Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#81

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#82
Vkck từ trong tâm khảm r, khỏi cần nghĩ
Cơ mà mong ng kia là lão Hàn cơ haizzzz
Dịch xong hai chương này mà nóng cả người.
so so hot!!!!!! Ai ngờ ma thần nhà ta lại lúng túng ntn chứ, ai ngờ nữ thần nhà ta lại bạo đến ntn chứ ai ui đau mắt quá nha
(Nói nhỏ: không biết nếu Tú Tú không đến họ có đại chiến 300 hiệp không nhỉ?)
/(*//^.^//*)\
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#83
<20>

Sở Vân Tú chạy thẳng một mạch về phòng, không dám ngoài đầu nhìn lại. Về tới phòng cô đóng cửa lại rồi vỗ nhẹ vào ngực: “ Sợ chết tôi rồi, cứ cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt Diệp Tu giết chết.

Tô Mộc Tranh vốn đã xấu hổ lắm rồi, nghe cô nói lại muốn chui luôn xuống lỗ: “ Vân Tú, cậu đừng nói nữa.”

“ Được rồi được rồi, mình không nói nữa. Kể cho cậu nghe chuyện xem mặt hôm nay của mình nhé!” Sở Vân Tú nhanh chóng đổi chủ đề.

“ Cảm giác thế nào?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Đoán xem đối tượng mình gặp là ai nào?” Sở Vân Tú bắt đầu buôn chuyện.

“ Chuyện này sao mà đoán được. Cậu gặp ai thế?”

“ Trương Vỹ.”

“ Ở đội Bách Hoa ấy hả?” Tô Mộc Tranh bất ngờ hỏi.

“ Không phải Trương Vỹ đó. Trương Vĩ hôm nay là mối tình đầu của mình.” Giọng Vân Tú không dấu nổi sự kích động.

“ Hả! Sao trùng hợp thế?” Tô Mộc Tranh ngạc nhiên.

“ Đúng vậy đấy, lúc đầu mình còn không tin vào mắt mình nữa. Kể cậu nghe…”

Kì thực không thể trách Vân Tú được, trên đời có biết bao nhiêu người tên Trương Vỹ chứ, khi gia đình giới thiệu cho cô, cô hoàn toàn không nghĩ đến đó là mối tình đầu tên Trương Vỹ đó của mình.

Hồi trung học, cả hai là bạn cùng bàn. Thời điểm đó thì cả hai đều đến độ tuổi dậy thì, ngồi cùng bàn nên cũng dễ phát sinh tình cảm.

Sau đó, gia đình Trương Vỹ chuyển đi, cậu cũng phải chuyển trường. Không lâu sau đó thì hai người chia tay.

Kết quả là lần đầu tiên tái ngộ sau bao nhiêu năm lại là ngày hôm nay.

Sở Vân Tú háo hức kể chuyện về hai người trong một giờ. Sau đó hai mắt Tô Mộc Tranh không mở nổi nữa noi: “ Tú Tú mình buồn ngủ.”

Nghe Mộc Tranh nói, Sở Vân Tú cũng buồn ngủ theo: “ Được rồi, ngủ sớm đi. Mình cũng buồn ngủ rồi.”

Tô Mộc Tranh nằm trên giường, lấy điện thoại và xem thời gian, đã gần mười hai giờ. Cô cầm điện thoại lên, nghĩ gì đó rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tu.

“ Em ngủ đây. Ngủ ngon.”

“ Mai còn có buổi train, ngủ sớm đi. Ngủ ngon.” Diệp Tu nhanh chóng trả lời.

Buổi tối đầu tiên ở trụ sở huấn huyện cứ vậy mà trôi qua. 9h sáng hôm sau, các tuyển thủ tập trung đầy đủ trong phòng họp.

Diệp Tu không hàn huyên gì nhiều, trực tiếp vào chủ đề: “ Mọi người bình thường đều là đối thủ trên sân, ít có cơ hội làm đồng đội, nên cần tăng cường sự hợp tác của mọi người. Sáng nay anh sẽ chia hai nhóm đánh mấy trận, ai có ý kiến gì không?”

Không đợi mọi người trả lời, Diệp Tu tiếp tục nói: “Bây giờ anh sẽ chia nhóm. Đội A gồm Chu Trạch Khải, Lý Hiên, Dụ Văn Châu, Tô Mộc Tranh, Vương Kiệt Hy, Trương Tân Kiệt. Nhóm B gồm Tôn Tường, Trương Giai Lạc, Hoàng Thiếu Thiên, Phương Duệ, Tiêu Thời Khâm, Đường Hạo.Còn Sở Vân Tú, đến solo với anh vài trận.”

Sau khi nghe sự sắp xếp của Diệp Tu, mọi người đều ngạc nhiên. Dù đây là sự sắp xếp hợp lý để biến đồng đội thành đối thủ và ngược lại, nhưng trong 13 người ở đây thì chỉ có Trương Tân Kiệt là mục sư. Một đội 6 người thì người bị lẻ nên là Trương Tân Kiệt mới đúng.

“ Không được ăn hiếp em gái, để tôi đổi cho Vân Tú PK với anh! Không phải trước đó anh nói không mang theo thẻ tài khoản hả? Vậy thì anh đánh thế đéo nào được?” Hoàng Thiếu Thiên xung phong lên tiếng.

“ Ai nói anh không mang theo?” Diệp Tu lôi cái thẻ Quân Mạc Tiếu ra lắc lắc với mọi người.

“ Trước đây nói vậy không phải là để động viên mấy chú sao.”

“ Qúa vô sỉ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên hét.

“ Sắp xếp như vậy liệu có ổn không?” Dụ Văn Châu cũng thắc mắc.

“ Phải trải qua thử thách thì thắng mới có ý nghĩ chứ. Cứ quyết định vậy đi.” Diệp Tu nói.

“ Vì sao mục sư ở đội A?” Trương Giai Lạc bực mình hỏi.

“ Vì hôm nay chú cũng không may mắn.” Diệp Tu tỉnh bơ.

“ Được rồi, không ý kiến ý cò nữa, chuẩn bị lên tinh thần mà chém giết đi.” Diệp Tu nói.

“ Anh động viên lần cuối nhé. Đội A có mục sư nên lợi thế rất lớn. Vì vậy, các đồng chí đội B hãy nâng cao tinh thần, anh hy vọng mấy cậu sẽ thắng. Đội A có ưu thế lớn nên anh nghĩ rằng mấy cậu cũng sẽ thắng thôi. Bên B không có mục sư thì anh bày cách đánh cho nhé, cứ đè đầu Trương Tân Kiệt mà chém. Anh tin ở mấy cậu!”

