe con quay về đấy.”

Ba Diệp cũng không đứng nữa, từ từ ngồi xuống ghế đọc báo. Diệp Tu cũng ngồi xuống cạnh ba, quẹt mũi nói: “ Con biết, nếu ba giận thì giờ chắc đang cầm chổi đuổi đánh con rồi.”

“ Ba, anh muốn ăn đòn kìa!” Diệp Thu tiếp tục ở một bên châm lửa.

Ba Diệp đang đọc báo ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn xuống mặt báo. Diệp Tu bỗng thở phào nhẹ nhõm. Tính khí của cha già giờ tốt hơn rất nhiều so với trước đây.

“ Đừng đứng đó mà mô kích nữa, lo đi lấy nước cho anh con đi.” Mẹ Diệp nói với Diệp Thu.

“ Đi đường mệt lắm phải không? Con uống nước trước, chờ mẹ vào hâm cơm lại. Về nhà muộn quá, cơm canh cũng nguội mất rồi.” Nói xong bà đi vào bếp.

“ Sao mẹ bất công thế?” Diệp Thu lên án, nhưng vẫn đi lấy nước cho Diệp Tu.

Vào bữa ăn, Diệp Tu nhìn món ăn bày sẵn trên bàn, và chuẩn bị đánh chén.

“ Ăn nhiều vào, con gầy đi rất nhiều. Mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi, sau này mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho con tẩm bổ.” Mẹ Diệp yêu thương gắp thức ăn vào bát Diệp Tu.

“ Đúng là gầy thật, cả ngày cứ ở nhà, có lo thể dục gì đâu.” Diệp Thu tố cáo.

Không biết liệu Tô Mộc Tranh có khả năng tiên tri đặc biệt hay không, mẹ anh đột nhiên hỏi một câu: “ Con có nhớ chú Lý không?”

“Còn nhớ, làm sao ạ?” Nghe tới đây, Diệp Tu có linh cảm chẳng lành.

“Chú ấy mới có cháu nội vài ngày trước, mẹ nhìn chú ấy mà ghen tị chết đi được.” Mẹ Diệp nói xong rồi thở dài một tiếng: “ Con cũng không còn nhỏ nữa, là lúc thích hợp để tìm bạn gái. Con thích mẫu cô gái thế nào? Qua vài ngày nữa để mẹ thu xếp giới thiệu cho con mấy cô để làm quen.”

Diệp Tu tiếp tục bữa ăn: “ Sao mẹ nghĩ con chưa có bạn gái vậy?”

Diệp Thu đang uống canh, suýt chút thì phun ra: “ Anh đã có bạn gái rồi sao?”

“ Con trai, nếu con có bạn gái rồi thì sao không nói sớm.” Mẹ Diệp ngạc nhiên, rõ ràng mấy ngày trước còn nghe Diệp Thu nói không có mà? Sau đó ngay lập tức mẹ Diệp hỏi liên tiếp mấy câu: “ Cô gái đó thế nào? Quen nhau bao lâu rồi? Hai đứa quen nhau thế nào?”

“ Mẹ có cho con cơ hội để nói hả?” Diệp Tu tiếp tục: “ Là một cô gái xinh đẹp, bọn con quen nhau lâu rồi.”

“ Có phải trong đội của con không? Mẹ nhớ có ba cô, họ đều rất xinh, ai vậy? Tô Mộc Tranh hay là Đường Nhu, không phải là Trần Qủa chứ? Mẹ thấy con có quan hệ rất tốt với Tô Mộc Tranh phải không?”

Diệp Tu hoàn toàn nhập tâm vào bữa ăn.

Diệp Thu nhìn người bên cạnh với vẻ mặt đắc ý: “ Trận chung kết mấy ngày trước, em đã lôi kéo ba mẹ với dì cùng xem trên TV đó. Sao nào? Cảm ơn em đi.”

“ Đúng vậy đấy, mẹ và ba con đều theo dõi. Con trai mẹ thắng rồi. Con còn chưa nói với mẹ về bạn gái của con, cô gái đó là ai vậy?”

Cha Diệp chưa nói lời nào giờ miễn cưỡng nói: “ Để ăn xong rồi nói.”
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#44
gia đình này đúng là hết biết
thế ms biết chắc rằng tính nết Diệp ma thần không phải là từ ông hàng xóm :V
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#45
Chương ở trên . Dm thằng cha này qua tới đồng nhân cũng ko tẩy trắng dc. Móa ghét nhất đám người thấy nhan sắc mà ko thấy tài lực của Mộc Tranh. Muốn chiến ko? Vào game cho Tranh bắn chết =_=.

Cho cái ms đăng : nhà Diệp cưng voãi ????. Eo thương 2 bác lẫn Lá Nhỏ. Ngoan đợi anh hai dắt đại tẩu về ???
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#46
<12>

Sau khi ăn xong, cả gia đình bốn người ngồi trên ghế sofa.

“ Nhanh nói với mẹ, đó là Tô Mộc Tranh hay là Đừng Nhu hay là – ” Mẹ Diệp nóng lòng biết câu trả lời lắm rồi. Một mặt là vì tò mò, mặt khác vì đó là chuyện gia đình. Diệp Tu rời nhà đi từ lúc mới 15 tuổi, bà không biết nhiều về tình hình của con trai. Giờ đây bà hy vọng biết được những gì mà Diệp Tu đã trải qua trong những năm đó.

“ Là Tô Mộc Tranh” Không đợi mẹ hỏi đến Trần Qủa, Diệp Tu đã đưa ra câu trả lời ngắn gọn.

“ Mẹ biết mà, chắc là cô ấy rồi, Tô Mộc Tranh là đẹp nhất!” Mẹ Diệp bắt đầu hăng say suy đoán.

“ Không phải thế…” Diệp Tu cảm thấy bất lực.

“ Không phải thế? Vậy thì vì sao? Chẳng lẽ con nghĩ Đường Nhu đẹp hơn Tô Mộc Tranh sao?” Mẹ Diệp bối rối về thẩm mỹ của con trai. Trên thực tế thì khó để nói Đường Nhu hay Tô Mộc Tranh đẹp hơn, nhưng Tô Mộc Tranh có vẻ đẹp dịu dàng, ngọt ngào, dễ được lòng người lớn tuổi hơn.

Diệp Thu đang ngồi bên cạnh anh cười đến đau bụng.

“ Mẹ à, đổi chủ đề được không?” Diệp Tu muốn trực tiếp bỏ qua chủ đề này. Không biết vì sao mà mấy kĩ năng chọc tức người khác lại không thể thi triển được trước mặt mẹ mình.

“ Vậy thì nói cho mẹ, Tô Mộc Tranh là cô gái như thế nào đi!”

“ Cô gái ngoan ạ.” Diệp Tu vẫn chỉ trả lời đơn giản.

“ Tính tình thế nào?”

“ Tốt lắm” Diệp Tu lấy điều khiển mở TV lên xem.

Mẹ Diệp liên tục hỏi mấy câu về Tô Mộc Tranh từ nhỏ tới lớn. Đối mặt với mấy vấn đề mẹ hỏi, Diệp Tu sẽ trả lời đơn giản mấy câu rồi nghĩ cách lướt qua.

Sau khi xem TV được một lúc, Diệp Tu chuyển qua kênh e- sport, vừa đúng lúc chiếu về cuộc họp báo sáng nay của Hưng Hân thông báo về việc Diệp Tu giải nghệ.

