<20>
Sở Vân Tú chạy thẳng một mạch về phòng, không dám ngoài đầu nhìn lại. Về tới phòng cô đóng cửa lại rồi vỗ nhẹ vào ngực: “ Sợ chết tôi rồi, cứ cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt Diệp Tu giết chết.
Tô Mộc Tranh vốn đã xấu hổ lắm rồi, nghe cô nói lại muốn chui luôn xuống lỗ: “ Vân Tú, cậu đừng nói nữa.”
“ Được rồi được rồi, mình không nói nữa. Kể cho cậu nghe chuyện xem mặt hôm nay của mình nhé!” Sở Vân Tú nhanh chóng đổi chủ đề.
“ Cảm giác thế nào?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“ Đoán xem đối tượng mình gặp là ai nào?” Sở Vân Tú bắt đầu buôn chuyện.
“ Chuyện này sao mà đoán được. Cậu gặp ai thế?”
“ Trương Vỹ.”
“ Ở đội Bách Hoa ấy hả?” Tô Mộc Tranh bất ngờ hỏi.
“ Không phải Trương Vỹ đó. Trương Vĩ hôm nay là mối tình đầu của mình.” Giọng Vân Tú không dấu nổi sự kích động.
“ Hả! Sao trùng hợp thế?” Tô Mộc Tranh ngạc nhiên.
“ Đúng vậy đấy, lúc đầu mình còn không tin vào mắt mình nữa. Kể cậu nghe…”
Kì thực không thể trách Vân Tú được, trên đời có biết bao nhiêu người tên Trương Vỹ chứ, khi gia đình giới thiệu cho cô, cô hoàn toàn không nghĩ đến đó là mối tình đầu tên Trương Vỹ đó của mình.
Hồi trung học, cả hai là bạn cùng bàn. Thời điểm đó thì cả hai đều đến độ tuổi dậy thì, ngồi cùng bàn nên cũng dễ phát sinh tình cảm.
Sau đó, gia đình Trương Vỹ chuyển đi, cậu cũng phải chuyển trường. Không lâu sau đó thì hai người chia tay.
Kết quả là lần đầu tiên tái ngộ sau bao nhiêu năm lại là ngày hôm nay.
Sở Vân Tú háo hức kể chuyện về hai người trong một giờ. Sau đó hai mắt Tô Mộc Tranh không mở nổi nữa noi: “ Tú Tú mình buồn ngủ.”
Nghe Mộc Tranh nói, Sở Vân Tú cũng buồn ngủ theo: “ Được rồi, ngủ sớm đi. Mình cũng buồn ngủ rồi.”
Tô Mộc Tranh nằm trên giường, lấy điện thoại và xem thời gian, đã gần mười hai giờ. Cô cầm điện thoại lên, nghĩ gì đó rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tu.
“ Em ngủ đây. Ngủ ngon.”
“ Mai còn có buổi train, ngủ sớm đi. Ngủ ngon.” Diệp Tu nhanh chóng trả lời.
Buổi tối đầu tiên ở trụ sở huấn huyện cứ vậy mà trôi qua. 9h sáng hôm sau, các tuyển thủ tập trung đầy đủ trong phòng họp.
Diệp Tu không hàn huyên gì nhiều, trực tiếp vào chủ đề: “ Mọi người bình thường đều là đối thủ trên sân, ít có cơ hội làm đồng đội, nên cần tăng cường sự hợp tác của mọi người. Sáng nay anh sẽ chia hai nhóm đánh mấy trận, ai có ý kiến gì không?”
Không đợi mọi người trả lời, Diệp Tu tiếp tục nói: “Bây giờ anh sẽ chia nhóm. Đội A gồm Chu Trạch Khải, Lý Hiên, Dụ Văn Châu, Tô Mộc Tranh, Vương Kiệt Hy, Trương Tân Kiệt. Nhóm B gồm Tôn Tường, Trương Giai Lạc, Hoàng Thiếu Thiên, Phương Duệ, Tiêu Thời Khâm, Đường Hạo.Còn Sở Vân Tú, đến solo với anh vài trận.”
Sau khi nghe sự sắp xếp của Diệp Tu, mọi người đều ngạc nhiên. Dù đây là sự sắp xếp hợp lý để biến đồng đội thành đối thủ và ngược lại, nhưng trong 13 người ở đây thì chỉ có Trương Tân Kiệt là mục sư. Một đội 6 người thì người bị lẻ nên là Trương Tân Kiệt mới đúng.
“ Không được ăn hiếp em gái, để tôi đổi cho Vân Tú PK với anh! Không phải trước đó anh nói không mang theo thẻ tài khoản hả? Vậy thì anh đánh thế đéo nào được?” Hoàng Thiếu Thiên xung phong lên tiếng.
“ Ai nói anh không mang theo?” Diệp Tu lôi cái thẻ Quân Mạc Tiếu ra lắc lắc với mọi người.
“ Trước đây nói vậy không phải là để động viên mấy chú sao.”
“ Qúa vô sỉ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên hét.
“ Sắp xếp như vậy liệu có ổn không?” Dụ Văn Châu cũng thắc mắc.
“ Phải trải qua thử thách thì thắng mới có ý nghĩ chứ. Cứ quyết định vậy đi.” Diệp Tu nói.
“ Vì sao mục sư ở đội A?” Trương Giai Lạc bực mình hỏi.
“ Vì hôm nay chú cũng không may mắn.” Diệp Tu tỉnh bơ.
“ Được rồi, không ý kiến ý cò nữa, chuẩn bị lên tinh thần mà chém giết đi.” Diệp Tu nói.
“ Anh động viên lần cuối nhé. Đội A có mục sư nên lợi thế rất lớn. Vì vậy, các đồng chí đội B hãy nâng cao tinh thần, anh hy vọng mấy cậu sẽ thắng. Đội A có ưu thế lớn nên anh nghĩ rằng mấy cậu cũng sẽ thắng thôi. Bên B không có mục sư thì anh bày cách đánh cho nhé, cứ đè đầu Trương Tân Kiệt mà chém. Anh tin ở mấy cậu!”
“…” Lược bỏ mười hai dấu ba chấm.
“ Sở Vân Tú qua đây với anh.” Diệp Tu nói.
Sở Vân Tú ghé tai Tô Mộc Tranh nói nhỏ: “ Mộc Mộc, khi cậu quay về nhất định phải giải thích với Diệp Tu giùm mình, chuyện hôm qua mình thật sự không cố ý mà! Mình chỉ muốn hỏi xem có cậu ở đó không thôi, ai dè đúng lúc hai người đang…”
Tô Mộc Tranh nhanh chóng bịt miệng Vân Tú lại: “ Cậu mà nói thêm một câu nữa thì đừng hy vọng mình sẽ giải thích cho cậu.”
“ Đồng chí Sở Vân Tú, đừng có lề mề nữa, qua đây nhanh.” Diệp Tu hối thúc.
“ Qua liền đây.” Sở Vân Tú bước đi như sắp lên đoạn đầu đài.
40 phút sau, sau 5 trận solo liên tiếp, Sở Vân Tú thua cả 5. Mặc dù đối thủ Diệp Tu, nhưng trình của Vân Tú cũng thuộc hạng đại thần. Kết quả không nên tệ như vậy.
Diệp Tu không có ý định chiến tiếp: “ Đi ra ngoài nói chuyện.”