“…” Lược bỏ mười hai dấu ba chấm.

“ Sở Vân Tú qua đây với anh.” Diệp Tu nói.

Sở Vân Tú ghé tai Tô Mộc Tranh nói nhỏ: “ Mộc Mộc, khi cậu quay về nhất định phải giải thích với Diệp Tu giùm mình, chuyện hôm qua mình thật sự không cố ý mà! Mình chỉ muốn hỏi xem có cậu ở đó không thôi, ai dè đúng lúc hai người đang…”

Tô Mộc Tranh nhanh chóng bịt miệng Vân Tú lại: “ Cậu mà nói thêm một câu nữa thì đừng hy vọng mình sẽ giải thích cho cậu.”

“ Đồng chí Sở Vân Tú, đừng có lề mề nữa, qua đây nhanh.” Diệp Tu hối thúc.

“ Qua liền đây.” Sở Vân Tú bước đi như sắp lên đoạn đầu đài.

40 phút sau, sau 5 trận solo liên tiếp, Sở Vân Tú thua cả 5. Mặc dù đối thủ Diệp Tu, nhưng trình của Vân Tú cũng thuộc hạng đại thần. Kết quả không nên tệ như vậy.

Diệp Tu không có ý định chiến tiếp: “ Đi ra ngoài nói chuyện.”
 

Tử Du

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
34
Số lượt thích
53
Location
Mưa rơi bao lâu, người mới chịu bung ô
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#84
Diệp Tu không có ý định chiến tiếp: “ Đi ra ngoài nói chuyện.”
anh ah, chèn ép con gái nhà ngta như vậy là ko nhân đạo nhé, cẩn thận ko rước đc vợ mà còn bị rước nhục nha nha nha
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#85
<20>

Sở Vân Tú chạy thẳng một mạch về phòng, không dám ngoài đầu nhìn lại. Về tới phòng cô đóng cửa lại rồi vỗ nhẹ vào ngực: “ Sợ chết tôi rồi, cứ cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt Diệp Tu giết chết.

Tô Mộc Tranh vốn đã xấu hổ lắm rồi, nghe cô nói lại muốn chui luôn xuống lỗ: “ Vân Tú, cậu đừng nói nữa.”

“ Được rồi được rồi, mình không nói nữa. Kể cho cậu nghe chuyện xem mặt hôm nay của mình nhé!” Sở Vân Tú nhanh chóng đổi chủ đề.

“ Cảm giác thế nào?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Đoán xem đối tượng mình gặp là ai nào?” Sở Vân Tú bắt đầu buôn chuyện.

“ Chuyện này sao mà đoán được. Cậu gặp ai thế?”

“ Trương Vỹ.”

“ Ở đội Bách Hoa ấy hả?” Tô Mộc Tranh bất ngờ hỏi.

“ Không phải Trương Vỹ đó. Trương Vĩ hôm nay là mối tình đầu của mình.” Giọng Vân Tú không dấu nổi sự kích động.

“ Hả! Sao trùng hợp thế?” Tô Mộc Tranh ngạc nhiên.

“ Đúng vậy đấy, lúc đầu mình còn không tin vào mắt mình nữa. Kể cậu nghe…”

Kì thực không thể trách Vân Tú được, trên đời có biết bao nhiêu người tên Trương Vỹ chứ, khi gia đình giới thiệu cho cô, cô hoàn toàn không nghĩ đến đó là mối tình đầu tên Trương Vỹ đó của mình.

Hồi trung học, cả hai là bạn cùng bàn. Thời điểm đó thì cả hai đều đến độ tuổi dậy thì, ngồi cùng bàn nên cũng dễ phát sinh tình cảm.

Sau đó, gia đình Trương Vỹ chuyển đi, cậu cũng phải chuyển trường. Không lâu sau đó thì hai người chia tay.

Kết quả là lần đầu tiên tái ngộ sau bao nhiêu năm lại là ngày hôm nay.

Sở Vân Tú háo hức kể chuyện về hai người trong một giờ. Sau đó hai mắt Tô Mộc Tranh không mở nổi nữa noi: “ Tú Tú mình buồn ngủ.”

Nghe Mộc Tranh nói, Sở Vân Tú cũng buồn ngủ theo: “ Được rồi, ngủ sớm đi. Mình cũng buồn ngủ rồi.”

Tô Mộc Tranh nằm trên giường, lấy điện thoại và xem thời gian, đã gần mười hai giờ. Cô cầm điện thoại lên, nghĩ gì đó rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tu.

“ Em ngủ đây. Ngủ ngon.”

“ Mai còn có buổi train, ngủ sớm đi. Ngủ ngon.” Diệp Tu nhanh chóng trả lời.

Buổi tối đầu tiên ở trụ sở huấn huyện cứ vậy mà trôi qua. 9h sáng hôm sau, các tuyển thủ tập trung đầy đủ trong phòng họp.

Diệp Tu không hàn huyên gì nhiều, trực tiếp vào chủ đề: “ Mọi người bình thường đều là đối thủ trên sân, ít có cơ hội làm đồng đội, nên cần tăng cường sự hợp tác của mọi người. Sáng nay anh sẽ chia hai nhóm đánh mấy trận, ai có ý kiến gì không?”

Không đợi mọi người trả lời, Diệp Tu tiếp tục nói: “Bây giờ anh sẽ chia nhóm. Đội A gồm Chu Trạch Khải, Lý Hiên, Dụ Văn Châu, Tô Mộc Tranh, Vương Kiệt Hy, Trương Tân Kiệt. Nhóm B gồm Tôn Tường, Trương Giai Lạc, Hoàng Thiếu Thiên, Phương Duệ, Tiêu Thời Khâm, Đường Hạo.Còn Sở Vân Tú, đến solo với anh vài trận.”

Sau khi nghe sự sắp xếp của Diệp Tu, mọi người đều ngạc nhiên. Dù đây là sự sắp xếp hợp lý để biến đồng đội thành đối thủ và ngược lại, nhưng trong 13 người ở đây thì chỉ có Trương Tân Kiệt là mục sư. Một đội 6 người thì người bị lẻ nên là Trương Tân Kiệt mới đúng.

“ Không được ăn hiếp em gái, để tôi đổi cho Vân Tú PK với anh! Không phải trước đó anh nói không mang theo thẻ tài khoản hả? Vậy thì anh đánh thế đéo nào được?” Hoàng Thiếu Thiên xung phong lên tiếng.

“ Ai nói anh không mang theo?” Diệp Tu lôi cái thẻ Quân Mạc Tiếu ra lắc lắc với mọi người.

“ Trước đây nói vậy không phải là để động viên mấy chú sao.”