“ Này, cô ngồi bên cạnh là con dâu mẹ nhỉ.” Mẹ Diệp tập trung 100% sự chú ý đến Tô Mộc Tranh. Bà thực sự rất háo hức, vui vẻ hỏi. “ Người đang nói là sếp con hả? Không thể không nói, con dâu của mẹ thật sự rất ưa nhìn”.

“…” Diệp Tu đau đầu nhìn mẹ.

Sau khi Trần Qủa phát biểu xong, cuộc họp báo lại nhanh chóng tiếp tục bởi mấy câu hỏi của Nguyễn Thành.

“ Sao người phóng viên này lại phiền phức vậy chứ!” Mẹ Diệp không hài lòng với người này. Mặc dù bà chỉ là người xem bình thường nhưng cũng nghe ra giọng điệu mỉa mai của Nguyễn Thành. Sắc mặt Diệp Tu trông hơi khó coi.

Mấy năm nay, Tô Mộc Tranh biểu hiện rất tốt khi lên sân, chính minh đệ nhất bậc thầy pháo súng không phải chỉ có hư danh.

Nhưng lúc đầu cô ra mắt, những tranh luận về cô có phải là bình hoa di động hay không chưa hề dừng lại. Hôm nay, Nguyễn Thành lại nhắc về điều này thậm chí anh ta còn nghi ngờ tư cách làm đội trưởng Hưng Hân của cô.

“… Chúng tôi sẽ không dùng lời nói mà sẽ dùng hành động để thể hiện thái độ và quyết tâm của chúng tôi… Tôi cũng vậy…”

Khi ra mắt vào mùa giải thứ tư, Hào môn Gia Thế đã giành được ba giải quán quân đầu tiên đã không có biểu hiện xuất sắc trong mùa giải này. Tô Mộc Tranh cũng gặp phải rào cản tân binh mà đa số mọi người đều gặp phải khi lần đầu tham gia giải đấu. Trong một vài trận liên tiếp, điểm của Gia Thế không tốt và thậm chí không thể giành chiến thắng trong trận chung kết.

Tại buổi họp báo sau trận đấu, có phóng viên thẳng thừng nêu ra ý kiến việc Gia Thế chọn Tô Mộc Tranh là chỉ quan tâm đến ngoại hình chứ không phải là vì năng lực của cô. Từ đó làm Gia Thế mất đi giải quán quân.

Những cáo buộc đó đối với một người mới là rất quá đáng, chưa kể đến biểu hiện của Tô Mộc Tranh trên sân cũng không phải là tệ. Lý do vì sao Gia Thế rớt đài, không chỉ là vấn đề rào cản tân binh của Tô Mộc Tranh.

Nhưng ngay cả trong nội bộ Gia Thế cũng đồng ý với qan điểm này. Trong thời gian đó, có nhiều bài báo liên tục dìm Tô Mộc Tranh.

“ Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực hơn nữa.” Đối mặt với những cáo buộc này, cô bình tĩnh trả lời.

Sau cuộc họp báo đó, Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng khóc trước mặt Diệp Tu. Sự đau buồn của Tô Mộc Tranh diễn ra ngay trước mắt, nhưng điều anh có thể làm chỉ là dỗ dành và hướng dẫn kĩ thuật cho cô.

Trên sàn đấu, chỉ có thắng mới có thể giải thích mọi thứ.

Khi Tô Mộc Tranh lần nữa đối mặt với vấn đề này, cô trả lời dứt khoác và tự tin. Bởi vì cô có năng lực này, cô đã mạnh hơn rất nhiều. Điều đó cũng làm tâm lý cô vững vàng hơn. Lúc này, Tô Mộc Tranh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Trong mấy năm qua, cô đã trưởng thành rất nhiều.

Diệp Tu đang thở phào nhẹ nhõm lại nghe mẹ Diệp ngồi bên phán: “ Con dâu mẹ đúng là mạnh mẽ mà, con trai mẹ đúng là nhìn xa trông rộng.”

“ Đúng là mạnh hơn anh trai ngốc rồi.” Diệp Thu gật đầu.

Ngay cả ba Diệp cũng đặt báo xuống, nhìn Tô Mộc Tranh trên TV, gương mặt ông cũng thể hiện sự đánh giá cao.

“ Khi nào con dẫn con bé về ra mắt cho mẹ gặp đây?” Mẹ Diệp nôn nóng hỏi.

“ Cô ấy giờ là đội trưởng, còn nhiều thứ phải lo lắm, giờ không có thời gian đâu.” Diệp Tu đáp.

“ Vậy thì phải chờ con bé ổn định đã.” Mẹ Diệp thông báo thêm “ Em trai con tháng trước mới dẫn bạn gái về rồi đó.”

Nhớ trong bữa ăn Diệp Thu chọc mình, Diệp Tu ngay lập tức bật chế độ phản công trêu chọc: “ Yo, ngữ như em mà cũng có bạn gái cơ đấy.”

“ Em thì sao? Anh có bạn gái mới đáng ngạc nhiên kìa.” Diệp Thu cũng không chịu yếu thế.

Hai anh em dường như đã quên họ vốn là một cặp song sinh.

“ Dù thế nào thì hai anh em chẳng giống nhau tí nào.” Cha Diệp phán câu kết thúc cuộc cãi vã.

“…”

“…”
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#47
Chốt phát chết luôn, k hổ là ba Diệp
Đến cả người ngoài còn thấy chướng tai đủ hiểu độ mặt dày và bỉ ổi của gã phóng viên đó, cơ mà em ơi, nhìn lại mặt hàng cái, HH thiếu vô sỉ k? Chú em còn xách dép k dc nhá, ngta sớm quen rồi hahahaha
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#48
Trời ơi Diệp mẫu yêu Diệp mẫu quá <3.
Diệp bá phụ bác nói chuẩn =))))
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#49
Nhà bác Diệp có vẻ thik thanh niên cứng ha. Mộc Tranh chưa gì đã được lòng ba mẹ chồng rồi.

Ba Diệp bá đạo trên từng hạt gạo. Đừng hỏi tại sao lão Diệp ổng giỏi vậy. Gen hết á!

Nhưng mẹ Diệp mới là trùm cuối. Câu trước mới ngọt ngào ngon nghẻ. Câu sau đấm phát chết luôn.

Ôi chao! Chưa có ai nhận con dâu nào thần tốc như mẹ Diệp. Ngày nhỏ chắc Diệp Tu hay chồng đối cha nhưng mẹ thì nghe lời răm rắp nhở!!!????
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#50
<13>

Buổi tối, Diệp Tu vui vẻ dắt chó về nhà. Thỉnh thoảng được nghĩ ngơi như vậy cũng rất tốt.

Khi anh vào nhà, Diệp Thu đang ngồi trong phòng khách tủm tỉm nói: “ Ba kêu anh tới thư phòng nói chuyện kìa.”

“ Làm gì?” Diệp Tu có chút sợ, không phải lão ba nhà mình lại muốn giảng chuyện triết lý nhân sinh chứ?

Diệp Thu nghiêm túc nói: “ Có khi anh mới mở cửa thì một trận đòn đang chờ anh đấy.”

Diệp Tu đi đang lên tầng trên thì điện thoại trong túi reo lên.

Mặc dù hai anh em thường chọc quê, dìm hàng nhau không thương xót nhưng tình cảm vẫn còn tốt chán.

