Tuyển thủ chuyên nghiệp - Chung một cái tên

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,032
Số lượt thích
3,998
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Mỗi chiến đội đều có đặc sắc riêng, ai cũng biết, đã là fan thì ai mà không tự hào khi chiến đội và tuyển thủ mình thích có điểm nổi trội hơn người.

Nhưng bọn họ khác nhau đến thế, lại không khác nhau đến vậy. Nếu không tính giải hạng hai, thì Liên minh chính thức có trên dưới 200 người, một năm gặp nhau ít nhất 2 lần. Dù màu cờ sắc áo khác nhau, trình độ và địa vị chênh lệch, nhưng giữa có nhiều giá trị cốt lõi tương đồng.

Có thể tuyển thủ chuyên nghiệp không thi đấu vì fan, nhưng họ đều rất quý và thương fan hâm mộ. All-Stars mùa 8, các tuyển thủ chuyên nghiệp cố ý về nhì để nhường cho cô fangirl cơ hội giao lưu với idol Chu Trạch Khải, xua tay cười xoà không hề lăn tăn có bẽ mặt hay không.

"Tuyển thủ đều ngồi trong phòng thi đấu khép kín nên không thể nghe được những tiếng cổ vũ này. Việc đó có ai mà không hiểu chứ, nhưng khán giả vẫn đơn phương tình nguyện, mong rằng lòng nhiệt thành của mình có thể truyền đạt sức mạnh đến các tuyển thủ. Các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ chẳng bác bỏ điều đó làm gì, dù họ có không nghe thấy đi nữa thì cũng không thể phụ lòng fan hâm mộ.”

Tuyển thủ chuyên nghiệp phải quen với tiếng chỉ trích của khán giả. Thắng làm vua, thua bị chửi là hiện thực đơn giản nhất của thể thao. Đỗ Minh thua Đường Nhu, dù là ở trên sân nhà Luân Hồi cũng vang tiếng chửi bới của hâm mộ. Thậm chí, có những khi họ bị chửi còn không phải vì đánh thua. Trương Giai Lạc thắng Bách Hoa, Diệp Tu thắng Gia Thế.

Tuyển thủ chuyên nghiệp dẫu có thua cay đắng đến đâu, dẫu có muốn rời xa nhà thi đấu càng sớm càng tốt, thì họ vẫn phải cố gượng cảm ơn "chào khán giả theo phép lịch sự và giao lưu hai ba câu với đội bạn theo tinh thần thể thao" và họp báo trả lời phóng viên phỏng vấn khoét sâu vào vết thương, như trận Bách Hoa vs Hưng Hân, Lam Vũ vs Hưng Hân.

Tuyển thủ chuyên nghiệp không lạ gì cảnh nhân vật là bê tông cốt thép, người điều khiển là nước chảy bèo trôi. Bạn bè thân thiết, đồng đội một thời, chưa biết chừng ngày mai sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến. Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ cùng nhảy một điệu tử thần. Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt “chỉ thoáng quay đầu nhìn nhau một ánh mắt, hai cậu quay lưng, mỗi người mỗi bước kiên định, vào phòng đấu dành cho đội mình.”

“Giới chuyên nghiệp là nơi chứng kiến tuyển thủ đi đi về về. Hôm nay còn đứng bên nhau như đồng đội, ngày mai đã chỉ kiếm vào nhau làm đối thủ. Bình thường thôi mà, ai có chút tuổi nghề đều sẽ quen với việc đó.”

Tuyển thủ chuyên nghiệp có lịch trình hàng ngày rất nhàm chán. "Hôm nay kết thúc kiểm điểm sớm, buổi chiều huấn luyện như thường lệ. Cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp khô khan và lặp đi lặp lại thế đấy, mỗi ngày đều làm những việc như nhau. Nhiệt huyết? Bùng cháy? Để dành tới đêm thứ Bảy hẵng bùng, hẵng cháy.”