“ Qúa vô sỉ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên hét.

“ Sắp xếp như vậy liệu có ổn không?” Dụ Văn Châu cũng thắc mắc.

“ Phải trải qua thử thách thì thắng mới có ý nghĩ chứ. Cứ quyết định vậy đi.” Diệp Tu nói.

“ Vì sao mục sư ở đội A?” Trương Giai Lạc bực mình hỏi.

“ Vì hôm nay chú cũng không may mắn.” Diệp Tu tỉnh bơ.

“ Được rồi, không ý kiến ý cò nữa, chuẩn bị lên tinh thần mà chém giết đi.” Diệp Tu nói.

“ Anh động viên lần cuối nhé. Đội A có mục sư nên lợi thế rất lớn. Vì vậy, các đồng chí đội B hãy nâng cao tinh thần, anh hy vọng mấy cậu sẽ thắng. Đội A có ưu thế lớn nên anh nghĩ rằng mấy cậu cũng sẽ thắng thôi. Bên B không có mục sư thì anh bày cách đánh cho nhé, cứ đè đầu Trương Tân Kiệt mà chém. Anh tin ở mấy cậu!”

“…” Lược bỏ mười hai dấu ba chấm.

“ Sở Vân Tú qua đây với anh.” Diệp Tu nói.

Sở Vân Tú ghé tai Tô Mộc Tranh nói nhỏ: “ Mộc Mộc, khi cậu quay về nhất định phải giải thích với Diệp Tu giùm mình, chuyện hôm qua mình thật sự không cố ý mà! Mình chỉ muốn hỏi xem có cậu ở đó không thôi, ai dè đúng lúc hai người đang…”

Tô Mộc Tranh nhanh chóng bịt miệng Vân Tú lại: “ Cậu mà nói thêm một câu nữa thì đừng hy vọng mình sẽ giải thích cho cậu.”

“ Đồng chí Sở Vân Tú, đừng có lề mề nữa, qua đây nhanh.” Diệp Tu hối thúc.

“ Qua liền đây.” Sở Vân Tú bước đi như sắp lên đoạn đầu đài.

40 phút sau, sau 5 trận solo liên tiếp, Sở Vân Tú thua cả 5. Mặc dù đối thủ Diệp Tu, nhưng trình của Vân Tú cũng thuộc hạng đại thần. Kết quả không nên tệ như vậy.

Diệp Tu không có ý định chiến tiếp: “ Đi ra ngoài nói chuyện.”
Đây là có thù tất báo a! Diệp thần trẻ không tha già không thương nam nữ diệt tất, ma thần chân chính của lòng em!!!
Vân Tú a, tự tỷ chuốc lấy khổ thôi a, chấp nhận số phận đi đôi khi người ta nói sai một bước hận ngàn đời á!!!
Chuẩn bị rồi nha, đây là uy hiếp thẳng mặt chứ còn gì nữa, mà phong thái nữ thần của tỷ đâu rồi a? Gặp Diệp lão đại cũng không nên sợ hãi như vậy chứ haizzz!!!
#thapnhangkhanbai
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#86
Diệp Tu anh đây là lạm quyền ! Lạm quyền bắt nạt con gái ngta !

Này nữa Diệp Tu ai cho anh cái quyền chèn ép Mục Sư vậy hả ??
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#87
Diệp Tu anh đây là lạm quyền ! Lạm quyền bắt nạt con gái ngta !

Này nữa Diệp Tu ai cho anh cái quyền chèn ép Mục Sư vậy hả ??
Chèn ép mục sư đâu, chỉ có nói ra một điều hiển nhiên mà không biết cách làm thôi :whistle::whistle::whistle:
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#88
<21>

Hai người đứng ngoài phòng huấn luyện, Diệp Tu châm một điếu thuốc nói: “ Hiện tại có cảm tưởng gì?”

“ Chuyện tối qua tôi thật sự xin lỗi.” Sở Vân Tú chân thành sám hối.

“ Anh không nói chuyện đó.” Diệp Tu lắc đầu nói tiếp: “ Trong trận cuối, cô em không nên thua mới phải. Anh đã không đánh hết sức, cố ý chừa mấy sơ hở. Nếu cô em có thể nhận thấy thì có thể xoay chuyển được cục diện.”

“ Thi đấu như vậy, trải qua nhiều lần rồi chứ gì?” Diệp Tu thở dài: “ Rõ ràng chỉ cần kiên trì là có thể lội ngược dòng.
Nhưng cô em lại từ bỏ và kết quả là chấp nhận thua cuộc.”

Sở Vân Tú nín thinh.

“ Chúng ta chưa từng thi đấu quốc tế, nên sẽ không biết được sẽ gặp phải loại đối thủ nào. Bất kể là đấu đoàn đội, lôi đài hay cá nhân đều có nguy cơ xuất hiện cục diện giằng co căng thẳng. Lúc đó cô em sẽ làm sao? Cũng âm thầm nhận thua như vậy hả?”

“ Tôi… tôi không biết” Sở Vân Tú cười yếu ớt.

“Tham vọng của cô em không đủ mạnh, mong muốn chiến thắng không đủ để hỗ trợ cô em tiếp tục. Đây là vấn đề lớn nhất của cô em.”

“Rất khó để thay đổi phong cách cá nhân, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thay đổi được.”

“ Nếu có thể thay đổi được điểm này thì Yên Vũ hay chính cô em cũng sẽ có bộ dạng khác.”

Sở Vân Tú đột nhiên cười: “ Nói cả ngày trời, còn không cho tôi điếu thuốc.”

Diệp Tu rút ra một điếu thuốc, châm lửa luôn cho cô: “ Anh là người lấy việc công trả thù riêng sao?”

“ Tôi…” Kì thực, nghe Diệp Tu nói Vân Tú cũng rất cảm động. Cô hít vào rồi nhả khói ra chậm rãi: “ Vậy thì tiểu nữ xin cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo.”

“ Nhưng đúng là anh có lấy việc công trả thù riêng thật.” Diệp Tu bồi thêm 1 câu.

“…” Sở Vân Tú hận không thể đem cái sự cảm động vừa rồi vứt đi cho chó ăn.

Diệp Tu hút xong hơi cuối rồi dục điếu thuốc trong tay đi: “ Đi thôi, vào xem mấy người kia đánh thế nào.”

Trong phòng huấn luyện, mọi người đang đấu trận thứ hai. Trận đầu là đội A thắng, kết quả không ngạc nhiên tí nào. Mặc dù chỉ là đấu tập, nhưng mọi người đều rất nghiêm túc. Vì thời gian huấn luyện có hạn nên cần nắm chắc cơ hội.