Buổi chiều Diệp Thu đã đi mua điện thoại cho Diệp Tu, nộp sim nạp card vào rồi lưu số điện thoại mọi người trong gia đình vào luôn.

Diệp Tu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ Tô Mộc Tranh – Về nhà rồi cảm giác thế nào?

Về vấn đề này, Diệp Tu có chút khó nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định để trả lời sau.

Diệp Thu có thể đoán được là tin nhắn của Tô Mộc Tranh bèn nổi máu tám hỏi: “ Theo em biết thì không lâu trước anh còn FA mà, thoát kiếp khi nào đấy?”

“ Tối qua” Đối với em trai thì Diệp Tu cũng không có gì dấu diếm.

“ … Anh thắng rồi.” Với cái đáp án này thì Diệp Thu có nghĩ nát óc cũng chẳng ra.

“ Đương nhiên rồi, so với anh thì em còn non lắm.” Diệp Tu lên mặt.

“ Vậy khi nào anh đưa cô ấy về ra mắt.” Diệp Thu hỏi.

“ Còn chưa tới lúc.” Diệp Tu đi lên tầng.

Thư phòng ở tầng 2, anh vẫn còn kí ức về nơi này.

Khi còn bé, mỗi lần anh gây họa lại bị gọi đến phòng này nghe giảng về triết lý nhân sinh, phải chịu “tra tấn” nghe giảng “đạo” mấy tiếng đồng hồ.

Cửa phòng sách hơi hé, thế là Diệp Tu đẩy thẳng cửa đi vào.

“ Không biết gõ cửa trước khi vào sao? Một chút quy tắc cũng không biết.”

Ba Diệp thấy Diệp Tu thì không thể không cau mày. Khi còn trẻ, ông là một người lính, ông để tâm nhất về luật lệ quy tắc, nhưng con trai ông lại không được vậy.

“ Ba không khóa cửa thì con gõ cửa kiểu gì? Hay ba không muốn để con vào?”

Ba Diệp hít một hơi thật sâu: “Ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với anh.”

“ Có chuyện gì thế ạ.” Diệp Tu ngồi xuống ghế sofa. Anh đã chuẩn bị tinh thần lắng nghe lão ba nhà mình giảng về sự đời.

Lần đó nói chuyện với ông thì cãi vã kịch liệt, ông nói sao nhỉ? Chắc là thật lãng phí khi mấy năm tốt nhất của đời người lại đi chơi game…vv..vv. Sau đó càng nói càng tức: “ Cứ vậy thì sau này trưởng thành làm sao nuôi sống bản thân? Tồn tại trong cái xã hội này thế nào? Cái gì? Chơi game? Chơi game cũng là nghề hả? Đó chỉ là một trò giải trí, anh cứ như vậy sau này tôi chết còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông! Sau khi ăn xong, lên đóng phòng tự suy nghĩ đi!

Không sai, chính là như vậy đấy. Diệp Tu đã sẵn sàng lắng nghe.

“ Game con đang chơi gọi là Vinh Quang hả?” Ba Diệp nghiêm túc hỏi.

“ Vâng ạ.”. Diệp Tu thẳng lưng đáp.

“ Tối nay, Bộ trưởng Bộ Thể Thao gọi điện cho ba, nói tháng tới sẽ có giải đấu Vinh Quang quốc tế, hy vọng con có thể dẫn dắt đội tuyển quốc gia tham gia thi đấu. Ba thay con đồng ý rồi.”

Diệp Tu thấy mình nên đi lấy ráy tai. Chúa ơi, con có nghe nhầm không?

Diệp Tu chưa hề nghĩ rằng sẽ nghe từ game Vinh Quang từ miệng lão ba nhà mình, giờ không chỉ nghe, lại còn là ông bắt anh tham gia nữa chứ.

Chắc phải chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc này mới được.

Ế, nhưng mà...

Đột nhiên, Diệp Tu đứng dậy: “ Khỉ gió! Ba đào hố con đấy hả?”

“ Thằng nhóc thối tha nhà anh! Nói chuyện với ba vậy hả?” Ba Diệp cũng dậy khỏi bàn làm việc vươn tay ra, tưởng chừng tay ông mà đưa ra là Diệp Tu ăn tát vỡ mặt.

Trước khí thế của ba mình, Diệp Tu chũng chả sợ: “ Năm đó con muốn chơi, ba không đồng ý, buộc con phải bỏ nhà ra đi. Bây giờ con nghỉ chơi rồi, quay trở về nhà sẵn sàng làm con ngoan của ba thì ba lại bắt con chơi. Vậy mà không phải đào hố con sao? Vậy là gì đây?”

Bàn tay ba Diệp cứ giữ nguyên như vậy, ông thở dài một lúc rồi để tay xuống, tai cũng có chút đỏ: “ Trước đây anh chơi game, ba không đồng ý vì ba không nghĩ đó là nghề nghiệp đoàng hoàng. Hiện tại thì ba cảm thấy thế hệ bọn ba không theo kịp thời đại này rồi.”

Diệp Tu không quên được dịp lên mặt: “ Lại chả, thời đại bây giờ khác rồi.”

Ba Diệp nhìn Diệp Tu tiếp tục: “ Đây là giải đấu quốc tế, giành chiến thắng chính là đem vinh dự về cho nước nhà. Anh nhất định phải tham gia, dẫn dắt đội tuyển quốc gia giành chức vô địch, làm rạng danh nước nhà.”

Đời này lại có thể nghe ba nói mấy lời này, đúng là… Diệp Tu cũng không biết nói thế nào cho phải.

“ Ba nghe Bộ Trưởng nói trách nhiệm của leader rất nặng nề, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Danh sách các tuyển thủ tham gia đã chuẩn bị sẵn rồi, cần anh góp ý. Bây giờ anh về phòng chuẩn bị đồ đạc, sáng mai đến trụ sở huấn luyện của đội tuyển quốc gia tại trung tâm thành phố B.”

Diệp Tu còn cự nự lần cuối: “ … Con mới về thôi mà, hành lý còn chưa kịp cất nữa.”

“ Vậy thì tốt rồi, mai cứ vậy mà đi thôi. Ba đặt vé rồi, là 9h sáng mai, để thằng Thu chở anh đi.

“ Không còn sớm nữa, anh về phòng nghỉ ngơi, mai có sức mà đi.” Ba Diệp ra lệnh.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#51
Bỏ nhà đi mười mấy năm ms hồi tâm về nhà về nhà ngồi chưa ấm đít nữa lại bị papa nhẫn tâm đẩy hố ????.

Đoạn trên A Thu cạn lời rồi haha.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#52
<14>

Diệp Tu rời khỏi ghế sofa. Ánh mắt và bước đi của anh giờ trông ảm đạm như nhau. Vừa mới về tới nhà, hành lý còn chưa kịp cất thì đã bị lão ba đá ra khỏi cửa, mà lý do của nó cũng thật “ độc” . Nói dễ nghe thì vì thi đấu thể thao điện tử, khó nghe thì gọi là đi chơi game. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy trời?

“ À, phải rồi, về bạn gái của anh, khi nào có thời gian thì dẫn nó về nhà ra mắt.” Trước khi Diệp Tu rời khỏi thư phòng thì nghe ba Diệp nói.

Diệp Tu cứ bước ra khỏi phòng, đây là lần thứ 3 anh nghe câu này trong ngày hôm nay.

Anh lấy điện thoại ra, ngay lập tức nhắn lại cho Tô Mộc Tranh – Cảm giác thật kinh hoàng.