Kỷ luật bản thân là điều tối thiểu họ có thể làm. Nghỉ Tết ngắn ngủi, họ đã phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái lại cho kịp lịch đấu. “Mạc Phàm đang cố đột phá cực hạn bản thân, nhưng đã gọi là cực hạn, thì nó nào dễ bị đột phá đến vậy? Cần tăng trình kỹ thuật, trình nhận thức, mà hai thứ ấy đâu phải farm từ quái, đâu phải tự dưng trời thương, ăn ở tốt là nhặt được? Phải train ngày qua ngày, thực chiến trận qua trận, tích lũy từng chút một. Muốn phá vỡ cực hạn cũng phải chầm chậm, không phải cứ hăng lên nói phá là phá.” Trường hợp cực đoan Khưu Phi 10h sáng có mặt ở phòng huấn luyện mặc Gia Thế đang bấp bênh phá sản.

Bên dưới lớp vỏ đại thần, họ là những con người yêu Vinh Quang hơn ai hết. Khi phó bản mới hoặc level mới ra mắt, các câu lạc bộ đều phải nhấn mạnh tuyển thủ hãy "giữ nguyên tác phong làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bảo trì trạng thái thi đấu. Việc nhấn mạnh này không hề thừa, tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ vốn là những con người mê muội trò chơi Vinh Quang này nhất, muốn khiến bọn họ kiềm chế sự hấp dẫn của bản game mới thực ra đối với bọn họ cũng vô cùng khó khăn."

Những lúc như thế, cả đám tuyển thủ lần lượt rủ nhau tạo clone vào mày mò các chi tiết mới. "Quen thuộc với phó bản mới là nói cho oai, trên thực tế, những người như bọn họ, sao có thể không có người thấy hứng thú với phó bản mới chứ?”

Nhớ lần đầu tán nhân Quân Mạc Tiếu xuất hiện, tất cả tuyển thủ đều giành nhau xếp hàng đòi so đấu. Bao nhiêu phần trong đó là vì nghiên cứu đối thủ tương lai, còn bao nhiêu phần đơn thuần là vì tò mò và háo hức với một lối chơi mới mẻ?

Đứng trước những trận đấu hay, tuyển thủ chuyên nghiệp luôn tò mò không ngừng. "Kể cả giới tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không ít người quan tâm đến trận Luân Hồi vs Bá Đồ. Họ vốn là những người yêu Vinh Quang nhất, thích xem các trận đấu nảy lửa là chuyện đương nhiên." Lưu Tiểu Biệt bị Vương Kiệt Hi cảnh cáo tịch thu điện thoại khi đang hóng hớt.

Tuyển thủ chuyên nghiệp khi xem trận đấu luôn vô thức hoà mình vào nhân vật trong trận để xem có hoá giải được thế trận không. Như Hoàng Thiếu Thiên xem trận Diệp Tu vs Dụ Văn Châu, Tôn Tường xem Diệp Tu vs Hoàng Thiếu Thiên, Hứa Bân Lưu Tiểu Biệt Cao Anh Kiệt xem trận Diệp Tu vs Khưu Phi tại giải khiêu chiến. Nói là vì háo thắng, chẳng bằng mượn lời Vương Kiệt Hi từng dặn Chu Diệp Bách "Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi."

Họ luôn tìm tòi các trick mới, các đấu pháp mới, sức sáng tạo của họ là bất tận. Diệp Tu phát hiện khe đá có thể kẹp quái để rút thời gian phó bản, Kiều Nhất Phàm từng chế tạo ảo ảnh với trận quỷ trong trận solo, Lâm Kính Ngôn phóng châm tàng hình rút máu Đường Hạo.

“Đây là việc có thể làm được trong Vinh Quang? Toàn bộ khán giả há hốc mồm.

Nếu dùng "kiến thức sâu rộng vô bờ bến" để miêu tả về một game online thì có hơi kỳ, đến cả êkip phát triển game cũng khó thể thiết kế ra từng ấy chi tiết. Nhưng giới tuyển thủ chuyên nghiệp, những người đứng trên đỉnh cao Vinh Quang, đã không ngừng đào sâu tìm hiểu mọi chi tiết nhỏ nhất trong trò chơi, và rồi tạo nên những thứ mà êkip phát triển cũng phải tròn mắt bái phục.”

Tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ hoàn thành đúng nhiệm vụ của mình bằng mọi giá. Đội trưởng, át chủ bài, solo, lôi đài, đoàn đội...

"Đúng là trên lôi đài chỉ có một người tự mình chiến đấu, nhưng thực tế nó vẫn là một cuộc đọ sức đoàn đội. Cho dù bản thân không cách nào giành được thắng lợi, cũng phải đem về cơ hội thắng lớn nhất để trao vào tay tuyển thủ kế tiếp, đó mới là đấu pháp đúng đắn của hạng mục lôi đài.”

“Có người mong mỏi Trương Giai Lạc đột phá, có người trông chờ Diệp Tu một đợt giết luôn, nhưng chỉ các cao thủ mới biết, trận đấu này sẽ kết thúc bằng trao đổi.

Thắng thua ư? Trên lôi đài, thắng thua cá nhân không phải thứ để người ta vỗ ngực."

"Đấu pháp khi đánh đoàn đội có thể nói là thiên biến vạn hóa, nhưng trăm sông vẫn sẽ đổ về một biển. Cho dù có biến hóa cỡ nào thì cũng chỉ muốn đưa về tình thế lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh thắng yếu."

"Hắn hổ báo chồn cáo lao lên, là muốn tự thân cản hết phần lớn chủ lực đối thủ để đồng đội có lợi thế lấy thịt đè người. Đó là trách nhiệm, là điều một con át chủ bài phải thực hiện được." Diệp Tu, Phương Duệ, Hoàng Thiếu Thiên, Tôn Tường, Đường Hạo... đều từng được tả kỹ có những màn hi sinh như vậy.

Năm nào mỗi lứa đều có những con người tài giỏi xuất hiện, trăm hoa đua sắc. Dù đặc trưng của mỗi mùa mỗi khác nhau, mùa 3 chung thuỷ hi sinh, mùa 4 thế hệ hoàng kim, mùa 6 chạy vặt, mùa 7 ngông cuồng.

Tuyển thủ chuyên nghiệp khi tham gia All-Stars đậm chất biểu diễn đều không đặt nặng thắng thua, đấu xong còn vui vẻ “không đi xuống mà đứng lại trên sân trò chuyện với nhau." Tiêu Thời Khâm và Vu Phong đều từng từ chối PK quyết thắng thua, chỉ mong xong sớm về nhà nghỉ lẹ. Trong khi “báo giới ồ ạt đưa tin về những khoảnh khắc kịch tính, nhưng thực tế điều đó chẳng liên quan đến giới tuyển thủ chuyên nghiệp cho lắm. Với họ, event Ngôi Sao Cuối Tuần không có gì đáng nhớ cả, vì nó cách quá xa mục tiêu thực sự mà họ truy cầu.”

Tuyển thủ chuyên nghiệp trên sân là đối thủ, xuống sân đi thành tụ.

"Trước kia, những người này trong mắt cô đều là thần thánh trên cao, bây giờ họ đi thành cả hội xung quanh cô. Họ đi một cách tự nhiên trong đường hầm như bao con người bình thường khác. Ai có thể tưởng tượng nổi, những nhân vật Vinh Quang dưới tay họ khi vào game lại khí thế, mạnh mẽ như đã thấy?

Lý Tấn đại đại của chiến đội Hư Không, trong trận rất thích yolo cứa cổ địch, ngoài trận đang than đau răng với Điền Sâm của chiến đội Hoàng Phong. Điền Sâm hình như đang cho hắn số điện thoại nha sĩ.

Đội trưởng chiến đội Yên Vũ, nữ trung hào kiệt Sở Vân Tú đang lên án Trương Tân Kiệt - người bản địa thành phố X - rằng hôm nọ giới thiệu cái quán bún chua cay lề đường ăn chẳng ngon gì hết.

Sở Vân Tú nhe răng lần thứ hai, kick ass Trương Tân Kiệt, chạy đi kiếm bạn thân Tô Mộc Tranh nói chuyện.