Sở Vân Tú nhịn không được mở miệng: “ Chia tổ như vậy, đội B yếu thế hơn nhiều quá!”

Phân bố nghề nghiệp giữa hai bên cũng không cân đối. Đội A cân bằng cận chiến và viễn chiến. Còn đội B thiên về cận chiến hơn. Bản đồ lược hai do đội B chọn nên cũng thiên về cận chiến, nhưng cũng không cân bằng được thực lực hai bên. Nói chung, đội B chơi rất vất vả, thua là tất nhiên.

“ Lúc đó nói cho sướng miệng thôi, ai mà biết ra nông nỗi này.” Diệp Tu lắc đầu cảm thán.

“…” Sở Vân Tú tiếp tục quay qua theo dõi trận đấu.

Rất nhanh đội B đã đi tong 1 em, kết quả là thua trận lần hai.

“Mặc dù thua trận, anh đây vẫn không muốn các đồng chí đội B nản chí. Trận đấu kết thúc tại đây. Chúng ta đến xem lại video.” Diệp Tu nói.

Diệp Tu mở video trận đầu ra xem, sau khi xem được mấy mươi giây, anh nhận xét: “ Chà chà, mới bắt đầu mà đã tanh bành ra thế này rồi, đúng là thảm thương vô cùng mà.”

Ai nấy đều câm nín. Cái người nào đó nói cứ như là mình chẳng liên quan gì đến vụ chia đội ấy.

Là những tuyển thủ hàng đầu, dĩ nhiên họ không phạm vào nhiều sai lầm. Bình thường ở All Stars phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn.

Tuy nhiên, với cuộc thi như thế này, cần có hiệu suất cao nhất. Mọi người đều phải cố gắng phối hợp, không để tách rời đội ngũ.

Trận đấu an bài không có chủ ý, chiến thuật như vậy, đây chính là trận đầu tiên của họ.

Dù đồng đội trở thành đối thủ, đối thủ trở thành đồng đội. Mặc dù không làm khó cho các tuyển thủ nhưng lại gây trở ngại cho sự phối hợp giữa các bên.

Dù thế thì những trở ngại này cũng chẳng sẽ gây ra sơ sót gì đối với năng lực cá nhân của các bậc đại thần ở đây. Họ đủ sức để tiễn vong bất kì em nào trên sân.

“ Ở đây, ở đây không cần anh nói đâu nhỉ?” Diệp Tu dùng chuột nhấp vào màn hình vài lần.

Không cần phải giải thích nhiều như ở Hưng Hân, ở đây Diệp Tu nói xong một câu, các bậc thầy chiến thuật khác sẽ tự động nối tiếp câu. Sau một lúc, Diệp Tu lại chỉ ra mấy điểm quan trọng, với các tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi ở đây thì rất dễ dàng nhận ra vấn đề, không cần ai phải nhắc nhở nhiều.

Trong hai trận thì trận thứ hai đánh mướt hơn nhiều, cách phối hợp cũng tốt hơn.

Sau khi xem video xong, Diệp Tu kết thúc với một câu: “ Tiếp tục nổ lực lên, thất bại là mẹ thành công, từ đó tìm cách phối hợp với đồng đội cho tốt.”

Mọi người ai cũng đều nghĩ về trận đấu lúc nãy, chẳng ai buồn phản bác lại lời Diệp Tu.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#89
Đứng trước đại ma thần ai cũng nhỏ bé cả thôi
Mô phật #VânTú
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#90
Mới vừa định khen lão Diệp thật sự là chính nhân quân tử nghiêm túc dẫn dắt cả đội đã bị ổng vả vô mặt mấy tát. Vô sỉ !!!!
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#91
<22>

Diệp Tu nhìn lên đồng hồ, đã gần 12h rồi: “ Gần đến giờ ăn rồi, bãi triều.”

Mọi người đứng dậy và rời khỏi phòng huấn luyện, Diệp Tu cũng tắt máy chiếu. Lúc sắp tắt máy tính thì nghĩ tới gì đó, anh mở video hồi nãy ra, tua đến đoạn nào đó rồi xem.

Sau khi nhìn nó một lúc, Diệp Tu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Mọi người đã rời đi hết rồi, chỉ còn Tô Mộc Tranh và anh.

“ Nếu đói thì em đi ăn trước đi.” Diệp Tu nói, sau đó cúi đầu tiếp tục xem.

“ Em chờ anh.” Tô Mộc Tranh đến ngồi gần Diệp Tu.

“ Nếu vị trí chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn được ném lên phía trước thì hiệu ứng sát thương tập thể sẽ cao hơn.” Diệp Tu phân tích tình hình của Tô Mộc Tranh trong trận vừa rồi.

“ Đúng vậy.” Tô Mộc Tranh gật đầu.

“ Và ở đây…” Diệp Tu tiếp tục.

Trận đấu xảy ra rất nhanh, phán đoán về thời gian, vị trí sẽ không đúng được hết 100%. Nhiều lúc thời gian để suy nghĩ cũng chẳng có, nên người chơi sẽ dựa vào kinh nghiệm và ý thức của mình.

“ Nói chung, em đánh rất tốt, không hổ danh là đệ nhất Bậc thầy pháo súng. Hiện tại anh chơi cũng không bằng em.” Diệp Tu nhận xét.

Toàn bộ mùa giải, người có thể nói với Tô Mộc Tranh câu đó cũng chỉ có Diệp Tu. Dĩ nhiên, anh được vinh danh là sách giáo khoa vinh quang, và thực lực của anh đủ tư cách để nói lời này.

“ Danh sư xuất cao đồ mà.” Tô Mộc Tranh tự hào.

“ Xem ra anh dạy em cũng không tồi.” Diệp Tu cũng không quên tự khen mình.

Tô Mộc Tranh không phải là tuyển thủ có thiên phú, may mắn thay, cô được Diệp Tu chỉ dạy, truyện đạt kỹ thuật, kinh nghiệm ngay từ những ngày đầu, giúp cô ấy nâng cao thực lực rất nhanh.

Từ tân binh cho đến thành cao thủ Vinh Quang, vinh quang của Tô Mộc Tranh đều nhờ Diệp Tu mà đạt được. Thành quả ngày hôm nay cô có được, không thể thiếu công của Diệp Tu.

“ Lúc mới dạy em chơi Vinh Quang, anh hay chê em chơi dở lắm đấy.” Mặc dù Diệp Tu luôn quan tâm, thương yêu Tô Mộc Tranh, nhưng lúc mới cô mới tập chơi, Diệp Tu lâu lâu cũng phán mấy câu dìm hàng.