“ Sao thế?” Tô Mộc Tranh nhanh chóng trả lời lại.

Diệp Tu nghĩ rằng sẽ phải soạn tin nhắn rất lâu để nói hết mọi việc, nên anh nhấn nút gọi luôn.

“ Alo.” Tô Mộc Tranh lập tức bắt máy.

“ Là anh.” Giọng Diệp Tu có chút não nề.

“ Nghe giọng anh thì hình như không được vui.” Tô Mộc Tranh hơi ngạc nhiên. Tất nhiên, nếu cô ấy có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tu vào lúc này, cô ấy sẽ càng ngạc nhiên hơn.

Diệp Tu tóm tắt chuyện giải Vinh Quang thế giới và bị lão ba tống cổ khỏi nhà cho cô nghe.

“…” Tô Mộc Tranh héo lời. Trên đời lại có chuyện như thế, đúng là chẳng biết nên nói gì.

Diệp Tu bực dọc hỏi : “ Em nói coi đây là phúc hay là họa!”

“ Tốt nhất là cứ nghĩ về hướng tích cực.” Tô Mộc Tranh an ủi. “ Việc anh chơi Vinh Quang cuối cùng cũng được sự công nhận của gia đình. Đây chẳng phải là điều anh luôn muốn sao?”

“ Cũng đành nghĩ như thế thôi.” Diệp Tu thở dài nói: “ Đã có tin gì từ giải thế giới chưa?”

“ Anh chờ tí, em xem xem.” Tô Mộc Tranh lật lại mấy trang chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, trong đó, hơn một nữa là tin rác của Hoàng Thiếu Thiên.

“ Còn chưa có tin gì.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Chuyện này chắc vẫn chưa được công bố.” Diệp Tu nói. Lúc nãy, lão ba nhà mình có nói danh sách tuyển thủ tham gia thi đấu vẫn còn chờ ý kiến của mình nên chắc cũng đang bảo mật luôn với các tuyển thủ.

“ Chắc thế thật.” Tô Mộc Tranh cũng nghĩ vậy.

Hai người nói chuyện một lúc, và họ né tránh chủ đề hôn nhau vào buổi sáng.

“ Thôi, em ngủ đây. Sáng mai còn phải bàn chuyện với nhà tài trợ.” Tô Mộc Tranh xem giờ trên máy tính thấy cũng đã muộn rồi.

“ Ừ, ngủ ngon”

“ Ngủ ngon”

Sáng hôm sau, khi Diệp Tu xuống cầu thang, biểu hiện trên khuôn mặt anh ấy còn rất ảm đạm. Dù sao thì vừa về nhà lại bị tống cổ đi, vẫn có chút khó chịu.

Diệp Thu ngồi xuống bàn ăn, thấy sắc mặt Diệp Tu thì tủm tỉm cười: “ Xem mặt anh kìa, hôm qua bị ba đánh thật hả?”

“ Mới sáng sớm, nói tào lao gì thế! Mau ăn nhanh rồi chở anh con ra sân bay.” Nói xong rồi Diệp Mẹ quay qua Diệp Tu nói:

“ Ăn nhanh rồi đi kẻo trễ.”

“ Sân bay? Tới đó làm gì? Anh ấy mới về hôm qua mà!” Diệp Thu ngơ ngác.

“ Tối qua ba ra lệnh anh phải rời nhà ra đi lần 2.” Diệp Tu vẫn còn ảm đạm.

Nghe tới bốn chữ rời nhà ra đi, Diệp Thu nhăn mặt hỏi: “ Anh lại muốn đi nữa sao?”

“ Chuẩn! Lần này là thay em hoàn thành lý tưởng bỏ nhà ra đi đấy. Em nói coi anh có vĩ đại không?” Diệp Tu nghiêm túc nói.

Diệp Thu điên cuồng hét lên: “ Anh là đồ khốn kiếp.”

“ Ôi! Anh đây tan nát hết cõi lòng rồi.” Diệp Tu đấm ngực nói: “ Anh hi sinh cuộc sống của mình để hoàn thành lý tưởng của em trai, vậy mà giờ thằng em mình lại không thèm gọi anh nữa.”

Ba Diệp cũng đi xuống cầu thang: “ Những lời ba nói tối qua anh còn nhớ không?”

“ Đêm qua ngủ ngon quá, con quên hết rồi.” Diệp Tu lười biếng nói.

“ Vậy thì ba nói lại một lần nữa. Đây là cuộc thi quốc tế, anh phải dẫn dắt đội nhà giành cup vô địch, giành vinh quang về cho đất nước.” Ba Diệp đập tay xuống bàn tỏ vẻ nghiêm trọng nói.

“ Được rồi được rồi được rồi! Con bảo đảm sẽ ôm cup vô địch về tay.” Diệp Tu nói cho có lệ.

Diệp Thu ngồi một bên cười lạnh: “ Thi đấu? Đấu cái gì? So ai da mặt dày hơn hả? Vậy thì chắc chắn vô địch thế giới sẽ là anh rồi, ai mà so cho được.”

“ Nếu thực sự có trò đó thì anh sẽ dắt em đi chơi luôn. Ba vị trí đầu thế giới, Diệp gia nhà ta chiếm hai. Đúng là không tồi, không tồi chút nào”

Nhìn hai thằng con đấu khẩu, mẹ Diệp lại thấy đau cả đầu, nhìn lên đồng hồ nói: “ Không còn sớm nữa rồi, hai đứa nhanh đi đi.”

****

Ở cửa kiểm tra anh ninh, Diệp Thu tay cầm hành lý của Diệp Tu đứng sau lưng anh.

“ Đến rồi, đưa anh đi.” Diệp Tu vỗ vai Diệp Thu.

Diệp Thu tránh ra khỏi cái vỗ vai của anh, tay vẫn không buông hành lý xuống.

“ Buông ra đi mà! Đây đều là thiết quân lệnh đấy, không phục cũng có ích gì đâu.”

Diệp Tu lấy hành lý từ tay Diệp Thu, nhìn anh sâu sắc nói.

“Em sẽ đi đặt vé, bỏ nhà đi ngay và luôn.” Diệp Thu quay lưng bỏ đi.

“ Yo, em tưởng muốn đi là đi như du lịch là được hả? Ngây thơ quá đi!” Diệp Tu trêu chọc.

“ Vậy em phải làm sao bây giờ?” Diệp Thu phẫn nộ nói.

“ Vậy thì em lo kết hôn cho sớm đi. Ngày qua không nghe mẹ nói muốn có cháu bồng hả?” Diệp Tu bày cách.

“ Hừ, lý tưởng bỏ nhà đi bụi của em còn chưa thực hiện được mà.”

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp Thu, Diệp Tu lại đâm thêm vài nhát dao: “ Trẻ nhỏ đúng thật là chẳng hiểu gì sất. Anh thay em bỏ nhà đi, còn em thay anh hiếu kính với ba mẹ, chẳng phải công bằng lắm sao?”

“ Anh đi đây.” Diệp Tu nói xong rồi vẫy tay chào Diệp Thu bước vào cửa kiểm tra an ninh.