Hai cậu tân binh khác đội là Quách Thiếu của Thần Thoại và Tống Kỳ Anh của Bá Đồ chẳng hiểu vì sao lại đang đi chung với nhau. Giữa một đám tiền bối, hai cậu rất lễ phép nói năng nhỏ tiếng, nhưng ánh mắt cứ thỉnh thoảng bay qua Hưng Hân. Chính xác hơn, là bay qua Diệp Tu, xem ra hai nhóc đang thảo luận làm sao lật đổ người khổng lồ.

Trần Quả vì thế phát hiện, chỉ có các tân binh mới nói về Vinh Quang, còn đám tiền bối toàn tán gẫu mấy thứ éo liên quan.

Dương Thông bên Ba Lẻ Một đang bàn về thị trường nhà đất với Vương Kiệt Hi bên Vi Thảo.

Giang Ba Đào đang high bóng đá châu Âu với Hứa Bân.

Đường Hạo lại đang chửi bới thời tiết thành phố N với Trâu Viễn. Vốn xuất thân từ chiến đội Bách Hoa, thành phố K cũng là quê nhà của hắn, sau khi chuyển nhượng thì dọn về trụ sở Hô Khiếu là thành phố N. Sắp hai năm rồi, thế mà Đường Hạo vẫn chưa mê nổi nơi ở mới này.

Chính những đề tài tán gẫu quá bình thường ấy mới khiến Trần Quả cảm nhận được rằng, các đại thần Vinh Quang... đều là những sinh vật biết thở. Họ thật sự đang tồn tại giữa cuộc đời."

Đặc biệt là các tuyển thủ cùng năm, theo thông lệ thì "hội tân binh mỗi năm sẽ tự lập một group chat để giao lưu, học hỏi kinh nghiệm. Chỉ cần tính tình không quá lập dị thì các tuyển thủ đều xây dựng được tình bạn ở giai đoạn này, dù rằng về sau mỗi người có lẽ sẽ đứng trên lập trường khác nhau, có địa vị khác nhau, tháng ngày kết bè kết đảng cũng không dễ phai mờ."

Khi các cháu tân binh atsm admin của nhóm chat tuyển thủ chuyên nghiệp là một người rất giỏi, trên thực tế "hắn chỉ là một nhân vật rất rất bình thường. Lập group thôi mà, ai quy định phải có thành tích ghê gớm mới lập được?" Người đó không phải Hàn Văn Thanh hay Diệp Tu, mà chỉ "là một tuyển thủ đã giải nghệ từ lâu rồi, không còn trong giới nữa, chỉ để lại cái group này cho chúng ta thôi." Hay khi nhóm chat bàn về đội nào có nhiều tuyển thủ nữ xinh xắn bị Sở Vân Tú ngắt đề tài bỉ bựa "Trên thực tế, họ chỉ là một nhóm người bình thường, chơi Vinh Quang xuất sắc hơn người ta mà thôi. Họ cũng có những suy nghĩ và ý tưởng bình thường như bao kẻ khác, có tốt, có xấu, có cao sang, có bỉ bựa... Chưa kể đây lại là một thế giới chủ yếu toàn trai, nên khi một nữ tuyển thủ xinh xắn được nhắc đến, khó tránh sẽ có những đề tài lan man."

Cho nên đừng nói gì mà quan hệ ngoài đời máu lửa một mất một còn như trong trận. Thật ra ngược lại, tuyển thủ chuyên nghiệp rất dễ đồng cảm cho nhau. Diệp Tu và Dụ Văn Châu vỗ tay cho Vương Kiệt Hi. Khi người fan Bách Hoa chất vấn Trương Giai Lạc tại sao lại ra đi, "tâm sự của fan Bách Hoa, ai ai cũng hiểu, cho nên chiến trường mới đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều là người chơi Vinh Quang, đều sẽ vì những chuyện thế này mà khóc, mà cười, mà ầm ĩ… Cảm giác đồng cảm từ tâm đến thân xuất hiện dễ như vậy đó."

Hoặc như Điền Sâm khẳng định mình ở lại Hoàng Phong trước bao lời đồn đoán. “Ở giới eSports, sẽ mãi mãi không thiếu những con người ôm ấp lý tưởng cao xa. Tổng quán quân chỉ là lý tưởng chung của họ. Mỗi một tuyển thủ có mục tiêu riêng để hướng về, có những thứ họ nguyện ý đánh đổi tất cả để giữ lấy. Điền Sâm quay lưng với tương lai chính mình để đi cùng chiến đội, thậm chí phát biểu xong, gã còn tự nguyện giảm lương để chia sẻ áp lực kinh tế đội nhà.