“ Anh chỉ nói sự thật thôi.”

“ Vậy giờ thì sao?”

“ Cũng là nói thật.” Tô Mộc Tranh mỉm cười, không hỏi nữa. Ngay cả Diệp Tu chắc cũng không biết cô đã nỗ lực lớn như thế nào đâu. Tuy nhiên, sau khi được công nhận và được đánh giá cao như vậy thì mọi thứ đều đáng giá.

“ Đi thôi.” Diệp Tu tắt máy tính.

Ở căn tin, mọi người sắp ăn xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đến cùng nhau.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn đi nhìn lại, sau đó nói với Dụ Văn Châu: “ Tôi cảm thấy quan hệ của Diệp Tu và gái Tô bây giờ không giống như trước đây. cũng không phải nói quan hệ của họ xấu đi hay tốt lên, mà chính là có cảm giác không giống trước, nhưng không giống chỗ nào thì tôi cũng không nói ra được. Đội trưởng, anh có cảm giác giống vậy không?” Một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên có cái nhìn rất sâu sắc, tinh tế trong một số vấn đề.

Dụ Văn Châu nhìn hai người họ, cười nói: “ Thiếu Thiên, lúc ăn cơm đừng nói chuyện, cẩn thận bị nghẹn đấy.”

Nhận được đáp án chẳng đúng chủ đề, Hoàng Thiếu Thiên chán nản, tiếp tục ăn cơm.

Trong buổi train hồi chiều, bốn bậc thầy chiến thuật tụ họp lại để thảo luận và thực hiện một số điều chỉnh với đội hình ra quân.

Sau đó lại chia thành hai đội đấu nhau. Việc chỉ có một mục sư tham gia sẽ không tái diễn lần hai. Diệp Tu đích thân cầm thêm một tài khoản mục sư để cân bằng đội hình.

Nội dung tập huấn ngày đầu tiên cứ vậy kết thúc. Buổi tối mọi người đều có kế hoạch của họ. Diệp Tu tiếp tục nghiên cứu video trận đấu trong phòng.

“ Cốc cốc” Tiếng gõ cửa lại reo lên.

Bởi vì trải nghiệm từ đêm qua đã in sâu vào tâm trí, khi nghe tiếng gõ cửa, Diệp Tu có chút giật mình. Anh hít một hơi sâu rồi đi ra mở cửa, Tô Mộc Tranh đang đứng bên ngoài.

“… Vân Tú lại ra ngoài rồi hả?” Diệp Tu hỏi.

“ Vân Tú đang nấu cháo điện thoại, đuổi em ra khỏi phòng.” Tô Mộc Tranh bất lực giải thích.

“ Với ai?”

“ Chàng trai hôm qua của Vân Tú- Trương Vỹ.”

“ Bách Hoa Trương Vỹ ấy hả?” Nghe tên, Diệp Tu tò mò.

“ Không phải.”

Tô Mộc Tranh kể lại chuyện xem mặt ngày qua với mối tình đầu của Sở Vân Tú.

Sau khi nghe xong, Diệp Tu thở dài: “ Cứ như phim truyền hình ấy nhỉ!”

“ Em cũng nghĩ thế.” Với chuyện thực như phim thế này, Tô Mộc Tranh chỉ có thể nói là trùng hợp.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#92
Cái này là ám ảnh ???.

Cơ mà nấu cháo dt là sao
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#94
<22>

Diệp Tu nhìn lên đồng hồ, đã gần 12h rồi: “ Gần đến giờ ăn rồi, bãi triều.”

Mọi người đứng dậy và rời khỏi phòng huấn luyện, Diệp Tu cũng tắt máy chiếu. Lúc sắp tắt máy tính thì nghĩ tới gì đó, anh mở video hồi nãy ra, tua đến đoạn nào đó rồi xem.

Sau khi nhìn nó một lúc, Diệp Tu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Mọi người đã rời đi hết rồi, chỉ còn Tô Mộc Tranh và anh.

“ Nếu đói thì em đi ăn trước đi.” Diệp Tu nói, sau đó cúi đầu tiếp tục xem.

“ Em chờ anh.” Tô Mộc Tranh đến ngồi gần Diệp Tu.

“ Nếu vị trí chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn được ném lên phía trước thì hiệu ứng sát thương tập thể sẽ cao hơn.” Diệp Tu phân tích tình hình của Tô Mộc Tranh trong trận vừa rồi.

“ Đúng vậy.” Tô Mộc Tranh gật đầu.

“ Và ở đây…” Diệp Tu tiếp tục.

Trận đấu xảy ra rất nhanh, phán đoán về thời gian, vị trí sẽ không đúng được hết 100%. Nhiều lúc thời gian để suy nghĩ cũng chẳng có, nên người chơi sẽ dựa vào kinh nghiệm và ý thức của mình.

“ Nói chung, em đánh rất tốt, không hổ danh là đệ nhất Bậc thầy pháo súng. Hiện tại anh chơi cũng không bằng em.” Diệp Tu nhận xét.

Toàn bộ mùa giải, người có thể nói với Tô Mộc Tranh câu đó cũng chỉ có Diệp Tu. Dĩ nhiên, anh được vinh danh là sách giáo khoa vinh quang, và thực lực của anh đủ tư cách để nói lời này.

“ Danh sư xuất cao đồ mà.” Tô Mộc Tranh tự hào.

“ Xem ra anh dạy em cũng không tồi.” Diệp Tu cũng không quên tự khen mình.

Tô Mộc Tranh không phải là tuyển thủ có thiên phú, may mắn thay, cô được Diệp Tu chỉ dạy, truyện đạt kỹ thuật, kinh nghiệm ngay từ những ngày đầu, giúp cô ấy nâng cao thực lực rất nhanh.

Từ tân binh cho đến thành cao thủ Vinh Quang, vinh quang của Tô Mộc Tranh đều nhờ Diệp Tu mà đạt được. Thành quả ngày hôm nay cô có được, không thể thiếu công của Diệp Tu.

“ Lúc mới dạy em chơi Vinh Quang, anh hay chê em chơi dở lắm đấy.” Mặc dù Diệp Tu luôn quan tâm, thương yêu Tô Mộc Tranh, nhưng lúc mới cô mới tập chơi, Diệp Tu lâu lâu cũng phán mấy câu dìm hàng.

“ Anh chỉ nói sự thật thôi.”

“ Vậy giờ thì sao?”

“ Cũng là nói thật.” Tô Mộc Tranh mỉm cười, không hỏi nữa. Ngay cả Diệp Tu chắc cũng không biết cô đã nỗ lực lớn như thế nào đâu. Tuy nhiên, sau khi được công nhận và được đánh giá cao như vậy thì mọi thứ đều đáng giá.