Ngày đó, Diệp Thu lại nhớ đến cảnh mình âm mưu bỏ nhà đi bụi thất bại, và nguyên nhân chính là vì Diệp Tu đã trộm hành lý của mình.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#53
chương này chắc có sự nhầm lẫn của tác giả. vì nhà Diệp Tu ở thành phố B mà trụ sở cũng nằm ở tp B, sao lại phải đi máy bay đến đó????
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#54
Tui chỉ biết cười và cười thôi. Mỗi lần tới đoạn anh em nhà Diệp nc về chuyện bỏ nhà đi bụi là ko sao cười dc. Lần trc là lẻn đi lần này là danh chính ngôn thuận bị tống đi định mệnh mà.

Ý mà Diệp Thu có hơi quá lời da mặt Lá lớn có dày nhưng chắc ko tới nỗi nhất thế giới đâu ha :v
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#55
<15>

Giải đấu Vinh Quang thế giới được tổ chức bởi Hiệp hội thể thao điện tử thế giới và công ty game Vinh Quang. Tổng cộng có 16 quốc gia được mời tham dự.

Do tính cạnh tranh nên mỗi nước yêu cầu 13 tuyển thủ giỏi nhất đại diện đi thi đấu cùng với một em dự bị. Tất nhiên, liên minh sẽ chọn ra 14 ngôi sao. Ngoài sự nổi tiếng thì thực lực cá nhân của họ để tham gia vào giải này là chuyện không thể nghi ngờ.

Khi trang web chính thức của liên minh tuyên bố về giải Vinh Quang thế giới, các diễn đàn trên mạng bùng nổ, mọi người bàn luận sôi nổi và thảo luận xem ai sẽ đại diện đất nước tham gia tranh tài.

Liên minh đã gửi thư mời đến các tuyển thủ: Chu Trạch Khải, Tôn Tường, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Sở Vân Tú, Vương Kiệt Hy, Tiêu Thờ Khâm, Đường Hạo.

Đội hình tuyển thủ trong danh sách không có gì để bàn cãi.

Thương Vương, Quyền Hoàng, Kiếm Thánh, Ma Thuật Sư,…Mỗi tuyển thủ đều đại diện cho những chơi người giỏi nhất mỗi nghề.

Trong số 13 người được mời, thì có 12 người chấp nhận lời mời. Xét cho cùng thì giải Vinh Quang thế giới này khác với giải trong nước. Tham gia cuộc thi là cơ hội để theo đuổi danh hiệu quán quân thế giới của mỗi người.

Người từ chối lời mời là Hàn Văn Thanh. Diệp Tu hơi sốc khi nghe tin này. Với sự chấp niệm của anh ta về Vinh Quang, liệu anh ấy có thực sự từ bỏ cơ hội này?

Diệp Tu chưa vội mời tuyển thủ khác thay thế sau khi nghe lý do- chỉ muốn tập trung vào Bá Đồ. Là đối thủ trong nhiều năm anh hiểu ý nghĩa của nó.

Mười năm không phải là một ngày, tuổi tác chính là vấn đề của Hàn Văn Thanh.

Sau khi Hàn Văn Thanh từ chối, còn lại 1 slot, Bộ trưởng đã tham khảo ý kiến của Diệp Tu xem nên mời ai.

“Lý Hiên của Hư Không” Đây là câu trả lời của Diệp Tu.

Qủy kiểm sĩ là nghề phối hợp hỗ trợ mạnh mẽ, và quỷ kiếm sĩ giỏi nhất liên minh hiện nay chính là Lý Hiên.

Như vây, đội hình thi đấu của đội tuyển quốc gia đã xác định xong. Theo yêu cầu, các tuyển thủ cần phải đến trụ sở huấn luyện ở thành phố B để train.

Ai là đồng đội của mình? Trước khi đến trụ sở mọi người sẽ không biết được. Tất nhiên ngoại trừ Tô Mộc Tranh, cô biết nhiều hơn người khác một chút.

Và vẫn còn một người đang chờ đợi họ ở đó.

BOSS lớn nhất lịch sử Ving Quang – Diệp Tu.

Trong phòng họp, Diệp Tu- Người đã tuyên bố giải nghệ mấy ngày trước đang đứng trước mặt họ với vai trò là Leader của đội tuyển quốc gia. Với bọ mặt gợi đòn của mình, anh đã thành công hút thù hận từ mọi người khi vừa xuất hiện.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, còn lại Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, họ đứng lại tám mấy câu rồi cũng ra theo. Ở hành lang, Tô Mộc Tranh hỏi Diệp Tu: “ Lúc nãy, em và Vân Tú có thảo luận coi người thay thế cho Hàn Văn Thanh là ai. Anh có biết ai không?” Tám là bản chất của phụ nữ, ở họ luôn có sự tò mò vô tận.

Có vẻ như trị số may mắn của Trương Giai Lạc hôm nay đã từ hai lên một rồi. Mặc dù anh đã tránh được chủ đề liên quan đến quán quân trong thang máy trước đó nhưng anh quyết định tránh luôn đi qua hành lang lúc này.

Diệp Tu thấy Trương Giai Lạc liền chỉ vào anh ấy hô lên: “ Không phải là cậu ta đâu, là Trương tứ á kìa.”

“ Trương Giai Lạc sao?” Tô Mộc Tranh có chút ngạc nhiên, cô và Vân Tú nghĩ đó là Lý Hiên.

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Trương Giai Lạc nổi đóa: “ Móa anh, Diệp Tu anh đừng có mà hư cấu.”

“ May mắn cũng là một điều quan trọng, muốn giành quán quân không phải chỉ cần dựa vào thực lực là được đâu.” Diệp Tu quay qua nói với Tô Mộc Tranh.

“…” Đối với những lời rác rưởi, Trương Giai Lạc lựa chọn lờ đi.

Tô Mộc Tranh muốn cười nhưng có Trương Giai Lạc ở đây nên quay người lại che miệng đi.

Hoàng Thiếu Thiên không biết chui từ đây ra, cậu không nghe được cuộc trò chuyền hồi nãy nên lại hóng hớt: “ Anh đang nói chuyện gì thế?”

“ Không có gì, chỉ bàn luận về chiến thuật thôi.” Diệp Tu nghiêm chỉnh đáp.

“ Diệp Tu, anh nói dối phải không? Gương mặt Trương Giai Lạc đang viết chữ bị đừa cợt kìa! Còn có gái Tô đang muốn cười mà cười không được kìa. Thảo luận về chiến thuật cái qué gì chứ. Rốt cuộc là mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Hoàng Thiếu Thiên cực kì nghi ngờ về câu trả lời của Diệp Tu.

“ Tụi anh đang thảo luận làm sao để đối phó với chú và nhận thấy rằng có thể làm như Hưng Hân dùng cây cối như vũ khí, nhất kích tất sát chú trong game.”

Hoàng Thiếu Thiên biết mình bị troll, liền điên cuồng hét lên: “ Má anh má anh má anh, tôi phỉ nhổ vào. Chế giễu người khác là niềm vui của anh hả? Đúng là cái đồ Diệp bất Tu, đồ không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ!!! ah ah ah, tức chết tôi rồi! Mau đến PKPKPKPKPKPKPK!”

Tô Mộc Tranh đứng bên không thể nhịn cười được nữa, bật cười lớn “ Phốc ha ha haaaaaa” .
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#56
Nơi nào có Phiền nơi đó có icon Haha. Cưng quá ~~~
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#57
Cuộc đời chớ trêu, bị sút bay ra khỏi nhà, cả chục năm chắc không đầy hai ngày anh ở nhà đâu nhỉ?
Trc đọc convert k hiểu lắm tại sao Hàn đội lại không đi, giờ mới hiểu, tội cho Lạc Lạc, thanh niên chuyên bị troll, còn Thiếu Thiên thì...thôi ta không nói nữa :V
Không biết lão đại có ra trận lần nào không nhỉ? Ít nhất phải có một lần phô diễn tán nhân với thế giới chứ nhỉ? Hóng a hóng!!!
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#58
<16>

“ Gái Tô này, em cười cái gì mà cười. Đội trưởng nói gần mực thì đen đúng là chẳng sai chút nào. Tâm em hiện tại cũng sắp bẩn bằng Diệp Tu rồi em biết không hả? Hưng Hân có Phương Duệ, Ngụy Sâm lão đại, giờ còn có thêm em nữa, như vậy còn gọi là chiến đội Hưng Hân làm gì nữa! Theo anh đội em nên đổi tên thành chiến đội tâm bẩn đi!”Hoàng Thiếu Thiên nói không ngừng nghỉ.

“ Nghe nói năm nay Lam Vũ vẫn không tuyển được đội viên nữ hả? Chi bằng mấy chú cũng đổi cái tên chiến đội Lam Vũ đi? Cứ đổi thành Miếu hòa thượng Lam Vũ cũng OK lắm!” Diệp Tu dửng dưng châm thuốc, phản công ngoạn mục.

“ Tôi nhổ vào tôi nhổ vào Diệp Tu anh----” Hoàng Thiếu Thiên lần nữa bị chọc tiết, chuẩn bị phản bác lại bị Trương Giai Lạc kéo đi nhanh chóng.

Sau khi việc đã rồi, Trương Giai Lạc cũng không biết vì sao mình phải làm thế.

Chắc là do đồng cảm với Lam Vũ.

Nhìn hai người bỏ đi, Diệp Tu “ ha ha” hai tiếng quay qua Tô Mộc Tranh, truyền kinh nghiệm cho cô: “ Đối phó với lời rác rưởi thì phải nói lời rác rưởi có chất lượng hơn.”

Tô Mộc Tranh cười nhẹ không đáp.

“ Đúng rồi, mấy ngày trước Qủa Qủa còn tiếc rằng anh giải nghệ sớm quá, không thì cũng tham gia vào giải thế giới này rồi.” Tô Mộc Tranh nhớ tới gì đó, “ Chị ấy mà biết anh làm Leader thì chắc sẽ vui lắm đấy, có muốn gọi thông báo cho chị ấy không?”

“ Nên vậy.” Diệp Tu gật đầu.

Tô Mộc Tranh nhấn số Trần Qủa rồi đưa máy cho Diệp Tu: “ Chuyện này để anh nói thì tốt hơn.”

“ Ừ, để anh.” Diệp Tu nghe điện thoại “ Alo, chị chủ hả? Là tui, Diệp Tu.”

“ Diệp Tu?” Trần Qủa xác nhận trên điện thoại, là số của Tô Mộc Tranh. “ Không phải Mộc Mộc mới đến trụ sở huấn luyện sao? Sao lại ở cùng cô ấy thế?”

“ Bởi vì hiện tại tui là Leader của đội tuyển quốc gia.” Diệp Tu nói.

“ Cái gì? Leader? Thật hả? Quá tốt rồi!”

Không ngoài dự đoán, Trần Qủa đang hò hét điên cuồng, Diệp Tu phải bỏ điện thoại cách xa tai ra.

“ Nói vậy, bây giờ gia đình cậu cho phép cậu chơi Vinh Quang rồi hả?” Trần Qủa vui mừng nắm được trọng điểm. “ Vậy cậu quay về Hưng Hân làm tạm nhân viên kĩ thuật hay huấn luyện gì đó đi!”

Diệp Tu cười nói: “ Này, gián cấp tui từ tuyển thủ xuống nhân viên, sao chị không nghĩ cho tâm lý của tôi gì thế?”

“ Cậu còn dám nói hả? Tôi còn mong cậu tiếp tục chơi, ai kêu cậu giải nghệ làm gì!”

“ Nếu chị trả lương cao thì tui sẽ xem xét thử.” Diệp Tu trả lời.

“ Cứ tưởng chuyện gì to tát lắm! Hưng Hân giờ đổi đời rồi.”

“ Để thi đấu xong rồi nói.” Diệp Tu nói. Đối với Diệp Tu bây giờ, quan trọng là chuẩn bị cho mùa giải Vinh Quang thế giới sắp tới.

“ Không vân đề. Chỉ cần cậu muốn về, chúng tôi luôn chào đón.”

Chờ Diệp Tu nói chuyện xong, Tô Mộc Tranh hỏi: “ Đi ăn trưa không?”

“ Cùng đi thôi.” Diệp Tu ở đây được mấy ngày rồi, đã khá thông thạo đường đi lối về ở đây, anh dẫn Tô Mộc Tranh đi đến căn tin.

Bây giờ đã gần 12h rồi, các tuyển thủ đều tập trung đông đủ đang ngồi ăn cơm. Khi thấy Diệp Tu đến, không ít người đều thể hiện thái độ làm ngơ.

Với gương mặt gợi đòn bẩm sinh cộng thêm cái tính hay làm người khác tức sôi máu. Để ý đến anh ấy chính là tự rước nhục vào người, ai ngu mà tới bắt chuyện chứ!

Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên sau khi thấy Diệp Tu đến thì định xông lên nói chuyện lúc nãy thì bị Dụ Văn Châu kéo xuống.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh mới tới, tìm chỗ ngồi xuống. Sở Vân Tú nở nụ cười đầy ẩn ý tới ngồi cạnh Tô Mộc Tranh.

Nhìn nụ cười của Sở Vân Tú, Diệp Tu nói: “ Tôi nói này chị đại, chị không lo ăn đi nhìn anh mãi làm gì thế?”

“ Ai nhìn anh chứ, tôi đang nhìn Mộc Mộc nhà tôi đấy chứ.” Sở Vân Tú nhìn Tô Mộc Tranh lại liếc mắt nhìn Diệp Tu tấm tắc “ Một cô gái tốt như thế này, quá hời cho anh rồi.”

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh có mối quan hệ tốt với nhau, nhưng hiện nay mới chỉ có Sở Vân Tú biết hai người đã thiết lập mối quan hệ đặc biệt. Mặc dù cô ấy có máu tám nhưng vẫn chọn giữ bí mật chuyện này. Xét cho cùng thì đây là giải đấu chuyên nghiệp, không tốt để tung tin giải trí.

Với mực độ nổi tiếng của Tô Mộc Tranh, nếu tung tin ra thì tác động tiêu cực nhiều hơn là tích cực.
“ Dạ dạ, đúng là anh đây được hời.” Diệp Tu bất lực nói.

Không có nhiều cơ hội để Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh gặp gỡ offline như thế này. Họ nhanh chóng tán gẫu, từ chuyện những tin giải trí đến phim ảnh. Sau một thời gian lại nói đến sở thích,…Diệp Tu cứ như bóng đèn sáng ngồi cạnh vậy, chả xen vào được câu gì.

Sau bữa trưa, mọi người nhận được lịch sắp xếp chỗ ở. Vì có chỉ có hai nữ nên họ dĩ nhiên được xếp vào một phòng với nhau. Trương Tân Kiệt và Trương Giai Lạc, Chu Trạch Khải và Tôn Tường, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu. Ba cặp từ ba đội dĩ nhiên về với nhau. Vương Kiệt Hy và Tiêu Thời Khâm, đồng đội cũ Đường Hạo và Phương Duệ được chỉ định cùng phòng với nhau.