Động thái của Điền Sâm được tán dương khắp Vinh Quang. Vinh quang của tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ nằm trên sàn đấu. Nhân cách của Điền Sâm, ở thời khắc ấy, đã vượt trên hẳn nhân vật cấp thần mà gã cầm.”

Hay trận Lâm Kính Ngôn vs Phương Duệ vì quá ăn ý nên phải kết thúc bằng cách thay đổi thao tác cho thật thô như đánh bừa, "các tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài sân đứng dậy vỗ tay dồn dập. Họ vỗ tay cho một trận đấu mà nếu xét trên góc độ kỹ thuật, có lẽ không hề đặc sắc, cũng chẳng mang màu sắc kinh điển gì.

Họ vỗ tay, cho lòng hiểu nhau của hai vị tuyển thủ ngày xưa, cho nỗi quyết tâm truy cầu chiến thắng của hai vị tuyển thủ hôm nay."

Tương tự Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, thì một vài tuyển thủ chuyên nghiệp trong số họ sẽ có những người hợp tác như thế.

"Ngoài trận, những tuyển thủ có hợp tác đều không nỡ xem tiếp.

Trận đấu này tàn khốc đến mức nào? Vì chiến thắng, hai người phải dùng sự hiểu ý, sự tin tưởng, sự an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ, mà bày thành mưu kế.

Hoàng Thiếu Thiên vốn nhắn tin với Dụ Văn Châu suốt đêm, giờ đây cũng lặng người.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh... Những ai có hợp tác đang ngồi tại nhà thi đấu đều vô cùng hiểu ý nghĩa trong hai chữ "hợp tác" này, nhưng cặp hợp tác trên sàn đấu lại phải nhẫn tâm phá hủy mọi thứ họ từng tạo nên trong quá khứ.

Vì chiến thắng.

Vì quán quân.

Mỗi một tuyển thủ đều có rất nhiều ràng buộc trong lòng, nhưng vì hai thứ đó, họ không thể không xuống tay tự chặt đứt những vấn vương ấy."

Đặc biệt, tuyển thủ chuyên nghiệp rất sợ ngày giải nghệ, dù là của bản thân, của đồng đội, hay của đối thủ. Rất sợ.

“Vì thế mà tin Triệu Dương giải nghệ lại càng thêm đìu hiu hắt gió, phần đông tuyển thủ chia sẻ post Weibo liên quan đến việc này xong kèm thêm câu chúc, rồi thôi chấm dứt.

Dù sao thì giải nghệ là chuyện đáng buồn, đã vậy đời đánh giải của Triệu Dương còn đáng buồn hơn, đám anh em đồng nghiệp bình thường có thiếu nhân tính hay no limit thế nào đi nữa cũng không thể chọc ngoáy anh vào lúc này. Cả phường đều là vào trận làm đối thủ, rời trận kéo bè lũ, có người quen có kẻ lạ, nhưng giải nghệ đồng nghĩa với ra đi vĩnh viễn, từ nay về sau trong thế giới này, họ sẽ không còn gặp lại anh nữa. Thế nên tâm trạng ai cũng như ai.

Tạm biệt!

Thượng lộ bình an!

Chúc mọi việc tốt đẹp!

May mắn nhé!

Ngoại trừ những câu đó, họ còn nói được gì nữa đây?

Thật ra chuyện của Phương Duệ chỉ cho đám tuyển thủ chuyên nghiệp một cái cớ để trốn tránh, để có gì đó mà quan tâm, mà trút nỗi lòng. Hai chữ giải nghệ, đối với họ không chừng còn khó chấp nhận hơn cả cái chết. Chẳng ai trong họ muốn giải nghệ, cũng chẳng ai muốn nhìn thấy người khác giải nghệ. Thế nhưng, trời nào có chiều lòng người, đó vẫn là bước cuối con đường mà mỗi một tuyển thủ đều phải đối mặt, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều sẽ bước lên, cũng như cuộc đời cuối cùng rồi sẽ tiêu vong, chẳng khác."