“ Đi thôi.” Diệp Tu tắt máy tính.

Ở căn tin, mọi người sắp ăn xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đến cùng nhau.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn đi nhìn lại, sau đó nói với Dụ Văn Châu: “ Tôi cảm thấy quan hệ của Diệp Tu và gái Tô bây giờ không giống như trước đây. cũng không phải nói quan hệ của họ xấu đi hay tốt lên, mà chính là có cảm giác không giống trước, nhưng không giống chỗ nào thì tôi cũng không nói ra được. Đội trưởng, anh có cảm giác giống vậy không?” Một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên có cái nhìn rất sâu sắc, tinh tế trong một số vấn đề.

Dụ Văn Châu nhìn hai người họ, cười nói: “ Thiếu Thiên, lúc ăn cơm đừng nói chuyện, cẩn thận bị nghẹn đấy.”

Nhận được đáp án chẳng đúng chủ đề, Hoàng Thiếu Thiên chán nản, tiếp tục ăn cơm.

Trong buổi train hồi chiều, bốn bậc thầy chiến thuật tụ họp lại để thảo luận và thực hiện một số điều chỉnh với đội hình ra quân.

Sau đó lại chia thành hai đội đấu nhau. Việc chỉ có một mục sư tham gia sẽ không tái diễn lần hai. Diệp Tu đích thân cầm thêm một tài khoản mục sư để cân bằng đội hình.

Nội dung tập huấn ngày đầu tiên cứ vậy kết thúc. Buổi tối mọi người đều có kế hoạch của họ. Diệp Tu tiếp tục nghiên cứu video trận đấu trong phòng.

“ Cốc cốc” Tiếng gõ cửa lại reo lên.

Bởi vì trải nghiệm từ đêm qua đã in sâu vào tâm trí, khi nghe tiếng gõ cửa, Diệp Tu có chút giật mình. Anh hít một hơi sâu rồi đi ra mở cửa, Tô Mộc Tranh đang đứng bên ngoài.

“… Vân Tú lại ra ngoài rồi hả?” Diệp Tu hỏi.

“ Vân Tú đang nấu cháo điện thoại, đuổi em ra khỏi phòng.” Tô Mộc Tranh bất lực giải thích.

“ Với ai?”

“ Chàng trai hôm qua của Vân Tú- Trương Vỹ.”

“ Bách Hoa Trương Vỹ ấy hả?” Nghe tên, Diệp Tu tò mò.

“ Không phải.”

Tô Mộc Tranh kể lại chuyện xem mặt ngày qua với mối tình đầu của Sở Vân Tú.

Sau khi nghe xong, Diệp Tu thở dài: “ Cứ như phim truyền hình ấy nhỉ!”

“ Em cũng nghĩ thế.” Với chuyện thực như phim thế này, Tô Mộc Tranh chỉ có thể nói là trùng hợp.
chớt moẹ! Tối nào nàng cũng mò qua phòng chàng chỉ để cắn hạt dưa, coi phim tình củm, xong thả một đống thính rồi bỏ xó chàng đó, nàng chạy tót về phòng mình ngủ thì đù má! Lão Diệp sống khổ nhỉ... liệt luôn chứ chẳng đùa! =))))))))))))))
 
Last edited:

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#96
<23>

“ Anh đang xem lại video hả?” Tô Mộc Tranh thấy trên máy tính đang dừng.

“ Ừ, là trận replay hồi chiều.” Diệp Tu nói rồi ngồi xuống trước máy tính.

“ Em xem với anh.” Tô Mộc Tranh kéo ghế qua ngồi cạnh Diệp Tu.

“ Ừ.” Diệp Tu xem lại, nhân tiện nói về tư duy chiến thuật trong game.

Mặc dù Tô Mộc Tranh là tuyển thủ xuất sắc nhưng về vấn đề chiến thuật thì con rất nhiều thứ cần học hỏi. Xét về chỉ đạo chiến thuật thì Tô Mộc Tranh còn kém Diệp Tu cả con phố.

Trước đây, dù là Gia Thế hay Hưng Hân, thì người thực hiện chỉ đạo chiến thuật là Diệp Tu. Tô Mộc Tranh phải thừa nhận mình còn kém hơn Diệp Tu rất nhiều về mặt này. Bây giờ cô là đội trưởng của Hưng Hân, nếu cô muốn gánh trách nhiệm thay Diệp Tu thì cần phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Với sự ăn ý ngầm giữa hai bên, cùng với trình độ của bản thân Tô Mộc Tranh thì việc giải thích các tư tưởng chiến thuật không rắc rối lắm.

Nói nhiều rồi, Diệp Tu có chút khát nước, định đứng dậy đi rót. Tô Mộc Tranh đã đứng dậy trước: “ Để em đi pha trà.”

Chỗ ở trong trụ sở huấn luyện điều kiện rất tốt, mỗi phòng đều được trang bị các thiết bị cho nhu cầu thiết yếu hằng ngày. Ấm đun nước với trà tự nhiên cũng sẽ có.

Tô Mộc Tranh nhanh chóng pha trà, rót ra hai ly, một cho mình, một cho Diệp Tu.

Xem xong video, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang ngồi trước máy tính, mỗi người đang cầm một tách trà.

“ Hôm nay không xem phim hả?” Diệp Tu vô tình hỏi.

“ Ừm, không xem nữa....” Tô Mộc Tranh nhớ lại chuyện tối qua liền đỏ mặt.

“ Khụ khụ…Vậy thì đừng xem nữa.” Ánh mắt Diệp Tu không được tự nhiên quay qua nhìn Mộc Tranh.

Nhưng vẫn có chuyện xảy ra kể cả không xem phim, đặc biệt là khi chỉ có hai người với nhau.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lại đang trong giai đoạn nồng cháy của tình yêu. Điều gì sẽ xảy ra khi chỉ có hai người với nhau? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đã là đạo lý bất thành văn rồi.

Không chỉ đơn giản dừng lại ở nụ hôn, mà còn là màn ôm hôn nồng cháy khó lòng tách rời.

Sau khi dừng lại, quần áo đều trở nên xộc xệch, mặt đỏ bừng.

Mấy ngày nay, Sở Vân Tú lấy lý do phải nấu cháo điện thoại với tình yêu nên mỗi tối đều đuổi Tô Mộc Tranh qua với Diệp Tu. Tất nhiên, Sở Vân Tú thực sự gọi điện cho bạn trai cũ và cũng là người tình mới - Trương Vỹ của mình.

Chuyện yêu nhau, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh chưa công khai, cũng không cố ý thân mật trước mặt người khác. Không phải ngại ngùng, mà do Diệp Tu không muốn đời tư bị soi mói, Tô Mộc Tranh cũng vậy.

Nhưng tục ngữ có câu < Thường đi bộ bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giày>.

Hôm nay, đôi giày của Diệp Tu ướt đẫm rồi, còn là ướt nhẹp luôn.

Tối nay, khi Diệp Tu đoán Sở Vân Tú chắc đã nói chuyện điện thoại xong rồi, nên tiễn Tô Mộc Tranh về.

Lúc đứng ở cửa, anh theo thói quen nói một câu: “ Về nghỉ sớm đi.”

“ Tô Mộc Tranh gật đầu: “ Em về đây, ngủ ngon.”

Hành lang vắng vẻ, không người qua lại, Diệp Tu nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Tô Mộc Tranh.

Là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng, Hoàng Thiếu Thiên luôn nắm bắt cơ hội rất chuẩn xác, tối nay cũng không ngoại lệ.

Cậu chàng đang đói bụng, định ra ngoài tìm đồ ăn. Vừa mở cửa thì thấy cách mấy phòng có hai người đang đứng trước cửa.

Đó không phải là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh sao? Đứng gần nhau như thế làm gì? Hoàng Thiếu Thiên thắc mắc. Thế là cậu chàng định qua chào hỏi một tiếng, ai dè thấy hai người đó đang làm một chuyện động trời.

Diệp Tu đang hôn Tô Mộc Tranh!

Là tuyển thủ giỏi về nắm bắt cơ hội, phản ứng nhanh, Hoàng Thiếu Thiên đứng hình một giây rồi ngay lập tức hồi phục tinh thần, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh vừa rồi.Mặc dù ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra nhân vật chính trong ảnh.

Hoàng Thiếu Thiên đang rất cần một người cùng anh ta chia sẻ tin tức này. Người đầu tiên nghĩ đến là Dụ Văn Châu, nhưng anh ta đã ra ngoài rồi, không có trong phòng. Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng mở hộp thoại gửi tin nhắn trên QQ cho Dụ Văn Châu.

“ Đội trưởng đội trưởng đội trưởng đội trưởng!!!!!!!! Lạy Chúa tôi!!!! Đoán xem tôi vừa thấy gì nào! Tôi thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang hôn nhau đấy! Cảnh quá đẹp, nhưng tôi không dám nhìn! May mắn làm sao, tôi đã chụp lại được! đội trưởng đội trưởng đội trưởng anh xem anh xem anh xem anh xem anh xem này!!!! Nói có sách mách có chứng luôn. Tôi cứ cảm thấy quan hệ của họ không như trước đây!!!!! Thì ra là họ đang yêu nhau!! Chắc chắn là họ đang yêu nhau!! Tuyệt đối là yêu nhau!!”

Sau khi nhắn tin xong, Hoàng Thiếu Thiên mở ảnh ra gửi qua. Toàn bộ quá trình, để không làm phiền hai người, anh ta không nói một lời nào.

Sau khi làm xong mọi chuyện, anh lấy tay bịt miệng mình lại, nhẹ nhàng đóng cửa trờ về phòng.

Hoàng Thiếu Thiên không thể chờ câu trả lời Dụ Văn Châu nữa, miệng anh giờ muốn oanh tạc lắm rồi. Anh ta định lấy điện thoại ra gọi điện cho Dụ Văn Châu, kết quả là vừa nhìn xuống điện thoại di động, đã có hàng tá tin nhắn trả lời lại trên QQ.

Đội trưởng trả lời thật ư? Tốc độ tay sao mà nhanh thế? Hoàng Thiếu Thiên vừa nghĩ vừa mở hộp thoại ra.

Chờ đã… Cái định mệnh!

Tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên đã gửi nhầm sang group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#97
<23>

“ Anh đang xem lại video hả?” Tô Mộc Tranh thấy trên máy tính đang dừng.

“ Ừ, là trận replay hồi chiều.” Diệp Tu nói rồi ngồi xuống trước máy tính.

“ Em xem với anh.” Tô Mộc Tranh kéo ghế qua ngồi cạnh Diệp Tu.

“ Ừ.” Diệp Tu xem lại, nhân tiện nói về tư duy chiến thuật trong game.

Mặc dù Tô Mộc Tranh là tuyển thủ xuất sắc nhưng về vấn đề chiến thuật thì con rất nhiều thứ cần học hỏi. Xét về chỉ đạo chiến thuật thì Tô Mộc Tranh còn kém Diệp Tu cả con phố.

Trước đây, dù là Gia Thế hay Hưng Hân, thì người thực hiện chỉ đạo chiến thuật là Diệp Tu. Tô Mộc Tranh phải thừa nhận mình còn kém hơn Diệp Tu rất nhiều về mặt này. Bây giờ cô là đội trưởng của Hưng Hân, nếu cô muốn gánh trách nhiệm thay Diệp Tu thì cần phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Với sự ăn ý ngầm giữa hai bên, cùng với trình độ của bản thân Tô Mộc Tranh thì việc giải thích các tư tưởng chiến thuật không rắc rối lắm.

Nói nhiều rồi, Diệp Tu có chút khát nước, định đứng dậy đi rót. Tô Mộc Tranh đã đứng dậy trước: “ Để em đi pha trà.”

Chỗ ở trong trụ sở huấn luyện điều kiện rất tốt, mỗi phòng đều được trang bị các thiết bị cho nhu cầu thiết yếu hằng ngày. Ấm đun nước với trà tự nhiên cũng sẽ có.

Tô Mộc Tranh nhanh chóng pha trà, rót ra hai ly, một cho mình, một cho Diệp Tu.

Xem xong video, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang ngồi trước máy tính, mỗi người đang cầm một tách trà.

“ Hôm nay không xem phim hả?” Diệp Tu vô tình hỏi.

“ Ừm, không xem nữa....” Tô Mộc Tranh nhớ lại chuyện tối qua liền đỏ mặt.

“ Khụ khụ…Vậy thì đừng xem nữa.” Ánh mắt Diệp Tu không được tự nhiên quay qua nhìn Mộc Tranh.

Nhưng vẫn có chuyện xảy ra kể cả không xem phim, đặc biệt là khi chỉ có hai người với nhau.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lại đang trong giai đoạn nồng cháy của tình yêu. Điều gì sẽ xảy ra khi chỉ có hai người với nhau? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đã là đạo lý bất thành văn rồi.

Không chỉ đơn giản dừng lại ở nụ hôn, mà còn là màn ôm hôn nồng cháy khó lòng tách rời.

Sau khi dừng lại, quần áo đều trở nên xộc xệch, mặt đỏ bừng.

Mấy ngày nay, Sở Vân Tú lấy lý do phải nấu cháo điện thoại với tình yêu nên mỗi tối đều đuổi Tô Mộc Tranh qua với Diệp Tu. Tất nhiên, Sở Vân Tú thực sự gọi điện cho bạn trai cũ và cũng là người tình mới - Trương Vỹ của mình.

Chuyện yêu nhau, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh chưa công khai, cũng không cố ý thân mật trước mặt người khác. Không phải ngại ngùng, mà do Diệp Tu không muốn đời tư bị soi mói, Tô Mộc Tranh cũng vậy.

Nhưng tục ngữ có câu < Thường đi bộ bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giày>.

Hôm nay, đôi giày của Diệp Tu ướt đẫm rồi, còn là ướt nhẹp luôn.

Tối nay, khi Diệp Tu đoán Sở Vân Tú chắc đã nói chuyện điện thoại xong rồi, nên tiễn Tô Mộc Tranh về.

Lúc đứng ở cửa, anh theo thói quen nói một câu: “ Về nghỉ sớm đi.”

“ Tô Mộc Tranh gật đầu: “ Em về đây, ngủ ngon.”

Hành lang vắng vẻ, không người qua lại, Diệp Tu nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Tô Mộc Tranh.

Là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng, Hoàng Thiếu Thiên luôn nắm bắt cơ hội rất chuẩn xác, tối nay cũng không ngoại lệ.

Cậu chàng đang đói bụng, định ra ngoài tìm đồ ăn. Vừa mở cửa thì thấy cách mấy phòng có hai người đang đứng trước cửa.

Đó không phải là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh sao? Đứng gần nhau như thế làm gì? Hoàng Thiếu Thiên thắc mắc. Thế là cậu chàng định qua chào hỏi một tiếng, ai dè thấy hai người đó đang làm một chuyện động trời.

Diệp Tu đang hôn Tô Mộc Tranh!

Là tuyển thủ giỏi về nắm bắt cơ hội, phản ứng nhanh, Hoàng Thiếu Thiên đứng hình một giây rồi ngay lập tức hồi phục tinh thần, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh vừa rồi.Mặc dù ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra nhân vật chính trong ảnh.

Hoàng Thiếu Thiên đang rất cần một người cùng anh ta chia sẻ tin tức này. Người đầu tiên nghĩ đến là Dụ Văn Châu, nhưng anh ta đã ra ngoài rồi, không có trong phòng. Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng mở hộp thoại gửi tin nhắn trên QQ cho Dụ Văn Châu.

“ Đội trưởng đội trưởng đội trưởng đội trưởng!!!!!!!! Lạy Chúa tôi!!!! Đoán xem tôi vừa thấy gì nào! Tôi thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang hôn nhau đấy! Cảnh quá đẹp, nhưng tôi không dám nhìn! May mắn làm sao, tôi đã chụp lại được! đội trưởng đội trưởng đội trưởng anh xem anh xem anh xem anh xem anh xem này!!!! Nói có sách mách có chứng luôn. Tôi cứ cảm thấy quan hệ của họ không như trước đây!!!!! Thì ra là họ đang yêu nhau!! Chắc chắn là họ đang yêu nhau!! Tuyệt đối là yêu nhau!!”

Sau khi nhắn tin xong, Hoàng Thiếu Thiên mở ảnh ra gửi qua. Toàn bộ quá trình, để không làm phiền hai người, anh ta không nói một lời nào.

Sau khi làm xong mọi chuyện, anh lấy tay bịt miệng mình lại, nhẹ nhàng đóng cửa trờ về phòng.

Hoàng Thiếu Thiên không thể chờ câu trả lời Dụ Văn Châu nữa, miệng anh giờ muốn oanh tạc lắm rồi. Anh ta định lấy điện thoại ra gọi điện cho Dụ Văn Châu, kết quả là vừa nhìn xuống điện thoại di động, đã có hàng tá tin nhắn trả lời lại trên QQ.

Đội trưởng trả lời thật ư? Tốc độ tay sao mà nhanh thế? Hoàng Thiếu Thiên vừa nghĩ vừa mở hộp thoại ra.

Chờ đã… Cái định mệnh!

Tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên đã gửi nhầm sang group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Cái đệch!!!!

Rồi, xong phim. Uổng công bà tám Vân Tú ép mồm ép miệng! Phí công Diệp Tu lẫn Tô Mộc Tranh ý nhị kín tiếng! Đù mé! Cái gì vào miệng ông tám Thiếu Thiên lanh chanh lóc chóc thì ta nói, thiên hạ toàn dân đều biết!

Để coi, chap tới da mặt Diệp Tu dày đến mức nào! Mà cũng chả có gì, với Tu thì ngại gì mà không lỡ rồi lắc luôn!

Chậc, dạo này, tui hóng các chap trong mục này của YDS còn hơn cả bộ chính. Lậm Diệp Tranh quá sòi! Cơ mà không trách tui được a, tác giả viết dễ thương, người dịch cũng dễ thương thì biết làm sao!
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#98
Cái này là ám ảnh ???.

Cơ mà nấu cháo dt là sao
nghĩa là buôn chuyện điện thoại dài dài đó, thuật ngữ này cũng lâu lắm rồi không dùng cũng sắp quên rồi :3
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#99
Cái này là ám ảnh ???.

Cơ mà nấu cháo dt là sao
nghĩa là buôn chuyện điện thoại dài dài đó, thuật ngữ này cũng lâu lắm rồi không dùng cũng sắp quên rồi :3
Ngay cả Diệp Tu chắc cũng không biết cô đã nỗ lực lớn như thế nào đâu. Tuy nhiên, sau khi được công nhận và được đánh giá cao như vậy thì mọi thứ đều đáng giá.
dành cho những ai nghi ngờ Tranh Tranh
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Mấy ngày nay, Sở Vân Tú lấy lý do phải nấu cháo điện thoại với tình yêu nên mỗi tối đều đuổi Tô Mộc Tranh qua với Diệp Tu. Tất nhiên, Sở Vân Tú thực sự gọi điện cho bạn trai cũ và cũng là người tình mới - Trương Vỹ của mình.
ehm, hơi lộ nhỉ?
Tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên đã gửi nhầm sang group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Rip bạn rồi nhé, tui sẽ cầu nguyện cho tiểu Thiên sớm được siêu thoát
hi vọng không có kẻ nào bép sép, bằng không Diệp Tu với Mộc Tranh thì không sao nhưng kẻ đó đảm bảo ngóc đầu không nổi muahahahaha
 

Bình luận bằng Facebook