Còn về Diệp Tu, anh tới sớm hơn, lại cộng thêm cái chức Leader nên dĩ nhiên sẽ được một phòng riêng.

Lý Hiên cũng được một phòng riêng, anh cũng thích như vậy dù không thích được đối xử đặc biệt cho lắm.

Tối nay sẽ để cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái. Buổi tập huấn sẽ bắt đầu vào ngày mai. Thời gian huấn luyện chỉ có 7 ngày, nhưng đối với những tuyển thủ xuất sắc như thế này thì chỉ cần 7 ngày là đủ rồi.

Sau bảy ngày, họ sẽ tới Zurich, Thụy Sĩ để chuẩn bị cho giải Vinh Quang thế giới.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#59
<16>

“ Gái Tô này, em cười cái gì mà cười. Đội trưởng nói gần mực thì đen đúng là chẳng sai chút nào. Tâm em hiện tại cũng sắp bẩn bằng Diệp Tu rồi em biết không hả? Hưng Hân có Phương Duệ, Ngụy Sâm lão đại, giờ còn có thêm em nữa, như vậy còn gọi là chiến đội Hưng Hân làm gì nữa! Theo anh đội em nên đổi tên thành chiến đội tâm bẩn đi!”Hoàng Thiếu Thiên nói không ngừng nghỉ.

“ Nghe nói năm nay Lam Vũ vẫn không tuyển được đội viên nữ hả? Chi bằng mấy chú cũng đổi cái tên chiến đội Lam Vũ đi? Cứ đổi thành Miếu hòa thượng Lam Vũ cũng OK lắm!” Diệp Tu dửng dưng châm thuốc, phản công ngoạn mục.

“ Tôi nhổ vào tôi nhổ vào Diệp Tu anh----” Hoàng Thiếu Thiên lần nữa bị chọc tiết, chuẩn bị phản bác lại bị Trương Giai Lạc kéo đi nhanh chóng.

Sau khi việc đã rồi, Trương Giai Lạc cũng không biết vì sao mình phải làm thế.

Chắc là do đồng cảm với Lam Vũ.

Nhìn hai người bỏ đi, Diệp Tu “ ha ha” hai tiếng quay qua Tô Mộc Tranh, truyền kinh nghiệm cho cô: “ Đối phó với lời rác rưởi thì phải nói lời rác rưởi có chất lượng hơn.”

Tô Mộc Tranh cười nhẹ không đáp.

“ Đúng rồi, mấy ngày trước Qủa Qủa còn tiếc rằng anh giải nghệ sớm quá, không thì cũng tham gia vào giải thế giới này rồi.” Tô Mộc Tranh nhớ tới gì đó, “ Chị ấy mà biết anh làm Leader thì chắc sẽ vui lắm đấy, có muốn gọi thông báo cho chị ấy không?”

“ Nên vậy.” Diệp Tu gật đầu.

Tô Mộc Tranh nhấn số Trần Qủa rồi đưa máy cho Diệp Tu: “ Chuyện này để anh nói thì tốt hơn.”

“ Ừ, để anh.” Diệp Tu nghe điện thoại “ Alo, chị chủ hả? Là tui, Diệp Tu.”

“ Diệp Tu?” Trần Qủa xác nhận trên điện thoại, là số của Tô Mộc Tranh. “ Không phải Mộc Mộc mới đến trụ sở huấn luyện sao? Sao lại ở cùng cô ấy thế?”

“ Bởi vì hiện tại tui là Leader của đội tuyển quốc gia.” Diệp Tu nói.

“ Cái gì? Leader? Thật hả? Quá tốt rồi!”

Không ngoài dự đoán, Trần Qủa đang hò hét điên cuồng, Diệp Tu phải bỏ điện thoại cách xa tai ra.

“ Nói vậy, bây giờ gia đình cậu cho phép cậu chơi Vinh Quang rồi hả?” Trần Qủa vui mừng nắm được trọng điểm. “ Vậy cậu quay về Hưng Hân làm tạm nhân viên kĩ thuật hay huấn luyện gì đó đi!”

Diệp Tu cười nói: “ Này, gián cấp tui từ tuyển thủ xuống nhân viên, sao chị không nghĩ cho tâm lý của tôi gì thế?”

“ Cậu còn dám nói hả? Tôi còn mong cậu tiếp tục chơi, ai kêu cậu giải nghệ làm gì!”

“ Nếu chị trả lương cao thì tui sẽ xem xét thử.” Diệp Tu trả lời.

“ Cứ tưởng chuyện gì to tát lắm! Hưng Hân giờ đổi đời rồi.”

“ Để thi đấu xong rồi nói.” Diệp Tu nói. Đối với Diệp Tu bây giờ, quan trọng là chuẩn bị cho mùa giải Vinh Quang thế giới sắp tới.

“ Không vân đề. Chỉ cần cậu muốn về, chúng tôi luôn chào đón.”

Chờ Diệp Tu nói chuyện xong, Tô Mộc Tranh hỏi: “ Đi ăn trưa không?”

“ Cùng đi thôi.” Diệp Tu ở đây được mấy ngày rồi, đã khá thông thạo đường đi lối về ở đây, anh dẫn Tô Mộc Tranh đi đến căn tin.

Bây giờ đã gần 12h rồi, các tuyển thủ đều tập trung đông đủ đang ngồi ăn cơm. Khi thấy Diệp Tu đến, không ít người đều thể hiện thái độ làm ngơ.

Với gương mặt gợi đòn bẩm sinh cộng thêm cái tính hay làm người khác tức sôi máu. Để ý đến anh ấy chính là tự rước nhục vào người, ai ngu mà tới bắt chuyện chứ!

Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên sau khi thấy Diệp Tu đến thì định xông lên nói chuyện lúc nãy thì bị Dụ Văn Châu kéo xuống.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh mới tới, tìm chỗ ngồi xuống. Sở Vân Tú nở nụ cười đầy ẩn ý tới ngồi cạnh Tô Mộc Tranh.

Nhìn nụ cười của Sở Vân Tú, Diệp Tu nói: “ Tôi nói này chị đại, chị không lo ăn đi nhìn anh mãi làm gì thế?”

“ Ai nhìn anh chứ, tôi đang nhìn Mộc Mộc nhà tôi đấy chứ.” Sở Vân Tú nhìn Tô Mộc Tranh lại liếc mắt nhìn Diệp Tu tấm tắc “ Một cô gái tốt như thế này, quá hời cho anh rồi.”

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh có mối quan hệ tốt với nhau, nhưng hiện nay mới chỉ có Sở Vân Tú biết hai người đã thiết lập mối quan hệ đặc biệt. Mặc dù cô ấy có máu tám nhưng vẫn chọn giữ bí mật chuyện này. Xét cho cùng thì đây là giải đấu chuyên nghiệp, không tốt để tung tin giải trí.

Với mực độ nổi tiếng của Tô Mộc Tranh, nếu tung tin ra thì tác động tiêu cực nhiều hơn là tích cực.
“ Dạ dạ, đúng là anh đây được hời.” Diệp Tu bất lực nói.

Không có nhiều cơ hội để Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh gặp gỡ offline như thế này. Họ nhanh chóng tán gẫu, từ chuyện những tin giải trí đến phim ảnh. Sau một thời gian lại nói đến sở thích,…Diệp Tu cứ như bóng đèn sáng ngồi cạnh vậy, chả xen vào được câu gì.

Sau bữa trưa, mọi người nhận được lịch sắp xếp chỗ ở. Vì có chỉ có hai nữ nên họ dĩ nhiên được xếp vào một phòng với nhau. Trương Tân Kiệt và Trương Giai Lạc, Chu Trạch Khải và Tôn Tường, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu. Ba cặp từ ba đội dĩ nhiên về với nhau. Vương Kiệt Hy và Tiêu Thời Khâm, đồng đội cũ Đường Hạo và Phương Duệ được chỉ định cùng phòng với nhau.

Còn về Diệp Tu, anh tới sớm hơn, lại cộng thêm cái chức Leader nên dĩ nhiên sẽ được một phòng riêng.

Lý Hiên cũng được một phòng riêng, anh cũng thích như vậy dù không thích được đối xử đặc biệt cho lắm.

Tối nay sẽ để cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái. Buổi tập huấn sẽ bắt đầu vào ngày mai. Thời gian huấn luyện chỉ có 7 ngày, nhưng đối với những tuyển thủ xuất sắc như thế này thì chỉ cần 7 ngày là đủ rồi.

Sau bảy ngày, họ sẽ tới Zurich, Thụy Sĩ để chuẩn bị cho giải Vinh Quang thế giới.
Eo eo eo Lam Vũ nà <3.

Thôi Phiền đừng buồn mà haha.

Sở nữ vương tui hiểu mà. Cái cảm giác muốn nói mà cũng ko dc hihi
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#60
< 17>

Ban đêm, khi Diệp Tu đang xem lại video của các tuyển thủ nước ngoài thì chuông cửa reo.

“ Ai thế?” Diệp Tu đứng dậy và đi ra mở cửa.

“ Là em.” Tô Mộc Tranh đáp.

Diệp Tu mở cửa, Tô Mộc Tranh đang đứng bên ngoài. Có vẻ cô vừa tắm xong, cô đang mặc váy ngủ, mái tóc dài còn chưa kịp khô.

“ Có chuyện gì à?” Diệp Tu hỏi.

“ Em chán, tới tìm anh chơi.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Sở Vân Tú không ở đây sao?” Diệp Tu ngạc nhiên.

Sau khi gặp nhau, hai cô gái dính liền như keo với sơn. Lẽ ra giờ này họ nên ngồi xem phim cùng nhau rồi mới phải.

“ À, Vân Tú đi ra ngoài rồi.” Tô Mộc Tranh giải thích: “ Gia đình cô ấy đã giới thiệu người cho cô ấy xem mắt, anh ta đang sống và làm việc ở thành phố B. Tối nay là buổi gặp đầu tiên.”

“ Cô ấy đến đây để train hay hẹn hò vậy!” Diệp Tu cạn lời.

“ Nhất cử lưỡng tiện mà. Vân Tú đến đây rồi, tối nay lại không có lịch train. Ăn bữa tối cùng nhau cũng đâu có sao.” Tô Mộc Tranh nói.

Đừng chỉ nhìn tuyển thủ trên sân thần thánh thế nào, họ cũng có cuộc sống bình thường thôi. Tới tuổi là bị ba mẹ bắt hẹn hò, xem mắt. Năm nay, Sở Vân Tú đã được 24 tuổi rồi, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng gia đình bắt đầu thúc giục sớm kết hôn.

Diệp Tu suýt hôn mê. Đột nhiên anh nghĩ tới cảnh vừa về tới nhà thì mẹ định giới thiệu bạn gái cho anh, anh đột nhiên nghẹn họng.

Sau khi Tô Mộc Tranh vào phòng, cô cảm thán với gương mặt ghen tị: “ Ồ, làm leader đúng là đãi ngộ tốt, có thể độc chiếm một phòng.”

“ Sao lúc trưa em không nói sớm, ở với Vân Tú không vui sao?” Diệp Tu nói.

“ Đó là hai chuyện khác nhau!”

“…” Diệp Tu câm nín.

Sau khi tham quan phòng đủ rồi, Tô Mộc Tranh ngồi xuống giường.

“ Xem TV không?” Diệp Tu hỏi.

“ Vâng, gần đây em đang xem phim <Một trăm lẻ một lần yêu> trên kênh X.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Bây giờ, mấy cái tên phim cũng thật độc đáo.”

Diệp Tu lấy điểu khiển bật TV rồi trực tiếp chuyển qua kênh X.

Tô Mộc Tranh vô thức trèo lên giường Diệp Tu, chất đống chăn và gối sau lưng, thoải mái nằm xuống.

Diệp Tu ngồi trước máy tính, đeo tai nghe và bắt đầu xem video.

Đang xem phim, Tô Mộc Tranh cảm thấy thiếu gì đó, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm thấy lý do: “ Tiếc quá, em không mang theo đồ ăn vặt tới rồi.” Khi xem phim mà không ăn vặt thứ gì thì có lẽ niềm vui sẽ giảm đi một nửa.

Diệp Tu mở ngăn kéo cạnh giường và lấy ra một túi hạt dưa đưa cho Tô Mộc Tranh.

“ Sao anh có thế?” Tô Mộc Tranh hơi bất ngời, vươn tay lấy cái túi.

“ Mua cho em đấy.” Diệp Tu nghĩ tới gì đó rồi nói “ Đừng đổ vỏ lên giường đấy.” Anh không muốn ngủ trên đống vỏ hạt dưa đâu.

“ Yên tâm đi.” Tô Mộc Tranh mở túi lấy hạt dưa ra ăn.

Nửa tiếng sau, Diệp Tu đã phân tích được các điểm cần chú ý và xem đi xem lại nhiều lần để chắc không có bỏ sót điểm nào quan trọng. Chiến thuật và điểm nổi bật của các tuyển thủ được Diệp Tu phân tích kĩ lưỡng.

Diệp Tu ngồi xuống giường và lấy bấm móng tay để sửa sang lại bộ móng. Rất nhiều thứ nhỏ bé xung quanh anh được Tô Mộc Tranh tặng, bao gồm cả cái bấm móng tay này.

Trên sân, tất cả hoạt động đều được thao tác bằng tay. Do đó mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất quý bàn tay của mình, không được có bất kì tai nạn nào, nếu không sẽ có ảnh hưởng rất lớn khi chơi.

Khi móng tay dài quá sẽ làm giảm độ chính xác của thao tác. Vì vậy, Diệp Tu thường cắt nó và giữ độ dài sao cho phù hợp nhất.

Tô Mộc Tranh rời khỏi màn hình TV một lúc, nhìn qua tay Diệp Tu, sau đó thở dài cảm thán: “ Hazz, đúng là tuyệt quá mà!”

“ Phim ấy hả?”

“ Tay anh kìa.”

Đôi tay của Diệp Tu đúng là rất đẹp. Các ngón tay thon dài, mảnh khảnh, khớp xương thì không thô cứng như những đàn ông khác, khi gõ bàn phím là cứ như đánh bản nhạc vậy, ngay cả độ cong ở cổ tay cũng rất quyến rũ. Luận so sánh mà nói thì Tô Mộc Tranh cảm thấy tay mình chỉ được trắng và dài thôi.

“ Cũng không tệ.” Diệp Tu cũng đồng ý.

“ Cắt móng tay cho em luôn đi.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Chờ một chút.”

Diệp Tu cắt nốt móng tay cuối cùng rồi nói: “ Đưa tay em đây.”
 

Bình luận bằng Facebook