Là fan Triệu Dương nên ban đầu tui khá buồn khi tin Triệu Dương giải nghệ không được quan tâm nhiều. Nhưng ngẫm lại, có lẽ đây mới là món quà cuối cùng họ chung tay tặng để tiễn anh.

Tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ nhân cơ hội các mùa chuyển nhượng để điều chỉnh lại các thay đổi chiến đội và nhân sự. Hoặc là mình chuyển đi, hoặc là tiễn biệt người cũ và làm quen với thành viên mới.

"Hai đợt chuyển nhượng mỗi năm chính là cơ hội cho họ chỉnh sửa. Phần lớn khi đợt chuyển nhượng kết thúc, các chiến đội đều ôm tâm lý hài lòng bước lên hành trình kế tiếp. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng tất cả bọn họ đều giống nhau ở một điều: nỗ lực hết mình, tiến về phía trước."

Tuyển thủ chuyên nghiệp khi được nghỉ hè thường sẽ có xu hướng vào game giúp đỡ công hội nhà mình để tăng thực lực cho hậu phương, dù câu lạc bộ không yêu cầu. Có điều một số trường hợp ngược lại khi "các tuyển thủ có suất giường nằm không quá ổn định trong chiến đội sẽ khó lòng chịu làm công quả. Họ thà tự rèn luyện kỹ thuật cá nhân, nâng cấp phần mềm thì đi đâu cũng mang theo được. Tuyển thủ nào cũng có suy tính của riêng mình, nhưng bất kể ra sao, mỗi người trong họ đều có một trái tim truy cầu vinh quang.”

Thậm chí không cần phải là tuyển thủ đương nhiệm để có thể đồng điệu với nhau. Một khi đã làm tuyển thủ, thì con đường họ đã bắt đầu giao nhau dẫu chưa từng so tài đi nữa.

“Ha ha, biết đâu cậu ta cảm thấy làm thế này mới thú vị?" Lý Nghệ Bác thản nhiên trả lời.

Một câu trả lời cho thấy rõ tinh thần cựu tuyển thủ chuyên nghiệp ở Lý Nghệ Bác. Chỉ khi đứng vào cách nhìn của một tuyển thủ chuyên nghiệp, người ta mới có thể nói lên một câu thấu hiểu như vậy. Thú vị? Cái gì là thú vị? Đánh chính diện, xông pha yolo, bão tốc độ tay gọi là thú vị? Đó là định nghĩa của khán giả mấy người thôi. Đối với mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, phương thức chiến đấu họ lựa chọn luôn thú vị nhất. Một số người cũng sẽ cố ý đánh theo phong cách lấy lòng khán giả, nhưng ấy là cái xu thế do chiều hướng thương mại hóa thể thao tạo nên. Lý Nghệ Bác, một tuyển thủ thời trước, luôn ôm trong lòng sự khó chịu với xu thế sặc mùi tiền bạc này. Hắn chỉ thích nhìn cách các tuyển thủ kiên trì một lòng với phong cách mình đã chọn, dù có lẽ, có rất nhiều rất nhiều đấu pháp trong đó mà hắn, một tên già rơi rớt khỏi đội ngũ, đã xem không hiểu nữa rồi...”

Dụ Văn Châu từng cảm thán ước gì anh có tốc độ tay như mấy tên điên Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên. Song thật ra, tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều là một lũ điên bất kể tốc độ tay và trình độ ra sao.

“Quán quân không chỉ là hào quang và vinh quang. Nó thực sự rất tàn khốc. Người giành được nó, người không giành được nó, đều phải trả giá rất nhiều, rất nhiều.

Giành được, thì coi như còn có thu hoạch.

Nhưng nếu không giành được?

Tự mình trải qua bao gian khổ trên con đường tranh cướp quán quân, dù chưa phải nếm mùi vị thất bại, Trần Quả cũng đã cảm nhận được tâm trạng của những ai vuột mất nó.

Cô không khỏi nghĩ ngay đến Trương Giai Lạc, "người mất quán quân" nổi tiếng nhất Vinh Quang. Bốn lần quán quân đến tay mà trượt, hắn vẫn không hề bỏ cuộc. Một người như thế, có lẽ nhiệt huyết không hề kém cạnh hai tên Diệp Tu và Quan Dung Phi đâu nhỉ?

"Một lũ điên." Trần Quả khẽ nói.

"Không phải người ta hay nói không điên sống uổng cuộc đời đấy sao?"

"Nhưng... nếu điên mà vẫn sống uổng thì sao?" Trần Quả hỏi.

Tô Mộc Tranh sửng sốt. Ánh mắt cô dừng trên bảng tổng sắp.

Đúng nhỉ... Nơi các cô sống là giới thể thao, nếu định nghĩa sống không uổng là giành được quán quân, thì chắc chắn rất nhiều, rất nhiều người có điên thế nào cũng không đạt thành.

"Vậy có lẽ... chỉ đành tiếc nuối một đời nhỉ?" Tô Mộc Tranh nói. Cô không trả lời bằng những câu như "chỉ cần nỗ lực hết mình, thì không cần hối hận bởi kết quả". Là một thành viên trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, cô tin rằng, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không hối hận với kết quả mình đã nỗ lực, nhưng tiếc nuối vì không giành được quán quân chẳc chắn cũng không vì thế mà tan biến. Có lẽ đến sau cùng, tiếc nuối ấy mới chính là thứ đọng lại trong lòng.”

Thêm một vài câu trích hay nhưng không có dịp đi kỹ.

"Tình cảm là chính. Thắng thua là mười."

"Thắng lợi và thất bại. Luôn luôn song hành với nụ cười và nước mắt.”

"Đấu trường chuyên nghiệp là nơi mà mỗi một tuyển thủ đều có năng lực và tố chất không thua gì bạn cả. Lựa chọn tốt nhất có khi cũng là lựa chọn tệ nhất, bởi ai cũng biết về nó." Điển hình là trận bán kết Tần Mục Vân vs Diệp Tu bị bắt bài bởi trình chọn điểm di chuyển quá cao.

"Tuyển thủ như Trương Vỹ thật ra có rất nhiều. Không ai chú ý đến họ, họ không thường xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, không được nhắc đi nhắc lại trong những cuộc tán gẫu của người chơi, nhưng không thể phủ nhận họ chính là một phần vô cùng quan trọng của Liên minh này, cũng như những con người bình thường chiếm số lượng đông nhất trong xã hội vậy. Tuyển thủ chuyên nghiệp là những người chơi phi thường nhất trong hằng hà sa số người chơi Vinh Quang, mà đám Trương Vỹ lại là những tuyển thủ bình thường nhất trong các tuyển thủ phi thường."

"Bức tường tân binh, các cường đội lật thuyền mương cạn, vô số tuyển thủ bỗng trượt trạng thái... Mọi thứ có lý do cả, và đều xuất phát từ chính giai đoạn quan sát thăm dò đó. Quan sát xong thì mạnh ai nấy ra chiêu, người có chiêu mạnh nhất sẽ sống đến cuối cùng. Dĩ nhiên rồi, chứ nếu chỉ đọ nhau xem tên tuổi ai to hơn ai, ai nắm nhiều nhân vật cấp thần hơn ai, vậy chẳng phải thứ hạng rất dễ xếp, nhìn vào là biết quán quân ngay từ đầu mùa?"

"Cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị. Lý lẽ đó nghe mãi, nói mãi rồi, vậy giả sử mọi người đều có chuẩn bị thì cơ hội sẽ đến với ai đây? Dĩ nhiên là người có chuẩn bị nhất.” “Một cuộc chiến điển hình giữa người mới và người cũ, không gì đáng để ngạc nhiên."

"Người mới nghĩ đám già cản đường mình phát triển, người cũ cho rằng lũ trẻ uy hiếp địa vị mình đang ngồi... Tâm lý đối lập đó không chỉ tồn tại ở chiến đội chuyên nghiệp mà nghề nào cũng vậy, thời thời khắc khắc đều diễn ra trong xã hội."
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook